Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 34 (2)

Chương 34 (2)

Bằng hữu của ta sẽ không đào hồ tắm nữ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển mặc kệ nghịch với chẳng nghịch, Giản Hành Chi có Thiên diện trong tay, chỉ cần lẻn vào đám người trước khi Thúy Lục đuổi đến, y sẽ chẳng sao.

Có thể bẫy Giản Hành Chi đôi chút như vậy cũng là một niềm an ủi với nàng.

Nàng dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi hồ tắm, tóm lấy khăn tấm bên cạnh quấn vào, chạy theo các cô gái la hét ra ngoài: “Cứu! Có kẻ háo sắc trong hồ tắm nữ!”

Nàng va chy ra ngoàiìkêu lên nhưíthế, tt cèth v xung°quanh đng lotĩnhào v phía}h tm. TnıUyn Uyn đitheo nhóm ngưicùng đến sânvin, sau đóichy v hưnghu vin.

T CôïĐưng đưc thuxếp huvin, dưng nhưnơi đó làìch Hoa Dung¹cha nam sng.Có vài côígái làm nhahoàn huɩvin, Tn UynUyn đi theoếcác cô gáikia. Th v°đnh ngăn cn,nhưng thy cácïcô gái chqun khăn tm,:c đám hếtãhn không dámm mt.

Sauïkhi Tn UynUyn thun litiến vào sânvin, mi ngưiìbèn chia nhauýđi tìm chnhân ca mình.ITn Uyn Uynèvi vàng chy[vào tiu vinT Cô Đưng,bt đu liênìh Nam Phong:¹“Nam Phong, cácngưi đang (phòng nào?”

Phòng hưng Đông.”í

Đông?

Tn Uyn Uynngây ngưi, nàngúkhông phân NamBc, ch chiaItrên dưi phitrái.

Nàng bình tĩnhİli nói: “Trêndưi phi trái,phòng nào?”

Chcɨlà… bên trái?”

Nam Phong khôngùchc lm. TnįUyn Uyn nhanhchóng chy vào(hành lang bênítrái. Nàng sĩnhm nên khôngýdám chy thngvào, vòng raca s phíaĩsau, m cađnh nhy.

Kết quva m ca,ínàng đã cngđ. Mt namàt áo trngngi cnh bàn°bên trong, taycm quyn sách,òlng lng nhìn]nàng.

Y trông rtìđp, đôi mtta như đidương mênh mông.ÎNhưng điu khiếnêngưi ta sng,st hơn làdung mo cay li gingGin Hành Chitrên Thưng giimy phn.

Nhưng yÏtrông nhã nhnhơn Gin HànhChi rt nhiu,khí cht cũngôn hòa hơn.Dung mo nhưìvy trênThưng gii cònkhiến ngưi taìsng st, hungchi tiu thếgii này?

Tn UynıUyn b víđp làm chnkinh đến ngnngưi, không h¹nhn ra bnthân qun khănïtm, tay cmgáo nưc, khôngìthích hp giápmt gp ngưi.

Dưngɩnhư ngưi kiaõkhông đ tâmídáng v caɨnàng, ngưc lidu dàng cưi:Ï“Cô nương, ungĨchén trà không?”

Tn Uyn Uynībng tnh, đmt lp bp:“Xin… xin li.”

Dt li, nàng}đóng ca s,chy sang hưngngưc li.

Gian phòngnày không phi,vy chc chnЇlúc Nam Phongbáo v tríđã xem ngưc¹ta đ. TnįUyn Uyn chyìti phòng đidin. Ln này,ĩnàng không liulĩnh, chc mtl trên cas. Sau khiìnhìn thy TCô Đưng ngiЇ mép bàncúi đu caumày, nàng dtìkhoát m caIs nhy vào,ĩthp ging gi:}“T đo quân!”f

T Cô Đưngìkinh ngc quayjđu. Va nhìnɪthy Tn UynđUyn, mt yãtc khc cócm giác nhoiónhói, vi vãfnhm mt xoayjđu: “Tn cônương.”

Ch nhân!”Nam Phong chyït gian trongĪra, thy TnUyn Uyn, xúcìđng reo: “Chïnhân, ngưi ti)ri sao? Saongưi li ăn:mc thế này?”í

Nam Phong nhcnh, Tn UynUyn cũng nhnĨra b dángúmình lúc này{không đàng hoàngmy, vi vàngếly y phcétrong túi CànKhôn, bưc rasau tm bình,phong thay, ribưc t bìnhphong ra, quayđu bàn bcvi T CôïĐưng: “T đoơquân, hin gingài thế nào?Ta đưa ngàiɪra khi ph[Thành ch nhé.”

