Chương 29
Lần này, con muốn bảo vệ cô ấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ngay sau khi nhận ra dù đánh Giản Hành Chi lún xuống cát như một trái bóng, y vẫn vui vẻ sảng khoái, Tần Uyển Uyển bỗng mất đi hứng thú với hoạt động này. Nàng nằm bẹp xuống cát, tất cả mệt mỏi bị phẫn nộ lấn át lúc nãy tức khắc tuôn ra. Nàng chẳng động đậy nổi, chỉ muốn nằm yên tại chỗ, mai táng ở đây.
Giản Hành Chi tự bò dưới đất lên, thoát khỏi dây thừng, chạy tới trước mặt nàng, lấy kiếm chọc: “Ta ngửi được hơi nước trong gió, cách đây không xa hẳn có ốc đảo. Chúng ta đến đó mà nghỉ, ta bắt cá cho con.”
Tần Uyển Uyển nằm úpẩsấp, không hề:nhúc nhích. GiảnɩHành Chi ngồiệxuống, tiếp tụcợcầm kiếm chọcīnàng: “Đừng nằmɩmột chỗ nữa,ἳmới hai trămếdặm, con yếuóquá đấy.”
TầnɪUyển Uyển khôngũnói, nàng khôngũcó sức lựcợđáp lại GiảnĮHành Chi. GiảnịHành Chi ngẫmũnghĩ, lật nàngịlại, vốn địnhịrăn dạy nàngỉmột phen, nhưngɪnhìn thấy khuônĩmặt nhỏ nhắnἱtrắng nõn củaỏTần Uyển Uyển(toàn cát, ánhộmắt rời rạcầvô thần, thậtÎsự giống nhưıkhông xong.
Lòng GiảnἳHành Chi giậtýthót, sợ bất¸cẩn giết chết³nàng, vội vãjchẩn mạch. Sauụkhi phát hiện{đúng là nàngỷsuy nhược, yẩnhẹ nhõm thởủphào.
“Yếu quá đi.”Ї
Nói xong, yềđỡ Tần UyểnἶUyển dậy, cõngItrên lưng, bắtìđầu đi vềỉphía ốc đảo.
TầnɨUyển Uyển đượcổy cõng, đầuịóc trống rỗng.:Đợi Giản HànhẩChi cõng nàngờđến ốc đảo,¸trải giường đệm,đđốt lửa, xửòlý cá, nướngẫcá xong, đưajcho Tần UyểnểUyển, cuối cùngḻnàng cũng hoànỉhồn. Tần UyểniUyển cúi đầuằmáy móc ănĺcá, Giản HànhắChi vừa ăn¸vừa mở miệngẵhỏi nàng: “Bâyỳgiờ con cóẹcảm ứng vớifNam Phong không?”ẩ
Tần Uyển Uyểnìnghe thấy yăhỏi, ngây ngườiİchốc lát mớiĬnhận ra y²hỏi cái gì,ựchậm chạp gậtằđầu.
“Bách Tuế Ưu”íkia mở trựcấtiếp trận dịchḽchuyển từ Mộíkiếm đến hoangợmạc này. Lúcểrơi xuống trậnἰdịch chuyển, NamẳPhong không đuổiơtheo, nhưng Nam°Phong và nàngɨcó cảm ứng,ỗnàng biết NamíPhong không cóệchuyện gì nênỉcũng không lo{lắng.
“Nó vẫn cònĩở Thiên KiếmĭTông.” Tần Uyển³Uyển nói thêmỉmột câu, rồiătiếp tục cúiļđầu ăn cá.
GiảnỏHành Chi ngheìthấy vị tríἵNam Phong cũngÎkhông bất ngờ.
“Chúngờta đột nhiênẻđi mất, hẳnḹTạ Cô Đườngɨsẽ bảo vệệnó.”
“Ừ.”
