Chương 36
Ông chủ, mang hết thi tập ra đây cho sư phụ ta học!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển hít sâu ba cái để bản thân bình tâm tĩnh khí, đừng nhớ lại những cảnh tượng khiến nàng muốn đập bể cái đầu chó của Giản Hành Chi.
Nàng giữ bản thân bình tĩnh lại, cúi đầu rửa tay, mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Sớm muộn có một ngày…
Mạch suy nghĩ của nàngỉmắc kẹt.
Sớm muộnÍgì có mộtíngày làm sao?
Giẫmălên đầu y?
Đãἵgiẫm rồi.
Đánh y?
Đãïđánh tới toànἱthân gãy nátἶrất nhiều lần.
Khiến:y khóc lócĨxin lỗi từịtận đáy lòng?
Hìnhễnhư không cóòkhả năng lắm.
Nàngİcòn có thểỉlàm gì?
Có mộtãthoáng, Tần UyểnỉUyển bỗng dưngỉthấy mờ mịt{đối với cuộcỉđời. Nhưng nàngḽnhanh chóng bìnhềtĩnh lại, nàngởkhông nên từĩbỏ quá sớm,êmọi việc lấyìtâm lý chiếnậlàm đầu. Bâyồgiờ, nàng nhịn°y, đợi y,íquan sát y,ĩtrước tiên lấyỳđược tín nhiệmịcủa y, sauũđó nắm bắt(nhược điểm, cuốiἷcùng khiến yìhoàn toàn sụpèđổ, khóc nứcồnở sám hốiặvới nàng.
Nghĩãđến cảnh tượngỹấy, Tần UyểnḽUyển thấy hơiἲan ủi trongẻlòng.
Nàng rửa tayḹsạch sẽ, cầmÎkhăn lau. TựaInhư phá đượcḷmột kiếp tâmộma, mang theoùsự tự tinıvà kiêu ngạoăcủa thế ngoạiằcao nhân, nàngờlau tay, némíkhăn sang bênơcạnh, tràn đầyἷlòng tin vàĨmong đợi đốiộvới con đường:phía trước, điἷlướt qua ngườiĨGiản Hành Chi,}ngồi trên giường,¹bắt đầu tĩnhétọa.
Nàng ngẩng đầuừnhìn độ dàiộthời gian tuốluyện mà hệỳthống đặt ra,ĺdựa vào đóồrồi bắt đầu¸nhắm mắt tuỉluyện.
Học tập làẩmột loại thóiụquen. Sau mộtỉtháng đánh nhauỉbất kể ngàyἶđêm trong saīmạc với GiảnIHành Chi, chẳngẳbiết có phảiịdo hiệu quảịcủa bộ côngởpháp động cơ}vĩnh cửu hayõkhông, đối diệnôvới yêu cầuἶbiến thái mỗijngày tu luyệnľmười hai giờḽnhững lúc khôngỉchấp hành nhiệmồvụ, bỗng nhiênínàng cảm thấyì——
Chỉ có mười)hai giờ ítĮỏi, nàng dưïsức!
Nàng vận hành²tâm pháp, nhắmẻmắt nhập định.ḷThần thức bắtồđầu quan sátảtoàn thân từỵngoài vào trong,Įtừ bắp thịt‹đến mạch máu,ơgân mạch, linhẵcăn rồi đếnĺviên Kim Đanảtrong bụng mình.
KimĩĐan của nàng¸bao bọc mộtīlớp màu xanhẫnhạt, thần thứcỗcủa nàng vờnớquanh Kim Đan,Įdần dần mấtĮđi ý thức.ểĐợi khi khungúcảnh xuất hiệnĩtrong đầu lầnìnữa, nàng phátùhiện bản thânìđang ở mộtἳnơi đen nhươmực.
Dường như cảḷngười nàng đều)cắm ống, máu:huyết chảy theoỏđường ống từếngười nàng raïngoài. Nàng khôngímở mắt nhưngílại cảm giácữcó thể thấyḹrõ xung quanh.
Dường,như nàng nằmỗtrong một cỗỉquan tài. Quanậtài rất lớn,įbên ngoài quanïtài hình nhưἴlà một hangỉđộng rộng rãi,ừcó thể lờ[mờ nghe thấyĩtiếng nước nhỏ²giọt. Ống dẫn(trên người nàngĭxuyên qua quanàtài, cắm vào)động đá vôi,ẽgiống như liênἳtục vận chuyểnễmáu huyết choởhang động rộngịlớn này.
Có tiếngỉtim đập kỳ(lạ vang lên³không ngừng.
Thịch, thịch.
Vừaễlớn vừa rõ,ràng.
