Chương 45 (1)
Chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Phản ứng của Thúy Lục khiến Tần Uyển Uyển hơi kinh ngạc. Nàng tưởng thiên hạ đều biết chuyện Hoa Dung diệt trừ Minh Tịnh đạo quân vì nhập ma, nhưng nhìn phản ứng của Thúy Lục thì rõ ràng có ẩn tình khác.
Tần Uyển Uyển không hiểu tình hình lắm, nàng thử nói rõ: “Chính miệng Hoa Dung nói với ta Minh Tịnh đạo quân là do hắn giết.”
“Không thể nào!” Thúy Lục²quát chói tai,ơgiơ tay cầmḷlưỡi hái, vungĪchém về phíaởTần Uyển Uyển:ỉ“Cô nói bậy!”í
“Tần cô nương!”ỉ
“Chủ nhân!”
TạıCô Đường vàḹNam Phong thấyũvậy, vội vãọchạy lên. ToànÍbộ đám ngườiơxung quanh baoἷvây Tạ CôắĐường và NamựPhong. Tần UyểnòUyển bị ThúyỷLục đuổi theoầchém, nàng vừaíđánh vừa cốЇgắng thuyết phụcểThúy Lục: “Lờiİnày là Hoa:Dung nói, không°phải ta nói.ắCô điều traĬđi rồi hẳnỷphát ngôn.”
ThúyôLục không đáp,ĩlưỡi hái toìhung hãn lướtỉqua đỉnh đầuĮTần Uyển Uyển.ïTần Uyển Uyểnâkhom lưng néɪtránh, nhắc nhởéThúy Lục: “CôĪnghĩ kỹ lạiīđi. Năm đó,ằHoa Dung chỉĩlà một Kim(Đan, một đêmãlên Độ Kiếp,ḽchuyện như vậyẩchắc chắn cójvấn đề. Bảnĩthân hắn cũngỹthừa nhận MinhìTịnh đạo quânệlà do hắnígiết, cô cònìngoan cố cái[gì?”
“Cô nóiidối.”
Thúy Lụcổchỉ lặp lại:f“Minh Tịnh đạoļquân không thểạnào do hắnİgiết.”
Nghe ThúyóLục liên tụcệlặp lại chuyệnãMinh Tịnh đạoĨquân, Tần UyểnἲUyển hơi hiểuľđại khái.
E rằng,sức nặng củaĬLận Ngôn ChiựTrong lòng ThúyfLục hơn xaâHoa Dung.
Tần UyểnἶUyển vừa tránhưné đòn tấnıcông của ThúyìLục, vừa cânļnhắc: “Đại nhânïThúy Lục, vìịsao cô khẳngjđịnh Minh Tịnhïđạo quân khôngìphải chết trongẹtay Hoa Dung?}Lẽ nào côḻchưa từng hoàiửnghi? Lỡ nhưổMinh Tịnh đạoịquân thật sựịchết trong tayIHoa Dung, côĩlàm trâu làmĮngựa cho HoaἴDung, cô khôngÍthấy có lỗiévới Minh Tịnh)đạo quân bịɪhắn hại chếtũsao?”
“Câm miệng!”ặ
Thúy Lục đáĨmạnh một cướcậvào ngực TầnįUyển Uyển, TầnộUyển Uyển bịînàng ta đáibay đi.
Giản HànhĩChi nghe thấyợtiếng động bênỷcạnh, y giầnIgiật lỗ tai.ỉNhưng lúc này,êlinh lực doửsấm sét hóaằthành và thứcúhải nổ tungọđang hỗn loạnựtrong cơ thể,ịy không cònÍsức để loăcho Tần Uyển{Uyển, chỉ cóẩthể gia tăngựtốc độ tiêuổhóa linh khíἵtrong người, chỉnhílý thức hải,ắđồng thời quanềsát tiếng độngựcủa Thúy Lụcĩvà Tần UyểníUyển.
Thúy Lục cầmỏlưỡi hái điòtừng bước vềịphía Tần UyểnἵUyển. Đến trướcἲmặt, Thuý LụcÎchỉ lưỡi háiỉvào nàng, lạnh¹giọng hỏi: “HoaỹDung chết trongЇtay cô?”
