Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 32 (1)

Chương 32 (1)

Dám phi lễ đồ đệ của ông, chết đi!!!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển không nói, Giản Hành Chi cau mày: “Sao không nói? Tự biết đuối lý à?”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Người xem xem, bây giờ rốt cuộc cần ta cứu người hay là người cứu ta?”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên chỉ một vòng: “Một đêm không gặp, người đã thành thủ lĩnh tổ chức sát thủ. Nếu năng lực cỡ này mà người còn chết ở đây, ta tới thì làm được gì? Ta tới chẳng phải chịu chết sao? Nhưng ta vẫn tới mà!”

Tn Uyn Uyn xoay chuynòli nói, nhɩđến hành đngvĩ đi caãmình mà tbi phc bnĨthân: “Biết rõnếu sư phìxy ra chuyn,ta ti chngïqua ch làchu chết, nhưngta vn lolng cho ngưi,ti Phong NhãĪLâu thăm dòthế nào. Hànhđng như vyđúng là sinhàt tương giao,òđôi bên cùngòhưng, anh dũngtt cùng! Sưêph.” Tn UynêUyn ngng đu,ĭgiơ nm đmgia không trung:“Ta có dũngcm không?”

GinĩHành Chi bĩTn Uyn Uynĺnói đến ngungưi, tt ck nam tiđây đu bnánh mt sùngbái v phíaTn Uyn Uyn.

Nếukhông hi lúc]nãy thy bĺdng cm đuõchy vun vútca nàng, bníh cũng suýttin ri.

“Con…

GinHành Chi cɩcm thy không¸đúng ch nào,ínhưng li không¸nói ra đưc.Y ngp ngngchc lát riЇnhìn Hoan Hđvi vã chyívào: “Ch nhân,mau chun b,hai ngưi naĩlà ti ngàiếri.”

Nghe vy,Gin Hành Chiélp tc điĩsc mt, nhìníngưi bên cnh,Îlnh ging rajlnh: “Sp xếpĨđi.”

Tn UynUyn chưa kpphn ng đãthy Gin HànhChi xách vt:áo, dn ngưiïvi vã chyĩvào phòng, giTn Uyn Uyn:Ĭ“Bc Thành, vàoɪđây.”

Tn UynýUyn nhanh nhn}chy vào, sngs nhìn GinHành Chi ngijtrưc bàn trangđim, đám đànông mt màysát khí vanãy bt đuľchưng din choy. Y đưaĪchân cho mtngưi sơn móng,İvươn tay chohai ngưi khácđeo vòng, ngngĩđu cho mt}ngưi đánh phnmt, tóc đưcļmt ngưi khácgi trong tay,dùng gy stènung nóng unítóc.

Đi lát na,ɩHoan H dnécon xung snh,İta s đotıly hoa khôiĭđ qun giaòph Thành chònhìn trúng, tiếnìvào ph ThànhĨch. Lúc đó,ĩcon phi chyra ngăn cn.”ĩ

“Sau đó thì¹sao?” Tn UyníUyn nghiêm túcIlng nghe kchđbn ca mình.Gin Hành ChiЇngm son giy,nghiêng mt choĩngưi khác đánhImá hng, nghiêmĬtúc căn dn:Į“Sau đó, conľb ngưi taÎđ thương, nhanhíchóng chy trn.Trưc khi chy,con nh hô°to con nht(đnh s trli cu ta.”ļ

“Ta kêu nhưvy… Tn UynUyn khó hiu:Nhm mc đíchgì?”

Đ bn°h tăng cưngphòng th!” GinưHành Chi nóimt cách đươngnhiên, không hăcm thy bêntrong có btc vn đlogic nào: “Chòsau khi taıvào đưc phóThành ch, con[li ti cuïta, sau đóĬb h bt,tr thành tùnhân ca h!”

“Sau đó thìãsao?”

“Sau đóta s c}gng cu con.Con yên tâm,ïta s khôngđ con chếtɨđâu.”

Tn UynUyn: “…

Nàngbiết mà, nàngli phi úpni ri.

Nói xong,Hoan H livt vào: “Chɨnhân.” Y viĬvi vàng vàngìchy ti trưcómt Gin HànhChi: “Đi thôi,ļsp ti ri.”

Đi!”

Gin HànhChi đng dy,Їxách váy dnđám ngưi xôngra ngoài.

Tn UynUyn ngây ngưichc lát, viôvã đui theoGin Hành ChiÏra ngoài: “Sưph, chúng taãlăn ln nhưthế na ngày,írt cuc đâlàm gì?”

Vàoph Thành chìđó.” Gin HànhįChi nhìn nàng:ì“Ta ln vàotrưc, con vàoĪsau.”

Bng phươngóthc b btìb tù h???

