Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 32 (2)

Chương 32 (2)

Dám phi lễ đồ đệ của ông, chết đi!!!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Thúy Lục vừa nói xong, sân khấu đã vang lên tiếng nói của Giản Hành Chi: “Chư vị, hôm nay ta muốn cho mọi người nhìn thấy phương diện đẹp nhất của một người đàn ông. Đó chính là…” Giản Hành Chi đột nhiên cởi áo khoác dài thườn thượt, chỉ để lại áo đơn trắng, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, bóp chặt nắm đấm, phồng cơ bắp, bày ra kiểu mở màn tỉ võ: “Sức mạnh!”

Bầu không khí cả lâu lập tức bùng nổ, tiếng vỗ tay như sấm. Tần Uyển Uyển trố mắt nhìn Giản Hành Chi, lại thấy người bên cạnh khiêng băng ghế và một vị tu sĩ Trúc Cơ ôm tảng đá to đi lên. Giản Hành Chi chỉ băng ghế: “Hôm nay tiết mục đầu tiên của ta chính là ngực đập vỡ tảng đá!”

Dứt lời, y nằm xuống băng ghế, để người ta đặt đá lên, đôi mắt tuấn tú điềm tĩnh nhìn tu sĩ nâng chùy to, thúc giục: “Tới đi!”

Thôi xong.

Tn Uyn Uyn ýthc đưc chuynõgì din ra,lp tc bòđến l bíýmt, lén nhìníThúy Lc kếêbên. Thúy Lcđang bưng trà,ĩđơ mt nhìnóGin Hành ChiĪging như bíchn kinh.

Mt chùyđp xung, đá{trên ngc GinĩHành Chi nátfthành tro. Trongĩtiếng hoan hôơca chúng nhân,y giơ tayìlên ra hiumi ngưi bìnhãtĩnh: “Tiết mc¸th hai, nhmmt phóng phitiêu!”

Nói xong,Їmt ngưi btrói trên bànìxoay đưc đyra. Gin HànhChi bt mtįmình bng viđen, móc mưiīcây phi tiêutrong tay áoĭra, nhm mtbt đu phóng.

DưiĨsân khu hoanÍhô m m,ĩcó điu tiếng¹hoan hô nàyóphn khích dthưng, cm giácging như qunÎchúng kích đngIkhi xem xiếcíđu ph, chngăn nhp gìvi bu khôngũkhí tuyn chníhoa khôi vanãy.

Thí sinh dthi tuyn chnhoa khôi nhyĨmúa đàn hátva ri sngs nhìn GinéHành Chi. Ngaysau khi yýln mèo liênítc hai mươiìcái, bn hÍngây ngc giơđtay lên v.

Trâu,õtht quá trâu.

Màlúc này, TnUyn Uyn nhìnĩthy Thúy Lcýnhíu mày gingnhư không hàilòng.

Nàng xoay mtĩđi, giơ tayèbt l bímt, b tríêkết gii, đaukh nh ginghi tùy tùngĩhu h bên,cnh: “Bình thưngtuyn chn hoakhôi biu dincái gì, cácngưi không nóiìvi y sao?”ï

“Nói ri.” Gương)mt cu nhócsai vt bùiıngùi: “Ngài yínói đàn ôngđánh đàn, nhymúa, v tranh,Îthi sáo khôngcó sc hp,dn. Ngài ymun s dngíbn lĩnh phiïthưng chiến thngımt cách vèvang.”

Va nghevy, Tn UynUyn giơ tayđ trán.

Công tphong nhã ngưiĺta không cóİsc hp dn,y đp vếtng đá trênngc, nhm mtïphóng phi tiêu,ln mèo liêntc là cóĩsc hp dnsao?!

Không đưc, nàngphi làm gìũđó, nàng phikhiến ct truyn³tiếp tc, đ)Thúy Lc nàyènhìn trúng GinÎHành Chi, trágiá cao đĩmua. Sau đó,nàng li cưpngưi vi ThúyLc, b đánhbi ri honght chy trn,trưc khi đihô to mtđtiếng: “Các ngưiđi đó, taĨchc chn sĨtr li!”

Nhìnv mt caThúy Lc, đànéông nàng ta,thích chc chnkhông phi dáng}v như GinìHành Chi. TnīUyn Uyn xoayíđu nhìn cunhóc sai vtIbên cnh: “Cuóbiết qun giaũThúy Lc thíchếtuýp đàn ôngnào không?”

