Chương 33 (2)
Đút máu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hai người bị áp giải lên xe tù. Giản Hành Chi ngồi một bên tĩnh tọa. Xe tù làm bằng song gỗ bao vây xung quanh, tất cả hành động của hai người đều nhìn thấy hết.
Tần Uyển Uyển không dám quấy rầy y, cũng sợ người để ý vây xem, bèn nằm co ro một bên, nhìn y càng tĩnh tọa, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Đợi lúc xuống xe, Tần Uyển Uyển không thèm hỏi y đã trực tiếp quen tay cõng người. Sau khi cõng vào nhà tù, thị vệ bước lên còng dây xích cho hai người, khóa chặt trên tường.
Tần Uyển Uyển nhìn thị vệ bỏ đi, lớn tiếng nói: “Đại ca, đi thong thả, rảnh rỗi tới chơi nha.”
Thị vệ nghe thấy tiếngInàng, bước điănhanh hơn mộtɪchút.
Đợi thị vệậđi rồi, TầnểUyển Uyển vộiầnhìn Giản HànhóChi: “Người bâyἵgiờ thế nào?”ừ
Giản Hành Chiọnhíu mày khôngỹnói. Tần UyểnôUyển dùng thần}thức thăm dòĩkhắp người y,Îy cũng khôngắphòng bị nàng.àTần Uyển Uyểnẩdò xét sơīlược, thấy linhἴlực đã chỉnhụđốn kha khá,ïnhưng thức hảièlại rối beng.
TầnĩUyển Uyển suyỉnghĩ là biết,ἷtừ khi đếnẫtiểu thế giớiĩnày, Giản HànhặChi thường xuyênéhóa thần thứcổthành linh lựcữmà chống đỡ.ịMột kiếm chốngjtrời hôm ĐạiIhội đấu kiếmíở Mật cảnh¹đã khiến thứcắhải y suýt²nữa suy sụp.ởBan nãy nhậnímột chưởng củaịHoa Dung, eĬrằng thức hảiĩcủa y xảy¸ra rắc rối.
“Cường¹độ thần thức¸còn khó tuịluyện hơn linhḻlực, người cứĩtiêu hao nhưjthế, thức hảiĩsụp đổ chỉḽlà chuyện sớmımuộn.” Tần UyểnúUyển thấy vẻἳmặt y nhợtỉnhạt, bèn dùngjthần thức baoẵbọc lấy thứcìhải Giản HànhớChi, sử dụngỵcông pháp TịchẫSơn tu phụcếthức hải choừy.
Nàng tu luyệnɩhai trăm năm,ằthể chất khôngĬtốt, chỉ có[thể tu luyệnĩcường độ thầnệthức. Cha mẹấnàng chuẩn bịổcho nàng rấtἵnhiều bí pháp,ìgiờ phút nàyjtrái lại phátẩhuy công dụngệgiúp Giản HànhẳChi.
Giản Hành Chiɪcảm giác nhưĩcó suối mátìtràn vào đầu,ïtưới lên thứcỹhải như nhamịthạch nóng chảyặcuộn trào khắpànơi của y.éGiản Hành Chiìhơi thở gấp,ặổn định tâmïtrạng. Sau khiįtu phục thứcíhải với TầnằUyển Uyển xong,ấy mới mệtímỏi mở mắt.
“Thếơnào rồi?”
Tần¹Uyển Uyển loẫlắng hỏi. Độngătác Giản HànhỹChi cứng đờ,ḷbày vẻ nói:õ“Không sao.”
TầnịUyển Uyển thấyặy lấy lạiõsức, thở phào,îngồi xuống đất:ă“Không sao làẵtốt rồi.”
GiảnẹHành Chi khôngặnói. Y ngồiúxếp bằng dướiḻđất, hai tayăbị xiềng xíchừtrói ở haiêbả vai. Qua,một hồi, yềcảm thấy mộtũcảm giác kỳódị bắt đầuốnổi lên trongôcơ thể, khôngếkhỏi biến sắc.
