Chương 40
Thì ta cầu xin cô
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Một người tu sĩ từ khi bước vào con đường tu hành đến khi phi thăng trải qua tổng cộng sáu giai đoạn, gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp. Mỗi giai đoạn đều sẽ sàng lọc ra vô số người tu hành, có vài người một đêm Trúc Cơ, có vài người cả đời chẳng vào được tiên môn.
Từ Trúc Cơ đến Kim Đan, tu sĩ sẽ kết Kim Đan trong người, mà từ Kim Đan bước vào Nguyên Anh thì trong người phải kết ra Nguyên Anh.
Nghe thấy Tần Uyển Uyển muốn kết Anh tại đây, Tạ Cô Đường không khỏi nhíu mày: “Tần cô nương, vì sao cô lại chọn kết Anh ở đây? Như vậy quá mạo hiểm.”
Quá trình kết Anh vôốcùng gian nan,ẫchỉ cần sơễsẩy một tí,ỉnhẹ sẽ tẩu²hỏa nhập ma,ồnặng sẽ nổìtung mà chết.
TầnầUyển Uyển quanḹsát xung quanh,ímím môi giảiỉthích: “Tạ đạoỉquân có nhớầtrước đây taĩtừng kể gặpįđược một côngịtử trong miếuἴthờ ở hậuóviện, tên làļTống Thời không?ĭHắn và tượng¹thần của Lận°Ngôn Chi gầnẵnhư y đúc,¸thái độ đốiĩvới ta rấtợtốt.”
“Ta nhớ.”ÍTạ Cô Đườngỉgật đầu: “Saoằđột nhiên côĪnương đề cậpíđến hắn?”
“Hômἶchúng ta điệtìm ai trongữQuỷ Thành cóựlinh thú Mêótàng, ta đãúgặp hắn, hắnἰnói với taấHoa Dung có.ỉChúng ta còníbiết được HoaìDung do mộtİtay Lận NgônÍChi nuôi lớn,ỉcó tình cảmỉkhác thường vớiựLận Ngôn Chiẻtừ trong miệngìhắn, mà GiảnĺHành Chi và]Lận Ngôn Chiềlại trông rấtễgiống nhau. Thậtỉra nhờ lờiĩcủa hắn màủchúng ta xácùđịnh phải đểĭGiản Hành Chiἱđi tìm HoaễDung.”
“Đúng làỉthế.”
“Nhưng ngườiỉnày đã chếtɨlâu rồi.” TầnộUyển Uyển nhắcịnhở Tạ CôịĐường: “Không nhữngịđã chết, hơnánữa tướng mạoạcủa hắn cònứgiống Lận NgôniChi hơn. Lấyĭdung mạo củaỉhắn, cho dùịlà nam sủngjhay là thế‹thân của LậnἴNgôn Chi, hắnľđều không nênèở lại mãiihậu viện.”
“Choằnên ý côélà?”
Tạ CôêĐường hơi hiểuưra: “Tống Thờiẵlúc đó cănìbản không phảiảTống Thời thậtẫsự, có lẽỉhắn chính làíHoa Dung, hoặcỉthuộc hạ của¸Hoa Dung. Bấtừluận là cáiịnào, hắn đềuợlà người HoaùDung phái tớiảdụ chúng taḻđưa tiền bốiḽtới cho hắn.”ọ
“Không sai, choựnên lại cóệvấn đề thứìhai, vì saoĭhắn muốn GiảnăHành Chi?”
TầnἵUyển Uyển phânịtích: “Hậu việnốcủa hắn đềuằlà người tươngἱtự Lận NgônἶChi. Hắn bốỏtrí trận phápồlớn như vậyЇđể tập hợpếlinh khí, có²lẽ muốn nghĩâcách tìm NgọcἰLinh Lung, khiếnḻNgọc Linh Lungáxuất thế tạiìđây. Bản chấtïNgọc Linh Lungἲlà một loạiỉnăng lượng, nhiềuẻsức mạnh nhưἴvậy, rồi lạiἴtìm một thânÎthể cực kỳļgiống Lận NgônịChi, hắn doếLận Ngôn Chiẹnuôi lớn, ngàiẵcảm thấy hắnữmuốn làm gì?”í
“Chẳng lẽ hắnừmuốn phục sinhILận Ngôn Chi?!”ữ
Tạ Cô Đườngửbừng tỉnh: “Cảiởtử hoàn sinh,ơđây là thuậtđnghịch thiên.”
“Hắnἵmuốn cơ thểἴGiản Hành Chiéđể phục sinhúLận Ngôn Chi.ìTiếp đó lạiởcó vấn đềἵthứ ba, vìậsao hắn khôngửđích thân bắtằGiản Hành Chi?”ἶ
Tạ Cô Đườngĩlắc đầu: “TaĨkhông biết.”
