Chương 73 (1)
Thần tàn nhẫn nhất
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ô Tề Hải bị đả kích lớn nhất, cậu hóa thành tượng đá, phong hóa tại chỗ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời. Giữa không trung, Thần Chiến Tranh và bội kiếm nọ đánh liên tiếp vài chiêu. Mặc dù là ban ngày, bọn họ cũng có thể thấy rõ ánh sáng trắng thần thuật giống như pháo hoa nở rộ, sóng xung kích lấy bọn họ làm trung tâm lan rộng từng vòng ra ngoài.
May mà hai người kịp thời dừng tay, lúc sóng xung kích sắp liên lụy thôn làng thì bỗng dưng biến mất.
Bác Cả đáp xuống đấtịtrước, bực bội{nhìn Ô TềểHải, ánh mắtĩnhư đang nóiÍ“Cháu mang thứĩkhốn kiếp nàyẹvề làm gì.”ự
Thần Chiến Tranh¸giơ tay sờɪchóp mũi: “Taềkhông ngờ ngươiĩlại hình thànhíhồn khí.”
Bộiựkiếm của ThầnéChiến Tranh làợmột thần khí,ìthần khí sinhềra hồn khíễsẽ khiến sứcímạnh tăng lênἱrất nhiều. Vốnĺdĩ bội kiếmĩlà binh khíḽcho nên ngoạiÎhình nó biếnụra có thểἷtự do thayầđổi, cũng không[có giới tính.
LúcIđó, bội kiếm:của Thần ChiếnỗTranh chỉ làἰmột trong nhữngẩmón vũ khí¹trong tay ThầnïChiến Tranh, chẳng‹qua ngài dùngĪnó thuận tayểnhất. Hơn nữa,ỉbội kiếm cóúmột điểm đặcɩbiệt, nó làòvũ khí cùngìchinh chiến nhiềuửnơi với ngàiἴtrước khi trởạthành thần linh.ỉ
Về sau bộiôkiếm bị tênồkhốn kiếp nàoẹđó trộm đi,ưThần Chiến Tranhẹtìm mãi khôngìgặp nên bènĩcoi như đãẵmất, không tìmĩnữa, sau nàyỵcũng quên bẵngứsự tồn tạiịcủa thế giớiἲnhỏ này.
Bây giờἳxem ra khôngịphải tên trộmḽbội kiếm kiaểgiấu quá kỹẹmà là bộiḻkiếm tức giậnểvì Thần ChiếnἷTranh hoàn toànỹkhông quan tâmimình, chủ độngìtrốn tránh.
Bác Cả:ẻ“Thần Chiến Tranhótrở về làmĬgì, ngài thầnỉlinh đâu thiếuạmột thế giớiḽnhỏ như vầy?ảSau khi trở³thành thần linhịcấp cao, người,ủng hộ ngàiởnhiều không đếmíxuể, chắc đãÎquên mất sựıtồn tại củaọchúng ta, nhữngἳthứ đồng hànhẫcùng ngài thuởìban đầu rồi!”ľGiọng nói kéoЇdài, hơi cóỷý giễu cợt.
Đám,Vân Thiển bàyira bộ dạngἵquần chúng ănờdưa nhiệt tình.ìChuyện bên lềửcủa thần linh,:qua thôn nàyìchưa chắc kiếmọđược nhà trọĩkhác, nhất địnhụphải nghe choìkỹ.
Nhưng loại ThầníChiến Tranh thiếuÎđạo đức nàyớkhông để bộiịkiếm nhiều lời,ếngài chỉ nóiï“Lần này taỉsẽ đón cácìngươi trở về”ỹđã bịt đượcởmiệng bội kiếm.
Giữaḽbội kiếm vàỉThần Chiến Tranhỏcó sự ănịý, chỉ cầnľmột ánh mắt,ỉbội kiếm đãẵcó thể đọcặđược ý nghĩĬcủa thần.
