Cá muối cứu thế – Chương 74

Chương 74

Quái vật buổi tiệc

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Chuyện người lớn nên làm chính là ăn thử trứng cá muối.

Văn Nhân Du dẫn Vân Thiển tham gia buổi ăn thử trứng cá muối tầm trung.

Có một khách sạn do anh làm chủ cứ một khoảng thời gian sẽ phải tổ chức một buổi tiệc, cần trứng muối cao cấp, nhà cung cấp do anh đích thân lựa chọn.

Anh về nhà là để lấy tài liệu, đúng lúc phát hiện bản thân có thêm một cảm nhận thị giác, anh biết ngay Vân Thiển lại mang một phân thân về.

Văn Nhân Du để ý lần này ánh mắt Vân Thiển âm thầm quan sát bọn họ, không biết cô lại phát hiện ra điểm gì mới trên người phân thân.

Hôm nay, anh ch dnĩtheo Vân Thin,ãhai tên tiuqu b nht nhà, khôngĪchy theo pháľđám, ngưi trôngļcoi bn hlà Văn TưĪThành.

Văn Tư Thànhõthy Ô T}Hi cũng chngýly làm l,Ithm chí còn¸có lòng hi:Vân Thin, hayĪem c tpôhp mt đi:bóng đi, mangɩv thêm mtàlưt my ngưi,Įtng tên dnem đi thuìgom by viênļngc rng?”

ÔT Hi hungıd trng VănTư Thành: “Anhếli là aina?”

Văn TưúThành chng nnh,Irung thân hìnhľtht m tíhào nói: “Tôilà anh Haiìchăm sóc choVân chó, phòngnày cũng làĩca… mua caìtôi!”

Ô THi: “, xinĮchào anh Hai!”ì

Văn Tư Thànhãvà hai ngưibn nh ĩchung rt hp,nhy nhót trongphòng không thuagì Husky pháÎnhà.

Vân Thin: “…

Nh đến bdng không dámnhìn ca ÔĩT Hi vtïtrên ngưi VănýTư Thành, côchn mt lontrng cá muibt đu thưngthc.

Tm mt Văn¸Nhân Du xuyên[qua lp mtkính dng trênìngưi Vân Thin.Cô cm mungv sò múcếmt mung trngcá, đt lênmu bàn tay.

Thưng¹thc trng cáõmui ngon nhtèlà đt trênãmu bàn tay,đi sau khiínhit đ cơ³th làm mtrng cá thìv mi ngon.

TrngÏcá tm trngmàu đen nmtrên làn daũtrng nõn trôngvô cùng ngonmt.

Vân Thin đangchun b thưngthc, bng cóļngưi nhanh hơnãcô liếm trngĺcá trên muýbàn tay.

Đu lưicun ly thcăn xong cònЇchưa dng, tiếptc liếm muếbàn tay caýcô chc lát.

Ngưiôkhác bt tiếngcưi thin chí:“Tình cm vchng tr ttâtht.”

Vân Thiníhơi đ mt.ùCô lén lútkhông đng đn thế gii{tn thế, nhưngơtrong trưng hpcông chúng thìùkhá gi hìnhítưng.

Cô nh gingtrách: “Liếm đɩchưa?”

Lúc này,ÍVăn Nhân Duếmi ngng đu,ếcm t giyïăn chùi khóeèming: “V khôngti.”

Chng biếtĭlà đang nóiïcái nào.

Mu bànÍtay còn sótli cm giác¸tê di, VânĩThin khó chutrng Văn NhânơDu: “Anh munĩăn, sao khôngt mình ly?”ũ

Văn Nhân Duếôm cô nói:ɪ“Tôi không munítháo găng tay,í đây đâuĪđâu cũng làvi khun khiếnĩtôi khó chu.”

Vân Thin ăntrng cá, mingđy mùi quhch: “Tay catôi là khaynuôi cy vôtrùng à?”

VănNhân Du nóiìbng âm lưngch hai ngưinghe: “Em không)ging, dù làbên ngoài haylà bên trongđêu ch cóìmùi ca tôi.”

Trưc khi VânThin ni cáu,ĩanh bèn nóiıtiếp: “Em cmàthy v thếnào?”

