Chương 34 (2)
Bằng hữu của ta sẽ không đào hồ tắm nữ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển mặc kệ nghịch với chẳng nghịch, Giản Hành Chi có Thiên diện trong tay, chỉ cần lẻn vào đám người trước khi Thúy Lục đuổi đến, y sẽ chẳng sao.
Có thể bẫy Giản Hành Chi đôi chút như vậy cũng là một niềm an ủi với nàng.
Nàng dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi hồ tắm, tóm lấy khăn tấm bên cạnh quấn vào, chạy theo các cô gái la hét ra ngoài: “Cứu! Có kẻ háo sắc trong hồ tắm nữ!”
Nàng vừa chạy ra ngoàiìkêu lên nhưíthế, tất cảèthị vệ xung°quanh đồng loạtĩnhào về phía}hồ tắm. TầnıUyển Uyển điἰtheo nhóm ngườiữcùng đến sânịviện, sau đóichạy về hướngắhậu viện.
Tạ CôïĐường được thuịxếp ở hậuỗviện, dường nhưỷnơi đó làìchỗ Hoa Dung¹chứa nam sủng.ỏCó vài côígái làm nhaỏhoàn ở hậuɩviện, Tần UyểnậUyển đi theoếcác cô gáiḻkia. Thị vệ°định ngăn cản,ẹnhưng thấy cácïcô gái chỉềquấn khăn tắm,:cả đám hếtãhồn không dámịmở mắt.
Sauïkhi Tần UyểnọUyển thuận lợiặtiến vào sânỉviện, mọi ngườiìbèn chia nhauýđi tìm chủẫnhân của mình.ITần Uyển Uyểnèvội vàng chạy[vào tiểu việnịTạ Cô Đường,ἱbắt đầu liênìhệ Nam Phong:¹“Nam Phong, cácỉngười đang ở(phòng nào?”
“Phòng‹ở hướng Đông.”í
Đông?
Tần Uyển Uyểnỡngây người, nàngúkhông phân NamẫBắc, chỉ chiaItrên dưới phảiịtrái.
Nàng bình tĩnhİlại nói: “Trênẹdưới phải trái,ậphòng nào?”
“Chắcɨlà… bên trái?”ủ
Nam Phong khôngùchắc lắm. TầnįUyển Uyển nhanhờchóng chạy vào(hành lang bênítrái. Nàng sợĩnhầm nên khôngýdám chạy thẳngỗvào, vòng raứcửa sổ phíaĩsau, mở cửaễđịnh nhảy.
Kết quảụvừa mở cửa,ínàng đã cứngἲđờ. Một namàtử áo trắngẫngồi cạnh bàn°bên trong, tayỗcầm quyển sách,òlẳng lặng nhìn]nàng.
Y trông rấtìđẹp, đôi mắtắtựa như đạiỗdương mênh mông.ÎNhưng điều khiếnêngười ta sửng,sốt hơn làựdung mạo củaọy lại giốngỉGiản Hành Chiứtrên Thượng giớiỷmấy phần.
Nhưng yÏtrông nhã nhặnỉhơn Giản HànhỹChi rất nhiều,ẫkhí chất cũngịôn hòa hơn.ἴDung mạo nhưìvậy ở trênỷThượng giới cònỡkhiến người taìsửng sốt, huốngỵchi tiểu thếẵgiới này?
Tần UyểnıUyển bị vẻíđẹp làm chấnịkinh đến ngẩnậngười, không hề¹nhận ra bảnểthân quấn khănïtắm, tay cầmứgáo nước, khôngìthích hợp giápịmặt gặp người.
Dườngɩnhư người kiaõkhông để tâmídáng vẻ củaɨnàng, ngược lạiặdịu dàng cười:Ï“Cô nương, uốngĨchén trà không?”ἷ
Tần Uyển Uyểnībừng tỉnh, đỏảmặt lắp bắp:ị“Xin… xin lỗi.”ị
Dứt lời, nàng}đóng cửa sổ,ổchạy sang hướngḷngược lại.
