Chương 31 (1)
Cố Bắc Thành, con thật tàn nhẫn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Chủ nhân, ngài đừng tức giận quá.” 666 cảm nhận được cơn phẫn nộ của Giản Hành Chi, vội vàng dỗ dành y: “Mặc dù quá trình không mấy hài lòng, nhưng dù gì ngài cũng vào được Phong Nhã Lâu, bắt đầu bước nhiệm vụ đầu tiên. Đây cũng là chuyện tốt đấy!”
“Ta muốn vào Phong Nhã Lâu sao?!”
Giản Hành Chi tức đến hồ đồ: “Ta không thèm 500 điểm tích lũy này, ta không làm nhiệm vụ này!”
“Chủ nhân…” 666 gượng cười: “Không làm nhiệm vụ không được đâu, ngài nghĩ thoáng một chút.”
666 khuyên nhủ Giản HànhằChi suốt đườngẵđi. Giản HànhịChi bị khiêngấvề Phong NhãýLâu. Y vừaưvào cửa, rấtđnhiều thanh niênútrẻ tuổi đềuíchạy tới xem,ḽdường như rấtòtò mò.
Thanh Trúc³đuổi đám người]này đi, saiḹngười gọi thầyửthuốc, sau đóĩmúc nước tớiórửa mặt choẽGiản Hành Chi.
Gươngảmặt sạch sẽ{của Giản Hành³Chi lộ ra,èchúng nhân rùngũmình. Thanh Trúcểvỗ tay, hàoìhứng reo: “Có²hoa khôi rồi!”õ
Những người thanhĪniên khác nhìnĨnhau, cuối cùngἵchẳng nói nổi¹một câu. Nếuínhư chỉ hơiảxinh đẹp, bọnđhọ còn cóḷchỗ soi mói,ấnhưng tướng mạoļGiản Hành Chiĩquả thật làỵthần tiên hạịphàm, ngay cả,lời khó ngheİmà bọn họḷcũng chẳng nóiĩđược.
“Trông nom choẽkỹ.” Thanh Trúcộvui mừng không(thôi: “Bảo đại¹phu chớ tiếcổtiền, thuốc gìậtốt cứ dùng,Їy bắt buộcữphải kịp thamàgia buổi bầuýcử hoa khôiùtối mai.” ThanhỏTrúc hí hửngẽlau mặt choặy: “Thật quáởhời.”
Nói xong,ẩThanh Trúc điụra ngoài, cănìdặn một thiếuỵniên mặc y³phục hồng phấnócạnh cửa: “Hoan{Hỉ, chăm sócĩca ca choừtốt, đều đãɨvào trong lâuЇrồi, đừng có(bộ dạng trinh}tiết liệt namĺnữa.”
“Vâng.”
HoanụHỉ giống nhưíkhông cam tâm,ɩcúi đầu đáp.
ĐợiîThanh Trúc dẫnḻngười rời đi,ãHoan Hỉ lậpểtức đổi sắcắmặt. Y ngồi]bên cạnh Giản[Hành Chi, nhìnưchằm chằm mặtịGiản Hành Chiõmột lát, lạnh[lùng hừ mộtừtiếng: “Đừng choửrằng có khuônÎmặt là hayỉlắm, ai làm)hoa khôi trongặlâu, không phảiἶchỉ xem mặtĩthôi đâu.”
GiảnẹHành Chi khôngỵhiểu y đangỉnói gì, hờīhững dời mắt,ìvừa quan sátíbốn phía vừaẹvận hành tâmìpháp.
Hoan Hỉ thấyýGiản Hành Chiỹkhông để ý(tới mình, nghĩiy khinh thườngỹmình, bèn cườiĩchâm biếm: “Ngươiịkhinh ta, taócòn khinh ngươiỳđấy. Tốt xấuḻgì, ta cũngấlà một thanh[quan(*), còn ngươiắngày mai phảiộđi tuyển chọnİhoa khôi rồi.ọNếu xui xẻo,ïe rằng mộtịđêm đã bịẫchơi chết, tốtụsố hơn cũngốvấy bẩn thânỉthể, bán khôngĺđược giá cao!”ồ
(*) Kỹ namÏbán nghệ khôngũbán thân
“Ngươi ồnẹquá.”
