Chương 39 (1)
Ta phải ngồi đây kết Anh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tạ Cô Đường nghe vậy sững sờ, Giản Hành Chi quay đầu đi ra ngoài.
Tần Uyển Uyển thấy hai người đi một trước một sau ra, vội vã bước lên, vẻ mặc xúc động: “Sư phụ, người giỏi quá, hạng nhất đó!”
“Vi sư làm gì mà không đứng nhất?”
Giản Hành Chi kéo áo khoác, dằn sự kiêu hãnh nho nhỏ trong nội tâm xuống: “Trở về đi.”
Nói xong, Giản Hành Chiùđi trước mộtìbước. Tần UyểnĩUyển quay đầuḻnhìn Tạ CôἱĐường nhíu màyắđằng sau, lấyòlàm lạ: “Tạặđạo quân saoìthế? Trông ngài,không vui lắm.”ĩ
“Cũng không phải.”ỳTạ Cô Đườngựlắc đầu: “Chỉởlà ta hơiưnghi hoặc.”
“Nghiýhoặc chuyện gì?”ẻ
“Lúc nãy, tiềnếbối nói vớiìta…” Tạ CôïĐường nghiêm túcạnói: “Tần đạoíhữu tên thậtẽlà Cố BắcưThành, nhất thờiẳta không biếtớnên xưng hôívới cô nương¹thế nào.”
GiảnĮHành Chi đi]đằng trước ngheḹhọ nói chuyện,ùbỗng hơi chột³dạ, không biếtấtại sao lạiôcó ảo giácếlén ăn hiếpềbạn học bịIthầy cô phátihiện.
Y quay đầuïliếc nhìn haiẵngười, thấy TầnởUyển Uyển mỉmècười khoát tay:ễ“Tạ đạo quânÎkhông cần đểЇý, Cố BắcỳThành là tênôhọ dành riêngìcho sư phụἰta, ngài gọiịta Tần Vãn[Vãn là đượcļrồi.”
Nghe thế,ỹGiản Hành Chi²vui vẻ hơn.
Đồ}đề của yĩthật biết phânờbiệt thân xa,ùchỉ nói tênígiả cho TạéCô Đường, CốìBắc Thành làɪtên dành riêngấcho y!
Y xóa(bỏ tức giậnìđối với TạĩCô Đường, chắpįtay sau lưng,ḷnhàn nhã điỉphía trước.
Ba ngườiụcùng trở vềầtiểu viện. Vừaớvề đến sânịviện chưa lâu,ỷbọn họ đãịthấy người hầuĮbưng hỉ bào,ịphát quan, giàyĭbước vào. TầnĩUyển Uyển tòẩmò liếc nhìn:f“Đây là gì?”ï
“Buổi tối, xinọGiản công tửīthay hỉ phục.ĩSau giờ Dậu,íđại nhân Thànhằchủ sẽ pháiùngười đến đónfdâu.”
Hạ nhânếcung kính nóiùxong, đặt hỉắphục lên bàn,ìkhom lưng luiịxuống. Tần UyểnĮUyển sờ hỉâphục, ngạc nhiênἲnói: “Đây làịcái gì? Trướcỡkhi thị tẩmứcòn phải thànhêthân à?”
Dứtĩlời, Tần UyểnễUyển không khỏiêcảm khái: “Thậtỉcó tình thú.”ỉ
Giản Hành Chiẳkhông nói, vươn,tay kéo hỉ:phục trên bàn,ừlộ vẻ ghétềbỏ.
Tần Uyển Uyểnỉnhìn ngoài cửa,ỉthấy Nam Phongễcòn chưa về,ἲbèn cảm ứngãvị trí nóữtrong lòng. Thấyỉcó vẻ NamũPhong còn ởjtrong phủ, nàngõhơi yên tâmἰnhưng vẫn loìlắng: “Sao NamứPhong còn chưaḻvề?”
“Nó điịđâu vậy?” GiảnIHành Chi ngướcịmắt lên, nhănỷmày.
