Chương 78
Kiêu ngạo thật đấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trước mặt Vân Thiển thoắt sáng thoắt tối, tầm mắt mờ nhòe.
Cô vòng tay sờ lên phần lưng, lành lặn không một vết xước.
Đặng Lan Lan đúng là ả đàn bà điên…
Cô trở về rồi lại nghĩ cách, bây giờ gấp cũng vô dụng.
Vân Thiển biết cô bị dịch chuyển đến thế giới tận thế mới, trong đầu hiện lên thông tin thân phận thế giới hiện tại.
Một thôn dân đang điịvề hướng ốcíđảo.
“Vân Thiển, mauıđuổi theo, đừngùtụt lại phíaựsau, yêu quáiĭcát thích tấn³công người điìriêng lẻ lắm.”²
Nghe giọng làfmột người phụínữ trung niên.
Ngayétừ khi bướcıvào thế giớiénày, Vân Thiểnãđã phát hiệnἱcảm giác hiệnảdiện của ngườiỉchơi ở thếľgiới tận thế‹này giống vớiủngười bình thườngĮtrong mắt ngườiâbản xứ, khácõvới thế giới(đầu tiên làòchỉ cần khôngjgây sự chúìý thì sẽIbị Chúa cứuἰthế cố ýíxóa đi cảmỉgiác hiện diện.
“Ờ.”ôVân Thiển đápĪxong, ghi nhớítừ ngữ quanítrọng là yêuạquái cát, đuổiítheo đội ngũ.
Đồngốhồ cứu thế}không hiện chấm:tròn đại diệnắcho người chơiĪkhác, đáng lýɪVăn Tư Thànhávà cô đều(ở cùng mộtẫthế giới tậnịthế, anh bịļdịch chuyển sangínơi khác sao?
TrướcĪmắt Vân Thiểnìchỉ có cơịthể tốp ngườiựtụ tập quanhầthân mang theoỹmàu sắc, cảnhớvật xung quanh)đều một màuằxám, cứ nhưảgiữa đất trờiīđã mất hếtãmàu sắc.
Dưới chânằlà cát xốp,ἰcát mịn màuľxám, trong phạmừvi tầm nhìn³đều là cát.
Khoangỉmũi hít vàoằkhông khí vừaấnóng rát vừaẩkhô hanh, mặtítrời trên đỉnhậđầu gay gắt.
Đâyἳlà đội ngũủđi về hướngẻốc đảo saἰmạc trong truyềnĩthuyết. Thành viênốđội ngũ đếnủtừ các thôn³làng khác nhauĩtrong sa mạc,íđều là nhữngãngười khốn khổợbị yêu quáiữcát tập kíchịthôn làng.
Cảnh vậtèxung quanh đạiễmạc khiến môiưVân Thiển trởınên khô sần.ỳQuần áo mặcĺtrên người thiênẫvề trường bàoớcổ đại, y)phục như thếiđi lại trongÍsa mạc hếtỉsức bất tiện.
Cảỏđội ngũ khôngícó ai nóiễchuyện, cực kỳįyên tĩnh, cảnhỳvật màu xámÎxung quanh khiếnụcon người cảmổthấy bức bối.ể
“Rốt cuộc ốcấđảo trông nhướthế nào?”
Cóİngười hỏi vấnfđề mà VânđThiển muốn hỏi.
Câu[hỏi này giốngựnhư tảng đáįto rơi xuốngľđầm nước tĩnhìlặng, tạo nênẫsóng to gióĩlớn.
“Ốc đảo ấyịà…”
“Nghe nóiἷốc đảo hoànḽtoàn không sợ¸yêu quái cát,ἶdù cho bọnấchúng đánh lénữcũng có thểèđẩy lùi…”
“Cáiựgì? Làm saoIcó người cóồthể đối phó[yêu quái cát?”ɩ
“Đương nhiên ngườiếbình thường khôngềlàm được, Bảoờthạch sư thìệđược!”
“Sau khiìhòn đá kiaĪrơi từ trên¸trời xuống, trừáyêu quái cátḻthì còn xuấtýhiện người có:thể đối phóễyêu quái cát.”ỉ
Bảo thạch sư,ĩlại là mộtịdanh từ mới,ɩVân Thiển âmừthầm ghi nhớ.,Cô sờ túiènước nhẹ bỗngἲtrên eo, ngónạtay chấm nướcỵchỗ nắp rồiặthấm lên môi.
