Chương 26 (3)
Dời mộ chớp nhoáng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Giản Hành Chi chỉ huy Nam Phong đào núi giống như nhà thầu, Tần Uyển Uyển đỡ Tạ Cô Đường sang một bên, cùng với Bách Tuế Ưu trấn an y. Tạ Cô Đường bình tĩnh chốc lát, đành chấp nhận sự thật Mộ kiếm bị đào, mệt mỏi uống miếng nước, dời mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần đạo hữu, tại hạ có một câu hỏi, không biết rốt cuộc Tần đạo hữu và Long tiền bối tới Thiên Kiếm Tông để làm gì.”
“Thì… tìm kiếm bổn mệnh.” Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi xấu hổ nói: “Gây phiền phức cho các người rồi.”
“Mộ kiếm Thiên Kiếm Tôngĩlà nơi chúngỷkiếm quay về.ềTổ tiên cóìlệnh phải tậnảlực giúp đỡẹchúng kiếm tufthiên hạ tìmỵđược đạo củaỹmình. Tần đạoỉhữu đến ThiêníKiếm Tông tìm[kiếm là mayἳmắn của ThiênìKiếm Tông.”
“Yênɪtâm.” Tần UyểnỳUyển hiểu ýơTạ Cô Đường:ỉ“Ta hiểu loỉlắng của ngài.ĩNgài yên tâm,ἲchúng ta khôngỉphải đến gâyĪphiền phức.”
TạạCô Đường gậtĨđầu. Tần UyểnìUyển ngập ngừngḷchốc lát, cẩn]thận dò hỏi:ử“Tạ đạo hữu,ìrốt cuộc hômĺnay các ngườiḽđang tranh giànhịcái gì?”
“Nếuừta đoán khôngểsai…” Bách TuếἶƯu nhìn vềľphía Tạ Cô{Đường: “Lẽ nàoứlà Ngọc LinhỉLung trong truyềníthuyết?”
Sắc mặtĪTạ Cô ĐườngĬkhông tốt lắm,¹gật đầu.
Tần UyểnìUyển tò mò:ọ“Ngọc Linh Lungỗlà vật gì?”ừ
“Ngọc Linh Lungɨlà vật mởêcửa Đăng TiênẻMôn.” Tạ CôīĐường trầm giọng:f“Không biết Tầnḹđạo hữu cóậtừng nghe Cáİchép vượt LongľMôn?”
“Có nghe,ẫthật ra LongỉMôn này chínhùlà Đăng TiênõMôn trong truyềnɨthuyết.”
“Đúng vậy.”ỗTạ Cô Đườngɪgật đầu. “ĐăngἳTiên Môn thậtἰsự tồn tại.ậNó từng làũlễ vật màïThiên Đạo banẩcho Long tộc,ỵchỉ có Longõtộc mới cóẹthể vượt quaĩĐăng Tiên Môn,ểđắc đạo phiịthăng. Nhưng nghìnãnăm trước, mộtứvị tu sĩЇđột nhiên sángĭtạo bí phápἵcó thể thôngɩqua nuốt Longưđan, chuyển hóaậngười tu hànhòthành Long tộc,ũdối trên lừaἲdưới, dùng thân,người đăng tiênĨmôn. Bí phápầnày cần Longịtộc nuôi nhốtựtừ nhỏ, ràngừbuộc bằng bíổthuật, dùng đanἱdược gần trăm²năm, cuối cùngâlấy Long đanìcủa nó mớiỉcó thể hoànồthành.”
“So vớiîtự thân tuĭluyện, Đăng TiênéMôn chắc chắnủlà đường tắtĪphi thăng. Tu°sĩ đổ xôồvào phương phápἵnày, vì vậyἶLong tộc bịĩtàn sát gầnỉnhư tuyệt chủng.ỹCuối cùng, cácứđại Tông mônẻđạt thành thỏaóthuận với LongἴVương, cùng pháèhủy Ngọc LinhóLung mở khoáổĐăng Tiên Môn,òcắt đứt conẹđường đăng tiên,ɨnhờ đó mớiḻkết thúc trậnằđại nạn củaïLong tộc.”
