Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 26 (1)

Chương 26 (1)

Dời mộ chớp nhoáng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển vừa bị Giản Hành Chi ném vào vòng xoáy đã lập tức cảm nhận được cuồng phong cuốn lấy mình vào một hành lang, có người giơ tay đỡ bả vai nàng, lo lắng hỏi: “Tần đạo hữu, cô không sao chứ?”

“Bách Tuế Ưu?”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu liền nhớ tới cái gì, vội vàng bò dậy, quay đầu lại: “Tên khốn kiếp Long Ngạo Thiên, ta…”

Bách Tuế Ưu vi kéonàng li đnhưkhuyên ngăn, chtthy Tn UynɩUyn sng ngưi.

Lúcīnày, Tn UynĩUyn mi nhìnrõ, thì ratrông t phíanày, vòng xoáyīlà mt cánh{cng ánh sáng.T cng ánhĩsáng, nàng cóth thy rõícnh tưng bênưtrong Mt cnh.

Giàphút này, butri Mt cnhđã đy vếtònt, ch da¸vào ct sángca T CôíĐưng chng đđbu tri, cóôđiu ct sángİkia đã mngnhư cánh ve,ìrõ ràng spĺchu hết ni.Tu sĩ chenln chy ra¸t cng ánhĨsáng, duy chăcó mt mìnhưGin Hành ChiIng kiếm điìngưc đám ngưi,chy ti cnhT Cô Đưng.

Phía°dưi rt nguy³him.” Bách TuếáƯu đng sauìlưng Tn Uyn:Uyn, khuyên nàng:ã“Tn đo hu,chúng ta vàoĩM kiếm trưcõđi, nơi nàyĮch là mt¸đưng liên thông³do T đoïquân đơn đcm ra. Mtăkhi Mt cnhbên dưi spđ, nơi nàyêcũng s spIđ.”

“Huynh đi:trưc đi.” TnĩUyn Uyn cn{răng nói: “Taì li đây[đi bn h.¸Bn h li đu vì:cu ngưi, takhông th bmc h chyđđưc.”

Bách Tuế²Ưu ngây ngưi,ľdưng như thoángkinh ngc vìs la chnìca Tn UynUyn. Nhìn TnUyn Uyn bưcɪlên trưc vàiļbưc, đt tayólên rìa vòngxoáy, cúi đu)nhìn xung. BáchTuế Ưu ngpángng chc lát,bưc ti saulưng Tn UynĩUyn, cũng mming: “Ta điĬcùng vi Tnđo hu.”

Lúctt c miìngưi chen chúcíra khi Mtcnh, Gin HànhChi quay libên ngưi TCô Đưng. TĩCô Đưng thyGin Hành Chitr v, nhănìmày: “Sao huynh

“Có ngưi nóik mnh sbo v kĨyếu.” Gin HànhChi giơ tay°kết n: “Côfta cũng đãïc gng hếtòsc, ta khôngÍth thua kémđưc.”

“Huynh

TCô Đưng nghekhông hiu. Licòn chưa dt,(y đã thy,ánh sáng trênôtay Gin Hành}Chi bng lên.

Thưngcc vn cu,kiếm theo ýóta.”

Gin HànhChi giơ tayán pháp nɨxung mt đt.ĭ666 rùng mình:Ch nhân, khôngèth!”

Gin HànhChi mc kli khuyên ca666, hóa thn,thc thành linhľlc bơm vàoápháp trn. Trongchp mt, dòngĩđin truyn qua{toàn thân, ctsáng vn yếu:t như cánhíve bt chtíbng sáng mt¹thanh c kiếm.ìC kiếm chĩalên tri, gngigưng chng đÏbu tri spsp xung.

Kiếm ýîthưng tha chưajtng thy ttĩvào mt, TCô Đưng ngng)pht đu dy,Ĩnhìn Gin HànhĩChi chn kinh.Gin Hành Chiɪnghiến rng chuđng dòng đin}đang lan tràntoàn thân, khànging lên tiếng:,“Bo chúng nhanhlên, cu cũngéđi đi.”

Đica…

Dòng đin]chy xoèn xotqua cơ thGin Hành Chi,666 giơ bànìtay bé nhĩbt mt mình,không đành lòngnhìn.

Tn Uyn Uynì trên caonhìn Gin HànhíChi khuu mtgi xung đt,áo lam tungbay, toàn thânârun ry tanhư đang chuđng cái gì,ũnhưng vn đngcanh gi tich. Nàng nhtthi tht thn.

