Cá muối cứu thế – Chương 73 (2)

Chương 73 (2)

Thần tàn nhẫn nhất

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

【Đánh giá: Tia sáng chính đạo! Phần thưởng 120.000 tệ 】

【Số mạng đã dùng: 3 lần (1 lần 100 tệ), trừ 300 tệ, phần thưởng còn lại 119.700 tệ. Đã gửi, mời kiểm tra! 】

【Chỉ số cống hiến đã tính gộp, hệ thống kiểm tra chỉ số cống hiến chưa mở, xin hãy chờ đợi! 】

【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển vào hai mươi ngày sau. 《Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】

Á!

Cô quên nói cho TiuHi chuyn côs ri đi.

Tronglúc miên mansuy nghĩ, Vân]Thin đã trİv thế gii,hin thc. Thiếuniên màu datrng mut trưcmt ngưng ngùngmm cưi dudàng vi cô.

Vân[Thin mt lngưi, b dngľcá mui dánlên bàn: “Tôiv ri.”

TngHành Ch: “Mtlm không?”

Cuɪxem đng h,ă09:00:05.

Cu buông bútbi đang viếtãxung, bóc vìviên ko cngtrên tay, giybóng trong sutɪrơi xung sáchľbài tp. Cuđt viên koêbên mép môiVân Thin.

Vân Thinngm ko, lyli mt chút³sc lc, lmíbm nói: “Tôièchính là conïcá mui dulch thếgii khác.”

“【ĩNgân hàng DânúThương】Tài khon 7699cng thêm 119.700ĩt vào ngàyÏ3 tháng 9,²s dư hinti là 212.504,03ít.”

“【 Tròĩchơi Noah】Chúc mngbn thành công)hoàn thành tròÍchơi gii cutn thế lnàna. Bn sĩbưc vào tròchơi tiếp theovào đúng 15:00:01ngày 3 tháng]10, xin hãychun b snïsàng!”

Lưt nhanhìqua đin thoi,ĩVân Thin ngiũthng ngưi. Cóótin có thci vn nisu, li nàyItht không sai.

09:01:00,ch phía saujVân Thin ngint ra mtkhe h.

VâníThin biến mtÏbt thình lình,õÔ T Hirt tc gin.

ThnêChiến Tranh vàPhù thy binănhìn thy dưila gin cacu, nưc biníging như bànhum mc, đenĩkt mt vùng,có ý đInut chng ttc dc vngЇging như vcthm, lan trànxung quanh.

Thn ChiếnĩTranh kp thiăngăn cn, nhìđó mi khôngbiến thành điha.

Thn Chiến Tranh:Į“Ngươi còn cơhi gp licô ta, côĭta ch trli thế gii}ban đu caimình mà thôi.”ế

Bt k làGii hay phânĩthân ca Giiýđu rt nguyhim, nhanh chóngòtng kh thánày khi đaưbàn ca ngàimi là chuynɨquan trng.

Nh ThnúChiến Tranh nói,Ô T Hibiết đưc làmsao m đưngliên thông thếgii, li dngsc mnh caÍbn thân điìti mt thếgii khác.

Đ làm³vy cn slưng nguyên vtíliu rt ln,trong phút chcÔ T Hikhông th thuĨgom đy đ.

Lúcếcu bôn bacc kh thuIgom nguyên vtliu khp nơi,Thn Chiến Tranhıbt tay chunb mang biîkiếm và Phùthy bin đi,nhưng ngài cncó đim đtlin mi.

Bch KíNiên và LôiHoài An trthành tín đtrung thành ca}Thn Chiến Tranh,ibn h vn(đưc Thn ChiếnTranh cu nêncàng mang lòng¹cm kích viɪngài. Hơn nait nh đến,ln, bn hũđã kính trngThn Chiến Tranh,nên có thtr thành tínđ tht sÏca ngài đúngľlà va mngva s.