Đi kèm với,tiếng tim đập,ľmặt đất chấnũđộng có nhịpíđiệu. Tần UyểnỏUyển hoang mangènằm tại chỗ,ἴkhông biết rốtàcuộc mình đangïnằm mơ hayîlà hồn pháchérời khỏi cơầthể, cẩn thậnἷquan sát bốnἴphía. Đang suyẻnghĩ, nàng bỗngĩnghe thấy tiếngỉrồng gầm gừ,ἳcó người gọiἷnàng: “Cố Bắc³Thành.”
Đầu nàng°đau nhói, mở³choàng mắt, nhìnđthấy Giản HànhἱChi đứng trướcỏmặt, một tayíấn đỉnh đầuỹnàng, ra vẻềđắc ý: “Nhậpĩđịnh mà đếnìmức thần hồnẽbất ổn, nếuĨkhông nhờ một:chưởng của vi¸sư, hồn pháchệcủa con đãơbay ra ngoàiârồi.”
“Vậy taĪthật sự phảiẻcảm ơn ngườiểrồi.”
Đầu TầnẵUyển Uyển bịἲchấn động đếnıđau ong ong.[Nàng kiềm chế°cơn giận, gạtîtay Giản HànhỡChi ra, ômứđầu nghỉ ngơi.
GiảnẻHành Chi nhìnắđầu nàng đauồdữ dội, yợngẫm nghĩ, bènọgiơ tay đặt}hai bên đầuờnàng. Một luồngélinh lực trong‹lành mát mẻĮtràn vào đầu°Tần Uyển Uyển,ẽcơn đau lậpếtức đỡ hơnḻnhiều.
Nàng hơi cảm‹động trong lòng,īđang định cảm‹tạ, bỗng ngheễGiản Hành Chiứhào hứng reo:ị“Quả nhiên cóơđiểm! Bắc Thành,Íđầu còn đauỡkhông? Nếu khôngạđau, ta đánhỉthêm cái nữa?”ơ
Cảm động khôngùcòn sót lạiìchút gì, chỉẵcó kích độngĩmuổn bùng nổ.
TầnỉUyển Uyển biết¹mình không nênụtính toán vàoïthời khắc này,ỉnàng cuộn chặtảnắm đấm, kểÍlại ảo cảnhủvừa nãy choửGiản Hành Chi:ỉ“Hình như taẳcảm giác đượcịNgọc Linh Lungἶrồi.”
“Nói thửếxem.”
Giản HànhỹChi nghe thấyùđã hứng thú:ị“Con thấy đượcũcái gì?”
“Mộtảcỗ quan tài,ỉmột cái độngỡrất lớn, cái(động này cóĺtiếng tim đập.”ệ
Tần Uyển Uyểnùmiêu tả đơnổgiản, Giản Hành,Chi ngẫm nghĩ:ἵ“Hang động rộngạlớn có tiếngãtim đập… Taệtừng gặp thứìnày rồi.”
“Ngườiỉtừng gặp?” TầnẹUyển Uyển kinhɩngạc.
Giản Hành Chi:gật đầu: “Cóụmột loại yêuɪthú tên làıMê tàng(*), nóỉcó thể biếnọhóa bề ngoàiÍtheo ý mình,ļcó khi biếnôthành một bôngЇhoa, một ngọnĭcỏ, rất khóỷphát hiện raõnó. Trái timįcủa nó làịmột động phủľcực lớn, cóἴthể chứa đựngêtu sĩ, choịnên rất nhiềuɩtu sĩ sẽìlấy Mê tàng}làm linh thúấcủa mình, giấuìđộng phủ trongĩtrái tim Mêỹtàng. Một khiỉgặp nguy hiểm,]y sẽ trốnịvào tim Mêḷtàng, muốn tìmệy rất khó.”ắ
(*) Mê tàng:écâu đố ẩnàgiấu
“Cho nên cóỵphải ảo cảnh[này đang ámẳthị cho taòbiết Ngọc LinhĬLung đang ởỗtrong tim Mêỏtàng?”
“Có lẽ.”ề
Giản Hành Chi‹gật đầu, Tần(Uyển Uyển nhíuîmày: “Làm saoítìm được Mêĩtàng?”
“Ta từngïđuổi giết mộtİma tu trốnítrong Mê tàng.”ố
“Làm sao ngườiịtìm được hắn?”ī
Tần Uyển Uyển°nổi lên hứngıthú, Giản HànhỳChi nhớ lại:ề“Ma tu nàyôtội ác chồngĨchất, hắn đánhἱkhông thắng nênĩđịnh chạy. Khoảnhãkhắc hắn trốnívào Mê tàng,ỗta lập tứcỉphong bế núi.”ì
“Sau đó?”
“Taẹchém thẳng mộtỏkiếm khí, câyìcối cả núiỵđều ngã, chỉïcòn hắn đứng,ãta lại chémîthêm một nhát,ờhắn chết luôn.”ứ
Tần Uyển Uyển:ì“…”
Được rồi,:nàng hiểu rồi,ẫchẳng có bấtIcứ ý nghĩaḹtham khảo nào.