TnUyn Uyn vnluôn nghĩ yīch biết cĪhiếp ngưi khác.ɩNhưng khonh khcɩnày, nàng đtinhiên phát hiníhóa ra ngưinày không nóiđo nghĩa nhưngĩli làm vicđo nghĩa.

Gin HànhChi khonh khcÍnày rơi vàoĩtrong mt nàng,s anh tunìkhác hn bôngÍđùa thưng ngàyļkhiến trái timtrong lng ngcdao đng mãnhľlit, rõ đếnni có thnghe thy.

Nàng ngnngơ chc látri lp tcìbng tnh, biếtbn thân cnèphi làm gì²đó.

“38, nếu ngưimang h thngIcác cu làmtrái thiết lpínhân vt btíbuc thì sìcó kết quègì?”

Chng phiļcô cũng nếmmùi ri à?”Ging điu 38ýmang theo sđau đn: “Đinũgit đó!”

Lnilưt tng cnhìtưng bt đuít ln đutiên gp mtđã s dngànăng lc vưtIquá nhân vtGin Chi Dinĩca Long NgoÏThiên hin lênɪtrong đu TnUyn Uyn, nàngơlp tc hiuIra h thngìca Gin HànhíChi hn chếè đâu.

“Nếu ta]mun giúp mtÍngưi mang hɨthng min trđin git mtĮln thì cóôcách nào không?”à

“Có thì cóĩ38 ngp ngng:Đơn min pht500 đim tíchếlũy, np trongImt ln.”

“Taĩmun mt đơnmin pht.”

TnîUyn Uyn lp¸tc m ming,38 không n:}Ch nhân…

“Mau!”

Tn Uyn Uynìthúc gic, 38îth dài: “Vnãdĩ 1035 đimtích lũy, mtơđêm đã trv trưc giiúphóng!”

Dt li,¹Tn Uyn Uyncm giác cóóthêm mt láĨbùa trong tayáo. Tn UynUyn cm láđbùa, giơ tayphóng v phíaGin Hành Chi,³hô to: “LongNgo Thiên!”

GinòHành Chi ngngĪđu, lin nhìnìthy mt tphù văn bayt trên trixung. Y giơìtay, phù vănjdán vào lòngbàn tay. Trongĩchp mt, đauïđn do dòngIđin mang đếntan biến. 666]kinh ngc: “H?īĐơn min pht?iĐây là 500đim tích lũyđó!”

Nghe nóiưthế, Gin HànhChi ngưc mtônhìn vòng xoáyÏtrên tri, khóe²môi giương lêný cưi: “Khôngung lo chocô.”

Va dtli, rt cuc}T Cô Đưngõkhông kim chếni huyết khíɨcun cun trongngc, phun ramt búng máu.Ct sáng lpưtc v tan,ýbu tri spɨxung quá na,âch còn li(quang kiếm caİGin Hành Chiưchng đ giatri đt.

“Tin bi…:

T Cô Đưngìgiơ tay lên¹n đnh huyếtõkhí trong ngc,òđnh nói cáiïgì đó. Gin²Hành Chi lnh(nht nhìn y:íVô dng thìđi nhanh đi,ôgiúp ta bov Tn VãnIVãn.”

Tn UynũUyn dùng têné“Tn Vãn Vãnghi danh vàoĩThiên Kiếm Tông,êy gi tênìgi mà TýCô Đưng biết.íT Cô Đưngbiết rõ giphút này bnthân mình chìvưng tay vưngIchân, dt khoátgiơ tay hànhăl: “Vâng, tinbi.”

Dứt lời, Tạ Cô Đường ngự kiếm bay thẳng tới chân trời.

Ngay lúc đập xuống đất, Tần Uyển Uyển cảm giác có một nhát kiếm chém tới. Nàng ôm Giản Hành Chi lăn một vòng, khó khăn tránh thoát tập kích. Bỗng nhiên, nàng cảm giác người tập kích bị đá văng, Nam Phong gấp gáp chạy tới đỡ Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Chủ nhân, đạo quân, hai người không sao chứ?”

Giản Hành Chi sử dụng thần thức tụ kiếm, dù cho y mạnh mẽ nhưng việc này cũng tổn hại rất lớn đối với thần thức. Kể cả có dòng điện, y cũng cảm giác thức hải bắt đầu đau âm ỉ, nhìn từng tu sĩ một ra ngoài, trời từ từ sụp xuống, hành lang Tần Uyển Uyển đang đứng cũng bắt đầu vỡ vụn.

