Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 31 (1)

Chương 31 (1)

Cố Bắc Thành, con thật tàn nhẫn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Chủ nhân, ngài đừng tức giận quá.” 666 cảm nhận được cơn phẫn nộ của Giản Hành Chi, vội vàng dỗ dành y: “Mặc dù quá trình không mấy hài lòng, nhưng dù gì ngài cũng vào được Phong Nhã Lâu, bắt đầu bước nhiệm vụ đầu tiên. Đây cũng là chuyện tốt đấy!”

“Ta muốn vào Phong Nhã Lâu sao?!”

Giản Hành Chi tức đến hồ đồ: “Ta không thèm 500 điểm tích lũy này, ta không làm nhiệm vụ này!”

“Chủ nhân…” 666 gượng cười: “Không làm nhiệm vụ không được đâu, ngài nghĩ thoáng một chút.”

666 khuyên nh Gin HànhChi sut đưngđi. Gin HànhChi b khiêngv Phong NhãýLâu. Y vaưvào ca, rtđnhiu thanh niênútr tui đuíchy ti xem,dưng như rtòtò mò.

Thanh Trúc³đui đám ngưi]này đi, saingưi gi thythuc, sau đóĩmúc nưc tióra mt choGin Hành Chi.

Gươngmt sch s{ca Gin Hành³Chi l ra,èchúng nhân rùngũmình. Thanh Trúcv tay, hàoìhng reo: “Có²hoa khôi ri!”õ

Nhng ngưi thanhĪniên khác nhìnĨnhau, cui cùngchng nói ni¹mt câu. Nếuínhư ch hơixinh đp, bnđh còn cóch soi mói,nhưng tưng moļGin Hành Chiĩqu tht làthn tiên hphàm, ngay c,li khó ngheİmà bn hcũng chng nóiĩđưc.

Trông nom chok.” Thanh Trúcvui mng không(thôi: “Bo đi¹phu ch tiếctin, thuc gìtt c dùng,Їy bt bucphi kp thamàgia bui buýc hoa khôiùti mai.” ThanhTrúc hí hnglau mt choy: “Tht quáhi.”

Nói xong,Thanh Trúc đira ngoài, cănìdn mt thiếuniên mc y³phc hng phnócnh ca: “Hoan{H, chăm sócĩca ca chott, đu đãɨvào trong lâuЇri, đng có(b dng trinh}tiết lit namĺna.”

Vâng.”

HoanH ging nhưíkhông cam tâm,ɩcúi đu đáp.

ĐiîThanh Trúc dnngưi ri đi,ãHoan H lptc đi scmt. Y ngi]bên cnh Gin[Hành Chi, nhìnưchm chm mtGin Hành Chiõmt lát, lnh[lùng h mttiếng: “Đng chorng có khuônÎmt là haylm, ai làm)hoa khôi tronglâu, không phich xem mtĩthôi đâu.”

GinHành Chi khônghiu y đangnói gì, hīhng di mt,ìva quan sátíbn phía vavn hành tâmìpháp.

Hoan H thyýGin Hành Chikhông đ ý(ti mình, nghĩiy khinh thưngmình, bèn cưiĩchâm biếm: “Ngươikhinh ta, taócòn khinh ngươiđy. Tt xugì, ta cũnglà mt thanh[quan(*), còn ngươingày mai phiđi tuyn chnİhoa khôi ri.Nếu xui xo,ïe rng mtđêm đã bchơi chết, tts hơn cũngvy bn thânth, bán khôngĺđưc giá cao!”

(*) K namÏbán ngh khôngũbán thân

“Ngươi nquá.”

Rt cucGin Hành Chiĩcũng m ming,Hoan H trngmt, tc ginĬquát: “Đ đĩĩrc, ngươi tưng²mình đp thìóchng xem aira gì h?¸Tiu gia chongươi biết…

Licòn chưa dt,ca đã bĮm ra. ThanhTrúc dn thythuc bưc vào,ìHoan H nhanhchóng đi scɩmt, cung kínhưgi: “Ph thân.”

