Chương 31 (2)
Cố Bắc Thành, con thật tàn nhẫn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhưng y không dám hỏi nhiều, vội vã gật đầu rồi lui xuống.
Tần Uyển Uyển không khó tìm lắm, dù gì chuyện sáng hôm nay cũng náo động rất lớn, cộng thêm Tần Uyển Uyển xinh đẹp, dù cho đầu bù tóc rối thì chỉ cần nói cô gái xinh đẹp là lập tức có người chỉ đường.
Hoan Hỉ đi dọc từ chỗ bán Giản Hành Chi mà hỏi, biết được hành tung của Tần Uyển Uyển.
Nàng cầm linh thạch xong thì đi mua y phục trước, sau đó đến khách sạn, thuê một phòng cao cấp, tắm ở trong phòng.
Lúc tắm, Tần Uyển Uyểnẵnghiêm túc xoaôkỹ bồ kết°khắp người, 38ếkhuyên nàng: “Chủénhân, tranh thủ‹thời gian, côỏcòn phải quayẩlại cứu Giản,Chi Diễn nữa.”ï
“Ta cứu y?”ḻTần Uyển Uyểnἱcảm thấy 38ềnghĩ linh tinh:ụ“Ta mà tới,ĩbên cần cứuɪlà Phong NhãễLâu thì có.”ĩ
“Nhưng xương y)đều gãy hếtĬrồi.”
“Gãy hết,ởchẳng phải cònĨThiết đầu công{à?” Tần UyểnḷUyển ra hiệu:ở“Cậu quên yflàm sao lấyửđầu ủi taậđập xuống cátỷà? Hơn nữaìđã tới canhἳgiờ này, hẳnầy có thểàcử động rồi.”ú
Tần Uyển Uyểnựxoa bùn choḽmình, ngẫm nghĩ,àkhông đợi 38ừmở miệng đãỷkhoát tay: “Thôiỳthôi, để látýnữa ta điıxem thử. Kiếpếtrước, một phàmậnhân như GiảnẩChi Diễn cònjsống phây phây,ộGiản Hành Chi}không sao đâu.ỉHơn nữa ởứđó là kỹánam quán, ítậnhất bọn họỳphải đợi yÎlành xương rồiđmới làm gì.ửĐợi y khỏeĪhẳn, y khôngỷphá banh chỗľđó sao? Cậuớyên tâm đi,ừhiện giờ chắcỹchắn y rất³an toàn.”
Tần¸Uyển Uyển đangïnói chuyện, bỗng[nghe thấy tiếngIgõ cửa vangĩlên. Nàng mặcíy phục chỉnhứtề đứng dậy,ỵkéo cửa ra,ïnhìn thấy mộtắthiếu niên áoũđen đứng bênĭngoài. Tần UyểnàUyển sững người,ệkhông khỏi hỏi:ủ“Cậu là?”
Thiếuẻniên ngây ngốcỷnhìn dáng vẻἷTần Uyển Uyển.ịNàng vừa tắmữxong, khác hẳnđbộ dạng bùnḹđất đầy đầuỉban sáng. Thiếu³niên kinh ngạcịđến không thốtànên lời, Tần²Uyển Uyển hoẵkhẽ: “Công tử?”í
“À, ta tới°mật báo choícô!” Rốt cuộc²thiếu niên cũngịnhớ ra yjphải nói gì,ằkhông dám nhìnḹTần Uyển Uyểnỏnữa, thấp giọngĮnói: “Ta làḹngười của PhongứNhã Lâu, sư²phụ cô bịòhành hạ rấtủthảm, ngày maiẹsắp bán choỉngười khác rồi.įY bảo taítới báo cô[biết, cô nhấtúđịnh phải đếníbuổi tuyển chọnéhoa khôi tốiệmai cứu y.”ẻ
Nghe vậy, TầnЇUyển Uyển bàng,hoàng: “Sư phụềta bị hànhọhạ rất thảm?”ĩ
“Thảm lắm.” Thiếuìniên dựa theoộcăn dặn củaḹGiản Hành Chiἶgật đầu: “Thảm¹không nỡ nhìn.”ị
“Y làm sao?”ổTần Uyển Uyểnởhỏi chi tiếtìhơn, thiếu niênàngây người, bắtớđầu cấp tốcẩsuy nghĩ câuïtrả lời thíchửhợp. Tần UyểnĩUyển tiếp tụcỉhỏi: “Y liệtặhết toàn thân,fcác người cònĬcó thể hành¹hạ y thếĺnào nữa?”