Thn Chiến(Tranh ban thưngcho Bch KNiên và Lôi}Hoài An mtthn khí. Thnkhí đưc sdng dưi danhnghĩa ca hèto nên vùngóđt mi trong)thế gii này.

Ngoài°ra, ngài cũngban cho haiângưi sc chiếnđu vô đchti đây.

Như ngàimong mun, BchįK Niên vàLôi Hoài Andy lên chiếntranh btc c hai.īThế nhưng trái{vi mong munêca ngài, haingưi áp dngkhí thế sm{sét chiếm đưcs tin phcca vô stc Ngưi vàtc Bin, chưaIđến mt tháng°đã kết thúc(chiến tranh. Ngàichng hp thđưc bao nhiêu²hơi th chiến tranh.

Cái màîBch K NiênIvà Lôi HoàiAn mun thànhĩlp là đtânưc hòa bình.ɪBn h sdng vũ lcÎmnh m trn{áp, bt đuľt bn thâníthay đi thùíhn gia tcÍBin và tc°Ngưi, khiến bikch bn hĩkhông còn táidin.

Tm thi ThnChiến Tranh khôngìcó thi gianếđ ý haiĩngưi, ngài béPhù thy binfđeo bám, khôngĩth thoát thân.

Cójvài nguyên vtéliu mà ÔýT Hi khôngīth thu gom²đưc, cu bènìđến tìm Phùêthy bin giaodch, đúng lúcâgp Thn ChiếnĩTranh đi ra¹khi phòng Phùthy bin.

Mt ngài)mang v hngin: “Ngay tđu, nàng đãmun toan tínhIta, nàng vnìkhông thy vuiĨmng khi gpta!”

Phù thyĩbin đng yên:ti ch, khôngơh có ýfđui theo, chquan tâm đįcong đuôi tócâcó đp haychưa. Thn ChiếnЇTranh pht tayáo b đi.

ÔãT Hi hi:“Tên đó tcgin ri, côkhông gii thíchchút à?”

Phù(thy bin: “Tisao phi giiýthích, ta cũngìchng thích y.Ta đã lyɩđưc thn lctrên ngưi y,ùchng bao lâusau đã cóľth tr thànhthn linh. Dùkhông có y,ta cũng cóth t mìnhri khi nơinày, đi lênThn gii.”

ÔT Hi: “Sao?”

Nhưng thái đbiu hin lúctrưc ca Phùthy bin rõóràng là cótình cm sâuìđm vi ThnChiến Tranh mà,nếu không vììsao li cìchp như thế

“AiÍthèm thích mttên thn linh?Bn h mãiɪmãi ch làđi tưng đưcéngưi đi ngưng]vng, căn bnɩkhông th daļdm.” Phù thyùbin cưi: “Lúcóy còn làtc Viêm, taftng thích y,ônhưng khi y[tr thàn thnálinh, tình cmĨđó đã khôngcòn.”

Ô TíHi trm mc.

Phùthy bin liếcíxéo Ô THi: “Mc dùtên kia không{nói, nhưng nhìnthái đ caìy đi viÎngươi, hn ngươi°cũng liên quanĭđến thn linhínào đó, hocîngươi là thnîlinh tương lai.ïTha dp ngươiýcòn chưa trõthành thn linh,Imau chóng tìmngưi mình thích,sng mt kiếpvi cô taĩri quên đontình cm yđi.”

“Sau khitr thành thnÍlinh, ngươi schng đ tâm¸đến bt cth gì.”

“Bnh luôn nóiìthn yêu vnvt, nhưng thnch thích bn²thân, không cóĩsinh vt nàoıtàn nhn hơnbn h.”

“Ngươi tưởng y đang giúp ngươi sao, y đang kiêng kỵ ngươi, không muốn ngươi hủy hoại thế giới của y, cho nên mới đề xuất ý kiến để ngươi đi tìm cô ta. Y vốn không nghĩ nếu ngươi mất khống chế sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với thế giới không có thần linh cai quản kia.”