Bác Cảįnhìn về phíaủnhóm người chơiẵVân Thiển, hỏi:ồ“Nói đi, các²người muốn làmἴcái gì?”
“À,Įừm, phục vịềcho ngài?” ĐặngịChung nói mộtîcách không chắcḹchắn.
Thật ra anhĩkhông ngờ bộiễkiếm lại làḷmột người, nếuộbội kiếm cóἵhình người, bảnỵthân nó khôngítự dịch chuyểnỗvị trí đượcìsao?
Bác Cả sửngằsốt: “Không ngờửngay cả chuyệnἵvị trí bảnỡthể của taạbị lệch màứcác người cũngỹbiết, rõ ràngľta đã giấuỹmùi đi, ngayÎcả y cũngĩkhông cảm nhậnằđược…” Bác Cảļliếc Thần ChiếnêTranh.
Thần Chiến Tranhɨngửa mặt nhìnẻtrời, thời tiết[đẹp thật.
Ngài có{thể không phátặhiện được bộiảkiếm che giấuỏbản thân, nhưngấThần Ánh Sángỹkế thừa phầnĩlớn sự truyềnớthừa của ThầnạMẫu biết hếtắvạn sự, chắcĩchắn ông taЇbiết. Ông taõcảm nhận đượcấbội kiếm cóấkhả năng khiến(cho thế giới²nhỏ tiêu vongïnên lập tứcýphái người chơi¸tới đây tiếnĮhành khắc phục.
ĐặngĩChung nói mấy[câu đại loạiổnhư “chúng tôiĩlà đang cứuìthế giới” ,²cố ý tìmɪngười yêu nhauỷthật lòng đếnộđây” , “nhấtịđịnh có thểụphục vị cho)ngài” .
Bác Cảɩnói: “Đi theoẳta.” Rồi dẫn²mọi người lặnẳxuống dưới hòniđảo chỗ thônạlàng tọa lạc.
Phầnỉdưới biển củaìđảo giống ngọnınúi cao lộnἱngược, càng sâuḽbên dưới càngĩnhọn, thân núiỵmọc đầy rongđbiển màu xanhİlá. Đáy hònἷđảo có dấuἴvết bị sinhĬvật gì đóḻgặm nhấm rấtẻlớn, khiến toànủbộ ngọn núiừnghiêng về mộtẫbên. Đáng lýếmiệng hang làĭnơi bầy cáìưa thích, nhưngãlại chẳng cóĩsinh vật sốngữnào trốn bênãtrong.
Bác Cả nói:í“Lúc Tiểu Hảiỹsinh ra, chúngĭta không ngờἳnó mạnh nhưIvậy nên chẳngỹđề phòng, sơЇsẩy một chútốđã để nóЇăn nhiều thếínày.”
Mọi người‹sửng sốt nhìnýÔ Tề Hải,írăng lợi cũngữtốt quá rồiôđấy.
Ô Tề Hải:ỳ“?”
Vì saoẻcậu lại điĺgặm một hònîđảo?
Bác Cả khôngêđể tâm đếnIhậu quả ÔăTề Hải gặmЇđảo, mà chỉἷhòn đảo nói:°“Bản thể củaâta ở bênỉtrong.” Tầm mắtínhìn sang LôiἰHoài An vàἴBạch Kỳ Niên,ẩnói tiếp: “Taìcũng đã từng]tìm người thậtálòng yêu nhau,ịmuốn nhờ bọnĩhọ giúp taịđặt thanh kiếmặlại vị tríèban đầu. Nhưngɪmấy trăm nămửqua, người điĩvào đều khôngİtrở ra, taḽđành từ bỏĮý nghĩ này.ЇCác người phảiĩsuy nghĩ choờkỹ.”
Lôi HoàiõAn và BạchâKỳ Niên gậtɩđầu nói: “Chúngợta đã suyệnghĩ kỹ, chuyệnἱliên quan đếnİsự tồn vongàcủa thế giới,ḽđương nhiên chúngḻta sẽ khôngīlùi bước.”