“Thì…”ỵThiếu niên gấpẵđến vã mồõhôi: “Dù saoĩcũng thảm lắm,íđến ngày maiũtrinh tiết cũngăsắp mất rồi!ỏCô mau cứuổngười đi.”
Dứtἷlời, thiếu niênἵkhông nói thêm:nữa, xoay ngườiɪbỏ đi.
Tần UyểnốUyển nhìn thiếuẻniên bỏ chạy,ảsững sờ đứngỷở cửa.
Hệ thốngãthúc giục nàng:f“Mau cứu ngườiíđi! Lúc này,ẽĐại nữ chínhókhông thể lùi!ềLùi là trừἳđiểm nhân vật,¹cô phải đi)cứu người mớiĬcó thêm điểm!”ẩ
“Khoan đã…” TầnẫUyển Uyển suyĩnghĩ: “Cậu đểýta ngẫm lại.ịNếu Giản Hành‹Chi thật sựõcó chuyện, vớiôtính tình củaỳy, làm gìđcó ai chịuímật báo vììy.”
38: “…”Ї
Cô thật có²lòng tin vớiìy.
“Có người tớiộtìm ta mậtịbáo, xác suấtìlớn là y(đã an toàn,ẩnhưng vì saođy không đíchữthân đến tìmḽta?”
Tần UyểníUyển tiếp tụcíphân tích, 38)không theo kịp°đầu óc củaıTần Uyển Uyển.âNàng suy nghĩἵchốc lát, gõÎnhẹ lên bàn:ị“Việc này chỉícó hai trườngἶhợp. Thứ nhấtĨlà y thậtľsự an toàn,Ïnhưng vì nguyênĩnhân nào đóợbắt buộc phảióđưa ta đếnÎđó, cái nàyĩcó thể làủnhiệm vụ hệļthống của y.{Dựa theo tậpìquán nhiệm vụ{hệ thống trướcîgiờ của y,ḷcậu xem, hầuưhết đều làéy gây phiền¸phức, sau đóįbắt ta giải)quyết.”
Tần UyểnĨUyển nghĩ đếnỉhình thức ởỉchung của bọnẻhọ từ khiẩquen biết đếnịnay, chậm rãiđphân tích: “Lần]này đoán chừngívẫn là yÎgây phiền phức,ẽmuốn ta đến]úp nồi. Taụkhông thể đi!”ἷ
“Vậy…” 38 tòứmò: “Trường hợpîthứ hai thìđsao?”
“Trường hợp]thứ hai làủy thật sựỹxảy ra chuyện…”à
Tần Uyển Uyểnẹlẩm bẩm, mặtɩlộ vẻ hoảngầhốt: “Chuyện này…ăchuyện này khôngỗthể nào.”
“Vậyἱlỡ như thìísao?”
38 vẫn{ôm ấp ýinghĩ muốn TầnĩUyển Uyển điổxem thử: “Lỡềnhư y thậtĺsự xảy raụchuyện, cô sẽİlàm gì?”
“GiảnèHành Chi xảyĩra chuyện…” TầnỹUyển Uyển khôngđdám nghĩ, nhưngứsau khi épểmình suy nghĩḹhồi lâu, nàngĮđưa ra kếtẫluận ——
“Ta khôngỉthể đi cứuľy.” Tần UyểnơUyển nói, lậpἷtức thu dọnẩđồ đạc: “Thựcἲlực của taẻkém y quáĩnhiều, nếu yẹmà cũng xảyỏra chuyện, taɩđi chẳng phảiẽlà quà tặngịkèm à. Chúngầta mau lên,Ichạy khỏi QuỷỉThành ngay trongịđêm, không chừngõcòn có đườngởsống.”