TnUyn Uyn đuáđy chm hi,ĭđ xut chtưvn đi vitình tiết bthp lý này:ĬVy chúng taèvào thng đókhông đưc sao?ýSao phi quanhÍco như thế?”

“Con hi tiutinh linh y.”ļGin Hành Chidn nàng đếnôhu đài, nhìnngưi đàn ôngõđang đánh đànftrên sân khu.

TnìUyn Uyn biếty cũng vìlàm nhim v,nàng nhìn lên)sân khu, cÍgng ly thêmĬthông tin: “Đưcri, vy chúngta chia binhhai hưng. Nhưngúsư ph, thucİh này cangưi phi xílý thế nào?”

“X lý?” GinôHành Chi quayđu, dàn knam phía sauy lp tcqu mt hàng,rưng rưng nưcɩmt nhìn y:ĩChch nhân…í

Ôi tri, câmming, ta khônggiết các ngưi.”Gin Hành Chikhoát tay, xoayèmt nhìn sânkhu: “Ch taïly đưc hoa(khôi ri nói.”

“Hoa khôi?”

Rtjcuc Tn UynUyn nhn rachuyn gì khôngİhp lý, nàngxoay đu nhìnngưi đàn ôngíđánh đàn phongếnhã trên bc,ìđt nhiên nh{ra: “Sư ph,ângưi đnh biudin cái gìđ đot lyhoa khôi?”

Đươngănhiên là tuytk đc mônca ta. Conyên tâm.” Gin¸Hành Chi vÍvai Tn UynưUyn: “Mi lnta biu din,c snh đưng,đu reo hò.íSư ph làm(cái gì cũngâmnh, đot lyìhoa khôi chĭlà mt cáinhc tay. HoanH.” Gin HànhóChi ra hiuĨbng mt viHoan H bêncnh: “Đưa Ctiu thư xung,sp xếp vtrí đp. Đilát na… Gin(Hành Chi nhcÏnh nàng: “Cuta, tuyt điĩkhông th thànhcông.”

Nói gingànhư nàng cóïth thành côngvy.

Nhưng thành công không dễ, thất bại thì dễ, nàng lập tức gật đầu: “Sư phụ yên tâm, ta chắc chắn thất bại.”

“Tên nhóc hoạt bát này.”

Sau khi hai người trao đổi xong, Hoan Hỉ dẫn Tần Uyển Uyển rời đi. Trước khi đi, Giản Hành Chi đột nhiên gọi nàng: “Đợi đã.”

Có điều Tần Uyển Uyển không muốn tính toán, nàng theo Hoan Hỉ đi lên trên.

Dĩ nhiên rồi.

Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn Giản Hành Chi quan sát nàng từ trên xuống dưới, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Váy mới?”

Tần Uyển Uyển thăm dò bằng thần thức, biết đại khái tu vi đối phương liền rút về, quay đầu nhìn sân khấu.

Nghe nói thế, động tác Hoan Hỉ cứng đờ, y xấu hổ cười: “Tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng ta… chúng ta đều là kỹ nam trong lâu, không phải sát thủ gì cả.”

Phong Nhã Các có hai tầng, khách quý ngồi tại lầu hai. Hoan Hỉ vừa dẫn nàng đi lên lầu hai, vừa nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Đại nhân Thúy Lục cũng ở phòng kế bên tiểu thư. Chúng tôi đã đục một lỗ bí mật trong phòng, tiện cho tiểu thư quan sát đại nhân Thúy Lục.”

Tần Uyển Uyển sững sờ gật đầu: “Vâng”

Tần Uyển Uyển: “…”

Giản Hành Chi, thật không hổ là người.

Giản Hành Chi nhướng mày: “Cũng được, trở về sư phụ mua thêm cho con hai bộ.”

Tần Uyển Uyển nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe thấy trên sân khấu đọc đến tên Giản Hành Chi: “Vị tiếp theo, Phong Nhã Lâu, Giản Hành Chi.”

Tần Uyển Uyển nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe thấy trên sân khấu đọc đến tên Giản Hành Chi: “Vị tiếp theo, Phong Nhã Lâu – Giản Hành Chi.”

“Thật không dám giấu…” Hoan Hỉ vừa nhắc tới chuyện này, đôi mắt đã ửng đỏ, bắt đầu nũng nịu tố khổ theo bản năng: “Trước đây nô không phải thế này, là phụ thân… À không, sau khi chủ nhân tới đã ép chúng nô mang bộ dạng hán tử thô lỗ kia. Tiểu thư…”

Tần Uyển Uyển tựa nghiêng cửa sổ, bốc nắm hạt dưa, đợi Giản Hành Chi biểu diễn, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi hứng thú.

Tần Uyển Uyển hoàn hồn. Hoan Hỉ dẫn nàng đi về phía khách quý ngồi.

