Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 30 (2)

Chương 30 (2)

Lẽ nào y chỉ trị giá năm mươi linh thạch sao?!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Chẳng bao lâu sau, y nhận ra tình huống bất thường, cảm giác có vài người phụ nữ vây quanh, đứng xa xa chỉ trỏ y.

“Đẹp thật.”

“Rửa mặt sạch sẽ chắc chắn rất đẹp.”

“Trên đầu y cắm cỏ, không biết bán bao nhiêu tiền.”

Nghe nhng li này, yhơi hong ht.,Hin gi, toàníthân y gãyɩlìa không thêca quy, gnnhư là cánm trên tht.

Yăbt đu nháyÎmt ra hiuɪvi Tn Uyn:Uyn mau chóngdn hàng.

Nhưng TnUyn Uyn ănĮbánh xong linda vào ctãnhà ng, ngsâu ti mcùngáy o o,(vn không thyļánh mt caGin Hành Chi.

GinĩHành Chi nhôging gi nàng:“C Bc Thành?Bc Thành!”

TnUyn Uyn gãil tai, xoayđu, tiếp tcìng.

Gin Hành Chihít sâu mthơi, đang đnh°hô to mttiếng, bng ngheíthy ging nóiɪthe thé camt tên đàníông trung niêno l: “,Ĩngưi này cònìsng à? Bánthế nào đây?”

Dt li, ngưiđàn ông ngiЇxung. Lúc này,òGin Hành Chimi thy rõêngưi đàn ôngkia mc trưngsam vàng nht,ĩb dng cũngưcoi như khôngât trong đámngưi thưng, nhưngïchng th nàoso vi viếGin Hành Chi.ïMt y trangđim dày cm,ăn mc quId khó t,ľvài ngưi đàn)ông tương tìy đng phíasau, vây quanhGin Hành Chiıxì xào bànãtán.

Gin Hành Chiănhìn chm chmngưi đàn ông.Ông ta giơtay lên sưmt y vàicái, l raîánh mt kinhdim.

“Ct tưng đptht, n nangđến khó tinľNgưi đàn ôngnhn xét, nhìnơxung quanh mtfvòng: “Ai bánĩk tàn phếnm đây? Khôngcó ai thì]ta khiêng điòđy.”

“Ta không,bán.”

Gin HànhChi m ming,ınhìn chm chmơngưi đàn ông.ìÔng ta nghevy, bt cưiquay đu: “Khôngĩbán? Đến lưtitên phế nhânùnhư ngươi nóisao?”

Ông munchết.”

Gin HànhChi nghe vy,ánh mt lnh(lo.

Ngưi đàn ôngĩphy tay: “Khiêng¹đi.”

“Tn Vãn!”

Gin Hành Chiquát to, TnïUyn Uyn bngìtnh, suýt nalăn xung bcthm.

Nàng lau nưcãmiếng, ngng đunhìn, phát hin¹mt đám đànùông lòe lotvây xung quanhíGin Hành Chi.Xe đy GinìHành Chi ngĩđã b haingưi đàn ôngénâng lên, mtôngưi trung niênếdiêm dúa nhìncô, cưi híp°mt nói: “Tiucô nương, làĩcô bán ngưià?”

“Bán ngưi?”ľ

Tn Uyn Uynkhông kp phnÍng: “Bán ngưicái gì?”

Thìy đó.” Ngưiđàn ông giơtay ch GinHành Chi dưiđt: “Nm Îđây, đu cmíc, ta đưcíngưi khác thôngưbáo nên cĩtình chy ti.Nghe nói caca cô sp,chết ri, munibán y. Côìnói đi, baojnhiêu linh thch?”ơ

Tn Uyn Uynnghe hết câu,ìrt cuc cũngįhiu ngưi đànéông này đangĩnói gì. Nàngīnhìn Gin HànhĩChi, li nhìnngưi đàn ông,ļgưng cưi: “VĐi ca này,īchúng ta chngi đây nghưngơi mt chút,ɩta không đnhìbán y.”

“Côđnương, ca cacô đã litıhết toàn thânri nh?”

Ngưiđàn ông mming, cm tayɨGin Hành Chi:lên. Xương GinHành Chi đugãy hết, cánhâtay mm ot.Ngưi đàn ôngkh th dài: trong taycô cũng chngsng đưc baoílâu, ta thyĺhuynh mui haingưi đáng thương,Íchi bng lyy đi chútıtin tài, saunày cô cònïcó th sngtt hơn mtíchút.”

Tn UynUyn không lêntiếng, nàng nhìn,sang Gin HànhïChi, thy GinóHành Chi điênìcung nháy mtvi nàng.

Tn UynUyn sng s.Đây là ln¸đu tiên nàngnhìn thy biucm này trênmt Gin HànhChi.

Trông y gingľnhư… s?

Nhn raơchuyn này, nimìvui to ln tuôn ratrong lòng nàng.ɪ

Nhưng nàng khôngàdám đ GinHành Chi nhnra, kh ho,idưng như đangcân nhc: “Chuynnày… Đi ca,ïcác ngưi muaca ca taïđ làm gì?”