Tạ Cô Đường đang định mở miệng, tay Tần Uyển Uyển đã niệm quyết. Tạ Cô Đường vốn bị thương, Tần Uyển Uyển nháy mắt dựa vào pháp thuật bậc Thiên thoát thân. Tạ Cô Đường kinh ngạc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh cổng ánh sáng, vẻ mặt kiên định: “Tạ đạo quân, ta có cách bảo vệ chính mình. Các người đi trước đi, ta không sao.”

“Nhưng mà…”

Bách Tuế Ưu quan sát xung quanh một vòng, gấp gáp lên tiếng: “Tần đạo hữu, chúng ta nên rời khỏi đây trước. Một khi đường liên thông này vỡ, chúng ta sẽ không trở về Mộ kiếm được nữa.”

Dứt lời, nàng rút trường kiếm chắn ngang vòng xoáy, hóa thần thức thành linh lực ngăn cản vòng xoáy đóng lại.

“Huynh đi trước đi.” Tần Uyển Uyển nhìn chăm chú Giản Hành Chi bên dưới, cắn răng, không quay đầu: “Ta ở lại đây.”

Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, giọng nói run run, tay nắm rìa vòng sáng lẩy bẩy. Bách Tuế Ưu ngưng mắt nhìn ánh mắt rõ ràng sợ hãi nhưng không hề mang chút lưỡng lự, cảm nhận sự trấn định và kiên trì khác hẳn ngày thường của người kia, ánh mắt hắn mang theo sự thăm thẳm khác thường, thấp giọng bật cười: “Tần đạo hữu và Long đạo hữu thật tình sâu nghĩa nặng.”

Dứt lời, tay y rút khỏi trận pháp, quang kiếm lập tức tan biến, trời sụp xuống cực nhanh.

Bách Tuế Ưu sững người. Cũng ngay lúc đó, Tạ Cô Đường ngự kiếm lảo đảo đi về phía cổng ánh sáng, Tần Uyển Uyển đỡ y: “Tạ đạo quân.”

Chính nàng nói kẻ mạnh thật sự là bảo vệ kẻ yếu, không lý nào nàng bảo Giản Hành Chi đi làm, còn mình lại tháo chạy.

Giản Hành Chi nghe vậy bèn cười khẩy với nó một tiếng: “Ngươi đạp ông một cước, ngày khác tìm ngươi đòi nợ.”

Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, giọng nói run run, tay nắm rìa vòng sáng lẩy bẩy. Bách Tuế Ưu ngưng mắt nhìn ánh mắt rõ ràng sợ hãi nhưng không hề mang chút lưỡng lự, cảm nhận sự trấn định và kiên trì khác hẳn ngày thường của người kia, ánh mắt hắn mang theo sự thăm thẳm khác thường, thấp giọng bật cười: “Tần đạo hữu và Long đạo hữu thật tình sâu nghĩa nặng.”

Giản Hành Chi ngự kiếm bay về phía bầu trời, nhìn vòng xoáy lúc lớn lúc nhỏ. Khoảnh khắc sắp đến nơi, vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, dường như sắp đóng bất cứ lúc nào, tim y giật thót, tăng tốc độ. Một khắc trước khi vòng xoáy đóng lại, y nhìn thấy một bàn tay mảnh mai đang cố gắng tách điểm sáng vươn tới, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tần Uyển Uyển cứ như y chết rồi: “Long Ngạo Thiên!”

“Cũng không phải tình sâu nghĩa nặng…” Tần Uyển Uyển cắn chặt răng: “Nếu huynh ở dưới vì cứu đám người chúng ta, ta cũng không chạy.”

Giản Hành Chi không nói, trán y toát mồ hôi lạnh, tiêu hao thần thức quá độ khiến y khó mà ổn định lại. Cơ thể Tần Uyển Uyển vẫn còn run, nàng dùng lý trí kiềm chế bản thân, lẩy bẩy móc đan dược trong túi ra. Nhưng nàng run quá dữ, móc thuốc cũng không ra. Giản Hành Chi chụp lấy bình thuốc, đổ một đống vào tay mình, trút vào miệng nàng, rồi lại ném mấy viên vào miệng mình, suy yếu mở miệng bông đùa: “Lá gan bé tí, hành sự lại to. Tần Vãn cô cầm tinh con trâu à…” Giản Hành Chi giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đúng là trâu.”

Bách Tuế Ưu sững người. Cũng ngay lúc đó, Tạ Cô Đường ngự kiếm lảo đảo đi về phía cổng ánh sáng, Tần Uyển Uyển đỡ y: “Tạ đạo quân.”

Chính nàng nói kẻ mạnh thật sự là bảo vệ kẻ yếu, không lý nào nàng bảo Giản Hành Chi đi làm, còn mình lại tháo chạy.

