Cá muối cứu thế – Chương 72

Chương 72

Bội kiếm của thần

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Ô Tề Hải không hiểu lời cảm khái bất ngờ của Vân Thiển. Nói xong câu kia, cô lại tiếp tục đắm chìm vào ký ức của Đại công chúa, cậu cũng tiếp tục chăm chú xem giống cô.

Bởi vì Lôi Hoài An giật đứt tóc tộc Biển, tộc Biển ấn tượng sâu sắc về cô, bèn đến tìm cô tính sổ hết lần này đến lần khác.

Đến càng nhiều, anh càng cảm thấy kỳ lạ. Không nói đến việc lần nào tộc Người cũng chủ động nhận thua, cô còn tặng anh một đống chiến lợi phẩm, khiến anh rất mất tự nhiên… Có điều, độ thiện cảm của anh đối với tộc Người từ số âm biến thành số lẻ.

Thnh thong, anh s chĩđng đến tìmLôi Hoài Antán gu vàiĩcâu.

Hai ngưi cthế quen biết,Їchm rãi tiếpcn nhau. Bưcngoc xut hinīkhi tc Binãmc by mt[hm đi.

Nếu không{phi Lôi HoàiìAn kp thigiu tc Binb thương, anhđã mt mngtrong tay hmīđi.

Lôi Hoài Anmang tc Bintrn trên mt,chiếc thuyn b¸hoang, đó làùkhong tri bímt ca cô.}Lúc b mýkế chc tc,Īcô s trné đó ngmìbin đ nđnh tâm trng.Bây gi ngưicô thích cũng đây, khongơtri này liítăng thêm màu(sc.

Trong lúc chămĺsóc tc Bin,Lôi Hoài Aníbiết đưc tênanh là BchíK Niên.

Sau khiïvết thương BchiK Niên lành:ln, anh đЇli kèn lnhc bin coiīnhư thù laoúLôi Hoài Ancu anh mtmng. Nếu gpÏnguy him, côưcó th thiĭkèn lnh. Mcjdù dưibin sâu nhưngÍnghe thy tiếngkèn, anh sĨlp tc chyĺti cu.

Bch KNiên va đina gi, LôièHoài An đãthi kèn lnh.

Thiếuùniên tc Binnhy t dưibin lên, đuôicá màu bcĺlp lánh scmàu lưu lyídưi ánh mtătri, mái tócĩdài xanh thmrc r hòalàm mt vijbu tri.

Bch KNiên nhìn thyLôi Hoài Anbình yên vôs đng íđu thuyn khôngľkhi sng st,ôanh hi cônguyên nhân.

Lôi HoàiiAn đáp mtĩcách hiên ngang:“Ta nh chàngĺri!”

Bch KįNiên bc binhy tr v[bin. Lôi HoàiAn tinh mtphát hin vànhtai anh đng.

Tiếp đó làíthiếu niên thiếun ny sinhtình cm, tītình vi nhau.

BchIK Niên haós vĩnh vin³bo v LôiHoài An, khiếnêcô luôn sngɩvui v.

Tình yêuìgia tc BinÎvà tc Ngưirt khó cókết cc ttđp, bn hmãi mãi khôngth công khai.Bch K Niênlt xem ghichép trong tc,ãrt cuc tìmưđưc mt nơi.

Thiík tc Binĺvà tc Ngưitng đi chiến,mt Công chúatc Bin vàÎHoàng t tcũNgưi yêu nhauđnhưng b chngĺtc hai bênphát hin. Bn]h nm tay{nhau chy thoátkhi s đuiýgiết ca haitc, cui cùng²tìm đưc mnhlc đa cuiâcùng trong điìdương mênh mông.

Tươngtruyn bn hthành lp thônÏlàng mnhđt đó, tc}Ngưi và tcBin đóÎcó th chungЇsng hòa bình.

BchÍK Niên vàLôi Hoài Anchun b điɪtìm ngôi làngìkia. Lúc này,bn h bíLôi Vn Quânphát hin.

Biu hináca Lôi VnQuân rt hinýt, không ht v chán}ghét Bch KɩNiên, thm chíđi x vi:anh rt tt.Vì vy, haingưi lưng l.

