Chương 76 (1)
Trêu chọc thần linh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển còn chưa tới gần thần linh cải trang thành thanh niên kia, ngài đã liếc cô rồi biến mất tăm.
Ánh mắt kia giống như đang nói: “Muốn sờ mông ta, cô mơ giấc mộng xuân thu đi!”
Văn Tư Thành ngây người. Sau khi hoàn hồn, anh lắc cánh tay Vân Thiển lia lịa.
“Em thấy không? Anh ta đột nhiên biến mất kia, có cần báo Bang hội người chơi không, có khi nào là dị nguyên không?”
Vân Thiển đáp: “Anh taįkhông phải dịļnguyên. Chẳng phảiăem tín ngưỡng,một vị thầnúsao, hình như{ngài ấy hơiắrảnh, người thanhḷniên lúc nãyílà ngài ấy,ἵem nhận ra.”ỗ
Văn Tư Thànhảngớ người, lậpũtức cảm khái:¸“Vậy mà emầcũng nhận ra,òkhông ngờ emêlại là tínĮđồ trung thànhốđấy.”
Vân Thiểnɪkhông nói côàdựa vào môngỗđể nhận raįthần linh.
Văn TưỉThành: “Vương TưìTuệ tín ngưỡngjThần Bùn Vàng,ữthần linh củaầem tên gì?”ì
Vân Thiển nghiêm]nghị nói: “Tụcĺdanh của thầnɩlinh, sao cóụthể tùy tiệnἲnói với anh,ɨem sợ bịįngài ấy mắng.”í
Văn Tư Thành:ï“Ù ui, thầnịcủa em cũng°không vừa nhỉ,ữnhân tính hóaîthật đấy.”
Vân¸Thiển: “Chứ gìInữa.”
Bọn họịtiếp tục cuộcửchạy bộ buổiịsáng bị cắtỹngang.
Vân Thiển: 【Khôngḽngờ lúc trước¸mình là kẻíthất nghiệp, thầnḷlinh tín ngưỡngếcũng là mộtìdu thần(*) vôỵcông rỗi nghề,ỗcòn chẳng biếtạbiệt danh làÏgì, đúng làèchẳng ra sao.】
(*)‹Du trong khôngìcố định, diỏđộng, du thầnẻtức là thầnảlinh hay điịđây đi đó
Giớiỷnúp đằng sauúhai người đọcịđược tiếng lòngàVân Thiển, âmắthầm nghiến răng.
Tayḹáo ngài quétưqua, ánh sáng³lấp lánh, biếnêmất tại chỗ.
VânõThiển trở vềỉnhà, tắm xongỉbèn tiện tayửrút một quyểnổsách gốc viết²bằng ngôn ngữĩmà cô muốnýhọc, tìm chỗ°ngồi xuống phòngủkhách bắt đầuèđọc.
Bây giờ cuộcÍsống của côệrất đơn giản,İnếu Đội bảoẫan không cóĩviệc làm, côЇsẽ kết thúcôbuổi tập sớm,ụbắt đầu họcíít ngôn ngữủtại nhà, tiệnỹthể nằm trênúsofa lướt phầnỏmềm xã hộiớbằng tư thếĮcong vẹo.
Lúc VănảNhân Du khôngđcó gì làmõcũng sẽ dựafghế đọc sáchìlàm tổ trướcửcửa sổ sátỉđất, cùng đọcèmột quyển sáchòhoặc xem mộtĺbộ phim.
Hai ngườiíthường xuyên cãiứnhau vì ýɩkiến bất đồng,ắcuối cùng đểĩthuyết phục ngườiìkia mà làmõloại chuyện đó,fcho đến khiỏmồ hôi đầmíđìa mới dừngɪlại.
Hôm nay VănĩNhân Du cần)mở cuộc họp,ệtrong nhà chỉïcó một mìnhảVân Thiển. TốngÎHành Chỉ sắpáphải thi thángạnên đang họcîở trường. Ô{Tề Hải vuiịvẻ bắt cáệtrên biển, một{lòng muốn bánɨcá kiếm nhiềuĩtiền để Vân]Thiển chuyển khỏiánhà Văn NhânạDu.