Rốt cuộcễGiản Hành Chiĩcũng mở miệng,ỹHoan Hỉ trừngểmắt, tức giậnĬquát: “Đồ đĩĩrạc, ngươi tưởng²mình đẹp thìóchẳng xem aiḻra gì hả?¸Tiểu gia choẫngươi biết…”
Lờiẩcòn chưa dứt,ḷcửa đã bịĮmở ra. ThanhἶTrúc dẫn thầyỵthuốc bước vào,ìHoan Hỉ nhanhụchóng đổi sắcɩmặt, cung kínhưgọi: “Phụ thân.”ḹ
Tất cả mọiìngười trong lâuòđều gọi ThanhấTrúc là “phụḽthân” . Thanh²Trúc gật đầu)với Hoan Hỉ,Ĭdẫn thầy thuốcɨvào, vô cùngớlo lắng: “Trươngùđại phu, đâyìlà tiểu tâmẵcan của ta,²bắt buộc phải[khỏe trước tốiấmai. Ta chuẩnợbị cuộc thi³hoa khôi nàyịrất lâu rồi,ἲngay cả đạiúnhân Thúy Lụcìphủ Thành chủḹcũng tới, taἷphải giành thểἷdiện cho PhongἷNhã Lâu.”
“ĐạiЇnhân Thanh Trúc]yên tâm.” Giọngặthầy thuốc lạnhínhạt: “Ta sẽìcố gắng hếtễsức.”
Dứt lời,ấthầy thuốc bướcảtới cạnh GiảnĨHành Chi, giơìtay lên sờɨcơ thể y,ợlập tức nhănýmày: “Xương toànĩthân đều gãy,ỉai lại raÎtay độc ácốnhư vậy?”
GiảnÍHành Chi lạnhílùng nhìn thầyảthuốc, cảm thấyĩông ta thậtỉthiếu hiểu biết.
“Cóốtrị được không?”ểThanh Trúc vộiểhỏi.
Thầy thuốc cười]nói: “Chỉ làĩtổn thương bìnhừthường, không phảiįvết thương doïpháp thuật tạoỡthành. Ta phốiịđơn thuốc, hẳn(là trước tốiẫmai sẽ ổn.”ị
“Đa tạ đạiẹphu.”
Thanh Trúcἴtiễn thầy thuốc[rồi bảo ngườiôđi chuẩn bị³thuốc. Chẳng baoỷlâu sau, thuốcèđược Hoan Hỉêbưng đến, đútýcho Giản HànhíChi.
Giản Hành Chiỵuống thuốc, nhắmộmắt lại.
Y lúcổnày hơi yếuìớt, mặt tái(nhợt đổ mồứhôi lạnh, nhắmấmắt, bộ dạngổlại có phầnẽgầy yếu, dườngịnhư vô cùngằkhó chịu.
Hoan Hỉįđút thuốc choẩy. Có lẽ,vì người quáἳđẹp, thấy yơnhắm mắt khôngánói lại cảmĺthấy hơi thươngỡhại, rầu rĩ:mở miệng: “Thôi,ỉngươi cũng đừngọđau lòng. Dùľgì cũng tớiἱrồi, tốt xấuḷgì cũng làĭcon đường sống.ỉHuynh đệ trongélâu đều ở(bên ngươi, ngươiắchớ cảm thấyĭcuộc sống quáÍtồi tệ. Ngàyạmai phải xemẩlà khách namЇhay khách nữ,ìnếu là kháchÍnam…”
“Các ngườiἳđều tự nguyệníà?”
Giản HànhéChi nghe hết¹nổi, cắt ngangểlời lải nhải(dài dòng củaïy.
Hoan Hỉ sữngìngười, tiếp đóửtựa như đauỉbuồn đáp: “Saoĭcó thể chứ?ĭChúng ta hoặcİlà bị bánẹtới đây, hoặcïlà bị cướp)tới đây, phápálực phụ thânĩcao thâm, ngươiɩcũng chớ nghĩỉnhiều nữa.”
GiảnậHành Chi khôngềnói, trong lòngìthầm có quyếtἷđịnh.
Hại nhiều người°như vậy, đángìgiết.
