Chương 72
Bội kiếm của thần
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ô Tề Hải không hiểu lời cảm khái bất ngờ của Vân Thiển. Nói xong câu kia, cô lại tiếp tục đắm chìm vào ký ức của Đại công chúa, cậu cũng tiếp tục chăm chú xem giống cô.
Bởi vì Lôi Hoài An giật đứt tóc tộc Biển, tộc Biển ấn tượng sâu sắc về cô, bèn đến tìm cô tính sổ hết lần này đến lần khác.
Đến càng nhiều, anh càng cảm thấy kỳ lạ. Không nói đến việc lần nào tộc Người cũng chủ động nhận thua, cô còn tặng anh một đống chiến lợi phẩm, khiến anh rất mất tự nhiên… Có điều, độ thiện cảm của anh đối với tộc Người từ số âm biến thành số lẻ.
Thỉnh thoảng, anh sẽ chủĩđộng đến tìmἱLôi Hoài Anἵtán gẫu vàiĩcâu.
Hai người cứḷthế quen biết,Їchậm rãi tiếpụcận nhau. Bướcỉngoặc xuất hiệnīkhi tộc Biểnãmắc bẫy một[hạm đội.
Nếu không{phải Lôi HoàiìAn kịp thờiẵgiấu tộc Biểnỷbị thương, anhữđã mất mạngễtrong tay hạmīđội.
Lôi Hoài Anἷmang tộc Biểnựtrốn trên một,chiếc thuyền bỏ¸hoang, đó làùkhoảng trời bíẹmật của cô.}Lúc bị mẹýkế chọc tức,Īcô sẽ trốnéở đó ngắmìbiển để ổnừđịnh tâm trạng.ọBây giờ ngườiỷcô thích cũngẻở đây, khoảngơtrời này lạiítăng thêm màu(sắc.
Trong lúc chămĺsóc tộc Biển,ựLôi Hoài Aníbiết được tênỹanh là BạchíKỳ Niên.
Sau khiïvết thương BạchiKỳ Niên lành:lặn, anh đểЇlại kèn lệnhạốc biển coiīnhư thù laoúLôi Hoài Anầcứu anh mộtẩmạng. Nếu gặpÏnguy hiểm, côưcó thể thổiĭkèn lệnh. Mặcjdù ở dướiậbiển sâu nhưngÍnghe thấy tiếngḹkèn, anh sẽĨlập tức chạyĺtới cứu.
Bạch KỳủNiên vừa điḷnửa giở, LôièHoài An đãἳthổi kèn lệnh.
Thiếuùniên tộc Biểnễnhảy từ dướiủbiển lên, đuôiỹcá màu bạcĺlấp lánh sắcữmàu lưu lyídưới ánh mặtătrời, mái tócĩdài xanh thẳmỹrực rỡ hòaớlàm một vớijbầu trời.
Bạch KỳἱNiên nhìn thấyỉLôi Hoài Anẽbình yên vôịsự đứng ởíđầu thuyền khôngľkhỏi sửng sốt,ôanh hỏi côạnguyên nhân.
Lôi HoàiiAn đáp mộtĩcách hiên ngang:ἳ“Ta nhớ chàngĺrồi!”
Bạch KỳįNiên bực bộiỷnhảy trở về[biển. Lôi HoàiọAn tinh mắt‹phát hiện vànhấtai anh đỏồửng.
Tiếp đó làíthiếu niên thiếuỉnữ nảy sinhửtình cảm, tỏītình với nhau.
BạchIKỳ Niên hứaósẽ vĩnh viễn³bảo vệ LôiỉHoài An, khiếnêcô luôn sốngɩvui vẻ.
Tình yêuìgiữa tộc BiểnÎvà tộc Ngườiằrất khó cóứkết cục tốtẽđẹp, bọn họồmãi mãi khôngựthể công khai.ấBạch Kỳ Niênịlật xem ghiọchép trong tộc,ãrốt cuộc tìmưđược một nơi.
