Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 30 (1)

Chương 30 (1)

Lẽ nào y chỉ trị giá năm mươi linh thạch sao?!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Cát vàng mênh mông, mặt trời ló đằng Đông. Ánh nắng sớm mai chiếu xuống đất cát, gió cuốn hạt cát bay lên, thổi về phía thành trì nơi xa.

Một tiếng “ầm” vang lên, thiếu niên áo lam bị đập xuống cát, nháy mắt dây leo thò từ dưới đất lên, bắt lấy tứ chí thiếu niên đẩy lên cao rồi lại tàn nhẫn nện xuống đất, đẩy lên cao rồi lại nện xuống đất. Cứ thế nhiều lần, thiếu niên nằm bẹp dưới đất, nôn ra một búng máu. Một chiếc giày rách lỗ phong trần mệt mỏi giẫm lên đầu thiếu niên, đầu thiếu niên bị đạp lún xuống cát.

Người giẫm lên đầu là Tần Uyển Uyển, người bị giẫm đương nhiên là Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển giờ phút này quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, mặt đầy phong sương, cặp mắt lờ đờ nhìn về phương xa. Toàn thân từ trên xuống dưới không nhìn ra một chút dáng dấp tiên nữ ngọt ngào xinh đẹp vốn có.

Gin Hành Chi kêu ú dưi cát,ĨTn Uyn Uyn°di mt, bcmình đá mtéphát, lt ngưcGin Hành Chikhi mt đt,õy nhìn nàngho ra cát.

Đãnói không dùngpháp thut!” GiníHành Chi scĩcát trong hng:“Sao con vôli thế?”

“Sưph võ ngh)cao cưng.” TnâUyn Uyn hhng khen: “Khôngdùng pháp thut,sao ta đánhĺthng ngưi đưc?”

Vy con cũngđng đánh thànhĩthế này ch!”

Gin Hành Chicúi đu nhìncơ th bđánh đến mckhông th caquy, oán tráchTn Uyn Uyn:ăChúng ta spvào thành ri.íCon đánh gãytoàn thân ta,ta khôi phcɪmt mt ngày,như vy chngphi tr nãithi gian sao?”:

Tn Uyn Uynlnh nht nhìny, pht l,vác kiếm điv trưc.

Gin HànhèChi thy nàngđi, nht thinóng vi: “Coníđng đi, conmang ta đivi!”

Ký ch,²không b yli đưc đâu.”38 khuyên TnõUyn Uyn: “Rtĺnhiu nhim vúthúc đy cny làm đy.”

“Tìm Ngc LinhLung, m ĐăngTiên Môn.” TnUyn Uyn têïdi m ming:ò“T ta cóÍth tìm.”

Nhưng…ĩ38 ngp ngng:“Cô đánh ygãy xương vnát toàn thânri ném ĭch này, lb sói ăntht thì sao?”f

Đng tác TnéUyn Uyn khngóli. Nàng ngheGin Hành Chiékhe như vâmõgi: “Này, đ(nhi ngoan, đngb ta li.ơQuay v vácta đi vi!”

Nàng hít sâumt hơi, đành°chp nhn quayđu, thành thoàmóc mt chiếc³xe kéo bngg trong túiĩCàn Khôn ra,ném Gin HànhĩChi lên xe,èmóc dây thng đu kiaxe kéo lênıvai, kéo GinHành Chi điĺv thành trìòphía trưc.

Gin HànhChi sauílưng nàng hàohng tng kếtưu khuyết đimca nàng hômnay, ging điuľvô cùng vuiív, bùi ngùinói: “Ta vnįch hi vngìmi ngày conìtăng 3000, mtľtháng là cóÎth hoàn thành9 vn đimļtích lũy, khôngng con vưtxa d tínhca ta. Bâyưgi mi vaira khi hoang°mc, con đãícó th daìvào pháp thutóđánh bi vi³sư. Ly tưcht và snăng n cacon, chng myàchc s đuiìkp vi sư.Bc Thành, lúcЇtrưc ta thtkhông nhn raãcon li cóthiên phú nhưĺvy! Ln saucon chú ýmt chút, đngùđánh toàn thânIgãy xương, đánhgãy tay là(đưc ri. Nếuĩkhông con cònphi kéo taéđi, rt mtthi gian.”