“NhưngảĐăng Tiên Mônīkhông bị pháîhủy triệt để?”ĩ
Tần Uyển Uyểnèlập tức nhậnỉra chỗ cóἵvấn đề. Longđtộc bị tànùsát có liênÏquan gì nhữngìtu sĩ kia?ἰCó thể giúpấđỡ Long Vươngẩphá hủy Đăng²Tiên Môn, chắcɩchắn Long tộcẫđã cấp choỉlợi ích gìẫđó. Hôm nay]Đăng Tiên Môn¸lại xuất hiện,ĩchắc chắn làắchuyện năm đóõphá hủy ĐăngỉTiên Môn khôngỷkhớp với truyềnÍthuyết.
“Dẫu sao NgọcíLinh Lung cũngễlà chí bảoóTiên giới, lúcịđó bên trongfcác đại Tôngừmôn không cóịnhiều bảo vật,ễvì vậy chiaíNgọc Linh Lungỳthành năm phần,,giao cho cácĩđại Tông môn.đNơi Ngọc LinhặLung ở, linh°khí tụ tập,ĺcó thể nuôiýdưỡng linh mạchļMật cảnh choựTông môn, chínhĨlà chí bảo.ộVí dụ như…”ứTạ Cô Đườngíngẩng đầu, nhìnikiếm sơn bị(đào một nửa,ĩsiết chặt nắmìtay, kiềm chếỗsự đau lòng,ıcố tỏ vẻḹbình tĩnh: “Mộỵkiếm Thiên KiếmḽTông khởi nguồnἵtừ Ngọc LinhẽLung.”
“Vậy…” TầnàUyển Uyển khóéhiểu: “Vì saoáđột nhiên NgọcệLinh Lung lạiịxuất thế?”
“Bởiĭvì…” Bách TuếữƯu cười: “Lạiủcó người nuôiýnhốt Thanh long,ígây dựng lạiɨĐăng Tiên Môn.”ố
“Ngài vì chuyệnầnày mà đến?”ÍTần Uyển Uyểnổđã hiểu, TạàCô Đường gậtỉđầu, hơi áyờnáy.
“Ngọc Linh Lungấhiện thế. BổnãTông cũng chỉɪbiết chuyện nàyímột ngày trước}khi tiến hànhắthử thách tạiἱbí cảnh, đồngἵthời biết tinĩcác đại Tôngímôn đều pháiỉđệ tử tràḻtrộn vào. Để:tránh xảy raıchuyện, ta phụngưmệnh đến đâyịtheo dõi tìnhóhình.” Tạ CôἱĐường biết nghi[ngờ trong lòngìTần Uyển Uyển,ôbèn giải thích:{“Vì để khôngikinh động ngườiẵkhác, chúng taĩtạm thời khôngẳthể thêm ngườiẵvào, chỉ cóóthể để taấcải trang đệítử đã ghiìdanh tham gia[Đại hội đấuìkiếm. Nhưng lầnầnày Thiên KiếmĩTông chỉ cóẫsư muội TôóChẩm Tuyết thamêdự, cho nên…”ỉ
“Cho nên ngàiểgiả nữ.”
TầnIUyển Uyển tỏảvẻ thông cảm,ễlập tức quayẹlại chính sự:ἷ“Vì sao những,người này muốnídốc sức gâyấdựng lại ĐăngóTiên Môn? Tựảmình tu đạoộphi thăng khôngļtốt sao?”
“Loạiừngười này…” TạèCô Đường nghe)vậy, mặt lộıvẻ khinh thường:ἰ“Hoặc là kẻíham muốn đườngấtắt, hoặc…” GiọngĩTạ Cô Đườngĩtrầm xuống: “LàĬkẻ Thiên Đạoἷbất dung, cănįbản không thểiphi thăng. Kẻáđó sử dụngἶĐăng Tiên Mônõđể đăng tiên,õđến lúc đóíThiên Đạo tứcIgiận, sợ làḻliên lụy đếnἴcả tiểu thếâgiới, cắt đứticon đường thànhïtiên.”
“Cho nênïngài muốn cướpụNgọc Linh Lungávì sợ loạiỉngười thứ haiἷlấy được NgọcưLinh Lung thăngờthiên, cắt đứtἲcon đường thànhītiên của cảľthế giới cácángười?”
Tần UyểnứUyển sực hiểuạra, Tạ CôẫĐường gật đầu.
