Chương 28
Thiên Đạo hảo luân hồi, trời xanh nào tha ai
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển vừa nghĩ tới thân phận Giản Hành Chi, nghĩ đến sự nhục nhã đau đớn khoảnh khắc bị y giẫm dưới chân, nghĩ đến hôm nay y bị ràng buộc với một hệ thống đàn ông ăn bám, mất sạch tu vi, nàng thật muốn cười to.
Thiên Đạo hảo luân hồi, trời xanh nào tha ai!
Cho Giản Hành Chi y hoành hành ngang ngược, cho Giản Hành Chi y chẳng coi ai ra gì, bây giờ thì hay rồi, báo ứng, báo ứng quá đúng mà!
Nàng cố gắng kiềm chếãcảm xúc bảnἷthân. Nhưng tinàtức này đảıkích quá mạnh,ἷcả cơ thểìnàng đều khôngỉkiềm được runílên.
Giản Hành Chiổnhìn nàng, thấyỉnàng kích độngḽnhư vậy bènăho khẽ: “Viỏsư biết mìnhúrất có tiếngịtrên Tiên giới,{tâm trạng conĩxúc động nhưệvậy cũng bìnhịthường. Con bìnhịtĩnh một chút,ìđừng phấn khích¸quá mà mất]chừng mực.”
Phấnỳkhích, sao nàngıcó thể khôngɪphấn khích được!
Nếuốnhư là ởịTiên giới, nàngİmuốn báo thù[y, có lẽ,phải đợi chaùmẹ trở về.‹Nhưng hôm nay,ửở tiểu thếơgiới này ——)Nàng – Đại]nữ chính, yă– tên ănằbám, muốn báoêthù y, mặc²dù không nóiĪdễ như trởЇbàn tay nhưngįxác suất cũngḽlớn hơn rấtẹnhiều.
Nhất là dướiộtình huống đầuĬóc y chẳngúthông minh mấy.
TầnịUyển Uyển cúiÍđầu để bảnảthân từ từẳbình tĩnh lại,Ïcúi đầu lênɨtiếng: “Vâng.”
“Nóiἵmới nhớ…” GiảnốHành Chi thấyľnàng bình tĩnh,ímặt lộ vẻồôn hòa: “Conítên gì?”
“Ta…”ịTần Uyển Uyểnịngập ngừng chốcïlát, ngẩng đầuílên, mặt màyinghiêm túc đáp:Ĩ“Cố Bắc Thành.”j
Sớm muộn gìócũng có mộtĩngày, ta phảiĨkhiến chính miệngỹngươi nói: CốĩBắc Thành, côìthật tàn nhẫn(*).
(*)ờNhân vật namậchính trong mộtẽquyển tiểu thuyếtἳMary Sue củaêNgộ Kiến LiênụSơn, khá nổiắtiếng với câuỳ“Thuốc mê chảyòvào cơ thểễtôi! xin lỗi{con... Cố BắcếThành, anh thậtĩtàn nhẫn”
Giản HànhíChi nhíu mày:ḹ“Nghe không giốngıtên tiên nữặlắm.”
“Phụ mẫuĩta trọng namủkhinh nữ, lúcḷsinh ta raỉhi vọng taįlà con trai.”íTần Uyển Uyểnúbịa đặt.
Giản HànhɩChi không nghiạngờ nàng, gậtởđầu: “Vậy hiệnĩgiờ phụ mẫuÏcon ở đâu?”ĩ
“Tiên giới, tuụvi không caoẩlắm, đang bánịhồ lô ngào°đường ở chợĨphiên Tiên giới.”ỉ
Giản Hành Chiỵnghe vậy liềnïhiểu Tần UyểnỉUyển xuất thânủbán hồ lôốngào đường ởọchợ phiên Tiênĭgiới, tu vi,không cao cũngôcó thể hiểuḷđược. Trước đây,ỹnàng nói thân]phận cao hẳnЇlà lừa y.
Tiểuícô nương hơiíham hư danhắmột chút, yìhiểu mà.
Giản HànhầChi quyết địnhôkhông vạch trầnởlời nói trướcỹsau bất nhấtờcủa nàng, giơòtay vỗ vaiưTần Uyển Uyển,ịkhích lệ: “HômÏnay bắt đầuἵchăm chỉ tuĩhành, ngày sauạphi thăng, conỏở Tiên giớiịđi theo ta.ἰPhụ mẫu conļcó thể khỏiícần bán hồịlô ngào đườngànữa.”
