Chương 27 (1)
Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Bách Tuế Ưu!
Lại là Bách Tuế Ưu!
Vì sao nhân vật phản diện cứ muốn làm Bách Tuế Ưu?!
Khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển cảm giác như mình mắc chứng PTSD(*) Bách Tuế Ưu. Nàng sử dụng thần thức thăm dò tu vi Bách Tuế Ưu theo bản năng, nhưng thần thức vừa chạm vào hắn đã cảm giác được cơn đau đớn dữ dội. Tần Uyển Uyển rùng mình, nghe Bách Tuế Ưu cảnh cáo nàng giống như cảnh cáo một đứa trẻ: “Tần đạo hữu, mặc dù thần thức của nàng được xem như mạnh, nhưng chung quy pháp lực thấp kém, nơi không nên đi thì chớ đi nhé.”
(*) Tên hội chứng rốiíloạn căng thẳngjsao sang chấn,ựlà một rối¹loạn lo âuềphát triển sauàkhi bệnh nhânítrải qua hoặcịchứng kiến mộtĬsự việc kinhửhoàng.
Tần Uyển Uyểnἶkhông lên tiếng.ủThần thức củaúnàng đã tôiľluyện hai trăm)năm trên thượngợgiới, dù khôngộđược coi làìkẻ mạnh ởàTiên giới nhưngềcũng mạnh hơnạkha khá tuẫsĩ đã phifthăng tại nhiềuḷtiểu thế giới.íNhưng ngay lầnỏđầu tiên, ngườifnày đã phátẫhiện nàng nhìnởlén hắn, cóIthể thấy thầníthức của hắnểcao hơn nàngùrất nhiều.
Một nhânụvật như vậy,ẫnếu muốn giànhổNgọc Linh Lungữthì chẳng phảiẵchuyện khó, vìúsao lúc nãyìvẫn luôn điĪtheo nàng?
Nàng suyơngẫm, mở miệngõthăm dò: “Báchưđạo hữu, tuếvi của ngươiúcao thâm, muốnẫgiành Ngọc LinhĪLung thì cứữtrực tiếp giành,ổhà tất làmfkhó một conỉgà mờ nhưita? Chẳng lẽἱngươi có mưuἴđồ gì khác,với ta sao?”f
“Nàng thật thông¹minh.” Bách Tuế{Ưu kề bênitai nàng, giọngánói dịu dàng:ḹ“Thanh long taưkhổ cực nuôiêdưỡng bị nàngíăn rồi, nàngầnói xem nàngıcó nên bồiîthường ta không?”Î
“Này!”
Giản HànhịChi nhìn BáchóTuế Ưu đínhἱtrên đầu 25¸độ thiện cảmẩghé vào ơtai Tần UyểnỵUyển, cảnh cáoḷhắn: “Lão háoỏsắc nhà ngươiỹcách xa khuêềnữ của taἳmột chút!”
“Aiḽlà khuê nữỉcủa người!”
TầníUyển Uyển muốnịchuyển dời sựĭchú ý củaõBách Tuế Ưu,Îquay đầu mắngḹto: “Ít nóiìnăng bậy bạấđi.”
“Các ngườiảkhỏi cần tánàtỉnh ve vãn°trước mặt ta.”ùLưỡi dao BáchỗTuế Ưu đặtólên cổ TầnĩUyển Uyển hơiἳấn mạnh, máuĬrỉ ra: “Cần³phụ nữ hayẻcần Ngọc LinhỉLung, ngươi chọnầđi.”
Tần UyểnĩUyển không nói,ịđầu óc nàng,xoay chuyển cựcửnhanh.
Bách Tuế Ưuễnuôi Thanh long,Ilại cần NgọcúLinh Lung, ýἵđồ chắc chắnἲlà để đăngïtiên môn thànhļtiên. Nhưng hiệnìnay Long đan(Thanh long đangẳở trong cơ°thể nàng, hắnịkhông thể nàoỉthả nàng đi.