Trongỗnháy mắt, TầnỡUyển Uyển cảmịthấy dường nhưḷgiữa mình vàἱTạ Cô Đường)có khí chấtầgiống như ĐịchḹNhân Kiệt vàἵLý Nguyên Phương.ḷNàng đặt tayớlên đầu gối,ỏmặt lộ vẻÎthâm sâu khóìdò: “Ta đoánἵbởi vì hắnḷkhông có khảἳnăng, hắn phải³lừa Giản HànhặChi đến đâyìmới có thểạchiếm được thânúthể Giản HànhồChi. Nam Phongịbị bắt khôngùphải chuyện ngoàiÍý muốn. Choịnên hiện giờİpháp trận nàyủkhông ngoài haiïtác dụng, hoặcélà nó khiếnỵLận Ngôn Chiừphục sinh trongỷcơ thể GiảnἰHành Chi, hoặcɨlà… cung cấpísức mạnh choỗhắn đánh bại[và khống chếìGiản Hành Chi.)Nhưng cho dùơlà tác dụngảnào, chỉ cầnẵta rút sạchởlinh khí ởĨđây, pháp trậnĮcủa hắn khôngīthể thành hình.ḷBất kể làỉnhắm vào thânĩthể hay làỳgiết Giản HànhễChi, hắn đềuằkhông làm được.”ý
“Quá trình kếtíNguyên Anh sẽỏtiêu hao rấtílớn linh khí…”ờTạ Cô Đườngĩnói nhỏ: “Chofnên cô địnhũdùng hành độngụkết Anh rútỷcủi dưới đáyɨnồi.”
“Không sai.”îTần Uyển Uyểnệgật đầu: “Choúnên bây giờ,ḻngài đi tiếpĩứng Giản HànhãChi, ta ở)đây rút linhỏkhí. Chờ taổkết Nguyên AnhĬxong …” TầnĮUyển Uyển mímjmôi: “Ta vàởngài cùng điừcứu sư phụ.”Ï
“Nhưng cô kếtἰAnh không cófai hộ pháp,ĩđến lúc đóımột khi HoaíDung nhận raồnơi này cóÍdị động sẽứchạy thẳng đến³đây…”
Tần UyểnĩUyển không lên}tiếng. Lát sau,ļvẻ mặt nàngïbình tĩnh trảốlời y: “Vậyútức là GiảnɨHành Chi chếtļrồi, nếu khôngĩy sẽ khôngòđể Hoa Dungựxuất hiện trướcịmặt ta, quấyЇrầy ta kết³Anh.”
“Nhưng GiảnĮHành Chi…” TầnɪUyển Uyển mỉmIcười, ánh mắtĺtràn đầy lòngýtin: “Người khôngìthể nào chếtỉtại đây.”
Đóêlà Long NgạoıThiên của Tiênịgiới, làm saoἷcó thể chếtótrong tay Thànhỷchủ Quỷ Thànhậnhỏ nhoi.
“Đi đi.”ẳ
Tần Uyển Uyểnơthúc giục y:Ĭ“Ngài chậm trễạnữa, sợ làòsư phụ sẽígặp nguy hiểm.”ỉ
Tạ Cô Đườngĩnghe vậy, yínhìn Tần UyểnấUyển ngồi xếpẩbằng dưới đất,íthấp thoáng thấyịđược chút bóngếdáng Giản HànhỉChi trên ngườiĨTần Uyển Uyển.
Y¸chắp tay thiụlễ với nàng,ỷsau đó lạnh,mắt xoay người,ộgiơ tay vuốtụlưỡi kiếm. Máuĩnhỏ xuống đất,ápháp trận GiảnìHành Chi vừaíném xuống lúcìnãy rực sáng.³Tần Uyển Uyểnưnhìn Nam Phong{bên cạnh, nhắcỉnhở: “Ngươi điõtheo Tạ đạoốquân ra ngoài,ītiện bề liênữlạc.”
“Vâng.” NamưPhong hơi tủiứthân: “Trong lòngẳngười, ta chẳngḻkhác gì tráiếchuối tiêu.”
“Hữuídụng đã khôngùtệ rồi.” TầnɩUyển Uyển anìủi nó: “Rấtἶnhiều người đềuỉlà kẻ vôồdụng.”
“Tần côἶnương.” Vẻ mặtễTạ Cô Đườngἰnghiêm túc: “Taïđi đây, côíbảo trọng.”
“Chủỳnhân.” Nam Phongỏbò lên vaiổTạ Cô Đường,ờlo lắng nhìnễTần Uyển Uyển:í“Người nhất địnhồphải bảo vệ‹chính mình.”
“Yênétâm đi.” Vẻómặt Tần UyểnỉUyển ung dungẵđiềm tĩnh, giốngạnhư Gia CátôLượng tại thế,Ibày mưu tínhỷkế: “Lòng taỳcó tính toán,ócác người điỳđi.”
Tạ CôïĐường gật đầu.ìQuang kiếm trênờtay y bừngịsáng, đột ngộtἷvạch lên trời,ỹvùng trời tứcîkhắc thủng mộtîlỗ to, TạốCô Đường đónilấy chỗ sáng,(xông ra ngoài.
