Cá muối cứu thế – Chương 76 (3)

Chương 76 (3)

Trêu chọc thần linh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giới chờ ở quảng trường Tinh Nguyệt. Ngài vẫn ăn mặc giống hôm qua, quần áo do ngài biến ra nên vốn không có khái niệm thay quần áo.

Vân Thiển cố vờ như không phát hiện: “Không ngờ anh lại đồng ý đi dạo phố với tôi, tôi có thể gọi anh là Thẩm Giới không?”

Giới khẽ gật đầu.

Vân Thiển nở nụ cười trong trẻo: “Anh cũng gọi tôi Vân Thiển là được.”

Cô chỉ sang phía Nam: “Bên đó có một con phố đi bộ, đi hết con đường mất khoảng nửa tiếng.”

Gii nghe Vân Thin nũngļnu nói chuynbng nh đếndáng v cacô trêntay Tham lamjti qua.

Đu vai,khp xương taychân láng mnívà trái taiình nhn đub nhum thànhmàu hng nht,đến cui cùngĪngay c mtcâu cũng nóifkhông tròn, chécó th cnýtay ngài nh)ging nc n.

Phi!

Làìtay Tham lam!

Khôngɩphi tay ngài!

Loàingưi đúng làõthích lãng phíýthi gian nhng chuyn chánngt, ging như}Gii hoàn toànЇkhông hiu s³tn ti cn²thiết ca Tínhdc… Bây gi°ngài đã hiu,tt xu gpɨai cũng háo]sc ca VânưThin có thìliên quan đếnjTính dc caãngài, b Tínhdc ca ngàinh hưng.

Gii xoayîchiếc nhn trênêngón tay theobn năng.

Bn hnói đi doĩph, tht ralà đi dolung tung, chyếu là tángu.

Vân Thin: “Anhđti Hi Thànht khi nào?Nghe anh nóichuyn không gingЇngưi đa phương đây.”

Gii:“Mi vài ngàytrưc, va chuynđến không lâu.”ú

Vân Thin: “Tôithì đến mynăm ri, vnlà ngưi Thđô, vì khámưbnh nên miti Hi Thành.ĩBác sĩ chuyênèmôn đâynhiu, hi chn)cũng d hơn,có điu chngcó tác dng.”ì

Gii: “.”

VânThin: “…

VânĩThin: 【Anh talà trai thngľà? Rõ ràngômình nói đángãthương như vy,ĩthế mà ch²phn ng thếnày. Ngưi bìnhýthưng làm gìlnh lùng vi¸mình như thế,chng l anhìta là…】

Gii péúng hi lâu,nn ra mtĭcâu: “Cô chukh ri.”

VânĬThin xoa mtnén cưi, đaulòng nói: “Khiicòn bé, tôi]luôn hi vngitrên đi nàyưcó thn linhtn ti, nhưîvy tôi cófth cu nguynòvi thn, đĭngài có thtr khi bnh[cho tôi. Đángtiếc, thế giiɩnày không cóĬthn linh, dù[cho có cũngáđu là đjvô dng.”

Đuôiómày Gii chếchîlên: “Hm?” Ngàijnhn ra phnng bn thânɨk l, bènɨb sung: “Saoĩli cm thyɩnhư vy?”

Vân{Thin: “Nếu khôngti sao lúcɪnh tôi cuênguyn nghiêm túc]như vy màchng có thnlinh nào tigiúp.”

Gii lmãbm: “Thn linhđâu th nghe²hết tt cõli cu nguyn.”ă

Rõ ràng côĩch tng gpĩngài, vy màcòn nói thnlinh vô dng,ngài phi đ²cô lĩnh giáo:sc mnh cathn.

Vân Thin cíý gi vkhông nghe rõ:°“Anh nói gìĩcơ?”

Gii nói:ư“Cô có bnhgì, tôi làôbác sĩ, cóèth xem giúpcô.”

Vân Thinļmô t haiɩchng bnh camình. Gii giýv bt mch]nhưng thc ralà chia mtèít thn lcchui vào cơ(th Vân Thin…

Giitht!

Mt Gii mtkhông cm xúc,không ng Tínhơdc và LưiĪbiếng không tìmthy tung tíchếca ngài đunm trong cơđth Vân Thin.Bn chúng cònô rt thoiìmái, không hĩmun ri khiĭcô.

Hoàn toàn khángĩc s tiếpîcn ca bnĩth là ngài.

