Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 41 (2)

Chương 41 (2)

Ta kéo nắp quan tài xong rồi, các người đánh đi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển nhíu mày. Rõ ràng Hoa Dung bệnh không nhẹ, nhắc tới những chuyện này, luôn mồm mắng chửi: “Một trăm năm rồi! Một trăm năm nay, ngày nào bọn chúng cũng viết thư khiếu nại kiến nghị cho ta, mắng ta không xứng làm Thành chủ, bảo ta đổi lại Minh Tịnh đạo quân. Bọn họ tưởng ta không muốn à?! Ta vừa nghĩ tới mình vì đám người này mà giết Minh Tịnh đạo quân, ta đã cảm thấy mình đúng là đồ ngu! Ta muốn phục sinh y, ta nhất định phải phục sinh y! Ta mặc kệ nơi này, tất cả chết chung đi!”

“Ngươi chết đi, nhưng trưcìkhi chết tamun hi phápɪtrn này làmơsao phc sinhìLn Ngôn Chi?”

“Nơi này cóhai đi trn.”Hoa Dung nghecâu hi canàng, không giu,giếm đáp: “Mtcái dưi đt,sau khi máuchy đy, nós hi tãđến mt trn,triu hi NgcóLinh Lung. Bnthân Ngc LinhLung là thcô đc cavô s linhĭkhí, nó rơi³vào bên trênch mt trn,tp hp cùngvi nhng linhkhí này làcó đ scĮmnh triu hi}hn phách MinhÎTnh đo quân,giúp y chiếm:ly cơ thhiến tế timt trn, màèhn phách hiếnítế s tanthành mây khói.”

“Còn đi trnkia?”

Đi trnIkia trên³đu, lúc đóĬta s xyĩra chuyn nênõc ý thiếtlp mt trnôpháp bo vÍkhác, có thkhiến ngưi trong trn pháphút ly linhılc vô hnìt xung quanh.Cho nên Ïtrong trn phápãđó, nếu khôngchênh lch scİmnh cc lnthì ch trnļvô đch.”

Vy}ngươi là chtrn sao?” TnâUyn Uyn nhanhĪnhy hi. HoaíDung trm mc.

K³hi ta cóthc lc trnpháp vưt xac ta. Hnľđã ly máuca ta, eIlà… sa trnri.”

Tn UynĩUyn đã hiu.

HoaDung hin tiıthun túy làmt pin scļdi đng, dùngòđ sc đinícho trn pháp,ɩchng có tácídng gì. Hơnīna xét tìnhtrng tinh thnĩhin ti caĺhn, nếu hnêra ngoài khôngɨchng còn tăngthêm mt kìnhĩđch.”

“Hiu ri.”Tn Uyn Uyn{gt đu: “Tađã rõ ràngĩtình hung hinÎti.”

Vy bâygi cô cóth m quaníchưa?”

Chuyn này…ĩTn Uyn Uynsuy nghĩ phiìnói thế nàođ không kích¹đng Hoa Dung:í“Ta rt đngcm vi chuyníngươi gp phi,)có điu tacm thy ngươivn nên âli trong quanìtài tr liuímt chút. Ngươiyên tâm, tađã dng trnpháp truyn máuônày giúp ngươi,ngươi ngh ngơiÍtrưc, ta rangoài tiếp tckết Anh. Phía)chúng ta khôngìphin ngươi giúpâđ.”

Trn phápÎtruyn máu đãídng, Ngc LinhLung tm thiįkhông xut thế,xem như trìhoãn thêm mtchút thi gian.

Nói(xong, Tn UynUyn giơ tayrút tng ngİdn bên cnh.

GingHoa Dung rétílnh: “Cô gtta!”

“Ta khôngágt ngươi.” TnUyn Uyn giithích: “Sau khijhiu rõ bnh³tình ca ngươi,ta hi vngĪngươi bình tĩnhli ri miếth ra. Hômnào, ta sđến th ngươi.”

Dt li, TnUyn Uyn rútíng dn cuicùng, phi tayđng dy: “Hoa}thành ch, taIđi trưc.”

“Munđi?!” Hoa Dungb nàng chcgin hoàn toàn.Trong nháy mt,ĩroi dài màu}máu xung quanhchui t dưiđt lên, đánhthng v phíađTn Uyn Uyn.

TnUyn Uyn bĩroi máu qunvào eo, kéotr v quantài, đp mnhơlên đó.

“M! Môra cho ta!”ı

Hoa Dung vôícùng nóng ny:ĺ“Nếu không taįgiết cô!”