LinhÎlực của yïbị Thúy Lục}phong bế, cổĩtrùng bị cưỡngừép áp chếìtìm được cơỉhội, bắt đầuírục rịch ngócĭđầu.
Con trùng nàyôbò lung tungịtrong cơ thểứy, những nơiợnó bò quaỷđều nổi lênἳdục niệm kỳìdị.
Từ nhỏ y{đã tu tậpũtâm pháp thanhÍtịnh, chưa từng[có dục niệmĩnày bao giờ,ủhiện tại bởiἶvì cổ trùngỉkia mà cófchút niệm tưởng,Įmặc dù bấtigiác nhục nhã,ónhưng lại cóệchút nhộn nhạo.
GiảnịHành Chi nhắmìmắt lại, bắtũđầu cố gắngĩphá cấm chếĩcủa Thúy Lục,}hoặc thử dùngIcách khác bắtữlấy con cổ¸trùng kia.
Có điềuớcổ trùng kiaìvô cùng gianɩxảo, nó hútÍmáu lung tung:trong người y,ẹkhí thế mạnhẻmẽ, nhiễu loạnùđến mức yἷchẳng thể tĩnhɪtâm phá cấmЇchế.
Tần Uyển Uyểnứkhông nhận raăsự khác thườngĪcủa Giản HànhἶChi, nàng xếpỡchân ngồi dướiḽđất, bắt đầuễcố gắng cảmờứng chỗ NamìPhong đang ở.ốSau khi cảmìứng được, nàngḽbèn sử dụng{cảm ứng giữaįchủ tớ nóiìchuyện với nó:Ī“Nam Phong.”
“Chủụnhân.”
“Tạ đạoùquân thế nàoīrồi?”
“Không có³gì.” Giọng NamἳPhong rất nhỏ:ổ“Bọn họ chữaềthương cho ngàiểấy xong thìỡđi rồi, bâyẳgiờ tình trạngứTạ đạo quânìổn định, chỉưlà còn chưaἴtỉnh.”
Nghe thấyĩTạ Cô Đườngùkhông sao, TầnổUyển Uyển nhẹḻnhõm. Nhớ đếnἴHoa Dung muốnễđem Tạ CôİĐường làm namùsủng, chắc khôngủtàn nhẫn đếnặnổi nhân lúcἵngười ta trọngỉthương mà chấmèmút.
“Vậy được rồi,ụngươi chăm sócềTạ đạo quânícho tốt.” TầnỳUyển Uyển cănưdặn: “Ta nghĩ]cách tới cứuổy.”
“Hu hu,{chủ nhân, ngườiổnhất định phải(tới cứu chúng)ta nha.”
NamḻPhong khóc lócữỉ ôi, TầnἴUyển Uyển đơnởphương cắt đứtἰliên lạc.
Sau khi³xác nhận anÍnguy của TạɩCô Đường, TầnỉUyển Uyển nhẹínhõm hơn nhiều.ĬDù sao nhiệmľvụ này làụcủa nàng vàíGiản Hành Chi,,Tạ Cô Đườngỵbị cuốn vào,ĩkhông lý nào°thành người hiôsinh nhiều nhất.
TầníUyển Uyển suyḽnghĩ, quay đầuìnhìn Giản HànhĺChi: “Sư phụ,ìngười nhắm baoỷlâu phá cấm}chế của ThúyệLục?”
“Không chắc.”ı
Giản Hành Chi}vốn đang phiềnảnão, nghe thấyἴgiọng nói TầnịUyển Uyển liềnởcảm giác nhưỉcỏ đuôi chóứgãi vào tim.õY nhận raớdường như Mịĭcốt trùng kíchĩđộng hơn, khẽἵquát: “Ít nóiợchút.”
“Sư phụ,²người đừng gâyúnữa.” Tần UyểnìUyển nhíu mày:ị“Hiện giờ Tạỉđạo quân đangùlâm vào hiểmócảnh, chúng taẵphải nghĩ cáchồnhanh nhất cứuỉy.”
