Chương 26 (1)
Dời mộ chớp nhoáng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển vừa bị Giản Hành Chi ném vào vòng xoáy đã lập tức cảm nhận được cuồng phong cuốn lấy mình vào một hành lang, có người giơ tay đỡ bả vai nàng, lo lắng hỏi: “Tần đạo hữu, cô không sao chứ?”
“Bách Tuế Ưu?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu liền nhớ tới cái gì, vội vàng bò dậy, quay đầu lại: “Tên khốn kiếp Long Ngạo Thiên, ta…”
Bách Tuế Ưu vội kéoỗnàng lại địnhưkhuyên ngăn, chợtộthấy Tần UyểnɩUyển sững người.
Lúcīnày, Tần UyểnĩUyển mới nhìnịrõ, thì raẹtrông từ phíaờnày, vòng xoáyīlà một cánh{cổng ánh sáng.ẻTừ cổng ánhĩsáng, nàng cóἶthể thấy rõícảnh tượng bênưtrong Mật cảnh.
Giờàphút này, bầuỉtrời Mật cảnhễđã đầy vếtònứt, chỉ dựa¸vào cột sángỡcủa Tạ CôíĐường chống đỡđbầu trời, cóôđiều cột sángİkia đã mỏngộnhư cánh ve,ìrõ ràng sắpĺchịu hết nổi.ẳTu sĩ chenỉlấn chạy ra¸từ cổng ánhĨsáng, duy chỉăcó một mìnhưGiản Hành ChiIngự kiếm điìngược đám người,ồchạy tới cạnhứTạ Cô Đường.
“Phía°dưới rất nguy³hiểm.” Bách TuếáƯu đứng sauìlưng Tần Uyển:Uyển, khuyên nàng:ã“Tần đạo hữu,ổchúng ta vàoĩMộ kiếm trướcõđi, nơi nàyĮchỉ là một¸đường liên thông³do Tạ đạoïquân đơn độcẽmở ra. Mộtăkhi Mật cảnhỉbên dưới sụpἵđổ, nơi nàyêcũng sẽ sụpIđổ.”
“Huynh đi:trước đi.” TầnĩUyển Uyển cắn{răng nói: “Taìở lại đây[đợi bọn họ.¸Bọn họ ởỉlại đều vì:cứu người, taệkhông thể bỏịmặc họ chạyđđược.”
Bách Tuế²Ưu ngây người,ľdường như thoángồkinh ngạc vìửsự lựa chọnìcủa Tần UyểnẩUyển. Nhìn TầnửUyển Uyển bướcɪlên trước vàiļbước, đặt tayólên rìa vòngịxoáy, cúi đầu)nhìn xuống. BáchậTuế Ưu ngậpángừng chốc lát,ḷbước tới sauụlưng Tần UyểnĩUyển, cũng mởḽmiệng: “Ta đợiĬcùng với Tầnỉđạo hữu.”
Lúcἳtất cả mọiìngười chen chúcíra khỏi Mậtủcảnh, Giản HànhỡChi quay lạiẻbên người TạỵCô Đường. TạĩCô Đường thấyỉGiản Hành Chiẻtrở về, nhănìmày: “Sao huynh…”ἲ
“Có người nóiẵkẻ mạnh sẽễbảo vệ kẻĨyếu.” Giản HànhễChi giơ tay°kết ấn: “Côfta cũng đãïcố gắng hếtòsức, ta khôngÍthể thua kémẻđược.”
“Huynh…”
TạỉCô Đường ngheụkhông hiểu. Lờiịcòn chưa dứt,(y đã thấy,ánh sáng trênôtay Giản Hành}Chi bừng lên.
“Thượngữcực vấn cửu,ằkiếm theo ýóta.”
Giản HànhửChi giơ tayáấn pháp ấnɨxuống mặt đất.ĭ666 rùng mình:ẳ“Chủ nhân, khôngèthể!”
