Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 38 (2)

Chương 38 (2)

Không cố gắng thôi mà, tội không đáng chết

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nghỉ ngơi một lát, Thúy Lục bảo tất cả ngồi xuống, tuyên bố bắt đầu bài sát hạch thứ hai.

“Trận so tài thứ hai là toán học, tổng cộng mười đề, tính đúng một đề mười điểm, tính sai trừ mười điểm, thời gian một nén nhang, bắt đầu đi.”

Thúy Lục nói xong, bảo người gõ chiêng. Thị nữ đi từ hai bên ra, bắt đầu phát đề.

Bài thi va đến tay,ãsc mt đámngưi đu khôngĩđp my. Nhưngsau mt hiùlưng l, bnđh vn cm°bút lên, btjđu viết viếtv v trêngiy nháp.

Gin HànhăChi cũng ngheètheo li TníUyn Uyn, btóđu chép đ.Nhưng chép mtľhi, y pháthin, tiêu ri,đ dài quá.

Yơbt đu tăngtc đ sao:chép, mà TnUyn Uyn cũng³đã ch snıbên ngoài tjkhi trn thɩhai bt đu.iNàng đi thn bưng tràđi ra, giơtay đánh ngtýth n, s¸dng Thiên dinêbiến mt mìnhthành mt thén ri bưngЇtrà vào.

Nàng btđu đi tràãt v tríThm Tri Minh.ɨVa lưt mtăqua bài thi,ɪv mt ThmTri Minh nngìn, dưng như¸đang nghiêm túcêsuy nghĩ. Nàngnhìn trang giy,°thy bên trênđu viết:

Thanhátâm tr dc,ékhông nóng khônggin.”

Vô dc)t cương(1), khôngɨbiết lin thôi(2).”

(1) Không cóídc vng hammun thì ts mnh mîkiên cưng

(2) Câuİgc là 不会就算,õnhưng mình khônghiu nên mìnhdch sát nghĩađen luôn, aibiết thì commentđ mình sanhé.

Tn Uyn Uynùbĩu môi, bưcếti trưc mtìQuân Thù.

Nàng nhìnthy Quân Thùįv đưng ngangtrên giy nháp,v ngang xongìli v dc,v dc riĬli v ngang,ìnhưng v mtbình thn gingúnhư đã giira đáp án.

TnUyn Uyn: “…

Ưa bày v.

Nàngòli bưng trà°đến trưc mtLiu Phi Nh.ļLiu Phi Nhưvô cùng nhànnhã, va ungtrà va vv, xem rađã hoàn toànút b.

Bên cnhLiu Phi Nhơlà Ninh BtĭNgôn, v cuïm này rtnghiêm túc trli câu hi,viết viết vv trên giy.Nhưng nhng thįviết ra đuging như kiu“Ba cng nămýbng tám ani chính mình,ixem ra cũngch đưc.

Nhìn bàithi đám ngưinày xong, nàngıdng trưc mtT Cô Đưng,Īrt cuc giynháp cũng coiêđưc mt chút.Khonh khc đó,jTn Uyn UynĨcm giác TĭCô Đưng tothành s nghinép ch sIQ đi vingưi bên cnh.

Nàngđt trà trưcímt T CôĐưng, nh gingfnói: “Công tdùng trà.”

TCô Đưng khôngìnhn ra nàng,ìngng đu lchįs cm ơn:íĐa t côĩnương.”

Nói xong,ɩnàng đi ti)bên cnh GinЇHành Chi, GinóHành Chi vanhìn đã nhnra nàng. TníUyn Uyn đtchén trà xung,Gin Hành Chiĺbèn nhn lytách trà. Trongátích tc, tigiy chuyn ttay Gin HànhChi sang tayTn Uyn Uyn.

TnUyn Uyn cm:giy đi ra.Đi sau khiòra ca, nàngìnhanh chóng tìmįmt nơi mt giy, đcămt mt hi,phát hin tgiy viết chngcht nhưng chîcó mt đ!