Dây xích xuất hiện từ hư không, Ô Tề Hải nghiêng người tránh né đòn tấn công. Cậu vốn định ôm cả Vân Thiển đi, nhưng cô lại bị dây xích trói trên ghế. Dây xích kia mang theo sức mạnh rất lớn, khiến cậu không thể nào dịch chuyển đối phương.

Nhưng cũng vì vậy mà tình cảnh rơi vào thế giằng co.

“Muốn nguyên vật liệu gì, tự ngươi đến kho báu lấy đi, ta không cần những thứ đó nữa.”

Ô Tề Hải bất giác hỏi: “Sao cô biết thế giới kia không có thần linh? Không phải nhóm người chị gái có thể đi đến đây sao?”

Ôm tâm trạng như vậy đi đến thế giới Vân Thiển, thế nhưng Ô Tề Hải lại trông thấy cô đang “liếc mắt đưa tình” với mặt trắng nhỏ (Tống Hành Chỉ). Trong nháy mắt, cậu phồng má như cá nóc.

“Đám người họ có thể đến đây đều là nhờ sự trợ giúp của thần linh khác. Nếu như thế giới kia là địa bàn của một vị thần nào đó, làm sao vị thần ấy cho phép một sinh vật bán thần tự tiện mở đường liên thông?”

“Muốn nguyên vật liệu gì, tự ngươi đến kho báu lấy đi, ta không cần những thứ đó nữa.”

Phù thủy biển cười to rời đi.

Bỗng dưng giữa đường Văn Nhân Du trở về nhà lấy hồ sơ công ty, khiến thế giằng co không thể tiếp tục.

Tống Hành Chỉ nheo mắt, nguy hiểm nhìn về phía thằng nhóc đen đúa đáng ghét đột nhiên xuất hiện này. Chỉ từ gương mặt và mùi của đối phương, cậu đã có thể chắc chắn cậu ta cũng là phân thân của Giới, thậm chí lười hỏi đối phương là ai.

Chưa đến mấy ngày sau, Ô Tề Hải mở ra đường liên thông thế giới.

Chẳng biết sao anh kiếm được khoản đầu tư từ anh trai Văn Tư Thành, tự mình mở công ty.

Tức thật, đây là đòn đánh hạ chiều(*) đến từ lão cáo già hay sao?

Thông qua định vị thế giới mà Thần Chiến Tranh cung cấp, rốt cuộc cậu cũng tìm được nơi Vân Thiển đang ở.

Động tác Văn Nhân Du khựng lại, anh đứng bên tay trái Vân Thiển, khom lưng. Đầu ngón tay đeo găng gạt tóc cô, vòng xuống dưới, hơi nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán.

Cậu không tin lời Phù thủy biển.

Anh thấp giọng, phà hơi lên tay cô, cố ý nhả chữ mập mờ, hơi thở ấm áp ám muội.

Mặc dù cậu trở thành thần linh, cậu cũng sẽ chỉ là thần linh của một mình chị gái.

Liệu chị gái có nhớ cậu không?

Phù thủy biển cười to rời đi.

Ôm tâm trạng như vậy đi đến thế giới Vân Thiển, thế nhưng Ô Tề Hải lại trông thấy cô đang “liếc mắt đưa tình” với mặt trắng nhỏ (Tống Hành Chỉ). Trong nháy mắt, cậu phồng má như cá nóc.

“Ngươi tưởng y đang giúp ngươi sao, y đang kiêng kỵ ngươi, không muốn ngươi hủy hoại thế giới của y, cho nên mới đề xuất ý kiến để ngươi đi tìm cô ta. Y vốn không nghĩ nếu ngươi mất khống chế sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với thế giới không có thần linh cai quản kia.”

Cậu vì gặp chị gái mà lao tâm lao lực ở thế giới kia, kết quả chị gái lại ở đây cười nói với tên đàn ông ất ơ nào đó, không thể nhịn được!

Ô Tề Hải bất giác hỏi: “Sao cô biết thế giới kia không có thần linh? Không phải nhóm người chị gái có thể đi đến đây sao?”

