Chương 32 (2)
Dám phi lễ đồ đệ của ông, chết đi!!!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thúy Lục vừa nói xong, sân khấu đã vang lên tiếng nói của Giản Hành Chi: “Chư vị, hôm nay ta muốn cho mọi người nhìn thấy phương diện đẹp nhất của một người đàn ông. Đó chính là…” Giản Hành Chi đột nhiên cởi áo khoác dài thườn thượt, chỉ để lại áo đơn trắng, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, bóp chặt nắm đấm, phồng cơ bắp, bày ra kiểu mở màn tỉ võ: “Sức mạnh!”
Bầu không khí cả lâu lập tức bùng nổ, tiếng vỗ tay như sấm. Tần Uyển Uyển trố mắt nhìn Giản Hành Chi, lại thấy người bên cạnh khiêng băng ghế và một vị tu sĩ Trúc Cơ ôm tảng đá to đi lên. Giản Hành Chi chỉ băng ghế: “Hôm nay tiết mục đầu tiên của ta chính là ngực đập vỡ tảng đá!”
Dứt lời, y nằm xuống băng ghế, để người ta đặt đá lên, đôi mắt tuấn tú điềm tĩnh nhìn tu sĩ nâng chùy to, thúc giục: “Tới đi!”
Thôi xong.
Tần Uyển Uyển ýỉthức được chuyệnõgì diễn ra,ớlập tức bòỳđến lỗ bíýmật, lén nhìníThúy Lục kếêbên. Thúy Lụcỉđang bưng trà,ĩđơ mặt nhìnóGiản Hành ChiĪgiống như bịíchấn kinh.
Một chùyỉđập xuống, đá{trên ngực GiảnĩHành Chi nátfthành tro. Trongĩtiếng hoan hôơcủa chúng nhân,ẵy giơ tayìlên ra hiệuἶmọi người bìnhãtĩnh: “Tiết mục¸thứ hai, nhắmἰmắt phóng phiỉtiêu!”
Nói xong,Їmột người bịịtrói trên bànìxoay được đẩyἳra. Giản HànhỹChi bịt mắtįmình bằng vảiỷđen, móc mườiīcây phi tiêuỉtrong tay áoĭra, nhắm mắtẹbắt đầu phóng.
DướiĨsân khấu hoanÍhô ầm ầm,ĩcó điều tiếng¹hoan hô nàyóphấn khích dịỉthường, cảm giácứgiống như quầnÎchúng kích độngIkhi xem xiếcíđầu phố, chẳngựăn nhập gìỗvới bầu khôngũkhí tuyển chọníhoa khôi vừaἵnãy.
Thí sinh dựἰthi tuyển chọnḽhoa khôi nhảyĨmúa đàn hátỉvừa rồi sữngểsờ nhìn GiảnéHành Chi. Ngayộsau khi yýlộn mèo liênítục hai mươiìcái, bọn họÍngây ngốc giơđtay lên vỗ.
Trâu,õthật quá trâu.
Màảlúc này, TầnềUyển Uyển nhìnĩthấy Thúy Lụcýnhíu mày giốngẹnhư không hàiắlòng.
Nàng xoay mặtĩđi, giơ tayèbịt lỗ bíἲmật, bố tríêkết giới, đauỉkhổ nhỏ giọngịhỏi tùy tùngĩhầu hạ bên,cạnh: “Bình thườngἶtuyển chọn hoaỉkhôi biểu diễnḽcái gì, cácỷngười không nóiìvới y sao?”ï
“Nói rồi.” Gương)mặt cậu nhócấsai vặt bùiıngùi: “Ngài ấyínói đàn ôngắđánh đàn, nhảyềmúa, vẽ tranh,Îthổi sáo khôngἶcó sức hấp,dẫn. Ngài ấy‹muốn sử dụngíbản lĩnh phiïthường chiến thắngımột cách vẻèvang.”
Vừa ngheễvậy, Tần UyểnỹUyển giơ tayắđỡ trán.
Công tửứphong nhã ngườiĺta không cóİsức hấp dẫn,ềy đập vỡếtảng đá trênịngực, nhắm mắtïphóng phi tiêu,ḽlộn mèo liênổtục là cóĩsức hấp dẫnịsao?!