“Sao conẳquan tâm yἴthế?”
Giản HànhÍChi vừa nghe)Tần Uyển Uyểnỡnói giúp TạõCô Đường, yồmở mắt ốtrừng Tần UyểnìUyển, thù mớiứhận cũ đồngïthời dâng lên:ữ“Ta là sưãphụ con, saoícon không quanḻtâm ta chútónào vậy? Cảịngày đánh taăbán ta hếtằsức thuận tay,ḽban nãy cònẽmuốn đưa taễcho người khác,ồbây giờ conõlại lo lắngīy như thếỉà?”
“Tạ đạoỉquân đối xửứtốt với ta.”àTần Uyển Uyểnînói một cáchĬđương nhiên: “HơnÎnữa chuyện này{vốn không liên]quan đến y,ệchẳng lẽ chúngfta không nênéchịu trách nhiệm?”ī
“Y đối tốt)với con…” GiảnỉHành Chi nổiĨnóng trong lòng,ầy gập đầu¸gối tiếp cậnậTần Uyển Uyển,ổche khuất tầmímắt nàng rồiỉmới tập trungÏtinh thần cãiínhau: “Ta khôngĭtốt với conɩsao?”
“Sư phụ,ẻchúng ta đừngἲấu trĩ nữa.”ÎTần Uyển Uyểnờnghiêm túc khuyên¹nhủ Giản HànhóChi: “Hiện tạiờviệc gấp trướcồmắt là cứu)người.”
“Kẻ cậnĺkề Hoá Thầnánhư y màìcòn cần conệcứu?” Giản HànhĩChi cười khẩy:ĩ“Đúng là phếịvật.”
“Nhưng bâyỳgiờ y bị‹thương, hôn mêļbất tỉnh.” TầnἲUyển Uyển cauĨmày, cảm thấyįGiản Hành Chiịcãi bướng: “Ta,không yên tâm.”à
“Ta cũng bịĺthương này!” GiảnĩHành Chi nhìnằchằm chằm TầnỏUyển Uyển: “Saoỉcon yên tâmìquá vậy?”
TầnữUyển Uyển bịỗGiản Hành Chi:hỏi mà sữngỉsờ. Nàng nhìnỏánh mắt trànỹngập trách mócỉcủa Giản HànhậChi, bỗng hơiĨchột dạ, lắpịbắp nói: “Thươngįthế của người…Īchẳng phải taịgiúp người rồiIsao?”
Nghe nóiἷthế, Giản HànhôChi nhất thờiịlỡ lời, yĩxoay đầu, nhắmímắt, tiếp tụcļtĩnh tọa.
Mấy thứènhư Mị cốtồtrùng quá mấtũmặt, y khôngÎmuốn để TầnầUyển Uyển biết,êbèn tự mìnhíâm thầm tìmįcách, vừa cốĩgắng phá cấmáchế Thúy Lục,ἷvừa cảm giácụthứ kia chạy:lung tung trongíngười.
Tần Uyển Uyểnɪnhìn phản ứngfcủa Giản HànhăChi, ngửi đượcềmùi hương ngọtềlim trong khôngớkhí, bất giácỡnhớ tới Mịácốt trùng.
Nàng khôngằdám chắc thứ:này có ởἰtrong thân thểḽGiản Hành Chiἶkhông, cũng khôngụdám chắc thứỉnày còn sống²hay không. Nhưngĩnhìn phản ứng¹của Giản HànhậChi, e là¸y có chuyệnÎthật rồi.
Tần UyểnjUyển quan sát¸Giản Hành Chi,(nhỏ giọng xinólỗi: “À ừ…(Ta sai rồi,ớta không nênỗchỉ quan tâmểTạ đạo quân.òNgười… người cầnḽta giúp không?”Ï
Nàng vừa mởếmiệng nhỏ nhẹ²hỏi, cổ trùngảlại chộn rộnừthêm mấy phần.
GiảnđHành Chi càngặphiền não, khẽĨquát: “Đừng nói¸chuyện!”
