Chương 30 (1)
Lẽ nào y chỉ trị giá năm mươi linh thạch sao?!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cát vàng mênh mông, mặt trời ló đằng Đông. Ánh nắng sớm mai chiếu xuống đất cát, gió cuốn hạt cát bay lên, thổi về phía thành trì nơi xa.
Một tiếng “ầm” vang lên, thiếu niên áo lam bị đập xuống cát, nháy mắt dây leo thò từ dưới đất lên, bắt lấy tứ chí thiếu niên đẩy lên cao rồi lại tàn nhẫn nện xuống đất, đẩy lên cao rồi lại nện xuống đất. Cứ thế nhiều lần, thiếu niên nằm bẹp dưới đất, nôn ra một búng máu. Một chiếc giày rách lỗ phong trần mệt mỏi giẫm lên đầu thiếu niên, đầu thiếu niên bị đạp lún xuống cát.
Người giẫm lên đầu là Tần Uyển Uyển, người bị giẫm đương nhiên là Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển giờ phút này quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, mặt đầy phong sương, cặp mắt lờ đờ nhìn về phương xa. Toàn thân từ trên xuống dưới không nhìn ra một chút dáng dấp tiên nữ ngọt ngào xinh đẹp vốn có.
Giản Hành Chi kêu úồớ dưới cát,ĨTần Uyển Uyển°dời mắt, bựcẵmình đá mộtéphát, lật ngượcἵGiản Hành Chiờkhỏi mặt đất,õy nhìn nàngịho ra cát.
“Đãẻnói không dùngễpháp thuật!” GiảníHành Chi sặcĩcát trong họng:ố“Sao con vôẩlại thế?”
“Sưựphụ võ nghệ)cao cường.” TầnâUyển Uyển hờựhững khen: “Không‹dùng pháp thuật,ỗsao ta đánhĺthắng người được?”ḷ
“Vậy con cũngậđừng đánh thànhĩthế này chứ!”ḷ
Giản Hành Chiắcúi đầu nhìnịcơ thể bịἷđánh đến mứcịkhông thể cựaἶquậy, oán tráchữTần Uyển Uyển:ă“Chúng ta sắpỉvào thành rồi.íCon đánh gãyỉtoàn thân ta,ỹta khôi phụcɪmất một ngày,ẽnhư vậy chẳngịphải trễ nãiễthời gian sao?”:
Tần Uyển Uyểnἷlạnh nhạt nhìnễy, phớt lờ,‹vác kiếm điἳvề trước.
Giản HànhèChi thấy nàngỏđi, nhất thờiἴnóng vội: “Coníđừng đi, conỏmang ta điịvới!”
“Ký chủ,²không bỏ yủlại được đâu.”ỳ38 khuyên TầnõUyển Uyển: “Rấtĺnhiều nhiệm vụúthúc đẩy cầnứy làm đấy.”ọ
“Tìm Ngọc LinhồLung, mở ĐăngảTiên Môn.” TầnἶUyển Uyển têïdại mở miệng:ò“Tự ta cóÍthể tìm.”
“Nhưng…ĩ38 ngập ngừng:ạ“Cô đánh yịgãy xương vỡẫnát toàn thânụrồi ném ởĭchỗ này, lỡẽbị sói ănỉthịt thì sao?”f
Động tác TầnéUyển Uyển khựngólại. Nàng ngheẩGiản Hành Chiékhỏe như vâmõgọi: “Này, đồ(nhi ngoan, đừngỡbỏ ta lại.ơQuay về vácḷta đi với!”ỉ
Nàng hít sâuịmột hơi, đành°chấp nhận quayỡđầu, thành thạoàmóc một chiếc³xe kéo bằngạgỗ trong túiĩCàn Khôn ra,ểném Giản HànhĩChi lên xe,èmóc dây thừngữở đầu kiaỵxe kéo lênıvai, kéo GiảnẳHành Chi điĺvề thành trìòphía trước.