Thờiíkỳ tộc Biểnĺvà tộc Ngườiịtừng đại chiến,ỡmột Công chúaỉtộc Biển vàÎHoàng tử tộcũNgười yêu nhauđnhưng bị chủngĺtộc hai bênầphát hiện. Bọn]họ nắm tay{nhau chạy thoátắkhỏi sự đuổiýgiết của haiỵtộc, cuối cùng²tìm được mảnhỵlục địa cuốiâcùng trong đạiìdương mênh mông.
Tươngἰtruyền bọn họốthành lập thônÏlàng ở mảnhịđất đó, tộc}Người và tộcụBiển ở đóÎcó thể chungЇsống hòa bình.
BạchÍKỳ Niên vàỉLôi Hoài Anịchuẩn bị điɪtìm ngôi làngìkia. Lúc này,ụbọn họ bịíLôi Vạn Quânἶphát hiện.
Biểu hiệnácủa Lôi VạnἳQuân rất hiềnýtừ, không hềặtỏ vẻ chán}ghét Bạch KỳɩNiên, thậm chíẽđối xử với:anh rất tốt.ẩVì vậy, haiởngười lưỡng lự.
Saufđó là chuyệnắLôi Vạn Quânikể cho nhómủngười Vân Thiểnẻnghe.
Trong đoạnìký ức củaẻLôi Hoài An,Įlúc đó côɪbị Phù thủyắbiển làm choĭhôn mê, nhưng[đầu óc tỉnhặtáo, có thểľnghe được mọièchuyện xảy ra.
Vìịcứu cô, dướièsự gợi ýĭcủa Lôi VạnẹQuân, Bạch KỳḻNiên đi tìmìPhù thủy biểnĨgiao dịch. Đầuơtiên là traoĨtrái tim mìnhịcho cô, nhưngìsau đó PhùЇthủy biển nóiạnhư vậy chưaἰđủ, anh lạiỵbằng lòng đánhìđổi trí tuệởcủa mình giúpìcô tỉnh lại.í
Cứ thể mộtỳthiếu niên quýḹtộc vốn cóἲthể cạnh tranhẵvương vị tộc‹Biển lại trởἷthành kẻ ngốc,ễbị thương nặngỉrồi bị némúxuống biển. Nếuỡkhông phải hômịđó đúng lúcừcó đội tuần²tra, có lẽắanh đã trởỹthành thức ănơcho Hải thúḷkhác.
Sau khi biến¸thành người ngốc,¹Bạch Kỳ Niênõquên mất tấtîcả nhưng vẫnạnhớ anh từngỗhẹn ước vớiịmột người.
Lôi HoàiịAn bị bắtọtới lãnh địaἵtộc biển, anhốvô tình nhìn:thấy cô. Côùngụy trang thành‹thị nữ rồiẵlại hủy điỉgương mặt, nhưngủanh vẫn cóɨthể nhận ra.
Khungícảnh chiếu từẻtrái tim ngừngílại. Gương mặt¸khi còn trẻĩdại, thiếu niên,ịthanh niên củaḻBạch Kỳ NiênÍliên tục lướt)qua, Lôi HoàiỡAn khóc khôngḽthành tiếng. “…Saoềta có thểÏquên hết tấtìcả?”
Sau khiụcô nhớ ra,}lời nguyền củaềPhù thủy biểnìbị giải trừ,:Lôi Hoài Anõchủ động giaoởtrái tim. Côịvà Bạch KỳἵNiên đều giốngủnhau, bằng lòngľhi sinh tấtἲcả vì ngườiɪcòn lại.
TayĪtrái Thần ChiếnīTranh là mảnhòtrái tim đã:mất đi sức¸sống bị nhốtưtrong lồng củaľBạch Kỳ Niên,ằtay phải làụtrái tim đậpẩphập phồng củaɪLôi Hoài An,ἴngài trầm giọngĩnói: “Cô suyInghĩ kỹ chưa?íMột khi thầnἰthuật thành côngĩsẽ không thểơgiải trừ, vận¸mệnh các ngườièsẽ mãi mãiĮbuộc chặt vàoảnhau, người nàyísống thì ngườiἳkia sống, nếu{người này chếtĩthì người kiaɪcũng chết.”
