Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 39 (1)

Chương 39 (1)

Ta phải ngồi đây kết Anh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tạ Cô Đường nghe vậy sững sờ, Giản Hành Chi quay đầu đi ra ngoài.

Tần Uyển Uyển thấy hai người đi một trước một sau ra, vội vã bước lên, vẻ mặc xúc động: “Sư phụ, người giỏi quá, hạng nhất đó!”

“Vi sư làm gì mà không đứng nhất?”

Giản Hành Chi kéo áo khoác, dằn sự kiêu hãnh nho nhỏ trong nội tâm xuống: “Trở về đi.”

Nói xong, Gin Hành Chiùđi trưc mtìbưc. Tn UynĩUyn quay đunhìn T CôĐưng nhíu màyđng sau, lyòlàm l: “Tđo quân saoìthế? Trông ngài,không vui lm.”ĩ

“Cũng không phi.”T Cô Đưnglc đu: “Chlà ta hơiưnghi hoc.”

Nghiýhoc chuyn gì?”

Lúc nãy, tinếbi nói viìta… T CôïĐưng nghiêm túcnói: “Tn đoíhu tên thtlà C BcưThành, nht thita không biếtnên xưng hôívi cô nương¹thế nào.”

GinĮHành Chi đi]đng trưc ngheh nói chuyn,ùbng hơi cht³d, không biếtti sao liôcó o giácếlén ăn hiếpbn hc bIthy cô phátihin.

Y quay đuïliếc nhìn haingưi, thy TnUyn Uyn mmècưi khoát tay:“T đo quânÎkhông cn đЇý, C BcThành là tênôh dành riêngìcho sư phta, ngài gita Tn Vãn[Vãn là đưcļri.”

Nghe thế,Gin Hành Chi²vui v hơn.

Đ}đ ca yĩtht biết phânbit thân xa,ùch nói tênígi cho TéCô Đưng, CìBc Thành làɪtên dành riêngcho y!

Y xóa(b tc ginìđi vi TĩCô Đưng, chpįtay sau lưng,nhàn nhã điphía trưc.

Ba ngưicùng tr vtiu vin. Vav đến sânvin chưa lâu,bn h đãthy ngưi huĮbưng h bào,phát quan, giàyĭbưc vào. TnĩUyn Uyn tòmò liếc nhìn:fĐây là gì?”ï

“Bui ti, xinGin công tīthay h phc.ĩSau gi Du,íđi nhân Thànhch s pháiùngưi đến đónfdâu.”

H nhânếcung kính nóiùxong, đt hphc lên bàn,ìkhom lưng luixung. Tn UynĮUyn s hâphc, ngc nhiênnói: “Đây làcái gì? Trưckhi th tmcòn phi thànhêthân à?”

Dtĩli, Tn UynUyn không khiêcm khái: “Thtcó tình thú.”

Gin Hành Chikhông nói, vươn,tay kéo h:phc trên bàn,l v ghétb.

Tn Uyn Uynnhìn ngoài ca,thy Nam Phongcòn chưa v,bèn cm ngãv trí nótrong lòng. Thycó v NamũPhong còn jtrong ph, nàngõhơi yên tâmnhưng vn loìlng: “Sao NamPhong còn chưav?”

“Nó điđâu vy?” GinIHành Chi ngưcmt lên, nhănmày.

Tn Uyn Uynthành tht đáp:“Ta bo nóăđi hi thămcác công tíđi thi lnÍnày, nó điti gi chưaóv.”

“Hi thăm]nhng chuyn nàyïmt thi gianvy sao?”

TCô Đưng cauơmày, Tn UyníUyn không yênâtâm: “Ta đitìm nó.”

Điđã.” Gin HànhïChi thy TnUyn Uyn rangoài, bèn nhti nhim v,ãho kh mttiếng, ch vàoT Cô Đưng:“Cu cũng điíđi.”

“Ta?”

TCô Đưng ngnngưi, Gin Hành]Chi gt đu,nói mt cáchôchân thành: “Tuvi nó quákém, cu khôngèbo v nó,Ínó xy rachuyn thì sao?”

Vy hay làchúng ta đi¸chung…

T CôíĐưng ngp ngngnhìn Tn UynõUyn, Gin HànhChi khoát tay:ΓTa còn phitm ra thayÏđ, hai ngưiđi trưc đi.”

“Sư ph.” TnUyn Uyn thyļGin Hành Chiļđ ý chuynđón dâu buiĬti, hơi nghiâng: “Không l°ngưi đnh đith tm thtà?”