Y nhắm mắtớlại, đẩy dượcĨlực thấm vàoļxương, vận hànhÏtâm pháp, cảmígiác xương mìnhângưng tụ từngểchút một.
Hoan Hỉįđút thuốc, rồiỳlại dắp chănİcho y. ThấyìGiản Hành Chiứkhông muốn nóiụchuyện, y bènửra ngoài cửaũđứng.
Chẳng bao lâuìsau trời tối,đthân thể GiảnạHành Chi dần)dần liền lại,ısắp vào bướcỗngoặc quan trọng,ãđột nhiên yànghe thấy tiếngêcửa “cọt kẹt”ũvang lên.
Y mởầmắt, nhìn thấyồThanh Trúc bướcỉvào. Ông taậvừa đi vừaịlắc mông, lẳngílơ dâm đãng.
GiảnjHành Chi nhắmỗmắt, làm nhưĨkhông biết, cảmígiác Thanh Trúcứbước tới trướcɩmặt. Một látắsau, ông taỗgiơ tay, nhẹứnhàng áp lênóxương chân củaịGiản Hành Chi.èGiản Hành Chifbị động tácịnày kinh động,ἶlập tức mởɩmắt, nhíu mày:,“Ông làm gìễđấy?!”
Thanh Trúc:không lên tiếng,ìông ta cườiểhíp mắt nhìnựGiản Hành Chi,ómột tay cầm(hộp gỗ, tayãkia dừng trênỹcẳng chân y,¹ngón tay trượtỉtừ cẳng chânἵlên bắp đùi,İsau đó vỗạmông, tán thưởng:ἰ“Chân chắc, môngïsăn, dáng ngon.”ɨ
“Ta khuyên ôngầđừng đâm đầuèvào chỗ chết.”ơ
Giản Hành Chiâsiết chặt nắmìđấm, bây giờɩy đã đếnéthời khắc nối¹xương cuối cùng,ákhông dám nhúcầnhích. Mặc dùIThanh Trúc làịtu sĩ KimạĐan, nhưng rõặràng tu viícủa ông taĬdo đan dượcítích tụ, tuỡvi Giản Hành:Chi cao hơnἲông ta rấtẳnhiều, ông taɪvốn không phátįhiện linh lựcưGiản Hành Chiívận hành, chỉ[xem Giản HànhἳChi như một}người bình thường.
“Conịđừng tức giận.”ê
Thanh Trúc liếc mắt đưa tình với Giản Hành Chi: “Sau này, ta sẽ là phụ thân của con, sẽ chăm sóc con thật tốt, để con đeo vàng mang bạc ở Phong Nhã Lâu, trở thành giấc mộng xuân trong lòng nam nữ Quỷ Thành. Ta biết bây giờ con vẫn khó chấp nhận, nhưng không sao…” Thanh Trúc mở hộp gỗ trong tay mình ra: “Phụ thân dạy con làm đàn ông.”
Hoan Hỉ vốn đứng bên ngoài, cửa bị đá một cái “ầm” văng ra, y bị dọa nhảy dựng. Đợi đến lúc quay đầu lại, nhìn thấy Giản Hành Chi mặc áo trắng, mặt dính máu, tay cầm đầu Thanh Trúc, mắt lạnh nhìn y.
Lần đầu tiên, nàng bán y đi đào quặng, lần này bán y tới kỹ nam quán.
“Đây là cái gì?” Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Thanh Trúc, Thanh Trúc thổi nhẹ, Giản Hành Chi cảm thấy cổ ngứa ngứa, giống như có cái gì chui vào người.
Giản Hành Chi lạnh mắt, nghe Thanh Trúc nhỏ nhẹ giới thiệu: “Đây là Mị cốt trùng. Người trúng Mị cốt trùng, thân mang dị hương, cơ thể mị hoặc, tận hưởng một lần, cả đời khó quên. Chỉ cần ai đó đút máu cho con một lần…”
Giản Hành Chi lạnh mắt, nghe Thanh Trúc nhỏ nhẹ giới thiệu: “Đây là Mị cốt trùng. Người trúng Mị cốt trùng, thân mang dị hương, cơ thể mị hoặc, tận hưởng một lần, cả đời khó quên. Chỉ cần ai đó đút máu cho con một lần…”
Giản Hành Chi lạnh lùng liếc y, tất cả mọi người đồng loạt quỳ thẳng hơn.