LôiỉHoài An gậtỳđầu không hềýdo dự.
Thần ChiếnỏTranh làm phép.ἴTất cả mọiỉngười nhìn thấyïtrái tim LôiἳHoài An nhanhḹchóng khô héo,écòn trái timÎBạch Kỳ NiênIlấy được sựísống mới, nhanhóchóng mọc raĩphần còn lại.ẫLôi Hoài Anếbỗng lơ lửngìtrong nước biển,ôcơ thể mấtịđi sức sống.
Tìnhĺhuống này khôngỵkéo dài lâu.ệSau khi tráiĩtim Bạch KỳîNiên sống lại,èsức sống cóịđược từ tráiètim Lôi HoàiõAn dường nhưĩbị đẩy trởἷvề nơi banïđầu.
Lôi Hoài Anễhít thở mạnh.ậCô nhìn thấyòbộ xương mọcẻra bên ngoàiľtrái tim BạchìKỳ Niên, trênÍbộ xương dầnỉcó mạch máuệnho nhỏ lanïtràn, máu thịtậnhanh chóng sinhỷsôi, làn daỗtăng tốc mọcĩtheo.
Đuôi cá màuựtrắng bạc quẫyénhẹ trong biển,éLôi Hoài Anặbước lên, đuôiɨtóc màu xanhỉmắc vào quầnḷáo cô. BạchỉKỳ Niên chậmḹrãi mở mắt,³trong mắt chỉícó một mìnhἰLôi Hoài An.
Anhủkhẽ thở dài:ễ“An An…”
ThầníChiến Tranh: “Taítiện tay giảiỹtrừ giao dịchÏtrước đây củaựy, giúp ngươiẩkhôi phục gươngḽmặt, khỏi cần…”{
Lôi Hoài Anînhào vào lòngệBạch Kỳ Niên,ỹhai người ôm¹nhau thật chặt.ḹKhông cần mởḽmiệng, bọn họèđã có thểưhiểu được tất‹cả những gìḽngười kia muốnįnói.
Dù sao cũngêchẳng ai để°ý đến ThầnựChiến Tranh.
Thần ChiếnįTranh: “Ừm… khỏiảcần cảm ơnỉta.”
Người chơiïbày tỏ đầy}đủ sự cảmợkích và sùngắbái đối vớiïthần linh.
Đặng Chung:ỷ“Thần linh đúngểlà thần linh,ĺngài Thần ChiếnửTranh thật trâu!”i
Vân Thiển vàộKim Thiên Thiênởvỗ tay nhưỉhải cẩu: “Trâuḷtrâu trâu!”
ThầnớChiến Tranh cảmḻthấy ngài được}khen lấy lệ,ởchắc là ảoẩgiác, dù saođngài cũng là°một thần linhồcấp cao.
“Đã tìmấđược người thật)lòng yêu nhau,ịkế tiếp phảiộđi đến vùngìđất cuối cùng,ồxin hai ngườióhãy giúp đỡẳchúng tôi quyἲvị bội kiếmễcủa Thần ChiếnấTranh.” Đặng Chungểnhìn về phía,Bạch Kỳ Niênívà Lôi HoàiẹAn đang đứngfcạnh nhau.
“Thần ChiếnộTranh đang ở[đây, hai ngườiởchúng ta làmisao dám quaợmặt ngài quyĩvị bội kiếm.”úGiọng nói BạchẽKỳ Niên mátâlạnh như suốiįchảy qua lòng²người, anh cúiĮchào Thần ChiếnéTranh: “Cảm ơnÏngài.”
Lôi HoàiúAn cũng cúiĺchào, nói: “Cảmịơn ngài.”
TayἷBạch Kỳ Niênỵlướt qua máiĩtóc dài củaĬLôi Hoài An,ỉvén tóc rơi(bên tai củaîcô ra sau.ỉLôi Hoài An)hơi cọ nhẹЇvào tay anh,Ĩhành động hai[người vừa thânụmật vừa tựảnhiên.
