Chương 34 (1)
Bằng hữu của ta sẽ không đào hồ tắm nữ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giọt máu của Tần Uyển Uyển vừa vào, quả nhiên cổ trùng kia yên tĩnh lại. Có điều không biết vì sao Giản Hành Chi lại cảm thấy có một cảm giác hỗn loạn quanh quẩn trong lòng.
Xúc giác mềm mại khi chạm đầu lưỡi kia khiến nhịp tim y tăng tốc, may mà không giống cổ trùng kia cố tình quấy nhiễu. Sau vài đoạn Thanh tâm quyết, lòng y bình tĩnh lại. Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, chỉ điều động tập hợp linh khí, cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục hết lần này đến lần khác.
Y đang gấp gáp khôiợphục linh lực,ấTần Uyển UyểnĬbỗng dưng cũng°cảm thấy hoảngḻhốt.
Đã nói phảiýbáo thù y,ắbáo tới báoÏlui, sao hướng(đi báo thùĨngày càng bấtỉthường vậy?
Nàng cònỉchưa từng yêuïđương, sao lạiòđể tên cẩuĺtặc kia gặm,trước rồi?
Tần UyểnḹUyển vừa nghĩévừa bức bối,ịvội vàng tìmểít chuyện để,làm, bắt đầuềliên lạc NamỷPhong, xác nhậnivị trí bọnẹhọ.
Đợi sau khiἱGiản Hành Chiồphá thủng cấm³chế, Tần UyểnɪUyển đã chuẩnễbị xong xuôi,ĩquay đầu bànÏbạc với GiảnịHành Chi: “Taìđã biết cụ{thể họ ở]đâu, bây giờấlàm sao raIngoài?”
“Cứ đánhĭthẳng ra…” GiảnĩHành Chi khôi:phục linh lực,ĩgiơ tay tụốkiếm khí, chémàđứt xích sắtĩtrói buộc. Yìvừa nói vừaữnhíu mày suyìnghĩ: “Ta đánhİkhông lại. Bâyĩgiờ, thần thứcīta bị tổnỳhại…” Giản HànhýChi hiếm khiịnghiêm chỉnh: “Khôngáthể tiêu haoınữa.”
“Ta biết.”ẩ
Tần Uyển UyểnÏgật đầu, suyɩngẫm, an ủiíGiản Hành Chi:Ĭ“Có thể ởỷđây hẳn làêcơ duyên, hayἴlà cứ ởïđây, dùng thânễphận hiện tạiãtu luyện, đốiàvới người và[ta mà nóiịcũng là chuyệnặtốt. Vừa nãy,íta đã điềuộtra rồi, bênùngoài đều bàyấkết giới, mộtằkhi linh khíẽdao động sẽôbị phát giác.”ἰ
“Vậy chỉ cònἳlại biện phápἵcũ.”
Giản HànhẳChi nghiêm túcểnhìn Tần UyểnợUyển. Tần UyểnụUyển lập tứcἷnhận ra yἳmuốn làm gì,įgiơ tay lênἵngăn cản: “Sưậphụ, không cầnìđào đâu. Chúngấta đổi gươngἳmặt là xong.”đ
“Con thật thôngòminh.” Giản Hành}Chi khẽ ho:ì“Vi sư cũng‹đang có ýựđó.”
Tần UyểnḹUyển không vạchờtrần y. Haiúngười cùng núpợbên cửa sổĩnhìn thị vệãtuần tra, sau³đó bọn họẫphát hiện mộtàvấn đề…
Thị vệựQuỷ Thành đềuỉmang mặt nạ.
“Vậy]chúng ta cònỉbiến nữa không?”ộGiản Hành Chiềkhó hiểu.
Tần UyểnĩUyển ngập ngừng:ọ“Không… không cầnìnữa.”
Hai ngườiíngồi xổm bênľcửa sổ. Ngay}lúc thị vệ,tuần tra đến[trước cửa bọnúhọ, Giản HànhĩChi kéo ngườiĩvào, Tần Uyển]Uyển nện khuỷuầtay. Sau khiợđánh ngất, hai°người lột yîphục chúng, kéoįhai thị vệỷđến cạnh tường,ủcòng khóa sắtúrồi cùng chạyỳra ngoài.
Vừa chạyìra sân viện,ἵcả hai nhìnôthấy hai thịḷvệ áo đenıvóc dáng cao{lớn đeo mặtọnạ vẽ biểuìcảm dữ tợnửđứng ngay cửa.ưBọn họ đangăđịnh bước tới,ɪbỗng thấy cóõhai thị vệìđi lên trước,údường như cũngắđịnh ra ngoài.
Haiịngười kia đưaîlệnh bài choἳthị vệ canhἴcửa, bỗng ngheồthấy thị vệăhỏi một trongỉhai người: “Thiênởvương che địaĩhổ(*).”
(*) Cụmửtừ sử dụngịtrong một bộ{phim điện ảnhữtên Lâm hải¸tuyết nguyên, đượcIdùng như tiếngổlóng của thổếphỉ, có nghĩaflà “Mày đúngἵlà gan trời,Idám tới chọcĭtức tổ tôngİmày”. Ngoài ra,đcòn có giảiĨthích khác là³thiên vương chỉínam, địa hổỉchỉ nữ, tứcİnam úp lên(nữ.
