Chương 76 (3)
Trêu chọc thần linh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giới chờ ở quảng trường Tinh Nguyệt. Ngài vẫn ăn mặc giống hôm qua, quần áo do ngài biến ra nên vốn không có khái niệm thay quần áo.
Vân Thiển cố vờ như không phát hiện: “Không ngờ anh lại đồng ý đi dạo phố với tôi, tôi có thể gọi anh là Thẩm Giới không?”
Giới khẽ gật đầu.
Vân Thiển nở nụ cười trong trẻo: “Anh cũng gọi tôi Vân Thiển là được.”
Cô chỉ sang phía Nam: “Bên đó có một con phố đi bộ, đi hết con đường mất khoảng nửa tiếng.”
Giới nghe Vân Thiển nũngļnịu nói chuyệnộbỗng nhớ đếnắdáng vẻ củaỉcô ở trênổtay Tham lamjtối qua.
Đầu vai,ỡkhớp xương tayợchân láng mịnívà trái taiìnhỏ nhắn đềuỉbị nhuộm thànhặmàu hồng nhạt,ủđến cuối cùngĪngay cả mộtἵcâu cũng nóifkhông tròn, chỉécó thể cắnýtay ngài nhỏ)giọng nức nở.
Phi!
Làìtay Tham lam!
Khôngɩphải tay ngài!
Loàiẳngười đúng làõthích lãng phíýthời gian ởẽnhững chuyện chánổngắt, giống như}Giới hoàn toànЇkhông hiểu sự³tồn tại cần²thiết của Tínhằdục… Bây giờ°ngài đã hiểu,ựtật xấu gặpɨai cũng háo]sắc của VânưThiển có thểìliên quan đếnjTính dục củaãngài, bị Tínhḻdục của ngàiἳảnh hưởng.
Giới xoayîchiếc nhẫn trênêngón tay theoấbản năng.
Bọn họờnói đi dạoĩphố, thật raẻlà đi dạoợlung tung, chủἵyếu là tánềgẫu.
Vân Thiển: “Anhđtới Hải Thànhỉtừ khi nào?ἱNghe anh nóiấchuyện không giốngЇngười địa phươngỷở đây.”
Giới:ớ“Mới vài ngàyợtrước, vừa chuyểnḽđến không lâu.”ú
Vân Thiển: “Tôiἶthì đến mấyẻnăm rồi, vốnịlà người Thủớđô, vì khámưbệnh nên mớiụtới Hải Thành.ĩBác sĩ chuyênèmôn ở đâyựnhiều, hội chẩn)cũng dễ hơn,ἲcó điều chẳngἶcó tác dụng.”ì
Giới: “Ừ.”
VânừThiển: “…”
VânĩThiển: 【Anh taủlà trai thẳngľà? Rõ ràngômình nói đángãthương như vậy,ĩthế mà chỉ²phản ứng thếụnày. Người bìnhýthường làm gìἵlạnh lùng với¸mình như thế,ửchẳng lẽ anhìta là…】
Giới ấpéúng hồi lâu,ửnặn ra mộtĭcâu: “Cô chịuịkhổ rồi.”
VânĬThiển xoa mặtậnén cười, đauỉlòng nói: “Khiicòn bé, tôi]luôn hi vọngitrên đời nàyưcó thần linhỏtồn tại, nhưîvậy tôi cófthể cầu nguyệnòvới thần, đểĭngài có thểỡtrị khỏi bệnh[cho tôi. Đángốtiếc, thế giớiɩnày không cóĬthần linh, dù[cho có cũngáđều là đồjvô dụng.”
Đuôiómày Giới chếchîlên: “Hửm?” Ngàijnhận ra phảnẳứng bản thânɨkỳ lạ, bènɨbổ sung: “Saoĩlại cảm thấyɩnhư vậy?”
Vân{Thiển: “Nếu khôngễtại sao lúcɪnhỏ tôi cầuênguyện nghiêm túc]như vậy màồchẳng có thầnẳlinh nào tớiịgiúp.”
