Chương 33 (1)
Đút máu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi giáng liên hoàn đấm. Tốc độ ra quyền của y cực nhanh, Tạ Cô Đường vốn không có chỗ đánh trả, chỉ có thể dùng tay che mặt, lùi liên tục về sau.
Tần Uyển Uyển vội vàng bước lên kéo Giản Hành Chi, gấp gáp nói: “Sư phụ! Là Tạ đạo quân! Là y giúp con!”
“Giản đạo quân, đừng đánh nữa! Nam Phong thò đầu khỏi ngực Tạ Cô Đường, vội lên tiếng: “Đây là Tạ đạo quân đó!”
“Tạ Cô Đường?” Giản HànhĺChi bị Tần(Uyển Uyển kéo,ềcòn chưa kịpĩnói gì, bỗngùtrên lầu caoùtruyền đến tiếngảquát lạnh lùng:í“Bắt người lại!”ậ
Tiếng nói vừaầdứt, linh lựcìđánh thẳng vềíphía bọn họ.ỏGiản Hành Chiờtúm lấy TầnòUyển Uyển nhảyásang một bên.[Chỗ họ vừaḹđứng nổ “ầm”ũ, mặt đấtạlõm một hố{sâu.
Mười mấy luồngἵlinh lực nốiáđuôi xông lênἳđuổi theo bọnľhọ phát nổốtựa như tráiịbom. Hai ngườiínhắm về phíaícửa sổ chạyİnhư điên. GiảnÎHành Chi hô]to: “Đi mau!”í
Dứt lời, yỗvà Tần UyểnỳUyển cùng nhảyìra ngoài cửaừsổ, rớt xuốngêmái ngói gầnịđó, cả haijmột trái mộtấphải ăn ýớchạy ra ngoạiíthành.
Tạ Cô Đường,mang Nam Phongýnhanh chóng đuổiỡtheo. Một con³cự long hóaĪtừ linh khíɩbám sát đằngởsau bọn họ.ỉBa người mộtìthú bị đuổiɨchạy tán loạn.ìTần Uyển Uyểnívà Giản HànhÏChi vừa chạyîvừa không quên¸mắng nhau.
“Đang yênủđang lành, ngườiĩđánh Tạ đạoĩquân làm cáiľgì? Người khôngácứu ta, còn(không cho ngườiừkhác cứu hả?”,
“Chẳng phải taằném con lênỵsao?! Ném rồiîkhông biết tựựmình nhảy sangÎmột bên à!}Y phi lễócon, con cònànói giúp y?”ɩGiản Hành Chiĩphát cáu: “Conĭcòn coi taïlà sư phụḽkhông?!”
“Hai vịἴđừng cãi nữa…”ẽTạ Cô Đường}nghe thấy, hơiĮlúng túng nói:ỳ“Đều là hiểuởlầm…”
“Câm miệng,ộhiểu lầm cáiơgì!” Giản Hành:Chi chộp lấyἰmiếng ngói, quayừlại ném TạúCô Đường. TạớCô Đường láchíngười sang máiỳngói bên cạnh,ưmiếng ngói nệnỳtrúng đầu cựõlong. Cự longẩsững người, giậnịdữ quát: “Thằngīnhãi ranh, ngươiýdám!”
Cự longàbị chọc giậnĬtriệt để, bấtớchấp nhà cửaItrong thành, dễfdàng đập nátẳtất cả, xông¸về phía GiảnửHành Chi. Tạ[Cô Đường giơủtay bày phápἴtrận, cắm kiếmīvào giữa, mấyĩchục quang kiếmĨlập tức bayạvề phía cựầlong. Cự longớtránh né kiếmỉtrận lao vàoưGiản Hành Chi.ĺGiản Hành ChiĬnhảy vọt lên,Îgiơ tay némìmột pháp ấn,ặné tránh cự¸long, quay đầuùmắng Tạ CôỉĐường: “Không aiīdạy cậu namľnữ thụ thụībất thân hả?ệCậu cứu ngườiÍsao không nắmïcổ áo màâcứ phải ômìeo, ôm eoḹxong lại khôngửchịu buông tay,icòn nói cậufkhông phải kẻ,háo sắc?”