Cu)nhóc sai vtngây ra, sauđó đ mtđáp: “Nô ngheìnói…

“Nói.”

“Nôênghe ph thânThanh Trúc nóiqun gia Thúy)Lc chn ngưi²thưng thích chnăxung giưng thunfkhiết, trên giưng…Cu nhóc saivt im lng,sau đó thpging nói: “Vìɩmun ly lòngqun gia ThúyLc, ph thânđã tn stin ln muaįmt con Mct trùng, ngheýnói đnh choìch nhân dùng,nhưng không biếtĩcó dùng chưa…ĩ

“M ct trùng?”ìTn Uyn Uynícau mày: “Đólà gì?”

Thìlà th hunluyn ngưi khác.”Cu nhóc saivt cúi thpıđu: “Ngưi sdng M ctìtrùng, thân mang{d hương. Sauĩkhi cy c:trùng, nếu aiđút máu chongưi đó, saunày ngưi đós vô cùngmn cm viângưi đút máu.]Mi tháng, chăkhi ung máuľngưi đút máuthì ngưi đómi có thèbình thưng đưc,ļc đi khôngòth ri khiĩngưi kia.”

Th¹này nghe cóv kích thích.

Nhưngúđi khái nóàđã phn ánhàs thích chnéngưi ca ThúyĨLc.

Tn UynUyn suy nghĩxong, nhìn Gin]Hành Chi vnìcòn biu dinìmt bàn tayjcht mưi viênìgch trên sânkhu, vi bocu nhóc saiếvt tìm ngưi:i“Các cu cóĩvài tp tranhchuyên v mĨnhân, y phcîh hang, đngátác lng lơchút, ging nhưļXuân cung đkhông?”

“Có.”

íthanh lâu, nhngícái khác khôngÎcó, nhưng vttr hng licó rt nhiu.

Lyti đây, mau!”

Tn Uyn Uynthúc gic cu]nhóc sai vt,ĺcu lp tcđi ly. Sauàkhi cm tptranh trên tay,Tn Uyn Uyn(nhm mt li,ĩnghĩ đến gươngjmt Gin HànhļChi trên Thiêngii trong đu,giơ tay phlên gương mtngưi trong tranh,ɪbt đu nimpháp quyết.

Mt látsau, mt ngưitrong tp tranh,lin hóa thànhÍmt Gin HànhĩChi.

Tn Uyn UynÎnhìn tp tranh,Īch thy nhЇbìa là mtЇngưi đàn ôngda h vàoɪsp nh, tơla màu đtrên c tayy quét qua,che đúng vtrí then cht.Tr cái đóra, toàn thân,y chng cógì, đôi mtĩmơ màng nhìnphía trưc, trôngcc k trêuɪngưi.

Mà gi phútnày, gương mtkia là ca)Gin Hành Chi.

Licòn là GinHành Chi trênthưng gii, cóth l mnhn ra làăngưi trên sânkhu hin ti,Їnhưng so vingưi trên sânĩkhu thì lnh°lùng xinh đphơn.

Dù gì cũngélà tp tranh,ìhoàn toàn khôngɨcó khí chtĪca ngưi tht,âcó điu đãìđ ng phónhng ngưi này.

TnĪUyn Uyn hàilòng nhìn tpįtranh. Cu nhócsai vt nhìn{bc ha thìsng st. TnUyn Uyn lichn vài quynXuân cung đİchng ra sao,biến thành ngưi[hôm nay dïthi, ri giaotp tranh choócu nhóc: “Maubo Hoan Hđưa tp tranhínày đến tayľThúy Lc, nóiìlà quà tngica Phong NhãĭLâu cho bnáh, bo hs dng đchn hoa khôi,b phiếu.”

Cu³nhóc nghe vylp tc hiu°ý Tn UynũUyn, gt đuđáp: “Tiu thưyên tâm, nôưđi làm ngay.”õ

Dt li, cuįnhóc lui ra.ĺGi phút này,rt cuc GinHành Chi cũngbiu din xong,àtoàn b cucthi đã by trit đhóa thành buibiu din tpìk. Mi ngưiv tay tht¹ln, hoan hôónng nhit, Gin[Hành Chi hàilòng gt đu,cm kiếm gìbưc chân trnt trên bcxung, hào hngchy v phíaúphòng Tn Uyn:Uyn.

