Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 28

Chương 28

Thiên Đạo hảo luân hồi, trời xanh nào tha ai

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển vừa nghĩ tới thân phận Giản Hành Chi, nghĩ đến sự nhục nhã đau đớn khoảnh khắc bị y giẫm dưới chân, nghĩ đến hôm nay y bị ràng buộc với một hệ thống đàn ông ăn bám, mất sạch tu vi, nàng thật muốn cười to.

Thiên Đạo hảo luân hồi, trời xanh nào tha ai!

Cho Giản Hành Chi y hoành hành ngang ngược, cho Giản Hành Chi y chẳng coi ai ra gì, bây giờ thì hay rồi, báo ứng, báo ứng quá đúng mà!

Nàng c gng kim chếãcm xúc bnthân. Nhưng tinàtc này đıkích quá mnh,c cơ thìnàng đu khôngkim đưc runílên.

Gin Hành Chinhìn nàng, thynàng kích đngnhư vy bènăho kh: “Visư biết mìnhúrt có tiếngtrên Tiên gii,{tâm trng conĩxúc đng nhưvy cũng bìnhthưng. Con bìnhtĩnh mt chút,ìđng phn khích¸quá mà mt]chng mc.”

Phnkhích, sao nàngıcó th khôngɪphn khích đưc!

Nếunhư là Tiên gii, nàngİmun báo thù[y, có l,phi đi chaùm tr v.Nhưng hôm nay, tiu thếơgii này ——)Nàng – Đi]n chính, yă– tên ănbám, mun báoêthù y, mc²dù không nóiĪd như trЇbàn tay nhưngįxác sut cũngln hơn rtnhiu.

Nht là dưitình hung đuĬóc y chngúthông minh my.

TnUyn Uyn cúiÍđu đ bnthân t tbình tĩnh li,Ïcúi đu lênɨtiếng: “Vâng.”

“Nóimi nh GinHành Chi thyľnàng bình tĩnh,ímt l vôn hòa: “Conítên gì?”

“Ta…Tn Uyn Uynngp ngng chcïlát, ngng đuílên, mt màyinghiêm túc đáp:Ĩ“C Bc Thành.”j

Sm mun gìócũng có mtĩngày, ta phiĨkhiến chính mingngươi nói: CĩBc Thành, côìtht tàn nhn(*).

(*)Nhân vt namchính trong mtquyn tiu thuyếtMary Sue caêNg Kiến LiênSơn, khá nitiếng vi câuThuc mê chyòvào cơ thtôi! xin li{con... C BcếThành, anh thtĩtàn nhn”

Gin HànhíChi nhíu mày:Nghe không gingıtên tiên nlm.”

Ph muĩta trng namkhinh n, lúcsinh ta rahi vng taįlà con trai.”íTn Uyn Uynúba đt.

Gin HànhɩChi không nghing nàng, gtđu: “Vy hinĩgi ph muÏcon đâu?”ĩ

“Tiên gii, tuvi không caolm, đang bánh lô ngào°đưng chĨphiên Tiên gii.”

Gin Hành Chinghe vy linïhiu Tn UynUyn xut thânbán h lôngào đưng ch phiên Tiênĭgii, tu vi,không cao cũngôcó th hiuđưc. Trưc đây,nàng nói thân]phn cao hnЇlà la y.

Tiuícô nương hơiíham hư danhmt chút, yìhiu mà.

Gin HànhChi quyết đnhôkhông vch trnli nói trưcsau bt nhtca nàng, giơòtay v vaiưTn Uyn Uyn,khích l: “HômÏnay bt đuchăm ch tuĩhành, ngày sauphi thăng, con Tiên giiđi theo ta.Ph mu conļcó th khiícn bán hlô ngào đưngàna.”

Vâng, taínht đnh ngheíli sư ph.”

Tn Uyn Uynľmm cưi, GinɩHành Chi giơtay đ nàng)dy: “Đng lênđi.”

Tn UynôUyn đưc yđ đng dy,ãGin Hành Chi°đã hoàn toànnhp tâm vàovai din ngưiīthy ca mình,bt đu cănídn nàng: “Hômínay con nghìngơi cho khe,°ngày mai chúngta bt đuèluyn tp.”

