Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 36

Chương 36

Ông chủ, mang hết thi tập ra đây cho sư phụ ta học!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển hít sâu ba cái để bản thân bình tâm tĩnh khí, đừng nhớ lại những cảnh tượng khiến nàng muốn đập bể cái đầu chó của Giản Hành Chi.

Nàng giữ bản thân bình tĩnh lại, cúi đầu rửa tay, mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Sớm muộn có một ngày…

Mch suy nghĩ ca nàngmc kt.

Sm munÍgì có mtíngày làm sao?

Gimălên đu y?

Đãgim ri.

Đánh y?

Đãïđánh ti toànthân gãy nátrt nhiu ln.

Khiến:y khóc lócĨxin li ttn đáy lòng?

Hìnhnhư không cóòkh năng lm.

Nàngİcòn có thlàm gì?

Có mtãthoáng, Tn UynUyn bng dưngthy m mt{đi vi cucđi. Nhưng nàngnhanh chóng bìnhtĩnh li, nàngkhông nên tĩb quá sm,êmi vic lyìtâm lý chiếnlàm đu. Bâygi, nàng nhn°y, đi y,íquan sát y,ĩtrưc tiên lyđưc tín nhimca y, sauũđó nm bt(nhưc đim, cuicùng khiến yìhoàn toàn spèđ, khóc ncn sám hivi nàng.

Nghĩãđến cnh tưngy, Tn UynUyn thy hơian i tronglòng.

Nàng ra taysch s, cmÎkhăn lau. TaInhư phá đưcmt kiếp tâmma, mang theoùs t tinıvà kiêu ngoăca thế ngoicao nhân, nànglau tay, némíkhăn sang bênơcnh, tràn đylòng tin vàĨmong đi đivi con đưng:phía trưc, đilưt qua ngưiĨGin Hành Chi,}ngi trên giưng,¹bt đu tĩnhéta.

Nàng ngng đunhìn đ dàithi gian tuluyn mà hthng đt ra,ĺda vào đóri bt đu¸nhm mt tuluyn.

Hc tp làmt loi thóiquen. Sau mttháng đánh nhaubt k ngàyđêm trong saīmc vi GinIHành Chi, chngbiết có phido hiu quca b côngpháp đng cơ}vĩnh cu hayõkhông, đi dinôvi yêu cubiến thái mijngày tu luynľmưi hai ginhng lúc khôngchp hành nhimv, bng nhiênínàng cm thyì——

Ch có mưi)hai gi ítĮi, nàng dưïsc!

Nàng vn hành²tâm pháp, nhmmt nhp đnh.Thn thc btđu quan sáttoàn thân tngoài vào trong,Įt bp thtđến mch máu,ơgân mch, linhcăn ri đếnĺviên Kim Đantrong bng mình.

KimĩĐan ca nàng¸bao bc mtīlp màu xanhnht, thn thcca nàng vnquanh Kim Đan,Įdn dn mtĮđi ý thc.Đi khi khungúcnh xut hinĩtrong đu lnìna, nàng phátùhin bn thânìđang mtnơi đen nhươmc.

Dưng như cngưi nàng đu)cm ng, máu:huyết chy theođưng ng tếngưi nàng raïngoài. Nàng khôngím mt nhưngíli cm giáccó th thyrõ xung quanh.

Dưng,như nàng nmtrong mt cquan tài. Quantài rt ln,įbên ngoài quanïtài hình nhưlà mt hangđng rng rãi,có th l[m nghe thyĩtiếng nưc nh²git. ng dn(trên ngưi nàngĭxuyên qua quanàtài, cm vào)đng đá vôi,ging như liêntc vn chuynmáu huyết chohang đng rngln này.

Có tiếngtim đp k(l vang lên³không ngng.

Thch, thch.

Valn va rõ,ràng.

Đi kèm vi,tiếng tim đp,ľmt đt chnũđng có nhpíđiu. Tn UynUyn hoang mangènm ti ch,không biết rtàcuc mình đangïnm mơ hayîlà hn pháchéri khi cơth, cn thnquan sát bnphía. Đang suynghĩ, nàng bngĩnghe thy tiếngrng gm g,có ngưi ginàng: “C Bc³Thành.”

Đu nàng°đau nhói, m³choàng mt, nhìnđthy Gin HànhChi đng trưcmt, mt tayín đnh đunàng, ra vđc ý: “Nhpĩđnh mà đếnìmc thn hnbt n, nếuĨkhông nh mt:chưng ca vi¸sư, hn pháchca con đãơbay ra ngoàiâri.”