Giới lẩmãbẩm: “Thần linhἱđâu thể nghe²hết tất cảõlời cầu nguyện.”ă
Rõ ràng côĩchỉ từng gặpĩngài, vậy màỡcòn nói thầnảlinh vô dụng,ἱngài phải để²cô lĩnh giáo:sức mạnh củaứthần.
Vân Thiển cốíý giả vờửkhông nghe rõ:°“Anh nói gìĩcơ?”
Giới nói:ư“Cô có bệnhẻgì, tôi làôbác sĩ, cóèthể xem giúpậcô.”
Vân Thiểnļmô tả haiɩchứng bệnh củaẳmình. Giới giảývờ bắt mạch]nhưng thực raừlà chia mộtèít thần lựcểchui vào cơ(thể Vân Thiển…
Giỏiứthật!
Mặt Giới mặtἱkhông cảm xúc,ἵkhông ngờ Tínhơdục và LườiĪbiếng không tìmỉthấy tung tíchếcủa ngài đềuịnằm trong cơđthể Vân Thiển.ẩBọn chúng cònôở rất thoảiìmái, không hềĩmuốn rời khỏiĭcô.
Hoàn toàn khángĩcự sự tiếpîcận của bảnĩthể là ngài.
Giớiànghĩ thầm, ngàiìnhất định phảijbiết rốt cuộc,trước đây ngàiơvà Vân Thiểnἰđã xảy raặchuyện gì, khiến²hai phân thânẽdục vọng của(ngài tự động,chạy vào cơịthể cô… bảoĭvệ cô.
Thấy Giớiícầm tay côĩthật lâu màĭchẳng phản ứng,ἶVân Thiển bènÎnói: “Anh tìmĩkhông ra nguyênịnhân à, khôngầsao đâu… Rấtĺnhiều bác sĩạđều tìm khôngîra, đây làîcăn bệnh rấtăkhó trị.”
Giới)buông tay: “Tôiàđã nắm rõỉđại khái nguyênĨnhân căn bệnh,âcó điều vẫnỉcần xác nhận.”î
Vân Thiển: “?!”ĭĐây là chuyện°cô không baofgiờ nghĩ tới!
Suýtịnữa Vân Thiểnộđã thốt lênítrong lòng “Thầnãlinh cũng hữuỉdụng quá chứ”ì, may màứcô kịp thờiịkiềm lại, thayẵđổi tiếng lòng.
VânởThiển: 【Nếu bácịsĩ Thẩm Giớiỏcó thể trịỷluôn tật cậnḹthị của mìnhắthì càng tốt.】
Ngheỹvậy, Giới nhìnùlên đôi mắtìVân Thiển.
Cô đeoɩmắt kính, thấuợkính rất dày.
Đằngữsau thấu kínhụlà một cặpìmắt đào hoa,Ĩmí trên ngang,ἱmí dưới congìcong, dáng cườiừbẩm sinh.
Con ngươiɪmàu hổ pháchĪnhạt, ánh mắtđsáng trong cóἲthần, hoàn toànẵkhông giống ngườiắcận thị nặng,ịtrừ khi côἷcố ý nhìnἵngười ta bằngảmắt cá chết.
Giới:ọChỉ là tậtỗcận thị nhỏ°nhoi.
Đầu ngón tayỏnặn ra thầnἱthuật, bỗng ngàiÎphát hiện ánhỡsáng lóe lênầsâu bên trongẳcon ngươi.
Vân Thiểnịchưa kịp phản[ứng đã bịỉGiới tháo mắtìkính, thế giớiừtrở nên mờìnhòe.
Nhưng thân hìnhẫvà gương mặt:người trước mắtậlại vô cùngĩrõ ràng.
Mặc dùɩtrong mắt phản]chiếu hình dángÎngài biến ra,ỉnhưng bản thânủVân Thiển rấtòrõ cô nhìníthấy cái gì.
Thầnàlinh tóc trắngờmắt vàng, đôiêtay lành lạnhúnâng mặt, đang}nghiêm túc cẩníthận xem xétởmắt cô.
