Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 29

Chương 29

Lần này, con muốn bảo vệ cô ấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Ngay sau khi nhận ra dù đánh Giản Hành Chi lún xuống cát như một trái bóng, y vẫn vui vẻ sảng khoái, Tần Uyển Uyển bỗng mất đi hứng thú với hoạt động này. Nàng nằm bẹp xuống cát, tất cả mệt mỏi bị phẫn nộ lấn át lúc nãy tức khắc tuôn ra. Nàng chẳng động đậy nổi, chỉ muốn nằm yên tại chỗ, mai táng ở đây.

Giản Hành Chi tự bò dưới đất lên, thoát khỏi dây thừng, chạy tới trước mặt nàng, lấy kiếm chọc: “Ta ngửi được hơi nước trong gió, cách đây không xa hẳn có ốc đảo. Chúng ta đến đó mà nghỉ, ta bắt cá cho con.”

Tn Uyn Uyn nm úpsp, không h:nhúc nhích. GinɩHành Chi ngixung, tiếp tccm kiếm chcīnàng: “Đng nmɩmt ch na,mi hai trămếdm, con yếuóquá đy.”

TnɪUyn Uyn khôngũnói, nàng khôngũcó sc lcđáp li GinĮHành Chi. GinHành Chi ngmũnghĩ, lt nàngli, vn đnhrăn dy nàngmt phen, nhưngɪnhìn thy khuônĩmt nh nhntrng nõn caTn Uyn Uyn(toàn cát, ánhmt ri rcvô thn, thtÎs ging nhưıkhông xong.

Lòng GinHành Chi gitýthót, s bt¸cn giết chết³nàng, vi vãjchn mch. Saukhi phát hin{đúng là nàngsuy nhưc, ynh nhõm thphào.

“Yếu quá đi.”Ї

Nói xong, yđ Tn UynUyn dy, cõngItrên lưng, btìđu đi vphía c đo.

TnɨUyn Uyn đưcy cõng, đuóc trng rng.:Đi Gin HànhChi cõng nàngđến c đo,¸tri giưng đm,đđt la, xòlý cá, nưngcá xong, đưajcho Tn UynUyn, cui cùngnàng cũng hoànhn. Tn UyniUyn cúi đumáy móc ănĺcá, Gin HànhChi va ăn¸va m minghi nàng: “Bâygi con cócm ng vifNam Phong không?”

Tn Uyn Uynìnghe thy yăhi, ngây ngưiİchc lát miĬnhn ra y²hi cái gì,chm chp gtđu.

“Bách Tuế Ưuíkia m trctiếp trn dchchuyn t Míkiếm đến hoangmc này. Lúcrơi xung trndch chuyn, NamPhong không đuiơtheo, nhưng Nam°Phong và nàngɨcó cm ng,nàng biết NamíPhong không cóchuyn gì nêncũng không lo{lng.

“Nó vn cònĩ Thiên KiếmĭTông.” Tn Uyn³Uyn nói thêmmt câu, riătiếp tc cúiļđu ăn cá.

GinHành Chi ngheìthy v tríNam Phong cũngÎkhông bt ng.

Chúngta đt nhiênđi mt, hnT Cô Đưngɨs bo vnó.”

.”

TnUyn Uyn khôngIcó sc lcïnói chuyn. GinHành Chi thyįnàng mt minên cũng khôngìlàm n, btIđu kim traàđim tích lũyhôm nay trongđu vi hthng và đthành tho võthut ca TnìUyn Uyn. VaĨnhìn đ thànhtho võ thutļhôm nay tăngĨ2000, y nhănĩmày.

“Ti nay vnăphi luyn.”

Yĺlp tc quyếtđnh.