TầnìUyển Uyển khôngĩđáp lời ngay,¹nàng ôm ngực,ắthở dốc nhìnùThúy Lục: “Vìĩsao cô tinịtưởng Hoa Dungĩkhông giết MinhụTịnh như thế?”ì
“Bởi vì…” GươngЇmặt lãnh đạm{của Thúy LụcÏtoát lên vẻỗkhông chịu đựngἱnổi: “Minh Tịnhặthần quân làụtự sát.”
Lờiįnày vừa buông,íTần Uyển Uyểnìsửng sốt. Haiļngười bọn họἱđang cách nhómÍngười rất xa,ếchỉ có GiảnìHành Chi đangặtĩnh tọa gầnịđó.
Thúy Lục nhìnἲTần Uyển Uyển,ỉánh mắt điềmítĩnh: “Năm đó,ḷta tận mắt²chứng kiến ĐạoÎquân rời đi,éđến Hoang Thànhíbế quan. Mộtẽnăm sau, NinhÍthị truyền tinĭĐạo quân mất.ịNgài không phongĺấn nổi maờkhí trong cơìthể mình, sợỉbản thân mấtikhống chế, bènîtự sát, tiệnĩthể tiêu diệtòtriệt để maἷchủng, cho nênẹngài không thểòchết trong tayẫHoa Dung.”
TầnãUyển Uyển nghe(thấy câu nóiÎcủa Thúy Lục,ậđầu óc cấpútốc chỉnh lýậtin tức, nhìnĩchằm chằm ThúyýLục: “Nhưng côĩcũng không dámĨchắc, không phảiữsao?”
Thúy Lụcĺkhông đáp. TầnóUyển Uyển truyfhỏi: “Nếu nhưīcô chắc chắn,ἴcô cần gìónói những chuyệnềnày với ta?àCô nói yÏđến Hoang Thànhởbế quan, tựἶvẫn thân vong,ãlà cô tậnờmắt thấy hayýlà tin đồn?”ì
Thúy Lục trầmầmặc, nàng taıhơi suy tư.ẻThật lâu sau,âdường như xácãđịnh điều gì,įnàng ta lạnhìgiọng nói: “Nămảđó, ta đưaỷngài ấy rờiɩđi. Trước khiằngài ấy chết,ựHoa Dung khôngḽhề rời khỏiẳHoang Thành, choữnên không thểònào là HoaộDung, chắc chắnècô đang gạtẫta.”
“Nhưng…”
“Hoa{Dung muốn lấyỉsinh mạng bách³tính trong thànhỉphục sinh MinhũTịnh thần quânỵlà nghịch thiên,ĩtội đáng đángỉgiết.” Thúy LụcĬcắt lời nàng,ýhoàn toàn khôngícho Tần UyểnâUyển cơ hộiìnói chuyện. Dườngỉnhư nàng taἷđã suy nghĩỵrõ ràng, quyếtỉđịnh không dâyýdưa với TầnụUyển Uyển nữa:ế“Nhưng dù saoừhắn cũng làểThành chủ QuỷἵThành, cô giếtọhắn là sỉằnhục Quỷ Thànhắta. Hôm nay,ựta giết cô,ủtế Thành chủ.”²
“Cô bình tĩnh!”ặ
Tần Uyển Uyểnịcả kinh hétĮlên. Cũng chínhòlúc này, lưỡiúhái Thúy Lụcẫmang theo linhỏlực dồi dàoílướt tới, phápịtrận trong tayíTần Uyển Uyểnềbung mở, chắnơtrước người nàng.
Nhưngɪkhoảnh khắc phápıtrận và lưỡiễhái giao nhau,ựhai người kinhẳngạc phát hiệnễlinh lực cảụhai lưu chuyểnĪcực kỳ giốngỳnhau, gần nhưḷlà cùng mộtĩmạch. Thậm chíợTần Uyển Uyểnợcòn phân biệtỉđược pháp trậnἵtrên mũi lưỡiɨhái là thuậtỉpháp thuộc riêngỡvề Tịch Sơn!
TầnớUyển Uyển vàệThúy Lục đềuèngây người. Giữaùánh sáng vaỹchạm, Thúy Lụcḽvội quát: “Côăhọc được phápưtrận từ đâu?”ì
“Ta phải hỏiùcô câu đó!”ẫ
Tần Uyển Uyểnọsốt ruột lênútiếng. Đây rõìràng là côngỉpháp Tịch Sơn,ἰsao tiểu thếữgiới này lạiḷcó pháp thuậtíTịch Sơn?
“Ai dạyậcô?!”