Tn Uyn Uynđdán vào lùbí mt lénquan sát ThúyLc, ch thy¹Thúy Lc chánínn tán guõvi ngưi bêncnh: “Tuyn chnhoa khôi hômènay tht chng}ra sao. Mymt hàng nàyĪlàm sao dânglên Thành chđưc?”

Chng phiɩGin Hành Chiđó trông rtìđưc sao?” Ngưiìrót trà choThúy Lc nghĩ:“Mc dù hơil mãng, nhưngtưng mo…

ĐpĮthì thế nào?”ôThúy Lc th²dài: “Chng hiuýphong tình, vam ming đãkhiến ta nhıti tên tiu(t thúi nhàta lúc támtui, nhìn đãmun đánh, làmsao hu hngưi ta?”

Khôngsai.

Tn Uyn Uynthm tán thànhvi Thúy Lctrong lòng.

Thúy Lcưđang nói, HoanH đã gõЇca, đưa tpĩtranh đến.

Thúy Lcth ơ nhnály tp tranh,īđang đnh nóigì đó, bngídưng mt trntròn.

Nàng ta sngõs nhìn GinHành Chi trêntp tranh, máuÏmũi phun raÎt l mũi.

ĐiĪnhân Thúy Lc!”é

Thy Thúy Lc³chy máu, hnhân lp tcIcung cung, ngưi:thì ly khăn]tay, ngưi thìùly nưc, cănphòng ln xnc lên. Thyv mt ThúyLc nhìn chmchm tp tranh,Tn Uyn UynЇth phào.

Nghĩ miìvic đã xong,Thúy Lc hns triu GinHành Chi vàoph, rt cucnàng mi cmùthy nh nhõm.Va quay đu,Įbt thình lìnhõnhìn thy mtĭngưi thanh niênngi xm saulưng, da nàngnhy dng. TnUyn Uyn đnhhét lên theoİbn năng, nhưngĪb ngưi kiagiơ tay btming, chn âmíthanh li.

Tn UynUyn t t[bình tĩnh. Gin¹Hành Chi thynàng nhn raímình, rt cucĬbuông tay, htcm v phíal bí mt:“Tình hình thếjnào?”

“Rt tt.”í

Tn Uyn Uynêthy y mcôáo đơn, khoácúáo khoác màulam, mt rn¹m hôi, nàngnhíu mày chêïbai: “Sao ngưiíging như vtt dưi nưcĭlên vy?”

Dứt lời, nàng ném khăn của mình cho y: “Tự lau đi.”

Tập tranh ảnh hưởng rất lớn tới Thúy Lục, nhưng đả kích Giản Hành Chi mang đến cho Thúy Lục cũng rất lớn, vì thế Thúy Lục nhất thời lưỡng lự giữa bảng gỗ của Giản Hành Chi và một người đàn ông khác.

Giản Hành Chi không khách sáo, cầm khăn tay của nàng lau mồ hôi trên mặt, cùng nàng đứng lên, lấy làm kiêu hãnh: “Ta biểu diễn thế nào?”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Mặc dù y ích kỷ bá đạo, nhưng con người y… thật ra không tệ, còn muốn mua y phục cho ta. Ta làm vậy có phải quá đáng lắm không?”

“Hay lắm.”

(*) Background Music: nhạc nền

Tần Uyển Uyển thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều liền phóng một pháp quyết. Hộp gỗ bỗng mọc dây leo níu lấy bảng gỗ Giản Hành Chi rồi đóng lại.

Tần Uyển Uyển chống người đứng dậy, dù sao vụ việc đã giải quyết xong, nàng lười đả kích lòng tự tin của Giản Hành Chi. Giản Hành Chi tưởng thật, cầm khăn tay nàng lau mồ hôi trên cổ: “Bọn họ đều nói cái gì mà đánh đàn vẽ tranh, ta đã nói mà, có cái gì khiến lòng người rung động hơn sức mạnh chứ!”

“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển xoay đầu. Ngay khoảnh khắc hành động của nàng khiến gió lay động, nàng ngửi được một mùi hương kỳ lạ từ khăn tay.

“Ờ.”

Tần Uyển Uyển bị 38 nói, động tác khựng lại. Lát sau, nàng thở dài: “Thôi, không nghĩ nữa.”

Tần Uyển Uyển ngồi xuống một bên châm trà, Giản Hành Chi lau mồ hôi xong, trả lại khăn cho nàng: “Trả con.”

Dứt lời, Giản Hành Chi bước ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, trợn mắt hỏi: “Có khi nào y trúng Mị cốt trùng không?”