“Chúng ta đi trước.” Tạ Cô Đường vừa đứng vững đã lập tức kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài: “Tiền bối bảo ta chăm sóc cô.”

“Ta không thể đi. Cổng ánh sáng này sẽ đóng bất cứ lúc nào, ta phải đợi y về!” Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu: “Huynh dẫn Tạ đạo quân ra ngoài trước đi.”

Toàn bộ hành lang chấn động theo bầu trời, vòng xoáy bắt đầu đóng lại. Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự xoay người, bám tại miệng vòng xoáy, hô to với Bách Tuế Ưu và Tạ Cô Đường sau lưng: “Đi đi!”

“Nhưng mà…”

Tạ Cô Đường đang định mở miệng, tay Tần Uyển Uyển đã niệm quyết. Tạ Cô Đường vốn bị thương, Tần Uyển Uyển nháy mắt dựa vào pháp thuật bậc Thiên thoát thân. Tạ Cô Đường kinh ngạc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh cổng ánh sáng, vẻ mặt kiên định: “Tạ đạo quân, ta có cách bảo vệ chính mình. Các người đi trước đi, ta không sao.”

“Huynh đi trước đi.” Tần Uyển Uyển nhìn chăm chú Giản Hành Chi bên dưới, cắn răng, không quay đầu: “Ta ở lại đây.”

Tu sĩ càng ngày càng ít, hành lang rung lắc càng dữ dội, từng mảnh vỡ lớn trên đầu bong ra, Mộ kiếm ở cuối hành lang vang lên tiếng đánh nhau. Tạ Cô Đường nhìn hướng Mộ kiếm, nhớ đến nhiệm vụ vào Mật cảnh lần này sư môn giao cho, nhất thời khó lòng lựa chọn.

Bách Tuế Ưu thấy tình thế không ổn, nghiến răng chụp lấy Tạ Cô Đường: “Đi!”

Tu sĩ cuối cùng chạy vào vòng xoáy, Kê Vô Ưu ngồi trên mái nhà nhìn Giản Hành Chi, thúc giục: “Người trẻ tuổi, đi đi.”

Giản Hành Chi nghe vậy bèn cười khẩy với nó một tiếng: “Ngươi đạp ông một cước, ngày khác tìm ngươi đòi nợ.”

Dứt lời, tay y rút khỏi trận pháp, quang kiếm lập tức tan biến, trời sụp xuống cực nhanh.

Tu sĩ càng ngày càng ít, hành lang rung lắc càng dữ dội, từng mảnh vỡ lớn trên đầu bong ra, Mộ kiếm ở cuối hành lang vang lên tiếng đánh nhau. Tạ Cô Đường nhìn hướng Mộ kiếm, nhớ đến nhiệm vụ vào Mật cảnh lần này sư môn giao cho, nhất thời khó lòng lựa chọn.

Dứt lời, Tạ Cô Đường ngự kiếm bay thẳng tới chân trời.

Toàn bộ hành lang chấn động theo bầu trời, vòng xoáy bắt đầu đóng lại. Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự xoay người, bám tại miệng vòng xoáy, hô to với Bách Tuế Ưu và Tạ Cô Đường sau lưng: “Đi đi!”

“Ta không thể đi. Cổng ánh sáng này sẽ đóng bất cứ lúc nào, ta phải đợi y về!” Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu: “Huynh dẫn Tạ đạo quân ra ngoài trước đi.”

Dứt lời, nàng rút trường kiếm chắn ngang vòng xoáy, hóa thần thức thành linh lực ngăn cản vòng xoáy đóng lại.

Bách Tuế Ưu thấy tình thế không ổn, nghiến răng chụp lấy Tạ Cô Đường: “Đi!”

“Người chạy nhanh một chút cho ta! Ta bị điên mới làm chuyện ngu ngốc này với người!”

Giản Hành Chi túm lấy bàn tay kia. Giây phút Tần Uyển Uyển cảm giác được có người nắm lấy tay, nàng dồn lực kéo Giản Hành Chi về phía mình. Trong tích tắc, trời đất hợp lại làm một, hành lang lập tức sụp đổ hoàn toàn. Giản Hành Chi ôm cổ nàng, bảo vệ đầu nàng, xoay người lăn từ trong hành lang ra ngoài. Ngay khoảnh khắc hành lang hoàn toàn khép kín, y ôm Tần Uyển Uyển đập mạnh xuống đất.

Nói xong, y liền kéo Tạ Cô Đường chạy ra ngoài.