Tuổi tácởvẻ ngoài củaɨngài nằm giữaIVăn Nhân Du(và Ô TềềHải, Tống HànhếChỉ. Trên ngườiắngài có đồngìthời sự nonãnớt của thiếuợniên và sựýgià dặn củaĬthanh niên. Gươngđmặt vẫn làẹgương mặt mà{Vân Thiển quenḻthuộc nhất, khóe‹môi mang theoảđộ cong trễĨxuống bẩm sinh,{giống như lúc{nào cũng khó²chịu.
Hóa ra khiătháo mắt kính,ầcô cũng cóùthể thấy rõIngài.
Lúc ngài khôngợcười, trông rất³khó tiếp cận.
Nhómơngười Tống HànhủChỉ, Ô TềỉHải và VănảNhân Du ởĪtrước mặt VânặThiển đều tươiĩcười, ít khiĭbày ra bộẫmặt lạnh lùngĩnày.
Giới phát hiệnựmắt Vân Thiểnễtừng bị ngườiἱkhác đặt thầnỷthuật, cận thịảcủa cô khôngịphải do cơăthể, hơn nữaữdường như thầníthuật có liênỹquan đến ngài,ềnhưng ngài khôngđbiết phải giảiithế nào.
Đột nhiênộkhóe môi bịởhai ngón tayỷấn lên. Giớiẳngây ngốc nhìnịVân Thiển, cảmígiác khóe môiĩbị ép kéoôlên cao, hướngásang hai bên.
VânľThiển phì cười.
Giớiẹnheo mắt nguyἷhiểm, Vân Thiểnἱvội rút tayḷvề, giành lạiằmắt kính, đánhïđòn phủ đầu:‹“Ai bảo anhôkhông nói tiếngựnào đã lấyḹmắt kính củaìtôi. Đối vớiừngười cận thịờmà nói, mắtăkính là sinhãmạng đó.”
Sấmêchớp đì đùngắtrên đầu .
VânĭThiển thầm chửi‹bậy trong lòng,ĨCMN cái nàyἳcũng tính bángềbổ sao?
Thần nàyẳcũng quý quáủrồi đó!
Giới nghiêngἵđầu nhìn Vân{Thiển, nói mộtỉcâu mà ngườiỗkhác không thểinghe thấy: “Taícho phép côἷchạm vào ta.”â
Mây đen tanἲđi, sấm chớpốbiến mất, Vân‹Thiển thở phào,ɩthì ra khôngáphải trừng phạtÎbáng bổ màflà thời tiếtïkhông tốt, sắpimưa rồi.
Giới lênỡtiếng: “Hôm nayIđến đây thôi,ấtôi còn có‹việc.”
Ngài phảiĺvề thần điệnẽtra rõ tìnhἲhuống.
Lúc rời đi,ĮVân Thiển kéoỉgóc áo ngài,ânhỏ giọng hỏi:ị“Ngày mai, chúngộta còn cóìthể gặp mặtἴkhông?”
Giới lắc đầu, Vân Thiển mất mát giống như con cún con cụp tai. Cô hỏi: “Vậy hai ngày nữa thì sao?”
Như vậy số lần Vân Thiển phát bệnh giảm đi rõ rệt, cũng chẳng cấp thiết đối với chuyện đó nữa. Dưới tình huống bản thân có thể tự giải quyết, cô cũng lười đi tìm sứ giả Wifi Văn Nhân Du.
Cô nhìn Ô Tề Hải: “Chẳng phải thuyền đánh cá đi một chuyến thì cả tháng mới trở về sao, như vậy thuyền cậu mới hồi vốn được mà?”
Bầu trời đổ mưa nhỏ, thấu kính Vân Thiển dính đầy giọt mưa. Cô dứt khoát tháo mắt kính, đợi Giới trả lời.
Tống Hành Chỉ chạy tới, cõng Vân Thiển, cùng bao vây tên đàn ông kia.
Bảy giờ bốn mươi phút, Vân Thiển gặp mặt Văn Tư Thành, vào thư viện mượn sách, hình như đang điều tra chuyện ma dân gian.