“Cút choéta!”

Gin HànhChi tóm ly²chui tiêu trênbàn ném qua,Tn Uyn Uynĩchp ly quíchui, lè lưi,quay đu nhìnT Cô Đưng:Ї“T đo quân,đi thôi.”

TCô Đưng thyīTn Uyn Uynĩkhông đ ý,²bèn đng dyáđi ra ngoàivi nàng.

Tn UyníUyn va cmũnhn v tríЇNam Phong, va[cm chui tiêu.Pháp n trênchui sáng lên,ànàng lin ngheơthy ging GinìHành Chi bêntai: “Bc Thành,ɩsư ph trílc cho con,ïphi nm chccơ hi.”

TnơUyn Uyn ngâyÏra: “Ngưi nóicái gì?”

TCô Đưng nghethy, quay sangànhìn: “Tn côũnương?”

Tn UynUyn lúng túngĭcưi: “Không cógì.”

Nói xong,nàng nhìn chuitiêu trên tay,sau khi thyjpháp n linhiu đưc ýca Gin Hành³Chi. Nàng và}T Cô Đưngfđi v hưngv trí NamPhong, nghe GinHành Chi cănįdn: “ cùngɪT Cô Đưngmt mình naĩcanh gi, ngmhoa ngm chim,ãnếu Nam PhongĮxy ra chuynthì cu NamPhong.”

Gin HànhChi nh nhàng)nói, nhưng vnĪcnh cáo nàng:í“Có điu phiính, sư phĭmãi mãi quantrng nht!”

TnìUyn Uyn vaínghe đã hiu,óe rng đnàng và TCô Đưng íchung na canhīgi là nhimv ca GiníHành Chi.

Nàng trngìmt, nhét chuiĺtiêu vào tayáo.

V trí caļNam Phong èvưn hoa, Tn]Uyn Uyn và[T Cô Đưngđi thng đến¸đó. T CôîĐưng không nóinhiu, Tn UynUyn không lêntiếng, y cũng³không m ming.Tn Uyn Uynĩthy bu khôngkhí lúng túng,kh ho mttiếng: “Hình nhưT đo quânkhông thích nóichuyn lm?”

“Cũngkhông phi.”

TìCô Đưng mmcưi: “Chng quata nói chuynkhiến ngưi khácïkhông thích, vísau cũng ítãnói.”

“Có ngưikhông thích Tđo quân sao?”ĩ

Tn Uyn Uynly làm l,êT Cô Đưngngm nghĩ: “Lúccòn tr, taĩquá tôn kínhsư trưng, quánghiêm khc viÏsư đ sưmui, luôn nóiĩđo lý to[ln nên mingưi không thích.ăKhi đó lòngìcòn mn cm,ĩnhn thy ngưiũkhác không thíchnên ta dtđkhoát không nói.³Hôm nay đãınghĩ thông, cóĭđiu ta đãĨquen ri.”

“Tạ đạo quân cũng có lúc như vậy.” Tần Uyển Uyển nghe thế, bỗng nhiên cảm thấy Tạ Cô Đường thân thiết hơn nhiều, chớp mắt nghĩ đến dáng vẻ vị sư huynh thiếu niên nhạy cảm lại cố ra vẻ lạnh lùng, không khỏi hơi hoài niệm: “Khi ta còn bé cũng vậy, cứ cảm thấy người khác không thích, sợ nói sai, bèn dứt khoát không nói. May mà về sau gặp được rất nhiều người tốt, họ luôn bao dung ta vô điều kiện, khen ngợi ta…” Tần Uyển Uyển nhớ tới cha mẹ mình, tâm trạng hơi xuống dốc. “Hôm nay mới cảm thấy, thật ra mình nói cũng chẳng sao, đa phần mọi người đều chẳng để tâm đến lời ta nói. Nếu người khác không có thời gian để thích hay ghét ta, vậy ta cũng không cần để tâm người khác làm gì.”

Cũng trong tích tắc đó, pháp trận dưới trân Tạ Cô Đường rực sáng. Y đột ngột rơi xuống pháp trận, Tần Uyển Uyển túm tay áo y cũng lập tức rơi xuống!

“Cô nương rất tốt.” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Không ai không thích.”

“Bắt được thì thế nào? Tống đi tham gia Quần phương yến à?”