Cũngắchính lúc này,ữlưỡi dao củaẵNam Phong “keng”ơmột tiếng, đâm³vào một vậtòcứng. Động tácãNam Phong khựngùlại, Tần UyểnĪUyển cảm giácịtim mình đậpΓthịch” một cái,ẻgiống như sắpịngưng đập tớiỉnơi.
Giản Hành Chiỵnhận ra khácịthường, quét thầnẻthức, lập tứcɩthấy rõ NamIPhong đào raầcái gì.
Quân Thùļvà đám ngườiįTạ Cô Đườngἲđồng thời xông)lên phía trước.ÎĐộng tác GiảnơHành Chi càngĨnhanh hơn, giơưtay cầm kiếmíđi lên trướcĩvạch một nhát,ívẽ ra một°vạch tuyến.
“Đợi đã!”ồGiản Hành Chiíngăn cản trước²mặt chúng nhân.
QuânïThù kiềm chếícảm xúc, lạnhềlùng nhìn GiảnIHành Chi: “Đạoỳquân, ngài nóiἰphải cạnh tranhjcông bằng.”
“Đúngđlà công bằng.”ẽGiản Hành Chijquay đầu nhìnốQuân Thù: “Cácịngươi phái mộtɨngười, bên chúngḻta phái mộtíngười, đứng ởẳvạch tuyến này.îĐến lúc đó,ềta bảo NamỡPhong đào, linhíbảo xuất thế,Íchúng ta cùngỷlên, ai cướpèđược thì củaἰngười đó.”
QuânĨThù nghe vậyàbèn liếc TốngẫTích Niên bên(cạnh, mỉm cười:ổ“Được, vậy ngheậtheo tiền bối.”ể
“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn y: “Ta giúp cậu giành Ngọc Linh Lung, cậu giúp ta bảo vệ lão Tần.”
Ông chủ: Ta nghe người ta nói vậy.
Tạ Cô Đường nghe vậy, nhanh chóng chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối!”
Khoảnh khắc lưỡi kiếm hoàn toàn lộ ra, mười mấy luồng sáng xuyên từ dưới đất lên, ngưng tụ tại lưỡi kiếm. Cũng đúng lúc này, Giản Hành Chi và Quân Thù không hề có bất cứ chuẩn bị nào, đồng thời nhắm về phía chỗ phát ra ánh sáng.
Vở kịch nhỏ 1
Tạ Cô Đường nghe vậy, nhanh chóng chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối!”
Giản Hành Chi cắm kiếm lên kiếm sơn bên cạnh, quay đầu đứng trước vạch tuyến. Quân Thù và Tống Tích Niên thương lượng xong, cùng đứng tại vạch xuất phát với Giản Hành Chi.
】
Quân Thù: “…”
Nam Phong bắt đầu đào núi lần nữa. Quân Thù liếc nhìn Giản Hành Chi: “Tiền bối, có phải ngài và ta từng gặp nhau ở đâu không?”
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng đã thấy Tạ Cô Đường hành động còn nhanh hơn, y ôm cổ Tống Tích Niên, hai người rơi xuống đất.
“Trong mơ à?” Giản Hành Chi khởi động tay chân, bắt đầu ép dọc phải trái làm giãn dây chằng.
Giọng nói vừa phát ra, Tần Uyển Uyển cảm giác có gì đó cuộn trào vào tim, va chạm với cảm giác mà nàng thu được sau khi bước vào Mộ kiếm. Nàng cầm trường kiếm, mở rộng thần thức, đột ngột truyền vào lưỡi kiếm, sử dụng thần thức báo tên họ với kiếm linh trong lưỡi kiếm: “Tịch Sơn nữ quân ——”
***
Quân Thù cầm tiêu bạch ngọc, phong độ ngời ngời đứng bên cạnh: “Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt tiền bối, nhưng ta cứ cảm thấy như đã từng quen biết.”
Hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, khí chất hào hoa phong nhã, ngay cả động tác uy hiếp cũng dịu dàng thanh tao, khiến người ta khó nảy sinh ác ý.
“Ngươi đừng hòng bắt quàng làm họ.”
Chúng kiếm linh: Đại nhân, ngài yên tâm. Chúng tôi lập tức biểu diễn Dời mộ chớp nhoáng cho ngài xem.