Giiànghĩ thm, ngàiìnht đnh phijbiết rt cuc,trưc đây ngàiơvà Vân Thinđã xy rachuyn gì, khiến²hai phân thândc vng ca(ngài t đng,chy vào cơth cô… boĭv cô.

Thy Giiícm tay côĩtht lâu màĭchng phn ng,Vân Thin bènÎnói: “Anh tìmĩkhông ra nguyênnhân à, khôngsao đâu… Rtĺnhiu bác sĩđu tìm khôngîra, đây làîcăn bnh rtăkhó tr.”

Gii)buông tay: “Tôiàđã nm rõđi khái nguyênĨnhân căn bnh,âcó điu vncn xác nhn.”î

Vân Thin: “?!”ĭĐây là chuyn°cô không baofgi nghĩ ti!

Suýtna Vân Thinđã tht lênítrong lòng “Thnãlinh cũng hudng quá chì, may màcô kp thikim li, thayđi tiếng lòng.

VânThin: 【Nếu bácsĩ Thm Giicó th trluôn tt cnth ca mìnhthì càng tt.】

Nghevy, Gii nhìnùlên đôi mtìVân Thin.

Cô đeoɩmt kính, thukính rt dày.

Đngsau thu kínhlà mt cpìmt đào hoa,Ĩmí trên ngang,mí dưi congìcong, dáng cưibm sinh.

Con ngươiɪmàu h pháchĪnht, ánh mtđsáng trong cóthn, hoàn toànkhông ging ngưicn th nng,tr khi côc ý nhìnngưi ta bngmt cá chết.

Gii:Ch là ttcn th nh°nhoi.

Đu ngón taynn ra thnthut, bng ngàiÎphát hin ánhsáng lóe lênsâu bên trongcon ngươi.

Vân Thinchưa kp phn[ng đã bGii tháo mtìkính, thế giitr nên mìnhòe.

Nhưng thân hìnhvà gương mt:ngưi trưc mtli vô cùngĩrõ ràng.

Mc dùɩtrong mt phn]chiếu hình dángÎngài biến ra,nhưng bn thânVân Thin rtòrõ cô nhìníthy cái gì.

Thnàlinh tóc trngmt vàng, đôiêtay lành lnhúnâng mt, đang}nghiêm túc cníthn xem xétmt cô.

Tui tácv ngoài caɨngài nm giaIVăn Nhân Du(và Ô THi, Tng HànhếCh. Trên ngưingài có đngìthi s nonãnt ca thiếuniên và sýgià dn caĬthanh niên. Gươngđmt vn làgương mt mà{Vân Thin quenthuc nht, khóemôi mang theođ cong trĨxung bm sinh,{ging như lúc{nào cũng khó²chu.

Hóa ra khiătháo mt kính,cô cũng cóùth thy rõIngài.

Lúc ngài khôngcưi, trông rt³khó tiếp cn.

Nhómơngưi Tng HànhCh, Ô THi và VănNhân Du Ītrưc mt VânThin đu tươiĩcưi, ít khiĭbày ra bmt lnh lùngĩnày.

Gii phát hinmt Vân Thintng b ngưikhác đt thnthut, cn thca cô khôngphi do cơăth, hơn nadưng như thníthut có liênquan đến ngài,nhưng ngài khôngđbiết phi giiithế nào.

Đt nhiênkhóe môi bhai ngón tayn lên. Giingây ngc nhìnVân Thin, cmígiác khóe môiĩb ép kéoôlên cao, hưngásang hai bên.

VânľThin phì cưi.

Giinheo mt nguyhim, Vân Thinvi rút tayv, giành limt kính, đánhïđòn ph đu:“Ai bo anhôkhông nói tiếngnào đã lymt kính caìtôi. Đi vingưi cn thmà nói, mtăkính là sinhãmng đó.”

Smêchp đì đùngtrên đu .

VânĭThin thm chiby trong lòng,ĨCMN cái nàycũng tính bángb sao?

Thn nàycũng quý quári đó!

Gii nghiêngđu nhìn Vân{Thin, nói mtcâu mà ngưikhác không thinghe thy: “Taícho phép côchm vào ta.”â

Mây đen tanđi, sm chpbiến mt, VânThin th phào,ɩthì ra khôngáphi trng phtÎbáng b màflà thi tiếtïkhông tt, spimưa ri.