Giản Hành Chi nâng vạt váy dài thườn thượt chạy lên, Hoan Hỉ nhắc nhở nàng: “Cố tiểu thư, đi thôi.”

Sau khi hai người trao đổi xong, Hoan Hỉ dẫn Tần Uyển Uyển rời đi. Trước khi đi, Giản Hành Chi đột nhiên gọi nàng: “Đợi đã.”

Tần Uyển Uyển hoàn hồn. Hoan Hỉ dẫn nàng đi về phía khách quý ngồi.

Hoan Hỉ vừa nói vừa cúi đầu gạt lệ: “Người có thời gian, có thể nói với chủ nhân không? Chúng ta chỉ biết mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thật sự không làm được đại sự gì. Hôm nay, chủ nhân đích thân dạy dỗ trong sân viện, đã có mười mấy huynh đệ phải vào y quán rồi…”

MC giới thiệu Giản Hành Chi xong, quay đầu nhìn y: “Vậy hôm nay, Giản công tử muốn biểu diễn tài nghề gì cho chúng ta, lại muốn dùng cái gì để đả động đến trái tim tân khách tại đây, khiến họ dâng phiếu đề cử quý giá cho ngài? Xin phép nhường sân khấu lại cho Giản công tử!”

Dường như 38 nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, cô giúp y nhiệm vụ này sao?”

MC trên sân khấu đang giới thiệu Giản Hành Chi. Giản Hành Chi đứng một bên, vẻ mặt vô cùng tự tin, chẳng hề có chút luống cuống, tựa như đã quen với cảnh tượng này.

Hoan Hỉ nói xong, ý thức được mình nói nhiều, vội lau nước mắt, khụt khịt mũi nói: “Không nói nữa, chủ nhân đã lên sân khấu rồi, tiểu thư xem trước đi.”

“Giúp.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Nể mặt y phục xinh đẹp, ta không giúp y, điểm tích lũy của y chắc cứ âm mãi.”

“Chủ nhân thật lương thiện!” 38 vội nịnh nọt: “Cô giúp y cũng là giúp chính mình. Y là nhân vật quan trọng trong cơ duyên của cô, giúp y giải quyết vấn đề, cô sẽ lấy được thứ mình muốn.”

Nhưng thành công không dễ, thất bại thì dễ, nàng lập tức gật đầu: “Sư phụ yên tâm, ta chắc chắn thất bại.”

Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn Giản Hành Chi quan sát nàng từ trên xuống dưới, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Váy mới?”

Tần Uyển Uyển không muốn lý luận với hệ thống ngu ngốc này. Không giúp y, nàng không biết làm gì chắc?

Ha ha.

Tần Uyển Uyển không muốn lý luận với hệ thống ngu ngốc này. Không giúp y, nàng không biết làm gì chắc?

Dường như 38 nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, cô giúp y nhiệm vụ này sao?”

Có điều Tần Uyển Uyển không muốn tính toán, nàng theo Hoan Hỉ đi lên trên.

Phong Nhã Các có hai tầng, khách quý ngồi tại lầu hai. Hoan Hỉ vừa dẫn nàng đi lên lầu hai, vừa nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Đại nhân Thúy Lục cũng ở phòng kế bên tiểu thư. Chúng tôi đã đục một lỗ bí mật trong phòng, tiện cho tiểu thư quan sát đại nhân Thúy Lục.”

“Cậu thật chu đáo.” Tần Uyển Uyển mang tinh thần giúp người làm việc tốt, bèn khen ngợi Hoan Hỉ: “Nhóm sát thủ các cậu sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.”

Nghe nói thế, động tác Hoan Hỉ cứng đờ, y xấu hổ cười: “Tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng ta… chúng ta đều là kỹ nam trong lâu, không phải sát thủ gì cả.”

Giản Hành Chi nhướng mày: “Cũng được, trở về sư phụ mua thêm cho con hai bộ.”

“Hả?” Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Các cậu… Dáng vẻ các cậu như vậy mà không phải sát thủ?”

Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng cũng chẳng giỏi an ủi kiểu đàn ông mít ướt thế này. Tiễn bước Hoan Hỉ, nàng bước vào phòng, bên trong đã có một người hầu đang đợi. Tần Uyển Uyển đi vào, người hầu bèn hành lễ châm trà cho nàng, kính cẩn nói: “Tiểu thư, ngồi bên này.”