BácẳCả chỉ vàoìmiệng hang uỳám, nói: “Chỉụcần đi vàoớđó chừng trămídặm, các ngườiἰcó thể nhìnẻthấy một thanhítrường kiếm cắmívào đá, nghiêngưlệch khỏi vịặtrí ban đầu.ớHai người chỉãcần cùng nhauằdịch chuyển trườngíkiếm về lại‹vị trí cũ.”ị
Nghe có vẻỉrất đơn giản.
Sauợkhi hai ngườiỏđi vào miệngɩhang, mọi ngườiậim lặng chờệđợi. Mây trắngõgiữa trời biếnļđổi vài lần,ĩthời gian chầmẳchậm trôi qua.
KimềThiên Thiên rấtĭtò mò một(chuyện, bèn nhìnỉvề phía Thần,Chiến Tranh, phá¹vỡ sự imắlặng.
“Cho hỏi, tôiảcó thể hỏiôngài một câuậkhông?”
Thần ChiếnïTranh gật đầu.
KimĩThiên Thiên hỏi:ờ“Vì sao bội,}à không, bảnềthể của bácềCả chỉ nghiêngỉlệch đã khiếnìthế giới cậnẵkề hủy diệt?”ậ
Thần Chiến Tranh(đáp: “Thời điểmἱThần Mẫu sángįlập thế giớiậgốc đầu tiênỳđã quyết định]bầu trời, đấtfliền và đạiḻdương là baễyếu tố pháívỡ hỗn độn,ἲthiếu bất cứIyếu tố nàoìcũng đều khiến{thế giới nhỏẹmất cân bằng,ìquay về hỗnệđộn.”
Nhóm VânùThiển nghe màïngớ ra.
Thần ChiếnểTranh tiếp tục:ἵ“Không phải bộiọkiếm của taừnghiêng khiến thếắgiới này hủyđdiệt, mà bởiļvì bội kiếmỉlà điểm cuốiİcùng chống đỡịthế giới này.ἶBội kiếm nghiêngắsẽ khiến đấtềliền cuối cùngảbiến mất, khiếnùcho thế giớiâmất cân bằng,Îsau đó quayểvề hỗn độn.”Ї
Ủa, không phảiĩlúc nãy ThầnĪChiến Tranh cònjnói sẽ mang‹bội kiếm trởìvề sao, vậy…
Nếuệbội kiếm rờiĬđi sẽ khiếnïthế giới mấtècân bằng, chẳngjphải Lôi HoàiɩAn và BạchỉKỳ Niên phục‹vị bội kiếmẻcũng như khôngĺà? Trước kiaằThần Chiến Tranhἶcòn nói thầnỉlinh không thểĩnào trực tiếpľnhúng tay vàoɪchuyện của thếàgiới nhỏ, rất²nhiều hạn chế,(rất nhiều việcũphải thông quaḷtín đồ mớiồcó thể giảiạquyết.
Vân Thiển hỏiἶchuyện này.
Thần Chiến Tranh cười nói: “Các người không cần lo lắng, lúc sau ta sẽ có cách.”
Thần Chiến Tranh – Diệc.
Phù thủy biển cũng chẳng phải người bản xứ ở thế giới này, cô ta đến từ thế giới khác, thế giới mà Thần Chiến Tranh sinh ra. Ngay lúc Thần Chiến Tranh vẫn chưa là thần, ngài chỉ là một tộc Viêm bình thường, nhờ Phù thủy biển mà có cơ hội tu luyện thành bán thần.
Thần Chiến Tranh gật đầu, Phù thủy biển vẫn chưa hết bàng hoàng: “Ta không tin lời ngày nói, trừ khi ngài hôn ta một cái.”
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên trở về, cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ!
Một buổi sáng nào đó thức dậy tại thị trấn Hạnh Phúc, cô cũng trở thành bộ dạng ma chê quỷ hờn thế này.