Tt c miìngưi trong lâuòđu gi ThanhTrúc làphthân. Thanh²Trúc gt đu)vi Hoan H,Ĭdn thy thucɨvào, vô cùnglo lng: “Trươngùđi phu, đâyìlà tiu tâmcan ca ta,²bt buc phi[khe trưc timai. Ta chunb cuc thi³hoa khôi nàyrt lâu ri,ngay c điúnhân Thúy Lcìph Thành chcũng ti, taphi giành thdin cho PhongNhã Lâu.”

ĐiЇnhân Thanh Trúc]yên tâm.” Gingthy thuc lnhínht: “Ta sìc gng hếtsc.”

Dt li,thy thuc bưcti cnh GinĨHành Chi, giơìtay lên sɨcơ th y,lp tc nhănýmày: “Xương toànĩthân đu gãy,ai li raÎtay đc ácnhư vy?”

GinÍHành Chi lnhílùng nhìn thythuc, cm thyĩông ta thtthiếu hiu biết.

“Cótr đưc không?”Thanh Trúc vihi.

Thy thuc cưi]nói: “Ch làĩtn thương bìnhthưng, không phiįvết thương doïpháp thut tothành. Ta phiđơn thuc, hn(là trưc timai s n.”

Đa t điphu.”

Thanh Trúctin thy thuc[ri bo ngưiôđi chun b³thuc. Chng baolâu sau, thucèđưc Hoan Hêbưng đến, đútýcho Gin HànhíChi.

Gin Hành Chiung thuc, nhmmt li.

Y lúcnày hơi yếuìt, mt tái(nht đ mhôi lnh, nhmmt, b dngli có phngy yếu, dưngnhư vô cùngkhó chu.

Hoan Hįđút thuc choy. Có l,vì ngưi quáđp, thy yơnhm mt khôngánói li cmĺthy hơi thươnghi, ru rĩ:m ming: “Thôi,ngươi cũng đngđau lòng. Dùľgì cũng tiri, tt xugì cũng làĭcon đưng sng.Huynh đ trongélâu đu (bên ngươi, ngươich cm thyĭcuc sng quáÍti t. Ngàymai phi xemlà khách namЇhay khách n,ìnếu là kháchÍnam…

“Các ngưiđu t nguyníà?”

Gin HànhéChi nghe hết¹ni, ct ngangli li nhi(dài dòng caïy.

Hoan H sngìngưi, tiếp đóta như đaubun đáp: “Saoĭcó th ch?ĭChúng ta hocİlà b bánti đây, hocïlà b cưp)ti đây, phápálc ph thânĩcao thâm, ngươiɩcũng ch nghĩnhiu na.”

GinHành Chi khôngnói, trong lòngìthm có quyếtđnh.

Hi nhiu ngưi°như vy, đángìgiết.

Y nhm mtli, đy dưcĨlc thm vàoļxương, vn hànhÏtâm pháp, cmígiác xương mìnhângưng t tngchút mt.

Hoan Hįđút thuc, rili dp chănİcho y. ThyìGin Hành Chikhông mun nóichuyn, y bènra ngoài caũđng.

Chng bao lâuìsau tri ti,đthân th GinHành Chi dn)dn lin li,ısp vào bưcngoc quan trng,ãđt nhiên yànghe thy tiếngêca “ct ktũvang lên.

Y mmt, nhìn thyThanh Trúc bưcvào. Ông tava đi valc mông, lngílơ dâm đãng.

GinjHành Chi nhmmt, làm nhưĨkhông biết, cmígiác Thanh Trúcbưc ti trưcɩmt. Mt látsau, ông tagiơ tay, nhnhàng áp lênóxương chân caGin Hành Chi.èGin Hành Chifb đng tácnày kinh đng,lp tc mɩmt, nhíu mày:,Ông làm gìđy?!”

