Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 33 (2)

Chương 33 (2)

Đút máu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Hai người bị áp giải lên xe tù. Giản Hành Chi ngồi một bên tĩnh tọa. Xe tù làm bằng song gỗ bao vây xung quanh, tất cả hành động của hai người đều nhìn thấy hết.

Tần Uyển Uyển không dám quấy rầy y, cũng sợ người để ý vây xem, bèn nằm co ro một bên, nhìn y càng tĩnh tọa, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Đợi lúc xuống xe, Tần Uyển Uyển không thèm hỏi y đã trực tiếp quen tay cõng người. Sau khi cõng vào nhà tù, thị vệ bước lên còng dây xích cho hai người, khóa chặt trên tường.

Tần Uyển Uyển nhìn thị vệ bỏ đi, lớn tiếng nói: “Đại ca, đi thong thả, rảnh rỗi tới chơi nha.”

Th v nghe thy tiếngInàng, bưc điănhanh hơn mtɪchút.

Đi th vđi ri, TnUyn Uyn vinhìn Gin HànhóChi: “Ngưi bâygi thế nào?”

Gin Hành Chinhíu mày khôngnói. Tn UynôUyn dùng thn}thc thăm dòĩkhp ngưi y,Îy cũng khôngphòng b nàng.àTn Uyn Uyndò xét sơīlưc, thy linhlc đã chnhđn kha khá,ïnhưng thc hièli ri beng.

TnĩUyn Uyn suynghĩ là biết,t khi đếntiu thế giiĩnày, Gin HànhChi thưng xuyênéhóa thn thcthành linh lcmà chng đ.Mt kiếm chngjtri hôm ĐiIhi đu kiếmí Mt cnh¹đã khiến thchi y suýt²na suy sp.Ban nãy nhnímt chưng caHoa Dung, eĬrng thc hiĩca y xy¸ra rc ri.

“Cưng¹đ thn thc¸còn khó tuluyn hơn linhlc, ngưi cĩtiêu hao nhưjthế, thc hiĩsp đ chlà chuyn smımun.” Tn UynúUyn thy vmt y nhtnht, bèn dùngjthn thc baobc ly thcìhi Gin HànhChi, s dngcông pháp TchSơn tu phcếthc hi choy.

Nàng tu luynɩhai trăm năm,th cht khôngĬtt, ch có[th tu luynĩcưng đ thnthc. Cha mnàng chun bcho nàng rtnhiu bí pháp,ìgi phút nàyjtrái li pháthuy công dnggiúp Gin HànhChi.

Gin Hành Chiɪcm giác nhưĩcó sui mátìtràn vào đu,ïtưi lên thchi như nhamthch nóng chycun trào khpànơi ca y.éGin Hành Chiìhơi th gp,n đnh tâmïtrng. Sau khiįtu phc thcíhi vi TnUyn Uyn xong,y mi mtími m mt.

Thếơnào ri?”

Tn¹Uyn Uyn lolng hi. Đngătác Gin HànhChi cng đ,bày v nói:õKhông sao.”

TnUyn Uyn thyy ly liõsc, th phào,îngi xung đt:ăKhông sao làtt ri.”

GinHành Chi khôngnói. Y ngiúxếp bng dưiđt, hai tayăb xing xíchtrói haiêb vai. Qua,mt hi, ycm thy mtũcm giác kód bt đuni lên trongôcơ th, khôngếkhi biến sc.

LinhÎlc ca yïb Thúy Lc}phong bế, cĩtrùng b cưngép áp chếìtìm đưc cơhi, bt đuírc rch ngócĭđu.

Con trùng nàyôbò lung tungtrong cơ thy, nhng nơinó bò quađu ni lêndc nim kìd.

T nh y{đã tu tpũtâm pháp thanhÍtnh, chưa tng[có dc nimĩnày bao gi,hin ti bivì c trùngkia mà cófchút nim tưng,Įmc dù btigiác nhc nhã,ónhưng li cóchút nhn nho.

GinHành Chi nhmìmt li, btũđu c gngĩphá cm chếĩca Thúy Lc,}hoc th dùngIcách khác btly con c¸trùng kia.

Có điuc trùng kiaìvô cùng gianɩxo, nó hútÍmáu lung tung:trong ngưi y,khí thế mnhm, nhiu lonùđến mc ychng th tĩnhɪtâm phá cmЇchế.

