Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 40

Chương 40

Thì ta cầu xin cô

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Một người tu sĩ từ khi bước vào con đường tu hành đến khi phi thăng trải qua tổng cộng sáu giai đoạn, gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp. Mỗi giai đoạn đều sẽ sàng lọc ra vô số người tu hành, có vài người một đêm Trúc Cơ, có vài người cả đời chẳng vào được tiên môn.

Từ Trúc Cơ đến Kim Đan, tu sĩ sẽ kết Kim Đan trong người, mà từ Kim Đan bước vào Nguyên Anh thì trong người phải kết ra Nguyên Anh.

Nghe thấy Tần Uyển Uyển muốn kết Anh tại đây, Tạ Cô Đường không khỏi nhíu mày: “Tần cô nương, vì sao cô lại chọn kết Anh ở đây? Như vậy quá mạo hiểm.”

Quá trình kết Anh vôcùng gian nan,ch cn sơsy mt tí,nh s tu²ha nhp ma,nng s nìtung mà chết.

TnUyn Uyn quansát xung quanh,ímím môi giithích: “T đoquân có nhtrưc đây taĩtng k gpįđưc mt côngt trong miếuth huóvin, tên làļTng Thi không?ĭHn và tưng¹thn ca Ln°Ngôn Chi gnnhư y đúc,¸thái đ điĩvi ta rttt.”

“Ta nh.”ÍT Cô Đưnggt đu: “Saođt nhiên côĪnương đ cpíđến hn?”

“Hômchúng ta đitìm ai trongQu Thành cólinh thú Mêótàng, ta đãúgp hn, hnnói vi taHoa Dung có.Chúng ta còníbiết đưc HoaìDung do mtİtay Ln NgônÍChi nuôi ln,có tình cmkhác thưng viLn Ngôn Chit trong mingìhn, mà GinĺHành Chi và]Ln Ngôn Chili trông rtging nhau. Thtra nh liĩca hn màchúng ta xácùđnh phi đĭGin Hành Chiđi tìm HoaDung.”

Đúng làthế.”

Nhưng ngưinày đã chếtɨlâu ri.” TnUyn Uyn nhcnh T CôĐưng: “Không nhngđã chết, hơnána tưng moca hn cònging Ln NgôniChi hơn. Lyĭdung mo cahn, cho dùlà nam sngjhay là thếthân ca LnNgôn Chi, hnľđu không nênè li mãiihu vin.”

Chonên ý côélà?”

T CôêĐưng hơi hiuưra: “Tng Thilúc đó cănìbn không phiTng Thi thts, có lhn chính làíHoa Dung, hocthuc h ca¸Hoa Dung. Btlun là cáinào, hn đulà ngưi HoaùDung phái tid chúng tađưa tin biti cho hn.”

Không sai, chonên li cóvn đ thìhai, vì saoĭhn mun GinăHành Chi?”

TnUyn Uyn phântích: “Hu vinca hn đulà ngưi tươngt Ln NgônChi. Hn btrí trn phápln như vyЇđ tp hpếlinh khí, có²l mun nghĩâcách tìm NgcLinh Lung, khiếnNgc Linh Lungáxut thế tiìđây. Bn chtïNgc Linh Lunglà mt loinăng lưng, nhiusc mnh nhưvy, ri litìm mt thânÎth cc kļging Ln NgônChi, hn doếLn Ngôn Chinuôi ln, ngàicm thy hnmun làm gì?”í

Chng l hnmun phc sinhILn Ngôn Chi?!”

T Cô Đưngbng tnh: “Cit hoàn sinh,ơđây là thutđnghch thiên.”

“Hnmun cơ thGin Hành Chiéđ phc sinhúLn Ngôn Chi.ìTiếp đó licó vn đth ba, vìsao hn khôngđích thân btGin Hành Chi?”

T Cô Đưngĩlc đu: “TaĨkhông biết.”

Trongnháy mt, TnUyn Uyn cmthy dưng nhưgia mình vàT Cô Đưng)có khí chtging như ĐchNhân Kit vàLý Nguyên Phương.Nàng đt taylên đu gi,mt l vÎthâm sâu khóìdò: “Ta đoánbi vì hnkhông có khnăng, hn phi³la Gin HànhChi đến đâyìmi có thchiếm đưc thânúth Gin HànhChi. Nam Phongb bt khôngùphi chuyn ngoàiÍý mun. Chonên hin giİpháp trn nàykhông ngoài haiïtác dng, hocélà nó khiếnLn Ngôn Chiphc sinh trongcơ th GinHành Chi, hocɨlà… cung cpísc mnh chohn đánh bi[và khng chếìGin Hành Chi.)Nhưng cho dùơlà tác dngnào, ch cnta rút schlinh khí Ĩđây, pháp trnĮca hn khôngīth thành hình.Bt k lànhm vào thânĩth hay làgiết Gin HànhChi, hn đukhông làm đưc.”ý

Quá trình kếtíNguyên Anh stiêu hao rtíln linh khíT Cô Đưngĩnói nh: “Chofnên cô đnhũdùng hành đngkết Anh rútci dưi đáyɨni.”