Thanh Trúc:không lên tiếng,ìông ta cưihíp mt nhìnGin Hành Chi,ómt tay cm(hp g, tayãkia dng trêncng chân y,¹ngón tay trưtt cng chânlên bp đùi,İsau đó vmông, tán thưng:Chân chc, môngïsăn, dáng ngon.”ɨ

“Ta khuyên ôngđng đâm đuèvào ch chết.”ơ

Gin Hành Chiâsiết cht nmìđm, bây giɩy đã đếnéthi khc ni¹xương cui cùng,ákhông dám nhúcnhích. Mc dùIThanh Trúc làtu sĩ KimĐan, nhưng rõràng tu viíca ông taĬdo đan dưcítích t, tuvi Gin Hành:Chi cao hơnông ta rtnhiu, ông taɪvn không phátįhin linh lcưGin Hành Chiívn hành, ch[xem Gin HànhChi như mt}ngưi bình thưng.

“Conđng tc gin.”ê

Thanh Trúc liếc mắt đưa tình với Giản Hành Chi: “Sau này, ta sẽ là phụ thân của con, sẽ chăm sóc con thật tốt, để con đeo vàng mang bạc ở Phong Nhã Lâu, trở thành giấc mộng xuân trong lòng nam nữ Quỷ Thành. Ta biết bây giờ con vẫn khó chấp nhận, nhưng không sao…” Thanh Trúc mở hộp gỗ trong tay mình ra: “Phụ thân dạy con làm đàn ông.”

Hoan Hỉ vốn đứng bên ngoài, cửa bị đá một cái “ầm” văng ra, y bị dọa nhảy dựng. Đợi đến lúc quay đầu lại, nhìn thấy Giản Hành Chi mặc áo trắng, mặt dính máu, tay cầm đầu Thanh Trúc, mắt lạnh nhìn y.

Lần đầu tiên, nàng bán y đi đào quặng, lần này bán y tới kỹ nam quán.

“Đây là cái gì?” Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Thanh Trúc, Thanh Trúc thổi nhẹ, Giản Hành Chi cảm thấy cổ ngứa ngứa, giống như có cái gì chui vào người.

Giản Hành Chi lạnh mắt, nghe Thanh Trúc nhỏ nhẹ giới thiệu: “Đây là Mị cốt trùng. Người trúng Mị cốt trùng, thân mang dị hương, cơ thể mị hoặc, tận hưởng một lần, cả đời khó quên. Chỉ cần ai đó đút máu cho con một lần…”

Giản Hành Chi lạnh mắt, nghe Thanh Trúc nhỏ nhẹ giới thiệu: “Đây là Mị cốt trùng. Người trúng Mị cốt trùng, thân mang dị hương, cơ thể mị hoặc, tận hưởng một lần, cả đời khó quên. Chỉ cần ai đó đút máu cho con một lần…”

Giản Hành Chi lạnh lùng liếc y, tất cả mọi người đồng loạt quỳ thẳng hơn.

Cái chết dâng lên trong lòng ông ta, ông ta cố gắng cầu sinh, khàn giọng lên tiếng. Thế nhưng vừa mở miệng, một búng máu phun ra, ông ta liền khép mắt.

Thanh Trúc liếc mắt đưa tình với Giản Hành Chi: “Sau này, ta sẽ là phụ thân của con, sẽ chăm sóc con thật tốt, để con đeo vàng mang bạc ở Phong Nhã Lâu, trở thành giấc mộng xuân trong lòng nam nữ Quỷ Thành. Ta biết bây giờ con vẫn khó chấp nhận, nhưng không sao…” Thanh Trúc mở hộp gỗ trong tay mình ra: “Phụ thân dạy con làm đàn ông.”

Lời còn chưa dứt, một cánh tay trắng trẻo cứng cáp bất chợt bóp cổ ông ta, ném mạnh xuống đất, tiếng xương sống vỡ nát truyền từ phía sau tới. Thanh Trúc trừng to mắt nhìn Giản Hành Chi vừa nãy còn nằm trên giường quỳ một gối dưới đất, một tay bóp cổ ông ta ấn xuống, rét lạnh mở miệng: “Đút máu một lần thì sao?”