TnUyn Uyn cmăgiác eo mìnhb đp suýtgãy đến nơi,nàng siết chtnm đm.

“Ngươi biếtkhông…

Tn UynUyn đ thtlưng, chm rãiđng dy: “NgoiÏtr Gin HànhChi, ngươi làĮk th haiìđánh ta đauínhư thế đy.”

“M ra mau!”Mt chiếc roiļdài bên cnhli đánh vphía Tn UynéUyn ln na.íLn này, TnUyn Uyn khôngúh do dígiơ tay tutókiếm, quang kiếm{lp tc ct{đt roi dài,²thm chí HoaíDung chưa kpíphn ng, trưng°kiếm mang theolinh lc TnáUyn Uyn vàpháp quyết TchıSơn đã đâmïthng vào quanItài, xuyên thngênó.

Tiếng nói HoaDung ngưng bt,¹máu nh tmũi kiếm xung.

TnįUyn Uyn đítht lưng, hítth. Cũng trongļtích tc kia,Tn Uyn Uynįcm giác cóùth gì đóchn đng dİdi dưi mũifkiếm. Tn UynĬUyn cm giácbt n, nhanh]chóng rút kiếmìra chém ráchhang đng, nhyãthng ra khijthân th Mêİtàng!

Va nhy ra,Tn Uyn Uynđã thy TĬCô Đưng chyĩtr v. TCô Đưng gpɩnàng, v mtvui mng, dchếchuyn đến trưcÏngưi nàng. Yđang đnh mêming, cht cmgiác đưc gìļđó, sc mtÎđi biến, kéonàng ra sauílưng, giơ taylên thiết lp[kết gii, đikháng cùng linhlc đt ngtìn tung.

Linhlc này quáĺmnh, Tn UynUyn và TĩCô Đưng đub đánh bay,nhng linh khíàkia điên tncông hai ngưinhư phát điên.:

Phng chng linhkhí ca LnNgôn Chi bfHoa Dung nutchng năm đóĪvn luôn khôngĩth dung nhpt nhiên, vnímãi tr trongicơ th hnõdưi dng linhkhí. Hn taging như vtcha cc đi,bây gi bTn Uyn Uynôđâm như vy,linh khí kialp tc ntung.

Gi phút này,linh khí vôch, nhưng do) trong cơth Hoa Dungquá lâu nênvn b HoaDung khng chế,nó xông thngv phía TnìUyn Uyn báothù ln cui.

TnUyn Uyn hiu(đi khái ýíđ ca HoaìDung.

Nàng nghiến răng,Ĭdt khoát ngiĩxếp bng, giơùtay lên bàypháp trn kếtĩAnh ca Tch:Sơn.

T Cô Đưngkhông khi laílên: “Cô làm(gì đy?”

Linhkhí nhiu nhưvy, không ănĩtht lãng phí.”°Tn Uyn Uyn³nhm mt, kéo[thng nhng linhkhí kia vàotrong cơ th,étiếp tc điinghip kết Anh.]Lúc nãy, nàngđã tôi th:gn n, bâygi dn nhngɨlinh khí nàyįvào cơ thging như điɩdương mênh môngèđ vào HoàngHà, truyn khptoàn thân, nhpĩvào Kim Đan.

Khôngđưc!”

Tạ Cô Đường thấy nàng kết Anh như thế, vừa ngăn cản linh khí tấn công bọn họ ở phía trước, vừa dạy nàng: “Cô kết Anh như vậy, đến lúc đó Kim Đan không dung nạp được hết linh khí, cô sẽ chết!”

“Chuyện này không do ngươi chọn.”

Đối phương nghiêng đầu cười khẽ.

“Ta giết hắn, đánh chết hắn, làm sao sao ta có thể không ra tay lúc người khác đánh lộn?! Ta muốn đánh nhau đến khắc cuối cùng!”

Nếu như là nàng trước đây thì đúng là chết thật, nhưng có loại công pháp động cơ vĩnh cữu của Thượng Cực Tông, chỉ cần chịu được đau, xác suất nàng chết không lớn.

“Các người đánh đi, ta đóng nắp quan xong rồi.”

Hơn nữa trận pháp kết Anh của Tịch Sơn sẽ hạn chế linh khí chảy vào ở một mức độ nhất định, cũng coi như một kiểu bảo vệ.

Dứt lời, vô số bươm bướm lao về phía Bách Tuế Ưu giống như phi đao, đồng thời một luồng kiếm ý lạnh băng từ bên cạnh bay vút tới. Một tiếng nổ vang, Ninh Bất Ngôn xuất hiện phía sau bức tường, cầm kiếm ho khan.