S chúý ca VânThin chuyn di,cô hơi dod ri quayđu ghé bêntai anh nóiīnh:

“Tôi không phânbit đưc loiîđ ăn này,ıhình như gingvi sushi trngcá mui tôiăn caĩhàng tin li,ôv nng hơnįmt chút…

VănNhân Du buncưi nói: “Khôngthích ăn thìđng min cưng,tht ra rtónhiu ngưi èđt nưc emkhông quen ănv trng cámui, nhưng vicĩnày không nhhưng chuyn nhiungưi chn nó.”¹

Ngón tay anhch mt lonátrên bàn: “Chưati hai kýhơn hai trămnghìn.”

Vân Thinthm đếm đếnás tin khôngınhiu nhn myÏtrong th ngânhàng ca mình,đơ mt nghĩjtt c tintrên ngưi côcũng ch đmt lon trngâcá mui.

Nóitht, sau khiÏquen ăn hisn thếɨgii tn thếếkia, Vân Thincm thy nhngmón hi snĬcao cp màVăn Nhân Du³cho cô thưngúthc hơi kém]mt chút.

Cô nóili này xong,dưng như VănNhân Du suynghĩ gì đóíbèn hi thăm(vài chuyn thế gii tnthế, ri hi:ếVy cht thtĩsau khi thngìhóc da ngămkia biến vénguyên hình thếnào?”

Vân Thin:ì?”

Vân Thin:)Mc dù khôngbiết anh đang,nghĩ gì, nhưngđ ngh anhrút li ýơnghĩ ca mình.

VănľNhân Du nóitht ra thămà rt nhiuíngưi giàu ănchưa bao gièlà bn thânth đó, màúlà câu chuynïđng sau nó.

Chcn khiến mónăn có câuòchuyn s córt nhiu ngưich đng đếnĩăn th, danhĺtiếng rưu trongtim anh cũngɩnhanh chóng lantruyn trong giinhà giàu nhưthế, li khôngĩđếm đâu chohết.

Văn Nhân Durt gii giaotế. Vân Thinìnhìn anh thànhÏtho xã giaogia nhng ngưithưng lưu, trongchc lát đãálp kín vtrí còn trng}ca bui tickhách sn mytháng sau.

Vân Thinĩđi theo bêncnh anh làmãbn gái đicùng, ch cnda theo liVăn Nhân Du¹nâng ly kiuĩxã giao kinhdoanh phù hp.

VănáNhân Du liĩđi v phíaɪmt ngưi khác.

Vľnày là Tng(giám đc Chuíca truyn thôngNhc Hưng –ĩChu Tông Hoa.”

Vân Thin ungéthc ung trongly đế cao.ĩVăn Nhân Duɨly cho côrưu trng ngtâcó đ cnrt thp, ungvào ging nhưènưc ngt cóĩga. Cô vaîung va quansát cnh vt{và môi trưngĺxung quanh.

a, Vân²Thin hơi mto mt, ngưiĮlưt qua lúc³nãy là BùiɪHưng Nhu vàòBùi Chí Vũsao?

Lòng bàn tayôb ai đónm.

Vân Thin hoàn¹hn, nhìn v°phía Chu Tông¹Hoa. Xem raĩlúc còn tr,õTng giám đcChu này cũngơlà mt anhĭchàng đp trai,]gi gìn vócõdáng không ti,Ikhá phong đ,không ging nhngjdoanh nhân mpámp bng ph,mang đy đcĩtính lôi thôiíca đàn ôngtrung niên khác.

VănīNhân Du: “Nghenói con traiTng giám đcïChu đi hc Nht Trung,iem h TngéHành Ch ca:tôi cũng hcí đó, đúng:là trùng hp.”

Chu Tông Hoanghe vy kinhngc nói: “Tôic nghĩ ngàiiVăn Nhân mtèthân mt mìnhlang bt đếnHi Thành, khôngng ngưi nhà,cũng đây.Tng Hành Ch,cái tên nghe)hơi quen, à,tôi nh ri…Hai ngày trưckhi đi công{tác, Chu Huân³cũng tc làīcon tôi cógi đin nóiãmt hc sinhâchuyn trưng đếnlp mưi haibn nó, tênlà Tng HànhđCh, Chu Huânhc lp mưi.

