Chương 74
Quái vật buổi tiệc
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chuyện người lớn nên làm chính là ăn thử trứng cá muối.
Văn Nhân Du dẫn Vân Thiển tham gia buổi ăn thử trứng cá muối tầm trung.
Có một khách sạn do anh làm chủ cứ một khoảng thời gian sẽ phải tổ chức một buổi tiệc, cần trứng muối cao cấp, nhà cung cấp do anh đích thân lựa chọn.
Anh về nhà là để lấy tài liệu, đúng lúc phát hiện bản thân có thêm một cảm nhận thị giác, anh biết ngay Vân Thiển lại mang một phân thân về.
Văn Nhân Du để ý lần này ánh mắt Vân Thiển âm thầm quan sát bọn họ, không biết cô lại phát hiện ra điểm gì mới trên người phân thân.
Hôm nay, anh chỉ dẫnĩtheo Vân Thiển,ãhai tên tiểuịquỷ bị nhốtễở nhà, khôngĪchạy theo pháľđám, người trôngļcoi bọn họỵlà Văn TưĪThành.
Văn Tư Thànhõthấy Ô Tề}Hải cũng chẳngýlấy làm lạ,Ithậm chí còn¸có lòng hỏi:ẵ“Vân Thiển, hayĪem cứ tậpôhợp một đội:bóng đi, mangɩvề thêm mộtàlượt mấy người,Įtừng tên dẫnỉem đi thuìgom bảy viênļngọc rồng?”
ÔởTề Hải hungıdữ trừng VănặTư Thành: “Anhếlại là aiẵnữa?”
Văn TưúThành chống nạnh,Irung thân hìnhľthịt mỡ tựíhào nói: “Tôiḷlà anh Haiìchăm sóc choặVân chó, phòngỳnày cũng làĩcủa… mua củaìtôi!”
Ô TềịHải: “Ồ, xinĮchào anh Hai!”ì
Văn Tư Thànhãvà hai ngườiẫbạn nhỏ ởĩchung rất hợp,ỉnhảy nhót trongịphòng không thuaẳgì Husky pháÎnhà.
Vân Thiển: “…”ờ
Nhớ đến bộộdạng không dámἷnhìn của ÔĩTề Hải vắtïtrên người VănýTư Thành, côớchọn một lonặtrứng cá muốiỗbắt đầu thưởngἳthức.
Tầm mắt Văn¸Nhân Du xuyên[qua lớp mắtửkính dừng trênìngười Vân Thiển.ỵCô cầm muỗngỉvỏ sò múcếmột muỗng trứngỉcá, đặt lênἳmu bàn tay.
Thưởng¹thức trứng cáõmuối ngon nhấtèlà đặt trênãmu bàn tay,ỡđợi sau khiínhiệt độ cơ³thể làm ấmặtrứng cá thìừvị mới ngon.
TrứngÏcá tầm trắngồmàu đen nằmồtrên làn daũtrắng nõn trôngỗvô cùng ngonớmắt.
Vân Thiển đangḹchuẩn bị thưởngồthức, bỗng cóļngười nhanh hơnãcô liếm trứngĺcá trên muýbàn tay.
Đầu lưỡiἴcuốn lấy thứcἱăn xong cònЇchưa dừng, tiếpểtục liếm muếbàn tay củaýcô chốc lát.
Ngườiôkhác bật tiếngẽcười thiện chí:ἷ“Tình cảm vợἲchồng trẻ tốtâthất.”
Vân Thiểníhơi đỏ mặt.ùCô lén lútịkhông đứng đắnựở thế giới{tận thế, nhưngơtrong trường hợpặcông chúng thìùkhá giữ hìnhítượng.
Cô nhỏ giọngổtrách: “Liếm đủɩchưa?”
Lúc này,ÍVăn Nhân Duếmới ngẩng đầu,ếcầm tờ giấyïăn chùi khóeèmiệng: “Vị khôngἴtồi.”
Chẳng biếtĭlà đang nóiïcái nào.
Mu bànÍtay còn sótứlại cảm giác¸tê dại, VânĩThiển khó chịuἰtrừng Văn NhânơDu: “Anh muốnĩăn, sao khôngỗtự mình lấy?”ũ
Văn Nhân Duếôm cô nói:ɪ“Tôi không muốnítháo găng tay,íở đây đâuĪđâu cũng làỹvi khuẩn khiếnĩtôi khó chịu.”ữ
Vân Thiển ănỡtrứng cá, miệngἳđầy mùi quảạhạch: “Tay củaỉtôi là khayἵnuôi cấy vôởtrùng à?”