“Không phải lần đầu.”

Toàn thân Thanh Trúc run rẩy, ông ta đau đến co quắp cả người.

Giản Hành Chi hờ hững nhìn y, giơ tay lên, một luồng chú văn đáp xuống người Hoan Hỉ. Hoan Hỉ cảm giác có gì đó chui vào đầu mình, y hoang mang quay lại, nhìn thấy Giản Hành Chi đứng trên cao, lạnh lùng nói: “Đi thông báo tất cả người của Phong Nhã Lâu ra hậu viện gặp ta. Không tới, chết!”

Tiến bộ duy nhất chính là lần trước trả tiền, lần này dù gì cũng lời ít tiền.

Cái chết dâng lên trong lòng ông ta, ông ta cố gắng cầu sinh, khàn giọng lên tiếng. Thế nhưng vừa mở miệng, một búng máu phun ra, ông ta liền khép mắt.

“Vậy giờ làm sao?” Giản Hành Chi hiểu ý nó: “Người đã chết rồi.”

“Chủ nhân!!!”

Giản Hành Chi không kịp hiểu, 666 bình tĩnh giải thích: “Bây giờ, ngài ra ngoài, thu phục bọn họ. Bắt đầu từ bây giờ, ngài sẽ là ông chủ mới của Phong Nhã Lâu. Giản Hành Chi, ít nhất cũng phải tổ chức cuộc thi hoa khôi chứ.”

Đám kỹ nam không dám hó hé, Hoan Hỉ không dừng kịp, nước mắt rơi xuống tí tách.

666 hét lên: “Ngài giết chết ông ta rồi!!!”

Hoan Hỉ nghe vậy liền đờ người. Y hoàn toàn không biết người đàn ông vừa mới trở thành phụ thân mới trước mặt có gì cần cứu.

Giản Hành Chi ngây người, lát sau mới sực tỉnh: “Thế này cũng yếu quá rồi đấy, còn nói tu sĩ Kim Đan…”

“Chủ nhân, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, mau nghĩ cách đi.”

Toàn thân Thanh Trúc run rẩy, ông ta đau đến co quắp cả người.

666 nhắc nhở y: “Ông ta là tình tiết quan trọng thúc đẩy nhân vật. Không có ông ta, cuộc thi hoa khôi không thể mở, ngài không thể bị quản gia Thành chủ nhìn trúng, nữ chính không thể tới cứu ngài, ngài không vào được phủ Thành chủ…”

“Vậy giờ làm sao?” Giản Hành Chi hiểu ý nó: “Người đã chết rồi.”

Lời còn chưa dứt, một cánh tay trắng trẻo cứng cáp bất chợt bóp cổ ông ta, ném mạnh xuống đất, tiếng xương sống vỡ nát truyền từ phía sau tới. Thanh Trúc trừng to mắt nhìn Giản Hành Chi vừa nãy còn nằm trên giường quỳ một gối dưới đất, một tay bóp cổ ông ta ấn xuống, rét lạnh mở miệng: “Đút máu một lần thì sao?”

666 trầm mặc. Một lát sau, nó nặng nề nói: “Chủ nhân, mau chóng tiếp quan Phong Nhã Lâu đi.”

Vừa nghe vậy, tất cả kỹ nam đồng loạt quỳ xuống, khóc rấm rứt, kêu la: “Phụ thân tha mạng.”

Giản Hành Chi: “…”

“Sao?”

Giản Hành Chi mở miệng, dứt khoát nói ra tất cả yêu cầu của mình: “Các người trở về thay y phục màu trắng, tốt nhất là màu đen, không được trang điểm phấn son, không được đi đứng ẹo qua ẹo lại, đứng thẳng ngồi ngay, quỳ cũng phải thẳng lưng, nói chuyện không được bóp cổ họng, giọng to một chút, gọi ta chủ nhân, tự xưng thuộc hạ, đừng làm ta mất mặt, giống đàn ông một chút đi!”