Vâng.”

Tn Uyn Uyngt đu, ngiļsang mt bên.Gin Hành Chicm con cákhác đã nưngĩxong, bo nàng:¹Ăn cá đi.”

Tn Uyn Uynkhông đáp, nàngĭnhìn ngn laếbp bùng, đơngưi ăn cáĪGin Hành Chiĩnưng, suy nghĩkế hoch báoIthù Gin HànhChi.

Trí tu lãot tông nói{cho nàng biếtıcái gi làɪbiết ngưi biếtîta mi trămtrn trăm thng.Hin gi, mc¸dù trông GinĩHành Chi sasút, nhưng dùìsao cũng làngưi có scôchiến đu đnht Tiên gii,chng ai biếttrình đ ymnh c nào.Nàng cn kimtra trưc, xácinhn rt cuchin ti GinЇHành Chi cóïbao nhiêu khnăng phn kháng.Đi sau khixác nhn xong…

TnUyn Uyn nhti nhng gìGin Hành Chiitng làm viĮmình, nàng quyếtđòi li tngcái mt!

Nàng munđánh y đpéy mt cáchhung ác, pháêhy trit đlòng t tôn,ca y, gim:y dưi chân,}khiến y suyìsp t tniđáy lòng, nóièvi nàng câuxin li.

Đúng!

Tn Uyn¹Uyn suy nghĩ²rõ ràng, quantrng nht làtiếng xin lit tn đáylòng kia.

Tìm đưcmc tiêu, ánhmt Tn UynĮUyn nhìn vphía Gin HànhĩChi hơi biếnđi.

Gin Hành Chiđang ăn cá,cm giác mtìlung khí lnhthi t bêncnh ti. Yxoay mt nhìnTn Uyn Uyn:â“Con nhìn talàm gì? Cáãăn không ngonơà?”

Chuyn làTn Uyn Uynâsuy nghĩ, munĮmoi thêm chút¹chuyn t ming]Gin Hành Chi:“Sư ph, rtcuc ti saoêngưi và TchSơn n quânĪnày li kếtàthù?”

Chuyn đóGin Hành Chicau mày: “Nhcti cũng bình[thưng thôi, Tôngımôn chúng taĪly chiến luynđo, ta bènľđến đó thách²đu. Nghe nóitu vi côĺta cao thâm,ílánh đi nhiunăm, ta bènĩh chiến thưýcho cô ta.”

“Sau đó thìsao?”

Tn UynUyn biết chuynɩnày. Hôm chiếnthư kia ti,ónàng b danhũn chân tiích, vi vãt chi.

“Sau đó,cô ta tchi ta. Nhưngɨcon nghĩ đi,đchuyn như đánhènhau, nếu ngưikhác t chi]mà ta t:b, vy rtnhiu trn khôngth đánh, choânên ta đánhlên Tch Sơn.ıCô ta đt}rt nhiu pháptrn trưc li[vào, ta bènphá hết trnpháp ca côta.”

Va nghethy li này,Tn Uyn Uynđau lòng.

Đi trnĩh sơn caìnàng b têntc t nàychém mt nhátphá banh, bao¸nhiêu linh thchc thế đitoong.

“Sau đó, côta phái rtìnhiu ngưi xung[vây đánh ta,õta bèn chémgiết xông thnglên!”

“Sư ph.”Tn Uyn Uynnghiến răng: “Ngưiítht gii.”

Ngàyíhôm đó, caoâth t trênxung dưi TchSơn mà cha²m đ liïcho nàng đuób Gin HànhChi đánh spmt.

“Sau đó, taếnhìn thy côta.” Gin HànhChi hi tưngli ln đugp Tn UynľUyn, hơi cmļkhái: “Ta vaĮthy cô ta°đã trc tiếpītung chiêu Hoơnguyt đương không(*),kết qu côta thun lc[bay ra sau.Ta lp tcđui theo, tungĮmt gi, đpòchuôi kiếm vàoèngc cô ta.¸Cô ta bđánh lún xungđt, ta lingim mt cưc,ýđp cô taIdưi chân.”