Đâyĩlà mt đt hp, mtéđ ln baoìhàm mưi đnh. Tn UynUyn nhìn nhangtrong sân vin,ļnhang đã cháyhơn na, thiùgian còn lica nàng không]nhiu!

Nàng cn răng,bt đu tính(nhanh, tính ti(tính lui. GinHành Chi ngiĭtrên trưng thi,làm b làmtch tô giyìnháp.

Bn giy nhápb y tô¹thành đen kt.Không đi đưcĮđáp án caTn Uyn Uyn,y mt kiênnhn giơ taylên chng cm,ĩche ming, thpging hi: “Đápīán đâu?”

Đngn, đang tính!”

Tn Uyn Uyntính ti tínhlui, Gin HànhChi nhìn nhangıt t cháyhết, nghiến răng,ònh ging hi:“Rt cuc conýđưc không vy?”

Không đưc thììngưi quay cópca T CôÎĐưng đi.”

TnïUyn Uyn bcmình đáp. GinHành Chi nhìnT Cô Đưng,Ïbng nhiên tcgin vô c:“Ta không thèmİquay cóp y,ĭkhông chng cònchng hơn gìîta.”

“Ai da,ngưi đng nóiÎchuyn.”

Tn UynùUyn gii đÏđến căng thng:ĩ“Ta sp giikhông ra ri!”ơ

Mc dù HoaìDung là ngưiļtu chân nhưngtrình đ toánhc rt cao,ĮTn Uyn Uynlàm bài spkhóc ti nơi.ɨNàng tình toánína ngày, chtính ra mtđ nh làchc ăn.

Nàngĩkhông dám đưaĪđáp án khôngĪchc chn choGin Hành Chi,ýnàng ch đànhĩtính li lnna.

Mt thy nhangàsp tàn, tayľGin Hành Chiđ m hôilnh, thúc gic:i“Mau lên đi,ɩnhang sp hếtri. Năm, bn,ba…

“Hai congà!”

Rt cucTn Uyn UynItính k rađáp án đáth nht: “Đápán đu tiênìđ th nhtjlà hai con³gà!”

Gin HànhĺChi nhn đưcđáp án, lptc nghe thytiếng chiêng vangìlên, th nóbt đu bưcxung thu bàithi. Th nIkéo t giy,Gin Hành Chigi li, lytay che bài,viết nhanh lênítrên: Hai.

Va viếtxong, bài thiíđã b rútíđi. Gin HànhôChi th phào,íphó mc choÍtri.

Nói đúng hơnếlà ch chết.

ThúyLc cm bàiÍthi đi sangmt bên chmõđim. Tt cmi ngưi tiéđây tr GinHành Chi đuécm giác ginginhư tri quamt trn đichiến, k ungļtrà, k laum hôi. Gin)Hành Chi lnhĩnht nhìn đámngưi, giơ tayĨche mép môi,s dng phápìthut n giuâm thanh bnĩthân, tán gu(vi Tn UynõUyn.

“Bc Thành, tacm thy tajxong ri, chcĪchn thi khôngqua.”

“Sư ph,ingưi ch coithưng bn thân.”

Tn Uyn Uynmc qun áoũt tế choth n ngtíxu ln na,ïan i GinHành Chi: “Khôngchng bn hđcòn t hơnngưi.”

“Ta chíviết mt chHai, ti đaâlà mt đim.”

Giản Hành Chi chống chằm: “Ta e rằng chúng ta phải đổi phương án.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi liếc qua, lạnh lùng trừng mắt với Tạ Cô Đường.

Giản Hành Chi: “…”

Chẳng phải trước đây đều là tùy ý chọn lựa người chỉ số nhan sắc 90 trở lên à?

“Sư phụ, đổi góc độ mà xét…” Tần Uyển Uyển chỉnh lý thị nữ xong, biến về mặt mình, vỗ tay xuống đất: “Tối đa ít nhất một điểm, người cứ đợi đi.”

Giản Hành Chi: “Không, nàng tên Cố Bắc Thành.”