Vân Thin: Lpímưi hai cóhc sinh chuynũtrưng mà lpImưi cũng biếtêsao?

Văn Nhân Dunhn ra thcïmc ca VânThin, bèn giithích: “Nht TrungHi Thành khôngging nhng trưngîhc khác, nhtlà lp mưiìhai thưng ítkhi thay đis hc sinhtrong lp đïtránh nh hưngmôi trưng hctp ca hcăsinh. Lp mưiìhai Nht Trungĩxut hin mthc sinh chuynìtrưng là mtɪchuyn rt k{l.”

Vân Thinđã hiu.

Chu TôngHoa gt đu,cng ly viЇVăn Nhân Du,vui v nói:įNghe Chu Huânbo thành tíchTng Hành Chįrt tt, khôngbiết có phicó bí quyết³hc tp gìkhông?”

Con cáilà phương thcįlàm quen btbiến, Văn NhânĺDu và ChuļTông Hoa nhanh]chóng trò chuynthân thiết, lyđưc cách liênɪlc vi ngưicòn li, đngthi bán TngíHành Ch đidy b túccho con trai:ngưi ta.

Đin thoiIChu Tông Hoaİgi ti, anhɩta lp tcbt máy. VâníThin nghe đưcýmt ging nóiéhơi quen tai.

Anhta đi rt²xa, cô cũngăkhông nghe rõ.

Tiếngínói ca ChuïTông Hoa đtìquãng: “Sao đtnhiên em giýthế, tr liìHi Thành sao?Em v saoÏkhông báo anhìmt tiếng… Anh(đang trungếtâm thành phDu Ngư này…ri đi… saothế

Vân Thin:ì“Anh sp đt:chuyn ca TngHành Ch nhưăvy, cu yìkhông tc ginsao? Tôi nhIquan h giahai ngưi cũngchng tt my.”ý

Văn Nhân Du:ôKhông sao, trưcĮđây cu y²thông qua tôiđưc hi khôngĩít, ch giúpìtôi mt chuyn,fkhông đến ni:không nhn… Bánhùbông lan chanhmui bin, ănkhông?”

Nhng ngưi°khác trong phòngtic bt đuïkhiêu vũ theoĭtiếng nhc.

Đôi tayɪVân Thin nhn,ly bánh kem,đv trí haingưi trong góc,bn phía vngèv không ngưi.

Côļxiên mt miếngđưa lên mingVăn Nhân Du,}đi lúc anhãăn, cô đtɩnhiên m ming:nói: “Anh chofTng Hành Chđưc hi chInào gì, hiĩchuyn anh làmgì vi tôiéthì cu taĨcũng có thcm nhn đưcìsao?”

Đng tácVăn Nhân Ducng đ, suýtphun bánh kemľkhi ming.

Sao Vân¸Thin biết đưcchuyn này, lnào Tng Hành³Ch l ming?

Anhĩche ming hokhan.

Ôi tri.” VânĩThin xin khăngiy t nhânĮviên phc vđi ngang, kéotay Văn NhânĨDu xung, tým lau bánhkem trên mépmôi: “Ln đuìri, sao ănìung còn btcn vy.”

Văn)Nhân Du rmt nhìn máiđu màu nâutrà ca VânáThin, cùng vilông mi dàichp nháy liênìtc theo ánh[mt cô.

Vân Thiển dịu dàng nói: “Bị dọa chết khiếp à, lúc tôi biết cũng bị dọa chết khiếp đấy, sao anh không sặc bánh kem bất tỉnh luôn nhỉ? Không hổ là anh, khả năng chịu đựng luôn rất tốt, chắc chắn là người làm chuyện lớn.”

Văn Nhân Du không khỏi mắng cô: “Sao em không nghĩ cho mình một chút? Em cũng đâu có khả năng gì đặc biệt …”

Văn Nhân Du im lặng, bậc thầy nói móc phát công, anh chỉ đành đợi cô xả hết lửa giận.

Hiển nhiên hành vi cướp con mồi từ tay quái vật da xanh của Vân Thiển đã chọc giận nó.