“Vâng, taínhất định ngheílời sư phụ.”ậ
Tần Uyển Uyểnľmỉm cười, GiảnɩHành Chi giơởtay đỡ nàng)dậy: “Đứng lênịđi.”
Tần UyểnôUyển được yềđỡ đứng dậy,ãGiản Hành Chi°đã hoàn toànἲnhập tâm vàoẹvai diễn ngườiīthầy của mình,ấbắt đầu cănídặn nàng: “Hômínay con nghỉìngơi cho khỏe,°ngày mai chúngịta bắt đầuèluyện tập.”
“Vâng.”ặ
Tần Uyển Uyểnỉgật đầu, ngồiļsang một bên.ẹGiản Hành Chiḻcầm con cáặkhác đã nướngĩxong, bảo nàng:¹“Ăn cá đi.”ἲ
Tần Uyển Uyểnỉkhông đáp, nàngĭnhìn ngọn lửaếbập bùng, đơịngười ăn cáĪGiản Hành Chiĩnướng, suy nghĩẫkế hoạch báoIthù Giản HànhặChi.
Trí tuệ lãoốtổ tông nói{cho nàng biếtıcái gọi làɪbiết người biếtîta mới trămỉtrận trăm thắng.ịHiện giờ, mặc¸dù trông GiảnĩHành Chi sa‹sút, nhưng dùìsao cũng làἷngười có sứcôchiến đấu đệẹnhất Tiên giới,ỗchẳng ai biếtấtrình độ yửmạnh cỡ nào.ầNàng cần kiểmọtra trước, xácinhận rốt cuộcịhiện tại GiảnЇHành Chi cóïbao nhiêu khảứnăng phản kháng.ẩĐợi sau khiἰxác nhận xong…
TầnủUyển Uyển nhớḽtới những gìọGiản Hành Chiitừng làm vớiĮmình, nàng quyếtẳđòi lại từngịcái một!
Nàng muốnẻđánh y đậpéy một cáchổhung ác, pháêhủy triệt đểỉlòng tự tôn,của y, giẫm:y dưới chân,}khiến y suyìsụp từ tậniđáy lòng, nóièvới nàng câuẳxin lỗi.
Đúng!
Tần Uyển¹Uyển suy nghĩ²rõ ràng, quanỹtrọng nhất làộtiếng xin lỗiịtừ tận đáyἴlòng kia.
Tìm đượcệmục tiêu, ánhἲmắt Tần UyểnĮUyển nhìn vềἶphía Giản HànhĩChi hơi biếnủđổi.
Giản Hành Chiềđang ăn cá,ủcảm giác mộtìluồng khí lạnhỳthổi từ bênỳcạnh tới. Yẩxoay mặt nhìnạTần Uyển Uyển:â“Con nhìn taểlàm gì? Cáãăn không ngonơà?”
“Chuyện là…”ḽTần Uyển Uyểnâsuy nghĩ, muốnĮmoi thêm chút¹chuyện từ miệng]Giản Hành Chi:ở“Sư phụ, rốtừcuộc tại saoêngười và TịchἴSơn nữ quânĪnày lại kếtàthù?”
“Chuyện đó…”ừGiản Hành Chiἶcau mày: “Nhắcặtới cũng bình[thường thôi, Tôngımôn chúng taĪlấy chiến luyệnịđạo, ta bènľđến đó thách²đấu. Nghe nóiứtu vi côĺta cao thâm,ílánh đời nhiềuἱnăm, ta bènĩhạ chiến thưýcho cô ta.”ừ
“Sau đó thìốsao?”
Tần UyểnḹUyển biết chuyệnɩnày. Hôm chiếnầthư kia tới,ónàng bị dọaỉnhũn chân tạiíchỗ, vội vãἲtừ chối.
“Sau đó,ừcô ta từ‹chối ta. Nhưngɨcon nghĩ đi,đchuyện như đánhènhau, nếu ngườiịkhác từ chối]mà ta từ:bỏ, vậy rấtốnhiều trận khôngẵthể đánh, choânên ta đánhἱlên Tịch Sơn.ıCô ta đặt}rất nhiều phápễtrận trước lối[vào, ta bènắphá hết trậnỹpháp của côầta.”
Vừa ngheỉthấy lời này,ỉTần Uyển Uyểnởđau lòng.
Đại trậnĩhộ sơn củaìnàng bị tênẻtặc tử nàyừchém một nhátởphá banh, bao¸nhiêu linh thạchẳcứ thế điễtoong.