VănữNhân Du nóiìbằng âm lượngẽchỉ hai ngườiἱnghe: “Em không)giống, dù làịbên ngoài hayẽlà bên trongựđêu chỉ cóìmùi của tôi.”ố
Trước khi VânổThiển nổi cáu,ĩanh bèn nóiıtiếp: “Em cảmàthấy vị thếịnào?”
Sự chúỉý của VânỷThiển chuyển dời,ḽcô hơi doἱdự rồi quayẩđầu ghé bênịtai anh nóiīnhỏ:
“Tôi không phânọbiệt được loạiîđồ ăn này,ıhình như giốngỗvới sushi trứngặcá muối tôiềăn ở cửaĩhàng tiện lợi,ôvị nồng hơnįmột chút…”
VănệNhân Du buồnịcười nói: “Khôngḻthích ăn thìờđừng miễn cưỡng,ệthật ra rấtónhiều người ởèđất nước emộkhông quen ănốvị trứng cáịmuối, nhưng việcĩnày không ảnhịhưởng chuyện nhiềuợngười chọn nó.”¹
Ngón tay anhịchỉ một lonátrên bàn: “Chưaạtới hai kýἲhơn hai trămủnghìn.”
Vân Thiểnởthầm đếm đếnásố tiền khôngınhiều nhặn mấyÏtrong thẻ ngânỹhàng của mình,ữđơ mặt nghĩjtất cả tiềnịtrên người côửcũng chỉ đủọmột lon trứngâcá muối.
Nóiạthật, sau khiÏquen ăn hảiẩsản ở thếɨgiới tận thếếkia, Vân Thiểnἱcảm thấy nhữngẳmón hải sảnĬcao cấp màỵVăn Nhân Du³cho cô thưởngúthức hơi kém]một chút.
Cô nóiἶlời này xong,ἴdường như Văn‹Nhân Du suyộnghĩ gì đóíbèn hỏi thăm(vài chuyện ởỗthế giới tậnịthế, rồi hỏi:ế“Vậy chất thịtĩsau khi thằngìhóc da ngămịkia biến vềénguyên hình thếἷnào?”
Vân Thiển:ì“?”
Vân Thiển:)Mặc dù khôngầbiết anh đang,nghĩ gì, nhưngẹđề nghị anhἷrút lại ýơnghĩ của mình.
VănľNhân Du nóiịthật ra thứămà rất nhiềuíngười giàu ănỉchưa bao giờèlà bản thânỉthứ đó, màúlà câu chuyệnïđằng sau nó.
Chỉẩcần khiến mónạăn có câuòchuyện sẽ cóḷrất nhiều ngườiểchủ động đếnĩăn thử, danhĺtiếng rượu trongḹtiệm anh cũngɩnhanh chóng lanừtruyền trong giớiậnhà giàu nhưịthế, lời khôngĩđếm đâu choỗhết.
Văn Nhân Duịrất giỏi giaoẵtế. Vân Thiểnìnhìn anh thànhÏthạo xã giaoἱgiữa những ngườiộthượng lưu, trongồchốc lát đãálấp kín vịἳtrí còn trống}của buổi tiệcỵkhách sạn mấyễtháng sau.
Vân Thiểnĩđi theo bênọcạnh anh làmãbạn gái điịcùng, chỉ cầnầdựa theo lờiỵVăn Nhân Du¹nâng ly kiểuĩxã giao kinhớdoanh phù hợp.
VănáNhân Du lạiĩđi về phíaɪmột người khác.
“Vịľnày là Tổng(giám đốc Chuícủa truyền thôngἷNhạc Hưởng –ĩChu Tông Hoa.”ộ
Vân Thiển uốngéthức uống trong‹ly đế cao.ĩVăn Nhân Duɨlấy cho côẫrượu trắng ngọtâcó độ cồnịrất thấp, uốngḷvào giống nhưènước ngọt cóĩga. Cô vừaîuống vừa quanἷsát cảnh vật{và môi trườngĺxung quanh.
Ủa, Vân²Thiển hơi mởẫto mắt, ngườiĮlướt qua lúc³nãy là BùiɪHướng Nhu vàòBùi Chí Vũἳsao?
Lòng bàn tayôbị ai đóứnắm.