Giản HànhềChi mặc kệịlời khuyên củaị666, hóa thần,thức thành linhľlực bơm vàoápháp trận. Trongἴchớp mắt, dòngĩđiện truyền qua{toàn thân, cộtịsáng vốn yếu:ớt như cánhíve bất chợtíbừng sáng một¹thanh cự kiếm.ìCự kiếm chĩaữlên trời, gắngigượng chống đỡÏbầu trời sắpịsụp xuống.
Kiếm ýîthượng thừa chưajtừng thấy tạtĩvào mặt, TạỵCô Đường ngẩng)phắt đầu dậy,Ĩnhìn Giản HànhĩChi chấn kinh.ẳGiản Hành Chiɪnghiến rắng chịuỷđựng dòng điện}đang lan trànịtoàn thân, khànẵgiọng lên tiếng:,“Bảo chúng nhanhỷlên, cậu cũngéđi đi.”
“Đạiựca…”
Dòng điện]chạy xoèn xoẹtảqua cơ thểộGiản Hành Chi,ặ666 giơ bànìtay bé nhỏĩbịt mắt mình,ḹkhông đành lòngởnhìn.
Tần Uyển Uyểnìở trên caoờnhìn Giản HànhíChi khuỵu mộtểgối xuống đất,ỳáo lam tungồbay, toàn thânârun rẩy tựaịnhư đang chịuἶđựng cái gì,ũnhưng vẫn đứngỉcanh giữ tạiỷchỗ. Nàng nhấtẳthời thất thần.
TầnḽUyển Uyển vẫnểluôn nghĩ yīchỉ biết ứcĪhiếp người khác.ɩNhưng khoảnh khắcɩnày, nàng độtinhiên phát hiệníhóa ra ngườiḷnày không nóiạđạo nghĩa nhưngĩlại làm việcẽđạo nghĩa.
Giản HànhịChi khoảnh khắcÍnày rơi vàoĩtrong mắt nàng,ắsự anh tuấnìkhác hẳn bôngÍđùa thường ngàyļkhiến trái timịtrong lồng ngựcỏdao động mãnhľliệt, rõ đếnầnỗi có thểẫnghe thấy.
Nàng ngẩnỏngơ chốc látọrồi lập tứcìbừng tỉnh, biếtἷbản thân cầnèphải làm gì²đó.
“38, nếu ngườiừmang hệ thốngIcác cậu làmἴtrái thiết lậpínhân vật bắtíbuộc thì sẽìcó kết quảègì?”
“Chẳng phảiļcô cũng nếmớmùi rồi à?”ắGiọng điệu 38ýmang theo sựẵđau đớn: “Điệnũgiật đó!”
Lầnilượt từng cảnhìtượng bắt đầuítừ lần đầuởtiên gặp mặtἶđã sử dụngànăng lực vượtIquá nhân vậtỉGiản Chi Diễnĩcủa Long NgạoÏThiên hiện lênɪtrong đầu TầnἲUyển Uyển, nàngơlập tức hiểuIra hệ thốngìcủa Giản HànhíChi hạn chếèở đâu.
“Nếu ta]muốn giúp mộtÍngười mang hệɨthống miễn trừ‹điện giật mộtĮlần thì cóôcách nào không?”à
“Có thì có…”ĩ38 ngập ngừng:ị“Đơn miễn phạtệ500 điểm tíchếlũy, nộp trongImột lần.”
“Taĩmuốn một đơnừmiễn phạt.”
TầnîUyển Uyển lập¸tức mở miệng,ẻ38 không nỡ:}“Chủ nhân…”
“Mau!”ị
Tần Uyển Uyểnìthúc giục, 38îthở dài: “Vốnãdĩ 1035 điểmἲtích lũy, mộtơđêm đã trởịvề trước giảiúphóng!”
Dứt lời,¹Tần Uyển Uyểnỡcảm giác cóóthêm một láĨbùa trong tay‹áo. Tần UyểnịUyển cầm láđbùa, giơ tayệphóng về phíaḽGiản Hành Chi,³hô to: “LongịNgạo Thiên!”