Bùi Chí Vũ nhìn thấy người phụ nữ ban nãy cứu người khiến con nai con của anh nhảy nhót bất chợt quay đầu lại. Vừa nhìn, không ngờ lại là Vân Thiển, khuôn mặt tươi cươi niềm nở của anh lập tức tối sầm, nai con trong lòng chết không kịp ngáp, đã vậy còn lên mốc.

Vân Thiển nghĩ thầm, may nhờ sự hun đúc của Chúa cứu thế nên bây giờ cô chẳng thấy bất ngờ với rất nhiều chuyện.

Văn Nhân Du nghe thấy lời Vân Thiển, không nói nữa, khuôn mặt ánh lên chút dịu dàng.

Vân Thiển đi theo bước nhảy của Văn Nhân Du, lòng dấy lên suy nghĩ lạ lùng, ngay cả thần linh cũng có cảm giác giống họ, không lẽ bọn họ…

Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ đều là người chạy từ thế giới tận thế ra, dù cho giữa bọn họ có cảm giác liên thông thì thế nào, chuyện cũng chẳng to tát mấy.

Vân Thiển: “Không quen, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu.” Cô hít mũi, trái tim sắp nhảy vọt tới cổ họng, giọng run cầm cập: “Hết cả hồn, may mà nó chạy chậm.”

Quái vật da xanh nhìn thấy con người chạy khắp nơi, hưng phấn há to cái miệng đầy răng nhọn.

Bọn họ đều có cùng khuôn mặt.

Cái họ quá đáng chính là không những có cảm giác liên thông, bọn họ còn CMN tải lên đám mây, đã vậy không cài mật khẩu, để người khác biết.

Bùi Chí Vũ: “Ừ.”

Ngay cả Ô Tề Hải chưa gặp cô lần nào mà đã biết rõ anh từng làm gì với cô, Vân Thiển không tự ái sao?

Vân Thiển nghĩ thầm, may nhờ sự hun đúc của Chúa cứu thế nên bây giờ cô chẳng thấy bất ngờ với rất nhiều chuyện.

Thấy mày Vân Thiển nhăn lại, anh khom lưng, áp sát cánh môi bên tai cô: “Mặc dù tôi không thể nói cho em biết, nhưng em có thể đích thân đi hỏi ngài ấy đó. Tôi tặng thêm cho em một tin, cảm giác của tên đó và chúng tôi đối với em đều giống nhau.”

Vân Thiển thở phì phò ăn bánh kem: “Anh không muốn giải thích gì sao? Ví dụ như thần linh mặc áo giáp trước kia, anh và thần linh có quan hệ gì?”

Thế giới anh sống cũng có người bóng cho nên gặp quái vật như vậy cũng không hoảng sợ, tìm nơi an toàn trốn rồi lại xem có ai khác giải quyết nó không.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu la hét, hoảng loạn chạy thục mạng!

Rốt cuộc thần linh áo giáp cùng với người xuất hiện ở thư viện Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang và thần linh tóc trắng xuất hiện ở quảng trường siêu thị lúc sau có phải cùng một người hay không?

“Anh, anh ở đây lộn xộn gì đó, tranh thủ thời gian xóa ký ức bọn họ…” Bùi Hướng Nhu nhìn thấy Vân Thiển và Văn Nhân Du thì sửng sốt, thấp giọng nói: “Trước tiên xóa ký ức người bình thường, khôi phục hiện trường rồi lại hỏi chuyện bọn họ.”

Và cả bé trai tóc dài màu bạc trong trí nhớ của cô có liên quan gì đến chuyện này. Nếu như không nhờ ký ức của Lôi Hoài An khơi dậy, thậm chí cô còn không nhớ ra đoạn ký ức này.

Văn Nhân Du không biết nên nói Vân Thiển thế nào, bản thân cô đã sợ đến như vậy mà còn theo bản năng chạy đi cứu người.

Văn Nhân Du cau mày, giúp đỡ một người, anh hỏi: “Bạn của em?”

Người bạn nhỏ rất giống Tống Hành Chỉ trong trí nhớ cô và cả bé trai tóc trắng có liên quan gì?