Chúng ta… làmsao ra ngoài?”ı

T Cô Đưngnhíu mày: “Thclc Hoa Dungjrt mnh, chúngta không thôly trng chiЇđá. Chi bngìmi ngưi rangoài trưc, đếnЇThiên Kiếm Tôngúcu vin, chõsư môn…

Đàohm ra ngoài.”è

Tn Uyn UynĬdt khoát nói:¹“Bên dưi khôngĺcó kết gii,ta và sưph đào hmnhanh lm.”

TìCô Đưng đơɩngưi. Trong chpìmt, y bngnh ti lióđn hai thángĩtrưc Vn TâmTông b ngưita đào sp.

Ykhông dám hinhiu, ch bàn(bc vi TnúUyn Uyn: “Tnìcô nương tiQu Thành làâvì Ngc LinhLung đúng không?ũBây gi, chúngta đi rakhi thành, làmêsao mi ngưiv?”

Li nàyhi khó TníUyn Uyn, nàngɨnhíu mày: “Tiđâu tính tiđó, chuyn nàykhông liên quanïT đo quân,}ta và sưɪph không thľliên ly ngài.”I

Nghe vy, TCô Đưng lcđu: “Cô nươngkhách sao ri.Chuyn Đăng TiênìMôn liên quanĪđến toàn btiên đo, ThiênKiếm Tông nghĩabt dung t.Hung h taítng đng ýİvi tin biĭs bo v¸cô nương. Ln{trưc đã nutĩli, hôm nayõsao có thđ cô nươngvì ta màĩvt b kếhoch đã đnhúsn? Va nãy,³ta đã hi°thăm ri. HoaDung bt mtnhóm đàn ôngìtun tú nhtti đây, chưatng vào huvin. Nếu munđưc hn xemtrng, chúng taêcn nghĩ cách.Ta tm thian toàn, côļnương mun làmígì thì cflàm cái đó,đng lo chota.”

Li nàykhiến Tn UynÎUyn ngn ngưi.Nàng nhìn dáng[v chân thànhca T CôĐưng, bng nhiênhơi cm đng.îTn Uyn Uynícht nh tiľtiu thuyết màļmình tng xemlúc còn nh,nhng hip kháchìvì mt li³ha mà haotn c đi,ơnàng ngưng mtînhìn T CôĐưng, ging điujkhông khi nhính hơn nhiu.

“Tmlòng ca Tđo quân ngài,,ta xin ghinhn. Nhưng dùsao đây cũngflà chuyn caĺta và sưìph, sư phta rt mnh,ngưi thích đơn)đ đc đu,ékhông cn ngưikhác giúp đ.”

“Nói ba!”

GinưHành Chi đámt cưc văngca s, nhyt ngoài vào.

Ymc đ congái, mt làĩca ph n,nhưng vóc dángĩlc lưng tháiquá so viph n, trôngĨvô cùng kèd.

T Cô Đưngvà Tn UynèUyn đng thiíkinh ngc quayđu, nhìn GinjHành Chi vutĩmt, khôi phchình dáng bìnhăthưng ca mình.Y đi thngįra sau bìnhphong, nhanh chóngÎthay y phc,va thay va,mng nàng: “Ainói vi conĩta không cnngưi khác giúpđ? Sư phácon bây gifch là KimĭĐan, ta rtЇyếu! Rt cnngưi khác giúpđ, rt cnĮngưi khác boIv! C BcİThành, ta nóicho con biết.”fGin Hành Chiįkéo y phc,ĩbưc t sauúbình phong ra:“Con còn bánđng ta nhưthế ln na,ïta s trc³xut con khisư môn!”

,vy càng tt.

MtTn Uyn Uynīkhông cm xúc,ơNam Phong đngtrên bàn xua)tay: “y… mi)ngưi đng cãiìnhau na, rtcuc bây giêchúng ta cóđi hay không?”

Đi.”

Gin HànhChi đáp ngay:ã“Ti cũng tiìri, còn khôngưđi?”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Giọng Thúy Lục vang dội ở bên ngoài: “Lục soát! Lục soát hết cho ta!”

Giản Hành Chi chộp lấy thắt lưng mình, khiếp sợ mở miệng: “Con làm gì đấy?!”

Nhóm người bên trong phòng vừa nghe, Tạ Cô Đường phản ứng ngay: “Mọi người mau trốn đi.”

Thúy Lục gõ cửa, nói với Tạ Cô Đường.

