Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 82 (2)

Chương 82 (2)

Tìm được tình yêu chưa?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi nhìn đống đồ lòe loẹt, mở miệng châm biếm: “Gặp mặt mà làm như thành thân không bằng, tên này đầu óc có vấn đề à?”

“Oa.” Giản Hành Chi vừa nói xong, Thúy Lục phát ra tiếng kinh ngạc: “Y phục này đẹp quá!”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, tò mò nhìn qua, hình như quần áo này cùng một chất liệu với quần áo trên người công tử Vô Ưu, áo đỏ kim tuyến, trông vô cùng lộng lẫy. Ngoại trừ quần áo, đá quý và giầy đều đủ cả.

Tn Uyn Uyn nhìn đngiđ này, bngnhiên cm đng.

Tkhi ti nơiĭnày, đã lâu²ri nàng khôngnhìn thy đá[quý ln nhưâvy, mc chtliu vi đpnhư vy!

Biết smđánh nhau cóloi phn thưngnày, nàng đãàđánh lâu ri!

Nàngvà Thúy Lctíu tít đánhógiá đng đá¹quý và hoaâphc, Gin HànhChi khoanh tayĨta ca đngİnhìn. Mt sátsau, y khÏxí mt tiếng,ľxoay ngưi riđi.

Tn Uyn Uynĩnghe y bca, cm trâmjcài suy nghĩĭli, quay đunhìn Thúy Lc:ế“Có phi ykhông vui không?”

“Cu ta có°vui bao gi?”Ï

Thúy Lc nhìnếra ngoài, sauđó quay đucm trâm cài:“Ta cm thyôcây trâm nàyīxng vi by phc này,ti nay mc:cái này đi.”í

Tn Uyn UynĬcm trâm cài,không biết saoithy hơi bngtay, gưng cưi:îĐp lm.”

Vaîdt li, NamĩPhong vui vЇchy vào: “Chìnhân, rt nhiuìngưi Ninh giati chúc mng.Ngưi gp không?”ú

“Gp.” Tn UynUyn mm cưi:ìĐương nhiên phiâgp.”

Nói xong,Tn Uyn Uynra ngoài chàohi ngưi Ninhgia đến chúcmng. Đi đếnti, sp tiýthi gian đến}Lu Đăng Nguyt,ļTn Uyn Uynïvn chưa khôngếthy bóng dángGin Hành Chi.Nàng đến phòngìGin Hành Chiátìm, cht thyíhơi bt an.

“GiniHành Chi đâu?”

Nàng hi ttc mi ngưimt lưt. Thúy°Lc đang vĩmóng tay nênÏkhông biết, TĩCô Đưng lcîđu, ch cóNam Phong đáp:“Gin đo quân,nói phin lòng,đi ra ngoàiri.”

Vy… TnâUyn Uyn nghènônghn, bng nhiênhơi ti thân:“Y không đếnLu Đăng Nguytívi ta à?”

“Gin đo quânnói nếu ngàikhông tr v,bo Thúy Lct t đivi ngưi.”

NamɨPhong đáp đâura đy. TnUyn Uyn sngũngưi, sau đóÎgi v bìnhɨtĩnh gt đu:], biết ri.”õ

Mc dù nóiÏbiết, nhưng nghĩiti mt mìnhóđến Lu ĐăngìNguyt, công tVô Ưu kiađchng biết làngưi hay qu,vy mà GinĮHành Chi yêntâm đ nàng)đi như thế,òbng dưng nàngcó chút khôngôvui.

Nhng nghĩ li,ìcm thy GinêHành Chi cũngóchng n nàng,là do nàngýđã quá li vào y.

Nàngđiu chnh tâmìtrng, tm ra)đơn gin, trangàđim nh nhàngtrưc gương, quayđu nhìn hoa³phc đt trênbàn. Ngm nghĩ,cui cùng nàngvn quyết đnh°mc qun áoìca mình đi.