Thần Chiến Tranhừnói: “Bọn họ{thật sự cầnẹcác ngươi trợẵgiúp, ta khôngằthể nhúng tayủvào chuyện này.”ì
Lôi Hoài Anầnói: “Có việcọcần chúng ta,ểđương nhiên chúngÍta sẽ giúpứđỡ.”
Nếu nhưïkhông phải nhómỷngười Vân Thiểnĭdẫn thần linhĩđến, cô mãiỵmãi sẽ khôngĪthể nhớ raặBạch Kỳ Niên,ốthậm chí sẽỗđể mặc anhÍchết đi. Côìrất cảm kích,nhóm người VânứThiển.
Đặng Chung hỏiḻBạch Kỳ Niên:ầ“Anh biết mảnhịlục địa cuốiảcùng ở đâuľkhông?”
“Ta khôngậnhớ rõ vịụtrí cụ thểếlắm, có cái³gì đó cốềý làm mờἵđi ký ứcÏcủa ta.” BạchúKỳ Niên vẫnầcòn đang suyónghĩ.
Ô Tề Hải:nắm lòng bànắtay Vân Thiển:ỉ“Tôi biết ở]đâu, đó làỉlàng tôi. Tôi]có thể dẫnợcác người tớiủđó.”
Vân Thiểnạkinh ngạc nhìnïcậu: “Được không,èkhông phải nói[cần xét duyệtỉtư cách sao,ılàm vậy bácỵCả không trừngùphạt cậu à?”İ
Ô Tề Hải nghe Vân Thiển hỏi thì mỉm cười vui vẻ, cậu nhìn Thần Chiến Tranh: “Tình huống lần này đặc biệt. Em mang về không phải một người bình thường mà là một vị thần và người tiếp nhận sự ủy thác của thần, bác Cả sẽ không trách em, ngược lại còn thưởng cho em ấy chứ.”
Càng gần ngôi làng, vẻ mặt Thần Chiến Tranh càng kỳ lạ. Bội kiếm này…
Như vậy không còn gì tốt hơn, xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng tiêu diệt nhân tố tận thế, rời khỏi thế giới tận thế này.
Không ngờ bác Cả lại là bội kiếm của Thần Chiến Tranh.
Vân Thiển xoa cánh tay, vuốt lặn đám gai ốc nổi lên.
Kim Thiên Thiên rất thích gặp kiểu người tốt như Ô Tề Hải. Nghe thấy làng cậu cách biệt thế giới giống như chốn đào nguyên, cô bèn lo lắng hỏi: “May mà gặp chúng tôi lòng dạ tốt bụng, gặp người khác thì cậu phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng mà dẫn vào thôn.”
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn thấy không ít vợ chồng tộc Người và tộc Biển giống mình. Nơi này mới là nơi bọn họ muốn sống.
Lôi Hoài An vẫn không hiểu vì sao thù hận giữa tộc Người và tộc Biển có thể kéo dài đến vậy. Nhìn nơi này đi, rõ ràng mọi người có thể chung sống chan hòa.
Ô Tề Hải nghiêng đầu nhìn Kim Thiên Thiên. Mặc dù người này và chị gái đồng giới, nhưng trông rất tuấn tú, thường xuyên bá vai dựa lưng với chị gái, cậu nhìn mà chướng mắt.
Vân Thiển để ý tầm mắt Đặng Lan Lan thường xuyên dừng trên người Ô Tề Hải. Lúc cô nhìn Đặng Lan Lan, cô ta cũng nhận ra.
Bác Cả: “Lúc ngài bỏ ông đây ở lại, ông đây đã không còn chủ nhân nữa!”
Ô Tề Hải đáp: “Dù các người có ý đồ xấu cũng chẳng sao, trước khi các người làm chuyện xấu, tôi có thể nhai nát tất cả.”