Gii lêntiếng: “Hôm nayIđến đây thôi,tôi còn cóvic.”

Ngài phiĺv thn đintra rõ tìnhhung.

Lúc ri đi,ĮVân Thin kéogóc áo ngài,ânh ging hi:“Ngày mai, chúngta còn cóìth gp mtkhông?”

Giới lắc đầu, Vân Thiển mất mát giống như con cún con cụp tai. Cô hỏi: “Vậy hai ngày nữa thì sao?”

Như vậy số lần Vân Thiển phát bệnh giảm đi rõ rệt, cũng chẳng cấp thiết đối với chuyện đó nữa. Dưới tình huống bản thân có thể tự giải quyết, cô cũng lười đi tìm sứ giả Wifi Văn Nhân Du.

Cô nhìn Ô Tề Hải: “Chẳng phải thuyền đánh cá đi một chuyến thì cả tháng mới trở về sao, như vậy thuyền cậu mới hồi vốn được mà?”

Bầu trời đổ mưa nhỏ, thấu kính Vân Thiển dính đầy giọt mưa. Cô dứt khoát tháo mắt kính, đợi Giới trả lời.

Tống Hành Chỉ chạy tới, cõng Vân Thiển, cùng bao vây tên đàn ông kia.

Bảy giờ bốn mươi phút, Vân Thiển gặp mặt Văn Tư Thành, vào thư viện mượn sách, hình như đang điều tra chuyện ma dân gian.

Giới định nói ngài sẽ không tới đây trong thời gian ngắn, nhưng nhìn vào ánh mắt Vân Thiển, ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp: “Ngày mốt tôi có thời gian.”

Ô Tề Hải ép Giới ngẩng đầu lên: “Tên vô lại nhà mày, lộ mặt ra rồi nói!”

“Vậy ngày mốt, chúng ta gặp lại!”

Tống Hành Chỉ ôm Vân Thiển, Ô Tề Hải lập tức đuổi theo Giới.

(*) Tên một bài hát.

Giới: “…”

Giới: “…”

Đã mấy ngày Văn Nhân Du không vào được phòng Vân Thiển, càng khỏi đề cập tới việc nằm trên giường cô.

Giới: Chắc chắn là ảnh hưởng của phân thân!

Giọng nói phấn khích của Vân Thiển khiến Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải dừng bước, bọn họ cảnh giác xoay người. Lại là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, có điều vừa nhìn đã biết người đàn ông này rất có sức uy hiếp.

***

“Mày định làm gì đấy!”

“Thẩm Giới, anh tới rồi.”

Hai ngày gần đây, Văn Nhân Du nhận thấy số lần Vân Thiển ra cửa tăng lên đã đành, mỗi ngày trở về đều mặt mày tươi rói, không bao giờ tìm anh giải quyết một vài nhu cầu thiết yếu nữa.

Mới sáng tinh mơ, Vân Thiển dậy sớm ăn diện trang điểm. Ba người trong phòng không hề rời giường, nhưng vểnh tai lên lắng nghe tiếng động.

Suy nghĩ của phân thân và bản thể đa phần giống nhau, cách thức chạy trốn của Giới cũng là cách Ô Tề Hải nghĩ đến, trong nháy mắt cậu đuổi kịp Giới.

Sự việc trở nên nghiêm trọng.

Điều này có nghĩa Vân Thiển không nói đùa, cô thật sự cảm thấy hứng thú với người khác!

Hai người lập tức khẩn trương!

Chẳng lẽ là tên đàn ông lần trước đưa Vân Thiển về nhà?

***

Giới đang định xem thử đôi mắt Vân Thiển, xác nhận rốt cuộc đó có phải thần thuật của ngài hay không. Ngài cúi người chuẩn bị tháo mắt kính cô, bỗng bên cạnh vang lên tiếng rống giận.

Văn Nhân Du: “…”

Mấy ngày nay đều như thế.

Bọn họ thở phào, chuẩn bị rời đi.

Chuyện này không thể được.

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau theo dõi Vân Thiển ra cửa.

Văn Nhân Du sẽ không đích thân ra mặt hỏi, anh vô tình tiết lộ chuyện này cho Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải.

Thì ra là người nhận nuôi mèo hoang.

Giới không thể sử dụng thần thuật, như vậy sẽ bị bọn họ nhận ra mình là ai.

Vân Thiển có đàn ông khác ở bên ngoài rồi!

Đúng là xấu hổ.

