Chương 43
Tất cả cút xa một chút cho bổn tọa!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giây phút nghe nói thế, phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Uyển Uyển là:
Y còn sống?
Sau đó nàng mới sực tỉnh —— Y còn dám sống?
Nàng vì y mà mạng cũng sắp tiêu tùng, y chết thì thôi, bây giờ còn dám sống?!
Đôi tay giao nhau khôngỉhề có bấtịcứ cảm độngỡnào, chỉ cóỗkích động cuộnỉchặt nắm đấmÏmuốn đập nátɨquan tài, chônĮy luôn.
Cũng mayédưới sự dẫnfdắt linh khíạcủa Giản HànhịChi, đau đớnİtrong gân mạchòcủa nàng dầnợgiảm bớt, khiếnìđầu óc nàngịtỉnh táo hơn.ậNàng cầm kiếmũđứng tại chỗ,ộhỏi thăm GiảnfHành Chi: “Người³ở bên trongứlàm gì?”
Theoílý, với tínhɪcách anh traiἳđầu húi cua(*)õGiản Hành Chi,ɩtrong kiểu trườngớhợp hỗn chiếnἴnày, chẳng phảiỷy nên kíchíđộng liều mạngἴsao?
(*) Ám chỉàcon lửng mật,ẳvì trên đầuḷnó có nhúmờlông trắng, trôngừhơi giống tócỉhúi cua. Đâyừlà một trongỷsố ít độngưvật dám trộmīmồi của báo,ĩtấn công rắnīđộc, thậm chíđbị rắn độcớcắn nhưng chỉἶbất tỉnh chứľkhông có chuyệnêgì. Cho nênĪcụm từ nàyịđược dùng đểıchỉ những ngườiĮ“không sợ trời,úkhông sợ đất”ɨ.
Nhưng Giản HànhfChi lại vượtýngoài lý tríīnói cho nàngỳbiết: “Ta trộmứđược Ngọc LinhỳLung rồi, tìmỹcơ hội nhanhIchóng rút lui.”ἷ
Lòng Tần Uyển,Uyển giật thót,ịngoài mặt khôngầbiểu hiện, điềmổtĩnh nhìn đámỗngười bốn phía,ímở miệng khẳng,định: “Chắc chắnẩsư phụ taọchết rồi, ta¸không cảm nhậnļđược khí tứcicủa người.”
Cóằvài sư đồ]sẽ có biệnêpháp cảm ứngīđặc biệt. Đámóngười nhìn quanợtài bị cắmếđầy đao bên(cạnh, chẳng lấyálàm lạ.
Thanh niênồcầm đao thấyỉbọn họ nóiậchuyện, quát lớn:ị“Có phải cô{lấy Ngọc LinhẻLung hay không?!”ộ
“Ngọc Linh Lung?íVẻ mặt Tần:Uyển Uyển mừngằrỡ: “Ngọc LinhòLung xuất thếềsao?”
Lời nàyÎkhiến mọi ngườiỏbuông bỏ cảnhἶgiác, dù saoĬTần Uyển Uyểnỹxuất hiện sauủkhi Ngọc LinhἳLung biến mất,ĩhẳn Ngọc LinhẻLung nằm trongftay những ngườiịở đây.
Năm người}bắt đầu hoàiïnghi nhìn đốiἰphương. Tần UyểnờUyển cảm giácừGiản Hành Chiĩtạm thời chỉnhìlý linh khíícho nàng xong,ằbèn cầm kiếmỉđưa mắt nhìningười đàn ôngâduy nhất cầmáđao: “Là ngươi²giết sư phụıta?”
Người cầmốđao không nói.ỏHắn nhận raḹlinh khí đãébị Tần UyểnẽUyển rút sạch,ìhiện nay hắn]không có gìîđể cậy vào,îvì vậy khôngídám ngang ngược.
TầnĪUyển Uyển giơ¸kiếm, chỉ vàoáhắn: “Hôm nayầta còn cóļchuyện, trước tiênửhạ táng sư°phụ. Đợi ngàyữsau, ta tấtïlấy máu trảịmáu, ăn miếngổtrả miếng!”
Dứtĩlời, Tần UyểnèUyển quay đầu,ἲbi thương khiêngớquan tài, raỵhiệu với TạiCô Đường: “Tạjđạo quân, chúngfta đi.”