Nghe hỏiơthế, rõ ràngîThúy Lục nhậnɩra điều gì,]vội vàng tách(ra, giơ tay,ra hiệu tấtỏcả ngừng lại:ỷ“Dừng tay!”
Đámịđông đứng yên.âThúy Lục nhìnịTần Uyển Uyển,ḷnàng ta ngẫmἴnghĩ chốc lát,ểra lệnh choớxung quanh: “Đưa¸người trở về.”j
Dứt lời, ThúyļLục nhìn TầnἲUyển Uyển: “Côợđi theo ta.”j
Tần Uyển Uyển°liếc nhìn GiảnđHành Chi bênĩcạnh, rõ ràng]Giản Hành Chiĩđã gặp phảiủchuyện gì, vẫnỉcòn đang ngộóđạo. Nhưng nhớđtới công phápïTịch Sơn củaậThúy Lục, TầnơUyển Uyển cảmũthấy khó màÏtừ bỏ, nghĩ²tới nghĩ lui,ἴrốt cuộc vẫnảlên tiếng: “Thânưthể sư phụìta không khỏe,ễcô đừng chạm¹vào người.”
“Taīkhông chạm.” ThúyíLục liếc GiảnỗHành Chi. NhìnÎđến khuôn mặtĩy, nàng taẳchần chờ chốc,lát, giọng dịuêđi rất nhiều:ể“Ta bảo ngườiũkhiêng y đi.”ì
Nói xong, ThúyũLục căn dặnĩngười khác mangỏmột chiếc cángítới. Giản HànhạChi bị bọnıhọ nâng lênľcáng giống nhưἵmột pho tượngЇPhật sống, sauĩđó khiêng đi.í
Tần Uyển Uyểnãkhông yên tâm,İcăn dặn TạâCô Đường vàòNam Phong theoữsau, cuối cùngềmới quay đầuỏnhìn Thúy Lục.ìHai người ngẫmẻnghĩ, dường nhưắcất giấu cùngímột bí mật.{Cả hai nhìnịnhau, Thúy Lụcímím môi: “Raỉbờ sông dạoỉđi.”
Tần UyểnịUyển gật đầu,ĩcùng Thúy Lụcỷđi dạo raờkhỏi cái hốửlớn này.
Thúy Lụcầmặc áo xanhìlá, điểm xuyếtồlông chim. Nàngíta và TầnổUyển Uyển cùngòđi bên bờīsông, chắp haiïtay sau lưng,fsuy nghĩ làmÎsao mở miệng.
TầnỉUyển Uyển lênỉtiếng trước: “Mônɪcông pháp màệcô biết này:là của nhàЇta.”
Vẻ mặtíThúy Lục cứngếđờ, nàng taớgật đầu: “Ừ,ỉta biết.”
“Aiịdạy cô?”
“Đạiĩkhái hơn mộtồtrăm năm trước.”‹Thúy Lục ngẫmÎnghĩ: “Thiên hạĮbấy giờ, maİchủng chạy loạnïkhắp nơi, MinhíTịnh thần quânẽbôn ba cứuưthế. Khi đó¸có hai vịàcao nhân tớiỷQuỷ Thành, nữïtử tên ThượngìTuế, nam tửúđạo hào TháiốHằng.”
Nghe nóióthế, Tần UyểnɨUyển chợt ĩxúc động.
“Sau đóỉthì sao?”
“Haiĩvị Thần quân°ở lại Quỷ,Thành, hiệp trợÎMinh Tịnh thần²quân cứu người.(Lúc ấy, taḻtừng được haiặvị Thần quânἳcứu, nhận sựạchỉ điểm, họcêđược một chútἰít pháp thuật.”ỹ
“Vậy hai vịầThần quân đâu?”ĨTần Uyển Uyểnớtruy hỏi. ThúyảLục lắc đầu:ΓKhông biết, sauịkhi Minh Tịnhịđạo quân chết,ïcũng chẳng biếtịhai vị Thần[quân đi đâu.”°
Tần Uyển Uyểnèngây người, mấtỉmác và loЇlắng cùng nhauíập tới, nhưngĩnàng nhanh chóngɪtrấn an mình.
Nàngỉcố ra vẻ)bình tĩnh, nhưngợvẫn hỏi mộtẽloạt vấn đề:Ї“Rốt cuộc nămịđó xảy rađchuyện gì? Vìỡsao hai vịḻThần quân đếníđây? Lần cuốiỉcùng cô thấyɪhọ là khiÎnào? Còn cóḻngười nào từngỉgặp họ không?”ị
“Cô và hai vị Thần quân có quan hệ gì?” Thúy Lục quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.
