Chương 82 (2)
Tìm được tình yêu chưa?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi nhìn đống đồ lòe loẹt, mở miệng châm biếm: “Gặp mặt mà làm như thành thân không bằng, tên này đầu óc có vấn đề à?”
“Oa.” Giản Hành Chi vừa nói xong, Thúy Lục phát ra tiếng kinh ngạc: “Y phục này đẹp quá!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, tò mò nhìn qua, hình như quần áo này cùng một chất liệu với quần áo trên người công tử Vô Ưu, áo đỏ kim tuyến, trông vô cùng lộng lẫy. Ngoại trừ quần áo, đá quý và giầy đều đủ cả.
Tần Uyển Uyển nhìn đốngiđồ này, bỗngἵnhiên cảm động.
Từỉkhi tới nơiĭnày, đã lâu²rồi nàng khôngệnhìn thấy đá[quý lớn nhưâvậy, mặc chấtẳliệu vải đẹpẩnhư vậy!
Biết sớmựđánh nhau cóἷloại phần thưởngἴnày, nàng đãàđánh lâu rồi!
Nàngḽvà Thúy Lụcἶtíu tít đánhógiá đống đá¹quý và hoaâphục, Giản HànhỗChi khoanh tayĨtựa cửa đứngİnhìn. Một sát‹sau, y khẽÏxí một tiếng,ľxoay người rờiỡđi.
Tần Uyển Uyểnĩnghe y bỏỵcửa, cầm trâmjcài suy nghĩĭlại, quay đầuỷnhìn Thúy Lục:ế“Có phải yἰkhông vui không?”ἵ
“Cậu ta có°vui bao giờ?”Ï
Thúy Lục nhìnếra ngoài, sauỹđó quay đầuủcầm trâm cài:ạ“Ta cảm thấyôcây trâm nàyīxứng với bộẵy phục này,ậtối nay mặc:cái này đi.”í
Tần Uyển UyểnĬcầm trâm cài,ụkhông biết saoithấy hơi bỏngỹtay, gượng cười:î“Đẹp lắm.”
Vừaîdứt lời, NamĩPhong vui vẻЇchạy vào: “Chủìnhân, rất nhiềuìngười Ninh giaỉtới chúc mừng.ạNgười gặp không?”ú
“Gặp.” Tần UyểnỉUyển mỉm cười:ì“Đương nhiên phảiâgặp.”
Nói xong,ựTần Uyển Uyểnềra ngoài chàoừhỏi người Ninhỵgia đến chúcợmừng. Đợi đếnựtối, sắp tớiýthời gian đến}Lầu Đăng Nguyệt,ļTần Uyển Uyểnïvẫn chưa khôngếthấy bóng dángẻGiản Hành Chi.ἱNàng đến phòngìGiản Hành Chiátìm, chợt thấyíhơi bất an.
“GiảniHành Chi đâu?”ạ
Nàng hỏi tấtἵcả mọi ngườiịmột lượt. Thúy°Lục đang vẽĩmóng tay nênÏkhông biết, TạĩCô Đường lắcîđầu, chỉ cóỵNam Phong đáp:ọ“Giản đạo quân,nói phiền lòng,ựđi ra ngoàiứrồi.”
“Vậy…” TầnâUyển Uyển nghènônghẹn, bỗng nhiênừhơi tủi thân:ẳ“Y không đến‹Lầu Đăng Nguyệtívới ta à?”ἳ
“Giản đạo quânỉnói nếu ngàiứkhông trở về,ḻbảo Thúy Lụcẻtỷ tỷ điịvới người.”
NamɨPhong đáp đâuẵra đấy. TầnểUyển Uyển sữngũngười, sau đóÎgiả vờ bìnhɨtĩnh gật đầu:]“Ừ, biết rồi.”õ
Mặc dù nóiÏbiết, nhưng nghĩitới một mìnhóđến Lầu ĐăngìNguyệt, công tửữVô Ưu kiađchẳng biết làỉngười hay quỷ,ửvậy mà GiảnĮHành Chi yênỉtâm để nàng)đi như thế,òbỗng dưng nàngỏcó chút khôngôvui.
Những nghĩ lại,ìcảm thấy GiảnêHành Chi cũngóchẳng nợ nàng,ỉlà do nàngýđã quá ỷỹlại vào y.
