Chương 38 (2)
Không cố gắng thôi mà, tội không đáng chết
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghỉ ngơi một lát, Thúy Lục bảo tất cả ngồi xuống, tuyên bố bắt đầu bài sát hạch thứ hai.
“Trận so tài thứ hai là toán học, tổng cộng mười đề, tính đúng một đề mười điểm, tính sai trừ mười điểm, thời gian một nén nhang, bắt đầu đi.”
Thúy Lục nói xong, bảo người gõ chiêng. Thị nữ đi từ hai bên ra, bắt đầu phát đề.
Bài thi vừa đến tay,ãsắc mặt đám‹người đều khôngĩđẹp mấy. Nhưngẵsau một hồiùlưỡng lự, bọnđhọ vẫn cầm°bút lên, bắtjđầu viết viếtἶvẽ vẽ trênựgiấy nháp.
Giản HànhăChi cũng ngheètheo lời TầníUyển Uyển, bắtóđầu chép đề.ịNhưng chép mộtľhồi, y phátỉhiện, tiêu rồi,ẩđề dài quá.
Yơbắt đầu tăngảtốc độ sao:chép, mà TầnỉUyển Uyển cũng³đã chờ sẵnıbên ngoài từjkhi trận thứɩhai bắt đầu.iNàng đợi thịậnữ bưng tràịđi ra, giơỹtay đánh ngấtýthị nữ, sử¸dụng Thiên diệnêbiến mặt mìnhậthành mặt thịénữ rồi bưngЇtrà vào.
Nàng bắtợđầu đổi tràãtừ vị tríủThẩm Tri Minh.ɨVừa lướt mắtăqua bài thi,ɪvẻ mặt ThẩmḽTri Minh nặngìnề, dường như¸đang nghiêm túcêsuy nghĩ. Nàngảnhìn trang giấy,°thấy bên trênừđều viết:
“Thanhátâm trừ dục,ékhông nóng khôngệgiận.”
“Vô dục)ắt cương(1), khôngɨbiết liền thôi(2).”ị
(1) Không cóídục vọng hamỷmuốn thì ắtẵsẽ mạnh mẽîkiên cường
(2) Câuİgốc là 不会就算,õnhưng mình khôngổhiểu nên mìnhỉdịch sát nghĩaộđen luôn, aiắbiết thì commentằđể mình sửaộnhé.
Tần Uyển Uyểnùbĩu môi, bướcếtới trước mặtìQuân Thù.
Nàng nhìnởthấy Quân Thùįvẽ đường ngangễtrên giấy nháp,ịvẽ ngang xongìlại vẽ dọc,ềvẽ dọc rồiĬlại vẽ ngang,ìnhưng vẻ mặtỉbình thản giốngúnhư đã giảiọra đáp án.
TầnỳUyển Uyển: “…”ờ
Ưa bày vẻ.
Nàngòlại bưng trà°đến trước mặtữLiễu Phi Nhứ.ļLiễu Phi Nhứưvô cùng nhànẵnhã, vừa uốngạtrà vừa vẽựvẽ, xem raềđã hoàn toànútừ bỏ.
Bên cạnhấLiễu Phi Nhứơlà Ninh BấtĭNgôn, vị cậuïấm này rấtỉnghiêm túc trảịlời câu hỏi,ặviết viết vẽớvẽ trên giấy.ịNhưng những thứįviết ra đềuỳgiống như kiểuẻ“Ba cộng nămýbằng tám” anảủi chính mình,ixem ra cũngịchả được.
Nhìn bàiỏthi đám ngườiἴnày xong, nàngıdừng trước mặtỉTạ Cô Đường,Īrốt cuộc giấyịnháp cũng coiêđược một chút.ờKhoảnh khắc đó,jTần Uyển UyểnĨcảm giác TạĭCô Đường tạoổthành sự nghiềnặép chỉ sốầIQ đối vớiỉngười bên cạnh.
Nàngểđặt trà trướcímặt Tạ CôấĐường, nhỏ giọngfnói: “Công tửἴdùng trà.”
TạựCô Đường khôngìnhận ra nàng,ìngẩng đầu lịchįsự cảm ơn:í“Đa tạ côĩnương.”
