Chương 73 (2)
Thần tàn nhẫn nhất
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
【Đánh giá: Tia sáng chính đạo! Phần thưởng 120.000 tệ 】
【Số mạng đã dùng: 3 lần (1 lần 100 tệ), trừ 300 tệ, phần thưởng còn lại 119.700 tệ. Đã gửi, mời kiểm tra! 】
【Chỉ số cống hiến đã tính gộp, hệ thống kiểm tra chỉ số cống hiến chưa mở, xin hãy chờ đợi! 】
【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển vào hai mươi ngày sau. 《Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】
Á!
Cô quên nói cho TiểuởHải chuyện côệsẽ rời đi.
Trongẹlúc miên manỏsuy nghĩ, Vân]Thiển đã trởİvề thế giới,hiện thực. Thiếuặniên màu daủtrắng muốt trướcệmặt ngượng ngùngớmỉm cười dịuẽdàng với cô.
Vân[Thiển mệt lảἱngười, bộ dạngľcá muối dánἷlên bàn: “Tôiịvề rồi.”
TốngạHành Chỉ: “Mệtửlắm không?”
Cậuɪxem đồng hồ,ă09:00:05.
Cậu buông bútẳbi đang viếtãxuống, bóc vỏìviên kẹo cứngỉtrên tay, giấyḷbóng trong suốtɪrơi xuống sáchľbài tập. Cậuỷđặt viên kẹoêbên mép môiἷVân Thiển.
Vân Thiểnồngậm kẹo, lấyồlại một chút³sức lực, lầmíbầm nói: “Tôièchính là conïcá muối duịlịch ở thếẩgiới khác.”
“【ĩNgân hàng DânúThương】Tài khoản 7699ịcộng thêm 119.700ĩtệ vào ngàyÏ3 tháng 9,²số dư hiệnảtại là 212.504,03ítệ.”
“【 Tròĩchơi Noah】Chúc mừngợbạn thành công)hoàn thành tròÍchơi giải cứuặtận thế lầnànữa. Bạn sẽĩbước vào tròỉchơi tiếp theoỉvào đúng 15:00:01ḽngày 3 tháng]10, xin hãyỗchuẩn bị sẵnïsàng!”
Lướt nhanhìqua điện thoại,ĩVân Thiển ngồiũthẳng người. Cóótiền có thểấcởi vạn nỗiộsầu, lời nàyIthật không sai.
09:01:00,ổchỗ phía saujVân Thiển ngồiểnứt ra mộtḷkhe hở.
…
VâníThiển biến mấtÏbất thình lình,õÔ Tề Hảiắrất tức giận.
ThầnêChiến Tranh vàựPhù thủy biểnănhìn thấy dướiἴlửa giận củaỉcậu, nước biểnígiống như bịànhuộm mực, đenĩkịt một vùng,ἰcó ý đồInuốt chửng tấtậcả dục vọngЇgiống như vựcἰthẳm, lan trànẩxung quanh.
Thần ChiếnĩTranh kịp thờiăngăn cản, nhờìđó mới khôngỵbiến thành đạiἵhọa.
Thần Chiến Tranh:Į“Ngươi còn cơἱhội gặp lạiỗcô ta, côĭta chỉ trởỹlại thế giới}ban đầu củaimình mà thôi.”ế
Bất kể làỉGiới hay phânĩthân của Giớiýđều rất nguyịhiểm, nhanh chóngòtống khứ thứánày khỏi địaưbàn của ngàiộmới là chuyệnɨquan trọng.
Nhờ ThầnúChiến Tranh nói,ễÔ Tề Hảiểbiết được làmậsao mở đườngốliên thông thếọgiới, lợi dụngỵsức mạnh củaÍbản thân điìtới một thếἳgiới khác.
Để làm³vậy cần sốἶlượng nguyên vậtíliệu rất lớn,ỉtrong phút chốcầÔ Tề Hảiịkhông thể thuĨgom đầy đủ.
Lúcếcậu bôn baỉcực khổ thuIgom nguyên vậtủliệu khắp nơi,ḹThần Chiến Tranhıbắt tay chuẩnứbị mang bộiîkiếm và Phùịthủy biển đi,ừnhưng ngài cầnἴcó điểm đấtốliền mới.