Tần Uyển Uyểnἲthành thật đáp:ỹ“Ta bảo nóăđi hỏi thămỳcác công tửíđi thi lầnÍnày, nó điỉtới giờ chưaóvề.”
“Hỏi thăm]những chuyện nàyïmất thời gianắvậy sao?”
TạẵCô Đường cauơmày, Tần UyểníUyển không yênâtâm: “Ta điựtìm nó.”
“Đợiἰđã.” Giản HànhïChi thấy TầnỉUyển Uyển raảngoài, bèn nhớủtới nhiệm vụ,ãho khẽ mộtịtiếng, chỉ vàoịTạ Cô Đường:ị“Cậu cũng điíđi.”
“Ta?”
TạụCô Đường ngẩnἲngười, Giản Hành]Chi gật đầu,ịnói một cáchôchân thành: “Tuểvi nó quáọkém, cậu khôngèbảo vệ nó,Ínó xảy raứchuyện thì sao?”ờ
“Vậy hay làửchúng ta đi¸chung…”
Tạ CôíĐường ngập ngừngỉnhìn Tần UyểnõUyển, Giản HànhḻChi khoát tay:ΓTa còn phảiἰtắm rửa thayÏđồ, hai ngườiằđi trước đi.”ề
“Sư phụ.” TầnḹUyển Uyển thấyļGiản Hành Chiļđể ý chuyệnềđón dâu buổiĬtối, hơi nghiângờ: “Không lẽ°người định điộthị tẩm thậtớà?”
“Cút choéta!”
Giản HànhἶChi tóm lấy²chuối tiêu trênἷbàn ném qua,ứTần Uyển Uyểnĩchộp lấy quảíchuối, lè lưỡi,ựquay đầu nhìnἲTạ Cô Đường:Ї“Tạ đạo quân,ửđi thôi.”
TạắCô Đường thấyīTần Uyển Uyểnĩkhông để ý,²bèn đứng dậyáđi ra ngoàiἶvới nàng.
Tần UyểníUyển vừa cảmũnhận vị tríЇNam Phong, vừa[cầm chuối tiêu.ịPháp ấn trênḽchuối sáng lên,ànàng liền ngheơthấy giọng GiảnìHành Chi bênọtai: “Bắc Thành,ɩsư phụ trợílực cho con,ïphải nắm chắcḹcơ hội.”
TầnơUyển Uyển ngâyÏra: “Người nóiậcái gì?”
TạờCô Đường ngheỏthấy, quay sangànhìn: “Tần côũnương?”
Tần UyểnḽUyển lúng túngĭcười: “Không cóἱgì.”
Nói xong,ụnàng nhìn chuốiằtiêu trên tay,ứsau khi thấyjpháp ấn liềnẳhiểu được ýờcủa Giản Hành³Chi. Nàng và}Tạ Cô Đườngfđi về hướngậvị trí NamỉPhong, nghe GiảnỳHành Chi cănįdặn: “Ở cùngɪTạ Cô Đườngịmột mình nửaĩcanh giờ, ngắmỉhoa ngắm chim,ãnếu Nam PhongĮxảy ra chuyệnấthì cứu NamạPhong.”
Giản HànhợChi nhẹ nhàng)nói, nhưng vẫnĪcảnh cáo nàng:í“Có điều phảiínhớ, sư phụĭmãi mãi quanỉtrọng nhất!”
TầnìUyển Uyển vừaínghe đã hiểu,óe rằng đểầnàng và TạụCô Đường ởíchung nửa canhīgiờ là nhiệmḷvụ của GiảníHành Chi.
Nàng trừngìmắt, nhét chuốiĺtiêu vào tayẫáo.
Vị trí củaļNam Phong ởèvườn hoa, Tần]Uyển Uyển và[Tạ Cô Đườngạđi thẳng đến¸đó. Tạ CôîĐường không nóiểnhiều, Tần UyểnịUyển không lên‹tiếng, y cũng³không mở miệng.ồTần Uyển Uyểnĩthấy bầu khôngỗkhí lúng túng,ợkhẽ ho mộtổtiếng: “Hình nhưẫTạ đạo quânứkhông thích nóiỡchuyện lắm?”
