Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 33 (1)

Chương 33 (1)

Đút máu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi giáng liên hoàn đấm. Tốc độ ra quyền của y cực nhanh, Tạ Cô Đường vốn không có chỗ đánh trả, chỉ có thể dùng tay che mặt, lùi liên tục về sau.

Tần Uyển Uyển vội vàng bước lên kéo Giản Hành Chi, gấp gáp nói: “Sư phụ! Là Tạ đạo quân! Là y giúp con!”

“Giản đạo quân, đừng đánh nữa! Nam Phong thò đầu khỏi ngực Tạ Cô Đường, vội lên tiếng: “Đây là Tạ đạo quân đó!”

“T Cô Đưng?” Gin HànhĺChi b Tn(Uyn Uyn kéo,còn chưa kpĩnói gì, bngùtrên lu caoùtruyn đến tiếngquát lnh lùng:í“Bt ngưi li!”

Tiếng nói vadt, linh lcìđánh thng víphía bn h.Gin Hành Chitúm ly TnòUyn Uyn nhyásang mt bên.[Ch h vađng nmũ, mt đtlõm mt h{sâu.

Mưi my lunglinh lc niáđuôi xông lênđui theo bnľh phát nta như tráibom. Hai ngưiínhm v phíaíca s chyİnhư điên. GinÎHành Chi hô]to: “Đi mau!”í

Dt li, yvà Tn UynUyn cùng nhyìra ngoài cas, rt xungêmái ngói gnđó, c haijmt trái mtphi ăn ýchy ra ngoiíthành.

T Cô Đưng,mang Nam Phongýnhanh chóng đuitheo. Mt con³c long hóaĪt linh khíɩbám sát đngsau bn h.Ba ngưi mtìthú b đuiɨchy tán lon.ìTn Uyn Uynívà Gin HànhÏChi va chyîva không quên¸mng nhau.

Đang yênđang lành, ngưiĩđánh T đoĩquân làm cáiľgì? Ngưi khôngácu ta, còn(không cho ngưikhác cu h?”,

Chng phi taném con lênsao?! Ném riîkhông biết tmình nhy sangÎmt bên à!}Y phi lócon, con cònànói giúp y?”ɩGin Hành Chiĩphát cáu: “Conĭcòn coi taïlà sư phkhông?!”

“Hai vđng cãi na…T Cô Đưng}nghe thy, hơiĮlúng túng nói:Đu là hiulm…

“Câm ming,hiu lm cáiơgì!” Gin Hành:Chi chp lymiếng ngói, quayli ném TúCô Đưng. TCô Đưng láchíngưi sang máingói bên cnh,ưmiếng ngói nntrúng đu cõlong. C longsng ngưi, gind quát: “Thngīnhãi ranh, ngươiýdám!”

C longàb chc ginĬtrit đ, btchp nhà caItrong thành, dfdàng đp náttt c, xông¸v phía GinHành Chi. T[Cô Đưng giơtay bày pháptrn, cm kiếmīvào gia, myĩchc quang kiếmĨlp tc bayv phía clong. C longtránh né kiếmtrn lao vàoưGin Hành Chi.ĺGin Hành ChiĬnhy vt lên,Îgiơ tay némìmt pháp n,né tránh c¸long, quay đuùmng T CôĐưng: “Không aiīdy cu namľn th thībt thân h?Cu cu ngưiÍsao không nmïc áo màâc phi ômìeo, ôm eoxong li khôngchu buông tay,icòn nói cufkhông phi k,háo sc?”

Trongìlúc nói chuyn,įc long bɨkiếm T CôìĐưng quét quasng rng, Gin}Hành Chi nhân(cơ hi chưngôvào đu clong, đánh btv phía TnĺUyn Uyn.

“Ta cònîkhông nói, ngưiănhiu chuyn thếīlàm gì?!” TnưUyn Uyn thyũđu rng văng³ti, nm UyênÎNgưng vch mtđưng kiếm khí,Ĭđánh đu rngÍlch v phíaìGin Hành Chi:“Hoàng thưng chưa[vi, thái giámįđã gp!”

“Talà sư phcon!” Gin Hành¸Chi đá mtđcưc vào cmc long, gind quát: “Contheo phe nào?”ă

“Sư ph cũngphi nói lých!” Tn UynàUyn nhy titrên cao xung,iđâm mt nhátóvào ngưi cilong, ngng đutc gin mng:“Ngưi đi hixem có aiícm thy ngưilàm đúng không?!”ù

“Ai cm thyta không đúng?!”