GiảnòHành Chi ngẩngĪđầu, liền nhìnìthấy một tờồphù văn bayỉtừ trên trờiḷxuống. Y giơìtay, phù vănjdán vào lòngἵbàn tay. Trongĩchớp mắt, đauïđớn do dòngIđiện mang đếnỗtan biến. 666]kinh ngạc: “Hả?īĐơn miễn phạt?iĐây là 500ẳđiểm tích lũyầđó!”
Nghe nóiưthế, Giản HànhớChi ngước mắtônhìn vòng xoáyÏtrên trời, khóe²môi giương lênụý cười: “Khôngựuổng lo choḹcô.”
Vừa dứtịlời, rốt cuộc}Tạ Cô Đườngõkhông kiềm chếờnổi huyết khíɨcuồn cuộn trongốngực, phun raộmột búng máu.ịCột sáng lậpưtức vỡ tan,ýbầu trời sụpɨxuống quá nửa,âchỉ còn lại(quang kiếm củaİGiản Hành Chiưchống đỡ giữaầtrời đất.
“Tiền bối…”:
Tạ Cô Đườngìgiơ tay lên¹ổn định huyếtõkhí trong ngực,òđịnh nói cáiïgì đó. Giản²Hành Chi lạnh(nhạt nhìn y:í“Vô dụng thìỳđi nhanh đi,ôgiúp ta bảoỡvệ Tần VãnIVãn.”
Tần UyểnũUyển dùng têné“Tần Vãn Vãn”ễghi danh vàoĩThiên Kiếm Tông,êy gọi tênìgiả mà TạýCô Đường biết.íTạ Cô Đườngἳbiết rõ giờἰphút này bảnỵthân mình chỉìvướng tay vướngIchân, dứt khoátḽgiơ tay hànhălễ: “Vâng, tiềnỉbối.”
Dứt lời, Tạ Cô Đường ngự kiếm bay thẳng tới chân trời.
Ngay lúc đập xuống đất, Tần Uyển Uyển cảm giác có một nhát kiếm chém tới. Nàng ôm Giản Hành Chi lăn một vòng, khó khăn tránh thoát tập kích. Bỗng nhiên, nàng cảm giác người tập kích bị đá văng, Nam Phong gấp gáp chạy tới đỡ Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Chủ nhân, đạo quân, hai người không sao chứ?”
Giản Hành Chi sử dụng thần thức tụ kiếm, dù cho y mạnh mẽ nhưng việc này cũng tổn hại rất lớn đối với thần thức. Kể cả có dòng điện, y cũng cảm giác thức hải bắt đầu đau âm ỉ, nhìn từng tu sĩ một ra ngoài, trời từ từ sụp xuống, hành lang Tần Uyển Uyển đang đứng cũng bắt đầu vỡ vụn.
Tạ Cô Đường đang định mở miệng, tay Tần Uyển Uyển đã niệm quyết. Tạ Cô Đường vốn bị thương, Tần Uyển Uyển nháy mắt dựa vào pháp thuật bậc Thiên thoát thân. Tạ Cô Đường kinh ngạc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh cổng ánh sáng, vẻ mặt kiên định: “Tạ đạo quân, ta có cách bảo vệ chính mình. Các người đi trước đi, ta không sao.”
“Nhưng mà…”
Bách Tuế Ưu quan sát xung quanh một vòng, gấp gáp lên tiếng: “Tần đạo hữu, chúng ta nên rời khỏi đây trước. Một khi đường liên thông này vỡ, chúng ta sẽ không trở về Mộ kiếm được nữa.”
Dứt lời, nàng rút trường kiếm chắn ngang vòng xoáy, hóa thần thức thành linh lực ngăn cản vòng xoáy đóng lại.
“Huynh đi trước đi.” Tần Uyển Uyển nhìn chăm chú Giản Hành Chi bên dưới, cắn răng, không quay đầu: “Ta ở lại đây.”
Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, giọng nói run run, tay nắm rìa vòng sáng lẩy bẩy. Bách Tuế Ưu ngưng mắt nhìn ánh mắt rõ ràng sợ hãi nhưng không hề mang chút lưỡng lự, cảm nhận sự trấn định và kiên trì khác hẳn ngày thường của người kia, ánh mắt hắn mang theo sự thăm thẳm khác thường, thấp giọng bật cười: “Tần đạo hữu và Long đạo hữu thật tình sâu nghĩa nặng.”
