Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 37 (2)

Chương 37 (2)

Nửa đêm con bò lên giường ta là để bảo ta học?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nhưng đến đêm thứ tư, Tần Uyển Uyển cũng sắp kiên trì hết nổi.

Nàng ngồi trước mặt Giản Hành Chi, nhìn mắt y đầy tơ máu, cực kỳ chăm chú đọc sách, mũi nhọn dưới mông lờ mờ dính máu. Tần Uyển Uyển hoảng hốt nhìn y, ngập ngừng nói: “Sư phụ… người… người vẫn ổn chứ?”

“Vi sư rất ổn!”

Gin Hành Chi đáp hùngìhn: “Còn mtnghìn quyn na,úta hc spĮxong ri!”

“Sưph Tn UynìUyn nhìn máuy r ra:³“Hay là ngưièngh đi. Mtánghìn quyn thôimà, không cnơhc đâu.”

KhôngĨđưc.” Gin HànhãChi răn dyĩTn Uyn Uyn:ãLàm vic khôngàth b giaíchng, con đngquy ry ta,²ta phi hc.”

Vy ngưi nghngơi ri hctiếp.” Tn UynUyn nhìn yphc nhum máuìca Gin HànhìChi, hơi chtd: “Ít nht}cm máu đãİch?”

Vết thươngЇnh nhoi, khôngÎcn quan tâm.”ìGin Hành Chiɨđáp, trách TnUyn Uyn: “Conômau tu luynôđi, đng nľào.”

Tn UynUyn không dámɩkhuyên tiếp. Nàngquay li giưng,èlưng l mthi vn thiítrin pháp quyếtcm máu môngđít ca GinHành Chi trưc.

Hinļgi tt cɪsc chú ýɪca Gin HànhíChi đu đtlên vic hc,Ĩnếu không aiquan tâm, nàngs y sưmt máu màıchết.

Hc như thếıđến đêm thsáu, Thúy Lcìphái ngưi tiíthông báo Gin,Hành Chi vàT Cô Đưng]chun b ngàyìmai tham giaQun phương yếnt chc mtìtháng mt ln.]Hoa Dung ss dng cáchâthc ca mình,chn ra ngưiđàn ông thích[nht mang đi.

Nghethy tin này,T Cô Đưngìvi nói: “Tnīcô nương, mau°báo cho tiníbi, bo tinÍbi đng hcìna!”

.”

TnUyn Uyn gtưđu, xoay ngưi,ìchy đi nóicho Gin HànhChi.

“Sư ph, đnghc na, ngàyômai là Qunphương yến ri.ĩNgưi ngh ngơicho tt, mmo mi quantrng nht!”

Ngheivy, Gin HànhChi ung dungngng đu, mmcưi nhìn TnUyn Uyn: “Nnghn lâu ngày,émưa đúng lúc.Thuyn dong hưngTây, ni gió²Đông. Va hayta hc hết¸thi tp, thtýđúng lúc.”

TnUyn Uyn nghe³Gin Hành Chiđc thơ, lònghơi s. Nàngígiơ tay đĬGin Hành Chiîngi trung bìnhɨtn by ngàyđng dy, khuyênıy: “Sư ph,thơ hc xong²ri thì thôi,ngưi đng nghĩnhiu na, nghĩĩthoáng mt chút,làm ngưi bìnhõthưng đi.”

Linày sai ri.”Gin Hành Chiđưc nàng đýdy, chân cngɩnhc đi v{phía giưng: “Nếuơkhông biết LýĬĐ(*), sao nóic cây um?ăBc Thành, concũng phi đcsách ging viếsư vy. Tvô văn hóađến thuc lòngɩby nghìn quynècũng ch làưchuyn by ngày²mà thôi.”

(*)ĩTc Lý BchĪvà Đ Ph

NgheÍvy, lòng TnìUyn Uyn gitthót, vi vàngìđ Gin Hành¸Chi ti mépïgiưng: “Sư ph,ngưi đng nóiĭnhiu na, maung bù dưngIda, ngay maiphi tr thànhİngưi đp nht!”

Nói xong, TníUyn Uyn đtGin Hành Chixung giưng, đpchăn cho y.

Haitay Gin HànhChi đt trưcngc, nhm mt,kh than: “Đâu²có mun giànhixuân, mc trămhoa ghen ghét,dù khi rngĬxung thành biíbùn, vn thonghương thơm ngát(*).”