Tốcòđộ đội ngũầkhông vì tánịgẫu mà trởưnên chậm chạp.ḽTrong lúc nóiỉchuyện, chỉ sốưmong đợi củajmọi người đốiụvới ốc đảoôngày càng cao,ýtiếng nói chuyệnἰcũng khiến bầu¹không khí không‹còn ngưng trệ.
Sộtỳsoạt ——
Vân Thiển‹nhìn dưới chân,ớthính lực của¹cô vẫn luônīrất tốt, dườngủnhư có thứĩgì đó bòẻdưới cát.
“Mọi ngườiɪcó nghe thấyÎtiếng gì bênầdưới không?”
VâníThiển hỏi ngườiẻbản xứ, bọnĩhọ đồng loạtâlắc đầu.
Lại điữtiếp một đoạn.
Mặtìcát đột nhiênìdao động dữἶdội!
Chợt một tiếngỉthét thảm thiếtế“Là yêu quáiIcát” vang lênἱ, tất cảômọi người bỏ,chạy tứ tán,útìm kiếm nơiĪđể trốn. Bọnἳhọ hoặc làụchui dưới cát,ềhoặc là lấyĭđồ đạc trênếngười dựng thànhítúp lều kỳïlạ, hoặc làạlàm cái khác…
Chỉệcó Vân Thiểnľnghệch mặt đứngịyên tại chỗ,ỉkhông biết làmīgì.
Đợi lúc côổmuốn đuổi theoẵchân những người¹khác, yêu quáiḷcát đã ngưng‹tụ cát xámĮthành hình ngườiĮkhổng lồ, baoụvây từng lớp,ệngăn cản đườngêđi của cô.
Bốnḽphía hoàn toànửyên tĩnh, chỉĮcòn lại âm,thanh khe khẽļcủa hạt cátÍtrong không khíĬbị gió thổiịđi.
Vân Thiển khôngɩđeo mắt kính,ḽkhông thấy rõIdáng vẻ củaIyêu quái cát.
Yêuàquái cát hếtằsức niềm nở,ùáp dụng tinhἱthần đeo khănỵquàng đỏ giúpἱngười làm niềmẹvui cúi xuống.İTừng gương mặtįkhổng lồ hiệnἳlên như ướcỹgì có thểinhét luôn vàoămắt Vân Thiển.ắ
Gương mặt yêuĪquái cát giốngệnhư người khổngẳlồ xanh(*), đôiịmắt trống rỗngèchiếm hết haiịphần ba đầuíngười. Cát xámẽbên trong hốcổmắt hình thànhờxoáy nước liênịtục cuộn trònêthành hai mắt,ãmiệng vừa ĩhé mở, mùiờtanh hôi thốiIrữa cùng cựcĩphả về phíaἲVân Thiển.
(*) Ngườiỗkhổng lồ xanh:èhay còn gọiἲlà Hulk
Trong chớp]mắt, chỉ sốItinh thần trênỏđồng hồ củaĩVân Thiển đạtếtới đỉnh điểm.
Đâuìcần sợ côĪkhông thấy rõậnhư vậy chứ.
Vân[Thiển hét lênībằng giọng điệuɨTrương Phi: “Anhétrai yêu dấu!”³
Tiếp đó côĩdự định chạy}trốn giữa haiỹchân dang rộngùcủa yêu quáiịcát.
Yêu quái cátÏlập tức khépíchân, suýt nữaÎkẹp chết cô,Ïđồng thời háımồm: “Gào ——”ḻ
Tiếng gào khôngẫphải giọng củaõbản thân yêuéquái cát màἰchỉ là âmἳthanh hít giófvào thở ra.
VânẫThiển bèn luiἵvề sau, đồngễthời nở nụổcười ngượng ngùngềnhưng không kémỉphần lịch sự,ἴquay lại giữaễvòng vây yêuĺquái cát.
Hay thật,îhoàn toàn không[có cách giaoịtiếp bằng ngônữngữ.