TníUyn Uyn khôngãđáp. Nàng munkhóc, nhưng Tuchân gii khôngátin nưc mt,ơnưc mt nàngđã b gióhoang mc thicn ri.

Mt thángĩqua, ban đuĭnàng còn munùđánh thng GinHành Chi, munìcho y biếtìmùi v đauđn.

Ai ng lnúđu tiên nànggim gãy xươngngc y, chngnhng y khôngđau kh mà[còn kinh ngcmng r, cmÎthy nàng làìnhân tài cóth đào to,li còn tholun chi tiếtchuyn nàng nêngim gãy xươngngc y mtcách quyết đoán(hơn.

Nàng nghĩ cójl mình đánhîkhông đ tànĩnhn, vì thếnàng không ngngàc gng, liumng vi y.

Nàngkhông ăn, không}ng, không tm,³ngày ngày vnhành tâm phápđng cơ vĩnhcu kia caĩy, mun dyīd y.

Không ngưnàng c gngđđến khi đánhy gãy xươngv nát toànéthân, y vncó th nmdưi đt, ánhɩmt toát lêns tán thưngdành cho nàng.

KhiĨnàng hi “Sưáph, đau không?”, y trli “Đau, nhưngôvi sư rtvui, nàngíchng h cóĭchút cm giácĩsung sưng báothù, thm chícòn hơi tuytâvng.

Nàng cm thyêcó l đinày, mình chngɪth tr thùGin Hành Chi¸mt cách thts.

Y không cóìđim yếu nhưìngưi bình thưng,y là mttên thn kinh.

Bolc ch khiếny càng hưngĩphn, ma phápɪcũng chng đánhbi đưc maÍpháp.

Tn Uyn Uyn³kéo Gin Hành]Chi, chm rãiđi ti trưccng thành trì.Đến cng, nàngngng đu, nhìnđbên trên viếtáhai chQuìThành.

Mt tiếng“ting vang lên,òtiếng nói lanhɪlnh ca 666vang lên trongíđu Gin HànhIChi:

Nhim v miđến: Trêu vàoìtú ông PhongâNhã Lâu, btú ông nhìntrúng, cưng ép{bt ti PhongNhã Lâu, khiếnn chính đifnáo Phong NhãLâu. Ngài bĮqun gia Thànhch trông thyĮri va ý,đưa vào phïThành ch. Nôchính b Thànhch bt gi,tr thành tùnhân. Đim tíchjlũy hoàn thànhê+500 】

Nói xong,(nhim v cònikèm theo môļt c th,Ïging như đcIrp khuôn ttiu thuyết.

Ln đutiên Gin HànháChi thy QuThành phn hoa,ĩbèn lén chyɩra ngoài, munmua mt đóaĬhoa châu cho{Tn Vãn. Khôngng y bngưi ca PhongíNhã Lâu nhìnftrúng dung mo,ľbt ép trèthành k nam.”

“Gin Hành Chidung mo xut:chúng đưc bánÏgiá cao. Qungia Thúy Lcb Gin HànhêChi thu hút,,b ra stin ln, dn²Gin Hành Chiv ph. Cũngêchính lúc này,âTn Vãn xôngívào Phong NhãLâu đi náomt phen, bítrng thương bitrn. Trưc khi°đi, nàng nói³vi Gin HànhChi, bo yf ph Thànhch đi nàng.”°

“Gin Chi Din trong phàging co viThành ch, boľv trinh tiếtĺca mình choĩTn Vãn. Cuiìcùng y điđưc Tn Vãnđến cu, nhưngÎnàng b HoaDung pháp lccao thâm btgi. Đ cuTn Vãn, GinıChi Din btĺđc dĩ tìmèmi cách lylòng Hoa Dung,tri qua trch]đu liên tiếpítrong Hu cungph Thành ch,tr thành ngưiđưc Hoa Dungĭyêu nht.”

GinHành Chi nhìnnhim v này,ĩkhông khi cauêmày.

Phong Nhã Lâu,İđó là ch(nào?

Đưa vào phThành ch? Trch²đu liên tiếp?Là làm gì,tưng y làùnam sng thth?

Ch nhân.” 666ìkhuyên y: “Bìnhthưng thế nàoũcũng đưc, nhưngtình tiết quanítrng vn phiđi.”