Đến bờ cát ngoài làng, Ô Tề Hải thả những người khác ra. Ô Đậu ngửi thấy mùi Ô Tề Hải bèn lập tức chạy tới. nhìn thấy những gương mặt lạ hoắc, cậu căng thẳng trong lòng. Đến khi nhìn thấy người đàn ông trung niên trôi lơ lửng giữa không trung, cậu sững sờ tại chỗ.
Hai mắt cậu cười thành hình trăng non, răng nanh bên khóe môi lóe lên ánh sáng lạnh, toàn thân tỏa ra mùi đói khát đáng sợ.
Gương mặt này của cậu đối với đám người Đặng Chung mà nói là gương mặt vô cùng quen thuộc.
Bạch Kỳ Niên phủ lên tay Lôi Hoài An, thấp giọng nói: “Sau khi chuyện này qua đi, hãy mang bảo vật trả lại cho Phù thủy biển.
Ô Tề Hải còn chưa báo người tới là ai, chợt nghe thấy tiếng nói già nua của bác Cả truyền từ trong nhà ra: “Tiểu Hải, không được tự ý mang thứ không sạch sẽ vào làng, ô nhiễm vùng đất làng ta, sau này làm sao đám nhóc trong làng lớn lên khỏe mạnh?”
Kim Thiên Thiên hoảng hốt trốn sau lưng Đặng Chung, muốn dùng cơ thể cao lớn của anh che giấu cơ thể bé nhỏ của mình.
Ô Đậu bước đi trùng tay trùng chân ở phía trước, được một lúc, cậu đột ngột phóng như bay. Cậu muốn mau chóng nói chuyện này cho bác Cả, đồng thời thông báo cho những người khác bình tĩnh một chút.
Ô Tề Hải đi ở phía trước dẫn đường. Thần Chiến Tranh đang lơ lửng bên cạnh. Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên muốn quy vị bội kiếm của Thần Chiến Tranh đang theo sát phía sau, sau đó mới là nhóm người chơi Vân Thiển.
Thần Chiến Tranh nhìn Ô Tề Hải hơi suy ngẫm, thì ra là Tham ăn. Vậy ngài không thể để cậu ở lại thế giới nhỏ này, lỡ ngày nào đó cậu nổi điên ăn sạch căn nguyên thế giới, vậy chẳng khác gì ngài chủ động giúp Giới nâng cao thực lực.
Bác Cả không phải bác gái mà là bác trai!
Ô Tề Hải sẽ không chỉ dẫn, cậu biến về nguyên hình, đặt mọi người trong miệng rồi mang họ tới làng.
Khóe mắt Đặng Chung liếc thấy nụ cười hiền từ kiểu bề trên của Vân Thiển, bèn châm biếm: “Lão háo sắc.”
Cô nắm chặt túi bảo vật trên thắt lưng, chỉ một ngôi làng nhỏ như vậy vẫn không đủ…
Thần Chiến Tranh đi chầm chậm ở phía sau. Ngài là thần linh, không thể ngồi vào miệng người khác, quá mất thân phận.
Hai mắt cậu cười thành hình trăng non, răng nanh bên khóe môi lóe lên ánh sáng lạnh, toàn thân tỏa ra mùi đói khát đáng sợ.
Càng gần ngôi làng, vẻ mặt Thần Chiến Tranh càng kỳ lạ. Bội kiếm này…
Kim Thiên Thiên rất thích gặp kiểu người tốt như Ô Tề Hải. Nghe thấy làng cậu cách biệt thế giới giống như chốn đào nguyên, cô bèn lo lắng hỏi: “May mà gặp chúng tôi lòng dạ tốt bụng, gặp người khác thì cậu phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng mà dẫn vào thôn.”
Đến bờ cát ngoài làng, Ô Tề Hải thả những người khác ra. Ô Đậu ngửi thấy mùi Ô Tề Hải bèn lập tức chạy tới. nhìn thấy những gương mặt lạ hoắc, cậu căng thẳng trong lòng. Đến khi nhìn thấy người đàn ông trung niên trôi lơ lửng giữa không trung, cậu sững sờ tại chỗ.