Cũng không biếtụvì sao yêuẳquái cát cứạnhìn chằm chằmĩcô như thế,ãkhông tấn côngỳnhưng cũng khôngãbuông tha.
Vân Thiểnơnghĩ cách đểắcó thể thoátἶkhỏi khốn cảnh,ỉbỗng nhiên côìnhớ đến túiồngủ bỏ quênìtrong balo khôngἵgian.
Đó là túi³ngủ của thầnểlinh đó!
Vân Thiểnílấy túi ngủôra, yêu quáiêcát vẫn đangıđợi gì đó.
Vân]Thiển nằm vàoἷtúi ngủ, yêuỉquái cát ngâyụngười chốc lát.
Yêuἵquái cát: Hìnhếnhư không đúngỵlắm.
Chúng nó phản[ứng lại, giơắchân giẫm mạnhơliên hồi lênùtúi ngủ.
Vân Thiển³cảm nhận chấnfđộng bên ngoài,ἴcảm khái: “Đúngỳlà túi ngủfthần từng dùng,ìkiên cố quáếxá.”
Cô ởĪtrong túi ngủ,‹giấu luôn cảíđầu, chỉ cóĪthể thông qua}âm thanh phánỉđoán tình hìnhịbên ngoài.
Nhưng bênãngoài chẳng cóýbất kỳ âmἲthanh nào.
Yêu quáiıcát hết cáchĩvới Vân Thiển,ầbèn đi tìm)những người bỏÍtrốn khác.
Chỉ cầnỉbị yêu quáiïcát chạm nhẹ,vào góc áo,ímàu sắc rựcḹrỡ vốn cóụsẽ bay màu(tựa như bịfcục tẩy bôiIqua, cho đếnốkhi lan trànîkhắp người, cuốijcùng chỉ cònĮlại một màuéxám trung tính.
Màuĩxám như ônọdịch đáng sợĨlan rộng. Mộtḽngười hóa thànhİmàu xám, màuɩsắc bên trongЇbán kính nửaómét người đóịsẽ từ từĨphủ lên mộtýlớp xám trắng,ècho đến khiịhoàn toàn mấtἴđi màu sắc.
Bọnềhọ đứng tạiòchỗ, ánh mắtἷvô hồn giống³như cương thi,ľmáy móc điélại lung tung.
Chỉ¸mấy giây sau,ẫkhu vực nàyậphủ đầy màuồxám, chỉ cònằlại túi ngủİthuần một màuἴđen .
Yêu quáiàcát chú ýặtới màu sắcạrất không ănềnhập này lầnènữa. Sau khiĮsa hóa loàièngười, chúng nóỏbèn đứng sừngĺsững bên cạnhỳtúi ngủ.
Những người sa hóa nhận lệnh nằm sấp bên cạnh túi ngủ.
Hoặc là ngủ luôn bên trong túi ngủ, đợi Văn Tư Thành giải quyết nhân tố tận thế rồi qua ải?
Vân Thiển len lén kéo khóa túi ——
Anh nhìn về phía Vân Thiển. Cô gái này có một đôi mắt to mơ màng, mặt mày ngu ngơ, xem ra đúng là… đầu óc không thông minh lắm, cho nên mới không hiểu lời anh nói sao?
Mười mấy cặp mắt màu xám, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô xuyên qua khe hở!
Lúc này, người đàn ông trung niên mới để ý tới còn một người đứng sau lưng Tô Quân.
Yêu quái cát là quái vật ở thế giới hiện tại, ốc đảo có thể chống lại yêu quái cát, trong ốc đảo có Bảo thạch sư, Bảo thạch sư có thể giết yêu quái cát.
Tô Quân: “Dân tị nạn cứu từ tay yêu quái cát.”
Vân Thiển: “…”
(*) Mary Sue (
Cô lập tức kéo khóa lại, làm bạn cùng bóng đêm.
玛丽苏
Làm sao đây?
(*) Còn gọi là game Animal Pop Fun, cách chơi tương tự game kim cương
Là một thanh niên trẻ tuổi.
Bây giờ Vân Thiển bây giờ chỉ biết được chút thông tin.
“Nắm lấy, cô làm trễ thời gian gấp rút lên đường của ta.”
