Chương 37 (2)
Nửa đêm con bò lên giường ta là để bảo ta học?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhưng đến đêm thứ tư, Tần Uyển Uyển cũng sắp kiên trì hết nổi.
Nàng ngồi trước mặt Giản Hành Chi, nhìn mắt y đầy tơ máu, cực kỳ chăm chú đọc sách, mũi nhọn dưới mông lờ mờ dính máu. Tần Uyển Uyển hoảng hốt nhìn y, ngập ngừng nói: “Sư phụ… người… người vẫn ổn chứ?”
“Vi sư rất ổn!”
Giản Hành Chi đáp hùngìhồn: “Còn mộtờnghìn quyển nữa,úta học sắpĮxong rồi!”
“Sưỉphụ…” Tần UyểnìUyển nhìn máuỹy rỉ ra:³“Hay là ngườiènghỉ đi. Mộtánghìn quyển thôiỉmà, không cầnơhọc đâu.”
“KhôngĨđược.” Giản HànhãChi răn dạyĩTần Uyển Uyển:ã“Làm việc khôngàthể bỏ giữaíchừng, con đừngốquấy rầy ta,²ta phải học.”ẳ
“Vậy người nghỉỵngơi rồi học‹tiếp.” Tần UyểnḻUyển nhìn yủphục nhuốm máuìcủa Giản HànhìChi, hơi chộtắdạ: “Ít nhất}cầm máu đãİchứ?”
“Vết thươngЇnhỏ nhoi, khôngÎcần quan tâm.”ìGiản Hành Chiɨđáp, trách TầnἰUyển Uyển: “Conômau tu luyệnôđi, đừng ồnľào.”
Tần UyểnặUyển không dámɩkhuyên tiếp. Nàngệquay lại giường,èlưỡng lự mộtởhồi vẫn thiítriển pháp quyếtảcầm máu môngἴđít của GiảnἳHành Chi trước.
Hiệnļgiờ tất cảɪsức chú ýɪcủa Giản HànhíChi đều đặtịlên việc học,Ĩnếu không aiἲquan tâm, nàngḹsợ y sẽưmất máu màıchết.
Học như thếıđến đêm thứἳsáu, Thúy Lụcìphái người tớiíthông báo Giản,Hành Chi vàờTạ Cô Đường]chuẩn bị ngàyìmai tham giaἴQuần phương yếnủtổ chức mộtìtháng một lần.]Hoa Dung sẽἳsử dụng cáchâthức của mình,ἴchọn ra ngườiỉđàn ông thích[nhất mang đi.
Ngheậthấy tin này,ữTạ Cô Đườngìvội nói: “Tầnīcô nương, mau°báo cho tiềníbối, bảo tiềnÍbối đừng họcìnữa!”
“Ừ.”
TầnỵUyển Uyển gậtưđầu, xoay người,ìchạy đi nóiụcho Giản HànhẻChi.
“Sư phụ, đừngịhọc nữa, ngàyômai là Quầnỉphương yến rồi.ĩNgười nghỉ ngơiỹcho tốt, mỹảmạo mới quanừtrọng nhất!”
Ngheivậy, Giản HànhộChi ung dungựngẩng đầu, mỉmậcười nhìn TầnữUyển Uyển: “Nắngủhạn lâu ngày,émưa đúng lúc.ẳThuyền dong hướngỹTây, nổi gió²Đông. Vừa hayậta học hết¸thi tập, thậtýđúng lúc.”
TầnấUyển Uyển nghe³Giản Hành Chi‹đọc thơ, lòngἱhơi sợ. Nàngígiơ tay đỡĬGiản Hành Chiîngồi trung bìnhɨtấn bảy ngàyịđứng dậy, khuyênıy: “Sư phụ,ữthơ học xong²rồi thì thôi,ắngười đừng nghĩửnhiều nữa, nghĩĩthoáng một chút,ịlàm người bìnhõthường đi.”