(*)òTrăng sáng giatri

Tn Uyn Uynnghe mà spđkhóc đến nơi,íGin Hành Chibt chưc yõht b dnglúc đó: “Taògim lên mtàcô ta cnhİcáo, bo côĩta không đưckhinh thưng ta.Nếu cô taĺtiếp tc khôngxut chiêu, taïs

“San bngđnh núi cacô ta, đpnát đo cungca cô ta,íkhiến t trên)xung dưi TchSơn chó gàkhông yên.”

Đúngvy!” Gin HànhơChi vui mng:ì“Con bt đuhiu ta riIđy.”

Nàng hiu,hiu khng khiếp.

Vynếu cô tađã thua ri…Tn Uyn Uynïnói ra nghihoc ca mình:Vì sao ngưicòn không thacho cô ta?”

“Cô ta làngưi đng théhai mươi mttrên bng xếp°hng sc chiếnjđu Tiêngii… Gin HànhChi nhc nhnàng: “Sao likhông chu niìmt đòn nhưvy? Chc chnílà cô tađang đánh lcĭhưng ta, cļtình khiến tabuông lng cnhİgiác, hoc làkhông mun đánhvi ta nênqua quít.”

Vy…Tn Uyn Uynïsiết nm đm:“Ngưi đánh lnthì đánh, saoli gim lênïmt cô ta?”

Thì Mt GinīHành Chi bngíl ra chútĮngưng ngùng: “Cô]ta đp quá.”ī

Đp quá màngưi còn gimlên mt?!” Cáilý do nàyĩkhiến Tn UynUyn cao gingquát.

Gin Hành Chinhìn nàng lyũlàm l: “Conĺkích đng thếìlàm gì?”

“Ta…èTn Uyn Uynkim chế cmxúc: “Ta chtò mò.”

Làthế này… GinĪHành Chi nghiêmtúc gii thích:Lúc đánh nhauhu như đuīlà chuyn liênìquan đến sinht, không thcó chút sai°lm nào. Côơta đp quá,tm mt taìd dán lênìmt cô ta,ãcho nên taígim vào mt,tránh nh hưngfta phát huy.”ɪ

Tn Uyn Uyn:ĩ“…

Khonh khcđó, nàng nhìnngưi đàn ôngĩnày, thế màli hơi kínhn.

Đây là kiếmtu sao? Đâyïlà hòa thưngthì có.

Hòa thưng)còn chưa chcthanh tâm quıdc như thế.

“Sư}ph.” Tn UynIUyn ny sinhìtò mò: “Taɪs có sưĬnương(*) ch?”

(*)ĪV ca sưfph

“Xem duyên phnđi.” Gin HànhíChi ngm nghĩ:“Tm thi khôngcó.”

“Yên tâmýđi.” Tn UynãUyn phán chcnch: “S khôngcó đâu.”

Aimù mi nhìntrúng loi ngưiênày.

Chuyn này khôngăquan trng.” Gin}Hành Chi khoátìtay, tiếp tck li trníchiến đó cho³Tn Uyn Uyn:“Ta k tiếp³con nghe, coiīnhư tăng kinhnghim. Loi ngưinhư Tn Uyn¸Uyn tht raÎrt âm him,}s dĩ banĺđu cô ta,đ ta đánh)là vì munĩd ta đếnmt v tríưc đnh. Tađoán chc chncô ta đã¸đt pháp trnigì ti đó,îsau khi taĩgim lên côta, mt tiaÍsm đánh t¹trên tri xung…ja?”

Gin HànhChi nhìn TnUyn Uyn đngĩlên, ly làml: “Con điíđâu thế?”

“Tamt ri.” TnЇUyn Uyn nmtr v đngc: “Mun ng.”³

Nàng không ngheóni loi phátăngôn ngc xítnày na.

“Sau đó:ta b thiênlôi đánh, bưcívào tiu thếígii này… Gin)Hành Chi khôngcam tâm, vnimun nói choxong câu cuiũcùng: “Đây chcõchn là tàthut gì đó,Įcon nói xemcô ta có°xu xa không?”

Tn Uyn UynÍkhông đáp. Nàngáđưa lưng víphía y, nhìncát vàng cáchđó không xa.