Không sai.”îTn Uyn Uyngt đu: “Choúnên bây gi,ngài đi tiếpĩng Gin HànhãChi, ta )đây rút linhkhí. Ch takết Nguyên AnhĬxong … TnĮUyn Uyn mímjmôi: “Ta vàngài cùng đicu sư ph.”Ï

Nhưng cô kếtAnh không cófai h pháp,ĩđến lúc đóımt khi HoaíDung nhn ranơi này cóÍd đng schy thng đến³đây…

Tn UynĩUyn không lên}tiếng. Lát sau,ļv mt nàngïbình tĩnh trli y: “Vyútc là GinɨHành Chi chếtļri, nếu khôngĩy s khôngòđ Hoa Dungxut hin trưcmt ta, quyЇry ta kết³Anh.”

Nhưng GinĮHành Chi… TnɪUyn Uyn mmIcưi, ánh mtĺtràn đy lòngýtin: “Ngưi khôngìth nào chếtti đây.”

Đóêlà Long NgoıThiên ca Tiêngii, làm saocó th chếtótrong tay Thànhch Qu Thànhnh nhoi.

Đi đi.”

Tn Uyn Uynơthúc gic y:Ĭ“Ngài chm trna, s làòsư ph sígp nguy him.”

T Cô Đưngĩnghe vy, yínhìn Tn UynUyn ngi xếpbng dưi đt,íthp thoáng thyđưc chút bóngếdáng Gin HànhChi trên ngưiĨTn Uyn Uyn.

Y¸chp tay thil vi nàng,sau đó lnh,mt xoay ngưi,giơ tay vutlưi kiếm. Máuĩnh xung đt,ápháp trn GinìHành Chi vaíném xung lúcìnãy rc sáng.³Tn Uyn Uynưnhìn Nam Phong{bên cnh, nhcnh: “Ngươi điõtheo T đoquân ra ngoài,ītin b liênlc.”

Vâng.” NamưPhong hơi tithân: “Trong lòngngưi, ta chngkhác gì tráiếchui tiêu.”

“Huídng đã khôngùt ri.” TnɩUyn Uyn anìi nó: “Rtnhiu ngưi đulà k vôdng.”

“Tn cônương.” V mtT Cô Đưngnghiêm túc: “Taïđi đây, côíbo trng.”

Chnhân.” Nam Phongbò lên vaiT Cô Đưng,lo lng nhìnTn Uyn Uyn:í“Ngưi nht đnhphi bo vchính mình.”

“Yênétâm đi.” Vómt Tn UynUyn ung dungđim tĩnh, gingnhư Gia CátôLưng ti thế,Ibày mưu tínhkế: “Lòng tacó tính toán,ócác ngưi điđi.”

T CôïĐưng gt đu.ìQuang kiếm trêntay y bngsáng, đt ngtvch lên tri,vùng tri tcîkhc thng mtîl to, TCô Đưng đónily ch sáng,(xông ra ngoài.

Dángv Tn UynUyn tiên phongĮđo ct, thếìngoi cao nhân,ìnhìn T CôĐưng ging nhưìtên la phónglên tri. Khonhkhc T CôĭĐưng tan biến,ònàng cũng không:duy trì niĩhình tưng caoõquý, bình tĩnht ch, nhithuyết hip nghĩaĨkia na, lpÏtc suy sp.

Nàngđau kh giơòtay bưng mt,bt đu trnan cm xúchong lon trongľmình.

Không sao c.”

Nàng run chân,ĩan i bníthân: “Đng s,Hoa Dung khôngđánh ti đây.Không đau, kếtìAnh thôi mà,ókhông đau…

Khôngđau cái rm!

Trnïan chng đưcđách gì, thmôchí còn phntác dng.

Bi vìļnàng đc sáchĩquá nhiu, biếtrõ nếu munĩkết Nguyên Anh,ìtu sĩ khôngnhng phi giácng Thiên Đođến cnh giiNguyên Anh, cólinh khí đyđ, còn cníthân th tôiɩluyn đến mc[dung np đưcđcưng đ linhíkhí cn thiếtưlúc kết Anh.

