Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 43

Chương 43

Tất cả cút xa một chút cho bổn tọa!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giây phút nghe nói thế, phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Uyển Uyển là:

Y còn sống?

Sau đó nàng mới sực tỉnh —— Y còn dám sống?

Nàng vì y mà mạng cũng sắp tiêu tùng, y chết thì thôi, bây giờ còn dám sống?!

Đôi tay giao nhau khôngh có btc cm đngnào, ch cókích đng cuncht nm đmÏmun đp nátɨquan tài, chônĮy luôn.

Cũng mayédưi s dnfdt linh khíca Gin HànhChi, đau đnİtrong gân mchòca nàng dngim bt, khiếnìđu óc nàngtnh táo hơn.Nàng cm kiếmũđng ti ch,hi thăm GinfHành Chi: “Ngưi³ bên tronglàm gì?”

Theoílý, vi tínhɪcách anh traiđu húi cua(*)õGin Hành Chi,ɩtrong kiu trưnghp hn chiếnnày, chng phiy nên kíchíđng liu mngsao?

(*) Ám chàcon lng mt,vì trên đunó có nhúmlông trng, trônghơi ging tóchúi cua. Đâylà mt trongs ít đngưvt dám trmīmi ca báo,ĩtn công rnīđc, thm chíđb rn đccn nhưng chbt tnh chľkhông có chuynêgì. Cho nênĪcm t nàyđưc dùng đıch nhng ngưiĮkhông s tri,úkhông s đtɨ.

Nhưng Gin HànhfChi li vưtýngoài lý tríīnói cho nàngbiết: “Ta trmđưc Ngc LinhLung ri, tìmcơ hi nhanhIchóng rút lui.”

Lòng Tn Uyn,Uyn git thót,ngoài mt khôngbiu hin, đimtĩnh nhìn đámngưi bn phía,ím ming khng,đnh: “Chc chnsư ph tachết ri, ta¸không cm nhnļđưc khí tcica ngưi.”

Cóvài sư đ]s có binêpháp cm ngīđc bit. Đámóngưi nhìn quantài b cmếđy đao bên(cnh, chng lyálàm l.

Thanh niêncm đao thybn h nóichuyn, quát ln:“Có phi cô{ly Ngc LinhLung hay không?!”

“Ngc Linh Lung?íV mt Tn:Uyn Uyn mngr: “Ngc LinhòLung xut thếsao?”

Li nàyÎkhiến mi ngưibuông b cnhgiác, dù saoĬTn Uyn Uynxut hin saukhi Ngc LinhLung biến mt,ĩhn Ngc LinhLung nm trongftay nhng ngưi đây.

Năm ngưi}bt đu hoàiïnghi nhìn điphương. Tn UynUyn cm giácGin Hành Chiĩtm thi chnhìlý linh khíícho nàng xong,bèn cm kiếmđưa mt nhìningưi đàn ôngâduy nht cmáđao: “Là ngươi²giết sư phıta?”

Ngưi cmđao không nói.Hn nhn ralinh khí đãéb Tn UynUyn rút sch,ìhin nay hn]không có gìîđ cy vào,îvì vy khôngídám ngang ngưc.

TnĪUyn Uyn giơ¸kiếm, ch vàoáhn: “Hôm nayta còn cóļchuyn, trưc tiênh táng sư°ph. Đi ngàysau, ta ttïly máu trmáu, ăn miếngtr miếng!”

Dtĩli, Tn UynèUyn quay đu,bi thương khiêngquan tài, rahiu vi TiCô Đưng: “Tjđo quân, chúngfta đi.”

ĐámÏngưi sng s,īkhông ng TníUyn Uyn điɨnhanh thế. Saukhi l m cm giácơđưc thiên lôi)ngưng t bênãtrên, đám ngưiêcht hiu eÎrng cô nương¹này sp kếtɩAnh. Nếu chuthiên lôi đây, không nhngãgây phin phccho mi ngưi,nói không chngĩcòn tan thànhtro bi.