Giản Hành Chi không kịp hiểu, 666 bình tĩnh giải thích: “Bây giờ, ngài ra ngoài, thu phục bọn họ. Bắt đầu từ bây giờ, ngài sẽ là ông chủ mới của Phong Nhã Lâu. Giản Hành Chi, ít nhất cũng phải tổ chức cuộc thi hoa khôi chứ.”

Ngẫm nghĩ chốc lát, y giơ tay lên chỉ Hoan Hỉ: “Ngươi vào nội thành, tìm cô nương hôm nay bán ta, nói cho cô ấy biết sư phụ cô ấy bị người ta hành hạ rất thảm, ngài mai sắp bán cho người khác rồi, bảo cô ấy tối mai phải đến buổi tuyển chọn hoa khôi cứu ta.”

Nhắc nhở của Giản Hành Chi khiến 666 chột dạ, nó nhỏ giọng nói: “Dù sao cô ấy cũng là đồ đệ ngài mà… Sở dĩ lần này bán ngài, chắc bởi vì quá tin tưởng ngài, cảm thấy ngài tài giỏi, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề. Cô ấy đánh không lại Thanh Trúc, chỉ đành tìm cách ít tổn thất một chút…”

Giản Hành Chi: “…”

“Chủ nhân!!!”

666 ngăn cản dòng điện: “Chủ nhân! Nhanh lên!”

666 ngăn cản dòng điện: “Chủ nhân! Nhanh lên!”

Giản Hành Chi hít sâu một hơi, xếp chân dưới đất, nhắm mắt lại, nhanh chóng trấn áp cổ trùng trong cơ thể trước, sau đó đứng dậy chặt đầu Thanh Trúc, cầm cái đầu, đá văng cửa ra ngoài.

666 trợn mắt nói dối đến bản thân cũng không tin nổi: “Chắc chắn bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, chỉ cần ngài gửi tin cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới cứu ngài thôi! Ngài nói cho cô ấy biết, tối mai tuyển chọn hoa khôi, bảo cô ấy tới quậy một trận. Ngài bị Thúy Lục nhìn trúng, dẫn vào phủ Thành chủ, cô ấy lại tới cứu ngài mà bị bắt, là nhiệm vụ hoàn thành rồi.”

Hoan Hỉ vốn đứng bên ngoài, cửa bị đá một cái “ầm” văng ra, y bị dọa nhảy dựng. Đợi đến lúc quay đầu lại, nhìn thấy Giản Hành Chi mặc áo trắng, mặt dính máu, tay cầm đầu Thanh Trúc, mắt lạnh nhìn y.

Hoan Hỉ đơ người, tức khắc hét lên, xoay người định chạy xuống lầu.

Giản Hành Chi hờ hững nhìn y, giơ tay lên, một luồng chú văn đáp xuống người Hoan Hỉ. Hoan Hỉ cảm giác có gì đó chui vào đầu mình, y hoang mang quay lại, nhìn thấy Giản Hành Chi đứng trên cao, lạnh lùng nói: “Đi thông báo tất cả người của Phong Nhã Lâu ra hậu viện gặp ta. Không tới, chết!”

Đa phần bọn họ đều là phàm nhân, tối đa cũng chỉ Trúc Cơ. Trước đây, Thanh Trúc xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, ông ta nói gì, bọn họ nghe nấy. Hôm nay thấy Thanh Trúc chết trong tay Giản Hành Chi, chẳng một ai dám có ý chạy trốn. Hoan Hỉ vừa gọi, tất cả mọi người đồng loạt chạy tới hậu viện, đứng trước mặt Giản Hành Chi.

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay vứt đầu người xuống lầu.

666 hét lên: “Ngài giết chết ông ta rồi!!!”