(*) Bài thơ“Bc toán t– Mai caLc Du, bndch Trn HuyLiu.

Tn Uyn Uyndn kích đngmun đánh ngưixung, th rèmgiưng, đi rangoài. Va raıkhi ca, T:Cô Đưng vàİNam Phong đãchy ti.

“Tin bithế nào? Tìnhúhình có chuynbiến tt hơnkhông?”

Tn UynUyn lc đu,l v mtìnng n: “Elà thi kícui, hết cuîri, b điìthôi.”

Nói xong,Ïnàng ưu thươngri đi, chpıtay sau lưng,ĭngng đu nhìnĺtrăng.

T Cô Đưngìngp ngng chc(lát, an iĩTn Uyn Uyn:í“Tn cô nươngĮđng lo lngquá. Tin biĺch nht thiĩc chp, cóíl cô ļbên cnh chămếsóc s chuyn{biến tt hơn.”

.” Tn UynUyn gt đu:“Mưn li chúclành ca T}đo hu. Ngàidn Nam Phongđi ngh smìđi, ta đây hóng gió,ıbình tĩnh mtălát.”

T Cô{Đưng gt đu,ìcùng tr víphòng vi NamPhong.

Ch sau khibn h đi,]khóe môi TnìUyn Uyn giương°lên cao ngt.Nàng siết nmưtay, nhy cngúhai cái tich.

Rt cuc yĩcũng cm nhn{đưc cm giác[ca nàng. Lnýtrưc, y moinàng dưi cátlên, nàng cũngļsuy yếu htnhư vy.

Nàng vìlàm nhim vmà hc kiếm,°y cũng nênvì làm nhimv mà hcthơ!

Lòng Tn UynUyn ngm sungưsưng, nhưng liìhơi cht d,suy nghĩ mình,ly hu tâm(toan tính vôïtâm có phiquá đáng lmưkhông.

Nhưng va nhti nàng vnĩsng không tiba trăm tui,ìcha m bônba khp nơiđ kéo dàiùtính mng cho(nàng, gây dngĩchút hư danhĨđ nàng boɨv mng nh,nhưng li by t ýùlàm xng làmby, chém mtɩnhát mt sch.Hôm nay, nàngùlưu lc đếnđây chu kh,e rng trv Tiên giicũng không boũv ni TchSơn, mun vĮcũng không cóànơi đ v,li vì yímun làm nhimìv mà bĩđm b đá,ìmt câu xinli cũng chngcó. Hôm naych là xígin nho nh,İđ y vaïlàm nhim vơva lĩnh hiìni kh chu)áp bc mtphen. Đây coinhư là nàngrng lưng lmri.

Nghĩ rõ ràng,nàng vut ngc,Ĭtr v phòng.

Điđến sáng hômùsau, Tn UynUyn dy smômt chút, cùngЇNam Phong btĩđu sa son°cho Gin HànhЇChi.

Bn h choĭGin Hành Chiímc trưng sam²gm xanh lam,âtóc vn naéđu bng trâmbch ngc, sdng huân hươngįi y sam,íbo đm GinĩHành Chi hoàn°m tng chântơ k tóc.

Làmíxong hết thy,đGin Hành ChiĮnhìn Tn UynUyn: “Ta không¹có vn đgì ch?”

Khôngcó.” Tn UynĩUyn khích l:“Sư ph, ngưiđã thuc làuby nghìn quyn(sách, ngưi hômnay là ngưini bc nhtQu Thành!”

Dtõli, Tn UynUyn giơ ngóntay tách rahai bên(*), cưngïđiu khen: “Hoànưm.”

(*) Mìnhïđoán là tácgi miêu ttay giơ ch,V

“Ta cũng thyıvy.”

Gin HànhóChi gt đu,vô cùng ttin: “Vi sư[hôm nay vănvõ song toàn,dám t thíİvi tri. Qunòphương yến lnùnày, ta ttnm hng nht.”í

“Sư ph nóiphi!”

Tn UyníUyn tâng bcnhư mt não.ýDt li, NamPhong chy t(ngoài vào: “Chnhân, Gin đoquân, T đoquân, đi đưcri.”

Nghe thế,ĩGin Hành Chiĩgi Tn UynUyn: “Đi thôi.”İ

Giản Hành Chi nói xong, dẫn đầu ra ngoài. Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường, Nam Phong cùng đi theo sau lưng y. Nhìn Giản Hành Chi phía trước tràn đầy lòng tin, bỗng nhiên bọn họ cũng có ảo giác bước đi hiên ngang như gió.