Bạch KỳíNiên và LôiỳHoài An trởỉthành tín đồỉtrung thành của}Thần Chiến Tranh,ibọn họ vốn(được Thần ChiếnựTranh cứu nênệcàng mang lòng¹cảm kích vớiɪngài. Hơn nữaitừ nhỏ đến,lớn, bọn họũđã kính trọngỉThần Chiến Tranh,ḷnên có thểễtrở thành tínỉđồ thật sựÏcủa ngài đúngľlà vừa mừngỉvừa sợ.
Thần Chiến(Tranh ban thưởngỗcho Bạch KỳỏNiên và Lôi}Hoài An mộtịthần khí. Thầnọkhí được sửặdụng dưới danhỳnghĩa của họètạo nên vùngóđất mới trong)thế giới này.
Ngoài°ra, ngài cũngỷban cho haiângười sức chiến‹đấu vô địchặtại đây.
Như ngàiḽmong muốn, BạchįKỳ Niên vàẳLôi Hoài Anộdấy lên chiếnẻtranh ở bộớtộc cả hai.īThế nhưng trái{với mong muốnêcủa ngài, haiổngười áp dụngỏkhí thế sấm{sét chiếm đượcἱsự tin phụcịcủa vô sốạtộc Người vàắtộc Biển, chưaIđến một tháng°đã kết thúc(chiến tranh. Ngàiịchẳng hấp thụữđược bao nhiêu²hơi thở ḷchiến tranh.
Cái màîBạch Kỳ NiênIvà Lôi HoàiềAn muốn thànhĩlập là đấtânước hòa bình.ɪBọn họ sửầdụng vũ lựcÎmạnh mẽ trấn{áp, bắt đầuľtừ bản thâníthay đổi thùíhận giữa tộcÍBiển và tộc°Người, khiến biἱkịch bọn họĩkhông còn táiỗdiễn.
Tạm thời ThầnảChiến Tranh khôngìcó thời gianếđể ý haiĩngười, ngài bịéPhù thủy biểnfđeo bám, khôngĩthể thoát thân.
Cójvài nguyên vậtéliệu mà ÔýTề Hải khôngīthể thu gom²được, cậu bènìđến tìm Phùêthủy biển giaoḽdịch, đúng lúcâgặp Thần ChiếnĩTranh đi ra¹khỏi phòng Phùẩthủy biển.
Mặt ngài)mang vẻ hờnỉgiận: “Ngay từἷđầu, nàng đãỉmuốn toan tínhIta, nàng vốnìkhông thấy vuiĨmừng khi gặpỉta!”
Phù thủyĩbiển đứng yên:tại chỗ, khôngơhề có ýfđuổi theo, chỉỉquan tâm độįcong đuôi tócâcó đẹp hayḹchưa. Thần ChiếnЇTranh phất tayỹáo bỏ đi.
ÔãTề Hải hỏi:ỉ“Tên đó tứcỉgiận rồi, côịkhông giải thíchảchút à?”
Phù(thủy biển: “Tạiḽsao phải giảiýthích, ta cũngìchẳng thích y.ầTa đã lấyɩđược thần lựcửtrên người y,ùchẳng bao lâuỵsau đã cóľthể trở thànhỏthần linh. Dùởkhông có y,ẩta cũng cóừthể tự mìnhịrời khỏi nơiἴnày, đi lênỉThần giới.”
ÔỹTề Hải: “Sao?”ữ
Nhưng thái độợbiểu hiện lúcỉtrước của Phùẩthủy biển rõóràng là cóỡtình cảm sâuìđậm với ThầnἶChiến Tranh mà,ữnếu không vììsao lại cốìchấp như thế…
“AiÍthèm thích mộtồtên thần linh?ỉBọn họ mãiɪmãi chỉ làỉđối tượng đượcéngười đời ngưỡng]vọng, căn bảnɩkhông thể dựaļdẫm.” Phù thủyùbiển cười: “Lúcóy còn làỉtộc Viêm, taftừng thích y,ônhưng khi y[trở thàn thầnálinh, tình cảmĨđó đã khôngộcòn.”
Ô TềíHải trầm mặc.