Gian phòngẳnày không phải,ọvậy chắc chắnЇlúc Nam Phongễbáo vị tríệđã xem ngược¹tọa độ. TầnįUyển Uyển chạyìtới phòng đốiἵdiện. Lần này,ĩnàng không liềuứlĩnh, chọc mộtỉlỗ trên cửaựsổ. Sau khiìnhìn thấy TạồCô Đường ngồiЇở mép bànủcúi đầu cauỏmày, nàng dứtìkhoát mở cửaIsổ nhảy vào,ĩthấp giọng gọi:}“Tạ đạo quân!”f
Tạ Cô Đườngìkinh ngạc quayjđầu. Vừa nhìnɪthấy Tần UyểnđUyển, mặt yãtức khắc cóἴcảm giác nhoiónhói, vội vãfnhắm mắt xoayjđầu: “Tần côḹnương.”
“Chủ nhân!”ỹNam Phong chạyïtừ gian trongĪra, thấy TầnἷUyển Uyển, xúcìđộng reo: “Chủïnhân, người tới)rồi sao? Saoắngười lại ăn:mặc thế này?”í
Nam Phong nhắcừnhở, Tần UyểnồUyển cũng nhậnĨra bộ dángúmình lúc này{không đàng hoàng‹mấy, vội vàngếlấy y phụcétrong túi CànờKhôn, bước raữsau tấm bình,phong thay, rồiễbước từ bìnhữphong ra, quayẳđầu bàn bạcẳvới Tạ CôïĐường: “Tạ đạoơquân, hiện giờứngài thế nào?ạTa đưa ngàiɪra khỏi phủ[Thành chủ nhé.”ἴ
“Chúng ta… làmḹsao ra ngoài?”ı
Tạ Cô Đườngỵnhíu mày: “Thựcịlực Hoa Dungjrất mạnh, chúngỗta không thểôlấy trứng chọiЇđá. Chi bằngìmọi người raἰngoài trước, đếnЇThiên Kiếm Tôngúcầu viện, chờõsư môn…”
“Đàoễhầm ra ngoài.”è
Tần Uyển UyểnĬdứt khoát nói:¹“Bên dưới khôngĺcó kết giới,ằta và sưẳphụ đào hầmỗnhanh lắm.”
TạìCô Đường đơɩngười. Trong chớpìmắt, y bỗngằnhớ tới lờióđồn hai thángĩtrước Vấn TâmệTông bị ngườiểta đào sụp.
Yỉkhông dám hỏiἱnhiều, chỉ bàn(bạc với TầnúUyển Uyển: “Tầnìcô nương tớiựQuỷ Thành làâvì Ngọc LinhửLung đúng không?ũBây giờ, chúngἰta đi raầkhỏi thành, làmêsao mọi ngườiἱvề?”
Lời nàyịhỏi khó TầníUyển Uyển, nàngɨnhíu mày: “Tớiḹđâu tính tớiỉđó, chuyện nàyợkhông liên quanïTạ đạo quân,}ta và sưɪphụ không thểľliên lụy ngài.”I
Nghe vậy, TạởCô Đường lắcịđầu: “Cô nươngấkhách sao rồi.ầChuyện Đăng TiênìMôn liên quanĪđến toàn bộổtiên đạo, ThiênửKiếm Tông nghĩaởbất dung từ.ỗHuống hồ taítừng đồng ýİvới tiền bốiĭsẽ bảo vệ¸cô nương. Lần{trước đã nuốtĩlời, hôm nayõsao có thểứđể cô nươngἶvì ta màĩvứt bỏ kếịhoạch đã địnhúsẵn? Vừa nãy,³ta đã hỏi°thăm rồi. HoaỉDung bắt mộtổnhóm đàn ôngìtuấn tú nhốtậtại đây, chưaởtừng vào hậuịviện. Nếu muốnḷđược hắn xemịtrọng, chúng taêcần nghĩ cách.ổTa tạm thờiỵan toàn, côļnương muốn làmígì thì cứflàm cái đó,ỉđừng lo choỗta.”