Vân Thiển hoàn¹hồn, nhìn về°phía Chu Tông¹Hoa. Xem raĩlúc còn trẻ,õTổng giám đốcặChu này cũngơlà một anhĭchàng đẹp trai,]giữ gìn vócõdáng không tồi,Ikhá phong độ,ἵkhông giống nhữngjdoanh nhân mậpámạp bụng phệ,ửmang đầy đặcĩtính lôi thôiícủa đàn ôngỳtrung niên khác.
VănīNhân Du: “Ngheủnói con traiảTổng giám đốcïChu đi họcỵở Nhất Trung,iem họ TốngéHành Chỉ của:tôi cũng họcíở đó, đúng:là trùng hợp.”ỉ
Chu Tông Hoaấnghe vậy kinhỗngạc nói: “Tôiỉcứ nghĩ ngàiiVăn Nhân mộtèthân một mìnhịlang bạt đếnụHải Thành, khôngữngờ người nhà,cũng ở đây.ἷTống Hành Chỉ,ứcái tên nghe)hơi quen, à,ễtôi nhớ rồi…ẽHai ngày trướcạkhi đi công{tác, Chu Huân³cũng tức làīcon tôi cóỗgọi điện nóiãmột học sinhâchuyển trường đếnẽlớp mười haiỉbọn nó, tênặlà Tống HànhđChỉ, Chu Huânộhọc lớp mười.ỉ“
Vân Thiển: Lớpímười hai cóửhọc sinh chuyểnũtrường mà lớpImười cũng biếtêsao?
Văn Nhân Duềnhận ra thắcïmắc của VânạThiển, bèn giảiờthích: “Nhất TrungỉHải Thành khôngậgiống những trườngîhọc khác, nhấtἶlà lớp mườiìhai thường ítịkhi thay đổiạsố học sinhḷtrong lớp đểïtránh ảnh hưởngốmôi trường họcềtập của họcăsinh. Lớp mườiìhai Nhất Trungĩxuất hiện mộtỉhọc sinh chuyểnìtrường là mộtɪchuyện rất kỳ{lạ.”
Vân Thiểnộđã hiểu.
Chu TôngổHoa gật đầu,ữcụng ly vớiЇVăn Nhân Du,ἶvui vẻ nói:į“Nghe Chu Huânỉbảo thành tíchồTống Hành Chỉįrất tốt, khôngḽbiết có phảiẵcó bí quyết³học tập gìấkhông?”
Con cáiἱlà phương thứcįlàm quen bấtằbiến, Văn NhânĺDu và ChuļTông Hoa nhanh]chóng trò chuyệnẩthân thiết, lấyằđược cách liênɪlạc với ngườiịcòn lại, đồngứthời bán TốngíHành Chỉ điḷdạy bổ túcỷcho con trai:người ta.
Điện thoạiIChu Tông Hoaİgọi tới, anhɩta lập tứcẫbắt máy. VâníThiển nghe đượcýmột giọng nóiéhơi quen tai.
Anhằta đi rất²xa, cô cũngăkhông nghe rõ.
Tiếngínói của ChuïTông Hoa đứtìquãng: “Sao đột‹nhiên em gọiýthế, trở lạiìHải Thành sao?ộEm về saoÏkhông báo anhìmột tiếng… Anh(đang ở trungếtâm thành phốỡDu Ngư này…ịrời đi… saoịthế…”
Vân Thiển:ì“Anh sắp đặt:chuyện của TốngịHành Chỉ nhưăvậy, cậu ấyìkhông tức giậnổsao? Tôi nhớIquan hệ giữaḽhai người cũngữchẳng tốt mấy.”ý
Văn Nhân Du:ô“Không sao, trướcĮđây cậu ấy²thông qua tôiẩđược hời khôngĩít, chỉ giúpìtôi một chuyện,fkhông đến nỗi:không nhận… Bánhùbông lan chanhỉmuối biển, ănἰkhông?”
Những người°khác trong phòngỏtiệc bắt đầuïkhiêu vũ theoĭtiếng nhạc.
Đôi tayɪVân Thiển nhận,lấy bánh kem,đvị trí hai‹người trong góc,‹bốn phía vắngèvẻ không người.
Côļxiên một miếng‹đưa lên miệngḷVăn Nhân Du,}đợi lúc anhãăn, cô độtɩnhiên mở miệng:nói: “Anh chofTống Hành Chỉễđược hời chỗInào gì, hờiĩchuyện anh làmặgì với tôiéthì cậu taĨcũng có thểễcảm nhận đượcìsao?”
Động tácỏVăn Nhân Duồcứng đờ, suýtỹphun bánh kemľkhỏi miệng.