Gần như kết Anh là nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi. Tần Uyển Uyển tùy tiện hút nhiều linh khí vào người, đau đớn đó càng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh bình thản, không hề tỏ vẻ đau đớn, có thể thấy tâm trí vững vàng, người thường khó mà sánh bằng.

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng bắt đầu kết Anh. Tạ Cô Đường không cắt ngang nàng. Mắt thấy linh khí của Hoa Dung từ từ bị nàng nuốt chửng, dường như hồn phách Hoa Dung cũng cảm nhận được, bèn quay đầu định chạy. Nhưng trận pháp bên người Tần Uyển Uyển tựa hồ bám chặt lấy hắn, giống như vòng xoáy hút hắn vào, cuối cùng rơi vào trận pháp, hóa thành linh khí gột rửa cơ thể Tần Uyển Uyển.

Vở kịch nhỏ

Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển lỗ mãng, y thở dãi, xếp chân ngồi xuống bên cạnh nàng hộ pháp. Tạ Cô Đường  nhìn gương mặt nàng, quan sát linh khí xung quanh lưu động, nghĩ đến đau đớn mà kết Anh mang đến, không khỏi khâm phục Tần Uyển Uyển hơn.

Tiếng vừa dứt, kiếm khí của Thẩm Tri Minh phóng tới, Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn nhảy một cái, gian nan tránh thoát.

Gần như kết Anh là nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi. Tần Uyển Uyển tùy tiện hút nhiều linh khí vào người, đau đớn đó càng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh bình thản, không hề tỏ vẻ đau đớn, có thể thấy tâm trí vững vàng, người thường khó mà sánh bằng.

Hiện giờ, Bách Tuế Ưu cũng chỉ là Nguyên Anh, thân thể y Kim Đan, dù không sử dụng thần thức, vượt cấp giết một tên Nguyên Anh cũng chẳng phải việc khó.

Tạ Cô Đường đang cảm phục, bỗng nhiên thấy nước mắt Tần Uyển Uyển chảy ra.

Độ thiện cảm xanh lè trên đầu ngươi như thế, khó mà không nhận ra.

Y cảm giác quan tài của mình bị người ta đặt xuống. Y nằm trong quan tài, nghe thấy có người bước tới gần, vươn tay kéo nắp quan.

Nhất thời, Bách Tuế Ưu ba mặt giáp địch, tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao mọi người đều ở chỗ này.

Sau đó nàng bắt đầu thút thít, vừa khóc vừa tĩnh tọa.

“Kẻ đánh ta như thế, trừ Giản Hành Chi ra, đều chết hết rồi.”

Song phương đánh qua đánh lại, Bách Tuế Ưu cười khẽ: “Hẳn ngươi không biết, ta ở đây sẽ không thua.”

“Sao lại đau thế này…” Tần Uyển Uyển bắt đầu đau khổ gào lên: “Sao lại đau thế này!”

Giản Hành Chi trầm mặc một lúc, mở miệng khẳng định: “Bách Tuế Ưu.”

Tạ Cô Đường ngây người. Tghe tiếng gào khóc của Tần Uyển Uyển, y thật muốn khuyên nàng hay là đừng kết.

Nói thật, lần đầu tiên trong đời y thấy người khác kết Anh mà khóc.

“Sao lại đau thế này…” Tần Uyển Uyển bắt đầu đau khổ gào lên: “Sao lại đau thế này!”

Nói thật, lần đầu tiên trong đời y thấy người khác kết Anh mà khóc.

Y nhìn xuyên qua gương mặt thật sự, có điều đây chỉ là khuôn mặt thanh niên bình thường, tu vi cũng chỉ Nguyên Anh. Thứ duy nhất khiến người khác để ý chỉ có chỉ số 40 trên đầu hắn.

Bách Tuế Ưu giơ tay lên bất ngờ tấn công ngực Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức tụ kiếm ngăn lại, tung một cước đá bay y. Bách Tuế Ưu gấp gáp lui về sau, Giản Hành Chi vội nhảy ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.

Lúc Tần Uyển Uyển đang gào khóc kết Anh, Giản Hành Chi cũng bị người ta khiêng tới mắt trận.

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ. Nơi này hai tên Nguyên Anh, hai tên Độ Kiếp, một tên Hóa Thần, y cứ để bọn họ đánh, đánh xong rồi bò ra.