Nàng ta do dự một lúc rồi mới hỏi: “Thân thể hiện giờ của cô thế nào?”
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Nàng suy nghĩ hồi lâu mới thành thật đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”
“Bởi vì ma chủng khiến Tu chân giới nghe thôi đã sợ mất mật…” Thúy Lục giải thích: “Nếu để mọi người biết người Quỷ Thành đều từng mang ma chủng, mặc kệ những người này có khôi phục thần trí hay chưa, bên ngoài đều sẽ đòi giết hết.”
“Hắn nói với ta toàn bộ Quỷ Thành đều bị ma chủng lây nhiễm, bách tính chém giết lẫn nhau, vì thế Đạo quân hạ lệnh đóng thành. Nhưng trong đêm đó, Đạo quân không nỡ để nhiều bách tính như thế chôn thây, bèn bàn bạc với hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng, dùng cơ thể ngài làm vật chứa, nghĩ cách nhốt Tà Thần vào cơ thể ngài, sau đó lấy ma chủng của bách tính toàn thành ra, hút ma khí vào cơ thể ngài phong ấn. Nếu như ngài có thể độ hóa ma khí, triệt để phong ấn Tà Thần trong thân thể ngài, đó là tốt nhất. Nhưng nếu ngài không làm được thì mọi người hãy giết cả ngài và Tà Thần đi. Trước đó, ngài đã độ toàn bộ tu vi cho Hoa Dung, bổ nhiệm hắn làm Thành chủ đời kế tiếp của Quỷ Thành. Sau đó dưới sự trợ giúp của Thượng Tuế và Thái Hằng, ngài thành công phong ấn Tà Thần, cứu hơn một nửa bách tính, còn những người cứu không được…”
Thúy Lục sững người. Lát sau, nàng ta hơi kinh ngạc: “Vậy cô… cô…”
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Nàng suy nghĩ hồi lâu mới thành thật đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”
Suốt quãng đường, nàng suy nghĩ tất cả mọi chuyện, những thay đổi từ khi cha mẹ nàng rời đi, đến khi nàng tới nơi này, gặp được Giản Hành Chi, đến chuyện hôm nay bắt gặp dấu vết của cha mẹ từ chuyện Hoa Dung, nàng loáng thoáng cảm giác có một sợi dây kết nối mọi thứ lại với nhau.
Nàng ta do dự một lúc rồi mới hỏi: “Thân thể hiện giờ của cô thế nào?”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục kể lại chuyện năm đó: “Thiên hạ khi ấy, ma chủng hoành hành, Tu chân giới thường xuyên chém giết, dân chúng lầm than. Minh Tịnh đạo quân kiến lập Thành Vô Cấu, hai vị Thần quân và Minh Tịnh đạo quân cùng nhau cứu thế.”
Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục giơ tay lên, giữa lòng bàn tay nàng ta có một hạt giống phát sáng: “Mọi người đều gọi chủ nhân ma chủng là Tà Thần. Hắn không có thân thể, do ác niệm nhân gian hợp thành, nuốt chửng ác niệm loài người mà sống. Hắn biết gieo rắc hạt giống, ký sinh ở cơ thể người. Một khi lòng người có ác niệm, hạt giống sẽ phóng đại nó lên gấp mấy lần, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho hắn, bị hắn hút cạn.”
“Chuyện này mà họ cũng nói với cô sao?” Tần Uyển Uyển hơi xấu hổ: “Ta chỉ ngẫu nhiên tới nơi này, chẳng thế nào cả.”
“Đây là ma chủng?” Tần Uyển Uyển nhìn hạt giống trong tay Thúy Lục. Thúy Lục mỉm cười, thu hồi hạt giống vào lòng bàn tay: “Cái này chết rồi. Chỗ đáng sợ của ma chủng là chỉ cần một người bị gieo ma trủng, thân thể của hắn sẽ trở thành cơ thể mẹ, bản thân lại sản sinh ra ma chủng, sau đó bất giác gieo rắc cho người tiếp theo. Vì vậy khi đó, Tu chân giới đều giết sạch tất cả những người bị gieo hạt ngay tại chỗ, nhưng dù là vậy cũng rất khó ngăn cản ma chủng lan tràn khắp nơi. Tu chân giới liên kết thành Liên minh Tiên giới, tiễu trừ Tà Thần. Nhưng hắn không có thân thể, bọn họ căn bản không tìm được, mỗi lần nghĩ rằng đã bắt được, kết quả lại là con rối.”