Lúc này Vân Thiển đang đeo mắt kính, có thể thấy rõ cả nếp nhăn trên da quái vật. Cô vốn gan thỏ, gặp phải chuyện như vậy trong thế giới hiện thực, hai chân càng run rẩy, con ngươi phóng to, tìm kiếm vũ khí vừa tay xung quanh.

Vệ sĩ riêng của những người giàu thuê cũng không thể chống lại quái vật da xanh, bị nó ném sang một bên dễ như trở bàn tay, hôn mê bất tỉnh.

Bọn họ đều có cùng khuôn mặt.

“Vệ sĩ! Vệ sĩ!”

Hai cái xác ngã dưới chân nó, một là xác phụ nữ bị ngắt đầu, một là xác đàn ông bị xé toạc cơ thể thành hai nửa, ở giữa trống rống giống như quái vật chui ra từ trong người anh ta.

Văn Nhân Du im lặng, bậc thầy nói móc phát công, anh chỉ đành đợi cô xả hết lửa giận.

Vân Thiển muốn biết tất cả!

Chỉ thấy Vân Thiển nhấc một băng ghế đánh về phía quái vật da xanh, khiến động tác nó khựng lại, rồi vội vàng đỡ hai người dưới đất, dìu hai người kia bỏ chạy bằng cơ thể không mấy cường tráng của mình .

Văn Nhân Du: “Tôi không thể nói.”

Trên đường đuổi theo, nó vẫn cứ bám chặt đám người Vân Thiển, cứ như không thấy những người khác. Có vẻ nó càng ngày càng thích ứng với thế giới hiện tại, tốc độ dần tăng lên, chướng ngại vật đám Vân Thiển tiện tay bày ra lúc chạy trốn chẳng là gì đối với nó.

Thấy mày Vân Thiển nhăn lại, anh khom lưng, áp sát cánh môi bên tai cô: “Mặc dù tôi không thể nói cho em biết, nhưng em có thể đích thân đi hỏi ngài ấy đó. Tôi tặng thêm cho em một tin, cảm giác của tên đó và chúng tôi đối với em đều giống nhau.”

Trước khi cảnh sát đến, cô và Văn Nhân Du được anh em họ Bùi dẫn đến cứ điểm Bang hội người chơi tại Hải Thành.

Anh nhìn sang người bên cạnh Vân Thiển.

Bàn tay anh xoa vòng eo mảnh mai của Vân Thiển, ôm cô đi về phía đám đông đang khiêu vũ, nói tiếp: “Em chỉ cần đứng đó, không cần làm bất cứ chuyện gì, đối với chúng tôi cũng là cám dỗ lớn nhất.”

Cái họ quá đáng chính là không những có cảm giác liên thông, bọn họ còn CMN tải lên đám mây, đã vậy không cài mật khẩu, để người khác biết.

Vân Thiển đi theo bước nhảy của Văn Nhân Du, lòng dấy lên suy nghĩ lạ lùng, ngay cả thần linh cũng có cảm giác giống họ, không lẽ bọn họ…

“Á á á á á á !!!”

Vân Thiển muốn biết tất cả!

“Đệch! Anh không phải là ông chủ bụng dạ đen tối ở lữ quán kia sao? Anh, anh, anh…!

 Tiếng thét bất chợt cắt ngang mạch suy nghĩ của Vân Thiển, cô và Văn Nhân Du cùng những người khác đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng hét.

“Đấy là cái gì?”

“Chạy!” Văn Nhân Du kéo Vân Thiển đang đứng im bất động ra phía ngoài.

“Đang đóng phim sao? Hay là tiết mục gây bất ngờ của tên nào đó?”

Những người này tập trung mọi người lại với nhau, trừ Vân Thiển và Văn Nhân Du.

“Tôi không thích kiểu tạo bất ngờ này.”

“Không, mọi người nhìn đi, đó là quái vật thật đấy! Là thật đấy! Chạy mau!”

Đây có lẽ là kết quả được ngài đồng chí Vân hun đúc từ nhỏ.

“Vệ sĩ! Vệ sĩ!”

Máu nóng bắn lên thân bốn người, có người giải quyết quái vật da xanh rồi!

Những nơi bị quái vật da xanh phá hỏng được khắc phục nhanh chóng, hai cái xác cũng được sửa lại thành bộ dạng chết do mất máu nhiều sau khi bị dao đâm.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu la hét, hoảng loạn chạy thục mạng!