Cả nửa ngàyímà sách trênĩtay Vân Thiểnẳchưa lật mộtìtờ, cô hơiỉthất thần.
Cô cứìkhông kiềm đượcỉnhớ đến thầnừlinh gặp khi(chạy bộ buổiísáng, liên hệỉvới câu nóiἳVăn Nhân Duĩcó ý gì.đThần linh vàớbọn họ cóἵcảm giác giốngỉnhau…
Lẽ nào bọnḽhọ là hóaọthân của thầnùlinh ở thếỡgiới tận thếỉkhác nhau?
Vân ThiểnĮxem sách khôngắvô, cô dứtìkhoát đóng “phạch”}lại, cầm điệnἳthoại dự địnhờra ngoài dạoâmột vòng.
Gần đóịcó một quảngìtrường lớn, trongĪquảng trường thườngļhay có thanhăthiếu niên cầmìván trượt chơiỉthể thao mạoằhiểm “Cao thủítại dân gian,ẻthất thủ tạiùâm phủ” .‹Từng đàn bồỏcâu xám, bồЇcâu trắng đậuḷtrên quảng trường.:Chúng nó đãḷquen được choỹăn đúng giờìtại đây, thỉnhĭthoảng còn đượcịăn vặt nênĬlười đi kiếmɪăn cực khổứkhắp nơi.
“Bây giờélà mấy giờ?”ă
“Mẹ, lát nữaìcon về, con²mua hết đốngưđồ ăn mẹầnói rồi. Bâyĩgiờ con đangốở quảng trườngịTinh Nguyệt, sắpîvề đến nhà.”ĩ
“Biết rồi, biếtẽrồi, em cứ:thích ồn ào,ἱthích chia tayĬthì chia tay!
Dọcèđường tới quảngổtrường đều làìâm thanh ồnļã. Vân ThiểnĪnhìn thấy trênịkhuôn mặt nhữngăngười đi ngangỉqua mình dùịít dù nhiềuừđều mang theoḷsự vui vẻ,ἳtức giận hoặcữkhổ đau của²cuộc sống.
Cô vừaἰđịnh mỉm cười,fbỗng có một{người đụng vàoỵvai cô, sứcòkhá mạnh, suýtĬđẩy cô ngãíxuống đất, mayămà người nọjkịp thời đỡặlại.
“Xin lỗi.”
Ngheặthấy giọng nóiýnày, Vân Thiểnỹbỗng ngẩng đầu,ágương mặtkhác hoànitoàn với buổiẫsáng nhưng côèkhẳng định đâyỉcũng là thầnọlinh mà côḻquen biết.
Mặc dùèchỉ nghe ngàiínói chuyện vài(lần, nhưng côḷrất quen thuộcĩgiọng điệu, âmúđiệu và thóiớquen nhả chữĩcủa ngài. Đâyùchắc chắn làἶthần linh.
Vân Thiển:į【Thần linh lại‹tìm đến, lầnīnày không thểịdọa ngài ấyÍchạy được.】
Thần linhễbiến thành thanhịniên bề ngoàiḻkhá đẹp trai,ảVân Thiển cốẵý bày raồnụ cười ngượngíngùng: “Cảm ơn.”ḽ
Giới: “…” Gươngễmặt ngài biếnẽđổi là giảêsao, sao lại:bị nhận raÎrồi?
Vân Thiểnẹchỉ thấy bànĩtay đỡ bảằvai mình hơiắdùng sức, sauổđó thần linhīlập tức biến]mất.
Những người khácìđều chẳng đểĪý tới nơiìnày.
Vân Thiển nóiἷthầm trong lòng:ầKhông đúng, mìnhẫcòn chưa vạchựtrần thân phận,ỉvì sao vẻímặt của ngàiètrông giống nhưưlàm sao côũbiết ta làịai thế.