TầnệUyển Uyển khôngIcó sức lựcïnói chuyện. GiảnỏHành Chi thấyįnàng mệt mỏiọnên cũng khôngìlàm ồn, bắtIđầu kiểm traàđiểm tích lũyọhôm nay trongờđầu với hệịthống và độỡthành thạo võộthuật của TầnìUyển Uyển. VừaĨnhìn độ thànhẽthạo võ thuậtļhôm nay tăngĨ2000, y nhănĩmày.
“Tối nay vẫnăphải luyện.”
Yĺlập tức quyếtễđịnh.
Vừa nghe vậy,ấđộng tác TầnἶUyển Uyển cứngẹđờ, nàng ngheứGiản Hành Chiînghiêm túc phânítích: “Chúng taỗphải luyện độĩthành thạo võứthuật cơ sởỏcủa con đếnãmười vạn điểmẵtrong vòng mộtḷtháng. Lúc trước,ồcon chỉ mớiĮba vạn điểm,ỉmột tháng bảyļvạn, mỗi ngàyịphải tăng ítἱnhất 2334 điểm.îNhưng ta hiằvọng con cóíthể cố gắngíhơn nữa, ítỉnhất một ngày(hoàn thành 3000ủđiểm, như vậyầmới nhanh chóng°thăng cấp. Hômìnay mới 2000,ịtối nay vẫnểphải cố gắng.”ĩ
“Luyện…” Tần UyểnỉUyển tròn mắt,ịngẩng đầu, ánhİmắt vốn khôngụcó tiêu cự:ằ“Luyện không nổiửnữa…”
“Con đừngilo lắng.” GiảnıHành Chi nhìnớnàng, nghĩ rằngẻnàng đang loḷlắng bản thânļsuy nhược nênỉvội vàng anấủi: “Lát nữa,ĩta truyền choòcon hai bộằtâm pháp. Mộtôbộ là tâmἶpháp tôi thể(*),ảdùng để chuyển[hóa linh lựcĩthành thể lực,:bảo đảm conỷchỉ biết mệtảchứ không suyơnhược. Chỉ cầnỉtâm trí conẳvững vàng, kiênịcường một chútđlà có thểúliên tục luyệnἰtập.”
(*) Tôiộluyện cơ thể
NgheIthấy loại tâmỉpháp này, TầnἳUyển Uyển trợnámắt hoảng sợ.
Saoậlại có loạiỷtâm pháp biến°thái như thế?
Chỉἵbiết mệt, khôngềbiết suy nhược,ỉvậy chẳng phảiḻngay cả việnľcớ ngất xỉuẩnghỉ ngơi cũngễkhông còn sao?!
“Cònãcó một bộũtâm pháp tênễlà Xuân sinh.”ĩGiản Hành Chiồlại giới thiệuìcho nàng: “Đặcìbiệt dùng đểịphục hồi nội]tạng và xươngľgãy, trừ khiứdính pháp thuật¹hoặc hạ độc,ứcòn lại chỉùvới bộ tâmõpháp này, tổnõthương bình thườngợvốn không thànhἳvấn đề. Conủvận hành tâmÍpháp, xương gãyàcó thể nốiļliền, nội tạngĩtổn thương cũngịcó thể nhanhЇchóng phục hồi.”ì
“Nhưng mà… hìnhânhư ta nghe)nói tuổi thọãtế bào có³giới hạn phânЇchia tối đa,ḻtái sinh nhiềuıdễ mắc bệnh,ung thư…” TầnệUyển Uyển bámìlấy cớ này,iđầu óc trìốtrệ, nhưng vẫnựcố gắng canĩngăn ý nghĩẹđiên cuồng củaἴGiản Hành Chiễbằng khoa học:ị“Liên tục tổnĩthương chúng khôngỳtốt lắm…”
“Conónói cái gì,ưta nghe khôngịhiểu.” Lời củaíGiản Hành Chiùkhiến Tần UyểnáUyển tuyệt vọng.ἵ“Ta đã bắtơđầu học tâmỡpháp này từẩnhỏ, sử dụngụđến bây giờ,íđánh trận lớnītrận nhỏ nhiềuɩkhông đếm xuể,,chẳng có vấn:đề gì cả.”ĩ
“Hiện giờ, ngườiừđã tới nhưũvậy rồi…” TầnẻUyển Uyển ngướcừmắt nhìn y,:kiềm chế biểuIcảm hung ác:ằ“Còn nói khôngĭcó vấn đề?”ầ
Luyện tới hỏngôđầu rồi đấyἱthôi.