Gin Hành Chi°nm đu rngdn sc vn,tiếng “răng rcóvang lên, c²long lp tcđp xung đt.

GinHành Chi thĩhng hc nhìnýchm chm TnĭUyn Uyn. TnUyn Uyn siếtkiếm th phìếphò trng GinHành Chi. Giaɪlúc hai thyītrò trng tr,mt tiếng “tingìvang lên trongiđu Gin HànhChi, tiếng đimtích lũy vàoïtài khon quenthuc li vanglên.

Nhim v btľng: H trngưi đàn ôngįcó ch snhan sc trên90 đim “anhôhùng cu mĮnhân vi nchính, đim tíchlũy +50. Tngđim tích lũy:)1380】

“Ngi quá 666xu h: “Lúcnãy nghn mng,èh thng hơiïchm tí.”

“Câmming!”

Gin HànhChi đm mnhmt cú lênđu rng, clong run rytoàn thân, ngooc chy nưcĩmt, móng rngïco git: “Ta…ta chưa nóigì c

Àm… T CôĐưng thu pháptrn li: “Haiv, chúng taũđang chy trn,hay là chytrưc nhé?”

“Cuchy chm nht.”ă

Gin Hành Chiɩtrng y, khôngîh lưng lĩquay đu bchy.

Tn Uyn Uynếnhìn T CôàĐưng bng ánhmt xin li,nhanh chóng đui)theo Gin HànhìChi.

Cũng chính lúcýnày, tiếng chimhót chói taiâphát ra tPhong Nhã Lâu.Mt di latrng đt ngtíbay ra, thếfnhanh như chp)qun ly TĩCô Đưng. TàCô Đưng trɩtay chém, mtàlung linh lchùng mnh đpvào ngc y,y nôn raòmt búng máu,ļc thế mtđi kh năngphn kháng.

La trngkéo y trv hưng PhongNhã Lâu. Tn:Uyn Uyn nhn¹ra sau lưngïbt n, dtɩkhoát quay đu,nm ly TýCô Đưng: “Tđo quân!”

“BcThành!”

Giản Hành Chi theo bản năng quay đầu nắm lấy Tần Uyển Uyển. Cũng chính lúc này, linh khí đánh về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi giơ tay ném kiếm trận về trước, va chạm mãnh liệt với linh khí. Trong thoáng chốc, thức hải Giản Hành Chi đau đớn dữ dội như kim châm. Linh khí và kiếm trận của Giản Hành Chi nổ ầm ầm giữa không trung. Ba người bị kéo trở về Phong Nhã Lâu, ngã xuống đất. Giản Hành Chi nôn ra một búng máu.

Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất, vắt óc suy nghĩ: “Bởi vì… bởi vì…”

Y bây giờ không thể bị đưa đi. Lúc này, y không bảo vệ nổi trinh tiết của mình!

“Sư phụ!”

Tần Uyển Uyển giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, tiếp tục nói với Hoa Dung: “Đại nhân Thành chủ, hai sư đồ chúng tôi thật sự chỉ đơn thuần muốn đổi đời, chẳng có ý nào khác với Quỷ Thành, tuyệt đối không có ác ý!”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cứng đờ. Giản Hành Chi lập tức nắm ngược lại tay Tần Uyển Uyển.

Tạ Cô Đường bị khiêng đi, thị vệ bên cạnh bước đến đeo xiềng xích cho họ lại. Thúy Lục bắn hai luồng pháp quyết phong bế linh lực hai người, thị vệ kéo dây xích, quát: “Đi thôi!”

Tần Uyển Uyển đỡ lấy Giản Hành Chi, nhận ra thân thể y lạnh run, linh lực tán loạn.

“Sư phụ!”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đều bị kéo đi. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển bị kéo mà lảo đảo, giơ tay chặn tay thị vệ, lạnh mắt nhìn hắn: “Muốn chết?”

Nàng để Giản Hành Chi tựa vào lòng mình, cấp tốc khai thông linh lực hỗn loạn trong người y, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

“Đổi đời…” Hoa Dung nghe thấy lời của Tần Uyển Uyển, khẽ cười: “Được đấy.”

Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Nam Phong nằm trong áo y, túm lấy mép áo, cặp râu run run lộ ra bên ngoài, có thể thấy vô cùng sợ hãi.

Tần Uyển Uyển không dám nói nữa. Nàng nhìn người bên cạnh nâng cáng cứu thương tới, đặt Tạ Cô Đường lên trên, còn cẩn thận đắp vải bố trắng, giống như có thể khiêng đi hỏa táng ngay tức khắc.