Thật raàtrên mặt củaúGiới chẳng cóổbiểu cảm gì,Їnhưng Vân Thiểnἱlại có cảmἵgiác đó.
Cô ngồiảxuống bậc thềmêquảng trường, bênặcạnh có sinhảviên học việnămỹ thuật HảiỷThành hỏi côìcó thể làmẩngười mẫu hayộkhông. Bọn họἰđến đây vẽἷvật thực, hiìvọng có thểïvẽ vài bứcìphong cảnh đẹp.
Vân Thiển đồng ý ngay, nhóm sinh viên kia vui mừng hoan hô.
Cô chợt nhận ra mỗi lần thần linh xuất hiện đều cố ý để lộ một sơ hở cho cô phát hiện, chẳng lẽ ngài muốn kiểm tra cô thật à? Giống như thần tiên cố ý tạo ra khó khăn cho bốn thầy trò trong Tây Du Ký…
Trong lòng!
Giới lại trốn vào một góc, ngài đứng dưới bóng cây rậm rạp, bóng đổ phủ hơn nửa thân người. Thời gian đụng phải Vân Thiển lúc nãy quá ngắn, hơn nữa bị cô nhận ra ngay lập tức, dù trong cơ thể cô có Tính dục thì khi biết ngài ở đây cũng sẽ không xuất hiện.
Cô cẩn thận nhớ lại biểu hiện những lần vừa rồi của ngài, hầu như đều là sau khi cô khẳng định người này là thần linh trong lòng, ngài mới thay đổi thái độ mà biến mất. Đặc biệt là lần đầu tiên, cũng tức là lần chạy bộ buổi sáng, sắc mặt khó coi nhất…
Vân Thiển cũng nghệch mặt y hệt, sao thần linh lại biến mất rồi.
Giới ấn vào cây khô, chà lớp vỏ cây sần sùi, tầm mắt lướt nhanh qua ông lão nhặt rác gần đó, nảy ra một ý.
Vân Thiển âm thầm thảng thốt, chẳng lẽ thần linh biết đọc suy nghĩ?
Ngài lại biến mất không thấy tăm hơi.
Giới: “…” Thế này mà cũng nhận ra?
Ông cụ tóc bạc lưng còng cầm theo bao bố, bên trong đặt không ít chai nhựa rỗng. Ông vừa đi vừa cầm cây kẹp gắp chai rỗng dưới đất lên, chậm rãi tới gần chỗ vẽ vật thực.
Vân Thiển nhìn thấy một ông cụ bẩn thỉu ngã dưới đất, cô bèn bước lên đỡ. Sinh viên bên cạnh vội nói: “Chị chị, chị đợi đã, để tụi em quay hình lại cho chị, coi chừng là kẻ ăn vạ!”
“Ối ——”
Vân Thiển từ chối khéo, bây giờ lòng cô chỉ có thần linh.
Vân Thiển nhìn thấy một ông cụ bẩn thỉu ngã dưới đất, cô bèn bước lên đỡ. Sinh viên bên cạnh vội nói: “Chị chị, chị đợi đã, để tụi em quay hình lại cho chị, coi chừng là kẻ ăn vạ!”
Muốn xác nhận chuyện này chỉ có thể đợi thần linh xuất hiện lần nữa.
Vân Thiển: “…” Xã hội này đã hiểm ác đến vậy rồi sao?
Sinh viên quay phim nghệch mặt nhìn di động, tự nhiên bọn họ lấy điện thoại ra làm gì, chẳng phải đang vẽ tranh sao, sao lại đi quay hình người mẫu, chẳng lẽ suy nghĩ muốn chuyển sang nhiếp ảnh trong lòng bị lộ?
Cô tiếp tục ngồi ở quảng trường chờ đợi thần linh xuất hiện.
Cô đỡ ông cụ dậy, lo lắng hỏi: “Ông vẫn ổn chứ, cần đi bệnh viện hoặc liên hệ…” Rồi đột nhiên im bặt.