“Lờiịnày sai rồi.”ốGiản Hành Chiỹđược nàng đỡýdậy, chân cứngɩnhắc đi về{phía giường: “Nếuơkhông biết LýĬĐỗ(*), sao nóiổcỏ cây um?ăBắc Thành, con‹cũng phải đọcểsách giống viếsư vậy. Từộvô văn hóaịđến thuộc lòngɩbảy nghìn quyểnècũng chỉ làưchuyện bảy ngày²mà thôi.”
(*)ĩTức Lý BạchĪvà Đỗ Phủ
NgheÍvậy, lòng TầnìUyển Uyển giậtởthót, vội vàngìđỡ Giản Hành¸Chi tới mépïgiường: “Sư phụ,ắngười đừng nóiĭnhiều nữa, mauởngủ bù dưỡngIda, ngay maiạphải trở thànhİngười đẹp nhất!”ụ
Nói xong, TầníUyển Uyển đặt‹Giản Hành Chiụxuống giường, đắpổchăn cho y.
Haiἶtay Giản HànhỗChi đặt trướcịngực, nhắm mắt,ỵkhẽ than: “Đâu²có muốn giànhixuân, mặc trămủhoa ghen ghét,ễdù khi rụngĬxuống thành bụiíbùn, vẫn thoảngẩhương thơm ngát(*).”ố
(*) Bài thơầ“Bốc toán tửἴ– Mai” củaầLục Du, bảnựdịch Trần HuyầLiệu.
Tần Uyển Uyểnḹdằn kích độngẫmuốn đánh ngườiỗxuống, thả rèmἱgiường, đi raểngoài. Vừa raıkhỏi cửa, Tạ:Cô Đường vàİNam Phong đãụchạy tới.
“Tiền bốiặthế nào? Tìnhúhình có chuyểnỉbiến tốt hơnẳkhông?”
Tần UyểnỹUyển lắc đầu,ằlộ vẻ mặtìnặng nề: “Eỉlà thời kỳícuối, hết cứuîrồi, bỏ điìthôi.”
Nói xong,Ïnàng ưu thươngẻrời đi, chắpıtay sau lưng,ĭngẩng đầu nhìnĺtrăng.
Tạ Cô Đườngìngập ngừng chốc(lát, an ủiĩTần Uyển Uyển:í“Tần cô nươngĮđừng lo lắngợquá. Tiền bốiĺchỉ nhất thờiĩcố chấp, cóílẽ cô ởļbên cạnh chămếsóc sẽ chuyển{biến tốt hơn.”ḷ
“Ừ.” Tần UyểnḹUyển gật đầu:ấ“Mượn lời chúcụlành của Tạ}đạo hữu. Ngàiỉdẫn Nam Phongỉđi nghỉ sớmìđi, ta ởẻđây hóng gió,ıbình tĩnh mộtălát.”
Tạ Cô{Đường gật đầu,ìcùng trở vềíphòng với NamừPhong.
Chờ sau khiἳbọn họ đi,]khóe môi TầnìUyển Uyển giương°lên cao ngất.ọNàng siết nắmưtay, nhảy cẫngúhai cái tạiẽchỗ.
Rốt cuộc yĩcũng cảm nhận{được cảm giác[của nàng. Lầnýtrước, y moiỹnàng dưới cátỵlên, nàng cũngļsuy yếu hệtảnhư vậy.
Nàng vìịlàm nhiệm vụ‹mà học kiếm,°y cũng nênẻvì làm nhiệmḷvụ mà họcỉthơ!
Lòng Tần UyểnổUyển ngầm sungưsướng, nhưng lạiìhơi chột dạ,ấsuy nghĩ mình,lấy hữu tâm(toan tính vôïtâm có phảiỡquá đáng lắmưkhông.