Giácįng đi viThiên Đo canàng không thànhvn đ, đếnđĐ Kiếp cònòđưc. Hin ti,ľlinh khí cũngĩcó ri, đulà chuyn nh.

Nhưngăvn đ làưtôi th, tmthi nàng chcó mt cáchtôi th.

Bn thânɪcưng ép mêlinh mch, lidng tâm phápĨXuân Sinh phchi liên tc.

Cáiïnày còn chngbng đ GinĩHành Chi đánhînàng bi littoàn thân, nhưngīđau linh cănăvà đau xươngcó th sođưc sao?!

Tn UynUyn nghĩ tiănghĩ lui, liênItc xoa tay.38 nhn ras lo lngíca cô, dèídt khích l:²Ch nhân, ĐiĪn chính không)s đau…

“Imming, cái gìâmà Đi nìchính. Kiu tínhăcách ca taũđây chng phinên ăn ăníung ung trongĩmt quyn truynngt sng, davào mt, nhmímt là có{c đám ngưi,cưng nhiu sao?!”Î

Tn Uyn Uyninghe thy ging38 đã tc,va đau khưva bi thương:îVì sao tali xuyên vàoɩmt quyn truynĐi n chính,va đau vakh va mt,các ngưi bmù h?!”

Thì38 gian nanágii thích: “Cóìl ông trichưng mt loingưi không cutiến như cô,}du sao cgng tiến lêními là nănglưng tích cc{mà.”

Li nàyưkhiến Tn UynơUyn nghn hng,ĩtrong phút chcÍcó cm giácnhư 38 đngtrên bc caođo đc. TnUyn Uyn nghnímt hi, chcó th hi:è“Cu lnh không?éLnh thì bưcìxung đi.”

“Yêntâm.” 38 khôngİhiu lm: “Hthng không sîlnh.”

Tn UynếUyn hít sâu,n ào mtĬhi làm nàngídu đi cmìxúc đôi chút.

Nàng¹ngm nghĩ, quyếtđnh chp nhnthc tế.

Dù saoicũng liri, vy thìc tôi thđi.

Tn Uyn Uyn¹giơ tay lênbt đu bàytrn dưi chân.²Sau khi chunb sn sàngïtrn pháp mìrng linh căn,Ïnàng hít sâu,:giơ tay kết,n.

Nàng thật sự rất sợ đau, cố ý chuẩn bị một ảo cảnh, nghĩ đợi lát nữa đắm chìm vào ảo cảnh, không chừng có thể giảm bớt đau đớn.

“Vâng, Đạo quân bảo trọng.”

“Vậy làm sao đây?” Nam Phong nghi hoặc, Tạ Cô Đường không đáp, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cứ chờ xem.”

Bố trí xong hết thảy, nàng nhắm mắt lại, ngồi xuống pháp trận sáng rực. Linh khí tức khắc chảy vào người Tần Uyển Uyển, thô bạo xông vào cơ thể, kéo mở linh căn dùng để lưu thông linh khí của nàng.

“Thì ngươi thế nào?”

Giản Hành Chi: “…”

Tần Uyển Uyển lập tức bước vào ảo cảnh. Nàng ở bên trong ăn thịt nướng, uống trà sữa. Mặc dù không biết tại sao ngồi trên bàn nhưng cả người đau đớn, có điều so với đối mặt trực tiếp thì vẫn có tác dụng xoa dịu rất lớn.

Nam Phong ngây người gật đầu, nhìn Tạ Cô Đường ngậm máu gà, lảo đảo chạy về phía sân viện Thẩm Tri Minh: “Thẩm… Thẩm đạo quân…”

Ăn thịt nướng xong, ăn tráng miệng; ăn tráng miệng xong, đi spa; thân thể càng đau, tâm hồn càng phải hưởng thụ.

Ai cũng không thể từ chối trà sữa, nhất là trà sữa vị dừa.

Ai cũng không thể từ chối trà sữa, nhất là trà sữa vị dừa.

“Cứu ta… Ta là Hoa Dung…”

Tạ Cô Đường giao chuối tiêu vào tay Thẩm Tri Minh: “Có thể liên lạc… cứu…”

Lúc Tần Uyển Uyển đang tôi thể, Tạ Cô Đường nhảy ra khỏi sơn động. Vừa đi ra, y phát hiện hình dáng toàn bộ phủ Thành chủ đã biến dạng.

Bầu trời đen ngòm, cả phủ lan tràn tơ máu màu đỏ, xung quanh im ắng giống như người cả phủ đều tan biến vào hư không.

Tạ Cô Đường còn chưa nói hết, thân thể đột ngột cứng đờ, ánh mắt rời rạc, sau đó ngoẹo đầu gục trên tay Thẩm Tri Minh.