Phùẻthủy biển liếcíxéo Ô TềỗHải: “Mặc dùḷtên kia không{nói, nhưng nhìnứthái độ củaìy đối vớiÎngươi, hẳn ngươi°cũng liên quanĭđến thần linhínào đó, hoặcîngươi là thầnîlinh tương lai.ïThừa dịp ngươiýcòn chưa trởõthành thần linh,Imau chóng tìmằngười mình thích,ốsống một kiếpịvới cô taĩrồi quên đoạnịtình cảm ấyἰđi.”
“Sau khiỏtrở thành thầnÍlinh, ngươi sẽἶchẳng để tâm¸đến bất cứữthứ gì.”
“Bọnờhọ luôn nóiìthần yêu vạnịvật, nhưng thầnỹchỉ thích bản²thân, không cóĩsinh vật nàoıtàn nhẫn hơnịbọn họ.”
“Ngươi tưởng y đang giúp ngươi sao, y đang kiêng kỵ ngươi, không muốn ngươi hủy hoại thế giới của y, cho nên mới đề xuất ý kiến để ngươi đi tìm cô ta. Y vốn không nghĩ nếu ngươi mất khống chế sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với thế giới không có thần linh cai quản kia.”
Dây xích xuất hiện từ hư không, Ô Tề Hải nghiêng người tránh né đòn tấn công. Cậu vốn định ôm cả Vân Thiển đi, nhưng cô lại bị dây xích trói trên ghế. Dây xích kia mang theo sức mạnh rất lớn, khiến cậu không thể nào dịch chuyển đối phương.
Nhưng cũng vì vậy mà tình cảnh rơi vào thế giằng co.
“Muốn nguyên vật liệu gì, tự ngươi đến kho báu lấy đi, ta không cần những thứ đó nữa.”
Ô Tề Hải bất giác hỏi: “Sao cô biết thế giới kia không có thần linh? Không phải nhóm người chị gái có thể đi đến đây sao?”
Ôm tâm trạng như vậy đi đến thế giới Vân Thiển, thế nhưng Ô Tề Hải lại trông thấy cô đang “liếc mắt đưa tình” với mặt trắng nhỏ (Tống Hành Chỉ). Trong nháy mắt, cậu phồng má như cá nóc.
“Đám người họ có thể đến đây đều là nhờ sự trợ giúp của thần linh khác. Nếu như thế giới kia là địa bàn của một vị thần nào đó, làm sao vị thần ấy cho phép một sinh vật bán thần tự tiện mở đường liên thông?”
“Muốn nguyên vật liệu gì, tự ngươi đến kho báu lấy đi, ta không cần những thứ đó nữa.”
Phù thủy biển cười to rời đi.
Bỗng dưng giữa đường Văn Nhân Du trở về nhà lấy hồ sơ công ty, khiến thế giằng co không thể tiếp tục.
Tống Hành Chỉ nheo mắt, nguy hiểm nhìn về phía thằng nhóc đen đúa đáng ghét đột nhiên xuất hiện này. Chỉ từ gương mặt và mùi của đối phương, cậu đã có thể chắc chắn cậu ta cũng là phân thân của Giới, thậm chí lười hỏi đối phương là ai.
Chưa đến mấy ngày sau, Ô Tề Hải mở ra đường liên thông thế giới.
Chẳng biết sao anh kiếm được khoản đầu tư từ anh trai Văn Tư Thành, tự mình mở công ty.
Tức thật, đây là đòn đánh hạ chiều(*) đến từ lão cáo già hay sao?
Thông qua định vị thế giới mà Thần Chiến Tranh cung cấp, rốt cuộc cậu cũng tìm được nơi Vân Thiển đang ở.
Động tác Văn Nhân Du khựng lại, anh đứng bên tay trái Vân Thiển, khom lưng. Đầu ngón tay đeo găng gạt tóc cô, vòng xuống dưới, hơi nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán.
Cậu không tin lời Phù thủy biển.
Anh thấp giọng, phà hơi lên tay cô, cố ý nhả chữ mập mờ, hơi thở ấm áp ám muội.
Mặc dù cậu trở thành thần linh, cậu cũng sẽ chỉ là thần linh của một mình chị gái.
Liệu chị gái có nhớ cậu không?
Phù thủy biển cười to rời đi.
Ôm tâm trạng như vậy đi đến thế giới Vân Thiển, thế nhưng Ô Tề Hải lại trông thấy cô đang “liếc mắt đưa tình” với mặt trắng nhỏ (Tống Hành Chỉ). Trong nháy mắt, cậu phồng má như cá nóc.