Trongchp mt, nàngnghĩ.

Vì sao GinHành Chi lilà loi ngưiĪnày?

Sao Gin HànhChi có thlà loi ngưinày!!!

Tn Uyn Uyn°đưa lưng vphía Gin HànhĩChi suy nghĩc đêm. Đếnĭna đêm, nàngmơ màng thiếpĮđi, cm giác¸có ngưi đp]chăn cho mình.

GinHành Chi đpíkín chăn choếTn Uyn Uyn.¹Nhìn thy đimïtích lũy +1trong đu mình,y n ncưi vui v.

ĐiÎđến sáng smhôm sau, TnÍUyn Uyn cm]giác mt cơnĩgió lnh thiíqua. Nàng chưaЇtnh táo lm,ľm to mt,ĩnhìn thy GinàHành Chi ngiôxm trưc mtếmình: “Dy chưa?Luyn tp thôi,]đ đ caɨta!”

Luyn… Đuãóc Tn UynĭUyn trì đn:Luyn tp?”

Đngdy!”

Giản Hành Chi giống như bắt mèo, kéo nàng khỏi chăn, Tần Uyển Uyển bị y túm dậy. Giản Hành Chi giống như chăm sóc trẻ con, mặc áo khoác, đút nước, buộc tóc, lau mặt,… cho nàng.

Giản Hành Chi bay vút tại chỗ, cắm thẳng xuống cát.

Tần Uyển Uyển nhìn kiếm của y, hít sâu một hơi: “Sư phụ, ta nghĩ thế này. Mọi việc phải có khởi đầu, vừa bắt đầu mà đối diện với kẻ địch quá mạnh sẽ dễ nản lòng. Người là người đứng đầu Tiên giới, người giúp ta luyện tập, ta sợ cả đời này chẳng muốn học kiếm nữa.”

Tần Uyển Uyển nhìn y bận tới bận lui, dần dần tỉnh táo lại, giơ tay ngăn y: “Tự ta làm được.”

“Vậy ý con là?”

Tần Uyển Uyển cắn chặt khớp hàm, giây phút đó, tất cả lý trí đều hóa thành mây bay. Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể, chống người, chầm chậm bò ra khỏi cát giống như Sadako báo thù.

***

Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy trong đầu, xác nhận đã lấy được một nửa điểm cơ sở hôm nay, bèn lui ra: “Được rồi, ta qua bên kia chờ con, con xong xuôi thì tới tìm ta.”

Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ. Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta cảm thấy người dùng chân cũng không được, ta thật sự đánh không lại.”

Tần Uyển Uyển cầm kiếm, thở gấp, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi lún xuống cát. Gió cuốn hạt cát thổi qua toàn thân, mồ hôi cả người nàng đều bị thổi khô, chỗ bàn tay bị cọ rách da xen lẫn hạt cát đau âm ỉ.

“Chân cũng phải buộc.”

Nói xong, Giản Hành Chi cầm hai thanh kiếm gỗ không biết đã đẽo lúc nào, vung vẫy đi tới bãi cát vàng bên cạnh.

Trong tích tắc, nàng cảm giác trên dưới toàn thân tràn đầy sức mạnh, lần đầu tiên nàng có kích động muốn đánh chết một người như thế.

Tần Uyển Uyển nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi tới chỗ Giản Hành Chi đứng. Vừa dừng lại, nàng đã thấy Giản Hành Chi ném một thanh kiếm gỗ qua: “Cầm đi.”

Giản Hành Chi gật đầu: “Nhường thế nào?”

Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch. Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta. Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”

Lần này nàng vốn không hề nương tay, giơ tay lên là áp một pháp quyết Tịch Sơn trên kiếm. Khoảnh khắc quang kiếm hạ xuống, cát vàng nổ “Bùm bùm bùm” liên tiếp.

Tần Uyển Uyển đón lấy kiếm gỗ, lập tức lảo đảo tại chỗ.

Giản Hành Chi biết nàng sợ, cố nhẫn nhịn để nàng trói mình. Sau khi buộc xong, Tần Uyển Uyển thấy nhẹ nhõm, nhìn Giản Hành Chi bị trói chặt, nở nụ cười thắng lợi: “Sư phụ, thất lễ rồi.”