“Ảo giác thính giác.”

Người y toàn là máu tươi, hoàn toàn không có linh khí vận hành. Thẩm Tri Minh và Quân Thù nghe thấy Ngọc Linh Lung thì cũng chẳng chú ý đến y, cộng thêm nhân phẩm Tạ Cô Đường đoan chính, căn bản chưa từng nghĩ đến khả năng y nói dối. Cả hai lập tức sử dụng thần thức nhận ra cái gọi là mắt trận Thái cực Thượng thanh trận, đồng thời chạy tới đó.

Tạ Cô Đường cúi đầu nhìn chuối tiêu trên tay, ấn lên pháp ấn màu đỏ, gọi: “Tiền bối.”

Rốt cuộc người kia chịu hết nổi, tức giận mắng: “Trời ơi, tổ tông của ta, cô muốn sống trong ảo cảnh thì liên quan gì ta?! Ảo giác thính giác và cầu cứu cũng không phân biệt được, làm sao cô sống được tới bây giờ thế?! Bổn tọa là Hoa Dung, là Thành chủ Quỷ Thành, cô mà không tới cứu ta…”

Giản Hành Chi đang nằm trong quan tài, được Thúy Lục mang đến chỗ Hoa Dung. Y nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường, trực giác mách bảo không ổn: “Sao lại là cậu? Bắc Thành đâu?”

“Tiền bối.” Tạ Cô Đường cắt ngang lời y: “Tần cô nương là một tu sĩ, cô ấy không phải một đứa trẻ.”

“Tần cô nương quyết định ở lại kết Anh, rút bớt linh khí giúp ngài.”

Sức khỏe Ninh Bất Ngôn không tốt, ngồi ở trong phòng. Tạ Cô Đường lảo đảo xông vào, quỳ gối trước mặt Ninh Bất Ngôn. Sau khi giải thích địa điểm và chuyện xảy ra, y ngẩng đầu nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ngài nhất định phải cứu… bằng hữu ta…”

“Cậu yên tâm.” Ánh mắt Liễu Phi Nhứ tràn đầy bi thương, nắm tay Tạ Cô Đường: “Chắc chắn ta sẽ cứu Giản tiểu hữu giúp cậu.”

Tạ Cô Đường thành thật đáp. Giản Hành Chi lập tức nổi giận: “Ta nói này, con người cậu bị sao vậy? Lần nào ta bảo cậu bảo vệ nó, cậu đều muốn chạy. Cậu còn bày đặt nói giữ lời sao?”

Muốn tới phòng Thẩm Tri Minh phải đi ngang phòng bếp, Tạ Cô Đường không đi thẳng tới phòng Thẩm Tri Minh mà ngược lại bắt hai con gà trong bếp, lấy máu gà xong thì giội lên người, vạch hai nhát kiếm lên thân. Ngụy tạo vết thương xong, y cầm túi nước đổ máu gà vào, đặt Nam Phong qua một bên: “Nam Phong, đợi lát nữa ngươi đi tìm tiền bối, bây giờ hãy trốn ở đây.”

Câu mắng này khiến sắc mặt Tạ Cô Đường không tốt lắm, y kiềm chế cảm xúc: “Ta giúp tiền bối gọi cứu viện rồi quay lại bảo vệ cô ấy. Tiền bối, hiện giờ làm sao xác nhận vị trí của ngài?”

Nàng thật sự rất sợ đau, cố ý chuẩn bị một ảo cảnh, nghĩ đợi lát nữa đắm chìm vào ảo cảnh, không chừng có thể giảm bớt đau đớn.

“Giúp đỡ? Ta cần giúp đỡ sao? Ta nói cậu này, lá gan nó rất nhỏ…”

“Đủ rồi!”

“Đây không phải ảo cảnh… Cứu ta! Cứu ta!”

Tần Uyển Uyển bị mắng mà sững người. Người kia trầm mặc chốc lát, dường như nhận ra mình thất thố, hắn bình tĩnh lại, lãnh khốc đáp: “Thì ta cầu xin cô.”

“Tiền bối.” Tạ Cô Đường cắt ngang lời y: “Tần cô nương là một tu sĩ, cô ấy không phải một đứa trẻ.”

Lời này khiến Giản Hành Chi sững người, Tạ Cô Đường lặp lại lần nữa: “Làm sao xác định vị trí của ngài?”

“Ngọc Linh Lung xuất thế ở đâu?” Quân Thù vội hỏi, Tạ Cô Đường nói đứt quãng giống như di ngôn trước khi chết: “Thái Cực thượng thanh trận… mắt trận… xin các người…”

Lời này khiến Giản Hành Chi sững người, Tạ Cô Đường lặp lại lần nữa: “Làm sao xác định vị trí của ngài?”