“Sau đó, côắta phái rấtìnhiều người xuống[vây đánh ta,õta bèn chémễgiết xông thẳngḽlên!”
“Sư phụ.”ỉTần Uyển Uyểnềnghiến răng: “Ngườiíthật giỏi.”
Ngàyíhôm đó, caoâthủ từ trênễxuống dưới TịchọSơn mà cha²mẹ để lạiïcho nàng đềuóbị Giản HànhἱChi đánh sấpừmặt.
“Sau đó, taếnhìn thấy côờta.” Giản HànhịChi hồi tưởngựlại lần đầuἱgặp Tần UyểnľUyển, hơi cảmļkhái: “Ta vừaĮthấy cô ta°đã trực tiếpītung chiêu Hạoơnguyệt đương không(*),ắkết quả côỉta thuận lực[bay ra sau.ḻTa lập tứcἴđuổi theo, tungĮmột gối, đậpòchuôi kiếm vàoèngực cô ta.¸Cô ta bịựđánh lún xuốngậđất, ta liềnệgiẫm một cước,ýđạp cô taIdưới chân.”
(*)òTrăng sáng giữaỉtrời
Tần Uyển Uyểnẵnghe mà sắpđkhóc đến nơi,íGiản Hành Chiỉbắt chước yõhệt bộ dạngẻlúc đó: “Taògiẫm lên mặtàcô ta cảnhİcáo, bảo côĩta không đượcễkhinh thường ta.ẹNếu cô taĺtiếp tục khôngạxuất chiêu, taïsẽ…”
“San bằngỉđỉnh núi củaỉcô ta, đậpạnát đạo cungủcủa cô ta,íkhiến từ trên)xuống dưới TịchẵSơn chó gàủkhông yên.”
“Đúngềvậy!” Giản HànhơChi vui mừng:ì“Con bắt đầuẽhiểu ta rồiIđấy.”
Nàng hiểu,ểhiểu khủng khiếp.
“Vậyụnếu cô taỳđã thua rồi…”ἳTần Uyển Uyểnïnói ra nghiằhoặc của mình:ừ“Vì sao ngườiạcòn không thaἷcho cô ta?”ḽ
“Cô ta làỵngười đứng thứéhai mươi mốtổtrên bảng xếp°hạng sức chiếnjđấu ở Tiênẳgiới…” Giản HànhịChi nhắc nhởỳnàng: “Sao lạiằkhông chịu nổiìmột đòn nhưụvậy? Chắc chắnílà cô taỉđang đánh lạcĭhướng ta, cốļtình khiến taữbuông lỏng cảnhİgiác, hoặc làỗkhông muốn đánhằvới ta nênỉqua quít.”
“Vậy…”ặTần Uyển Uyểnïsiết nắm đấm:ẹ“Người đánh lộnỏthì đánh, saoἶlại giẫm lênïmặt cô ta?”ờ
“Thì…” Mặt GiảnīHành Chi bỗngílộ ra chútĮngượng ngùng: “Cô]ta đẹp quá.”ī
“Đẹp quá màịngười còn giẫmẵlên mặt?!” Cáiḷlý do nàyĩkhiến Tần UyểnἰUyển cao giọng‹quát.
Giản Hành Chiḽnhìn nàng lấyũlàm lạ: “Conĺkích động thếìlàm gì?”
“Ta…”èTần Uyển Uyểnẳkiềm chế cảmḽxúc: “Ta chỉỗtò mò.”
“Làỷthế này…” GiảnĪHành Chi nghiêmẩtúc giải thích:ộ“Lúc đánh nhauỷhầu như đềuīlà chuyện liênìquan đến sinhữtử, không thểἰcó chút sai°lầm nào. Côơta đẹp quá,ớtầm mắt taìdễ dán lênìmặt cô ta,ãcho nên taígiẫm vào mặt,ởtránh ảnh hưởngfta phát huy.”ɪ
Tần Uyển Uyển:ĩ“…”
Khoảnh khắcửđó, nàng nhìnểngười đàn ôngĩnày, thế màỉlại hơi kínhớnể.
Đây là kiếmỵtu sao? Đâyïlà hòa thượngảthì có.
Hòa thượng)còn chưa chắcỏthanh tâm quảıdục như thế.
“Sư}phụ.” Tần UyểnIUyển nảy sinhìtò mò: “Taɪsẽ có sưĬnương(*) chứ?”
(*)ĪVợ của sưfphụ
“Xem duyên phận‹đi.” Giản HànhíChi ngẫm nghĩ:ả“Tạm thời khôngứcó.”