Dángỡvẻ Tần UyểnủUyển tiên phongĮđạo cốt, thếìngoại cao nhân,ìnhìn Tạ CôừĐường giống nhưìtên lửa phóngἵlên trời. Khoảnhễkhắc Tạ CôĭĐường tan biến,ònàng cũng không:duy trì nổiĩhình tượng caoõquý, bình tĩnhỡtự chủ, nhiệtỉhuyết hiệp nghĩaĨkia nữa, lậpÏtức suy sụp.
Nàngốđau khổ giơòtay bưng mặt,ảbắt đầu trấnἷan cảm xúcỗhoảng loạn trongľmình.
“Không sao cả.”ừ
Nàng run chân,ĩan ủi bảníthân: “Đừng sợ,ἴHoa Dung khôngẫđánh tới đây.ợKhông đau, kếtìAnh thôi mà,ókhông đau…”
Khôngỉđau cái rắm!
Trấnïan chẳng đượcắđách gì, thậmôchí còn phảnắtác dụng.
Bởi vìļnàng đọc sáchĩquá nhiều, biếtẳrõ nếu muốnĩkết Nguyên Anh,ìtu sĩ khôngịnhững phải giácẽngộ Thiên Đạoỉđến cảnh giớiấNguyên Anh, cóẻlinh khí đầyỉđủ, còn cầníthân thể tôiɩluyện đến mức[dung nạp đượcđcường độ linhíkhí cần thiếtưlúc kết Anh.
Giácįngộ đối vớiỉThiên Đạo củaởnàng không thànhớvấn đề, đếnđĐộ Kiếp cònòđược. Hiện tại,ľlinh khí cũngĩcó rồi, đềuắlà chuyện nhỏ.
Nhưngăvấn đề làưtôi thể, tạmửthời nàng chỉỵcó một cáchặtôi thể.
Bản thânɪcưỡng ép mởêlinh mạch, lợiẩdụng tâm phápĨXuân Sinh phụcậhồi liên tục.
Cáiïnày còn chẳngἴbằng để GiảnĩHành Chi đánhînàng bại liệtẩtoàn thân, nhưngīđau linh cănăvà đau xươngừcó thể soụđược sao?!
Tần UyểnịUyển nghĩ tớiănghĩ lui, liênItục xoa tay.ἱ38 nhận raằsự lo lắngícủa cô, dèídặt khích lệ:²“Chủ nhân, ĐạiĪnữ chính không)sợ đau…”
“Imỉmiệng, cái gìâmà Đại nữìchính. Kiểu tínhăcách của taũđây chẳng phảiởnên ăn ăníuống uống trongĩmột quyển truyệnẹngọt sủng, dựaḻvào mặt, nhắmímắt là có{cả đám người,cưng nhiều sao?!”Î
Tần Uyển Uyểninghe thấy giọngỡ38 đã tức,‹vừa đau khổưvừa bi thương:î“Vì sao taủlại xuyên vàoɩmột quyển truyệnệĐại nữ chính,ụvừa đau vừaắkhổ vừa mệt,ẽcác người bịễmù hả?!”
“Thì…”ḹ38 gian nanágiải thích: “Cóìlẽ ông trờiịchướng mắt loạiắngười không cầuợtiến như cô,}dẫu sao cốỉgắng tiến lênímới là năngỵlượng tích cực{mà.”
Lời nàyưkhiến Tần UyểnơUyển nghẹn họng,ĩtrong phút chốcÍcó cảm giácởnhư 38 đứngửtrên bục caoịđạo đức. TầnḹUyển Uyển nghẹnímột hồi, chỉịcó thể hỏi:è“Cậu lạnh không?éLạnh thì bướcìxuống đi.”
“Yênứtâm.” 38 khôngİhiểu lắm: “Hệịthống không sợîlạnh.”
Tần UyểnếUyển hít sâu,ễồn ào mộtĬhồi làm nàngídịu đi cảmìxúc đôi chút.
Nàng¹ngẫm nghĩ, quyếtợđịnh chấp nhậnảthực tế.
Dù saoicũng ở lạiụrồi, vậy thìủcứ tôi thểểđi.
Tần Uyển Uyển¹giơ tay lênỉbắt đầu bàyỉtrận dưới chân.²Sau khi chuẩnậbị sẵn sàngïtrận pháp mởìrộng linh căn,Ïnàng hít sâu,:giơ tay kết,ấn.
Nàng thật sự rất sợ đau, cố ý chuẩn bị một ảo cảnh, nghĩ đợi lát nữa đắm chìm vào ảo cảnh, không chừng có thể giảm bớt đau đớn.
“Vâng, Đạo quân bảo trọng.”
“Vậy làm sao đây?” Nam Phong nghi hoặc, Tạ Cô Đường không đáp, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cứ chờ xem.”