Nhưng vừa nhớỳtới nàng vốnĩsống không tớiổba trăm tuổi,ìcha mẹ bônủba khắp nơiỵđể kéo dàiùtính mạng cho(nàng, gây dựngĩchút hư danhĨđể nàng bảoɨvệ mạng nhỏ,ỷnhưng lại bịủy tự ýùlàm xằng làmἴbậy, chém mộtɩnhát mất sạch.ộHôm nay, nàngùlưu lạc đếnỉđây chịu khổ,ọe rằng trởửvề Tiên giớiḽcũng không bảoũvệ nổi TịchḻSơn, muốn vềĮcũng không cóànơi để về,ḽlại vì yímuốn làm nhiệmìvụ mà bịĩđấm bị đá,ìmột câu xinỉlỗi cũng chẳngậcó. Hôm nayἳchỉ là xảígiận nho nhỏ,İđể y vừaïlàm nhiệm vụơvừa lĩnh hộiìnỗi khổ chịu)áp bức mộtẩphen. Đây coiừnhư là nàngịrộng lượng lắmắrồi.
Nghĩ rõ ràng,ỡnàng vuốt ngực,Ĭtrở về phòng.
Đợiổđến sáng hômùsau, Tần UyểnễUyển dậy sớmômột chút, cùngЇNam Phong bắtĩđầu sửa soạn°cho Giản HànhЇChi.
Bọn họ choĭGiản Hành Chiímặc trường sam²gấm xanh lam,âtóc vấn nửaéđầu bằng trâmỡbạch ngọc, sửỷdụng huân hươngįủi y sam,íbảo đảm GiảnĩHành Chi hoàn°mỹ từng chânỉtơ kẽ tóc.
Làmíxong hết thảy,đGiản Hành ChiĮnhìn Tần UyểnḹUyển: “Ta không¹có vấn đềớgì chứ?”
“Khôngậcó.” Tần UyểnĩUyển khích lệ:ẹ“Sư phụ, ngườiịđã thuộc làuỉbảy nghìn quyển(sách, người hômụnay là ngườiẹnổi bậc nhấtỹQuỷ Thành!”
Dứtõlời, Tần UyểnỹUyển giơ ngónἲtay tách ra‹hai bên(*), cườngïđiệu khen: “Hoànưmỹ.”
(*) Mìnhïđoán là tácừgiả miêu tảẫtay giơ chữ,V
“Ta cũng thấyıvậy.”
Giản HànhóChi gật đầu,ữvô cùng tựịtin: “Vi sư[hôm nay vănἱvõ song toàn,ầdám tỉ thíİvới trời. Quầnòphương yến lầnùnày, ta tấtἷnắm hạng nhất.”í
“Sư phụ nóiἲphải!”
Tần UyểníUyển tâng bốcởnhư mất não.ýDứt lời, NamọPhong chạy từ(ngoài vào: “Chủềnhân, Giản đạoốquân, Tạ đạoởquân, đi đượcẵrồi.”
Nghe thế,ĩGiản Hành Chiĩgọi Tần Uyển‹Uyển: “Đi thôi.”İ
Giản Hành Chi nói xong, dẫn đầu ra ngoài. Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường, Nam Phong cùng đi theo sau lưng y. Nhìn Giản Hành Chi phía trước tràn đầy lòng tin, bỗng nhiên bọn họ cũng có ảo giác bước đi hiên ngang như gió.
Học thuộc bảy nghìn quyển sách, y có sự kiêu hãnh mà trước giờ chưa từng có.
Thị nữ ngăn Tần Uyển Uyển và Nam Phong. Tần Uyển Uyển tỏ vẻ thấu hiểu, cùng Nam Phong lùi về sau một bước.
Giản Hành Chi đi qua đám người, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của chúng nhân, tự tin vuốt tóc mái được chải đặc biệt trên đầu.
Tần Uyển Uyển cũng giật thót trong lòng. Hoa Dung được Minh Tịnh thần quân nuôi lớn, đến giờ vẫn giữ tượng thần của Minh Tịnh thần quân trong phủ, còn tập hợp người tương tự Minh Tịnh thần quân, tượng thần Minh Tịnh thần quân cũng cầm một quyển sách, sao hắn lại không thích người đọc thi thư?!
Học thuộc bảy nghìn quyển sách, y có sự kiêu hãnh mà trước giờ chưa từng có.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.