Tn Uyn Uynkhông nhn raăs khác thưngĪca Gin HànhChi, nàng xếpchân ngi dưiđt, bt đuc gng cmng ch NamìPhong đang .Sau khi cmìng đưc, nàngbèn s dng{cm ng giaįch t nóiìchuyn vi nó:Ī“Nam Phong.”

Chnhân.”

“T đoùquân thế nàoīri?”

Không có³gì.” Ging NamPhong rt nh:“Bn h chathương cho ngàiy xong thìđi ri, bâygi tình trngT đo quânìn đnh, chưlà còn chưatnh.”

Nghe thyĩT Cô Đưngùkhông sao, TnUyn Uyn nhnhõm. Nh đếnHoa Dung munđem T CôİĐưng làm namùsng, chc khôngtàn nhn đếnni nhân lúcngưi ta trngthương mà chmèmút.

Vy đưc ri,ngươi chăm sócT đo quânícho tt.” TnUyn Uyn cănưdn: “Ta nghĩ]cách ti cuy.”

“Hu hu,{ch nhân, ngưinht đnh phi(ti cu chúng)ta nha.”

NamPhong khóc lóc ôi, TnUyn Uyn đơnphương ct đtliên lc.

Sau khi³xác nhn anÍnguy ca TɩCô Đưng, TnUyn Uyn nhínhõm hơn nhiu.ĬDù sao nhimľv này làca nàng vàíGin Hành Chi,,T Cô Đưngb cun vào,ĩkhông lý nào°thành ngưi hiôsinh nhiu nht.

TníUyn Uyn suynghĩ, quay đuìnhìn Gin HànhĺChi: “Sư ph,ìngưi nhm baolâu phá cm}chế ca ThúyLc?”

Không chc.”ı

Gin Hành Chi}vn đang phinnão, nghe thyging nói TnUyn Uyn lincm giác nhưc đuôi chógãi vào tim.õY nhn radưng như Mĭct trùng kíchĩđng hơn, khquát: “Ít nóichút.”

“Sư ph,²ngưi đng gâyúna.” Tn UynìUyn nhíu mày:“Hin gi Tđo quân đangùlâm vào himócnh, chúng taphi nghĩ cáchnhanh nht cuy.”

“Sao conquan tâm ythế?”

Gin HànhÍChi va nghe)Tn Uyn Uynnói giúp TõCô Đưng, ym mt trng Tn UynìUyn, thù mihn cũ đngïthi dâng lên:“Ta là sưãph con, saoícon không quantâm ta chútónào vy? Cngày đánh taăbán ta hếtsc thun tay,ban nãy cònmun đưa tacho ngưi khác,bây gi conõli lo lngīy như thếà?”

“T đoquân đi xtt vi ta.”àTn Uyn Uynînói mt cáchĬđương nhiên: “HơnÎna chuyn này{vn không liên]quan đến y,chng l chúngfta không nênéchu trách nhim?”ī

“Y đi tt)vi con… GinHành Chi niĨnóng trong lòng,y gp đu¸gi tiếp cnTn Uyn Uyn,che khut tmímt nàng rimi tp trungÏtinh thn cãiínhau: “Ta khôngĭtt vi conɩsao?”

“Sư ph,chúng ta đngu trĩ na.”ÎTn Uyn Uynnghiêm túc khuyên¹nh Gin HànhóChi: “Hin tivic gp trưcmt là cu)ngưi.”

K cnĺk Hoá Thnánhư y màìcòn cn concu?” Gin HànhĩChi cưi khy:ĩĐúng là phếvt.”

Nhưng bâygi y bthương, hôn mêļbt tnh.” TnUyn Uyn cauĨmày, cm thyįGin Hành Chicãi bưng: “Ta,không yên tâm.”à

“Ta cũng bĺthương này!” GinĩHành Chi nhìnchm chm TnUyn Uyn: “Saocon yên tâmìquá vy?”

TnUyn Uyn bGin Hành Chi:hi mà sngs. Nàng nhìnánh mt trànngp trách mócca Gin HànhChi, bng hơiĨcht d, lpbp nói: “Thươngįthế ca ngưi…Īchng phi tagiúp ngưi riIsao?”