Bố trí xong hết thảy, nàng nhắm mắt lại, ngồi xuống pháp trận sáng rực. Linh khí tức khắc chảy vào người Tần Uyển Uyển, thô bạo xông vào cơ thể, kéo mở linh căn dùng để lưu thông linh khí của nàng.
“Thì ngươi thế nào?”
Giản Hành Chi: “…”
Tần Uyển Uyển lập tức bước vào ảo cảnh. Nàng ở bên trong ăn thịt nướng, uống trà sữa. Mặc dù không biết tại sao ngồi trên bàn nhưng cả người đau đớn, có điều so với đối mặt trực tiếp thì vẫn có tác dụng xoa dịu rất lớn.
Nam Phong ngây người gật đầu, nhìn Tạ Cô Đường ngậm máu gà, lảo đảo chạy về phía sân viện Thẩm Tri Minh: “Thẩm… Thẩm đạo quân…”
Ăn thịt nướng xong, ăn tráng miệng; ăn tráng miệng xong, đi spa; thân thể càng đau, tâm hồn càng phải hưởng thụ.
Ai cũng không thể từ chối trà sữa, nhất là trà sữa vị dừa.
Ai cũng không thể từ chối trà sữa, nhất là trà sữa vị dừa.
“Cứu ta… Ta là Hoa Dung…”
Tạ Cô Đường giao chuối tiêu vào tay Thẩm Tri Minh: “Có thể liên lạc… cứu…”
Lúc Tần Uyển Uyển đang tôi thể, Tạ Cô Đường nhảy ra khỏi sơn động. Vừa đi ra, y phát hiện hình dáng toàn bộ phủ Thành chủ đã biến dạng.
Bầu trời đen ngòm, cả phủ lan tràn tơ máu màu đỏ, xung quanh im ắng giống như người cả phủ đều tan biến vào hư không.
Tạ Cô Đường còn chưa nói hết, thân thể đột ngột cứng đờ, ánh mắt rời rạc, sau đó ngoẹo đầu gục trên tay Thẩm Tri Minh.
“Ảo giác thính giác.”
Người y toàn là máu tươi, hoàn toàn không có linh khí vận hành. Thẩm Tri Minh và Quân Thù nghe thấy Ngọc Linh Lung thì cũng chẳng chú ý đến y, cộng thêm nhân phẩm Tạ Cô Đường đoan chính, căn bản chưa từng nghĩ đến khả năng y nói dối. Cả hai lập tức sử dụng thần thức nhận ra cái gọi là mắt trận Thái cực Thượng thanh trận, đồng thời chạy tới đó.
Tạ Cô Đường cúi đầu nhìn chuối tiêu trên tay, ấn lên pháp ấn màu đỏ, gọi: “Tiền bối.”
Rốt cuộc người kia chịu hết nổi, tức giận mắng: “Trời ơi, tổ tông của ta, cô muốn sống trong ảo cảnh thì liên quan gì ta?! Ảo giác thính giác và cầu cứu cũng không phân biệt được, làm sao cô sống được tới bây giờ thế?! Bổn tọa là Hoa Dung, là Thành chủ Quỷ Thành, cô mà không tới cứu ta…”
Giản Hành Chi đang nằm trong quan tài, được Thúy Lục mang đến chỗ Hoa Dung. Y nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường, trực giác mách bảo không ổn: “Sao lại là cậu? Bắc Thành đâu?”
“Tiền bối.” Tạ Cô Đường cắt ngang lời y: “Tần cô nương là một tu sĩ, cô ấy không phải một đứa trẻ.”
“Tần cô nương quyết định ở lại kết Anh, rút bớt linh khí giúp ngài.”
Sức khỏe Ninh Bất Ngôn không tốt, ngồi ở trong phòng. Tạ Cô Đường lảo đảo xông vào, quỳ gối trước mặt Ninh Bất Ngôn. Sau khi giải thích địa điểm và chuyện xảy ra, y ngẩng đầu nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ngài nhất định phải cứu… bằng hữu ta…”
“Cậu yên tâm.” Ánh mắt Liễu Phi Nhứ tràn đầy bi thương, nắm tay Tạ Cô Đường: “Chắc chắn ta sẽ cứu Giản tiểu hữu giúp cậu.”
Tạ Cô Đường thành thật đáp. Giản Hành Chi lập tức nổi giận: “Ta nói này, con người cậu bị sao vậy? Lần nào ta bảo cậu bảo vệ nó, cậu đều muốn chạy. Cậu còn bày đặt nói giữ lời sao?”
Muốn tới phòng Thẩm Tri Minh phải đi ngang phòng bếp, Tạ Cô Đường không đi thẳng tới phòng Thẩm Tri Minh mà ngược lại bắt hai con gà trong bếp, lấy máu gà xong thì giội lên người, vạch hai nhát kiếm lên thân. Ngụy tạo vết thương xong, y cầm túi nước đổ máu gà vào, đặt Nam Phong qua một bên: “Nam Phong, đợi lát nữa ngươi đi tìm tiền bối, bây giờ hãy trốn ở đây.”