Quân Thù: “…”
“Bách Tuế Ưu?” Giản Hành Chi nhíu mày. Bách Tuế Ưu nghiêng đầu, mỉm cười mở miệng: “Giao Ngọc Linh Lung ra đây.”
Trong lúc nói chuyện, Nam Phong ném phần đất cuối cùng ra. Một trường kiếm màu bạc cắm dưới đất xuất hiện.
Nghe tiếng quát này, bóng ma bị nổ pháo tại nhà vệ sinh thoắt chốc tạt vào mặt. Quân Thù ngừng thở, Giản Hành Chi tung cước đá văng y, tóm lấy mảnh ngọc trong hào quang rồi chạy ra ngoài, hô to: “Lão Tần, thần thức nhập kiếm, trực tiếp đánh!”
Khoảnh khắc lưỡi kiếm hoàn toàn lộ ra, mười mấy luồng sáng xuyên từ dưới đất lên, ngưng tụ tại lưỡi kiếm. Cũng đúng lúc này, Giản Hành Chi và Quân Thù không hề có bất cứ chuẩn bị nào, đồng thời nhắm về phía chỗ phát ra ánh sáng.
Tạ Cô Đường (meme hút thuốc): Đừng nói nữa, ban nãy Mộ kiếm cũng bị y đào rồi. Lúc ta nhìn y đào núi cũng muốn quỵ xuống giống ông vậy.
Tay Tần Uyển Uyển run rẩy, bắt đầu rút kiếm ra ngoài, nàng cảm giác rõ một luồng sức mạnh bá đạo truyền từ lưỡi kiếm tới, đối kháng sinh tử với nàng.
Quân Thù chậm hơn Giản Hành Chi một chút, nhưng Tống Tích Niên bên cạnh đã sớm chuẩn bị, bổ nhào về phía Giản Hành Chi.
Nơi máu tươi đi qua, rỉ sét lưỡi kiếm tan biến, lộ ra bề mặt láng bóng sắc bén. Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý đối kháng với lưỡi kiếm, cảm giác nó nhích lên từng chút một. Cho đến giây phút cuối cùng, nàng dồn hết toàn lực rút ra, báo tên họ mình cho Uyên Ngưng biết: “Tần Uyển Uyển!”
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng đã thấy Tạ Cô Đường hành động còn nhanh hơn, y ôm cổ Tống Tích Niên, hai người rơi xuống đất.
【 Vở kịch nhỏ 1】
Giản Hành Chi: Ta – Đại đội trưởng đội tháo dỡ và di dời, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không ta phá núi.
Tần Uyển Uyển thở dốc, vừa định cảm ơn, bỗng cảm giác lưỡi dao kề lên cổ mình.
Trong chớp mắt, người song phương lại dính lấy nhau. Giản Hành Chi và Quân Thù đồng thời chạy tới trước tinh thạch, đồng loạt ra tay. Hai người cùng ngăn cản đối phương, ngươi đánh ta đá. Giản Hành Chi giữ chặt đầu Quân Thù, Quân Thù bám chặt thắt lưng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi quát lớn: “Con thỏ thối nhà ngươi buông ta ra!”
Nghe tiếng quát này, bóng ma bị nổ pháo tại nhà vệ sinh thoắt chốc tạt vào mặt. Quân Thù ngừng thở, Giản Hành Chi tung cước đá văng y, tóm lấy mảnh ngọc trong hào quang rồi chạy ra ngoài, hô to: “Lão Tần, thần thức nhập kiếm, trực tiếp đánh!”
Dứt lời, y dẫn dụ đám người chạy như điên lên kiếm sơn cách đó không xa, giống như chú khỉ vô cùng linh hoạt. Một tay y cầm mảnh ngọc, một tay cầm chuôi kiếm, ung dung nhảy nhót trên kiếm sơn.
Tu sĩ chạy khắp núi khắp đồng đuổi bắt. Giản Hành Chi ở trên kiếm sơn giống như cá gặp nước, toàn bộ kiếm linh âm thầm bảo vệ y.
Tần Uyển Uyển thừa dịp Giản Hành Chi quấy rối, nhanh chóng chạy vào trong sơn thể, giơ tay nắm lấy thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ. Vừa cầm trường kiếm, nàng chợt nghe thấy một giọng nói vừa trầm lắng vừa cổ xưa truyền từ phương xa tới.
“Ta là Uyên Ngưng, ngươi là người phương nào?”
