Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 45 (1)

Chương 45 (1)

Chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Phản ứng của Thúy Lục khiến Tần Uyển Uyển hơi kinh ngạc. Nàng tưởng  thiên hạ đều biết chuyện Hoa Dung diệt trừ Minh Tịnh đạo quân vì nhập ma, nhưng nhìn phản ứng của Thúy Lục thì rõ ràng có ẩn tình khác.

Tần Uyển Uyển không hiểu tình hình lắm, nàng thử nói rõ: “Chính miệng Hoa Dung nói với ta Minh Tịnh đạo quân là do hắn giết.”

Không th nào!” Thúy Lc²quát chói tai,ơgiơ tay cmlưi hái, vungĪchém v phíaTn Uyn Uyn:“Cô nói by!”í

“Tn cô nương!”

Ch nhân!”

TıCô Đưng vàNam Phong thyũvy, vi vãchy lên. ToànÍb đám ngưiơxung quanh baovây T CôĐưng và NamPhong. Tn UynòUyn b ThúyLc đui theochém, nàng vaíđánh va cЇgng thuyết phcThúy Lc: “Liİnày là Hoa:Dung nói, không°phi ta nói.Cô điu traĬđi ri hnphát ngôn.”

ThúyôLc không đáp,ĩlưi hái toìhung hãn lưtqua đnh đuĮTn Uyn Uyn.ïTn Uyn Uynâkhom lưng néɪtránh, nhc nhéThúy Lc: “CôĪnghĩ k liīđi. Năm đó,Hoa Dung chĩlà mt Kim(Đan, mt đêmãlên Đ Kiếp,chuyn như vychc chn cójvn đ. Bnĩthân hn cũngtha nhn MinhìTnh đo quânlà do hnígiết, cô cònìngoan c cái[gì?”

“Cô nóiidi.”

Thúy Lcch lp li:f“Minh Tnh đoļquân không thnào do hnİgiết.”

Nghe ThúyóLc liên tclp li chuynãMinh Tnh đoĨquân, Tn UynUyn hơi hiuľđi khái.

E rng,sc nng caĬLn Ngôn ChiTrong lòng ThúyfLc hơn xaâHoa Dung.

Tn UynUyn va tránhưné đòn tnıcông ca ThúyìLc, va cânļnhc: “Đi nhânïThúy Lc, vìsao cô khngjđnh Minh Tnhïđo quân khôngìphi chết trongtay Hoa Dung?}L nào côchưa tng hoàinghi? L nhưMinh Tnh đoquân tht schết trong tayIHoa Dung, côĩlàm trâu làmĮnga cho HoaDung, cô khôngÍthy có liévi Minh Tnh)đo quân bɪhn hi chếtũsao?”

“Câm ming!”

Thúy Lc đáĨmnh mt cưcvào ngc TnįUyn Uyn, TnUyn Uyn bînàng ta đáibay đi.

Gin HànhĩChi nghe thytiếng đng bêncnh, y ginIgit l tai.Nhưng lúc này,êlinh lc dosm sét hóathành và thcúhi n tungđang hn lontrong cơ th,y không cònÍsc đ loăcho Tn Uyn{Uyn, ch cóth gia tăngtc đ tiêuhóa linh khítrong ngưi, chnhílý thc hi,đng thi quansát tiếng đngca Thúy Lcĩvà Tn UyníUyn.

Thúy Lc cmlưi hái điòtng bưc vphía Tn UynUyn. Đến trưcmt, Thuý LcÎch lưi háivào nàng, lnh¹ging hi: “HoaDung chết trongЇtay cô?”

TnìUyn Uyn khôngĩđáp li ngay,¹nàng ôm ngc,th dc nhìnùThúy Lc: “Vìĩsao cô tintưng Hoa Dungĩkhông giết MinhTnh như thế?”ì

“Bi vì GươngЇmt lãnh đm{ca Thúy LcÏtoát lên vkhông chu đngni: “Minh Tnhthn quân làt sát.”