TnUyn Uyn đangđnh đng dy,ícht nghe mtôging nói lưiànhác truyn tfca s ti:Không mc yphc mi à?”ý

Tn Uyn Uynlp tc quayđu, nhìn thyGin Hành Chiàta nghiêng bênca s nhìnnàng. Nàng hơivui v: “Ngưiv ri?”

.”íGin Hành Chiõgt đu, liíhi ln na:“Y phc ngưita tng, khôngímc bt lch²s thì sao?”²

“Gì mà lchs vi chngkhông?” Tn UynưUyn mm cưi:“Ta ch đièhi vài chuynthôi.”

Gin HànhChi bĩu môi,đt nhiên némítúi Càn Khônít đng sauĩti. Tn Uyn¹Uyn đón ly,nghe thy GinHành Chi nói:Thay trang phcíđp đi, tránhb ngưi tacoi thưng, chúngòta chng phiìkhông mua ni.”ľ

Tn Uyn Uynngây ra, GinHành Chi xoayĩngưi ri đi.

Nàng:do d chclát, m túiCàn Khôn, trútýra rt nhiuqun áo trangsc, cm giácnhư ngưi nàyđóng gói ccon ph mangív.

“Ngưi mua nhiuânhư vy làmgì?”

Tn UynUyn kinh ngc,chy ra ngoài,ln tiếng hi.

GinHành Chi bcìmình: “Ta làmsao biết nàngèthích b nào?ùMua hết thôi.”Î

Linh thch tđâu ra?”

TniUyn Uyn cauămày, Gin HànhòChi không vui:àLy trong m,nàng lo nhiuthế làm gì?”

Tn Uyn Uynnghn li, nhìnăqun áo chtthành đng, lòngĭbng vui v,li cm thyļnim vui nàykhông đúng lm.

Nàngthn thùng chnmt b, ăndin mt phen,cui cùng bưcĨra ca.

GinɪHành Chi dnôtheo T CôìĐưng, Thúy Lc,ăNam Phong đi ngoài. Nghethy nàng ra,³y quay đujoán trách: “Nàng bên trongp…

Gin HànhChi tt tiếng,nhìn cô gái]đi ti, ngâyngn c ngưi.

TnýUyn Uyn mcĬváy dài tayļrng, thân trngvin lam, buceo cúp ngc,¸trâm ngc vntóc na đu,]mc dù khôngīlng ly nhưngli hết scídu dàng. Màuphi gn viđo bào xanhlam trên ngưiĩy, bng dưngkhiến tim yéđp nhanh mtnhp.

Tn Uyn Uynãthy y khôngónói, thp thmhi: “Không… khônghp sao? Hayèlà ta thayb khác.”

“Không.” Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh, dời mắt: “Rất đẹp, đi thôi.”

Động tác của công tử Vô Ưu khựng lại. Giản Hành Chi đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc la lên: “Là ngươi!”

“Vậy thì sao!” Tần Uyển Uyển nghe y chê cha mẹ mình, lập tức phát cáu, niềm vui quần áo mang đến lúc nãy đều bay sạch, chỉ đáp: “Dù sao hiện giờ người cũng chẳng có!”

Tần Uyển Uyển không nhịn được nhìn Thúy Lục và Tạ Cô Đường. Thúy Lục vui vẻ vỗ quạt lên cánh tay nàng: “Đẹp lắm rồi, đi đi.”

Tần Uyển Uyển không phục, nhưng lại cảm thấy y nói đúng.”

Tần Uyển Uyển nhếch môi, khá vui vẻ. Nàng đi tới cạnh Giản Hành Chi, muốn nói gì đó với y.

Giản Hành Chi: “Quả nhiên nàng chê ta nghèo.”

Đã lâu nàng không mặc y phục đẹp như thế, không biết sao lại thấy hơi ngượng ngùng. Nàng ho khẽ một tiếng, xoa dịu bầu không khí: “Lâu rồi ta không mặc loại y phục này, cảm giác hơi lạ lẫm. Hơn nữa ăn gió nằm sương với người quen rồi, phát hiện y phục đơn giản mặc thoải mái hơn.”