Chng phiĩlà ly đưc)Ngc Linh Lungsao?” Gin HànhChi nhm mtli: “Bo talàm nam sngca Tn Vãnđã đành, bây{gi còn munnhét vào phđThành ch, điIcái gì màPhong Nhã Lâu,ĩtưng ta lànam sng thtfà, vì đimôtích lũy mà:ai cũng hu?”ı

666 nghe gingđiu ca GiníHành Chi, nó[không dám khuyênna, th dài,không nhiu li,đ mc GinĩHành Chi antâm vn hànhìcông pháp hiôphc cơ th.

Dùsao bây gi)c ngưi đuĺgãy, mun làmãgì cũng chng:đưc, lát lithúc gic sau.

Hthng yên tĩnh²li, Gin HànhĮChi bt đutp trung phchi cơ thmình.

Tn Uyn Uynìkéo Gin HànhýChi đi vàoõQu Thành, hưngv tuyến đưngln, mun tìmkhách sn nghɪngơi.

Qu Thành ngưiýqua k li,Íđa phn mcĪáo bào đenhoc trng, đeomt n trngɩv biu cm.Cũng có mtvài ngưi mcy phc bìnhÎthưng ging h,ĩva nhìn làìbiết t phươngóxa ti, đimkhác bit duynht có lãlà trông haingưi h thm²hơn.

Không biết hômnay là ngàyÎgì, ngưi trongõthành rt đông.Tn Uyn Uyn]vào thành chưalâu đã ngheâthy chiêng trng¹dy tri, đámđông hoan hô.

TnơUyn Uyn mtɪmi kéo Gin¹Hành Chi, đi(v phía trưc²ngưc hưng dòngngưi.

Nhưng đưng.”

TnUyn Uyn cúi¹thp đu, nhv ngưi trưcımt.

Nhưng không hiuíti sao ngưiphía trưc càngngày càng đông,Tn Uyn Uynàngng đu lên,:nhìn thy mtóchiếc xe vàngámã cách đókhông xa đangđi v phíanàng. Khung xeếging như xehoa nhưng gômàu đen, đimxuyết hoa trngàxung quanh, khungxe viết ch“Tế, mtũchiếc quan tàiđt bên trên,fcó ngưi đànĭông đng trênõđó.

Người đàn ông mặc áo choàng trắng tinh, đội mũ cao giống như Vô Thường, tay cầm gậy trúc, đầu gậy treo tiền giấy. Hắn đeo mặt nạ, bên trên vẽ đôi mắt chảy huyết lệ và khóe môi cong đến kỳ quái. Nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ lại trông thật xinh đẹp.

Giản Hành Chi cứ thế nhắm mắt lại phơi nắng, lắng nghe tiếng động êm ái của tiền đồng va chạm vào chén gốm từng hồi bên tai.

Tiền giấy bay lả tả đầy trời, ánh mắt Tần Uyển Uyển không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông nhảy múa. Dường như hắn nhận ra ánh mắt nàng, liếc nhìn sang, động tác kiều mỵ mang theo chút quỷ khí, không hiểu sao Tần Uyển Uyển có cảm giác người kia cười với mình.

Hắn đứng trên quan tài xe vàng mã nhảy múa linh hoạt, vũ điệu xinh đẹp mang theo chút quỷ dị. Bốn nữ tử áo đỏ đứng bốn góc xe vàng mã, một tay cầm chuông Tam Thanh(*), một tay rắc tiền giấy.

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển càng đau lòng hơn. Nàng đỏ mắt ngẩng đầu, nước mắt rơi tí tách.

Tần Uyển Uyển sững người, nhất thời không nhận ra Giản Hành Chi đang nói cái gì.

(*) Chuông Tam Thanh:(*) Chuông Tam Thanh:

Giản Hành Chi thấy nàng đỏ mắt, vội vã khuyên: “Ngày mai sư phụ nối xương xong sẽ dẫn con đi mua y phục mới.”

Dẫu sau y cũng là thầy, phải nghĩ cách kiếm tiền.

Hắn đứng trên quan tài xe vàng mã nhảy múa linh hoạt, vũ điệu xinh đẹp mang theo chút quỷ dị. Bốn nữ tử áo đỏ đứng bốn góc xe vàng mã, một tay cầm chuông Tam Thanh(*), một tay rắc tiền giấy.