Lời nàyẩkhiến Tần UyểnÎUyển ngẩn người.ỉNàng nhìn dáng[vẻ chân thànhỷcủa Tạ CôầĐường, bỗng nhiênịhơi cảm động.îTần Uyển Uyểníchợt nhớ tớiľtiểu thuyết màļmình từng xemủlúc còn nhỏ,ỉnhững hiệp kháchìvì một lời³hứa mà haoḷtổn cả đời,ơnàng ngưng mắtînhìn Tạ CôỉĐường, giọng điệujkhông khỏi nhỏínhẹ hơn nhiều.
“Tấmậlòng của Tạởđạo quân ngài,,ta xin ghiửnhận. Nhưng dùἲsao đây cũngflà chuyện củaĺta và sưìphụ, sư phụọta rất mạnh,ứngười thích đơn)đả độc đấu,ékhông cần ngườiἱkhác giúp đỡ.”ắ
“Nói bừa!”
GiảnưHành Chi đáẫmột cước văngἲcửa sổ, nhảyẩtừ ngoài vào.
Yἵmặc đồ con‹gái, mặt làĩcủa phụ nữ,ọnhưng vóc dángĩlực lưỡng tháiịquá so vớiἲphụ nữ, trôngĨvô cùng kỳèdị.
Tạ Cô Đườngệvà Tần UyểnèUyển đồng thờiíkinh ngạc quayấđầu, nhìn GiảnjHành Chi vuốtĩmặt, khôi phụcḻhình dáng bìnhăthường của mình.ẵY đi thẳngįra sau bìnhờphong, nhanh chóngÎthay y phục,ịvừa thay vừa,mắng nàng: “Aiữnói với conĩta không cầnẫngười khác giúpẫđỡ? Sư phụácon bây giờfchỉ là KimĭĐan, ta rấtЇyếu! Rất cầnệngười khác giúpἱđỡ, rất cầnĮngười khác bảoIvệ! Cố BắcİThành, ta nóiỷcho con biết.”fGiản Hành Chiįkéo y phục,ĩbước từ sauúbình phong ra:ầ“Con còn bánịđứng ta nhưỵthế lần nữa,ïta sẽ trục³xuất con khỏiệsư môn!”
Ồ,ḽvậy càng tốt.
MặtểTần Uyển Uyểnīkhông cảm xúc,ơNam Phong đứngẻtrên bàn xua)tay: “Ấy… mọi)người đừng cãiìnhau nữa, rốtἴcuộc bây giờêchúng ta cóềđi hay không?”ẫ
“Đi.”
Giản HànhệChi đáp ngay:ã“Tới cũng tớiìrồi, còn khôngưđi?”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Giọng Thúy Lục vang dội ở bên ngoài: “Lục soát! Lục soát hết cho ta!”
Giản Hành Chi chộp lấy thắt lưng mình, khiếp sợ mở miệng: “Con làm gì đấy?!”
Nhóm người bên trong phòng vừa nghe, Tạ Cô Đường phản ứng ngay: “Mọi người mau trốn đi.”
Thúy Lục gõ cửa, nói với Tạ Cô Đường.
Một tay Giản Hành Chi chống đầu, y sam mở rộng, mặt ửng hồng vì lúc nãy bức bí trong chăn, dung mạo siêu phàm xuất trần, sắc mặt lạnh lùng.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bèn chạy vào gian trong. Hai người, một thì bò xuống gầm giường, một thì mở tủ y phục, nhưng nhanh chóng phát hiện tủ quần áo quá nhỏ, gầm giường quá thấp, vốn không chui vào được.
Nàng nói chuyện rất cung kính, tựa hồ rất coi trọng Tạ Cô Đường: “Tạ công tử, vừa rồi có kẻ trộm đào sụp hồ tắm nữ. Thúy Lục phụng mệnh bắt giữ, hi vọng Tạ công tử tạo điều kiện.”
Tần Uyển Uyển tiếp tục viết “Tiến độ”.
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Giọng Thúy Lục vang dội ở bên ngoài: “Lục soát! Lục soát hết cho ta!”
Hai người lại muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cả hai chui vào xong liền phát hiện bên dưới chẳng thể chứa nổi, lộ cả nửa người ra ngoài khăn trải bàn. Tần Uyển Uyển nghiến rắng: “Người đi đi!”
