Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 26 (3)

Chương 26 (3)

Dời mộ chớp nhoáng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lúc Giản Hành Chi chỉ huy Nam Phong đào núi giống như nhà thầu, Tần Uyển Uyển đỡ Tạ Cô Đường sang một bên, cùng với Bách Tuế Ưu trấn an y. Tạ Cô Đường bình tĩnh chốc lát, đành chấp nhận sự thật Mộ kiếm bị đào, mệt mỏi uống miếng nước, dời mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần đạo hữu, tại hạ có một câu hỏi, không biết rốt cuộc Tần đạo hữu và Long tiền bối tới Thiên Kiếm Tông để làm gì.”

“Thì… tìm kiếm bổn mệnh.” Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi xấu hổ nói: “Gây phiền phức cho các người rồi.”

“M kiếm Thiên Kiếm Tôngĩlà nơi chúngkiếm quay v.T tiên cóìlnh phi tnlc giúp đchúng kiếm tufthiên h tìmđưc đo camình. Tn đohu đến ThiêníKiếm Tông tìm[kiếm là maymn ca ThiênìKiếm Tông.”

“Yênɪtâm.” Tn UynUyn hiu ýơT Cô Đưng:“Ta hiu lolng ca ngài.ĩNgài yên tâm,chúng ta khôngphi đến gâyĪphin phc.”

TCô Đưng gtĨđu. Tn UynìUyn ngp ngngchc lát, cn]thn dò hi:“T đo hu,ìrt cuc hômĺnay các ngưiđang tranh giànhcái gì?”

“Nếuta đoán khôngsai… Bách TuếƯu nhìn vľphía T Cô{Đưng: “L nàolà Ngc LinhLung trong truyníthuyết?”

Sc mtĪT Cô ĐưngĬkhông tt lm,¹gt đu.

Tn UynìUyn tò mò:“Ngc Linh Lunglà vt gì?”

“Ngc Linh Lungɨlà vt mêca Đăng TiênMôn.” T CôīĐưng trm ging:fKhông biết Tnđo hu cótng nghe Cáİchép vưt LongľMôn?”

“Có nghe,tht ra LongMôn này chínhùlà Đăng TiênõMôn trong truynɨthuyết.”

Đúng vy.”T Cô Đưngɪgt đu. ĐăngTiên Môn thts tn ti.Nó tng làũl vt màïThiên Đo bancho Long tc,ch có Longõtc mi cóth vưt quaĩĐăng Tiên Môn,đc đo phithăng. Nhưng nghìnãnăm trưc, mtv tu sĩЇđt nhiên sángĭto bí phápcó th thôngɩqua nut Longưđan, chuyn hóangưi tu hànhòthành Long tc,ũdi trên ladưi, dùng thân,ngưi đăng tiênĨmôn. Bí phápnày cn Longtc nuôi nhtt nh, ràngbuc bng bíthut, dùng đandưc gn trăm²năm, cui cùngâly Long đanìca nó micó th hoànthành.”

“So viît thân tuĭluyn, Đăng TiênéMôn chc chnlà đưng ttĪphi thăng. Tu°sĩ đ xôvào phương phápnày, vì vyLong tc bĩtàn sát gnnhư tuyt chng.Cui cùng, cácđi Tông mônđt thành thaóthun vi LongVương, cùng pháèhy Ngc LinhóLung m khoáĐăng Tiên Môn,òct đt conđưng đăng tiên,ɨnh đó mikết thúc trnđi nn caïLong tc.”

NhưngĐăng Tiên Mônīkhông b pháîhy trit đ?”ĩ

Tn Uyn Uynèlp tc nhnra ch cóvn đ. Longđtc b tànùsát có liênÏquan gì nhngìtu sĩ kia?Có th giúpđ Long Vươngphá hy Đăng²Tiên Môn, chcɩchn Long tcđã cp choli ích gìđó. Hôm nay]Đăng Tiên Môn¸li xut hin,ĩchc chn làchuyn năm đóõphá hy ĐăngTiên Môn khôngkhp vi truynÍthuyết.