Saufđó là chuynLôi Vn Quânik cho nhómngưi Vân Thinnghe.

Trong đonìký c caLôi Hoài An,Įlúc đó côɪb Phù thybin làm choĭhôn mê, nhưng[đu óc tnhtáo, có thľnghe đưc mièchuyn xy ra.

Vìcu cô, dưiès gi ýĭca Lôi VnQuân, Bch KNiên đi tìmìPhù thy binĨgiao dch. Đuơtiên là traoĨtrái tim mìnhcho cô, nhưngìsau đó PhùЇthy bin nóinhư vy chưađ, anh libng lòng đánhìđi trí tuca mình giúpìcô tnh li.í

C th mtthiếu niên quýtc vn cóth cnh tranhvương v tcBin li trthành k ngc,b thương nngri b némúxung bin. Nếukhông phi hômđó đúng lúccó đi tun²tra, có lanh đã trthành thc ănơcho Hi thúkhác.

Sau khi biến¸thành ngưi ngc,¹Bch K Niênõquên mt ttîc nhưng vnnh anh tnghn ưc vimt ngưi.

Lôi HoàiAn b btti lãnh đatc bin, anhvô tình nhìn:thy cô. Côùngy trang thànhth n rili hy đigương mt, nhưnganh vn cóɨth nhn ra.

Khungícnh chiếu ttrái tim ngngíli. Gương mt¸khi còn trĩdi, thiếu niên,thanh niên caBch K NiênÍliên tc lưt)qua, Lôi HoàiAn khóc khôngthành tiếng. “…Saota có thÏquên hết ttìc?”

Sau khicô nh ra,}li nguyn caPhù thy binìb gii tr,:Lôi Hoài Anõch đng giaotrái tim. Côvà Bch KNiên đu gingnhau, bng lòngľhi sinh ttc vì ngưiɪcòn li.

TayĪtrái Thn ChiếnīTranh là mnhòtrái tim đã:mt đi sc¸sng b nhtưtrong lng caľBch K Niên,tay phi làtrái tim đpphp phng caɪLôi Hoài An,ngài trm gingĩnói: “Cô suyInghĩ k chưa?íMt khi thnthut thành côngĩs không thơgii tr, vn¸mnh các ngưiès mãi mãiĮbuc cht vàonhau, ngưi nàyísng thì ngưikia sng, nếu{ngưi này chếtĩthì ngưi kiaɪcũng chết.”

LôiHoài An gtđu không hýdo d.

Thn ChiếnTranh làm phép.Tt c mingưi nhìn thyïtrái tim LôiHoài An nhanhchóng khô héo,écòn trái timÎBch K NiênIly đưc sísng mi, nhanhóchóng mc raĩphn còn li.Lôi Hoài Anếbng lơ lngìtrong nưc bin,ôcơ th mtđi sc sng.

Tìnhĺhung này khôngkéo dài lâu.Sau khi tráiĩtim Bch KîNiên sng li,èsc sng cóđưc t tráiètim Lôi HoàiõAn dưng nhưĩb đy trv nơi banïđu.

Lôi Hoài Anhít th mnh.Cô nhìn thyòb xương mcra bên ngoàiľtrái tim BchìK Niên, trênÍb xương dncó mch máunho nh lanïtràn, máu thtnhanh chóng sinhsôi, làn datăng tc mcĩtheo.

Đuôi cá màutrng bc quyénh trong bin,éLôi Hoài Anbưc lên, đuôiɨtóc màu xanhmc vào qunáo cô. BchK Niên chmrãi m mt,³trong mt chícó mt mìnhLôi Hoài An.

Anhkh th dài:“An An…

ThníChiến Tranh: “Taítin tay giitr giao dchÏtrưc đây cay, giúp ngươikhôi phc gươngmt, khi cn…{

Lôi Hoài Anînhào vào lòngBch K Niên,hai ngưi ôm¹nhau tht cht.Không cn mming, bn hèđã có thưhiu đưc ttc nhng gìngưi kia munįnói.

Dù sao cũngêchng ai đ°ý đến ThnChiến Tranh.

Thn ChiếnįTranh: “m… khicn cm ơnta.”

Ngưi chơiïbày t đy}đ s cmkích và sùngbái đi viïthn linh.