Không được, nàngợphải làm gìũđó, nàng phảiặkhiến cốt truyện³tiếp tục, để)Thúy Lục nàyènhìn trúng GiảnÎHành Chi, trảágiá cao đểĩmua. Sau đó,ặnàng lại cướpịngười với ThúyịLục, bị đánhỏbại rồi hoảngẫhốt chạy trốn,ọtrước khi điữhô to mộtđtiếng: “Các ngườiḽđợi đó, taĨchắc chắn sẽĨtrở lại!”
Nhìnạvẻ mặt củaỉThúy Lục, đànéông nàng ta,thích chắc chắnḹkhông phải dáng}vẻ như GiảnìHành Chi. TầnīUyển Uyển xoayíđầu nhìn cậuḻnhóc sai vặtIbên cạnh: “Cậuóbiết quản giaũThúy Lục thíchếtuýp đàn ôngỉnào không?”
Cậu)nhóc sai vặtấngây ra, sauủđó đỏ mặtỷđáp: “Nô ngheìnói…”
“Nói.”
“Nôênghe phụ thânẹThanh Trúc nóiỏquản gia Thúy)Lục chọn người²thường thích chọnăxuống giường thuầnfkhiết, trên giường…”ịCậu nhóc saiἰvặt im lặng,ừsau đó thấpảgiọng nói: “Vìɩmuốn lấy lòngủquản gia ThúyễLục, phụ thânỉđã tốn sốỳtiền lớn muaįmột con Mịἶcốt trùng, ngheýnói định choìchủ nhân dùng,ởnhưng không biếtĩcó dùng chưa…”ĩ
“Mị cốt trùng?”ìTần Uyển Uyểnícau mày: “Đóủlà gì?”
“Thì…ἷlà thứ huấnịluyện người khác.”ỹCậu nhóc saiộvặt cúi thấpıđầu: “Người sửἰdụng Mị cốtìtrùng, thân mang{dị hương. Sauĩkhi cấy cổ:trùng, nếu aiịđút máu choἱngười đó, sauắnày người đóốsẽ vô cùngἲmẫn cảm vớiângười đút máu.]Mỗi tháng, chỉăkhi uống máuľngười đút máuễthì người đóủmới có thểèbình thường được,ļcả đời khôngòthể rời khỏiĩngười kia.”
Thứ¹này nghe cóẫvẻ kích thích.
Nhưngúđại khái nóàđã phản ánhàsở thích chọnéngười của ThúyĨLục.
Tần UyểnậUyển suy nghĩữxong, nhìn Giản]Hành Chi vẫnìcòn biểu diễnìmột bàn tayjchặt mười viênìgạch trên sânộkhấu, vội bảoịcậu nhóc saiếvặt tìm người:i“Các cậu cóĩvài tập tranhằchuyên vẽ mỹĨnhân, y phụcîhở hang, độngátác lẳng lơậchút, giống nhưļXuân cung đồềkhông?”
“Có.”
Ởíthanh lâu, nhữngícái khác khôngÎcó, nhưng vậtịtrợ hứng lạiịcó rất nhiều.
“Lấyẻtới đây, mau!”ỉ
Tần Uyển Uyểnỡthúc giục cậu]nhóc sai vặt,ĺcậu lập tứcỹđi lấy. Sauàkhi cầm tậpẵtranh trên tay,ễTần Uyển Uyển(nhắm mắt lại,ĩnghĩ đến gươngjmặt Giản HànhļChi trên Thiênệgiới trong đầu,ỉgiơ tay phủửlên gương mặtỹngười trong tranh,ɪbắt đầu niệmệpháp quyết.
Một látờsau, mặt ngườiḻtrong tập tranh,liền hóa thànhÍmặt Giản HànhĩChi.
Tần Uyển UyểnÎnhìn tập tranh,Īchỉ thấy ảnhЇbìa là mộtЇngười đàn ôngụdựa hờ vàoɪsập nhỏ, tơứlụa màu đỏởtrên cổ tayợy quét qua,ḽche đúng vịẫtrí then chốt.ỉTrừ cái đóạra, toàn thân,y chẳng cóịgì, đôi mắtĩmơ màng nhìnỉphía trước, trôngẻcực kỳ trêuɪngười.