“Ta là ôngúch Thanh Trúcca Phong NhãìLâu trong thành.”Ngưi đàn ông¸giơ đu ngónĪtay lên quntóc: “Phong NhãăCác là nơitiêu tin ncĩtiếng gn xa,ívi tư scĨca ca cacô, ta sjtr khi choy. Đến lúc³đó, cô sngùtt, y cũngjsng sót, còn²có th sngmt cách sungļsưng, vinh hoaàphú quý. Đâyìchng phi mtcông đôi vicà?”

“Tn Vãn!”ï

Giản Hành Chi trừng nàng: “Còn nói nhảm gì đấy?!”

“Rắm thối!”

Hai người chào một phen, Tần Uyển Uyển được cho phép tạm biệt Giản Hành Chi lần cuối.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển vươn tay, mở to mắt, ra sức vùng vẫy.

Ra tay đi!

Trước khi đi, nàng vẫn hơi lo lắng: “38, ta cứ đi như thế không sao chứ?”

“Bịt miệng y lại!” Thanh Trúc trừng mắt nhìn sang, gã sai vặt bên cạnh lập tức bịt miệng Giản Hành Chi bằng một phù chú phong bế.

Nàng đi tới bên cạnh Giản Hành Chi, thì thầm: “Sư phụ, ta đi mua y phục mới, cảm tạ tiền bán thân của sư phụ.”

“Đúng là một công đôi việc.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, yên tâm gật đầu.

38 đáp đâu ra đấy: “Căn cứ kiểm tra đo lường, Giản Hành Chi phải đến Phong Nhã Lâu.”

Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy… ông chủ cảm thấy ca ca ta trị giá bao nhiêu linh thạch?”

Nàng yên tâm rời đi, thậm chí nhớ đến ánh mắt cuối cùng muốn ăn thịt người của y, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Giản Hành Chi trừng nàng: “Còn nói nhảm gì đấy?!”

Thanh Trúc không đáp, ông ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi, ngẫm nghĩ: “Người này, mặt mũi không tệ, nhưng thân thể hỏng rồi, trị cho y tốn không ít. Thế này đi, ta cho cô con số này.”

Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.

Thanh Trúc giơ năm ngón tay: “Năm mươi linh thạch trung cấp.”

Tần Uyển Uyển nghĩ.

Thanh Trúc giơ năm ngón tay: “Năm mươi linh thạch trung cấp.”

“Rắm thối!”

Giản Hành Chi mắng to: “Chỉ có năm mươi linh…”

Thanh Trúc tiêu rồi.

“Bịt miệng y lại!” Thanh Trúc trừng mắt nhìn sang, gã sai vặt bên cạnh lập tức bịt miệng Giản Hành Chi bằng một phù chú phong bế.

Giản Hành Chi lạnh mắt, nhìn chòng chọc bóng lưng Thanh Trúc.

Giản Hành Chi nhìn chòng chọc bóng lưng Tần Uyển Uyển, nếu như ánh mắt có thể giết người, hẳn bấy giờ Tần Uyển Uyển đã vạn tiễn xuyên tim.

Rồi y lại cướp năm mươi linh thạch trở về, đó là tiền của y!

Thanh Trúc tiêu rồi.

Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy… ông chủ cảm thấy ca ca ta trị giá bao nhiêu linh thạch?”

Tần Uyển Uyển nghĩ.

Ra tay đi!

Nàng ho khẽ, tốt bụng nhắc nhở: “À ừm… Ông chủ, ta cũng chỉ muốn tốt cho ông thôi, ca ca nhà ta có vài tật xấu, sợ ông mang người về, đến lúc đó lại gặp nguy hiểm.”

“Đúng là một công đôi việc.”

“Nguy hiểm?” Thanh Trúc nghe vậy cười lớn: “Ta là tu sĩ Kim Đan, dựa vào ca ca nửa tàn phế của cô mà cũng khiến ta gặp nguy hiểm?”

Đáng tiếc toàn thân y gãy xương, miệng lại bị bịt, sự vùng vẫy của y chỉ có thể thể hiện bằng cách chớp mắt liên tục.

“Không dám.” Thanh Trúc chắp tay: “Ta cũng chúc cô nương vạn sự như ý.”

“Ông có lòng tin là được.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, vươn tay: “Đưa tiền đây.”

Giản Hành Chi đời trước trong trí nhớ Tần Vãn sống phây phây đến cuối cùng, một phàm nhân như y cũng có thể sống sót, không lý nào Giản Hành Chi lại xảy ra chuyện.

“Ưm ưm ưm ưm!”

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển vươn tay, mở to mắt, ra sức vùng vẫy.

Tần Uyển Uyển gật đầu, vươn tay: “Đưa tiền đây.”