Người kiaĨnhanh nhẹn đáp:ļ“Ta là haiènăm không(*).”
(*)Tra]trên mạng thìịđây là mộtọcâu ám hiệu‹thường theo sauủcâu “Thiên vươngớche địa hổ”ụ, có nghĩa)là “Ta làĺđồ ngốc”
Thịìvệ canh cửaḹgật đầu, choẽngười qua, lạiïnhìn tấm bảngữngười kế tiếp,òngẩng đầu hỏi:ộ“Hai cái oanh)vàng kêu liễuìbiếc(*).”
(*) Mộtẵcâu trong bàiĭTuyệt Cú củaơĐỗ Phủ, bảnĩdịch của TảnúĐà.
Người kế tiếpỳđáp nhanh: “Baẫta đợi taîđi uống rượu.”)
Thị vệ giữ cửa trả tấm bảng cho người kia, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Muốn ra ngoài?”
“Ta đi xem thử.”
Hai người một trước một sau chui vào lỗ hổng, cùng bơi lên mặt nước.
Giản Hành Chi nghệch ra, Tần Uyển Uyển cầm cây cuốc mà y từng dùng trước đây trong túi Càn Khôn ra: “Đào đi.”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng lắc đầu, cứng nhắc xoay người, giống như đi tuần tra dến đây rồi lại quay trở về.
Giản Hành Chi vừa nghe Tần Uyển Uyển lại bán đứng y lần nữa, không nhịn được giận dữ quát: “Nghịch đồ!”
(*) Trích từ bài “Nghe Lạc Thiên bị giáng làm Tư Mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn.
Đi tới nơi không có ai, Giản Hành Chi nhíu mày, bực tức: “Không ngờ bọn chúng dùng ám hiệu! Chúng ta làm sao ra ngoài?”
Dứt lời, bọn họ lập tức nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên. Cả hai lùi ra sau theo bản năng, nhờ vậy mới phát hiện bên trên bị dòng nước làm vỡ tung ra một lỗ.
Tần Uyển Uyển không nói, nàng cầm lệnh bài cướp được trên người ra, thấy bên trên viết “Đương bệnh hấp hối ngồi bật dậy(*)”. Nàng suy nghĩ một chút là hiểu, chắc đám người trong Quỷ Thành đều đeo mặt nạ, cho nên quy định ám hiệu này để đề phòng có người lẻn vào phủ Thành chủ giống như bọn họ.
(*) Trích từ bài “Nghe Lạc Thiên bị giáng làm Tư Mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn.(*) Trích từ bài “Nghe Lạc Thiên bị giáng làm Tư Mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn.
Nước ấm áp ồ ạt đổ xuống không ngừng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Tần Uyển Uyển ngập ngừng hỏi: “Đây là suối nước nóng?”
Trí nhớ thị vệ canh cửa tốt thật.
Giản Hành Chi cũng chững người, y sờ tay lên thứ đào được: “Hình như là gạch?”
Đi tới nơi không có ai, Giản Hành Chi nhíu mày, bực tức: “Không ngờ bọn chúng dùng ám hiệu! Chúng ta làm sao ra ngoài?”
Tần Uyển Uyển không thể không khen ngợi. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ nói rất đúng.”
Lúc này, Tần Uyển Uyển cũng bơi lên. Nàng vừa ló đầu, những cô gái khác đều nhìn về phía nàng. Tần Uyển Uyển cũng sững sờ, nhưng nàng phản ứng nhanh hơn Giản Hành Chi. Nàng xé áo khoác ngoài của mình dưới nước, sau đó thét lên một tiếng, che ngực, tát nước, tạo ra bọt sóng lớn, chỉ vào Giản Hành Chi hô to: “Lưu manh!!! Bắt lưu manh!!!”
Giản Hành Chi nghệch ra, Tần Uyển Uyển cầm cây cuốc mà y từng dùng trước đây trong túi Càn Khôn ra: “Đào đi.”
“Con yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta có kinh nghiệm rồi, chẳng phải lần trước Vấn Tâm Tông do ta đào sụp à.”
Giản Hành Chi gật đầu, đây có vẻ là lối thoát duy nhất hiện giờ của họ.
Tần Uyển Uyển không thể không khen ngợi. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ nói rất đúng.”
Giản Hành Chi quen cửa quen nẻo, đào vô cùng thành thạo. Lần này, Tần Uyển Uyển cũng chung tay, càng như hổ thêm cánh, đào hầm cực nhanh.
Tần Uyển Uyển biết đại khái phương hướng của Tạ Cô Đường, nhưng trước giờ quen cẩn thận, nàng vừa đào vừa nhắc Giản Hành Chi: “Đừng chỉ lo đào đất, người phải để ý đào được cái gì.”
“Con yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta có kinh nghiệm rồi, chẳng phải lần trước Vấn Tâm Tông do ta đào sụp à.”