Câu mắng này khiến sắc mặt Tạ Cô Đường không tốt lắm, y kiềm chế cảm xúc: “Ta giúp tiền bối gọi cứu viện rồi quay lại bảo vệ cô ấy. Tiền bối, hiện giờ làm sao xác nhận vị trí của ngài?”
Nàng thật sự rất sợ đau, cố ý chuẩn bị một ảo cảnh, nghĩ đợi lát nữa đắm chìm vào ảo cảnh, không chừng có thể giảm bớt đau đớn.
“Giúp đỡ? Ta cần giúp đỡ sao? Ta nói cậu này, lá gan nó rất nhỏ…”
“Đủ rồi!”
“Đây không phải ảo cảnh… Cứu ta! Cứu ta!”
Tần Uyển Uyển bị mắng mà sững người. Người kia trầm mặc chốc lát, dường như nhận ra mình thất thố, hắn bình tĩnh lại, lãnh khốc đáp: “Thì ta cầu xin cô.”
“Tiền bối.” Tạ Cô Đường cắt ngang lời y: “Tần cô nương là một tu sĩ, cô ấy không phải một đứa trẻ.”
Lời này khiến Giản Hành Chi sững người, Tạ Cô Đường lặp lại lần nữa: “Làm sao xác định vị trí của ngài?”
“Ngọc Linh Lung xuất thế ở đâu?” Quân Thù vội hỏi, Tạ Cô Đường nói đứt quãng giống như di ngôn trước khi chết: “Thái Cực thượng thanh trận… mắt trận… xin các người…”
Lời này khiến Giản Hành Chi sững người, Tạ Cô Đường lặp lại lần nữa: “Làm sao xác định vị trí của ngài?”
Tạ Cô Đường phun máu gà lên tay Thẩm Tri Minh, ngước gương mặt tái nhợt, run run nói: “Ngọc Linh Lung… xuất thế… bằng hữu ta bị bắt…”
“Ban nãy, ta đã nghiên cứu rồi. Dựa theo lộ tuyến ta đi và cách sắp đặt núi giả, có lẽ Quỷ Thành này là một Thái Cực thượng thanh trận. Các người xem cả thành như trận pháp, tìm mắt trận là có thể tìm được ta.”
“Ban nãy, ta đã nghiên cứu rồi. Dựa theo lộ tuyến ta đi và cách sắp đặt núi giả, có lẽ Quỷ Thành này là một Thái Cực thượng thanh trận. Các người xem cả thành như trận pháp, tìm mắt trận là có thể tìm được ta.”
Giản Hành Chi nhanh chóng bừng tỉnh khỏi những lời Tạ Cô Đường nói, báo ngay biện pháp xác nhận vị trí của mình cho Tạ Cô Đường biết.
Nghe thế, Tạ Cô Đường chậm chạp khấu đầu, sau đó không thẳng người dậy nữa.
Đợi Ninh Bất Ngôn đi rồi, Tạ Cô Đường lập tức thẳng người dậy. Y tìm ly trà uống miếng nước, giảm bớt mùi máu tanh buồn nôn trong miệng. Nam Phong ngu người ngồi xổm bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, kế tiếp…”
Tạ Cô Đường gật đầu: “Đã hiểu.”
Tạ Cô Đường thành thật đáp. Giản Hành Chi lập tức nổi giận: “Ta nói này, con người cậu bị sao vậy? Lần nào ta bảo cậu bảo vệ nó, cậu đều muốn chạy. Cậu còn bày đặt nói giữ lời sao?”
Nói xong, y cất chuối tiêu vào trong lòng, dùng thần thức quét xung quanh. Sau khi xác định vị trí bốn người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn, y ngẫm nghĩ, bèn bước về phía gian phòng Thẩm Tri Minh trước.
“Tạ đạo quân.” Nam Phong nhắc nhở y: “Ngài có thể gọi hết bọn họ ra rồi thông báo một lượt mà.”
Giản Hành Chi nằm trong quan tài nghe phía bên kia đổi người, ngỡ ngàng hỏi: “Ngươi là ai? Tạ Cô Đường đâu?”
“Tạ đạo quân.” Nam Phong nhắc nhở y: “Ngài có thể gọi hết bọn họ ra rồi thông báo một lượt mà.”
Tạ Cô Đường phủ nhận ý kiến của Nam Phong: “Nếu làm như vậy, ta phải đi cùng họ cứu tiền bối, nếu không họ sẽ nghi ngờ ta gạt họ, không chừng sẽ lưỡng lự không chịu ra tay. Nhưng ta còn phải trở về hộ pháp cho Tần cô nương.”
“Không được.”
Tạ Cô Đường phủ nhận ý kiến của Nam Phong: “Nếu làm như vậy, ta phải đi cùng họ cứu tiền bối, nếu không họ sẽ nghi ngờ ta gạt họ, không chừng sẽ lưỡng lự không chịu ra tay. Nhưng ta còn phải trở về hộ pháp cho Tần cô nương.”