Có điều Giản Hành Chi đã dẫn bọn họ lên kiếm sơn, đám người không nghĩ nhiều nữa, chạy theo Giản Hành Chi nhảy lên nhảy xuống. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển nắm chặt kiếm giữa luồng ánh sáng. Lưỡi kiếm không chịu, muốn lao xuống. Tần Uyển Uyển kéo nó rút ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mức, gan bàn tay nàng bị rách ra, máu đổ từ chuôi kiếm xuống, từ từ chảy đầy lưỡi kiếm.
Giọng nói vừa phát ra, Tần Uyển Uyển cảm giác có gì đó cuộn trào vào tim, va chạm với cảm giác mà nàng thu được sau khi bước vào Mộ kiếm. Nàng cầm trường kiếm, mở rộng thần thức, đột ngột truyền vào lưỡi kiếm, sử dụng thần thức báo tên họ với kiếm linh trong lưỡi kiếm: “Tịch Sơn nữ quân ——”
Tu sĩ chạy khắp núi khắp đồng đuổi bắt. Giản Hành Chi ở trên kiếm sơn giống như cá gặp nước, toàn bộ kiếm linh âm thầm bảo vệ y.
Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.
Tay Tần Uyển Uyển run rẩy, bắt đầu rút kiếm ra ngoài, nàng cảm giác rõ một luồng sức mạnh bá đạo truyền từ lưỡi kiếm tới, đối kháng sinh tử với nàng.
“Trong mơ à?” Giản Hành Chi khởi động tay chân, bắt đầu ép dọc phải trái làm giãn dây chằng.
Quân Thù cầm tiêu bạch ngọc, phong độ ngời ngời đứng bên cạnh: “Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt tiền bối, nhưng ta cứ cảm thấy như đã từng quen biết.”
Lưỡi kiếm chấn động, mặt đất xung quanh cũng rung theo. Tất cả mọi người nhìn Tần Uyển Uyển, lúc này bọn họ mới sực nhớ linh bảo lần này không chỉ có Ngọc Linh Lung mà còn có một thanh bảo kiếm như vậy.
】
Dứt lời, y dẫn dụ đám người chạy như điên lên kiếm sơn cách đó không xa, giống như chú khỉ vô cùng linh hoạt. Một tay y cầm mảnh ngọc, một tay cầm chuôi kiếm, ung dung nhảy nhót trên kiếm sơn.
Có điều Giản Hành Chi đã dẫn bọn họ lên kiếm sơn, đám người không nghĩ nhiều nữa, chạy theo Giản Hành Chi nhảy lên nhảy xuống. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển nắm chặt kiếm giữa luồng ánh sáng. Lưỡi kiếm không chịu, muốn lao xuống. Tần Uyển Uyển kéo nó rút ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mức, gan bàn tay nàng bị rách ra, máu đổ từ chuôi kiếm xuống, từ từ chảy đầy lưỡi kiếm.
【
Nơi máu tươi đi qua, rỉ sét lưỡi kiếm tan biến, lộ ra bề mặt láng bóng sắc bén. Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý đối kháng với lưỡi kiếm, cảm giác nó nhích lên từng chút một. Cho đến giây phút cuối cùng, nàng dồn hết toàn lực rút ra, báo tên họ mình cho Uyên Ngưng biết: “Tần Uyển Uyển!”
Tiếng nói vừa dứt, một luồng pháp ấn bay vào trán kiếm linh. Tần Uyển Uyển ngã ra phía sau. Mắt thấy nàng sắp té xuống, một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, đỡ nàng đứng vững.
Lưỡi kiếm chấn động, mặt đất xung quanh cũng rung theo. Tất cả mọi người nhìn Tần Uyển Uyển, lúc này bọn họ mới sực nhớ linh bảo lần này không chỉ có Ngọc Linh Lung mà còn có một thanh bảo kiếm như vậy.
“Long đạo hữu.” Giọng nói của Bách Tuế Ưu vang lên.
Tần Uyển Uyển thở dốc, vừa định cảm ơn, bỗng cảm giác lưỡi dao kề lên cổ mình.
【
Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.
“Long đạo hữu.” Giọng nói của Bách Tuế Ưu vang lên.