Vy taĪtht s phicm ơn ngưiri.”

Đu TnUyn Uyn bchn đng đếnıđau ong ong.[Nàng kim chế°cơn gin, gtîtay Gin HànhChi ra, ômđu ngh ngơi.

GinHành Chi nhìnđu nàng đaud di, yngm nghĩ, bèngiơ tay đt}hai bên đunàng. Mt lungélinh lc tronglành mát mĮtràn vào đu°Tn Uyn Uyn,cơn đau lpếtc đ hơnnhiu.

Nàng hơi cmđng trong lòng,īđang đnh cmt, bng ngheGin Hành Chihào hng reo:Qu nhiên cóơđim! Bc Thành,Íđu còn đaukhông? Nếu khôngđau, ta đánhthêm cái na?”ơ

Cm đng khôngùcòn sót liìchút gì, chcó kích đngĩmun bùng n.

TnUyn Uyn biết¹mình không nêntính toán vàoïthi khc này,nàng cun chtnm đm, kÍli o cnhva nãy choGin Hành Chi:“Hình như tacm giác đưcNgc Linh Lungri.”

“Nói thếxem.”

Gin HànhChi nghe thyùđã hng thú:“Con thy đưcũcái gì?”

“Mtc quan tài,mt cái đngrt ln, cái(đng này cóĺtiếng tim đp.”

Tn Uyn Uynùmiêu t đơngin, Gin Hành,Chi ngm nghĩ:“Hang đng rngln có tiếngãtim đp… Tatng gp thìnày ri.”

“Ngưitng gp?” TnUyn Uyn kinhɩngc.

Gin Hành Chi:gt đu: “Cómt loi yêuɪthú tên làıMê tàng(*), nócó th biếnhóa b ngoàiÍtheo ý mình,ļcó khi biếnôthành mt bôngЇhoa, mt ngnĭc, rt khóphát hin raõnó. Trái timįca nó làmt đng phľcc ln, cóth cha đngêtu sĩ, chonên rt nhiuɩtu sĩ sìly Mê tàng}làm linh thúca mình, giuìđng ph trongĩtrái tim Mêtàng. Mt khigp nguy him,]y s trnvào tim Mêtàng, mun tìmy rt khó.”

(*) Mê tàng:écâu đ nàgiu

Cho nên cóphi o cnh[này đang ámth cho taòbiết Ngc LinhĬLung đang trong tim Mêtàng?”

“Có l.”

Gin Hành Chigt đu, Tn(Uyn Uyn nhíuîmày: “Làm saoítìm đưc Mêĩtàng?”

“Ta tngïđui giết mtİma tu trnítrong Mê tàng.”

Làm sao ngưitìm đưc hn?”ī

Tn Uyn Uyn°ni lên hngıthú, Gin HànhChi nh li:“Ma tu nàyôti ác chngĨcht, hn đánhkhông thng nênĩđnh chy. Khonhãkhc hn trnívào Mê tàng,ta lp tcphong bế núi.”ì

“Sau đó?”

“Tachém thng mtkiếm khí, câyìci c núiđu ngã, chïcòn hn đng,ãta li chémîthêm mt nhát,hn chết luôn.”

Tn Uyn Uyn:ì“…

Đưc ri,:nàng hiu ri,chng có btIc ý nghĩatham kho nào.

TnUyn Uyn suynghĩ, gõ bàn:ư“Ngày mai, tajđi hi thămxem tu sĩnào trong QuThành có linhthú là Mêtàng.”

“Ta cũngđi hi.”

Haingưi bàn bcxong xuôi ringh ngơi. Điđến sáng hôm]sau, hai ngưiÍtho lun kếtqu bàn bcti qua viT Cô Đưng.Bn ngưi bènchia nhau hànhđng, đi thămdò tin tc.

Gin³Hành Chi tìmĨThúy Lc, TĩCô Đưng tánļgu vi nhngũnam sng kháctrong vin, NamɨPhong đi tìmđh nhân, TnãUyn Uyn mưnc ly cơmđđến phòng bếp]hi.

Tn Uyn Uyn}thăm dò điĨkhái phòng bếpľmt vòng, nơinày đu làóngưi bình thưng,²vn chưa tngɪnghe nói Mêtàng gì c,Ĩch khuyên Tn,Uyn Uyn ănènhiu mt chút,ìmp lên nhìnđmi đáng yêu.