Nói xong,ɩnàng đi tới)bên cạnh GiảnЇHành Chi, GiảnóHành Chi vừaḽnhìn đã nhậnḹra nàng. TầníUyển Uyển đặtἱchén trà xuống,ỏGiản Hành Chiĺbèn nhận lấyỉtách trà. Trongátích tắc, tờigiấy chuyển từỡtay Giản HànhịChi sang tayẩTần Uyển Uyển.
TầnỗUyển Uyển cầm:giấy đi ra.ḽĐợi sau khiòra cửa, nàngìnhanh chóng tìmįmột nơi mởỏtờ giấy, đọcămột một hồi,ữphát hiện tờἰgiấy viết chằngỹchịt nhưng chỉîcó một đề!
Đâyĩlà một đềỉtổ hợp, mộtéđề lớn baoìhàm mười đềỉnhỏ. Tần UyểnẳUyển nhìn nhangịtrong sân viện,ļnhang đã cháyồhơn nửa, thờiùgian còn lạiịcủa nàng không]nhiều!
Nàng cắn răng,ậbắt đầu tính(nhanh, tính tới(tính lui. GiảnợHành Chi ngồiĭtrên trường thi,ụlàm bộ làmửtịch tô giấyìnháp.
Bản giấy nhápễbị y tô¹thành đen kịt.ỉKhông đợi đượcĮđáp án củaịTần Uyển Uyển,ẻy mất kiênẵnhẫn giơ tayẻlên chống cằm,ĩche miệng, thấpồgiọng hỏi: “Đápīán đâu?”
“Đừngởồn, đang tính!”ỏ
Tần Uyển Uyểnịtính tới tínhỉlui, Giản HànhḽChi nhìn nhangıtừ từ cháyảhết, nghiến răng,ònhỏ giọng hỏi:ậ“Rốt cuộc conýđược không vậy?”ἱ
“Không được thììngười quay cópởcủa Tạ CôÎĐường đi.”
TầnïUyển Uyển bựcẹmình đáp. GiảnẳHành Chi nhìnằTạ Cô Đường,Ïbỗng nhiên tứcụgiận vô cớ:ồ“Ta không thèmİquay cóp y,ĭkhông chừng cònặchẳng hơn gìîta.”
“Ai da,ịngười đừng nóiÎchuyện.”
Tần UyểnùUyển giải đềÏđến căng thẳng:ĩ“Ta sắp giảiịkhông ra rồi!”ơ
Mặc dù HoaìDung là ngườiļtu chân nhưngỳtrình độ toánọhọc rất cao,ĮTần Uyển Uyểnẩlàm bài sắpắkhóc tới nơi.ɨNàng tình toánínửa ngày, chỉἲtính ra mộtỳđề nhỏ làẹchắc ăn.
Nàngĩkhông dám đưaĪđáp án khôngĪchắc chắn choἴGiản Hành Chi,ýnàng chỉ đànhĩtính lại lầnỗnữa.
Mắt thấy nhangàsắp tàn, tayľGiản Hành Chiấđổ mồ hôiḻlạnh, thúc giục:i“Mau lên đi,ɩnhang sắp hếtổrồi. Năm, bốn,ἶba…”
“Hai conợgà!”
Rốt cuộcịTần Uyển UyểnItính kỹ raạđáp án đềáthứ nhất: “Đápἱán đầu tiênìđề thứ nhấtjlà hai con³gà!”
Giản HànhĺChi nhận đượcợđáp án, lậpἲtức nghe thấyἳtiếng chiêng vangìlên, thị nữóbắt đầu bướcἳxuống thu bàiờthi. Thị nữIkéo tờ giấy,ḹGiản Hành Chiỉgiữ lại, lấyộtay che bài,ỉviết nhanh lênítrên: Hai.
Vừa viếtồxong, bài thiíđã bị rútíđi. Giản HànhôChi thở phào,íphó mặc choÍtrời.
Nói đúng hơnếlà chờ chết.
ThúyẻLục cầm bàiÍthi đi sangỉmột bên chấmõđiểm. Tất cảἶmọi người tạiéđây trừ GiảnửHành Chi đềuécảm giác giốnginhư trải quaởmột trận đạiịchiến, kẻ uốngļtrà, kẻ lauỉmồ hôi. Giản)Hành Chi lạnhĩnhạt nhìn đámựngười, giơ tayĨche mép môi,ἰsử dụng phápìthuật ẩn giấuịâm thanh bảnĩthân, tán gẫu(với Tần UyểnõUyển.
“Bắc Thành, taịcảm thấy tajxong rồi, chắcĪchắn thi khôngệqua.”