“Không… Khôngỹphải chứ?”
38ẽsực nhớ: “Đợiἵđã, chúng taỡcòn có nhiệmévụ đấy!”
“Giữĩmạng quan trọng,¹chúng ta ra,khỏi thành trước.ứNếu y khôngờsao, đợi thờiửhạn nhiệm vụụcủa y kếtĩthúc, chắc chắn)sẽ liên lạcìvới chúng ta.ĮCòn nếu yửcó chuyện, chúngìta phải chạyẵcàng nhanh càng]tốt.”
“Nhưng…” 38ἶngập ngừng nhắcưnhở nàng: “Lỡănhư Giản HànhĬChi còn mộtĩhơi tàn, đợiĩcô tới cứuạthì sao?”
Độngītác Tần UyểnḹUyển cứng đờ.
“Đểắta nghĩ lại…”ìTần Uyển Uyểnồđặt đồ trênįtay xuống, chậmjrãi ngồi xuống:ỹ“Cậu để taởnghĩ lại…”
Cứ²thế Tần UyểnĺUyển suy nghĩạcả một ngày.
GiảnἲHành Chi đóngỉcửa Phong NhãấLâu. Y thậtľsự chướng mắt²điệu bộ củaạđám kỹ namộkia. Thừa dịpằPhong Nhã Lâuệđóng cửa, y³tốn một buổiísáng tập hợpẽđám kỹ namḹnày lại, huấnỉluyện một phen.õĐợi đến xế²chiều, Phong NhãăLâu mở cửaἵlại, dáng vẻặđã khác hẳnitrước đây.
Thân hìnhἵđám kỹ namìthẳng tắp, eoịđeo trường kiếm,,tóc buộc vảiἷbố đơn giản,ľmặt không phấnîson, trừ hốcἶmắt đỏ ửngựthì hết thảyýđều trông chẳngễgiống kỹ namỉquán, mà giốngἴvõ quán.
Cả đờiĩđám kỹ namảPhong Nhã Lâuđđều chưa từngẹnghĩ bao nhiêuInăm chân yếuỵtay mềm, aiđngờ bỗng dưngốmột ngày cầmễkiếm lên làmἶhán tử thôưlỗ tục tằng?
Nềỉnếp Phong Nhã:Lâu chỉnh đốnľxong xuôi, cuộcïthi hoa khôiɪcũng chuẩn bịộđâu vào đấy.
Tuyểnễchọn hoa khôiứdo một tayḷThanh Trúc lên}kế hoạch, Hoan²Hỉ phụ tráchễlo liệu mọiấchuyện. Hôm nayũThanh Trúc khôngịcòn, Giản HànhỏChi giao hếtímọi chuyện vàoẽtay Hoan Hỉ,ặtuyên bố vớiýbên ngoài ThanhơTrúc bị bệnh.
Sânĺkhấu tuyển chọnĩđã sớm xâyĮdựng xong, nắngỉchiều vừa tắt,ĩtân khách lụcũtục tới nơi.ĺHoan Hỉ phụ²trách chiêu đãi,³Giản Hành Chiἱvới tư cách¸là thí sinhợdự thi, ngồiắtrong phòng chuẩnįbị chờ tới¸lượt.
Y vừa đợiḻvừa bảo ngườiưđi thăm dòẵxem Tần UyểnìUyển đến chưa.
Chỉ}có chuyện cứuâhay không cứuámà Tần UyểnỉUyển suy nghĩ}mất cả ngày.
Nàngỉvừa cảm thấyĺđáng đời GiảníHành Chi, yỉmuốn luyện đạoởthì đánh lênềTịch Sơn, bảnậthân muốn vềïTiên giới thìốép nàng tuịluyện. Nàng bâyđgiờ thảm nhưầvậy đều tạiýy, mặc dùềy vô ý]tạo ra, nhưngļtội gì nàngếphải vì yìvào sinh raẵtử.