Hơnệnữa, nếu nàngộđã có Longiđan, hệ thốngẵkhông thể bỏềuổng cơ duyên)này, chắc chắnịNgọc Linh Lungọcũng là mộtìmắc xích trongìnhiệm vụ củaữnàng, chẳng quaẩkhông biết vìỵsao hiện giờửcòn chưa côngẵbố nhiệm vụ.ế
Cho nên NgọcìLinh Lung khôngĩthể đưa choÎBách Tuế Ưu.ɪMột khi NgọcíLinh Lung tớiểtay, e rằngỷBách Tuế Ưuỉsẽ lập tứcôđưa nàng đi.
Nàngἶngẫm nghĩ, bèn¸nháy mắt vớiữGiản Hành Chi,ɨhi vọng Giản]Hành Chi cóịthể hiểu ýũnàng, đừng giaoứNgọc Linh Lungêra.
Giản Hành ChiĪnhìn Tần UyểnïUyển chớp mắtălia lịa, yátung hứng NgọcíLinh Lung trênốtay, trấn anḷnàng: “Cô đừngÍsợ, bất quáἴcô chết, taừsẽ báo thùôcho cô.”
TầnİUyển Uyển: “…”ḽ
Nghe y nói,ļnàng càng sợồhơn.
Giản Hành Chiἱvừa nói vừaẽquan sát Bách[Tuế Ưu.
Tênấnày là kẻụđầu tiên yļgặp mà khôngĮnhìn ra đượcửtu vi kểĭtừ khi đến°thế giới này,ĩhẳn là nhânẫvật một phương.
Thỉnhỏthoảng có mấyệtiểu thế giớiisẽ xuất hiệnằvài người nghịchìthiên, mặc dùótu vi caoơthâm nhưng khôngủthể phi thăng.éGặp được ởùđây, y cũngứchẳng lấy làmơlạ.
Có điều hầuèhết loại ngườiứnày đều làĨkẻ lòng dạÏác độc, đạiĺgian đại ác.ĩNếu thật sựỡgặp phải nhânìvật như vậy,{cộng thêm độồthiện cảm 25íđối với TầnưVãn, e rằngỡcái hắn muốnìkhông dừng ởìNgọc Linh Lung.
Khôngỹchừng bảo bốiïvà phụ nữệđều sẽ chẳngọbuông tha.
Đến lúcÏđó vừa mấtếNgọc Linh Lung,ḹlại thiệt khuêúnữ, y lỗẽlớn rồi.
Y tungếhứng Ngọc LinhILung, tim người¹xung quanh cũngîlên xuống theoẵmảnh ngọc trênỉtay y.
Tạ Cô]Đường thấy GiảnĨHành Chi hơiấdao động, khôngÎnhịn được mởimiệng: “Tiền bối,ẽNgọc Linh Lungïliên quan đến}tương lai nghìnìvạn tu sĩờbổn giới, tuyệtíđối không thểĩgiao cho kẻôkhông biết gốcếgác.”
“Cậu cònợdám nói?!”
GiảníHành Chi vừa¸nghe Tạ CôộĐường mở miệng,đã quay đầuịmắng người: “Taịbảo cậu bảoỳvệ cô ta,įcậu xem côăta đang ởĩđâu?!”
Năm mươiăđiểm tích lũyềdễ như trởỹbàn tay củaìy cứ thếôbị Tạ Cô}Đường chôn vùiủuổng phí!
Tạ CôềĐường cứng đờ,ìBách Tuế Ưuỷmỉm cười.
“Tạ tiểuởđạo quân mởĩmiệng là nghìn]vạn tu sĩ,ἱđại đạo đạiánghĩa, kết quảỷvẫn để tiểuácô nương ngườiọta hi sinh.ứĐám tu sĩĩchính đạo cácângười còn chẳngỳbằng tiểu côữnương đây. Người°ta liều chếtĩcứu giúp các[người trong Mật‹cảnh, không rờiúkhông bỏ, cuốiếcùng các ngườiìlại đối xửựvới nàng nhưıthế?”