“Cũngạkhông phải.”
TạìCô Đường mỉm‹cười: “Chẳng quaễta nói chuyệnấkhiến người khácïkhông thích, vềísau cũng ítãnói.”
“Có ngườiἶkhông thích Tạổđạo quân sao?”ĩ
Tần Uyển Uyểnấlấy làm lạ,êTạ Cô Đườngẵngẫm nghĩ: “Lúcọcòn trẻ, taĩquá tôn kínhởsư trưởng, quáẻnghiêm khắc vớiÏsư đệ sưỉmuội, luôn nóiĩđạo lý to[lớn nên mọiặngười không thích.ăKhi đó lòngìcòn mẫn cảm,ĩnhận thấy ngườiũkhác không thíchệnên ta dứtđkhoát không nói.³Hôm nay đãınghĩ thông, cóĭđiều ta đãĨquen rồi.”
“Tạ đạo quân cũng có lúc như vậy.” Tần Uyển Uyển nghe thế, bỗng nhiên cảm thấy Tạ Cô Đường thân thiết hơn nhiều, chớp mắt nghĩ đến dáng vẻ vị sư huynh thiếu niên nhạy cảm lại cố ra vẻ lạnh lùng, không khỏi hơi hoài niệm: “Khi ta còn bé cũng vậy, cứ cảm thấy người khác không thích, sợ nói sai, bèn dứt khoát không nói. May mà về sau gặp được rất nhiều người tốt, họ luôn bao dung ta vô điều kiện, khen ngợi ta…” Tần Uyển Uyển nhớ tới cha mẹ mình, tâm trạng hơi xuống dốc. “Hôm nay mới cảm thấy, thật ra mình nói cũng chẳng sao, đa phần mọi người đều chẳng để tâm đến lời ta nói. Nếu người khác không có thời gian để thích hay ghét ta, vậy ta cũng không cần để tâm người khác làm gì.”
Cũng trong tích tắc đó, pháp trận dưới trân Tạ Cô Đường rực sáng. Y đột ngột rơi xuống pháp trận, Tần Uyển Uyển túm tay áo y cũng lập tức rơi xuống!
“Cô nương rất tốt.” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Không ai không thích.”
“Bắt được thì thế nào? Tống đi tham gia Quần phương yến à?”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng nhau rơi xuống. Tạ Cô Đường giơ tay lên ôm lấy Tần Uyển Uyển đang kêu gào sợ hãi, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Hai người nói chuyện một hồi đã đi tới hòn non bộ ở vườn hoa. Tần Uyển Uyển cảm ứng trong lòng một lát, xác nhận Nam Phong ở tại vị trí này, không khỏi dự cảm chẳng lành.
Hai người nói chuyện một hồi đã đi tới hòn non bộ ở vườn hoa. Tần Uyển Uyển cảm ứng trong lòng một lát, xác nhận Nam Phong ở tại vị trí này, không khỏi dự cảm chẳng lành.
Tạ Cô Đường thấy vẻ mặt nàng nặng nề, quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Vừa dứt lời, giọng Nam Phong vang lên gần đó: “Chủ nhân! Tạ đạo quân!”
“Ừ.”
“Nam Phong ở tại chỗ này, nhưng…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn núi giả: “Nó tới đây làm gì?”
Giản Hành Chi đột nhiên nhận ra không phải nơi này không có linh khí gì, mà căn bản không có linh khí!
Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy Nam Phong ở cách không xa chạy như bay về phía nàng. Lúc này, nàng mới để ý dường như nơi này là một hang động rất lớn, đỉnh đầu tối đen như mực, xung quanh đều là xương trắng.
Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh, nhìn thẳng vào trong núi giả: “Vào xem là biết.”
Giản Hành Chi nhận ra, quát lớn: “Nắm chặt chuối tiêu!”