Đám ngưinht thi cmưkhái. Thông thưngđ t Đitông môn trítui như thếkết Anh sído sư mônbo h, mpháp trn, chcó đ tìdo tán tu)dy mi tmình chu đngthiên kiếp.

Hôm nay,(thy nàng chếtri, nàng càngĩkhông có ngưi:ch dn, khôngbiết chuyến nàylà phúc haylà ha.

Có điuĩcưp Ngc LinhľLung mi làìchuyn quan trngêhôm nay, nhngchuyn khác đulà chuyn nh.Đám ngưi khôngquan tâm nhiu,bt đu kim,tra đi phương.

Vanãy ta vàThm chưng mônvn luôn įcùng nhau.” NinhBt Ngôn tĪchng minh trongɪsch trưc tiên.

“Taĩvà Quân thiếuìch dây dưađđánh nhau.” LiuĮPhi Nh bìnhtĩnh thn nhiên°nói.

Lúc đám ngưiîln lưt kimùtra, Tn UynUyn và TЇCô Đưng đangľkhiêng quan tài,ưt v trntĩnh đi rangoài.

Mt con kiếnnh âm thmĩbò lên vaiT Cô Đưng,nh ging gi:ĩ“T đo quân.”ɩ

T Cô Đưngăbiết đây làNam Phong. Ykh đáp mt}tiếng, truyn âmãcho Nam Phong:“Gin đo quânĪthế nào?”

“Cònsng.”

Nghe nóiòthế, T CôĐưng th phào.

Cũngľchính lúc này,đám ngưi bênĩcnh kim traáxong, cht nhnra mt vnđ.

Quân Thù quátln: “Đi đã!”

Tn Uyn Uynɩvà T CôĪĐưng dng bưc,ănghe thy QuânThù cht vn:“T Cô Đưng,íkhông phi ngươichết ri sao?!”í

Lúc Quân ThùÏnhn ra chuynnày, tt cmi ngưi gnàđó đu bngtnh. Liu PhiNh sng sthi: “Đúng vy,đT Cô Đưng,ĩkhông phi cuchết ri sao?”ú

“T tiu hu?”

Ninh Bt Ngônãm to mtnói: “Cu…

Đâyãch là mtîmưu kế cata.” T CôưĐưng buông quantài, hành lîvi đám ngưi,đim tĩnh chânthành nói: “Tavà Gin đoquân tình nhưth túc. Pháplc y thpkém, sau khiêb ma đunhìn trúng, taãt biết khôngth cu giúp,õli s chưàv không chuìra tay nênmi nói di.”ı

Nhưng… Liu PhiùNh khó hiuáhi: “Vì saocu phi gichết?”

“Bi vìăta còn phiúđi cu Tnăcô nương, khôngïth cùng đicu ngưi viîchư v đoquân. Ta sta không đi,ĩchư vĩ snghĩ đây là[đm rng hang}h, không chuđi.”

“Nếu GinïHành Chi vàīngươi tình nhưth túc, hnàgp nguy himÍđến tính mng,ívì sao ngươiļla chn cuTn cô nươngmà không phiïcu Gin Hành:Chi?”

Quân Thùnheo mt, vnĩcòn nghi ng.ɪT Cô Đưngquay đu nhìnĩTn Uyn Uyn,Iánh mt trànũđy thâm tình.

TnUyn Uyn bnhìn mt phát,įnhp tim btcht tăng vt.Nàng chưa bao]gi cm nhnɪđưc loi cmgiác tình yêuÍsng chết khôngri t ánhômt mt ngưiìthế này.

Khonh khcđó, nàng cmthy ngưi trưcmt không phiõT Cô Đưngmà là Jackátrong Titanic.

Đó làĩđương nhiên.” T°Cô Đưng nghiêmtúc đáp: “Tìnhcm ca taýđi vi Tncô nương sâusc hơn Ginĩđo quân.”

Đámɩngưi b logickhông chê vàoîđâu đưc nàyđánh bi.

Tht lâusau, Liu PhiìNh kh nói:ɩVy là cuõnhìn trúng đđ ca huynhíđ cu, ngaylúc y trongЇtình thế sinh{t, cu némy cho chúngta cu, cònÎmình t điĺtìm cô nươngsao?”