“Yên tâmýđi.” Tần UyểnãUyển phán chắcἰnịch: “Sẽ khôngἷcó đâu.”
Aiửmù mới nhìnἳtrúng loại ngườiênày.
“Chuyện này khôngăquan trọng.” Giản}Hành Chi khoátìtay, tiếp tụcẫkể lại trậníchiến đó cho³Tần Uyển Uyển:ụ“Ta kể tiếp³con nghe, coiīnhư tăng kinhỡnghiệm. Loại ngườiềnhư Tần Uyển¸Uyển thật raÎrất âm hiểm,}sở dĩ banĺđầu cô ta,để ta đánh)là vì muốnĩdụ ta đếnọmột vị tríưcố định. Ta‹đoán chắc chắnữcô ta đã¸đặt pháp trậnigì tại đó,îsau khi taĩgiẫm lên côợta, một tiaÍsấm đánh từ¹trên trời xuống…jỦa?”
Giản HànhớChi nhìn TầnịUyển Uyển đứngĩlên, lấy làmἰlạ: “Con điíđâu thế?”
“Taặmệt rồi.” TầnЇUyển Uyển nằmửtrở về đốngạcỏ: “Muốn ngủ.”³
Nàng không ngheónổi loại phátăngôn ngốc xítọnày nữa.
“Sau đó:ta bị thiênợlôi đánh, bướcívào tiểu thếígiới này…” Giản)Hành Chi khôngằcam tâm, vẫnimuốn nói choởxong câu cuốiũcùng: “Đây chắcõchắn là tàẫthuật gì đó,Įcon nói xemỵcô ta có°xấu xa không?”ỗ
Tần Uyển UyểnÍkhông đáp. Nàngáđưa lưng vềíphía y, nhìnἱcát vàng cáchẹđó không xa.
Trongỡchớp mắt, nàngờnghĩ.
Vì sao GiảnắHành Chi lạiặlà loại ngườiĪnày?
Sao Giản HànhỉChi có thểằlà loại ngườiắnày!!!
Tần Uyển Uyển°đưa lưng vềẩphía Giản HànhĩChi suy nghĩỷcả đêm. Đếnĭnửa đêm, nàngựmơ màng thiếpĮđi, cảm giác¸có người đắp]chăn cho mình.
GiảnốHành Chi đắpíkín chăn choếTần Uyển Uyển.¹Nhìn thấy điểmïtích lũy +1ốtrong đầu mình,ờy nở nụẽcười vui vẻ.
ĐợiÎđến sáng sớmỉhôm sau, TầnÍUyển Uyển cảm]giác một cơnĩgió lạnh thổiíqua. Nàng chưaЇtỉnh táo lắm,ľmở to mắt,ĩnhìn thấy GiảnàHành Chi ngồiôxổm trước mặtếmình: “Dậy chưa?ởLuyện tập thôi,]đồ đệ củaɨta!”
“Luyện…” Đầuãóc Tần UyểnĭUyển trì độn:ử“Luyện tập?”
“Đứngẻdậy!”
Giản Hành Chi giống như bắt mèo, kéo nàng khỏi chăn, Tần Uyển Uyển bị y túm dậy. Giản Hành Chi giống như chăm sóc trẻ con, mặc áo khoác, đút nước, buộc tóc, lau mặt,… cho nàng.
Giản Hành Chi bay vút tại chỗ, cắm thẳng xuống cát.
Tần Uyển Uyển nhìn kiếm của y, hít sâu một hơi: “Sư phụ, ta nghĩ thế này. Mọi việc phải có khởi đầu, vừa bắt đầu mà đối diện với kẻ địch quá mạnh sẽ dễ nản lòng. Người là người đứng đầu Tiên giới, người giúp ta luyện tập, ta sợ cả đời này chẳng muốn học kiếm nữa.”
Tần Uyển Uyển nhìn y bận tới bận lui, dần dần tỉnh táo lại, giơ tay ngăn y: “Tự ta làm được.”
“Vậy ý con là?”
Tần Uyển Uyển cắn chặt khớp hàm, giây phút đó, tất cả lý trí đều hóa thành mây bay. Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể, chống người, chầm chậm bò ra khỏi cát giống như Sadako báo thù.
***
Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy trong đầu, xác nhận đã lấy được một nửa điểm cơ sở hôm nay, bèn lui ra: “Được rồi, ta qua bên kia chờ con, con xong xuôi thì tới tìm ta.”
Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ. Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta cảm thấy người dùng chân cũng không được, ta thật sự đánh không lại.”