Nghe nóithế, Gin HànhôChi nht thil li, yĩxoay đu, nhmímt, tiếp tcļtĩnh ta.

My thènhư M cttrùng quá mtũmt, y khôngÎmun đ TnUyn Uyn biết,êbèn t mìnhíâm thm tìmįcách, va cĩgng phá cmáchế Thúy Lc,va cm giácth kia chy:lung tung trongíngưi.

Tn Uyn Uynɪnhìn phn ngfca Gin HànhăChi, ngi đưcmùi hương ngtlim trong khôngkhí, bt giácnh ti Máct trùng.

Nàng khôngdám chc th:này có trong thân thGin Hành Chikhông, cũng khôngdám chc thnày còn sng²hay không. Nhưngĩnhìn phn ng¹ca Gin HànhChi, e là¸y có chuynÎtht ri.

Tn UynjUyn quan sát¸Gin Hành Chi,(nh ging xinóli: “À (Ta sai ri,ta không nênch quan tâmT đo quân.òNgưi… ngưi cnta giúp không?”Ï

Nàng va mếming nh nh²hi, c trùngli chn rnthêm my phn.

GinđHành Chi càngphin não, khĨquát: “Đng nói¸chuyn!”

Ln nàyìy m ming,ging khn đccàng hin rõ.Tn Uyn Uyncũng hơi đmt, nàng nhging gii thích:Chuyn là… buiìti ta ngheɨnói Thanh Trúc²có mt conM ct trùng,hình như đnhécho hoa khôiîdùng, chng biếtĨông ta códùng trên ngưingưi chưa…

Liếca Tn UynfUyn chui vàoùtai, y cuncht nm đm.Tn Uyn Uynbiết chuyn nhưãvy rt mtĮmt, bèn trnan thêm: “Đili bên ngoàithế nào cũngđng chút thtfbi, ngưi đngđ trong lòng.Đây không phiîchuyn gì ln,hin gi ngưiĩcm thy thếýnào? Chúng taìcó th traoЇđi th, xemta có giúpngưi đưc khôngnhé?”

“Con giúpìthế nào?”

Rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng, y lạnh mắt nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi hiếm khi kiên nhẫn, nhẫn nại bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Con nói xem làm sao đút máu.”

Tần Uyển Uyển vốn xinh đẹp, nhìn nàng lúc này càng khiến lòng người rối loạn, dường như những thứ đạo pháp kiếm pháp kia đều trở nên khó nhớ.

Tần Uyển Uyển mơ màng mở mắt, nhìn thấy đôi mắt hằn tia máu của Giản Hành Chi, lòng giật thót, nghe thấy y nói: “Sau khi đút máu, trừ mỗi tháng phải đút thì còn liên quan gì với người đút máu không?”

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người kia cắn lên môi.

Y bất giác nhìn chăm chú đôi môi Tần Uyển Uyển, chỉ thấy môi nàng khép mở, loáng thoáng nhìn ra nụ sen mới nhú, sắc môi căng mọng, tựa như giọt sương rơi trên cánh hoa.

***

Gặm da đầu ra máu, đau cỡ nào chứ.

“Lúc nãy, ta nghe người ta nói nếu con Mị cốt trùng này được đút máu của một người được chỉ định, thì cần máu người kia để bình phục, một tháng một lần, bảo đảm thần trí tỉnh táo. Có điều một khi đút máu thì không thể dừng, người trúng cổ sẽ có tính ỷ lại nhất định với người đút máu. Người bị đút máu chưa? Bây giờ thấy thế nào?”

Quá nửa đêm, mùi thơm trong phòng giam ngày càng nồng. Toàn thân Giản Hành Chi giống như vớt từ dưới nước lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang ngủ say, cắn răng, rốt cuộc lên tiếng: “Bắc Thành.”

Giản Hành Chi nhắm mắt, không dám nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở y, bất giác cảm thấy da đầu nhoi nhói.

Tần Uyển Uyển không nói, nàng ngẫm nghĩ, mím môi: “Người… người cắn miệng đi.”

Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn y: “Sư phụ, thật ra đây không phải chuyện gì lớn…”

Lỗ tai Giản Hành Chi đỏ như sắp nhỏ ra máu. Dường như rất sợ Tần Uyển Uyển nói chuyện lúc này, y gấp gáp chuyển đề tài: “Chúng ta lập tức đi cứu Tạ Cô Đường.”

