Chương 41 (2)
Ta kéo nắp quan tài xong rồi, các người đánh đi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển nhíu mày. Rõ ràng Hoa Dung bệnh không nhẹ, nhắc tới những chuyện này, luôn mồm mắng chửi: “Một trăm năm rồi! Một trăm năm nay, ngày nào bọn chúng cũng viết thư khiếu nại kiến nghị cho ta, mắng ta không xứng làm Thành chủ, bảo ta đổi lại Minh Tịnh đạo quân. Bọn họ tưởng ta không muốn à?! Ta vừa nghĩ tới mình vì đám người này mà giết Minh Tịnh đạo quân, ta đã cảm thấy mình đúng là đồ ngu! Ta muốn phục sinh y, ta nhất định phải phục sinh y! Ta mặc kệ nơi này, tất cả chết chung đi!”
“Ngươi chết đi, nhưng trướcìkhi chết taắmuốn hỏi phápɪtrận này làmơsao phục sinhìLận Ngôn Chi?”ἴ
“Nơi này cóừhai đại trận.”ủHoa Dung ngheỷcâu hỏi củaịnàng, không giấu,giếm đáp: “Mộtẹcái dưới đất,ẽsau khi máuỉchảy đầy, nóịsẽ hội tụãđến mắt trận,ịtriệu hồi NgọcóLinh Lung. Bảnḽthân Ngọc LinhỡLung là thểịcô đặc củaḽvô số linhĭkhí, nó rơi³vào bên trênảchỗ mắt trận,ỡtập hợp cùngỉvới những linhỉkhí này làẳcó đủ sứcĮmạnh triệu hồi}hồn phách MinhÎTịnh đạo quân,ợgiúp y chiếm:lấy cơ thểẵhiến tế tạiịmắt trận, màèhồn phách hiếnítế sẽ tanễthành mây khói.”ỵ
“Còn đại trậnἷkia?”
“Đại trậnIkia ở trên³đầu, lúc đóĬta sợ xảyĩra chuyện nênõcố ý thiếtḻlập một trậnôpháp bảo vệÍkhác, có thểấkhiến người ởủtrong trận phápẳhút lấy linhılực vô hạnìtừ xung quanh.ịCho nên ởÏtrong trận phápãđó, nếu khôngἲchênh lệch sứcİmạnh cực lớnἵthì chủ trậnļvô địch.”
“Vậy}ngươi là chủỳtrận sao?” TầnâUyển Uyển nhanhĪnhạy hỏi. HoaíDung trầm mặc.
“Kẻ³hại ta cóấthực lực trậnẽpháp vượt xaἶcả ta. Hắnľđã lấy máuỗcủa ta, eIlà… sửa trậnẻrồi.”
Tần UyểnĩUyển đã hiểu.
HoaủDung hiện tạiıthuần túy làừmột pin sạcļdi động, dùngòđể sạc điệnícho trận pháp,ɩchẳng có tácídụng gì. Hơnīnữa xét tìnhịtrạng tinh thầnĩhiện tại củaĺhắn, nếu hắnêra ngoài khôngɨchừng còn tăngỉthêm một kìnhĩđịch.”
“Hiểu rồi.”ầTần Uyển Uyển{gật đầu: “Taỵđã rõ ràngĩtình huống hiệnÎtại.”
“Vậy bâyầgiờ cô cóổthể mở quaníchưa?”
“Chuyện này…”ĩTần Uyển Uyểnởsuy nghĩ phảiìnói thế nàoỵđể không kích¹động Hoa Dung:í“Ta rất đồngịcảm với chuyệníngươi gặp phải,)có điều taầcảm thấy ngươiớvẫn nên ởâlại trong quanìtài trị liệuímột chút. Ngươiịyên tâm, taḷđã dừng trậnợpháp truyền máuônày giúp ngươi,ỉngươi nghỉ ngơiÍtrước, ta raἲngoài tiếp tụcứkết Anh. Phía)chúng ta khôngìphiền ngươi giúpâđỡ.”