Trongìlúc nói chuyện,įcự long bịɨkiếm Tạ CôìĐường quét quaửsừng rồng, Giản}Hành Chi nhân(cơ hội chưởngôvào đầu cựộlong, đánh bậtỷvề phía TầnĺUyển Uyển.
“Ta cònîkhông nói, ngườiănhiều chuyện thếīlàm gì?!” TầnưUyển Uyển thấyũđầu rồng văng³tới, nắm UyênÎNgưng vạch mộtằđường kiếm khí,Ĭđánh đầu rồngÍlệch về phíaìGiản Hành Chi:ỗ“Hoàng thượng chưa[vội, thái giámįđã gấp!”
“Taỉlà sư phụọcon!” Giản Hành¸Chi đá mộtđcước vào cằmỹcự long, giậnấdữ quát: “Conịtheo phe nào?”ă
“Sư phụ cũngồphải nói lýịchứ!” Tần UyểnàUyển nhảy từitrên cao xuống,iđâm một nhátóvào người cựilong, ngẩng đầuẳtức giận mắng:ḷ“Người đi hỏiẩxem có aiícảm thấy ngườiểlàm đúng không?!”ù
“Ai cảm thấyḹta không đúng?!”ớ
Giản Hành Chi°nắm đầu rồngọdồn sức vặn,ảtiếng “răng rắc”óvang lên, cự²long lập tứcẵđập xuống đất.
GiảnẳHành Chi thởĩhồng hộc nhìnýchằm chằm TầnĭUyển Uyển. TầnắUyển Uyển siếtỉkiếm thở phìếphò trừng GiảnỗHành Chi. Giữaɪlúc hai thầyītrò trừng trộ,ậmột tiếng “ting”ìvang lên trongiđầu Giản HànhằChi, tiếng điểmệtích lũy vàoïtài khoản quenỷthuộc lại vangỹlên.
【Nhiệm vụ bấtľngờ: Hỗ trợỉngười đàn ôngįcó chỉ sốịnhan sắc trênỉ90 điểm “anhôhùng cứu mỹĮnhân” với nữềchính, điểm tíchừlũy +50. Tổngẻđiểm tích lũy:)1380】
“Ngại quá…” 666ễxấu hổ: “Lúcἷnãy nghẽn mạng,èhệ thống hơiïchậm tí.”
“Câmẻmiệng!”
Giản HànhỉChi đấm mạnhởmột cú lênổđầu rồng, cựẹlong run rẩyỉtoàn thân, ngoẹoủcổ chảy nướcĩmắt, móng rồngïco giật: “Ta…ἴta chưa nóiịgì cả…”
“Àỉừm…” Tạ CôịĐường thu phápằtrận lại: “Haiấvị, chúng taũđang chạy trốn,ằhay là chạyỹtrước nhé?”
“Cậuỳchạy chậm nhất.”ă
Giản Hành Chiɩtrừng y, khôngîhề lưỡng lựĩquay đầu bỏẩchạy.
Tần Uyển Uyểnếnhìn Tạ CôàĐường bằng ánhỏmắt xin lỗi,ẹnhanh chóng đuổi)theo Giản HànhìChi.
Cũng chính lúcýnày, tiếng chimộhót chói taiâphát ra từằPhong Nhã Lâu.ởMột dải lụaḽtrắng đột ngộtíbay ra, thếfnhanh như chớp)quấn lấy TạĩCô Đường. TạàCô Đường trởɩtay chém, mộtàluồng linh lựcỏhùng mạnh đậpệvào ngực y,ḷy nôn raòmột búng máu,ļcứ thế mấtểđi khả năngἳphản kháng.
Lụa trắngứkéo y trởộvề hướng PhongầNhã Lâu. Tần:Uyển Uyển nhận¹ra sau lưngïbất ổn, dứtɩkhoát quay đầu,ỷnắm lấy TạýCô Đường: “Tạḹđạo quân!”