“Sư phụ,ingười chớ coiứthường bản thân.”‹
Tần Uyển Uyểnủmặc quần áoũtử tế choợthị nữ ngấtíxỉu lần nữa,ïan ủi GiảnắHành Chi: “Khôngởchừng bọn họđcòn tệ hơnẳngười.”
“Ta chỉíviết một chữệHai, tối đaâlà một điểm.”ἵ
Giản Hành Chi chống chằm: “Ta e rằng chúng ta phải đổi phương án.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi liếc qua, lạnh lùng trừng mắt với Tạ Cô Đường.
Giản Hành Chi: “…”
Chẳng phải trước đây đều là tùy ý chọn lựa người chỉ số nhan sắc 90 trở lên à?
“Sư phụ, đổi góc độ mà xét…” Tần Uyển Uyển chỉnh lý thị nữ xong, biến về mặt mình, vỗ tay xuống đất: “Tối đa ít nhất một điểm, người cứ đợi đi.”
Giản Hành Chi: “Không, nàng tên Cố Bắc Thành.”
Dù gì đám Hóa Thần chưa tốt nghiệm toán tiểu học bên trong cũng chẳng đủ uy hiếp.
【
666 trầm mặc không nói. Giản Hành Chi sực nhận ra: “Lẽ nào ta còn chẳng bằng Tạ Cô Đường?!”
Giản Hành Chi nhẹ nhõm, nở nụ cười. Thị nữ nhẹ nhàng tuyên bố: “Quần phương yến lần này, Giản Hành Chi đoạt giải với tổng điểm cao nhất. Thỉnh Giản công tử nghỉ ngơi tẩy rửa hôm nay cho tốt, buổi tối Thành chủ sẽ cho người tới cửa đón công tử thị tẩm, xin công tử chuẩn bị sẵn sàng.”
Tuy Tần Uyển Uyển an ủi như thế, Giản Hành Chi vẫn không yên tâm. Y thấp thỏm chờ một lát, rốt cuộc Thúy Lục cầm bài thi ra. Nàng vẫy tay, thị nữ bên cạnh bắt đầu tuyên bố điểm số.
Vở kịch nhỏ 2
Tần cô nương?
“Thẩm Minh, sai hết, trừ 100 điểm.”
“Liễu Phi Nhứ, không điểm.”
】
Vừa nghe thấy lời này, mặt Thẩm Minh biến sắc. Quân Thù bắn ánh mắt nghi hoặc về phía ông ta. Thẩm Minh gân cổ cãi: “Bài thi các người có vấn đề.”
Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của ta cao nhất, chẳng phải bình thường sao?”
Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Toán bản thân không giỏi còn nói bài thi có vấn đề, có xấu hổ hay không.”
Giản Hành Chi: “Ta từng đánh nàng, nói cho nàng biết, phải mạnh hơn mới không cần ta cứu. Chúng ta có thể bắt tay đánh lên Tịch Sơn, bảo thù cho sư phụ!”
Giản Hành Chi chống chằm: “Ta e rằng chúng ta phải đổi phương án.”
Thị nữ không để ý khúc nhạc đệm này, tiếp tục tuyên bố: “Quân Thù, trừ chín mươi.”
Tính tình tốt?
“Giản Hành Chi…”
“Liễu Phi Nhứ, không điểm.”
“Thẩm Minh, sai hết, trừ 100 điểm.”
“Ninh Bất Ngôn, trừ năm mươi.”
Y cúi đầu, dường như hơi ngại ngùng: “Tiền bối nói đùa, tính tình Tần cô nương tốt như vậy, sao vãn bối dám đánh cô ấy.”
“Tạ Cô Đường, trừ mười điểm.”
Thúy Lục lạnh mắt nhìn sang: “Toán bản thân không giỏi còn nói bài thi có vấn đề, có xấu hổ hay không.”
Nói xong, thị nữ ngẩng đầu, nụ cười bỗng tăng thêm chút lạnh lẽo: “Chúc mừng.”
“Giản Hành Chi…”
Thị nữ đang đọc ngước mắt nhìn về phía Giản Hành Chi, tất cả mọi người quay sang, trông thấy thị nữ mỉm cười: “Một điểm.”
Vừa dứt lời, giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Giản Hành Chi.
Buổi sát hạch các lão Đại, một điểm làm vua.