Sao Vân¸Thiển biết đượcứchuyện này, lẽỉnào Tống Hành³Chỉ lỡ miệng?
Anhĩche miệng hoịkhan.
“Ôi trời.” VânĩThiển xin khănựgiấy từ nhânĮviên phục vụἰđi ngang, kéoềtay Văn NhânĨDu xuống, tỉýmỉ lau bánhἷkem trên mépổmôi: “Lớn đầuìrồi, sao ănìuống còn bấtỹcẩn vậy.”
Văn)Nhân Du rủἲmắt nhìn máiựđầu màu nâuộtrà của VânáThiển, cùng vớiệlông mi dàiờchớp nháy liênìtục theo ánh[mắt cô.
Vân Thiển dịu dàng nói: “Bị dọa chết khiếp à, lúc tôi biết cũng bị dọa chết khiếp đấy, sao anh không sặc bánh kem bất tỉnh luôn nhỉ? Không hổ là anh, khả năng chịu đựng luôn rất tốt, chắc chắn là người làm chuyện lớn.”
Văn Nhân Du không khỏi mắng cô: “Sao em không nghĩ cho mình một chút? Em cũng đâu có khả năng gì đặc biệt …”
Văn Nhân Du im lặng, bậc thầy nói móc phát công, anh chỉ đành đợi cô xả hết lửa giận.
Hiển nhiên hành vi cướp con mồi từ tay quái vật da xanh của Vân Thiển đã chọc giận nó.
Bùi Chí Vũ nhìn thấy người phụ nữ ban nãy cứu người khiến con nai con của anh nhảy nhót bất chợt quay đầu lại. Vừa nhìn, không ngờ lại là Vân Thiển, khuôn mặt tươi cươi niềm nở của anh lập tức tối sầm, nai con trong lòng chết không kịp ngáp, đã vậy còn lên mốc.
Vân Thiển nghĩ thầm, may nhờ sự hun đúc của Chúa cứu thế nên bây giờ cô chẳng thấy bất ngờ với rất nhiều chuyện.
Văn Nhân Du nghe thấy lời Vân Thiển, không nói nữa, khuôn mặt ánh lên chút dịu dàng.
Vân Thiển đi theo bước nhảy của Văn Nhân Du, lòng dấy lên suy nghĩ lạ lùng, ngay cả thần linh cũng có cảm giác giống họ, không lẽ bọn họ…
Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ đều là người chạy từ thế giới tận thế ra, dù cho giữa bọn họ có cảm giác liên thông thì thế nào, chuyện cũng chẳng to tát mấy.
Vân Thiển: “Không quen, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu.” Cô hít mũi, trái tim sắp nhảy vọt tới cổ họng, giọng run cầm cập: “Hết cả hồn, may mà nó chạy chậm.”
Quái vật da xanh nhìn thấy con người chạy khắp nơi, hưng phấn há to cái miệng đầy răng nhọn.
Bọn họ đều có cùng khuôn mặt.
Cái họ quá đáng chính là không những có cảm giác liên thông, bọn họ còn CMN tải lên đám mây, đã vậy không cài mật khẩu, để người khác biết.
Bùi Chí Vũ: “Ừ.”
Ngay cả Ô Tề Hải chưa gặp cô lần nào mà đã biết rõ anh từng làm gì với cô, Vân Thiển không tự ái sao?
Vân Thiển nghĩ thầm, may nhờ sự hun đúc của Chúa cứu thế nên bây giờ cô chẳng thấy bất ngờ với rất nhiều chuyện.
Thấy mày Vân Thiển nhăn lại, anh khom lưng, áp sát cánh môi bên tai cô: “Mặc dù tôi không thể nói cho em biết, nhưng em có thể đích thân đi hỏi ngài ấy đó. Tôi tặng thêm cho em một tin, cảm giác của tên đó và chúng tôi đối với em đều giống nhau.”
Vân Thiển thở phì phò ăn bánh kem: “Anh không muốn giải thích gì sao? Ví dụ như thần linh mặc áo giáp trước kia, anh và thần linh có quan hệ gì?”
Thế giới anh sống cũng có người bóng cho nên gặp quái vật như vậy cũng không hoảng sợ, tìm nơi an toàn trốn rồi lại xem có ai khác giải quyết nó không.
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu la hét, hoảng loạn chạy thục mạng!
Rốt cuộc thần linh áo giáp cùng với người xuất hiện ở thư viện Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang và thần linh tóc trắng xuất hiện ở quảng trường siêu thị lúc sau có phải cùng một người hay không?