Giới định nói ngài sẽ không tới đây trong thời gian ngắn, nhưng nhìn vào ánh mắt Vân Thiển, ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp: “Ngày mốt tôi có thời gian.”
Ô Tề Hải ép Giới ngẩng đầu lên: “Tên vô lại nhà mày, lộ mặt ra rồi nói!”
“Vậy ngày mốt, chúng ta gặp lại!”
Tống Hành Chỉ ôm Vân Thiển, Ô Tề Hải lập tức đuổi theo Giới.
(*) Tên một bài hát.
Giới: “…”
Giới: “…”
Đã mấy ngày Văn Nhân Du không vào được phòng Vân Thiển, càng khỏi đề cập tới việc nằm trên giường cô.
Giới: Chắc chắn là ảnh hưởng của phân thân!
Giọng nói phấn khích của Vân Thiển khiến Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải dừng bước, bọn họ cảnh giác xoay người. Lại là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, có điều vừa nhìn đã biết người đàn ông này rất có sức uy hiếp.
***
“Mày định làm gì đấy!”
“Thẩm Giới, anh tới rồi.”
Hai ngày gần đây, Văn Nhân Du nhận thấy số lần Vân Thiển ra cửa tăng lên đã đành, mỗi ngày trở về đều mặt mày tươi rói, không bao giờ tìm anh giải quyết một vài nhu cầu thiết yếu nữa.
Mới sáng tinh mơ, Vân Thiển dậy sớm ăn diện trang điểm. Ba người trong phòng không hề rời giường, nhưng vểnh tai lên lắng nghe tiếng động.
Suy nghĩ của phân thân và bản thể đa phần giống nhau, cách thức chạy trốn của Giới cũng là cách Ô Tề Hải nghĩ đến, trong nháy mắt cậu đuổi kịp Giới.
Sự việc trở nên nghiêm trọng.
Điều này có nghĩa Vân Thiển không nói đùa, cô thật sự cảm thấy hứng thú với người khác!
Hai người lập tức khẩn trương!
Chẳng lẽ là tên đàn ông lần trước đưa Vân Thiển về nhà?
***
Giới đang định xem thử đôi mắt Vân Thiển, xác nhận rốt cuộc đó có phải thần thuật của ngài hay không. Ngài cúi người chuẩn bị tháo mắt kính cô, bỗng bên cạnh vang lên tiếng rống giận.
Văn Nhân Du: “…”
Mấy ngày nay đều như thế.
Bọn họ thở phào, chuẩn bị rời đi.
Chuyện này không thể được.
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau theo dõi Vân Thiển ra cửa.
Văn Nhân Du sẽ không đích thân ra mặt hỏi, anh vô tình tiết lộ chuyện này cho Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải.
Thì ra là người nhận nuôi mèo hoang.
Giới không thể sử dụng thần thuật, như vậy sẽ bị bọn họ nhận ra mình là ai.
Vân Thiển có đàn ông khác ở bên ngoài rồi!
Đúng là xấu hổ.
Dứt lời, cô vừa ngâm nga Tiểu khúc nhi(*) vừa ra cửa.
Trong nháy mắt, Ô Tề Hải xù lông, kéo thẳng thuyền đánh cá từ ngoài biển chạy về, muốn tìm Vân Thiển tính sổ.
Vân Thiển/ Chị gái rất bất thường!
Lúc Tống Hành Chỉ đi ngang đằng sau, Vân Thiển lại còn che màn hình điện thoại, ngay cả khung chat cũng không cho cậu xem.
Thời điểm có ngoại địch, đấu tranh nội bộ trở nên không còn quan trọng.
Cậu ở ngoài cực khổ kiếm tiền, không ngờ lão cáo già chẳng trông nổi hậu viện, còn để Vân Thiển bị tên đàn ông khác thu hút.
Nhưng sau khi Vân Thiển nói chuyện với người nọ xong, cô bèn đưa một con mèo đã triệt sản cho người nọ.