“Ta muốn hôn con.”

“Ta muốn hôn con.”

Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp.

Giản Hành Chi đột ngột lên tiếng, Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ. Giản Hành Chi mở mắt, ánh mắt nhìn nàng bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt lãnh đạm: “Chuyện này là ta không đúng, ta xin lỗi con. Nhưng hiện tại thời khắc đặc biệt, cho nên con cố gắng đừng nói chuyện, sẽ quấy nhiễu ta.”

Hai người cố gắng tiếp cận người còn lại, Tần Uyển Uyển không dám mở mắt, chỉ liên tục nhắc nhở y: “Người… người cắn nhẹ một chút… rỉ chút máu là được, đừng cắn mạnh quá…”

Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn y: “Sư phụ, thật ra đây không phải chuyện gì lớn…”

Tim Tần Uyển Uyển đập thình thịch, nàng ấp úng gật đầu.

Người trúng cổ sẽ có sự ỷ lại đối với người hút máu. Nàng đã nói cho Giản Hành Chi rồi, lựa chọn thế nào là chuyện của y, nàng cũng không tiện nói nhiều.

“Đợi cổ trùng này yên tĩnh lại, một chốc lát là ta có thể phá cấm chế.”

Tần Uyển Uyển không nói nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục.

“Có lẽ…” Tần Uyển Uyển gian nan đáp: “Sẽ có suy nghĩ đặc biệt gì đó với người đút máu…”

Tần Uyển Uyển không nói nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục.

“Không được!”

Giản Hành Chi cắn mạnh vào môi mình, máu chảy xuống miệng. Qua một hồi sau…

Giản Hành Chi: “Tại sao phải quan tâm Tạ Cô Đường? Vì sao con đối xử với y tốt hơn ta? Vi sư đối xử với con tốt như thế, con chỉ biết lừa ta, bán ta đánh ta. Con lo lắng một kẻ cận kề Hóa Thần như Tạ Cô Đường làm gì? Y mà cần con cứu, y là đồ phế vật!”

Giản Hành Chi: “Ta lập tức đi cứu y.”

Chẳng được đách gì.

“Thế thì ta cắn được chỗ nào?”

Giản Hành Chi nhăn mày, da đầu không thể gặm, tay chân bị giới hạn lớn, phỏng chừng phần dưới đầu đều không cắn tới.

Giản Hành Chi thầm mắng, tập trung chiến đấu với cổ trùng kia, để xem ai chết trước.

Tim Tần Uyển Uyển đập thình thịch, nàng ấp úng gật đầu.

Quá nửa đêm, mùi thơm trong phòng giam ngày càng nồng. Toàn thân Giản Hành Chi giống như vớt từ dưới nước lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang ngủ say, cắn răng, rốt cuộc lên tiếng: “Bắc Thành.”

Giản Hành Chi cắn mạnh vào môi mình, máu chảy xuống miệng. Qua một hồi sau…

Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Vậy phá tướng ta rồi!”

Tần Uyển Uyển mơ màng mở mắt, nhìn thấy đôi mắt hằn tia máu của Giản Hành Chi, lòng giật thót, nghe thấy y nói: “Sau khi đút máu, trừ mỗi tháng phải đút thì còn liên quan gì với người đút máu không?”

Giản Hành Chi đột ngột lên tiếng, Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ. Giản Hành Chi mở mắt, ánh mắt nhìn nàng bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt lãnh đạm: “Chuyện này là ta không đúng, ta xin lỗi con. Nhưng hiện tại thời khắc đặc biệt, cho nên con cố gắng đừng nói chuyện, sẽ quấy nhiễu ta.”

“Có lẽ…” Tần Uyển Uyển gian nan đáp: “Sẽ có suy nghĩ đặc biệt gì đó với người đút máu…”

【Vở kịch nhỏ】

Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Bấy giờ, nàng mới để ý tay chân họ đều bị trói vào dây xích trên tường, dây xích đều rất ngắn, vốn không đủ chạm đến người kia.