Tần Uyển Uyển nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi tới chỗ Giản Hành Chi đứng. Vừa dừng lại, nàng đã thấy Giản Hành Chi ném một thanh kiếm gỗ qua: “Cầm đi.”

“Trên kiếm có lá bùa nghìn cân, không tìm được huyền thiết(*), con dùng tạm đi.” Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một vòng trên tay: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng sớm, chúng ta tập kiếm hai canh giờ, kế tiếp gấp rút đi về phía Quỷ Thành. Vùng hoang mạc này cách Quỷ Thành khoảng ba nghìn dặm, mỗi ngày chúng ta chạy một trăm dặm, một tháng là tới rồi.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc: “Chúng ta có thể tiến hành tuần tự không…”

Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”“Được rồi.”Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch. Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta. Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”(*) Sắt đen

“Một trăm dặm?”

Giản Hành Chi giống như bắt mèo, kéo nàng khỏi chăn, Tần Uyển Uyển bị y túm dậy. Giản Hành Chi giống như chăm sóc trẻ con, mặc áo khoác, đút nước, buộc tóc, lau mặt,… cho nàng.

Biến thái…

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch. Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta. Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”

Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển nâng kiếm lên chém về phía Giản Hành Chi!

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc: “Chúng ta có thể tiến hành tuần tự không…”

Tần Uyển Uyển còn chưa nghĩ xong, nàng đã thấy Giản Hành Chi đột ngột ló đầu khỏi cát, trừ cái đầu thì toàn thân đều bị chôn bên dưới, nhưng như vậy cũng không giấu được ánh sáng trong mắt y.

“Đây đã là tiến hành tuần tự rồi.” Giản Hành Chi nói một cách tự tin: “Con đừng lo, cuộc sống tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.”

Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nhìn Giản Hành Chi, suy nghĩ đầy đầu lúc này là bây giờ liều mạng với y có mấy phần thắng.

Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nhìn Giản Hành Chi, suy nghĩ đầy đầu lúc này là bây giờ liều mạng với y có mấy phần thắng.

“Tới đây.” Giản Hành Chi cầm kiếm chĩa vào nàng: “Chúng ta luyện kiếm trước.

Tần Uyển Uyển nghe vậy lảo đảo té xuống đất.

Tần Uyển Uyển nhìn kiếm của y, hít sâu một hơi: “Sư phụ, ta nghĩ thế này. Mọi việc phải có khởi đầu, vừa bắt đầu mà đối diện với kẻ địch quá mạnh sẽ dễ nản lòng. Người là người đứng đầu Tiên giới, người giúp ta luyện tập, ta sợ cả đời này chẳng muốn học kiếm nữa.”

Chắc chắn nàng gặp phải biến thái!

Nghe vậy, Giản Hành Chi suy nghĩ, bèn gật đầu: “Có lý, ta quá mạnh, vậy làm sao đây?”

Giản Hành Chi vừa tránhTần Uyển Uyển vừa khích lệ nàng: “Đúng, không sai, con cứ tưởng tượng con chính là Tần Uyển Uyển, con bị ta giẫm dưới chân, còn uy hiếp con…”

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, cầm kiếm yểm thêm pháp thuật xông về phía Giản Hành Chi. Ngay lúc nàng đến trước mặt, Giản Hành Chi đột nhiên lách người, ngóc đầu, đập mạnh vào đầu Tần Uyển Uyển!

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thăm dò: “Hay là người nhường ta đi.”

“Được thôi.”

“Một trăm dặm?”

Giản Hành Chi gật đầu: “Nhường thế nào?”

Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy, cầm kiếm, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.

“Người không thể ra tay.” Vừa nghe Giản Hành Chi đồng ý, Tần Uyển Uyển bật cười: “Ta tin chỉ dựa vào thực lực của người, dù trói tay cũng có thể đánh mười người như ta.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thăm dò: “Hay là người nhường ta đi.”