Lần nàyìy mở miệng,ẫgiọng khản đặcựcàng hiện rõ.ỉTần Uyển Uyểnἲcũng hơi đỏịmặt, nàng nhỏịgiọng giải thích:ọ“Chuyện là… buổiìtối ta ngheɨnói Thanh Trúc²có một conỳMị cốt trùng,ừhình như địnhécho hoa khôiîdùng, chẳng biếtĨông ta cóỉdùng trên ngườiḽngười chưa…”
Lờiếcủa Tần UyểnfUyển chui vàoùtai, y cuộnἶchặt nắm đấm.ḷTần Uyển Uyểnịbiết chuyện nhưãvậy rất mấtĮmặt, bèn trấnịan thêm: “Điộlại bên ngoàiỡthế nào cũngịđụng chút thấtfbại, người đừngỗđể trong lòng.ậĐây không phảiîchuyện gì lớn,ỉhiện giờ ngườiĩcảm thấy thếýnào? Chúng taìcó thể traoЇđổi thử, xemỹta có giúpửngười được khôngỉnhé?”
“Con giúpìthế nào?”
Rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng, y lạnh mắt nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi hiếm khi kiên nhẫn, nhẫn nại bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Con nói xem làm sao đút máu.”
Tần Uyển Uyển vốn xinh đẹp, nhìn nàng lúc này càng khiến lòng người rối loạn, dường như những thứ đạo pháp kiếm pháp kia đều trở nên khó nhớ.
Tần Uyển Uyển mơ màng mở mắt, nhìn thấy đôi mắt hằn tia máu của Giản Hành Chi, lòng giật thót, nghe thấy y nói: “Sau khi đút máu, trừ mỗi tháng phải đút thì còn liên quan gì với người đút máu không?”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người kia cắn lên môi.
Y bất giác nhìn chăm chú đôi môi Tần Uyển Uyển, chỉ thấy môi nàng khép mở, loáng thoáng nhìn ra nụ sen mới nhú, sắc môi căng mọng, tựa như giọt sương rơi trên cánh hoa.
***
Gặm da đầu ra máu, đau cỡ nào chứ.
“Lúc nãy, ta nghe người ta nói nếu con Mị cốt trùng này được đút máu của một người được chỉ định, thì cần máu người kia để bình phục, một tháng một lần, bảo đảm thần trí tỉnh táo. Có điều một khi đút máu thì không thể dừng, người trúng cổ sẽ có tính ỷ lại nhất định với người đút máu. Người bị đút máu chưa? Bây giờ thấy thế nào?”
Quá nửa đêm, mùi thơm trong phòng giam ngày càng nồng. Toàn thân Giản Hành Chi giống như vớt từ dưới nước lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang ngủ say, cắn răng, rốt cuộc lên tiếng: “Bắc Thành.”
Giản Hành Chi nhắm mắt, không dám nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở y, bất giác cảm thấy da đầu nhoi nhói.
Tần Uyển Uyển không nói, nàng ngẫm nghĩ, mím môi: “Người… người cắn miệng đi.”
Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn y: “Sư phụ, thật ra đây không phải chuyện gì lớn…”
Lỗ tai Giản Hành Chi đỏ như sắp nhỏ ra máu. Dường như rất sợ Tần Uyển Uyển nói chuyện lúc này, y gấp gáp chuyển đề tài: “Chúng ta lập tức đi cứu Tạ Cô Đường.”
“Ta muốn hôn con.”
“Ta muốn hôn con.”
Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp.
Giản Hành Chi đột ngột lên tiếng, Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ. Giản Hành Chi mở mắt, ánh mắt nhìn nàng bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt lãnh đạm: “Chuyện này là ta không đúng, ta xin lỗi con. Nhưng hiện tại thời khắc đặc biệt, cho nên con cố gắng đừng nói chuyện, sẽ quấy nhiễu ta.”