Giản Hành Chi đáp một tiếng. Một lát sau, giọng y rất khẽ: “Đợi sau khi phá cấm chế, nếu ta không thể diệt trừ cổ trùng, ta sẽ cho con một lá bùa liền tâm. Lỡ sau này ta mất khống chế, tổn thương con, lúc cấp bách, con có thể cầm lá bùa này giết ta.”

Tần Uyển Uyển sững sờ. Nàng chợt nhận ra khi Giản Hành Chi nghe thấy phương án này, điều y lo lắng nhất không phải là sẽ ỷ lại vào máu nàng rồi bị khống chế, mà sợ mình mất khống chế tổn thương nàng.

“Lúc nãy, ta nghe người ta nói nếu con Mị cốt trùng này được đút máu của một người được chỉ định, thì cần máu người kia để bình phục, một tháng một lần, bảo đảm thần trí tỉnh táo. Có điều một khi đút máu thì không thể dừng, người trúng cổ sẽ có tính ỷ lại nhất định với người đút máu. Người bị đút máu chưa? Bây giờ thấy thế nào?”

Ban đầu:

Nàng cúi đầu đáp: “Ừ, ta… ta cũng không có yêu cầu nào khác, mỗi tháng sẽ đút máu đúng hạn. Đợi sau khi trở lại Tiên giới, chúng ta đổi thân thể thì sẽ vô sự thôi.”

Tần Uyển Uyển vốn xinh đẹp, nhìn nàng lúc này càng khiến lòng người rối loạn, dường như những thứ đạo pháp kiếm pháp kia đều trở nên khó nhớ.

“Vậy…” Giản Hành Chi nhìn khoảng cách hai người: “Làm sao đút máu?”

Giản Hành Chi thầm mắng, tập trung chiến đấu với cổ trùng kia, để xem ai chết trước.

“Vậy…” Giản Hành Chi nhìn khoảng cách hai người: “Làm sao đút máu?”

Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Bấy giờ, nàng mới để ý tay chân họ đều bị trói vào dây xích trên tường, dây xích đều rất ngắn, vốn không đủ chạm đến người kia.

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, nhìn đầu nàng: “Con không ngại ta gặm da đầu con chứ?”

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, nhìn đầu nàng: “Con không ngại ta gặm da đầu con chứ?”

Y bất giác nhìn chăm chú đôi môi Tần Uyển Uyển, chỉ thấy môi nàng khép mở, loáng thoáng nhìn ra nụ sen mới nhú, sắc môi căng mọng, tựa như giọt sương rơi trên cánh hoa.

“Ta chưa gội đầu!”

Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở y, bất giác cảm thấy da đầu nhoi nhói.

Giản Hành Chi cứng đờ, Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi: “Da miệng ta mỏng, dễ cắn, nhanh lành.”

Giản Hành Chi không dám nhìn nàng, căng thẳng đến tim đập nhanh: “Vậy… vậy con tới gần đây.”

Sau khi hôn:

Gặm da đầu ra máu, đau cỡ nào chứ.

Tần Uyển Uyển sững sờ. Nàng chợt nhận ra khi Giản Hành Chi nghe thấy phương án này, điều y lo lắng nhất không phải là sẽ ỷ lại vào máu nàng rồi bị khống chế, mà sợ mình mất khống chế tổn thương nàng.

Giản Hành Chi nhăn mày, da đầu không thể gặm, tay chân bị giới hạn lớn, phỏng chừng phần dưới đầu đều không cắn tới.

Y ngước lên quan sát nàng: “Vậy ta cắn mũi nhé?”

“Không được!”

Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Vậy phá tướng ta rồi!”

“Thế thì ta cắn được chỗ nào?”

Y ngước lên quan sát nàng: “Vậy ta cắn mũi nhé?”

Giản Hành Chi hiếm khi kiên nhẫn, nhẫn nại bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Con nói xem làm sao đút máu.”

Chẳng được đách gì.

Tần Uyển Uyển không nói, nàng ngẫm nghĩ, mím môi: “Người… người cắn miệng đi.”

Giản Hành Chi cứng đờ, Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi: “Da miệng ta mỏng, dễ cắn, nhanh lành.”

Vở kịch nhỏ

“Ừ.”

Giản Hành Chi không dám nhìn nàng, căng thẳng đến tim đập nhanh: “Vậy… vậy con tới gần đây.”