Li nàynói ra, miíngưi lin biếtđvì sao TíCô Đưng cìsc gi imlng. Đây rõýràng là giuđ bìm leo!

Miíngưi nhìn gươngmt Tn Uyn,Uyn, li nhìníT Cô Đưng,li nhìn quantài bên cnhbn h, lptc dâng trànkhinh b đivi T CôĩĐưng.

Nhưng xut phátt mc đíchõthn trng, ThmìTri Minh vnàm ming: “Btk thế nào,ĩtrưc khi tìmúđưc Ngc LinhLung, các ngưikhông đưc phépİđi.”

Nhưng ta¹sp sa kếtìAnh.”

Tn UynưUyn nhíu mày:íÔng có chc°mun ta li không?”

Vyâcô đi đi.”ĩ

Thm Tri Minhnói mt cáchlnh lùng: “Quantài sư phúcô và TCô Đưng li.”

“Sư phta đã chếtưti đây, tas không đngưi đơn đc: li! Taïđã đ ngưimt mình ]đây nhn lyìcái chết, taýs không baoЇgi vt bīngưi na!”

Tần Uyển Uyển dâng tràn căm phẫn: “Ông muốn ta ở lại, vậy ta ở lại đây kết Anh. Các người muốn đánh thì đánh, tự nhiên!”

Giản Hành Chi lên tiếng: “Nhưng sư phụ ta nói đau thì nhịn, khổ thì chịu, quen rồi sẽ không sao nữa.”

Thẩm Tri Minh quát lớn, Liễu Phi Nhứ ho khẽ, nhắc nhở: “Thẩm đạo quân, đây không phải thiên kiếp bình thường. Cô nương này, ghê gớm đấy.”

Cách quang kiếm dày đặc, Giản Hành Chi hỉ bào nhuốm máu, áo đỏ phần phật.

Dứt lời, một tiếng trời gầm vang lên trên đầu, đám người nhận ra hẳn đây không phải thiên lôi bình thường.

“Đồ đệ của bổn tọa…” Giọng Giản Hành Chi lạnh lẽo vang lên: “Không tới phiên đám chó gà sứt sẹo các người tới quấy nhiễu.”

Tất cả chần chờ, nhìn thái độ Tần Uyển Uyển kiên quyết ngồi dưới đất. Sau một hồi lưỡng lự, Thẩm Tri Minh mím môi: “Vậy cô mang thi thể sư phụ cô đi, để Tạ Cô Đường ở lại.”

Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay nàng, hai người lưu chuyển linh lực qua toàn thân nhau giống như lần kết Đan trước.

“Ông đừng hòng!”

Nhưng động tác Giản Hành Chi nhanh hơn, y lấy thủ làm công, đâm thẳng về phía Thẩm Tri Minh!

Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Tạ đạo quân đối với ta tình sâu như biển, sao ta có thể để y ở lại một mình. Sư phụ ta chết rồi…” Tần Uyển Uyển rưng rưng nước mắt đứng dậy, bước tới nắm tay Tạ Cô Đường: “Ta chỉ còn lại Tạ lang. Ta sẽ kết Anh ở đây! Tất cả chết chung đi!”

Thẩm Tri Minh không đáp. Sau một hồi trầm mặc, ông ta đột ngột ra tay!

Nghe tiếng “Tạ lang”, Giản Hành Chi hơi khó chịu, cảm thấy cô gái nhỏ thật dễ bị lừa. Lão thất phu Tạ Cô Đường này, mấy trăm tuổi rồi còn muốn lừa gạt cô gái nhỏ, khốn kiếp!

Trong cơn đau đớn dữ dội, Tần Uyển Uyển gian nan mở mắt, nhìn thấy thanh niên vẻ mặt điềm tĩnh giữa quầng sáng trắng.

Tần Uyển Uyển ngồi xuống, giơ tay niệm quyết: “Ta đây sẽ kết Anh!”

“Ông đừng hòng!”

“Đợi đã!”