“Không có vấnéđề gì!”
GiảnịHành Chi múaĮmáy một chút:ì“Con nhìn taỉđi, có phảiửthể chất cựcἳtốt không? Taìphân tích choļcon nghe, vấnỵđề lớn nhấtũhiện giờ củaẽcon là tínhĺcách không đủịkiên cường, thânâthể quá yếuİớt, ý chíốbạc nhược, khôngĪcó ý chíἷchiến đấu. Conữphải phấn chấnặmột chút, giốngỏnhư sư phụἶvậy, hiểu chưa?”i
Tần Uyển Uyểnìsững sờ nhìn:y, nghe yĩbô lô baểla, chẳng hiểuòmột chữ nào.đNàng đành thương]lượng với y:ĩ“Ta đi ngủợtrước, ngay maiἶluyện bù 2700[điểm thành thạoằvõ thuật đượcỡkhông?”
“Có phảiạcon hơi mệtákhông?” Giản HànhịChi nhìn bộ]dạng của nàng,ìquan tâm hỏiỗhan.
Tần Uyển Uyểnļvội gật đầu:ĭ“Ta siêu siêuỏmệt.”
“Vậy chúng]ta luyện Xuânàsinh trước.” GiảnĺHành Chi lậpýtức ra quyết¸định. Tần UyểnɨUyển còn chưa²kịp từ chối,ḷGiản Hành Chiéđã vỗ mộtờchưởng lên ngựcợnàng.
Tần Uyển Uyểnưsững sờ. Nàngľcúi đầu, nhìnọGiản Hành Chiỗmặt không đổiĩsắc đặt tayɨlên ngực mình.ẫLát sau, nàng³cảm giác đượcĩmột cơn đauIdữ dội truyềnĩtới từ lồngểngực. Trong nháyĩmắt, nàng tỉnhợngười, thét lên:í“Á á áựá!!!”
“Ban nãy,ấta đánh gãyẫhai cây xươngἲsườn của con.”ỡGiản Hành Chi]cấp tốc nắmỹlấy tay nàng,ïchắp tay vàoἷtay nàng: “MauЇđi theo linhἳlực của ta,ỉnghe ta niệmụquyết, học càngÏnhanh chàng mau¹hết đau.”
DứtĮlời, Giản HànhḷChi lập tứcểbắt đầu niệmẻkhẩu quyết tâm}pháp Xuân sinh.ἷTần Uyển Uyểnằđau đến nổiũđiên, không dámảqua loa, toátộmồ hôi lạnh,ỵghi nhớ từngIcâu từng chữỉcủa bộ tâmăpháp này, bắt}đầu vận hànhἶlinh lực theoỵGiản Hành Chi.
Chưaĭtới một chốc,ễnàng đã cảmìthấy cơn đauḹlắng xuống, xươngêlồng ngực bắtậđầu liền lại.
Nàngìchậm rãi thoátĩkhỏi cơn đauỉdữ dội, đổịmồ hôi hộtĩnhìn Giản HànhἷChi, ánh mắt,ngập tràn phẫnỡnộ.
“Sao người lạiởhành hạ taínhư vậy?!”
“Tôngîmôn chúng taĨđều trải quaùnhư thế.”
Giản Hành Chi nói một cách đương nhiên: “Nếu con đã vào Thượng Cực Tông thì không thể yếu đuối. Học bị đánh là bắt buộc, nếu không sau này giao chiến với người ta, làm sao con chịu nổi đau đớn, mới bắt đầu đã thua rồi.”