Một tay Giản Hành Chi chống đầu, y sam mở rộng, mặt ửng hồng vì lúc nãy bức bí trong chăn, dung mạo siêu phàm xuất trần, sắc mặt lạnh lùng.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bèn chạy vào gian trong. Hai người, một thì bò xuống gầm giường, một thì mở tủ y phục, nhưng nhanh chóng phát hiện tủ quần áo quá nhỏ, gầm giường quá thấp, vốn không chui vào được.

Nàng nói chuyện rất cung kính, tựa hồ rất coi trọng Tạ Cô Đường: “Tạ công tử, vừa rồi có kẻ trộm đào sụp hồ tắm nữ. Thúy Lục phụng mệnh bắt giữ, hi vọng Tạ công tử tạo điều kiện.”

Tần Uyển Uyển tiếp tục viết “Tiến độ”.

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Giọng Thúy Lục vang dội ở bên ngoài: “Lục soát! Lục soát hết cho ta!”

Hai người lại muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cả hai chui vào xong liền phát hiện bên dưới chẳng thể chứa nổi, lộ cả nửa người ra ngoài khăn trải bàn. Tần Uyển Uyển nghiến rắng: “Người đi đi!”

Hiện tại 20% sau cùng đó là yêu cầu y trở thành người đàn ông mà Hoa Dung yêu nhất.

Giản Hành Chi gấp gáp: “Vóc dáng ta lớn như vậy, có thể trốn chỗ nào?!”

Nhóm người bên trong phòng vừa nghe, Tạ Cô Đường phản ứng ngay: “Mọi người mau trốn đi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hai người nhìn nhau, ăn ý chui ra, nhảy lên giường. Giản Hành Chi kéo rèm xuống, hai người cùng chen chúc vào góc, đắp chăn lên.

Thúy Lục lạnh giọng nói, Tạ Cô Đường vẫn không nhượng bộ như cũ.

Cả hai ẩn giấu linh lực, sử dụng thần thức bao bọc chính mình, phòng ngừa người khác sử dụng thần thức nhìn lén, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ trong chăn.

“Bằng hữu ta sẽ không đào hồ tắm nữ.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hai người nhìn nhau, ăn ý chui ra, nhảy lên giường. Giản Hành Chi kéo rèm xuống, hai người cùng chen chúc vào góc, đắp chăn lên.

Thúy Lục gõ cửa, nói với Tạ Cô Đường.

Dứt lời, nàng không hề nương tay, linh lực trên tay đánh về phía Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường lập tức bị đánh bay, thị vệ bên cạnh xông lên, gác đao vào cổ Tạ Cô Đường.

Nàng nói chuyện rất cung kính, tựa hồ rất coi trọng Tạ Cô Đường: “Tạ công tử, vừa rồi có kẻ trộm đào sụp hồ tắm nữ. Thúy Lục phụng mệnh bắt giữ, hi vọng Tạ công tử tạo điều kiện.”

Giản Hành Chi gấp gáp: “Vóc dáng ta lớn như vậy, có thể trốn chỗ nào?!”

“Ta chẳng gặp kẻ trộm nào cả.”

Tạ Cô Đường bị phong ấn linh lực, nhưng Thúy Lục không dám tổn thương y, cả hai đánh qua đánh lại vài chiêu ngay trước cửa.

Bỗng nhiên hơi chột dạ.

Giọng nói Tạ Cô Đường điềm tĩnh, chắn ở cửa, Thúy Lục cười: “Tạ công tử, hai tên trộm này dường như là bằng hữu của cậu. Bọn họ thoát khỏi nhà lao, lẻn vào phòng tắm.”

Giản Hành Chi không dựa theo yêu cầu trở thành hoa khôi vào phủ, nhưng y vẫn lấy được tiến độ tám mươi, có thể thấy nội dung chủ yếu của nhiệm vụ này là chuyện vào phủ.

“Bằng hữu ta sẽ không đào hồ tắm nữ.”

“Ta chẳng gặp kẻ trộm nào cả.”

Thúy Lục ngây ngốc nhìn Giản Hành Chi, chẳng nói nên lời. Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, lãnh đạm lên tiếng: “Ta muốn tự tiến cử hầu giường, được không?”

Tần Uyển Uyển: “…”

Căn cứ vào nhiệm vụ chọn kiếm ở Mộ kiếm lần trước mà xét, nhiệm vụ của Giản Hành Chi là bước đệm cho nhiệm vụ của nàng. Vậy chuyện Giản Hành Chi vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông Hoa Dung yêu nhất hẳn có liên quan tới nhiệm vụ thứ hai “Chuyện xưa tại Quỷ Thành, lấy được Ngọc Linh Lung”.