Hiện tại 20% sau cùng đó là yêu cầu y trở thành người đàn ông mà Hoa Dung yêu nhất.
Giản Hành Chi gấp gáp: “Vóc dáng ta lớn như vậy, có thể trốn chỗ nào?!”
Nhóm người bên trong phòng vừa nghe, Tạ Cô Đường phản ứng ngay: “Mọi người mau trốn đi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hai người nhìn nhau, ăn ý chui ra, nhảy lên giường. Giản Hành Chi kéo rèm xuống, hai người cùng chen chúc vào góc, đắp chăn lên.
Thúy Lục lạnh giọng nói, Tạ Cô Đường vẫn không nhượng bộ như cũ.
Cả hai ẩn giấu linh lực, sử dụng thần thức bao bọc chính mình, phòng ngừa người khác sử dụng thần thức nhìn lén, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ trong chăn.
“Bằng hữu ta sẽ không đào hồ tắm nữ.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hai người nhìn nhau, ăn ý chui ra, nhảy lên giường. Giản Hành Chi kéo rèm xuống, hai người cùng chen chúc vào góc, đắp chăn lên.
Thúy Lục gõ cửa, nói với Tạ Cô Đường.
Dứt lời, nàng không hề nương tay, linh lực trên tay đánh về phía Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường lập tức bị đánh bay, thị vệ bên cạnh xông lên, gác đao vào cổ Tạ Cô Đường.
Nàng nói chuyện rất cung kính, tựa hồ rất coi trọng Tạ Cô Đường: “Tạ công tử, vừa rồi có kẻ trộm đào sụp hồ tắm nữ. Thúy Lục phụng mệnh bắt giữ, hi vọng Tạ công tử tạo điều kiện.”
Giản Hành Chi gấp gáp: “Vóc dáng ta lớn như vậy, có thể trốn chỗ nào?!”
“Ta chẳng gặp kẻ trộm nào cả.”
Tạ Cô Đường bị phong ấn linh lực, nhưng Thúy Lục không dám tổn thương y, cả hai đánh qua đánh lại vài chiêu ngay trước cửa.
Bỗng nhiên hơi chột dạ.
Giọng nói Tạ Cô Đường điềm tĩnh, chắn ở cửa, Thúy Lục cười: “Tạ công tử, hai tên trộm này dường như là bằng hữu của cậu. Bọn họ thoát khỏi nhà lao, lẻn vào phòng tắm.”
Giản Hành Chi không dựa theo yêu cầu trở thành hoa khôi vào phủ, nhưng y vẫn lấy được tiến độ tám mươi, có thể thấy nội dung chủ yếu của nhiệm vụ này là chuyện vào phủ.
“Bằng hữu ta sẽ không đào hồ tắm nữ.”
“Ta chẳng gặp kẻ trộm nào cả.”
Thúy Lục ngây ngốc nhìn Giản Hành Chi, chẳng nói nên lời. Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, lãnh đạm lên tiếng: “Ta muốn tự tiến cử hầu giường, được không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Căn cứ vào nhiệm vụ chọn kiếm ở Mộ kiếm lần trước mà xét, nhiệm vụ của Giản Hành Chi là bước đệm cho nhiệm vụ của nàng. Vậy chuyện Giản Hành Chi vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông Hoa Dung yêu nhất hẳn có liên quan tới nhiệm vụ thứ hai “Chuyện xưa tại Quỷ Thành, lấy được Ngọc Linh Lung”.
Giản Hành Chi: “…”
Hai người lại muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cả hai chui vào xong liền phát hiện bên dưới chẳng thể chứa nổi, lộ cả nửa người ra ngoài khăn trải bàn. Tần Uyển Uyển nghiến rắng: “Người đi đi!”
Bỗng nhiên hơi chột dạ.
Nhưng đợi hồi lâu mà bên ngoài không hề có động tĩnh.
“Tạ công tử, nếu cậu không cho mở, vậy tại hạ không thể khách sáo.”
Thúy Lục hùng hổ bước vào gian trong. Tần Uyển Uyển túm lấy Giản Hành Chi, bá đạo lạnh lùng kéo bung chiếc áo, lộ ra lồng ngực trắng tuyết, đá y ra khỏi chăn, căn dặn: “Lấy khí thế đánh lộn, tự tiến cử hầu giường!”