Hai người cùng bước vào trong. Đường trong núi giả nhỏ hẹp, Tần Uyển Uyển theo sau Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường cầm kiếm thăm dò phía trước, dặn Tần Uyển Uyển: “Nếu cô sợ, có thể nắm tay áo ta.”
Tạ Cô Đường và Nam Phong ở chung đã lâu, giơ tay đỡ nó dậy. Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Chẳng phải ngươi đi hỏi thăm tin tức sao, sao lại tới đây?”
“Ừ.”
Giản Hành Chi lập tức la lên: “Bắc Thành, lui ra!”
Thật ra cũng không sợ lắm, nhưng lúc nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy vui vẻ khi được người khác quan tâm. Nàng vươn tay bắt lấy một góc áo Tạ Cô Đường, bước theo y về trước.
Hai người cùng bước vào trong. Đường trong núi giả nhỏ hẹp, Tần Uyển Uyển theo sau Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường cầm kiếm thăm dò phía trước, dặn Tần Uyển Uyển: “Nếu cô sợ, có thể nắm tay áo ta.”
Giản Hành Chi ngồi trong thùng tắm nghe thấy hai người nói chuyện. Y trợn mắt, lại thấy hơi chột dạ.
Nam Phong làm động tác cắt cổ: “Sẽ giết chết, nhưng chỉ cần cố thủ qua hôm Quần phương yến là tháng đó an toàn, Thúy Lục sẽ không truy hỏi.”
Tạ Cô Đường khó hiểu, Nam Phong gật đầu đáp: “Đúng, công tử kia nói cho ta biết thật ra Quần phương yến là đại hội chịu chết. Lần nào Thành chủ cũng chọn một công tử, ăn mặc dáng vẻ tân lang, thị tẩm buổi tối cùng ngày, rồi không bao giờ trở về nữa. Cho nên sau nhiều lần rút kinh nghiệm, không có công tử nào chịu đi, lần nào cũng là công tử mới tới tháng đó đi. Vì bắt họ tham gia, Thúy Lục bèn phái thị vệ vác lưỡi hái tới bắt họ.”
Y mượn pháp ấn chuối tiêu cảm nhận tình hình xung quanh hai người, lờ mờ cảm thấy bất thường.
“Sau đó thì sao?”
Y nhắm mắt lại, nghiêm túc dùng thần thức quan sát sự lưu chuyển của linh khí trong núi giả thông qua pháp ấn, dường như nơi này chẳng có linh khí gì…
Xương trắng chất chồng như núi, Nam Phong leo qua từng gò đất, nằm úp dưới chân Tần Uyển Uyển, túm lấy váy nàng khóc nức nở: “Chủ nhân, người tới cứu ta rồi, Nam Phong sợ lắm!”
Không đúng…
Giản Hành Chi đột nhiên nhận ra không phải nơi này không có linh khí gì, mà căn bản không có linh khí!
Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong nhớ lại: “Công tử kia trốn dưới giường, ta kéo y ra, nhưng y cứ bảo ta im miệng, lôi ta xuống gầm giường. Chẳng bao lâu sau có một người không có gương mặt, mặc khôi giáp, vác lưỡi hái khổng lồ bắt đầu tuần tra xung quanh, công tử ấy bịt miệng ta, không được hít thở. Tên mặc khôi giáp tuần tra trong phòng một lúc rồi đi, bấy giờ công tử kia mới nói với ta người này bắt bọn họ đi tham gia Quần phương yến.”
Giản Hành Chi ngồi trong thùng tắm nghe thấy hai người nói chuyện. Y trợn mắt, lại thấy hơi chột dạ.
Y nhanh chóng khuếch đại phạm vi thần thức, nhìn từ trên xuống. Nhờ thế, y mới phát hiện toàn bộ núi giả giống như một khu đất trống. Xung quanh đều có linh khí chuyển động, thậm chí càng gần núi giả thì mật độ linh khí càng dày. Nhưng ngay tại núi giả, toàn bộ linh khí tựa như biến mất vào hư không.