Một con quái vật da xanh máu me đầm đìa, tay chân gầy đét, cái đầu khổng lồ, mắt to đen kịt đến lạ lùng đang đứng ở đó, giống như người ngoài hành tinh xấu xí thường thấy trong phim điện ảnh và truyền hình.

Vân Thiển dịu dàng nói: “Bị dọa chết khiếp à, lúc tôi biết cũng bị dọa chết khiếp đấy, sao anh không sặc bánh kem bất tỉnh luôn nhỉ? Không hổ là anh, khả năng chịu đựng luôn rất tốt, chắc chắn là người làm chuyện lớn.”

Hai cái xác ngã dưới chân nó, một là xác phụ nữ bị ngắt đầu, một là xác đàn ông bị xé toạc cơ thể thành hai nửa, ở giữa trống rống giống như quái vật chui ra từ trong người anh ta.

“Chết đi, lũ dị nguyên quấy phá thế giới chúng tao!”

“Á á á á á á !!!”

Vân Thiển nghĩ đến con sâu sặc sỡ tấn công cô lần trước. Cô nhớ Văn Tư Thành  nói những quái vật này sẽ chỉ tấn công người chơi. Người đàn ông trung niên kia là người chơi sao?

Sau lưng có người dịu dàng nói với Vân Thiển: “Hỡi quý cô có bóng lưng xinh đẹp, yên tâm đi, cô an toàn rồi!”

Vân Thiển trố mắt quan sát, cảnh tượng bọn họ xử lý quái vật xuất hiện thành thạo như thế nói lên điều gì, nói lên chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần…

Quái vật da xanh nhìn thấy con người chạy khắp nơi, hưng phấn há to cái miệng đầy răng nhọn.

Vệ sĩ riêng của những người giàu thuê cũng không thể chống lại quái vật da xanh, bị nó ném sang một bên dễ như trở bàn tay, hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Vân Thiển đang đeo mắt kính, có thể thấy rõ cả nếp nhăn trên da quái vật. Cô vốn gan thỏ, gặp phải chuyện như vậy trong thế giới hiện thực, hai chân càng run rẩy, con ngươi phóng to, tìm kiếm vũ khí vừa tay xung quanh.

Người bạn nhỏ rất giống Tống Hành Chỉ trong trí nhớ cô và cả bé trai tóc trắng có liên quan gì?

Cả ba lảo đảo chạy về phía Văn Nhân Du, khó khăn lắm mới trốn khỏi sự tấn công của quái vật da xanh.

Đúng rồi, balo không gian của cô còn có một túi ngủ phủ bụi, trốn vào đó chắc chắn an toàn… Cô nhìn thấy hai người đang chạy chợt té ngã, quái vật cách bọn họ rất gần, động tác lấy túi ngủ khựng lại.

Ngay cả Ô Tề Hải chưa gặp cô lần nào mà đã biết rõ anh từng làm gì với cô, Vân Thiển không tự ái sao?

“Chạy!” Văn Nhân Du kéo Vân Thiển đang đứng im bất động ra phía ngoài.

“Tôi không thích kiểu tạo bất ngờ này.”

Thế giới anh sống cũng có người bóng cho nên gặp quái vật như vậy cũng không hoảng sợ, tìm nơi an toàn trốn rồi lại xem có ai khác giải quyết nó không.

Chạy được một nửa, Vân Thiển đột nhiên phản ứng mạnh, giật tay khỏi tay anh. Văn Nhân Du sửng sốt quay lại nhìn.

Chỉ thấy Vân Thiển nhấc một băng ghế đánh về phía quái vật da xanh, khiến động tác nó khựng lại, rồi vội vàng đỡ hai người dưới đất, dìu hai người kia bỏ chạy bằng cơ thể không mấy cường tráng của mình .

Cả ba lảo đảo chạy về phía Văn Nhân Du, khó khăn lắm mới trốn khỏi sự tấn công của quái vật da xanh.

Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ đều là người chạy từ thế giới tận thế ra, dù cho giữa bọn họ có cảm giác liên thông thì thế nào, chuyện cũng chẳng to tát mấy.