Nghe vậy,[sắc mặt TạɨCô Đường táiýnhợt, y siếtứchặt nắm đấm:ɪ“Ngươi thả Tầnẻđạo hữu ra,àtrừ Ngọc Linh,Lung, ta cóɩthể mặc ngươiìxử lý.”
“Taĩcần đạo sĩỳthúi như ngươiilàm gì?” BáchļTuế Ưu cườiíkhẩy, ngước mắtănhìn Giản HànhἷChi: “Long tiểuíhữu, nghĩ xongļchưa? Đừng làmểmất thời gianIcủa bổn tọa.”ế
Giản Hành Chiũngẫm nghĩ, gậtíđầu: “Được, taéđưa ngọc choìngươi.”
Dứt lời,ỹy nhảy từủtrên kiếm sơnãxuống, đám ngườiíQuân Thù bênịcạnh lập tứcũxông lên địnhígiành. Cũng ngayḹlúc đó, mặtfđất đột nhiênļxuất hiện vôἰsố dây hoa)cố gắng ngănýcách đám ngườiờQuân Thù và²Tạ Cô Đường.
GiảnủHành Chi thấyũBách Tuế Ưuìra tay, giơừtay ném NgọcịLinh Lung vềắhướng ngược lại,Ĩthoắt cái xuấtĮhiện trước mặtĩhai người, chụpἳlấy Tần UyểníUyển.
Mà dường nhưụBách Tuế Ưuõđã sớm đoánứđược, dây hoaĺchui từ dướiàđất lên, baoìbọc lấy NgọcỉLinh Lung giữaếkhông trung, đồngẩthời di chuyểnẩTần Uyển Uyểnởsang một bên,ỉnháy mắt vôựsố dây hoaἳquấn lấy GiảnỉHành Chi.
Có điềuἰđộng tác củaἳGiản Hành Chiļcàng nhanh hơn,ļmấy chục lưỡiİdao sắc từ,phóng từ kiếmẫsơn xuống, mạnhἵmẽ vặn đứtỉdây hoa. Giữaỷlúc một côngḹmột thủ, TầnïUyển Uyển cảmÎgiác được linhÎlực Bách TuếéƯu lưu chuyển.
Khôngệđúng!
Đây không phảiịlinh lực của,người sống.
Tần Uyển]Uyển hiểu ngayễngười sau lưngÎnàng vốn khôngúphải nguyên thân,ầmà chỉ là‹một con rối.ÏChỉ cần pháèhủy trận pháp}trên người conỉrồi, con rốiừnày sẽ lậpètức mất đi³khả năng hànhIđộng.
Nhưng giờ phút]này hắn đứngẳsau lưng nàng,ẩlấy sự chênhỳlệch thực lựcỉgiữa hai người,ínàng muốn âm³thầm đả thương[hắn chỉ cóĪmột cách.
Mắtếthấy Giản HànhịChi cầm kiếmἳxông tới, TầnịUyển Uyển cắnĮrăng, không hềộlưỡng lự giơạkiếm đâm xuyênịcơ thể mình,íbất ngờ cắmểvào người BáchõTuế Ưu. Mũiủkiếm chứa trậnĩpháp độc mônITịch Sơn củaữnàng, pháp trậnἰnhanh chóng tìmįđược trận phápệđiều khiển conĨrối, hung hãnõtruy đuổi dọcἴtheo gân mạchỉcơ thể BáchễTuế Ưu!
Động tácἷBách Tuế ƯuÍcứng đờ. Cũngἵchính lúc này,ứGiản Hành Chiẳchém đứt tayõcầm gậy đạiľtang của hắn,ľvội vàng nắmịlấy tay TầnưUyển Uyển.