Trận phápÎtruyền máu đãídừng, Ngọc LinhἰLung tạm thờiįkhông xuất thế,ổxem như trìἵhoãn thêm mộtịchút thời gian.
Nói(xong, Tần UyểnừUyển giơ tayḷrút từng ốngİdẫn bên cạnh.
GiọngịHoa Dung rétílạnh: “Cô gạtứta!”
“Ta khôngágạt ngươi.” TầnọUyển Uyển giảiừthích: “Sau khijhiểu rõ bệnh³tình của ngươi,ỉta hi vọngĪngươi bình tĩnh‹lại rồi mớiếthả ra. Hômịnào, ta sẽệđến thả ngươi.”ἲ
Dứt lời, TầnổUyển Uyển rútíống dẫn cuốiạcùng, phủi tayỉđứng dậy: “Hoa}thành chủ, taIđi trước.”
“Muốnởđi?!” Hoa Dungễbị nàng chọcểgiận hoàn toàn.ỉTrong nháy mắt,ĩroi dài màu}máu xung quanhἶchui từ dướiἷđất lên, đánhởthẳng về phíađTần Uyển Uyển.
TầnủUyển Uyển bịĩroi máu quấnệvào eo, kéo‹trở về quanỳtài, đập mạnhơlên đó.
“Mở! Mởôra cho ta!”ı
Hoa Dung vôícùng nóng nảy:ĺ“Nếu không taįgiết cô!”
TầnệUyển Uyển cảmăgiác eo mìnhặbị đập suýtḷgãy đến nơi,ἲnàng siết chặtổnắm đấm.
“Ngươi biếtẽkhông…”
Tần UyểnịUyển đỡ thắtỹlưng, chậm rãiἳđứng dậy: “NgoạiÏtrừ Giản HànhịChi, ngươi làĮkẻ thứ haiìđánh ta đauínhư thế đấy.”ể
“Mở ra mau!”ἳMột chiếc roiļdài bên cạnhấlại đánh vềẳphía Tần UyểnéUyển lần nữa.íLần này, TầnịUyển Uyển khôngúhề do dựígiơ tay tuốtókiếm, quang kiếm{lập tức cắt{đứt roi dài,²thậm chí HoaíDung chưa kịpíphản ứng, trường°kiếm mang theoỏlinh lực TầnáUyển Uyển vàờpháp quyết TịchıSơn đã đâmïthẳng vào quanItài, xuyên thủngênó.
Tiếng nói HoaửDung ngưng bặt,¹máu nhỏ từậmũi kiếm xuống.
TầnįUyển Uyển đỡíthắt lưng, hítỡthở. Cũng trongļtích tắc kia,ứTần Uyển Uyểnįcảm giác cóùthứ gì đóởchấn động dữİdội dưới mũifkiếm. Tần UyểnĬUyển cảm giácἱbất ổn, nhanh]chóng rút kiếmìra chém ráchịhang động, nhảyãthẳng ra khỏijthân thể Mêİtàng!
Vừa nhảy ra,ửTần Uyển Uyểnệđã thấy TạĬCô Đường chạyĩtrở về. TạἴCô Đường gặpɩnàng, vẻ mặtỗvui mừng, dịchếchuyển đến trướcÏngười nàng. Yổđang định mởêmiệng, chợt cảmởgiác được gìļđó, sắc mặtÎđại biến, kéoỏnàng ra sauílưng, giơ tayẻlên thiết lập[kết giới, đốiứkháng cùng linhầlực đột ngộtìnổ tung.
Linhợlực này quáĺmạnh, Tần UyểnἰUyển và TạĩCô Đường đềuỉbị đánh bay,ổnhững linh khíàkia điên tấnứcông hai ngườiỉnhư phát điên.:
Phỏng chừng linhầkhí của LậnễNgôn Chi bịfHoa Dung nuốtễchửng năm đóĪvẫn luôn khôngĩthể dung nhậpỵtự nhiên, vẫnímãi trữ trongicơ thể hắnõdưới dạng linhịkhí. Hắn taấgiống như vậtợchứa cực đại,ầbây giờ bịốTần Uyển Uyểnôđâm như vậy,ạlinh khí kiaỡlập tức nổựtung.