Chờ sau khi bọn họ bỏ đi, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường bị thương cách đó không xa: “Nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Tri Minh quát lớn, Liễu Phi Nhứ ho khẽ, nhắc nhở: “Thẩm đạo quân, đây không phải thiên kiếp bình thường. Cô nương này, ghê gớm đấy.”

Tần Uyển Uyển ngồi xuống, giơ tay niệm quyết: “Ta đây sẽ kết Anh!”

Cuồng phong cuốn hỉ phục tung bay, Giản Hành Chi lạnh giọng ra lệnh: “Nam Phong hộ pháp. Bắc Thành, dẫn thiên lôi độ kiếp.”

Tần Uyển Uyển đã tôi thể, còn Giản Hành Chi mới bắt đầu Tôi thể. Bọn họ hóa sấm sét thành linh lực gột rửa toàn thân. Tần Uyển Uyển vốn đau đến mức sắp chịu đựng hết nổi, nhưng không biết sao Giản Hành Chi vừa tới, đau đớn đã giảm đi rất nhiều, không tới mức không chịu được.

Thẩm Tri Minh không đáp. Sau một hồi trầm mặc, ông ta đột ngột ra tay!

Tất cả chần chờ, nhìn thái độ Tần Uyển Uyển kiên quyết ngồi dưới đất. Sau một hồi lưỡng lự, Thẩm Tri Minh mím môi: “Vậy cô mang thi thể sư phụ cô đi, để Tạ Cô Đường ở lại.”

Linh lực kỳ Độ Kiếp đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường vung kiếm vạch một nhát, chắn kiếm Thẩm Tri Minh, quần lấy nhau.

Dứt lời, tiêu ngọc của Quân Thù và bướm hoa của Liễu Phi Nhứ cùng nhau đánh về phía Tạ Cô Đường. Khoảnh khắc Tạ Cô Đường lui về chống đỡ, trường kiếm Thẩm Tri Minh bất ngờ tấn công tới trước mặt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cầm kiếm đợi sẵn. Giây phút trường kiếm của Thẩm Tri Minh chém tới trước mặt, quan tài đột ngột nổ tung, thanh niên mặc hỉ bào nhảy từ trong quan tài ra, trượt theo tay Tần Uyển Uyển đoạt kiếm, va đập mạnh với Thẩm Tri Minh.

Nghe tiếng “Tạ lang”, Giản Hành Chi hơi khó chịu, cảm thấy cô gái nhỏ thật dễ bị lừa. Lão thất phu Tạ Cô Đường này, mấy trăm tuổi rồi còn muốn lừa gạt cô gái nhỏ, khốn kiếp!

Linh lực kỳ Độ Kiếp đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường vung kiếm vạch một nhát, chắn kiếm Thẩm Tri Minh, quần lấy nhau.

Thẩm Tri Minh hao tổn quá nửa sức lức trong trận giao chiến ban nãy, nhưng dù sao cũng đã nhảy lên một đại cảnh giới, hai người giao chiến, Tạ Cô Đường vẫn cảm thấy ngực mình chấn động. Y ngoan cường chắn trước mặt Thẩm Tri Minh, lạnh giọng hỏi: “Thẩm chưởng môn có ý gì?”

“Bảo cô ta đi mà không đi, cứ phải kết Anh ở đây.”

Tạ Cô Đường vội lên tiếng: “Tiền bối…”

“Con đường tu hành đều đau như thế.”

“Đợi đã!”

Giọng Thẩm Tri Minh lạnh lẽo: “Vậy chi bằng giết.”

“Bảo cô ta đi mà không đi, cứ phải kết Anh ở đây.”

Dứt lời, tiêu ngọc của Quân Thù và bướm hoa của Liễu Phi Nhứ cùng nhau đánh về phía Tạ Cô Đường. Khoảnh khắc Tạ Cô Đường lui về chống đỡ, trường kiếm Thẩm Tri Minh bất ngờ tấn công tới trước mặt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cầm kiếm đợi sẵn. Giây phút trường kiếm của Thẩm Tri Minh chém tới trước mặt, quan tài đột ngột nổ tung, thanh niên mặc hỉ bào nhảy từ trong quan tài ra, trượt theo tay Tần Uyển Uyển đoạt kiếm, va đập mạnh với Thẩm Tri Minh.