TầnἷUyển Uyển suyỉnghĩ, gõ bàn:ư“Ngày mai, tajđi hỏi thămữxem tu sĩứnào trong QuỷỉThành có linhἷthú là Mêỡtàng.”
“Ta cũngộđi hỏi.”
Haiḻngười bàn bạcἱxong xuôi rồiẫnghỉ ngơi. Đợiừđến sáng hôm]sau, hai ngườiÍthảo luận kếtảquả bàn bạcἲtối qua vớiảTạ Cô Đường.ịBốn người bènịchia nhau hànhặđộng, đi thămờdò tin tức.
Giản³Hành Chi tìmĨThúy Lục, TạĩCô Đường tánļgẫu với nhữngũnam sủng khácềtrong viện, NamɨPhong đi tìmđhạ nhân, TầnãUyển Uyển mượnỉcớ lấy cơmđđến phòng bếp]hỏi.
Tần Uyển Uyển}thăm dò đạiĨkhái phòng bếpľmột vòng, nơi‹này đều làóngười bình thường,²vốn chưa từngɪnghe nói Mêỡtàng gì cả,Ĩchỉ khuyên Tần,Uyển Uyển ănènhiều một chút,ìmập lên nhìnđmới đáng yêu.
TầnẹUyển Uyển cảmấgiác hơi thấtữbại, nhưng vẫnẫvui vẻ cầmđmột giỏ đồíăn trở về.ïĐi được nửaơđường, nàng bỗngầphát hiện mộtỷsân viện đổịnát. Nàng ngẩngỹđầu, không ngờįnhìn thấy kimἴquang lờ mờ(bên trên sânĩviện. Đây làỹánh sáng màẽmiếu thờ mớiịcó, có nghĩaèlà nhận hươngókhói của lão°bách tính, hoặcílà có côngờđức. Tần UyểnèUyển ngạc nhiên,ýsao trong hốcỉxó xỉnh này¸lại có thứịđấy. Nàng khôngỹnhịn được bướcìlên trước, điĩvào sân viện.ó
Dường như đãỉlâu không cóîai vào, khắpénơi đổ nátÎâm u. TầnjUyển Uyển bước‹vào trong sân,íđánh bạo điúvề trước. CũngÎmay sân việnĩkhông lớn, điímột lát đãọvào gian trong,ậsau đó nàngíphát hiện đây¹đúng là mộtḹngôi miếu thờ.
Chínhἷđiện thờ phụngįmột pho tượngĩthần, Tần UyểnɪUyển ngẩng đầuínhìn, chỉ thấyìtượng thần là)một người thanhıniên, một tayớcầm sách, mộtôtay chắp sauîlưng, nhìn vềặphương xa, rấtécó cảm giácỵthư sinh khí‹phách chỉ vẽịgiang sơn.
Tần UyểnụUyển nhìn kỹἳbức tượng chốcâlát, không khỏiírùng mình. Nguyênḷnhân không gìľkhác ngoài khuôn[mặt pho tượngịnày có khoảngđtám phần giốngĩGiản Hành Chi.
GiảnĩHành Chi cầmịsách, chuyện nàyẫthật khiến người,khác hoảng sợ.
“Đâyỹlà Minh Tịnhụthần quân.”
Ngheἴthấy giọng namẫêm tai truyềnïtừ phía sau²tới, Tần UyểnẹUyển đột ngộtẩquay đầu, nhìnẹthấy người đànừông gặp lúcộđi nhầm phòngľhôm qua.
Tần UyểnầUyển quan sátıngười nọ, bấtḹgiác nhìn tượngĬthần trên đầu,ộrốt cuộc phát,hiện thật raĩtượng thần vàỉGiản Hành Chièkhông giống nhauầhoàn toàn, nhưngἲso với ngườiíđàn ông trướcợmặt thì chẳngếthể nói khôngìliên quan, chỉờcó thể nóiĩlà y nhưḷđúc.
“Lại gặp nhau,rồi.”
Người đànfông bước tớiẫtrước mặt TầníUyển Uyển, gậtũđầu thi lễẽvới nàng. TầnỗUyển Uyển hoànỉhồn, cố raỉvẻ bình tĩnh:í“Thật trùng hợp.”ở
“Sao cô nươngẻlại tới đây?”ắ
Người đàn ôngíngẩng đầu nhìnêtượng thần. TầnïUyển Uyển nhớịtới chuyện muốnḻhỏi, thấy ngườiľđàn ông trướcĩmặt có vẻÎbiết không ít,ếbèn cố ýặbắt chuyện: “Taἷđi lung tung,ἲtò mò ngangàqua nên vàoẵđây xem. Lầnīthứ hai gặp}mặt, ta cònàchưa biết tênfhọ công tử?”à
“Tại hạ TốngĩThời.”
Người đànờông cười: “Chẳngỗhay quý danhĨcô nương?”