Liįnày va buông,íTn Uyn Uynìsng st. Haiļngưi bn hđang cách nhómÍngưi rt xa,ếch có GinìHành Chi đangtĩnh ta gnđó.

Thúy Lc nhìnTn Uyn Uyn,ánh mt đimítĩnh: “Năm đó,ta tn mt²chng kiến ĐoÎquân ri đi,éđến Hoang Thànhíbế quan. Mtnăm sau, NinhÍth truyn tinĭĐo quân mt.Ngài không phongĺn ni makhí trong cơìth mình, sbn thân mtikhng chế, bènît sát, tinĩth tiêu ditòtrit đ machng, cho nênngài không thòchết trong tayHoa Dung.”

TnãUyn Uyn nghe(thy câu nóiÎca Thúy Lc,đu óc cpútc chnh lýtin tc, nhìnĩchm chm ThúyýLc: “Nhưng côĩcũng không dámĨchc, không phisao?”

Thúy Lcĺkhông đáp. TnóUyn Uyn truyfhi: “Nếu nhưīcô chc chn,cô cn gìónói nhng chuynnày vi ta?àCô nói yÏđến Hoang Thànhbế quan, tvn thân vong,ãlà cô tnmt thy hayýlà tin đn?”ì

Thúy Lc trmmc, nàng taıhơi suy tư.Tht lâu sau,âdưng như xácãđnh điu gì,įnàng ta lnhìging nói: “Nămđó, ta đưangài y riɩđi. Trưc khingài y chết,Hoa Dung khôngh ri khiHoang Thành, chonên không thònào là HoaDung, chc chnècô đang gtta.”

Nhưng…

“Hoa{Dung mun lysinh mng bách³tính trong thànhphc sinh MinhũTnh thn quânlà nghch thiên,ĩti đáng đánggiết.” Thúy LcĬct li nàng,ýhoàn toàn khôngícho Tn UynâUyn cơ hiìnói chuyn. Dưngnhư nàng tađã suy nghĩrõ ràng, quyếtđnh không dâyýdưa vi TnUyn Uyn na:ếNhưng dù saohn cũng làThành ch QuThành, cô giếthn là snhc Qu Thànhta. Hôm nay,ta giết cô,tế Thành ch.”²

“Cô bình tĩnh!”

Tn Uyn Uync kinh hétĮlên. Cũng chínhòlúc này, lưiúhái Thúy Lcmang theo linhlc di dàoílưt ti, pháptrn trong tayíTn Uyn Uynbung m, chnơtrưc ngưi nàng.

Nhưngɪkhonh khc phápıtrn và lưihái giao nhau,hai ngưi kinhngc phát hinlinh lc chai lưu chuynĪcc k gingnhau, gn nhưlà cùng mtĩmch. Thm chíTn Uyn Uyncòn phân bitđưc pháp trntrên mũi lưiɨhái là thutpháp thuc riêngv Tch Sơn!

TnUyn Uyn vàThúy Lc đuèngây ngưi. Giaùánh sáng vachm, Thúy Lcvi quát: “Côăhc đưc phápưtrn t đâu?”ì

“Ta phi hiùcô câu đó!”

Tn Uyn Uynst rut lênútiếng. Đây rõìràng là côngpháp Tch Sơn,sao tiu thếgii này licó pháp thutíTch Sơn?

“Ai dycô?!”

Nghe hiơthế, rõ ràngîThúy Lc nhnɩra điu gì,]vi vàng tách(ra, giơ tay,ra hiu ttc ngng li:“Dng tay!”