Dứt lời, cô vừa ngâm nga Tiểu khúc nhi(*) vừa ra cửa.

Trong nháy mắt, Ô Tề Hải xù lông, kéo thẳng thuyền đánh cá từ ngoài biển chạy về, muốn tìm Vân Thiển tính sổ.

Vân Thiển/ Chị gái rất bất thường!

Lúc Tống Hành Chỉ đi ngang đằng sau, Vân Thiển lại còn che màn hình điện thoại, ngay cả khung chat cũng không cho cậu xem.

Thời điểm có ngoại địch, đấu tranh nội bộ trở nên không còn quan trọng.

Cậu ở ngoài cực khổ kiếm tiền, không ngờ lão cáo già chẳng trông nổi hậu viện, còn để Vân Thiển bị tên đàn ông khác thu hút.

Nhưng sau khi Vân Thiển nói chuyện với người nọ xong, cô bèn đưa một con mèo đã triệt sản cho người nọ.

 Tống Hành Chỉ vẫn còn lý trí. Cậu cho rằng không thể chỉ nghe lời một phía của Văn Nhân Du, cậu phải tự xác minh thật giả.

Bầu trời đổ mưa nhỏ, thấu kính Vân Thiển dính đầy giọt mưa. Cô dứt khoát tháo mắt kính, đợi Giới trả lời.

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải về nhà cùng một lúc. Vân Thiển nhìn thấy hai người bọn họ thì không hề ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại vô cùng lạnh nhạt: “Hai người về rồi à.”

Chẳng lẽ là tên đàn ông lần trước đưa Vân Thiển về nhà?

Cô nhìn Tống Hành Chỉ: “Còn chưa tới cuối tháng, cậu thi tháng xong rồi?”

Tống Hành Chỉ: “Có phải chúng ta trách lầm Vân Thiển không? Hành vi theo dõi như vậy không tốt lắm.”

Cô nhìn Ô Tề Hải: “Chẳng phải thuyền đánh cá đi một chuyến thì cả tháng mới trở về sao, như vậy thuyền cậu mới hồi vốn được mà?”

Cậu ở ngoài cực khổ kiếm tiền, không ngờ lão cáo già chẳng trông nổi hậu viện, còn để Vân Thiển bị tên đàn ông khác thu hút.

Nói xong, cô bèn ôm di động tán gẫu, thỉnh thoảng đọc được tin gì đó, bật ra tiếng cười ngây ngô.

Giới theo bản năng không muốn bọn họ phát hiện ra mình, xoay người bỏ đi.

Văn Nhân Du sẽ không đích thân ra mặt hỏi, anh vô tình tiết lộ chuyện này cho Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải.

Lúc Tống Hành Chỉ đi ngang đằng sau, Vân Thiển lại còn che màn hình điện thoại, ngay cả khung chat cũng không cho cậu xem.

Ô Tề Hải vừa định gật đầu, bỗng cậu nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn ngó xung quanh. Không lâu sau, Vân Thiển đi ra gặp anh ta.

Bất thường!

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải về nhà cùng một lúc. Vân Thiển nhìn thấy hai người bọn họ thì không hề ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại vô cùng lạnh nhạt: “Hai người về rồi à.”

Vân Thiển/ Chị gái rất bất thường!

Văn Nhân Du nói không sai, Vân Thiển ra ngoài tìm niềm vui mới rồi!

Tức thật, bọn họ chỉ sơ sẩy một chút là con ngựa hoang này đã chạy tới bãi cỏ mới rồi sao?

Ô Tề Hải: “Bắt được gã rồi!”

Đã mấy ngày Văn Nhân Du không vào được phòng Vân Thiển, càng khỏi đề cập tới việc nằm trên giường cô.

Chín giờ bốn mươi lăm phút, hai người tạm biệt. Vân Thiển đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h mua cơm nắm làm cơm trưa, vừa đi vừa chạy tới một nơi nào đó.

Hình như Giới cảm nhận được hai phân thân khác, nhưng hai ngày nay thần lực của ngài gần như tiêu hao hết lên người Tính dục và Lười biếng, khả năng cảm ứng hơi chậm chạp.

Mới sáng tinh mơ, Vân Thiển dậy sớm ăn diện trang điểm. Ba người trong phòng không hề rời giường, nhưng vểnh tai lên lắng nghe tiếng động.