Giản Hành Chi: “…”

Hai người lại muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cả hai chui vào xong liền phát hiện bên dưới chẳng thể chứa nổi, lộ cả nửa người ra ngoài khăn trải bàn. Tần Uyển Uyển nghiến rắng: “Người đi đi!”

Bỗng nhiên hơi chột dạ.

Nhưng đợi hồi lâu mà bên ngoài không hề có động tĩnh.

“Tạ công tử, nếu cậu không cho mở, vậy tại hạ không thể khách sáo.”

Thúy Lục hùng hổ bước vào gian trong. Tần Uyển Uyển túm lấy Giản Hành Chi, bá đạo lạnh lùng kéo bung chiếc áo, lộ ra lồng ngực trắng tuyết, đá y ra khỏi chăn, căn dặn: “Lấy khí thế đánh lộn, tự tiến cử hầu giường!”

Thúy Lục lạnh giọng nói, Tạ Cô Đường vẫn không nhượng bộ như cũ.

Thúy Lục kéo rèm, ngẩn ngơ nhìn người trên giường.

Giản Hành Chi cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cố gắng bình tĩnh: Tám mươi.

Thúy Lục không hề lưỡng lự ra tay, Tạ Cô Đường giơ tay ngăn cản.

Giản Hành Chi: “…”

Tạ Cô Đường bị phong ấn linh lực, nhưng Thúy Lục không dám tổn thương y, cả hai đánh qua đánh lại vài chiêu ngay trước cửa.

Tần Uyển Uyển kiểm tra bảng của mình, phát hiện tiến độ là 30%. Nàng gần như chắn chắc suy nghĩ này, lắng nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài. Tần Uyển Uyển nhớ đến phong cách của người đàn ông vừa nãy và Tạ Cô Đường, ngước mắt nhìn Giản Hành Chi không biết tại sao đỏ mặt toát mồ hôi, chợt nổi lên ý nghĩ to gan.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nằm trong chăn lắng nghe tiếng động, ngước mắt nhìn người đối diện. Giản Hành Chi ra hiệu bằng mắt: “Đánh hay không?”

Tần Uyển Uyển ngập ngừng một hồi, bắt lấy tay Giản Hành Chi, viết nhanh hai chữ “Nhiệm vụ”.

Ngón tay nàng viết trong lòng bàn tay y tê tê dại dại, hai người cùng đắp chăn, khoản cách rất gần, nhiệt độ rất nóng, cộng thêm tứ chi mập mờ tiếp xúc, Giản Hành Chi cảm thấy hình như cổ trùng kia lại quấy phá rồi.

Y bất giác lui về sau một chút, kéo dài khoảng cách, kéo tay Tần Uyển Uyển qua, viết: “Phong Nhã Lâu, hoa khôi, vào phủ, người đàn ông được yêu nhất.”

Tần Uyển Uyển tiếp tục viết “Tiến độ”.

Giản Hành Chi cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cố gắng bình tĩnh: Tám mươi.

Thúy Lục không hề lưỡng lự ra tay, Tạ Cô Đường giơ tay ngăn cản.

Động tác Tần Uyển Uyển sững lại.

Tần Uyển Uyển viết trên lòng bàn tay. Giản Hành Chi ngây người, sau đó cảm giác Tần Uyển Uyển túm lấy áo y kéo.

Giản Hành Chi không dựa theo yêu cầu trở thành hoa khôi vào phủ, nhưng y vẫn lấy được tiến độ tám mươi, có thể thấy nội dung chủ yếu của nhiệm vụ này là chuyện vào phủ.

Thúy Lục bên ngoài nghe thấy tiếng nói, mắt lạnh nhìn Tạ Cô Đường: “Quả nhiên có người!”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nằm trong chăn lắng nghe tiếng động, ngước mắt nhìn người đối diện. Giản Hành Chi ra hiệu bằng mắt: “Đánh hay không?”

Hiện tại 20% sau cùng đó là yêu cầu y trở thành người đàn ông mà Hoa Dung yêu nhất.

“Tạ công tử, nếu cậu không cho mở, vậy tại hạ không thể khách sáo.”

Căn cứ vào nhiệm vụ chọn kiếm ở Mộ kiếm lần trước mà xét, nhiệm vụ của Giản Hành Chi là bước đệm cho nhiệm vụ của nàng. Vậy chuyện Giản Hành Chi vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông Hoa Dung yêu nhất hẳn có liên quan tới nhiệm vụ thứ hai “Chuyện xưa tại Quỷ Thành, lấy được Ngọc Linh Lung”.