Ô Tề Hải sẽ không chỉ dẫn, cậu biến về nguyên hình, đặt mọi người trong miệng rồi mang họ tới làng.
Cái… cái… cái mùi này… Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể làm như vậy chỉ có Thần Chiến Tranh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Đặng Lan Lan không hề diễn kịch.
Ô Đậu lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Hải, đó… đó không phải là người chú nghĩ chứ?”
Bác Cả với thân hình lọm khọm nhưng tinh thần quắc thước giơ gậy xông tới: “Ta đánh chết ngài!”
Ô Tề Hải gật đầu.
Ô Đậu bước đi trùng tay trùng chân ở phía trước, được một lúc, cậu đột ngột phóng như bay. Cậu muốn mau chóng nói chuyện này cho bác Cả, đồng thời thông báo cho những người khác bình tĩnh một chút.
Ô Tề Hải đáp: “Dù các người có ý đồ xấu cũng chẳng sao, trước khi các người làm chuyện xấu, tôi có thể nhai nát tất cả.”
Thần Chiến Tranh nhìn Ô Tề Hải hơi suy ngẫm, thì ra là Tham ăn. Vậy ngài không thể để cậu ở lại thế giới nhỏ này, lỡ ngày nào đó cậu nổi điên ăn sạch căn nguyên thế giới, vậy chẳng khác gì ngài chủ động giúp Giới nâng cao thực lực.
Sau khi vào làng, Ô Tề Hải từ từ khôi phục gương mặt vốn có.
Ô Tề Hải không ngờ bác Cả sẽ nói vậy, cậu trấn an mọi người: “Có lẽ bây giờ tâm trạng bác Cả không tốt…”
Kim Thiên Thiên á khẩu, không nói nên lời.
Gương mặt này của cậu đối với đám người Đặng Chung mà nói là gương mặt vô cùng quen thuộc.
Kim Thiên Thiên gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy, làm gì có ai nói…”
Như vậy không còn gì tốt hơn, xem ra bọn họ sẽ nhanh chóng tiêu diệt nhân tố tận thế, rời khỏi thế giới tận thế này.
Đặng Chung và Vương Tư Tuệ kinh ngạc hô: “Tống Hành Chỉ?!”
Kim Thiên Thiên lại kêu: “Văn Nhân Du!”
Ô Tề Hải như cười như không nhướng mày nhìn Vân Thiển. Vậy mà cô nói không quen gương mặt của cậu sao?
Ô Tề Hải nghiêng đầu nhìn Kim Thiên Thiên. Mặc dù người này và chị gái đồng giới, nhưng trông rất tuấn tú, thường xuyên bá vai dựa lưng với chị gái, cậu nhìn mà chướng mắt.
Vân Thiển: “…” Biết trí nhớ các người tốt rồi, còn khoe khoang lung tung làm gì.
Ô Tề Hải giả vờ ngây thơ hỏi: “Người các người nói là ai?”
Là người đẹp nhất tộc Người, vẻ đẹp của cô danh xứng với thực. Nếu là ở thời xưa, vậy cô chắc chắn thuộc cấp bậc yêu cơ họa quốc. Vẻ ngoài của Bạch Kỳ Niên và cô không hề chênh lệch, hai người đứng chung giống như một cuộn tranh, khung cảnh tuyệt đẹp.
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên lập tức pha trò lảng sang chuyện khác.
Tất cả mọi người nhìn thấy Thần Chiến Tranh nhảy lên kêu la: “Bình tĩnh, ngươi làm vậy là giết chủ!”
Ô Tề Hải đi ở phía trước dẫn đường. Thần Chiến Tranh đang lơ lửng bên cạnh. Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên muốn quy vị bội kiếm của Thần Chiến Tranh đang theo sát phía sau, sau đó mới là nhóm người chơi Vân Thiển.
Vân Thiển để ý tầm mắt Đặng Lan Lan thường xuyên dừng trên người Ô Tề Hải. Lúc cô nhìn Đặng Lan Lan, cô ta cũng nhận ra.