Bác Cả hỏi: “Các người gặp được chuyện gì trong hang?”
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên trở về, cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ!
Trước khi xuất phát, Thần Chiến Tranh nói đùa hỏi Vân Thiển có muốn đi hay không, không ngờ Vân Thiển đồng ý thật. Thần Chiến Tranh chỉ đành dẫn cô theo.
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn nhau cười, cô đáp: “Sau khi vào, chúng tôi bị một luồng khí kỳ lạ làm cho quên mất nửa kia, vốn không nhớ được chúng tôi từng là một đôi yêu nhau, chỉ nhớ dường như chúng tôi có chuyện phải hoàn thành, cho nên cứ đi thẳng về phía trước dọc theo con đường duy nhất trong hang.”
Phù thủy biển: “Dù gì trên đời này cũng chẳng có ai quan tâm ta, nếu không nghĩ cho mình, làm sao người yếu đuối như ta có thể sinh tồn trong thế giới tàn khốc này?”
Bác Cả hỏi: “Các người gặp được chuyện gì trong hang?”
“Lúc gặp thanh kiếm kia, chúng tôi mới nhớ chúng tôi phải phục vị cho thanh kiếm này. Nhưng lúc cầm chuôi kiếm, người còn lại trong mắt chúng tôi biến thành quái vật hung hãn đáng sợ!”
Bỗng nhiên sấm chớp ầm ầm, cảnh tượng bầu trời đen kịt bên trên mặt biển phản chiếu xuống biển sâu, cả thế giới đều nghe thấy tiếng răng rắc rất nhỏ như có thứ gì đó khớp vào vị trí ban đầu.
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên bị luồng khí trong hang ảnh hưởng nên bị thương nhẹ. Bọn họ không hề nghỉ ngơi mà dự định đi tìm Phù thủy biển trả lại bảo vật ngay.
“Mà trong tay chúng tôi đều có một thanh kiếm có thể giết chết người còn lại.”
Một giây trước, Phù thủy biển vẫn là người đẹp tóc đen môi hồng. Một giây sau, cô ta đã biến thành nhân vật người da đen tóc xù trong game PUBG, đôi mắt to trắng đen phân minh vô cùng nổi bật, khuôn miệng lạp xưởng giống như đã từng quen biết, toàn thân co giật.
***
Mọi người sửng sốt, Lôi Hoài An chỉ vào trái tim mình: “May mà chúng tôi tâm ý tương thông nên có thể cảm nhận được cảm xúc của nửa kia, nhận ra sự bất thường, sau khi xác minh mới phát hiện đó là ảo giác.
【Thanh lý thế giới hiện tại, độ toàn vẹn thế giới 92% 】
Vân Thiển đi, chắc chắn Ô Tề Hải cũng đi. Mùi của Giới trên người cậu nồng nặc, Thần Chiến Tranh ngửi thấy mà khó chịu khắp người.
Phù thủy biển giận dữ trừng Thần Chiến Tranh, quát: “Ngài còn nhớ đây là thế giới của ngài sao?!”
Bác Cả lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy, thảo nào những người vào trước đều thất bại…”
Mặc dù bản thể của bội kiếm đã đặt đúng vị trí nhưng muốn cắm tới vị trí ban đầu vẫn cần khoảng thời gian nhất định.
Mặc dù bản thể của bội kiếm đã đặt đúng vị trí nhưng muốn cắm tới vị trí ban đầu vẫn cần khoảng thời gian nhất định.
Đợi nó cắm vào đúng vị trí, nhiệm vụ người chơi mới xem như hoàn thành.
Bội kiếm Thần Chiến Tranh đã quy vị!
Chẳng lẽ thần linh này là DDVP(*), độc như vậy còn ai dám báng bổ?