“BắcụThành!”
Giản Hành Chi theo bản năng quay đầu nắm lấy Tần Uyển Uyển. Cũng chính lúc này, linh khí đánh về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi giơ tay ném kiếm trận về trước, va chạm mãnh liệt với linh khí. Trong thoáng chốc, thức hải Giản Hành Chi đau đớn dữ dội như kim châm. Linh khí và kiếm trận của Giản Hành Chi nổ ầm ầm giữa không trung. Ba người bị kéo trở về Phong Nhã Lâu, ngã xuống đất. Giản Hành Chi nôn ra một búng máu.
Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất, vắt óc suy nghĩ: “Bởi vì… bởi vì…”
Y bây giờ không thể bị đưa đi. Lúc này, y không bảo vệ nổi trinh tiết của mình!
“Sư phụ!”
Tần Uyển Uyển giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, tiếp tục nói với Hoa Dung: “Đại nhân Thành chủ, hai sư đồ chúng tôi thật sự chỉ đơn thuần muốn đổi đời, chẳng có ý nào khác với Quỷ Thành, tuyệt đối không có ác ý!”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cứng đờ. Giản Hành Chi lập tức nắm ngược lại tay Tần Uyển Uyển.
Tạ Cô Đường bị khiêng đi, thị vệ bên cạnh bước đến đeo xiềng xích cho họ lại. Thúy Lục bắn hai luồng pháp quyết phong bế linh lực hai người, thị vệ kéo dây xích, quát: “Đi thôi!”
Tần Uyển Uyển đỡ lấy Giản Hành Chi, nhận ra thân thể y lạnh run, linh lực tán loạn.
“Sư phụ!”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đều bị kéo đi. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển bị kéo mà lảo đảo, giơ tay chặn tay thị vệ, lạnh mắt nhìn hắn: “Muốn chết?”
Nàng để Giản Hành Chi tựa vào lòng mình, cấp tốc khai thông linh lực hỗn loạn trong người y, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
“Đổi đời…” Hoa Dung nghe thấy lời của Tần Uyển Uyển, khẽ cười: “Được đấy.”
Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Nam Phong nằm trong áo y, túm lấy mép áo, cặp râu run run lộ ra bên ngoài, có thể thấy vô cùng sợ hãi.
Tần Uyển Uyển không dám nói nữa. Nàng nhìn người bên cạnh nâng cáng cứu thương tới, đặt Tạ Cô Đường lên trên, còn cẩn thận đắp vải bố trắng, giống như có thể khiêng đi hỏa táng ngay tức khắc.
Mà lúc này dáng vẻ Phong Nhã Lâu đã biến đổi.
Tần Uyển Uyển nhận ra Giản Hành Chi sợ hãi, nàng cũng sợ.
Giản Hành Chi biết chắc chắn nàng muốn bán mình, càng không chịu buông, cứ níu lấy cánh tay nàng kéo co.
Người sau rèm bật cười: “Trở thành nam sủng của bổn tọa? Y quen biết bổn tọa sao?”
Đại sảnh vốn náo nhiệt đã bị người ta giải tán sạch sẽ, tiền giấy rơi rụng dưới đất. Đại sảnh đón chào vốn treo đầy hoa vải trắng, mấy chục chiếc quan tài đặt giữa sảnh tựa như nghĩa trang để xác, nhìn mà khiến lòng người run rẩy.
Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, nhíu mày: “Thành chủ không vừa ý sư phụ cô.”
“Ý sư phụ ta là…” Tần Uyển Uyển vội vàng xen vào trước khi thị vệ nổi cáu, nhìn hắn chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Y rất yếu đuổi, xin các vị đại ca nhẹ tay chút, nếu không y sẽ chết mất.”
Đám người Thúy Lục cung kính đứng trước nhã gian. Nhã gian bị rèm ngăn che, Tần Uyển Uyển chỉ lờ mờ cảm giác có một người ngồi bên trong.