Giờ phút này,ịlinh khí vôịchủ, nhưng do)ở trong cơổthể Hoa Dungẳquá lâu nênḹvẫn bị HoaặDung khống chế,ỵnó xông thẳngỉvề phía TầnìUyển Uyển báoḻthù lần cuối.
Tần‹Uyển Uyển hiểu(đại khái ýíđồ của HoaìDung.
Nàng nghiến răng,Ĭdứt khoát ngồiĩxếp bằng, giơùtay lên bàyậpháp trận kếtĩAnh của Tịch:Sơn.
Tạ Cô Đườngẫkhông khỏi laílên: “Cô làm(gì đấy?”
“Linhềkhí nhiều nhưữvậy, không ănĩthật lãng phí.”°Tần Uyển Uyển³nhắm mắt, kéo[thẳng những linhậkhí kia vàoịtrong cơ thể,étiếp tục đạiinghiệp kết Anh.]Lúc nãy, nàngảđã tôi thể:gần ổn, bâyịgiờ dẫn nhữngɨlinh khí nàyįvào cơ thểỉgiống như đạiɩdương mênh môngèđổ vào HoàngịHà, truyền khắpờtoàn thân, nhậpĩvào Kim Đan.
“Khôngậđược!”
Tạ Cô Đường thấy nàng kết Anh như thế, vừa ngăn cản linh khí tấn công bọn họ ở phía trước, vừa dạy nàng: “Cô kết Anh như vậy, đến lúc đó Kim Đan không dung nạp được hết linh khí, cô sẽ chết!”
“Chuyện này không do ngươi chọn.”
Đối phương nghiêng đầu cười khẽ.
“Ta giết hắn, đánh chết hắn, làm sao sao ta có thể không ra tay lúc người khác đánh lộn?! Ta muốn đánh nhau đến khắc cuối cùng!”
Nếu như là nàng trước đây thì đúng là chết thật, nhưng có loại công pháp động cơ vĩnh cữu của Thượng Cực Tông, chỉ cần chịu được đau, xác suất nàng chết không lớn.
“Các người đánh đi, ta đóng nắp quan xong rồi.”
Hơn nữa trận pháp kết Anh của Tịch Sơn sẽ hạn chế linh khí chảy vào ở một mức độ nhất định, cũng coi như một kiểu bảo vệ.
Dứt lời, vô số bươm bướm lao về phía Bách Tuế Ưu giống như phi đao, đồng thời một luồng kiếm ý lạnh băng từ bên cạnh bay vút tới. Một tiếng nổ vang, Ninh Bất Ngôn xuất hiện phía sau bức tường, cầm kiếm ho khan.
Gần như kết Anh là nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi. Tần Uyển Uyển tùy tiện hút nhiều linh khí vào người, đau đớn đó càng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh bình thản, không hề tỏ vẻ đau đớn, có thể thấy tâm trí vững vàng, người thường khó mà sánh bằng.
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng bắt đầu kết Anh. Tạ Cô Đường không cắt ngang nàng. Mắt thấy linh khí của Hoa Dung từ từ bị nàng nuốt chửng, dường như hồn phách Hoa Dung cũng cảm nhận được, bèn quay đầu định chạy. Nhưng trận pháp bên người Tần Uyển Uyển tựa hồ bám chặt lấy hắn, giống như vòng xoáy hút hắn vào, cuối cùng rơi vào trận pháp, hóa thành linh khí gột rửa cơ thể Tần Uyển Uyển.
Vở kịch nhỏ
Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển lỗ mãng, y thở dãi, xếp chân ngồi xuống bên cạnh nàng hộ pháp. Tạ Cô Đường nhìn gương mặt nàng, quan sát linh khí xung quanh lưu động, nghĩ đến đau đớn mà kết Anh mang đến, không khỏi khâm phục Tần Uyển Uyển hơn.