Lại vừa nhớảtới y vàèbộ dạng cườiîtoe toét củaây, nàng biếtụchẳng qua yóthiếu thông minh,ựnhưng tâm không]xấu, tội khôngèđến nỗi.
Đủ thứòmâu thuẫn tậpẽhợp trong lòng,ľTần Uyển Uyểnİnghĩ tới nghĩọlui. Đợi đếnịđêm, nàng vẫn¹tới gần PhongìNhã Lâu, bắtjđầu đi lòng:vòng.
Thật ra lýătrí nàng mách,ɩhiện tại cảíhai loại tìnhếhuống, cho dùỗlà là GiảnɩHành Chi khốngờchế Phong Nhã)Lâu hay làịGiản Hành Chiịbị Phong Nhã(Lâu thủ tiêu,Ĭnàng đều khôngỹnên đến.
Dù tỷớlệ Giản HànhľChi khống chếỵPhong Nhã Lâuịrất cao, nhưngásâu thẳm trongơlòng nàng vẫnľcó một nỗiỉbất an mơ{hồ, sợ Giản(Hành Chi chỉìcòn một hơiɩtàn, vì thếụkhông dám bỏ(đi.
Nhưng chỉ vìử“một hơi tàn”ẹmà đánh cượcặan nguy củaềmình, Tần UyểnļUyển vẫn cảmĺthấy không đượcİlý trí, khôngẽđược thỏa đáng.
Vì thế Tần Uyển Uyển đứng trước cửa Phong Nhã Lâu, xoay lòng vòng, vốn không nghĩ ra kết quả.
Tần Uyển Uyển còn đang xoay vòng, đột nhiên bị người ta nhét một tờ giấy vào tay.
Giản Hành Chi siết chặt nắm tay, vỗ một đống phù chú xuống mặt bàn, quay đầu ra lệnh cho Hoan Hỉ bên cạnh: “Cầm phù chú của ta, phái tất cả người của Phong Nhã Lâu đi bắt giữ Cố Bắc Thành. Tối nay, bắt buộc phải đưa cô ta tới Phong Nhã Lâu!”
Có điều dù là thế, nàng vẫn quá đẹp, ánh mắt mọi người đều không kiềm được len lén liếc sang. Nàng xoay chưa được bao lâu, một kỹ nam áo đen lạnh giọng nói: “Cô nương, đừng xoay nữa, vào đi.”
Gương mặt nàng quá thu hút, sau khi dùng Thiên Diện điều chỉnh giảm xuống còn 1/10 trước đây, tình huống mới đỡ hơn.
Giản Hành Chi nghe vậy, tức đến lảo đảo.
Nàng càng nghĩ càng sợ. Nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, Tần Uyển Uyển bắt đầu căng thẳng. Chẳng bao lâu sau, nàng nhìn thấy một đôi giầy bươm bướm dừng trước mặt mình.
Có điều dù là thế, nàng vẫn quá đẹp, ánh mắt mọi người đều không kiềm được len lén liếc sang. Nàng xoay chưa được bao lâu, một kỹ nam áo đen lạnh giọng nói: “Cô nương, đừng xoay nữa, vào đi.”
Y không thể sử dụng pháp thuật với Tần Uyển Uyển, nhưng người khác có thể sử dụng bùa chú của y.
Tần Uyển Uyển chạy cực nhanh, hệt như có người đuổi giết. 38 khó hiểu hỏi: “Ký chủ, cơ hội miễn phí đó! Cô chạy làm gì?!”
“Mười… Năm linh thạch.”
“Ta… ta không xoay.” Tần Uyển Uyển giống như ăn trộm bị cảnh sát tra hỏi, lập tức căng thẳng, vội vàng giải thích: “Ta chỉ xem thôi chứ không có ý gì khác, nhưng ta không biết giá cả của các người, ta sợ đắt.”