Ánh mắt hai người giao nhau, Đặng Lan Lan không hề diễn kịch.
Ô Tề Hải như cười như không nhướng mày nhìn Vân Thiển. Vậy mà cô nói không quen gương mặt của cậu sao?
Ánh mắt Lôi Hoài An càng trở nên dịu dàng hơn.
Vân Thiển hiếm khi nhìn thấy ánh mắt con người lạnh lùng đến vậy. Ánh mắt thần linh mông cong lạnh lùng nhưng cô vẫn có thể cảm giác được đó là giả vờ lạnh lùng.
Trên đường đám người đi vào thôn, rất nhiều người quan sát bọn họ.
Đặng Lan Lan thì khác, cô thật sự không có cảm xúc gì.
Vương Tư Tuệ: “Ấy Ấy, đừng nói thế.”
Đột nhiên, Đặng Lan Lan cong khóe môi với Vân Thiển, một nụ cười da nhưng không cười thịt điển hình xuất hiện ngay lập tức. Không đợi Vân Thiển phản ứng, cô ta đã dời mắt, tiếp tục diễn vai người tàng hình trong nhóm.
Vân Thiển hiếm khi nhìn thấy ánh mắt con người lạnh lùng đến vậy. Ánh mắt thần linh mông cong lạnh lùng nhưng cô vẫn có thể cảm giác được đó là giả vờ lạnh lùng.
Sau khi vào làng, Ô Tề Hải từ từ khôi phục gương mặt vốn có.
Vân Thiển xoa cánh tay, vuốt lặn đám gai ốc nổi lên.
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên lập tức pha trò lảng sang chuyện khác.
Trên đường đám người đi vào thôn, rất nhiều người quan sát bọn họ.
Lôi Hoài An: “Tại sao?”
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn thấy không ít vợ chồng tộc Người và tộc Biển giống mình. Nơi này mới là nơi bọn họ muốn sống.
Lôi Hoài An vẫn không hiểu vì sao thù hận giữa tộc Người và tộc Biển có thể kéo dài đến vậy. Nhìn nơi này đi, rõ ràng mọi người có thể chung sống chan hòa.
Cô nắm chặt túi bảo vật trên thắt lưng, chỉ một ngôi làng nhỏ như vậy vẫn không đủ…
Ô Tề Hải nghe Vân Thiển hỏi thì mỉm cười vui vẻ, cậu nhìn Thần Chiến Tranh: “Tình huống lần này đặc biệt. Em mang về không phải một người bình thường mà là một vị thần và người tiếp nhận sự ủy thác của thần, bác Cả sẽ không trách em, ngược lại còn thưởng cho em ấy chứ.”
Bạch Kỳ Niên phủ lên tay Lôi Hoài An, thấp giọng nói: “Sau khi chuyện này qua đi, hãy mang bảo vật trả lại cho Phù thủy biển.
Lôi Hoài An: “Tại sao?”
Bạch Kỳ Niên nói: “Những thứ này là nàng lừa gạt mà có chứ không phải giao dịch mà có. Ta hi vọng nàng không phải sống trong âu lo.” Anh nắm tay Lôi Hoài An đặt lên ngực: “Bây giờ chúng ta có cùng trái tim, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng.”
Ánh mắt Lôi Hoài An càng trở nên dịu dàng hơn.
Là người đẹp nhất tộc Người, vẻ đẹp của cô danh xứng với thực. Nếu là ở thời xưa, vậy cô chắc chắn thuộc cấp bậc yêu cơ họa quốc. Vẻ ngoài của Bạch Kỳ Niên và cô không hề chênh lệch, hai người đứng chung giống như một cuộn tranh, khung cảnh tuyệt đẹp.
Thần Chiến Tranh đi chầm chậm ở phía sau. Ngài là thần linh, không thể ngồi vào miệng người khác, quá mất thân phận.
Vân Thiển nhìn say mê, thật là cảnh đẹp ý vui.
Khóe mắt Đặng Chung liếc thấy nụ cười hiền từ kiểu bề trên của Vân Thiển, bèn châm biếm: “Lão háo sắc.”