“Trên kiếm có lá bùa nghìn cân, không tìm được huyền thiết(*), con dùng tạm đi.” Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một vòng trên tay: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng sớm, chúng ta tập kiếm hai canh giờ, kế tiếp gấp rút đi về phía Quỷ Thành. Vùng hoang mạc này cách Quỷ Thành khoảng ba nghìn dặm, mỗi ngày chúng ta chạy một trăm dặm, một tháng là tới rồi.”

“Được rồi.”

Vừa dứt lời, linh lực Tần Uyển Uyển bùng nổ. Nàng đột ngột xuất hiện trước mặt Giản Hành Chi, thanh kiếm giống như gậy bóng chày đánh mạnh vào y!

(*) Sắt đen

Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”

Tần Uyển Uyển bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nằm úp dưới cát vàng, không hề nhúc nhích.

Nàng té thẳng xuống cát vàng. Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng: “Con vẫn ổn chứ?”

“Được rồi.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vàng lấy dây thừng trong túi Càn Khôn ra, đi tới chỗ Giản Hành Chi cột lại. Giản Hành Chi nhìn nàng trói mình, bất lực nói: “Ta bảo không dùng tay thì không dùng tay, con còn không yên tâm gì chứ?”

“Ta sợ người không khống chế được mình. Ta yếu lắm, lỡ người bất cẩn đánh chết ta thì làm sao?”

Nói xong, Giản Hành Chi cầm hai thanh kiếm gỗ không biết đã đẽo lúc nào, vung vẫy đi tới bãi cát vàng bên cạnh.

Giản Hành Chi biết nàng sợ, cố nhẫn nhịn để nàng trói mình. Sau khi buộc xong, Tần Uyển Uyển thấy nhẹ nhõm, nhìn Giản Hành Chi bị trói chặt, nở nụ cười thắng lợi: “Sư phụ, thất lễ rồi.”

Sao có người bị đánh còn vui vẻ như thế?

“Tới đây.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ kiếm gỗ chém mạnh về phía Giản Hành Chi. Có điều còn chưa tới gần, y đã đột ngột bay lên tung một cước, trực tiếp đá văng Tần Uyển Uyển!

Giản Hành Chi ung dung đáp xuống đất, vô cùng hào hứng: “Lần đầu tiên thử dùng Thiết đầu công của đám hòa thượng Quang Minh Cung, đúng là cũng có chỗ đáng học.”

“Tới đây!”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ kiếm gỗ chém mạnh về phía Giản Hành Chi. Có điều còn chưa tới gần, y đã đột ngột bay lên tung một cước, trực tiếp đá văng Tần Uyển Uyển!

Nàng té thẳng xuống cát vàng. Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng: “Con vẫn ổn chứ?”

“Xem thân hình của ta…”

Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ. Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta cảm thấy người dùng chân cũng không được, ta thật sự đánh không lại.”

Giản Hành Chi vẫn không chui ra. Nàng nhìn chăm chú đằng xa, rốt cuộc hơi dễ chịu trong lòng.

“Vậy ý con là?”

“Được thôi.”

“Tới đây.”

“Chân cũng phải buộc.”

Phải, đây chính là cảm giác của ta, ta phải cho ngươi biết rốt cuộc ngươi đã làm sai…”

“Được rồi.”

Giản Hành Chi đồng ý ngay. Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn lấy dây ra trói chân Giản Hành Chi. Giản Hành Chi bị trói chặt như cái bánh chưng, đứng trên cát, mắt sáng rỡ nhìn Tần Uyển Uyển: “Tới đây!”

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, cầm kiếm yểm thêm pháp thuật xông về phía Giản Hành Chi. Ngay lúc nàng đến trước mặt, Giản Hành Chi đột nhiên lách người, ngóc đầu, đập mạnh vào đầu Tần Uyển Uyển!

Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”

Khoảnh khắc đó như chuông chùa ong ong, đầu óc Tần Uyển Uyển bị đơ, cảm giác được đầu Giản Hành Chi đang đập khắp nơi trên người mình. Cơ thể y nằm ngang giữa không trung giống như một cọc gỗ to lớn, xoay tròn rồi tông mạnh về phía Tần Uyển Uyển, hất cô xuống cát.

“Sư phụ.”

“Người sử dụng pháp thuật, bắt nạt người ta.”