“Giản đạo hữu, ta sẽ không phụ sự nhờ cậy của Tạ tiểu hữu, nhất định sẽ đưa đạo hữu trở về an toàn.”

Y cảm giác quan tài của mình bị người ta đặt xuống. Y nằm trong quan tài, nghe thấy có người bước tới gần, vươn tay kéo nắp quan.

Giản Hành Chi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt vô cùng giống y, nhưng rõ ràng gương mặt này là giả tạo. Tần Uyển Uyển có lẽ không nhìn ra, nhưng y vào Nam ra Bắc tại Tu chân giới, loại dịch dung cấp thấp này chỉ là trò vặt vãnh trong mắt y.

“Lại gặp mặt rồi.”

“Không được.”

Đối phương nghiêng đầu cười khẽ.

Giản Hành Chi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt vô cùng giống y, nhưng rõ ràng gương mặt này là giả tạo. Tần Uyển Uyển có lẽ không nhìn ra, nhưng y vào Nam ra Bắc tại Tu chân giới, loại dịch dung cấp thấp này chỉ là trò vặt vãnh trong mắt y.

【 Vở kịch nhỏ】

Tạ Cô Đường ngây người. Tghe tiếng gào khóc của Tần Uyển Uyển, y thật muốn khuyên nàng hay là đừng kết.

Y nhìn xuyên qua gương mặt thật sự, có điều đây chỉ là khuôn mặt thanh niên bình thường, tu vi cũng chỉ Nguyên Anh. Thứ duy nhất khiến người khác để ý chỉ có chỉ số 40 trên đầu hắn.

Đối phương khựng lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Vậy mà ngươi cũng nhìn ra?”

Giản Hành Chi trầm mặc một lúc, mở miệng khẳng định: “Bách Tuế Ưu.”

Kế tiếp lại nghe thấy Liễu Phi Nhứ hô to từ hướng đối diện: “Giản đạo hữu, ta tới cứu cậu đây!”

Tạ Cô Đường đang cảm phục, bỗng nhiên thấy nước mắt Tần Uyển Uyển chảy ra.

Đối phương khựng lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Vậy mà ngươi cũng nhìn ra?”

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng bắt đầu kết Anh. Tạ Cô Đường không cắt ngang nàng. Mắt thấy linh khí của Hoa Dung từ từ bị nàng nuốt chửng, dường như hồn phách Hoa Dung cũng cảm nhận được, bèn quay đầu định chạy. Nhưng trận pháp bên người Tần Uyển Uyển tựa hồ bám chặt lấy hắn, giống như vòng xoáy hút hắn vào, cuối cùng rơi vào trận pháp, hóa thành linh khí gột rửa cơ thể Tần Uyển Uyển.

Độ thiện cảm xanh lè trên đầu ngươi như thế, khó mà không nhận ra.

“Nhận ra rồi cũng chẳng sao.” Đối phương nghiêng đầu: “Ta rất thích thân thể này của ngươi. Ngươi quay về đi, đưa nó cho ta được không?”

Lúc Tần Uyển Uyển đang gào khóc kết Anh, Giản Hành Chi cũng bị người ta khiêng tới mắt trận.

“Không được.”

“Chuyện này không do ngươi chọn.”

Long Ngạo Thiên ban đầu:

Sau đó nàng bắt đầu thút thít, vừa khóc vừa tĩnh tọa.

Bách Tuế Ưu giơ tay lên bất ngờ tấn công ngực Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức tụ kiếm ngăn lại, tung một cước đá bay y. Bách Tuế Ưu gấp gáp lui về sau, Giản Hành Chi vội nhảy ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.

***

Hiện giờ, Bách Tuế Ưu cũng chỉ là Nguyên Anh, thân thể y Kim Đan, dù không sử dụng thần thức, vượt cấp giết một tên Nguyên Anh cũng chẳng phải việc khó.

Tạ Cô Đường thấy nàng kết Anh như thế, vừa ngăn cản linh khí tấn công bọn họ ở phía trước, vừa dạy nàng: “Cô kết Anh như vậy, đến lúc đó Kim Đan không dung nạp được hết linh khí, cô sẽ chết!”

Song phương đánh qua đánh lại, Bách Tuế Ưu cười khẽ: “Hẳn ngươi không biết, ta ở đây sẽ không thua.”

“Ta tạm thời nằm đã, lỡ như y đánh thua, ta lại phải nằm trở về.”

Tiếng vừa dứt, hắn giơ tay lên, linh lực nháy mắt tập hợp, đánh mạnh về phía Giản Hành Chi, đập y vào quan tài!