Học thuộc bảy nghìn quyển sách, y có sự kiêu hãnh mà trước giờ chưa từng có.

Thị nữ ngăn Tần Uyển Uyển và Nam Phong. Tần Uyển Uyển tỏ vẻ thấu hiểu, cùng Nam Phong lùi về sau một bước.

Giản Hành Chi đi qua đám người, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của chúng nhân, tự tin vuốt tóc mái được chải đặc biệt trên đầu.

Tần Uyển Uyển cũng giật thót trong lòng. Hoa Dung được Minh Tịnh thần quân nuôi lớn, đến giờ vẫn giữ tượng thần của Minh Tịnh thần quân trong phủ, còn tập hợp người tương tự Minh Tịnh thần quân, tượng thần Minh Tịnh thần quân cũng cầm một quyển sách, sao hắn lại không thích người đọc thi thư?!

Học thuộc bảy nghìn quyển sách, y có sự kiêu hãnh mà trước giờ chưa từng có.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.

Những kẻ không quen biết gồm một thanh niên kỳ Hóa Thần mặc trường sam màu hồng, nâng ly cười với nhóm người Giản Hành Chi.

Nhiều thơ như vậy còn học được, có chuyện nào mà y không làm được?

Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh.

Cộng thêm Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường – Thiên Kiếm Tông.

Nhóm người đi tới vườn hoa tổ chức Quần phương yến, vừa đến cửa đã bị người ta chặn lại.

Nhóm người đi tới vườn hoa tổ chức Quần phương yến, vừa đến cửa đã bị người ta chặn lại.

Giản Hành Chi đi qua đám người, dưới cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của chúng nhân, tự tin vuốt tóc mái được chải đặc biệt trên đầu.

Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng đúng, không thể nào ta luyện khí còn yếu hơn đám người thường kia.”

“Quần phương yến chỉ cho công tử vào, mời hai vị dừng bước.”

Thị nữ ngăn Tần Uyển Uyển và Nam Phong. Tần Uyển Uyển tỏ vẻ thấu hiểu, cùng Nam Phong lùi về sau một bước.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Giản Hành Chi nghiến răng: “Toán học của ta không tốt.”

Vừa thấy bọn họ, Giản Hành Chi liền cứng đờ.

Thị nữ thấy họ hiểu chuyện, nụ cười tươi hơn một chút. Nàng ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi chắp tay kiêu hãnh đứng đó cùng với người qua đường Tạ Cô Đường, nhẹ nhàng nói: “Quần phương yến lần này, đại nhân Thành chủ nhiễm bệnh, không thể gặp mặt trực tiếp chư vị công tử, cho nên thay đổi phương thức tuyển chọn. Quy trình có chút kiêng kỵ, xin nói để hai vị công tử biết trước.”

Giản Hành Chi nói xong, dẫn đầu ra ngoài. Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường, Nam Phong cùng đi theo sau lưng y. Nhìn Giản Hành Chi phía trước tràn đầy lòng tin, bỗng nhiên bọn họ cũng có ảo giác bước đi hiên ngang như gió.

Thiếu chủ Nhạc Thành – Quân Thù.

Nghe thế, tất cả mọi người đều sững sờ. Thị nữ tiếp tục lên tiếng: “Lần này, đại nhân Thúy Lục dựa theo sở thích đại nhân Thành chủ, cố tình thiết lập ba bài thi. Điểm tối đa mỗi bài thi là 100 điểm, người có điểm số cao nhất ba bài là người thị tẩm một tháng này.”

Nghe vậy, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn sang Tần Uyển Uyển.

“Bài thi thôi mà.” Giản Hành Chi nghe vậy bật cười: “Ta đọc thi thư rất nhiều, không sao.”

Một người kỳ Độ Kiếp mặc áo trắng đang ho khan, cúi đầu uống thuốc.

“Công tử nói đùa.” Thị nữ cười: “Thành chủ ghét người đọc nhiều thi thư nhất. Sau khi vào chỗ, công tử sử dụng thi văn cẩn thận, có thể dùng bạch thoại(*) thì cứ dùng bạch thoại.”

“Bài thi thôi mà.” Giản Hành Chi nghe vậy bật cười: “Ta đọc thi thư rất nhiều, không sao.”

Bây giờ tiêu chuẩn vào cửa làm nam sủng đều là từ Hóa Thần đến Độ Kiếp sao?

