Chương 39 (2)
Ta phải ngồi đây kết Anh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nàng quay đầu lướt nhanh xung quanh, nhắm mắt sử dụng thần thức cảm nhận dòng chảy linh khí nơi này.
Khác với trạng thái chân không bên ngoài núi giả, linh khí nơi này dồi dào đến mức gần như sắp nổ tung.
Linh khí ùn ùn liênằtục chảy từíngoài vào, sauịđó xuyên quaĺmặt đất, rồi)tựa như nhánhịsông chảy vềổnơi xa.
Vì saoɩnơi này nhiềuèthi thể nhưệvậy?
Cần nhiều linhĭkhí thế đểÏlàm gì?
Tần UyểnĩUyển cau màyữsuy nghĩ. Nàngằquay đầu nhìnḷTạ Cô Đường:Ĭ“Tạ đạo quân,ɪcó thể dọnĨsạch những xươngItrắng này không?”ữ
Tạ Cô Đường°không hiểu ýỉTần Uyển Uyển.fY gật đầu,ăvung tay chémãmột nhát, nháyἵmắt xương trắngôbay lên, kiếm]khí của Tạ:Cô Đường dạtắsang hai bên,ỉxương trắng bị]quét ngay ngắn,ẽlộ ra bềìmặt mặt đấtùbằng phẳng bênЇdưới.
Mặt đất cóưkhắc pháp trận,İtrong pháp trậnïcó nhiều đườngḹdẫn bị máuἱhuyết lấp đầy.áTần Uyển Uyểnếchợt nhớ tớiỉmộng cảnh mìnhịtừng thấy, nàngἴnằm trong quanằtài, máu chảy]liên tục từļống dẫn raồbên ngoài.
Tần UyểnĩUyển nhảy từitrên cao xuống,Ĩđứng giữa phápἶtrận.
Nàng quan sát]kỹ lưỡng cáchỵthức khắc họa°pháp trận. Phápḻtrận là mộtặkiểu cải biênìcủa phù văn,ịbản chất cũngílà một loạiýngôn ngữ, cóḹphương thức biểuằđạt riêng biệt.
Phápìtrận này làἱmột pháp trậnîtập hợp linh(lực, nhưng dườngúnhư không chỉổđơn giản làốtập hợp linhằlực thôi. Nơiɨnày chỉ làổmột góc củaἲnó, chắc hẳnìngọn nguồn linhĩlực là mộtẵthứ gì đóọdùng để chịuụtải sự hộiĬtụ sức mạnhЇmà những pháp‹trận này tạo¹ra.
Vị trí máuịtươi chỉ đếnụmột nửa phápẽtrận, còn mộtíphần ba máuÎtươi chưa chảyầvào pháp trận,ểhoạ tiết không{bị máu tươiỉnhuộm chạy hướngởlên trên. TầnôUyển Uyển sử[dụng thần thứcìquan sát, cóíthể thấy từngíđường máu chạyãlên trên liênɨkết lại, nhưngɪkhông biết thứἵliên kết làẻcái gì.
Một thángἵmột người đànũông tương tựíLận Ngôn Chi,ịngười truyền máuđtrong quan tàiổtrong mơ, pháp}trận sử dụng¸năng lượng cựcạlớn.
Tần Uyển Uyển‹nhắm mắt, lần)lượt sàng lọcừtất cả thông°tin.
“Lúc đó, Hoaạthành chủ chẳngïqua là đứa)trẻ do MinhìTịnh thần quân(cứu, nuôi dưỡng¸một trăm năm,ỉchỉ là mộtīKim Đan. Sauĩtrận chiến ấy,đy lập tứcỗbước vào ĐộẫKiếp, trở thànhíngười đứng đầuớQuỷ Thành.”
“Linhīthú của Hoaïthành chủ làềgì?”
“Mê tàng.”ề
Lúc Tần UyểníUyển đang chắt¸lọc thông tin,ếGiản Hành Chiἴcũng đi tớiỗnúi giả. SauĬkhi bước vào,ἶy trực tiếpếvung tay chém[một nhát, nhátếkiếm va chạmἷvào vách núi]rồi dội ngượcỉlại, núi giảỗchẳng chịu bấtỉcứ chấn độngánào.