Thúy Lục nghe vậy cũng không nói nhiều, suy nghĩ nói: “Cô về nghỉ trước đi, để ta ngẫm lại.”
“Năm đó, hai vị Thần quân từng nói có một ái nữ, sức khỏe không tốt, bảo họ tới nơi này vì tìm kiếm một cơ duyên cho ái nữ.”
Rốt cuộc Tần Uyển Uyển hiểu vì sao Thúy Lục chắc chắn Lận Ngôn Chi chưa chết.
“Về sau thì sao?”
Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục kể lại chuyện năm đó: “Thiên hạ khi ấy, ma chủng hoành hành, Tu chân giới thường xuyên chém giết, dân chúng lầm than. Minh Tịnh đạo quân kiến lập Thành Vô Cấu, hai vị Thần quân và Minh Tịnh đạo quân cùng nhau cứu thế.”
Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Khi ấy, ta cảm giác được dị động, bèn cưỡng ép bứt phá. Sau khi ra ngoài, ta nhìn thấy cả thành treo hoa trắng, Hoa Dung đang chuẩn bị đưa tang Minh Tịnh đạo quân. Minh Tịnh đạo quân ra đời ở Ninh gia, cho nên bảo hắn đưa hài cốt ngài trở về Ninh thị. Ta chạy tới hỏi xảy ra chuyện gì, Hoa Dung bèn kéo ta lại, âm thầm mở quan để ta xem. Ta vừa nhìn liền phát hiện thật ra Đạo quân không chết, nhưng toàn thân ngài lởn vởn ma khí. Ta chưa từng thấy ma khí mạnh như vậy, vì thế không dám nhiều lời, nhìn Hoa Dung giao quan tài cho người Ninh gia, được người Ninh gia đưa về Hoang Thành.”
“Ma chủng là gì?”
Sau khi phi thăng, tìm cha mẹ nàng!
Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục giơ tay lên, giữa lòng bàn tay nàng ta có một hạt giống phát sáng: “Mọi người đều gọi chủ nhân ma chủng là Tà Thần. Hắn không có thân thể, do ác niệm nhân gian hợp thành, nuốt chửng ác niệm loài người mà sống. Hắn biết gieo rắc hạt giống, ký sinh ở cơ thể người. Một khi lòng người có ác niệm, hạt giống sẽ phóng đại nó lên gấp mấy lần, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho hắn, bị hắn hút cạn.”
Dù sao thân thể Minh Tịnh đạo quân thật sự phong ấn Tà Thần và ma khí, có lẽ tương lai cả đời đều sẽ bị nhốt tại Hoang Thành, mọi người cũng không để ý phần danh dự này.
“Đây là ma chủng?” Tần Uyển Uyển nhìn hạt giống trong tay Thúy Lục. Thúy Lục mỉm cười, thu hồi hạt giống vào lòng bàn tay: “Cái này chết rồi. Chỗ đáng sợ của ma chủng là chỉ cần một người bị gieo ma trủng, thân thể của hắn sẽ trở thành cơ thể mẹ, bản thân lại sản sinh ra ma chủng, sau đó bất giác gieo rắc cho người tiếp theo. Vì vậy khi đó, Tu chân giới đều giết sạch tất cả những người bị gieo hạt ngay tại chỗ, nhưng dù là vậy cũng rất khó ngăn cản ma chủng lan tràn khắp nơi. Tu chân giới liên kết thành Liên minh Tiên giới, tiễu trừ Tà Thần. Nhưng hắn không có thân thể, bọn họ căn bản không tìm được, mỗi lần nghĩ rằng đã bắt được, kết quả lại là con rối.”
“Về sau thì sao?”
“Về sau… thật ra ta cũng không rõ.” Thúy Lục lắc đầu: “Ta chỉ biết đại khái năm năm trước khi Minh Tịnh đạo quân chết, khi đó ma chủng phân bổ quá nửa Tu chân giới, ta suýt bị tà ma giết chết trên đường trừ tà, may mắn được Thượng Tuế thần quân cứu, được người chỉ điểm, cận kề bứt phá, bèn bế quan tu luyện. Bế quan năm năm, đợi lúc ta ra ngoài, bên ngoài đã thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi thế nào?”