Giản Hành Chi lập tức đánh trả, tiếp tục đánh nhau với nàng.
【
“Cút!” Tần Uyển Uyển bị đau đớn lúc nãy chọc điên, giơ tay lên chỉ đằng xa: “Ta không vào Tông môn của người nữa, người cũng đừng dạy ta. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ. Người cút cho ta!”
“Con muốn đích thân đi?” Thanh Hư Tử nhíu mày: “Nhưng con là truyền nhân duy nhất của Vấn Tâm Kiếm. Nếu con xảy ra chuyện gì, Ranh giới sinh tử phải làm sao?”
“Ta biết quá trình tu hành rất đau, con không thích ứng là lẽ đương nhiên.” Vẻ mặt Giản Hành Chi điềm tĩnh: “Nhưng nếu con đã bái ta làm thầy thì ta không thể từ bỏ giữa chừng. Bây giờ còn mệt không?”
Giản Hành Chi: Ta… chắc là tích đức hơi nhiều.
“Sao người có thể ra tay được…” Tần Uyển Uyển thấy y kiên định như thế, sắp khóc tới nơi. Nàng giơ tay chỉ vào ngực mình, nhấn mạnh: “Đây là ngực! Ngực lớn như vậy! Người không cảm giác được ta là một con người sao? Không cảm giác được ta rất yếu đuối sao? Người đặt tay lên ngực ta chỉ vì đánh gãy xương sườn của ta hả?!”
Ngay lúc nàng ôm một bụng phẫn nộ đánh nhau với Giản Hành Chi trong sa mạc, tại Thiên Kiếm Tông nơi xa, Tạ Cô Đường quỳ gối trước mặt Chưởng môn Thanh Hư Tử, cúi đầu không nói.
Tần Uyển Uyển luyện công pháp tôi thể không thành thạo lắm, có lúc vượt giới hạn, cứ thế ngất xỉu, Giản Hành Chi bèn cõng nàng đi. Tần Uyển Uyển thường xuyên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên lưng y, nàng chẳng hề lưỡng lự chém một thủ đao, hoặc giơ tay lên ghì chặt cổ Giản Hành Chi, muốn giết y.
“Nếu ta để ý ngực hay không phải ngực của con…” Vẻ mặt Giản Hành Chi lãnh đạm: “Ta sẽ không xứng làm sư phụ con. Tới đây, học tiếp với ta.” Giản Hành Chi giơ tay lên, bàn tay lại đặt cách nửa tấc trước ngực nàng: “Hay là gãy thêm lần nữa?”
Giản Hành Chi: Ta và nàng đang gà rừng mổ nhau.
Tần Uyển Uyển không nói, ngực nàng phập phồng dữ dội.
Tạ Cô Đường trầm mặc không nói. Thật lâu sau, y thấp giọng đáp: “Tần cô nương xả thân cứu giúp con lúc nguy nan, con từng đồng ý với Long tiền bối sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Kết quả, con lại vì Ngọc Linh Lung mà đẩy Tần cô nương vào hiểm cảnh, đây là con mắc nợ cô ấy. Hôm nay, cô ấy mang Long đan trong người, bị tặc nhân rình rập…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu, nhìn Thanh Hư Tử: “Lần này, con muốn bảo vệ cô ấy.”
Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh chăm chú, giống như trước mặt y không phải con người mà là một cây cọc.
“Ta biết quá trình tu hành rất đau, con không thích ứng là lẽ đương nhiên.” Vẻ mặt Giản Hành Chi điềm tĩnh: “Nhưng nếu con đã bái ta làm thầy thì ta không thể từ bỏ giữa chừng. Bây giờ còn mệt không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt kiên định của người kia, đột nhiên Tần Uyển Uyển cảm giác được con người này làm thay đổi thế giới quan của nàng.
Giản Hành Chi: Ta đánh một chưởng gãy hai cây xương sườn của nàng, dạy nàng học một bộ tâm pháp trong một khắc đồng hồ.