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, cố nhịn: “Tìm lý do, miễn phí cho cô ta.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển tìm được giải thích hợp lý cho hành vi xoay lòng vòng của mình: “Ta muốn vào, nhưng sợ đắt quá. Phí tham gia của các người bao nhiêu?”
“Ta… ta không xoay.” Tần Uyển Uyển giống như ăn trộm bị cảnh sát tra hỏi, lập tức căng thẳng, vội vàng giải thích: “Ta chỉ xem thôi chứ không có ý gì khác, nhưng ta không biết giá cả của các người, ta sợ đắt.”
Đi hay không đi đây, lỡ như đi xong toi mạng tại đây, vì Giản Hành Chi mà mất mạng có đáng không?
“Mười… Năm linh thạch.”
666 nghe thấy Giản Hành Chi hỏi, cúi đầu xấu hổ: “Xin lỗi, tư duy nữ chính hơi… vượt quá sức tưởng tượng của ta.”
Tần Uyển Uyển bị đám kỹ nam nâng thẳng về Phong Nhã Các. Sau khi đưa vào hậu viện, Tần Uyển Uyển bị ấn quỳ xuống đất, nhìn phải nhìn trái, chỉ thấy xung quanh đều là đàn ông mặc áo đen, eo đeo bội kiếm, trông hết sức nghiêm trọng.
Người nói chuyện vừa mở miệng, bỗng nhớ tới cái gì, giảm “mười linh thạch” ban đầu xuống còn nửa giá: “Rẻ lắm, cô vào đi.”
“Bánh làm gì rớt từ trên trời xuống, bỗng dưng miễn phí, chắc chắn có bẫy.”
“Năm linh thạch.” Tần Uyển Uyển cố ra vẻ bình tĩnh: “Hơi đắt, để ta nghĩ lại. Ngươi mặc kệ ta, để ta nghĩ lại.”
Tần Uyển Uyển bi thương mở miệng, nhưng giọng nói của nàng đều biến thành “ưm ưm ưm”.
Tần Uyển Uyển khoát tay đi xa, lòng tiếp tục sợ hãi.
Tần Uyển Uyển: “…”
Đi hay không đi đây, lỡ như đi xong toi mạng tại đây, vì Giản Hành Chi mà mất mạng có đáng không?
Gương mặt nàng quá thu hút, sau khi dùng Thiên Diện điều chỉnh giảm xuống còn 1/10 trước đây, tình huống mới đỡ hơn.
Có ai kéo khách hung dữ như các người không!
Tần Uyển Uyển đang lưỡng lự ở cửa, Giản Hành Chi đang ngồi trong phòng để kỹ nam trang điểm mặc y phục cho, lạnh lùng nghe kỹ nam báo: “Chủ nhân, phái người đi hỏi rồi, cô nương kia nói phí tham gia đắt quá, muốn suy nghĩ lại.”
Phí tham gia đắt quá.
“Ta đã nói bọn họ không đơn giản mà! Thấy chưa, cái này mà là kỹ nam quán?! Đây rõ ràng là tổ chức sát thủ!”
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, cố nhịn: “Tìm lý do, miễn phí cho cô ta.”
“Hả?”
“Năm linh thạch.” Tần Uyển Uyển cố ra vẻ bình tĩnh: “Hơi đắt, để ta nghĩ lại. Ngươi mặc kệ ta, để ta nghĩ lại.”
Giản Hành Chi ra lệnh, kỹ nam lập tức đi làm.
Tần Uyển Uyển còn đang xoay vòng, đột nhiên bị người ta nhét một tờ giấy vào tay.
Một lát sau, toàn thể Phong Nhã Lâu hành động, cầm bùa chú của Giản Hành Chi truy bắt Tần Uyển Uyển.
“Cô nương.” Kỹ nam nhét tờ giấy cho nàng nói một cách hợp tình hợp lý: “Tối nay Phong Nhã Lâu chúng tôi tổ chức hoạt động, tặng cô một phiếu ưu đãi, buổi tối chọn kỹ nam không lấy tiền.”