Thẩm Tri Minh dùng linh lực chống đỡ. Tia sét thứ hai sắp đánh xuống, Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù: “Quân Thù, đi!”

Cuồng phong cuốn hỉ phục tung bay, Giản Hành Chi lạnh giọng ra lệnh: “Nam Phong hộ pháp. Bắc Thành, dẫn thiên lôi độ kiếp.”

Dứt lời, một pháp trận của Giản Hành Chi đáp xuống dưới chân Tần Uyển Uyển, nàng không hề do dự nói: “Vâng, sư phụ.”

Thẩm Tri Minh bất đắc dĩ phải xoay lại chắn, cũng ngay lúc này, thế cục lập tức xoay chuyển.

Giọng Thẩm Tri Minh lạnh lẽo: “Vậy chi bằng giết.”

Tạ Cô Đường tránh né roi dài của Liễu Phi Nhứ, muốn nói gì đó. Nhưng nhớ tới một kiếm chống trời của Giản Hành Chi trong Mật cảnh ban đầu, y bèn nuốt mọi lời nói trở về.

“Đau.”

Phạm vị hoạt động của kiếm Giản Hành Chi rất nhỏ, hầu như đều đánh về phía mặt của Thẩm Tri Minh. Bởi vì phạm vi hoạt động nhỏ cho nên kiếm rất nhanh, giống như mưa rào xen lẫn cuồng phong đổ ập xuống, không cho người khác bất cứ cơ hội ngơi nghỉ.

Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân dưới đất, bắt đầu dẫn sấm, tiếng sấm rền vang trên trời.

Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Tạ đạo quân đối với ta tình sâu như biển, sao ta có thể để y ở lại một mình. Sư phụ ta chết rồi…” Tần Uyển Uyển rưng rưng nước mắt đứng dậy, bước tới nắm tay Tạ Cô Đường: “Ta chỉ còn lại Tạ lang. Ta sẽ kết Anh ở đây! Tất cả chết chung đi!”

Sắc mặt Thẩm Tri Minh đại biến, mặc kệ Giản Hành Chi, chĩa kiếm về phía Tần Uyển Uyển.

Lúc này toàn thân Giản Hành Chi đều là máu, sấm sét chạy tán loạn khắp người y, cảm giác gân mạch và mạch máu dường như sắp nổ tung. Y cấp tốc vận hành tâm pháp Xuân Sinh, lia mắt nhìn đám người bốn phía còn đang quan sát Tần Uyển Uyển và y. Giản Hành Chi không nói lời nào, giơ tay phóng kiếm, dẫn nhập tia sét thứ  ba, một kiếm hóa vạn kiếm, nổ tung giữa không trung như pháo hoa, bất ngờ tấn công tất cả những người xung quanh.

Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân dưới đất, bắt đầu dẫn sấm, tiếng sấm rền vang trên trời.

Nhưng động tác Giản Hành Chi nhanh hơn, y lấy thủ làm công, đâm thẳng về phía Thẩm Tri Minh!

Tần Uyển Uyển muốn khóc, muốn tìm kiếm sự an ủi từ nơi Giản Hành Chi. Y khựng lại chốc lát, mở mắt: “Con nhịn không được thì có thể làm gì? Ta trừ đánh con, cũng không có cách nào giúp con. Con còn chịu nổi không?”

Dứt lời, một tiếng trời gầm vang lên trên đầu, đám người nhận ra hẳn đây không phải thiên lôi bình thường.

Thẩm Tri Minh bất đắc dĩ phải xoay lại chắn, cũng ngay lúc này, thế cục lập tức xoay chuyển.

Phạm vị hoạt động của kiếm Giản Hành Chi rất nhỏ, hầu như đều đánh về phía mặt của Thẩm Tri Minh. Bởi vì phạm vi hoạt động nhỏ cho nên kiếm rất nhanh, giống như mưa rào xen lẫn cuồng phong đổ ập xuống, không cho người khác bất cứ cơ hội ngơi nghỉ.