Vân Thiển nghĩ đến con sâu sặc sỡ tấn công cô lần trước. Cô nhớ Văn Tư Thành  nói những quái vật này sẽ chỉ tấn công người chơi. Người đàn ông trung niên kia là người chơi sao?

Văn Nhân Du cau mày, giúp đỡ một người, anh hỏi: “Bạn của em?”

Đúng rồi, balo không gian của cô còn có một túi ngủ phủ bụi, trốn vào đó chắc chắn an toàn… Cô nhìn thấy hai người đang chạy chợt té ngã, quái vật cách bọn họ rất gần, động tác lấy túi ngủ khựng lại.

Vân Thiển: “Không quen, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu.” Cô hít mũi, trái tim sắp nhảy vọt tới cổ họng, giọng run cầm cập: “Hết cả hồn, may mà nó chạy chậm.”

Rốt cuộc thần linh áo giáp cùng với người xuất hiện ở thư viện Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang và thần linh tóc trắng xuất hiện ở quảng trường siêu thị lúc sau có phải cùng một người hay không?

Văn Nhân Du không biết nên nói Vân Thiển thế nào, bản thân cô đã sợ đến như vậy mà còn theo bản năng chạy đi cứu người.

“Không, mọi người nhìn đi, đó là quái vật thật đấy! Là thật đấy! Chạy mau!”

Văn Nhân Du không khỏi mắng cô: “Sao em không nghĩ cho mình một chút? Em cũng đâu có khả năng gì đặc biệt …”

“Đấy là cái gì?”

Khoảng cách càng ngày càng gần, thậm chí Vân Thiển có thể nghe thấy hơi thở của quái vật da xanh phả ra đằng sau.

Vân Thiển đành chịu đáp: “Tay nhanh hơn não, tôi làm sao được đây.”

Một người trong đó lấy thiết bị giống như gậy tự sướng nhắm về phía mọi người. Tia chớp lóe lên, vẻ mặt mọi người đờ đẫn.

Đây có lẽ là kết quả được ngài đồng chí Vân hun đúc từ nhỏ.

Vân Thiển: Ghét thật, mình là người từ khi ba tuổi đã muốn hủy diệt thế giới và vẫn luôn kiên trì với lý tưởng này đến nay đấy!

Văn Nhân Du nghe thấy lời Vân Thiển, không nói nữa, khuôn mặt ánh lên chút dịu dàng.

Người nói chuyện vừa màu mè vừa thích cưa gái thế này, Vân Thiển chỉ biết một người.

Hai người được cứu không kịp cảm ơn, quái vật da xanh vẫn đang đuổi theo phía sau, bọn họ phải chạy trước mới được!

Hiển nhiên hành vi cướp con mồi từ tay quái vật da xanh của Vân Thiển đã chọc giận nó.

Trên đường đuổi theo, nó vẫn cứ bám chặt đám người Vân Thiển, cứ như không thấy những người khác. Có vẻ nó càng ngày càng thích ứng với thế giới hiện tại, tốc độ dần tăng lên, chướng ngại vật đám Vân Thiển tiện tay bày ra lúc chạy trốn chẳng là gì đối với nó.

Khoảng cách càng ngày càng gần, thậm chí Vân Thiển có thể nghe thấy hơi thở của quái vật da xanh phả ra đằng sau.

Hai người được cứu không kịp cảm ơn, quái vật da xanh vẫn đang đuổi theo phía sau, bọn họ phải chạy trước mới được!

“Chết đi, lũ dị nguyên quấy phá thế giới chúng tao!”

 Tiếng thét bất chợt cắt ngang mạch suy nghĩ của Vân Thiển, cô và Văn Nhân Du cùng những người khác đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Máu nóng bắn lên thân bốn người, có người giải quyết quái vật da xanh rồi!

Sau lưng có người dịu dàng nói với Vân Thiển: “Hỡi quý cô có bóng lưng xinh đẹp, yên tâm đi, cô an toàn rồi!”

Người nói chuyện vừa màu mè vừa thích cưa gái thế này, Vân Thiển chỉ biết một người.

Vân Thiển: Ghét thật, mình là người từ khi ba tuổi đã muốn hủy diệt thế giới và vẫn luôn kiên trì với lý tưởng này đến nay đấy!