Giản Hành Chi nghe vậy, không kiềm được siết chặt nắm đấm. Không biết tại sao, y cảm thấy Tạ Cô Đường không muốn đánhTần Uyển Uyển, nhưng y muốn đánh vào mặt Tạ Cô Đường.
Không đánh nàng?
Sau thi: Gà mờ mổ nhau, một đám mù chữ.
Giản Hành Chi nhẹ nhõm, nở nụ cười. Thị nữ nhẹ nhàng tuyên bố: “Quần phương yến lần này, Giản Hành Chi đoạt giải với tổng điểm cao nhất. Thỉnh Giản công tử nghỉ ngơi tẩy rửa hôm nay cho tốt, buổi tối Thành chủ sẽ cho người tới cửa đón công tử thị tẩm, xin công tử chuẩn bị sẵn sàng.”
Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi đột nhiên cứng ngắc, đầu tóc nổ tung, không hiểu xảy ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi tiền bối nói tán Tần cô nương gì cơ?”
Nói xong, thị nữ ngẩng đầu, nụ cười bỗng tăng thêm chút lạnh lẽo: “Chúc mừng.”
Tạ Cô Đường: “Tần cô nương rất để tâm ta, chưa từng vứt bỏ ta, chưa từng bán ta.”
Thế nhưng y không thể biểu hiện sự tức giận vô cớ này của mình, như vậy quá ấu trĩ, mất hình tượng. Y chỉ có thể phản kích bằng ám ngữ.
Vừa dứt lời, giọng nói hệ thống vang lên trong đầu Giản Hành Chi.
Y nhìn số 45 trên đầu Tạ Cô Đường, nháy mắt nổi lửa.
Nghe thấy lời này, Tạ Cô Đường cười.
“Ta cảnh cáo cậu.” Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ Tạ Cô Đường: “Đừng hòng tán đồ đệ ta…”
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành “Nhiệm vụ bảy”, thuận lợi bước vào Phong Nhã Lâu, tiến vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông được Thành chủ Hoa Dung yêu thích nhất. Điểm tích lũy +500, tổng điểm tích lũy 1900.】
“Tại sao điểm tích lũy lại cao như vậy?!”
Buổi sát hạch các lão Đại, một điểm làm vua.
Hiện trường Quần phương yến, lúc vào trận: Một đám lão Đại, phong vân khó lường.
【Mời nhận nhiệm vụ tám: Con tin hoàn mỹ, giúp đỡ Đại nữ chính giành lấy thời khắc vinh quang, đạt được Ngọc Linh Lung.】
【Nhiệm vụ tuyến tình cảm: Để nữ chính và Tạ Cô Đường ở một mình từ nửa canh giờ trở lên, điểm tích lũy +100.】
Lời còn chưa dứt, dòng điện lâu ngày không gặp xoèn xoẹt chạy dọc toàn thân, mái tóc cài trang sức của Giản Hành Chi lập tức nổ tung. Giản Hành Chi vẫn giữ nguyên động tác chỉ vào Tạ Cô Đường, cứng đờ tại chỗ.
Tạ Cô Đường: “Ta chưa từng đả thương Tần cô nương, lại còn cứu nàng.”
“Chuyện đó…” 666 an ủi y: “Chắc phép tính của tổng đài phân biệt tình yêu và tình sư đồ.”
Nghe thấy nhiệm vụ này, Giản Hành Chi sững người: “Vì sao là Tạ Cô Đường?”
Giản Hành Chi: “Nàng bạo lực, nóng nảy, thường xuyên đánh ta, vứt bỏ ta, bán ta.”
Chẳng phải trước đây đều là tùy ý chọn lựa người chỉ số nhan sắc 90 trở lên à?
Hơn nữa ——
Nghe thấy nhiệm vụ này, Giản Hành Chi sững người: “Vì sao là Tạ Cô Đường?”
Hơn nữa ——
“Tại sao điểm tích lũy lại cao như vậy?!”
Tuy Tần Uyển Uyển an ủi như thế, Giản Hành Chi vẫn không yên tâm. Y thấp thỏm chờ một lát, rốt cuộc Thúy Lục cầm bài thi ra. Nàng vẫy tay, thị nữ bên cạnh bắt đầu tuyên bố điểm số.
Y nghiêm túc đánh quái đến giờ cũng chỉ mới 500 điểm, học trò nhỏ yểu điệu kia của y ở cùng Tạ Cô Đường nửa canh giờ đã được 100?!