ĐámÏngười sững sờ,īkhông ngờ TầníUyển Uyển điɨnhanh thế. Sauứkhi lờ mờồ cảm giácơđược thiên lôi)ngưng tụ bênãtrên, đám ngườiêchợt hiểu eÎrằng cô nương¹này sắp kếtɩAnh. Nếu chịuộthiên lôi ởẫđây, không nhữngãgây phiền phứcẻcho mọi người,ẫnói không chừngĩcòn tan thànhẽtro bụi.
Đám ngườiỉnhất thời cảmưkhái. Thông thườngἶđệ tử Đạiềtông môn trẻítuổi như thếἷkết Anh sẽído sư mônủbảo hộ, mởẵpháp trận, chỉứcó đệ tửìdo tán tu)dạy mới tựửmình chịu đựngầthiên kiếp.
Hôm nay,(thầy nàng chếtḷrồi, nàng càngĩkhông có người:chỉ dẫn, khôngừbiết chuyến nàyụlà phúc hayợlà họa.
Có điềuĩcướp Ngọc LinhľLung mới làìchuyện quan trọngêhôm nay, nhữngằchuyện khác đềuậlà chuyện nhỏ.ốĐám người khôngịquan tâm nhiều,ẵbắt đầu kiểm,tra đối phương.
“Vừaớnãy ta vàầThẩm chưởng mônỗvẫn luôn ởįcùng nhau.” NinhỳBất Ngôn tựĪchứng minh trongɪsạch trước tiên.
“Taĩvà Quân thiếuìchủ dây dưađđánh nhau.” LiễuĮPhi Nhứ bìnhἷtĩnh thản nhiên°nói.
Lúc đám ngườiîlần lượt kiểmùtra, Tần UyểnắUyển và TạЇCô Đường đangľkhiêng quan tài,ưtỏ vẻ trấnấtĩnh đi raỉngoài.
Một con kiếnỉnhỏ âm thầmĩbò lên vaiḽTạ Cô Đường,ỏnhỏ giọng gọi:ĩ“Tạ đạo quân.”ɩ
Tạ Cô Đườngăbiết đây làἱNam Phong. Yịkhẽ đáp một}tiếng, truyền âmãcho Nam Phong:ắ“Giản đạo quânĪthế nào?”
“Cònỉsống.”
Nghe nóiòthế, Tạ CôἵĐường thở phào.
Cũngľchính lúc này,ảđám người bênĩcạnh kiểm traáxong, chợt nhậnỉra một vấnἱđề.
Quân Thù quátặlớn: “Đợi đã!”ả
Tần Uyển Uyểnɩvà Tạ CôĪĐường dừng bước,ănghe thấy QuânἷThù chất vấn:ớ“Tạ Cô Đường,íkhông phải ngươiụchết rồi sao?!”í
Lúc Quân ThùÏnhận ra chuyện‹này, tất cảịmọi người gầnàđó đều bừngḷtỉnh. Liễu PhiịNhứ sửng sốtἲhỏi: “Đúng vậy,đTạ Cô Đường,ĩkhông phải cậuủchết rồi sao?”ú
“Tạ tiểu hữu?”ἷ
Ninh Bất Ngônãmở to mắtệnói: “Cậu…”
“Đâyãchỉ là mộtîmưu kế củaừta.” Tạ CôưĐường buông quanẫtài, hành lễîvới đám người,ệđiềm tĩnh chânịthành nói: “Taịvà Giản đạoịquân tình nhưỳthủ túc. Phápἱlực y thấpắkém, sau khiêbị ma đầuỉnhìn trúng, taãtự biết khôngẫthể cứu giúp,õlại sợ chưàvị không chịuìra tay nênặmới nói dối.”ı
“Nhưng…” Liễu PhiùNhứ khó hiểuáhỏi: “Vì saoỉcậu phải giảịchết?”
“Bởi vìăta còn phảiúđi cứu Tầnăcô nương, khôngïthể cùng điỵcứu người vớiîchư vị đạoủquân. Ta sợἶta không đi,ĩchư vĩ sẽựnghĩ đây là[đầm rồng hang}hổ, không chịuḻđi.”
“Nếu GiảnïHành Chi vàīngươi tình nhưἲthủ túc, hắnàgặp nguy hiểmÍđến tính mạng,ívì sao ngươiļlựa chọn cứuẽTần cô nươngửmà không phảiïcứu Giản Hành:Chi?”