Đng Chung:Thn linh đúnglà thn linh,ĺngài Thn ChiếnTranh tht trâu!”i

Vân Thin vàKim Thiên Thiênv tay nhưhi cu: “Trâutrâu trâu!”

ThnChiến Tranh cmthy ngài đưc}khen ly l,chc là ogiác, dù saođngài cũng là°mt thn linhcp cao.

Đã tìmđưc ngưi tht)lòng yêu nhau,kế tiếp phiđi đến vùngìđt cui cùng,xin hai ngưióhãy giúp đchúng tôi quyv bi kiếmca Thn ChiếnTranh.” Đng Chungnhìn v phía,Bch K Niênívà Lôi HoàiAn đang đngfcnh nhau.

Thn ChiếnTranh đang [đây, hai ngưichúng ta làmisao dám quamt ngài quyĩv bi kiếm.”úGing nói BchK Niên mátâlnh như suiįchy qua lòng²ngưi, anh cúiĮchào Thn ChiếnéTranh: “Cm ơnÏngài.”

Lôi HoàiúAn cũng cúiĺchào, nói: “Cmơn ngài.”

TayBch K Niênlưt qua máiĩtóc dài caĬLôi Hoài An,vén tóc rơi(bên tai caîcô ra sau.Lôi Hoài An)hơi c nhЇvào tay anh,Ĩhành đng hai[ngưi va thânmt va tnhiên.

Thn Chiến Tranhnói: “Bn h{tht s cncác ngươi trgiúp, ta khôngth nhúng tayvào chuyn này.”ì

Lôi Hoài Annói: “Có viccn chúng ta,đương nhiên chúngÍta s giúpđ.”

Nếu nhưïkhông phi nhómngưi Vân Thinĭdn thn linhĩđến, cô mãimãi s khôngĪth nh raBch K Niên,thm chí sđ mc anhÍchết đi. Côìrt cm kích,nhóm ngưi VânThin.

Đng Chung hiBch K Niên:“Anh biết mnhlc đa cuicùng đâuľkhông?”

“Ta khôngnh rõ vtrí c thếlm, có cái³gì đó cý làm mđi ký cÏca ta.” BchúK Niên vncòn đang suyónghĩ.

Ô T Hi:nm lòng bàntay Vân Thin:“Tôi biết ]đâu, đó làlàng tôi. Tôi]có th dncác ngưi tiđó.”

Vân Thinkinh ngc nhìnïcu: “Đưc không,èkhông phi nói[cn xét duyttư cách sao,ılàm vy bácC không trngùpht cu à?”İ

Ô Tề Hải nghe Vân Thiển hỏi thì mỉm cười vui vẻ, cậu nhìn Thần Chiến Tranh: “Tình huống lần này đặc biệt. Em mang về không phải một người bình thường mà là một vị thần và người tiếp nhận sự ủy thác của thần, bác Cả sẽ không trách em, ngược lại còn thưởng cho em ấy chứ.”

Càng gần ngôi làng, vẻ mặt Thần Chiến Tranh càng kỳ lạ. Bội kiếm này…

Như vậy không còn gì tốt hơn, xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng tiêu diệt nhân tố tận thế, rời khỏi thế giới tận thế này.

Không ngờ bác Cả lại là bội kiếm của Thần Chiến Tranh.

Vân Thiển xoa cánh tay, vuốt lặn đám gai ốc nổi lên.

Kim Thiên Thiên rất thích gặp kiểu người tốt như Ô Tề Hải. Nghe thấy làng cậu cách biệt thế giới giống như chốn đào nguyên, cô bèn lo lắng hỏi: “May mà gặp chúng tôi lòng dạ tốt bụng, gặp người khác thì cậu phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng mà dẫn vào thôn.”

Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn thấy không ít vợ chồng tộc Người và tộc Biển giống mình. Nơi này mới là nơi bọn họ muốn sống.

Lôi Hoài An vẫn không hiểu vì sao thù hận giữa tộc Người và tộc Biển có thể kéo dài đến vậy. Nhìn nơi này đi, rõ ràng mọi người có thể chung sống chan hòa.