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên bị luồng khí trong hang ảnh hưởng nên bị thương nhẹ. Bọn họ không hề nghỉ ngơi mà dự định đi tìm Phù thủy biển trả lại bảo vật ngay.
Thần Chiến Tranh: “Nàng tỉnh táo lại chút đi, báng bổ sẽ bị trừng phạt.”
Bởi vì biểu hiện của ngài trong đại chiến mà được Phù thủy biển ái mộ, bằng lòng trở thành thuộc hạ, cùng ngài đi chinh chiến tới những thế giới khác.
Thần Chiến Tranh: “Đưa đồ cho ta, đúng lúc ta muốn đi tìm cô ấy. Nguyền rủa mà cô ấy thi triển trên người ngươi đã tiêu trừ, nếu gặp lại ngươi, cô ấy sẽ nguyền rủa thêm lần nữa…”
Trong nháy mắt, Vân Thiển phấn chấn tinh thần, có cái gì kích thích hơn yêu hận tình thù giữa các thần linh? Cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Thần Chiến Tranh, Phù thủy biển bước tới áp sát.
Lôi Hoài An cầm túi bảo vật, đặt trước người chốc lát, cuối cùng vẫn giao cho Thần Chiến Tranh.
Về sau, ngài đụng phải cuộc chiến các vị thần, ngoài ý muốn lấy được mảnh vỡ Thần cách của Thần Chiến Tranh, không những có cơ hội trở thành thần linh mà còn có thể trực tiếp trở thành thần linh cấp cao, cũng tức là thượng thần có Thần cách.
Trước khi xuất phát, Thần Chiến Tranh nói đùa hỏi Vân Thiển có muốn đi hay không, không ngờ Vân Thiển đồng ý thật. Thần Chiến Tranh chỉ đành dẫn cô theo.
Thần Chiến Tranh: “Lần này ta tới đón nàng về Thần giới.”
Đợi nó cắm vào đúng vị trí, nhiệm vụ người chơi mới xem như hoàn thành.
Vân Thiển đi, chắc chắn Ô Tề Hải cũng đi. Mùi của Giới trên người cậu nồng nặc, Thần Chiến Tranh ngửi thấy mà khó chịu khắp người.
Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên nhìn nhau cười, cô đáp: “Sau khi vào, chúng tôi bị một luồng khí kỳ lạ làm cho quên mất nửa kia, vốn không nhớ được chúng tôi từng là một đôi yêu nhau, chỉ nhớ dường như chúng tôi có chuyện phải hoàn thành, cho nên cứ đi thẳng về phía trước dọc theo con đường duy nhất trong hang.”
(*) Tên một loại thuốc trừ sâu
Thần Chiến Tranh: Đúng là tự mình chuốc khổ.
Chủng tộc như vậy ít khi trở thành thú cưng của thần linh.
“Ta mặc kệ ngài viện… Ngài nói cái gì?” Phù thủy biển khó tin lặp lại lời Thần Chiến Tranh: “Ngài muốn đón ta về Thần giới?”
***
Thần Chiến Tranh lắc túi bảo vật: “Đây đều là chiến lợi phẩm của nàng lúc trước, cất giữ cho kỹ, đừng để bị người ta lừa nữa. Ta cảm nhận được mùi của nàng trên người một thần linh cấp thấp, nàng toan tính thần linh như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bị trừng phạt.”
Phù thủy biển cảm ứng được sự trở về của bảo vật, Ô Tề Hải và Vân Thiển làm việc hiệu quả hơn cô ta nghĩ.
Cô ta uốn éo vòng eo rời khỏi cung điện, ra đón bảo vật của mình.
Lúc Vân Thiển sắp rời khỏi thế giới này, Ô Tề Hải chạy về phía cô.
Mọi người sửng sốt, Lôi Hoài An chỉ vào trái tim mình: “May mà chúng tôi tâm ý tương thông nên có thể cảm nhận được cảm xúc của nửa kia, nhận ra sự bất thường, sau khi xác minh mới phát hiện đó là ảo giác.