Quân Thùỏnheo mắt, vẫnĩcòn nghi ngờ.ɪTạ Cô Đườngằquay đầu nhìnĩTần Uyển Uyển,Iánh mắt trànũđầy thâm tình.
TầnửUyển Uyển bịửnhìn một phát,įnhịp tim bấtễchợt tăng vọt.ỳNàng chưa bao]giờ cảm nhậnɪđược loại cảmỹgiác tình yêuÍsống chết khôngầrời từ ánhômắt một ngườiìthế này.
Khoảnh khắcỵđó, nàng cảmữthấy người trướcḻmặt không phảiõTạ Cô Đườngẻmà là Jackátrong Titanic.
“Đó làĩđương nhiên.” Tạ°Cô Đường nghiêm‹túc đáp: “Tìnhỗcảm của taýđối với Tầnἵcô nương sâuộsắc hơn Giảnĩđạo quân.”
Đámɩngười bị logicẳkhông chê vàoîđâu được nàyầđánh bại.
Thật lâuớsau, Liễu PhiìNhứ khẽ nói:ɩ“Vậy là cậuõnhìn trúng đồỉđệ của huynhíđệ cậu, ngayậlúc y trongЇtình thế sinh{tử, cậu némạy cho chúngồta cứu, cònÎmình tự điĺtìm cô nươngịsao?”
Lời nàyẽnói ra, mọiíngười liền biếtđvì sao TạíCô Đường cốìsức giữ imềlặng. Đây rõýràng là giậuịđổ bìm leo!
Mọiíngười nhìn gươngἶmặt Tần Uyển,Uyển, lại nhìníTạ Cô Đường,ặlại nhìn quanữtài bên cạnhḷbọn họ, lậpấtức dâng trànḻkhinh bỉ đốiữvới Tạ CôĩĐường.
Nhưng xuất phátắtừ mục đíchõthận trọng, ThẩmìTri Minh vẫnàmở miệng: “Bấtểkể thế nào,ĩtrước khi tìmúđược Ngọc LinhỵLung, các ngườiỹkhông được phépİđi.”
“Nhưng ta¹sắp sửa kếtìAnh.”
Tần UyểnưUyển nhíu mày:í“Ông có chắc°muốn ta ởẵlại không?”
“Vậyâcô đi đi.”ĩ
Thẩm Tri Minhặnói một cáchḹlạnh lùng: “Quanἵtài sư phụúcô và TạỉCô Đường ởịlại.”
“Sư phụứta đã chếtưtại đây, taỳsẽ không đểịngười đơn độc:ở lại! Taïđã để ngườiạmột mình ở]đây nhận lấyìcái chết, taýsẽ không baoЇgiờ vứt bỏīngười nữa!”
Tần Uyển Uyển dâng tràn căm phẫn: “Ông muốn ta ở lại, vậy ta ở lại đây kết Anh. Các người muốn đánh thì đánh, tự nhiên!”
Giản Hành Chi lên tiếng: “Nhưng sư phụ ta nói đau thì nhịn, khổ thì chịu, quen rồi sẽ không sao nữa.”
Thẩm Tri Minh quát lớn, Liễu Phi Nhứ ho khẽ, nhắc nhở: “Thẩm đạo quân, đây không phải thiên kiếp bình thường. Cô nương này, ghê gớm đấy.”
Cách quang kiếm dày đặc, Giản Hành Chi hỉ bào nhuốm máu, áo đỏ phần phật.
Dứt lời, một tiếng trời gầm vang lên trên đầu, đám người nhận ra hẳn đây không phải thiên lôi bình thường.
“Đồ đệ của bổn tọa…” Giọng Giản Hành Chi lạnh lẽo vang lên: “Không tới phiên đám chó gà sứt sẹo các người tới quấy nhiễu.”
Tất cả chần chờ, nhìn thái độ Tần Uyển Uyển kiên quyết ngồi dưới đất. Sau một hồi lưỡng lự, Thẩm Tri Minh mím môi: “Vậy cô mang thi thể sư phụ cô đi, để Tạ Cô Đường ở lại.”
Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay nàng, hai người lưu chuyển linh lực qua toàn thân nhau giống như lần kết Đan trước.
“Ông đừng hòng!”
Nhưng động tác Giản Hành Chi nhanh hơn, y lấy thủ làm công, đâm thẳng về phía Thẩm Tri Minh!
Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Tạ đạo quân đối với ta tình sâu như biển, sao ta có thể để y ở lại một mình. Sư phụ ta chết rồi…” Tần Uyển Uyển rưng rưng nước mắt đứng dậy, bước tới nắm tay Tạ Cô Đường: “Ta chỉ còn lại Tạ lang. Ta sẽ kết Anh ở đây! Tất cả chết chung đi!”
Thẩm Tri Minh không đáp. Sau một hồi trầm mặc, ông ta đột ngột ra tay!
Nghe tiếng “Tạ lang”, Giản Hành Chi hơi khó chịu, cảm thấy cô gái nhỏ thật dễ bị lừa. Lão thất phu Tạ Cô Đường này, mấy trăm tuổi rồi còn muốn lừa gạt cô gái nhỏ, khốn kiếp!
Trong cơn đau đớn dữ dội, Tần Uyển Uyển gian nan mở mắt, nhìn thấy thanh niên vẻ mặt điềm tĩnh giữa quầng sáng trắng.
Tần Uyển Uyển ngồi xuống, giơ tay niệm quyết: “Ta đây sẽ kết Anh!”
“Ông đừng hòng!”
“Đợi đã!”
Chờ sau khi bọn họ bỏ đi, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường bị thương cách đó không xa: “Nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Tri Minh quát lớn, Liễu Phi Nhứ ho khẽ, nhắc nhở: “Thẩm đạo quân, đây không phải thiên kiếp bình thường. Cô nương này, ghê gớm đấy.”
Tần Uyển Uyển ngồi xuống, giơ tay niệm quyết: “Ta đây sẽ kết Anh!”
Cuồng phong cuốn hỉ phục tung bay, Giản Hành Chi lạnh giọng ra lệnh: “Nam Phong hộ pháp. Bắc Thành, dẫn thiên lôi độ kiếp.”
Tần Uyển Uyển đã tôi thể, còn Giản Hành Chi mới bắt đầu Tôi thể. Bọn họ hóa sấm sét thành linh lực gột rửa toàn thân. Tần Uyển Uyển vốn đau đến mức sắp chịu đựng hết nổi, nhưng không biết sao Giản Hành Chi vừa tới, đau đớn đã giảm đi rất nhiều, không tới mức không chịu được.
Thẩm Tri Minh không đáp. Sau một hồi trầm mặc, ông ta đột ngột ra tay!
Tất cả chần chờ, nhìn thái độ Tần Uyển Uyển kiên quyết ngồi dưới đất. Sau một hồi lưỡng lự, Thẩm Tri Minh mím môi: “Vậy cô mang thi thể sư phụ cô đi, để Tạ Cô Đường ở lại.”
Linh lực kỳ Độ Kiếp đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường vung kiếm vạch một nhát, chắn kiếm Thẩm Tri Minh, quần lấy nhau.
Dứt lời, tiêu ngọc của Quân Thù và bướm hoa của Liễu Phi Nhứ cùng nhau đánh về phía Tạ Cô Đường. Khoảnh khắc Tạ Cô Đường lui về chống đỡ, trường kiếm Thẩm Tri Minh bất ngờ tấn công tới trước mặt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cầm kiếm đợi sẵn. Giây phút trường kiếm của Thẩm Tri Minh chém tới trước mặt, quan tài đột ngột nổ tung, thanh niên mặc hỉ bào nhảy từ trong quan tài ra, trượt theo tay Tần Uyển Uyển đoạt kiếm, va đập mạnh với Thẩm Tri Minh.
Nghe tiếng “Tạ lang”, Giản Hành Chi hơi khó chịu, cảm thấy cô gái nhỏ thật dễ bị lừa. Lão thất phu Tạ Cô Đường này, mấy trăm tuổi rồi còn muốn lừa gạt cô gái nhỏ, khốn kiếp!
Linh lực kỳ Độ Kiếp đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường vung kiếm vạch một nhát, chắn kiếm Thẩm Tri Minh, quần lấy nhau.
Thẩm Tri Minh hao tổn quá nửa sức lức trong trận giao chiến ban nãy, nhưng dù sao cũng đã nhảy lên một đại cảnh giới, hai người giao chiến, Tạ Cô Đường vẫn cảm thấy ngực mình chấn động. Y ngoan cường chắn trước mặt Thẩm Tri Minh, lạnh giọng hỏi: “Thẩm chưởng môn có ý gì?”