Y quan sát,chốc lát, giơïtay vẽ mộtấpháp trận dướiặđất, cắm kiếmἴvào pháp trận.ồNgay lập tức,ḽpháp trận bừngưsáng. Giản HànhÍChi chém mộtỉnhát, toàn bộòvỏ ngoài núiìgiả ầm ầmĩvỡ vụn, lộ³ra dáng vẻềmột ngôi miếuữthờ.
Linh khí ồểạt rót vào(miếu. Giản Hành¹Chi quan sátôbốn phía, cóỉthể thấy rõ‹phương hướng linhïlực tụ tập.
LinhĬkhí này vôơcùng dồi dào,ícó thể loáng]thoáng thấy đượcɪkhí đen vờnfquanh, căn bảnἰkhông giống đấtịlành bẩm sinh.
GiảníHành Chi cầmảkiếm đi tớiľchỗ linh khí}tụ tập, cúiđđầu nhìn, chỉàthấy huyết sắcũcuồn cuộn, vôısố đường máuĩtụ tập tạiỷđây, chằng chịtégiống như dòngữchảy.
Giản Hành Chiỉcúi đầu quanủsát, bỗng nghe(thấy tiếng chuôngợTam Thanh vang{lên leng kengĬsau lưng, tiếngểkèn bầu lanhệlảnh bi thươngủtruyền từ nơiẳkhông xa. GiảnữHành Chi cầm²kiếm ngẩng đầu,ếchỉ thấy mộtồcỗ quan tài¹được người taẹkhiêng lắc lưỹđi đến. Thị(nữ mặc váyỷhồng phấn rảiỗtiền giấy, cầmịđèn âm phủĺmàu xanh láôđi tới trướcễcửa.
Thị nữ khôngờcó gương mặt,ἴchỉ có ThúyỉLục dẫn đầu¹vẫn mang dángẩvẻ thường ngày.
ThúyĩLục cung kínhứkhom lưng, hànhốlễ nói: “Giảníđạo quân, mờiỹlên quan.”
GiảnîHành Chi khôngḻđáp, y ngẩng,đầu nhìn, chỉịthấy huyết khíựtoàn thành ngútịtrời.
Y cười nhạo,ógiơ tay lênỗcắm kiếm xuốngýpháp trận dướiíchân.
Lúc Giản HànhĮChi tìm đượcỉnúi giả, TầnẵUyển Uyển đangĮnhắm mắt suyếnghĩ tất cảỹmanh mối. Tướngêmạo Giản HànhãChi và tướngềmạo Lận Ngôn[Chi xuất hiện[nhiều lần trongɩđầu. Nàng chợtủnhận ra cáiãgì, mở choàngịmắt, quay sang}nhìn Nam Phong:ḹ“Hôm nay ởἱhậu viện, ngươiἷcó nhìn thấyổmột công tửỏtên là TốngįThời không?”
NamìPhong ngây người.
“TốngĩThời?” Nó hơi,hoang mang: “KhôngĪphải y chếtỉtừ lâu rồiļà?”
Tần UyểnìUyển lập tứcÏhiểu ra.
Một người không từ thủ đoạn để lấy được nhiều sức mạnh, vừa cần pháp trận tụ linh, vừa cần triệu hồi mảnh Ngọc Linh Lung, còn muốn tìm một thân thể, thông thường mục đích chính là ——
Vở kịch nhỏ 3
Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng ngước mắt nhìn phương hướng linh khí tập hợp tuôn chảy.
Muốn phục sinh một người.
【 Vở kịch nhỏ 3】
Hắn đã tìm rất lâu, mỗi tháng lấy một thân thể thử nghiệm, nhưng đều không có kết quả. Hôm nay gặp được Giản Hành Chi tương tự Lận Ngôn Chi như thế, mục đích thực sự của Tống Thời trong miếu thờ có lẽ là muốn Giản Hành Chi đi tìm hắn.