“Ta…”¸Tần Uyển Uyểnệngập ngừng, bènỵbáo tên giả:è“Cố Bắc Thành.”ú
Tống Thời gật đầu: “Tên này hơi khí khái một chút.”
Giản Hành Chi mặc áo đơn màu trắng, cầm kiếm sau lưng. Thấy Tần Uyển Uyển cuống cuồng chạy vào, y ngạc nhiên hỏi: “Con chạy nhanh thế làm gì? Có người đuổi giết à?”
“Vừa rồi huynh nói đây là Thần quân?”
“Hắn thích người có học thức.”
Tạ Cô Đường bổ sung. Tần Uyển Uyển sững người, không ngờ tin tức bọn họ tìm được còn nhiều hơn tin tức nàng liều mạng dò xét.
Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận tên họ, quay đầu nhìn tượng thần: “Sao lại trông giống huynh thế?”
Dứt lời, nàng cầm giỏ thức ăn, vội vội vàng vàng ra ngoài. Đi được hai bước, nàng đột nhiên sực nhớ: “Tống công tử, ta có một câu hỏi.”
“Ý Tần cô nương là?” Tạ Cô Đường cau mày.
“Đây là Minh Tịnh thần quần, Thành chủ Quỷ Thành năm đó. Còn vì sao trông giống ta…” Tống Thời bất lực cười khổ: “Ta cũng không biết, hẳn là trời sinh.”
Tần Uyển Uyển lướt nhìn bốn phía, mong đợi lấy được đáp án.
Nàng đến nhà sách lớn nhất Quỷ Thành, nhìn biển sách mênh mông, lòng tràn ngập khoái cảm báo thù.
“Thành chủ Quỷ Thành năm đó?” Tần Uyển Uyển tò mò. Tống Thời mỉm cười gật đầu, ánh mắt mang theo chút hoài niệm, ngẩng đầu nhìn tượng thần.
(*) Phu: chồng, ông xã
“Hai trăm năm trước, trên đời chưa có Quỷ Thành, có một thư sinh tên Lận Ngôn Chi, đạo hào Minh Tịnh, sinh ra đã Kim Đan, thiên phú nổi trội, trăm năm đã tới Độ Kiếp, có thể gọi là độc nhất vô nhị đương thời. Y trách trời thương dân, cứu người vô số, xây dựng một tòa Thành Vô Cấu, tiếp nhận người tha hương khắp thiên hạ.”
Giản Hành Chi: Ta không có! Con nói bậy!
“Đó là công đức rất lớn.” Tần Uyển Uyển cảm khái, lại không nhịn được nhìn kim quang yếu ớt trong miếu.
Tống Thời cúi đầu cười: “Đúng vậy, cho nên y chưa độ kiếp, trước khi thành tiên, đã trở thành Thần quân một tiểu thế giới.”
Dứt lời, Tống Thời ngẩng đầu nhìn tượng thần, ánh mắt hàm tiếu mang theo chút châm chọc: “Nhưng một trăm năm trước, vị Thần quân này nhập ma trong một đêm, giết sạch dân cả thành. Thành chủ Hoa Dung đương nhiệm nỗ lực bảo vệ hồn phách toàn thành không tan, để hồn phách này tu lại tiên đạo, trở thành quỷ tiên. Từ đó đến nay, Thành Vô Cấu đổi tên thành Quỷ Thành.”
Có vẻ Tống Thời cũng nhận ra sự căng thẳng của Tần Uyển Uyển, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Cố cô nương, cơm canh nguội rồi, có muốn trở về không?”
Lòng Tần Uyển Uyển giật thót, nàng hỏi theo bản năng: “Thành chủ Hoa Dung lợi hại thế à?”
“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Cô Đường nhíu mày.
Tống Thời gật đầu: “Tên này hơi khí khái một chút.”
Người có thể bảo vệ hồn phách người toàn thành từ tay Thần quân nhập ma của một tiểu thế giới, bọn họ muốn cướp Ngọc Linh Lung khỏi tay loại người này, chẳng phải muốn chết sao?
“Hả…” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Nên về rồi.”
Tống Thời lắc đầu: “Lúc đó, Hoa thành chủ chẳng qua là đứa trẻ do Minh Tịnh thần quân cứu, nuôi dưỡng một trăm năm, chỉ là một Kim Đan. Sau trận chiến ấy, y lập tức bước vào Độ Kiếp, trở thành người đứng đầu Quỷ Thành.”
“Dựa vào lời những nam sủng kia nói, mặc dù hắn triệu bọn họ vào phủ nhưng chưa từng có người nào thật sự gặp hắn.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, tức khắc nhận ra bất ổn. Nàng cảm giác dường như mình đã biết được chuyện không nên biết, lập tức căng thẳng.