Những kẻ không quen biết gồm một thanh niên kỳ Hóa Thần mặc trường sam màu hồng, nâng ly cười với nhóm người Giản Hành Chi.
Nhiều thơ như vậy còn học được, có chuyện nào mà y không làm được?
Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh.
Cộng thêm Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường – Thiên Kiếm Tông.
Nhóm người đi tới vườn hoa tổ chức Quần phương yến, vừa đến cửa đã bị người ta chặn lại.
Nhóm người đi tới vườn hoa tổ chức Quần phương yến, vừa đến cửa đã bị người ta chặn lại.
Giản Hành Chi đi qua đám người, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của chúng nhân, tự tin vuốt tóc mái được chải đặc biệt trên đầu.
Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng đúng, không thể nào ta luyện khí còn yếu hơn đám người thường kia.”
“Quần phương yến chỉ cho công tử vào, mời hai vị dừng bước.”
Thị nữ ngăn Tần Uyển Uyển và Nam Phong. Tần Uyển Uyển tỏ vẻ thấu hiểu, cùng Nam Phong lùi về sau một bước.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Giản Hành Chi nghiến răng: “Toán học của ta không tốt.”
Vừa thấy bọn họ, Giản Hành Chi liền cứng đờ.
Thị nữ thấy họ hiểu chuyện, nụ cười tươi hơn một chút. Nàng ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi chắp tay kiêu hãnh đứng đó cùng với người qua đường Tạ Cô Đường, nhẹ nhàng nói: “Quần phương yến lần này, đại nhân Thành chủ nhiễm bệnh, không thể gặp mặt trực tiếp chư vị công tử, cho nên thay đổi phương thức tuyển chọn. Quy trình có chút kiêng kỵ, xin nói để hai vị công tử biết trước.”
Giản Hành Chi nói xong, dẫn đầu ra ngoài. Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường, Nam Phong cùng đi theo sau lưng y. Nhìn Giản Hành Chi phía trước tràn đầy lòng tin, bỗng nhiên bọn họ cũng có ảo giác bước đi hiên ngang như gió.
Thiếu chủ Nhạc Thành – Quân Thù.
Nghe thế, tất cả mọi người đều sững sờ. Thị nữ tiếp tục lên tiếng: “Lần này, đại nhân Thúy Lục dựa theo sở thích đại nhân Thành chủ, cố tình thiết lập ba bài thi. Điểm tối đa mỗi bài thi là 100 điểm, người có điểm số cao nhất ba bài là người thị tẩm một tháng này.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn sang Tần Uyển Uyển.
“Bài thi thôi mà.” Giản Hành Chi nghe vậy bật cười: “Ta đọc thi thư rất nhiều, không sao.”
Một người kỳ Độ Kiếp mặc áo trắng đang ho khan, cúi đầu uống thuốc.
“Công tử nói đùa.” Thị nữ cười: “Thành chủ ghét người đọc nhiều thi thư nhất. Sau khi vào chỗ, công tử sử dụng thi văn cẩn thận, có thể dùng bạch thoại(*) thì cứ dùng bạch thoại.”
“Bài thi thôi mà.” Giản Hành Chi nghe vậy bật cười: “Ta đọc thi thư rất nhiều, không sao.”
Bây giờ tiêu chuẩn vào cửa làm nam sủng đều là từ Hóa Thần đến Độ Kiếp sao?
“Làm sao đây…” Nam Phong cuống lên: “Chuẩn bị của chúng ta chẳng khác nào không chuẩn bị.”Mặc dù người nơi này đều đã dịch dung, nhưng vì cường độ thần thức của y hơn xa đám người tại đây, chỉ cần dựa vào thần hồn đã nhận ra được. Những kẻ nhận biết được tại đây bao gồm:Nhiều thơ như vậy còn học được, có chuyện nào mà y không làm được?(*) Lối văn dùng theo tiếng nói phổ thông của người Trung Hoa
(*) Lối văn dùng theo tiếng nói phổ thông của người Trung Hoa
Nghe vậy, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn sang Tần Uyển Uyển.