Có điềuĩBách Tuế Ưuïchỉ đứng chữngảlại chốc lát,íngay lúc GiảnɩHành Chi nắmểlấy Tần UyểnởUyển, máu tươiíchỗ cánh tay{bị chặt đứngệcủa hắn đột[nhiên biến thànhỉquang điệp(*) bayἱvề phía GiảníHành Chi. LinhĮlực trên kỳỉĐộ Kiếp ồơạt ập tới,íGiản Hành Chiấbị ép lui.ẹTần Uyển Uyểnỹbị Bách TuếỉƯu lôi ngãἶvào vòng xoáy,ÍGiản Hành Chiăchém quang điệpἳmột nhát rồiănhảy theo.
(*) BướmÎánh sáng
Giữa cuồngịphòng, Bách TuếồƯu giống như¸bươm bướm nhẹ²nhàng dập dờnỷtrước mặt TầnľUyển Uyển. Hắnỳđứt một tay,ἱcả cơ thể°như ngâm trongỡnước, máu tươiÎnhuộm đỏ yỉsam, tóc mềmībung xõa, trườngây như cánhíbướm, ánh mắtĮdịu dàng sâuìthẳm tựa biểnãkhông ăn nhậpἴgì với gươngậmặt khí chấtửthư sinh. Hắnìvươn tay áp³lên mặt TầníUyển Uyển, giọngũnói dịu dàngìmang theo chútḷquỷ khí.
“Côặnương ngoan, TầnἴVãn Vãn làểtên thật củaấnàng sao?”
Tần Uyển Uyển đau đến sắp khóc tới nơi, nghiến răng: “Liên quan cái rắm gì tới ngươi!”
“Lão háo sắc…”
Thế nhưng hiện nay mặc kệ Tần Vãn nghĩ thế nào, nếu hai người phải tiếp tục chung đường, giữa y và nàng cần một danh phận.
Bách Tuế Ưu nhỏ giọng cười: “Không liên quan.”
“Giết bọn chúng?”
Đứa bé sững người, vội vã quỳ xuống đất, run rẩy: “Lão tổ tha tội.”
Dứt lời, hắn giơ tay lên chỉ ngón tay trỏ vào giữa đôi mày nàng. Cùng lúc đó, kiếm khí của Giản Hành Chi đuổi sát tới. Y nhìn cái đầu đính 40 độ thiện cảm, quát lớn một tiếng, chém nghiêng từ dưới lên, đứt lìa bàn tay đang chỉ vào đầu Tần Uyển Uyển và chiếc cổ cứng ngắc, rồi đá một cước văng cơ thể hắn trước khi máu bắn lên Tần Uyển Uyển. Lưỡi kiếm hất đầu người đi, Giản Hành Chi ôm lấy eo Tần Uyển Uyển, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất.
Y ngẩng đầu quan sát xung quanh, phát hiện dường như nơi này là một vùng sa mạc. Xung quanh cát vàng mênh mông, không một bóng người, chỉ có thi thể Bách Tuế Ưu rơi cách đó không xa, có điều nhiều canh giờ trôi qua, xác chết đã phủ một lớp cát mỏng.
Nháy mắt vô số bươm bướm biến ảo ra giữa không trung, chở một luồng thần thức bay tán loạn rời di. Giọng nói Bách Tuế Ưu vang vọng giữa không gian: “Núi cao sông dài, Tần tiểu thư, sau này gặp lại.”
Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển lên, bước tới gần Bách Tuế Ưu, quan sát sơ lược môt lúc thì nhận ra thi thể này đã thối rữa từ lâu, vốn không phải mới chết.
【Hết lòng chăm sóc nữ chính +5】
“Gần đây còn có điểm tích lũy tuyến tình cảm nào không?!”
Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên tuấn mỹ chậm rãi mở mắt tại cung điện nơi xa, giơ tay lau vệt máu tươi ở khóe môi.