Dù gì đám Hóa Thần chưa tốt nghiệm toán tiểu học bên trong cũng chẳng đủ uy hiếp.

666 trầm mặc không nói. Giản Hành Chi sực nhận ra: “Lẽ nào ta còn chẳng bằng Tạ Cô Đường?!”

Giản Hành Chi nhẹ nhõm, nở nụ cười. Thị nữ nhẹ nhàng tuyên bố: “Quần phương yến lần này, Giản Hành Chi đoạt giải với tổng điểm cao nhất. Thỉnh Giản công tử nghỉ ngơi tẩy rửa hôm nay cho tốt, buổi tối Thành chủ sẽ cho người tới cửa đón công tử thị tẩm, xin công tử chuẩn bị sẵn sàng.”

Tuy Tần Uyển Uyển an ủi như thế, Giản Hành Chi vẫn không yên tâm. Y thấp thỏm chờ một lát, rốt cuộc Thúy Lục cầm bài thi ra. Nàng vẫy tay, thị nữ bên cạnh bắt đầu tuyên bố điểm số.

Vở kịch nhỏ 2

Tần cô nương?

“Thẩm Minh, sai hết, trừ 100 điểm.”

“Liễu Phi Nhứ, không điểm.”

Vừa nghe thấy lời này, mặt Thẩm Minh biến sắc. Quân Thù bắn ánh mắt nghi hoặc về phía ông ta. Thẩm Minh gân cổ cãi: “Bài thi các người có vấn đề.”

Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của ta cao nhất, chẳng phải bình thường sao?”

Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Toán bản thân không giỏi còn nói bài thi có vấn đề, có xấu hổ hay không.”

Giản Hành Chi: “Ta từng đánh nàng, nói cho nàng biết, phải mạnh hơn mới không cần ta cứu. Chúng ta có thể bắt tay đánh lên Tịch Sơn, bảo thù cho sư phụ!”

Giản Hành Chi chống chằm: “Ta e rằng chúng ta phải đổi phương án.”

Thị nữ không để ý khúc nhạc đệm này, tiếp tục tuyên bố: “Quân Thù, trừ chín mươi.”

Tính tình tốt?

“Giản Hành Chi…”

“Liễu Phi Nhứ, không điểm.”

“Thẩm Minh, sai hết, trừ 100 điểm.”

“Ninh Bất Ngôn, trừ năm mươi.”

Y cúi đầu, dường như hơi ngại ngùng: “Tiền bối nói đùa, tính tình Tần cô nương tốt như vậy, sao vãn bối dám đánh cô ấy.”

“Tạ Cô Đường, trừ mười điểm.”

Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Toán bản thân không giỏi còn nói bài thi có vấn đề, có xấu hổ hay không.”

Nói xong, thị nữ ngẩng đầu, nụ cười bỗng tăng thêm chút lạnh lẽo: “Chúc mừng.”

“Giản Hành Chi…”

Thị nữ đang đọc ngước mắt nhìn về phía Giản Hành Chi, tất cả mọi người quay sang, trông thấy thị nữ mỉm cười: “Một điểm.”

Vừa dứt lời, giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Giản Hành Chi.

Buổi sát hạch các lão Đại, một điểm làm vua.

Giản Hành Chi nghe vậy, không kiềm được siết chặt nắm đấm. Không biết tại sao, y cảm thấy Tạ Cô Đường không muốn đánhTần Uyển Uyển, nhưng y muốn đánh vào mặt Tạ Cô Đường.

Không đánh nàng?

Sau thi: Gà mờ mổ nhau, một đám mù chữ.

Giản Hành Chi nhẹ nhõm, nở nụ cười. Thị nữ nhẹ nhàng tuyên bố: “Quần phương yến lần này, Giản Hành Chi đoạt giải với tổng điểm cao nhất. Thỉnh Giản công tử nghỉ ngơi tẩy rửa hôm nay cho tốt, buổi tối Thành chủ sẽ cho người tới cửa đón công tử thị tẩm, xin công tử chuẩn bị sẵn sàng.”

Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi đột nhiên cứng ngắc, đầu tóc nổ tung, không hiểu xảy ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi tiền bối nói tán Tần cô nương gì cơ?”

Nói xong, thị nữ ngẩng đầu, nụ cười bỗng tăng thêm chút lạnh lẽo: “Chúc mừng.”

Tạ Cô Đường: “Tần cô nương rất để tâm ta, chưa từng vứt bỏ ta, chưa từng bán ta.”

Thế nhưng y không thể biểu hiện sự tức giận vô cớ này của mình, như vậy quá ấu trĩ, mất hình tượng. Y chỉ có thể phản kích bằng ám ngữ.

Vừa dứt lời, giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Giản Hành Chi.

Y nhìn số 45 trên đầu Tạ Cô Đường, nháy mắt nổi lửa.

Nghe thấy lời này, Tạ Cô Đường cười.

“Ta cảnh cáo cậu.” Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ Tạ Cô Đường: “Đừng hòng tán đồ đệ ta…”

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành “Nhiệm vụ bảy”, thuận lợi bước vào Phong Nhã Lâu, tiến vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông được Thành chủ Hoa Dung yêu thích nhất. Điểm tích lũy +500, tổng điểm tích lũy 1900.】

“Tại sao điểm tích lũy lại cao như vậy?!”

Buổi sát hạch các lão Đại, một điểm làm vua.

Hiện trường Quần phương yến, lúc vào trận: Một đám lão Đại, phong vân khó lường.

【Mời nhận nhiệm vụ tám: Con tin hoàn mỹ, giúp đỡ Đại nữ chính giành lấy thời khắc vinh quang, đạt được Ngọc Linh Lung.】

【Nhiệm vụ tuyến tình cảm: Để nữ chính và Tạ Cô Đường ở một mình từ nửa canh giờ trở lên, điểm tích lũy +100.】

Lời còn chưa dứt, dòng điện lâu ngày không gặp xoèn xoẹt chạy dọc toàn thân, mái tóc cài trang sức của Giản Hành Chi lập tức nổ tung. Giản Hành Chi vẫn giữ nguyên động tác chỉ vào Tạ Cô Đường, cứng đờ tại chỗ.

Tạ Cô Đường: “Ta chưa từng đả thương Tần cô nương, lại còn cứu nàng.”

“Chuyện đó…” 666 an ủi y: “Chắc phép tính của tổng đài phân biệt tình yêu và tình sư đồ.”

Nghe thấy nhiệm vụ này, Giản Hành Chi sững người: “Vì sao là Tạ Cô Đường?”

Giản Hành Chi: “Nàng bạo lực, nóng nảy, thường xuyên đánh ta, vứt bỏ ta, bán ta.”

Chẳng phải trước đây đều là tùy ý chọn lựa người chỉ số nhan sắc 90 trở lên à?

Hơn nữa ——

Nghe thấy nhiệm vụ này, Giản Hành Chi sững người: “Vì sao là Tạ Cô Đường?”

Hơn nữa ——

“Tại sao điểm tích lũy lại cao như vậy?!”

Tuy Tần Uyển Uyển an ủi như thế, Giản Hành Chi vẫn không yên tâm. Y thấp thỏm chờ một lát, rốt cuộc Thúy Lục cầm bài thi ra. Nàng vẫy tay, thị nữ bên cạnh bắt đầu tuyên bố điểm số.

Y nghiêm túc đánh quái đến giờ cũng chỉ mới 500 điểm, học trò nhỏ yểu điệu kia của y ở cùng Tạ Cô Đường nửa canh giờ đã được 100?!

Tạ Cô Đường: “Tần cô nương bảo ta gọi nàng là Tần Vãn Vãn.”

“Ừ thì…” 666 hơi sợ hãi: “Thì tổng đài tính ra độ thiện cảm hiện tại của nữ chính đối với Tạ Cô Đường cao nhất, tuyến tình cảm bản thân nữ chính tương đối có giá…”

Y nghiêm túc đánh quái đến giờ cũng chỉ mới 500 điểm, học trò nhỏ yểu điệu kia của y ở cùng Tạ Cô Đường nửa canh giờ đã được 100?!