Trừ Ô Tề Hải và Vân Thiển, cô ta nhìn thấy một người khác, tên khốn kiếp đã vứt bỏ cô ta và thế giới này từ lâu.
“Mà trong tay chúng tôi đều có một thanh kiếm có thể giết chết người còn lại.”
Thần Chiến Tranh – Diệc.
Thần Chiến Tranh: “?”
Thần Chiến Tranh: “Sao nàng lại cứ cố chấp với ta vậy, bên cạnh nàng đã có nhiều đàn ông như vậy…”
Sinh vật bán thần là sự tồn tại mạnh nhất sau thần linh. Bộ tộc Phù thủy biển được trời ưu ái, từ khi còn nhỏ đã là sinh vật bán thần, nếu gặp may còn có thể trở thành thần linh cấp thấp.
Ký ức Vân Thiển đối với cảnh tượng này vẫn còn như mới!
Chủng tộc như vậy ít khi trở thành thú cưng của thần linh.
“Lúc gặp thanh kiếm kia, chúng tôi mới nhớ chúng tôi phải phục vị cho thanh kiếm này. Nhưng lúc cầm chuôi kiếm, người còn lại trong mắt chúng tôi biến thành quái vật hung hãn đáng sợ!”
Phù thủy biển sáp tới gần, lòng suy tính nếu như bắt được ngài, có phải cô ta sẽ có cơ hội mượn thần lực dồi dào một phát trở thành thần linh …
Phù thủy biển cũng chẳng phải người bản xứ ở thế giới này, cô ta đến từ thế giới khác, thế giới mà Thần Chiến Tranh sinh ra. Ngay lúc Thần Chiến Tranh vẫn chưa là thần, ngài chỉ là một tộc Viêm bình thường, nhờ Phù thủy biển mà có cơ hội tu luyện thành bán thần.
Chúa cứu thế bắt đầu tổng kết.
Vân Thiển mắt sáng rỡ, cô biết ngay có chuyện để hóng mà.
Về sau, ngài đụng phải cuộc chiến các vị thần, ngoài ý muốn lấy được mảnh vỡ Thần cách của Thần Chiến Tranh, không những có cơ hội trở thành thần linh mà còn có thể trực tiếp trở thành thần linh cấp cao, cũng tức là thượng thần có Thần cách.
Bác Cả lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy, thảo nào những người vào trước đều thất bại…”
Ngài chinh chiến tứ phương, quanh năm dính liền với hơi thở Giết chóc, chỉ vẻn vẹn chiến tranh một thế giới không đủ giúp ngài tạo nên Thần cách, ngài muốn đi những thế giới khác.
Bởi vì biểu hiện của ngài trong đại chiến mà được Phù thủy biển ái mộ, bằng lòng trở thành thuộc hạ, cùng ngài đi chinh chiến tới những thế giới khác.
Ở bên cạnh làm bạn, vô số lần vào sinh ra tử, nhưng cô ta lại chẳng đạt được thứ gì, cuối cùng còn bị ngài vứt bỏ tại đây.
(*) Tên một loại thuốc trừ sâu
Cô ta chuyển sang tu luyện phái dục vọng, từ đó chỉ có kho báu bên cạnh, mỗi ngày ngủ với mười mấy trai lơ không trùng lặp, vui đến quên trời quên đất, à không, đau lòng đến tột cùng.
Vân Thiển hoảng hốt, lẽ nào cô cũng từng báng bổ thần linh?
Phù thủy biển giận dữ trừng Thần Chiến Tranh, quát: “Ngài còn nhớ đây là thế giới của ngài sao?!”
Vân Thiển mắt sáng rỡ, cô biết ngay có chuyện để hóng mà.
Phù thủy biển cảm ứng được sự trở về của bảo vật, Ô Tề Hải và Vân Thiển làm việc hiệu quả hơn cô ta nghĩ.