“Ngươi tưởng y đang giúp ngươi sao, y đang kiêng kỵ ngươi, không muốn ngươi hủy hoại thế giới của y, cho nên mới đề xuất ý kiến để ngươi đi tìm cô ta. Y vốn không nghĩ nếu ngươi mất khống chế sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với thế giới không có thần linh cai quản kia.”
Cậu vì gặp chị gái mà lao tâm lao lực ở thế giới kia, kết quả chị gái lại ở đây cười nói với tên đàn ông ất ơ nào đó, không thể nhịn được!
Ô Tề Hải bất giác hỏi: “Sao cô biết thế giới kia không có thần linh? Không phải nhóm người chị gái có thể đi đến đây sao?”
Ô Tề Hải bước tới, ôm lấy cơ thể mềm mại ngày nhớ đêm mong, cắn cổ cô. Cơ thể này càng mềm mại hơn cậu nghĩ, rõ ràng cậu chỉ cọ răng nhẹ, da chị gái đã bị thương rồi.
Ô Tề Hải bước tới, ôm lấy cơ thể mềm mại ngày nhớ đêm mong, cắn cổ cô. Cơ thể này càng mềm mại hơn cậu nghĩ, rõ ràng cậu chỉ cọ răng nhẹ, da chị gái đã bị thương rồi.
“Chúng ta đi làm… chút chuyện người lớn nên làm, thế nào?”
Vị máu tanh từ từ lan tràn trong miệng Ô Tề Hải, cậu nói bằng giọng điệu ngọt lịm: “Chị gái —— lén chạy đi mà không cho Tiểu Hải biết sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”
Chưa đến mấy ngày sau, Ô Tề Hải mở ra đường liên thông thế giới.
Tống Hành Chỉ nheo mắt, nguy hiểm nhìn về phía thằng nhóc đen đúa đáng ghét đột nhiên xuất hiện này. Chỉ từ gương mặt và mùi của đối phương, cậu đã có thể chắc chắn cậu ta cũng là phân thân của Giới, thậm chí lười hỏi đối phương là ai.
Nếu cậu không trốn, cậu dám khẳng định dây xích kia sẽ không hề do dự đâm xuyên cơ thể cậu .
Dây xích xuất hiện từ hư không, Ô Tề Hải nghiêng người tránh né đòn tấn công. Cậu vốn định ôm cả Vân Thiển đi, nhưng cô lại bị dây xích trói trên ghế. Dây xích kia mang theo sức mạnh rất lớn, khiến cậu không thể nào dịch chuyển đối phương.
Thông qua định vị thế giới mà Thần Chiến Tranh cung cấp, rốt cuộc cậu cũng tìm được nơi Vân Thiển đang ở.
Nếu cậu không trốn, cậu dám khẳng định dây xích kia sẽ không hề do dự đâm xuyên cơ thể cậu .
Vân Thiển đau đầu, dây xích đã rút khỏi người cô. Cô nhìn Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đấu đá trong phạm vi nhỏ của căn phòng.
Văn Nhân Du: “Trông sắc mặt tiều tụy thế này, cực khổ cho em rồi. Trông trẻ dễ mệt, bọn chúng vốn không nghĩ đến cảm nhận của em, chỉ biết nghĩ cho bản thân.”
Hai người bận tâm về cô nên không quá mạnh tay.
“Đám người họ có thể đến đây đều là nhờ sự trợ giúp của thần linh khác. Nếu như thế giới kia là địa bàn của một vị thần nào đó, làm sao vị thần ấy cho phép một sinh vật bán thần tự tiện mở đường liên thông?”
Nhưng cũng vì vậy mà tình cảnh rơi vào thế giằng co.
Tống Hành Chỉ: “?”
Văn Nhân Du nhìn trong phòng lại xuất hiện thêm một tên nhóc, anh bình tĩnh thản nhiên bước vào phòng lấy giấy tờ. Lúc đi ngang phòng khách, khóe mắt lướt nhanh qua Vân Thiển đang ngồi cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Bỗng dưng giữa đường Văn Nhân Du trở về nhà lấy hồ sơ công ty, khiến thế giằng co không thể tiếp tục.