TnUyn Uyn cmgiác hơi thtbi, nhưng vnvui v cmđmt gi đíăn tr v.ïĐi đưc naơđưng, nàng bngphát hin mtsân vin đnát. Nàng ngngđu, không ngįnhìn thy kimquang l m(bên trên sânĩvin. Đây làánh sáng màmiếu th micó, có nghĩaèlà nhn hươngókhói ca lão°bách tính, hocílà có côngđc. Tn UynèUyn ngc nhiên,ýsao trong hcxó xnh này¸li có thđy. Nàng khôngnhn đưc bưcìlên trưc, điĩvào sân vin.ó

Dưng như đãlâu không cóîai vào, khpénơi đ nátÎâm u. TnjUyn Uyn bưcvào trong sân,íđánh bo điúv trưc. CũngÎmay sân vinĩkhông ln, điímt lát đãvào gian trong,sau đó nàngíphát hin đây¹đúng là mtngôi miếu th.

Chínhđin th phngįmt pho tưngĩthn, Tn UynɪUyn ngng đuínhìn, ch thyìtưng thn là)mt ngưi thanhıniên, mt taycm sách, mtôtay chp sauîlưng, nhìn vphương xa, rtécó cm giácthư sinh khíphách ch vgiang sơn.

Tn UynUyn nhìn kbc tưng chcâlát, không khiírùng mình. Nguyênnhân không gìľkhác ngoài khuôn[mt pho tưngnày có khongđtám phn gingĩGin Hành Chi.

GinĩHành Chi cmsách, chuyn nàytht khiến ngưi,khác hong s.

Đâylà Minh Tnhthn quân.”

Nghethy ging namêm tai truynït phía sau²ti, Tn UynUyn đt ngtquay đu, nhìnthy ngưi đànông gp lúcđi nhm phòngľhôm qua.

Tn UynUyn quan sátıngưi n, btgiác nhìn tưngĬthn trên đu,rt cuc phát,hin tht raĩtưng thn vàGin Hành Chièkhông ging nhauhoàn toàn, nhưngso vi ngưiíđàn ông trưcmt thì chngếth nói khôngìliên quan, chcó th nóiĩlà y nhưđúc.

Li gp nhau,ri.”

Ngưi đànfông bưc titrưc mt TníUyn Uyn, gtũđu thi lvi nàng. TnUyn Uyn hoànhn, c rav bình tĩnh:íTht trùng hp.”

“Sao cô nươngli ti đây?”

Ngưi đàn ôngíngng đu nhìnêtưng thn. TnïUyn Uyn nhti chuyn munhi, thy ngưiľđàn ông trưcĩmt có vÎbiết không ít,ếbèn c ýbt chuyn: “Tađi lung tung,tò mò ngangàqua nên vàođây xem. Lnīth hai gp}mt, ta cònàchưa biết tênfh công t?”à

“Ti h TngĩThi.”

Ngưi đànông cưi: “Chnghay quý danhĨcô nương?”

“Ta…¸Tn Uyn Uynngp ngng, bènbáo tên gi:è“C Bc Thành.”ú

Tống Thời gật đầu: “Tên này hơi khí khái một chút.”

Giản Hành Chi mặc áo đơn màu trắng, cầm kiếm sau lưng. Thấy Tần Uyển Uyển cuống cuồng chạy vào, y ngạc nhiên hỏi: “Con chạy nhanh thế làm gì? Có người đuổi giết à?”

“Vừa rồi huynh nói đây là Thần quân?”

“Hắn thích người có học thức.”

Tạ Cô Đường bổ sung. Tần Uyển Uyển sững người, không ngờ tin tức bọn họ tìm được còn nhiều hơn tin tức nàng liều mạng dò xét.

Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận tên họ, quay đầu nhìn tượng thần: “Sao lại trông giống huynh thế?”

Dứt lời, nàng cầm giỏ thức ăn, vội vội vàng vàng ra ngoài. Đi được hai bước, nàng đột nhiên sực nhớ: “Tống công tử, ta có một câu hỏi.”

“Ý Tần cô nương là?” Tạ Cô Đường cau mày.

“Đây là Minh Tịnh thần quần, Thành chủ Quỷ Thành năm đó. Còn vì sao trông giống ta…” Tống Thời bất lực cười khổ: “Ta cũng không biết, hẳn là trời sinh.”

Tần Uyển Uyển lướt nhìn bốn phía, mong đợi lấy được đáp án.

Nàng đến nhà sách lớn nhất Quỷ Thành, nhìn biển sách mênh mông, lòng tràn ngập khoái cảm báo thù.