Giản HànhợChi ở sauílưng nàng hàoỹhứng tổng kếtἰưu khuyết điểmởcủa nàng hômἱnay, giọng điệuľvô cùng vuiívẻ, bùi ngùiỡnói: “Ta vốnįchỉ hi vọngìmỗi ngày conìtăng 3000, mộtľtháng là cóÎthể hoàn thànhỳ9 vạn điểmļtích lũy, khôngẫngờ con vượtặxa dự tínhỉcủa ta. Bâyưgiờ mới vừaira khỏi hoang°mạc, con đãícó thể dựaìvào pháp thuậtóđánh bại vi³sư. Lấy tưửchất và sựảnăng nổ củaữcon, chẳng mấyàchốc sẽ đuổiìkịp vi sư.ἰBắc Thành, lúcЇtrước ta thậtảkhông nhận raãcon lại cóợthiên phú nhưĺvậy! Lần sauḷcon chú ýỉmột chút, đừngùđánh toàn thânIgãy xương, đánhậgãy tay là(được rồi. Nếuĩkhông con cònầphải kéo taéđi, rất mấtẵthời gian.”
TầníUyển Uyển khôngãđáp. Nàng muốnịkhóc, nhưng Tuệchân giới khôngátin nước mắt,ơnước mắt nàngẻđã bị gióḹhoang mạc thổiỗcạn rồi.
Một thángĩqua, ban đầuĭnàng còn muốnùđánh thắng GiảnἴHành Chi, muốnìcho y biếtìmùi vị đauịđớn.
Ai ngờ lầnúđầu tiên nàngẳgiẫm gãy xươngễngực y, chẳngứnhững y khôngạđau khổ mà[còn kinh ngạcịmừng rỡ, cảmÎthấy nàng làìnhân tài cóẫthể đào tạo,‹lại còn thảoỉluận chi tiếtềchuyện nàng nênẽgiẫm gãy xươngởngực y mộtốcách quyết đoán(hơn.
Nàng nghĩ cójlẽ mình đánhîkhông đủ tànĩnhẫn, vì thếủnàng không ngừngàcố gắng, liềuởmạng với y.
Nàngẻkhông ăn, không}ngủ, không tắm,³ngày ngày vậnầhành tâm phápẹđộng cơ vĩnhỉcữu kia củaĩy, muốn dạyīdỗ y.
Không ngờưnàng cố gắngđđến khi đánhἴy gãy xươngἲvỡ nát toànéthân, y vẫnẻcó thể nằmἵdưới đất, ánhɩmắt toát lênỵsự tán thưởngḷdành cho nàng.
KhiĨnàng hỏi “Sưáphụ, đau không?”ả, y trảἵlời “Đau, nhưngôvi sư rấtởvui” , nàngíchẳng hề cóĭchút cảm giácĩsung sướng báoẽthù, thậm chíứcòn hơi tuyệtâvọng.
Nàng cảm thấyêcó lẽ đờiἱnày, mình chẳngɪthể trả thùἴGiản Hành Chi¸một cách thậtịsự.
Y không cóìđiểm yếu nhưìngười bình thường,ựy là mộtấtên thần kinh.
Bạoỳlực chỉ khiến‹y càng hưngĩphấn, ma phápɪcũng chẳng đánhịbại được maÍpháp.
Tần Uyển Uyển³kéo Giản Hành]Chi, chậm rãiốđi tới trướcấcổng thành trì.ứĐến cổng, nàngờngẩng đầu, nhìnđbên trên viếtáhai chữ “QuỷìThành” .
Một tiếngị“ting” vang lên,òtiếng nói lanhɪlảnh của 666ễvang lên trongíđầu Giản HànhIChi:
【Nhiệm vụ mớiỏđến: Trêu vàoìtú ông PhongâNhã Lâu, bịἱtú ông nhìnổtrúng, cưỡng ép{bắt tới PhongẻNhã Lâu, khiếnỉnữ chính đạifnáo Phong NhãịLâu. Ngài bịĮquản gia Thànhắchủ trông thấyĮrồi vừa ý,ộđưa vào phủïThành chủ. Nữôchính bị Thànhủchủ bắt giữ,ởtrở thành tùḷnhân. Điểm tíchjlũy hoàn thànhê+500 】
Nói xong,(nhiệm vụ cònikèm theo môļtả cụ thể,Ïgiống như đọcIrập khuôn từẩtiểu thuyết.