Cái chết dâng lên trong lòng ông ta, ông ta cố gắng cầu sinh, khàn giọng lên tiếng. Thế nhưng vừa mở miệng, một búng máu phun ra, ông ta liền khép mắt.
Thanh Trúc liếc mắt đưa tình với Giản Hành Chi: “Sau này, ta sẽ là phụ thân của con, sẽ chăm sóc con thật tốt, để con đeo vàng mang bạc ở Phong Nhã Lâu, trở thành giấc mộng xuân trong lòng nam nữ Quỷ Thành. Ta biết bây giờ con vẫn khó chấp nhận, nhưng không sao…” Thanh Trúc mở hộp gỗ trong tay mình ra: “Phụ thân dạy con làm đàn ông.”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay trắng trẻo cứng cáp bất chợt bóp cổ ông ta, ném mạnh xuống đất, tiếng xương sống vỡ nát truyền từ phía sau tới. Thanh Trúc trừng to mắt nhìn Giản Hành Chi vừa nãy còn nằm trên giường quỳ một gối dưới đất, một tay bóp cổ ông ta ấn xuống, rét lạnh mở miệng: “Đút máu một lần thì sao?”
“Không phải lần đầu.”
Toàn thân Thanh Trúc run rẩy, ông ta đau đến co quắp cả người.
Giản Hành Chi hờ hững nhìn y, giơ tay lên, một luồng chú văn đáp xuống người Hoan Hỉ. Hoan Hỉ cảm giác có gì đó chui vào đầu mình, y hoang mang quay lại, nhìn thấy Giản Hành Chi đứng trên cao, lạnh lùng nói: “Đi thông báo tất cả người của Phong Nhã Lâu ra hậu viện gặp ta. Không tới, chết!”
Tiến bộ duy nhất chính là lần trước trả tiền, lần này dù gì cũng lời ít tiền.
Cái chết dâng lên trong lòng ông ta, ông ta cố gắng cầu sinh, khàn giọng lên tiếng. Thế nhưng vừa mở miệng, một búng máu phun ra, ông ta liền khép mắt.
“Vậy giờ làm sao?” Giản Hành Chi hiểu ý nó: “Người đã chết rồi.”
“Chủ nhân!!!”
Giản Hành Chi không kịp hiểu, 666 bình tĩnh giải thích: “Bây giờ, ngài ra ngoài, thu phục bọn họ. Bắt đầu từ bây giờ, ngài sẽ là ông chủ mới của Phong Nhã Lâu. Giản Hành Chi, ít nhất cũng phải tổ chức cuộc thi hoa khôi chứ.”
Đám kỹ nam không dám hó hé, Hoan Hỉ không dừng kịp, nước mắt rơi xuống tí tách.
666 hét lên: “Ngài giết chết ông ta rồi!!!”
Hoan Hỉ nghe vậy liền đờ người. Y hoàn toàn không biết người đàn ông vừa mới trở thành phụ thân mới trước mặt có gì cần cứu.
Giản Hành Chi ngây người, lát sau mới sực tỉnh: “Thế này cũng yếu quá rồi đấy, còn nói tu sĩ Kim Đan…”
“Chủ nhân, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, mau nghĩ cách đi.”
Toàn thân Thanh Trúc run rẩy, ông ta đau đến co quắp cả người.
666 nhắc nhở y: “Ông ta là tình tiết quan trọng thúc đẩy nhân vật. Không có ông ta, cuộc thi hoa khôi không thể mở, ngài không thể bị quản gia Thành chủ nhìn trúng, nữ chính không thể tới cứu ngài, ngài không vào được phủ Thành chủ…”
“Vậy giờ làm sao?” Giản Hành Chi hiểu ý nó: “Người đã chết rồi.”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay trắng trẻo cứng cáp bất chợt bóp cổ ông ta, ném mạnh xuống đất, tiếng xương sống vỡ nát truyền từ phía sau tới. Thanh Trúc trừng to mắt nhìn Giản Hành Chi vừa nãy còn nằm trên giường quỳ một gối dưới đất, một tay bóp cổ ông ta ấn xuống, rét lạnh mở miệng: “Đút máu một lần thì sao?”