“Thật không dám giấu…” Hoan Hỉ vừa nhắc tới chuyện này, đôi mắt đã ửng đỏ, bắt đầu nũng nịu tố khổ theo bản năng: “Trước đây nô không phải thế này, là phụ thân… À không, sau khi chủ nhân tới đã ép chúng nô mang bộ dạng hán tử thô lỗ kia. Tiểu thư…”

Hoan Hỉ vừa nói vừa cúi đầu gạt lệ: “Người có thời gian, có thể nói với chủ nhân không? Chúng ta chỉ biết mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thật sự không làm được đại sự gì. Hôm nay, chủ nhân đích thân dạy dỗ trong sân viện, đã có mười mấy huynh đệ phải vào y quán rồi…”

Tần Uyển Uyển: “…”

Giản Hành Chi nâng vạt váy dài thườn thượt chạy lên, Hoan Hỉ nhắc nhở nàng: “Cố tiểu thư, đi thôi.”

Giản Hành Chi, thật không hổ là người.

“Chủ nhân thật lương thiện!” 38 vội nịnh nọt: “Cô giúp y cũng là giúp chính mình. Y là nhân vật quan trọng trong cơ duyên của cô, giúp y giải quyết vấn đề, cô sẽ lấy được thứ mình muốn.”

Hoan Hỉ nói xong, ý thức được mình nói nhiều, vội lau nước mắt, khụt khịt mũi nói: “Không nói nữa, chủ nhân đã lên sân khấu rồi, tiểu thư xem trước đi.”

Dứt lời, tiếng vỗ tay bên dưới vang dội.

Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng cũng chẳng giỏi an ủi kiểu đàn ông mít ướt thế này. Tiễn bước Hoan Hỉ, nàng bước vào phòng, bên trong đã có một người hầu đang đợi. Tần Uyển Uyển đi vào, người hầu bèn hành lễ châm trà cho nàng, kính cẩn nói: “Tiểu thư, ngồi bên này.”

Tần Uyển Uyển ngồi bên cửa sổ, quay đầu nhìn gian kế bên, dùng thần thức cảm giác được bên trong có ba người, trong đó một người đang ngồi, hai người đang đứng. Người phụ nữ đang ngồi tu vi Hóa Thần, hai người đứng đều là Nguyên Anh.

Tần Uyển Uyển thăm dò bằng thần thức, biết đại khái tu vi đối phương liền rút về, quay đầu nhìn sân khấu.

MC trên sân khấu đang giới thiệu Giản Hành Chi. Giản Hành Chi đứng một bên, vẻ mặt vô cùng tự tin, chẳng hề có chút luống cuống, tựa như đã quen với cảnh tượng này.

Tần Uyển Uyển trợn mắt, dù tướng mạo Giản Hành Chi đã làm xấu, nhưng dù sao cũng là Giản Hành Chi, ai mà không thích?

“Hả?” Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Các cậu… Dáng vẻ các cậu như vậy mà không phải sát thủ?”

Tần Uyển Uyển tựa nghiêng cửa sổ, bốc nắm hạt dưa, đợi Giản Hành Chi biểu diễn, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi hứng thú.

MC giới thiệu Giản Hành Chi xong, quay đầu nhìn y: “Vậy hôm nay, Giản công tử muốn biểu diễn tài nghề gì cho chúng ta, lại muốn dùng cái gì để đả động đến trái tim tân khách tại đây, khiến họ dâng phiếu đề cử quý giá cho ngài? Xin phép nhường sân khấu lại cho Giản công tử!”

Tần Uyển Uyển ngồi bên cửa sổ, quay đầu nhìn gian kế bên, dùng thần thức cảm giác được bên trong có ba người, trong đó một người đang ngồi, hai người đang đứng. Người phụ nữ đang ngồi tu vi Hóa Thần, hai người đứng đều là Nguyên Anh.

Dứt lời, tiếng vỗ tay bên dưới vang dội.

Dẫu sau trong loại trường hợp này, thứ quan trọng nhất chính là gương mặt. Giữa đám đông phàm nhân, khuôn mặt Giản Hành Chi đúng là hoành hành bá đạo.

Ha ha.

“Tên nhóc hoạt bát này.”

Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói, dường như là người tên Thúy Lục, giọng điệu tán thưởng: “Đẹp mà không tục, đại nhân Thành chủ thích đứa trẻ có sức sống như vậy.”

Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói, dường như là người tên Thúy Lục, giọng điệu tán thưởng: “Đẹp mà không tục, đại nhân Thành chủ thích đứa trẻ có sức sống như vậy.”

Dĩ nhiên rồi.

Tần Uyển Uyển trợn mắt, dù tướng mạo Giản Hành Chi đã làm xấu, nhưng dù sao cũng là Giản Hành Chi, ai mà không thích?

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hết âm rồi nhe chời, người ta đang kiếm điểm tích cực lắm đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bởi vì người ta là thần tiên đó hehe

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nói vậy là chị cũng thích?

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Cảm giác Uyển Uyển có thể phụt dưa vì tiết mục của anh đó

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Đọc đến câu “MC trên sân khấu” thoáng khựng lại, tui đang ở cổ đại hay hiện đại đây. Chết cười với bạn chủ nhà ?

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!