Yêu quái cát là quái vật ở thế giới hiện tại, ốc đảo có thể chống lại yêu quái cát, trong ốc đảo có Bảo thạch sư, Bảo thạch sư có thể giết yêu quái cát.
Đó là…
Lẽ nào chỉ có thể hi vọng trời giáng Bảo thạch sư đến đây giúp cô?
Vân Thiển len lén kéo khóa túi ——
(*) Độ bão hòa của màu sắc, hay còn gọi là độ rực của màu.
Hoặc là ngủ luôn bên trong túi ngủ, đợi Văn Tư Thành giải quyết nhân tố tận thế rồi qua ải?
Vân Thiển vừa ngẩng đầu đã bị lóa đến chẳng thể mở nổi mắt.
Sau một hồi suy nghĩ, Vân Thiển cho rằng cách thứ hai đáng tin hơn.
Thế giới này thật kỳ lạ. Vân Thiển vốn định nhân cơ hội chạy trốn, nhưng ngẫm nghĩ bèn dừng hành động chui ra khỏi túi ngủ, chờ đợi người đang giằng co với yêu quái cát.
Cô nằm bên trong túi, duỗi tay chân biên độ nhỏ, dỗ dành giấc ngủ.
Anh đã đồng ý đưa cô đến ốc đảo thì không thể đổi ý.
Bỗng một tiếng nổ tung xé toạc không trung!
“Tô Quân.”
): phiên âm Hán Việt là Mã Lệ Tô, có lẽ tác giả muốn nói đến chữ Mã (mã não) và Lệ (mỹ lệ)
Vân Thiển hết hồn, lập tức kéo khóa. Tay vừa mở ra, miệng khóa kéo túi ngủ giống như một khung ảnh bắt bằng tay(*).
Vân Thiển: Ốc đảo này phải tên là Thành Mary Sue(*) mới đúng.
Vân Thiển nhỏ giọng thì thầm: “Kiêu ngạo thật đấy.”
Sau khi nắm lấy quạt, rõ ràng vẫn đi giống ban nãy nhưng không còn rơi xuống hố cát nữa, tốc độ đi của hai người tăng lên nhiều, rất nhanh đã đến nơi.Đây là một tòa thành đầy màu sắc, chất liệu hẳn là giống đá quý lưu ly. Ánh tịch dương sáng chói chiếu bên trên, phản quang lấp lánh như ảo mộng.Vân Thiển hạ thấp giọng: “Ngài đúng là một người tốt!”(*) Là thế này nè mọi người
Đột nhiên, tiếng va chạm của những đá quý kia trở nên vang dội, Vân Thiển cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt lấy làm lạ, sao giống hiệu ứng âm thanh biến mất đồng loạt trong Anipop(*) vậy?
Vân Thiển hết hồn, lập tức kéo khóa. Tay vừa mở ra, miệng khóa kéo túi ngủ giống như một khung ảnh bắt bằng tay(*).
Leng keng loảng xoảng ——
Tô Quân khẽ “ừ”. Anh rút vài lần mới rút lại được quạt xếp.
Một viên hồng ngọc rơi xuống trước túi ngủ Vân Thiển, cô có thể nhìn thấy rõ ràng trước mắt.
Vân Thiển làm như không nghe thấy, vác túi ngủ lên, mở to mắt nói: “Anh hùng, tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát đến ốc đảo.”
Tiếng va chạm leng keng mãi không dứt, đá quý tính bằng số lượng hàng chục nghìn rơi từ trên trời xuống giống như thuốc màu giội lên khung vải màu xám.
Vân Thiển: “…”
Màu sắc và màu xám âm thầm bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt. Yêu quái cát và những người màu xám bị yêu quái cát khống chế từ bỏ bao vây túi ngủ, chuyển sang chỗ đá quý rơi xuống dày đặc.
Dứt lời, anh bước vào trong thành, áo bào tím bay bay, ảo ảnh đá quý như ẩn như hiện.
Vân Thiển nhìn thấy màu xám phía trước dần ánh lên màu nâu vàng. Người đánh bại yêu quái cát bước tới, cát xám dưới tay cô cũng trở thành cát vàng quen thuộc.
Là tác dụng của đá quý sao? Đá quý có thể dẫn dụ yêu quái cát?