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng nhau rơi xuống. Tạ Cô Đường giơ tay lên ôm lấy Tần Uyển Uyển đang kêu gào sợ hãi, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Hai người nói chuyện một hồi đã đi tới hòn non bộ ở vườn hoa. Tần Uyển Uyển cảm ứng trong lòng một lát, xác nhận Nam Phong ở tại vị trí này, không khỏi dự cảm chẳng lành.

Hai người nói chuyện một hồi đã đi tới hòn non bộ ở vườn hoa. Tần Uyển Uyển cảm ứng trong lòng một lát, xác nhận Nam Phong ở tại vị trí này, không khỏi dự cảm chẳng lành.

Tạ Cô Đường thấy vẻ mặt nàng nặng nề, quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Vừa dứt lời, giọng Nam Phong vang lên gần đó: “Chủ nhân! Tạ đạo quân!”

“Ừ.”

“Nam Phong ở tại chỗ này, nhưng…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn núi giả: “Nó tới đây làm gì?”

Giản Hành Chi đột nhiên nhận ra không phải nơi này không có linh khí gì, mà căn bản không có linh khí!

Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy Nam Phong ở cách không xa chạy như bay về phía nàng. Lúc này, nàng mới để ý dường như nơi này là một hang động rất lớn, đỉnh đầu tối đen như mực, xung quanh đều là xương trắng.

Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh, nhìn thẳng vào trong núi giả: “Vào xem là biết.”

Giản Hành Chi nhận ra, quát lớn: “Nắm chặt chuối tiêu!”

Hai người cùng bước vào trong. Đường trong núi giả nhỏ hẹp, Tần Uyển Uyển theo sau Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường cầm kiếm thăm dò phía trước, dặn Tần Uyển Uyển: “Nếu cô sợ, có thể nắm tay áo ta.”

Tạ Cô Đường và Nam Phong ở chung đã lâu, giơ tay đỡ nó dậy. Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Chẳng phải ngươi đi hỏi thăm tin tức sao, sao lại tới đây?”

“Ừ.”

Giản Hành Chi lập tức la lên: “Bắc Thành, lui ra!”

Thật ra cũng không sợ lắm, nhưng lúc nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy vui vẻ khi được người khác quan tâm. Nàng vươn tay bắt lấy một góc áo Tạ Cô Đường, bước theo y về trước.

Hai người cùng bước vào trong. Đường trong núi giả nhỏ hẹp, Tần Uyển Uyển theo sau Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường cầm kiếm thăm dò phía trước, dặn Tần Uyển Uyển: “Nếu cô sợ, có thể nắm tay áo ta.”

Giản Hành Chi ngồi trong thùng tắm nghe thấy hai người nói chuyện. Y trợn mắt, lại thấy hơi chột dạ.

Nam Phong làm động tác cắt cổ: “Sẽ giết chết, nhưng chỉ cần cố thủ qua hôm Quần phương yến là tháng đó an toàn, Thúy Lục sẽ không truy hỏi.”

Tạ Cô Đường khó hiểu, Nam Phong gật đầu đáp: “Đúng, công tử kia nói cho ta biết thật ra Quần phương yến là đại hội chịu chết. Lần nào Thành chủ cũng chọn một công tử, ăn mặc dáng vẻ tân lang, thị tẩm buổi tối cùng ngày, rồi không bao giờ trở về nữa. Cho nên sau nhiều lần rút kinh nghiệm, không có công tử nào chịu đi, lần nào cũng là công tử mới tới tháng đó đi. Vì bắt họ tham gia, Thúy Lục bèn phái thị vệ vác lưỡi hái tới bắt họ.”

Y mượn pháp ấn chuối tiêu cảm nhận tình hình xung quanh hai người, lờ mờ cảm thấy bất thường.

“Sau đó thì sao?”

Y nhắm mắt lại, nghiêm túc dùng thần thức quan sát sự lưu chuyển của linh khí trong núi giả thông qua pháp ấn, dường như nơi này chẳng có linh khí gì…

Xương trắng chất chồng như núi, Nam Phong leo qua từng gò đất, nằm úp dưới chân Tần Uyển Uyển, túm lấy váy nàng khóc nức nở: “Chủ nhân, người tới cứu ta rồi, Nam Phong sợ lắm!”

Không đúng…

Giản Hành Chi đột nhiên nhận ra không phải nơi này không có linh khí gì, mà căn bản không có linh khí!

Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong nhớ lại: “Công tử kia trốn dưới giường, ta kéo y ra, nhưng y cứ bảo ta im miệng, lôi ta xuống gầm giường. Chẳng bao lâu sau có một người không có gương mặt, mặc khôi giáp, vác lưỡi hái khổng lồ bắt đầu tuần tra xung quanh, công tử ấy bịt miệng ta, không được hít thở. Tên mặc khôi giáp tuần tra trong phòng một lúc rồi đi, bấy giờ công tử kia mới nói với ta người này bắt bọn họ đi tham gia Quần phương yến.”