Tiền giấy bay lả tả đầy trời, ánh mắt Tần Uyển Uyển không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông nhảy múa. Dường như hắn nhận ra ánh mắt nàng, liếc nhìn sang, động tác kiều mỵ mang theo chút quỷ khí, không hiểu sao Tần Uyển Uyển có cảm giác người kia cười với mình.

“Con… con đừng khóc mà.”

“Con khóc dữ hơn một chút.” Giản Hành Chi cảm giác mình tìm được một con đường phát tài: “Chúng ta có thể kiếm lại lộ phí hôm nay rồi.”

Nàng ngây ngốc tại chỗ, đợi lúc bừng tỉnh quay đầu thì thấy xe vàng mã đã đi xa.

Tần Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi gắng gượng, ngập ngừng nói: “Hay là… để ta nằm đây đi?”

“Đừng nhìn nữa.”

Nàng – một cậu ấm cô chiêu ở Tiên giới, một tiểu tiên nữ mảnh mai dịu dàng xinh đẹp đáng yêu của chúng nhân, rốt cuộc tại sao trở thành bộ dạng quỷ quái hiện tại?!

Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Coi chừng bị quỷ mê hoặc tâm trí.”

Y đánh nàng, đá nàng, biến nàng thành bộ dạng thảm thương hiện tại, cuối cùng còn muốn tiêu tiền của nàng để dỗ dành nàng! Đây là đạo lý gì chứ?

“Xương liền rồi? Tần Uyển Uyển thấy y mở miệng, vội thúc giục: “Khỏe rồi thì mau ngồi dậy đi.”

Giản Hành Chi đang định nói tiếp, một ông lão bỗng ném hai đồng tiền lên người y. Ông ta nhìn Tần Uyển Uyển, lại nhìn Giản Hành Chi, thở dài.

“Kéo thêm chút nữa.” Giản Hành Chi nhắm mắt: “Nhanh nhất cũng phải tới tối.”

Tần Uyển Uyển kéo y được nửa đường liền mệt. Thấy bên cạnh có quầy bán bánh, nàng bèn thả Giản Hành Chi xuống đất, mua bánh trở về rồi ngồi xuống, bắt đầu thẫn thờ ăn bánh.

Tần Uyển Uyển kéo y được nửa đường liền mệt. Thấy bên cạnh có quầy bán bánh, nàng bèn thả Giản Hành Chi xuống đất, mua bánh trở về rồi ngồi xuống, bắt đầu thẫn thờ ăn bánh.

Giản Hành Chi nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn bánh của nàng, nhớ tới thời điểm vừa gặp mặt. Cho dù lúc ở Vấn Tâm Tông, một mình ở trong hiểm cảnh, nhưng nàng cũng có thể quẫy như cá gặp nước, dụ Tống Tích Niên cho nàng ăn no uống say. Sau khi bái y làm thầy, cuộc sống của nàng chẳng những không tốt hơn, hiện giờ còn ngồi dưới đất ăn bánh giống như ăn mày, không hiểu sao y cảm thấy hơi chột dạ.

Khoảnh khắc nhận ra chuyện này, Tần Uyển Uyển vô cùng bi ai, không khỏi đỏ hốc mắt, bánh cũng mất ngon.

Giản Hành Chi nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn bánh của nàng, nhớ tới thời điểm vừa gặp mặt. Cho dù lúc ở Vấn Tâm Tông, một mình ở trong hiểm cảnh, nhưng nàng cũng có thể quẫy như cá gặp nước, dụ Tống Tích Niên cho nàng ăn no uống say. Sau khi bái y làm thầy, cuộc sống của nàng chẳng những không tốt hơn, hiện giờ còn ngồi dưới đất ăn bánh giống như ăn mày, không hiểu sao y cảm thấy hơi chột dạ.

Tần Uyển Uyển: “…”

Giản Hành Chi nhìn dáng vẻ nàng cúi đầu lặng lẽ ăn bánh, nghĩ hẳn nàng còn chưa thoát khỏi cảm giác chênh lệch này, bèn muốn an ủi nàng.

“Con đừng buồn.” Giản Hành Chi vắt óc: “Con đường tu hành ăn gió nằm sương là chuyện thường tình, nhiều người sống còn thảm hơn chúng ta, chúng ta cũng coi như tốt lắm rồi.”