Tống Hành Chỉ vẫn còn lý trí. Cậu cho rằng không thể chỉ nghe lời một phía của Văn Nhân Du, cậu phải tự xác minh thật giả.
Bầu trời đổ mưa nhỏ, thấu kính Vân Thiển dính đầy giọt mưa. Cô dứt khoát tháo mắt kính, đợi Giới trả lời.
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải về nhà cùng một lúc. Vân Thiển nhìn thấy hai người bọn họ thì không hề ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại vô cùng lạnh nhạt: “Hai người về rồi à.”
Chẳng lẽ là tên đàn ông lần trước đưa Vân Thiển về nhà?
Cô nhìn Tống Hành Chỉ: “Còn chưa tới cuối tháng, cậu thi tháng xong rồi?”
Tống Hành Chỉ: “Có phải chúng ta trách lầm Vân Thiển không? Hành vi theo dõi như vậy không tốt lắm.”
Cô nhìn Ô Tề Hải: “Chẳng phải thuyền đánh cá đi một chuyến thì cả tháng mới trở về sao, như vậy thuyền cậu mới hồi vốn được mà?”
Cậu ở ngoài cực khổ kiếm tiền, không ngờ lão cáo già chẳng trông nổi hậu viện, còn để Vân Thiển bị tên đàn ông khác thu hút.
Nói xong, cô bèn ôm di động tán gẫu, thỉnh thoảng đọc được tin gì đó, bật ra tiếng cười ngây ngô.
Giới theo bản năng không muốn bọn họ phát hiện ra mình, xoay người bỏ đi.
Văn Nhân Du sẽ không đích thân ra mặt hỏi, anh vô tình tiết lộ chuyện này cho Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải.
Lúc Tống Hành Chỉ đi ngang đằng sau, Vân Thiển lại còn che màn hình điện thoại, ngay cả khung chat cũng không cho cậu xem.
Ô Tề Hải vừa định gật đầu, bỗng cậu nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn ngó xung quanh. Không lâu sau, Vân Thiển đi ra gặp anh ta.
Bất thường!
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải về nhà cùng một lúc. Vân Thiển nhìn thấy hai người bọn họ thì không hề ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại vô cùng lạnh nhạt: “Hai người về rồi à.”
Vân Thiển/ Chị gái rất bất thường!
Văn Nhân Du nói không sai, Vân Thiển ra ngoài tìm niềm vui mới rồi!
Tức thật, bọn họ chỉ sơ sẩy một chút là con ngựa hoang này đã chạy tới bãi cỏ mới rồi sao?
Ô Tề Hải: “Bắt được gã rồi!”
Đã mấy ngày Văn Nhân Du không vào được phòng Vân Thiển, càng khỏi đề cập tới việc nằm trên giường cô.
Chín giờ bốn mươi lăm phút, hai người tạm biệt. Vân Thiển đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h mua cơm nắm làm cơm trưa, vừa đi vừa chạy tới một nơi nào đó.
Hình như Giới cảm nhận được hai phân thân khác, nhưng hai ngày nay thần lực của ngài gần như tiêu hao hết lên người Tính dục và Lười biếng, khả năng cảm ứng hơi chậm chạp.
Mới sáng tinh mơ, Vân Thiển dậy sớm ăn diện trang điểm. Ba người trong phòng không hề rời giường, nhưng vểnh tai lên lắng nghe tiếng động.
Vân Thiển nói: “Hôm nay tôi không về nhà ăn cơm, mọi người khỏi cần chờ tôi.”
Dứt lời, cô vừa ngâm nga Tiểu khúc nhi(*) vừa ra cửa.
“Vậy ngày mốt, chúng ta gặp lại!”Ô Tề Hải: “Bắt được gã rồi!”(*) Tên một bài hát.
Cậu giữ chặt ngài.
Thời điểm có ngoại địch, đấu tranh nội bộ trở nên không còn quan trọng.
Thật ra Giới đang thử tách Tính dục và Lười biếng khỏi người Vân Thiển, đã thất bại rất nhiều lần. Ngài chỉ có thể tạm thời từ từ cắt đứt mối liên hệ giữa hai phân thân với cơ thể Vân Thiển.