Tần Uyển Uyển: “Đúng vậy, người rất đặc biệt. Mấy năm qua, người là tên đàn ông duy nhất có thể khiến ta phẫn nộ.”
Cuộc thi nhiều người như vậy, luyện khí bậy bạ mà cũng đạt điểm tuyệt đối, dù cho nhóm người Thẩm Tri Minh mù toán, nhưng đáng lý Tạ Cô Đường không thể âm điểm. Giản Hành Chi một điểm đứng nhất, đúng là chuyện cười.
Bảo không nới tay mới là chuyện lạ, ngay từ khi bắt đầu, người Hoa Dung muốn đã là Giản Hành Chi!
Khoảnh khắc đó, dáng vẻ gương mặt rạng rỡ mấy ngày qua của Giản Hành Chi lần lượt lướt qua đầu nàng, câu nói cuối cùng “Một ngày ta không trở lại, các người lập tức đi ngay” dừng lại trong đầu.
Nàng vừa nghĩ rõ điểm này, toàn bộ mặt đất lập tức rung chuyển. Tạ Cô Đường đỡ Tần Uyển Uyển, cảm giác một pháp trận đột nhiên giáng từ trên trời xuống đất.
Tần Uyển Uyển đưa trái chuối cho Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường ngây người, nghe thấy Tần Uyển Uyển hiếm khi bình tĩnh nghiêm chỉnh nói với y: “Ngài có thể thông qua trái chuối cảm nhận được vị trí của sư phụ ta. Bây giờ ngài mang Nam Phong ra ngoài trước, sau đó tìm những người khác tại Quần phương yến hôm nay. Ngài nói với bọn họ rằng Giản Hành Chi bị Hoa Dung bắt đi, dùng để triệu hồi Ngọc Linh Lung, dẫn bọn họ đi cứu Giản Hành Chi.”
Giọng Giản Hành Chi vọng từ trên xuống: “Tạ Cô Đường, lát nữa cậu mang Bắc Thành rời đi, ra ngoài Quỷ Thành chờ ta. Một ngày ta không trở lại, các người lập tức đi ngay.”
“Vậy cô thì sao?” Tạ Cô Đường nhìn pháp trận dưới chân nàng. Mặc dù y chưa từng thấy pháp trận này, nhưng có thể lờ mờ cảm nhận được quy luật vượt ra ngoài tiểu thế giới này.
Có lẽ y không được xem là người tốt, y bá đạo ngang ngược, cậy kiếm khinh người, hại nàng lưu lạc đến đây, còn đánh nàng.
“Giản Hành Chi, Hoa Dung đã đặt bẫy người đấy!”
Giản Hành Chi: “Ta biết ngay trong lòng đồ đệ, ta là Special.”
Giọng Giản Hành Chi vọng từ trên xuống: “Tạ Cô Đường, lát nữa cậu mang Bắc Thành rời đi, ra ngoài Quỷ Thành chờ ta. Một ngày ta không trở lại, các người lập tức đi ngay.”
Những người này đều vì Ngọc Linh Lung mà tới, ai nấy thân thủ bất phàm, dù cho không cứu Giản Hành Chi thì cũng có thể giữ chân Hoa Dung.
Tần Uyển Uyển la lên: “Người chớ kích động, chúng ta cùng đi.”
Hắn đã tìm rất lâu, mỗi tháng lấy một thân thể thử nghiệm, nhưng đều không có kết quả. Hôm nay gặp được Giản Hành Chi tương tự Lận Ngôn Chi như thế, mục đích thực sự của Tống Thời trong miếu thờ có lẽ là muốn Giản Hành Chi đi tìm hắn.
Giản Hành Chi không đáp. Lát sau, y bình tĩnh mở miệng: “Vi sư không nuôi con, xem như con hiếu thuận. Con yên tâm, vi sư lấy Ngọc Linh Lung giúp con…” Nói xong, Giản Hành Chi rút kiếm, lia mắt nhìn về phía Thúy Lục: “Tiện thể làm thịt bọn chúng.”