Nàng không nên hi vọng đổi lấy bất cứ sự dịu dàng nào nơi y. Xin lỗi, là nàng sai rồi.

Đáng sợ hơn là giác ngộ sâu sắc đối với Thiên Đạo trong kiếm ý kia, với kiếm tu mà nói, đây đúng là uy áp vô hình. Mặc dù hai người đã vượt qua hai đại cảnh giới, nhưng dưới thế kiếm cuồng phong bạo vũ, Thẩm Tri Minh bất chợt bị ép lùi hai bước!

Đáng sợ hơn là giác ngộ sâu sắc đối với Thiên Đạo trong kiếm ý kia, với kiếm tu mà nói, đây đúng là uy áp vô hình. Mặc dù hai người đã vượt qua hai đại cảnh giới, nhưng dưới thế kiếm cuồng phong bạo vũ, Thẩm Tri Minh bất chợt bị ép lùi hai bước!

“Ta không nhịn được thì sao?”

Cũng ngay lúc đó, tiếng sấm gầm thét bên trên, kinh lôi như cự long điên cuồng giáng xuống, nổ tung vách đá trên đầu bọn họ, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển!

Sấm sét chấn động khiến tất cả đám người né tránh theo bản năng. Trường kiếm Giản Hành Chi chỉ thẳng lên trời, Uyên Ngưng trong tay hấp thụ sấm sét, xoèn xoẹt truyền qua cơ thể y. Giản Hành Chi lấy kiếm làm roi quất mạnh về phía Thẩm Tri Minh.!

Thẩm Tri Minh dùng linh lực chống đỡ. Tia sét thứ hai sắp đánh xuống, Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù: “Quân Thù, đi!”

Tần Uyển Uyển: “…”

Lúc này Giản Hành Chi lại lấy kiếm dẫn sấm, quất thẳng về phía Quân Thù!

Thẩm Tri Minh vốn đã tránh thoát, nhưng nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ xông lên trước che chắn cho Quân Thù. Sấm sét và linh lực va chạm, ông ta nôn ra một búng máu.

Lúc này toàn thân Giản Hành Chi đều là máu, sấm sét chạy tán loạn khắp người y, cảm giác gân mạch và mạch máu dường như sắp nổ tung. Y cấp tốc vận hành tâm pháp Xuân Sinh, lia mắt nhìn đám người bốn phía còn đang quan sát Tần Uyển Uyển và y. Giản Hành Chi không nói lời nào, giơ tay phóng kiếm, dẫn nhập tia sét thứ  ba, một kiếm hóa vạn kiếm, nổ tung giữa không trung như pháo hoa, bất ngờ tấn công tất cả những người xung quanh.

Tu sĩ cầm đao không thể nào chống lại, lập tức bị giết chết tại chỗ. Đám người Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn chạy thục mạng. Thẩm Tri Minh được Quân Thù kéo đi, nhắm nơi xa chạy như bay.

Cách quang kiếm dày đặc, Giản Hành Chi hỉ bào nhuốm máu, áo đỏ phần phật.

“Tất cả cút hết cho bổn tọa!”

“Đồ đệ của bổn tọa…” Giọng Giản Hành Chi lạnh lẽo vang lên: “Không tới phiên đám chó gà sứt sẹo các người tới quấy nhiễu.”

Nhưng y còn chưa nói hết, Giản Hành Chi đã bước vào trong.

“Tất cả cút hết cho bổn tọa!”

Sấm sét chấn động khiến tất cả đám người né tránh theo bản năng. Trường kiếm Giản Hành Chi chỉ thẳng lên trời, Uyên Ngưng trong tay hấp thụ sấm sét, xoèn xoẹt truyền qua cơ thể y. Giản Hành Chi lấy kiếm làm roi quất mạnh về phía Thẩm Tri Minh.!

Phi kiếm tựa như cảm nhận được sự tức giận của Giản Hành Chi, đuổi thẳng theo đám người Thẩm Tri Minh.