Ô Tề Hải nghiêng đầu nhìn Kim Thiên Thiên. Mặc dù người này và chị gái đồng giới, nhưng trông rất tuấn tú, thường xuyên bá vai dựa lưng với chị gái, cậu nhìn mà chướng mắt.

Vân Thiển để ý tầm mắt Đặng Lan Lan thường xuyên dừng trên người Ô Tề Hải. Lúc cô nhìn Đặng Lan Lan, cô ta cũng nhận ra.

Bác Cả: “Lúc ngài bỏ ông đây ở lại, ông đây đã không còn chủ nhân nữa!”

Ô Tề Hải đáp: “Dù các người có ý đồ xấu cũng chẳng sao, trước khi các người làm chuyện xấu, tôi có thể nhai nát tất cả.”

Đến bờ cát ngoài làng, Ô Tề Hải thả những người khác ra. Ô Đậu ngửi thấy mùi Ô Tề Hải bèn lập tức chạy tới. nhìn thấy những gương mặt lạ hoắc, cậu căng thẳng trong lòng. Đến khi nhìn thấy người đàn ông trung niên trôi lơ lửng giữa không trung, cậu sững sờ tại chỗ.

Hai mắt cậu cười thành hình trăng non, răng nanh bên khóe môi lóe lên ánh sáng lạnh, toàn thân tỏa ra mùi đói khát đáng sợ.

Gương mặt này của cậu đối với đám người Đặng Chung mà nói là gương mặt vô cùng quen thuộc.

Bạch Kỳ Niên phủ lên tay Lôi Hoài An, thấp giọng nói: “Sau khi chuyện này qua đi, hãy mang bảo vật trả lại cho Phù thủy biển.

Ô Tề Hải còn chưa báo người tới là ai, chợt nghe thấy tiếng nói già nua của bác Cả truyền từ trong nhà ra: “Tiểu Hải, không được tự ý mang thứ không sạch sẽ vào làng, ô nhiễm vùng đất làng ta, sau này làm sao đám nhóc trong làng lớn lên khỏe mạnh?”

Kim Thiên Thiên hoảng hốt trốn sau lưng Đặng Chung, muốn dùng cơ thể cao lớn của anh che giấu cơ thể bé nhỏ của mình.

Ô Đậu bước đi trùng tay trùng chân ở phía trước, được một lúc, cậu đột ngột phóng như bay. Cậu muốn mau chóng nói chuyện này cho bác Cả, đồng thời thông báo cho những người khác bình tĩnh một chút.

Ô Tề Hải đi ở phía trước dẫn đường. Thần Chiến Tranh đang lơ lửng bên cạnh. Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên muốn quy vị bội kiếm của Thần Chiến Tranh đang theo sát phía sau, sau đó mới là nhóm người chơi Vân Thiển.

Thần Chiến Tranh nhìn Ô Tề Hải hơi suy ngẫm, thì ra là Tham ăn. Vậy ngài không thể để cậu ở lại thế giới nhỏ này, lỡ ngày nào đó cậu nổi điên ăn sạch căn nguyên thế giới, vậy chẳng khác gì ngài chủ động giúp Giới nâng cao thực lực.

Bác Cả không phải bác gái mà là bác trai!

Ô Tề Hải sẽ không chỉ dẫn, cậu biến về nguyên hình, đặt mọi người trong miệng rồi mang họ tới làng.

Khóe mắt Đặng Chung liếc thấy nụ cười hiền từ kiểu bề trên của Vân Thiển, bèn châm biếm: “Lão háo sắc.”

Cô nắm chặt túi bảo vật trên thắt lưng, chỉ một ngôi làng nhỏ như vậy vẫn không đủ…

Thần Chiến Tranh đi chầm chậm ở phía sau. Ngài là thần linh, không thể ngồi vào miệng người khác, quá mất thân phận.

Hai mắt cậu cười thành hình trăng non, răng nanh bên khóe môi lóe lên ánh sáng lạnh, toàn thân tỏa ra mùi đói khát đáng sợ.

Càng gần ngôi làng, vẻ mặt Thần Chiến Tranh càng kỳ lạ. Bội kiếm này…

Kim Thiên Thiên rất thích gặp kiểu người tốt như Ô Tề Hải. Nghe thấy làng cậu cách biệt thế giới giống như chốn đào nguyên, cô bèn lo lắng hỏi: “May mà gặp chúng tôi lòng dạ tốt bụng, gặp người khác thì cậu phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng mà dẫn vào thôn.”