“Hai trăm năm trước, trên đời chưa có Quỷ Thành, có một thư sinh tên Lận Ngôn Chi, đạo hào Minh Tịnh, sinh ra đã Kim Đan, thiên phú nổi trội, trăm năm đã tới Độ Kiếp, có thể gọi là độc nhất vô nhị đương thời. Y trách trời thương dân, cứu người vô số, xây dựng một tòa Thành Vô Cấu, tiếp nhận người tha hương khắp thiên hạ.”
Có vẻ Tống Thời cũng nhận ra sự căng thẳng của Tần Uyển Uyển, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Cố cô nương, cơm canh nguội rồi, có muốn trở về không?”
“Thành chủ Quỷ Thành năm đó?” Tần Uyển Uyển tò mò. Tống Thời mỉm cười gật đầu, ánh mắt mang theo chút hoài niệm, ngẩng đầu nhìn tượng thần.
“Ông chủ.” Tần Uyển Uyển lôi hết gia tài, hào hứng hô to: “Mang hết văn tập thi tập vạn năm ở Tu chân giới này ra đây cho ta!”
“Chủ nhân, ta cũng hỏi được bí mật này.” Nam Phong mở miệng, bổ sung: “Hơn nữa, ta còn nghe nói, hiện giờ tiêu chuẩn Hoa Dung tìm nam sủng là tìm người tương tự Minh Tịnh thần quân. Ví dụ như Tạ đạo quân có khí chất tương tự, Giản đạo quân có gương mặt tương tự, lại còn một đám đàn ông có mũi tương tự, mắt tương tự.”
“Hả…” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Nên về rồi.”
“Linh thú của hắn chính là Mê tàng.” Dựa theo giấc mơ tối qua của ta, Ngọc Linh Lung chắc chắn nằm trong tay hắn, hoặc là nói ở trong thân thể Mê tàng, cho nên bây giờ chúng ta phải làm sao để tiếp cận hắn?”
Dứt lời, nàng cầm giỏ thức ăn, vội vội vàng vàng ra ngoài. Đi được hai bước, nàng đột nhiên sực nhớ: “Tống công tử, ta có một câu hỏi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, tức khắc nhận ra bất ổn. Nàng cảm giác dường như mình đã biết được chuyện không nên biết, lập tức căng thẳng.
“Mời hỏi.”
Tống Thời cúi đầu cười: “Đúng vậy, cho nên y chưa độ kiếp, trước khi thành tiên, đã trở thành Thần quân một tiểu thế giới.”
“Linh thú của Hoa thành chủ là con gì?”
“Đó là công đức rất lớn.” Tần Uyển Uyển cảm khái, lại không nhịn được nhìn kim quang yếu ớt trong miếu.
Giản Hành Chi rót ly nước cho Tần Uyển Uyển, bóp cằm nàng đút vào: “Tới đây uống một ngụm, bình tĩnh một chút, để ta gom điểm tích lũy.”
Tống Thời không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, gương mặt hiện chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười, nói ra đáp án Tần Uyển Uyển đã dự liệu: “Mê tàng.”
】
Tần Uyển Uyển gật đầu. Sau khi nói “Đa tạ”, nàng tỏ vẻ điềm tĩnh bước ra ngoài.
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.
Vừa mới ra khỏi đó, nàng ba chân bốn cẳng chạy về thẳng sân viện. Giản Hành Chi vừa so tài với Tạ Cô Đường xong, Nam Phong ngồi một bên cắn hạt dưa. Tạ Cô Đường thua trận, đang hào hứng thảo luận cuộc so tài lúc nãy với Giản Hành Chi, chợt nhìn thấy Tần Uyển Uyển lảo đảo chạy vào.
Tần Uyển Uyển vừa nói xong đã phấn khích, vén tay áo: “Thế này đi, ta đi lấy sách cho người. Tu luyện là nhờ cố gắng, đọc sách cũng vậy. Sư phụ, người chờ ta.”
Giản Hành Chi mặc áo đơn màu trắng, cầm kiếm sau lưng. Thấy Tần Uyển Uyển cuống cuồng chạy vào, y ngạc nhiên hỏi: “Con chạy nhanh thế làm gì? Có người đuổi giết à?”
“Không…”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.
Sắc mặt Giản Hành Chi đại biến. Tần Uyển Uyển đột nhiên nhận ra được chuyện gì, nàng ngước mắt nhìn Giản Hành Chi, lộ ra nụ cười phấn khích: “Sư phụ, bảy ngày này, chúng ta phải cố gắng lên!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Cô Đường nhíu mày.
Tần Uyển Uyển nói một cách quả quyết. Nam Phong gật đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Nhưng cuối cùng gì hắn cũng sẽ bị thế thân tổn thương.”
Lời tác giả muốn nói:
Giản Hành Chi rót ly nước cho Tần Uyển Uyển, bóp cằm nàng đút vào: “Tới đây uống một ngụm, bình tĩnh một chút, để ta gom điểm tích lũy.”