“Đó…” Giản Hành Chi cảm giác hơi mất mặt, lập tức phản bác: “Đó là do ta còn nhỏ, nếu ta sống mấy nghìn mấy vạn năm, chắc chắn ta còn giàu hơn phụ mẫu nàng!”

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”

Giản Hành Chi không lên tiếng. Một lát sau, y cãi lại: “Đạo cung ở Tiên giới của ta nằm tại đất lành, mặc dù không lớn như Tịch Sơn của nàng nhưng bàn về giá thì đắt hơn nhiều. Tính tổng lại, giá cả hẳn tương đương Tịch Sơn.”

Giản Hành Chi không lên tiếng. Một lát sau, y cãi lại: “Đạo cung ở Tiên giới của ta nằm tại đất lành, mặc dù không lớn như Tịch Sơn của nàng nhưng bàn về giá thì đắt hơn nhiều. Tính tổng lại, giá cả hẳn tương đương Tịch Sơn.”

Công tử Vô Ưu mỉm cười nhấp một ngụm trà, bình tĩnh ngẩng đầu.

Tần Uyển Uyển: “Quả nhiên người chê ta già.”

Giản Hành Chi: “Ta không có ý đó…”

Tần Uyển Uyển ngớ người, sao đột nhiên y lại muốn so nhà ai có giá hơn?

Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt. Chim sơn ca và MC lúc trước đã đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm người đi tới, MC thân thiện bước lên: “Ai trong các vị đi nhận phần thưởng với ta?”

Nàng nhất thời tức giận: “Đó là do phụ mẫu ta thích thanh tĩnh, chứ không phải không mua nổi. Nếu người muốn so tiền, chẳng mấy ai trên Tiên giới có thể hơn được phụ mẫu ta!”

“Nàng… nàng đợi đó!”

Đã lâu nàng không mặc y phục đẹp như thế, không biết sao lại thấy hơi ngượng ngùng. Nàng ho khẽ một tiếng, xoa dịu bầu không khí: “Lâu rồi ta không mặc loại y phục này, cảm giác hơi lạ lẫm. Hơn nữa ăn gió nằm sương với người quen rồi, phát hiện y phục đơn giản mặc thoải mái hơn.”

“Đó…” Giản Hành Chi cảm giác hơi mất mặt, lập tức phản bác: “Đó là do ta còn nhỏ, nếu ta sống mấy nghìn mấy vạn năm, chắc chắn ta còn giàu hơn phụ mẫu nàng!”

Mà Giản Hành Chi nhìn bộ dạng thành thạo xem bói của công tử Vô Ưu, ánh mắt đào hoa vẫn luôn ẩn chứa ý cười của y, không khỏi nhíu mày: “Có phải… chúng ta từng gặp ở đâu không?”

Nàng nhất thời tức giận: “Đó là do phụ mẫu ta thích thanh tĩnh, chứ không phải không mua nổi. Nếu người muốn so tiền, chẳng mấy ai trên Tiên giới có thể hơn được phụ mẫu ta!”

“Vậy thì sao!” Tần Uyển Uyển nghe y chê cha mẹ mình, lập tức phát cáu, niềm vui quần áo mang đến lúc nãy đều bay sạch, chỉ đáp: “Dù sao hiện giờ người cũng chẳng có!”

“Vậy chúng ta đi chung.”

Tần Uyển Uyển ngớ người, sao đột nhiên y lại muốn so nhà ai có giá hơn?

“Nàng… nàng đợi đó!”

Tần Uyển Uyển: “… Vì sao người chê bai nhà của ta? Nhà của ta có rất nhiều tài sản!”

Tần Uyển Uyển mù mờ. Giản Hành Chi mở miệng khẳng định: “Ta nhớ ra ngươi rồi, thầy bói ở chợ đêm kia!”

Giản Hành Chi nghẹn họng, chỉ nói: “Nàng đợi đó cho ta!”

Hắn đưa lưng về phía họ lên tiếng. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng ngồi xuống. Công tử Vô Ưu xoay người, ung dung ngồi đối diện họ, mỉm cưởi hỏi: “Hai vị có câu hỏi gì?”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng vào cửa. Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt. Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.