“Thành chủ Quỷ Thành năm đó?” Tần Uyển Uyển tò mò. Tống Thời mỉm cười gật đầu, ánh mắt mang theo chút hoài niệm, ngẩng đầu nhìn tượng thần.

(*) Phu: chồng, ông xã

“Hai trăm năm trước, trên đời chưa có Quỷ Thành, có một thư sinh tên Lận Ngôn Chi, đạo hào Minh Tịnh, sinh ra đã Kim Đan, thiên phú nổi trội, trăm năm đã tới Độ Kiếp, có thể gọi là độc nhất vô nhị đương thời. Y trách trời thương dân, cứu người vô số, xây dựng một tòa Thành Vô Cấu, tiếp nhận người tha hương khắp thiên hạ.”

Giản Hành Chi: Ta không có! Con nói bậy!

“Đó là công đức rất lớn.” Tần Uyển Uyển cảm khái, lại không nhịn được nhìn kim quang yếu ớt trong miếu.

Tống Thời cúi đầu cười: “Đúng vậy, cho nên y chưa độ kiếp, trước khi thành tiên, đã trở thành Thần quân một tiểu thế giới.”

Dứt lời, Tống Thời ngẩng đầu nhìn tượng thần, ánh mắt hàm tiếu mang theo chút châm chọc: “Nhưng một trăm năm trước, vị Thần quân này nhập ma trong một đêm, giết sạch dân cả thành. Thành chủ Hoa Dung đương nhiệm nỗ lực bảo vệ hồn phách toàn thành không tan, để hồn phách này tu lại tiên đạo, trở thành quỷ tiên. Từ đó đến nay, Thành Vô Cấu đổi tên thành Quỷ Thành.”

Có vẻ Tống Thời cũng nhận ra sự căng thẳng của Tần Uyển Uyển, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Cố cô nương, cơm canh nguội rồi, có muốn trở về không?”

Lòng Tần Uyển Uyển giật thót, nàng hỏi theo bản năng: “Thành chủ Hoa Dung lợi hại thế à?”

“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Cô Đường nhíu mày.

Tống Thời gật đầu: “Tên này hơi khí khái một chút.”

Người có thể bảo vệ hồn phách người toàn thành từ tay Thần quân nhập ma của một tiểu thế giới, bọn họ muốn cướp Ngọc Linh Lung khỏi tay loại người này, chẳng phải muốn chết sao?

“Hả…” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Nên về rồi.”

Tống Thời lắc đầu: “Lúc đó, Hoa thành chủ chẳng qua là đứa trẻ do Minh Tịnh thần quân cứu, nuôi dưỡng một trăm năm, chỉ là một Kim Đan. Sau trận chiến ấy, y lập tức bước vào Độ Kiếp, trở thành người đứng đầu Quỷ Thành.”

“Dựa vào lời những nam sủng kia nói, mặc dù hắn triệu bọn họ vào phủ nhưng chưa từng có người nào thật sự gặp hắn.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, tức khắc nhận ra bất ổn. Nàng cảm giác dường như mình đã biết được chuyện không nên biết, lập tức căng thẳng.

“Hai trăm năm trước, trên đời chưa có Quỷ Thành, có một thư sinh tên Lận Ngôn Chi, đạo hào Minh Tịnh, sinh ra đã Kim Đan, thiên phú nổi trội, trăm năm đã tới Độ Kiếp, có thể gọi là độc nhất vô nhị đương thời. Y trách trời thương dân, cứu người vô số, xây dựng một tòa Thành Vô Cấu, tiếp nhận người tha hương khắp thiên hạ.”

Có vẻ Tống Thời cũng nhận ra sự căng thẳng của Tần Uyển Uyển, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Cố cô nương, cơm canh nguội rồi, có muốn trở về không?”

“Thành chủ Quỷ Thành năm đó?” Tần Uyển Uyển tò mò. Tống Thời mỉm cười gật đầu, ánh mắt mang theo chút hoài niệm, ngẩng đầu nhìn tượng thần.

“Ông chủ.” Tần Uyển Uyển lôi hết gia tài, hào hứng hô to: “Mang hết văn tập thi tập vạn năm ở Tu chân giới này ra đây cho ta!”

“Chủ nhân, ta cũng hỏi được bí mật này.” Nam Phong mở miệng, bổ sung: “Hơn nữa, ta còn nghe nói, hiện giờ tiêu chuẩn Hoa Dung tìm nam sủng là tìm người tương tự Minh Tịnh thần quân. Ví dụ như Tạ đạo quân có khí chất tương tự, Giản đạo quân có gương mặt tương tự, lại còn một đám đàn ông có mũi tương tự, mắt tương tự.”