Thúy Lục ngẩng đầu nhìn nàng, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cười: “Không có người nào khác biết thân phận của ta, hi vọng cô giúp ta che giấu quan hệ giữa ta và hai vị Thần quân.”
Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Khi ấy, ta cảm giác được dị động, bèn cưỡng ép bứt phá. Sau khi ra ngoài, ta nhìn thấy cả thành treo hoa trắng, Hoa Dung đang chuẩn bị đưa tang Minh Tịnh đạo quân. Minh Tịnh đạo quân ra đời ở Ninh gia, cho nên bảo hắn đưa hài cốt ngài trở về Ninh thị. Ta chạy tới hỏi xảy ra chuyện gì, Hoa Dung bèn kéo ta lại, âm thầm mở quan để ta xem. Ta vừa nhìn liền phát hiện thật ra Đạo quân không chết, nhưng toàn thân ngài lởn vởn ma khí. Ta chưa từng thấy ma khí mạnh như vậy, vì thế không dám nhiều lời, nhìn Hoa Dung giao quan tài cho người Ninh gia, được người Ninh gia đưa về Hoang Thành.”
Nàng từ bờ sông quay trở về phủ Thành chủ, tìm hạ nhân hỏi vị trí Giản Hành Chi xong liền đi tìm y.
“Ừ, có điều đại nhân Thúy Lục, trước khi đi, ta còn phiền cô giúp ta một chuyện.”
“Hoa Dung nói với cô thế nào?”
Tìm Ngọc Linh Lung, gom điểm tích lũy, đổi bàn tay vàng, tìm Ngọc Linh Lung, mở tiên môn!
Rốt cuộc Tần Uyển Uyển hiểu vì sao Thúy Lục chắc chắn Lận Ngôn Chi chưa chết.
“Không có.”
“Thay đổi thế nào?”
“Ma chủng là gì?”
“Hắn nói với ta toàn bộ Quỷ Thành đều bị ma chủng lây nhiễm, bách tính chém giết lẫn nhau, vì thế Đạo quân hạ lệnh đóng thành. Nhưng trong đêm đó, Đạo quân không nỡ để nhiều bách tính như thế chôn thây, bèn bàn bạc với hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng, dùng cơ thể ngài làm vật chứa, nghĩ cách nhốt Tà Thần vào cơ thể ngài, sau đó lấy ma chủng của bách tính toàn thành ra, hút ma khí vào cơ thể ngài phong ấn. Nếu như ngài có thể độ hóa ma khí, triệt để phong ấn Tà Thần trong thân thể ngài, đó là tốt nhất. Nhưng nếu ngài không làm được thì mọi người hãy giết cả ngài và Tà Thần đi. Trước đó, ngài đã độ toàn bộ tu vi cho Hoa Dung, bổ nhiệm hắn làm Thành chủ đời kế tiếp của Quỷ Thành. Sau đó dưới sự trợ giúp của Thượng Tuế và Thái Hằng, ngài thành công phong ấn Tà Thần, cứu hơn một nửa bách tính, còn những người cứu không được…”
Sau đó lại tặng thêm cho nàng một huấn luyện viên phụ trách cường thân kiện thể?
Lời nói của Thúy Lục có chút không đành lòng: “Diệt trừ ngay đêm đó.”
“Cho nên…” Tần Uyển Uyển tổng kết: “Minh Tịnh thần quân không đồ thành, người chết đều là người mang ma chủng. Vì sao không nói chuyện này cho mọi người biết, khiến ngài ấy cõng cái danh đồ sát toàn thành này?”
Tổng cộng nàng đã có 5335 điểm! Nhìn số tài khoản lớn này, Tần Uyển Uyển tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
“Không còn gặp lại.” Thúy Lục lắc đầu: “Không ai biết họ đi đâu, cũng không biết đi khi nào. Có điều họ là cao nhân, lúc tới âm thầm không ai biết, lúc đi cũng không hề cáo biệt. Nhưng nghe trong ý cô…” Thúy Lục cau mày: “Có vẻ họ không trở về tìm cô?”
“Bởi vì ma chủng khiến Tu chân giới nghe thôi đã sợ mất mật…” Thúy Lục giải thích: “Nếu để mọi người biết người Quỷ Thành đều từng mang ma chủng, mặc kệ những người này có khôi phục thần trí hay chưa, bên ngoài đều sẽ đòi giết hết.”