Hoan Hỉ nghe vậy cuống cuồng chạy lảo đảo ra ngoài.

Tình cảnh nháy mắt được khống chế, mọi người đều nén nước mắt, cúi đầu quỳ gối dưới đất.

Đa phần bọn họ đều là phàm nhân, tối đa cũng chỉ Trúc Cơ. Trước đây, Thanh Trúc xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, ông ta nói gì, bọn họ nghe nấy. Hôm nay thấy Thanh Trúc chết trong tay Giản Hành Chi, chẳng một ai dám có ý chạy trốn. Hoan Hỉ vừa gọi, tất cả mọi người đồng loạt chạy tới hậu viện, đứng trước mặt Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhìn đám đàn ông ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn, không khỏi nhíu mày.

Mặc dù tình tiết đã lộn xộn rồi, nhưng 666 vẫn cố gắng lừa lọc qua ải.

Nhưng nhớ đến lời 666, để tránh điện giật không cần thiết, y vẫn dằn cơn khó chịu, mở miệng: “Thanh Trúc chết rồi, sau này Phong Nhã Lâu do ta tiếp quản. Ai trong các người dám ý kiến, ta giết kẻ đó.”

Vừa nghe vậy, tất cả kỹ nam đồng loạt quỳ xuống, khóc rấm rứt, kêu la: “Phụ thân tha mạng.”

Giản Hành Chi vừa nghe xưng hô “phụ thân” đã siết chặt nắm đấm, giận dữ quát: “Không được gọi phụ thân!”

“Đương nhiên cô ấy…”

Đám kỹ nam mắt rưng rưng, ngỡ ngàng nhìn y. Giản Hành Chi ngập ngừng chốc lát, ra lệnh: “Gọi chủ nhân.”

“Đây là cái gì?” Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Thanh Trúc, Thanh Trúc thổi nhẹ, Giản Hành Chi cảm thấy cổ ngứa ngứa, giống như có cái gì chui vào người.

“Hu hu hu, chủ nhân tha mạng…”

Đám kỹ nam lại bắt đầu khóc lóc, Giản Hành Chi đập bàn: “Không được khóc! Ai khóc, ta giết kẻ đó!”

“Sao?”

Tình cảnh nháy mắt được khống chế, mọi người đều nén nước mắt, cúi đầu quỳ gối dưới đất.

Giản Hành Chi mở miệng, dứt khoát nói ra tất cả yêu cầu của mình: “Các người trở về thay y phục màu trắng, tốt nhất là màu đen, không được trang điểm phấn son, không được đi đứng ẹo qua ẹo lại, đứng thẳng ngồi ngay, quỳ cũng phải thẳng lưng, nói chuyện không được bóp cổ họng, giọng to một chút, gọi ta chủ nhân, tự xưng thuộc hạ, đừng làm ta mất mặt, giống đàn ông một chút đi!”

Đám kỹ nam không dám hó hé, Hoan Hỉ không dừng kịp, nước mắt rơi xuống tí tách.

Giản Hành Chi hít sâu một hơi, xếp chân dưới đất, nhắm mắt lại, nhanh chóng trấn áp cổ trùng trong cơ thể trước, sau đó đứng dậy chặt đầu Thanh Trúc, cầm cái đầu, đá văng cửa ra ngoài.

Hoan Hỉ đơ người, tức khắc hét lên, xoay người định chạy xuống lầu.

Giản Hành Chi lạnh lùng liếc y, tất cả mọi người đồng loạt quỳ thẳng hơn.

Đám kỹ nam mắt rưng rưng, ngỡ ngàng nhìn y. Giản Hành Chi ngập ngừng chốc lát, ra lệnh: “Gọi chủ nhân.”

Giản Hành Chi chỉnh đốn bọn họ xong, ngước mắt nhìn ra cửa. 666 vội nhắc: “Bây giờ, ngài giữ vững thân phận tú ông, gửi thư cho Tần Vãn, bảo cô ấy tới cứu ngài. Ngài đừng đích thân ra ngoài, tình tiết không thể rối loạn!”

