Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 34 (1)

Chương 34 (1)

Bằng hữu của ta sẽ không đào hồ tắm nữ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giọt máu của Tần Uyển Uyển vừa vào, quả nhiên cổ trùng kia yên tĩnh lại. Có điều không biết vì sao Giản Hành Chi lại cảm thấy có một cảm giác hỗn loạn quanh quẩn trong lòng.

Xúc giác mềm mại khi chạm đầu lưỡi kia khiến nhịp tim y tăng tốc, may mà không giống cổ trùng kia cố tình quấy nhiễu. Sau vài đoạn Thanh tâm quyết, lòng y bình tĩnh lại. Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, chỉ điều động tập hợp linh khí, cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục hết lần này đến lần khác.

Y đang gp gáp khôiphc linh lc,Tn Uyn UynĬbng dưng cũng°cm thy honght.

Đã nói phiýbáo thù y,báo ti báoÏlui, sao hưng(đi báo thùĨngày càng btthưng vy?

Nàng cònchưa tng yêuïđương, sao liòđ tên cuĺtc kia gm,trưc ri?

Tn UynUyn va nghĩéva bc bi,vi vàng tìmít chuyn đ,làm, bt đuliên lc NamPhong, xác nhniv trí bnh.

Đi sau khiGin Hành Chiphá thng cm³chế, Tn UynɪUyn đã chunb xong xuôi,ĩquay đu bànÏbc vi GinHành Chi: “Taìđã biết c{th h ]đâu, bây gilàm sao raIngoài?”

“C đánhĭthng ra… GinĩHành Chi khôi:phc linh lc,ĩgiơ tay tkiếm khí, chémàđt xích stĩtrói buc. Yìva nói vanhíu mày suyìnghĩ: “Ta đánhİkhông li. Bâyĩgi, thn thcīta b tnhi… Gin HànhýChi hiếm khinghiêm chnh: “Khôngáth tiêu haoına.”

“Ta biết.”

Tn Uyn UynÏgt đu, suyɩngm, an iíGin Hành Chi:Ĭ“Có th đây hn làêcơ duyên, haylà c ïđây, dùng thânphn hin tiãtu luyn, điàvi ngưi và[ta mà nóicũng là chuyntt. Va nãy,íta đã điutra ri, bênùngoài đu bàykết gii, mtkhi linh khídao đng sôb phát giác.”

Vy ch cònli bin phápcũ.”

Gin HànhChi nghiêm túcnhìn Tn UynUyn. Tn UynUyn lp tcnhn ra ymun làm gì,įgiơ tay lênngăn cn: “Sưph, không cnìđào đâu. Chúngta đi gươngmt là xong.”đ

“Con tht thôngòminh.” Gin Hành}Chi kh ho:ìVi sư cũngđang có ýđó.”

Tn UynUyn không vchtrn y. Haiúngưi cùng núpbên ca sĩnhìn th vãtun tra, sau³đó bn hphát hin mtàvn đ

Th vQu Thành đumang mt n.

Vy]chúng ta cònbiến na không?”Gin Hành Chikhó hiu.

Tn UynĩUyn ngp ngng:Không… không cnìna.”

Hai ngưiíngi xm bênľca s. Ngay}lúc th v,tun tra đến[trưc ca bnúh, Gin HànhĩChi kéo ngưiĩvào, Tn Uyn]Uyn nn khuutay. Sau khiđánh ngt, hai°ngưi lt yîphc chúng, kéoįhai th vđến cnh tưng,còng khóa stúri cùng chyra ngoài.

Va chyìra sân vin,c hai nhìnôthy hai thv áo đenıvóc dáng cao{ln đeo mtn v biuìcm d tnđng ngay ca.ưBn h đangăđnh bưc ti,ɪbng thy cóõhai th vìđi lên trưc,údưng như cũngđnh ra ngoài.

Haingưi kia đưaîlnh bài choth v canhca, bng nghethy th văhi mt tronghai ngưi: “Thiênvương che đaĩh(*).”

(*) Cmt s dngtrong mt b{phim đin nhtên Lâm hi¸tuyết nguyên, đưcIdùng như tiếnglóng ca thếph, có nghĩaflà “Mày đúnglà gan tri,Idám ti chcĭtc t tôngİmày”. Ngoài ra,đcòn có giiĨthích khác là³thiên vương chínam, đa hch n, tcİnam úp lên(n.

Ngưi kiaĨnhanh nhn đáp:ļ“Ta là haiènăm không(*).”

(*)Tra]trên mng thìđây là mtcâu ám hiuthưng theo saucâu “Thiên vươngche đa h, có nghĩa)là “Ta làĺđ ngc

Thìv canh cagt đu, chongưi qua, liïnhìn tm bngngưi kế tiếp,òngng đu hi:“Hai cái oanh)vàng kêu liuìbiếc(*).”