Như vậy chỉ cần nhiệm vụ bảo đảm nàng còn cơ hội lấy được Ngọc Linh Lung, điểm tích lũy nhiệm vụ của Giản Hành Chi cũng có thể lấy được.

Như vậy chỉ cần nhiệm vụ bảo đảm nàng còn cơ hội lấy được Ngọc Linh Lung, điểm tích lũy nhiệm vụ của Giản Hành Chi cũng có thể lấy được.

Tần Uyển Uyển kiểm tra bảng của mình, phát hiện tiến độ là 30%. Nàng gần như chắn chắc suy nghĩ này, lắng nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài. Tần Uyển Uyển nhớ đến phong cách của người đàn ông vừa nãy và Tạ Cô Đường, ngước mắt nhìn Giản Hành Chi không biết tại sao đỏ mặt toát mồ hôi, chợt nổi lên ý nghĩ to gan.

“Biến trở về gương mặt Tiên giới của người đi.”

Tần Uyển Uyển viết trên lòng bàn tay. Giản Hành Chi ngây người, sau đó cảm giác Tần Uyển Uyển túm lấy áo y kéo.

Giản Hành Chi chộp lấy thắt lưng mình, khiếp sợ mở miệng: “Con làm gì đấy?!”

Cảnh tượng pha lẫn giữa tiên nhân và dục vọng còn kích thích hơn tập tranh mà Thúy Lục thấy ở Phong Nhã Lâu.

Thúy Lục bên ngoài nghe thấy tiếng nói, mắt lạnh nhìn Tạ Cô Đường: “Quả nhiên có người!”

Tần Uyển Uyển: “…”

Dứt lời, nàng không hề nương tay, linh lực trên tay đánh về phía Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường lập tức bị đánh bay, thị vệ bên cạnh xông lên, gác đao vào cổ Tạ Cô Đường.

Thúy Lục hùng hổ bước vào gian trong. Tần Uyển Uyển túm lấy Giản Hành Chi, bá đạo lạnh lùng kéo bung chiếc áo, lộ ra lồng ngực trắng tuyết, đá y ra khỏi chăn, căn dặn: “Lấy khí thế đánh lộn, tự tiến cử hầu giường!”

Ngón tay nàng viết trong lòng bàn tay y tê tê dại dại, hai người cùng đắp chăn, khoản cách rất gần, nhiệt độ rất nóng, cộng thêm tứ chi mập mờ tiếp xúc, Giản Hành Chi cảm thấy hình như cổ trùng kia lại quấy phá rồi.

Dứt lời, Thúy Lục đột ngột kéo rèm.

Tần Uyển Uyển rúc mình trong chăn bắt một pháp ấn, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Nàng nghĩ nếu như lát nữa phải đánh, ít nhất tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng đợi hồi lâu mà bên ngoài không hề có động tĩnh.

Thúy Lục kéo rèm, ngẩn ngơ nhìn người trên giường.

Động tác Tần Uyển Uyển sững lại.

Một tay Giản Hành Chi chống đầu, y sam mở rộng, mặt ửng hồng vì lúc nãy bức bí trong chăn, dung mạo siêu phàm xuất trần, sắc mặt lạnh lùng.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bèn chạy vào gian trong. Hai người, một thì bò xuống gầm giường, một thì mở tủ y phục, nhưng nhanh chóng phát hiện tủ quần áo quá nhỏ, gầm giường quá thấp, vốn không chui vào được.

Cảnh tượng pha lẫn giữa tiên nhân và dục vọng còn kích thích hơn tập tranh mà Thúy Lục thấy ở Phong Nhã Lâu.

Thúy Lục ngây ngốc nhìn Giản Hành Chi, chẳng nói nên lời. Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, lãnh đạm lên tiếng: “Ta muốn tự tiến cử hầu giường, được không?”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Ai vậy? Sao lại giống Giản Hành Chi?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Có vẻ bắt về với mục đích khác thì phải?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Sư phụ yếu nhưng mà sư phụ cứ thích gây chuyện chơi vậy đó.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Hai đứa dễ thương xỉu ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Là anh động lòng đó chứ nào có cổ trùng gì.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Được anh ơi, em mà pick anh được là em pick liền luôn á~

tranngocmai0912
tranngocmai0912
1 Năm Cách đây

Rốt cuộc thiếu niên áo trắng kia là ai vậy?

An Linh
An Linh
1 Năm Cách đây

câu chuyện về kẻ mạnh toàn phải dùng mặt kiếm cơm

Linh
Linh
1 Năm Cách đây

t có linh cảm cái người mà TUU nhìn thấy giống GHC có khi nào có tí hồn phách của ổng trong đó k? Hoặc là nhân cách t2 =))

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!