Đầu óc Tần Uyển Uyển suy nghĩ lung tung, nhất thời cảm thấy hơi áy náy.

“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển xoay đầu. Ngay khoảnh khắc hành động của nàng khiến gió lay động, nàng ngửi được một mùi hương kỳ lạ từ khăn tay.

Giản Hành Chi vào gian chờ chưa bao lâu, cuộc thi đã bước vào giai đoạn tỉ số sau cùng. Phong Nhã Lâu phát cho mỗi người một hộp gỗ, mỗi thí sinh đều có bảng gỗ của chính mình, chỉ cần đặt bảng gỗ vào hộp, coi như bỏ phiếu cho thí sinh. Đồng thời lúc bỏ phiếu, họ sẽ ra giá, người được bỏ phiếu nhiều nhất sau cùng sẽ là hoa khôi. Mà người ra giá cao nhất cho thí sinh, tối nay có thể dẫn thí sinh kia đi.

【Vở kịch nhỏ】

Mùi hương này thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng lại có khả năng trêu người khó tả.

Kế tiếp, nàng nằm sấp bên lỗ bí mật, quan sát Thúy Lục.

Dứt lời, nàng ném khăn của mình cho y: “Tự lau đi.”

Tần Uyển Uyển sững sờ, đứng dậy, bước tới gần Giản Hành Chi.

“Nhưng y đánh cô mà, nếu không tại y, cô cũng đâu phải ở đây.” 38 nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chủ nhân, cô thật dễ mềm lòng.”

Giản Hành Chi lui về sau theo bản năng, ngăn Tần Uyển Uyển ngửi tới ngửi lui: “Con ngửi gì đấy?”

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi ném lên cao, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng hô to: “Tần cô nương!”

“Sao người thơm thế?”

“Ừm… Tạ…” Tần Uyển Uyển cúi đầu, đỏ mặt. Lời còn chưa nói hết, một tiếng nổ “ầm” vang lên sau lưng Tạ Cô Đường, mặt đất rúng động. Tạ Cô Đường theo bản năng đỡ lấy Tần Uyển Uyển lảo đảo, cau mày xoay đầu. Cũng ngay lúc xoay đầu, chưa kịp nhìn thấy thứ gì, mặt y đã bị người ta đá một cước, kèm theo tiếng quát giận dữ của Giản Hành Chi: “Dám phi lễ đồ đệ của ông, đi chết đi!”

Giản Hành Chi không khách sáo, cầm khăn tay của nàng lau mồ hôi trên mặt, cùng nàng đứng lên, lấy làm kiêu hãnh: “Ta biểu diễn thế nào?”

Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Trước kia, người có thơm vậy đâu?”

Nghe thế, Giản Hành Chi ngây người. Dường như nhớ tới cái gì, mặt y thoắt trắng thoắt xanh: “Con để ý cái này làm gì? Mau chuẩn bị đi, Thúy Lục sắp nhìn trúng ta rồi. Chỉ cần cô ta vừa ra giá, con lập tức ra ngoài hô dẫn ta đi!”

Vở kịch nhỏ

“Ờ.”

***

“Hôm qua, ta không nên vứt bỏ y…”

Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi cất khăn tay vào tay áo: “Ta đi đợi bọn họ tuyên bố thứ hạng, đi đây.”

Dứt lời, Giản Hành Chi bước ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, trợn mắt hỏi: “Có khi nào y trúng Mị cốt trùng không?”

Đó không phải là thứ Giản Hành Chi nên có.

Hai người vừa đáp xuống đất, Tạ Cô Đường rút bàn tay đỡ eo nàng, cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”

Nhưng với tướng mạo này của Giản Hành Chi, vừa nhìn đã biết muốn mang đi tặng Thúy Lục. Thanh Trúc chết quá nhanh, bây giờ trên người Giản Hành Chi lại mang mùi thơm lạ…

Cũng ngay lúc đó, một con bạch xà trong tay Thúy Lục phá tường nhào tới, đuổi theo Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hết hồn lui về sau, giơ kiếm ngăn cản bạch xà lao vào. Bạch xà đột ngột biến lớn, hất văng Tần Uyển Uyển ra ngoài!

Đầu óc Tần Uyển Uyển suy nghĩ lung tung, nhất thời cảm thấy hơi áy náy.

Hộp gỗ bỏ phiếu có giới hạn thời gian, nếu trong một khắc đồng hồ không bỏ phiếu thì sẽ mất đi hiệu lực.