Dứt lời, tay y rút khỏi trận pháp, quang kiếm lập tức tan biến, trời sụp xuống cực nhanh.
Bách Tuế Ưu sững người. Cũng ngay lúc đó, Tạ Cô Đường ngự kiếm lảo đảo đi về phía cổng ánh sáng, Tần Uyển Uyển đỡ y: “Tạ đạo quân.”
Chính nàng nói kẻ mạnh thật sự là bảo vệ kẻ yếu, không lý nào nàng bảo Giản Hành Chi đi làm, còn mình lại tháo chạy.
Giản Hành Chi nghe vậy bèn cười khẩy với nó một tiếng: “Ngươi đạp ông một cước, ngày khác tìm ngươi đòi nợ.”
Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, giọng nói run run, tay nắm rìa vòng sáng lẩy bẩy. Bách Tuế Ưu ngưng mắt nhìn ánh mắt rõ ràng sợ hãi nhưng không hề mang chút lưỡng lự, cảm nhận sự trấn định và kiên trì khác hẳn ngày thường của người kia, ánh mắt hắn mang theo sự thăm thẳm khác thường, thấp giọng bật cười: “Tần đạo hữu và Long đạo hữu thật tình sâu nghĩa nặng.”
Giản Hành Chi ngự kiếm bay về phía bầu trời, nhìn vòng xoáy lúc lớn lúc nhỏ. Khoảnh khắc sắp đến nơi, vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, dường như sắp đóng bất cứ lúc nào, tim y giật thót, tăng tốc độ. Một khắc trước khi vòng xoáy đóng lại, y nhìn thấy một bàn tay mảnh mai đang cố gắng tách điểm sáng vươn tới, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tần Uyển Uyển cứ như y chết rồi: “Long Ngạo Thiên!”
“Cũng không phải tình sâu nghĩa nặng…” Tần Uyển Uyển cắn chặt răng: “Nếu huynh ở dưới vì cứu đám người chúng ta, ta cũng không chạy.”
Giản Hành Chi không nói, trán y toát mồ hôi lạnh, tiêu hao thần thức quá độ khiến y khó mà ổn định lại. Cơ thể Tần Uyển Uyển vẫn còn run, nàng dùng lý trí kiềm chế bản thân, lẩy bẩy móc đan dược trong túi ra. Nhưng nàng run quá dữ, móc thuốc cũng không ra. Giản Hành Chi chụp lấy bình thuốc, đổ một đống vào tay mình, trút vào miệng nàng, rồi lại ném mấy viên vào miệng mình, suy yếu mở miệng bông đùa: “Lá gan bé tí, hành sự lại to. Tần Vãn cô cầm tinh con trâu à…” Giản Hành Chi giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đúng là trâu.”
Bách Tuế Ưu sững người. Cũng ngay lúc đó, Tạ Cô Đường ngự kiếm lảo đảo đi về phía cổng ánh sáng, Tần Uyển Uyển đỡ y: “Tạ đạo quân.”
Chính nàng nói kẻ mạnh thật sự là bảo vệ kẻ yếu, không lý nào nàng bảo Giản Hành Chi đi làm, còn mình lại tháo chạy.
“Chúng ta đi trước.” Tạ Cô Đường vừa đứng vững đã lập tức kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài: “Tiền bối bảo ta chăm sóc cô.”
“Ta không thể đi. Cổng ánh sáng này sẽ đóng bất cứ lúc nào, ta phải đợi y về!” Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu: “Huynh dẫn Tạ đạo quân ra ngoài trước đi.”
Toàn bộ hành lang chấn động theo bầu trời, vòng xoáy bắt đầu đóng lại. Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự xoay người, bám tại miệng vòng xoáy, hô to với Bách Tuế Ưu và Tạ Cô Đường sau lưng: “Đi đi!”