Nam Phong nhớ lại mà rùng mình, gật đầu: “Thị vệ vác lưỡi hái ban nãy đột nhiên quay lại hất giường lên, định giết chúng ta. Ta đẩy công tử ấy ra, chia nhau chạy, chạy tới núi giả thì ta rơi xuống đây.”
Giản Hành Chi lập tức la lên: “Bắc Thành, lui ra!”
“Tham gia Quần phương yến mà cần bắt sao?”
Cũng trong tích tắc đó, pháp trận dưới trân Tạ Cô Đường rực sáng. Y đột ngột rơi xuống pháp trận, Tần Uyển Uyển túm tay áo y cũng lập tức rơi xuống!
Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh, nhìn thẳng vào trong núi giả: “Vào xem là biết.”
Giản Hành Chi nhận ra, quát lớn: “Nắm chặt chuối tiêu!”
Thật ra cũng không sợ lắm, nhưng lúc nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy vui vẻ khi được người khác quan tâm. Nàng vươn tay bắt lấy một góc áo Tạ Cô Đường, bước theo y về trước.
Dứt lời, y không hề lưỡng lự đứng dậy khỏi thùng tắm, bắt lấy hỉ bào khoác lên người, cầm kiếm xông ra ngoài.
Y mượn pháp ấn chuối tiêu cảm nhận tình hình xung quanh hai người, lờ mờ cảm thấy bất thường.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng nhau rơi xuống. Tạ Cô Đường giơ tay lên ôm lấy Tần Uyển Uyển đang kêu gào sợ hãi, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi có biết họ gặp nạn hay không, có đến cứu họ hay không, cũng không biết có nên bảo y tới cứu hay không.
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ liền hiểu: “Vậy vừa rồi ngươi bị phát hiện sao?”
Vừa dứt lời, giọng Nam Phong vang lên gần đó: “Chủ nhân! Tạ đạo quân!”
Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy Nam Phong ở cách không xa chạy như bay về phía nàng. Lúc này, nàng mới để ý dường như nơi này là một hang động rất lớn, đỉnh đầu tối đen như mực, xung quanh đều là xương trắng.
Y nhắm mắt lại, nghiêm túc dùng thần thức quan sát sự lưu chuyển của linh khí trong núi giả thông qua pháp ấn, dường như nơi này chẳng có linh khí gì…
Xương trắng chất chồng như núi, Nam Phong leo qua từng gò đất, nằm úp dưới chân Tần Uyển Uyển, túm lấy váy nàng khóc nức nở: “Chủ nhân, người tới cứu ta rồi, Nam Phong sợ lắm!”
Y nhanh chóng khuếch đại phạm vi thần thức, nhìn từ trên xuống. Nhờ thế, y mới phát hiện toàn bộ núi giả giống như một khu đất trống. Xung quanh đều có linh khí chuyển động, thậm chí càng gần núi giả thì mật độ linh khí càng dày. Nhưng ngay tại núi giả, toàn bộ linh khí tựa như biến mất vào hư không.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tạ đạo quân cũng có lúc như vậy.” Tần Uyển Uyển nghe thế, bỗng nhiên cảm thấy Tạ Cô Đường thân thiết hơn nhiều, chớp mắt nghĩ đến dáng vẻ vị sư huynh thiếu niên nhạy cảm lại cố ra vẻ lạnh lùng, không khỏi hơi hoài niệm: “Khi ta còn bé cũng vậy, cứ cảm thấy người khác không thích, sợ nói sai, bèn dứt khoát không nói. May mà về sau gặp được rất nhiều người tốt, họ luôn bao dung ta vô điều kiện, khen ngợi ta…” Tần Uyển Uyển nhớ tới cha mẹ mình, tâm trạng hơi xuống dốc. “Hôm nay mới cảm thấy, thật ra mình nói cũng chẳng sao, đa phần mọi người đều chẳng để tâm đến lời ta nói. Nếu người khác không có thời gian để thích hay ghét ta, vậy ta cũng không cần để tâm người khác làm gì.”