Nàngựđiều chỉnh tâmìtrạng, tắm rửa)đơn giản, trangàđiểm nhẹ nhàngằtrước gương, quayḻđầu nhìn hoa³phục đặt trênậbàn. Ngẫm nghĩ,ỉcuối cùng nàngầvẫn quyết định°mặc quần áoìcủa mình đi.
TầnỡUyển Uyển đangịđịnh đứng dậy,íchợt nghe mộtôgiọng nói lườiànhác truyền từfcửa sổ tới:ồ“Không mặc yỡphục mới à?”ý
Tần Uyển Uyểnẹlập tức quayủđầu, nhìn thấyἲGiản Hành Chiàtựa nghiêng bênἳcửa sổ nhìnἴnàng. Nàng hơiỉvui vẻ: “Ngườiỷvề rồi?”
“Ừ.”íGiản Hành Chiõgật đầu, lạiíhỏi lần nữa:ợ“Y phục ngườiịta tặng, khôngímặc bất lịch²sự thì sao?”²
“Gì mà lịchỉsự với chẳngḽkhông?” Tần UyểnưUyển mỉm cười:ả“Ta chỉ đièhỏi vài chuyệnồthôi.”
Giản HànhộChi bĩu môi,ịđột nhiên némítúi Càn Khônítừ đằng sauĩtới. Tần Uyển¹Uyển đón lấy,ủnghe thấy GiảnữHành Chi nói:ở“Thay trang phụcíđẹp đi, tránhểbị người taốcoi thường, chúngòta chẳng phảiìkhông mua nổi.”ľ
Tần Uyển Uyểnọngây ra, GiảnỉHành Chi xoayĩngười rời đi.
Nàng:do dự chốcỹlát, mở túiịCàn Khôn, trútýra rất nhiềuḷquần áo trangứsức, cảm giácỳnhư người nàyẵđóng gói cảộcon phố mangívề.
“Người mua nhiềuânhư vậy làmợgì?”
Tần UyểnổUyển kinh ngạc,ỹchạy ra ngoài,ịlớn tiếng hỏi.
GiảnἴHành Chi bựcìmình: “Ta làmẻsao biết nàngèthích bộ nào?ùMua hết thôi.”Î
“Linh thạch từịđâu ra?”
TầniUyển Uyển cauămày, Giản HànhòChi không vui:à“Lấy trong mộ,ἲnàng lo nhiềuổthế làm gì?”ỹ
Tần Uyển Uyểnổnghẹn lời, nhìnăquần áo chấtḷthành đống, lòngĭbỗng vui vẻ,ụlại cảm thấyļniềm vui này‹không đúng lắm.
Nàngẩthẹn thùng chọnầmột bộ, ănởdiện một phen,ịcuối cùng bướcĨra cửa.
GiảnɪHành Chi dẫnôtheo Tạ CôìĐường, Thúy Lục,ăNam Phong đợiụở ngoài. Ngheằthấy nàng ra,³y quay đầujoán trách: “Nàngḹở bên trongẹấp…”
Giản HànhứChi tắt tiếng,ộnhìn cô gái]đi tới, ngâyậngẩn cả người.
TầnýUyển Uyển mặcĬváy dài tayļrộng, thân trắngỳviền lam, buộcỉeo cúp ngực,¸trâm ngọc vấnỷtóc nửa đầu,]mặc dù khôngīlộng lẫy nhưngḷlại hết sứcídịu dàng. Màuỵphối gần vớiẳđạo bào xanhịlam trên ngườiĩy, bỗng dưngọkhiến tim yéđập nhanh mộtỉnhịp.
Tần Uyển Uyểnãthấy y khôngónói, thấp thỏmḻhỏi: “Không… khôngḽhợp sao? Hayèlà ta thayἴbộ khác.”
“Không.” Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh, dời mắt: “Rất đẹp, đi thôi.”
Động tác của công tử Vô Ưu khựng lại. Giản Hành Chi đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc la lên: “Là ngươi!”
“Vậy thì sao!” Tần Uyển Uyển nghe y chê cha mẹ mình, lập tức phát cáu, niềm vui quần áo mang đến lúc nãy đều bay sạch, chỉ đáp: “Dù sao hiện giờ người cũng chẳng có!”
Tần Uyển Uyển không nhịn được nhìn Thúy Lục và Tạ Cô Đường. Thúy Lục vui vẻ vỗ quạt lên cánh tay nàng: “Đẹp lắm rồi, đi đi.”
Tần Uyển Uyển không phục, nhưng lại cảm thấy y nói đúng.”