Tần Uyển Uyển bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nằm úp dưới cát vàng, không hề nhúc nhích.

Giản Hành Chi ung dung đáp xuống đất, vô cùng hào hứng: “Lần đầu tiên thử dùng Thiết đầu công của đám hòa thượng Quang Minh Cung, đúng là cũng có chỗ đáng học.”

“Sư phụ.”

Tần Uyển Uyển cắn chặt khớp hàm, giây phút đó, tất cả lý trí đều hóa thành mây bay. Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể, chống người, chầm chậm bò ra khỏi cát giống như Sadako báo thù.

“Người sử dụng pháp thuật, bắt nạt người ta.”

“Vậy ta không dùng nữa?”

Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”

Tần Uyển Uyển đón lấy kiếm gỗ, lập tức lảo đảo tại chỗ.

Giản Hành Chi ngập ngừng mở miệng: “Con đuổi theo ta?”

“Người không thể ra tay.” Vừa nghe Giản Hành Chi đồng ý, Tần Uyển Uyển bật cười: “Ta tin chỉ dựa vào thực lực của người, dù trói tay cũng có thể đánh mười người như ta.”

Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy, cầm kiếm, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.

Trong tích tắc, nàng cảm giác trên dưới toàn thân tràn đầy sức mạnh, lần đầu tiên nàng có kích động muốn đánh chết một người như thế.

“Vậy ta không dùng nữa?”

“Được đấy.”

Ông trời: Chắc chỉ có thể dựa vào tình yêu.

Nàng lên tiếng: “Sư phụ, người chớ đánh trả, ta đuổi theo người.”

Khoảnh khắc đó như chuông chùa ong ong, đầu óc Tần Uyển Uyển bị đơ, cảm giác được đầu Giản Hành Chi đang đập khắp nơi trên người mình. Cơ thể y nằm ngang giữa không trung giống như một cọc gỗ to lớn, xoay tròn rồi tông mạnh về phía Tần Uyển Uyển, hất cô xuống cát.

Ông trời, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến tên biến thái này xin lỗi nàng, biết mình sai rồi đây?!!

“Tới đây!”

Giản Hành Chi vô cùng phấn khích với đề xuất đuổi bắt này của Tần Uyển Uyển: “Niệm tình con vừa bắt đầu tu luyện, vi sư nhường con! Tới đây đuổi theo đi.”

Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển nâng kiếm lên chém về phía Giản Hành Chi!

Lần này nàng vốn không hề nương tay, giơ tay lên là áp một pháp quyết Tịch Sơn trên kiếm. Khoảnh khắc quang kiếm hạ xuống, cát vàng nổ “Bùm bùm bùm” liên tiếp.

Giản Hành Chi linh hoạt nhảy nhót giữa cát vàng, tay chân đều bị trói, cơ thể giống như cương thi linh hoạt. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau chém, y ở phía trước nhảy loi choi.

(*) Sắt đen

Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”

Giản Hành Chi vô cùng phấn khích với đề xuất đuổi bắt này của Tần Uyển Uyển: “Niệm tình con vừa bắt đầu tu luyện, vi sư nhường con! Tới đây đuổi theo đi.”

“Xem thân hình của ta…”

Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng nghe lời y nói, vừa nghe vừa phân tích.

Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng nghe lời y nói, vừa nghe vừa phân tích.

Nàng muốn bắt lấy y, nàng nhất định phải đuổi theo y, nàng muốn túm lấy đầu y, hung ác ấn xuống cát, đấm từng cú một, đập bể cái đầu chó của y!

“Đây đã là tiến hành tuần tự rồi.” Giản Hành Chi nói một cách tự tin: “Con đừng lo, cuộc sống tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.”

“Mau lên, mau lên đi!”

“Con cứ tưởng tượng trước mặt là kẻ thù của con, kiếm phải có sát ý, con phải học cách mang theo sát ý!!!”

“Ta sợ người không khống chế được mình. Ta yếu lắm, lỡ người bất cẩn đánh chết ta thì làm sao?”