Gì mà mớm bằng miệng, y sẽ không làm chuyện hạ lưu như vậy, nhưng đút nước và mặc áo khoác thì vẫn làm được!
Đứa bé quỳ gối dưới đất, kính cẩn dâng lên một chiếc khăn: “Lão tổ, giết bọn chúng chứ?”
Nàng giống như con mèo nhỏ mà y nuôi khi còn bé. Một trận mưa lớn, một lần hốt hoảng cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên tuấn mỹ chậm rãi mở mắt tại cung điện nơi xa, giơ tay lau vệt máu tươi ở khóe môi.
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi liền nhận được một chuỗi nhiệm vụ.
“Giết bọn chúng?”
Giản Hành Chi nhận được nhiệm vụ mới. Y đọc sơ qua, sau khi xác nhận độ thành thạo võ thuật này chính là vài huấn luyện căn bản thì nhẹ nhõm. Đang định suy nghĩ những chuyện khác, bỗng y sực nhận ra không đúng lắm.
Nháy mắt vô số bươm bướm biến ảo ra giữa không trung, chở một luồng thần thức bay tán loạn rời di. Giọng nói Bách Tuế Ưu vang vọng giữa không gian: “Núi cao sông dài, Tần tiểu thư, sau này gặp lại.”
Hóa ra y cũng có thể làm nhiệm vụ tuyến tình cảm sao?!
Thanh niên nghiêng đầu: “Ta còn giết không được, dựa vào các ngươi?”
Tần Uyển Uyển đau đến sắp khóc tới nơi, nghiến răng: “Liên quan cái rắm gì tới ngươi!”
Đứa bé sững người, vội vã quỳ xuống đất, run rẩy: “Lão tổ tha tội.”
“Long đan trên người nàng ta, nàng ta biết Ngọc Linh Lung ở đâu, cứ giữ đi.”
Giản Hành Chi nhất thời mù mờ: “Vì sao anh hùng cứu mỹ nhân này được tính hoàn thành, lại còn gần hoàn thành?”
“Chủ nhân, đây đều là nhiệm vụ phù hợp với thiết lập của ngài, hoàn thành đều là điểm tuyệt đối nha ~”
Thanh niên lau sạch tay, đứng dậy. Cùng lúc đó, đầu đứa bé lập tức nổ tung.
【Nhiệm vụ sáu: Trong vòng một tháng, huấn luyện độ thành thạo võ thuật cho nữ chính đến 10 vạn. Độ thành thạo võ thuật hiện tại của nữ chính: 3 vạn】
Thanh niên đứng dậy, khoan thai rời khỏi vũng máu đầy đất, thấp giọng chê bai: “Bẩn quá.”
Bươm bướm vừa biến mất, Tần Uyển Uyển cũng gắng gượng hết nổi, bịt miệng vết thương trên bụng, chân mềm nhũn, ngã gục trong lòng Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi giơ tay bịt miệng vết thương của Tần Uyển Uyển, thi triển thuật chữa trị, để nàng dựa vào vai mình, giọng điệu không khỏi lo lắng: “Lúc trước bảo cô đâm, cô sống chết không đâm, sao giờ đâm dứt khoát vậy? Cô đợi thêm chút nữa thì chết hả?”
Thanh niên đứng dậy, khoan thai rời khỏi vũng máu đầy đất, thấp giọng chê bai: “Bẩn quá.”
Đứa bé quỳ gối dưới đất, kính cẩn dâng lên một chiếc khăn: “Lão tổ, giết bọn chúng chứ?”
“Trước đây… trước đây đâm vô ích… Ta… ta cũng đã giúp người rồi…” Tần Uyển Uyển vừa mở miệng, máu đã tuôn ra. Máu nàng rơi xuống vạt áo Giản Hành Chi, y nhất thời hoảng loạn, ngoài mặt không biểu hiện, chỉ cuống cuồng chồng tất cả pháp quyết chữa thương mà mình biết.