“Hôm qua, ta không nên vứt bỏ y…”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Mặc dù y ích kỷ bá đạo, nhưng con người y… thật ra không tệ, còn muốn mua y phục cho ta. Ta làm vậy có phải quá đáng lắm không?”

Tạ Cô Đường: “… Thời gian ngài nhịn không được cũng nhiều quá rồi đấy.”

“Nhưng y đánh cô mà, nếu không tại y, cô cũng đâu phải ở đây.” 38 nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chủ nhân, cô thật dễ mềm lòng.”

Tần Uyển Uyển bị 38 nói, động tác khựng lại. Lát sau, nàng thở dài: “Thôi, không nghĩ nữa.”

Mỗi lần Thúy Lục do dự đều khiến Tần Uyển Uyển căng thẳng. Nàng nhìn Thúy Lục đưa qua đưa lại, mắt thấy thời gian sắp trôi qua, ánh sáng trong hộp càng ngày càng yếu.

Giản Hành Chi vào gian chờ chưa bao lâu, cuộc thi đã bước vào giai đoạn tỉ số sau cùng. Phong Nhã Lâu phát cho mỗi người một hộp gỗ, mỗi thí sinh đều có bảng gỗ của chính mình, chỉ cần đặt bảng gỗ vào hộp, coi như bỏ phiếu cho thí sinh. Đồng thời lúc bỏ phiếu, họ sẽ ra giá, người được bỏ phiếu nhiều nhất sau cùng sẽ là hoa khôi. Mà người ra giá cao nhất cho thí sinh, tối nay có thể dẫn thí sinh kia đi.

Đó không phải là thứ Giản Hành Chi nên có.

Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự lựa chọn Giản Hành Chi, sau đó bỏ ra số tiền không lời không lỗ – một linh thạch.

Mùi hương này thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng lại có khả năng trêu người khó tả.

Kế tiếp, nàng nằm sấp bên lỗ bí mật, quan sát Thúy Lục.

Xung quanh là tiếng pháo hoa vang lên “bùm bùm”, cánh hoa rơi từ trên cao xuống. Đám đông hoan hô, Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, cảm giác dường như xung quanh nổi lên BGM(*) ái muội khiến tim nàng tăng tốc, hơi nóng trên mặt dâng cao.

Tập tranh ảnh hưởng rất lớn tới Thúy Lục, nhưng đả kích Giản Hành Chi mang đến cho Thúy Lục cũng rất lớn, vì thế Thúy Lục nhất thời lưỡng lự giữa bảng gỗ của Giản Hành Chi và một người đàn ông khác.

Thuý Lục đã đưa ra cái giá 1000 linh thạch cao cấp, bây giờ chỉ xem là chọn ai. Nàng ta đưa qua đưa lại, lúc thì đặt bảng gỗ Giản Hành Chi vào hộp, lúc thì đặt bảng gỗ người đàn ông khác vào hộp.

Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi cất khăn tay vào tay áo: “Ta đi đợi bọn họ tuyên bố thứ hạng, đi đây.”

Mỗi lần Thúy Lục do dự đều khiến Tần Uyển Uyển căng thẳng. Nàng nhìn Thúy Lục đưa qua đưa lại, mắt thấy thời gian sắp trôi qua, ánh sáng trong hộp càng ngày càng yếu.

Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự lựa chọn Giản Hành Chi, sau đó bỏ ra số tiền không lời không lỗ – một linh thạch.

Hộp gỗ bỏ phiếu có giới hạn thời gian, nếu trong một khắc đồng hồ không bỏ phiếu thì sẽ mất đi hiệu lực.

Thúy Lục thấy thời gian sắp hết, nàng ta cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định: “Thôi đi, tập tranh không bằng người thật, vẫn là chọn Phượng Đàn đi.”

“Sao người thơm thế?”

Dứt lời, Thúy Lục bèn đặt bảng gỗ khác vào hộp.

Tần Uyển Uyển thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều liền phóng một pháp quyết. Hộp gỗ bỗng mọc dây leo níu lấy bảng gỗ Giản Hành Chi rồi đóng lại.

Cũng ngay lúc đó, một con bạch xà trong tay Thúy Lục phá tường nhào tới, đuổi theo Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hết hồn lui về sau, giơ kiếm ngăn cản bạch xà lao vào. Bạch xà đột ngột biến lớn, hất văng Tần Uyển Uyển ra ngoài!