Tần Uyển Uyển sẽ không phối hợp làm chuyện mất mặt như thế.

Tần Uyển Uyển sững người, nhất thời không nhận ra Giản Hành Chi đang nói cái gì.

Giản Hành Chi đang định nói tiếp, một ông lão bỗng ném hai đồng tiền lên người y. Ông ta nhìn Tần Uyển Uyển, lại nhìn Giản Hành Chi, thở dài.

Người đàn ông mặc áo choàng trắng tinh, đội mũ cao giống như Vô Thường, tay cầm gậy trúc, đầu gậy treo tiền giấy. Hắn đeo mặt nạ, bên trên vẽ đôi mắt chảy huyết lệ và khóe môi cong đến kỳ quái. Nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ lại trông thật xinh đẹp.

“Thật đáng thương mà.”

Ông lão lắc đầu, chống gậy chậm chạp rời đi.

“Ta…” Giản Hành Chi bị hỏi đến ngây ngốc. Một lát sau, y vội hứa hẹn: “Ta không có tiền thì ta đi kiếm, con yên tâm, ta kiếm tiền nhanh lắm.”

Tần Uyển Uyển nhìn đồng tiền dưới đất, rồi lại nhìn bánh của mình, ngay lập tức bừng tỉnh.

Thế này là thế nào!

Tần Uyển Uyển không nói, Giản Hành Chi xem như nàng ngầm đồng ý.

Nàng – một cậu ấm cô chiêu ở Tiên giới, một tiểu tiên nữ mảnh mai dịu dàng xinh đẹp đáng yêu của chúng nhân, rốt cuộc tại sao trở thành bộ dạng quỷ quái hiện tại?!

“Người có tiền sao? Chẳng phải cũng tốn tiền của ta à?!”

Quan trọng hơn, đã tới nông nỗi này, vậy mà nàng còn đầu bù tóc rối ngồi dưới đất ăn bánh, ngay cả người qua đường cũng thấy thương hại. Chẳng những thế, nàng còn không phát hiện có gì không đúng, lại còn do Giản Hành Chi phát hiện bọn họ quá thảm trước, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?!

Trước đây ở trong sa mạc còn không cảm thấy, đột nhiên bây giờ trở lại nhân gian bình thường, nhìn bánh trên tay, tiền đồng trước mặt, nhớ tới cuộc sống hạnh phúc khi xưa, Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng buồn.

Khoảnh khắc nhận ra chuyện này, Tần Uyển Uyển vô cùng bi ai, không khỏi đỏ hốc mắt, bánh cũng mất ngon.

Ông lão lắc đầu, chống gậy chậm chạp rời đi.

Nàng chảy nước mắt nhặt tiền đồng, lau lên người, đặt vào túi xem như bảo bối, vừa khóc vừa oán giận Giản Hành Chi: “Người trừ đánh lộn, chẳng biết gì hết, lấy gì mua y phục mới cho ta? Cuối cùng chẳng phải vẫn tiêu tiền của ta sao? Ta xui tám kiếp…”

“Con… con đừng khóc mà.”

(*) Chuông Tam Thanh:

Giản Hành Chi thấy nàng đỏ mắt, vội vã khuyên: “Ngày mai sư phụ nối xương xong sẽ dẫn con đi mua y phục mới.”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển càng đau lòng hơn. Nàng đỏ mắt ngẩng đầu, nước mắt rơi tí tách.

“Xương liền rồi? Tần Uyển Uyển thấy y mở miệng, vội thúc giục: “Khỏe rồi thì mau ngồi dậy đi.”

“Người có tiền sao? Chẳng phải cũng tốn tiền của ta à?!”

Y đánh nàng, đá nàng, biến nàng thành bộ dạng thảm thương hiện tại, cuối cùng còn muốn tiêu tiền của nàng để dỗ dành nàng! Đây là đạo lý gì chứ?

“Đừng nhìn nữa.”

“Ta…” Giản Hành Chi bị hỏi đến ngây ngốc. Một lát sau, y vội hứa hẹn: “Ta không có tiền thì ta đi kiếm, con yên tâm, ta kiếm tiền nhanh lắm.”

Nàng để Giản Hành Chi ở bên đường, đặt một cái chén trước mặt y, ngồi xa trong góc ăn bánh.