“Vậy làm sao đây?” Nam Phong nghi hoặc, Tạ Cô Đường không đáp, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cứ chờ xem.”
Ninh Bất Ngôn tỏ vẻ đau lòng, xoay người, mang theo gió tuyết toàn thân, cầm kiếm rời đi.
“Như thị ngã văn, tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyền, bọt bóng, như sương, như chớp lóe(*)…”
Muốn tới phòng Thẩm Tri Minh phải đi ngang phòng bếp, Tạ Cô Đường không đi thẳng tới phòng Thẩm Tri Minh mà ngược lại bắt hai con gà trong bếp, lấy máu gà xong thì giội lên người, vạch hai nhát kiếm lên thân. Ngụy tạo vết thương xong, y cầm túi nước đổ máu gà vào, đặt Nam Phong qua một bên: “Nam Phong, đợi lát nữa ngươi đi tìm tiền bối, bây giờ hãy trốn ở đây.”
Nam Phong ngây người gật đầu, nhìn Tạ Cô Đường ngậm máu gà, lảo đảo chạy về phía sân viện Thẩm Tri Minh: “Thẩm… Thẩm đạo quân…”
“Vậy Tạ Cô Đường đâu?”
Thẩm Tri Minh đang bàn bạc chuyện gì đó với Quân Thù. Nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường tiến vào, bọn họ lập tức chạy đến trước mặt Tạ Cô Đường, đỡ y đang ngã dưới đất dậy.
Tạ Cô Đường phun máu gà lên tay Thẩm Tri Minh, ngước gương mặt tái nhợt, run run nói: “Ngọc Linh Lung… xuất thế… bằng hữu ta bị bắt…”
“Ngọc Linh Lung xuất thế ở đâu?” Quân Thù vội hỏi, Tạ Cô Đường nói đứt quãng giống như di ngôn trước khi chết: “Thái Cực thượng thanh trận… mắt trận… xin các người…”
Tạ Cô Đường giao chuối tiêu vào tay Thẩm Tri Minh: “Có thể liên lạc… cứu…”
Bầu trời đen ngòm, cả phủ lan tràn tơ máu màu đỏ, xung quanh im ắng giống như người cả phủ đều tan biến vào hư không.
Tạ Cô Đường còn chưa nói hết, thân thể đột ngột cứng đờ, ánh mắt rời rạc, sau đó ngoẹo đầu gục trên tay Thẩm Tri Minh.
Nói xong, y cất chuối tiêu vào trong lòng, dùng thần thức quét xung quanh. Sau khi xác định vị trí bốn người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn, y ngẫm nghĩ, bèn bước về phía gian phòng Thẩm Tri Minh trước.
Người y toàn là máu tươi, hoàn toàn không có linh khí vận hành. Thẩm Tri Minh và Quân Thù nghe thấy Ngọc Linh Lung thì cũng chẳng chú ý đến y, cộng thêm nhân phẩm Tạ Cô Đường đoan chính, căn bản chưa từng nghĩ đến khả năng y nói dối. Cả hai lập tức sử dụng thần thức nhận ra cái gọi là mắt trận Thái cực Thượng thanh trận, đồng thời chạy tới đó.
Cả hai vừa đi, Tạ Cô Đường lập tức mở mắt, lại chạy tới tiểu viện Liễu Phi Nhứ, bắt chước y hệt. Y kéo tay Liễu Phi Nhứ, sau khi giải thích địa điểm, chân thành nhìn Liễu Phi Nhứ, run run mở miệng: “Ngài nhất định phải cứu… cứu…”
“Cậu yên tâm.” Ánh mắt Liễu Phi Nhứ tràn đầy bi thương, nắm tay Tạ Cô Đường: “Chắc chắn ta sẽ cứu Giản tiểu hữu giúp cậu.”
(*) Trích Kinh Kim Cương.
Trong lúc đầu óc Giản Hành Chi mù mờ, Tần Uyển Uyển cảm giác gân mạch mình đau như sắp nổ tung, ảo cảnh của nàng lung lay chực đổ, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì.
Nghe thấy thế, Tạ Cô Đường mỉm cười nhẹ nhõm, khép mắt lại.
Liễu Phi Nhứ thở dài, đứng dậy, cấp tốc chạy tới mắt trận.
Lúc Tần Uyển Uyển đang tôi thể, Tạ Cô Đường nhảy ra khỏi sơn động. Vừa đi ra, y phát hiện hình dáng toàn bộ phủ Thành chủ đã biến dạng.
Chân trước hắn vừa đi, chân sau Tạ Cô Đường đã bò dậy, chạy tới phòng Ninh Bất Ngôn.
Tạ Cô Đường gật đầu: “Đã hiểu.”