“Du sao NgcíLinh Lung cũnglà chí boóTiên gii, lúcđó bên trongfcác đi Tôngmôn không cónhiu bo vt,vì vy chiaíNgc Linh Lungthành năm phn,,giao cho cácĩđi Tông môn.đNơi Ngc LinhLung , linh°khí t tp,ĺcó th nuôiýdưng linh mchļMt cnh choTông môn, chínhĨlà chí bo.Ví d nhưT Cô Đưngíngng đu, nhìnikiếm sơn b(đào mt na,ĩsiết cht nmìtay, kim chếs đau lòng,ıc t vbình tĩnh: “Mkiếm Thiên KiếmTông khi ngunt Ngc LinhLung.”

Vy… TnàUyn Uyn khóéhiu: “Vì saoáđt nhiên NgcLinh Lung lixut thế?”

“Biĭvì Bách TuếƯu cưi: “Licó ngưi nuôiýnht Thanh long,ígây dng liɨĐăng Tiên Môn.”

“Ngài vì chuynnày mà đến?”ÍTn Uyn Uynđã hiu, TàCô Đưng gtđu, hơi áynáy.

“Ngc Linh Lunghin thế. BnãTông cũng chɪbiết chuyn nàyímt ngày trưc}khi tiến hànhth thách tibí cnh, đngthi biết tinĩcác đi Tôngímôn đu pháiđ t tràtrn vào. Đ:tránh xy raıchuyn, ta phngưmnh đến đâytheo dõi tìnhóhình.” T CôĐưng biết nghi[ng trong lòngìTn Uyn Uyn,ôbèn gii thích:{Vì đ khôngikinh đng ngưikhác, chúng taĩtm thi khôngth thêm ngưivào, ch cóóth đ taci trang đít đã ghiìdanh tham gia[Đi hi đuìkiếm. Nhưng lnnày Thiên KiếmĩTông ch cósư mui TôóChm Tuyết thamêd, cho nên…

Cho nên ngàigi n.”

TnIUyn Uyn tv thông cm,lp tc quayli chính s:Vì sao nhng,ngưi này munídc sc gâydng li ĐăngóTiên Môn? Tmình tu đophi thăng khôngļtt sao?”

Loingưi này… TèCô Đưng nghe)vy, mt lıv khinh thưng:“Hoc là kíham mun đưngtt, hoc… GingĩT Cô Đưngĩtrm xung: “LàĬk Thiên Đobt dung, cănįbn không thiphi thăng. Káđó s dngĐăng Tiên Mônõđ đăng tiên,õđến lúc đóíThiên Đo tcIgin, s làliên ly đếnc tiu thếâgii, ct đticon đưng thànhïtiên.”

Cho nênïngài mun cưpNgc Linh Lungávì s loingưi th haily đưc NgcưLinh Lung thăngthiên, ct đtcon đưng thànhītiên ca cľthế gii cácángưi?”

Tn UynUyn sc hiura, T CôĐưng gt đu.

Cũngchính lúc này,lưi dao caNam Phong “kengơmt tiếng, đâm³vào mt vtòcng. Đng tácãNam Phong khngùli, Tn UynĪUyn cm giáctim mình đpÎthch mt cái,ging như spngưng đp tinơi.

Gin Hành Chinhn ra khácthưng, quét thnthc, lp tcɩthy rõ NamIPhong đào racái gì.

Quân Thùļvà đám ngưiįT Cô Đưngđng thi xông)lên phía trưc.ÎĐng tác GinơHành Chi càngĨnhanh hơn, giơưtay cm kiếmíđi lên trưcĩvch mt nhát,ív ra mt°vch tuyến.

Đi đã!”Gin Hành Chiíngăn cn trưc²mt chúng nhân.

QuânïThù kim chếícm xúc, lnhlùng nhìn GinIHành Chi: “Đoquân, ngài nóiphi cnh tranhjcông bng.”