“Nhưng mà…”
Tạ Cô Đường đang định mở miệng, tay Tần Uyển Uyển đã niệm quyết. Tạ Cô Đường vốn bị thương, Tần Uyển Uyển nháy mắt dựa vào pháp thuật bậc Thiên thoát thân. Tạ Cô Đường kinh ngạc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh cổng ánh sáng, vẻ mặt kiên định: “Tạ đạo quân, ta có cách bảo vệ chính mình. Các người đi trước đi, ta không sao.”
“Huynh đi trước đi.” Tần Uyển Uyển nhìn chăm chú Giản Hành Chi bên dưới, cắn răng, không quay đầu: “Ta ở lại đây.”
Tu sĩ càng ngày càng ít, hành lang rung lắc càng dữ dội, từng mảnh vỡ lớn trên đầu bong ra, Mộ kiếm ở cuối hành lang vang lên tiếng đánh nhau. Tạ Cô Đường nhìn hướng Mộ kiếm, nhớ đến nhiệm vụ vào Mật cảnh lần này sư môn giao cho, nhất thời khó lòng lựa chọn.
Bách Tuế Ưu thấy tình thế không ổn, nghiến răng chụp lấy Tạ Cô Đường: “Đi!”
Tu sĩ cuối cùng chạy vào vòng xoáy, Kê Vô Ưu ngồi trên mái nhà nhìn Giản Hành Chi, thúc giục: “Người trẻ tuổi, đi đi.”
Giản Hành Chi nghe vậy bèn cười khẩy với nó một tiếng: “Ngươi đạp ông một cước, ngày khác tìm ngươi đòi nợ.”
Dứt lời, tay y rút khỏi trận pháp, quang kiếm lập tức tan biến, trời sụp xuống cực nhanh.
Tu sĩ càng ngày càng ít, hành lang rung lắc càng dữ dội, từng mảnh vỡ lớn trên đầu bong ra, Mộ kiếm ở cuối hành lang vang lên tiếng đánh nhau. Tạ Cô Đường nhìn hướng Mộ kiếm, nhớ đến nhiệm vụ vào Mật cảnh lần này sư môn giao cho, nhất thời khó lòng lựa chọn.
Dứt lời, Tạ Cô Đường ngự kiếm bay thẳng tới chân trời.
Toàn bộ hành lang chấn động theo bầu trời, vòng xoáy bắt đầu đóng lại. Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự xoay người, bám tại miệng vòng xoáy, hô to với Bách Tuế Ưu và Tạ Cô Đường sau lưng: “Đi đi!”
“Ta không thể đi. Cổng ánh sáng này sẽ đóng bất cứ lúc nào, ta phải đợi y về!” Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu: “Huynh dẫn Tạ đạo quân ra ngoài trước đi.”
Dứt lời, nàng rút trường kiếm chắn ngang vòng xoáy, hóa thần thức thành linh lực ngăn cản vòng xoáy đóng lại.
Bách Tuế Ưu thấy tình thế không ổn, nghiến răng chụp lấy Tạ Cô Đường: “Đi!”
“Người chạy nhanh một chút cho ta! Ta bị điên mới làm chuyện ngu ngốc này với người!”
Giản Hành Chi túm lấy bàn tay kia. Giây phút Tần Uyển Uyển cảm giác được có người nắm lấy tay, nàng dồn lực kéo Giản Hành Chi về phía mình. Trong tích tắc, trời đất hợp lại làm một, hành lang lập tức sụp đổ hoàn toàn. Giản Hành Chi ôm cổ nàng, bảo vệ đầu nàng, xoay người lăn từ trong hành lang ra ngoài. Ngay khoảnh khắc hành lang hoàn toàn khép kín, y ôm Tần Uyển Uyển đập mạnh xuống đất.
Nói xong, y liền kéo Tạ Cô Đường chạy ra ngoài.
“Chúng ta đi trước.” Tạ Cô Đường vừa đứng vững đã lập tức kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài: “Tiền bối bảo ta chăm sóc cô.”
Tần Uyển Uyển bám tại vòng xoáy. Sức mạnh đóng lại của vòng xoáy rất lớn, Tần Uyển Uyển vận hành Kim Đan, bắt đầu sử dụng pháp quyết Tịch Sơn hấp thu linh lực, điên cuồng hút lấy linh khí xung quanh, vừa hút vừa không nhịn được mắng chửi Giản Hành Chi.