Tần Uyển Uyển nhếch môi, khá vui vẻ. Nàng đi tới cạnh Giản Hành Chi, muốn nói gì đó với y.
Giản Hành Chi: “Quả nhiên nàng chê ta nghèo.”
Đã lâu nàng không mặc y phục đẹp như thế, không biết sao lại thấy hơi ngượng ngùng. Nàng ho khẽ một tiếng, xoa dịu bầu không khí: “Lâu rồi ta không mặc loại y phục này, cảm giác hơi lạ lẫm. Hơn nữa ăn gió nằm sương với người quen rồi, phát hiện y phục đơn giản mặc thoải mái hơn.”
“Đó…” Giản Hành Chi cảm giác hơi mất mặt, lập tức phản bác: “Đó là do ta còn nhỏ, nếu ta sống mấy nghìn mấy vạn năm, chắc chắn ta còn giàu hơn phụ mẫu nàng!”
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”
Giản Hành Chi không lên tiếng. Một lát sau, y cãi lại: “Đạo cung ở Tiên giới của ta nằm tại đất lành, mặc dù không lớn như Tịch Sơn của nàng nhưng bàn về giá thì đắt hơn nhiều. Tính tổng lại, giá cả hẳn tương đương Tịch Sơn.”
Giản Hành Chi không lên tiếng. Một lát sau, y cãi lại: “Đạo cung ở Tiên giới của ta nằm tại đất lành, mặc dù không lớn như Tịch Sơn của nàng nhưng bàn về giá thì đắt hơn nhiều. Tính tổng lại, giá cả hẳn tương đương Tịch Sơn.”
Công tử Vô Ưu mỉm cười nhấp một ngụm trà, bình tĩnh ngẩng đầu.
Tần Uyển Uyển: “Quả nhiên người chê ta già.”
Giản Hành Chi: “Ta không có ý đó…”
Tần Uyển Uyển ngớ người, sao đột nhiên y lại muốn so nhà ai có giá hơn?
Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt. Chim sơn ca và MC lúc trước đã đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm người đi tới, MC thân thiện bước lên: “Ai trong các vị đi nhận phần thưởng với ta?”
Nàng nhất thời tức giận: “Đó là do phụ mẫu ta thích thanh tĩnh, chứ không phải không mua nổi. Nếu người muốn so tiền, chẳng mấy ai trên Tiên giới có thể hơn được phụ mẫu ta!”
“Nàng… nàng đợi đó!”
Đã lâu nàng không mặc y phục đẹp như thế, không biết sao lại thấy hơi ngượng ngùng. Nàng ho khẽ một tiếng, xoa dịu bầu không khí: “Lâu rồi ta không mặc loại y phục này, cảm giác hơi lạ lẫm. Hơn nữa ăn gió nằm sương với người quen rồi, phát hiện y phục đơn giản mặc thoải mái hơn.”
“Đó…” Giản Hành Chi cảm giác hơi mất mặt, lập tức phản bác: “Đó là do ta còn nhỏ, nếu ta sống mấy nghìn mấy vạn năm, chắc chắn ta còn giàu hơn phụ mẫu nàng!”
Mà Giản Hành Chi nhìn bộ dạng thành thạo xem bói của công tử Vô Ưu, ánh mắt đào hoa vẫn luôn ẩn chứa ý cười của y, không khỏi nhíu mày: “Có phải… chúng ta từng gặp ở đâu không?”
Nàng nhất thời tức giận: “Đó là do phụ mẫu ta thích thanh tĩnh, chứ không phải không mua nổi. Nếu người muốn so tiền, chẳng mấy ai trên Tiên giới có thể hơn được phụ mẫu ta!”
“Vậy thì sao!” Tần Uyển Uyển nghe y chê cha mẹ mình, lập tức phát cáu, niềm vui quần áo mang đến lúc nãy đều bay sạch, chỉ đáp: “Dù sao hiện giờ người cũng chẳng có!”
“Vậy chúng ta đi chung.”
Tần Uyển Uyển ngớ người, sao đột nhiên y lại muốn so nhà ai có giá hơn?
“Nàng… nàng đợi đó!”
Tần Uyển Uyển: “… Vì sao người chê bai nhà của ta? Nhà của ta có rất nhiều tài sản!”
Tần Uyển Uyển mù mờ. Giản Hành Chi mở miệng khẳng định: “Ta nhớ ra ngươi rồi, thầy bói ở chợ đêm kia!”