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau theo dõi Vân Thiển ra cửa.
Điều này có nghĩa Vân Thiển không nói đùa, cô thật sự cảm thấy hứng thú với người khác!
Bảy giờ bốn mươi phút, Vân Thiển gặp mặt Văn Tư Thành, vào thư viện mượn sách, hình như đang điều tra chuyện ma dân gian.
Trong nháy mắt, Ô Tề Hải xù lông, kéo thẳng thuyền đánh cá từ ngoài biển chạy về, muốn tìm Vân Thiển tính sổ.
Ô Tề Hải: “Chị gái nghiêm túc đọc sách thật đáng yêu.”
Chín giờ bốn mươi lăm phút, hai người tạm biệt. Vân Thiển đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h mua cơm nắm làm cơm trưa, vừa đi vừa chạy tới một nơi nào đó.
Ngài lại cắt mối liên hệ sâu hơn một chút, Vân Thiển rơi vào hôn mê, ngã xuống băng ghế dài bên cạnh ngài.
Tống Hành Chỉ: “Sao Vân Thiển có thể ăn loại thực phẩm rác rưởi này, thật tổn hại sức khỏe.”
Mười giờ mười lăm phút, Vân Thiển đến học viện mỹ thuật Hải Thành làm người mẫu.
Mười giờ mười lăm phút, Vân Thiển đến học viện mỹ thuật Hải Thành làm người mẫu.
Đúng mười hai giờ, Vân Thiển nhận tiền lương người mẫu, lấy tiền mua thức ăn cho chó mèo lang thang, mang hai con đến bệnh viện thú cưng triệt sản.
Tống Hành Chỉ: “Có phải chúng ta trách lầm Vân Thiển không? Hành vi theo dõi như vậy không tốt lắm.”
Ô Tề Hải vừa định gật đầu, bỗng cậu nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn ngó xung quanh. Không lâu sau, Vân Thiển đi ra gặp anh ta.
Hai người lập tức khẩn trương!
Nhưng sau khi Vân Thiển nói chuyện với người nọ xong, cô bèn đưa một con mèo đã triệt sản cho người nọ.
Thì ra là người nhận nuôi mèo hoang.
Đúng mười hai giờ, Vân Thiển nhận tiền lương người mẫu, lấy tiền mua thức ăn cho chó mèo lang thang, mang hai con đến bệnh viện thú cưng triệt sản.
Bọn họ thở phào, chuẩn bị rời đi.
“Thẩm Giới, anh tới rồi.”
Văn Nhân Du nói không sai, Vân Thiển ra ngoài tìm niềm vui mới rồi!
Giọng nói phấn khích của Vân Thiển khiến Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải dừng bước, bọn họ cảnh giác xoay người. Lại là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, có điều vừa nhìn đã biết người đàn ông này rất có sức uy hiếp.
Chuyện này không thể được.
Bởi vì Vân Thiển cười với anh ta tươi nhất.
Thật ra Giới đang thử tách Tính dục và Lười biếng khỏi người Vân Thiển, đã thất bại rất nhiều lần. Ngài chỉ có thể tạm thời từ từ cắt đứt mối liên hệ giữa hai phân thân với cơ thể Vân Thiển.
Như vậy số lần Vân Thiển phát bệnh giảm đi rõ rệt, cũng chẳng cấp thiết đối với chuyện đó nữa. Dưới tình huống bản thân có thể tự giải quyết, cô cũng lười đi tìm sứ giả Wifi Văn Nhân Du.
Hai ngày gần đây, Văn Nhân Du nhận thấy số lần Vân Thiển ra cửa tăng lên đã đành, mỗi ngày trở về đều mặt mày tươi rói, không bao giờ tìm anh giải quyết một vài nhu cầu thiết yếu nữa.
Hình như Giới cảm nhận được hai phân thân khác, nhưng hai ngày nay thần lực của ngài gần như tiêu hao hết lên người Tính dục và Lười biếng, khả năng cảm ứng hơi chậm chạp.
