Chương 32 (1)
Dám phi lễ đồ đệ của ông, chết đi!!!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển không nói, Giản Hành Chi cau mày: “Sao không nói? Tự biết đuối lý à?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Người xem xem, bây giờ rốt cuộc cần ta cứu người hay là người cứu ta?”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên chỉ một vòng: “Một đêm không gặp, người đã thành thủ lĩnh tổ chức sát thủ. Nếu năng lực cỡ này mà người còn chết ở đây, ta tới thì làm được gì? Ta tới chẳng phải chịu chết sao? Nhưng ta vẫn tới mà!”
Tần Uyển Uyển xoay chuyểnòlời nói, nhớɩđến hành độngỏvĩ đại củaãmình mà tựỳbội phục bảnĨthân: “Biết rõớnếu sư phụìxảy ra chuyện,ỳta tới chẳngïqua chỉ làắchịu chết, nhưngạta vẫn loἵlắng cho người,ἳtới Phong NhãĪLâu thăm dòẽthế nào. Hànhịđộng như vậyịđúng là sinhàtử tương giao,òđôi bên cùngòhướng, anh dũngἵtột cùng! Sưêphụ.” Tần UyểnêUyển ngẩng đầu,ĭgiơ nắm đấmữgiữa không trung:ỉ“Ta có dũngỉcảm không?”
GiảnĩHành Chi bịĩTần Uyển Uyểnĺnói đến nguửngười, tất cảἴkỹ nam tạiἳđây đều bắnἶánh mắt sùngịbái về phíaốTần Uyển Uyển.
Nếuựkhông hải lúc]nãy thấy bộĺdạng cắm đầuõchạy vun vútỉcủa nàng, bọníhọ cũng suýtỏtin rồi.
“Con…”
GiảnặHành Chi cứɩcảm thấy không¸đúng chỗ nào,ínhưng lại không¸nói ra được.ỗY ngập ngừngấchốc lát rồiЇnhìn Hoan Hỉđvội vã chạyívào: “Chủ nhân,ịmau chuẩn bị,ỉhai người nữaĩlà tới ngàiếrồi.”
Nghe vậy,ẫGiản Hành Chiélập tức đổiĩsắc mặt, nhìníngười bên cạnh,Îlạnh giọng rajlệnh: “Sắp xếpĨđi.”
Tần UyểnẫUyển chưa kịpḷphản ứng đãựthấy Giản HànhịChi xách vạt:áo, dẫn ngườiïvội vã chạyĩvào phòng, gọiộTần Uyển Uyển:Ĭ“Bắc Thành, vàoɪđây.”
Tần UyểnýUyển nhanh nhẹn}chạy vào, sữngἷsờ nhìn GiảnỉHành Chi ngồijtrước bàn trangồđiểm, đám đànịông mặt màyḻsát khí vừaốnãy bắt đầuľchưng diện choớy. Y đưaĪchân cho mộtệngười sơn móng,İvươn tay choểhai người khácựđeo vòng, ngẩngĩđầu cho một}người đánh phấnợmắt, tóc đượcļmột người khácảgiữ trong tay,ẩdùng gậy sắtènung nóng uốnítóc.
“Đợi lát nữa,ɩHoan Hỉ dẫnécon xuống sảnh,İta sẽ đoạtılấy hoa khôiĭđể quản giaòphủ Thành chủònhìn trúng, tiếnìvào phủ ThànhĨchủ. Lúc đó,ĩcon phải chạyốra ngăn cản.”ĩ
“Sau đó thì¹sao?” Tần UyểníUyển nghiêm túcIlắng nghe kịchđbản của mình.ỷGiản Hành ChiЇngậm son giấy,ịnghiêng mặt choĩngười khác đánhImá hồng, nghiêmĬtúc căn dặn:Į“Sau đó, conľbị người taÎđả thương, nhanhíchóng chạy trốn.ἷTrước khi chạy,ịcon nhớ hô°to con nhất(định sẽ trởớlại cứu ta.”ļ
“Ta kêu nhưỉvậy…” Tần UyểnỉUyển khó hiểu:ở“Nhằm mục đíchỵgì?”