Tạ Cô Đường và Nam Phong ở chung đã lâu, giơ tay đỡ nó dậy. Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Chẳng phải ngươi đi hỏi thăm tin tức sao, sao lại tới đây?”
“Ta đi thăm dò tin tức.” Nam Phong nghiêm túc giải thích: “Khi trở về hậu viện xem thử, ta phát hiện bình thường rất nhiều người nhưng hôm nay chẳng có một ai ở đó. Ta tìm đến gian phòng một công tử quen biết, cảm giác bên trong có người, sau một hồi tìm kiếm liền tìm thấy công tử kia.”
Tạ Cô Đường thấy vẻ mặt nàng nặng nề, quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Sau đó thì sao?”
“Nam Phong ở tại chỗ này, nhưng…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn núi giả: “Nó tới đây làm gì?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong nhớ lại: “Công tử kia trốn dưới giường, ta kéo y ra, nhưng y cứ bảo ta im miệng, lôi ta xuống gầm giường. Chẳng bao lâu sau có một người không có gương mặt, mặc khôi giáp, vác lưỡi hái khổng lồ bắt đầu tuần tra xung quanh, công tử ấy bịt miệng ta, không được hít thở. Tên mặc khôi giáp tuần tra trong phòng một lúc rồi đi, bấy giờ công tử kia mới nói với ta người này bắt bọn họ đi tham gia Quần phương yến.”
“Tham gia Quần phương yến mà cần bắt sao?”
Không đúng…
Tạ Cô Đường khó hiểu, Nam Phong gật đầu đáp: “Đúng, công tử kia nói cho ta biết thật ra Quần phương yến là đại hội chịu chết. Lần nào Thành chủ cũng chọn một công tử, ăn mặc dáng vẻ tân lang, thị tẩm buổi tối cùng ngày, rồi không bao giờ trở về nữa. Cho nên sau nhiều lần rút kinh nghiệm, không có công tử nào chịu đi, lần nào cũng là công tử mới tới tháng đó đi. Vì bắt họ tham gia, Thúy Lục bèn phái thị vệ vác lưỡi hái tới bắt họ.”
“Bắt được thì thế nào? Tống đi tham gia Quần phương yến à?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong lắc đầu: “Nếu Quần phương yến hôm đó không quyết định được công tử nào, vậy sẽ tống y đi. Nếu như có rồi…”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong lắc đầu: “Nếu Quần phương yến hôm đó không quyết định được công tử nào, vậy sẽ tống y đi. Nếu như có rồi…”
Nam Phong làm động tác cắt cổ: “Sẽ giết chết, nhưng chỉ cần cố thủ qua hôm Quần phương yến là tháng đó an toàn, Thúy Lục sẽ không truy hỏi.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ liền hiểu: “Vậy vừa rồi ngươi bị phát hiện sao?”
“Ta đi thăm dò tin tức.” Nam Phong nghiêm túc giải thích: “Khi trở về hậu viện xem thử, ta phát hiện bình thường rất nhiều người nhưng hôm nay chẳng có một ai ở đó. Ta tìm đến gian phòng một công tử quen biết, cảm giác bên trong có người, sau một hồi tìm kiếm liền tìm thấy công tử kia.”
“Đúng vậy.”
Nam Phong nhớ lại mà rùng mình, gật đầu: “Thị vệ vác lưỡi hái ban nãy đột nhiên quay lại hất giường lên, định giết chúng ta. Ta đẩy công tử ấy ra, chia nhau chạy, chạy tới núi giả thì ta rơi xuống đây.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy đã hiểu. Nàng quan sát bốn phía, lấy chuối tiêu ra, phát hiện pháp ấn trên chuối đã tắt, dường như nơi này hoàn toàn ngăn cách với vên ngoài.
Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi có biết họ gặp nạn hay không, có đến cứu họ hay không, cũng không biết có nên bảo y tới cứu hay không.
Hề thiệt sự, phải nói là chỉ nói tên giả cho anh thì có.
Oke, sư phụ mãi mãi là số một,
Biết ngay không phải tìm thế thân vì tình cảm mà.