Mà lúc này dáng vẻ Phong Nhã Lâu đã biến đổi.

Tần Uyển Uyển nhận ra Giản Hành Chi sợ hãi, nàng cũng sợ.

Giản Hành Chi biết chắc chắn nàng muốn bán mình, càng không chịu buông, cứ níu lấy cánh tay nàng kéo co.

Người sau rèm bật cười: “Trở thành nam sủng của bổn tọa? Y quen biết bổn tọa sao?”

Đại sảnh vốn náo nhiệt đã bị người ta giải tán sạch sẽ, tiền giấy rơi rụng dưới đất. Đại sảnh đón chào vốn treo đầy hoa vải trắng, mấy chục chiếc quan tài đặt giữa sảnh tựa như nghĩa trang để xác, nhìn mà khiến lòng người run rẩy.

Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, nhíu mày: “Thành chủ không vừa ý sư phụ cô.”

“Ý sư phụ ta là…” Tần Uyển Uyển vội vàng xen vào trước khi thị vệ nổi cáu, nhìn hắn chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Y rất yếu đuổi, xin các vị đại ca nhẹ tay chút, nếu không y sẽ chết mất.”

Đám người Thúy Lục cung kính đứng trước nhã gian. Nhã gian bị rèm ngăn che, Tần Uyển Uyển chỉ lờ mờ cảm giác có một người ngồi bên trong.

Quen biết, không thể nói là quen biết được.

Nàng không dám tùy tiện kiểm tra tu vi đối phương, nhưng từ điệu bộ của đám người Thúy Lục, người ngồi đây hẳn là Hoa Dung – Thành chủ Quỷ Thành.

Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Giản Hành Chi cũng nói không ra hơi, chỉ còn Tần Uyển Uyển có thể trả lời câu hỏi người kia.

“Các người.” Người đằng sau rèm lên tiếng, giọng nói bất nam bất nữ, điệu bộ chậm rãi, dường như rất suy yếu, mang theo chút âm lãnh như rắn: “Vì sao tới Quỷ Thành của ta?”

Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Giản Hành Chi cũng nói không ra hơi, chỉ còn Tần Uyển Uyển có thể trả lời câu hỏi người kia.

Lời này khiến tất cả ngây người. Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, đánh bạo thêu dệt: “Sư phụ ta… sư phụ ta ngưỡng mộ Thành chủ đã lâu. Nghe nói Thành chủ tuyển nam sủng, sư phụ ta bèn dẫn ta đến đây, muốn trở thành nam sủng của Thành chủ!”

Nam Phong vội vàng nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bi thương chớp mắt, ra hiệu nó tiếp tục ở lại bên cạnh Tạ Cô Đường. Nam Phong đờ người, bò trở vào áo Tạ Cô Đường.

Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Chuyện gì?”

Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất, vắt óc suy nghĩ: “Bởi vì… bởi vì…”

Nghe thế, Giản Hành Chi âm thầm trợn mắt.

“Bởi vì cái gì?” Thúy Lục mất kiên nhẫn cau mày. Tần Uyển Uyển căng thẳng, lập tức nói: “Bởi vì tình yêu!”

Lời này khiến tất cả ngây người. Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, đánh bạo thêu dệt: “Sư phụ ta… sư phụ ta ngưỡng mộ Thành chủ đã lâu. Nghe nói Thành chủ tuyển nam sủng, sư phụ ta bèn dẫn ta đến đây, muốn trở thành nam sủng của Thành chủ!”

Đám phụ nữ này mù hết rồi.

Nghe thế, Giản Hành Chi âm thầm trợn mắt.

“Đợi đã!” Tần Uyển Uyển đứng dậy, hô to.

Người sau rèm bật cười: “Trở thành nam sủng của bổn tọa? Y quen biết bổn tọa sao?”

Đại sảnh vốn náo nhiệt đã bị người ta giải tán sạch sẽ, tiền giấy rơi rụng dưới đất. Đại sảnh đón chào vốn treo đầy hoa vải trắng, mấy chục chiếc quan tài đặt giữa sảnh tựa như nghĩa trang để xác, nhìn mà khiến lòng người run rẩy.

Thị vệ thấy rõ gương mặt Tần Uyển Uyển. Đối diện với cặp mắt chân thành ngập nước, hắn xoay đầu đi, không thèm tính toán, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”

Quen biết, không thể nói là quen biết được.