Nàng cúi đầu đáp: “Ừ, ta… ta cũng không có yêu cầu nào khác, mỗi tháng sẽ đút máu đúng hạn. Đợi sau khi trở lại Tiên giới, chúng ta đổi thân thể thì sẽ vô sự thôi.”

Rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng, y lạnh mắt nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp.

Hai người cố gắng tiếp cận người còn lại, Tần Uyển Uyển không dám mở mắt, chỉ liên tục nhắc nhở y: “Người… người cắn nhẹ một chút… rỉ chút máu là được, đừng cắn mạnh quá…”

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người kia cắn lên môi.

Nàng la toáng lên, giây phút máu chảy ra, đầu lưỡi người nọ cuốn lấy, quét máu vào trong môi rồi lập tức tách ra.

Xúc cảm tê dại trong nháy mắt khiến Tần Uyển Uyển đơ người. Giản Hành Chi vội vã ngồi xếp bằng, nhắm mắt giống như chưa xảy ra chuyện gì, bắt đầu kết ấn tĩnh tọa.

“Đợi cổ trùng này yên tĩnh lại, một chốc lát là ta có thể phá cấm chế.”

Lỗ tai Giản Hành Chi đỏ như sắp nhỏ ra máu. Dường như rất sợ Tần Uyển Uyển nói chuyện lúc này, y gấp gáp chuyển đề tài: “Chúng ta lập tức đi cứu Tạ Cô Đường.”

***

Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Vậy phá tướng ta rồi!”Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Bấy giờ, nàng mới để ý tay chân họ đều bị trói vào dây xích trên tường, dây xích đều rất ngắn, vốn không đủ chạm đến người kia.Y ngước lên quan sát nàng: “Vậy ta cắn mũi nhé?”“Thế thì ta cắn được chỗ nào?”Vở kịch nhỏNàng cúi đầu đáp: “Ừ, ta… ta cũng không có yêu cầu nào khác, mỗi tháng sẽ đút máu đúng hạn. Đợi sau khi trở lại Tiên giới, chúng ta đổi thân thể thì sẽ vô sự thôi.”Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở y, bất giác cảm thấy da đầu nhoi nhói.

Ban đầu:

Giản Hành Chi đáp một tiếng. Một lát sau, giọng y rất khẽ: “Đợi sau khi phá cấm chế, nếu ta không thể diệt trừ cổ trùng, ta sẽ cho con một lá bùa liền tâm. Lỡ sau này ta mất khống chế, tổn thương con, lúc cấp bách, con có thể cầm lá bùa này giết ta.”

Giản Hành Chi: “Tại sao phải quan tâm Tạ Cô Đường? Vì sao con đối xử với y tốt hơn ta? Vi sư đối xử với con tốt như thế, con chỉ biết lừa ta, bán ta đánh ta. Con lo lắng một kẻ cận kề Hóa Thần như Tạ Cô Đường làm gì? Y mà cần con cứu, y là đồ phế vật!”

Người trúng cổ sẽ có sự ỷ lại đối với người hút máu. Nàng đã nói cho Giản Hành Chi rồi, lựa chọn thế nào là chuyện của y, nàng cũng không tiện nói nhiều.

Tần Uyển Uyển: “Có phải người ghen tị với y không?”

Giản Hành Chi: “Ta ghen tị? Ha, con đùa gì thế? Kiếm pháp rách nát của y có cái gì hay mà ghen tị?”

Sau khi hôn:

Giản Hành Chi: “Ta lập tức đi cứu y.”

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Quynh
Quynh
3 Năm Cách đây

Hihi, chỉ cắn nhẹ thôi ???

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tự nhiên thấy thương anh quá vậy, lại đây ôm cái coi~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh thẳng tính quá vậy

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi ra dáng một sư phụ tốt quá mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Coi ảnh ngại kìa, cưng quá đi mất!!!!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ảnh nói nhiều như vậy cũng chỉ vì… ???

Nhung
Nhung
2 Năm Cách đây

Gặm da đầu ?

Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

Dễ thương quá tình cảm quá đọc mà quắn quéo luôn, anh chuẩn bị thầu vi sư vi phu luôn r

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

2 người bàn luận lấy máu thấy ghê quá, gì mà gặm da đầu, rồi cắn mũi. Anh Hành thiệt tình luôn ớ.

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!