666 trầm mặc. Một lát sau, nó nặng nề nói: “Chủ nhân, mau chóng tiếp quan Phong Nhã Lâu đi.”
Vừa nghe vậy, tất cả kỹ nam đồng loạt quỳ xuống, khóc rấm rứt, kêu la: “Phụ thân tha mạng.”
Giản Hành Chi: “…”
“Sao?”
Giản Hành Chi mở miệng, dứt khoát nói ra tất cả yêu cầu của mình: “Các người trở về thay y phục màu trắng, tốt nhất là màu đen, không được trang điểm phấn son, không được đi đứng ẹo qua ẹo lại, đứng thẳng ngồi ngay, quỳ cũng phải thẳng lưng, nói chuyện không được bóp cổ họng, giọng to một chút, gọi ta chủ nhân, tự xưng thuộc hạ, đừng làm ta mất mặt, giống đàn ông một chút đi!”
Giản Hành Chi không kịp hiểu, 666 bình tĩnh giải thích: “Bây giờ, ngài ra ngoài, thu phục bọn họ. Bắt đầu từ bây giờ, ngài sẽ là ông chủ mới của Phong Nhã Lâu. Giản Hành Chi, ít nhất cũng phải tổ chức cuộc thi hoa khôi chứ.”
Ngẫm nghĩ chốc lát, y giơ tay lên chỉ Hoan Hỉ: “Ngươi vào nội thành, tìm cô nương hôm nay bán ta, nói cho cô ấy biết sư phụ cô ấy bị người ta hành hạ rất thảm, ngài mai sắp bán cho người khác rồi, bảo cô ấy tối mai phải đến buổi tuyển chọn hoa khôi cứu ta.”
Nhắc nhở của Giản Hành Chi khiến 666 chột dạ, nó nhỏ giọng nói: “Dù sao cô ấy cũng là đồ đệ ngài mà… Sở dĩ lần này bán ngài, chắc bởi vì quá tin tưởng ngài, cảm thấy ngài tài giỏi, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề. Cô ấy đánh không lại Thanh Trúc, chỉ đành tìm cách ít tổn thất một chút…”
Giản Hành Chi: “…”
“Chủ nhân!!!”
666 ngăn cản dòng điện: “Chủ nhân! Nhanh lên!”
666 ngăn cản dòng điện: “Chủ nhân! Nhanh lên!”
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, xếp chân dưới đất, nhắm mắt lại, nhanh chóng trấn áp cổ trùng trong cơ thể trước, sau đó đứng dậy chặt đầu Thanh Trúc, cầm cái đầu, đá văng cửa ra ngoài.
666 trợn mắt nói dối đến bản thân cũng không tin nổi: “Chắc chắn bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, chỉ cần ngài gửi tin cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới cứu ngài thôi! Ngài nói cho cô ấy biết, tối mai tuyển chọn hoa khôi, bảo cô ấy tới quậy một trận. Ngài bị Thúy Lục nhìn trúng, dẫn vào phủ Thành chủ, cô ấy lại tới cứu ngài mà bị bắt, là nhiệm vụ hoàn thành rồi.”
Hoan Hỉ vốn đứng bên ngoài, cửa bị đá một cái “ầm” văng ra, y bị dọa nhảy dựng. Đợi đến lúc quay đầu lại, nhìn thấy Giản Hành Chi mặc áo trắng, mặt dính máu, tay cầm đầu Thanh Trúc, mắt lạnh nhìn y.
Hoan Hỉ đơ người, tức khắc hét lên, xoay người định chạy xuống lầu.
Giản Hành Chi hờ hững nhìn y, giơ tay lên, một luồng chú văn đáp xuống người Hoan Hỉ. Hoan Hỉ cảm giác có gì đó chui vào đầu mình, y hoang mang quay lại, nhìn thấy Giản Hành Chi đứng trên cao, lạnh lùng nói: “Đi thông báo tất cả người của Phong Nhã Lâu ra hậu viện gặp ta. Không tới, chết!”