“Hả…” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Nên về rồi.”

“Linh thú của hắn chính là Mê tàng.” Dựa theo giấc mơ tối qua của ta, Ngọc Linh Lung chắc chắn nằm trong tay hắn, hoặc là nói ở trong thân thể Mê tàng, cho nên bây giờ chúng ta phải làm sao để tiếp cận hắn?”

Dứt lời, nàng cầm giỏ thức ăn, vội vội vàng vàng ra ngoài. Đi được hai bước, nàng đột nhiên sực nhớ: “Tống công tử, ta có một câu hỏi.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, tức khắc nhận ra bất ổn. Nàng cảm giác dường như mình đã biết được chuyện không nên biết, lập tức căng thẳng.

“Mời hỏi.”

Tống Thời cúi đầu cười: “Đúng vậy, cho nên y chưa độ kiếp, trước khi thành tiên, đã trở thành Thần quân một tiểu thế giới.”

“Linh thú của Hoa thành chủ là con gì?”

“Đó là công đức rất lớn.” Tần Uyển Uyển cảm khái, lại không nhịn được nhìn kim quang yếu ớt trong miếu.

Giản Hành Chi rót ly nước cho Tần Uyển Uyển, bóp cằm nàng đút vào: “Tới đây uống một ngụm, bình tĩnh một chút, để ta gom điểm tích lũy.”

Tống Thời không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, gương mặt hiện chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười, nói ra đáp án Tần Uyển Uyển đã dự liệu: “Mê tàng.”

Tần Uyển Uyển gật đầu. Sau khi nói “Đa tạ”, nàng tỏ vẻ điềm tĩnh bước ra ngoài.

Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.

Vừa mới ra khỏi đó, nàng ba chân bốn cẳng chạy về thẳng sân viện. Giản Hành Chi vừa so tài với Tạ Cô Đường xong, Nam Phong ngồi một bên cắn hạt dưa. Tạ Cô Đường thua trận, đang hào hứng thảo luận cuộc so tài lúc nãy với Giản Hành Chi, chợt nhìn thấy Tần Uyển Uyển lảo đảo chạy vào.

Tần Uyển Uyển vừa nói xong đã phấn khích, vén tay áo: “Thế này đi, ta đi lấy sách cho người. Tu luyện là nhờ cố gắng, đọc sách cũng vậy. Sư phụ, người chờ ta.”

Giản Hành Chi mặc áo đơn màu trắng, cầm kiếm sau lưng. Thấy Tần Uyển Uyển cuống cuồng chạy vào, y ngạc nhiên hỏi: “Con chạy nhanh thế làm gì? Có người đuổi giết à?”

“Không…”

Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.

Sắc mặt Giản Hành Chi đại biến. Tần Uyển Uyển đột nhiên nhận ra được chuyện gì, nàng ngước mắt nhìn Giản Hành Chi, lộ ra nụ cười phấn khích: “Sư phụ, bảy ngày này, chúng ta phải cố gắng lên!”

“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Cô Đường nhíu mày.

Tần Uyển Uyển nói một cách quả quyết. Nam Phong gật đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Nhưng cuối cùng gì hắn cũng sẽ bị thế thân tổn thương.”

Lời tác giả muốn nói:

Giản Hành Chi rót ly nước cho Tần Uyển Uyển, bóp cằm nàng đút vào: “Tới đây uống một ngụm, bình tĩnh một chút, để ta gom điểm tích lũy.”

Vừa mới ra khỏi đó, nàng ba chân bốn cẳng chạy về thẳng sân viện. Giản Hành Chi vừa so tài với Tạ Cô Đường xong, Nam Phong ngồi một bên cắn hạt dưa. Tạ Cô Đường thua trận, đang hào hứng thảo luận cuộc so tài lúc nãy với Giản Hành Chi, chợt nhìn thấy Tần Uyển Uyển lảo đảo chạy vào.

“Đừng quậy nữa!”

Tần Uyển Uyển đẩy tay Giản Hành Chi ra. Y vừa làm gián đoạn, Tần Uyển Uyển đã bình tĩnh lại. Nàng nghỉ một lát, tỏ vẻ thần bí sáp tới gần hai người: “Ta biết một bí mật lớn.”

Nói xong, tay trái nàng kéo Tạ Cô Đường, tay phải kéo Giản Hành Chi, lôi bọn họ vào trong.

“Sư phụ, người từng nói làm người không thể bỏ cuộc. Người xem, xương sườn ta cũng gãy mấy lần rồi, người đọc sách thì có làm sao?”