(*) Mtcâu trong bàiĭTuyt Cú caơĐ Ph, bnĩdch ca TnúĐà.

Ngưi kế tiếpđáp nhanh: “Bata đi taîđi ung rưu.”)

Thị vệ giữ cửa trả tấm bảng cho người kia, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Muốn ra ngoài?”

“Ta đi xem thử.”

Hai người một trước một sau chui vào lỗ hổng, cùng bơi lên mặt nước.

Giản Hành Chi nghệch ra, Tần Uyển Uyển cầm cây cuốc mà y từng dùng trước đây trong túi Càn Khôn ra: “Đào đi.”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng lắc đầu, cứng nhắc xoay người, giống như đi tuần tra dến đây rồi lại quay trở về.

Giản Hành Chi vừa nghe Tần Uyển Uyển lại bán đứng y lần nữa, không nhịn được giận dữ quát: “Nghịch đồ!”

(*) Trích từ bài “Nghe Lạc Thiên bị giáng làm Tư Mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn.

Đi tới nơi không có ai, Giản Hành Chi nhíu mày, bực tức: “Không ngờ bọn chúng dùng ám hiệu! Chúng ta làm sao ra ngoài?”

Dứt lời, bọn họ lập tức nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên. Cả hai lùi ra sau theo bản năng, nhờ vậy mới phát hiện bên trên bị dòng nước làm vỡ tung ra một lỗ.

Tần Uyển Uyển không nói, nàng cầm lệnh bài cướp được trên người ra, thấy bên trên viết “Đương bệnh hấp hối ngồi bật dậy(*)”. Nàng suy nghĩ một chút là hiểu, chắc đám người trong Quỷ Thành đều đeo mặt nạ, cho nên quy định ám hiệu này để đề phòng có người lẻn vào phủ Thành chủ giống như bọn họ.

(*) Trích từ bài “Nghe Lạc Thiên bị giáng làm Tư Mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn.(*) Trích từ bài “Nghe Lạc Thiên bị giáng làm Tư Mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn.

Nước ấm áp ồ ạt đổ xuống không ngừng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Tần Uyển Uyển ngập ngừng hỏi: “Đây là suối nước nóng?”

Trí nhớ thị vệ canh cửa tốt thật.

Giản Hành Chi cũng chững người, y sờ tay lên thứ đào được: “Hình như là gạch?”

Đi tới nơi không có ai, Giản Hành Chi nhíu mày, bực tức: “Không ngờ bọn chúng dùng ám hiệu! Chúng ta làm sao ra ngoài?”

Tần Uyển Uyển không thể không khen ngợi. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ nói rất đúng.”

Lúc này, Tần Uyển Uyển cũng bơi lên. Nàng vừa ló đầu, những cô gái khác đều nhìn về phía nàng. Tần Uyển Uyển cũng sững sờ, nhưng nàng phản ứng nhanh hơn Giản Hành Chi. Nàng xé áo khoác ngoài của mình dưới nước, sau đó thét lên một tiếng, che ngực, tát nước, tạo ra bọt sóng lớn, chỉ vào Giản Hành Chi hô to: “Lưu manh!!! Bắt lưu manh!!!”

Giản Hành Chi nghệch ra, Tần Uyển Uyển cầm cây cuốc mà y từng dùng trước đây trong túi Càn Khôn ra: “Đào đi.”

“Con yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta có kinh nghiệm rồi, chẳng phải lần trước Vấn Tâm Tông do ta đào sụp à.”

Giản Hành Chi gật đầu, đây có vẻ là lối thoát duy nhất hiện giờ của họ.

Tần Uyển Uyển không thể không khen ngợi. Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ nói rất đúng.”

Giản Hành Chi quen cửa quen nẻo, đào vô cùng thành thạo. Lần này, Tần Uyển Uyển cũng chung tay, càng như hổ thêm cánh, đào hầm cực nhanh.

Tần Uyển Uyển biết đại khái phương hướng của Tạ Cô Đường, nhưng trước giờ quen cẩn thận, nàng vừa đào vừa nhắc Giản Hành Chi: “Đừng chỉ lo đào đất, người phải để ý đào được cái gì.”

“Con yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta có kinh nghiệm rồi, chẳng phải lần trước Vấn Tâm Tông do ta đào sụp à.”

Thị vệ giữ cửa trả tấm bảng cho người kia, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Muốn ra ngoài?”

“Lần này không thể sụp!” Tần Uyển Uyển sợ xảy ra chuyện như vậy: “Chúng ta lặng lẽ chuồn tới đó là đủ rồi.”

Giản Hành Chi quen cửa quen nẻo, đào vô cùng thành thạo. Lần này, Tần Uyển Uyển cũng chung tay, càng như hổ thêm cánh, đào hầm cực nhanh.