Tu sĩ cuối cùng chạy vào vòng xoáy, Kê Vô Ưu ngồi trên mái nhà nhìn Giản Hành Chi, thúc giục: “Người trẻ tuổi, đi đi.”
“Long Ngạo Thiên, nếu hôm nay ta chết chỗ này, ta thành ma cũng không tha cho người!”
“Cũng không phải tình sâu nghĩa nặng…” Tần Uyển Uyển cắn chặt răng: “Nếu huynh ở dưới vì cứu đám người chúng ta, ta cũng không chạy.”
“Người chạy nhanh một chút cho ta! Ta bị điên mới làm chuyện ngu ngốc này với người!”
Mắt nhìn thấy vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, một tay Tần Uyển Uyển giữ điểm sáng, tay khác ấn lên tường bên cạnh, hét lên thảm thiết: “Long Ngạo Thiên!!!”
Giản Hành Chi ngự kiếm bay về phía bầu trời, nhìn vòng xoáy lúc lớn lúc nhỏ. Khoảnh khắc sắp đến nơi, vòng xoáy chỉ còn một điểm sáng, dường như sắp đóng bất cứ lúc nào, tim y giật thót, tăng tốc độ. Một khắc trước khi vòng xoáy đóng lại, y nhìn thấy một bàn tay mảnh mai đang cố gắng tách điểm sáng vươn tới, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tần Uyển Uyển cứ như y chết rồi: “Long Ngạo Thiên!”
Giản Hành Chi túm lấy bàn tay kia. Giây phút Tần Uyển Uyển cảm giác được có người nắm lấy tay, nàng dồn lực kéo Giản Hành Chi về phía mình. Trong tích tắc, trời đất hợp lại làm một, hành lang lập tức sụp đổ hoàn toàn. Giản Hành Chi ôm cổ nàng, bảo vệ đầu nàng, xoay người lăn từ trong hành lang ra ngoài. Ngay khoảnh khắc hành lang hoàn toàn khép kín, y ôm Tần Uyển Uyển đập mạnh xuống đất.
Bách Tuế Ưu quan sát xung quanh một vòng, gấp gáp lên tiếng: “Tần đạo hữu, chúng ta nên rời khỏi đây trước. Một khi đường liên thông này vỡ, chúng ta sẽ không trở về Mộ kiếm được nữa.”
Ngay lúc đập xuống đất, Tần Uyển Uyển cảm giác có một nhát kiếm chém tới. Nàng ôm Giản Hành Chi lăn một vòng, khó khăn tránh thoát tập kích. Bỗng nhiên, nàng cảm giác người tập kích bị đá văng, Nam Phong gấp gáp chạy tới đỡ Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Chủ nhân, đạo quân, hai người không sao chứ?”
Giản Hành Chi không nói, trán y toát mồ hôi lạnh, tiêu hao thần thức quá độ khiến y khó mà ổn định lại. Cơ thể Tần Uyển Uyển vẫn còn run, nàng dùng lý trí kiềm chế bản thân, lẩy bẩy móc đan dược trong túi ra. Nhưng nàng run quá dữ, móc thuốc cũng không ra. Giản Hành Chi chụp lấy bình thuốc, đổ một đống vào tay mình, trút vào miệng nàng, rồi lại ném mấy viên vào miệng mình, suy yếu mở miệng bông đùa: “Lá gan bé tí, hành sự lại to. Tần Vãn cô cầm tinh con trâu à…” Giản Hành Chi giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đúng là trâu.”
Anh nghe lọt tai lời chị nói à, vậy mới phải chứ ?
Em cũng động lòng nè, người yêu tui tốt quá mà
Bình thường chị hay chạy trước lắm mà giờ không vậy nữa nhỉ.
OTP soft quá dị nè
Cảm động hai anh chị qué
Hôm nay hai người oách quá! Em không nhận ra luôn!
Anh chị đáng yêu quá
Tình cảm bắt đầu từ đây sao!
Khen người đặc biệt đấy =))) đáng học tập