Y không biết nguy hiểm sao?
Giọng Giản Hành Chi tan biến, Tần Uyển Uyển sững sờ, không nói nên lời.
【
Tần Uyển Uyển la lên: “Người chớ kích động, chúng ta cùng đi.”
“Ta phải ngồi đây…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn phương hướng linh khí lưu chuyển: “Kết Anh.”
Tạ Cô Đường nhìn pháp trận dưới đất, vội nói với Tần Uyển Uyển: “Tần cô nương, pháp trận này của tiền bối có thể kết hợp với kiếm của ta, không chừng có thể mở ra đường liên thông tại đây.”
Tần Uyển Uyển: “Tạ đạo quân, ngài cầm trái chuối này liên lạc với sư phụ.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng ngước mắt nhìn phương hướng linh khí tập hợp tuôn chảy.
Muốn phục sinh một người.
Khoảnh khắc đó, dáng vẻ gương mặt rạng rỡ mấy ngày qua của Giản Hành Chi lần lượt lướt qua đầu nàng, câu nói cuối cùng “Một ngày ta không trở lại, các người lập tức đi ngay” dừng lại trong đầu.
“Ta không đi.”
Giọng Giản Hành Chi tan biến, Tần Uyển Uyển sững sờ, không nói nên lời.
Y không biết nguy hiểm sao?
Y biết, nhưng y vẫn chọn để nàng ở lại nơi an toàn, còn mình đơn độc rời đi.
Vở kịch nhỏ 1
】
Nói là đi lấy Ngọc Linh Lung cho nàng, nhưng chủ yếu là dẫn dụ đám cao thủ Thúy Lục, hỗ trợ bọn họ ra ngoài.
Tạ Cô Đường: “Sư phụ cô là con khỉ à?”
Có lẽ y không được xem là người tốt, y bá đạo ngang ngược, cậy kiếm khinh người, hại nàng lưu lạc đến đây, còn đánh nàng.
Nhưng không thể phủ nhận y là một người thầy tốt.
【 Vở kịch nhỏ 1】
“Ta không đi.”
【 Vở kịch nhỏ 2】
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, cắt vào lòng bàn tay, bày pháp trận tụ linh của Tịch Sơn. Dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng đợi y, nàng không mắc nợ y, lần này cũng vậy.
***
Tạ Cô Đường sững sờ: “Tần cô nương?”
“Ngài cầm chuối tiêu này.”
Tần Uyển Uyển đưa trái chuối cho Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường ngây người, nghe thấy Tần Uyển Uyển hiếm khi bình tĩnh nghiêm chỉnh nói với y: “Ngài có thể thông qua trái chuối cảm nhận được vị trí của sư phụ ta. Bây giờ ngài mang Nam Phong ra ngoài trước, sau đó tìm những người khác tại Quần phương yến hôm nay. Ngài nói với bọn họ rằng Giản Hành Chi bị Hoa Dung bắt đi, dùng để triệu hồi Ngọc Linh Lung, dẫn bọn họ đi cứu Giản Hành Chi.”
Nàng vừa nghĩ rõ điểm này, toàn bộ mặt đất lập tức rung chuyển. Tạ Cô Đường đỡ Tần Uyển Uyển, cảm giác một pháp trận đột nhiên giáng từ trên trời xuống đất.
Những người này đều vì Ngọc Linh Lung mà tới, ai nấy thân thủ bất phàm, dù cho không cứu Giản Hành Chi thì cũng có thể giữ chân Hoa Dung.
“Giản Hành Chi, Hoa Dung đã đặt bẫy người đấy!”
【
“Vậy cô thì sao?” Tạ Cô Đường nhìn pháp trận dưới chân nàng. Mặc dù y chưa từng thấy pháp trận này, nhưng có thể lờ mờ cảm nhận được quy luật vượt ra ngoài tiểu thế giới này.
Cuộc thi nhiều người như vậy, luyện khí bậy bạ mà cũng đạt điểm tuyệt đối, dù cho nhóm người Thẩm Tri Minh mù toán, nhưng đáng lý Tạ Cô Đường không thể âm điểm. Giản Hành Chi một điểm đứng nhất, đúng là chuyện cười.