Đống nhiệm vụ tào lao gì vậy!
Có một khắc, dường như Giản Hành Chi cảm giác mình đã tìm được mật mã kho báu.
Y biết Tần Vãn và y không giống nhau. Cô nương này nói luyện Phượng Hoàng Đao nhưng thật ra là Đại tiểu thư chết nhát, tham ăn biếng làm, vốn chưa từng chịu cực khổ gì.
【Chúc mừng “Nhiệm vụ năm: Giúp đỡ nữ chính lấy được kiếm bổn mệnh” hoàn thành tốt đẹp, điểm tích lũy +1000, tổng điểm tích lũy hiện tại 650. Đã mở khóa trung tâm mua sắm cho ngài, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng, mau chóng kiếm điểm tích lũy, cố gắng sớm ngày trở lại Tiên giới nha ~】
Y đánh lộn từ nhỏ đến lớn, đánh được kháng được, chịu một đao còn có thể khỏe như vâm, nhảy lên tái chiến, nhưng cô nương này chịu một đao có thể sẽ chết.
Y đánh lộn từ nhỏ đến lớn, đánh được kháng được, chịu một đao còn có thể khỏe như vâm, nhảy lên tái chiến, nhưng cô nương này chịu một đao có thể sẽ chết.
…
Nàng giống như con mèo nhỏ mà y nuôi khi còn bé. Một trận mưa lớn, một lần hốt hoảng cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhìn những nhiệm vụ này, mặt Giản Hành Chi biến sắc. Nhưng ngẫm nghĩ, vì điểm tích lũy, y vẫn gật đầu.
Miệng vết thương của Tần Uyển Uyển từ từ khép lại, trạng thái cơ thể dần ổn định. Nàng tựa lên vai y, mệt mỏi nhắm mắt.
Miệng vết thương của Tần Uyển Uyển từ từ khép lại, trạng thái cơ thể dần ổn định. Nàng tựa lên vai y, mệt mỏi nhắm mắt.
Y muốn tìm một lý do hợp lý cho những hành vi của mình, chặt đứt suy nghĩ không nên có của Tần Vãn đối với y!
Nhận ra Tần Uyển Uyển đỡ hơn, Giản Hành Chi thở phào.
Y ngẩng đầu quan sát xung quanh, phát hiện dường như nơi này là một vùng sa mạc. Xung quanh cát vàng mênh mông, không một bóng người, chỉ có thi thể Bách Tuế Ưu rơi cách đó không xa, có điều nhiều canh giờ trôi qua, xác chết đã phủ một lớp cát mỏng.
Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển lên, bước tới gần Bách Tuế Ưu, quan sát sơ lược môt lúc thì nhận ra thi thể này đã thối rữa từ lâu, vốn không phải mới chết.
Nhận ra Tần Uyển Uyển đỡ hơn, Giản Hành Chi thở phào.
“Lão háo sắc…”
Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi, muốn đạp mạnh Bách Tuế Ưu một cước, nhưng lại cảm thấy giận chó đánh mèo. Y nghiến răng, rút bàn chân định đá người lại, ôm Tần Uyển Uyển tìm đại hướng nào đó mà đi.
Bách Tuế Ưu nhỏ giọng cười: “Không liên quan.”
Y vừa bước đi, lập tức nghe thấy 666 hào hứng mang theo chút kiềm nén nói:
Khoan đã?!
【Chúc mừng “Nhiệm vụ năm: Giúp đỡ nữ chính lấy được kiếm bổn mệnh” hoàn thành tốt đẹp, điểm tích lũy +1000, tổng điểm tích lũy hiện tại 650. Đã mở khóa trung tâm mua sắm cho ngài, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng, mau chóng kiếm điểm tích lũy, cố gắng sớm ngày trở lại Tiên giới nha ~】
Y biết Tần Vãn và y không giống nhau. Cô nương này nói luyện Phượng Hoàng Đao nhưng thật ra là Đại tiểu thư chết nhát, tham ăn biếng làm, vốn chưa từng chịu cực khổ gì.