Quen biết, không thể nói là quen biết được.
Nàng không dám tùy tiện kiểm tra tu vi đối phương, nhưng từ điệu bộ của đám người Thúy Lục, người ngồi đây hẳn là Hoa Dung – Thành chủ Quỷ Thành.
Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Giản Hành Chi cũng nói không ra hơi, chỉ còn Tần Uyển Uyển có thể trả lời câu hỏi người kia.
“Các người.” Người đằng sau rèm lên tiếng, giọng nói bất nam bất nữ, điệu bộ chậm rãi, dường như rất suy yếu, mang theo chút âm lãnh như rắn: “Vì sao tới Quỷ Thành của ta?”
Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Giản Hành Chi cũng nói không ra hơi, chỉ còn Tần Uyển Uyển có thể trả lời câu hỏi người kia.
Lời này khiến tất cả ngây người. Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, đánh bạo thêu dệt: “Sư phụ ta… sư phụ ta ngưỡng mộ Thành chủ đã lâu. Nghe nói Thành chủ tuyển nam sủng, sư phụ ta bèn dẫn ta đến đây, muốn trở thành nam sủng của Thành chủ!”
Nam Phong vội vàng nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bi thương chớp mắt, ra hiệu nó tiếp tục ở lại bên cạnh Tạ Cô Đường. Nam Phong đờ người, bò trở vào áo Tạ Cô Đường.
Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Chuyện gì?”
Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất, vắt óc suy nghĩ: “Bởi vì… bởi vì…”
Nghe thế, Giản Hành Chi âm thầm trợn mắt.
“Bởi vì cái gì?” Thúy Lục mất kiên nhẫn cau mày. Tần Uyển Uyển căng thẳng, lập tức nói: “Bởi vì tình yêu!”
Lời này khiến tất cả ngây người. Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, đánh bạo thêu dệt: “Sư phụ ta… sư phụ ta ngưỡng mộ Thành chủ đã lâu. Nghe nói Thành chủ tuyển nam sủng, sư phụ ta bèn dẫn ta đến đây, muốn trở thành nam sủng của Thành chủ!”
Đám phụ nữ này mù hết rồi.
Nghe thế, Giản Hành Chi âm thầm trợn mắt.
“Đợi đã!” Tần Uyển Uyển đứng dậy, hô to.
Người sau rèm bật cười: “Trở thành nam sủng của bổn tọa? Y quen biết bổn tọa sao?”
Đại sảnh vốn náo nhiệt đã bị người ta giải tán sạch sẽ, tiền giấy rơi rụng dưới đất. Đại sảnh đón chào vốn treo đầy hoa vải trắng, mấy chục chiếc quan tài đặt giữa sảnh tựa như nghĩa trang để xác, nhìn mà khiến lòng người run rẩy.
Thị vệ thấy rõ gương mặt Tần Uyển Uyển. Đối diện với cặp mắt chân thành ngập nước, hắn xoay đầu đi, không thèm tính toán, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”
Quen biết, không thể nói là quen biết được.
Giản Hành Chi khoanh tay ngồi xếp chân bên cạnh nhìn Tần Uyển Uyển, cười khẩy xoay đầu, không để ý tới nàng.
Nói dối càng nhiều ắt lộ sơ hở, Tần Uyển Uyển nắm lấy tay áo Giản Hành Chi để bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu nói láo: “Chưa từng quen biết, nhưng sư phụ ngưỡng mộ đại danh Thành chủ đã lâu. Nghe nói pháp lực Thành chủ cao thâm, là người khẳng khái, có tình có nghĩa, sư phụ ái mộ khôn cùng. Tự thấy dung mạo không tệ, nguyện vào phủ Thành chủ, góp sức lực nhỏ nhoi vì cuộc sống hạnh phúc của Thành chủ, tuyệt đối không có tâm tư khác, mong đại nhân minh giám!”
Giản Hành Chi nghe vậy, cười châm biếm: “Ha.”