Tần Uyển Uyển vừa nghe vậy, ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm Phong Nhã Lâu.
“Hả?”
Tần Uyển Uyển khoát tay đi xa, lòng tiếp tục sợ hãi.
Tần Uyển Uyển cầm phiếu ưu đãi trên tay ngây người: “Vậy chẳng phải ăn bánh không trả tiền sao?”
Tần Uyển Uyển quay về lấy túi, vừa chạy từ khách sạn ra đã bị người ta truy đuổi. Nàng thành thạo chạy thục mạng trong ngõ nhỏ, vừa chạy vừa nói với 38.
“Không sai.” Kỹ nam gạt đầu: “Cơ hội không thể bỏ lỡ, cô mau vào đi.”
Người nói chuyện vừa mở miệng, bỗng nhớ tới cái gì, giảm “mười linh thạch” ban đầu xuống còn nửa giá: “Rẻ lắm, cô vào đi.”
Tần Uyển Uyển vừa nghe vậy, ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm Phong Nhã Lâu.
Tần Uyển Uyển đang lưỡng lự ở cửa, Giản Hành Chi đang ngồi trong phòng để kỹ nam trang điểm mặc y phục cho, lạnh lùng nghe kỹ nam báo: “Chủ nhân, phái người đi hỏi rồi, cô nương kia nói phí tham gia đắt quá, muốn suy nghĩ lại.”
Lát sau, nàng lập tức từ chối, xoay người bỏ đi: “Không cần đâu, cáo từ.”
“Thời điểm đặc biệt, ta chỉ có thể sử dụng phương pháp đặc biệt.”
Kỹ nam sững sờ, nhìn Tần Uyển Uyển ban đầu còn cố ra vẻ bình tĩnh, sau đó lập tức co giò bỏ chạy vào ngõ hẻm!
Tần Uyển Uyển chạy cực nhanh, hệt như có người đuổi giết. 38 khó hiểu hỏi: “Ký chủ, cơ hội miễn phí đó! Cô chạy làm gì?!”
Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi, vô cùng bất mãn với hành vi của tên nghịch đồ này.
“Bánh làm gì rớt từ trên trời xuống, bỗng dưng miễn phí, chắc chắn có bẫy.”
Một đám kỹ nam cộng thêm hộ vệ cưỡi linh thú xông ra, trông cứ như tổ chức sát thủ dốc toàn lực lao ra.
Tần Uyển Uyển chạy trong ngõ hẻm: “Ta nghĩ kỹ rồi, hiện tại có hai tình huống. Tình huống thứ nhất, kỹ nam đó do Giản Hành Chi phái tới, y chắc chắn an toàn rồi, lại còn muốn bẫy ta. Tình huống thứ hai là Giản Hành Chi xong đời rồi, bọn họ phát hiện ra ta, chắc chắn dẫn người đánh lén ta, ta không thể đứng yên chịu chết. Bây giờ, ta phải ra khỏi thành tránh đầu sóng ngọn gió. Đợi quay về, ta sẽ lập linh vị cho Giản Hành Chi, dâng hương cúng tế!”
Lúc Tần Uyển Uyển bỏ chạy, kỹ nam cũng ngây người. Y lập tức chạy về hậu viện Phong Nhã Lâu, gấp gáp nói với Giản Hành Chi: “Chủ nhân, không hay rồi, người chạy rồi!”
Tần Uyển Uyển cúi đầu, bi thương nghĩ.
Giản Hành Chi nghe vậy, tức đến lảo đảo.
Hoan Hỉ tỉnh bơ chắp tay với người khác: “Phong Nhã Lâu tiếp khách, đây là khách quý của chúng ta.”
“Cô nói với ta dù gì nó cũng là đồ đệ ta, bỏ ta lại, trong lòng rất áy náy?”
Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi, vô cùng bất mãn với hành vi của tên nghịch đồ này.
Giản Hành Chi ra lệnh, kỹ nam lập tức đi làm.