Sức khỏe Ninh Bất Ngôn không tốt, ngồi ở trong phòng. Tạ Cô Đường lảo đảo xông vào, quỳ gối trước mặt Ninh Bất Ngôn. Sau khi giải thích địa điểm và chuyện xảy ra, y ngẩng đầu nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ngài nhất định phải cứu… bằng hữu ta…”
“Mau chóng đuổi theo, cứu tiền bối.” Tạ Cô Đường lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn của cán bộ già lúc thường, cứ như vở diễn thần sầu vừa nãy chưa từng xảy ra. Y dặn dò Nam Phong: “Đến lúc đó, Tần cô nương liên lạc với ngươi, ta bảo vệ cô ấy rồi cùng tới đó gặp mặt.”
“Cậu yên tâm.” Ninh Bất Ngôn bị Tạ Cô Đường làm cảm động, lập tức đứng dậy: “Ta lập tức đi lấy Ngọc Linh… à không, đi cứu người. Cậu yên tâm.”
“Cậu yên tâm.” Ninh Bất Ngôn bị Tạ Cô Đường làm cảm động, lập tức đứng dậy: “Ta lập tức đi lấy Ngọc Linh… à không, đi cứu người. Cậu yên tâm.”
Nghe thế, Tạ Cô Đường chậm chạp khấu đầu, sau đó không thẳng người dậy nữa.
Giản Hành Chi cố chấp truy hỏi. Thẩm Tri Minh trầm mặc chốc lát, đau lòng nói: “Y chết rồi.”
Tạ Cô Đường cúi đầu nhìn chuối tiêu trên tay, ấn lên pháp ấn màu đỏ, gọi: “Tiền bối.”
Ninh Bất Ngôn tỏ vẻ đau lòng, xoay người, mang theo gió tuyết toàn thân, cầm kiếm rời đi.
Đợi Ninh Bất Ngôn đi rồi, Tạ Cô Đường lập tức thẳng người dậy. Y tìm ly trà uống miếng nước, giảm bớt mùi máu tanh buồn nôn trong miệng. Nam Phong ngu người ngồi xổm bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, kế tiếp…”
“Mau chóng đuổi theo, cứu tiền bối.” Tạ Cô Đường lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn của cán bộ già lúc thường, cứ như vở diễn thần sầu vừa nãy chưa từng xảy ra. Y dặn dò Nam Phong: “Đến lúc đó, Tần cô nương liên lạc với ngươi, ta bảo vệ cô ấy rồi cùng tới đó gặp mặt.”
“Giúp đỡ? Ta cần giúp đỡ sao? Ta nói cậu này, lá gan nó rất nhỏ…”
“Vâng, Đạo quân bảo trọng.”
Nói xong, Nam Phong cấp tốc chạy đi.
Tần Uyển Uyển ăn gà rán, tự nhủ: “Chắc chắn là ảo giác muốn lôi ta khỏi ảo cảnh, thế giới này không có quỷ, ta không cần sợ.”
Tạ Cô Đường xoay người chạy băng băng về hướng núi giả.
Lúc này, Thẩm Tri Minh giơ tay ấn pháp ấn trên chuối tiêu, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, cậu vẫn ổn chứ? Cậu đang ở đâu?”
“Không được.”
“Tại hạ Thẩm Minh.” Thẩm Tri Minh trơ mặt nói láo: “Lúc nãy, ta được Tạ đạo quân nhờ vả cứu cậu. Đợi lát nữa tìm được mắt trận, ta cần cậu phối hợp với chúng ta.”
Giản Hành Chi nằm trong quan tài nghe phía bên kia đổi người, ngỡ ngàng hỏi: “Ngươi là ai? Tạ Cô Đường đâu?”
“Tại hạ Thẩm Minh.” Thẩm Tri Minh trơ mặt nói láo: “Lúc nãy, ta được Tạ đạo quân nhờ vả cứu cậu. Đợi lát nữa tìm được mắt trận, ta cần cậu phối hợp với chúng ta.”
“Vậy Tạ Cô Đường đâu?”
Giản Hành Chi cố chấp truy hỏi. Thẩm Tri Minh trầm mặc chốc lát, đau lòng nói: “Y chết rồi.”
Cả hai vừa đi, Tạ Cô Đường lập tức mở mắt, lại chạy tới tiểu viện Liễu Phi Nhứ, bắt chước y hệt. Y kéo tay Liễu Phi Nhứ, sau khi giải thích địa điểm, chân thành nhìn Liễu Phi Nhứ, run run mở miệng: “Ngài nhất định phải cứu… cứu…”
Giản Hành Chi ngớ người, ban nãy còn khỏe mạnh mà, sao chết nhanh vậy?!
Tốt xấu gì Tạ Cô Đường cũng cận kề Hóa Thần, xảy ra chuyện gì rồi? Kẻ địch mạnh đến vậy sao?! Cái này sao có thể?
Thẩm Tri Minh thấy y không nói, nghĩ rằng y đau lòng quá độ, bèn an ủi: “Cậu đừng quá đau lòng, chúng ta sẽ đến cứu cậu. Cậu chớ nên phụ cơ hội mà Tạ đạo quân dùng mạng đánh đổi. Mặc dù y chết, nhưng y vĩnh viễn sống trong lòng cậu!”