Mà giờ phútỉnày, gương mặtỵkia là của)Giản Hành Chi.
Lạiữcòn là GiảnữHành Chi trênἳthượng giới, cóạthể lờ mờệnhận ra làăngười trên sânịkhấu hiện tại,Їnhưng so vớiọngười trên sânĩkhấu thì lạnh°lùng xinh đẹpớhơn.
Dù gì cũngélà tập tranh,ìhoàn toàn khôngɨcó khí chấtĪcủa người thật,âcó điều đãìđủ ứng phóềnhững người này.
TầnĪUyển Uyển hàiảlòng nhìn tậpįtranh. Cậu nhócỏsai vặt nhìn{bức họa thìἷsững sốt. TầnễUyển Uyển lạiằchọn vài quyểnểXuân cung đồİchẳng ra sao,ểbiến thành người[hôm nay dựïthi, rồi giaoẻtập tranh choócậu nhóc: “Mauộbảo Hoan Hỉầđưa tập tranhínày đến tayľThúy Lục, nóiìlà quà tặngicủa Phong NhãĭLâu cho bọnáhọ, bảo họụsử dụng đểịchọn hoa khôi,ởbỏ phiếu.”
Cậu³nhóc nghe vậyἶlập tức hiểu°ý Tần UyểnũUyển, gật đầuḹđáp: “Tiểu thưạyên tâm, nôưđi làm ngay.”õ
Dứt lời, cậuįnhóc lui ra.ĺGiờ phút này,ỳrốt cuộc GiảnảHành Chi cũngễbiểu diễn xong,àtoàn bộ cuộcẽthi đã bịỹy triệt đểἴhóa thành buổiốbiểu diễn tạpìkỹ. Mọi ngườiỉvỗ tay thật¹lớn, hoan hôónồng nhiệt, Giản[Hành Chi hàiắlòng gật đầu,ỉcầm kiếm gỗìbước chân trầnỉtừ trên bụcộxuống, hào hứngẳchạy về phíaúphòng Tần Uyển:Uyển.
Tần Uyển Uyểnđdán vào lỗùbí mật lénḻquan sát ThúyἲLục, chỉ thấy¹Thúy Lục chánínản tán gẫuõvới người bênặcạnh: “Tuyển chọnịhoa khôi hômènay thật chẳng}ra sao. Mấyờmặt hàng nàyĪlàm sao dângἶlên Thành chủἵđược?”
“Chẳng phảiɩGiản Hành Chiἳđó trông rấtìđược sao?” Ngườiìrót trà choợThúy Lục nghĩ:ạ“Mặc dù hơiἶlỗ mãng, nhưngỉtướng mạo…”
“ĐẹpĮthì thế nào?”ôThúy Lục thở²dài: “Chẳng hiểuýphong tình, vừaồmở miệng đãờkhiến ta nhớıtới tên tiểu(tử thúi nhàịta lúc támἳtuổi, nhìn đãỷmuốn đánh, làmἳsao hầu hạỗngười ta?”
Khôngẵsai.
Tần Uyển Uyểnẩthầm tán thànhởvới Thúy Lụcỡtrong lòng.
Thúy Lụcưđang nói, HoanữHỉ đã gõЇcửa, đưa tậpĩtranh đến.
Thúy Lụcồthờ ơ nhậnálấy tập tranh,īđang định nóiằgì đó, bỗngídưng mắt trợnểtròn.
Nàng ta sữngõsờ nhìn GiảnḷHành Chi trên‹tập tranh, máuÏmũi phun raÎtừ lỗ mũi.
“ĐạiĪnhân Thúy Lục!”é
Thấy Thúy Lục³chảy máu, hạẹnhân lập tứcIcuống cuồng, người:thì lấy khăn]tay, người thìùlấy nước, căn‹phòng lộn xộnỷcả lên. Thấyἰvẻ mặt ThúyệLục nhìn chằmụchằm tập tranh,ỷTần Uyển UyểnЇthở phào.