666 nghe thấy Giản Hành Chi hỏi, cúi đầu xấu hổ: “Xin lỗi, tư duy nữ chính hơi… vượt quá sức tưởng tượng của ta.”
“Tiêu ta rồi.”
“Thời điểm đặc biệt, ta chỉ có thể sử dụng phương pháp đặc biệt.”
Giản Hành Chi siết chặt nắm tay, vỗ một đống phù chú xuống mặt bàn, quay đầu ra lệnh cho Hoan Hỉ bên cạnh: “Cầm phù chú của ta, phái tất cả người của Phong Nhã Lâu đi bắt giữ Cố Bắc Thành. Tối nay, bắt buộc phải đưa cô ta tới Phong Nhã Lâu!”
Tần Uyển Uyển bị lá bùa định trụ, căn bản không thể nhúc nhích. Nàng được nâng ra, tất cả mọi người đều tò mò nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển cầm phiếu ưu đãi trên tay ngây người: “Vậy chẳng phải ăn bánh không trả tiền sao?”
Y không thể sử dụng pháp thuật với Tần Uyển Uyển, nhưng người khác có thể sử dụng bùa chú của y.
Kỹ nam nhận lệnh, lập tức quỳ xuống, hô to: “Rõ!”
Một lát sau, toàn thể Phong Nhã Lâu hành động, cầm bùa chú của Giản Hành Chi truy bắt Tần Uyển Uyển.
Một đám kỹ nam cộng thêm hộ vệ cưỡi linh thú xông ra, trông cứ như tổ chức sát thủ dốc toàn lực lao ra.
Tần Uyển Uyển quay về lấy túi, vừa chạy từ khách sạn ra đã bị người ta truy đuổi. Nàng thành thạo chạy thục mạng trong ngõ nhỏ, vừa chạy vừa nói với 38.
Dứt lời, nàng xoay đầu, một phù chú bay tới trước mặt, Tần Uyển lập tức Uyển lộn mèo. Đồng thời ngay lúc đó, phù văn rơi như mưa xuống người nàng, Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.
“Ta đã nói bọn họ không đơn giản mà! Thấy chưa, cái này mà là kỹ nam quán?! Đây rõ ràng là tổ chức sát thủ!”
Dứt lời, nàng xoay đầu, một phù chú bay tới trước mặt, Tần Uyển lập tức Uyển lộn mèo. Đồng thời ngay lúc đó, phù văn rơi như mưa xuống người nàng, Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.
Tần Uyển Uyển chạy trong ngõ hẻm: “Ta nghĩ kỹ rồi, hiện tại có hai tình huống. Tình huống thứ nhất, kỹ nam đó do Giản Hành Chi phái tới, y chắc chắn an toàn rồi, lại còn muốn bẫy ta. Tình huống thứ hai là Giản Hành Chi xong đời rồi, bọn họ phát hiện ra ta, chắc chắn dẫn người đánh lén ta, ta không thể đứng yên chịu chết. Bây giờ, ta phải ra khỏi thành tránh đầu sóng ngọn gió. Đợi quay về, ta sẽ lập linh vị cho Giản Hành Chi, dâng hương cúng tế!”
Hoan Hỉ dẫn bốn kỹ nam nhảy từ chỗ tối ra, cúi người cười híp mắt với Tần Uyển Uyển: “Tần tiểu thư, tối nay cô buộc phải hạ cố đến Phong Nhã Các.”
Có ai kéo khách hung dữ như các người không!
“Năm mươi linh thạch liền lập tức bán ta, không muốn cứu ta mà còn muốn chạy. Ta còn tưởng ta và con quen biết nhau lâu, cùng trải qua sinh tử, cũng coi như sư đồ tình thâm, không ngờ con bạc bẽo như thế. Cố Bắc Thành.” Giản Hành Chi nghiến răng: “Con thật tàn nhẫn!”
Tần Uyển Uyển bi thương mở miệng, nhưng giọng nói của nàng đều biến thành “ưm ưm ưm”.