“Làm sao đây…” Nam Phong cuống lên: “Chuẩn bị của chúng ta chẳng khác nào không chuẩn bị.”Mặc dù người nơi này đều đã dịch dung, nhưng vì cường độ thần thức của y hơn xa đám người tại đây, chỉ cần dựa vào thần hồn đã nhận ra được. Những kẻ nhận biết được tại đây bao gồm:Nhiều thơ như vậy còn học được, có chuyện nào mà y không làm được?(*) Lối văn dùng theo tiếng nói phổ thông của người Trung Hoa

(*) Lối văn dùng theo tiếng nói phổ thông của người Trung Hoa

Nghe vậy, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn sang Tần Uyển Uyển.

Nói đơn giản, nơi này chẳng có một người bình thường.

Nghe vậy, sắc mặt Giản Hành Chi không tốt lắm.

Tần Uyển Uyển cũng giật thót trong lòng. Hoa Dung được Minh Tịnh thần quân nuôi lớn, đến giờ vẫn giữ tượng thần của Minh Tịnh thần quân trong phủ, còn tập hợp người tương tự Minh Tịnh thần quân, tượng thần Minh Tịnh thần quân cũng cầm một quyển sách, sao hắn lại không thích người đọc thi thư?!

Đây mà là trạch đấu hậu viện Thành chủ hả?

Hai người cùng bước vào trường thi. Tạ Cô Đường trấn an Giản Hành Chi: “Tiền bối đừng lo lắng. Tần cô nương nói rất đúng, nơi này đều là người thường, nếu như cộng thêm luyện khí, chúng ta ắt chiến thắng dễ dàng.”

“Vậy ba bài thi chủ yếu là thi cái gì?”

Y xoay người, kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tạ Cô Đường và Nam Phong cũng tới gần, hơi căng thẳng.

Tạ Cô Đường bỏ qua biến cố, bắt lấy trọng điểm trước tiên. Thị nữ dời mắt sang Tạ Cô Đường: “Đại nhân Thành chủ thích người thực tế, cho nên ba bài thi lần lượt gồm dung mạo, toán học, luyện khí.”

Từ lúc nào Tu chân giới biến thành Hóa Thần rải khắp nơi, Nguyên Anh chẳng bằng chó vậy?

“Làm sao đây…” Nam Phong cuống lên: “Chuẩn bị của chúng ta chẳng khác nào không chuẩn bị.”

Nghe vậy, sắc mặt Giản Hành Chi không tốt lắm.

Y xoay người, kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tạ Cô Đường và Nam Phong cũng tới gần, hơi căng thẳng.

Thị nữ thấy họ hiểu chuyện, nụ cười tươi hơn một chút. Nàng ta quay đầu nhìn Giản Hành Chi chắp tay kiêu hãnh đứng đó cùng với người qua đường Tạ Cô Đường, nhẹ nhàng nói: “Quần phương yến lần này, đại nhân Thành chủ nhiễm bệnh, không thể gặp mặt trực tiếp chư vị công tử, cho nên thay đổi phương thức tuyển chọn. Quy trình có chút kiêng kỵ, xin nói để hai vị công tử biết trước.”

“Làm sao đây…” Nam Phong cuống lên: “Chuẩn bị của chúng ta chẳng khác nào không chuẩn bị.”

“Công tử nói đùa.” Thị nữ cười: “Thành chủ ghét người đọc nhiều thi thư nhất. Sau khi vào chỗ, công tử sử dụng thi văn cẩn thận, có thể dùng bạch thoại(*) thì cứ dùng bạch thoại.”

“Không, không phải không có chuẩn bị.” Tần Uyển Uyển giơ tay lên cắt lời Nam Phong, nghiêm túc nói: “Là chuẩn bị ngược.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Giản Hành Chi nghiến răng: “Toán học của ta không tốt.”

“Người đừng hoảng, ta phân tích cho người.” Tần Uyển Uyển nói một cách nghiêm túc: “Điểm số dung mạo của người chắc chắn rất cao, điểm số toán học thấp cũng chẳng sao, nhưng người có thể dồn sức ở luyện khí. Người trong phủ Thành chủ hẳn đều là người bình thường. Với năng lực của người, điểm luyện khí chắc chắn bỏ xa bọn họ. Quy định này có lợi với người, người đừng lo lắng.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.