Sự cố chấp của y, sự kiên trì của y, sự đơn giản đến khác hẳn người thường của y.
Đều khiến lòng nàng chỉ còn sót lại một ý nghĩ ——
Nàng muốn đập bể cái đầu chó của y!!!
Giản Hành Chi nói một cách đương nhiên: “Nếu con đã vào Thượng Cực Tông thì không thể yếu đuối. Học bị đánh là bắt buộc, nếu không sau này giao chiến với người ta, làm sao con chịu nổi đau đớn, mới bắt đầu đã thua rồi.”
“Nếu ta để ý ngực hay không phải ngực của con…” Vẻ mặt Giản Hành Chi lãnh đạm: “Ta sẽ không xứng làm sư phụ con. Tới đây, học tiếp với ta.” Giản Hành Chi giơ tay lên, bàn tay lại đặt cách nửa tấc trước ngực nàng: “Hay là gãy thêm lần nữa?”
Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh chăm chú, giống như trước mặt y không phải con người mà là một cây cọc.
Cái gì mà quanh co vòng vèo, cái gì mà chiến thuật.
“Được lắm.” Giản Hành Chi cười: “Ta chờ con xuất sư. Đến lúc đó, sư đồ chúng ta cùng nhau trở lại Tiên giới, liên thủ đánh lên Tịch Sơn!”
Chỉ có bạo lực có thể đối kháng bạo lực, chỉ có ma pháp có thể đánh bại ma pháp.
】
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Ta nhất định sẽ học thật chăm chỉ.”
Bây giờ nàng căn bản không cần xin lỗi gì sất.
Cái gì mà quanh co vòng vèo, cái gì mà chiến thuật.
Nàng chỉ muốn giẫm người này dưới chân, giẫm nát tấc xương một, trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần những gì y từng làm với nàng!
“Được thôi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Ta nhất định sẽ ở Tịch Sơn đợi người. Sư phụ, tới đi!”
“Ta học.”
Hai người kẻ đuổi người chạy, chưa tới nửa tháng, lần đầu tiên Tần Uyển Uyển giẫm gãy xương sườn của Giản Hành Chi.
Ví dụ như y không thể dùng pháp thuật với nàng, nàng suy đoán có lẽ là hệ thống sợ y sử dụng pháp thuật giết chết nàng, vì thế nàng không kiêng nể mà dùng pháp thuật đuổi đánh y.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Ta nhất định sẽ học thật chăm chỉ.”
Tần Uyển Uyển: “Ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày, ta sẽ biến thành như vậy…”
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt kiên định của người kia, đột nhiên Tần Uyển Uyển cảm giác được con người này làm thay đổi thế giới quan của nàng.
“Được lắm.” Giản Hành Chi cười: “Ta chờ con xuất sư. Đến lúc đó, sư đồ chúng ta cùng nhau trở lại Tiên giới, liên thủ đánh lên Tịch Sơn!”
“Được thôi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Ta nhất định sẽ ở Tịch Sơn đợi người. Sư phụ, tới đi!”
Sự cố chấp của y, sự kiên trì của y, sự đơn giản đến khác hẳn người thường của y.
Dứt lời, Tần Uyển Uyển chủ động giơ tay lên áp vào lòng bàn tay Giản Hành Chi, tuần hoàn linh lực theo y.
Tần Uyển Uyển nhanh chóng phát hiện trước mặt nàng, Giản Hành Chi có chút hạn chế.
Giản Hành Chi hết sức hài lòng sự tích cực cố gắng này của Tần Uyển Uyển.
】
Tần Uyển Uyển nghiêm tục học tập cái gì thì rất có thiên phú, chưa tới một canh giờ đã học được đại khái cách vận hành hai bộ tâm pháp. Cả hai không nghỉ ngơi mà trực tiếp lên đường, vừa đánh với Giản Hành Chi vừa chạy về phía Quỷ Thành.