Giản Hành Chi tựa vào lòng Tần Uyển Uyển chỉnh đốn linh lực. Ban đầu nhận ra nàng túm lấy tay áo, y còn hơi đau lòng, nghĩ chắc chắn bây giờ nàng sợ lắm, đợi y điều chỉnh xong sẽ dẫn nàng phá vòng vây, tránh nàng bị dọa chết tại đây.
Nàng có ý gì? Bán y đến độ chẳng có chút áy náy nào sao?
Nhưng nghe Tần Uyển Uyển nịnh hót một hồi, y nhận ra ý trong lời nói, không khỏi liếc nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt chấn kinh.
Nhưng nghe Tần Uyển Uyển nịnh hót một hồi, y nhận ra ý trong lời nói, không khỏi liếc nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt chấn kinh.
Nàng có ý gì? Bán y đến độ chẳng có chút áy náy nào sao?
Tần Uyển Uyển giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, tiếp tục nói với Hoa Dung: “Đại nhân Thành chủ, hai sư đồ chúng tôi thật sự chỉ đơn thuần muốn đổi đời, chẳng có ý nào khác với Quỷ Thành, tuyệt đối không có ác ý!”
Mà lúc này dáng vẻ Phong Nhã Lâu đã biến đổi.
“Đổi đời…” Hoa Dung nghe thấy lời của Tần Uyển Uyển, khẽ cười: “Được đấy.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cứng đờ. Giản Hành Chi lập tức nắm ngược lại tay Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nghẹn một hồi, run run giơ tay chỉ Giản Hành Chi: “Sư phụ ta… là vị này.”
Y bây giờ không thể bị đưa đi. Lúc này, y không bảo vệ nổi trinh tiết của mình!
Tần Uyển Uyển nhận ra Giản Hành Chi sợ hãi, nàng cũng sợ.
Nàng bắt đầu giật tay áo mình, không để Giản Hành Chi túm lấy. Hoa Dung kỳ Độ Kiếp, nếu thật sự nhìn trúng Giản Hành Chi, nàng cũng không bảo vệ nổi y.
Giản Hành Chi biết chắc chắn nàng muốn bán mình, càng không chịu buông, cứ níu lấy cánh tay nàng kéo co.
Thầy trò hai người âm thầm lôi lôi kéo kéo, bỗng nghe thấy Hoa Dung sau rèm dường như nhấp một ngụm trà, căn dặn Thúy Lục: “Mang tên áo tím xuống, điều dưỡng cho tốt. Điều dưỡng xong, đưa y tới phòng ta.”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ngớ người, cả hai nhìn nhau, liền nghe Hoa Dung nói: “Những kẻ khác nhốt lại trước, ngày khác tái thẩm.”
Giản Hành Chi tựa vào lòng Tần Uyển Uyển chỉnh đốn linh lực. Ban đầu nhận ra nàng túm lấy tay áo, y còn hơi đau lòng, nghĩ chắc chắn bây giờ nàng sợ lắm, đợi y điều chỉnh xong sẽ dẫn nàng phá vòng vây, tránh nàng bị dọa chết tại đây.
“Đợi đã!” Tần Uyển Uyển đứng dậy, hô to.
Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Chuyện gì?”
Tần Uyển Uyển nghẹn một hồi, run run giơ tay chỉ Giản Hành Chi: “Sư phụ ta… là vị này.”
Tạ Cô Đường đã ngất xỉu, Nam Phong nằm trong áo y, túm lấy mép áo, cặp râu run run lộ ra bên ngoài, có thể thấy vô cùng sợ hãi.
Giản Hành Chi khoanh tay ngồi xếp chân bên cạnh nhìn Tần Uyển Uyển, cười khẩy xoay đầu, không để ý tới nàng.
Thúy Lục nhìn Giản Hành Chi, nhíu mày: “Thành chủ không vừa ý sư phụ cô.”