“Ta phải ngồi đây…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn phương hướng linh khí lưu chuyển: “Kết Anh.”
】
Tạ Cô Đường sững sờ: “Tần cô nương?”
***
】Những người này đều vì Ngọc Linh Lung mà tới, ai nấy thân thủ bất phàm, dù cho không cứu Giản Hành Chi thì cũng có thể giữ chân Hoa Dung.【Giản Hành Chi không đáp. Lát sau, y bình tĩnh mở miệng: “Vi sư không nuôi con, xem như con hiếu thuận. Con yên tâm, vi sư lấy Ngọc Linh Lung giúp con…” Nói xong, Giản Hành Chi rút kiếm, lia mắt nhìn về phía Thúy Lục: “Tiện thể làm thịt bọn chúng.” Vở kịch nhỏ 1Tần Uyển Uyển: “Ta nói mà, không nới tay thì làm sao hạng nhất được.”】
Tần Uyển Uyển: “Ta nói mà, không nới tay thì làm sao hạng nhất được.”
】
Một người không từ thủ đoạn để lấy được nhiều sức mạnh, vừa cần pháp trận tụ linh, vừa cần triệu hồi mảnh Ngọc Linh Lung, còn muốn tìm một thân thể, thông thường mục đích chính là ——【Cuộc thi nhiều người như vậy, luyện khí bậy bạ mà cũng đạt điểm tuyệt đối, dù cho nhóm người Thẩm Tri Minh mù toán, nhưng đáng lý Tạ Cô Đường không thể âm điểm. Giản Hành Chi một điểm đứng nhất, đúng là chuyện cười.Muốn phục sinh một người. Vở kịch nhỏ 2Tạ Cô Đường: “Sư phụ cô là con khỉ à?”】
Tạ Cô Đường nhìn pháp trận dưới đất, vội nói với Tần Uyển Uyển: “Tần cô nương, pháp trận này của tiền bối có thể kết hợp với kiếm của ta, không chừng có thể mở ra đường liên thông tại đây.”
Tần Uyển Uyển: “Cố Bắc Thành là xưng hô dành riêng cho sư phụ ta.”
Giản Hành Chi: “Ta biết ngay trong lòng đồ đệ, ta là Special.”
Y biết, nhưng y vẫn chọn để nàng ở lại nơi an toàn, còn mình đơn độc rời đi.
Tần Uyển Uyển: “Đúng vậy, người rất đặc biệt. Mấy năm qua, người là tên đàn ông duy nhất có thể khiến ta phẫn nộ.”
Vở kịch nhỏ 2【 Vở kịch nhỏ 3“Giản Hành Chi, Hoa Dung đã đặt bẫy người đấy!”】】
Tần Uyển Uyển: “Tạ đạo quân, ngài cầm trái chuối này liên lạc với sư phụ.”
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, cắt vào lòng bàn tay, bày pháp trận tụ linh của Tịch Sơn. Dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng đợi y, nàng không mắc nợ y, lần này cũng vậy.
Tạ Cô Đường: “Sư phụ cô là con khỉ à?”
Hả vậy là muốn hồi sinh Lận Ngôn Chi à?
Anh chơi lại không đó? Đánh chung đi chứ mình anh sao thắng nổi?
Anh nhà mình siêu siêu siêu tốt luôn.
Còn hơn cả khỉ ấy, nhoi gần chớt
ủa ta Kết Anh là sao nhỉ, ko đọc nhiều truyện tu tiên nên ko rành hihi
tu tiên thường có các cấp bậc, thì sau kim đan là nguyên anh ó
Sư phụ của Tần Uyển Uyển đúng là con khỉ ý, năng lượng dồi dào ko bao h cạn, nhảy nhót lung tung khắp chốn trêu tức ng khác
Sư phụ đúng nhoi như khỉ mà.
Đúng là dành riêng cho sư phụ thật, sau này ai ai cũng gọi tên thật, riêng sư phụ xài nickname.