Vở kịch nhỏ 1
Chỉ có bạo lực có thể đối kháng bạo lực, chỉ có ma pháp có thể đánh bại ma pháp.
Hai người đánh bất kể ngày đêm.
Tần Uyển Uyển luyện công pháp tôi thể không thành thạo lắm, có lúc vượt giới hạn, cứ thế ngất xỉu, Giản Hành Chi bèn cõng nàng đi. Tần Uyển Uyển thường xuyên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên lưng y, nàng chẳng hề lưỡng lự chém một thủ đao, hoặc giơ tay lên ghì chặt cổ Giản Hành Chi, muốn giết y.
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Giản Hành Chi lập tức đánh trả, tiếp tục đánh nhau với nàng.
Tần Uyển Uyển nhanh chóng phát hiện trước mặt nàng, Giản Hành Chi có chút hạn chế.
Vở kịch nhỏ 2
Ví dụ như y không thể dùng pháp thuật với nàng, nàng suy đoán có lẽ là hệ thống sợ y sử dụng pháp thuật giết chết nàng, vì thế nàng không kiêng nể mà dùng pháp thuật đuổi đánh y.
Giản Hành Chi điên cuồng đá Tần Uyển Uyển: “Buông ra, buông tóc ta ra!!!”
Hai người kẻ đuổi người chạy, chưa tới nửa tháng, lần đầu tiên Tần Uyển Uyển giẫm gãy xương sườn của Giản Hành Chi.
Đều khiến lòng nàng chỉ còn sót lại một ý nghĩ ——
【
Mặc dù nhờ pháp thuật áp chế, nhưng đối với Tần Uyển Uyển mà nói đây cũng là một khích lệ rất lớn.
Giản Hành Chi hết sức hài lòng sự tích cực cố gắng này của Tần Uyển Uyển.
Ngay lúc nàng ôm một bụng phẫn nộ đánh nhau với Giản Hành Chi trong sa mạc, tại Thiên Kiếm Tông nơi xa, Tạ Cô Đường quỳ gối trước mặt Chưởng môn Thanh Hư Tử, cúi đầu không nói.
【 Vở kịch nhỏ 1 】
“Con muốn đích thân đi?” Thanh Hư Tử nhíu mày: “Nhưng con là truyền nhân duy nhất của Vấn Tâm Kiếm. Nếu con xảy ra chuyện gì, Ranh giới sinh tử phải làm sao?”
Nàng chỉ muốn giẫm người này dưới chân, giẫm nát tấc xương một, trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần những gì y từng làm với nàng!
“Sự việc Ngọc Linh Lung trọng đại, nó bị người khác cướp đi từ tay đệ tử, là đệ tử thẹn với sư môn, nhất định phải đòi về.”
Tạ Cô Đường nói một cách nghiêm túc. Thanh Hư Tử thở dài: “Đâu phải không thể phái người khác ra ngoài, Cô Đường, tại sao con cứ muốn đi?”
Tạ Cô Đường trầm mặc không nói. Thật lâu sau, y thấp giọng đáp: “Tần cô nương xả thân cứu giúp con lúc nguy nan, con từng đồng ý với Long tiền bối sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Kết quả, con lại vì Ngọc Linh Lung mà đẩy Tần cô nương vào hiểm cảnh, đây là con mắc nợ cô ấy. Hôm nay, cô ấy mang Long đan trong người, bị tặc nhân rình rập…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu, nhìn Thanh Hư Tử: “Lần này, con muốn bảo vệ cô ấy.”
***
Tạ Cô Đường nói một cách nghiêm túc. Thanh Hư Tử thở dài: “Đâu phải không thể phái người khác ra ngoài, Cô Đường, tại sao con cứ muốn đi?”