Ô Tề Hải câm nín, cậu không nghĩ tính nhiều chuyện của Vân Thiển mạnh như vậy.
Cô khẳng định chưa từng làm chuyện như vậy, chắc chắn là hiểu lầm!
Đồng thời Vân Thiển nhìn thấy một tia sét đánh xuống đầu Phù thủy biển đang cưỡng hôn Thần Chiến Tranh, sấm sét mạnh mẽ đáng sợ chia cắt biển sâu, ánh chớp bừng sáng.
Thần Chiến Tranh lắc túi bảo vật: “Đây đều là chiến lợi phẩm của nàng lúc trước, cất giữ cho kỹ, đừng để bị người ta lừa nữa. Ta cảm nhận được mùi của nàng trên người một thần linh cấp thấp, nàng toan tính thần linh như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bị trừng phạt.”
Phù thủy biển: “Dù gì trên đời này cũng chẳng có ai quan tâm ta, nếu không nghĩ cho mình, làm sao người yếu đuối như ta có thể sinh tồn trong thế giới tàn khốc này?”
Vân Thiển và Ô Tề Hải bày ra vẻ mặt không tán đồng. Với tính tình này của Phù thủy biển, chẳng có mấy ai dám chọc cô ta.
Thần Chiến Tranh: “Ngài yên tâm, ta chỉ cưng chiều một mình ngài.”
Thần Chiến Tranh: “Lần này ta tới đón nàng về Thần giới.”
Thần Chiến Tranh: “Đưa đồ cho ta, đúng lúc ta muốn đi tìm cô ấy. Nguyền rủa mà cô ấy thi triển trên người ngươi đã tiêu trừ, nếu gặp lại ngươi, cô ấy sẽ nguyền rủa thêm lần nữa…”
“Ta mặc kệ ngài viện… Ngài nói cái gì?” Phù thủy biển khó tin lặp lại lời Thần Chiến Tranh: “Ngài muốn đón ta về Thần giới?”
Thần Chiến Tranh gật đầu, Phù thủy biển vẫn chưa hết bàng hoàng: “Ta không tin lời ngày nói, trừ khi ngài hôn ta một cái.”
Trong nháy mắt, Vân Thiển phấn chấn tinh thần, có cái gì kích thích hơn yêu hận tình thù giữa các thần linh? Cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Thần Chiến Tranh, Phù thủy biển bước tới áp sát.
Sinh vật bán thần là sự tồn tại mạnh nhất sau thần linh. Bộ tộc Phù thủy biển được trời ưu ái, từ khi còn nhỏ đã là sinh vật bán thần, nếu gặp may còn có thể trở thành thần linh cấp thấp.
Thần Chiến Tranh: “Nàng tỉnh táo lại chút đi, báng bổ sẽ bị trừng phạt.”
Phù thủy biển: “Vậy thì sao, lẽ nào ngài sẽ nhìn ta chết hả?”
Thần Chiến Tranh: “Sao nàng lại cứ cố chấp với ta vậy, bên cạnh nàng đã có nhiều đàn ông như vậy…”
Ô Tề Hải câm nín, cậu không nghĩ tính nhiều chuyện của Vân Thiển mạnh như vậy.
Thần Chiến Tranh: “Ngài yên tâm, ta chỉ cưng chiều một mình ngài.”
Phù thủy biển: “Vậy thì sao, lẽ nào ngài sẽ nhìn ta chết hả?”
Cô ta chuyển sang tu luyện phái dục vọng, từ đó chỉ có kho báu bên cạnh, mỗi ngày ngủ với mười mấy trai lơ không trùng lặp, vui đến quên trời quên đất, à không, đau lòng đến tột cùng.
Thần Chiến Tranh: “?”