(*) Độ bão hòa của màu sắc, hay còn gọi là độ rực của màu.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo truyền từ trên đỉnh đầu tới, không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào.
Vân Thiển theo bản năng duỗi tay khảy viên đá quý cách xa cô một chút, nhưng tay lại chạm vào hư không.
Mười mấy cặp mắt màu xám, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô xuyên qua khe hở!
Mưa đá quý trước mặt không phải đá quý thật sự mà là ảo ảnh giống như ảo tượng(*).
“Ồn.” Người thanh niên lạnh nhạt đáp: “Bạn cô đã trở thành nô lệ của yêu quái cát, chẳng khác chết là mấy. Ta sẽ đưa cô đến ốc đảo.”
Vân Thiển theo bản năng duỗi tay khảy viên đá quý cách xa cô một chút, nhưng tay lại chạm vào hư không.Anh đã đồng ý đưa cô đến ốc đảo thì không thể đổi ý.(*) Hiện tượng quang học thường xảy ra ở các xứ nóng, khiến nhìn thấy ảnh lộn ngược của những vật ở xa mà tưởng lầm phía trước có mặt nước.
Cũng may người tên Tô Quân này không tệ, Vân Thiển nắm lấy quạt xếp.
Đó là…
Bỗng một tiếng nổ tung xé toạc không trung!
Vân Thiển theo bản năng nghĩ đến Bảo thạch sư, cô nhìn về phía màu xám và màu sắc giao nhau.
“Di cư… à?
Màu sắc đá quý phía trước đều là màu có độ bão hòa(*) cao, cũng chẳng biết người tới đang làm gì với yêu quái cát, trừ tiếng va chạm giữa những viên đá quý thì chẳng còn tiếng động nào khác.
(*) Độ bão hòa của màu sắc, hay còn gọi là độ rực của màu.
Thế giới này thật kỳ lạ. Vân Thiển vốn định nhân cơ hội chạy trốn, nhưng ngẫm nghĩ bèn dừng hành động chui ra khỏi túi ngủ, chờ đợi người đang giằng co với yêu quái cát.
Màu sắc đá quý phía trước đều là màu có độ bão hòa(*) cao, cũng chẳng biết người tới đang làm gì với yêu quái cát, trừ tiếng va chạm giữa những viên đá quý thì chẳng còn tiếng động nào khác.
Đột nhiên, tiếng va chạm của những đá quý kia trở nên vang dội, Vân Thiển cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt lấy làm lạ, sao giống hiệu ứng âm thanh biến mất đồng loạt trong Anipop(*) vậy?
Đáng tiếc bây giờ ngay cả đường đi mà Vân Thiển cũng không thấy rõ, đừng nói chi tướng mạo người khác.
Yêu quái cát là quái vật ở thế giới hiện tại, ốc đảo có thể chống lại yêu quái cát, trong ốc đảo có Bảo thạch sư, Bảo thạch sư có thể giết yêu quái cát.(*) Còn gọi là game Animal Pop Fun, cách chơi tương tự game kim cương“Di cư… à?(*) Còn gọi là game Animal Pop Fun, cách chơi tương tự game kim cương
Một tiếng phù lướt ngang, yêu quái cát cao hai mét hóa thành hạt cát, hòa vào cát xám.
Vân Thiển: “…”
Cuộc chiến kết thúc, nguy hiểm chấm dứt.
Mưa đá quý trước mặt không phải đá quý thật sự mà là ảo ảnh giống như ảo tượng(*).
Vân Thiển nhìn thấy màu xám phía trước dần ánh lên màu nâu vàng. Người đánh bại yêu quái cát bước tới, cát xám dưới tay cô cũng trở thành cát vàng quen thuộc.
“Đây là…?”
“Di cư… à?
Sau khi nắm lấy quạt, rõ ràng vẫn đi giống ban nãy nhưng không còn rơi xuống hố cát nữa, tốc độ đi của hai người tăng lên nhiều, rất nhanh đã đến nơi.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo truyền từ trên đỉnh đầu tới, không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào.
(*) Hiện tượng quang học thường xảy ra ở các xứ nóng, khiến nhìn thấy ảnh lộn ngược của những vật ở xa mà tưởng lầm phía trước có mặt nước.