Giản Hành Chi ngồi trong thùng tắm nghe thấy hai người nói chuyện. Y trợn mắt, lại thấy hơi chột dạ.

Y nhanh chóng khuếch đại phạm vi thần thức, nhìn từ trên xuống. Nhờ thế, y mới phát hiện toàn bộ núi giả giống như một khu đất trống. Xung quanh đều có linh khí chuyển động, thậm chí càng gần núi giả thì mật độ linh khí càng dày. Nhưng ngay tại núi giả, toàn bộ linh khí tựa như biến mất vào hư không.

Nam Phong nhớ lại mà rùng mình, gật đầu: “Thị vệ vác lưỡi hái ban nãy đột nhiên quay lại hất giường lên, định giết chúng ta. Ta đẩy công tử ấy ra, chia nhau chạy, chạy tới núi giả thì ta rơi xuống đây.”

Giản Hành Chi lập tức la lên: “Bắc Thành, lui ra!”

“Tham gia Quần phương yến mà cần bắt sao?”

Cũng trong tích tắc đó, pháp trận dưới trân Tạ Cô Đường rực sáng. Y đột ngột rơi xuống pháp trận, Tần Uyển Uyển túm tay áo y cũng lập tức rơi xuống!

Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh, nhìn thẳng vào trong núi giả: “Vào xem là biết.”

Giản Hành Chi nhận ra, quát lớn: “Nắm chặt chuối tiêu!”

Thật ra cũng không sợ lắm, nhưng lúc nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy vui vẻ khi được người khác quan tâm. Nàng vươn tay bắt lấy một góc áo Tạ Cô Đường, bước theo y về trước.

Dứt lời, y không hề lưỡng lự đứng dậy khỏi thùng tắm, bắt lấy hỉ bào khoác lên người, cầm kiếm xông ra ngoài.

Y mượn pháp ấn chuối tiêu cảm nhận tình hình xung quanh hai người, lờ mờ cảm thấy bất thường.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng nhau rơi xuống. Tạ Cô Đường giơ tay lên ôm lấy Tần Uyển Uyển đang kêu gào sợ hãi, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi có biết họ gặp nạn hay không, có đến cứu họ hay không, cũng không biết có nên bảo y tới cứu hay không.

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ liền hiểu: “Vậy vừa rồi ngươi bị phát hiện sao?”

Vừa dứt lời, giọng Nam Phong vang lên gần đó: “Chủ nhân! Tạ đạo quân!”

Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy Nam Phong ở cách không xa chạy như bay về phía nàng. Lúc này, nàng mới để ý dường như nơi này là một hang động rất lớn, đỉnh đầu tối đen như mực, xung quanh đều là xương trắng.

Y nhắm mắt lại, nghiêm túc dùng thần thức quan sát sự lưu chuyển của linh khí trong núi giả thông qua pháp ấn, dường như nơi này chẳng có linh khí gì…

Xương trắng chất chồng như núi, Nam Phong leo qua từng gò đất, nằm úp dưới chân Tần Uyển Uyển, túm lấy váy nàng khóc nức nở: “Chủ nhân, người tới cứu ta rồi, Nam Phong sợ lắm!”

Y nhanh chóng khuếch đại phạm vi thần thức, nhìn từ trên xuống. Nhờ thế, y mới phát hiện toàn bộ núi giả giống như một khu đất trống. Xung quanh đều có linh khí chuyển động, thậm chí càng gần núi giả thì mật độ linh khí càng dày. Nhưng ngay tại núi giả, toàn bộ linh khí tựa như biến mất vào hư không.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tạ đạo quân cũng có lúc như vậy.” Tần Uyển Uyển nghe thế, bỗng nhiên cảm thấy Tạ Cô Đường thân thiết hơn nhiều, chớp mắt nghĩ đến dáng vẻ vị sư huynh thiếu niên nhạy cảm lại cố ra vẻ lạnh lùng, không khỏi hơi hoài niệm: “Khi ta còn bé cũng vậy, cứ cảm thấy người khác không thích, sợ nói sai, bèn dứt khoát không nói. May mà về sau gặp được rất nhiều người tốt, họ luôn bao dung ta vô điều kiện, khen ngợi ta…” Tần Uyển Uyển nhớ tới cha mẹ mình, tâm trạng hơi xuống dốc. “Hôm nay mới cảm thấy, thật ra mình nói cũng chẳng sao, đa phần mọi người đều chẳng để tâm đến lời ta nói. Nếu người khác không có thời gian để thích hay ghét ta, vậy ta cũng không cần để tâm người khác làm gì.”