Đúngđlà công bng.”Gin Hành Chijquay đu nhìnQuân Thù: “Cácngươi phái mtɨngưi, bên chúngta phái mtíngưi, đng vch tuyến này.îĐến lúc đó,ta bo NamPhong đào, linhíbo xut thế,Íchúng ta cùnglên, ai cưpèđưc thì cangưi đó.”

QuânĨThù nghe vyàbèn liếc TngTích Niên bên(cnh, mm cưi:Đưc, vy nghetheo tin bi.”

“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn y: “Ta giúp cậu giành Ngọc Linh Lung, cậu giúp ta bảo vệ lão Tần.”

Ông chủ: Ta nghe người ta nói vậy.

Tạ Cô Đường nghe vậy, nhanh chóng chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối!”

Khoảnh khắc lưỡi kiếm hoàn toàn lộ ra, mười mấy luồng sáng xuyên từ dưới đất lên, ngưng tụ tại lưỡi kiếm. Cũng đúng lúc này, Giản Hành Chi và Quân Thù không hề có bất cứ chuẩn bị nào, đồng thời nhắm về phía chỗ phát ra ánh sáng.

Vở kịch nhỏ 1

Tạ Cô Đường nghe vậy, nhanh chóng chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối!”

Giản Hành Chi cắm kiếm lên kiếm sơn bên cạnh, quay đầu đứng trước vạch tuyến. Quân Thù và Tống Tích Niên thương lượng xong, cùng đứng tại vạch xuất phát với Giản Hành Chi.

Quân Thù: “…”

Nam Phong bắt đầu đào núi lần nữa. Quân Thù liếc nhìn Giản Hành Chi: “Tiền bối, có phải ngài và ta từng gặp nhau ở đâu không?”

Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng đã thấy Tạ Cô Đường hành động còn nhanh hơn, y ôm cổ Tống Tích Niên, hai người rơi xuống đất.

“Trong mơ à?” Giản Hành Chi khởi động tay chân, bắt đầu ép dọc phải trái làm giãn dây chằng.

Giọng nói vừa phát ra, Tần Uyển Uyển cảm giác có gì đó cuộn trào vào tim, va chạm với cảm giác mà nàng thu được sau khi bước vào Mộ kiếm. Nàng cầm trường kiếm, mở rộng thần thức, đột ngột truyền vào lưỡi kiếm, sử dụng thần thức báo tên họ với kiếm linh trong lưỡi kiếm: “Tịch Sơn nữ quân ——”

***

Quân Thù cầm tiêu bạch ngọc, phong độ ngời ngời đứng bên cạnh: “Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt tiền bối, nhưng ta cứ cảm thấy như đã từng quen biết.”

Hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, khí chất hào hoa phong nhã, ngay cả động tác uy hiếp cũng dịu dàng thanh tao, khiến người ta khó nảy sinh ác ý.

“Ngươi đừng hòng bắt quàng làm họ.”

Chúng kiếm linh: Đại nhân, ngài yên tâm. Chúng tôi lập tức biểu diễn Dời mộ chớp nhoáng cho ngài xem.

Quân Thù: “…”

“Bách Tuế Ưu?” Giản Hành Chi nhíu mày. Bách Tuế Ưu nghiêng đầu, mỉm cười mở miệng: “Giao Ngọc Linh Lung ra đây.”

Trong lúc nói chuyện, Nam Phong ném phần đất cuối cùng ra. Một trường kiếm màu bạc cắm dưới đất xuất hiện.

Nghe tiếng quát này, bóng ma bị nổ pháo tại nhà vệ sinh thoắt chốc tạt vào mặt. Quân Thù ngừng thở, Giản Hành Chi tung cước đá văng y, tóm lấy mảnh ngọc trong hào quang rồi chạy ra ngoài, hô to: “Lão Tần, thần thức nhập kiếm, trực tiếp đánh!”

Khoảnh khắc lưỡi kiếm hoàn toàn lộ ra, mười mấy luồng sáng xuyên từ dưới đất lên, ngưng tụ tại lưỡi kiếm. Cũng đúng lúc này, Giản Hành Chi và Quân Thù không hề có bất cứ chuẩn bị nào, đồng thời nhắm về phía chỗ phát ra ánh sáng.