“Để bọn°họ tăng cườngỷphòng thủ!” GiảnưHành Chi nóiἱmột cách đươngầnhiên, không hềăcảm thấy bênἲtrong có bấtảcứ vấn đềễlogic nào: “Chờòsau khi taıvào được phủóThành chủ, con[lại tới cứuïta, sau đóĬbị họ bắt,ậtrở thành tùịnhân của họ!”ẩ
“Sau đó thìãsao?”
“Sau đóịta sẽ cố}gắng cứu con.ỉCon yên tâm,ïta sẽ khôngậđể con chếtɨđâu.”
Tần UyểnửUyển: “…”
Nàngẽbiết mà, nàngẵlại phải úpẹnồi rồi.
Nói xong,ểHoan Hỉ lạiẩvọt vào: “Chủɨnhân.” Y vộiĬvội vàng vàngìchạy tới trướcómặt Giản HànhḹChi: “Đi thôi,ļsắp tới rồi.”ệ
“Đi!”
Giản HànhỉChi đứng dậy,Їxách váy dẫnờđám người xôngổra ngoài.
Tần UyểnầUyển ngây ngườiịchốc lát, vộiôvã đuổi theoềGiản Hành ChiÏra ngoài: “Sưấphụ, chúng taãlăn lộn nhưẳthế nửa ngày,írốt cuộc đểâlàm gì?”
“Vàoịphủ Thành chủìđó.” Giản HànhįChi nhìn nàng:ì“Ta lẩn vàoắtrước, con vàoĪsau.”
Bằng phươngóthức bị bắtìbỏ tù hả???
TầnửUyển Uyển đầuáđầy chấm hỏi,ĭđề xuất chấtưvấn đối vớiẵtình tiết bấtịhợp lý này:Ĭ“Vậy chúng taèvào thẳng đóỉkhông được sao?ýSao phải quanhÍco như thế?”ị
“Con hỏi tiểuỳtinh linh ấy.”ļGiản Hành Chiἲdẫn nàng đếnôhậu đài, nhìnờngười đàn ôngõđang đánh đànftrên sân khấu.
TầnìUyển Uyển biếtểy cũng vìửlàm nhiệm vụ,ỡnàng nhìn lên)sân khấu, cốÍgắng lấy thêmĬthông tin: “Đượcἳrồi, vậy chúngổta chia binhἶhai hướng. Nhưngúsư phụ, thuộcİhạ này củaầngười phải xửílý thế nào?”ἲ
“Xử lý?” GiảnôHành Chi quayἶđầu, dàn kỹựnam phía sauἰy lập tứcấquỳ một hàng,ồrưng rưng nướcɩmắt nhìn y:ĩ“Chủ… chủ nhân…”í
“Ôi trời, câmừmiệng, ta khôngỹgiết các người.”ớGiản Hành Chiằkhoát tay, xoayèmặt nhìn sânỉkhấu: “Chờ taïlấy được hoa(khôi rồi nói.”ở
“Hoa khôi?”
Rốtjcuộc Tần UyểnắUyển nhận raỏchuyện gì khôngİhợp lý, nàngḷxoay đầu nhìnợngười đàn ôngíđánh đàn phongếnhã trên bục,ìđột nhiên nhớ{ra: “Sư phụ,ângười định biểuợdiễn cái gìỡđể đoạt lấyỗhoa khôi?”
“Đươngănhiên là tuyệtἵkỹ độc mônỳcủa ta. Conồyên tâm.” Giản¸Hành Chi vỗÍvai Tần UyểnưUyển: “Mỗi lầnỉta biểu diễn,ểcả sảnh đường,đều reo hò.íSư phụ làm(cái gì cũngâmạnh, đoạt lấyìhoa khôi chỉĭlà một cáiἲnhấc tay. HoanộHỉ.” Giản HànhóChi ra hiệuĨbằng mắt vớiịHoan Hỉ bênồcạnh: “Đưa Cốẵtiểu thư xuống,ợsắp xếp vịứtrí đẹp. Đợiủlát nữa…” Giản(Hành Chi nhắcÏnhở nàng: “Cứuἶta, tuyệt đốiĩkhông thể thànhộcông.”