Giản Hành Chi: “…”
Nói sảng gì vậy, còn ghê hơn cả Cố Bắc Thành.
Giản Hành Chi đang nằm trong quan tài, được Thúy Lục mang đến chỗ Hoa Dung. Y nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường, trực giác mách bảo không ổn: “Sao lại là cậu? Bắc Thành đâu?”
Nghe thấy thế, Tạ Cô Đường mỉm cười nhẹ nhõm, khép mắt lại.
Trong lúc đầu óc Giản Hành Chi mù mờ, Tần Uyển Uyển cảm giác gân mạch mình đau như sắp nổ tung, ảo cảnh của nàng lung lay chực đổ, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì.
Ăn thịt nướng xong, ăn tráng miệng; ăn tráng miệng xong, đi spa; thân thể càng đau, tâm hồn càng phải hưởng thụ.
Nhưng không biết từ khi nào, nàng bắt đầu cảm giác xung quanh có một âm thanh ma quái u ám gọi nàng: “Cứu ta…”
“Ảo giác thính giác.”
Tần Uyển Uyển ăn gà rán, tự nhủ: “Chắc chắn là ảo giác muốn lôi ta khỏi ảo cảnh, thế giới này không có quỷ, ta không cần sợ.”
“Cứu ta… Ta là Hoa Dung…”
Thẩm Tri Minh thấy y không nói, nghĩ rằng y đau lòng quá độ, bèn an ủi: “Cậu đừng quá đau lòng, chúng ta sẽ đến cứu cậu. Cậu chớ nên phụ cơ hội mà Tạ đạo quân dùng mạng đánh đổi. Mặc dù y chết, nhưng y vĩnh viễn sống trong lòng cậu!”
“Xạo thế mà cũng nói được.”
Tần Uyển Uyển uống hớp bia để bản thân bình tĩnh một chút: “Xem ra tâm trí ta không đủ vững vàng, ảo ảnh cũng không chân thực. Ta sẽ không ra đâu.”
“Tần cô nương quyết định ở lại kết Anh, rút bớt linh khí giúp ngài.”
Tốt xấu gì Tạ Cô Đường cũng cận kề Hóa Thần, xảy ra chuyện gì rồi? Kẻ địch mạnh đến vậy sao?! Cái này sao có thể?
“Đây không phải ảo cảnh… Cứu ta! Cứu ta!”
Giọng nói người kia trở nên cáu kỉnh. Tần Uyển Uyển tu ừng ực thêm mấy ngụm bia, cảm giác không tĩnh tâm được, bèn nhắm mắt, quyết định bắt chước Giản Hành Chi tụng kinh.
“Như thị ngã văn, tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyền, bọt bóng, như sương, như chớp lóe(*)…”
Nhưng không biết từ khi nào, nàng bắt đầu cảm giác xung quanh có một âm thanh ma quái u ám gọi nàng: “Cứu ta…”
“Xạo thế mà cũng nói được.”Lúc này, Thẩm Tri Minh giơ tay ấn pháp ấn trên chuối tiêu, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, cậu vẫn ổn chứ? Cậu đang ở đâu?”(*) Trích Kinh Kim Cương.
Nói xong, Nam Phong cấp tốc chạy đi.
“Đủ rồi!”
Rốt cuộc người kia chịu hết nổi, tức giận mắng: “Trời ơi, tổ tông của ta, cô muốn sống trong ảo cảnh thì liên quan gì ta?! Ảo giác thính giác và cầu cứu cũng không phân biệt được, làm sao cô sống được tới bây giờ thế?! Bổn tọa là Hoa Dung, là Thành chủ Quỷ Thành, cô mà không tới cứu ta…”
“Thì ngươi thế nào?”
Thẩm Tri Minh đang bàn bạc chuyện gì đó với Quân Thù. Nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường tiến vào, bọn họ lập tức chạy đến trước mặt Tạ Cô Đường, đỡ y đang ngã dưới đất dậy.
Tần Uyển Uyển bị mắng mà sững người. Người kia trầm mặc chốc lát, dường như nhận ra mình thất thố, hắn bình tĩnh lại, lãnh khốc đáp: “Thì ta cầu xin cô.”



Anh Tạ hơi bị gian manh nhá
Thiết lập nhân vật của anh Tạ sụp đổ nhanh vậy? Mình nhớ khúc đầu xuất hiện tiên phong đạo cốt lắm mà, làm mình còn liên tưởng đến mấy ông đạo trưởng râu dài bạc phơ á. Chả lẽ nhớ nhầm???
Đâu, lúc đầu có bảo anh tạ phiên bản cấp thấp của a Giản mà… hình tượng ổ dạng fake ko tới nơi
Minh chứng sống của câu “gần mực thì đen” :>>
Tạ đạo quân, anh thay đổi rồi