Tu sĩ cầm đao không thể nào chống lại, lập tức bị giết chết tại chỗ. Đám người Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn chạy thục mạng. Thẩm Tri Minh được Quân Thù kéo đi, nhắm nơi xa chạy như bay.

Chờ sau khi bọn họ bỏ đi, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường bị thương cách đó không xa: “Nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, y xoay người, bước vào trong sấm sét.

Dứt lời, y xoay người, bước vào trong sấm sét.

Tạ Cô Đường vội lên tiếng: “Tiền bối…”

“Còn.”

Nhưng y còn chưa nói hết, Giản Hành Chi đã bước vào trong.

Dứt lời, một pháp trận của Giản Hành Chi đáp xuống dưới chân Tần Uyển Uyển, nàng không hề do dự nói: “Vâng, sư phụ.”

Sấm sét như cự long vẫn luôn đánh lên người Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, ngồi xếp bằng xuống.

Trong cơn đau đớn dữ dội, Tần Uyển Uyển gian nan mở mắt, nhìn thấy thanh niên vẻ mặt điềm tĩnh giữa quầng sáng trắng.

Nàng đột nhiên hơi tủi thân: “Sư phụ, đau quá.”

Giản Hành Chi vẫn luôn điềm tĩnh, Tần Uyển Uyển trái lại run run. Qua hồi lâu, nàng không nhịn được mở miệng: “Sư phụ, người không đau sao?”

“Con đường tu hành đều đau như thế.”

Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay nàng, hai người lưu chuyển linh lực qua toàn thân nhau giống như lần kết Đan trước.

Tần Uyển Uyển đã tôi thể, còn Giản Hành Chi mới bắt đầu Tôi thể. Bọn họ hóa sấm sét thành linh lực gột rửa toàn thân. Tần Uyển Uyển vốn đau đến mức sắp chịu đựng hết nổi, nhưng không biết sao Giản Hành Chi vừa tới, đau đớn đã giảm đi rất nhiều, không tới mức không chịu được.

Tần Uyển Uyển dâng tràn căm phẫn: “Ông muốn ta ở lại, vậy ta ở lại đây kết Anh. Các người muốn đánh thì đánh, tự nhiên!”

Giản Hành Chi vẫn luôn điềm tĩnh, Tần Uyển Uyển trái lại run run. Qua hồi lâu, nàng không nhịn được mở miệng: “Sư phụ, người không đau sao?”

“Đau.”

Giản Hành Chi lên tiếng: “Nhưng sư phụ ta nói đau thì nhịn, khổ thì chịu, quen rồi sẽ không sao nữa.”

“Ta không nhịn được thì sao?”

Tần Uyển Uyển muốn khóc, muốn tìm kiếm sự an ủi từ nơi Giản Hành Chi. Y khựng lại chốc lát, mở mắt: “Con nhịn không được thì có thể làm gì? Ta trừ đánh con, cũng không có cách nào giúp con. Con còn chịu nổi không?”

Sấm sét như cự long vẫn luôn đánh lên người Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, ngồi xếp bằng xuống.

Tần Uyển Uyển: “…”

“Còn.”

Tần Uyển Uyển rưng rưng đáp.

Nàng không nên hi vọng đổi lấy bất cứ sự dịu dàng nào nơi y. Xin lỗi, là nàng sai rồi.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi được tiểu thế giới này tôi luyện bớt ngông rồi kìa, biết suy nghĩ hơn rồi ấy chứ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tình nghĩa anh em có chắc bền lâu, đứng trước tình yêu thì nó chỉ…

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh cũng có ít tuổi đâu mà nói vậy hả.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh iu mặc hỉ phục mà cũng ngầu vậy nữa~~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao có cảm giác cây kiếm đó hợp với anh hơn nữa nhỉ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chời ơi tự nhiên anh ngầu quá em hông quen ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thích ghê á chời, hi vọng anh mạnh lên lẹ lẹ quánh nhau cho nó đã hehe

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chúa phá mood gọi tên Giản Hành Chiiiiiii

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

tình sư đồ cảm lạnh quá :)))

Linh
Linh
7 Tháng Cách đây

Tạ Cô Đường chưa gì đã thấy hài kịch rồi đó

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!