Giản Hành Chi nghẹn họng, chỉ nói: “Nàng đợi đó cho ta!”
Hắn đưa lưng về phía họ lên tiếng. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng ngồi xuống. Công tử Vô Ưu xoay người, ung dung ngồi đối diện họ, mỉm cưởi hỏi: “Hai vị có câu hỏi gì?”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng vào cửa. Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt. Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.
Hai người nói chuyện không hợp, nửa câu cũng ngại phiền, hừ một tiếng rồi quyết định mặc kệ người kia, xoay đầu hậm hực.
Hai người đi một trước một sau, được chim sơn ca dẫn lên lầu. Đến tầng cao nhất, chim sơn ca kính cẩn mở miệng: “Công tử, tiên tử đến rồi.”
Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt. Chim sơn ca và MC lúc trước đã đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm người đi tới, MC thân thiện bước lên: “Ai trong các vị đi nhận phần thưởng với ta?”
“Ta!” Nam Phong nhiệt tình giơ tay. MC nhìn người bên cạnh: “Không còn ai khác sao?”
“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”
“Cần nhiều vậy à?” Tạ Cô Đường tò mò. MC gật đầu: “Phần thưởng rất nhiều, một người chắc chắn mang không hết.”
Giản Hành Chi: “Thôi, nàng đi tìm người có tiền đi.”
“Vậy chúng ta đi chung.”
Thúy Lục lên tiếng, nhìn Tạ Cô Đường.”
“Ta bảo vệ Uyển Uyển.” Giản Hành Chi sắp xếp nhiệm vụ cho mình. Năm người phân công xong, MC bèn dẫn ba người rời đi.
Chim sơn ca lạnh mắt nhìn Giản Hành Chi, quay đầu hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Mời tiên tử.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng vào cửa. Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt. Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.
Giản Hành Chi nghẹn họng, chỉ nói: “Nàng đợi đó cho ta!”
Hai người đi một trước một sau, được chim sơn ca dẫn lên lầu. Đến tầng cao nhất, chim sơn ca kính cẩn mở miệng: “Công tử, tiên tử đến rồi.”
***
Giọng công tử Vô Ưu truyền từ trong ra: “Mời vào.”
【Vở kịch nhỏ】
Nói xong, cửa phòng “két” một tiếng, Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi bước vào. Vừa mới vào, cửa “ầm” một cái, đóng lại. Tần Uyển Uyển theo bản năng quay đầu, lập tức nghe thấy giọng công tử Vô Ưu truyền từ gian trong ra: “Vào ngồi đi.”
Giản Hành Chi: “Nhà ta ở Tiên giới đắt hơn nhà nàng.” —— Ta không nghèo.
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”
“Ta bảo vệ Uyển Uyển.” Giản Hành Chi sắp xếp nhiệm vụ cho mình. Năm người phân công xong, MC bèn dẫn ba người rời đi.
Tần Uyển Uyển: “…Người còn dám nói tuổi với ta? Người chê ta già?”
Tần Uyển Uyển không phục, nhưng lại cảm thấy y nói đúng.”
Nàng nên nhường y xông lên.
Giản Hành Chi “Có phải nàng vẫn chê ta nghèo không?”
Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển có ảo giác rằng nàng và Giản Hành Chi giống như một đôi phu thê nhỏ đến xem vô sinh.
Nàng đi theo Giản Hành Chi vào trong, chỉ thấy bên trong phòng trừ một cái bàn ra thì chẳng có gì. Căn phòng không có mái nhà, ánh trăng trực tiếp rót vào, công tử Vô Ưu đưa lưng về phía bọn họ, đứng trước ảo ảnh trời sao, giơ tay xê dịch ngôi sao.
【
“Mời ngồi.”
Tần Uyển Uyển không nhịn được nhìn Thúy Lục và Tạ Cô Đường. Thúy Lục vui vẻ vỗ quạt lên cánh tay nàng: “Đẹp lắm rồi, đi đi.”
Hắn đưa lưng về phía họ lên tiếng. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng ngồi xuống. Công tử Vô Ưu xoay người, ung dung ngồi đối diện họ, mỉm cưởi hỏi: “Hai vị có câu hỏi gì?”
Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển có ảo giác rằng nàng và Giản Hành Chi giống như một đôi phu thê nhỏ đến xem vô sinh.