Nói giốngànhư nàng cóïthể thành côngởvậy.
Nhưng thành công không dễ, thất bại thì dễ, nàng lập tức gật đầu: “Sư phụ yên tâm, ta chắc chắn thất bại.”
“Tên nhóc hoạt bát này.”
Sau khi hai người trao đổi xong, Hoan Hỉ dẫn Tần Uyển Uyển rời đi. Trước khi đi, Giản Hành Chi đột nhiên gọi nàng: “Đợi đã.”
Có điều Tần Uyển Uyển không muốn tính toán, nàng theo Hoan Hỉ đi lên trên.
Dĩ nhiên rồi.
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn Giản Hành Chi quan sát nàng từ trên xuống dưới, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Váy mới?”
Tần Uyển Uyển thăm dò bằng thần thức, biết đại khái tu vi đối phương liền rút về, quay đầu nhìn sân khấu.
Nghe nói thế, động tác Hoan Hỉ cứng đờ, y xấu hổ cười: “Tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng ta… chúng ta đều là kỹ nam trong lâu, không phải sát thủ gì cả.”
Phong Nhã Các có hai tầng, khách quý ngồi tại lầu hai. Hoan Hỉ vừa dẫn nàng đi lên lầu hai, vừa nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Đại nhân Thúy Lục cũng ở phòng kế bên tiểu thư. Chúng tôi đã đục một lỗ bí mật trong phòng, tiện cho tiểu thư quan sát đại nhân Thúy Lục.”
Tần Uyển Uyển sững sờ gật đầu: “Vâng”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi, thật không hổ là người.
Giản Hành Chi nhướng mày: “Cũng được, trở về sư phụ mua thêm cho con hai bộ.”
Tần Uyển Uyển nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe thấy trên sân khấu đọc đến tên Giản Hành Chi: “Vị tiếp theo, Phong Nhã Lâu, Giản Hành Chi.”
Tần Uyển Uyển nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe thấy trên sân khấu đọc đến tên Giản Hành Chi: “Vị tiếp theo, Phong Nhã Lâu – Giản Hành Chi.”
“Thật không dám giấu…” Hoan Hỉ vừa nhắc tới chuyện này, đôi mắt đã ửng đỏ, bắt đầu nũng nịu tố khổ theo bản năng: “Trước đây nô không phải thế này, là phụ thân… À không, sau khi chủ nhân tới đã ép chúng nô mang bộ dạng hán tử thô lỗ kia. Tiểu thư…”
Tần Uyển Uyển tựa nghiêng cửa sổ, bốc nắm hạt dưa, đợi Giản Hành Chi biểu diễn, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi hứng thú.
Tần Uyển Uyển hoàn hồn. Hoan Hỉ dẫn nàng đi về phía khách quý ngồi.
Giản Hành Chi nâng vạt váy dài thườn thượt chạy lên, Hoan Hỉ nhắc nhở nàng: “Cố tiểu thư, đi thôi.”
Sau khi hai người trao đổi xong, Hoan Hỉ dẫn Tần Uyển Uyển rời đi. Trước khi đi, Giản Hành Chi đột nhiên gọi nàng: “Đợi đã.”
Tần Uyển Uyển hoàn hồn. Hoan Hỉ dẫn nàng đi về phía khách quý ngồi.
Hoan Hỉ vừa nói vừa cúi đầu gạt lệ: “Người có thời gian, có thể nói với chủ nhân không? Chúng ta chỉ biết mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thật sự không làm được đại sự gì. Hôm nay, chủ nhân đích thân dạy dỗ trong sân viện, đã có mười mấy huynh đệ phải vào y quán rồi…”
MC giới thiệu Giản Hành Chi xong, quay đầu nhìn y: “Vậy hôm nay, Giản công tử muốn biểu diễn tài nghề gì cho chúng ta, lại muốn dùng cái gì để đả động đến trái tim tân khách tại đây, khiến họ dâng phiếu đề cử quý giá cho ngài? Xin phép nhường sân khấu lại cho Giản công tử!”