Giản Hành Chi hết sức hài lòng sự tích cực cố gắng này của Tần Uyển Uyển.【“Sự việc Ngọc Linh Lung trọng đại, nó bị người khác cướp đi từ tay đệ tử, là đệ tử thẹn với sư môn, nhất định phải đòi về.”Tạ Cô Đường nói một cách nghiêm túc. Thanh Hư Tử thở dài: “Đâu phải không thể phái người khác ra ngoài, Cô Đường, tại sao con cứ muốn đi?”Tạ Cô Đường: Ta là dáng vẻ tuyến tình cảm nên có, nhưng ta không phải tuyến tình cảm. Vở kịch nhỏ 1 【 Vở kịch nhỏ 2 】】
Hai người đánh bất kể ngày đêm.
Tần Uyển Uyển: “Ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày, ta sẽ biến thành như vậy…”
Giản Hành Chi: Ta muốn dạy nàng bảo vệ ta, giúp ta đánh kẻ thù!
Giản Hành Chi điên cuồng đá Tần Uyển Uyển: “Buông ra, buông tóc ta ra!!!”
Tần Uyển Uyển không nói, ngực nàng phập phồng dữ dội.
Mặc dù nhờ pháp thuật áp chế, nhưng đối với Tần Uyển Uyển mà nói đây cũng là một khích lệ rất lớn.Giản Hành Chi điên cuồng đá Tần Uyển Uyển: “Buông ra, buông tóc ta ra!!!”【Chỉ có bạo lực có thể đối kháng bạo lực, chỉ có ma pháp có thể đánh bại ma pháp.Giản Hành Chi lập tức đánh trả, tiếp tục đánh nhau với nàng. Vở kịch nhỏ 2 Hai người kẻ đuổi người chạy, chưa tới nửa tháng, lần đầu tiên Tần Uyển Uyển giẫm gãy xương sườn của Giản Hành Chi. Vở kịch nhỏ 2 Vở kịch nhỏ 1 】
“Cút!” Tần Uyển Uyển bị đau đớn lúc nãy chọc điên, giơ tay lên chỉ đằng xa: “Ta không vào Tông môn của người nữa, người cũng đừng dạy ta. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ. Người cút cho ta!”
Tạ Cô Đường: Ta đang trên đường đi bảo vệ Tần cô nương.
Giản Hành Chi: Ta và nàng đang gà rừng mổ nhau.
Tạ Cô Đường: Ta muốn bảo vệ Tần cô nương.
Giản Hành Chi: Ta muốn dạy nàng bảo vệ ta, giúp ta đánh kẻ thù!
Tạ Cô Đường: Ta sẽ không để người khác tổn thương Tần cô nương.
Giản Hành Chi: Ta đánh một chưởng gãy hai cây xương sườn của nàng, dạy nàng học một bộ tâm pháp trong một khắc đồng hồ.
Mặc dù nhờ pháp thuật áp chế, nhưng đối với Tần Uyển Uyển mà nói đây cũng là một khích lệ rất lớn.
Tạ Cô Đường: Ta là dáng vẻ tuyến tình cảm nên có, nhưng ta không phải tuyến tình cảm.
Nàng muốn đập bể cái đầu chó của y!!!
Giản Hành Chi: Ta… chắc là tích đức hơi nhiều.
Cuối cùng cũng hiểu lí do mà mỗi ngày anh đều có 200% năng lượng rồi ?
Bình thường nam chính kiệm lời ít nói các kiểu mà tới anh mình thì kiểu, anh bị tăng động ha sao ?
Tưởng chị cảm động trước anh ai mà có dè…
Hai người có cầm nhầm kịch bản không dị, sao tui cứ thấy Giản Hành Chi dễ thương một cách quá đáng như vậy nhỉ.
Với cái não này thì yêu đương với anh Giản chắc tứ chết mất
Họ Giản đỉnh của chóp ế bằng thực lực
Lần đầu tiên thấy 1 nam chính khùng – dở (người) như vậy luôn á. Cứ nhoi nhoi như con dòi.
Tự dưng có hơi mong chờ không biết đến lúc Giản Hành Chi biết thân phận thật của Tần Uyển Uyển sẽ thế nào =)))) suốt ngày đòi dỡ nhà ngta