Vừa mới ra khỏi đó, nàng ba chân bốn cẳng chạy về thẳng sân viện. Giản Hành Chi vừa so tài với Tạ Cô Đường xong, Nam Phong ngồi một bên cắn hạt dưa. Tạ Cô Đường thua trận, đang hào hứng thảo luận cuộc so tài lúc nãy với Giản Hành Chi, chợt nhìn thấy Tần Uyển Uyển lảo đảo chạy vào.
“Đừng quậy nữa!”
Tần Uyển Uyển đẩy tay Giản Hành Chi ra. Y vừa làm gián đoạn, Tần Uyển Uyển đã bình tĩnh lại. Nàng nghỉ một lát, tỏ vẻ thần bí sáp tới gần hai người: “Ta biết một bí mật lớn.”
Nói xong, tay trái nàng kéo Tạ Cô Đường, tay phải kéo Giản Hành Chi, lôi bọn họ vào trong.
“Sư phụ, người từng nói làm người không thể bỏ cuộc. Người xem, xương sườn ta cũng gãy mấy lần rồi, người đọc sách thì có làm sao?”
Dứt lời, Tống Thời ngẩng đầu nhìn tượng thần, ánh mắt hàm tiếu mang theo chút châm chọc: “Nhưng một trăm năm trước, vị Thần quân này nhập ma trong một đêm, giết sạch dân cả thành. Thành chủ Hoa Dung đương nhiệm nỗ lực bảo vệ hồn phách toàn thành không tan, để hồn phách này tu lại tiên đạo, trở thành quỷ tiên. Từ đó đến nay, Thành Vô Cấu đổi tên thành Quỷ Thành.”
Giản Hành Chi bất giác nhìn Tần Uyển Uyển kéo tay Tạ Cô Đường rồi dời mắt.
Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người muốn cưới ta!
“Nhưng sau khi mất Lận Ngôn Chi, hắn mới biết thế giới không có Lận Ngôn Chi chẳng còn ý nghĩa!” Giọng Nam Phong xúc động.
Người có thể bảo vệ hồn phách người toàn thành từ tay Thần quân nhập ma của một tiểu thế giới, bọn họ muốn cướp Ngọc Linh Lung khỏi tay loại người này, chẳng phải muốn chết sao?
Đợi vào phòng, y lẳng lặng hất tay, bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, đẩy Tạ Cô Đường ra, ngồi lên ghế: “Được rồi, kết giới đã lập xong, con nói đi.”
Tạ Cô Đường ngồi kế Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển ngồi ở bên kia, nàng kích động áp sát Giản Hành Chi: “Ban nãy, ta đi hỏi thăm quá khứ của Hoa Dung, phát hiện một chuyện. Hai trăm năm trước, Hoa Dung được một người tên Lận Ngôn Chi thu dưỡng. Lận Ngôn Chi này xây dựng Quỷ Thành, trở thành bán tiên của thế giới này. Nhưng về sau, y nhập ma trong một đêm, giết sạch Quỷ Thành lúc đó. Hoa Dung bảo vệ Quỷ Thành, trở thành Thành chủ mới.”
Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người thích chơi solo, không cần bảo vệ!
“Chủ nhân, ta cũng hỏi được bí mật này.” Nam Phong mở miệng, bổ sung: “Hơn nữa, ta còn nghe nói, hiện giờ tiêu chuẩn Hoa Dung tìm nam sủng là tìm người tương tự Minh Tịnh thần quân. Ví dụ như Tạ đạo quân có khí chất tương tự, Giản đạo quân có gương mặt tương tự, lại còn một đám đàn ông có mũi tương tự, mắt tương tự.”
“Vậy Hoa Dung thích đàn ông thế nào?” Nam Phong nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hồi tưởng lại tượng thần Lận Ngôn Chi, khẳng định:
“Dựa vào lời những nam sủng kia nói, mặc dù hắn triệu bọn họ vào phủ nhưng chưa từng có người nào thật sự gặp hắn.”
Tần Uyển Uyển đẩy tay Giản Hành Chi ra. Y vừa làm gián đoạn, Tần Uyển Uyển đã bình tĩnh lại. Nàng nghỉ một lát, tỏ vẻ thần bí sáp tới gần hai người: “Ta biết một bí mật lớn.”
Tạ Cô Đường bổ sung. Tần Uyển Uyển sững người, không ngờ tin tức bọn họ tìm được còn nhiều hơn tin tức nàng liều mạng dò xét.
Tống Thời lắc đầu: “Lúc đó, Hoa thành chủ chẳng qua là đứa trẻ do Minh Tịnh thần quân cứu, nuôi dưỡng một trăm năm, chỉ là một Kim Đan. Sau trận chiến ấy, y lập tức bước vào Độ Kiếp, trở thành người đứng đầu Quỷ Thành.”