Thị vệ giữ cửa trả tấm bảng cho người kia, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Muốn ra ngoài?”
“Lần này không thể sụp!” Tần Uyển Uyển sợ xảy ra chuyện như vậy: “Chúng ta lặng lẽ chuồn tới đó là đủ rồi.”
Giản Hành Chi quen cửa quen nẻo, đào vô cùng thành thạo. Lần này, Tần Uyển Uyển cũng chung tay, càng như hổ thêm cánh, đào hầm cực nhanh.
“Con đừng ồn.” Giản Hành Chi cảm thấy nàng nói thừa, phát một cuốc đập lên khối đá cứng: “Ta có chừng mực.”
“Lần này không thể sụp!” Tần Uyển Uyển sợ xảy ra chuyện như vậy: “Chúng ta lặng lẽ chuồn tới đó là đủ rồi.”
“Con đừng ồn.” Giản Hành Chi cảm thấy nàng nói thừa, phát một cuốc đập lên khối đá cứng: “Ta có chừng mực.”
Vừa dứt lời, hai người bỗng cảm thấy dưới chân ấm áp. Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn nước đột nhiên dâng lên bên dưới, sững sờ: “Đây là gì?”
Giản Hành Chi cũng chững người, y sờ tay lên thứ đào được: “Hình như là gạch?”
Tần Uyển Uyển không nói, nàng cầm lệnh bài cướp được trên người ra, thấy bên trên viết “Đương bệnh hấp hối ngồi bật dậy(*)”. Nàng suy nghĩ một chút là hiểu, chắc đám người trong Quỷ Thành đều đeo mặt nạ, cho nên quy định ám hiệu này để đề phòng có người lẻn vào phủ Thành chủ giống như bọn họ.
Dứt lời, bọn họ lập tức nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên. Cả hai lùi ra sau theo bản năng, nhờ vậy mới phát hiện bên trên bị dòng nước làm vỡ tung ra một lỗ.
Tần Uyển Uyển biết đại khái phương hướng của Tạ Cô Đường, nhưng trước giờ quen cẩn thận, nàng vừa đào vừa nhắc Giản Hành Chi: “Đừng chỉ lo đào đất, người phải để ý đào được cái gì.”
Nước ấm áp ồ ạt đổ xuống không ngừng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Tần Uyển Uyển ngập ngừng hỏi: “Đây là suối nước nóng?”
“Ta đi xem thử.”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng lắc đầu, cứng nhắc xoay người, giống như đi tuần tra dến đây rồi lại quay trở về.
Giản Hành Chi nhíu mày. Hiện giờ, họ chẳng thể quay lại, Tần Uyển Uyển chỉ đành gật đầu.
Hai người một trước một sau chui vào lỗ hổng, cùng bơi lên mặt nước.
Giản Hành Chi gật đầu, đây có vẻ là lối thoát duy nhất hiện giờ của họ.
Nàng vừa la lên, nháy mắt đám đông bừng tỉnh, hàng loạt gáo nước ném về phía Giản Hành Chi. Một nhóm con gái thét lên chạy ra ngoài hồ tắm, một nhóm con gái mặc quần áo chỉnh tề chạy vào trong.
Nước này ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Tần Uyển Uyển đang suy nghĩ đây là nơi nào, Giản Hành Chi đã ngoi lên mặt nước trước tiên. Y giơ tay vuốt mặt, mở to mắt, lập tức cứng dờ.
Một nhóm con gái quấn khăn tắm trố mắt nhìn y. Giản Hành Chi vội nhắm tịt mắt lại, lắp bắp giải thích: “Xin… xin lỗi…”
Lúc này, Tần Uyển Uyển cũng bơi lên. Nàng vừa ló đầu, những cô gái khác đều nhìn về phía nàng. Tần Uyển Uyển cũng sững sờ, nhưng nàng phản ứng nhanh hơn Giản Hành Chi. Nàng xé áo khoác ngoài của mình dưới nước, sau đó thét lên một tiếng, che ngực, tát nước, tạo ra bọt sóng lớn, chỉ vào Giản Hành Chi hô to: “Lưu manh!!! Bắt lưu manh!!!”
Nàng vừa la lên, nháy mắt đám đông bừng tỉnh, hàng loạt gáo nước ném về phía Giản Hành Chi. Một nhóm con gái thét lên chạy ra ngoài hồ tắm, một nhóm con gái mặc quần áo chỉnh tề chạy vào trong.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị bao vây chặn đường, thừa dịp rối loạn truyền âm: “Sư phụ, con đi trước đây, hẹn gặp ở phòng Tạ đạo quân.”
Giản Hành Chi vừa nghe Tần Uyển Uyển lại bán đứng y lần nữa, không nhịn được giận dữ quát: “Nghịch đồ!”
Hông ấy chị yêu đương với anh luôn đi?
Anh đào đất tới ghiền luôn rồi hả?
Tui còn chẳng buồn đếm đây là lần thứ mấy nữa ?
chời ơi chết tui chết tui cú tui trời ơi cười xỉu
Một người thích bán còn một người ưa ném :))))