Giản Hành Chi khoanh tay ngồi xếp chân bên cạnh nhìn Tần Uyển Uyển, cười khẩy xoay đầu, không để ý tới nàng.

Nói dối càng nhiều ắt lộ sơ hở, Tần Uyển Uyển nắm lấy tay áo Giản Hành Chi để bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu nói láo: “Chưa từng quen biết, nhưng sư phụ ngưỡng mộ đại danh Thành chủ đã lâu. Nghe nói pháp lực Thành chủ cao thâm, là người khẳng khái, có tình có nghĩa, sư phụ ái mộ khôn cùng. Tự thấy dung mạo không tệ, nguyện vào phủ Thành chủ, góp sức lực nhỏ nhoi vì cuộc sống hạnh phúc của Thành chủ, tuyệt đối không có tâm tư khác, mong đại nhân minh giám!”

Giản Hành Chi nghe vậy, cười châm biếm: “Ha.”

Giản Hành Chi tựa vào lòng Tần Uyển Uyển chỉnh đốn linh lực. Ban đầu nhận ra nàng túm lấy tay áo, y còn hơi đau lòng, nghĩ chắc chắn bây giờ nàng sợ lắm, đợi y điều chỉnh xong sẽ dẫn nàng phá vòng vây, tránh nàng bị dọa chết tại đây.

Nàng có ý gì? Bán y đến độ chẳng có chút áy náy nào sao?

Nhưng nghe Tần Uyển Uyển nịnh hót một hồi, y nhận ra ý trong lời nói, không khỏi liếc nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt chấn kinh.

Nhưng nghe Tần Uyển Uyển nịnh hót một hồi, y nhận ra ý trong lời nói, không khỏi liếc nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt chấn kinh.

Nàng có ý gì? Bán y đến độ chẳng có chút áy náy nào sao?

Tần Uyển Uyển giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, tiếp tục nói với Hoa Dung: “Đại nhân Thành chủ, hai sư đồ chúng tôi thật sự chỉ đơn thuần muốn đổi đời, chẳng có ý nào khác với Quỷ Thành, tuyệt đối không có ác ý!”

Mà lúc này dáng vẻ Phong Nhã Lâu đã biến đổi.

“Đổi đời…” Hoa Dung nghe thấy lời của Tần Uyển Uyển, khẽ cười: “Được đấy.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cứng đờ. Giản Hành Chi lập tức nắm ngược lại tay Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nghẹn một hồi, run run giơ tay chỉ Giản Hành Chi: “Sư phụ ta… là vị này.”

Y bây giờ không thể bị đưa đi. Lúc này, y không bảo vệ nổi trinh tiết của mình!

Tần Uyển Uyển nhận ra Giản Hành Chi sợ hãi, nàng cũng sợ.

Nàng bắt đầu giật tay áo mình, không để Giản Hành Chi túm lấy. Hoa Dung kỳ Độ Kiếp, nếu thật sự nhìn trúng Giản Hành Chi, nàng cũng không bảo vệ nổi y.

Giản Hành Chi biết chắc chắn nàng muốn bán mình, càng không chịu buông, cứ níu lấy cánh tay nàng kéo co.

Thầy trò hai người âm thầm lôi lôi kéo kéo, bỗng nghe thấy Hoa Dung sau rèm dường như nhấp một ngụm trà, căn dặn Thúy Lục: “Mang tên áo tím xuống, điều dưỡng cho tốt. Điều dưỡng xong, đưa y tới phòng ta.”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngớ người, cả hai nhìn nhau, liền nghe Hoa Dung nói: “Những kẻ khác nhốt lại trước, ngày khác tái thẩm.”

Giản Hành Chi tựa vào lòng Tần Uyển Uyển chỉnh đốn linh lực. Ban đầu nhận ra nàng túm lấy tay áo, y còn hơi đau lòng, nghĩ chắc chắn bây giờ nàng sợ lắm, đợi y điều chỉnh xong sẽ dẫn nàng phá vòng vây, tránh nàng bị dọa chết tại đây.

“Đợi đã!” Tần Uyển Uyển đứng dậy, hô to.

Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Chuyện gì?”

Tần Uyển Uyển nghẹn một hồi, run run giơ tay chỉ Giản Hành Chi: “Sư phụ ta… là vị này.”

Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Nam Phong nằm trong áo y, túm lấy mép áo, cặp râu run run lộ ra bên ngoài, có thể thấy vô cùng sợ hãi.