Nàng vội vớt vát mặt mũi: “Một trăm năm trước, hắn chỉ là Kim Đan. Sau khi Lận Ngôn Chi nhập ma, hắn lập tức lên đến Độ Kiếp, hiện đang ra sức tìm người trông giống Lận Ngôn Chi. Rốt cuộc hắn muốn làm gì, dự định làm gì, mọi người không nghĩ tới sao?”
“Vừa rồi huynh nói đây là Thần quân?”
Tạ Cô Đường ngồi kế Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển ngồi ở bên kia, nàng kích động áp sát Giản Hành Chi: “Ban nãy, ta đi hỏi thăm quá khứ của Hoa Dung, phát hiện một chuyện. Hai trăm năm trước, Hoa Dung được một người tên Lận Ngôn Chi thu dưỡng. Lận Ngôn Chi này xây dựng Quỷ Thành, trở thành bán tiên của thế giới này. Nhưng về sau, y nhập ma trong một đêm, giết sạch Quỷ Thành lúc đó. Hoa Dung bảo vệ Quỷ Thành, trở thành Thành chủ mới.”
“Ý Tần cô nương là?” Tạ Cô Đường cau mày.
Nam Phong ngẩn ra, khẽ la lên: “Ta biết rồi.”
“Không sai.” Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong, gật đầu, hai người đồng thanh nói: “Hắn muốn tạo thế thân!”
(*) Phu: chồng, ông xã
“Đây là Minh Tịnh thần quần, Thành chủ Quỷ Thành năm đó. Còn vì sao trông giống ta…” Tống Thời bất lực cười khổ: “Ta cũng không biết, hẳn là trời sinh.”
Tần Uyển Uyển: “Người dạy ta đánh nhau, ta dạy người đọc sách. Đây có phải là tình sư đồ đẹp nhất chưa? Một cây xương sườn, nghìn năm thi tập, học đi nào.”
“Năm đó, hắn vì thăng cấp, giết phu(*) chứng đạo, hại Lận Ngôn Chi.” Tần Uyển Uyển siết nắm đấm.
***
“Hai trăm năm trước, trên đời chưa có Quỷ Thành, có một thư sinh tên Lận Ngôn Chi, đạo hào Minh Tịnh, sinh ra đã Kim Đan, thiên phú nổi trội, trăm năm đã tới Độ Kiếp, có thể gọi là độc nhất vô nhị đương thời. Y trách trời thương dân, cứu người vô số, xây dựng một tòa Thành Vô Cấu, tiếp nhận người tha hương khắp thiên hạ.”“Hả…” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Nên về rồi.”(*) Phu: chồng, ông xã
Giản Hành Chi: Ta không có! Ấy không đúng, cái này ta có.
“Mời hỏi.”
“Nhưng sau khi mất Lận Ngôn Chi, hắn mới biết thế giới không có Lận Ngôn Chi chẳng còn ý nghĩa!” Giọng Nam Phong xúc động.
“Không sai.” Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong, gật đầu, hai người đồng thanh nói: “Hắn muốn tạo thế thân!”
“Vì thế hắn tìm từng thế thân một, muốn tìm lại tình yêu từng có trên người những người đàn ông kia! Cho dù là hư ảo, là một giấc mộng cũng chẳng sao!”
Tần Uyển Uyển nói một cách quả quyết. Nam Phong gật đầu, nhìn sang Tần Uyển Uyển, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Nhưng cuối cùng gì hắn cũng sẽ bị thế thân tổn thương.”
“Linh thú của hắn chính là Mê tàng.” Dựa theo giấc mơ tối qua của ta, Ngọc Linh Lung chắc chắn nằm trong tay hắn, hoặc là nói ở trong thân thể Mê tàng, cho nên bây giờ chúng ta phải làm sao để tiếp cận hắn?”
Tần Uyển Uyển lướt nhìn bốn phía, mong đợi lấy được đáp án.
“Năm đó, hắn vì thăng cấp, giết phu(*) chứng đạo, hại Lận Ngôn Chi.” Tần Uyển Uyển siết nắm đấm.
Giản Hành Chi nhíu mày, ngập ngừng lên tiếng: “Hôm nay, ta đi tìm Thúy Lục hỏi thăm tin tức. Cô ta nói cho ta biết mỗi tháng Hoa Dung sẽ lộ diện một lần, chọn một người đàn ông thị tẩm. Còn bảy ngày nữa…” Giản Hành Chi nhìn xung quanh, chúng ta phải chuẩn bị.”
Tần Uyển Uyển gật đầu. Sau khi nói “Đa tạ”, nàng tỏ vẻ điềm tĩnh bước ra ngoài.
“Vậy Hoa Dung thích đàn ông thế nào?” Nam Phong nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hồi tưởng lại tượng thần Lận Ngôn Chi, khẳng định:
Nói xong, tay trái nàng kéo Tạ Cô Đường, tay phải kéo Giản Hành Chi, lôi bọn họ vào trong.
“Hắn thích người có học thức.”