Thúy Lục lạnh giọng nói, Tạ Cô Đường vẫn không nhượng bộ như cũ.
Thúy Lục kéo rèm, ngẩn ngơ nhìn người trên giường.
Giản Hành Chi cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cố gắng bình tĩnh: Tám mươi.
Thúy Lục không hề lưỡng lự ra tay, Tạ Cô Đường giơ tay ngăn cản.
Giản Hành Chi: “…”
Tạ Cô Đường bị phong ấn linh lực, nhưng Thúy Lục không dám tổn thương y, cả hai đánh qua đánh lại vài chiêu ngay trước cửa.
Tần Uyển Uyển kiểm tra bảng của mình, phát hiện tiến độ là 30%. Nàng gần như chắn chắc suy nghĩ này, lắng nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài. Tần Uyển Uyển nhớ đến phong cách của người đàn ông vừa nãy và Tạ Cô Đường, ngước mắt nhìn Giản Hành Chi không biết tại sao đỏ mặt toát mồ hôi, chợt nổi lên ý nghĩ to gan.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nằm trong chăn lắng nghe tiếng động, ngước mắt nhìn người đối diện. Giản Hành Chi ra hiệu bằng mắt: “Đánh hay không?”
Tần Uyển Uyển ngập ngừng một hồi, bắt lấy tay Giản Hành Chi, viết nhanh hai chữ “Nhiệm vụ”.
Ngón tay nàng viết trong lòng bàn tay y tê tê dại dại, hai người cùng đắp chăn, khoản cách rất gần, nhiệt độ rất nóng, cộng thêm tứ chi mập mờ tiếp xúc, Giản Hành Chi cảm thấy hình như cổ trùng kia lại quấy phá rồi.
Y bất giác lui về sau một chút, kéo dài khoảng cách, kéo tay Tần Uyển Uyển qua, viết: “Phong Nhã Lâu, hoa khôi, vào phủ, người đàn ông được yêu nhất.”
Tần Uyển Uyển tiếp tục viết “Tiến độ”.
Giản Hành Chi cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cố gắng bình tĩnh: Tám mươi.
Thúy Lục không hề lưỡng lự ra tay, Tạ Cô Đường giơ tay ngăn cản.
Động tác Tần Uyển Uyển sững lại.
Tần Uyển Uyển viết trên lòng bàn tay. Giản Hành Chi ngây người, sau đó cảm giác Tần Uyển Uyển túm lấy áo y kéo.
Giản Hành Chi không dựa theo yêu cầu trở thành hoa khôi vào phủ, nhưng y vẫn lấy được tiến độ tám mươi, có thể thấy nội dung chủ yếu của nhiệm vụ này là chuyện vào phủ.
Thúy Lục bên ngoài nghe thấy tiếng nói, mắt lạnh nhìn Tạ Cô Đường: “Quả nhiên có người!”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nằm trong chăn lắng nghe tiếng động, ngước mắt nhìn người đối diện. Giản Hành Chi ra hiệu bằng mắt: “Đánh hay không?”
Hiện tại 20% sau cùng đó là yêu cầu y trở thành người đàn ông mà Hoa Dung yêu nhất.
“Tạ công tử, nếu cậu không cho mở, vậy tại hạ không thể khách sáo.”
Căn cứ vào nhiệm vụ chọn kiếm ở Mộ kiếm lần trước mà xét, nhiệm vụ của Giản Hành Chi là bước đệm cho nhiệm vụ của nàng. Vậy chuyện Giản Hành Chi vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông Hoa Dung yêu nhất hẳn có liên quan tới nhiệm vụ thứ hai “Chuyện xưa tại Quỷ Thành, lấy được Ngọc Linh Lung”.
Như vậy chỉ cần nhiệm vụ bảo đảm nàng còn cơ hội lấy được Ngọc Linh Lung, điểm tích lũy nhiệm vụ của Giản Hành Chi cũng có thể lấy được.
Như vậy chỉ cần nhiệm vụ bảo đảm nàng còn cơ hội lấy được Ngọc Linh Lung, điểm tích lũy nhiệm vụ của Giản Hành Chi cũng có thể lấy được.