Tần Uyển Uyển cầm kiếm, thở gấp, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi lún xuống cát. Gió cuốn hạt cát thổi qua toàn thân, mồ hôi cả người nàng đều bị thổi khô, chỗ bàn tay bị cọ rách da xen lẫn hạt cát đau âm ỉ.
“Chân cũng phải buộc.”
Nói xong, Giản Hành Chi cầm hai thanh kiếm gỗ không biết đã đẽo lúc nào, vung vẫy đi tới bãi cát vàng bên cạnh.
Trong tích tắc, nàng cảm giác trên dưới toàn thân tràn đầy sức mạnh, lần đầu tiên nàng có kích động muốn đánh chết một người như thế.
Tần Uyển Uyển nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi tới chỗ Giản Hành Chi đứng. Vừa dừng lại, nàng đã thấy Giản Hành Chi ném một thanh kiếm gỗ qua: “Cầm đi.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Nhường thế nào?”
Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch. Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta. Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”
Lần này nàng vốn không hề nương tay, giơ tay lên là áp một pháp quyết Tịch Sơn trên kiếm. Khoảnh khắc quang kiếm hạ xuống, cát vàng nổ “Bùm bùm bùm” liên tiếp.
Tần Uyển Uyển đón lấy kiếm gỗ, lập tức lảo đảo tại chỗ.
Giản Hành Chi biết nàng sợ, cố nhẫn nhịn để nàng trói mình. Sau khi buộc xong, Tần Uyển Uyển thấy nhẹ nhõm, nhìn Giản Hành Chi bị trói chặt, nở nụ cười thắng lợi: “Sư phụ, thất lễ rồi.”
Tần Uyển Uyển nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi tới chỗ Giản Hành Chi đứng. Vừa dừng lại, nàng đã thấy Giản Hành Chi ném một thanh kiếm gỗ qua: “Cầm đi.”
“Trên kiếm có lá bùa nghìn cân, không tìm được huyền thiết(*), con dùng tạm đi.” Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một vòng trên tay: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng sớm, chúng ta tập kiếm hai canh giờ, kế tiếp gấp rút đi về phía Quỷ Thành. Vùng hoang mạc này cách Quỷ Thành khoảng ba nghìn dặm, mỗi ngày chúng ta chạy một trăm dặm, một tháng là tới rồi.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc: “Chúng ta có thể tiến hành tuần tự không…”
Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”“Được rồi.”Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch. Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta. Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”(*) Sắt đen
“Một trăm dặm?”
Giản Hành Chi giống như bắt mèo, kéo nàng khỏi chăn, Tần Uyển Uyển bị y túm dậy. Giản Hành Chi giống như chăm sóc trẻ con, mặc áo khoác, đút nước, buộc tóc, lau mặt,… cho nàng.
Biến thái…
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch. Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta. Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”
Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển nâng kiếm lên chém về phía Giản Hành Chi!
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc: “Chúng ta có thể tiến hành tuần tự không…”
Tần Uyển Uyển còn chưa nghĩ xong, nàng đã thấy Giản Hành Chi đột ngột ló đầu khỏi cát, trừ cái đầu thì toàn thân đều bị chôn bên dưới, nhưng như vậy cũng không giấu được ánh sáng trong mắt y.
“Đây đã là tiến hành tuần tự rồi.” Giản Hành Chi nói một cách tự tin: “Con đừng lo, cuộc sống tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nhìn Giản Hành Chi, suy nghĩ đầy đầu lúc này là bây giờ liều mạng với y có mấy phần thắng.
Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng nhìn Giản Hành Chi, suy nghĩ đầy đầu lúc này là bây giờ liều mạng với y có mấy phần thắng.
“Tới đây.” Giản Hành Chi cầm kiếm chĩa vào nàng: “Chúng ta luyện kiếm trước.
Tần Uyển Uyển nghe vậy lảo đảo té xuống đất.
Tần Uyển Uyển nhìn kiếm của y, hít sâu một hơi: “Sư phụ, ta nghĩ thế này. Mọi việc phải có khởi đầu, vừa bắt đầu mà đối diện với kẻ địch quá mạnh sẽ dễ nản lòng. Người là người đứng đầu Tiên giới, người giúp ta luyện tập, ta sợ cả đời này chẳng muốn học kiếm nữa.”
Chắc chắn nàng gặp phải biến thái!
Nghe vậy, Giản Hành Chi suy nghĩ, bèn gật đầu: “Có lý, ta quá mạnh, vậy làm sao đây?”