Tần Uyển Uyển hành lễ cáo từ, trong lòng lo lắng chuyện của cha mẹ nên cũng không muốn nhiều lời với Thúy Lục.
Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 nói rất có lý, nàng vội mở trang web của mình ra, phát hiện điểm tích lũy nhiệm vụ mới đã vào tài khoản.
Dù sao thân thể Minh Tịnh đạo quân thật sự phong ấn Tà Thần và ma khí, có lẽ tương lai cả đời đều sẽ bị nhốt tại Hoang Thành, mọi người cũng không để ý phần danh dự này.
Tần Uyển Uyển không đánh giá gì nhiều, chỉ hỏi: “Vậy hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng đâu?”
Trong lúc suy nghĩ, nàng đã đi tới bên ngoài đình viện chỗ Giản Hành Chi ở. Nhớ đến thân thể khoẻ mạnh của mình hôm nay, nàng bóp chặt nắm tay, để hiện “con chuột” bên trên, giơ tay vỗ vỗ, lờ mờ có một phỏng đoán đáng sợ.
“Không còn gặp lại.” Thúy Lục lắc đầu: “Không ai biết họ đi đâu, cũng không biết đi khi nào. Có điều họ là cao nhân, lúc tới âm thầm không ai biết, lúc đi cũng không hề cáo biệt. Nhưng nghe trong ý cô…” Thúy Lục cau mày: “Có vẻ họ không trở về tìm cô?”
“Không có.”
Tần Uyển Uyển lắc đầu, hai người đều trầm mặc. Qua một lát, Thúy Lục lại hỏi: “Hoa Dung thật sự nói với cô, Minh Tịnh đạo quân là hắn giết?”
“Về sau… thật ra ta cũng không rõ.” Thúy Lục lắc đầu: “Ta chỉ biết đại khái năm năm trước khi Minh Tịnh đạo quân chết, khi đó ma chủng phân bổ quá nửa Tu chân giới, ta suýt bị tà ma giết chết trên đường trừ tà, may mắn được Thượng Tuế thần quân cứu, được người chỉ điểm, cận kề bứt phá, bèn bế quan tu luyện. Bế quan năm năm, đợi lúc ta ra ngoài, bên ngoài đã thay đổi rất nhiều.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, kể hết đầu đuôi sự việc.
Tần Uyển Uyển xác định mục tiêu. Nhớ tới Giản Hành Chi bên trong, nàng nhanh chân đi tìm y, quyết định tạm thời buông bỏ thù hận, bắt tay chung mối thù, sớm ngày cùng nhau phi thăng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Uyển Uyển bỗng giật mình. Trong nháy mắt, khuôn mặt hiền hòa của cha mẹ cũng trở nên dữ tợn.
Thúy Lục nghe vậy cũng không nói nhiều, suy nghĩ nói: “Cô về nghỉ trước đi, để ta ngẫm lại.”
“Cô và hai vị Thần quân có quan hệ gì?” Thúy Lục quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.
“Ừ, có điều đại nhân Thúy Lục, trước khi đi, ta còn phiền cô giúp ta một chuyện.”
“Có.” 38 nói một cách nhẹ nhàng: “Gom điểm tích lũy, gom thật nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều, khả năng hoán đổi bàn tay vàng càng nhiều. Có bàn tay vàng, cô còn lo không phi thăng sao?”
Thúy Lục ngẩng đầu nhìn nàng, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cười: “Không có người nào khác biết thân phận của ta, hi vọng cô giúp ta che giấu quan hệ giữa ta và hai vị Thần quân.”
“Được rồi.”
Đây chẳng phải chuyện gì to tát, Thúy Lục lập tức gật đầu.
Tần Uyển Uyển hành lễ cáo từ, trong lòng lo lắng chuyện của cha mẹ nên cũng không muốn nhiều lời với Thúy Lục.
Nàng từ bờ sông quay trở về phủ Thành chủ, tìm hạ nhân hỏi vị trí Giản Hành Chi xong liền đi tìm y.
Suốt quãng đường, nàng suy nghĩ tất cả mọi chuyện, những thay đổi từ khi cha mẹ nàng rời đi, đến khi nàng tới nơi này, gặp được Giản Hành Chi, đến chuyện hôm nay bắt gặp dấu vết của cha mẹ từ chuyện Hoa Dung, nàng loáng thoáng cảm giác có một sợi dây kết nối mọi thứ lại với nhau.