Vương Tư Tuệ: “Ấy Ấy, đừng nói thế.”
Vân Thiển nhìn say mê, thật là cảnh đẹp ý vui.
Vân Thiển nghe vậy, lòng cực kỳ không vui, nhìn chằm chằm Đặng Chung, nghiêm nghị nói: “Sao anh có thể nói như vậy, lời này của anh hoàn toàn không đúng với tình hình thực tế. Đúng là vu oan người tốt!”
Bạch Kỳ Niên nói: “Những thứ này là nàng lừa gạt mà có chứ không phải giao dịch mà có. Ta hi vọng nàng không phải sống trong âu lo.” Anh nắm tay Lôi Hoài An đặt lên ngực: “Bây giờ chúng ta có cùng trái tim, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng.”
Kim Thiên Thiên gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy, làm gì có ai nói…”
Vân Thiển nói năng hùng hồn: “Hãy xóa chữ ‘lão’ đi!”
Kim Thiên Thiên á khẩu, không nói nên lời.
Mọi người im re, cô lại còn dám tự hào cơ đấy! Đám người cạn lời đi đến chỗ bác Cả – người quản lý ngôi làng.
Ô Tề Hải còn chưa báo người tới là ai, chợt nghe thấy tiếng nói già nua của bác Cả truyền từ trong nhà ra: “Tiểu Hải, không được tự ý mang thứ không sạch sẽ vào làng, ô nhiễm vùng đất làng ta, sau này làm sao đám nhóc trong làng lớn lên khỏe mạnh?”
Kim Thiên Thiên hoảng hốt trốn sau lưng Đặng Chung, muốn dùng cơ thể cao lớn của anh che giấu cơ thể bé nhỏ của mình.
Trừ Thần Chiến Tranh, những người khác biến sắc. Thứ không sạch sẽ bà nói chắc chắn là bọn họ, người quản lý làng không được thân thiện lắm.
Ô Tề Hải không ngờ bác Cả sẽ nói vậy, cậu trấn an mọi người: “Có lẽ bây giờ tâm trạng bác Cả không tốt…”
Kim Thiên Thiên lại kêu: “Văn Nhân Du!”
Cửa mở ra.
Cửa mở ra.
Bác Cả với thân hình lọm khọm nhưng tinh thần quắc thước giơ gậy xông tới: “Ta đánh chết ngài!”
Tất cả mọi người nhìn thấy Thần Chiến Tranh nhảy lên kêu la: “Bình tĩnh, ngươi làm vậy là giết chủ!”
Bác Cả: “Lúc ngài bỏ ông đây ở lại, ông đây đã không còn chủ nhân nữa!”
Ô Tề Hải giả vờ ngây thơ hỏi: “Người các người nói là ai?”
Vân Thiển sửng sốt.
Mọi người im re, cô lại còn dám tự hào cơ đấy! Đám người cạn lời đi đến chỗ bác Cả – người quản lý ngôi làng.
Vân Thiển: “…” Biết trí nhớ các người tốt rồi, còn khoe khoang lung tung làm gì.
Không ngờ bác Cả lại là bội kiếm của Thần Chiến Tranh.
Ô Đậu lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Hải, đó… đó không phải là người chú nghĩ chứ?”
Bác Cả không phải bác gái mà là bác trai!
Wowow. Surprise???. Không ngờ tới luôn đó:))
Thần Chiến Tranh… cũng xịn quá, lúc cần ngầu thì cũng ngầu dữ lắm.
Sao tự nhiên tui muốn ship Đặng Chung với Thiên Thiên dị ta.
Không ngờ luôn, bội kiếm người sao.
Cua gắt quá đi mất =))))))
Vân chó có háo sắc cũng là mỹ nữ háo sắc chứ làm sao mà già được hả ??
Tác giả quay xe kinh thật
Tác giả cua xe gấp lm tôi bị nổ lốp r, nổ như cái lốp xe sáng nay của tôi lúc đi học về :’))