Đến bờ cát ngoài làng, Ô Tề Hải thả những người khác ra. Ô Đậu ngửi thấy mùi Ô Tề Hải bèn lập tức chạy tới. nhìn thấy những gương mặt lạ hoắc, cậu căng thẳng trong lòng. Đến khi nhìn thấy người đàn ông trung niên trôi lơ lửng giữa không trung, cậu sững sờ tại chỗ.

Ô Tề Hải sẽ không chỉ dẫn, cậu biến về nguyên hình, đặt mọi người trong miệng rồi mang họ tới làng.

Cái… cái… cái mùi này… Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể làm như vậy chỉ có Thần Chiến Tranh.

Ánh mắt hai người giao nhau, Đặng Lan Lan không hề diễn kịch.

Ô Đậu lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Hải, đó… đó không phải là người chú nghĩ chứ?”

Bác Cả với thân hình lọm khọm nhưng tinh thần quắc thước giơ gậy xông tới: “Ta đánh chết ngài!”

Ô Tề Hải gật đầu.

Ô Đậu bước đi trùng tay trùng chân ở phía trước, được một lúc, cậu đột ngột phóng như bay. Cậu muốn mau chóng nói chuyện này cho bác Cả, đồng thời thông báo cho những người khác bình tĩnh một chút.

Ô Tề Hải đáp: “Dù các người có ý đồ xấu cũng chẳng sao, trước khi các người làm chuyện xấu, tôi có thể nhai nát tất cả.”

Thần Chiến Tranh nhìn Ô Tề Hải hơi suy ngẫm, thì ra là Tham ăn. Vậy ngài không thể để cậu ở lại thế giới nhỏ này, lỡ ngày nào đó cậu nổi điên ăn sạch căn nguyên thế giới, vậy chẳng khác gì ngài chủ động giúp Giới nâng cao thực lực.

Sau khi vào làng, Ô Tề Hải từ từ khôi phục gương mặt vốn có.

Ô Tề Hải không ngờ bác Cả sẽ nói vậy, cậu trấn an mọi người: “Có lẽ bây giờ tâm trạng bác Cả không tốt…”

Kim Thiên Thiên á khẩu, không nói nên lời.

Gương mặt này của cậu đối với đám người Đặng Chung mà nói là gương mặt vô cùng quen thuộc.

Kim Thiên Thiên gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy, làm gì có ai nói…”

Như vậy không còn gì tốt hơn, xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng tiêu diệt nhân tố tận thế, rời khỏi thế giới tận thế này.

Đặng Chung và Vương Tư Tuệ kinh ngạc hô: “Tống Hành Chỉ?!”

Kim Thiên Thiên lại kêu: “Văn Nhân Du!”

Ô Tề Hải như cười như không nhướng mày nhìn Vân Thiển. Vậy mà cô nói không quen gương mặt của cậu sao?

Ô Tề Hải nghiêng đầu nhìn Kim Thiên Thiên. Mặc dù người này và chị gái đồng giới, nhưng trông rất tuấn tú, thường xuyên bá vai dựa lưng với chị gái, cậu nhìn mà chướng mắt.

Vân Thiển: “…” Biết trí nhớ các người tốt rồi, còn khoe khoang lung tung làm gì.

Ô Tề Hải giả vờ ngây thơ hỏi: “Người các người nói là ai?”

Là người đẹp nhất tộc Người, vẻ đẹp của cô danh xứng với thực. Nếu là ở thời xưa, vậy cô chắc chắn thuộc cấp bậc yêu cơ họa quốc. Vẻ ngoài của Bạch Kỳ Niên và cô không hề chênh lệch, hai người đứng chung giống như một cuộn tranh, khung cảnh tuyệt đẹp.

Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên lập tức pha trò lảng sang chuyện khác.

Tất cả mọi người nhìn thấy Thần Chiến Tranh nhảy lên kêu la: “Bình tĩnh, ngươi làm vậy là giết chủ!”