“Bảo cô ta đi mà không đi, cứ phải kết Anh ở đây.”
Tạ Cô Đường vội lên tiếng: “Tiền bối…”
“Con đường tu hành đều đau như thế.”
“Đợi đã!”
Giọng Thẩm Tri Minh lạnh lẽo: “Vậy chi bằng giết.”
“Bảo cô ta đi mà không đi, cứ phải kết Anh ở đây.”
Dứt lời, tiêu ngọc của Quân Thù và bướm hoa của Liễu Phi Nhứ cùng nhau đánh về phía Tạ Cô Đường. Khoảnh khắc Tạ Cô Đường lui về chống đỡ, trường kiếm Thẩm Tri Minh bất ngờ tấn công tới trước mặt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cầm kiếm đợi sẵn. Giây phút trường kiếm của Thẩm Tri Minh chém tới trước mặt, quan tài đột ngột nổ tung, thanh niên mặc hỉ bào nhảy từ trong quan tài ra, trượt theo tay Tần Uyển Uyển đoạt kiếm, va đập mạnh với Thẩm Tri Minh.
Thẩm Tri Minh dùng linh lực chống đỡ. Tia sét thứ hai sắp đánh xuống, Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù: “Quân Thù, đi!”
Cuồng phong cuốn hỉ phục tung bay, Giản Hành Chi lạnh giọng ra lệnh: “Nam Phong hộ pháp. Bắc Thành, dẫn thiên lôi độ kiếp.”
Dứt lời, một pháp trận của Giản Hành Chi đáp xuống dưới chân Tần Uyển Uyển, nàng không hề do dự nói: “Vâng, sư phụ.”
Thẩm Tri Minh bất đắc dĩ phải xoay lại chắn, cũng ngay lúc này, thế cục lập tức xoay chuyển.
Giọng Thẩm Tri Minh lạnh lẽo: “Vậy chi bằng giết.”
Tạ Cô Đường tránh né roi dài của Liễu Phi Nhứ, muốn nói gì đó. Nhưng nhớ tới một kiếm chống trời của Giản Hành Chi trong Mật cảnh ban đầu, y bèn nuốt mọi lời nói trở về.
“Đau.”
Phạm vị hoạt động của kiếm Giản Hành Chi rất nhỏ, hầu như đều đánh về phía mặt của Thẩm Tri Minh. Bởi vì phạm vi hoạt động nhỏ cho nên kiếm rất nhanh, giống như mưa rào xen lẫn cuồng phong đổ ập xuống, không cho người khác bất cứ cơ hội ngơi nghỉ.
Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân dưới đất, bắt đầu dẫn sấm, tiếng sấm rền vang trên trời.
Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Tạ đạo quân đối với ta tình sâu như biển, sao ta có thể để y ở lại một mình. Sư phụ ta chết rồi…” Tần Uyển Uyển rưng rưng nước mắt đứng dậy, bước tới nắm tay Tạ Cô Đường: “Ta chỉ còn lại Tạ lang. Ta sẽ kết Anh ở đây! Tất cả chết chung đi!”
Sắc mặt Thẩm Tri Minh đại biến, mặc kệ Giản Hành Chi, chĩa kiếm về phía Tần Uyển Uyển.
Lúc này toàn thân Giản Hành Chi đều là máu, sấm sét chạy tán loạn khắp người y, cảm giác gân mạch và mạch máu dường như sắp nổ tung. Y cấp tốc vận hành tâm pháp Xuân Sinh, lia mắt nhìn đám người bốn phía còn đang quan sát Tần Uyển Uyển và y. Giản Hành Chi không nói lời nào, giơ tay phóng kiếm, dẫn nhập tia sét thứ ba, một kiếm hóa vạn kiếm, nổ tung giữa không trung như pháo hoa, bất ngờ tấn công tất cả những người xung quanh.
Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân dưới đất, bắt đầu dẫn sấm, tiếng sấm rền vang trên trời.
Nhưng động tác Giản Hành Chi nhanh hơn, y lấy thủ làm công, đâm thẳng về phía Thẩm Tri Minh!
Tần Uyển Uyển muốn khóc, muốn tìm kiếm sự an ủi từ nơi Giản Hành Chi. Y khựng lại chốc lát, mở mắt: “Con nhịn không được thì có thể làm gì? Ta trừ đánh con, cũng không có cách nào giúp con. Con còn chịu nổi không?”