Nói đơn giản, nơi này chẳng có một người bình thường.
Nghe vậy, sắc mặt Giản Hành Chi không tốt lắm.
Tần Uyển Uyển cũng giật thót trong lòng. Hoa Dung được Minh Tịnh thần quân nuôi lớn, đến giờ vẫn giữ tượng thần của Minh Tịnh thần quân trong phủ, còn tập hợp người tương tự Minh Tịnh thần quân, tượng thần Minh Tịnh thần quân cũng cầm một quyển sách, sao hắn lại không thích người đọc thi thư?!
Đây mà là trạch đấu hậu viện Thành chủ hả?
Hai người cùng bước vào trường thi. Tạ Cô Đường trấn an Giản Hành Chi: “Tiền bối đừng lo lắng. Tần cô nương nói rất đúng, nơi này đều là người thường, nếu như cộng thêm luyện khí, chúng ta ắt chiến thắng dễ dàng.”
“Vậy ba bài thi chủ yếu là thi cái gì?”
Y xoay người, kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tạ Cô Đường và Nam Phong cũng tới gần, hơi căng thẳng.
Tạ Cô Đường bỏ qua biến cố, bắt lấy trọng điểm trước tiên. Thị nữ dời mắt sang Tạ Cô Đường: “Đại nhân Thành chủ thích người thực tế, cho nên ba bài thi lần lượt gồm dung mạo, toán học, luyện khí.”
Từ lúc nào Tu chân giới biến thành Hóa Thần rải khắp nơi, Nguyên Anh chẳng bằng chó vậy?
“Làm sao đây…” Nam Phong cuống lên: “Chuẩn bị của chúng ta chẳng khác nào không chuẩn bị.”
Nghe vậy, sắc mặt Giản Hành Chi không tốt lắm.
Y xoay người, kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tạ Cô Đường và Nam Phong cũng tới gần, hơi căng thẳng.
Thị nữ thấy họ hiểu chuyện, nụ cười tươi hơn một chút. Nàng ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi chắp tay kiêu hãnh đứng đó cùng với người qua đường Tạ Cô Đường, nhẹ nhàng nói: “Quần phương yến lần này, đại nhân Thành chủ nhiễm bệnh, không thể gặp mặt trực tiếp chư vị công tử, cho nên thay đổi phương thức tuyển chọn. Quy trình có chút kiêng kỵ, xin nói để hai vị công tử biết trước.”
“Làm sao đây…” Nam Phong cuống lên: “Chuẩn bị của chúng ta chẳng khác nào không chuẩn bị.”
“Công tử nói đùa.” Thị nữ cười: “Thành chủ ghét người đọc nhiều thi thư nhất. Sau khi vào chỗ, công tử sử dụng thi văn cẩn thận, có thể dùng bạch thoại(*) thì cứ dùng bạch thoại.”
“Không, không phải không có chuẩn bị.” Tần Uyển Uyển giơ tay lên cắt lời Nam Phong, nghiêm túc nói: “Là chuẩn bị ngược.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Giản Hành Chi nghiến răng: “Toán học của ta không tốt.”
“Người đừng hoảng, ta phân tích cho người.” Tần Uyển Uyển nói một cách nghiêm túc: “Điểm số dung mạo của người chắc chắn rất cao, điểm số toán học thấp cũng chẳng sao, nhưng người có thể dồn sức ở luyện khí. Người trong phủ Thành chủ hẳn đều là người bình thường. Với năng lực của người, điểm luyện khí chắc chắn bỏ xa bọn họ. Quy định này có lợi với người, người đừng lo lắng.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.
Mặc dù người nơi này đều đã dịch dung, nhưng vì cường độ thần thức của y hơn xa đám người tại đây, chỉ cần dựa vào thần hồn đã nhận ra được. Những kẻ nhận biết được tại đây bao gồm:
Dứt lời, hai người rẽ vào con đường nhỏ, bước vào sân vườn. Đưa mắt nhìn, đám đàn ông ngồi sau bàn từng người, cúi đầu làm chuyện riêng.
Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng đúng, không thể nào ta luyện khí còn yếu hơn đám người thường kia.”
“Sư phụ, phải có lòng tin với chính mình.” Tần Uyển Uyển cuộn chặt nắm tay: “Cố lên.”
“Quần phương yến chỉ cho công tử vào, mời hai vị dừng bước.”
Giản Hành Chi được trấn an, gật đầu. Y và Tạ Cô Đường nhìn nhau, quyết định đi vào.
“Không, không phải không có chuẩn bị.” Tần Uyển Uyển giơ tay lên cắt lời Nam Phong, nghiêm túc nói: “Là chuẩn bị ngược.”
Nhiều thơ như vậy còn học được, có chuyện nào mà y không làm được?
Giản Hành Chi được trấn an, gật đầu. Y và Tạ Cô Đường nhìn nhau, quyết định đi vào.
Hai người cùng bước vào trường thi. Tạ Cô Đường trấn an Giản Hành Chi: “Tiền bối đừng lo lắng. Tần cô nương nói rất đúng, nơi này đều là người thường, nếu như cộng thêm luyện khí, chúng ta ắt chiến thắng dễ dàng.”
Dứt lời, hai người rẽ vào con đường nhỏ, bước vào sân vườn. Đưa mắt nhìn, đám đàn ông ngồi sau bàn từng người, cúi đầu làm chuyện riêng.
Vừa thấy bọn họ, Giản Hành Chi liền cứng đờ.
Mặc dù người nơi này đều đã dịch dung, nhưng vì cường độ thần thức của y hơn xa đám người tại đây, chỉ cần dựa vào thần hồn đã nhận ra được. Những kẻ nhận biết được tại đây bao gồm:
Nghe thế, tất cả mọi người đều sững sờ. Thị nữ tiếp tục lên tiếng: “Lần này, đại nhân Thúy Lục dựa theo sở thích đại nhân Thành chủ, cố tình thiết lập ba bài thi. Điểm tối đa mỗi bài thi là 100 điểm, người có điểm số cao nhất ba bài là người thị tẩm một tháng này.”
Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh.
Thiếu chủ Nhạc Thành – Quân Thù.
Những kẻ không quen biết gồm một thanh niên kỳ Hóa Thần mặc trường sam màu hồng, nâng ly cười với nhóm người Giản Hành Chi.
Một người kỳ Độ Kiếp mặc áo trắng đang ho khan, cúi đầu uống thuốc.
Cộng thêm Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường – Thiên Kiếm Tông.
Trong chớp mắt, Giản Hành Chi thật muốn quay đầu bỏ chạy.
Nói đơn giản, nơi này chẳng có một người bình thường.
Dù cho y đẹp, dựa vào trình độ toán học của y, thi toán và luyện khí với một đám Hóa Thần Độ Kiếp, y thắng mới lạ đó!
Trong chớp mắt, Giản Hành Chi thật muốn quay đầu bỏ chạy.
Đây mà là trạch đấu hậu viện Thành chủ hả?
Bây giờ tiêu chuẩn vào cửa làm nam sủng đều là từ Hóa Thần đến Độ Kiếp sao?
Từ lúc nào Tu chân giới biến thành Hóa Thần rải khắp nơi, Nguyên Anh chẳng bằng chó vậy?
Dù cho y đẹp, dựa vào trình độ toán học của y, thi toán và luyện khí với một đám Hóa Thần Độ Kiếp, y thắng mới lạ đó!
Đúng là con người 200% năng lượng mà, lúc đầu em còn tưởng anh sẽ bỏ cuộc giữa chừng chứ.
Rồi thành Giản văn vẻ đi nhe, thở ra câu nào câu đấy là thơ ?
Uổng công anh học rồi, tác giả ít có ác với anh lắm.
Toán học của em hơi tốt nè, có cần em giúp anh không?
Tác giả sẽ giúp anh thắng thôi mà, hãy tin là như dị.
Rồi, giờ anh mới biết than yếu hả?
cười muốn tắt thở =))))))))))))
Mình cười muốn nội thương ?