Ô Tề Hải đi ở phía trước dẫn đường. Thần Chiến Tranh đang lơ lửng bên cạnh. Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên muốn quy vị bội kiếm của Thần Chiến Tranh đang theo sát phía sau, sau đó mới là nhóm người chơi Vân Thiển.

Vân Thiển để ý tầm mắt Đặng Lan Lan thường xuyên dừng trên người Ô Tề Hải. Lúc cô nhìn Đặng Lan Lan, cô ta cũng nhận ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, Đặng Lan Lan không hề diễn kịch.

Ô Tề Hải như cười như không nhướng mày nhìn Vân Thiển. Vậy mà cô nói không quen gương mặt của cậu sao?

Ánh mắt Lôi Hoài An càng trở nên dịu dàng hơn.

Vân Thiển hiếm khi nhìn thấy ánh mắt con người lạnh lùng đến vậy. Ánh mắt thần linh mông cong lạnh lùng nhưng cô vẫn có thể cảm giác được đó là giả vờ lạnh lùng.

Trên đường đám người đi vào thôn, rất nhiều người quan sát bọn họ.

Đặng Lan Lan thì khác, cô thật sự không có cảm xúc gì.

Vương Tư Tuệ: “Ấy Ấy, đừng nói thế.”

Đột nhiên, Đặng Lan Lan cong khóe môi với Vân Thiển, một nụ cười da nhưng không cười thịt điển hình xuất hiện ngay lập tức. Không đợi Vân Thiển phản ứng, cô ta đã dời mắt, tiếp tục diễn vai người tàng hình trong nhóm.

Vân Thiển hiếm khi nhìn thấy ánh mắt con người lạnh lùng đến vậy. Ánh mắt thần linh mông cong lạnh lùng nhưng cô vẫn có thể cảm giác được đó là giả vờ lạnh lùng.

Sau khi vào làng, Ô Tề Hải từ từ khôi phục gương mặt vốn có.

Vân Thiển xoa cánh tay, vuốt lặn đám gai ốc nổi lên.

Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên lập tức pha trò lảng sang chuyện khác.

Trên đường đám người đi vào thôn, rất nhiều người quan sát bọn họ.

Lôi Hoài An: “Tại sao?”

Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn thấy không ít vợ chồng tộc Người và tộc Biển giống mình. Nơi này mới là nơi bọn họ muốn sống.

Lôi Hoài An vẫn không hiểu vì sao thù hận giữa tộc Người và tộc Biển có thể kéo dài đến vậy. Nhìn nơi này đi, rõ ràng mọi người có thể chung sống chan hòa.

Cô nắm chặt túi bảo vật trên thắt lưng, chỉ một ngôi làng nhỏ như vậy vẫn không đủ…

Ô Tề Hải nghe Vân Thiển hỏi thì mỉm cười vui vẻ, cậu nhìn Thần Chiến Tranh: “Tình huống lần này đặc biệt. Em mang về không phải một người bình thường mà là một vị thần và người tiếp nhận sự ủy thác của thần, bác Cả sẽ không trách em, ngược lại còn thưởng cho em ấy chứ.”

Bạch Kỳ Niên phủ lên tay Lôi Hoài An, thấp giọng nói: “Sau khi chuyện này qua đi, hãy mang bảo vật trả lại cho Phù thủy biển.

Lôi Hoài An: “Tại sao?”

Bạch Kỳ Niên nói: “Những thứ này là nàng lừa gạt mà có chứ không phải giao dịch mà có. Ta hi vọng nàng không phải sống trong âu lo.” Anh nắm tay Lôi Hoài An đặt lên ngực: “Bây giờ chúng ta có cùng trái tim, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng.”

Ánh mắt Lôi Hoài An càng trở nên dịu dàng hơn.

Là người đẹp nhất tộc Người, vẻ đẹp của cô danh xứng với thực. Nếu là ở thời xưa, vậy cô chắc chắn thuộc cấp bậc yêu cơ họa quốc. Vẻ ngoài của Bạch Kỳ Niên và cô không hề chênh lệch, hai người đứng chung giống như một cuộn tranh, khung cảnh tuyệt đẹp.

Thần Chiến Tranh đi chầm chậm ở phía sau. Ngài là thần linh, không thể ngồi vào miệng người khác, quá mất thân phận.

Vân Thiển nhìn say mê, thật là cảnh đẹp ý vui.