Tiếng vừa dứt, kiếm khí của Thẩm Tri Minh phóng tới, Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn nhảy một cái, gian nan tránh thoát.
Gần như kết Anh là nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi. Tần Uyển Uyển tùy tiện hút nhiều linh khí vào người, đau đớn đó càng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh bình thản, không hề tỏ vẻ đau đớn, có thể thấy tâm trí vững vàng, người thường khó mà sánh bằng.
Hiện giờ, Bách Tuế Ưu cũng chỉ là Nguyên Anh, thân thể y Kim Đan, dù không sử dụng thần thức, vượt cấp giết một tên Nguyên Anh cũng chẳng phải việc khó.
Tạ Cô Đường đang cảm phục, bỗng nhiên thấy nước mắt Tần Uyển Uyển chảy ra.
Độ thiện cảm xanh lè trên đầu ngươi như thế, khó mà không nhận ra.
Y cảm giác quan tài của mình bị người ta đặt xuống. Y nằm trong quan tài, nghe thấy có người bước tới gần, vươn tay kéo nắp quan.
Nhất thời, Bách Tuế Ưu ba mặt giáp địch, tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao mọi người đều ở chỗ này.
Sau đó nàng bắt đầu thút thít, vừa khóc vừa tĩnh tọa.
“Kẻ đánh ta như thế, trừ Giản Hành Chi ra, đều chết hết rồi.”
Song phương đánh qua đánh lại, Bách Tuế Ưu cười khẽ: “Hẳn ngươi không biết, ta ở đây sẽ không thua.”
“Sao lại đau thế này…” Tần Uyển Uyển bắt đầu đau khổ gào lên: “Sao lại đau thế này!”
Giản Hành Chi trầm mặc một lúc, mở miệng khẳng định: “Bách Tuế Ưu.”
Tạ Cô Đường ngây người. Tghe tiếng gào khóc của Tần Uyển Uyển, y thật muốn khuyên nàng hay là đừng kết.
Nói thật, lần đầu tiên trong đời y thấy người khác kết Anh mà khóc.
“Sao lại đau thế này…” Tần Uyển Uyển bắt đầu đau khổ gào lên: “Sao lại đau thế này!”
Nói thật, lần đầu tiên trong đời y thấy người khác kết Anh mà khóc.
Y nhìn xuyên qua gương mặt thật sự, có điều đây chỉ là khuôn mặt thanh niên bình thường, tu vi cũng chỉ Nguyên Anh. Thứ duy nhất khiến người khác để ý chỉ có chỉ số 40 trên đầu hắn.
Bách Tuế Ưu giơ tay lên bất ngờ tấn công ngực Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức tụ kiếm ngăn lại, tung một cước đá bay y. Bách Tuế Ưu gấp gáp lui về sau, Giản Hành Chi vội nhảy ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.
Lúc Tần Uyển Uyển đang gào khóc kết Anh, Giản Hành Chi cũng bị người ta khiêng tới mắt trận.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ. Nơi này hai tên Nguyên Anh, hai tên Độ Kiếp, một tên Hóa Thần, y cứ để bọn họ đánh, đánh xong rồi bò ra.
“Giản đạo hữu, ta sẽ không phụ sự nhờ cậy của Tạ tiểu hữu, nhất định sẽ đưa đạo hữu trở về an toàn.”
Y cảm giác quan tài của mình bị người ta đặt xuống. Y nằm trong quan tài, nghe thấy có người bước tới gần, vươn tay kéo nắp quan.
Giản Hành Chi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt vô cùng giống y, nhưng rõ ràng gương mặt này là giả tạo. Tần Uyển Uyển có lẽ không nhìn ra, nhưng y vào Nam ra Bắc tại Tu chân giới, loại dịch dung cấp thấp này chỉ là trò vặt vãnh trong mắt y.
“Lại gặp mặt rồi.”
“Không được.”
Đối phương nghiêng đầu cười khẽ.