Mặc dù người nơi này đều đã dịch dung, nhưng vì cường độ thần thức của y hơn xa đám người tại đây, chỉ cần dựa vào thần hồn đã nhận ra được. Những kẻ nhận biết được tại đây bao gồm:

Dứt lời, hai người rẽ vào con đường nhỏ, bước vào sân vườn. Đưa mắt nhìn, đám đàn ông ngồi sau bàn từng người, cúi đầu làm chuyện riêng.

Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng đúng, không thể nào ta luyện khí còn yếu hơn đám người thường kia.”

“Sư phụ, phải có lòng tin với chính mình.” Tần Uyển Uyển cuộn chặt nắm tay: “Cố lên.”

“Quần phương yến chỉ cho công tử vào, mời hai vị dừng bước.”

Giản Hành Chi được trấn an, gật đầu. Y và Tạ Cô Đường nhìn nhau, quyết định đi vào.

“Không, không phải không có chuẩn bị.” Tần Uyển Uyển giơ tay lên cắt lời Nam Phong, nghiêm túc nói: “Là chuẩn bị ngược.”

Nhiều thơ như vậy còn học được, có chuyện nào mà y không làm được?

Giản Hành Chi được trấn an, gật đầu. Y và Tạ Cô Đường nhìn nhau, quyết định đi vào.

Hai người cùng bước vào trường thi. Tạ Cô Đường trấn an Giản Hành Chi: “Tiền bối đừng lo lắng. Tần cô nương nói rất đúng, nơi này đều là người thường, nếu như cộng thêm luyện khí, chúng ta ắt chiến thắng dễ dàng.”

Dứt lời, hai người rẽ vào con đường nhỏ, bước vào sân vườn. Đưa mắt nhìn, đám đàn ông ngồi sau bàn từng người, cúi đầu làm chuyện riêng.

Vừa thấy bọn họ, Giản Hành Chi liền cứng đờ.

Mặc dù người nơi này đều đã dịch dung, nhưng vì cường độ thần thức của y hơn xa đám người tại đây, chỉ cần dựa vào thần hồn đã nhận ra được. Những kẻ nhận biết được tại đây bao gồm:

Nghe thế, tất cả mọi người đều sững sờ. Thị nữ tiếp tục lên tiếng: “Lần này, đại nhân Thúy Lục dựa theo sở thích đại nhân Thành chủ, cố tình thiết lập ba bài thi. Điểm tối đa mỗi bài thi là 100 điểm, người có điểm số cao nhất ba bài là người thị tẩm một tháng này.”

Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh.

Thiếu chủ Nhạc Thành – Quân Thù.

Những kẻ không quen biết gồm một thanh niên kỳ Hóa Thần mặc trường sam màu hồng, nâng ly cười với nhóm người Giản Hành Chi.

Một người kỳ Độ Kiếp mặc áo trắng đang ho khan, cúi đầu uống thuốc.

Cộng thêm Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường – Thiên Kiếm Tông.

Trong chớp mắt, Giản Hành Chi thật muốn quay đầu bỏ chạy.

Nói đơn giản, nơi này chẳng có một người bình thường.

Dù cho y đẹp, dựa vào trình độ toán học của y, thi toán và luyện khí với một đám Hóa Thần Độ Kiếp, y thắng mới lạ đó!

Trong chớp mắt, Giản Hành Chi thật muốn quay đầu bỏ chạy.

Đây mà là trạch đấu hậu viện Thành chủ hả?

Bây giờ tiêu chuẩn vào cửa làm nam sủng đều là từ Hóa Thần đến Độ Kiếp sao?

Từ lúc nào Tu chân giới biến thành Hóa Thần rải khắp nơi, Nguyên Anh chẳng bằng chó vậy?

Dù cho y đẹp, dựa vào trình độ toán học của y, thi toán và luyện khí với một đám Hóa Thần Độ Kiếp, y thắng mới lạ đó!

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là con người 200% năng lượng mà, lúc đầu em còn tưởng anh sẽ bỏ cuộc giữa chừng chứ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi thành Giản văn vẻ đi nhe, thở ra câu nào câu đấy là thơ ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Uổng công anh học rồi, tác giả ít có ác với anh lắm.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Toán học của em hơi tốt nè, có cần em giúp anh không?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tác giả sẽ giúp anh thắng thôi mà, hãy tin là như dị.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Rồi, giờ anh mới biết than yếu hả?

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

cười muốn tắt thở =))))))))))))

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Mình cười muốn nội thương ?

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!