Nghe thế, Giản Hành Chi không tin lắm: “Độ thiện cảm đối với Tạ Cô Đường cao nhất? Ta thì sao?! Ta là sư phụ nó mà!”

***

666 trầm mặc không nói. Giản Hành Chi sực nhận ra: “Lẽ nào ta còn chẳng bằng Tạ Cô Đường?!”

Thị nữ bên cạnh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Tạ Cô Đường đứng dậy, cung kính gọi Giản Hành Chi: “Tiền bối, chúng ta đi thôi, Tần cô nương vẫn còn chờ chúng ta ở ngoài.”

“Chuyện đó…” 666 an ủi y: “Chắc phép tính của tổng đài phân biệt tình yêu và tình sư đồ.”

Thị nữ không để ý khúc nhạc đệm này, tiếp tục tuyên bố: “Quân Thù, trừ chín mươi.”

Câu an ủi này khiến Giản Hành Chi nghẹn họng, nhưng vẫn có chút không vui.

Giản Hành Chi: “…”

Thị nữ bên cạnh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Tạ Cô Đường đứng dậy, cung kính gọi Giản Hành Chi: “Tiền bối, chúng ta đi thôi, Tần cô nương vẫn còn chờ chúng ta ở ngoài.”

“Tạ Cô Đường, trừ mười điểm.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi liếc qua, lạnh lùng trừng mắt với Tạ Cô Đường.

Y nhìn số 45 trên đầu Tạ Cô Đường, nháy mắt nổi lửa.

Tạ Cô Đường thấy Giản Hành Chi không nói, lại gọi thêm tiếng nữa: “Tiền bối?”

Tạ Cô Đường thấy Giản Hành Chi không nói, lại gọi thêm tiếng nữa: “Tiền bối?”

“Ta cảnh cáo cậu.” Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ Tạ Cô Đường: “Đừng hòng tán đồ đệ ta…”

“Sư phụ, đổi góc độ mà xét…” Tần Uyển Uyển chỉnh lý thị nữ xong, biến về mặt mình, vỗ tay xuống đất: “Tối đa ít nhất một điểm, người cứ đợi đi.”

Lời còn chưa dứt, dòng điện lâu ngày không gặp xoèn xoẹt chạy dọc toàn thân, mái tóc cài trang sức của Giản Hành Chi lập tức nổ tung. Giản Hành Chi vẫn giữ nguyên động tác chỉ vào Tạ Cô Đường, cứng đờ tại chỗ.

“Ừ thì…” 666 hơi sợ hãi: “Thì tổng đài tính ra độ thiện cảm hiện tại của nữ chính đối với Tạ Cô Đường cao nhất, tuyến tình cảm bản thân nữ chính tương đối có giá…”

666 gian nan nói: “À ừm… không được phá hỏng tuyến tình cảm của nữ chính.”

Giản Hành Chi: “…”

Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi đột nhiên cứng ngắc, đầu tóc nổ tung, không hiểu xảy ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi tiền bối nói tán Tần cô nương gì cơ?”

“Nó là đồ đệ ta…” Giản Hành Chi chậm rãi lui ra, quyết định địch tiến ta lui, địch lui ta đánh, không thèm đối chọi trực diện với dòng điện. Y nghẹn một hồi mới nói hết câu: “Không cho cậu tán nó.”

Nghe thấy lời này, Tạ Cô Đường cười.

Y cúi đầu, dường như hơi ngại ngùng: “Tiền bối nói đùa, tính tình Tần cô nương tốt như vậy, sao vãn bối dám đánh cô ấy.”

Lúc thi: Lão Đại trâu bò, Giản cẩu nguy hiểm.

【Vở kịch nhỏ 1】

Tính tình tốt?

Không đánh nàng?

Tần cô nương?