Dường như 38 nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, cô giúp y nhiệm vụ này sao?”
MC trên sân khấu đang giới thiệu Giản Hành Chi. Giản Hành Chi đứng một bên, vẻ mặt vô cùng tự tin, chẳng hề có chút luống cuống, tựa như đã quen với cảnh tượng này.
Hoan Hỉ nói xong, ý thức được mình nói nhiều, vội lau nước mắt, khụt khịt mũi nói: “Không nói nữa, chủ nhân đã lên sân khấu rồi, tiểu thư xem trước đi.”
“Giúp.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Nể mặt y phục xinh đẹp, ta không giúp y, điểm tích lũy của y chắc cứ âm mãi.”
“Chủ nhân thật lương thiện!” 38 vội nịnh nọt: “Cô giúp y cũng là giúp chính mình. Y là nhân vật quan trọng trong cơ duyên của cô, giúp y giải quyết vấn đề, cô sẽ lấy được thứ mình muốn.”
Nhưng thành công không dễ, thất bại thì dễ, nàng lập tức gật đầu: “Sư phụ yên tâm, ta chắc chắn thất bại.”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn Giản Hành Chi quan sát nàng từ trên xuống dưới, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Váy mới?”
Tần Uyển Uyển không muốn lý luận với hệ thống ngu ngốc này. Không giúp y, nàng không biết làm gì chắc?
Ha ha.
Tần Uyển Uyển không muốn lý luận với hệ thống ngu ngốc này. Không giúp y, nàng không biết làm gì chắc?
Dường như 38 nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, cô giúp y nhiệm vụ này sao?”
Có điều Tần Uyển Uyển không muốn tính toán, nàng theo Hoan Hỉ đi lên trên.
Phong Nhã Các có hai tầng, khách quý ngồi tại lầu hai. Hoan Hỉ vừa dẫn nàng đi lên lầu hai, vừa nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Đại nhân Thúy Lục cũng ở phòng kế bên tiểu thư. Chúng tôi đã đục một lỗ bí mật trong phòng, tiện cho tiểu thư quan sát đại nhân Thúy Lục.”
“Cậu thật chu đáo.” Tần Uyển Uyển mang tinh thần giúp người làm việc tốt, bèn khen ngợi Hoan Hỉ: “Nhóm sát thủ các cậu sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
Nghe nói thế, động tác Hoan Hỉ cứng đờ, y xấu hổ cười: “Tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng ta… chúng ta đều là kỹ nam trong lâu, không phải sát thủ gì cả.”
Giản Hành Chi nhướng mày: “Cũng được, trở về sư phụ mua thêm cho con hai bộ.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Các cậu… Dáng vẻ các cậu như vậy mà không phải sát thủ?”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng cũng chẳng giỏi an ủi kiểu đàn ông mít ướt thế này. Tiễn bước Hoan Hỉ, nàng bước vào phòng, bên trong đã có một người hầu đang đợi. Tần Uyển Uyển đi vào, người hầu bèn hành lễ châm trà cho nàng, kính cẩn nói: “Tiểu thư, ngồi bên này.”
“Thật không dám giấu…” Hoan Hỉ vừa nhắc tới chuyện này, đôi mắt đã ửng đỏ, bắt đầu nũng nịu tố khổ theo bản năng: “Trước đây nô không phải thế này, là phụ thân… À không, sau khi chủ nhân tới đã ép chúng nô mang bộ dạng hán tử thô lỗ kia. Tiểu thư…”
Hoan Hỉ vừa nói vừa cúi đầu gạt lệ: “Người có thời gian, có thể nói với chủ nhân không? Chúng ta chỉ biết mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thật sự không làm được đại sự gì. Hôm nay, chủ nhân đích thân dạy dỗ trong sân viện, đã có mười mấy huynh đệ phải vào y quán rồi…”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi nâng vạt váy dài thườn thượt chạy lên, Hoan Hỉ nhắc nhở nàng: “Cố tiểu thư, đi thôi.”
Giản Hành Chi, thật không hổ là người.