Giản Hành Chi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt vô cùng giống y, nhưng rõ ràng gương mặt này là giả tạo. Tần Uyển Uyển có lẽ không nhìn ra, nhưng y vào Nam ra Bắc tại Tu chân giới, loại dịch dung cấp thấp này chỉ là trò vặt vãnh trong mắt y.
【 Vở kịch nhỏ】
Tạ Cô Đường ngây người. Tghe tiếng gào khóc của Tần Uyển Uyển, y thật muốn khuyên nàng hay là đừng kết.
Y nhìn xuyên qua gương mặt thật sự, có điều đây chỉ là khuôn mặt thanh niên bình thường, tu vi cũng chỉ Nguyên Anh. Thứ duy nhất khiến người khác để ý chỉ có chỉ số 40 trên đầu hắn.
Đối phương khựng lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Vậy mà ngươi cũng nhìn ra?”
】
Giản Hành Chi trầm mặc một lúc, mở miệng khẳng định: “Bách Tuế Ưu.”
Kế tiếp lại nghe thấy Liễu Phi Nhứ hô to từ hướng đối diện: “Giản đạo hữu, ta tới cứu cậu đây!”
Tạ Cô Đường đang cảm phục, bỗng nhiên thấy nước mắt Tần Uyển Uyển chảy ra.
Đối phương khựng lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Vậy mà ngươi cũng nhìn ra?”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng bắt đầu kết Anh. Tạ Cô Đường không cắt ngang nàng. Mắt thấy linh khí của Hoa Dung từ từ bị nàng nuốt chửng, dường như hồn phách Hoa Dung cũng cảm nhận được, bèn quay đầu định chạy. Nhưng trận pháp bên người Tần Uyển Uyển tựa hồ bám chặt lấy hắn, giống như vòng xoáy hút hắn vào, cuối cùng rơi vào trận pháp, hóa thành linh khí gột rửa cơ thể Tần Uyển Uyển.
Độ thiện cảm xanh lè trên đầu ngươi như thế, khó mà không nhận ra.
“Nhận ra rồi cũng chẳng sao.” Đối phương nghiêng đầu: “Ta rất thích thân thể này của ngươi. Ngươi quay về đi, đưa nó cho ta được không?”
Lúc Tần Uyển Uyển đang gào khóc kết Anh, Giản Hành Chi cũng bị người ta khiêng tới mắt trận.
“Không được.”
“Chuyện này không do ngươi chọn.”
Long Ngạo Thiên ban đầu:
Sau đó nàng bắt đầu thút thít, vừa khóc vừa tĩnh tọa.
Bách Tuế Ưu giơ tay lên bất ngờ tấn công ngực Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức tụ kiếm ngăn lại, tung một cước đá bay y. Bách Tuế Ưu gấp gáp lui về sau, Giản Hành Chi vội nhảy ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.
***
Hiện giờ, Bách Tuế Ưu cũng chỉ là Nguyên Anh, thân thể y Kim Đan, dù không sử dụng thần thức, vượt cấp giết một tên Nguyên Anh cũng chẳng phải việc khó.
Tạ Cô Đường thấy nàng kết Anh như thế, vừa ngăn cản linh khí tấn công bọn họ ở phía trước, vừa dạy nàng: “Cô kết Anh như vậy, đến lúc đó Kim Đan không dung nạp được hết linh khí, cô sẽ chết!”
Song phương đánh qua đánh lại, Bách Tuế Ưu cười khẽ: “Hẳn ngươi không biết, ta ở đây sẽ không thua.”
“Ta tạm thời nằm đã, lỡ như y đánh thua, ta lại phải nằm trở về.”
Tiếng vừa dứt, hắn giơ tay lên, linh lực nháy mắt tập hợp, đánh mạnh về phía Giản Hành Chi, đập y vào quan tài!
Giản Hành Chi lập tức bò dậy, cũng ngay lúc đó, y nghe thấy Quân Thù hô to: “Giản đạo hữu, chúng ta tới cứu cậu đây!”
【
Tiếng vừa dứt, kiếm khí của Thẩm Tri Minh phóng tới, Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn nhảy một cái, gian nan tránh thoát.