(*) Tên một bài hát.
Ngài lại cắt mối liên hệ sâu hơn một chút, Vân Thiển rơi vào hôn mê, ngã xuống băng ghế dài bên cạnh ngài.
Mấy ngày nay đều như thế.
Giới đang định xem thử đôi mắt Vân Thiển, xác nhận rốt cuộc đó có phải thần thuật của ngài hay không. Ngài cúi người chuẩn bị tháo mắt kính cô, bỗng bên cạnh vang lên tiếng rống giận.
Hở, thì ra tên đàn ông kia là bản thể Giới của bọn họ.
“Vậy ngày mốt, chúng ta gặp lại!”
“Mày định làm gì đấy!”
Ngài xoay đầu, không ngờ là Cố chấp và Tham lam!
Giới theo bản năng không muốn bọn họ phát hiện ra mình, xoay người bỏ đi.
Vân Thiển có đàn ông khác ở bên ngoài rồi!
Ô Tề Hải: Quả nhiên người này có âm mưu xấu xa, nếu không tại sao nhìn thấy bọn họ lại chạy?
Cô nhìn Tống Hành Chỉ: “Còn chưa tới cuối tháng, cậu thi tháng xong rồi?”
Tống Hành Chỉ ôm Vân Thiển, Ô Tề Hải lập tức đuổi theo Giới.
Giới không thể sử dụng thần thuật, như vậy sẽ bị bọn họ nhận ra mình là ai.
Ngài không muốn phân thân biết chuyện mình âm thầm tiếp cận Vân Thiển.
Suy nghĩ của phân thân và bản thể đa phần giống nhau, cách thức chạy trốn của Giới cũng là cách Ô Tề Hải nghĩ đến, trong nháy mắt cậu đuổi kịp Giới.
Ô Tề Hải: “Bắt được gã rồi!”
Cậu giữ chặt ngài.
Tống Hành Chỉ chạy tới, cõng Vân Thiển, cùng bao vây tên đàn ông kia.
Ô Tề Hải ép Giới ngẩng đầu lên: “Tên vô lại nhà mày, lộ mặt ra rồi nói!”
Văn Nhân Du: “…”
Giới hết chịu nổi, mắng to: “Buông ta ra, hai tên đần độn các ngươi!”
Ngài vừa nổi giận, khí tức tuôn ra, đầu đinh bên dưới mũ lưỡi trai biến thành tóc dài bung xõa sau lưng, cơ thể cũng biến đổi, dễ dàng thoát khỏi hai người.
Tống Hành Chỉ: “…”
Bởi vì Vân Thiển cười với anh ta tươi nhất.
Ô Tề Hải: “…”
Giới hết chịu nổi, mắng to: “Buông ta ra, hai tên đần độn các ngươi!”
Hở, thì ra tên đàn ông kia là bản thể Giới của bọn họ.
Tức thật, bọn họ chỉ sơ sẩy một chút là con ngựa hoang này đã chạy tới bãi cỏ mới rồi sao?
Đúng là xấu hổ.
Hai tay Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải chẳng biết đặt đâu, bọn họ thống nhất chỉ trích Giới: “Tại ngài biến thành cái bộ dạng vụng trộm kỳ quặc mới khiến chúng tôi hiểu lầm đấy!”
Giới: “?”
Hiện trường bắt gian tại trận của các phân thân và đối tượng bị bắt chính là…BẢN THỂ.????
đi bắt gian, không ngờ người mà vợ tôi ngoại tình lại chính là bản thân tôi T.T
Cứ combo “Chẳng lẽ anh ta là…” thì chị nói gì cũng đúng ?
Còn có Lười biếng nữa à, bảo sao chị hay xỉu.
Biết ngay chị chỉ có hứng thú với bản thể thôi mà.
Giới mới là người Vân chó thích nhất mà, gu thẩm mỹ ưng nhất cũng là Giới đó =))))))
Mấy phân thân chỉ được trao thân thôi không được trao tim đâu, tim là của Giới rồi ????