Vân Thiển nói: “Hôm nay tôi không về nhà ăn cơm, mọi người khỏi cần chờ tôi.”

Dứt lời, cô vừa ngâm nga Tiểu khúc nhi(*) vừa ra cửa.

“Vậy ngày mốt, chúng ta gặp lại!”Ô Tề Hải: “Bắt được gã rồi!”(*) Tên một bài hát.

Cậu giữ chặt ngài.

Thời điểm có ngoại địch, đấu tranh nội bộ trở nên không còn quan trọng.

Thật ra Giới đang thử tách Tính dục và Lười biếng khỏi người Vân Thiển, đã thất bại rất nhiều lần. Ngài chỉ có thể tạm thời từ từ cắt đứt mối liên hệ giữa hai phân thân với cơ thể Vân Thiển.

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau theo dõi Vân Thiển ra cửa.

Điều này có nghĩa Vân Thiển không nói đùa, cô thật sự cảm thấy hứng thú với người khác!

Bảy giờ bốn mươi phút, Vân Thiển gặp mặt Văn Tư Thành, vào thư viện mượn sách, hình như đang điều tra chuyện ma dân gian.

Trong nháy mắt, Ô Tề Hải xù lông, kéo thẳng thuyền đánh cá từ ngoài biển chạy về, muốn tìm Vân Thiển tính sổ.

Ô Tề Hải: “Chị gái nghiêm túc đọc sách thật đáng yêu.”

Chín giờ bốn mươi lăm phút, hai người tạm biệt. Vân Thiển đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h mua cơm nắm làm cơm trưa, vừa đi vừa chạy tới một nơi nào đó.

Ngài lại cắt mối liên hệ sâu hơn một chút, Vân Thiển rơi vào hôn mê, ngã xuống băng ghế dài bên cạnh ngài.

Tống Hành Chỉ: “Sao Vân Thiển có thể ăn loại thực phẩm rác rưởi này, thật tổn hại sức khỏe.”

Mười giờ mười lăm phút, Vân Thiển đến học viện mỹ thuật Hải Thành làm người mẫu.

Mười giờ mười lăm phút, Vân Thiển đến học viện mỹ thuật Hải Thành làm người mẫu.

Đúng mười hai giờ, Vân Thiển nhận tiền lương người mẫu, lấy tiền mua thức ăn cho chó mèo lang thang, mang hai con đến bệnh viện thú cưng triệt sản.

Tống Hành Chỉ: “Có phải chúng ta trách lầm Vân Thiển không? Hành vi theo dõi như vậy không tốt lắm.”

Ô Tề Hải vừa định gật đầu, bỗng cậu nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lén lén lút lút đi tới cửa, nhìn ngó xung quanh. Không lâu sau, Vân Thiển đi ra gặp anh ta.

Hai người lập tức khẩn trương!

Nhưng sau khi Vân Thiển nói chuyện với người nọ xong, cô bèn đưa một con mèo đã triệt sản cho người nọ.

Thì ra là người nhận nuôi mèo hoang.

Đúng mười hai giờ, Vân Thiển nhận tiền lương người mẫu, lấy tiền mua thức ăn cho chó mèo lang thang, mang hai con đến bệnh viện thú cưng triệt sản.

Bọn họ thở phào, chuẩn bị rời đi.

“Thẩm Giới, anh tới rồi.”

Văn Nhân Du nói không sai, Vân Thiển ra ngoài tìm niềm vui mới rồi!

Giọng nói phấn khích của Vân Thiển khiến Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải dừng bước, bọn họ cảnh giác xoay người. Lại là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, có điều vừa nhìn đã biết người đàn ông này rất có sức uy hiếp.

Chuyện này không thể được.

Bởi vì Vân Thiển cười với anh ta tươi nhất.

Thật ra Giới đang thử tách Tính dục và Lười biếng khỏi người Vân Thiển, đã thất bại rất nhiều lần. Ngài chỉ có thể tạm thời từ từ cắt đứt mối liên hệ giữa hai phân thân với cơ thể Vân Thiển.

Như vậy số lần Vân Thiển phát bệnh giảm đi rõ rệt, cũng chẳng cấp thiết đối với chuyện đó nữa. Dưới tình huống bản thân có thể tự giải quyết, cô cũng lười đi tìm sứ giả Wifi Văn Nhân Du.