Va nghe vy,đng tác TnUyn Uyn cngđ, nàng ngheGin Hành Chiînghiêm túc phânítích: “Chúng taphi luyn đĩthành tho võthut cơ sca con đếnãmưi vn đimtrong vòng mttháng. Lúc trưc,con ch miĮba vn đim,mt tháng byļvn, mi ngàyphi tăng ítnht 2334 đim.îNhưng ta hivng con cóíth c gngíhơn na, ítnht mt ngày(hoàn thành 3000đim, như vymi nhanh chóng°thăng cp. Hômìnay mi 2000,ti nay vnphi c gng.”ĩ

Luyn… Tn UynUyn tròn mt,ngng đu, ánhİmt vn khôngcó tiêu c:Luyn không nina…

“Con đngilo lng.” GinıHành Chi nhìnnàng, nghĩ rngnàng đang lolng bn thânļsuy nhưc nênvi vàng ani: “Lát na,ĩta truyn choòcon hai btâm pháp. Mtôb là tâmpháp tôi th(*),dùng đ chuyn[hóa linh lcĩthành th lc,:bo đm conch biết mtch không suyơnhưc. Ch cntâm trí convng vàng, kiêncưng mt chútđlà có thúliên tc luyntp.”

(*) Tôiluyn cơ th

NgheIthy loi tâmpháp này, TnUyn Uyn trnámt hong s.

Saoli có loitâm pháp biến°thái như thế?

Chbiết mt, khôngbiết suy nhưc,vy chng phingay c vinľc ngt xungh ngơi cũngkhông còn sao?!

“Cònãcó mt bũtâm pháp tênlà Xuân sinh.”ĩGin Hành Chili gii thiuìcho nàng: “Đcìbit dùng đphc hi ni]tng và xươngľgãy, tr khidính pháp thut¹hoc h đc,còn li chùvi b tâmõpháp này, tnõthương bình thưngvn không thànhvn đ. Convn hành tâmÍpháp, xương gãyàcó th niļlin, ni tngĩtn thương cũngcó th nhanhЇchóng phc hi.”ì

Nhưng mà… hìnhânhư ta nghe)nói tui thãtế bào có³gii hn phânЇchia ti đa,tái sinh nhiuıd mc bnh,ung thư TnUyn Uyn bámìly c này,iđu óc trìtr, nhưng vnc gng canĩngăn ý nghĩđiên cung caGin Hành Chibng khoa hc:Liên tc tnĩthương chúng khôngtt lm…

“Conónói cái gì,ưta nghe khônghiu.” Li caíGin Hành Chiùkhiến Tn UynáUyn tuyt vng.“Ta đã btơđu hc tâmpháp này tnh, s dngđến bây gi,íđánh trn lnītrn nh nhiuɩkhông đếm xu,,chng có vn:đ gì c.”ĩ

“Hin gi, ngưiđã ti nhưũvy ri… TnUyn Uyn ngưcmt nhìn y,:kim chế biuIcm hung ác:“Còn nói khôngĭcó vn đ?”

Luyn ti hngôđu ri đythôi.

Không có vnéđ gì!”

GinHành Chi múaĮmáy mt chút:ì“Con nhìn tađi, có phith cht cctt không? Taìphân tích choļcon nghe, vnđ ln nhtũhin gi cacon là tínhĺcách không đkiên cưng, thânâth quá yếuİt, ý chíbc nhưc, khôngĪcó ý chíchiến đu. Conphi phn chnmt chút, gingnhư sư phvy, hiu chưa?”i

Tn Uyn Uynìsng s nhìn:y, nghe yĩbô lô bala, chng hiuòmt ch nào.đNàng đành thương]lưng vi y:ĩ“Ta đi ngtrưc, ngay mailuyn bù 2700[đim thành thovõ thut đưckhông?”

“Có phicon hơi mtákhông?” Gin HànhChi nhìn b]dng ca nàng,ìquan tâm hihan.

Tn Uyn Uynļvi gt đu:ĭ“Ta siêu siêumt.”

Vy chúng]ta luyn Xuânàsinh trưc.” GinĺHành Chi lpýtc ra quyết¸đnh. Tn UynɨUyn còn chưa²kp t chi,Gin Hành Chiéđã v mtchưng lên ngcnàng.

Tn Uyn Uynưsng s. Nàngľcúi đu, nhìnGin Hành Chimt không điĩsc đt tayɨlên ngc mình.Lát sau, nàng³cm giác đưcĩmt cơn đauId di truynĩti t lngngc. Trong nháyĩmt, nàng tnhngưi, thét lên:íÁ á áá!!!”

“Ban nãy,ta đánh gãyhai cây xươngsưn ca con.”Gin Hành Chi]cp tc nmly tay nàng,ïchp tay vàotay nàng: “MauЇđi theo linhlc ca ta,nghe ta nimquyết, hc càngÏnhanh chàng mau¹hết đau.”