Giản Hành Chi đứng trên nơi cao của kiếm sơn ngẩng đầu, nhìn thấy gậy đại tang trên tay Bách Tuế Ưu đã hóa thành đoản kiếm, kề lên cổ Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi đứng trên nơi cao của kiếm sơn ngẩng đầu, nhìn thấy gậy đại tang trên tay Bách Tuế Ưu đã hóa thành đoản kiếm, kề lên cổ Tần Uyển Uyển.
Hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, khí chất hào hoa phong nhã, ngay cả động tác uy hiếp cũng dịu dàng thanh tao, khiến người ta khó nảy sinh ác ý.
“Ngươi đừng hòng bắt quàng làm họ.”
Tiếng nói vừa dứt, một luồng pháp ấn bay vào trán kiếm linh. Tần Uyển Uyển ngã ra phía sau. Mắt thấy nàng sắp té xuống, một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, đỡ nàng đứng vững.
“Bách Tuế Ưu?” Giản Hành Chi nhíu mày. Bách Tuế Ưu nghiêng đầu, mỉm cười mở miệng: “Giao Ngọc Linh Lung ra đây.”
***
Vở kịch nhỏ 2
Trong lúc nói chuyện, Nam Phong ném phần đất cuối cùng ra. Một trường kiếm màu bạc cắm dưới đất xuất hiện.【Tay Tần Uyển Uyển run rẩy, bắt đầu rút kiếm ra ngoài, nàng cảm giác rõ một luồng sức mạnh bá đạo truyền từ lưỡi kiếm tới, đối kháng sinh tử với nàng. Vở kịch nhỏ 1】
Giản Hành Chi: Ta – Đại đội trưởng đội tháo dỡ và di dời, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không ta phá núi.
“Ta là Uyên Ngưng, ngươi là người phương nào?”
Chúng kiếm linh: Đại nhân, ngài yên tâm. Chúng tôi lập tức biểu diễn Dời mộ chớp nhoáng cho ngài xem.
Giản Hành Chi: Ta – Đại đội trưởng đội tháo dỡ và di dời, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không ta phá núi.【Dứt lời, y dẫn dụ đám người chạy như điên lên kiếm sơn cách đó không xa, giống như chú khỉ vô cùng linh hoạt. Một tay y cầm mảnh ngọc, một tay cầm chuôi kiếm, ung dung nhảy nhót trên kiếm sơn. Vở kịch nhỏ 2Tạ Cô Đường (meme hút thuốc): Đừng nói nữa, ban nãy Mộ kiếm cũng bị y đào rồi. Lúc ta nhìn y đào núi cũng muốn quỵ xuống giống ông vậy.Hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, khí chất hào hoa phong nhã, ngay cả động tác uy hiếp cũng dịu dàng thanh tao, khiến người ta khó nảy sinh ác ý.】
Ông chủ khách sạn Duyệt Lai: Tạ đạo quân, ta muốn tố cáo với ngài. Có một kẻ tên Trương Tam, y dỡ bản hiệu mà ngài cho ta rồi. Ngài không biết đâu, lúc đó ta nhìn bảng hiệu rơi mà muốn quỵ xuống luôn.
Tạ Cô Đường: Tên Trương Tam đó có phải còn có tên là Long Ngạo Thiên?
Giản Hành Chi cắm kiếm lên kiếm sơn bên cạnh, quay đầu đứng trước vạch tuyến. Quân Thù và Tống Tích Niên thương lượng xong, cùng đứng tại vạch xuất phát với Giản Hành Chi.
Ông chủ: Ta nghe người ta nói vậy.
Tạ Cô Đường (meme hút thuốc): Đừng nói nữa, ban nãy Mộ kiếm cũng bị y đào rồi. Lúc ta nhìn y đào núi cũng muốn quỵ xuống giống ông vậy.
Vậy chắc là kiếp trước cái cô nữ chính kia mở được Đăng Tiên Môn nên mới phi thăng nhanh tới vậy rồi.
Đúng là ai cũng có thể trở thành người xấu.
Long Ngạo Thiên gì chứ, anh là siêu quậyyyyy thì có á.
Biết ngay Bách Tuế Ưu là quả bom nổ chậm mà
Bách Tuế Ưu dù giả dù thật cũng không phải hạng người tốt gì ha!
Lúc đầu cứ tưởng là anh Giản anh nghe tên chị anh cho dao kề cổ cơ!