Nghĩ mọiìviệc đã xong,ḹThúy Lục hẳnἴsẽ triệu GiảnẵHành Chi vàoậphủ, rốt cuộcớnàng mới cảmùthấy nhẹ nhõm.ỉVừa quay đầu,Įbất thình lìnhõnhìn thấy mộtĭngười thanh niênửngồi xổm sauỉlưng, dọa nàngḹnhảy dựng. TầnồUyển Uyển địnhỹhét lên theoİbản năng, nhưngĪbị người kia‹giơ tay bịtữmiệng, chặn âmíthanh lại.
Tần UyểnịUyển từ từ[bình tĩnh. Giản¹Hành Chi thấyỵnàng nhận raímình, rốt cuộcĬbuông tay, hấtềcằm về phíaẫlỗ bí mật:ạ“Tình hình thếjnào?”
“Rất tốt.”í
Tần Uyển Uyểnêthấy y mặcôáo đơn, khoácúáo khoác màuỗlam, mặt rịn¹mồ hôi, nàngỹnhíu mày chêïbai: “Sao ngườiígiống như vớtằtừ dưới nướcĭlên vậy?”
Dứt lời, nàng ném khăn của mình cho y: “Tự lau đi.”
Tập tranh ảnh hưởng rất lớn tới Thúy Lục, nhưng đả kích Giản Hành Chi mang đến cho Thúy Lục cũng rất lớn, vì thế Thúy Lục nhất thời lưỡng lự giữa bảng gỗ của Giản Hành Chi và một người đàn ông khác.
Giản Hành Chi không khách sáo, cầm khăn tay của nàng lau mồ hôi trên mặt, cùng nàng đứng lên, lấy làm kiêu hãnh: “Ta biểu diễn thế nào?”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Mặc dù y ích kỷ bá đạo, nhưng con người y… thật ra không tệ, còn muốn mua y phục cho ta. Ta làm vậy có phải quá đáng lắm không?”
“Hay lắm.”
(*) Background Music: nhạc nền
Tần Uyển Uyển thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều liền phóng một pháp quyết. Hộp gỗ bỗng mọc dây leo níu lấy bảng gỗ Giản Hành Chi rồi đóng lại.
Tần Uyển Uyển chống người đứng dậy, dù sao vụ việc đã giải quyết xong, nàng lười đả kích lòng tự tin của Giản Hành Chi. Giản Hành Chi tưởng thật, cầm khăn tay nàng lau mồ hôi trên cổ: “Bọn họ đều nói cái gì mà đánh đàn vẽ tranh, ta đã nói mà, có cái gì khiến lòng người rung động hơn sức mạnh chứ!”
“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển xoay đầu. Ngay khoảnh khắc hành động của nàng khiến gió lay động, nàng ngửi được một mùi hương kỳ lạ từ khăn tay.
“Ờ.”
Tần Uyển Uyển bị 38 nói, động tác khựng lại. Lát sau, nàng thở dài: “Thôi, không nghĩ nữa.”
【
Tần Uyển Uyển ngồi xuống một bên châm trà, Giản Hành Chi lau mồ hôi xong, trả lại khăn cho nàng: “Trả con.”
Dứt lời, Giản Hành Chi bước ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, trợn mắt hỏi: “Có khi nào y trúng Mị cốt trùng không?”
Đầu óc Tần Uyển Uyển suy nghĩ lung tung, nhất thời cảm thấy hơi áy náy.
“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển xoay đầu. Ngay khoảnh khắc hành động của nàng khiến gió lay động, nàng ngửi được một mùi hương kỳ lạ từ khăn tay.
Giản Hành Chi vào gian chờ chưa bao lâu, cuộc thi đã bước vào giai đoạn tỉ số sau cùng. Phong Nhã Lâu phát cho mỗi người một hộp gỗ, mỗi thí sinh đều có bảng gỗ của chính mình, chỉ cần đặt bảng gỗ vào hộp, coi như bỏ phiếu cho thí sinh. Đồng thời lúc bỏ phiếu, họ sẽ ra giá, người được bỏ phiếu nhiều nhất sau cùng sẽ là hoa khôi. Mà người ra giá cao nhất cho thí sinh, tối nay có thể dẫn thí sinh kia đi.