Hai người cố gắng tiếp cận người còn lại, Tần Uyển Uyển không dám mở mắt, chỉ liên tục nhắc nhở y: “Người… người cắn nhẹ một chút… rỉ chút máu là được, đừng cắn mạnh quá…”
Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn y: “Sư phụ, thật ra đây không phải chuyện gì lớn…”
Tim Tần Uyển Uyển đập thình thịch, nàng ấp úng gật đầu.
Người trúng cổ sẽ có sự ỷ lại đối với người hút máu. Nàng đã nói cho Giản Hành Chi rồi, lựa chọn thế nào là chuyện của y, nàng cũng không tiện nói nhiều.
“Đợi cổ trùng này yên tĩnh lại, một chốc lát là ta có thể phá cấm chế.”
Tần Uyển Uyển không nói nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục.
“Có lẽ…” Tần Uyển Uyển gian nan đáp: “Sẽ có suy nghĩ đặc biệt gì đó với người đút máu…”
Tần Uyển Uyển không nói nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục.
“Không được!”
Giản Hành Chi cắn mạnh vào môi mình, máu chảy xuống miệng. Qua một hồi sau…
Giản Hành Chi: “Tại sao phải quan tâm Tạ Cô Đường? Vì sao con đối xử với y tốt hơn ta? Vi sư đối xử với con tốt như thế, con chỉ biết lừa ta, bán ta đánh ta. Con lo lắng một kẻ cận kề Hóa Thần như Tạ Cô Đường làm gì? Y mà cần con cứu, y là đồ phế vật!”
Giản Hành Chi: “Ta lập tức đi cứu y.”
Chẳng được đách gì.
“Thế thì ta cắn được chỗ nào?”
Giản Hành Chi nhăn mày, da đầu không thể gặm, tay chân bị giới hạn lớn, phỏng chừng phần dưới đầu đều không cắn tới.
Giản Hành Chi thầm mắng, tập trung chiến đấu với cổ trùng kia, để xem ai chết trước.
Tim Tần Uyển Uyển đập thình thịch, nàng ấp úng gật đầu.
Quá nửa đêm, mùi thơm trong phòng giam ngày càng nồng. Toàn thân Giản Hành Chi giống như vớt từ dưới nước lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y nhìn Tần Uyển Uyển đang ngủ say, cắn răng, rốt cuộc lên tiếng: “Bắc Thành.”
Giản Hành Chi cắn mạnh vào môi mình, máu chảy xuống miệng. Qua một hồi sau…
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Vậy phá tướng ta rồi!”
Tần Uyển Uyển mơ màng mở mắt, nhìn thấy đôi mắt hằn tia máu của Giản Hành Chi, lòng giật thót, nghe thấy y nói: “Sau khi đút máu, trừ mỗi tháng phải đút thì còn liên quan gì với người đút máu không?”
Giản Hành Chi đột ngột lên tiếng, Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ. Giản Hành Chi mở mắt, ánh mắt nhìn nàng bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt lãnh đạm: “Chuyện này là ta không đúng, ta xin lỗi con. Nhưng hiện tại thời khắc đặc biệt, cho nên con cố gắng đừng nói chuyện, sẽ quấy nhiễu ta.”
“Có lẽ…” Tần Uyển Uyển gian nan đáp: “Sẽ có suy nghĩ đặc biệt gì đó với người đút máu…”
【Vở kịch nhỏ】
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Bấy giờ, nàng mới để ý tay chân họ đều bị trói vào dây xích trên tường, dây xích đều rất ngắn, vốn không đủ chạm đến người kia.
Giản Hành Chi đáp một tiếng. Một lát sau, giọng y rất khẽ: “Đợi sau khi phá cấm chế, nếu ta không thể diệt trừ cổ trùng, ta sẽ cho con một lá bùa liền tâm. Lỡ sau này ta mất khống chế, tổn thương con, lúc cấp bách, con có thể cầm lá bùa này giết ta.”
Tần Uyển Uyển sững sờ. Nàng chợt nhận ra khi Giản Hành Chi nghe thấy phương án này, điều y lo lắng nhất không phải là sẽ ỷ lại vào máu nàng rồi bị khống chế, mà sợ mình mất khống chế tổn thương nàng.