Hai người nói chuyện không hợp, nửa câu cũng ngại phiền, hừ một tiếng rồi quyết định mặc kệ người kia, xoay đầu hậm hực.

Hai người đi một trước một sau, được chim sơn ca dẫn lên lầu. Đến tầng cao nhất, chim sơn ca kính cẩn mở miệng: “Công tử, tiên tử đến rồi.”

Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt. Chim sơn ca và MC lúc trước đã đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm người đi tới, MC thân thiện bước lên: “Ai trong các vị đi nhận phần thưởng với ta?”

“Ta!” Nam Phong nhiệt tình giơ tay. MC nhìn người bên cạnh: “Không còn ai khác sao?”

“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”

“Cần nhiều vậy à?” Tạ Cô Đường tò mò. MC gật đầu: “Phần thưởng rất nhiều, một người chắc chắn mang không hết.”

Giản Hành Chi: “Thôi, nàng đi tìm người có tiền đi.”

“Vậy chúng ta đi chung.”

Thúy Lục lên tiếng, nhìn Tạ Cô Đường.”

“Ta bảo vệ Uyển Uyển.” Giản Hành Chi sắp xếp nhiệm vụ cho mình. Năm người phân công xong, MC bèn dẫn ba người rời đi.

Chim sơn ca lạnh mắt nhìn Giản Hành Chi, quay đầu hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Mời tiên tử.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng vào cửa. Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt. Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.

Giản Hành Chi nghẹn họng, chỉ nói: “Nàng đợi đó cho ta!”

Hai người đi một trước một sau, được chim sơn ca dẫn lên lầu. Đến tầng cao nhất, chim sơn ca kính cẩn mở miệng: “Công tử, tiên tử đến rồi.”

***

Giọng công tử Vô Ưu truyền từ trong ra: “Mời vào.”

【Vở kịch nhỏ】

Nói xong, cửa phòng “két” một tiếng, Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi bước vào. Vừa mới vào, cửa “ầm” một cái, đóng lại. Tần Uyển Uyển theo bản năng quay đầu, lập tức nghe thấy giọng công tử Vô Ưu truyền từ gian trong ra: “Vào ngồi đi.”

Giản Hành Chi: “Nhà ta ở Tiên giới đắt hơn nhà nàng.” —— Ta không nghèo.

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”

“Ta bảo vệ Uyển Uyển.” Giản Hành Chi sắp xếp nhiệm vụ cho mình. Năm người phân công xong, MC bèn dẫn ba người rời đi.

Tần Uyển Uyển: “…Người còn dám nói tuổi với ta? Người chê ta già?”

Tần Uyển Uyển không phục, nhưng lại cảm thấy y nói đúng.”

Nàng nên nhường y xông lên.

Giản Hành Chi “Có phải nàng vẫn chê ta nghèo không?”

Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển có ảo giác rằng nàng và Giản Hành Chi giống như một đôi phu thê nhỏ đến xem vô sinh.

Nàng đi theo Giản Hành Chi vào trong, chỉ thấy bên trong phòng trừ một cái bàn ra thì chẳng có gì. Căn phòng không có mái nhà, ánh trăng trực tiếp rót vào, công tử Vô Ưu đưa lưng về phía bọn họ, đứng trước ảo ảnh trời sao, giơ tay xê dịch ngôi sao.

“Mời ngồi.”

Tần Uyển Uyển không nhịn được nhìn Thúy Lục và Tạ Cô Đường. Thúy Lục vui vẻ vỗ quạt lên cánh tay nàng: “Đẹp lắm rồi, đi đi.”

Hắn đưa lưng về phía họ lên tiếng. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng ngồi xuống. Công tử Vô Ưu xoay người, ung dung ngồi đối diện họ, mỉm cưởi hỏi: “Hai vị có câu hỏi gì?”

Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển có ảo giác rằng nàng và Giản Hành Chi giống như một đôi phu thê nhỏ đến xem vô sinh.