Thanh niên đi phía trước: “Theo ta.”
Là một thanh niên trẻ tuổi.
Sau một hồi suy nghĩ, Vân Thiển cho rằng cách thứ hai đáng tin hơn.
Giọng Vân Thiển xúc động nói: “Vâng, thưa anh hùng. Xin chào anh hùng, tôi là Vân Thiển, bạn bè tôi và tôi định đi đến ốc đảo, trên đường đột nhiên bị yêu quái cát tập kích, may mà có anh hùng kịp thời xuất hiện cứu tôi! Bạn bè tôi còn cứu được không?”
Cô lập tức kéo khóa lại, làm bạn cùng bóng đêm.
(*) Hiện tượng quang học thường xảy ra ở các xứ nóng, khiến nhìn thấy ảnh lộn ngược của những vật ở xa mà tưởng lầm phía trước có mặt nước.
“Ồn.” Người thanh niên lạnh nhạt đáp: “Bạn cô đã trở thành nô lệ của yêu quái cát, chẳng khác chết là mấy. Ta sẽ đưa cô đến ốc đảo.”
Vân Thiển theo bản năng nghĩ đến Bảo thạch sư, cô nhìn về phía màu xám và màu sắc giao nhau.
(*) Là thế này nè mọi người
Vân Thiển hạ thấp giọng: “Ngài đúng là một người tốt!”
Thanh niên liếc nhìn cô, nói: “Túi đen không tệ.”
Cô nằm bên trong túi, duỗi tay chân biên độ nhỏ, dỗ dành giấc ngủ.
Vân Thiển làm như không nghe thấy, vác túi ngủ lên, mở to mắt nói: “Anh hùng, tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát đến ốc đảo.”
“Quân sư Tô, cuối cùng ngài cũng về rồi, Thành chủ vẫn luôn chờ ngài!”
Đây là một tòa thành đầy màu sắc, chất liệu hẳn là giống đá quý lưu ly. Ánh tịch dương sáng chói chiếu bên trên, phản quang lấp lánh như ảo mộng.
Cuộc chiến kết thúc, nguy hiểm chấm dứt.
Thanh niên hơi mím môi, đáy mắt lóe lên màu tím bạc, hành động mở miệng khen túi không tệ vừa rồi đã là cực hạn của anh.
Tiếng va chạm leng keng mãi không dứt, đá quý tính bằng số lượng hàng chục nghìn rơi từ trên trời xuống giống như thuốc màu giội lên khung vải màu xám.
Anh nhìn về phía Vân Thiển. Cô gái này có một đôi mắt to mơ màng, mặt mày ngu ngơ, xem ra đúng là… đầu óc không thông minh lắm, cho nên mới không hiểu lời anh nói sao?
Anh đã đồng ý đưa cô đến ốc đảo thì không thể đổi ý.
Thanh niên đi phía trước: “Theo ta.”
Vân Thiển theo sát phía sau: “Tôi phải xưng hô với anh hùng thế nào?”
Vân Thiển chậm chạp rút tay về, không thèm để ý thái độ khó chịu Tô Quân.
“Tô Quân.”
Nếu bây giờ thị lực Vân Thiển tốt hơn, có thể thấy rõ tướng mạo Tô Quân, chắc chắn cô sẽ chửi ầm trong lòng tại sao lại thêm một Tống Hành Chỉ.
Đáng tiếc bây giờ ngay cả đường đi mà Vân Thiển cũng không thấy rõ, đừng nói chi tướng mạo người khác.
Tô Quân nhìn Vân Thiển lại ngã vào một hố cát lần nữa, đầu đầy bùn đất bò khỏi hố cát. Anh trầm mặc hồi lâu, lấy quạt xếp trong vạt áo ra đưa một đầu cho Vân Thiển.
“Nắm lấy, cô làm trễ thời gian gấp rút lên đường của ta.”
Vân Thiển: “…”
Thanh niên liếc nhìn cô, nói: “Túi đen không tệ.”
Thị lực không tốt, cô có thể làm gì đây?
Sa mạc hoang vu này đâu đâu cũng là cạm bẫy yêu quái cát đào, sơ sẩy một chút là giẫm một cái.