Giản Hành Chi vừa tránhTần Uyển Uyển vừa khích lệ nàng: “Đúng, không sai, con cứ tưởng tượng con chính là Tần Uyển Uyển, con bị ta giẫm dưới chân, còn uy hiếp con…”

Vừa dứt lời, linh lực Tần Uyển Uyển bùng nổ. Nàng đột ngột xuất hiện trước mặt Giản Hành Chi, thanh kiếm giống như gậy bóng chày đánh mạnh vào y!

Giản Hành Chi bay vút tại chỗ, cắm thẳng xuống cát.

Tần Uyển Uyển cầm kiếm, thở gấp, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi lún xuống cát. Gió cuốn hạt cát thổi qua toàn thân, mồ hôi cả người nàng đều bị thổi khô, chỗ bàn tay bị cọ rách da xen lẫn hạt cát đau âm ỉ.

Nghe vậy, Giản Hành Chi suy nghĩ, bèn gật đầu: “Có lý, ta quá mạnh, vậy làm sao đây?”

Giản Hành Chi vẫn không chui ra. Nàng nhìn chăm chú đằng xa, rốt cuộc hơi dễ chịu trong lòng.

Giản Hành Chi, ngươi có đau không? Hối hận không? Biết bị đánh là cảm giác gì chưa, biết thân là kẻ yếu bị người khác ức hiếp là cảm giác gì chưa?

Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy trong đầu, xác nhận đã lấy được một nửa điểm cơ sở hôm nay, bèn lui ra: “Được rồi, ta qua bên kia chờ con, con xong xuôi thì tới tìm ta.”

Giản Hành Chi, ngươi tức giận rồi?

Giản Hành Chi đồng ý ngay. Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn lấy dây ra trói chân Giản Hành Chi. Giản Hành Chi bị trói chặt như cái bánh chưng, đứng trên cát, mắt sáng rỡ nhìn Tần Uyển Uyển: “Tới đây!”

Phải, đây chính là cảm giác của ta, ta phải cho ngươi biết rốt cuộc ngươi đã làm sai…”

Nàng lên tiếng: “Sư phụ, người chớ đánh trả, ta đuổi theo người.”

“Con cứ tưởng tượng trước mặt là kẻ thù của con, kiếm phải có sát ý, con phải học cách mang theo sát ý!!!”

Tần Uyển Uyển còn chưa nghĩ xong, nàng đã thấy Giản Hành Chi đột ngột ló đầu khỏi cát, trừ cái đầu thì toàn thân đều bị chôn bên dưới, nhưng như vậy cũng không giấu được ánh sáng trong mắt y.

Đầu y đầy cát, cặp mắt nhìn nàng tràn ngập tán thưởng. Y giơ tay từ dưới lên, bật ngón cái với nàng, khen ngợi: “Không hổ là đồ đệ Giản Hành Chi ta, đánh hay lắm!”

Đầu y đầy cát, cặp mắt nhìn nàng tràn ngập tán thưởng. Y giơ tay từ dưới lên, bật ngón cái với nàng, khen ngợi: “Không hổ là đồ đệ Giản Hành Chi ta, đánh hay lắm!”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vàng lấy dây thừng trong túi Càn Khôn ra, đi tới chỗ Giản Hành Chi cột lại. Giản Hành Chi nhìn nàng trói mình, bất lực nói: “Ta bảo không dùng tay thì không dùng tay, con còn không yên tâm gì chứ?”

Nàng muốn bắt lấy y, nàng nhất định phải đuổi theo y, nàng muốn túm lấy đầu y, hung ác ấn xuống cát, đấm từng cú một, đập bể cái đầu chó của y!

Tần Uyển Uyển nghe vậy lảo đảo té xuống đất.

Biến thái…

Chắc chắn nàng gặp phải biến thái!

Sao có người bị đánh còn vui vẻ như thế?

Ông trời, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến tên biến thái này xin lỗi nàng, biết mình sai rồi đây?!!

***

Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”Tác giả có lời muốn nói:

Ông trời: Chắc chỉ có thể dựa vào tình yêu.

4.9 18 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

Trời ơi cười đau bụng luôn, đang ăn xém nuốt trọng sặc quá trời. 2 ng này hài quá

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Chap này sẽ là minh chứng vả mặt của 2 người ?

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!