Bùi Chí Vũ nhìn thấy người phụ nữ ban nãy cứu người khiến con nai con của anh nhảy nhót bất chợt quay đầu lại. Vừa nhìn, không ngờ lại là Vân Thiển, khuôn mặt tươi cươi niềm nở của anh lập tức tối sầm, nai con trong lòng chết không kịp ngáp, đã vậy còn lên mốc.

Anh nhìn sang người bên cạnh Vân Thiển.

“Đệch! Anh không phải là ông chủ bụng dạ đen tối ở lữ quán kia sao? Anh, anh, anh…!

“Anh, anh ở đây lộn xộn gì đó, tranh thủ thời gian xóa ký ức bọn họ…” Bùi Hướng Nhu nhìn thấy Vân Thiển và Văn Nhân Du thì sửng sốt, thấp giọng nói: “Trước tiên xóa ký ức người bình thường, khôi phục hiện trường rồi lại hỏi chuyện bọn họ.”

Bùi Chí Vũ: “Ừ.”

Lúc này Vân Thiển mới để ý Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu mặc quần áo đồng nhất, giống như trang phục chiến đấu của siêu anh hùng, có hai mươi người xử lý hiện trường ăn mặc giống bọn họ.

Bàn tay anh xoa vòng eo mảnh mai của Vân Thiển, ôm cô đi về phía đám đông đang khiêu vũ, nói tiếp: “Em chỉ cần đứng đó, không cần làm bất cứ chuyện gì, đối với chúng tôi cũng là cám dỗ lớn nhất.”

Những người này tập trung mọi người lại với nhau, trừ Vân Thiển và Văn Nhân Du.

Không ai nhớ được quái vật da xanh, chỉ nhớ một tên trộm giết người không rõ mặt mũi.

Một người trong đó lấy thiết bị giống như gậy tự sướng nhắm về phía mọi người. Tia chớp lóe lên, vẻ mặt mọi người đờ đẫn.

Bùi Hướng Nhu nói: “Một tên trộm lẩn vào hội trường, vì bị phát hiện nên trên đường chạy trốn đã ngoài ý muốn giết chết hai người, hiện giờ không biết trốn ở đâu. Mọi người bị dọa sợ, hội trường đã báo cảnh sát, cảnh sát đang trên đường tới.”

Và cả bé trai tóc dài màu bạc trong trí nhớ của cô có liên quan gì đến chuyện này. Nếu như không nhờ ký ức của Lôi Hoài An khơi dậy, thậm chí cô còn không nhớ ra đoạn ký ức này.

Ký ức thay đổi.

Vân Thiển đành chịu đáp: “Tay nhanh hơn não, tôi làm sao được đây.”

Không ai nhớ được quái vật da xanh, chỉ nhớ một tên trộm giết người không rõ mặt mũi.

Những nơi bị quái vật da xanh phá hỏng được khắc phục nhanh chóng, hai cái xác cũng được sửa lại thành bộ dạng chết do mất máu nhiều sau khi bị dao đâm.

Vân Thiển trố mắt quan sát, cảnh tượng bọn họ xử lý quái vật xuất hiện thành thạo như thế nói lên điều gì, nói lên chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần…

Vân Thiển vẫn luôn nghĩ thế giới cô sống rất an toàn, kết quả mọi thứ hôm nay nói cho cô biết: Xin lỗi bạn yêu, thế giới của bạn có hợp tác với người áo đen trong phim đấy!

Trước khi cảnh sát đến, cô và Văn Nhân Du được anh em họ Bùi dẫn đến cứ điểm Bang hội người chơi tại Hải Thành.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huong Zan
Huong Zan
2 Năm Cách đây

thế giới này kiểu như cái chợ ý nhờ, mấy người từ không gian khác ra vào tấp nập còn người chơi của bang hội như lao công đi don mớ hỗn độn mà chhungs nó bày ra =)))

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chu Huân là con của Đặng Lan Lan, phải khôgn nhỉ, thế giới này nhỏ bé thật.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi nhé Văn Nhân Du =))))))
Hóng ngài Giới xuất hiện xem Vân chó tra khảo ông anh kiểu gì =)))))))

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!