Giản Hành Chi khoanh tay ngồi xếp chân bên cạnh nhìn Tần Uyển Uyển, cười khẩy xoay đầu, không để ý tới nàng.

Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, nhíu mày: “Thành chủ không vừa ý sư phụ cô.”

Giản Hành Chi theo bản năng quay đầu nắm lấy Tần Uyển Uyển. Cũng chính lúc này, linh khí đánh về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi giơ tay ném kiếm trận về trước, va chạm mãnh liệt với linh khí. Trong thoáng chốc, thức hải Giản Hành Chi đau đớn dữ dội như kim châm. Linh khí và kiếm trận của Giản Hành Chi nổ ầm ầm giữa không trung. Ba người bị kéo trở về Phong Nhã Lâu, ngã xuống đất. Giản Hành Chi nôn ra một búng máu.

Giản Hành Chi nghe vậy, cười châm biếm: “Ha.”

Thầy trò hai người âm thầm lôi lôi kéo kéo, bỗng nghe thấy Hoa Dung sau rèm dường như nhấp một ngụm trà, căn dặn Thúy Lục: “Mang tên áo tím xuống, điều dưỡng cho tốt. Điều dưỡng xong, đưa y tới phòng ta.”

Đám phụ nữ này mù hết rồi.

Tần Uyển Uyển đỡ lấy Giản Hành Chi, nhận ra thân thể y lạnh run, linh lực tán loạn.

Nói dối càng nhiều ắt lộ sơ hở, Tần Uyển Uyển nắm lấy tay áo Giản Hành Chi để bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu nói láo: “Chưa từng quen biết, nhưng sư phụ ngưỡng mộ đại danh Thành chủ đã lâu. Nghe nói pháp lực Thành chủ cao thâm, là người khẳng khái, có tình có nghĩa, sư phụ ái mộ khôn cùng. Tự thấy dung mạo không tệ, nguyện vào phủ Thành chủ, góp sức lực nhỏ nhoi vì cuộc sống hạnh phúc của Thành chủ, tuyệt đối không có tâm tư khác, mong đại nhân minh giám!”

Tần Uyển Uyển không dám nói nữa. Nàng nhìn người bên cạnh nâng cáng cứu thương tới, đặt Tạ Cô Đường lên trên, còn cẩn thận đắp vải bố trắng, giống như có thể khiêng đi hỏa táng ngay tức khắc.

Nam Phong vội vàng nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bi thương chớp mắt, ra hiệu nó tiếp tục ở lại bên cạnh Tạ Cô Đường. Nam Phong đờ người, bò trở vào áo Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường bị khiêng đi, thị vệ bên cạnh bước đến đeo xiềng xích cho họ lại. Thúy Lục bắn hai luồng pháp quyết phong bế linh lực hai người, thị vệ kéo dây xích, quát: “Đi thôi!”

“Các người.” Người đằng sau rèm lên tiếng, giọng nói bất nam bất nữ, điệu bộ chậm rãi, dường như rất suy yếu, mang theo chút âm lãnh như rắn: “Vì sao tới Quỷ Thành của ta?”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đều bị kéo đi. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển bị kéo mà lảo đảo, giơ tay chặn tay thị vệ, lạnh mắt nhìn hắn: “Muốn chết?”

“Ý sư phụ ta là…” Tần Uyển Uyển vội vàng xen vào trước khi thị vệ nổi cáu, nhìn hắn chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Y rất yếu đuổi, xin các vị đại ca nhẹ tay chút, nếu không y sẽ chết mất.”

Thị vệ thấy rõ gương mặt Tần Uyển Uyển. Đối diện với cặp mắt chân thành ngập nước, hắn xoay đầu đi, không thèm tính toán, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”

4.9 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Coi cái miệng ảnh kìa, ngày nào mà không nghe anh nhiều lời chắc sẽ trống vắng lắm.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nỗi lòng của cự long và Thiên Lưu: Lần nào cũng phải vừa nói vừa đánh ha sao.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bên kia mạnh dữ dị chời, Giản Hành Chi mà cũng chơi không lại hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh mà cũng biết sợ sao?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh đẹp trai vậy mà không mê hả.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh đang yếu anh đừng có gây chuyện nữa anh ới.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Lúc cần thiết bán sư phụ không cần suy nghĩ luôn

Khunglong
Khunglong
1 Năm Cách đây

Anh sợ mất trinh còn hơn mất mạng nữa hả =))

Linh
Linh
4 Tháng Cách đây

lo cho Tạ đạo quân quá tr

lạc quan kh nổi :)))

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!