Vân Thiển đồng ý ngay, nhóm sinh viên kia vui mừng hoan hô.
Hai mắt người kia sáng ngời, không hề giống một ông lão.
Vân Thiển: 【 Hay thật, thần linh bắt đầu chơi trò nhập vai kiểm tra nhân phẩm mình sao? 】
Khoan đã!
Giới: “…” Thế này mà cũng nhận ra?
Hai mắt người kia sáng ngời, không hề giống một ông lão.
Ngài lại biến mất không thấy tăm hơi.
Lần thứ hai, ngài biến thành người đẹp dáng chuẩn, lời nói lúc mời Vân Thiển uống trà chiều khoa trương giống như nữ phụ ác độc. Ngài lại bị Vân Thiển nhận ra, biến mất ngay lập tức.
Nhưng làm sao ngài biết cô nhận ra thân phận của ngài? Khả năng diễn kịch của cô xưa nay rất tốt, chắc chắn không hề để lộ sơ hở giống như thần linh, chỉ khẳng định người đó là thần linh trong lòng mà thôi…
Giới lại trốn vào một góc, ngài đứng dưới bóng cây rậm rạp, bóng đổ phủ hơn nửa thân người. Thời gian đụng phải Vân Thiển lúc nãy quá ngắn, hơn nữa bị cô nhận ra ngay lập tức, dù trong cơ thể cô có Tính dục thì khi biết ngài ở đây cũng sẽ không xuất hiện.
Sinh viên quay phim nghệch mặt nhìn di động, tự nhiên bọn họ lấy điện thoại ra làm gì, chẳng phải đang vẽ tranh sao, sao lại đi quay hình người mẫu, chẳng lẽ suy nghĩ muốn chuyển sang nhiếp ảnh trong lòng bị lộ?
Chắc chắn ngài có thể đọc suy nghĩ, nhưng không biết là đọc được suy nghĩ lớp ngoài hay là ý nghĩ thật sự trong nội tâm. Nếu là vế trước, cô còn có thể nghĩ cách giấu giếm, nếu là vế sau thì không được.
Vân Thiển cũng nghệch mặt y hệt, sao thần linh lại biến mất rồi.
Cô chợt nhận ra mỗi lần thần linh xuất hiện đều cố ý để lộ một sơ hở cho cô phát hiện, chẳng lẽ ngài muốn kiểm tra cô thật à? Giống như thần tiên cố ý tạo ra khó khăn cho bốn thầy trò trong Tây Du Ký…
Vân Thiển chửi bậy trong lòng, cái này đúng là đội quần mà!
“Ối ——”
Sinh viên học viện mỹ thuật vẽ vật thực xong, bày tỏ cảm ơn đối với người mẫu Vân Thiển, đồng thời mời Vân Thiển thường xuyên đến trường bọn họ làm người mẫu, vẽ cô rất dễ.
Giới không hiểu nguyên nhân Vân Thiển phát hiện ra ngài, Vân Thiển cũng không hiểu nguyên nhân Giới biến mất.
Vân Thiển từ chối khéo, bây giờ lòng cô chỉ có thần linh.
Vân Thiển: 【 Hay thật, thần linh bắt đầu chơi trò nhập vai kiểm tra nhân phẩm mình sao? 】
Cô tiếp tục ngồi ở quảng trường chờ đợi thần linh xuất hiện.
Thời điểm nắng chiều chiếu xuống, thần linh lại xuất hiện ba lần.
Giới ấn vào cây khô, chà lớp vỏ cây sần sùi, tầm mắt lướt nhanh qua ông lão nhặt rác gần đó, nảy ra một ý.
Lần thứ ba, ngài biến thành người đàn ông trung niên lôi thôi đi tuyển dụng, bảo khí chất và vóc dáng Vân Thiển rất hợp làm minh tinh. Lúc nói chuyện, ông ta không hề để lộ ra sơ hở, nhưng khi Vân Thiển khẳng định người này là thần linh, người đó lại biến mất.