Mà Giản Hành Chi nhìn bộ dạng thành thạo xem bói của công tử Vô Ưu, ánh mắt đào hoa vẫn luôn ẩn chứa ý cười của y, không khỏi nhíu mày: “Có phải… chúng ta từng gặp ở đâu không?”
Tần Uyển Uyển: “Ăn gió nằm sương với người lâu rồi, vẫn thấy y phục đơn gian thoải mái hơn.” —— Giản Hành Chi, ta không để tâm người nghèo.
Động tác của công tử Vô Ưu khựng lại. Giản Hành Chi đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc la lên: “Là ngươi!”
Tần Uyển Uyển mù mờ. Giản Hành Chi mở miệng khẳng định: “Ta nhớ ra ngươi rồi, thầy bói ở chợ đêm kia!”
Vở kịch nhỏ
Công tử Vô Ưu mỉm cười nhấp một ngụm trà, bình tĩnh ngẩng đầu.
Thúy Lục lên tiếng, nhìn Tạ Cô Đường.”
“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”
Tần Uyển Uyển: “Ta già rồi, người đi tìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi.”
***
“Đã lâu không gặp, công tử tìm được tình yêu chưa?”【Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Giản Hành Chi bước lên trước, lúc đi ngang không quên cười nàng: “Lá gan tí tẹo mà còn đòi xông lên trước.”Chiến tranh lạnh đến thẳng Lầu Đăng Nguyệt. Chim sơn ca và MC lúc trước đã đợi ở cửa từ sớm, thấy nhóm người đi tới, MC thân thiện bước lên: “Ai trong các vị đi nhận phần thưởng với ta?”Vở kịch nhỏTần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng vào cửa. Cửa chỉ cho phép một người đi vào, cả hai cùng bị kẹt. Tần Uyển Uyển lập tức trừng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi thấy ánh mắt hung dữ của Tần Uyển Uyển, bất giác lùi một bước, nhường nàng vào trước.】
Nàng nên nhường y xông lên.
Tần Uyển Uyển: “Ăn gió nằm sương với người lâu rồi, vẫn thấy y phục đơn gian thoải mái hơn.” —— Giản Hành Chi, ta không để tâm người nghèo.
Giản Hành Chi: “Nhà ta ở Tiên giới đắt hơn nhà nàng.” —— Ta không nghèo.
Tần Uyển Uyển: “… Vì sao người chê bai nhà của ta? Nhà của ta có rất nhiều tài sản!”
Giản Hành Chi: “Vì sao nàng khinh thường ta? Bây giờ ta còn nhỏ, sau này chắc chắn có tiền. Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Nói xong, cửa phòng “két” một tiếng, Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi bước vào. Vừa mới vào, cửa “ầm” một cái, đóng lại. Tần Uyển Uyển theo bản năng quay đầu, lập tức nghe thấy giọng công tử Vô Ưu truyền từ gian trong ra: “Vào ngồi đi.”
Tần Uyển Uyển: “…Người còn dám nói tuổi với ta? Người chê ta già?”
Giản Hành Chi: “Ta không có ý đó…”
Giản Hành Chi: “Vì sao nàng khinh thường ta? Bây giờ ta còn nhỏ, sau này chắc chắn có tiền. Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Tần Uyển Uyển: “Ta già rồi, người đi tìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi.”
Giản Hành Chi “Có phải nàng vẫn chê ta nghèo không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Chim sơn ca lạnh mắt nhìn Giản Hành Chi, quay đầu hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Mời tiên tử.”
Giản Hành Chi: “Thôi, nàng đi tìm người có tiền đi.”
Tần Uyển Uyển: “Quả nhiên người chê ta già.”
Giọng công tử Vô Ưu truyền từ trong ra: “Mời vào.”
Giản Hành Chi: “Quả nhiên nàng chê ta nghèo.”
Đám người vây xem: “… Khả năng lý giải ngôn ngữ của hai người có thể tệ hơn nữa được không?”
Chị thích anh còn hơn em nữa rồi ?
Đừng chê anh nghèo nữa nhé, giờ anh giàu nứt đố đổ vách rồi ?
Giờ tới anh thấy sắc nổi lòng tham rồi hả?
Công tử tìm được tình iu rồi, mà vẫn chưa thành đôi nữa.
Không tệ thì chẳng đến chương 82 mà hai đứa nó còn chưa yêu nhau đâu.
Chắc là còn phải cướp vài trăm ngôi mộ nữa mới giàu đc bằng cha mẹ vợ ?