“Con đừng ồn.” Giản Hành Chi cảm thấy nàng nói thừa, phát một cuốc đập lên khối đá cứng: “Ta có chừng mực.”

“Lần này không thể sụp!” Tần Uyển Uyển sợ xảy ra chuyện như vậy: “Chúng ta lặng lẽ chuồn tới đó là đủ rồi.”

“Con đừng ồn.” Giản Hành Chi cảm thấy nàng nói thừa, phát một cuốc đập lên khối đá cứng: “Ta có chừng mực.”

Vừa dứt lời, hai người bỗng cảm thấy dưới chân ấm áp. Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn nước đột nhiên dâng lên bên dưới, sững sờ: “Đây là gì?”

Giản Hành Chi cũng chững người, y sờ tay lên thứ đào được: “Hình như là gạch?”

Tần Uyển Uyển không nói, nàng cầm lệnh bài cướp được trên người ra, thấy bên trên viết “Đương bệnh hấp hối ngồi bật dậy(*)”. Nàng suy nghĩ một chút là hiểu, chắc đám người trong Quỷ Thành đều đeo mặt nạ, cho nên quy định ám hiệu này để đề phòng có người lẻn vào phủ Thành chủ giống như bọn họ.

Dứt lời, bọn họ lập tức nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên. Cả hai lùi ra sau theo bản năng, nhờ vậy mới phát hiện bên trên bị dòng nước làm vỡ tung ra một lỗ.

Tần Uyển Uyển biết đại khái phương hướng của Tạ Cô Đường, nhưng trước giờ quen cẩn thận, nàng vừa đào vừa nhắc Giản Hành Chi: “Đừng chỉ lo đào đất, người phải để ý đào được cái gì.”

Nước ấm áp ồ ạt đổ xuống không ngừng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Tần Uyển Uyển ngập ngừng hỏi: “Đây là suối nước nóng?”

“Ta đi xem thử.”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng lắc đầu, cứng nhắc xoay người, giống như đi tuần tra dến đây rồi lại quay trở về.

Giản Hành Chi nhíu mày. Hiện giờ, họ chẳng thể quay lại, Tần Uyển Uyển chỉ đành gật đầu.

Hai người một trước một sau chui vào lỗ hổng, cùng bơi lên mặt nước.

Giản Hành Chi gật đầu, đây có vẻ là lối thoát duy nhất hiện giờ của họ.

Nàng vừa la lên, nháy mắt đám đông bừng tỉnh, hàng loạt gáo nước ném về phía Giản Hành Chi. Một nhóm con gái thét lên chạy ra ngoài hồ tắm, một nhóm con gái mặc quần áo chỉnh tề chạy vào trong.

Nước này ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Tần Uyển Uyển đang suy nghĩ đây là nơi nào, Giản Hành Chi đã ngoi lên mặt nước trước tiên. Y giơ tay vuốt mặt, mở to mắt, lập tức cứng dờ.

Một nhóm con gái quấn khăn tắm trố mắt nhìn y. Giản Hành Chi vội nhắm tịt mắt lại, lắp bắp giải thích: “Xin… xin lỗi…”

Lúc này, Tần Uyển Uyển cũng bơi lên. Nàng vừa ló đầu, những cô gái khác đều nhìn về phía nàng. Tần Uyển Uyển cũng sững sờ, nhưng nàng phản ứng nhanh hơn Giản Hành Chi. Nàng xé áo khoác ngoài của mình dưới nước, sau đó thét lên một tiếng, che ngực, tát nước, tạo ra bọt sóng lớn, chỉ vào Giản Hành Chi hô to: “Lưu manh!!! Bắt lưu manh!!!”

Nàng vừa la lên, nháy mắt đám đông bừng tỉnh, hàng loạt gáo nước ném về phía Giản Hành Chi. Một nhóm con gái thét lên chạy ra ngoài hồ tắm, một nhóm con gái mặc quần áo chỉnh tề chạy vào trong.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị bao vây chặn đường, thừa dịp rối loạn truyền âm: “Sư phụ, con đi trước đây, hẹn gặp ở phòng Tạ đạo quân.”

Giản Hành Chi vừa nghe Tần Uyển Uyển lại bán đứng y lần nữa, không nhịn được giận dữ quát: “Nghịch đồ!”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hông ấy chị yêu đương với anh luôn đi?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh đào đất tới ghiền luôn rồi hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui còn chẳng buồn đếm đây là lần thứ mấy nữa ?

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

chời ơi chết tui chết tui cú tui trời ơi cười xỉu

Nara
Nara
9 Tháng Cách đây

Một người thích bán còn một người ưa ném :))))

Last edited 9 Tháng Cách đây by Nara
5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!