Đa phần bọn họ đều là phàm nhân, tối đa cũng chỉ Trúc Cơ. Trước đây, Thanh Trúc xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, ông ta nói gì, bọn họ nghe nấy. Hôm nay thấy Thanh Trúc chết trong tay Giản Hành Chi, chẳng một ai dám có ý chạy trốn. Hoan Hỉ vừa gọi, tất cả mọi người đồng loạt chạy tới hậu viện, đứng trước mặt Giản Hành Chi.
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay vứt đầu người xuống lầu.
666 hét lên: “Ngài giết chết ông ta rồi!!!”
Hoan Hỉ nghe vậy cuống cuồng chạy lảo đảo ra ngoài.
Tình cảnh nháy mắt được khống chế, mọi người đều nén nước mắt, cúi đầu quỳ gối dưới đất.
Đa phần bọn họ đều là phàm nhân, tối đa cũng chỉ Trúc Cơ. Trước đây, Thanh Trúc xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, ông ta nói gì, bọn họ nghe nấy. Hôm nay thấy Thanh Trúc chết trong tay Giản Hành Chi, chẳng một ai dám có ý chạy trốn. Hoan Hỉ vừa gọi, tất cả mọi người đồng loạt chạy tới hậu viện, đứng trước mặt Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi nhìn đám đàn ông ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn, không khỏi nhíu mày.
Mặc dù tình tiết đã lộn xộn rồi, nhưng 666 vẫn cố gắng lừa lọc qua ải.
Nhưng nhớ đến lời 666, để tránh điện giật không cần thiết, y vẫn dằn cơn khó chịu, mở miệng: “Thanh Trúc chết rồi, sau này Phong Nhã Lâu do ta tiếp quản. Ai trong các người dám ý kiến, ta giết kẻ đó.”
Vừa nghe vậy, tất cả kỹ nam đồng loạt quỳ xuống, khóc rấm rứt, kêu la: “Phụ thân tha mạng.”
Giản Hành Chi vừa nghe xưng hô “phụ thân” đã siết chặt nắm đấm, giận dữ quát: “Không được gọi phụ thân!”
“Đương nhiên cô ấy…”
Đám kỹ nam mắt rưng rưng, ngỡ ngàng nhìn y. Giản Hành Chi ngập ngừng chốc lát, ra lệnh: “Gọi chủ nhân.”
“Đây là cái gì?” Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Thanh Trúc, Thanh Trúc thổi nhẹ, Giản Hành Chi cảm thấy cổ ngứa ngứa, giống như có cái gì chui vào người.
“Hu hu hu, chủ nhân tha mạng…”
Đám kỹ nam lại bắt đầu khóc lóc, Giản Hành Chi đập bàn: “Không được khóc! Ai khóc, ta giết kẻ đó!”
“Sao?”
Tình cảnh nháy mắt được khống chế, mọi người đều nén nước mắt, cúi đầu quỳ gối dưới đất.
Giản Hành Chi mở miệng, dứt khoát nói ra tất cả yêu cầu của mình: “Các người trở về thay y phục màu trắng, tốt nhất là màu đen, không được trang điểm phấn son, không được đi đứng ẹo qua ẹo lại, đứng thẳng ngồi ngay, quỳ cũng phải thẳng lưng, nói chuyện không được bóp cổ họng, giọng to một chút, gọi ta chủ nhân, tự xưng thuộc hạ, đừng làm ta mất mặt, giống đàn ông một chút đi!”
Đám kỹ nam không dám hó hé, Hoan Hỉ không dừng kịp, nước mắt rơi xuống tí tách.
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, xếp chân dưới đất, nhắm mắt lại, nhanh chóng trấn áp cổ trùng trong cơ thể trước, sau đó đứng dậy chặt đầu Thanh Trúc, cầm cái đầu, đá văng cửa ra ngoài.
Hoan Hỉ đơ người, tức khắc hét lên, xoay người định chạy xuống lầu.
Giản Hành Chi lạnh lùng liếc y, tất cả mọi người đồng loạt quỳ thẳng hơn.
Đám kỹ nam mắt rưng rưng, ngỡ ngàng nhìn y. Giản Hành Chi ngập ngừng chốc lát, ra lệnh: “Gọi chủ nhân.”