“Chủ nhân thật lương thiện!” 38 vội nịnh nọt: “Cô giúp y cũng là giúp chính mình. Y là nhân vật quan trọng trong cơ duyên của cô, giúp y giải quyết vấn đề, cô sẽ lấy được thứ mình muốn.”
Hoan Hỉ nói xong, ý thức được mình nói nhiều, vội lau nước mắt, khụt khịt mũi nói: “Không nói nữa, chủ nhân đã lên sân khấu rồi, tiểu thư xem trước đi.”
Dứt lời, tiếng vỗ tay bên dưới vang dội.
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng cũng chẳng giỏi an ủi kiểu đàn ông mít ướt thế này. Tiễn bước Hoan Hỉ, nàng bước vào phòng, bên trong đã có một người hầu đang đợi. Tần Uyển Uyển đi vào, người hầu bèn hành lễ châm trà cho nàng, kính cẩn nói: “Tiểu thư, ngồi bên này.”
Tần Uyển Uyển ngồi bên cửa sổ, quay đầu nhìn gian kế bên, dùng thần thức cảm giác được bên trong có ba người, trong đó một người đang ngồi, hai người đang đứng. Người phụ nữ đang ngồi tu vi Hóa Thần, hai người đứng đều là Nguyên Anh.
Tần Uyển Uyển thăm dò bằng thần thức, biết đại khái tu vi đối phương liền rút về, quay đầu nhìn sân khấu.
MC trên sân khấu đang giới thiệu Giản Hành Chi. Giản Hành Chi đứng một bên, vẻ mặt vô cùng tự tin, chẳng hề có chút luống cuống, tựa như đã quen với cảnh tượng này.
Tần Uyển Uyển trợn mắt, dù tướng mạo Giản Hành Chi đã làm xấu, nhưng dù sao cũng là Giản Hành Chi, ai mà không thích?
“Hả?” Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Các cậu… Dáng vẻ các cậu như vậy mà không phải sát thủ?”
Tần Uyển Uyển tựa nghiêng cửa sổ, bốc nắm hạt dưa, đợi Giản Hành Chi biểu diễn, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi hứng thú.
MC giới thiệu Giản Hành Chi xong, quay đầu nhìn y: “Vậy hôm nay, Giản công tử muốn biểu diễn tài nghề gì cho chúng ta, lại muốn dùng cái gì để đả động đến trái tim tân khách tại đây, khiến họ dâng phiếu đề cử quý giá cho ngài? Xin phép nhường sân khấu lại cho Giản công tử!”
Tần Uyển Uyển ngồi bên cửa sổ, quay đầu nhìn gian kế bên, dùng thần thức cảm giác được bên trong có ba người, trong đó một người đang ngồi, hai người đang đứng. Người phụ nữ đang ngồi tu vi Hóa Thần, hai người đứng đều là Nguyên Anh.
Dứt lời, tiếng vỗ tay bên dưới vang dội.
Dẫu sau trong loại trường hợp này, thứ quan trọng nhất chính là gương mặt. Giữa đám đông phàm nhân, khuôn mặt Giản Hành Chi đúng là hoành hành bá đạo.
Ha ha.
“Tên nhóc hoạt bát này.”
Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói, dường như là người tên Thúy Lục, giọng điệu tán thưởng: “Đẹp mà không tục, đại nhân Thành chủ thích đứa trẻ có sức sống như vậy.”
Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói, dường như là người tên Thúy Lục, giọng điệu tán thưởng: “Đẹp mà không tục, đại nhân Thành chủ thích đứa trẻ có sức sống như vậy.”
Dĩ nhiên rồi.
Tần Uyển Uyển trợn mắt, dù tướng mạo Giản Hành Chi đã làm xấu, nhưng dù sao cũng là Giản Hành Chi, ai mà không thích?
Hết âm rồi nhe chời, người ta đang kiếm điểm tích cực lắm đó.
Bởi vì người ta là thần tiên đó hehe
Nói vậy là chị cũng thích?
Cảm giác Uyển Uyển có thể phụt dưa vì tiết mục của anh đó
Đọc đến câu “MC trên sân khấu” thoáng khựng lại, tui đang ở cổ đại hay hiện đại đây. Chết cười với bạn chủ nhà ?