“Người lấy gì kiếm tiền?” Tần Uyển Uyển khịt mũi, bao nhiêu tủi thân tuôn trào mà ra.

(*) Chuông Tam Thanh:

Trước đây ở trong sa mạc còn không cảm thấy, đột nhiên bây giờ trở lại nhân gian bình thường, nhìn bánh trên tay, tiền đồng trước mặt, nhớ tới cuộc sống hạnh phúc khi xưa, Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng buồn.

Nhưng Giản Hành Chi muốn chủ động kiếm tiền, nàng cũng không ngăn cản.

Đúng là lấy tiền của Tần Uyển Uyển mua y phục dỗ dành Tần Uyển Uyển không hợp lý lắm.

Nàng chảy nước mắt nhặt tiền đồng, lau lên người, đặt vào túi xem như bảo bối, vừa khóc vừa oán giận Giản Hành Chi: “Người trừ đánh lộn, chẳng biết gì hết, lấy gì mua y phục mới cho ta? Cuối cùng chẳng phải vẫn tiêu tiền của ta sao? Ta xui tám kiếp…”

Lời còn chưa dứt, lại một viên linh thạch rơi xuống. Động tác Tần Uyển Uyển dừng lại, nàng khịt mũi ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo bào đen đeo mặt nạ vẽ mặt khóc, an ủi nàng: “Cô nương, người chết không thể sống lại, cầm chút linh thanh, mau chóng đưa ca ca cô chôn cất yên nghỉ đi.”

Lời còn chưa dứt, lại một viên linh thạch rơi xuống. Động tác Tần Uyển Uyển dừng lại, nàng khịt mũi ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo bào đen đeo mặt nạ vẽ mặt khóc, an ủi nàng: “Cô nương, người chết không thể sống lại, cầm chút linh thanh, mau chóng đưa ca ca cô chôn cất yên nghỉ đi.”

Tần Uyển Uyển nhìn đồng tiền dưới đất, rồi lại nhìn bánh của mình, ngay lập tức bừng tỉnh.

Dứt lời, thanh niên khoát tay rời đi.

Tần Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi gắng gượng, ngập ngừng nói: “Hay là… để ta nằm đây đi?”

Đúng là lấy tiền của Tần Uyển Uyển mua y phục dỗ dành Tần Uyển Uyển không hợp lý lắm.

Dẫu sau y cũng là thầy, phải nghĩ cách kiếm tiền.

Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Coi chừng bị quỷ mê hoặc tâm trí.”

Tần Uyển Uyển không nói, Giản Hành Chi xem như nàng ngầm đồng ý.

Nàng ngây ngốc tại chỗ, đợi lúc bừng tỉnh quay đầu thì thấy xe vàng mã đã đi xa.

“Con khóc dữ hơn một chút.” Giản Hành Chi cảm giác mình tìm được một con đường phát tài: “Chúng ta có thể kiếm lại lộ phí hôm nay rồi.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển sẽ không phối hợp làm chuyện mất mặt như thế.

Nhưng Giản Hành Chi muốn chủ động kiếm tiền, nàng cũng không ngăn cản.

Nàng để Giản Hành Chi ở bên đường, đặt một cái chén trước mặt y, ngồi xa trong góc ăn bánh.

Giản Hành Chi cứ thế nhắm mắt lại phơi nắng, lắng nghe tiếng động êm ái của tiền đồng va chạm vào chén gốm từng hồi bên tai.

5 16 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

14 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

từ ngày thu nạp đệ tử, mặt mũi của sư phụ Giản đã bay sạch mất rồi! Quá vô lại mà! Ai lại bày trò như thế chứ!!!!!

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Trời đất ơi, còn có cái ý tưởng nào bựa hơn cái ý tưởng này hokk nữa hả bà tác giả? Mình suýt sặc cơm với 2 thầy trò này luôn á.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Lịch sử đọc truyện lần đầu tiên thấy nam chính đần đến mức này 🙂 gì cơ, lại còn làm ăn mày :)))

Pumpkin Pie
Pumpkin Pie
2 Năm Cách đây

Cười chớt mất thôi, lần đầu tiên tui gặp được một đôi nam nữ lầy lội vậy luôn ấy trời. Lưu lạc đến bước đường bị người ta thương hại như ăn mày, woaaaa.

14
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!