“Anh, anh ở đây lộn xộn gì đó, tranh thủ thời gian xóa ký ức bọn họ…” Bùi Hướng Nhu nhìn thấy Vân Thiển và Văn Nhân Du thì sửng sốt, thấp giọng nói: “Trước tiên xóa ký ức người bình thường, khôi phục hiện trường rồi lại hỏi chuyện bọn họ.”
Và cả bé trai tóc dài màu bạc trong trí nhớ của cô có liên quan gì đến chuyện này. Nếu như không nhờ ký ức của Lôi Hoài An khơi dậy, thậm chí cô còn không nhớ ra đoạn ký ức này.
Văn Nhân Du không biết nên nói Vân Thiển thế nào, bản thân cô đã sợ đến như vậy mà còn theo bản năng chạy đi cứu người.
Văn Nhân Du cau mày, giúp đỡ một người, anh hỏi: “Bạn của em?”
Người bạn nhỏ rất giống Tống Hành Chỉ trong trí nhớ cô và cả bé trai tóc trắng có liên quan gì?
Lúc này Vân Thiển đang đeo mắt kính, có thể thấy rõ cả nếp nhăn trên da quái vật. Cô vốn gan thỏ, gặp phải chuyện như vậy trong thế giới hiện thực, hai chân càng run rẩy, con ngươi phóng to, tìm kiếm vũ khí vừa tay xung quanh.
Vệ sĩ riêng của những người giàu thuê cũng không thể chống lại quái vật da xanh, bị nó ném sang một bên dễ như trở bàn tay, hôn mê bất tỉnh.
Bọn họ đều có cùng khuôn mặt.
“Vệ sĩ! Vệ sĩ!”
Hai cái xác ngã dưới chân nó, một là xác phụ nữ bị ngắt đầu, một là xác đàn ông bị xé toạc cơ thể thành hai nửa, ở giữa trống rống giống như quái vật chui ra từ trong người anh ta.
Văn Nhân Du im lặng, bậc thầy nói móc phát công, anh chỉ đành đợi cô xả hết lửa giận.
Vân Thiển muốn biết tất cả!
Chỉ thấy Vân Thiển nhấc một băng ghế đánh về phía quái vật da xanh, khiến động tác nó khựng lại, rồi vội vàng đỡ hai người dưới đất, dìu hai người kia bỏ chạy bằng cơ thể không mấy cường tráng của mình .
Văn Nhân Du: “Tôi không thể nói.”
Trên đường đuổi theo, nó vẫn cứ bám chặt đám người Vân Thiển, cứ như không thấy những người khác. Có vẻ nó càng ngày càng thích ứng với thế giới hiện tại, tốc độ dần tăng lên, chướng ngại vật đám Vân Thiển tiện tay bày ra lúc chạy trốn chẳng là gì đối với nó.
Thấy mày Vân Thiển nhăn lại, anh khom lưng, áp sát cánh môi bên tai cô: “Mặc dù tôi không thể nói cho em biết, nhưng em có thể đích thân đi hỏi ngài ấy đó. Tôi tặng thêm cho em một tin, cảm giác của tên đó và chúng tôi đối với em đều giống nhau.”
Trước khi cảnh sát đến, cô và Văn Nhân Du được anh em họ Bùi dẫn đến cứ điểm Bang hội người chơi tại Hải Thành.
Anh nhìn sang người bên cạnh Vân Thiển.
Bàn tay anh xoa vòng eo mảnh mai của Vân Thiển, ôm cô đi về phía đám đông đang khiêu vũ, nói tiếp: “Em chỉ cần đứng đó, không cần làm bất cứ chuyện gì, đối với chúng tôi cũng là cám dỗ lớn nhất.”
Cái họ quá đáng chính là không những có cảm giác liên thông, bọn họ còn CMN tải lên đám mây, đã vậy không cài mật khẩu, để người khác biết.
Vân Thiển đi theo bước nhảy của Văn Nhân Du, lòng dấy lên suy nghĩ lạ lùng, ngay cả thần linh cũng có cảm giác giống họ, không lẽ bọn họ…
“Á á á á á á !!!”
Vân Thiển muốn biết tất cả!
“Đệch! Anh không phải là ông chủ bụng dạ đen tối ở lữ quán kia sao? Anh, anh, anh…!
Tiếng thét bất chợt cắt ngang mạch suy nghĩ của Vân Thiển, cô và Văn Nhân Du cùng những người khác đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng hét.