Tạ Cô Đường phun máu gà lên tay Thẩm Tri Minh, ngước gương mặt tái nhợt, run run nói: “Ngọc Linh Lung… xuất thế… bằng hữu ta bị bắt…”

“Ban nãy, ta đã nghiên cứu rồi. Dựa theo lộ tuyến ta đi và cách sắp đặt núi giả, có lẽ Quỷ Thành này là một Thái Cực thượng thanh trận. Các người xem cả thành như trận pháp, tìm mắt trận là có thể tìm được ta.”

“Ban nãy, ta đã nghiên cứu rồi. Dựa theo lộ tuyến ta đi và cách sắp đặt núi giả, có lẽ Quỷ Thành này là một Thái Cực thượng thanh trận. Các người xem cả thành như trận pháp, tìm mắt trận là có thể tìm được ta.”

Giản Hành Chi nhanh chóng bừng tỉnh khỏi những lời Tạ Cô Đường nói, báo ngay biện pháp xác nhận vị trí của mình cho Tạ Cô Đường biết.

Nghe thế, Tạ Cô Đường chậm chạp khấu đầu, sau đó không thẳng người dậy nữa.

Đợi Ninh Bất Ngôn đi rồi, Tạ Cô Đường lập tức thẳng người dậy. Y tìm ly trà uống miếng nước, giảm bớt mùi máu tanh buồn nôn trong miệng. Nam Phong ngu người ngồi xổm bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, kế tiếp…”

Tạ Cô Đường gật đầu: “Đã hiểu.”

Tạ Cô Đường thành thật đáp. Giản Hành Chi lập tức nổi giận: “Ta nói này, con người cậu bị sao vậy? Lần nào ta bảo cậu bảo vệ nó, cậu đều muốn chạy. Cậu còn bày đặt nói giữ lời sao?”

Nói xong, y cất chuối tiêu vào trong lòng, dùng thần thức quét xung quanh. Sau khi xác định vị trí bốn người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn, y ngẫm nghĩ, bèn bước về phía gian phòng Thẩm Tri Minh trước.

“Tạ đạo quân.” Nam Phong nhắc nhở y: “Ngài có thể gọi hết bọn họ ra rồi thông báo một lượt mà.”

Giản Hành Chi nằm trong quan tài nghe phía bên kia đổi người, ngỡ ngàng hỏi: “Ngươi là ai? Tạ Cô Đường đâu?”

“Tạ đạo quân.” Nam Phong nhắc nhở y: “Ngài có thể gọi hết bọn họ ra rồi thông báo một lượt mà.”

Tạ Cô Đường phủ nhận ý kiến của Nam Phong: “Nếu làm như vậy, ta phải đi cùng họ cứu tiền bối, nếu không họ sẽ nghi ngờ ta gạt họ, không chừng sẽ lưỡng lự không chịu ra tay. Nhưng ta còn phải trở về hộ pháp cho Tần cô nương.”

“Không được.”

Tạ Cô Đường phủ nhận ý kiến của Nam Phong: “Nếu làm như vậy, ta phải đi cùng họ cứu tiền bối, nếu không họ sẽ nghi ngờ ta gạt họ, không chừng sẽ lưỡng lự không chịu ra tay. Nhưng ta còn phải trở về hộ pháp cho Tần cô nương.”

“Vậy làm sao đây?” Nam Phong nghi hoặc, Tạ Cô Đường không đáp, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cứ chờ xem.”

Ninh Bất Ngôn tỏ vẻ đau lòng, xoay người, mang theo gió tuyết toàn thân, cầm kiếm rời đi.

“Như thị ngã văn, tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyền, bọt bóng, như sương, như chớp lóe(*)…”

Muốn tới phòng Thẩm Tri Minh phải đi ngang phòng bếp, Tạ Cô Đường không đi thẳng tới phòng Thẩm Tri Minh mà ngược lại bắt hai con gà trong bếp, lấy máu gà xong thì giội lên người, vạch hai nhát kiếm lên thân. Ngụy tạo vết thương xong, y cầm túi nước đổ máu gà vào, đặt Nam Phong qua một bên: “Nam Phong, đợi lát nữa ngươi đi tìm tiền bối, bây giờ hãy trốn ở đây.”

Nam Phong ngây người gật đầu, nhìn Tạ Cô Đường ngậm máu gà, lảo đảo chạy về phía sân viện Thẩm Tri Minh: “Thẩm… Thẩm đạo quân…”

“Vậy Tạ Cô Đường đâu?”