Dứt lời, Tống Thời ngẩng đầu nhìn tượng thần, ánh mắt hàm tiếu mang theo chút châm chọc: “Nhưng một trăm năm trước, vị Thần quân này nhập ma trong một đêm, giết sạch dân cả thành. Thành chủ Hoa Dung đương nhiệm nỗ lực bảo vệ hồn phách toàn thành không tan, để hồn phách này tu lại tiên đạo, trở thành quỷ tiên. Từ đó đến nay, Thành Vô Cấu đổi tên thành Quỷ Thành.”

Giản Hành Chi bất giác nhìn Tần Uyển Uyển kéo tay Tạ Cô Đường rồi dời mắt.

Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người muốn cưới ta!

“Nhưng sau khi mất Lận Ngôn Chi, hắn mới biết thế giới không có Lận Ngôn Chi chẳng còn ý nghĩa!” Giọng Nam Phong xúc động.

Người có thể bảo vệ hồn phách người toàn thành từ tay Thần quân nhập ma của một tiểu thế giới, bọn họ muốn cướp Ngọc Linh Lung khỏi tay loại người này, chẳng phải muốn chết sao?

Đợi vào phòng, y lẳng lặng hất tay, bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, đẩy Tạ Cô Đường ra, ngồi lên ghế: “Được rồi, kết giới đã lập xong, con nói đi.”

Tạ Cô Đường ngồi kế Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển ngồi ở bên kia, nàng kích động áp sát Giản Hành Chi: “Ban nãy, ta đi hỏi thăm quá khứ của Hoa Dung, phát hiện một chuyện. Hai trăm năm trước, Hoa Dung được một người tên Lận Ngôn Chi thu dưỡng. Lận Ngôn Chi này xây dựng Quỷ Thành, trở thành bán tiên của thế giới này. Nhưng về sau, y nhập ma trong một đêm, giết sạch Quỷ Thành lúc đó. Hoa Dung bảo vệ Quỷ Thành, trở thành Thành chủ mới.”

Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người thích chơi solo, không cần bảo vệ!

“Chủ nhân, ta cũng hỏi được bí mật này.” Nam Phong mở miệng, bổ sung: “Hơn nữa, ta còn nghe nói, hiện giờ tiêu chuẩn Hoa Dung tìm nam sủng là tìm người tương tự Minh Tịnh thần quân. Ví dụ như Tạ đạo quân có khí chất tương tự, Giản đạo quân có gương mặt tương tự, lại còn một đám đàn ông có mũi tương tự, mắt tương tự.”

“Vậy Hoa Dung thích đàn ông thế nào?” Nam Phong nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hồi tưởng lại tượng thần Lận Ngôn Chi, khẳng định:

“Dựa vào lời những nam sủng kia nói, mặc dù hắn triệu bọn họ vào phủ nhưng chưa từng có người nào thật sự gặp hắn.”

Tần Uyển Uyển đẩy tay Giản Hành Chi ra. Y vừa làm gián đoạn, Tần Uyển Uyển đã bình tĩnh lại. Nàng nghỉ một lát, tỏ vẻ thần bí sáp tới gần hai người: “Ta biết một bí mật lớn.”

Tạ Cô Đường bổ sung. Tần Uyển Uyển sững người, không ngờ tin tức bọn họ tìm được còn nhiều hơn tin tức nàng liều mạng dò xét.

Tống Thời lắc đầu: “Lúc đó, Hoa thành chủ chẳng qua là đứa trẻ do Minh Tịnh thần quân cứu, nuôi dưỡng một trăm năm, chỉ là một Kim Đan. Sau trận chiến ấy, y lập tức bước vào Độ Kiếp, trở thành người đứng đầu Quỷ Thành.”

Nàng vội vớt vát mặt mũi: “Một trăm năm trước, hắn chỉ là Kim Đan. Sau khi Lận Ngôn Chi nhập ma, hắn lập tức lên đến Độ Kiếp, hiện đang ra sức tìm người trông giống Lận Ngôn Chi. Rốt cuộc hắn muốn làm gì, dự định làm gì, mọi người không nghĩ tới sao?”

“Vừa rồi huynh nói đây là Thần quân?”