【Chúc mừng nhiệm vụ phụ “Anh hùng cứu mỹ nhân” gần hoàn thành, điểm tích lũy +25, tổng điểm tích lũy 675】
【Nhiệm vụ sáu: Trong vòng một tháng, huấn luyện độ thành thạo võ thuật cho nữ chính đến 10 vạn. Độ thành thạo võ thuật hiện tại của nữ chính: 3 vạn】
Giản Hành Chi nhận được nhiệm vụ mới. Y đọc sơ qua, sau khi xác nhận độ thành thạo võ thuật này chính là vài huấn luyện căn bản thì nhẹ nhõm. Đang định suy nghĩ những chuyện khác, bỗng y sực nhận ra không đúng lắm.
Khoan đã?!
Giản Hành Chi nhất thời mù mờ: “Vì sao anh hùng cứu mỹ nhân này được tính hoàn thành, lại còn gần hoàn thành?”
【Mặc quần áo cho nữ chính +5, bắt đầu mặc từ khỏa thân +15】
“Chủ nhân.” 666 nhắc nhở: “Ngài cũng là người đàn ông có chỉ số nhan sắc trên 90, nhưng kiểu nhiệm vụ này làm trái thiết lập nhân vật cho nên trừ điểm nhân vật, thông thường chỉ lấy được một nửa điểm tích lũy.”
Có điều nghĩ tới đây, Giản Hành Chi hơi lo lắng: “Lỡ ta đối tốt với cô ta, cô ta yêu ta thì làm sao?”
Hóa ra y cũng có thể làm nhiệm vụ tuyến tình cảm sao?!
“Long đan trên người nàng ta, nàng ta biết Ngọc Linh Lung ở đâu, cứ giữ đi.”
“Được rồi! Ta nhất định sẽ cố gắng!”
Có một khắc, dường như Giản Hành Chi cảm giác mình đã tìm được mật mã kho báu.
【Chúc mừng nhiệm vụ phụ “Anh hùng cứu mỹ nhân” gần hoàn thành, điểm tích lũy +25, tổng điểm tích lũy 675】
Điểm tích lũy là điểm tích lũy, tình yêu là tình yêu, y không thể làm một tên đểu cáng.
Có thể khiến người khác đi tuyến tình cảm là tốt nhất, nếu không được thì y tự mình đi, cũng là điểm tích lũy đó!
“Gần đây còn có điểm tích lũy tuyến tình cảm nào không?!”
Có thể khiến người khác đi tuyến tình cảm là tốt nhất, nếu không được thì y tự mình đi, cũng là điểm tích lũy đó!
Giản Hành Chi giơ tay bịt miệng vết thương của Tần Uyển Uyển, thi triển thuật chữa trị, để nàng dựa vào vai mình, giọng điệu không khỏi lo lắng: “Lúc trước bảo cô đâm, cô sống chết không đâm, sao giờ đâm dứt khoát vậy? Cô đợi thêm chút nữa thì chết hả?”
Giản Hành Chi hào hứng hỏi, 666 lướt một hồi: “Có đấy, mời chủ nhân kiểm tra và nhận.”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi liền nhận được một chuỗi nhiệm vụ.
【Gọi tên thân mật của nữ chính +1, giới hạn mỗi ngày 2 điểm 】
【Hết lòng chăm sóc nữ chính +5】
666 trầm mặc không nói, cũng không dám nói. Lấy góc độ một nữ hệ thống mà xét, nó muốn khuyên y đừng nghĩ lung tung, nhưng lại cảm thấy dù sao cũng do y tự nghĩ, chẳng phải phạm pháp, tùy y vậy.