Giản Hành Chi lập tức bò dậy, cũng ngay lúc đó, y nghe thấy Quân Thù hô to: “Giản đạo hữu, chúng ta tới cứu cậu đây!”

Tiếng vừa dứt, kiếm khí của Thẩm Tri Minh phóng tới, Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn nhảy một cái, gian nan tránh thoát.

Kế tiếp lại nghe thấy Liễu Phi Nhứ hô to từ hướng đối diện: “Giản đạo hữu, ta tới cứu cậu đây!”

Nếu như là nàng trước đây thì đúng là chết thật, nhưng có loại công pháp động cơ vĩnh cữu của Thượng Cực Tông, chỉ cần chịu được đau, xác suất nàng chết không lớn.

Dứt lời, vô số bươm bướm lao về phía Bách Tuế Ưu giống như phi đao, đồng thời một luồng kiếm ý lạnh băng từ bên cạnh bay vút tới. Một tiếng nổ vang, Ninh Bất Ngôn xuất hiện phía sau bức tường, cầm kiếm ho khan.

“Nhận ra rồi cũng chẳng sao.” Đối phương nghiêng đầu: “Ta rất thích thân thể này của ngươi. Ngươi quay về đi, đưa nó cho ta được không?”

“Giản đạo hữu, ta sẽ không phụ sự nhờ cậy của Tạ tiểu hữu, nhất định sẽ đưa đạo hữu trở về an toàn.”

Nhất thời, Bách Tuế Ưu ba mặt giáp địch, tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao mọi người đều ở chỗ này.

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ. Nơi này hai tên Nguyên Anh, hai tên Độ Kiếp, một tên Hóa Thần, y cứ để bọn họ đánh, đánh xong rồi bò ra.

Giản Hành Chi lập tức bò dậy, cũng ngay lúc đó, y nghe thấy Quân Thù hô to: “Giản đạo hữu, chúng ta tới cứu cậu đây!”

Vì thế, y chui lại vào quan tài, tiện thể đóng nắp.

Vì thế, y chui lại vào quan tài, tiện thể đóng nắp.

***

Uyển muội ban đầu:

Gần như kết Anh là nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi. Tần Uyển Uyển tùy tiện hút nhiều linh khí vào người, đau đớn đó càng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh bình thản, không hề tỏ vẻ đau đớn, có thể thấy tâm trí vững vàng, người thường khó mà sánh bằng.Bách Tuế Ưu giơ tay lên bất ngờ tấn công ngực Giản Hành Chi. Giản Hành Chi lập tức tụ kiếm ngăn lại, tung một cước đá bay y. Bách Tuế Ưu gấp gáp lui về sau, Giản Hành Chi vội nhảy ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.“Kẻ đánh ta như thế, trừ Giản Hành Chi ra, đều chết hết rồi.”Lúc Tần Uyển Uyển đang gào khóc kết Anh, Giản Hành Chi cũng bị người ta khiêng tới mắt trận. Vở kịch nhỏSong phương đánh qua đánh lại, Bách Tuế Ưu cười khẽ: “Hẳn ngươi không biết, ta ở đây sẽ không thua.”

Long Ngạo Thiên ban đầu:

“Ta giết hắn, đánh chết hắn, làm sao sao ta có thể không ra tay lúc người khác đánh lộn?! Ta muốn đánh nhau đến khắc cuối cùng!”

Long Ngạo Thiên hiện tại:

“Các người đánh đi, ta đóng nắp quan xong rồi.”

Uyển muội ban đầu:

“Ta tạm thời nằm đã, lỡ như y đánh thua, ta lại phải nằm trở về.”

Uyển muội hiện tại:

“Kẻ đánh ta như thế, trừ Giản Hành Chi ra, đều chết hết rồi.”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tính ra thứ anh dạy chị hữu dụng quá nè.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bách Tuế Ưu sau 2 lần làm phản diện hụt thì cuối cùng cũng trở thành phản diện thiệt rồi ha ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ủa anh là nam chính mà, anh làm dị nó hông hợp lý lắm thì phải đó anh ơi?

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Biết ngay thằng hớt tay trên là thằng Bách Tuế Ưu mà

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Bách Tuế Ưu cứ phải giữ vai phản diện hoài vậy ah? Đánh mãi chưa tèo. Trận này đổi phản diện luôn nha anh chị.

wanan
wanan
1 Năm Cách đây

Anh chị đây là học tập ưu điểm của nhau, đúng là đôi bạn cùng tiến.

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!