Thẩm Tri Minh đang bàn bạc chuyện gì đó với Quân Thù. Nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường tiến vào, bọn họ lập tức chạy đến trước mặt Tạ Cô Đường, đỡ y đang ngã dưới đất dậy.

Tạ Cô Đường phun máu gà lên tay Thẩm Tri Minh, ngước gương mặt tái nhợt, run run nói: “Ngọc Linh Lung… xuất thế… bằng hữu ta bị bắt…”

“Ngọc Linh Lung xuất thế ở đâu?” Quân Thù vội hỏi, Tạ Cô Đường nói đứt quãng giống như di ngôn trước khi chết: “Thái Cực thượng thanh trận… mắt trận… xin các người…”

Tạ Cô Đường giao chuối tiêu vào tay Thẩm Tri Minh: “Có thể liên lạc… cứu…”

Bầu trời đen ngòm, cả phủ lan tràn tơ máu màu đỏ, xung quanh im ắng giống như người cả phủ đều tan biến vào hư không.

Tạ Cô Đường còn chưa nói hết, thân thể đột ngột cứng đờ, ánh mắt rời rạc, sau đó ngoẹo đầu gục trên tay Thẩm Tri Minh.

Nói xong, y cất chuối tiêu vào trong lòng, dùng thần thức quét xung quanh. Sau khi xác định vị trí bốn người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn, y ngẫm nghĩ, bèn bước về phía gian phòng Thẩm Tri Minh trước.

Người y toàn là máu tươi, hoàn toàn không có linh khí vận hành. Thẩm Tri Minh và Quân Thù nghe thấy Ngọc Linh Lung thì cũng chẳng chú ý đến y, cộng thêm nhân phẩm Tạ Cô Đường đoan chính, căn bản chưa từng nghĩ đến khả năng y nói dối. Cả hai lập tức sử dụng thần thức nhận ra cái gọi là mắt trận Thái cực Thượng thanh trận, đồng thời chạy tới đó.

Cả hai vừa đi, Tạ Cô Đường lập tức mở mắt, lại chạy tới tiểu viện Liễu Phi Nhứ, bắt chước y hệt. Y kéo tay Liễu Phi Nhứ, sau khi giải thích địa điểm, chân thành nhìn Liễu Phi Nhứ, run run mở miệng: “Ngài nhất định phải cứu… cứu…”

“Cậu yên tâm.” Ánh mắt Liễu Phi Nhứ tràn đầy bi thương, nắm tay Tạ Cô Đường: “Chắc chắn ta sẽ cứu Giản tiểu hữu giúp cậu.”

(*) Trích Kinh Kim Cương.

Trong lúc đầu óc Giản Hành Chi mù mờ, Tần Uyển Uyển cảm giác gân mạch mình đau như sắp nổ tung, ảo cảnh của nàng lung lay chực đổ, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì.

Nghe thấy thế, Tạ Cô Đường mỉm cười nhẹ nhõm, khép mắt lại.

Liễu Phi Nhứ thở dài, đứng dậy, cấp tốc chạy tới mắt trận.

Lúc Tần Uyển Uyển đang tôi thể, Tạ Cô Đường nhảy ra khỏi sơn động. Vừa đi ra, y phát hiện hình dáng toàn bộ phủ Thành chủ đã biến dạng.

Chân trước hắn vừa đi, chân sau Tạ Cô Đường đã bò dậy, chạy tới phòng Ninh Bất Ngôn.

Tạ Cô Đường gật đầu: “Đã hiểu.”

Sức khỏe Ninh Bất Ngôn không tốt, ngồi ở trong phòng. Tạ Cô Đường lảo đảo xông vào, quỳ gối trước mặt Ninh Bất Ngôn. Sau khi giải thích địa điểm và chuyện xảy ra, y ngẩng đầu nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ngài nhất định phải cứu… bằng hữu ta…”

“Mau chóng đuổi theo, cứu tiền bối.” Tạ Cô Đường lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn của cán bộ già lúc thường, cứ như vở diễn thần sầu vừa nãy chưa từng xảy ra. Y dặn dò Nam Phong: “Đến lúc đó, Tần cô nương liên lạc với ngươi, ta bảo vệ cô ấy rồi cùng tới đó gặp mặt.”

“Cậu yên tâm.” Ninh Bất Ngôn bị Tạ Cô Đường làm cảm động, lập tức đứng dậy: “Ta lập tức đi lấy Ngọc Linh… à không, đi cứu người. Cậu yên tâm.”