Giản Hành Chi không nói, 666 thúc giục: “Mau lên, nói không chừng bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, rất áy náy thì sao?”

Mặc dù tình tiết đã lộn xộn rồi, nhưng 666 vẫn cố gắng lừa lọc qua ải.

Giản Hành Chi nghe thấy tên “Tần Vãn”, mặt không cảm xúc nói: “Nó sẽ đến cứu ta sao? Là nó bán ta đấy.”

“Đương nhiên cô ấy…”

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay vứt đầu người xuống lầu.

“Không phải lần đầu.”

Lần đầu tiên, nàng bán y đi đào quặng, lần này bán y tới kỹ nam quán.

Tiến bộ duy nhất chính là lần trước trả tiền, lần này dù gì cũng lời ít tiền.

Nhắc nhở của Giản Hành Chi khiến 666 chột dạ, nó nhỏ giọng nói: “Dù sao cô ấy cũng là đồ đệ ngài mà… Sở dĩ lần này bán ngài, chắc bởi vì quá tin tưởng ngài, cảm thấy ngài tài giỏi, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề. Cô ấy đánh không lại Thanh Trúc, chỉ đành tìm cách ít tổn thất một chút…”

666 trợn mắt nói dối đến bản thân cũng không tin nổi: “Chắc chắn bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, chỉ cần ngài gửi tin cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới cứu ngài thôi! Ngài nói cho cô ấy biết, tối mai tuyển chọn hoa khôi, bảo cô ấy tới quậy một trận. Ngài bị Thúy Lục nhìn trúng, dẫn vào phủ Thành chủ, cô ấy lại tới cứu ngài mà bị bắt, là nhiệm vụ hoàn thành rồi.”

Giản Hành Chi không nói, 666 thúc giục: “Mau lên, nói không chừng bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, rất áy náy thì sao?”

Giản Hành Chi nghe thấy tên “Tần Vãn”, mặt không cảm xúc nói: “Nó sẽ đến cứu ta sao? Là nó bán ta đấy.”

Giản Hành Chi suy nghĩ, lỡ như Tần Vãn thật sự lo lắng… Y vẫn nên gửi tin tức thì hơn.

Ngẫm nghĩ chốc lát, y giơ tay lên chỉ Hoan Hỉ: “Ngươi vào nội thành, tìm cô nương hôm nay bán ta, nói cho cô ấy biết sư phụ cô ấy bị người ta hành hạ rất thảm, ngài mai sắp bán cho người khác rồi, bảo cô ấy tối mai phải đến buổi tuyển chọn hoa khôi cứu ta.”

666 nhắc nhở y: “Ông ta là tình tiết quan trọng thúc đẩy nhân vật. Không có ông ta, cuộc thi hoa khôi không thể mở, ngài không thể bị quản gia Thành chủ nhìn trúng, nữ chính không thể tới cứu ngài, ngài không vào được phủ Thành chủ…”

Hoan Hỉ nghe vậy liền đờ người. Y hoàn toàn không biết người đàn ông vừa mới trở thành phụ thân mới trước mặt có gì cần cứu.

4.9 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chắc tác giả thấy hai đứa chậm nhiệt quá nên tạo cơ hội đây mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Phải theo tình tiết nên hơi mệt nhỉ, hên là anh có 666 đó.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Đút máu gì cơ? Đoạn quan trọng lại ngắt rồi!!

thuhi2
thuhi2
2 Năm Cách đây

cần cứu chứ=))) cứu vãn tình tiết truyện, cứu vãn tình cảm 2 anh chị, cứu toi vì cười từ nãy giờ =))))

Khunglong
Khunglong
1 Năm Cách đây

Tr dat oi cười muốn khùng luôn á =)))))) chỗ người ta là kỹ nam mà ổng không cho đi đứng dặt dẹo không cho người ta ngựa nữa chứ =)))))

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!