【Vở kịch nhỏ】
Mùi hương này thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng lại có khả năng trêu người khó tả.
Kế tiếp, nàng nằm sấp bên lỗ bí mật, quan sát Thúy Lục.
Dứt lời, nàng ném khăn của mình cho y: “Tự lau đi.”
Tần Uyển Uyển sững sờ, đứng dậy, bước tới gần Giản Hành Chi.
“Nhưng y đánh cô mà, nếu không tại y, cô cũng đâu phải ở đây.” 38 nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chủ nhân, cô thật dễ mềm lòng.”
Giản Hành Chi lui về sau theo bản năng, ngăn Tần Uyển Uyển ngửi tới ngửi lui: “Con ngửi gì đấy?”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi ném lên cao, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng hô to: “Tần cô nương!”
“Sao người thơm thế?”
“Ừm… Tạ…” Tần Uyển Uyển cúi đầu, đỏ mặt. Lời còn chưa nói hết, một tiếng nổ “ầm” vang lên sau lưng Tạ Cô Đường, mặt đất rúng động. Tạ Cô Đường theo bản năng đỡ lấy Tần Uyển Uyển lảo đảo, cau mày xoay đầu. Cũng ngay lúc xoay đầu, chưa kịp nhìn thấy thứ gì, mặt y đã bị người ta đá một cước, kèm theo tiếng quát giận dữ của Giản Hành Chi: “Dám phi lễ đồ đệ của ông, đi chết đi!”
Giản Hành Chi không khách sáo, cầm khăn tay của nàng lau mồ hôi trên mặt, cùng nàng đứng lên, lấy làm kiêu hãnh: “Ta biểu diễn thế nào?”
Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Trước kia, người có thơm vậy đâu?”
Nghe thế, Giản Hành Chi ngây người. Dường như nhớ tới cái gì, mặt y thoắt trắng thoắt xanh: “Con để ý cái này làm gì? Mau chuẩn bị đi, Thúy Lục sắp nhìn trúng ta rồi. Chỉ cần cô ta vừa ra giá, con lập tức ra ngoài hô dẫn ta đi!”
Vở kịch nhỏ
“Ờ.”
***
“Hôm qua, ta không nên vứt bỏ y…”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi cất khăn tay vào tay áo: “Ta đi đợi bọn họ tuyên bố thứ hạng, đi đây.”
Dứt lời, Giản Hành Chi bước ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, trợn mắt hỏi: “Có khi nào y trúng Mị cốt trùng không?”
Đó không phải là thứ Giản Hành Chi nên có.
Hai người vừa đáp xuống đất, Tạ Cô Đường rút bàn tay đỡ eo nàng, cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”
Nhưng với tướng mạo này của Giản Hành Chi, vừa nhìn đã biết muốn mang đi tặng Thúy Lục. Thanh Trúc chết quá nhanh, bây giờ trên người Giản Hành Chi lại mang mùi thơm lạ…
Cũng ngay lúc đó, một con bạch xà trong tay Thúy Lục phá tường nhào tới, đuổi theo Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hết hồn lui về sau, giơ kiếm ngăn cản bạch xà lao vào. Bạch xà đột ngột biến lớn, hất văng Tần Uyển Uyển ra ngoài!
Đầu óc Tần Uyển Uyển suy nghĩ lung tung, nhất thời cảm thấy hơi áy náy.
Hộp gỗ bỏ phiếu có giới hạn thời gian, nếu trong một khắc đồng hồ không bỏ phiếu thì sẽ mất đi hiệu lực.
“Hôm qua, ta không nên vứt bỏ y…”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Mặc dù y ích kỷ bá đạo, nhưng con người y… thật ra không tệ, còn muốn mua y phục cho ta. Ta làm vậy có phải quá đáng lắm không?”
Tạ Cô Đường: “… Thời gian ngài nhịn không được cũng nhiều quá rồi đấy.”
“Nhưng y đánh cô mà, nếu không tại y, cô cũng đâu phải ở đây.” 38 nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chủ nhân, cô thật dễ mềm lòng.”