Khóe mắt Đặng Chung liếc thấy nụ cười hiền từ kiểu bề trên của Vân Thiển, bèn châm biếm: “Lão háo sắc.”

Vương Tư Tuệ: “Ấy Ấy, đừng nói thế.”

Vân Thiển nhìn say mê, thật là cảnh đẹp ý vui.

Vân Thiển nghe vậy, lòng cực kỳ không vui, nhìn chằm chằm Đặng Chung, nghiêm nghị nói: “Sao anh có thể nói như vậy, lời này của anh hoàn toàn không đúng với tình hình thực tế. Đúng là vu oan người tốt!”

Bạch Kỳ Niên nói: “Những thứ này là nàng lừa gạt mà có chứ không phải giao dịch mà có. Ta hi vọng nàng không phải sống trong âu lo.” Anh nắm tay Lôi Hoài An đặt lên ngực: “Bây giờ chúng ta có cùng trái tim, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng.”

Kim Thiên Thiên gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy, làm gì có ai nói…”

Vân Thiển nói năng hùng hồn: “Hãy xóa chữ ‘lão’ đi!”

Kim Thiên Thiên á khẩu, không nói nên lời.

Mọi người im re, cô lại còn dám tự hào cơ đấy! Đám người cạn lời đi đến chỗ bác Cả – người quản lý ngôi làng.

Ô Tề Hải còn chưa báo người tới là ai, chợt nghe thấy tiếng nói già nua của bác Cả truyền từ trong nhà ra: “Tiểu Hải, không được tự ý mang thứ không sạch sẽ vào làng, ô nhiễm vùng đất làng ta, sau này làm sao đám nhóc trong làng lớn lên khỏe mạnh?”

Kim Thiên Thiên hoảng hốt trốn sau lưng Đặng Chung, muốn dùng cơ thể cao lớn của anh che giấu cơ thể bé nhỏ của mình.

Trừ Thần Chiến Tranh, những người khác biến sắc. Thứ không sạch sẽ bà nói chắc chắn là bọn họ, người quản lý làng không được thân thiện lắm.

Ô Tề Hải không ngờ bác Cả sẽ nói vậy, cậu trấn an mọi người: “Có lẽ bây giờ tâm trạng bác Cả không tốt…”

Kim Thiên Thiên lại kêu: “Văn Nhân Du!”

Cửa mở ra.

Cửa mở ra.

Bác Cả với thân hình lọm khọm nhưng tinh thần quắc thước giơ gậy xông tới: “Ta đánh chết ngài!”

Tất cả mọi người nhìn thấy Thần Chiến Tranh nhảy lên kêu la: “Bình tĩnh, ngươi làm vậy là giết chủ!”

Bác Cả: “Lúc ngài bỏ ông đây ở lại, ông đây đã không còn chủ nhân nữa!”

Ô Tề Hải giả vờ ngây thơ hỏi: “Người các người nói là ai?”

Vân Thiển sửng sốt.

Mọi người im re, cô lại còn dám tự hào cơ đấy! Đám người cạn lời đi đến chỗ bác Cả – người quản lý ngôi làng.

Vân Thiển: “…” Biết trí nhớ các người tốt rồi, còn khoe khoang lung tung làm gì.

Không ngờ bác Cả lại là bội kiếm của Thần Chiến Tranh.

Ô Đậu lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Hải, đó… đó không phải là người chú nghĩ chứ?”

Bác Cả không phải bác gái mà là bác trai!

4.9 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Wowow. Surprise???. Không ngờ tới luôn đó:))

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thần Chiến Tranh… cũng xịn quá, lúc cần ngầu thì cũng ngầu dữ lắm.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao tự nhiên tui muốn ship Đặng Chung với Thiên Thiên dị ta.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không ngờ luôn, bội kiếm người sao.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cua gắt quá đi mất =))))))
Vân chó có háo sắc cũng là mỹ nữ háo sắc chứ làm sao mà già được hả ??

Yuyu
Yuyu
2 Năm Cách đây

Tác giả quay xe kinh thật

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Tác giả cua xe gấp lm tôi bị nổ lốp r, nổ như cái lốp xe sáng nay của tôi lúc đi học về :’))

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!