Sắc mặt Giản Hành Chi đại biến. Tần Uyển Uyển đột nhiên nhận ra được chuyện gì, nàng ngước mắt nhìn Giản Hành Chi, lộ ra nụ cười phấn khích: “Sư phụ, bảy ngày này, chúng ta phải cố gắng lên!”
“Không…”
Giản Hành Chi: Ta không có! Con im miệng!
Giản Hành Chi nói chuyện cũng trở nên căng thẳng: “Không cần phải vậy chứ? Hay là Tạ đạo hữu cố gắng thử xem?”
Tống Thời không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, gương mặt hiện chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười, nói ra đáp án Tần Uyển Uyển đã dự liệu: “Mê tàng.”
“Sư phụ, người từng nói làm người không thể bỏ cuộc. Người xem, xương sườn ta cũng gãy mấy lần rồi, người đọc sách thì có làm sao?”
Tần Uyển Uyển vừa nói xong đã phấn khích, vén tay áo: “Thế này đi, ta đi lấy sách cho người. Tu luyện là nhờ cố gắng, đọc sách cũng vậy. Sư phụ, người chờ ta.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển tức khắc đứng dậy, gọi Nam Phong, hào hứng tìm Thúy Lục xin lệnh bài xuất phủ, chạy thẳng tới nhà sách.
Nàng đến nhà sách lớn nhất Quỷ Thành, nhìn biển sách mênh mông, lòng tràn ngập khoái cảm báo thù.
“Ông chủ.” Tần Uyển Uyển lôi hết gia tài, hào hứng hô to: “Mang hết văn tập thi tập vạn năm ở Tu chân giới này ra đây cho ta!”
***
Giản Hành Chi nhíu mày, ngập ngừng lên tiếng: “Hôm nay, ta đi tìm Thúy Lục hỏi thăm tin tức. Cô ta nói cho ta biết mỗi tháng Hoa Dung sẽ lộ diện một lần, chọn một người đàn ông thị tẩm. Còn bảy ngày nữa…” Giản Hành Chi nhìn xung quanh, chúng ta phải chuẩn bị.”
“Năm đó, hắn vì thăng cấp, giết phu(*) chứng đạo, hại Lận Ngôn Chi.” Tần Uyển Uyển siết nắm đấm.Giản Hành Chi nói chuyện cũng trở nên căng thẳng: “Không cần phải vậy chứ? Hay là Tạ đạo hữu cố gắng thử xem?”Lời tác giả muốn nói:
Vở kịch nhỏ
Tần Uyển Uyển: “Người dạy ta đánh nhau, ta dạy người đọc sách. Đây có phải là tình sư đồ đẹp nhất chưa? Một cây xương sườn, nghìn năm thi tập, học đi nào.”
“Linh thú của Hoa thành chủ là con gì?”【Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa. Vở kịch nhỏ 【】
Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người thích chơi solo, không cần bảo vệ!
Giản Hành Chi: Ta không có! Con nói bậy!
Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người muốn học hết thi tập mấy vạn năm!
Giản Hành Chi: Ta không có! Con im miệng!
Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người dám thách đấu viết thơ với Văn Khúc Tinh, nếu thua sẽ tự vẫn!
Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người dám thách đấu viết thơ với Văn Khúc Tinh, nếu thua sẽ tự vẫn!
Giản Hành Chi: Ta không có! Ta không dám!
Tần Uyển Uyển: Sư phụ ta đã nói, người muốn cưới ta!
Giản Hành Chi: Ta không có! Ấy không đúng, cái này ta có.
Giờ em đồng tình với chị rồi, có cách nào khiến anh im miệng không nhỉ, toàn phá mood thôi.
Sao cứ gặp người giống Giản Hành Chi thế?
Lận Ngôn Chi cũng mới sinh đã là Kim Đan, sao nghe giống ai đó vậy.
Có khi nào vị Thần quân kia nhập ma là do Hoa thành chủ, bởi vì Hoa thành chủ làm chuyện xấu nên không phi thăng được chỉ còn cách mở Đăng Tiên Môn? Thần long cũng do Hoa thành chủ nuôi?
Tui thấy hông phải suy nghĩ theo hướng tình cảm vậy đâu chời, gì mà thế thân ?
Đúng rồi, có tri thức xíu chứ tối ngày đi đánh nhau quài cũng chán ha anh ha.
Mong cái cuối lắm à nhe.
vote cho Giản Hành Chi uống thuốc câm +1 , uống thuốc câm rồi thì sẽ ko lòi ra anh dốt văn thơ kkk
Lận Ngôn Chi có phải 1 nam phụ hokk ta? Trong mục lục hình như mình loáng thoáng thấy có phiên ngoại cho nv này.
Đọc đến đây tự dưng t có cảm giác Lận Ngôn Chi có quan hệ họ hàng với Giản Hành Chi, nếu k phải song sinh thì cũng là có dây mơ rễ má ? kb có đúng k