“Cậu yên tâm.” Ninh Bất Ngôn bị Tạ Cô Đường làm cảm động, lập tức đứng dậy: “Ta lập tức đi lấy Ngọc Linh… à không, đi cứu người. Cậu yên tâm.”

Nghe thế, Tạ Cô Đường chậm chạp khấu đầu, sau đó không thẳng người dậy nữa.

Giản Hành Chi cố chấp truy hỏi. Thẩm Tri Minh trầm mặc chốc lát, đau lòng nói: “Y chết rồi.”

Tạ Cô Đường cúi đầu nhìn chuối tiêu trên tay, ấn lên pháp ấn màu đỏ, gọi: “Tiền bối.”

Ninh Bất Ngôn tỏ vẻ đau lòng, xoay người, mang theo gió tuyết toàn thân, cầm kiếm rời đi.

Đợi Ninh Bất Ngôn đi rồi, Tạ Cô Đường lập tức thẳng người dậy. Y tìm ly trà uống miếng nước, giảm bớt mùi máu tanh buồn nôn trong miệng. Nam Phong ngu người ngồi xổm bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, kế tiếp…”

“Mau chóng đuổi theo, cứu tiền bối.” Tạ Cô Đường lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn của cán bộ già lúc thường, cứ như vở diễn thần sầu vừa nãy chưa từng xảy ra. Y dặn dò Nam Phong: “Đến lúc đó, Tần cô nương liên lạc với ngươi, ta bảo vệ cô ấy rồi cùng tới đó gặp mặt.”

“Giúp đỡ? Ta cần giúp đỡ sao? Ta nói cậu này, lá gan nó rất nhỏ…”

“Vâng, Đạo quân bảo trọng.”

Nói xong, Nam Phong cấp tốc chạy đi.

Tần Uyển Uyển ăn gà rán, tự nhủ: “Chắc chắn là ảo giác muốn lôi ta khỏi ảo cảnh, thế giới này không có quỷ, ta không cần sợ.”

Tạ Cô Đường xoay người chạy băng băng về hướng núi giả.

Lúc này, Thẩm Tri Minh giơ tay ấn pháp ấn trên chuối tiêu, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, cậu vẫn ổn chứ? Cậu đang ở đâu?”

“Không được.”

“Tại hạ Thẩm Minh.” Thẩm Tri Minh trơ mặt nói láo: “Lúc nãy, ta được Tạ đạo quân nhờ vả cứu cậu. Đợi lát nữa tìm được mắt trận, ta cần cậu phối hợp với chúng ta.”

Giản Hành Chi nằm trong quan tài nghe phía bên kia đổi người, ngỡ ngàng hỏi: “Ngươi là ai? Tạ Cô Đường đâu?”

“Tại hạ Thẩm Minh.” Thẩm Tri Minh trơ mặt nói láo: “Lúc nãy, ta được Tạ đạo quân nhờ vả cứu cậu. Đợi lát nữa tìm được mắt trận, ta cần cậu phối hợp với chúng ta.”

“Vậy Tạ Cô Đường đâu?”

Giản Hành Chi cố chấp truy hỏi. Thẩm Tri Minh trầm mặc chốc lát, đau lòng nói: “Y chết rồi.”

Cả hai vừa đi, Tạ Cô Đường lập tức mở mắt, lại chạy tới tiểu viện Liễu Phi Nhứ, bắt chước y hệt. Y kéo tay Liễu Phi Nhứ, sau khi giải thích địa điểm, chân thành nhìn Liễu Phi Nhứ, run run mở miệng: “Ngài nhất định phải cứu… cứu…”

Giản Hành Chi ngớ người, ban nãy còn khỏe mạnh mà, sao chết nhanh vậy?!

Tốt xấu gì Tạ Cô Đường cũng cận kề Hóa Thần, xảy ra chuyện gì rồi? Kẻ địch mạnh đến vậy sao?! Cái này sao có thể?

Thẩm Tri Minh thấy y không nói, nghĩ rằng y đau lòng quá độ, bèn an ủi: “Cậu đừng quá đau lòng, chúng ta sẽ đến cứu cậu. Cậu chớ nên phụ cơ hội mà Tạ đạo quân dùng mạng đánh đổi. Mặc dù y chết, nhưng y vĩnh viễn sống trong lòng cậu!”

Giản Hành Chi: “…”

Nói sảng gì vậy, còn ghê hơn cả Cố Bắc Thành.

Giản Hành Chi đang nằm trong quan tài, được Thúy Lục mang đến chỗ Hoa Dung. Y nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường, trực giác mách bảo không ổn: “Sao lại là cậu? Bắc Thành đâu?”

Nghe thấy thế, Tạ Cô Đường mỉm cười nhẹ nhõm, khép mắt lại.