Trong lúc suy nghĩ, nàng đã đi tới bên ngoài đình viện chỗ Giản Hành Chi ở. Nhớ đến thân thể khoẻ mạnh của mình hôm nay, nàng bóp chặt nắm tay, để hiện “con chuột” bên trên, giơ tay vỗ vỗ, lờ mờ có một phỏng đoán đáng sợ.
Tần Uyển Uyển không đánh giá gì nhiều, chỉ hỏi: “Vậy hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng đâu?”
Có khi nào cái hệ thống rách nát này là cơ duyên mà cha mẹ tìm cho nàng không?
Sau đó lại tặng thêm cho nàng một huấn luyện viên phụ trách cường thân kiện thể?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Uyển Uyển bỗng giật mình. Trong nháy mắt, khuôn mặt hiền hòa của cha mẹ cũng trở nên dữ tợn.
Nàng nuốt nước bọt, giơ tay vuốt nhẹ ngực mình, tự nhủ bản thân không nên nghĩ lung tung. Nàng vội gọi 38 để trấn an cảm xúc mình: “38, cậu biết phụ mẫu ta không?”
Nàng nuốt nước bọt, giơ tay vuốt nhẹ ngực mình, tự nhủ bản thân không nên nghĩ lung tung. Nàng vội gọi 38 để trấn an cảm xúc mình: “38, cậu biết phụ mẫu ta không?”
Đây chẳng phải chuyện gì to tát, Thúy Lục lập tức gật đầu.
“Có nghe nói.”
Lời nói của Thúy Lục có chút không đành lòng: “Diệt trừ ngay đêm đó.”
38 thản nhiên thừa nhận, Tần Uyển Uyển vội hỏi: “Nghe nói từ đâu?”
“Được rồi.”
“Từ chỗ cô đó.”
Đáp án của 38 khiến Tần Uyển Uyển á khẩu, không trả lời được. 38 ngẫm nghĩ, vì để khích lệ nàng, bèn nói thêm mấy câu: “Thật ra chúng ta đều là người làm công, chỉ có đến phút cuối mới biết lý do xuất hiện nhiệm vụ. Nếu cô lo lắng cho phụ mẫu mình, cô cứ dựa theo nhiệm vụ mau chóng phi thăng. Sau khi phi thăng, nếu họ xảy ra chuyện, cô cũng có thực lực cứu người, đúng không?”
38 thản nhiên thừa nhận, Tần Uyển Uyển vội hỏi: “Nghe nói từ đâu?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, cảm thấy được khích lệ to lớn, nhanh chóng hỏi: “Có đường tắt phi thăng không?”
Tần Uyển Uyển gật đầu, kể hết đầu đuôi sự việc.
“Có nghe nói.”
“Có.” 38 nói một cách nhẹ nhàng: “Gom điểm tích lũy, gom thật nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều, khả năng hoán đổi bàn tay vàng càng nhiều. Có bàn tay vàng, cô còn lo không phi thăng sao?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 nói rất có lý, nàng vội mở trang web của mình ra, phát hiện điểm tích lũy nhiệm vụ mới đã vào tài khoản.
Tổng cộng nàng đã có 5335 điểm! Nhìn số tài khoản lớn này, Tần Uyển Uyển tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Tìm Ngọc Linh Lung, gom điểm tích lũy, đổi bàn tay vàng, tìm Ngọc Linh Lung, mở tiên môn!
Sau khi phi thăng, tìm cha mẹ nàng!
Tần Uyển Uyển xác định mục tiêu. Nhớ tới Giản Hành Chi bên trong, nàng nhanh chân đi tìm y, quyết định tạm thời buông bỏ thù hận, bắt tay chung mối thù, sớm ngày cùng nhau phi thăng.
À =)))) nói mới nhớ cái cơ duyên này cũng xuất hiện trong Nhân vật phản diện nè
Ủa vậy sao đi giết toàn bộ bách tính Quỷ Thành được nhỉ?
Vụ gì nữa vậy chời? Lận Ngôn Chi có gương mặt giống Giản Hành Chi, còn Thúy Lục lại sử dụng thuật pháp thuộc về riêng Tịch Sơn?
Nghe giống trong thế giới có Đông Lăng ấy nhỉ.
Vậy quá đáng với Minh Tịnh đạo quân quá rồi, vì cứu cả thành mà phải mang tiếng xấu cả đời như vậy
Tự nhiên chị nghĩ vậy em cũng thấy có lý đó chứ.