Tạ Cô Đường ngồi kế Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển ngồi ở bên kia, nàng kích động áp sát Giản Hành Chi: “Ban nãy, ta đi hỏi thăm quá khứ của Hoa Dung, phát hiện một chuyện. Hai trăm năm trước, Hoa Dung được một người tên Lận Ngôn Chi thu dưỡng. Lận Ngôn Chi này xây dựng Quỷ Thành, trở thành bán tiên của thế giới này. Nhưng về sau, y nhập ma trong một đêm, giết sạch Quỷ Thành lúc đó. Hoa Dung bảo vệ Quỷ Thành, trở thành Thành chủ mới.”

“Ý Tần cô nương là?” Tạ Cô Đường cau mày.

Nam Phong ngẩn ra, khẽ la lên: “Ta biết rồi.”

“Không sai.” Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong, gật đầu, hai người đồng thanh nói: “Hắn muốn tạo thế thân!”

(*) Phu: chồng, ông xã

“Đây là Minh Tịnh thần quần, Thành chủ Quỷ Thành năm đó. Còn vì sao trông giống ta…” Tống Thời bất lực cười khổ: “Ta cũng không biết, hẳn là trời sinh.”

Tần Uyển Uyển: “Người dạy ta đánh nhau, ta dạy người đọc sách. Đây có phải là tình sư đồ đẹp nhất chưa? Một cây xương sườn, nghìn năm thi tập, học đi nào.”

“Năm đó, hắn vì thăng cấp, giết phu(*) chứng đạo, hại Lận Ngôn Chi.” Tần Uyển Uyển siết nắm đấm.

***

“Hai trăm năm trước, trên đời chưa có Quỷ Thành, có một thư sinh tên Lận Ngôn Chi, đạo hào Minh Tịnh, sinh ra đã Kim Đan, thiên phú nổi trội, trăm năm đã tới Độ Kiếp, có thể gọi là độc nhất vô nhị đương thời. Y trách trời thương dân, cứu người vô số, xây dựng một tòa Thành Vô Cấu, tiếp nhận người tha hương khắp thiên hạ.”“Hả…” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Nên về rồi.”(*) Phu: chồng, ông xã

Giản Hành Chi: Ta không có! Ấy không đúng, cái này ta có.

“Mời hỏi.”

“Nhưng sau khi mất Lận Ngôn Chi, hắn mới biết thế giới không có Lận Ngôn Chi chẳng còn ý nghĩa!” Giọng Nam Phong xúc động.

“Không sai.” Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong, gật đầu, hai người đồng thanh nói: “Hắn muốn tạo thế thân!”

“Vì thế hắn tìm từng thế thân một, muốn tìm lại tình yêu từng có trên người những người đàn ông kia! Cho dù là hư ảo, là một giấc mộng cũng chẳng sao!”

Tần Uyển Uyển nói một cách quả quyết. Nam Phong gật đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Nhưng cuối cùng gì hắn cũng sẽ bị thế thân tổn thương.”

“Linh thú của hắn chính là Mê tàng.” Dựa theo giấc mơ tối qua của ta, Ngọc Linh Lung chắc chắn nằm trong tay hắn, hoặc là nói ở trong thân thể Mê tàng, cho nên bây giờ chúng ta phải làm sao để tiếp cận hắn?”

Tần Uyển Uyển lướt nhìn bốn phía, mong đợi lấy được đáp án.

“Năm đó, hắn vì thăng cấp, giết phu(*) chứng đạo, hại Lận Ngôn Chi.” Tần Uyển Uyển siết nắm đấm.

Giản Hành Chi nhíu mày, ngập ngừng lên tiếng: “Hôm nay, ta đi tìm Thúy Lục hỏi thăm tin tức. Cô ta nói cho ta biết mỗi tháng Hoa Dung sẽ lộ diện một lần, chọn một người đàn ông thị tẩm. Còn bảy ngày nữa…” Giản Hành Chi nhìn xung quanh, chúng ta phải chuẩn bị.”

Tần Uyển Uyển gật đầu. Sau khi nói “Đa tạ”, nàng tỏ vẻ điềm tĩnh bước ra ngoài.

“Vậy Hoa Dung thích đàn ông thế nào?” Nam Phong nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hồi tưởng lại tượng thần Lận Ngôn Chi, khẳng định:

Nói xong, tay trái nàng kéo Tạ Cô Đường, tay phải kéo Giản Hành Chi, lôi bọn họ vào trong.

“Hắn thích người có học thức.”

Sắc mặt Giản Hành Chi đại biến. Tần Uyển Uyển đột nhiên nhận ra được chuyện gì, nàng ngước mắt nhìn Giản Hành Chi, lộ ra nụ cười phấn khích: “Sư phụ, bảy ngày này, chúng ta phải cố gắng lên!”

“Không…”

Giản Hành Chi: Ta không có! Con im miệng!