Ô Tề Hải bước tới, ôm lấy cơ thể mềm mại ngày nhớ đêm mong, cắn cổ cô. Cơ thể này càng mềm mại hơn cậu nghĩ, rõ ràng cậu chỉ cọ răng nhẹ, da chị gái đã bị thương rồi.

Ô Tề Hải bước tới, ôm lấy cơ thể mềm mại ngày nhớ đêm mong, cắn cổ cô. Cơ thể này càng mềm mại hơn cậu nghĩ, rõ ràng cậu chỉ cọ răng nhẹ, da chị gái đã bị thương rồi.

“Chúng ta đi làm… chút chuyện người lớn nên làm, thế nào?”

Vị máu tanh từ từ lan tràn trong miệng Ô Tề Hải, cậu nói bằng giọng điệu ngọt lịm: “Chị gái —— lén chạy đi mà không cho Tiểu Hải biết sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”

Chưa đến mấy ngày sau, Ô Tề Hải mở ra đường liên thông thế giới.

Tống Hành Chỉ nheo mắt, nguy hiểm nhìn về phía thằng nhóc đen đúa đáng ghét đột nhiên xuất hiện này. Chỉ từ gương mặt và mùi của đối phương, cậu đã có thể chắc chắn cậu ta cũng là phân thân của Giới, thậm chí lười hỏi đối phương là ai.

Nếu cậu không trốn, cậu dám khẳng định dây xích kia sẽ không hề do dự đâm xuyên cơ thể cậu .

Dây xích xuất hiện từ hư không, Ô Tề Hải nghiêng người tránh né đòn tấn công. Cậu vốn định ôm cả Vân Thiển đi, nhưng cô lại bị dây xích trói trên ghế. Dây xích kia mang theo sức mạnh rất lớn, khiến cậu không thể nào dịch chuyển đối phương.

Thông qua định vị thế giới mà Thần Chiến Tranh cung cấp, rốt cuộc cậu cũng tìm được nơi Vân Thiển đang ở.

Nếu cậu không trốn, cậu dám khẳng định dây xích kia sẽ không hề do dự đâm xuyên cơ thể cậu .

Vân Thiển đau đầu, dây xích đã rút khỏi người cô. Cô nhìn Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đấu đá trong phạm vi nhỏ của căn phòng.

Văn Nhân Du: “Trông sắc mặt tiều tụy thế này, cực khổ cho em rồi. Trông trẻ dễ mệt, bọn chúng vốn không nghĩ đến cảm nhận của em, chỉ biết nghĩ cho bản thân.”

Hai người bận tâm về cô nên không quá mạnh tay.

“Đám người họ có thể đến đây đều là nhờ sự trợ giúp của thần linh khác. Nếu như thế giới kia là địa bàn của một vị thần nào đó, làm sao vị thần ấy cho phép một sinh vật bán thần tự tiện mở đường liên thông?”

Nhưng cũng vì vậy mà tình cảnh rơi vào thế giằng co.

Tống Hành Chỉ: “?”

Văn Nhân Du nhìn trong phòng lại xuất hiện thêm một tên nhóc, anh bình tĩnh thản nhiên bước vào phòng lấy giấy tờ. Lúc đi ngang phòng khách, khóe mắt lướt nhanh qua Vân Thiển đang ngồi cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Bỗng dưng giữa đường Văn Nhân Du trở về nhà lấy hồ sơ công ty, khiến thế giằng co không thể tiếp tục.

Vị máu tanh từ từ lan tràn trong miệng Ô Tề Hải, cậu nói bằng giọng điệu ngọt lịm: “Chị gái —— lén chạy đi mà không cho Tiểu Hải biết sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”

Chẳng biết sao anh kiếm được khoản đầu tư từ anh trai Văn Tư Thành, tự mình mở công ty.