DtĮli, Gin HànhChi lp tcbt đu nimkhu quyết tâm}pháp Xuân sinh.Tn Uyn Uynđau đến niũđiên, không dámqua loa, toátm hôi lnh,ghi nh tngIcâu tng chca b tâmăpháp này, bt}đu vn hànhlinh lc theoGin Hành Chi.

Chưaĭti mt chc,nàng đã cmìthy cơn đaulng xung, xươngêlng ngc btđu lin li.

Nàngìchm rãi thoátĩkhi cơn đaud di, đm hôi htĩnhìn Gin HànhChi, ánh mt,ngp tràn phnn.

“Sao ngưi lihành h taínhư vy?!”

“Tôngîmôn chúng taĨđu tri quaùnhư thế.”

Giản Hành Chi nói một cách đương nhiên: “Nếu con đã vào Thượng Cực Tông thì không thể yếu đuối. Học bị đánh là bắt buộc, nếu không sau này giao chiến với người ta, làm sao con chịu nổi đau đớn, mới bắt đầu đã thua rồi.”

Giản Hành Chi lập tức đánh trả, tiếp tục đánh nhau với nàng.

“Cút!” Tần Uyển Uyển bị đau đớn lúc nãy chọc điên, giơ tay lên chỉ đằng xa: “Ta không vào Tông môn của người nữa, người cũng đừng dạy ta. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ. Người cút cho ta!”

“Con muốn đích thân đi?” Thanh Hư Tử nhíu mày: “Nhưng con là truyền nhân duy nhất của Vấn Tâm Kiếm. Nếu con xảy ra chuyện gì, Ranh giới sinh tử phải làm sao?”

“Ta biết quá trình tu hành rất đau, con không thích ứng là lẽ đương nhiên.” Vẻ mặt Giản Hành Chi điềm tĩnh: “Nhưng nếu con đã bái ta làm thầy thì ta không thể từ bỏ giữa chừng. Bây giờ còn mệt không?”

Giản Hành Chi: Ta… chắc là tích đức hơi nhiều.

“Sao người có thể ra tay được…” Tần Uyển Uyển thấy y kiên định như thế, sắp khóc tới nơi. Nàng giơ tay chỉ vào ngực mình, nhấn mạnh: “Đây là ngực! Ngực lớn như vậy! Người không cảm giác được ta là một con người sao? Không cảm giác được ta rất yếu đuối sao? Người đặt tay lên ngực ta chỉ vì đánh gãy xương sườn của ta hả?!”

Ngay lúc nàng ôm một bụng phẫn nộ đánh nhau với Giản Hành Chi trong sa mạc, tại Thiên Kiếm Tông nơi xa, Tạ Cô Đường quỳ gối trước mặt Chưởng môn Thanh Hư Tử, cúi đầu không nói.

Tần Uyển Uyển luyện công pháp tôi thể không thành thạo lắm, có lúc vượt giới hạn, cứ thế ngất xỉu, Giản Hành Chi bèn cõng nàng đi. Tần Uyển Uyển thường xuyên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên lưng y, nàng chẳng hề lưỡng lự chém một thủ đao, hoặc giơ tay lên ghì chặt cổ Giản Hành Chi, muốn giết y.

“Nếu ta để ý ngực hay không phải ngực của con…” Vẻ mặt Giản Hành Chi lãnh đạm: “Ta sẽ không xứng làm sư phụ con. Tới đây, học tiếp với ta.” Giản Hành Chi giơ tay lên, bàn tay lại đặt cách nửa tấc trước ngực nàng: “Hay là gãy thêm lần nữa?”

Giản Hành Chi: Ta và nàng đang gà rừng mổ nhau.

Tần Uyển Uyển không nói, ngực nàng phập phồng dữ dội.

Tạ Cô Đường trầm mặc không nói. Thật lâu sau, y thấp giọng đáp: “Tần cô nương xả thân cứu giúp con lúc nguy nan, con từng đồng ý với Long tiền bối sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Kết quả, con lại vì Ngọc Linh Lung mà đẩy Tần cô nương vào hiểm cảnh, đây là con mắc nợ cô ấy. Hôm nay, cô ấy mang Long đan trong người, bị tặc nhân rình rập…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu, nhìn Thanh Hư Tử: “Lần này, con muốn bảo vệ cô ấy.”

Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh chăm chú, giống như trước mặt y không phải con người mà là một cây cọc.

“Ta biết quá trình tu hành rất đau, con không thích ứng là lẽ đương nhiên.” Vẻ mặt Giản Hành Chi điềm tĩnh: “Nhưng nếu con đã bái ta làm thầy thì ta không thể từ bỏ giữa chừng. Bây giờ còn mệt không?”

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt kiên định của người kia, đột nhiên Tần Uyển Uyển cảm giác được con người này làm thay đổi thế giới quan của nàng.

Giản Hành Chi: Ta đánh một chưởng gãy hai cây xương sườn của nàng, dạy nàng học một bộ tâm pháp trong một khắc đồng hồ.

Sự cố chấp của y, sự kiên trì của y, sự đơn giản đến khác hẳn người thường của y.

Đều khiến lòng nàng chỉ còn sót lại một ý nghĩ ——

Nàng muốn đập bể cái đầu chó của y!!!

Giản Hành Chi nói một cách đương nhiên: “Nếu con đã vào Thượng Cực Tông thì không thể yếu đuối. Học bị đánh là bắt buộc, nếu không sau này giao chiến với người ta, làm sao con chịu nổi đau đớn, mới bắt đầu đã thua rồi.”

“Nếu ta để ý ngực hay không phải ngực của con…” Vẻ mặt Giản Hành Chi lãnh đạm: “Ta sẽ không xứng làm sư phụ con. Tới đây, học tiếp với ta.” Giản Hành Chi giơ tay lên, bàn tay lại đặt cách nửa tấc trước ngực nàng: “Hay là gãy thêm lần nữa?”

Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh chăm chú, giống như trước mặt y không phải con người mà là một cây cọc.

Cái gì mà quanh co vòng vèo, cái gì mà chiến thuật.

“Được lắm.” Giản Hành Chi cười: “Ta chờ con xuất sư. Đến lúc đó, sư đồ chúng ta cùng nhau trở lại Tiên giới, liên thủ đánh lên Tịch Sơn!”

Chỉ có bạo lực có thể đối kháng bạo lực, chỉ có ma pháp có thể đánh bại ma pháp.

Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Ta nhất định sẽ học thật chăm chỉ.”

Bây giờ nàng căn bản không cần xin lỗi gì sất.

Cái gì mà quanh co vòng vèo, cái gì mà chiến thuật.

Nàng chỉ muốn giẫm người này dưới chân, giẫm nát tấc xương một, trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần những gì y từng làm với nàng!

“Được thôi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Ta nhất định sẽ ở Tịch Sơn đợi người. Sư phụ, tới đi!”

“Ta học.”

Hai người kẻ đuổi người chạy, chưa tới nửa tháng, lần đầu tiên Tần Uyển Uyển giẫm gãy xương sườn của Giản Hành Chi.

Ví dụ như y không thể dùng pháp thuật với nàng, nàng suy đoán có lẽ là hệ thống sợ y sử dụng pháp thuật giết chết nàng, vì thế nàng không kiêng nể mà dùng pháp thuật đuổi đánh y.

Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Ta nhất định sẽ học thật chăm chỉ.”

Tần Uyển Uyển: “Ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày, ta sẽ biến thành như vậy…”

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt kiên định của người kia, đột nhiên Tần Uyển Uyển cảm giác được con người này làm thay đổi thế giới quan của nàng.

“Được lắm.” Giản Hành Chi cười: “Ta chờ con xuất sư. Đến lúc đó, sư đồ chúng ta cùng nhau trở lại Tiên giới, liên thủ đánh lên Tịch Sơn!”

“Được thôi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Ta nhất định sẽ ở Tịch Sơn đợi người. Sư phụ, tới đi!”

Sự cố chấp của y, sự kiên trì của y, sự đơn giản đến khác hẳn người thường của y.

Dứt lời, Tần Uyển Uyển chủ động giơ tay lên áp vào lòng bàn tay Giản Hành Chi, tuần hoàn linh lực theo y.