Hai ngày gần đây, Văn Nhân Du nhận thấy số lần Vân Thiển ra cửa tăng lên đã đành, mỗi ngày trở về đều mặt mày tươi rói, không bao giờ tìm anh giải quyết một vài nhu cầu thiết yếu nữa.

Hình như Giới cảm nhận được hai phân thân khác, nhưng hai ngày nay thần lực của ngài gần như tiêu hao hết lên người Tính dục và Lười biếng, khả năng cảm ứng hơi chậm chạp.

(*) Tên một bài hát.

Ngài lại cắt mối liên hệ sâu hơn một chút, Vân Thiển rơi vào hôn mê, ngã xuống băng ghế dài bên cạnh ngài.

Mấy ngày nay đều như thế.

Giới đang định xem thử đôi mắt Vân Thiển, xác nhận rốt cuộc đó có phải thần thuật của ngài hay không. Ngài cúi người chuẩn bị tháo mắt kính cô, bỗng bên cạnh vang lên tiếng rống giận.

Hở, thì ra tên đàn ông kia là bản thể Giới của bọn họ.

“Vậy ngày mốt, chúng ta gặp lại!”

“Mày định làm gì đấy!”

Ngài xoay đầu, không ngờ là Cố chấp và Tham lam!

Giới theo bản năng không muốn bọn họ phát hiện ra mình, xoay người bỏ đi.

Vân Thiển có đàn ông khác ở bên ngoài rồi!

Ô Tề Hải: Quả nhiên người này có âm mưu xấu xa, nếu không tại sao nhìn thấy bọn họ lại chạy?

Cô nhìn Tống Hành Chỉ: “Còn chưa tới cuối tháng, cậu thi tháng xong rồi?”

Tống Hành Chỉ ôm Vân Thiển, Ô Tề Hải lập tức đuổi theo Giới.

Giới không thể sử dụng thần thuật, như vậy sẽ bị bọn họ nhận ra mình là ai.

Ngài không muốn phân thân biết chuyện mình âm thầm tiếp cận Vân Thiển.

Suy nghĩ của phân thân và bản thể đa phần giống nhau, cách thức chạy trốn của Giới cũng là cách Ô Tề Hải nghĩ đến, trong nháy mắt cậu đuổi kịp Giới.

Ô Tề Hải: “Bắt được gã rồi!”

Cậu giữ chặt ngài.

Tống Hành Chỉ chạy tới, cõng Vân Thiển, cùng bao vây tên đàn ông kia.

Ô Tề Hải ép Giới ngẩng đầu lên: “Tên vô lại nhà mày, lộ mặt ra rồi nói!”

Văn Nhân Du: “…”

Giới hết chịu nổi, mắng to: “Buông ta ra, hai tên đần độn các ngươi!”

Ngài vừa nổi giận, khí tức tuôn ra, đầu đinh bên dưới mũ lưỡi trai biến thành tóc dài bung xõa sau lưng, cơ thể cũng biến đổi, dễ dàng thoát khỏi hai người.

Tống Hành Chỉ: “…”

Bởi vì Vân Thiển cười với anh ta tươi nhất.

Ô Tề Hải: “…”

Giới hết chịu nổi, mắng to: “Buông ta ra, hai tên đần độn các ngươi!”

Hở, thì ra tên đàn ông kia là bản thể Giới của bọn họ.

Tức thật, bọn họ chỉ sơ sẩy một chút là con ngựa hoang này đã chạy tới bãi cỏ mới rồi sao?

Đúng là xấu hổ.

Hai tay Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải chẳng biết đặt đâu, bọn họ thống nhất chỉ trích Giới: “Tại ngài biến thành cái bộ dạng vụng trộm kỳ quặc mới khiến chúng tôi hiểu lầm đấy!”

Giới: “?”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Hiện trường bắt gian tại trận của các phân thân và đối tượng bị bắt chính là…BẢN THỂ.????

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

đi bắt gian, không ngờ người mà vợ tôi ngoại tình lại chính là bản thân tôi T.T

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cứ combo “Chẳng lẽ anh ta là…” thì chị nói gì cũng đúng ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Còn có Lười biếng nữa à, bảo sao chị hay xỉu.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Biết ngay chị chỉ có hứng thú với bản thể thôi mà.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Giới mới là người Vân chó thích nhất mà, gu thẩm mỹ ưng nhất cũng là Giới đó =))))))
Mấy phân thân chỉ được trao thân thôi không được trao tim đâu, tim là của Giới rồi ????

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!