Phù thủy biển sáp tới gần, lòng suy tính nếu như bắt được ngài, có phải cô ta sẽ có cơ hội mượn thần lực dồi dào một phát trở thành thần linh …
Bỗng nhiên sấm chớp ầm ầm, cảnh tượng bầu trời đen kịt bên trên mặt biển phản chiếu xuống biển sâu, cả thế giới đều nghe thấy tiếng răng rắc rất nhỏ như có thứ gì đó khớp vào vị trí ban đầu.
Bội kiếm Thần Chiến Tranh đã quy vị!
Chúa cứu thế bắt đầu tổng kết.
【Đã kiểm tra nhân tố tận thế.】
Lôi Hoài An cầm túi bảo vật, đặt trước người chốc lát, cuối cùng vẫn giao cho Thần Chiến Tranh.
【Thanh lý thế giới hiện tại, độ toàn vẹn thế giới 92% 】
Đồng thời Vân Thiển nhìn thấy một tia sét đánh xuống đầu Phù thủy biển đang cưỡng hôn Thần Chiến Tranh, sấm sét mạnh mẽ đáng sợ chia cắt biển sâu, ánh chớp bừng sáng.
Một giây trước, Phù thủy biển vẫn là người đẹp tóc đen môi hồng. Một giây sau, cô ta đã biến thành nhân vật người da đen tóc xù trong game PUBG, đôi mắt to trắng đen phân minh vô cùng nổi bật, khuôn miệng lạp xưởng giống như đã từng quen biết, toàn thân co giật.
【Đã kiểm tra nhân tố tận thế.】
Ký ức Vân Thiển đối với cảnh tượng này vẫn còn như mới!
Một buổi sáng nào đó thức dậy tại thị trấn Hạnh Phúc, cô cũng trở thành bộ dạng ma chê quỷ hờn thế này.
Thần Chiến Tranh cười nói: “Các người không cần lo lắng, lúc sau ta sẽ có cách.”
Vân Thiển hoảng hốt, lẽ nào cô cũng từng báng bổ thần linh?
Chẳng lẽ thần linh này là DDVP(*), độc như vậy còn ai dám báng bổ?
Ngài chinh chiến tứ phương, quanh năm dính liền với hơi thở Giết chóc, chỉ vẻn vẹn chiến tranh một thế giới không đủ giúp ngài tạo nên Thần cách, ngài muốn đi những thế giới khác.
Lúc Vân Thiển sắp rời khỏi thế giới này, Ô Tề Hải chạy về phía cô.Thần Chiến Tranh: Đúng là tự mình chuốc khổ.Trong khi bọn họ nói chuyện, Lôi Hoài An và Bạch Kỳ Niên trở về, cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ!(*) Tên một loại thuốc trừ sâu
Trừ Ô Tề Hải và Vân Thiển, cô ta nhìn thấy một người khác, tên khốn kiếp đã vứt bỏ cô ta và thế giới này từ lâu.
Cô khẳng định chưa từng làm chuyện như vậy, chắc chắn là hiểu lầm!
Lúc Vân Thiển sắp rời khỏi thế giới này, Ô Tề Hải chạy về phía cô.
Tay Ô Tề Hải nắm lấy một bàn tay lạnh băng.
Vân Thiển và Ô Tề Hải mặt đối mặt, cơ thể cô dần trở nên cứng nhắc giống như đã chết, tay chân cũng có xu hướng cứng đờ, đôi mắt màu vàng sẫm của cậu tràn đầy rét lạnh: “Chị gái, sao chị không nghe lời vậy?”
Chị đâu chỉ một lần báng bổ thần linh chứ. Ngày sau còn dài dài
chị gái ạ phải tin tưởng vào khả năng của mình chứ, từ hồi 4 tủi đã cướng ép ngườ ta òi thì giờ lớn chẳng nhẽ không báng bổ được sao =)))
Hên là xài chung trái tim, có lợi quá chừng.
Hóng chuyện của Diệc với Phù thủy biển quớ.
Ôi chị gặm cả người con nhà người ta chứ ở đấy mà không báng bổ =))))))
Yên tâm sau này còn báng bổ dài dài =)))))