Giản Hành Chi nghe thấy tiếng nổ trên cao, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Uyển Uyển rơi xuống. Trong nháy mắt, Giản Hành Chi xuất hiện bên người Tần Uyển Uyển, vươn tay đỡ rồi ném nàng lên cao, đồng thời giữ chặt hàm trên của bạch xà, bàn tay tụ kiếm, vạch một nhát!

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi ném lên cao, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng hô to: “Tần cô nương!”

Tiếng kêu vừa dứt, một người đỡ lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng.

Giản Hành Chi quỳ bịch xuống: “Xin lỗi Tạ đạo quân, bình thường ta không đánh người đâu, trừ khi ta nhịn không được.”

Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Trước kia, người có thơm vậy đâu?”

Tần Uyển Uyển sững sờ ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng khôi ngô của thanh niên. Y mặc bào tím ngọc quan, vẻ mặt điềm tĩnh. Tần Uyển Uyển khẽ gọi: “Tạ đạo quân…”

Xung quanh là tiếng pháo hoa vang lên “bùm bùm”, cánh hoa rơi từ trên cao xuống. Đám đông hoan hô, Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, cảm giác dường như xung quanh nổi lên BGM(*) ái muội khiến tim nàng tăng tốc, hơi nóng trên mặt dâng cao.

Mùi hương này thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng lại có khả năng trêu người khó tả.Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi ném lên cao, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng hô to: “Tần cô nương!”(*) Background Music: nhạc nền

Nhưng với tướng mạo này của Giản Hành Chi, vừa nhìn đã biết muốn mang đi tặng Thúy Lục. Thanh Trúc chết quá nhanh, bây giờ trên người Giản Hành Chi lại mang mùi thơm lạ…

Hai người vừa đáp xuống đất, Tạ Cô Đường rút bàn tay đỡ eo nàng, cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”

“Hay lắm.”

“Ừm… Tạ…” Tần Uyển Uyển cúi đầu, đỏ mặt. Lời còn chưa nói hết, một tiếng nổ “ầm” vang lên sau lưng Tạ Cô Đường, mặt đất rúng động. Tạ Cô Đường theo bản năng đỡ lấy Tần Uyển Uyển lảo đảo, cau mày xoay đầu. Cũng ngay lúc xoay đầu, chưa kịp nhìn thấy thứ gì, mặt y đã bị người ta đá một cước, kèm theo tiếng quát giận dữ của Giản Hành Chi: “Dám phi lễ đồ đệ của ông, đi chết đi!”

***

Giản Hành Chi: “Dám đụng bà xã của ta, đi chết đi!!!”

Tần Uyển Uyển: “Ông xã, quỳ xuống!”

Giản Hành Chi: “Dám đụng bà xã của ta, đi chết đi!!!”Đó không phải là thứ Giản Hành Chi nên có.Hai người vừa đáp xuống đất, Tạ Cô Đường rút bàn tay đỡ eo nàng, cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”***Vở kịch nhỏTập tranh ảnh hưởng rất lớn tới Thúy Lục, nhưng đả kích Giản Hành Chi mang đến cho Thúy Lục cũng rất lớn, vì thế Thúy Lục nhất thời lưỡng lự giữa bảng gỗ của Giản Hành Chi và một người đàn ông khác.

Giản Hành Chi: “Dám đụng bà xã của ta, đi chết đi!!!”

Tần Uyển Uyển: “Ông xã, quỳ xuống!”

Giản Hành Chi quỳ bịch xuống: “Xin lỗi Tạ đạo quân, bình thường ta không đánh người đâu, trừ khi ta nhịn không được.”

Tạ Cô Đường: “… Thời gian ngài nhịn không được cũng nhiều quá rồi đấy.”

5 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh biết mình thi hoa khôi hông mà anh làm cái gì dị?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi biết ai là người đút máu luôn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tại tình tiết truyện vậy rồi, chị không cần phải thấy có lỗi đâu.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Oh no có khi nào chị thích Tạ Cô Đường trước không?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có khi nào anh nhịn được đâu, kiểu nhìn ai cũng muốn đánh mà.

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Trời ơi rạp xiếc real luôn rồi anh Giản ơi ?

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Ừm ừm, tính cách của anh Giản hơi trẻ trâu chút!

Khunglong
Khunglong
1 Năm Cách đây

Hài vcd ???? anh đúng là mặt nóng dán mông lạnh

Last edited 1 Năm Cách đây by Khunglong
8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!