Trong lúc đầu óc Giản Hành Chi mù mờ, Tần Uyển Uyển cảm giác gân mạch mình đau như sắp nổ tung, ảo cảnh của nàng lung lay chực đổ, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì.

Ăn thịt nướng xong, ăn tráng miệng; ăn tráng miệng xong, đi spa; thân thể càng đau, tâm hồn càng phải hưởng thụ.

Nhưng không biết từ khi nào, nàng bắt đầu cảm giác xung quanh có một âm thanh ma quái u ám gọi nàng: “Cứu ta…”

“Ảo giác thính giác.”

Tần Uyển Uyển ăn gà rán, tự nhủ: “Chắc chắn là ảo giác muốn lôi ta khỏi ảo cảnh, thế giới này không có quỷ, ta không cần sợ.”

“Cứu ta… Ta là Hoa Dung…”

Thẩm Tri Minh thấy y không nói, nghĩ rằng y đau lòng quá độ, bèn an ủi: “Cậu đừng quá đau lòng, chúng ta sẽ đến cứu cậu. Cậu chớ nên phụ cơ hội mà Tạ đạo quân dùng mạng đánh đổi. Mặc dù y chết, nhưng y vĩnh viễn sống trong lòng cậu!”

“Xạo thế mà cũng nói được.”

Tần Uyển Uyển uống hớp bia để bản thân bình tĩnh một chút: “Xem ra tâm trí ta không đủ vững vàng, ảo ảnh cũng không chân thực. Ta sẽ không ra đâu.”

“Tần cô nương quyết định ở lại kết Anh, rút bớt linh khí giúp ngài.”

Tốt xấu gì Tạ Cô Đường cũng cận kề Hóa Thần, xảy ra chuyện gì rồi? Kẻ địch mạnh đến vậy sao?! Cái này sao có thể?

“Đây không phải ảo cảnh… Cứu ta! Cứu ta!”

Giọng nói người kia trở nên cáu kỉnh. Tần Uyển Uyển tu ừng ực thêm mấy ngụm bia, cảm giác không tĩnh tâm được, bèn nhắm mắt, quyết định bắt chước Giản Hành Chi tụng kinh.

“Như thị ngã văn, tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyền, bọt bóng, như sương, như chớp lóe(*)…”

Nhưng không biết từ khi nào, nàng bắt đầu cảm giác xung quanh có một âm thanh ma quái u ám gọi nàng: “Cứu ta…”

“Xạo thế mà cũng nói được.”Lúc này, Thẩm Tri Minh giơ tay ấn pháp ấn trên chuối tiêu, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, cậu vẫn ổn chứ? Cậu đang ở đâu?”(*) Trích Kinh Kim Cương.

Nói xong, Nam Phong cấp tốc chạy đi.

“Đủ rồi!”

Rốt cuộc người kia chịu hết nổi, tức giận mắng: “Trời ơi, tổ tông của ta, cô muốn sống trong ảo cảnh thì liên quan gì ta?! Ảo giác thính giác và cầu cứu cũng không phân biệt được, làm sao cô sống được tới bây giờ thế?! Bổn tọa là Hoa Dung, là Thành chủ Quỷ Thành, cô mà không tới cứu ta…”

“Thì ngươi thế nào?”

Thẩm Tri Minh đang bàn bạc chuyện gì đó với Quân Thù. Nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường tiến vào, bọn họ lập tức chạy đến trước mặt Tạ Cô Đường, đỡ y đang ngã dưới đất dậy.

Tần Uyển Uyển bị mắng mà sững người. Người kia trầm mặc chốc lát, dường như nhận ra mình thất thố, hắn bình tĩnh lại, lãnh khốc đáp: “Thì ta cầu xin cô.”

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nhung
Nhung
2 Năm Cách đây

Anh Tạ hơi bị gian manh nhá

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Thiết lập nhân vật của anh Tạ sụp đổ nhanh vậy? Mình nhớ khúc đầu xuất hiện tiên phong đạo cốt lắm mà, làm mình còn liên tưởng đến mấy ông đạo trưởng râu dài bạc phơ á. Chả lẽ nhớ nhầm???

Thảo chu
Thảo chu
Reply to  Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Đâu, lúc đầu có bảo anh tạ phiên bản cấp thấp của a Giản mà… hình tượng ổ dạng fake ko tới nơi

Pumpkin Pie
Pumpkin Pie
2 Năm Cách đây

Minh chứng sống của câu “gần mực thì đen” :>>

Linh
Linh
1 Năm Cách đây

Tạ đạo quân, anh thay đổi rồi

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!