Vân Thiển vừa đi theo Tô Quân vào thành đã có một người đàn ông trung niên vóc dáng nhỏ thó chạy tới gọi:
Cũng may người tên Tô Quân này không tệ, Vân Thiển nắm lấy quạt xếp.
Đầu ngón tay vừa mới chạm đến một mảng lạnh băng, anh đã bật ra giọng điệu ghét bỏ: “Đừng đụng vào ta.”
Vân Thiển chậm chạp rút tay về, không thèm để ý thái độ khó chịu Tô Quân.
Sau khi nắm lấy quạt, rõ ràng vẫn đi giống ban nãy nhưng không còn rơi xuống hố cát nữa, tốc độ đi của hai người tăng lên nhiều, rất nhanh đã đến nơi.
Vân Thiển vừa ngẩng đầu đã bị lóa đến chẳng thể mở nổi mắt.
(*) Còn gọi là game Animal Pop Fun, cách chơi tương tự game kim cương
Sa mạc hoang vu này đâu đâu cũng là cạm bẫy yêu quái cát đào, sơ sẩy một chút là giẫm một cái.
Đây là một tòa thành đầy màu sắc, chất liệu hẳn là giống đá quý lưu ly. Ánh tịch dương sáng chói chiếu bên trên, phản quang lấp lánh như ảo mộng.
(*) Mary Sue (玛丽苏): phiên âm Hán Việt là Mã Lệ Tô, có lẽ tác giả muốn nói đến chữ Mã (mã não) và Lệ (mỹ lệ)
Vân Thiển: Ốc đảo này phải tên là Thành Mary Sue(*) mới đúng.
Hoặc là ngủ luôn bên trong túi ngủ, đợi Văn Tư Thành giải quyết nhân tố tận thế rồi qua ải?(*) Mary Sue (Những người sa hóa nhận lệnh nằm sấp bên cạnh túi ngủ.Là tác dụng của đá quý sao? Đá quý có thể dẫn dụ yêu quái cát?(*) Hiện tượng quang học thường xảy ra ở các xứ nóng, khiến nhìn thấy ảnh lộn ngược của những vật ở xa mà tưởng lầm phía trước có mặt nước.玛丽苏Vân Thiển: Ốc đảo này phải tên là Thành Mary Sue(*) mới đúng.Anh nhìn về phía Vân Thiển. Cô gái này có một đôi mắt to mơ màng, mặt mày ngu ngơ, xem ra đúng là… đầu óc không thông minh lắm, cho nên mới không hiểu lời anh nói sao?): phiên âm Hán Việt là Mã Lệ Tô, có lẽ tác giả muốn nói đến chữ Mã (mã não) và Lệ (mỹ lệ)
Vân Thiển vừa đi theo Tô Quân vào thành đã có một người đàn ông trung niên vóc dáng nhỏ thó chạy tới gọi:
“Quân sư Tô, cuối cùng ngài cũng về rồi, Thành chủ vẫn luôn chờ ngài!”
Tô Quân khẽ “ừ”. Anh rút vài lần mới rút lại được quạt xếp.
Những người sa hóa nhận lệnh nằm sấp bên cạnh túi ngủ.
Lúc này, người đàn ông trung niên mới để ý tới còn một người đứng sau lưng Tô Quân.
“Đây là…?”
Lẽ nào chỉ có thể hi vọng trời giáng Bảo thạch sư đến đây giúp cô?
Tô Quân: “Dân tị nạn cứu từ tay yêu quái cát.”
Dứt lời, anh bước vào trong thành, áo bào tím bay bay, ảo ảnh đá quý như ẩn như hiện.
Vân Thiển nhỏ giọng thì thầm: “Kiêu ngạo thật đấy.”
Lúc anh khen túi ngủ là muốn đòi tiền công cứu mạng hả?
tham lam, tham ăn, cố chấp đều có rồi giờ không biết đến ai nhỉ?
Lần nào cũng gặp phân thân đầu tiên.
Kiêu ngạo cỡ nào thì cũng vào tay chị hết thôi.
Kiêu ngạo đến mấy rồi cũng chạy theo Vân chó cả thôi =))))))
Khổ thân Vân chó thế giới này lại chả nhìn thấy gì rồi