Giản Hành Chi chỉnh đốn bọn họ xong, ngước mắt nhìn ra cửa. 666 vội nhắc: “Bây giờ, ngài giữ vững thân phận tú ông, gửi thư cho Tần Vãn, bảo cô ấy tới cứu ngài. Ngài đừng đích thân ra ngoài, tình tiết không thể rối loạn!”
Giản Hành Chi không nói, 666 thúc giục: “Mau lên, nói không chừng bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, rất áy náy thì sao?”
Mặc dù tình tiết đã lộn xộn rồi, nhưng 666 vẫn cố gắng lừa lọc qua ải.
Giản Hành Chi nghe thấy tên “Tần Vãn”, mặt không cảm xúc nói: “Nó sẽ đến cứu ta sao? Là nó bán ta đấy.”
“Đương nhiên cô ấy…”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay vứt đầu người xuống lầu.
“Không phải lần đầu.”
Lần đầu tiên, nàng bán y đi đào quặng, lần này bán y tới kỹ nam quán.
Tiến bộ duy nhất chính là lần trước trả tiền, lần này dù gì cũng lời ít tiền.
Nhắc nhở của Giản Hành Chi khiến 666 chột dạ, nó nhỏ giọng nói: “Dù sao cô ấy cũng là đồ đệ ngài mà… Sở dĩ lần này bán ngài, chắc bởi vì quá tin tưởng ngài, cảm thấy ngài tài giỏi, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề. Cô ấy đánh không lại Thanh Trúc, chỉ đành tìm cách ít tổn thất một chút…”
666 trợn mắt nói dối đến bản thân cũng không tin nổi: “Chắc chắn bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, chỉ cần ngài gửi tin cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới cứu ngài thôi! Ngài nói cho cô ấy biết, tối mai tuyển chọn hoa khôi, bảo cô ấy tới quậy một trận. Ngài bị Thúy Lục nhìn trúng, dẫn vào phủ Thành chủ, cô ấy lại tới cứu ngài mà bị bắt, là nhiệm vụ hoàn thành rồi.”
Giản Hành Chi không nói, 666 thúc giục: “Mau lên, nói không chừng bây giờ cô ấy rất lo lắng cho ngài, rất áy náy thì sao?”
Giản Hành Chi nghe thấy tên “Tần Vãn”, mặt không cảm xúc nói: “Nó sẽ đến cứu ta sao? Là nó bán ta đấy.”
Giản Hành Chi suy nghĩ, lỡ như Tần Vãn thật sự lo lắng… Y vẫn nên gửi tin tức thì hơn.
Ngẫm nghĩ chốc lát, y giơ tay lên chỉ Hoan Hỉ: “Ngươi vào nội thành, tìm cô nương hôm nay bán ta, nói cho cô ấy biết sư phụ cô ấy bị người ta hành hạ rất thảm, ngài mai sắp bán cho người khác rồi, bảo cô ấy tối mai phải đến buổi tuyển chọn hoa khôi cứu ta.”
666 nhắc nhở y: “Ông ta là tình tiết quan trọng thúc đẩy nhân vật. Không có ông ta, cuộc thi hoa khôi không thể mở, ngài không thể bị quản gia Thành chủ nhìn trúng, nữ chính không thể tới cứu ngài, ngài không vào được phủ Thành chủ…”
Hoan Hỉ nghe vậy liền đờ người. Y hoàn toàn không biết người đàn ông vừa mới trở thành phụ thân mới trước mặt có gì cần cứu.
Chắc tác giả thấy hai đứa chậm nhiệt quá nên tạo cơ hội đây mà.
Phải theo tình tiết nên hơi mệt nhỉ, hên là anh có 666 đó.
Đút máu gì cơ? Đoạn quan trọng lại ngắt rồi!!
cần cứu chứ=))) cứu vãn tình tiết truyện, cứu vãn tình cảm 2 anh chị, cứu toi vì cười từ nãy giờ =))))
Tr dat oi cười muốn khùng luôn á =)))))) chỗ người ta là kỹ nam mà ổng không cho đi đứng dặt dẹo không cho người ta ngựa nữa chứ =)))))