Tần Uyển Uyển nhanh chóng phát hiện trước mặt nàng, Giản Hành Chi có chút hạn chế.

Giản Hành Chi hết sức hài lòng sự tích cực cố gắng này của Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nghiêm tục học tập cái gì thì rất có thiên phú, chưa tới một canh giờ đã học được đại khái cách vận hành hai bộ tâm pháp. Cả hai không nghỉ ngơi mà trực tiếp lên đường, vừa đánh với Giản Hành Chi vừa chạy về phía Quỷ Thành.

Vở kịch nhỏ 1

Chỉ có bạo lực có thể đối kháng bạo lực, chỉ có ma pháp có thể đánh bại ma pháp.

Hai người đánh bất kể ngày đêm.

Tần Uyển Uyển luyện công pháp tôi thể không thành thạo lắm, có lúc vượt giới hạn, cứ thế ngất xỉu, Giản Hành Chi bèn cõng nàng đi. Tần Uyển Uyển thường xuyên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên lưng y, nàng chẳng hề lưỡng lự chém một thủ đao, hoặc giơ tay lên ghì chặt cổ Giản Hành Chi, muốn giết y.

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Giản Hành Chi lập tức đánh trả, tiếp tục đánh nhau với nàng.

Tần Uyển Uyển nhanh chóng phát hiện trước mặt nàng, Giản Hành Chi có chút hạn chế.

Vở kịch nhỏ 2

Ví dụ như y không thể dùng pháp thuật với nàng, nàng suy đoán có lẽ là hệ thống sợ y sử dụng pháp thuật giết chết nàng, vì thế nàng không kiêng nể mà dùng pháp thuật đuổi đánh y.

Giản Hành Chi điên cuồng đá Tần Uyển Uyển: “Buông ra, buông tóc ta ra!!!”

Hai người kẻ đuổi người chạy, chưa tới nửa tháng, lần đầu tiên Tần Uyển Uyển giẫm gãy xương sườn của Giản Hành Chi.

Đều khiến lòng nàng chỉ còn sót lại một ý nghĩ ——

Mặc dù nhờ pháp thuật áp chế, nhưng đối với Tần Uyển Uyển mà nói đây cũng là một khích lệ rất lớn.

Giản Hành Chi hết sức hài lòng sự tích cực cố gắng này của Tần Uyển Uyển.

Ngay lúc nàng ôm một bụng phẫn nộ đánh nhau với Giản Hành Chi trong sa mạc, tại Thiên Kiếm Tông nơi xa, Tạ Cô Đường quỳ gối trước mặt Chưởng môn Thanh Hư Tử, cúi đầu không nói.

【 Vở kịch nhỏ 1 】

“Con muốn đích thân đi?” Thanh Hư Tử nhíu mày: “Nhưng con là truyền nhân duy nhất của Vấn Tâm Kiếm. Nếu con xảy ra chuyện gì, Ranh giới sinh tử phải làm sao?”

Nàng chỉ muốn giẫm người này dưới chân, giẫm nát tấc xương một, trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần những gì y từng làm với nàng!

“Sự việc Ngọc Linh Lung trọng đại, nó bị người khác cướp đi từ tay đệ tử, là đệ tử thẹn với sư môn, nhất định phải đòi về.”

Tạ Cô Đường nói một cách nghiêm túc. Thanh Hư Tử thở dài: “Đâu phải không thể phái người khác ra ngoài, Cô Đường, tại sao con cứ muốn đi?”

Tạ Cô Đường trầm mặc không nói. Thật lâu sau, y thấp giọng đáp: “Tần cô nương xả thân cứu giúp con lúc nguy nan, con từng đồng ý với Long tiền bối sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Kết quả, con lại vì Ngọc Linh Lung mà đẩy Tần cô nương vào hiểm cảnh, đây là con mắc nợ cô ấy. Hôm nay, cô ấy mang Long đan trong người, bị tặc nhân rình rập…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu, nhìn Thanh Hư Tử: “Lần này, con muốn bảo vệ cô ấy.”

***

Tạ Cô Đường nói một cách nghiêm túc. Thanh Hư Tử thở dài: “Đâu phải không thể phái người khác ra ngoài, Cô Đường, tại sao con cứ muốn đi?”