Đáng tiếc toàn thân y gãy xương, miệng lại bị bịt, sự vùng vẫy của y chỉ có thể thể hiện bằng cách chớp mắt liên tục.

Tần Uyển Uyển cố ý không nhìn y. Sau khi nhận tiền của Thanh Trúc, nàng cười đáp lễ: “Vậy ta chúc ông chủ bình an, kinh doanh phát đạt.”

“Ưm ưm ưm ưm!”

“Không dám.” Thanh Trúc chắp tay: “Ta cũng chúc cô nương vạn sự như ý.”

Đợi đấy, đợi y nối xương xong, xem y có đập nát Phong Nhã Lâu hay không!

Hai người chào một phen, Tần Uyển Uyển được cho phép tạm biệt Giản Hành Chi lần cuối.

Nàng đi tới bên cạnh Giản Hành Chi, thì thầm: “Sư phụ, ta đi mua y phục mới, cảm tạ tiền bán thân của sư phụ.”

Y nhắm mắt lại, ngưng tâm tĩnh khí, vận hành tâm pháp.

Dứt lời, nàng lau nước mắt, thống thiết nói: “Ca ca, huynh đi di. Bất kể huynh là kỹ nam hay hoa khôi, huynh mãi mãi là anh hùng trong lòng Uyển Uyển. Anh hùng…” Tần Uyển Uyển hơi không kiềm chế nổi nụ cười: “Tạm biệt.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển vẫy túi tiền, xoay người bỏ đi.

Trước khi đi, nàng vẫn hơi lo lắng: “38, ta cứ đi như thế không sao chứ?”

Dứt lời, nàng lau nước mắt, thống thiết nói: “Ca ca, huynh đi di. Bất kể huynh là kỹ nam hay hoa khôi, huynh mãi mãi là anh hùng trong lòng Uyển Uyển. Anh hùng…” Tần Uyển Uyển hơi không kiềm chế nổi nụ cười: “Tạm biệt.”

“Hệ thống khuyên cô lúc này nên tạm thời rời đi.”

Giản Hành Chi mắng to: “Chỉ có năm mươi linh…”

38 đáp đâu ra đấy: “Căn cứ kiểm tra đo lường, Giản Hành Chi phải đến Phong Nhã Lâu.”

Thanh Trúc không đáp, ông ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi, ngẫm nghĩ: “Người này, mặt mũi không tệ, nhưng thân thể hỏng rồi, trị cho y tốn không ít. Thế này đi, ta cho cô con số này.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, yên tâm gật đầu.

Giản Hành Chi đời trước trong trí nhớ Tần Vãn sống phây phây đến cuối cùng, một phàm nhân như y cũng có thể sống sót, không lý nào Giản Hành Chi lại xảy ra chuyện.

Nàng yên tâm rời đi, thậm chí nhớ đến ánh mắt cuối cùng muốn ăn thịt người của y, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tần Uyển Uyển cố ý không nhìn y. Sau khi nhận tiền của Thanh Trúc, nàng cười đáp lễ: “Vậy ta chúc ông chủ bình an, kinh doanh phát đạt.”

Giản Hành Chi nhìn chòng chọc bóng lưng Tần Uyển Uyển, nếu như ánh mắt có thể giết người, hẳn bấy giờ Tần Uyển Uyển đã vạn tiễn xuyên tim.

Tên nghịch đồ này, dám bán y ở đây chỉ vì năm mươi linh thạch tầm thường. Y chỉ trị giá năm mươi linh thạch thôi sao?!

Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.

Y nhắm mắt lại, ngưng tâm tĩnh khí, vận hành tâm pháp.

“Ông có lòng tin là được.”

Đợi đấy, đợi y nối xương xong, xem y có đập nát Phong Nhã Lâu hay không!

Rồi y lại cướp năm mươi linh thạch trở về, đó là tiền của y!

4.9 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nhat Anh Do
Nhat Anh Do
3 Năm Cách đây

Vui quá =)))))))) chinsu hân hạnh tài trợ chương trình này

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nhìn anh bình thường không đứng đắn chứ anh bật mood ngầu lên thì ai ngầu bằng anh.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ủa anh nói đi kiếm tiền mua y phục cho đệ tử mà, sao anh còn tính đòi lại nữa.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Á á á, vui quá, vố này đau nè! hết tán thưởng rồi đúng không sư phụ!

thuhi2
thuhi2
2 Năm Cách đây

=)))))))))) mé cười ẻ. trời ui mà anh Long Ngạo Thiên hẹp hòi dữ dị, chờ ê chê 50 đồng ít mà vẫn quyết tâm đòi lại bằng được :)) đợi anh khỏe lại thì chị Uyển chỉ có niệm=))))

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Trọng điểm ở đây là anh chê 50 linh thạch không xứng với mình =)))

kkkk
kkkk
1 Năm Cách đây

nam chính đánh vỡ xương ngực nữ chính, nữ chính bán nam chính vào thanh lâu, truyện healin thực sự cảm ơn chủ nhả rất nhiều =))))))))))))))

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!