Hoan Hỉ phẫy tay, bốn kỹ nam nâng Tần Uyển Uyển lên, đi ra ngõ hẻm.
“Cô nương.” Kỹ nam nhét tờ giấy cho nàng nói một cách hợp tình hợp lý: “Tối nay Phong Nhã Lâu chúng tôi tổ chức hoạt động, tặng cô một phiếu ưu đãi, buổi tối chọn kỹ nam không lấy tiền.”
Tần Uyển Uyển bị lá bùa định trụ, căn bản không thể nhúc nhích. Nàng được nâng ra, tất cả mọi người đều tò mò nhìn nàng.
Lát sau, nàng lập tức từ chối, xoay người bỏ đi: “Không cần đâu, cáo từ.”
Hoan Hỉ tỉnh bơ chắp tay với người khác: “Phong Nhã Lâu tiếp khách, đây là khách quý của chúng ta.”
Đủ rồi, nàng không muốn rêu rao khắp nơi chuyện mình đến thanh lâu đâu!
Đủ rồi, nàng không muốn rêu rao khắp nơi chuyện mình đến thanh lâu đâu!
Tần Uyển Uyển bị đám kỹ nam nâng thẳng về Phong Nhã Các. Sau khi đưa vào hậu viện, Tần Uyển Uyển bị ấn quỳ xuống đất, nhìn phải nhìn trái, chỉ thấy xung quanh đều là đàn ông mặc áo đen, eo đeo bội kiếm, trông hết sức nghiêm trọng.
“Tiêu ta rồi.”
Tần Uyển Uyển cúi đầu, bi thương nghĩ.
Hoan Hỉ phẫy tay, bốn kỹ nam nâng Tần Uyển Uyển lên, đi ra ngõ hẻm.
“Đây chắc chắn là tổ chức giết người như ngóe, Giản Hành Chi cũng ngỏm củ tỏi tại đây, ta chỉ còn nước chịu chết.”
Nàng càng nghĩ càng sợ. Nghe phía sau vang lên tiếng bước chân, Tần Uyển Uyển bắt đầu căng thẳng. Chẳng bao lâu sau, nàng nhìn thấy một đôi giầy bươm bướm dừng trước mặt mình.
Tần Uyển Uyển nhìn đôi giày kia, sững sờ ngẩng đầu. Nương theo tầm mắt, nàng nhìn thấy thanh niên mặc trường sam tím nhạt thêu bạch lan, xõa tóc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển ngây người, chợt nghe thấy tiếng Giản Hành Chi cười khẩy.
“Năm mươi linh thạch liền lập tức bán ta, không muốn cứu ta mà còn muốn chạy. Ta còn tưởng ta và con quen biết nhau lâu, cùng trải qua sinh tử, cũng coi như sư đồ tình thâm, không ngờ con bạc bẽo như thế. Cố Bắc Thành.” Giản Hành Chi nghiến răng: “Con thật tàn nhẫn!”
Kỹ nam sững sờ, nhìn Tần Uyển Uyển ban đầu còn cố ra vẻ bình tĩnh, sau đó lập tức co giò bỏ chạy vào ngõ hẻm!
Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng đã nói mà, người này chẳng sao cả, không những không cần nàng cứu, phỏng chừng còn muốn úp nồi nàng.
Nữa, chị lại chạy nữa rồi, uổng công sư phụ dốc lòng dạy chị vậy mà…
Í cuối cùng anh cũng nói câu này, lúc đầu chị đặt tên Cố Bắc Thành chỉ để vì nghe anh nói câu này đó.
Hai người này cứ như cái rạp xiếc trung ương :))
Lời thoại đúng với chị mong ước chưa hả Uyển Uyển ơi!
Thương sư phụ Giản. Bị bán còn phải ngồi đếm tiền cho chị nhà nữa :)))
Rồi cuối cùng chị cũng nghe được lời như ý nhé =)))) “Cố Bắc Thành con thật tàn nhẫn”