Mà Giản Hành Chi nhìn bộ dạng thành thạo xem bói của công tử Vô Ưu, ánh mắt đào hoa vẫn luôn ẩn chứa ý cười của y, không khỏi nhíu mày: “Có phải… chúng ta từng gặp ở đâu không?”

Tần Uyển Uyển: “Ăn gió nằm sương với người lâu rồi, vẫn thấy y phục đơn gian thoải mái hơn.” —— Giản Hành Chi, ta không để tâm người nghèo.

Động tác của công tử Vô Ưu khựng lại. Giản Hành Chi đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc la lên: “Là ngươi!”

Tần Uyển Uyển mù mờ. Giản Hành Chi mở miệng khẳng định: “Ta nhớ ra ngươi rồi, thầy bói ở chợ đêm kia!”

Vở kịch nhỏ

Công tử Vô Ưu mỉm cười nhấp một ngụm trà, bình tĩnh ngẩng đầu.

Thúy Lục lên tiếng, nhìn Tạ Cô Đường.”

“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”

Tần Uyển Uyển: “Ta già rồi, người đi tìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi.”

***

“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt. Chim sơn ca và MC lúc trước đã đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm người đi tới, MC thân thiện bước lên: “Ai trong các vị đi nhận phần thưởng với ta?”Vở kịch nhỏTần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng vào cửa. Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt. Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.

Nàng nên nhường y xông lên.

Tần Uyển Uyển: “Ăn gió nằm sương với người lâu rồi, vẫn thấy y phục đơn gian thoải mái hơn.” —— Giản Hành Chi, ta không để tâm người nghèo.

Giản Hành Chi: “Nhà ta ở Tiên giới đắt hơn nhà nàng.” —— Ta không nghèo.

Tần Uyển Uyển: “… Vì sao người chê bai nhà của ta? Nhà của ta có rất nhiều tài sản!”

Giản Hành Chi: “Vì sao nàng khinh thường ta? Bây giờ ta còn nhỏ, sau này chắc chắn có tiền. Chớ khinh thiếu niên nghèo!”

Nói xong, cửa phòng “két” một tiếng, Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi bước vào. Vừa mới vào, cửa “ầm” một cái, đóng lại. Tần Uyển Uyển theo bản năng quay đầu, lập tức nghe thấy giọng công tử Vô Ưu truyền từ gian trong ra: “Vào ngồi đi.”

Tần Uyển Uyển: “…Người còn dám nói tuổi với ta? Người chê ta già?”

Giản Hành Chi: “Ta không có ý đó…”

Giản Hành Chi: “Vì sao nàng khinh thường ta? Bây giờ ta còn nhỏ, sau này chắc chắn có tiền. Chớ khinh thiếu niên nghèo!”

Tần Uyển Uyển: “Ta già rồi, người đi tìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi.”

Giản Hành Chi “Có phải nàng vẫn chê ta nghèo không?”

Tần Uyển Uyển: “…”

Chim sơn ca lạnh mắt nhìn Giản Hành Chi, quay đầu hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Mời tiên tử.”

Giản Hành Chi: “Thôi, nàng đi tìm người có tiền đi.”

Tần Uyển Uyển: “Quả nhiên người chê ta già.”

Giọng công tử Vô Ưu truyền từ trong ra: “Mời vào.”

Giản Hành Chi: “Quả nhiên nàng chê ta nghèo.”

Đám người vây xem: “… Khả năng lý giải ngôn ngữ của hai người có thể tệ hơn nữa được không?”

 

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị thích anh còn hơn em nữa rồi ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đừng chê anh nghèo nữa nhé, giờ anh giàu nứt đố đổ vách rồi ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giờ tới anh thấy sắc nổi lòng tham rồi hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Công tử tìm được tình iu rồi, mà vẫn chưa thành đôi nữa.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không tệ thì chẳng đến chương 82 mà hai đứa nó còn chưa yêu nhau đâu.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Chắc là còn phải cướp vài trăm ngôi mộ nữa mới giàu đc bằng cha mẹ vợ ?

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!