“Đấy là cái gì?”
“Chạy!” Văn Nhân Du kéo Vân Thiển đang đứng im bất động ra phía ngoài.
“Đang đóng phim sao? Hay là tiết mục gây bất ngờ của tên nào đó?”
Những người này tập trung mọi người lại với nhau, trừ Vân Thiển và Văn Nhân Du.
“Tôi không thích kiểu tạo bất ngờ này.”
“Không, mọi người nhìn đi, đó là quái vật thật đấy! Là thật đấy! Chạy mau!”
Đây có lẽ là kết quả được ngài đồng chí Vân hun đúc từ nhỏ.
“Vệ sĩ! Vệ sĩ!”
Máu nóng bắn lên thân bốn người, có người giải quyết quái vật da xanh rồi!
Những nơi bị quái vật da xanh phá hỏng được khắc phục nhanh chóng, hai cái xác cũng được sửa lại thành bộ dạng chết do mất máu nhiều sau khi bị dao đâm.
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu la hét, hoảng loạn chạy thục mạng!
Một con quái vật da xanh máu me đầm đìa, tay chân gầy đét, cái đầu khổng lồ, mắt to đen kịt đến lạ lùng đang đứng ở đó, giống như người ngoài hành tinh xấu xí thường thấy trong phim điện ảnh và truyền hình.
Vân Thiển dịu dàng nói: “Bị dọa chết khiếp à, lúc tôi biết cũng bị dọa chết khiếp đấy, sao anh không sặc bánh kem bất tỉnh luôn nhỉ? Không hổ là anh, khả năng chịu đựng luôn rất tốt, chắc chắn là người làm chuyện lớn.”
Hai cái xác ngã dưới chân nó, một là xác phụ nữ bị ngắt đầu, một là xác đàn ông bị xé toạc cơ thể thành hai nửa, ở giữa trống rống giống như quái vật chui ra từ trong người anh ta.
“Chết đi, lũ dị nguyên quấy phá thế giới chúng tao!”
“Á á á á á á !!!”
Vân Thiển nghĩ đến con sâu sặc sỡ tấn công cô lần trước. Cô nhớ Văn Tư Thành nói những quái vật này sẽ chỉ tấn công người chơi. Người đàn ông trung niên kia là người chơi sao?
Sau lưng có người dịu dàng nói với Vân Thiển: “Hỡi quý cô có bóng lưng xinh đẹp, yên tâm đi, cô an toàn rồi!”
Vân Thiển trố mắt quan sát, cảnh tượng bọn họ xử lý quái vật xuất hiện thành thạo như thế nói lên điều gì, nói lên chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần…
Quái vật da xanh nhìn thấy con người chạy khắp nơi, hưng phấn há to cái miệng đầy răng nhọn.
Vệ sĩ riêng của những người giàu thuê cũng không thể chống lại quái vật da xanh, bị nó ném sang một bên dễ như trở bàn tay, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Vân Thiển đang đeo mắt kính, có thể thấy rõ cả nếp nhăn trên da quái vật. Cô vốn gan thỏ, gặp phải chuyện như vậy trong thế giới hiện thực, hai chân càng run rẩy, con ngươi phóng to, tìm kiếm vũ khí vừa tay xung quanh.
Người bạn nhỏ rất giống Tống Hành Chỉ trong trí nhớ cô và cả bé trai tóc trắng có liên quan gì?
Cả ba lảo đảo chạy về phía Văn Nhân Du, khó khăn lắm mới trốn khỏi sự tấn công của quái vật da xanh.
Đúng rồi, balo không gian của cô còn có một túi ngủ phủ bụi, trốn vào đó chắc chắn an toàn… Cô nhìn thấy hai người đang chạy chợt té ngã, quái vật cách bọn họ rất gần, động tác lấy túi ngủ khựng lại.
Ngay cả Ô Tề Hải chưa gặp cô lần nào mà đã biết rõ anh từng làm gì với cô, Vân Thiển không tự ái sao?
“Chạy!” Văn Nhân Du kéo Vân Thiển đang đứng im bất động ra phía ngoài.
“Tôi không thích kiểu tạo bất ngờ này.”
Thế giới anh sống cũng có người bóng cho nên gặp quái vật như vậy cũng không hoảng sợ, tìm nơi an toàn trốn rồi lại xem có ai khác giải quyết nó không.
Chạy được một nửa, Vân Thiển đột nhiên phản ứng mạnh, giật tay khỏi tay anh. Văn Nhân Du sửng sốt quay lại nhìn.