Vị máu tanh từ từ lan tràn trong miệng Ô Tề Hải, cậu nói bằng giọng điệu ngọt lịm: “Chị gái —— lén chạy đi mà không cho Tiểu Hải biết sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”
Chẳng biết sao anh kiếm được khoản đầu tư từ anh trai Văn Tư Thành, tự mình mở công ty.
Văn Nhân Du nhìn trong phòng lại xuất hiện thêm một tên nhóc, anh bình tĩnh thản nhiên bước vào phòng lấy giấy tờ. Lúc đi ngang phòng khách, khóe mắt lướt nhanh qua Vân Thiển đang ngồi cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Động tác Văn Nhân Du khựng lại, anh đứng bên tay trái Vân Thiển, khom lưng. Đầu ngón tay đeo găng gạt tóc cô, vòng xuống dưới, hơi nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán.
Văn Nhân Du: “Trông sắc mặt tiều tụy thế này, cực khổ cho em rồi. Trông trẻ dễ mệt, bọn chúng vốn không nghĩ đến cảm nhận của em, chỉ biết nghĩ cho bản thân.”
Lời nói của anh ẩn chứa sự trào phúng.
Cậu không tin lời Phù thủy biển.
“Chúng ta đi làm… chút chuyện người lớn nên làm, thế nào?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển thoắt đỏ rực.
Vân Thiển đau đầu, dây xích đã rút khỏi người cô. Cô nhìn Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đấu đá trong phạm vi nhỏ của căn phòng.
Anh thấp giọng, phà hơi lên tay cô, cố ý nhả chữ mập mờ, hơi thở ấm áp ám muội.
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển thoắt đỏ rực.
Hai người bận tâm về cô nên không quá mạnh tay.
Văn Nhân Du mỉm cười nhìn hai người kia, thong thả nói “Hai người các cậu tiếp tục đánh đi, ai đánh thắng thì tới tìm chúng tôi.” Sau đó ôm Vân Thiển bỏ đi.
Ô Tề Hải: “!”
Mặc dù cậu trở thành thần linh, cậu cũng sẽ chỉ là thần linh của một mình chị gái.
Tống Hành Chỉ: “?”
(*) Một phương thức tấn công xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân, biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều, để đối phương sống trong chiều không gian thấp, nhằm đánh hoặc tiêu diệt đối phương. Hiện nay được dùng để chỉ thủ đoạn chiến lược làm thay đổi môi trường và vị trí của đối phương, khiến cho đối phương không thể thích ứng, từ đó làm nổi trội lên tính ưu việt của mình.
Ô Tề Hải: “!”
(*) Một phương thức tấn công xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân, biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều, để đối phương sống trong chiều không gian thấp, nhằm đánh hoặc tiêu diệt đối phương. Hiện nay được dùng để chỉ thủ đoạn chiến lược làm thay đổi môi trường và vị trí của đối phương, khiến cho đối phương không thể thích ứng, từ đó làm nổi trội lên tính ưu việt của mình.
Tức thật, đây là đòn đánh hạ chiều(*) đến từ lão cáo già hay sao?
Liệu chị gái có nhớ cậu không?
Anh thấp giọng, phà hơi lên tay cô, cố ý nhả chữ mập mờ, hơi thở ấm áp ám muội.Thông qua định vị thế giới mà Thần Chiến Tranh cung cấp, rốt cuộc cậu cũng tìm được nơi Vân Thiển đang ở.(*) Một phương thức tấn công xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân, biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều, để đối phương sống trong chiều không gian thấp, nhằm đánh hoặc tiêu diệt đối phương. Hiện nay được dùng để chỉ thủ đoạn chiến lược làm thay đổi môi trường và vị trí của đối phương, khiến cho đối phương không thể thích ứng, từ đó làm nổi trội lên tính ưu việt của mình.
Nhìn mờ nhạt vậy thôi chứ Văn Nhân Du cáo già nhất đám, chọc toàn chỗ hiểm ko hà
không hổ danh là lão cố già già hơn cả Giới =)))
Đúng là gừng càng già càng cay mà ?
Gừng càng già càng cay, các bé còn non và xanh lắm =))))))
Cáo già thế như Văn Nhân Du cũng ngây thơ thí mồ, còn dám phổ cập *chuyện không thể đề cập* cho Giới cơ ???