“Lần đầuỉtiên Giản HànháChi thấy QuỷἵThành phồn hoa,ĩbèn lén chạyɩra ngoài, muốnỏmua một đóaĬhoa châu cho{Tần Vãn. Khôngỗngờ y bịấngười của PhongíNhã Lâu nhìnftrúng dung mạo,ľbắt ép trởèthành kỹ nam.”ỉ
“Giản Hành Chiἵdung mạo xuất:chúng được bánÏgiá cao. Quảnấgia Thúy Lụcổbị Giản HànhêChi thu hút,,bỏ ra sốỏtiền lớn, dẫn²Giản Hành Chiỉvề phủ. Cũngêchính lúc này,âTần Vãn xôngívào Phong NhãἲLâu đại náoỉmột phen, bịítrọng thương bỏitrốn. Trước khi°đi, nàng nói³với Giản HànhầChi, bảo yfở phủ Thànhữchủ đợi nàng.”°
“Giản Chi Diễnễở trong phủàgiằng co vớiἲThành chủ, bảoľvệ trinh tiếtĺcủa mình choĩTần Vãn. Cuốiìcùng y đợiἲđược Tần Vãnỉđến cứu, nhưngÎnàng bị HoaừDung pháp lựcỗcao thâm bắtỵgiữ. Để cứuἵTần Vãn, GiảnıChi Diễn bấtĺđắc dĩ tìmèmọi cách lấyἳlòng Hoa Dung,ẽtrải qua trạch]đấu liên tiếpítrong Hậu cungờphủ Thành chủ,ỏtrở thành ngườiịđược Hoa Dungĭyêu nhất.”
GiảnẻHành Chi nhìnỹnhiệm vụ này,ĩkhông khỏi cauêmày.
Phong Nhã Lâu,İđó là chỗ(nào?
Đưa vào phủỵThành chủ? Trạch²đấu liên tiếp?ḻLà làm gì,ịtưởng y làùnam sủng thậtốhả?
“Chủ nhân.” 666ìkhuyên y: “Bìnhợthường thế nàoũcũng được, nhưngữtình tiết quanítrọng vẫn phảiỵđi.”
“Chẳng phảiĩlà lấy được)Ngọc Linh Lungẩsao?” Giản HànhợChi nhắm mắtớlại: “Bảo taữlàm nam sủngḷcủa Tần Vãnọđã đành, bây{giờ còn muốnộnhét vào phủđThành chủ, điIcái gì màỉPhong Nhã Lâu,ĩtưởng ta làịnam sủng thậtfà, vì điểmôtích lũy mà:ai cũng hầu?”ı
666 nghe giọngễđiệu của GiảníHành Chi, nó[không dám khuyênḷnữa, thở dài,ỷkhông nhiều lời,ịđể mặc GiảnĩHành Chi anẻtâm vận hànhìcông pháp hồiôphục cơ thể.
Dùộsao bây giờ)cả người đềuĺgãy, muốn làmãgì cũng chẳng:được, lát lạiẻthúc giục sau.
Hệựthống yên tĩnh²lại, Giản HànhĮChi bắt đầuửtập trung phụcỉhồi cơ thểḻmình.
Tần Uyển Uyểnìkéo Giản HànhýChi đi vàoõQuỷ Thành, hướngẽvề tuyến đườngọlớn, muốn tìmặkhách sạn nghỉɪngơi.
Quỷ Thành ngườiýqua kẻ lại,Íđa phần mặcĪáo bào đenấhoặc trắng, đeoἰmặt nạ trắngɩvẽ biểu cảm.ḷCũng có mộtỏvài người mặcựy phục bìnhÎthường giống họ,ĩvừa nhìn làìbiết từ phươngóxa tới, điểmỉkhác biệt duyịnhất có lẽãlà trông haiấngười họ thảm²hơn.