“Chúng ta đi trước.” Tạ Cô Đường vừa đứng vững đã lập tức kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài: “Tiền bối bảo ta chăm sóc cô.”

Tần Uyển Uyển bám tại vòng xoáy. Sức mạnh đóng lại của vòng xoáy rất lớn, Tần Uyển Uyển vận hành Kim Đan, bắt đầu sử dụng pháp quyết Tịch Sơn hấp thu linh lực, điên cuồng hút lấy linh khí xung quanh, vừa hút vừa không nhịn được mắng chửi Giản Hành Chi.

Tu sĩ cuối cùng chạy vào vòng xoáy, Kê Vô Ưu ngồi trên mái nhà nhìn Giản Hành Chi, thúc giục: “Người trẻ tuổi, đi đi.”

“Long Ngạo Thiên, nếu hôm nay ta chết chỗ này, ta thành ma cũng không tha cho người!”

“Cũng không phải tình sâu nghĩa nặng…” Tần Uyển Uyển cắn chặt răng: “Nếu huynh ở dưới vì cứu đám người chúng ta, ta cũng không chạy.”

“Người chạy nhanh một chút cho ta! Ta bị điên mới làm chuyện ngu ngốc này với người!”

Mắt nhìn thấy vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, một tay Tần Uyển Uyển giữ điểm sáng, tay khác ấn lên tường bên cạnh, hét lên thảm thiết: “Long Ngạo Thiên!!!”

Giản Hành Chi ngự kiếm bay về phía bầu trời, nhìn vòng xoáy lúc lớn lúc nhỏ. Khoảnh khắc sắp đến nơi, vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, dường như sắp đóng bất cứ lúc nào, tim y giật thót, tăng tốc độ. Một khắc trước khi vòng xoáy đóng lại, y nhìn thấy một bàn tay mảnh mai đang cố gắng tách điểm sáng vươn tới, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tần Uyển Uyển cứ như y chết rồi: “Long Ngạo Thiên!”

Giản Hành Chi túm lấy bàn tay kia. Giây phút Tần Uyển Uyển cảm giác được có người nắm lấy tay, nàng dồn lực kéo Giản Hành Chi về phía mình. Trong tích tắc, trời đất hợp lại làm một, hành lang lập tức sụp đổ hoàn toàn. Giản Hành Chi ôm cổ nàng, bảo vệ đầu nàng, xoay người lăn từ trong hành lang ra ngoài. Ngay khoảnh khắc hành lang hoàn toàn khép kín, y ôm Tần Uyển Uyển đập mạnh xuống đất.

Bách Tuế Ưu quan sát xung quanh một vòng, gấp gáp lên tiếng: “Tần đạo hữu, chúng ta nên rời khỏi đây trước. Một khi đường liên thông này vỡ, chúng ta sẽ không trở về Mộ kiếm được nữa.”

Ngay lúc đập xuống đất, Tần Uyển Uyển cảm giác có một nhát kiếm chém tới. Nàng ôm Giản Hành Chi lăn một vòng, khó khăn tránh thoát tập kích. Bỗng nhiên, nàng cảm giác người tập kích bị đá văng, Nam Phong gấp gáp chạy tới đỡ Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Chủ nhân, đạo quân, hai người không sao chứ?”

Giản Hành Chi không nói, trán y toát mồ hôi lạnh, tiêu hao thần thức quá độ khiến y khó mà ổn định lại. Cơ thể Tần Uyển Uyển vẫn còn run, nàng dùng lý trí kiềm chế bản thân, lẩy bẩy móc đan dược trong túi ra. Nhưng nàng run quá dữ, móc thuốc cũng không ra. Giản Hành Chi chụp lấy bình thuốc, đổ một đống vào tay mình, trút vào miệng nàng, rồi lại ném mấy viên vào miệng mình, suy yếu mở miệng bông đùa: “Lá gan bé tí, hành sự lại to. Tần Vãn cô cầm tinh con trâu à…” Giản Hành Chi giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đúng là trâu.”

4.9 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh nghe lọt tai lời chị nói à, vậy mới phải chứ ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em cũng động lòng nè, người yêu tui tốt quá mà

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bình thường chị hay chạy trước lắm mà giờ không vậy nữa nhỉ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

OTP soft quá dị nè

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Cảm động hai anh chị qué

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Hôm nay hai người oách quá! Em không nhận ra luôn!

Nhung
Nhung
2 Năm Cách đây

Anh chị đáng yêu quá

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Tình cảm bắt đầu từ đây sao!

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Khen người đặc biệt đấy =))) đáng học tập

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!