Văn Nhân Du nhìn trong phòng lại xuất hiện thêm một tên nhóc, anh bình tĩnh thản nhiên bước vào phòng lấy giấy tờ. Lúc đi ngang phòng khách, khóe mắt lướt nhanh qua Vân Thiển đang ngồi cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Động tác Văn Nhân Du khựng lại, anh đứng bên tay trái Vân Thiển, khom lưng. Đầu ngón tay đeo găng gạt tóc cô, vòng xuống dưới, hơi nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán.

Văn Nhân Du: “Trông sắc mặt tiều tụy thế này, cực khổ cho em rồi. Trông trẻ dễ mệt, bọn chúng vốn không nghĩ đến cảm nhận của em, chỉ biết nghĩ cho bản thân.”

Lời nói của anh ẩn chứa sự trào phúng.

Cậu không tin lời Phù thủy biển.

“Chúng ta đi làm… chút chuyện người lớn nên làm, thế nào?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển thoắt đỏ rực.

Vân Thiển đau đầu, dây xích đã rút khỏi người cô. Cô nhìn Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đấu đá trong phạm vi nhỏ của căn phòng.

Anh thấp giọng, phà hơi lên tay cô, cố ý nhả chữ mập mờ, hơi thở ấm áp ám muội.

Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển thoắt đỏ rực.

Hai người bận tâm về cô nên không quá mạnh tay.

Văn Nhân Du mỉm cười nhìn hai người kia, thong thả nói “Hai người các cậu tiếp tục đánh đi, ai đánh thắng thì tới tìm chúng tôi.” Sau đó ôm Vân Thiển bỏ đi.

Ô Tề Hải: “!”

Mặc dù cậu trở thành thần linh, cậu cũng sẽ chỉ là thần linh của một mình chị gái.

Tống Hành Chỉ: “?”

(*) Một phương thức tấn công xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân, biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều, để đối phương sống trong chiều không gian thấp, nhằm đánh hoặc tiêu diệt đối phương. Hiện nay được dùng để chỉ thủ đoạn chiến lược làm thay đổi môi trường và vị trí của đối phương, khiến cho đối phương không thể thích ứng, từ đó làm nổi trội lên tính ưu việt của mình.

Ô Tề Hải: “!”

(*) Một phương thức tấn công xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân, biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều, để đối phương sống trong chiều không gian thấp, nhằm đánh hoặc tiêu diệt đối phương. Hiện nay được dùng để chỉ thủ đoạn chiến lược làm thay đổi môi trường và vị trí của đối phương, khiến cho đối phương không thể thích ứng, từ đó làm nổi trội lên tính ưu việt của mình.

Tức thật, đây là đòn đánh hạ chiều(*) đến từ lão cáo già hay sao?

Liệu chị gái có nhớ cậu không?

Anh thấp giọng, phà hơi lên tay cô, cố ý nhả chữ mập mờ, hơi thở ấm áp ám muội.Thông qua định vị thế giới mà Thần Chiến Tranh cung cấp, rốt cuộc cậu cũng tìm được nơi Vân Thiển đang ở.(*) Một phương thức tấn công xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân, biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều, để đối phương sống trong chiều không gian thấp, nhằm đánh hoặc tiêu diệt đối phương. Hiện nay được dùng để chỉ thủ đoạn chiến lược làm thay đổi môi trường và vị trí của đối phương, khiến cho đối phương không thể thích ứng, từ đó làm nổi trội lên tính ưu việt của mình.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
2 Năm Cách đây

Nhìn mờ nhạt vậy thôi chứ Văn Nhân Du cáo già nhất đám, chọc toàn chỗ hiểm ko hà

Huong Zan
Huong Zan
2 Năm Cách đây

không hổ danh là lão cố già già hơn cả Giới =)))

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là gừng càng già càng cay mà ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Gừng càng già càng cay, các bé còn non và xanh lắm =))))))
Cáo già thế như Văn Nhân Du cũng ngây thơ thí mồ, còn dám phổ cập *chuyện không thể đề cập* cho Giới cơ ???

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!