Không biết hômạnay là ngàyÎgì, người trongõthành rất đông.ắTần Uyển Uyển]vào thành chưaệlâu đã ngheâthấy chiêng trống¹dậy trời, đámẵđông hoan hô.
TầnơUyển Uyển mệtɪmỏi kéo Giản¹Hành Chi, đi(về phía trước²ngược hướng dòngẽngười.
“Nhường đường.”
TầnἳUyển Uyển cúi¹thấp đầu, nhờễvả người trướcımặt.
Nhưng không hiểuítại sao ngườiệphía trước càngửngày càng đông,ỵTần Uyển Uyểnàngẩng đầu lên,:nhìn thấy mộtóchiếc xe vàngámã cách đóḹkhông xa đangẳđi về phíaḹnàng. Khung xeếgiống như xeậhoa nhưng gỗômàu đen, điểmụxuyết hoa trắngàxung quanh, khungểxe viết chữả“Tế” , mộtũchiếc quan tàiỉđặt bên trên,fcó người đànĭông đứng trênõđó.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng tinh, đội mũ cao giống như Vô Thường, tay cầm gậy trúc, đầu gậy treo tiền giấy. Hắn đeo mặt nạ, bên trên vẽ đôi mắt chảy huyết lệ và khóe môi cong đến kỳ quái. Nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ lại trông thật xinh đẹp.
Giản Hành Chi cứ thế nhắm mắt lại phơi nắng, lắng nghe tiếng động êm ái của tiền đồng va chạm vào chén gốm từng hồi bên tai.
Tiền giấy bay lả tả đầy trời, ánh mắt Tần Uyển Uyển không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông nhảy múa. Dường như hắn nhận ra ánh mắt nàng, liếc nhìn sang, động tác kiều mỵ mang theo chút quỷ khí, không hiểu sao Tần Uyển Uyển có cảm giác người kia cười với mình.
Hắn đứng trên quan tài xe vàng mã nhảy múa linh hoạt, vũ điệu xinh đẹp mang theo chút quỷ dị. Bốn nữ tử áo đỏ đứng bốn góc xe vàng mã, một tay cầm chuông Tam Thanh(*), một tay rắc tiền giấy.
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển càng đau lòng hơn. Nàng đỏ mắt ngẩng đầu, nước mắt rơi tí tách.
Tần Uyển Uyển sững người, nhất thời không nhận ra Giản Hành Chi đang nói cái gì.
(*) Chuông Tam Thanh:(*) Chuông Tam Thanh:

Giản Hành Chi thấy nàng đỏ mắt, vội vã khuyên: “Ngày mai sư phụ nối xương xong sẽ dẫn con đi mua y phục mới.”
Dẫu sau y cũng là thầy, phải nghĩ cách kiếm tiền.
Hắn đứng trên quan tài xe vàng mã nhảy múa linh hoạt, vũ điệu xinh đẹp mang theo chút quỷ dị. Bốn nữ tử áo đỏ đứng bốn góc xe vàng mã, một tay cầm chuông Tam Thanh(*), một tay rắc tiền giấy.
Tiền giấy bay lả tả đầy trời, ánh mắt Tần Uyển Uyển không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông nhảy múa. Dường như hắn nhận ra ánh mắt nàng, liếc nhìn sang, động tác kiều mỵ mang theo chút quỷ khí, không hiểu sao Tần Uyển Uyển có cảm giác người kia cười với mình.
“Con… con đừng khóc mà.”
“Con khóc dữ hơn một chút.” Giản Hành Chi cảm giác mình tìm được một con đường phát tài: “Chúng ta có thể kiếm lại lộ phí hôm nay rồi.”
Nàng ngây ngốc tại chỗ, đợi lúc bừng tỉnh quay đầu thì thấy xe vàng mã đã đi xa.