Tần Uyển Uyển bị 38 nói, động tác khựng lại. Lát sau, nàng thở dài: “Thôi, không nghĩ nữa.”
Mỗi lần Thúy Lục do dự đều khiến Tần Uyển Uyển căng thẳng. Nàng nhìn Thúy Lục đưa qua đưa lại, mắt thấy thời gian sắp trôi qua, ánh sáng trong hộp càng ngày càng yếu.
Giản Hành Chi vào gian chờ chưa bao lâu, cuộc thi đã bước vào giai đoạn tỉ số sau cùng. Phong Nhã Lâu phát cho mỗi người một hộp gỗ, mỗi thí sinh đều có bảng gỗ của chính mình, chỉ cần đặt bảng gỗ vào hộp, coi như bỏ phiếu cho thí sinh. Đồng thời lúc bỏ phiếu, họ sẽ ra giá, người được bỏ phiếu nhiều nhất sau cùng sẽ là hoa khôi. Mà người ra giá cao nhất cho thí sinh, tối nay có thể dẫn thí sinh kia đi.
Đó không phải là thứ Giản Hành Chi nên có.
Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự lựa chọn Giản Hành Chi, sau đó bỏ ra số tiền không lời không lỗ – một linh thạch.
Mùi hương này thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng lại có khả năng trêu người khó tả.
Kế tiếp, nàng nằm sấp bên lỗ bí mật, quan sát Thúy Lục.
Xung quanh là tiếng pháo hoa vang lên “bùm bùm”, cánh hoa rơi từ trên cao xuống. Đám đông hoan hô, Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, cảm giác dường như xung quanh nổi lên BGM(*) ái muội khiến tim nàng tăng tốc, hơi nóng trên mặt dâng cao.
Tập tranh ảnh hưởng rất lớn tới Thúy Lục, nhưng đả kích Giản Hành Chi mang đến cho Thúy Lục cũng rất lớn, vì thế Thúy Lục nhất thời lưỡng lự giữa bảng gỗ của Giản Hành Chi và một người đàn ông khác.
Thuý Lục đã đưa ra cái giá 1000 linh thạch cao cấp, bây giờ chỉ xem là chọn ai. Nàng ta đưa qua đưa lại, lúc thì đặt bảng gỗ Giản Hành Chi vào hộp, lúc thì đặt bảng gỗ người đàn ông khác vào hộp.
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi cất khăn tay vào tay áo: “Ta đi đợi bọn họ tuyên bố thứ hạng, đi đây.”
Mỗi lần Thúy Lục do dự đều khiến Tần Uyển Uyển căng thẳng. Nàng nhìn Thúy Lục đưa qua đưa lại, mắt thấy thời gian sắp trôi qua, ánh sáng trong hộp càng ngày càng yếu.
Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự lựa chọn Giản Hành Chi, sau đó bỏ ra số tiền không lời không lỗ – một linh thạch.
Hộp gỗ bỏ phiếu có giới hạn thời gian, nếu trong một khắc đồng hồ không bỏ phiếu thì sẽ mất đi hiệu lực.
Thúy Lục thấy thời gian sắp hết, nàng ta cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định: “Thôi đi, tập tranh không bằng người thật, vẫn là chọn Phượng Đàn đi.”
“Sao người thơm thế?”
Dứt lời, Thúy Lục bèn đặt bảng gỗ khác vào hộp.
Tần Uyển Uyển thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều liền phóng một pháp quyết. Hộp gỗ bỗng mọc dây leo níu lấy bảng gỗ Giản Hành Chi rồi đóng lại.
】
Cũng ngay lúc đó, một con bạch xà trong tay Thúy Lục phá tường nhào tới, đuổi theo Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hết hồn lui về sau, giơ kiếm ngăn cản bạch xà lao vào. Bạch xà đột ngột biến lớn, hất văng Tần Uyển Uyển ra ngoài!
Giản Hành Chi nghe thấy tiếng nổ trên cao, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Uyển Uyển rơi xuống. Trong nháy mắt, Giản Hành Chi xuất hiện bên người Tần Uyển Uyển, vươn tay đỡ rồi ném nàng lên cao, đồng thời giữ chặt hàm trên của bạch xà, bàn tay tụ kiếm, vạch một nhát!