Giản Hành Chi theo bản năng quay đầu nắm lấy Tần Uyển Uyển. Cũng chính lúc này, linh khí đánh về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi giơ tay ném kiếm trận về trước, va chạm mãnh liệt với linh khí. Trong thoáng chốc, thức hải Giản Hành Chi đau đớn dữ dội như kim châm. Linh khí và kiếm trận của Giản Hành Chi nổ ầm ầm giữa không trung. Ba người bị kéo trở về Phong Nhã Lâu, ngã xuống đất. Giản Hành Chi nôn ra một búng máu.
Giản Hành Chi nghe vậy, cười châm biếm: “Ha.”
Thầy trò hai người âm thầm lôi lôi kéo kéo, bỗng nghe thấy Hoa Dung sau rèm dường như nhấp một ngụm trà, căn dặn Thúy Lục: “Mang tên áo tím xuống, điều dưỡng cho tốt. Điều dưỡng xong, đưa y tới phòng ta.”
Đám phụ nữ này mù hết rồi.
Tần Uyển Uyển đỡ lấy Giản Hành Chi, nhận ra thân thể y lạnh run, linh lực tán loạn.
Nói dối càng nhiều ắt lộ sơ hở, Tần Uyển Uyển nắm lấy tay áo Giản Hành Chi để bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu nói láo: “Chưa từng quen biết, nhưng sư phụ ngưỡng mộ đại danh Thành chủ đã lâu. Nghe nói pháp lực Thành chủ cao thâm, là người khẳng khái, có tình có nghĩa, sư phụ ái mộ khôn cùng. Tự thấy dung mạo không tệ, nguyện vào phủ Thành chủ, góp sức lực nhỏ nhoi vì cuộc sống hạnh phúc của Thành chủ, tuyệt đối không có tâm tư khác, mong đại nhân minh giám!”
Tần Uyển Uyển không dám nói nữa. Nàng nhìn người bên cạnh nâng cáng cứu thương tới, đặt Tạ Cô Đường lên trên, còn cẩn thận đắp vải bố trắng, giống như có thể khiêng đi hỏa táng ngay tức khắc.
Nam Phong vội vàng nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bi thương chớp mắt, ra hiệu nó tiếp tục ở lại bên cạnh Tạ Cô Đường. Nam Phong đờ người, bò trở vào áo Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường bị khiêng đi, thị vệ bên cạnh bước đến đeo xiềng xích cho họ lại. Thúy Lục bắn hai luồng pháp quyết phong bế linh lực hai người, thị vệ kéo dây xích, quát: “Đi thôi!”
“Các người.” Người đằng sau rèm lên tiếng, giọng nói bất nam bất nữ, điệu bộ chậm rãi, dường như rất suy yếu, mang theo chút âm lãnh như rắn: “Vì sao tới Quỷ Thành của ta?”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đều bị kéo đi. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển bị kéo mà lảo đảo, giơ tay chặn tay thị vệ, lạnh mắt nhìn hắn: “Muốn chết?”
“Ý sư phụ ta là…” Tần Uyển Uyển vội vàng xen vào trước khi thị vệ nổi cáu, nhìn hắn chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Y rất yếu đuổi, xin các vị đại ca nhẹ tay chút, nếu không y sẽ chết mất.”
Thị vệ thấy rõ gương mặt Tần Uyển Uyển. Đối diện với cặp mắt chân thành ngập nước, hắn xoay đầu đi, không thèm tính toán, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”
Coi cái miệng ảnh kìa, ngày nào mà không nghe anh nhiều lời chắc sẽ trống vắng lắm.
Nỗi lòng của cự long và Thiên Lưu: Lần nào cũng phải vừa nói vừa đánh ha sao.
Bên kia mạnh dữ dị chời, Giản Hành Chi mà cũng chơi không lại hả?
Anh mà cũng biết sợ sao?
Anh đẹp trai vậy mà không mê hả.
Anh đang yếu anh đừng có gây chuyện nữa anh ới.
Lúc cần thiết bán sư phụ không cần suy nghĩ luôn
Anh sợ mất trinh còn hơn mất mạng nữa hả =))
lo cho Tạ đạo quân quá tr
lạc quan kh nổi :)))