Tần Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi gắng gượng, ngập ngừng nói: “Hay là… để ta nằm đây đi?”
“Đừng nhìn nữa.”
Nàng – một cậu ấm cô chiêu ở Tiên giới, một tiểu tiên nữ mảnh mai dịu dàng xinh đẹp đáng yêu của chúng nhân, rốt cuộc tại sao trở thành bộ dạng quỷ quái hiện tại?!
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Coi chừng bị quỷ mê hoặc tâm trí.”
Y đánh nàng, đá nàng, biến nàng thành bộ dạng thảm thương hiện tại, cuối cùng còn muốn tiêu tiền của nàng để dỗ dành nàng! Đây là đạo lý gì chứ?
“Xương liền rồi? Tần Uyển Uyển thấy y mở miệng, vội thúc giục: “Khỏe rồi thì mau ngồi dậy đi.”
Giản Hành Chi đang định nói tiếp, một ông lão bỗng ném hai đồng tiền lên người y. Ông ta nhìn Tần Uyển Uyển, lại nhìn Giản Hành Chi, thở dài.
“Kéo thêm chút nữa.” Giản Hành Chi nhắm mắt: “Nhanh nhất cũng phải tới tối.”
Tần Uyển Uyển kéo y được nửa đường liền mệt. Thấy bên cạnh có quầy bán bánh, nàng bèn thả Giản Hành Chi xuống đất, mua bánh trở về rồi ngồi xuống, bắt đầu thẫn thờ ăn bánh.
Tần Uyển Uyển kéo y được nửa đường liền mệt. Thấy bên cạnh có quầy bán bánh, nàng bèn thả Giản Hành Chi xuống đất, mua bánh trở về rồi ngồi xuống, bắt đầu thẫn thờ ăn bánh.
Giản Hành Chi nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn bánh của nàng, nhớ tới thời điểm vừa gặp mặt. Cho dù lúc ở Vấn Tâm Tông, một mình ở trong hiểm cảnh, nhưng nàng cũng có thể quẫy như cá gặp nước, dụ Tống Tích Niên cho nàng ăn no uống say. Sau khi bái y làm thầy, cuộc sống của nàng chẳng những không tốt hơn, hiện giờ còn ngồi dưới đất ăn bánh giống như ăn mày, không hiểu sao y cảm thấy hơi chột dạ.
Khoảnh khắc nhận ra chuyện này, Tần Uyển Uyển vô cùng bi ai, không khỏi đỏ hốc mắt, bánh cũng mất ngon.
Giản Hành Chi nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn bánh của nàng, nhớ tới thời điểm vừa gặp mặt. Cho dù lúc ở Vấn Tâm Tông, một mình ở trong hiểm cảnh, nhưng nàng cũng có thể quẫy như cá gặp nước, dụ Tống Tích Niên cho nàng ăn no uống say. Sau khi bái y làm thầy, cuộc sống của nàng chẳng những không tốt hơn, hiện giờ còn ngồi dưới đất ăn bánh giống như ăn mày, không hiểu sao y cảm thấy hơi chột dạ.
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi nhìn dáng vẻ nàng cúi đầu lặng lẽ ăn bánh, nghĩ hẳn nàng còn chưa thoát khỏi cảm giác chênh lệch này, bèn muốn an ủi nàng.
“Con đừng buồn.” Giản Hành Chi vắt óc: “Con đường tu hành ăn gió nằm sương là chuyện thường tình, nhiều người sống còn thảm hơn chúng ta, chúng ta cũng coi như tốt lắm rồi.”
Tần Uyển Uyển sẽ không phối hợp làm chuyện mất mặt như thế.
Tần Uyển Uyển sững người, nhất thời không nhận ra Giản Hành Chi đang nói cái gì.