【Đút nữ chính uống nước +1, tối đa mỗi ngày 2 điểm, mớm bằng miệng, +10, không giới hạn】
Bươm bướm vừa biến mất, Tần Uyển Uyển cũng gắng gượng hết nổi, bịt miệng vết thương trên bụng, chân mềm nhũn, ngã gục trong lòng Giản Hành Chi.
【Đút nữ chính ăn cơm +2, giới hạn mỗi ngày 4 điểm】
【Mặc quần áo cho nữ chính +5, bắt đầu mặc từ khỏa thân +15】
【Gọi tên thân mật của nữ chính +1, giới hạn mỗi ngày 2 điểm 】
…
“Chủ nhân, đây đều là nhiệm vụ phù hợp với thiết lập của ngài, hoàn thành đều là điểm tuyệt đối nha ~”
Đống nhiệm vụ tào lao gì vậy!
Nhìn những nhiệm vụ này, mặt Giản Hành Chi biến sắc. Nhưng ngẫm nghĩ, vì điểm tích lũy, y vẫn gật đầu.
“Được rồi! Ta nhất định sẽ cố gắng!”
Gì mà mớm bằng miệng, y sẽ không làm chuyện hạ lưu như vậy, nhưng đút nước và mặc áo khoác thì vẫn làm được!
Thanh niên nghiêng đầu: “Ta còn giết không được, dựa vào các ngươi?”
Có điều nghĩ tới đây, Giản Hành Chi hơi lo lắng: “Lỡ ta đối tốt với cô ta, cô ta yêu ta thì làm sao?”
666 trầm mặc không nói, cũng không dám nói. Lấy góc độ một nữ hệ thống mà xét, nó muốn khuyên y đừng nghĩ lung tung, nhưng lại cảm thấy dù sao cũng do y tự nghĩ, chẳng phải phạm pháp, tùy y vậy.
Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định.
Điểm tích lũy là điểm tích lũy, tình yêu là tình yêu, y không thể làm một tên đểu cáng.
“Trước đây… trước đây đâm vô ích… Ta… ta cũng đã giúp người rồi…” Tần Uyển Uyển vừa mở miệng, máu đã tuôn ra. Máu nàng rơi xuống vạt áo Giản Hành Chi, y nhất thời hoảng loạn, ngoài mặt không biểu hiện, chỉ cuống cuồng chồng tất cả pháp quyết chữa thương mà mình biết.
Giản Hành Chi hào hứng hỏi, 666 lướt một hồi: “Có đấy, mời chủ nhân kiểm tra và nhận.”
Y muốn tìm một lý do hợp lý cho những hành vi của mình, chặt đứt suy nghĩ không nên có của Tần Vãn đối với y!
Vốn dĩ trước đây y vừa ý tâm tính của nàng, muốn nhận nàng làm người kế thừa, còn tuỳ Tần Vãn có đồng ý hay không.
Thế nhưng hiện nay mặc kệ Tần Vãn nghĩ thế nào, nếu hai người phải tiếp tục chung đường, giữa y và nàng cần một danh phận.
Khổ thân anh quá, việc gì cũng tới tay anh hết, nhờ người khác bảo vệ chẳng thà lần sau anh tự mình làm cho rồi.
Ừa em cũng thắc mắc, thấy chị tự đâm mình mà em hết hồn.
Ai vậy nhỉ? Phải người xuyên không giống hai người không? Cứ có cảm giác là nam phụ thì phải.
Chời ơi coi anh lo cho chị kìa, nhìn thích ghê dị đó
Thấy chưa, em nói rồi mà, để anh làm là oke nhất.
Hệ thống là thuyền trưởng đúng hông, nói thiệt đi.
Gì mà danh phận nghe ghê dị, anh nhận chị làm đồ đệ là được rồi.
Rồi, có tin một ngày anh sẽ hối hận hay không?
Sao tự đào hố cho mình vậy anh :>>