Giản Hành Chi vừa tránhTần Uyển Uyển vừa khích lệ nàng: “Đúng, không sai, con cứ tưởng tượng con chính là Tần Uyển Uyển, con bị ta giẫm dưới chân, còn uy hiếp con…”
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, cầm kiếm yểm thêm pháp thuật xông về phía Giản Hành Chi. Ngay lúc nàng đến trước mặt, Giản Hành Chi đột nhiên lách người, ngóc đầu, đập mạnh vào đầu Tần Uyển Uyển!
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thăm dò: “Hay là người nhường ta đi.”
“Được thôi.”
“Một trăm dặm?”
Giản Hành Chi gật đầu: “Nhường thế nào?”
Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy, cầm kiếm, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.
“Người không thể ra tay.” Vừa nghe Giản Hành Chi đồng ý, Tần Uyển Uyển bật cười: “Ta tin chỉ dựa vào thực lực của người, dù trói tay cũng có thể đánh mười người như ta.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thăm dò: “Hay là người nhường ta đi.”
“Trên kiếm có lá bùa nghìn cân, không tìm được huyền thiết(*), con dùng tạm đi.” Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một vòng trên tay: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng sớm, chúng ta tập kiếm hai canh giờ, kế tiếp gấp rút đi về phía Quỷ Thành. Vùng hoang mạc này cách Quỷ Thành khoảng ba nghìn dặm, mỗi ngày chúng ta chạy một trăm dặm, một tháng là tới rồi.”
“Được rồi.”
Vừa dứt lời, linh lực Tần Uyển Uyển bùng nổ. Nàng đột ngột xuất hiện trước mặt Giản Hành Chi, thanh kiếm giống như gậy bóng chày đánh mạnh vào y!
(*) Sắt đen
Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”
Tần Uyển Uyển bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nằm úp dưới cát vàng, không hề nhúc nhích.
Nàng té thẳng xuống cát vàng. Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng: “Con vẫn ổn chứ?”
“Được rồi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vàng lấy dây thừng trong túi Càn Khôn ra, đi tới chỗ Giản Hành Chi cột lại. Giản Hành Chi nhìn nàng trói mình, bất lực nói: “Ta bảo không dùng tay thì không dùng tay, con còn không yên tâm gì chứ?”
“Ta sợ người không khống chế được mình. Ta yếu lắm, lỡ người bất cẩn đánh chết ta thì làm sao?”
Nói xong, Giản Hành Chi cầm hai thanh kiếm gỗ không biết đã đẽo lúc nào, vung vẫy đi tới bãi cát vàng bên cạnh.
Giản Hành Chi biết nàng sợ, cố nhẫn nhịn để nàng trói mình. Sau khi buộc xong, Tần Uyển Uyển thấy nhẹ nhõm, nhìn Giản Hành Chi bị trói chặt, nở nụ cười thắng lợi: “Sư phụ, thất lễ rồi.”
Sao có người bị đánh còn vui vẻ như thế?
“Tới đây.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ kiếm gỗ chém mạnh về phía Giản Hành Chi. Có điều còn chưa tới gần, y đã đột ngột bay lên tung một cước, trực tiếp đá văng Tần Uyển Uyển!
Giản Hành Chi ung dung đáp xuống đất, vô cùng hào hứng: “Lần đầu tiên thử dùng Thiết đầu công của đám hòa thượng Quang Minh Cung, đúng là cũng có chỗ đáng học.”
“Tới đây!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ kiếm gỗ chém mạnh về phía Giản Hành Chi. Có điều còn chưa tới gần, y đã đột ngột bay lên tung một cước, trực tiếp đá văng Tần Uyển Uyển!
Nàng té thẳng xuống cát vàng. Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng: “Con vẫn ổn chứ?”
“Xem thân hình của ta…”
Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ. Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta cảm thấy người dùng chân cũng không được, ta thật sự đánh không lại.”
Giản Hành Chi vẫn không chui ra. Nàng nhìn chăm chú đằng xa, rốt cuộc hơi dễ chịu trong lòng.
“Vậy ý con là?”
“Được thôi.”
“Tới đây.”
“Chân cũng phải buộc.”
Phải, đây chính là cảm giác của ta, ta phải cho ngươi biết rốt cuộc ngươi đã làm sai…”
“Được rồi.”
Giản Hành Chi đồng ý ngay. Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn lấy dây ra trói chân Giản Hành Chi. Giản Hành Chi bị trói chặt như cái bánh chưng, đứng trên cát, mắt sáng rỡ nhìn Tần Uyển Uyển: “Tới đây!”