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi ném lên cao, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng hô to: “Tần cô nương!”
Tiếng kêu vừa dứt, một người đỡ lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng.
Giản Hành Chi quỳ bịch xuống: “Xin lỗi Tạ đạo quân, bình thường ta không đánh người đâu, trừ khi ta nhịn không được.”
Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Trước kia, người có thơm vậy đâu?”
Tần Uyển Uyển sững sờ ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng khôi ngô của thanh niên. Y mặc bào tím ngọc quan, vẻ mặt điềm tĩnh. Tần Uyển Uyển khẽ gọi: “Tạ đạo quân…”
Xung quanh là tiếng pháo hoa vang lên “bùm bùm”, cánh hoa rơi từ trên cao xuống. Đám đông hoan hô, Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, cảm giác dường như xung quanh nổi lên BGM(*) ái muội khiến tim nàng tăng tốc, hơi nóng trên mặt dâng cao.
Mùi hương này thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng lại có khả năng trêu người khó tả.Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi ném lên cao, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng hô to: “Tần cô nương!”(*) Background Music: nhạc nền
Nhưng với tướng mạo này của Giản Hành Chi, vừa nhìn đã biết muốn mang đi tặng Thúy Lục. Thanh Trúc chết quá nhanh, bây giờ trên người Giản Hành Chi lại mang mùi thơm lạ…
Hai người vừa đáp xuống đất, Tạ Cô Đường rút bàn tay đỡ eo nàng, cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”
“Hay lắm.”
“Ừm… Tạ…” Tần Uyển Uyển cúi đầu, đỏ mặt. Lời còn chưa nói hết, một tiếng nổ “ầm” vang lên sau lưng Tạ Cô Đường, mặt đất rúng động. Tạ Cô Đường theo bản năng đỡ lấy Tần Uyển Uyển lảo đảo, cau mày xoay đầu. Cũng ngay lúc xoay đầu, chưa kịp nhìn thấy thứ gì, mặt y đã bị người ta đá một cước, kèm theo tiếng quát giận dữ của Giản Hành Chi: “Dám phi lễ đồ đệ của ông, đi chết đi!”
***
Giản Hành Chi: “Dám đụng bà xã của ta, đi chết đi!!!”
Tần Uyển Uyển: “Ông xã, quỳ xuống!”
Giản Hành Chi: “Dám đụng bà xã của ta, đi chết đi!!!”【Đó không phải là thứ Giản Hành Chi nên có.Hai người vừa đáp xuống đất, Tạ Cô Đường rút bàn tay đỡ eo nàng, cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”***Vở kịch nhỏTập tranh ảnh hưởng rất lớn tới Thúy Lục, nhưng đả kích Giản Hành Chi mang đến cho Thúy Lục cũng rất lớn, vì thế Thúy Lục nhất thời lưỡng lự giữa bảng gỗ của Giản Hành Chi và một người đàn ông khác.】
Giản Hành Chi: “Dám đụng bà xã của ta, đi chết đi!!!”
Tần Uyển Uyển: “Ông xã, quỳ xuống!”
Giản Hành Chi quỳ bịch xuống: “Xin lỗi Tạ đạo quân, bình thường ta không đánh người đâu, trừ khi ta nhịn không được.”
Tạ Cô Đường: “… Thời gian ngài nhịn không được cũng nhiều quá rồi đấy.”
Anh biết mình thi hoa khôi hông mà anh làm cái gì dị?
Rồi biết ai là người đút máu luôn.
Tại tình tiết truyện vậy rồi, chị không cần phải thấy có lỗi đâu.
Oh no có khi nào chị thích Tạ Cô Đường trước không?
Có khi nào anh nhịn được đâu, kiểu nhìn ai cũng muốn đánh mà.
Trời ơi rạp xiếc real luôn rồi anh Giản ơi ?
Ừm ừm, tính cách của anh Giản hơi trẻ trâu chút!
Hài vcd ???? anh đúng là mặt nóng dán mông lạnh