Giản Hành Chi nói chuyện cũng trở nên căng thẳng: “Không cần phải vậy chứ? Hay là Tạ đạo hữu cố gắng thử xem?”

Tống Thời không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, gương mặt hiện chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười, nói ra đáp án Tần Uyển Uyển đã dự liệu: “Mê tàng.”

“Sư phụ, người từng nói làm người không thể bỏ cuộc. Người xem, xương sườn ta cũng gãy mấy lần rồi, người đọc sách thì có làm sao?”

Tần Uyển Uyển vừa nói xong đã phấn khích, vén tay áo: “Thế này đi, ta đi lấy sách cho người. Tu luyện là nhờ cố gắng, đọc sách cũng vậy. Sư phụ, người chờ ta.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển tức khắc đứng dậy, gọi Nam Phong, hào hứng tìm Thúy Lục xin lệnh bài xuất phủ, chạy thẳng tới nhà sách.

Nàng đến nhà sách lớn nhất Quỷ Thành, nhìn biển sách mênh mông, lòng tràn ngập khoái cảm báo thù.

“Ông chủ.” Tần Uyển Uyển lôi hết gia tài, hào hứng hô to: “Mang hết văn tập thi tập vạn năm ở Tu chân giới này ra đây cho ta!”

***

Giản Hành Chi nhíu mày, ngập ngừng lên tiếng: “Hôm nay, ta đi tìm Thúy Lục hỏi thăm tin tức. Cô ta nói cho ta biết mỗi tháng Hoa Dung sẽ lộ diện một lần, chọn một người đàn ông thị tẩm. Còn bảy ngày nữa…” Giản Hành Chi nhìn xung quanh, chúng ta phải chuẩn bị.”

“Năm đó, hắn vì thăng cấp, giết phu(*) chứng đạo, hại Lận Ngôn Chi.” Tần Uyển Uyển siết nắm đấm.Giản Hành Chi nói chuyện cũng trở nên căng thẳng: “Không cần phải vậy chứ? Hay là Tạ đạo hữu cố gắng thử xem?”Lời tác giả muốn nói:

Vở kịch nhỏ

Tần Uyển Uyển: “Người dạy ta đánh nhau, ta dạy người đọc sách. Đây có phải là tình sư đồ đẹp nhất chưa? Một cây xương sườn, nghìn năm thi tập, học đi nào.”

“Linh thú của Hoa thành chủ là con gì?”Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa. Vở kịch nhỏ

Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người thích chơi solo, không cần bảo vệ!

Giản Hành Chi: Ta không có! Con nói bậy!

Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người muốn học hết thi tập mấy vạn năm!

Giản Hành Chi: Ta không có! Con im miệng!

Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người dám thách đấu viết thơ với Văn Khúc Tinh, nếu thua sẽ tự vẫn!

Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người dám thách đấu viết thơ với Văn Khúc Tinh, nếu thua sẽ tự vẫn!

Giản Hành Chi: Ta không có! Ta không dám!

Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người muốn cưới ta!

Giản Hành Chi: Ta không có! Ấy không đúng, cái này ta có.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giờ em đồng tình với chị rồi, có cách nào khiến anh im miệng không nhỉ, toàn phá mood thôi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao cứ gặp người giống Giản Hành Chi thế?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Lận Ngôn Chi cũng mới sinh đã là Kim Đan, sao nghe giống ai đó vậy.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có khi nào vị Thần quân kia nhập ma là do Hoa thành chủ, bởi vì Hoa thành chủ làm chuyện xấu nên không phi thăng được chỉ còn cách mở Đăng Tiên Môn? Thần long cũng do Hoa thành chủ nuôi?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui thấy hông phải suy nghĩ theo hướng tình cảm vậy đâu chời, gì mà thế thân ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng rồi, có tri thức xíu chứ tối ngày đi đánh nhau quài cũng chán ha anh ha.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mong cái cuối lắm à nhe.

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

vote cho Giản Hành Chi uống thuốc câm +1 , uống thuốc câm rồi thì sẽ ko lòi ra anh dốt văn thơ kkk

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Lận Ngôn Chi có phải 1 nam phụ hokk ta? Trong mục lục hình như mình loáng thoáng thấy có phiên ngoại cho nv này.

Linh
Linh
1 Năm Cách đây

Đọc đến đây tự dưng t có cảm giác Lận Ngôn Chi có quan hệ họ hàng với Giản Hành Chi, nếu k phải song sinh thì cũng là có dây mơ rễ má ? kb có đúng k

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!