Tần Uyển Uyển kiểm tra bảng của mình, phát hiện tiến độ là 30%. Nàng gần như chắn chắc suy nghĩ này, lắng nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài. Tần Uyển Uyển nhớ đến phong cách của người đàn ông vừa nãy và Tạ Cô Đường, ngước mắt nhìn Giản Hành Chi không biết tại sao đỏ mặt toát mồ hôi, chợt nổi lên ý nghĩ to gan.
“Biến trở về gương mặt Tiên giới của người đi.”
Tần Uyển Uyển viết trên lòng bàn tay. Giản Hành Chi ngây người, sau đó cảm giác Tần Uyển Uyển túm lấy áo y kéo.
Giản Hành Chi chộp lấy thắt lưng mình, khiếp sợ mở miệng: “Con làm gì đấy?!”
Cảnh tượng pha lẫn giữa tiên nhân và dục vọng còn kích thích hơn tập tranh mà Thúy Lục thấy ở Phong Nhã Lâu.
Thúy Lục bên ngoài nghe thấy tiếng nói, mắt lạnh nhìn Tạ Cô Đường: “Quả nhiên có người!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Dứt lời, nàng không hề nương tay, linh lực trên tay đánh về phía Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường lập tức bị đánh bay, thị vệ bên cạnh xông lên, gác đao vào cổ Tạ Cô Đường.
Thúy Lục hùng hổ bước vào gian trong. Tần Uyển Uyển túm lấy Giản Hành Chi, bá đạo lạnh lùng kéo bung chiếc áo, lộ ra lồng ngực trắng tuyết, đá y ra khỏi chăn, căn dặn: “Lấy khí thế đánh lộn, tự tiến cử hầu giường!”
Ngón tay nàng viết trong lòng bàn tay y tê tê dại dại, hai người cùng đắp chăn, khoản cách rất gần, nhiệt độ rất nóng, cộng thêm tứ chi mập mờ tiếp xúc, Giản Hành Chi cảm thấy hình như cổ trùng kia lại quấy phá rồi.
Dứt lời, Thúy Lục đột ngột kéo rèm.
Tần Uyển Uyển rúc mình trong chăn bắt một pháp ấn, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Nàng nghĩ nếu như lát nữa phải đánh, ít nhất tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng đợi hồi lâu mà bên ngoài không hề có động tĩnh.
Thúy Lục kéo rèm, ngẩn ngơ nhìn người trên giường.
Động tác Tần Uyển Uyển sững lại.
Một tay Giản Hành Chi chống đầu, y sam mở rộng, mặt ửng hồng vì lúc nãy bức bí trong chăn, dung mạo siêu phàm xuất trần, sắc mặt lạnh lùng.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bèn chạy vào gian trong. Hai người, một thì bò xuống gầm giường, một thì mở tủ y phục, nhưng nhanh chóng phát hiện tủ quần áo quá nhỏ, gầm giường quá thấp, vốn không chui vào được.
Cảnh tượng pha lẫn giữa tiên nhân và dục vọng còn kích thích hơn tập tranh mà Thúy Lục thấy ở Phong Nhã Lâu.
Thúy Lục ngây ngốc nhìn Giản Hành Chi, chẳng nói nên lời. Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, lãnh đạm lên tiếng: “Ta muốn tự tiến cử hầu giường, được không?”
Ai vậy? Sao lại giống Giản Hành Chi?
Có vẻ bắt về với mục đích khác thì phải?
Sư phụ yếu nhưng mà sư phụ cứ thích gây chuyện chơi vậy đó.
Hai đứa dễ thương xỉu ?
Là anh động lòng đó chứ nào có cổ trùng gì.
Được anh ơi, em mà pick anh được là em pick liền luôn á~
Rốt cuộc thiếu niên áo trắng kia là ai vậy?
câu chuyện về kẻ mạnh toàn phải dùng mặt kiếm cơm
t có linh cảm cái người mà TUU nhìn thấy giống GHC có khi nào có tí hồn phách của ổng trong đó k? Hoặc là nhân cách t2 =))