Tạ Cô Đường: “Tần cô nương bảo ta gọi nàng là Tần Vãn Vãn.”
“Ừ thì…” 666 hơi sợ hãi: “Thì tổng đài tính ra độ thiện cảm hiện tại của nữ chính đối với Tạ Cô Đường cao nhất, tuyến tình cảm bản thân nữ chính tương đối có giá…”
Y nghiêm túc đánh quái đến giờ cũng chỉ mới 500 điểm, học trò nhỏ yểu điệu kia của y ở cùng Tạ Cô Đường nửa canh giờ đã được 100?!
Nghe thế, Giản Hành Chi không tin lắm: “Độ thiện cảm đối với Tạ Cô Đường cao nhất? Ta thì sao?! Ta là sư phụ nó mà!”
***
666 trầm mặc không nói. Giản Hành Chi sực nhận ra: “Lẽ nào ta còn chẳng bằng Tạ Cô Đường?!”
Thị nữ bên cạnh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Tạ Cô Đường đứng dậy, cung kính gọi Giản Hành Chi: “Tiền bối, chúng ta đi thôi, Tần cô nương vẫn còn chờ chúng ta ở ngoài.”
“Chuyện đó…” 666 an ủi y: “Chắc phép tính của tổng đài phân biệt tình yêu và tình sư đồ.”
Thị nữ không để ý khúc nhạc đệm này, tiếp tục tuyên bố: “Quân Thù, trừ chín mươi.”
Câu an ủi này khiến Giản Hành Chi nghẹn họng, nhưng vẫn có chút không vui.
Giản Hành Chi: “…”
Thị nữ bên cạnh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Tạ Cô Đường đứng dậy, cung kính gọi Giản Hành Chi: “Tiền bối, chúng ta đi thôi, Tần cô nương vẫn còn chờ chúng ta ở ngoài.”
“Tạ Cô Đường, trừ mười điểm.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi liếc qua, lạnh lùng trừng mắt với Tạ Cô Đường.
Y nhìn số 45 trên đầu Tạ Cô Đường, nháy mắt nổi lửa.
Tạ Cô Đường thấy Giản Hành Chi không nói, lại gọi thêm tiếng nữa: “Tiền bối?”
Tạ Cô Đường thấy Giản Hành Chi không nói, lại gọi thêm tiếng nữa: “Tiền bối?”
“Ta cảnh cáo cậu.” Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ Tạ Cô Đường: “Đừng hòng tán đồ đệ ta…”
“Sư phụ, đổi góc độ mà xét…” Tần Uyển Uyển chỉnh lý thị nữ xong, biến về mặt mình, vỗ tay xuống đất: “Tối đa ít nhất một điểm, người cứ đợi đi.”
Lời còn chưa dứt, dòng điện lâu ngày không gặp xoèn xoẹt chạy dọc toàn thân, mái tóc cài trang sức của Giản Hành Chi lập tức nổ tung. Giản Hành Chi vẫn giữ nguyên động tác chỉ vào Tạ Cô Đường, cứng đờ tại chỗ.
“Ừ thì…” 666 hơi sợ hãi: “Thì tổng đài tính ra độ thiện cảm hiện tại của nữ chính đối với Tạ Cô Đường cao nhất, tuyến tình cảm bản thân nữ chính tương đối có giá…”
【
666 gian nan nói: “À ừm… không được phá hỏng tuyến tình cảm của nữ chính.”
】
Giản Hành Chi: “…”
Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi đột nhiên cứng ngắc, đầu tóc nổ tung, không hiểu xảy ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi tiền bối nói tán Tần cô nương gì cơ?”
“Nó là đồ đệ ta…” Giản Hành Chi chậm rãi lui ra, quyết định địch tiến ta lui, địch lui ta đánh, không thèm đối chọi trực diện với dòng điện. Y nghẹn một hồi mới nói hết câu: “Không cho cậu tán nó.”
Nghe thấy lời này, Tạ Cô Đường cười.
Y cúi đầu, dường như hơi ngại ngùng: “Tiền bối nói đùa, tính tình Tần cô nương tốt như vậy, sao vãn bối dám đánh cô ấy.”
Lúc thi: Lão Đại trâu bò, Giản cẩu nguy hiểm.
【Vở kịch nhỏ 1】
Tính tình tốt?
Không đánh nàng?