Giản Hành Chi đang định nói tiếp, một ông lão bỗng ném hai đồng tiền lên người y. Ông ta nhìn Tần Uyển Uyển, lại nhìn Giản Hành Chi, thở dài.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng tinh, đội mũ cao giống như Vô Thường, tay cầm gậy trúc, đầu gậy treo tiền giấy. Hắn đeo mặt nạ, bên trên vẽ đôi mắt chảy huyết lệ và khóe môi cong đến kỳ quái. Nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ lại trông thật xinh đẹp.
“Thật đáng thương mà.”
Ông lão lắc đầu, chống gậy chậm chạp rời đi.
“Ta…” Giản Hành Chi bị hỏi đến ngây ngốc. Một lát sau, y vội hứa hẹn: “Ta không có tiền thì ta đi kiếm, con yên tâm, ta kiếm tiền nhanh lắm.”
Tần Uyển Uyển nhìn đồng tiền dưới đất, rồi lại nhìn bánh của mình, ngay lập tức bừng tỉnh.
Thế này là thế nào!
Tần Uyển Uyển không nói, Giản Hành Chi xem như nàng ngầm đồng ý.
Nàng – một cậu ấm cô chiêu ở Tiên giới, một tiểu tiên nữ mảnh mai dịu dàng xinh đẹp đáng yêu của chúng nhân, rốt cuộc tại sao trở thành bộ dạng quỷ quái hiện tại?!
“Người có tiền sao? Chẳng phải cũng tốn tiền của ta à?!”
Quan trọng hơn, đã tới nông nỗi này, vậy mà nàng còn đầu bù tóc rối ngồi dưới đất ăn bánh, ngay cả người qua đường cũng thấy thương hại. Chẳng những thế, nàng còn không phát hiện có gì không đúng, lại còn do Giản Hành Chi phát hiện bọn họ quá thảm trước, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?!
Trước đây ở trong sa mạc còn không cảm thấy, đột nhiên bây giờ trở lại nhân gian bình thường, nhìn bánh trên tay, tiền đồng trước mặt, nhớ tới cuộc sống hạnh phúc khi xưa, Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng buồn.
Khoảnh khắc nhận ra chuyện này, Tần Uyển Uyển vô cùng bi ai, không khỏi đỏ hốc mắt, bánh cũng mất ngon.
Ông lão lắc đầu, chống gậy chậm chạp rời đi.
Nàng chảy nước mắt nhặt tiền đồng, lau lên người, đặt vào túi xem như bảo bối, vừa khóc vừa oán giận Giản Hành Chi: “Người trừ đánh lộn, chẳng biết gì hết, lấy gì mua y phục mới cho ta? Cuối cùng chẳng phải vẫn tiêu tiền của ta sao? Ta xui tám kiếp…”
“Con… con đừng khóc mà.”
(*) Chuông Tam Thanh:
Giản Hành Chi thấy nàng đỏ mắt, vội vã khuyên: “Ngày mai sư phụ nối xương xong sẽ dẫn con đi mua y phục mới.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển càng đau lòng hơn. Nàng đỏ mắt ngẩng đầu, nước mắt rơi tí tách.
“Xương liền rồi? Tần Uyển Uyển thấy y mở miệng, vội thúc giục: “Khỏe rồi thì mau ngồi dậy đi.”
“Người có tiền sao? Chẳng phải cũng tốn tiền của ta à?!”
Y đánh nàng, đá nàng, biến nàng thành bộ dạng thảm thương hiện tại, cuối cùng còn muốn tiêu tiền của nàng để dỗ dành nàng! Đây là đạo lý gì chứ?
“Đừng nhìn nữa.”
“Ta…” Giản Hành Chi bị hỏi đến ngây ngốc. Một lát sau, y vội hứa hẹn: “Ta không có tiền thì ta đi kiếm, con yên tâm, ta kiếm tiền nhanh lắm.”
Nàng để Giản Hành Chi ở bên đường, đặt một cái chén trước mặt y, ngồi xa trong góc ăn bánh.
“Người lấy gì kiếm tiền?” Tần Uyển Uyển khịt mũi, bao nhiêu tủi thân tuôn trào mà ra.