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, cầm kiếm yểm thêm pháp thuật xông về phía Giản Hành Chi. Ngay lúc nàng đến trước mặt, Giản Hành Chi đột nhiên lách người, ngóc đầu, đập mạnh vào đầu Tần Uyển Uyển!
Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”
Khoảnh khắc đó như chuông chùa ong ong, đầu óc Tần Uyển Uyển bị đơ, cảm giác được đầu Giản Hành Chi đang đập khắp nơi trên người mình. Cơ thể y nằm ngang giữa không trung giống như một cọc gỗ to lớn, xoay tròn rồi tông mạnh về phía Tần Uyển Uyển, hất cô xuống cát.
“Sư phụ.”
“Người sử dụng pháp thuật, bắt nạt người ta.”
Tần Uyển Uyển bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nằm úp dưới cát vàng, không hề nhúc nhích.
Giản Hành Chi ung dung đáp xuống đất, vô cùng hào hứng: “Lần đầu tiên thử dùng Thiết đầu công của đám hòa thượng Quang Minh Cung, đúng là cũng có chỗ đáng học.”
“Sư phụ.”
Tần Uyển Uyển cắn chặt khớp hàm, giây phút đó, tất cả lý trí đều hóa thành mây bay. Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể, chống người, chầm chậm bò ra khỏi cát giống như Sadako báo thù.
“Người sử dụng pháp thuật, bắt nạt người ta.”
“Vậy ta không dùng nữa?”
Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”
Tần Uyển Uyển đón lấy kiếm gỗ, lập tức lảo đảo tại chỗ.
Giản Hành Chi ngập ngừng mở miệng: “Con đuổi theo ta?”
“Người không thể ra tay.” Vừa nghe Giản Hành Chi đồng ý, Tần Uyển Uyển bật cười: “Ta tin chỉ dựa vào thực lực của người, dù trói tay cũng có thể đánh mười người như ta.”
Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy, cầm kiếm, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.
Trong tích tắc, nàng cảm giác trên dưới toàn thân tràn đầy sức mạnh, lần đầu tiên nàng có kích động muốn đánh chết một người như thế.
“Vậy ta không dùng nữa?”
“Được đấy.”
Ông trời: Chắc chỉ có thể dựa vào tình yêu.
Nàng lên tiếng: “Sư phụ, người chớ đánh trả, ta đuổi theo người.”
Khoảnh khắc đó như chuông chùa ong ong, đầu óc Tần Uyển Uyển bị đơ, cảm giác được đầu Giản Hành Chi đang đập khắp nơi trên người mình. Cơ thể y nằm ngang giữa không trung giống như một cọc gỗ to lớn, xoay tròn rồi tông mạnh về phía Tần Uyển Uyển, hất cô xuống cát.
Ông trời, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến tên biến thái này xin lỗi nàng, biết mình sai rồi đây?!!
“Tới đây!”
Giản Hành Chi vô cùng phấn khích với đề xuất đuổi bắt này của Tần Uyển Uyển: “Niệm tình con vừa bắt đầu tu luyện, vi sư nhường con! Tới đây đuổi theo đi.”
Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển nâng kiếm lên chém về phía Giản Hành Chi!
Lần này nàng vốn không hề nương tay, giơ tay lên là áp một pháp quyết Tịch Sơn trên kiếm. Khoảnh khắc quang kiếm hạ xuống, cát vàng nổ “Bùm bùm bùm” liên tiếp.
Giản Hành Chi linh hoạt nhảy nhót giữa cát vàng, tay chân đều bị trói, cơ thể giống như cương thi linh hoạt. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau chém, y ở phía trước nhảy loi choi.
(*) Sắt đen
Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”
Giản Hành Chi vô cùng phấn khích với đề xuất đuổi bắt này của Tần Uyển Uyển: “Niệm tình con vừa bắt đầu tu luyện, vi sư nhường con! Tới đây đuổi theo đi.”
“Xem thân hình của ta…”
Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng nghe lời y nói, vừa nghe vừa phân tích.
Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng nghe lời y nói, vừa nghe vừa phân tích.
Nàng muốn bắt lấy y, nàng nhất định phải đuổi theo y, nàng muốn túm lấy đầu y, hung ác ấn xuống cát, đấm từng cú một, đập bể cái đầu chó của y!
“Đây đã là tiến hành tuần tự rồi.” Giản Hành Chi nói một cách tự tin: “Con đừng lo, cuộc sống tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.”
“Mau lên, mau lên đi!”