Dứt lời, một tiếng trời gầm vang lên trên đầu, đám người nhận ra hẳn đây không phải thiên lôi bình thường.
Thẩm Tri Minh bất đắc dĩ phải xoay lại chắn, cũng ngay lúc này, thế cục lập tức xoay chuyển.
Phạm vị hoạt động của kiếm Giản Hành Chi rất nhỏ, hầu như đều đánh về phía mặt của Thẩm Tri Minh. Bởi vì phạm vi hoạt động nhỏ cho nên kiếm rất nhanh, giống như mưa rào xen lẫn cuồng phong đổ ập xuống, không cho người khác bất cứ cơ hội ngơi nghỉ.
Nàng không nên hi vọng đổi lấy bất cứ sự dịu dàng nào nơi y. Xin lỗi, là nàng sai rồi.
Đáng sợ hơn là giác ngộ sâu sắc đối với Thiên Đạo trong kiếm ý kia, với kiếm tu mà nói, đây đúng là uy áp vô hình. Mặc dù hai người đã vượt qua hai đại cảnh giới, nhưng dưới thế kiếm cuồng phong bạo vũ, Thẩm Tri Minh bất chợt bị ép lùi hai bước!
Đáng sợ hơn là giác ngộ sâu sắc đối với Thiên Đạo trong kiếm ý kia, với kiếm tu mà nói, đây đúng là uy áp vô hình. Mặc dù hai người đã vượt qua hai đại cảnh giới, nhưng dưới thế kiếm cuồng phong bạo vũ, Thẩm Tri Minh bất chợt bị ép lùi hai bước!
“Ta không nhịn được thì sao?”
Cũng ngay lúc đó, tiếng sấm gầm thét bên trên, kinh lôi như cự long điên cuồng giáng xuống, nổ tung vách đá trên đầu bọn họ, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển!
Sấm sét chấn động khiến tất cả đám người né tránh theo bản năng. Trường kiếm Giản Hành Chi chỉ thẳng lên trời, Uyên Ngưng trong tay hấp thụ sấm sét, xoèn xoẹt truyền qua cơ thể y. Giản Hành Chi lấy kiếm làm roi quất mạnh về phía Thẩm Tri Minh.!
Thẩm Tri Minh dùng linh lực chống đỡ. Tia sét thứ hai sắp đánh xuống, Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù: “Quân Thù, đi!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Lúc này Giản Hành Chi lại lấy kiếm dẫn sấm, quất thẳng về phía Quân Thù!
Thẩm Tri Minh vốn đã tránh thoát, nhưng nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ xông lên trước che chắn cho Quân Thù. Sấm sét và linh lực va chạm, ông ta nôn ra một búng máu.
Lúc này toàn thân Giản Hành Chi đều là máu, sấm sét chạy tán loạn khắp người y, cảm giác gân mạch và mạch máu dường như sắp nổ tung. Y cấp tốc vận hành tâm pháp Xuân Sinh, lia mắt nhìn đám người bốn phía còn đang quan sát Tần Uyển Uyển và y. Giản Hành Chi không nói lời nào, giơ tay phóng kiếm, dẫn nhập tia sét thứ ba, một kiếm hóa vạn kiếm, nổ tung giữa không trung như pháo hoa, bất ngờ tấn công tất cả những người xung quanh.
Tu sĩ cầm đao không thể nào chống lại, lập tức bị giết chết tại chỗ. Đám người Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn chạy thục mạng. Thẩm Tri Minh được Quân Thù kéo đi, nhắm nơi xa chạy như bay.
Cách quang kiếm dày đặc, Giản Hành Chi hỉ bào nhuốm máu, áo đỏ phần phật.
“Tất cả cút hết cho bổn tọa!”
“Đồ đệ của bổn tọa…” Giọng Giản Hành Chi lạnh lẽo vang lên: “Không tới phiên đám chó gà sứt sẹo các người tới quấy nhiễu.”
Nhưng y còn chưa nói hết, Giản Hành Chi đã bước vào trong.
“Tất cả cút hết cho bổn tọa!”
Sấm sét chấn động khiến tất cả đám người né tránh theo bản năng. Trường kiếm Giản Hành Chi chỉ thẳng lên trời, Uyên Ngưng trong tay hấp thụ sấm sét, xoèn xoẹt truyền qua cơ thể y. Giản Hành Chi lấy kiếm làm roi quất mạnh về phía Thẩm Tri Minh.!