Tần cô nương?
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành “Nhiệm vụ bảy”, thuận lợi bước vào Phong Nhã Lâu, tiến vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông được Thành chủ Hoa Dung yêu thích nhất. Điểm tích lũy +500, tổng điểm tích lũy 1900.】
Giản Hành Chi nghe vậy, không kiềm được siết chặt nắm đấm. Không biết tại sao, y cảm thấy Tạ Cô Đường không muốn đánhTần Uyển Uyển, nhưng y muốn đánh vào mặt Tạ Cô Đường.
Thế nhưng y không thể biểu hiện sự tức giận vô cớ này của mình, như vậy quá ấu trĩ, mất hình tượng. Y chỉ có thể phản kích bằng ám ngữ.
“Nó không phải Tần cô nương.” Y ngầm mỉa mai Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển, lấy đó đề cao địa vị bản thân: “Nó tên CỐ – BẮC – THÀNH.”
Thị nữ đang đọc ngước mắt nhìn về phía Giản Hành Chi, tất cả mọi người quay sang, trông thấy thị nữ mỉm cười: “Một điểm.”
***
】Vừa nghe thấy lời này, mặt Thẩm Minh biến sắc. Quân Thù bắn ánh mắt nghi hoặc về phía ông ta. Thẩm Minh gân cổ cãi: “Bài thi các người có vấn đề.”“Nó không phải Tần cô nương.” Y ngầm mỉa mai Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển, lấy đó đề cao địa vị bản thân: “Nó tên CỐ – BẮC – THÀNH.”【Nghe thế, Giản Hành Chi không tin lắm: “Độ thiện cảm đối với Tạ Cô Đường cao nhất? Ta thì sao?! Ta là sư phụ nó mà!”Vở kịch nhỏ 1Tổng kết: Không phải Giản cẩu không có học thức. Tu chân giới, chẳng ai có học thức cả.“Tạ Cô Đường, trừ mười điểm.”】
Hiện trường Quần phương yến, lúc vào trận: Một đám lão Đại, phong vân khó lường.
Lúc thi: Lão Đại trâu bò, Giản cẩu nguy hiểm.
Sau thi: Gà mờ mổ nhau, một đám mù chữ.
Tổng kết: Không phải Giản cẩu không có học thức. Tu chân giới, chẳng ai có học thức cả.
Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của ta cao nhất, chẳng phải bình thường sao?”Giản Hành Chi chống chằm: “Ta e rằng chúng ta phải đổi phương án.”【Tạ Cô Đường nhìn Giản Hành Chi đột nhiên cứng ngắc, đầu tóc nổ tung, không hiểu xảy ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: “Vừa rồi tiền bối nói tán Tần cô nương gì cơ?”Buổi sát hạch các lão Đại, một điểm làm vua.Vở kịch nhỏ 2Thị nữ không để ý khúc nhạc đệm này, tiếp tục tuyên bố: “Quân Thù, trừ chín mươi.”Tính tình tốt?】
Tạ Cô Đường: “Tần cô nương bảo ta gọi nàng là Tần Vãn Vãn.”
Giản Hành Chi: “Không, nàng tên Cố Bắc Thành.”
Tạ Cô Đường: “Tần cô nương rất để tâm ta, chưa từng vứt bỏ ta, chưa từng bán ta.”
Giản Hành Chi: “Nàng bạo lực, nóng nảy, thường xuyên đánh ta, vứt bỏ ta, bán ta.”
Tạ Cô Đường: “Ta chưa từng đả thương Tần cô nương, lại còn cứu nàng.”
Giản Hành Chi: “Ta từng đánh nàng, nói cho nàng biết, phải mạnh hơn mới không cần ta cứu. Chúng ta có thể bắt tay đánh lên Tịch Sơn, bảo thù cho sư phụ!”
Tạ Cô Đường: “Cho nên độ thiện cảm của ta cao nhất, chẳng phải bình thường sao?”
Giản Hành Chi: “…”
Ủa hông so nhan sắc nữa sao.
Ừa thấy anh 1900 mà em hết hồn, chắc bình thường anh săn sóc nữ chính quá ha gì.
Hệ thống làm vậy là thuyền cặp chính bị chìm thiệt đó ?
Có anh bị lừa thì có, người ta là Tần cô nương thật chứ bộ.
Tự nhiên thấy Tạ Cô Đường nói cũng hợp lý