Tạ Cô Đường (meme hút thuốc): Đừng nói nữa, ban nãy Mộ kiếm cũng bị y đào rồi. Lúc ta nhìn y đào núi cũng muốn quỵ xuống giống ông vậy.

Tay Tần Uyển Uyển run rẩy, bắt đầu rút kiếm ra ngoài, nàng cảm giác rõ một luồng sức mạnh bá đạo truyền từ lưỡi kiếm tới, đối kháng sinh tử với nàng.

Quân Thù chậm hơn Giản Hành Chi một chút, nhưng Tống Tích Niên bên cạnh đã sớm chuẩn bị, bổ nhào về phía Giản Hành Chi.

Nơi máu tươi đi qua, rỉ sét lưỡi kiếm tan biến, lộ ra bề mặt láng bóng sắc bén. Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý đối kháng với lưỡi kiếm, cảm giác nó nhích lên từng chút một. Cho đến giây phút cuối cùng, nàng dồn hết toàn lực rút ra, báo tên họ mình cho Uyên Ngưng biết: “Tần Uyển Uyển!”

Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng đã thấy Tạ Cô Đường hành động còn nhanh hơn, y ôm cổ Tống Tích Niên, hai người rơi xuống đất.

【 Vở kịch nhỏ 1】

Giản Hành Chi: Ta – Đại đội trưởng đội tháo dỡ và di dời, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không ta phá núi.

Tần Uyển Uyển thở dốc, vừa định cảm ơn, bỗng cảm giác lưỡi dao kề lên cổ mình.

Trong chớp mắt, người song phương lại dính lấy nhau. Giản Hành Chi và Quân Thù đồng thời chạy tới trước tinh thạch, đồng loạt ra tay. Hai người cùng ngăn cản đối phương, ngươi đánh ta đá. Giản Hành Chi giữ chặt đầu Quân Thù, Quân Thù bám chặt thắt lưng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi quát lớn: “Con thỏ thối nhà ngươi buông ta ra!”

Nghe tiếng quát này, bóng ma bị nổ pháo tại nhà vệ sinh thoắt chốc tạt vào mặt. Quân Thù ngừng thở, Giản Hành Chi tung cước đá văng y, tóm lấy mảnh ngọc trong hào quang rồi chạy ra ngoài, hô to: “Lão Tần, thần thức nhập kiếm, trực tiếp đánh!”

Dứt lời, y dẫn dụ đám người chạy như điên lên kiếm sơn cách đó không xa, giống như chú khỉ vô cùng linh hoạt. Một tay y cầm mảnh ngọc, một tay cầm chuôi kiếm, ung dung nhảy nhót trên kiếm sơn.

Tu sĩ chạy khắp núi khắp đồng đuổi bắt. Giản Hành Chi ở trên kiếm sơn giống như cá gặp nước, toàn bộ kiếm linh âm thầm bảo vệ y.

Tần Uyển Uyển thừa dịp Giản Hành Chi quấy rối, nhanh chóng chạy vào trong sơn thể, giơ tay nắm lấy thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ. Vừa cầm trường kiếm, nàng chợt nghe thấy một giọng nói vừa trầm lắng vừa cổ xưa truyền từ phương xa tới.

“Ta là Uyên Ngưng, ngươi là người phương nào?”

Có điều Giản Hành Chi đã dẫn bọn họ lên kiếm sơn, đám người không nghĩ nhiều nữa, chạy theo Giản Hành Chi nhảy lên nhảy xuống. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển nắm chặt kiếm giữa luồng ánh sáng. Lưỡi kiếm không chịu, muốn lao xuống. Tần Uyển Uyển kéo nó rút ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mức, gan bàn tay nàng bị rách ra, máu đổ từ chuôi kiếm xuống, từ từ chảy đầy lưỡi kiếm.