Chỉ thấy Vân Thiển nhấc một băng ghế đánh về phía quái vật da xanh, khiến động tác nó khựng lại, rồi vội vàng đỡ hai người dưới đất, dìu hai người kia bỏ chạy bằng cơ thể không mấy cường tráng của mình .
Cả ba lảo đảo chạy về phía Văn Nhân Du, khó khăn lắm mới trốn khỏi sự tấn công của quái vật da xanh.
Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ đều là người chạy từ thế giới tận thế ra, dù cho giữa bọn họ có cảm giác liên thông thì thế nào, chuyện cũng chẳng to tát mấy.
Vân Thiển nghĩ đến con sâu sặc sỡ tấn công cô lần trước. Cô nhớ Văn Tư Thành nói những quái vật này sẽ chỉ tấn công người chơi. Người đàn ông trung niên kia là người chơi sao?
Văn Nhân Du cau mày, giúp đỡ một người, anh hỏi: “Bạn của em?”
Đúng rồi, balo không gian của cô còn có một túi ngủ phủ bụi, trốn vào đó chắc chắn an toàn… Cô nhìn thấy hai người đang chạy chợt té ngã, quái vật cách bọn họ rất gần, động tác lấy túi ngủ khựng lại.
Vân Thiển: “Không quen, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu.” Cô hít mũi, trái tim sắp nhảy vọt tới cổ họng, giọng run cầm cập: “Hết cả hồn, may mà nó chạy chậm.”
Rốt cuộc thần linh áo giáp cùng với người xuất hiện ở thư viện Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang và thần linh tóc trắng xuất hiện ở quảng trường siêu thị lúc sau có phải cùng một người hay không?
Văn Nhân Du không biết nên nói Vân Thiển thế nào, bản thân cô đã sợ đến như vậy mà còn theo bản năng chạy đi cứu người.
“Không, mọi người nhìn đi, đó là quái vật thật đấy! Là thật đấy! Chạy mau!”
Văn Nhân Du không khỏi mắng cô: “Sao em không nghĩ cho mình một chút? Em cũng đâu có khả năng gì đặc biệt …”
“Đấy là cái gì?”
Khoảng cách càng ngày càng gần, thậm chí Vân Thiển có thể nghe thấy hơi thở của quái vật da xanh phả ra đằng sau.
Vân Thiển đành chịu đáp: “Tay nhanh hơn não, tôi làm sao được đây.”
Một người trong đó lấy thiết bị giống như gậy tự sướng nhắm về phía mọi người. Tia chớp lóe lên, vẻ mặt mọi người đờ đẫn.
Đây có lẽ là kết quả được ngài đồng chí Vân hun đúc từ nhỏ.
Vân Thiển: Ghét thật, mình là người từ khi ba tuổi đã muốn hủy diệt thế giới và vẫn luôn kiên trì với lý tưởng này đến nay đấy!
Văn Nhân Du nghe thấy lời Vân Thiển, không nói nữa, khuôn mặt ánh lên chút dịu dàng.
Người nói chuyện vừa màu mè vừa thích cưa gái thế này, Vân Thiển chỉ biết một người.
Hai người được cứu không kịp cảm ơn, quái vật da xanh vẫn đang đuổi theo phía sau, bọn họ phải chạy trước mới được!
Hiển nhiên hành vi cướp con mồi từ tay quái vật da xanh của Vân Thiển đã chọc giận nó.
Trên đường đuổi theo, nó vẫn cứ bám chặt đám người Vân Thiển, cứ như không thấy những người khác. Có vẻ nó càng ngày càng thích ứng với thế giới hiện tại, tốc độ dần tăng lên, chướng ngại vật đám Vân Thiển tiện tay bày ra lúc chạy trốn chẳng là gì đối với nó.
Khoảng cách càng ngày càng gần, thậm chí Vân Thiển có thể nghe thấy hơi thở của quái vật da xanh phả ra đằng sau.
Hai người được cứu không kịp cảm ơn, quái vật da xanh vẫn đang đuổi theo phía sau, bọn họ phải chạy trước mới được!
“Chết đi, lũ dị nguyên quấy phá thế giới chúng tao!”
Tiếng thét bất chợt cắt ngang mạch suy nghĩ của Vân Thiển, cô và Văn Nhân Du cùng những người khác đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng hét.
Máu nóng bắn lên thân bốn người, có người giải quyết quái vật da xanh rồi!