“Con cứ tưởng tượng trước mặt là kẻ thù của con, kiếm phải có sát ý, con phải học cách mang theo sát ý!!!”
“Ta sợ người không khống chế được mình. Ta yếu lắm, lỡ người bất cẩn đánh chết ta thì làm sao?”
Giản Hành Chi vừa tránhTần Uyển Uyển vừa khích lệ nàng: “Đúng, không sai, con cứ tưởng tượng con chính là Tần Uyển Uyển, con bị ta giẫm dưới chân, còn uy hiếp con…”
Vừa dứt lời, linh lực Tần Uyển Uyển bùng nổ. Nàng đột ngột xuất hiện trước mặt Giản Hành Chi, thanh kiếm giống như gậy bóng chày đánh mạnh vào y!
Giản Hành Chi bay vút tại chỗ, cắm thẳng xuống cát.
Tần Uyển Uyển cầm kiếm, thở gấp, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi lún xuống cát. Gió cuốn hạt cát thổi qua toàn thân, mồ hôi cả người nàng đều bị thổi khô, chỗ bàn tay bị cọ rách da xen lẫn hạt cát đau âm ỉ.
Nghe vậy, Giản Hành Chi suy nghĩ, bèn gật đầu: “Có lý, ta quá mạnh, vậy làm sao đây?”
Giản Hành Chi vẫn không chui ra. Nàng nhìn chăm chú đằng xa, rốt cuộc hơi dễ chịu trong lòng.
Giản Hành Chi, ngươi có đau không? Hối hận không? Biết bị đánh là cảm giác gì chưa, biết thân là kẻ yếu bị người khác ức hiếp là cảm giác gì chưa?
Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy trong đầu, xác nhận đã lấy được một nửa điểm cơ sở hôm nay, bèn lui ra: “Được rồi, ta qua bên kia chờ con, con xong xuôi thì tới tìm ta.”
Giản Hành Chi, ngươi tức giận rồi?
Giản Hành Chi đồng ý ngay. Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn lấy dây ra trói chân Giản Hành Chi. Giản Hành Chi bị trói chặt như cái bánh chưng, đứng trên cát, mắt sáng rỡ nhìn Tần Uyển Uyển: “Tới đây!”
Phải, đây chính là cảm giác của ta, ta phải cho ngươi biết rốt cuộc ngươi đã làm sai…”
Nàng lên tiếng: “Sư phụ, người chớ đánh trả, ta đuổi theo người.”
“Con cứ tưởng tượng trước mặt là kẻ thù của con, kiếm phải có sát ý, con phải học cách mang theo sát ý!!!”
Tần Uyển Uyển còn chưa nghĩ xong, nàng đã thấy Giản Hành Chi đột ngột ló đầu khỏi cát, trừ cái đầu thì toàn thân đều bị chôn bên dưới, nhưng như vậy cũng không giấu được ánh sáng trong mắt y.
Đầu y đầy cát, cặp mắt nhìn nàng tràn ngập tán thưởng. Y giơ tay từ dưới lên, bật ngón cái với nàng, khen ngợi: “Không hổ là đồ đệ Giản Hành Chi ta, đánh hay lắm!”
Đầu y đầy cát, cặp mắt nhìn nàng tràn ngập tán thưởng. Y giơ tay từ dưới lên, bật ngón cái với nàng, khen ngợi: “Không hổ là đồ đệ Giản Hành Chi ta, đánh hay lắm!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vàng lấy dây thừng trong túi Càn Khôn ra, đi tới chỗ Giản Hành Chi cột lại. Giản Hành Chi nhìn nàng trói mình, bất lực nói: “Ta bảo không dùng tay thì không dùng tay, con còn không yên tâm gì chứ?”
Nàng muốn bắt lấy y, nàng nhất định phải đuổi theo y, nàng muốn túm lấy đầu y, hung ác ấn xuống cát, đấm từng cú một, đập bể cái đầu chó của y!
Tần Uyển Uyển nghe vậy lảo đảo té xuống đất.
Biến thái…
Chắc chắn nàng gặp phải biến thái!
Sao có người bị đánh còn vui vẻ như thế?
Ông trời, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến tên biến thái này xin lỗi nàng, biết mình sai rồi đây?!!
***
Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”Tác giả có lời muốn nói:
Ông trời: Chắc chỉ có thể dựa vào tình yêu.
Trời ơi cười đau bụng luôn, đang ăn xém nuốt trọng sặc quá trời. 2 ng này hài quá
Chap này sẽ là minh chứng vả mặt của 2 người ?