Giản Hành Chi hết sức hài lòng sự tích cực cố gắng này của Tần Uyển Uyển.“Sự việc Ngọc Linh Lung trọng đại, nó bị người khác cướp đi từ tay đệ tử, là đệ tử thẹn với sư môn, nhất định phải đòi về.”Tạ Cô Đường nói một cách nghiêm túc. Thanh Hư Tử thở dài: “Đâu phải không thể phái người khác ra ngoài, Cô Đường, tại sao con cứ muốn đi?”Tạ Cô Đường: Ta là dáng vẻ tuyến tình cảm nên có, nhưng ta không phải tuyến tình cảm. Vở kịch nhỏ 1 【 Vở kịch nhỏ 2 】

Hai người đánh bất kể ngày đêm.

Tần Uyển Uyển: “Ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày, ta sẽ biến thành như vậy…”

Giản Hành Chi: Ta muốn dạy nàng bảo vệ ta, giúp ta đánh kẻ thù!

Giản Hành Chi điên cuồng đá Tần Uyển Uyển: “Buông ra, buông tóc ta ra!!!”

Tần Uyển Uyển không nói, ngực nàng phập phồng dữ dội.

Mặc dù nhờ pháp thuật áp chế, nhưng đối với Tần Uyển Uyển mà nói đây cũng là một khích lệ rất lớn.Giản Hành Chi điên cuồng đá Tần Uyển Uyển: “Buông ra, buông tóc ta ra!!!”Chỉ có bạo lực có thể đối kháng bạo lực, chỉ có ma pháp có thể đánh bại ma pháp.Giản Hành Chi lập tức đánh trả, tiếp tục đánh nhau với nàng. Vở kịch nhỏ 2 Hai người kẻ đuổi người chạy, chưa tới nửa tháng, lần đầu tiên Tần Uyển Uyển giẫm gãy xương sườn của Giản Hành Chi. Vở kịch nhỏ 2 Vở kịch nhỏ 1

“Cút!” Tần Uyển Uyển bị đau đớn lúc nãy chọc điên, giơ tay lên chỉ đằng xa: “Ta không vào Tông môn của người nữa, người cũng đừng dạy ta. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ. Người cút cho ta!”

Tạ Cô Đường: Ta đang trên đường đi bảo vệ Tần cô nương.

Giản Hành Chi: Ta và nàng đang gà rừng mổ nhau.

Tạ Cô Đường: Ta muốn bảo vệ Tần cô nương.

Giản Hành Chi: Ta muốn dạy nàng bảo vệ ta, giúp ta đánh kẻ thù!

Tạ Cô Đường: Ta sẽ không để người khác tổn thương Tần cô nương.

Giản Hành Chi: Ta đánh một chưởng gãy hai cây xương sườn của nàng, dạy nàng học một bộ tâm pháp trong một khắc đồng hồ.

Mặc dù nhờ pháp thuật áp chế, nhưng đối với Tần Uyển Uyển mà nói đây cũng là một khích lệ rất lớn.

Tạ Cô Đường: Ta là dáng vẻ tuyến tình cảm nên có, nhưng ta không phải tuyến tình cảm.

Nàng muốn đập bể cái đầu chó của y!!!

Giản Hành Chi: Ta… chắc là tích đức hơi nhiều.

5 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng hiểu lí do mà mỗi ngày anh đều có 200% năng lượng rồi ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bình thường nam chính kiệm lời ít nói các kiểu mà tới anh mình thì kiểu, anh bị tăng động ha sao ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tưởng chị cảm động trước anh ai mà có dè…

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hai người có cầm nhầm kịch bản không dị, sao tui cứ thấy Giản Hành Chi dễ thương một cách quá đáng như vậy nhỉ.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Với cái não này thì yêu đương với anh Giản chắc tứ chết mất

Nhung
Nhung
2 Năm Cách đây

Họ Giản đỉnh của chóp ế bằng thực lực

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Lần đầu tiên thấy 1 nam chính khùng – dở (người) như vậy luôn á. Cứ nhoi nhoi như con dòi.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Tự dưng có hơi mong chờ không biết đến lúc Giản Hành Chi biết thân phận thật của Tần Uyển Uyển sẽ thế nào =)))) suốt ngày đòi dỡ nhà ngta

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!