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành “Nhiệm vụ bảy”, thuận lợi bước vào Phong Nhã Lâu, tiến vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông được Thành chủ Hoa Dung yêu thích nhất. Điểm tích lũy +500, tổng điểm tích lũy 1900.】

Giản Hành Chi nghe vậy, không kiềm được siết chặt nắm đấm. Không biết tại sao, y cảm thấy Tạ Cô Đường không muốn đánhTần Uyển Uyển, nhưng y muốn đánh vào mặt Tạ Cô Đường.

Thế nhưng y không thể biểu hiện sự tức giận vô cớ này của mình, như vậy quá ấu trĩ, mất hình tượng. Y chỉ có thể phản kích bằng ám ngữ.

“Nó không phải Tần cô nương.” Y ngầm mỉa mai Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển, lấy đó đề cao địa vị bản thân: “Nó tên CỐ – BẮC – THÀNH.”

Thị nữ đang đọc ngước mắt nhìn về phía Giản Hành Chi, tất cả mọi người quay sang, trông thấy thị nữ mỉm cười: “Một điểm.”

***

Vừa nghe thấy lời này, mặt Thẩm Minh biến sắc. Quân Thù bắn ánh mắt nghi hoặc về phía ông ta. Thẩm Minh gân cổ cãi: “Bài thi các người có vấn đề.”“Nó không phải Tần cô nương.” Y ngầm mỉa mai Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển, lấy đó đề cao địa vị bản thân: “Nó tên CỐ – BẮC – THÀNH.”Nghe thế, Giản Hành Chi không tin lắm: “Độ thiện cảm đối với Tạ Cô Đường cao nhất? Ta thì sao?! Ta là sư phụ nó mà!”Vở kịch nhỏ 1Tổng kết: Không phải Giản cẩu không có học thức. Tu chân giới, chẳng ai có học thức cả.“Tạ Cô Đường, trừ mười điểm.”

Hiện trường Quần phương yến, lúc vào trận: Một đám lão Đại, phong vân khó lường.

Lúc thi: Lão Đại trâu bò, Giản cẩu nguy hiểm.

Sau thi: Gà mờ mổ nhau, một đám mù chữ.

Tổng kết: Không phải Giản cẩu không có học thức. Tu chân giới, chẳng ai có học thức cả.

Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của ta cao nhất, chẳng phải bình thường sao?”Giản Hành Chi chống chằm: “Ta e rằng chúng ta phải đổi phương án.”Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi đột nhiên cứng ngắc, đầu tóc nổ tung, không hiểu xảy ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi tiền bối nói tán Tần cô nương gì cơ?”Buổi sát hạch các lão Đại, một điểm làm vua.Vở kịch nhỏ 2Thị nữ không để ý khúc nhạc đệm này, tiếp tục tuyên bố: “Quân Thù, trừ chín mươi.”Tính tình tốt?

Tạ Cô Đường: “Tần cô nương bảo ta gọi nàng là Tần Vãn Vãn.”

Giản Hành Chi: “Không, nàng tên Cố Bắc Thành.”

Tạ Cô Đường: “Tần cô nương rất để tâm ta, chưa từng vứt bỏ ta, chưa từng bán ta.”

Giản Hành Chi: “Nàng bạo lực, nóng nảy, thường xuyên đánh ta, vứt bỏ ta, bán ta.”

Tạ Cô Đường: “Ta chưa từng đả thương Tần cô nương, lại còn cứu nàng.”

Giản Hành Chi: “Ta từng đánh nàng, nói cho nàng biết, phải mạnh hơn mới không cần ta cứu. Chúng ta có thể bắt tay đánh lên Tịch Sơn, bảo thù cho sư phụ!”

Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của ta cao nhất, chẳng phải bình thường sao?”

Giản Hành Chi: “…”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Ủa hông so nhan sắc nữa sao.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Ừa thấy anh 1900 mà em hết hồn, chắc bình thường anh săn sóc nữ chính quá ha gì.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Hệ thống làm vậy là thuyền cặp chính bị chìm thiệt đó ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Có anh bị lừa thì có, người ta là Tần cô nương thật chứ bộ.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Tự nhiên thấy Tạ Cô Đường nói cũng hợp lý

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!