Giọng nói vừa phát ra, Tần Uyển Uyển cảm giác có gì đó cuộn trào vào tim, va chạm với cảm giác mà nàng thu được sau khi bước vào Mộ kiếm. Nàng cầm trường kiếm, mở rộng thần thức, đột ngột truyền vào lưỡi kiếm, sử dụng thần thức báo tên họ với kiếm linh trong lưỡi kiếm: “Tịch Sơn nữ quân ——”

Tu sĩ chạy khắp núi khắp đồng đuổi bắt. Giản Hành Chi ở trên kiếm sơn giống như cá gặp nước, toàn bộ kiếm linh âm thầm bảo vệ y.

Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.

Tay Tần Uyển Uyển run rẩy, bắt đầu rút kiếm ra ngoài, nàng cảm giác rõ một luồng sức mạnh bá đạo truyền từ lưỡi kiếm tới, đối kháng sinh tử với nàng.

“Trong mơ à?” Giản Hành Chi khởi động tay chân, bắt đầu ép dọc phải trái làm giãn dây chằng.

Quân Thù cầm tiêu bạch ngọc, phong độ ngời ngời đứng bên cạnh: “Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt tiền bối, nhưng ta cứ cảm thấy như đã từng quen biết.”

Lưỡi kiếm chấn động, mặt đất xung quanh cũng rung theo. Tất cả mọi người nhìn Tần Uyển Uyển, lúc này bọn họ mới sực nhớ linh bảo lần này không chỉ có Ngọc Linh Lung mà còn có một thanh bảo kiếm như vậy.

Dứt lời, y dẫn dụ đám người chạy như điên lên kiếm sơn cách đó không xa, giống như chú khỉ vô cùng linh hoạt. Một tay y cầm mảnh ngọc, một tay cầm chuôi kiếm, ung dung nhảy nhót trên kiếm sơn.

Có điều Giản Hành Chi đã dẫn bọn họ lên kiếm sơn, đám người không nghĩ nhiều nữa, chạy theo Giản Hành Chi nhảy lên nhảy xuống. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển nắm chặt kiếm giữa luồng ánh sáng. Lưỡi kiếm không chịu, muốn lao xuống. Tần Uyển Uyển kéo nó rút ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mức, gan bàn tay nàng bị rách ra, máu đổ từ chuôi kiếm xuống, từ từ chảy đầy lưỡi kiếm.

Nơi máu tươi đi qua, rỉ sét lưỡi kiếm tan biến, lộ ra bề mặt láng bóng sắc bén. Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý đối kháng với lưỡi kiếm, cảm giác nó nhích lên từng chút một. Cho đến giây phút cuối cùng, nàng dồn hết toàn lực rút ra, báo tên họ mình cho Uyên Ngưng biết: “Tần Uyển Uyển!”

Tiếng nói vừa dứt, một luồng pháp ấn bay vào trán kiếm linh. Tần Uyển Uyển ngã ra phía sau. Mắt thấy nàng sắp té xuống, một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, đỡ nàng đứng vững.

Lưỡi kiếm chấn động, mặt đất xung quanh cũng rung theo. Tất cả mọi người nhìn Tần Uyển Uyển, lúc này bọn họ mới sực nhớ linh bảo lần này không chỉ có Ngọc Linh Lung mà còn có một thanh bảo kiếm như vậy.

“Long đạo hữu.” Giọng nói của Bách Tuế Ưu vang lên.

Tần Uyển Uyển thở dốc, vừa định cảm ơn, bỗng cảm giác lưỡi dao kề lên cổ mình.

Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.

“Long đạo hữu.” Giọng nói của Bách Tuế Ưu vang lên.

Giản Hành Chi đứng trên nơi cao của kiếm sơn ngẩng đầu, nhìn thấy gậy đại tang trên tay Bách Tuế Ưu đã hóa thành đoản kiếm, kề lên cổ Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi đứng trên nơi cao của kiếm sơn ngẩng đầu, nhìn thấy gậy đại tang trên tay Bách Tuế Ưu đã hóa thành đoản kiếm, kề lên cổ Tần Uyển Uyển.

Hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, khí chất hào hoa phong nhã, ngay cả động tác uy hiếp cũng dịu dàng thanh tao, khiến người ta khó nảy sinh ác ý.

“Ngươi đừng hòng bắt quàng làm họ.”

Tiếng nói vừa dứt, một luồng pháp ấn bay vào trán kiếm linh. Tần Uyển Uyển ngã ra phía sau. Mắt thấy nàng sắp té xuống, một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, đỡ nàng đứng vững.

“Bách Tuế Ưu?” Giản Hành Chi nhíu mày. Bách Tuế Ưu nghiêng đầu, mỉm cười mở miệng: “Giao Ngọc Linh Lung ra đây.”

***

Vở kịch nhỏ 2

Trong lúc nói chuyện, Nam Phong ném phần đất cuối cùng ra. Một trường kiếm màu bạc cắm dưới đất xuất hiện.Tay Tần Uyển Uyển run rẩy, bắt đầu rút kiếm ra ngoài, nàng cảm giác rõ một luồng sức mạnh bá đạo truyền từ lưỡi kiếm tới, đối kháng sinh tử với nàng. Vở kịch nhỏ 1

Giản Hành Chi: Ta – Đại đội trưởng đội tháo dỡ và di dời, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không ta phá núi.

“Ta là Uyên Ngưng, ngươi là người phương nào?”

Chúng kiếm linh: Đại nhân, ngài yên tâm. Chúng tôi lập tức biểu diễn Dời mộ chớp nhoáng cho ngài xem.

Giản Hành Chi: Ta – Đại đội trưởng đội tháo dỡ và di dời, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không ta phá núi.Dứt lời, y dẫn dụ đám người chạy như điên lên kiếm sơn cách đó không xa, giống như chú khỉ vô cùng linh hoạt. Một tay y cầm mảnh ngọc, một tay cầm chuôi kiếm, ung dung nhảy nhót trên kiếm sơn. Vở kịch nhỏ 2Tạ Cô Đường (meme hút thuốc): Đừng nói nữa, ban nãy Mộ kiếm cũng bị y đào rồi. Lúc ta nhìn y đào núi cũng muốn quỵ xuống giống ông vậy.Hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, khí chất hào hoa phong nhã, ngay cả động tác uy hiếp cũng dịu dàng thanh tao, khiến người ta khó nảy sinh ác ý.

Ông chủ khách sạn Duyệt Lai: Tạ đạo quân, ta muốn tố cáo với ngài. Có một kẻ tên Trương Tam, y dỡ bản hiệu mà ngài cho ta rồi. Ngài không biết đâu, lúc đó ta nhìn bảng hiệu rơi mà muốn quỵ xuống luôn.

Tạ Cô Đường: Tên Trương Tam đó có phải còn có tên là Long Ngạo Thiên?

Giản Hành Chi cắm kiếm lên kiếm sơn bên cạnh, quay đầu đứng trước vạch tuyến. Quân Thù và Tống Tích Niên thương lượng xong, cùng đứng tại vạch xuất phát với Giản Hành Chi.

Ông chủ: Ta nghe người ta nói vậy.

Tạ Cô Đường (meme hút thuốc): Đừng nói nữa, ban nãy Mộ kiếm cũng bị y đào rồi. Lúc ta nhìn y đào núi cũng muốn quỵ xuống giống ông vậy.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Vậy chắc là kiếp trước cái cô nữ chính kia mở được Đăng Tiên Môn nên mới phi thăng nhanh tới vậy rồi.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Đúng là ai cũng có thể trở thành người xấu.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Long Ngạo Thiên gì chứ, anh là siêu quậyyyyy thì có á.

An Linh
An Linh
1 Năm Cách đây

Biết ngay Bách Tuế Ưu là quả bom nổ chậm mà

tranngocmai0912
tranngocmai0912
1 Năm Cách đây

Bách Tuế Ưu dù giả dù thật cũng không phải hạng người tốt gì ha!
Lúc đầu cứ tưởng là anh Giản anh nghe tên chị anh cho dao kề cổ cơ!

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!