Sau lưng có người dịu dàng nói với Vân Thiển: “Hỡi quý cô có bóng lưng xinh đẹp, yên tâm đi, cô an toàn rồi!”
Người nói chuyện vừa màu mè vừa thích cưa gái thế này, Vân Thiển chỉ biết một người.
Vân Thiển: Ghét thật, mình là người từ khi ba tuổi đã muốn hủy diệt thế giới và vẫn luôn kiên trì với lý tưởng này đến nay đấy!
Bùi Chí Vũ nhìn thấy người phụ nữ ban nãy cứu người khiến con nai con của anh nhảy nhót bất chợt quay đầu lại. Vừa nhìn, không ngờ lại là Vân Thiển, khuôn mặt tươi cươi niềm nở của anh lập tức tối sầm, nai con trong lòng chết không kịp ngáp, đã vậy còn lên mốc.
Anh nhìn sang người bên cạnh Vân Thiển.
“Đệch! Anh không phải là ông chủ bụng dạ đen tối ở lữ quán kia sao? Anh, anh, anh…!
“Anh, anh ở đây lộn xộn gì đó, tranh thủ thời gian xóa ký ức bọn họ…” Bùi Hướng Nhu nhìn thấy Vân Thiển và Văn Nhân Du thì sửng sốt, thấp giọng nói: “Trước tiên xóa ký ức người bình thường, khôi phục hiện trường rồi lại hỏi chuyện bọn họ.”
Bùi Chí Vũ: “Ừ.”
Lúc này Vân Thiển mới để ý Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu mặc quần áo đồng nhất, giống như trang phục chiến đấu của siêu anh hùng, có hai mươi người xử lý hiện trường ăn mặc giống bọn họ.
Bàn tay anh xoa vòng eo mảnh mai của Vân Thiển, ôm cô đi về phía đám đông đang khiêu vũ, nói tiếp: “Em chỉ cần đứng đó, không cần làm bất cứ chuyện gì, đối với chúng tôi cũng là cám dỗ lớn nhất.”
Những người này tập trung mọi người lại với nhau, trừ Vân Thiển và Văn Nhân Du.
Không ai nhớ được quái vật da xanh, chỉ nhớ một tên trộm giết người không rõ mặt mũi.
Một người trong đó lấy thiết bị giống như gậy tự sướng nhắm về phía mọi người. Tia chớp lóe lên, vẻ mặt mọi người đờ đẫn.
Bùi Hướng Nhu nói: “Một tên trộm lẩn vào hội trường, vì bị phát hiện nên trên đường chạy trốn đã ngoài ý muốn giết chết hai người, hiện giờ không biết trốn ở đâu. Mọi người bị dọa sợ, hội trường đã báo cảnh sát, cảnh sát đang trên đường tới.”
Và cả bé trai tóc dài màu bạc trong trí nhớ của cô có liên quan gì đến chuyện này. Nếu như không nhờ ký ức của Lôi Hoài An khơi dậy, thậm chí cô còn không nhớ ra đoạn ký ức này.
Ký ức thay đổi.
Vân Thiển đành chịu đáp: “Tay nhanh hơn não, tôi làm sao được đây.”
Không ai nhớ được quái vật da xanh, chỉ nhớ một tên trộm giết người không rõ mặt mũi.
Những nơi bị quái vật da xanh phá hỏng được khắc phục nhanh chóng, hai cái xác cũng được sửa lại thành bộ dạng chết do mất máu nhiều sau khi bị dao đâm.
Vân Thiển trố mắt quan sát, cảnh tượng bọn họ xử lý quái vật xuất hiện thành thạo như thế nói lên điều gì, nói lên chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần…
Vân Thiển vẫn luôn nghĩ thế giới cô sống rất an toàn, kết quả mọi thứ hôm nay nói cho cô biết: Xin lỗi bạn yêu, thế giới của bạn có hợp tác với người áo đen trong phim đấy!
Trước khi cảnh sát đến, cô và Văn Nhân Du được anh em họ Bùi dẫn đến cứ điểm Bang hội người chơi tại Hải Thành.
thế giới này kiểu như cái chợ ý nhờ, mấy người từ không gian khác ra vào tấp nập còn người chơi của bang hội như lao công đi don mớ hỗn độn mà chhungs nó bày ra =)))
Chu Huân là con của Đặng Lan Lan, phải khôgn nhỉ, thế giới này nhỏ bé thật.
Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi nhé Văn Nhân Du =))))))
Hóng ngài Giới xuất hiện xem Vân chó tra khảo ông anh kiểu gì =)))))))