Phi kiếm tựa như cảm nhận được sự tức giận của Giản Hành Chi, đuổi thẳng theo đám người Thẩm Tri Minh.
Tu sĩ cầm đao không thể nào chống lại, lập tức bị giết chết tại chỗ. Đám người Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn chạy thục mạng. Thẩm Tri Minh được Quân Thù kéo đi, nhắm nơi xa chạy như bay.
Chờ sau khi bọn họ bỏ đi, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường bị thương cách đó không xa: “Nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, y xoay người, bước vào trong sấm sét.
Dứt lời, y xoay người, bước vào trong sấm sét.
Tạ Cô Đường vội lên tiếng: “Tiền bối…”
“Còn.”
Nhưng y còn chưa nói hết, Giản Hành Chi đã bước vào trong.
Dứt lời, một pháp trận của Giản Hành Chi đáp xuống dưới chân Tần Uyển Uyển, nàng không hề do dự nói: “Vâng, sư phụ.”
Sấm sét như cự long vẫn luôn đánh lên người Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, ngồi xếp bằng xuống.
Trong cơn đau đớn dữ dội, Tần Uyển Uyển gian nan mở mắt, nhìn thấy thanh niên vẻ mặt điềm tĩnh giữa quầng sáng trắng.
Nàng đột nhiên hơi tủi thân: “Sư phụ, đau quá.”
Giản Hành Chi vẫn luôn điềm tĩnh, Tần Uyển Uyển trái lại run run. Qua hồi lâu, nàng không nhịn được mở miệng: “Sư phụ, người không đau sao?”
“Con đường tu hành đều đau như thế.”
Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay nàng, hai người lưu chuyển linh lực qua toàn thân nhau giống như lần kết Đan trước.
Tần Uyển Uyển đã tôi thể, còn Giản Hành Chi mới bắt đầu Tôi thể. Bọn họ hóa sấm sét thành linh lực gột rửa toàn thân. Tần Uyển Uyển vốn đau đến mức sắp chịu đựng hết nổi, nhưng không biết sao Giản Hành Chi vừa tới, đau đớn đã giảm đi rất nhiều, không tới mức không chịu được.
Tần Uyển Uyển dâng tràn căm phẫn: “Ông muốn ta ở lại, vậy ta ở lại đây kết Anh. Các người muốn đánh thì đánh, tự nhiên!”
Giản Hành Chi vẫn luôn điềm tĩnh, Tần Uyển Uyển trái lại run run. Qua hồi lâu, nàng không nhịn được mở miệng: “Sư phụ, người không đau sao?”
“Đau.”
Giản Hành Chi lên tiếng: “Nhưng sư phụ ta nói đau thì nhịn, khổ thì chịu, quen rồi sẽ không sao nữa.”
“Ta không nhịn được thì sao?”
Tần Uyển Uyển muốn khóc, muốn tìm kiếm sự an ủi từ nơi Giản Hành Chi. Y khựng lại chốc lát, mở mắt: “Con nhịn không được thì có thể làm gì? Ta trừ đánh con, cũng không có cách nào giúp con. Con còn chịu nổi không?”
Sấm sét như cự long vẫn luôn đánh lên người Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, ngồi xếp bằng xuống.
Tần Uyển Uyển: “…”
“Còn.”
Tần Uyển Uyển rưng rưng đáp.
Nàng không nên hi vọng đổi lấy bất cứ sự dịu dàng nào nơi y. Xin lỗi, là nàng sai rồi.
Giản Hành Chi được tiểu thế giới này tôi luyện bớt ngông rồi kìa, biết suy nghĩ hơn rồi ấy chứ.
Tình nghĩa anh em có chắc bền lâu, đứng trước tình yêu thì nó chỉ…
Anh cũng có ít tuổi đâu mà nói vậy hả.
Anh iu mặc hỉ phục mà cũng ngầu vậy nữa~~~
Sao có cảm giác cây kiếm đó hợp với anh hơn nữa nhỉ?
Chời ơi tự nhiên anh ngầu quá em hông quen ?
Thích ghê á chời, hi vọng anh mạnh lên lẹ lẹ quánh nhau cho nó đã hehe
Chúa phá mood gọi tên Giản Hành Chiiiiiii
tình sư đồ cảm lạnh quá :)))
Tạ Cô Đường chưa gì đã thấy hài kịch rồi đó