(*) Chuông Tam Thanh:
Trước đây ở trong sa mạc còn không cảm thấy, đột nhiên bây giờ trở lại nhân gian bình thường, nhìn bánh trên tay, tiền đồng trước mặt, nhớ tới cuộc sống hạnh phúc khi xưa, Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng buồn.
Nhưng Giản Hành Chi muốn chủ động kiếm tiền, nàng cũng không ngăn cản.
Đúng là lấy tiền của Tần Uyển Uyển mua y phục dỗ dành Tần Uyển Uyển không hợp lý lắm.
Nàng chảy nước mắt nhặt tiền đồng, lau lên người, đặt vào túi xem như bảo bối, vừa khóc vừa oán giận Giản Hành Chi: “Người trừ đánh lộn, chẳng biết gì hết, lấy gì mua y phục mới cho ta? Cuối cùng chẳng phải vẫn tiêu tiền của ta sao? Ta xui tám kiếp…”
Lời còn chưa dứt, lại một viên linh thạch rơi xuống. Động tác Tần Uyển Uyển dừng lại, nàng khịt mũi ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo bào đen đeo mặt nạ vẽ mặt khóc, an ủi nàng: “Cô nương, người chết không thể sống lại, cầm chút linh thanh, mau chóng đưa ca ca cô chôn cất yên nghỉ đi.”
Lời còn chưa dứt, lại một viên linh thạch rơi xuống. Động tác Tần Uyển Uyển dừng lại, nàng khịt mũi ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo bào đen đeo mặt nạ vẽ mặt khóc, an ủi nàng: “Cô nương, người chết không thể sống lại, cầm chút linh thanh, mau chóng đưa ca ca cô chôn cất yên nghỉ đi.”
Tần Uyển Uyển nhìn đồng tiền dưới đất, rồi lại nhìn bánh của mình, ngay lập tức bừng tỉnh.
Dứt lời, thanh niên khoát tay rời đi.
Tần Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi gắng gượng, ngập ngừng nói: “Hay là… để ta nằm đây đi?”
Đúng là lấy tiền của Tần Uyển Uyển mua y phục dỗ dành Tần Uyển Uyển không hợp lý lắm.
Dẫu sau y cũng là thầy, phải nghĩ cách kiếm tiền.
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Coi chừng bị quỷ mê hoặc tâm trí.”
Tần Uyển Uyển không nói, Giản Hành Chi xem như nàng ngầm đồng ý.
Nàng ngây ngốc tại chỗ, đợi lúc bừng tỉnh quay đầu thì thấy xe vàng mã đã đi xa.
“Con khóc dữ hơn một chút.” Giản Hành Chi cảm giác mình tìm được một con đường phát tài: “Chúng ta có thể kiếm lại lộ phí hôm nay rồi.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển sẽ không phối hợp làm chuyện mất mặt như thế.
Nhưng Giản Hành Chi muốn chủ động kiếm tiền, nàng cũng không ngăn cản.
Nàng để Giản Hành Chi ở bên đường, đặt một cái chén trước mặt y, ngồi xa trong góc ăn bánh.
Giản Hành Chi cứ thế nhắm mắt lại phơi nắng, lắng nghe tiếng động êm ái của tiền đồng va chạm vào chén gốm từng hồi bên tai.



từ ngày thu nạp đệ tử, mặt mũi của sư phụ Giản đã bay sạch mất rồi! Quá vô lại mà! Ai lại bày trò như thế chứ!!!!!
Trời đất ơi, còn có cái ý tưởng nào bựa hơn cái ý tưởng này hokk nữa hả bà tác giả? Mình suýt sặc cơm với 2 thầy trò này luôn á.
Lịch sử đọc truyện lần đầu tiên thấy nam chính đần đến mức này 🙂 gì cơ, lại còn làm ăn mày :)))
Cười chớt mất thôi, lần đầu tiên tui gặp được một đôi nam nữ lầy lội vậy luôn ấy trời. Lưu lạc đến bước đường bị người ta thương hại như ăn mày, woaaaa.