Tạ Cô Đường và Nam Phong ở chung đã lâu, giơ tay đỡ nó dậy. Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Chẳng phải ngươi đi hỏi thăm tin tức sao, sao lại tới đây?”

“Ta đi thăm dò tin tức.” Nam Phong nghiêm túc giải thích: “Khi trở về hậu viện xem thử, ta phát hiện bình thường rất nhiều người nhưng hôm nay chẳng có một ai ở đó. Ta tìm đến gian phòng một công tử quen biết, cảm giác bên trong có người, sau một hồi tìm kiếm liền tìm thấy công tử kia.”

Tạ Cô Đường thấy vẻ mặt nàng nặng nề, quay đầu hỏi: “Sao thế?”

“Sau đó thì sao?”

“Nam Phong ở tại chỗ này, nhưng…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn núi giả: “Nó tới đây làm gì?”

Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong nhớ lại: “Công tử kia trốn dưới giường, ta kéo y ra, nhưng y cứ bảo ta im miệng, lôi ta xuống gầm giường. Chẳng bao lâu sau có một người không có gương mặt, mặc khôi giáp, vác lưỡi hái khổng lồ bắt đầu tuần tra xung quanh, công tử ấy bịt miệng ta, không được hít thở. Tên mặc khôi giáp tuần tra trong phòng một lúc rồi đi, bấy giờ công tử kia mới nói với ta người này bắt bọn họ đi tham gia Quần phương yến.”

“Tham gia Quần phương yến mà cần bắt sao?”

Không đúng…

Tạ Cô Đường khó hiểu, Nam Phong gật đầu đáp: “Đúng, công tử kia nói cho ta biết thật ra Quần phương yến là đại hội chịu chết. Lần nào Thành chủ cũng chọn một công tử, ăn mặc dáng vẻ tân lang, thị tẩm buổi tối cùng ngày, rồi không bao giờ trở về nữa. Cho nên sau nhiều lần rút kinh nghiệm, không có công tử nào chịu đi, lần nào cũng là công tử mới tới tháng đó đi. Vì bắt họ tham gia, Thúy Lục bèn phái thị vệ vác lưỡi hái tới bắt họ.”

“Bắt được thì thế nào? Tống đi tham gia Quần phương yến à?”

Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong lắc đầu: “Nếu Quần phương yến hôm đó không quyết định được công tử nào, vậy sẽ tống y đi. Nếu như có rồi…”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong lắc đầu: “Nếu Quần phương yến hôm đó không quyết định được công tử nào, vậy sẽ tống y đi. Nếu như có rồi…”

Nam Phong làm động tác cắt cổ: “Sẽ giết chết, nhưng chỉ cần cố thủ qua hôm Quần phương yến là tháng đó an toàn, Thúy Lục sẽ không truy hỏi.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ liền hiểu: “Vậy vừa rồi ngươi bị phát hiện sao?”

“Ta đi thăm dò tin tức.” Nam Phong nghiêm túc giải thích: “Khi trở về hậu viện xem thử, ta phát hiện bình thường rất nhiều người nhưng hôm nay chẳng có một ai ở đó. Ta tìm đến gian phòng một công tử quen biết, cảm giác bên trong có người, sau một hồi tìm kiếm liền tìm thấy công tử kia.”

“Đúng vậy.”

Nam Phong nhớ lại mà rùng mình, gật đầu: “Thị vệ vác lưỡi hái ban nãy đột nhiên quay lại hất giường lên, định giết chúng ta. Ta đẩy công tử ấy ra, chia nhau chạy, chạy tới núi giả thì ta rơi xuống đây.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy đã hiểu. Nàng quan sát bốn phía, lấy chuối tiêu ra, phát hiện pháp ấn trên chuối đã tắt, dường như nơi này hoàn toàn ngăn cách với vên ngoài.

Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi có biết họ gặp nạn hay không, có đến cứu họ hay không, cũng không biết có nên bảo y tới cứu hay không.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hề thiệt sự, phải nói là chỉ nói tên giả cho anh thì có.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Oke, sư phụ mãi mãi là số một,

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Biết ngay không phải tìm thế thân vì tình cảm mà.

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!