Lần đầu tiên, ngài biến thành đứa bé năm tuổi, đi đứng vững vàng, nói chuyện lưu loát giống như bánh bao nhỏ thiên tài của Tổng giám đốc bá đạo. Khi bị Vân Thiển nhận ra, ngài lập tức biến mất.
Lần thứ hai, ngài biến thành người đẹp dáng chuẩn, lời nói lúc mời Vân Thiển uống trà chiều khoa trương giống như nữ phụ ác độc. Ngài lại bị Vân Thiển nhận ra, biến mất ngay lập tức.
Lần thứ ba, ngài biến thành người đàn ông trung niên lôi thôi đi tuyển dụng, bảo khí chất và vóc dáng Vân Thiển rất hợp làm minh tinh. Lúc nói chuyện, ông ta không hề để lộ ra sơ hở, nhưng khi Vân Thiển khẳng định người này là thần linh, người đó lại biến mất.
Vân Thiển: “…” Xã hội này đã hiểm ác đến vậy rồi sao?
Giới không hiểu nguyên nhân Vân Thiển phát hiện ra ngài, Vân Thiển cũng không hiểu nguyên nhân Giới biến mất.
Vân Thiển vô cùng chắc chắn sau khi cô nhận ra thân phận của ngài, thần linh mới lập tức biến mất.
Vân Thiển vô cùng chắc chắn sau khi cô nhận ra thân phận của ngài, thần linh mới lập tức biến mất.
Nhưng làm sao ngài biết cô nhận ra thân phận của ngài? Khả năng diễn kịch của cô xưa nay rất tốt, chắc chắn không hề để lộ sơ hở giống như thần linh, chỉ khẳng định người đó là thần linh trong lòng mà thôi…
Khoan đã!
Trong lòng!
Vân Thiển âm thầm thảng thốt, chẳng lẽ thần linh biết đọc suy nghĩ?
Cô cẩn thận nhớ lại biểu hiện những lần vừa rồi của ngài, hầu như đều là sau khi cô khẳng định người này là thần linh trong lòng, ngài mới thay đổi thái độ mà biến mất. Đặc biệt là lần đầu tiên, cũng tức là lần chạy bộ buổi sáng, sắc mặt khó coi nhất…
Có phải ngài nghe thấy chuyện cô bảo muốn sờ mông ngài không?
Vân Thiển chửi bậy trong lòng, cái này đúng là đội quần mà!
Chắc chắn ngài có thể đọc suy nghĩ, nhưng không biết là đọc được suy nghĩ lớp ngoài hay là ý nghĩ thật sự trong nội tâm. Nếu là vế trước, cô còn có thể nghĩ cách giấu giếm, nếu là vế sau thì không được.
Muốn xác nhận chuyện này chỉ có thể đợi thần linh xuất hiện lần nữa.



á à hóa ra không phải ngại ngùng quê quê như những gì em tưởng không hổ là Vân Tiển mà
Lần đầu tiên cảm thấy biết đọc suy nghĩ cũng ko phải là hay. Người ta đọc suy nghĩ phải giống giáo sư Xavier, đây Giới đọc toàn ý nghĩ mông với chả sắc ??
Hết quần để đội rồi chị ơi, tém tém lại ko thôi tới thần linh cũng sợ chạy mất dép
Thôi anh khỏi thử nữa, kiểu gì cũng nhận ra thôi, hông biết sao chị hay vậy nữa.
Hình như lúc nhỏ anh làm gì mà chị tự nhiên bị cận đó rồi chỉ có thể nhìn rõ mỗi anh thôi nên chỉ cần anh xuất hiện là chị biết anh liền luôn?
Tưởng Vân chó sẽ đội quần nhưng không, chị rất là tỉnh nha =))))))
Thật sự tò mò ? Giới cong đến mức nào mà Vân chó ấn tượng sâu sắc thế =)))))