Kế tiếp lại nghe thấy Liễu Phi Nhứ hô to từ hướng đối diện: “Giản đạo hữu, ta tới cứu cậu đây!”
Nếu như là nàng trước đây thì đúng là chết thật, nhưng có loại công pháp động cơ vĩnh cữu của Thượng Cực Tông, chỉ cần chịu được đau, xác suất nàng chết không lớn.
Dứt lời, vô số bươm bướm lao về phía Bách Tuế Ưu giống như phi đao, đồng thời một luồng kiếm ý lạnh băng từ bên cạnh bay vút tới. Một tiếng nổ vang, Ninh Bất Ngôn xuất hiện phía sau bức tường, cầm kiếm ho khan.
“Nhận ra rồi cũng chẳng sao.” Đối phương nghiêng đầu: “Ta rất thích thân thể này của ngươi. Ngươi quay về đi, đưa nó cho ta được không?”
“Giản đạo hữu, ta sẽ không phụ sự nhờ cậy của Tạ tiểu hữu, nhất định sẽ đưa đạo hữu trở về an toàn.”
Nhất thời, Bách Tuế Ưu ba mặt giáp địch, tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao mọi người đều ở chỗ này.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ. Nơi này hai tên Nguyên Anh, hai tên Độ Kiếp, một tên Hóa Thần, y cứ để bọn họ đánh, đánh xong rồi bò ra.
Giản Hành Chi lập tức bò dậy, cũng ngay lúc đó, y nghe thấy Quân Thù hô to: “Giản đạo hữu, chúng ta tới cứu cậu đây!”
Vì thế, y chui lại vào quan tài, tiện thể đóng nắp.
Vì thế, y chui lại vào quan tài, tiện thể đóng nắp.
***
Uyển muội ban đầu:
】Gần như kết Anh là nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi. Tần Uyển Uyển tùy tiện hút nhiều linh khí vào người, đau đớn đó càng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh bình thản, không hề tỏ vẻ đau đớn, có thể thấy tâm trí vững vàng, người thường khó mà sánh bằng.Bách Tuế Ưu giơ tay lên bất ngờ tấn công ngực Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức tụ kiếm ngăn lại, tung một cước đá bay y. Bách Tuế Ưu gấp gáp lui về sau, Giản Hành Chi vội nhảy ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.【“Kẻ đánh ta như thế, trừ Giản Hành Chi ra, đều chết hết rồi.”Lúc Tần Uyển Uyển đang gào khóc kết Anh, Giản Hành Chi cũng bị người ta khiêng tới mắt trận. Vở kịch nhỏSong phương đánh qua đánh lại, Bách Tuế Ưu cười khẽ: “Hẳn ngươi không biết, ta ở đây sẽ không thua.”】
Long Ngạo Thiên ban đầu:
“Ta giết hắn, đánh chết hắn, làm sao sao ta có thể không ra tay lúc người khác đánh lộn?! Ta muốn đánh nhau đến khắc cuối cùng!”
Long Ngạo Thiên hiện tại:
“Các người đánh đi, ta đóng nắp quan xong rồi.”
Uyển muội ban đầu:
“Ta tạm thời nằm đã, lỡ như y đánh thua, ta lại phải nằm trở về.”
Uyển muội hiện tại:
“Kẻ đánh ta như thế, trừ Giản Hành Chi ra, đều chết hết rồi.”
Tính ra thứ anh dạy chị hữu dụng quá nè.
Bách Tuế Ưu sau 2 lần làm phản diện hụt thì cuối cùng cũng trở thành phản diện thiệt rồi ha ?
Ủa anh là nam chính mà, anh làm dị nó hông hợp lý lắm thì phải đó anh ơi?
Biết ngay thằng hớt tay trên là thằng Bách Tuế Ưu mà
Bách Tuế Ưu cứ phải giữ vai phản diện hoài vậy ah? Đánh mãi chưa tèo. Trận này đổi phản diện luôn nha anh chị.
Anh chị đây là học tập ưu điểm của nhau, đúng là đôi bạn cùng tiến.