“Lúc nãy, ta nghe người ta nói nếu con Mị cốt trùng này được đút máu của một người được chỉ định, thì cần máu người kia để bình phục, một tháng một lần, bảo đảm thần trí tỉnh táo. Có điều một khi đút máu thì không thể dừng, người trúng cổ sẽ có tính ỷ lại nhất định với người đút máu. Người bị đút máu chưa? Bây giờ thấy thế nào?”
Ban đầu:
Nàng cúi đầu đáp: “Ừ, ta… ta cũng không có yêu cầu nào khác, mỗi tháng sẽ đút máu đúng hạn. Đợi sau khi trở lại Tiên giới, chúng ta đổi thân thể thì sẽ vô sự thôi.”
】
Tần Uyển Uyển vốn xinh đẹp, nhìn nàng lúc này càng khiến lòng người rối loạn, dường như những thứ đạo pháp kiếm pháp kia đều trở nên khó nhớ.
“Vậy…” Giản Hành Chi nhìn khoảng cách hai người: “Làm sao đút máu?”
Giản Hành Chi thầm mắng, tập trung chiến đấu với cổ trùng kia, để xem ai chết trước.
“Vậy…” Giản Hành Chi nhìn khoảng cách hai người: “Làm sao đút máu?”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Bấy giờ, nàng mới để ý tay chân họ đều bị trói vào dây xích trên tường, dây xích đều rất ngắn, vốn không đủ chạm đến người kia.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, nhìn đầu nàng: “Con không ngại ta gặm da đầu con chứ?”
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, nhìn đầu nàng: “Con không ngại ta gặm da đầu con chứ?”
Y bất giác nhìn chăm chú đôi môi Tần Uyển Uyển, chỉ thấy môi nàng khép mở, loáng thoáng nhìn ra nụ sen mới nhú, sắc môi căng mọng, tựa như giọt sương rơi trên cánh hoa.
“Ta chưa gội đầu!”
Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở y, bất giác cảm thấy da đầu nhoi nhói.
Giản Hành Chi cứng đờ, Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi: “Da miệng ta mỏng, dễ cắn, nhanh lành.”
Giản Hành Chi không dám nhìn nàng, căng thẳng đến tim đập nhanh: “Vậy… vậy con tới gần đây.”
Sau khi hôn:
Gặm da đầu ra máu, đau cỡ nào chứ.
Tần Uyển Uyển sững sờ. Nàng chợt nhận ra khi Giản Hành Chi nghe thấy phương án này, điều y lo lắng nhất không phải là sẽ ỷ lại vào máu nàng rồi bị khống chế, mà sợ mình mất khống chế tổn thương nàng.
Giản Hành Chi nhăn mày, da đầu không thể gặm, tay chân bị giới hạn lớn, phỏng chừng phần dưới đầu đều không cắn tới.
Y ngước lên quan sát nàng: “Vậy ta cắn mũi nhé?”
“Không được!”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Vậy phá tướng ta rồi!”
“Thế thì ta cắn được chỗ nào?”
Y ngước lên quan sát nàng: “Vậy ta cắn mũi nhé?”
Giản Hành Chi hiếm khi kiên nhẫn, nhẫn nại bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Con nói xem làm sao đút máu.”
Chẳng được đách gì.
Tần Uyển Uyển không nói, nàng ngẫm nghĩ, mím môi: “Người… người cắn miệng đi.”
Giản Hành Chi cứng đờ, Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi: “Da miệng ta mỏng, dễ cắn, nhanh lành.”
Vở kịch nhỏ
“Ừ.”
Giản Hành Chi không dám nhìn nàng, căng thẳng đến tim đập nhanh: “Vậy… vậy con tới gần đây.”
Nàng cúi đầu đáp: “Ừ, ta… ta cũng không có yêu cầu nào khác, mỗi tháng sẽ đút máu đúng hạn. Đợi sau khi trở lại Tiên giới, chúng ta đổi thân thể thì sẽ vô sự thôi.”
Rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng, y lạnh mắt nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp.
Hai người cố gắng tiếp cận người còn lại, Tần Uyển Uyển không dám mở mắt, chỉ liên tục nhắc nhở y: “Người… người cắn nhẹ một chút… rỉ chút máu là được, đừng cắn mạnh quá…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người kia cắn lên môi.
Nàng la toáng lên, giây phút máu chảy ra, đầu lưỡi người nọ cuốn lấy, quét máu vào trong môi rồi lập tức tách ra.
Xúc cảm tê dại trong nháy mắt khiến Tần Uyển Uyển đơ người. Giản Hành Chi vội vã ngồi xếp bằng, nhắm mắt giống như chưa xảy ra chuyện gì, bắt đầu kết ấn tĩnh tọa.
“Đợi cổ trùng này yên tĩnh lại, một chốc lát là ta có thể phá cấm chế.”
Lỗ tai Giản Hành Chi đỏ như sắp nhỏ ra máu. Dường như rất sợ Tần Uyển Uyển nói chuyện lúc này, y gấp gáp chuyển đề tài: “Chúng ta lập tức đi cứu Tạ Cô Đường.”
***
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Vậy phá tướng ta rồi!”Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Bấy giờ, nàng mới để ý tay chân họ đều bị trói vào dây xích trên tường, dây xích đều rất ngắn, vốn không đủ chạm đến người kia.【Y ngước lên quan sát nàng: “Vậy ta cắn mũi nhé?”“Thế thì ta cắn được chỗ nào?”Vở kịch nhỏNàng cúi đầu đáp: “Ừ, ta… ta cũng không có yêu cầu nào khác, mỗi tháng sẽ đút máu đúng hạn. Đợi sau khi trở lại Tiên giới, chúng ta đổi thân thể thì sẽ vô sự thôi.”Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở y, bất giác cảm thấy da đầu nhoi nhói.】
Ban đầu:
Giản Hành Chi đáp một tiếng. Một lát sau, giọng y rất khẽ: “Đợi sau khi phá cấm chế, nếu ta không thể diệt trừ cổ trùng, ta sẽ cho con một lá bùa liền tâm. Lỡ sau này ta mất khống chế, tổn thương con, lúc cấp bách, con có thể cầm lá bùa này giết ta.”
Giản Hành Chi: “Tại sao phải quan tâm Tạ Cô Đường? Vì sao con đối xử với y tốt hơn ta? Vi sư đối xử với con tốt như thế, con chỉ biết lừa ta, bán ta đánh ta. Con lo lắng một kẻ cận kề Hóa Thần như Tạ Cô Đường làm gì? Y mà cần con cứu, y là đồ phế vật!”
Người trúng cổ sẽ có sự ỷ lại đối với người hút máu. Nàng đã nói cho Giản Hành Chi rồi, lựa chọn thế nào là chuyện của y, nàng cũng không tiện nói nhiều.
Tần Uyển Uyển: “Có phải người ghen tị với y không?”
Giản Hành Chi: “Ta ghen tị? Ha, con đùa gì thế? Kiếm pháp rách nát của y có cái gì hay mà ghen tị?”
Sau khi hôn:
Giản Hành Chi: “Ta lập tức đi cứu y.”
Hihi, chỉ cắn nhẹ thôi ???
Tự nhiên thấy thương anh quá vậy, lại đây ôm cái coi~~
Anh thẳng tính quá vậy
Giản Hành Chi ra dáng một sư phụ tốt quá mà.
Coi ảnh ngại kìa, cưng quá đi mất!!!!
Ảnh nói nhiều như vậy cũng chỉ vì… ???
Gặm da đầu ?
Dễ thương quá tình cảm quá đọc mà quắn quéo luôn, anh chuẩn bị thầu vi sư vi phu luôn r
2 người bàn luận lấy máu thấy ghê quá, gì mà gặm da đầu, rồi cắn mũi. Anh Hành thiệt tình luôn ớ.