Đámđông đng yên.âThúy Lc nhìnTn Uyn Uyn,nàng ta ngmnghĩ chc lát,ra lnh choxung quanh: “Đưa¸ngưi tr v.”j

Dt li, ThúyļLc nhìn TnUyn Uyn: “Côđi theo ta.”j

Tn Uyn Uyn°liếc nhìn GinđHành Chi bênĩcnh, rõ ràng]Gin Hành Chiĩđã gp phichuyn gì, vncòn đang ngóđo. Nhưng nhđti công phápïTch Sơn caThúy Lc, TnơUyn Uyn cmũthy khó màÏt b, nghĩ²ti nghĩ lui,rt cuc vnlên tiếng: “Thânưth sư phìta không khe,cô đng chm¹vào ngưi.”

“Taīkhông chm.” ThúyíLc liếc GinHành Chi. NhìnÎđến khuôn mtĩy, nàng tachn ch chc,lát, ging duêđi rt nhiu:“Ta bo ngưiũkhiêng y đi.”ì

Nói xong, ThúyũLc căn dnĩngưi khác mangmt chiếc cángíti. Gin HànhChi b bnıh nâng lênľcáng ging nhưmt pho tưngЇPht sng, sauĩđó khiêng đi.í

Tn Uyn Uynãkhông yên tâm,İcăn dn TâCô Đưng vàòNam Phong theosau, cui cùngmi quay đunhìn Thúy Lc.ìHai ngưi ngmnghĩ, dưng nhưct giu cùngímt bí mt.{C hai nhìnnhau, Thúy Lcímím môi: “Rab sông dođi.”

Tn UynUyn gt đu,ĩcùng Thúy Lcđi do rakhi cái hln này.

Thúy Lcmc áo xanhìlá, đim xuyếtlông chim. Nàngíta và TnUyn Uyn cùngòđi bên bīsông, chp haiïtay sau lưng,fsuy nghĩ làmÎsao m ming.

TnUyn Uyn lêntiếng trưc: “Mônɪcông pháp màcô biết này:là ca nhàЇta.”

V mtíThúy Lc cngếđ, nàng tagt đu: “,ta biết.”

“Aidy cô?”

Điĩkhái hơn mttrăm năm trưc.”Thúy Lc ngmÎnghĩ: “Thiên hĮby gi, maİchng chy lonïkhp nơi, MinhíTnh thn quânbôn ba cuưthế. Khi đó¸có hai vàcao nhân tiQu Thành, nït tên ThưngìTuế, nam túđo hào TháiHng.”

Nghe nóióthế, Tn UynɨUyn cht ĩxúc đng.

“Sau đóthì sao?”

“Haiĩv Thn quân° li Qu,Thành, hip trÎMinh Tnh thn²quân cu ngưi.(Lúc y, tatng đưc haiv Thn quâncu, nhn sch đim, hcêđưc mt chútít pháp thut.”

Vy hai vThn quân đâu?”ĨTn Uyn Uyntruy hi. ThúyLc lc đu:ÎKhông biết, saukhi Minh Tnhđo quân chết,ïcũng chng biếthai v Thn[quân đi đâu.”°

Tn Uyn Uynèngây ngưi, mtmác và loЇlng cùng nhauíp ti, nhưngĩnàng nhanh chóngɪtrn an mình.

Nàngc ra v)bình tĩnh, nhưngvn hi mtlot vn đ:Ї“Rt cuc nămđó xy rađchuyn gì? Vìsao hai vThn quân đếníđây? Ln cuicùng cô thyɪh là khiÎnào? Còn cóngưi nào tnggp h không?”

“Cô và hai vị Thần quân có quan hệ gì?” Thúy Lục quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.

Nàng ta do dự một lúc rồi mới hỏi: “Thân thể hiện giờ của cô thế nào?”

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Nàng suy nghĩ hồi lâu mới thành thật đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”

“Bởi vì ma chủng khiến Tu chân giới nghe thôi đã sợ mất mật…” Thúy Lục giải thích: “Nếu để mọi người biết người Quỷ Thành đều từng mang ma chủng, mặc kệ những người này có khôi phục thần trí hay chưa, bên ngoài đều sẽ đòi giết hết.”

“Hắn nói với ta toàn bộ Quỷ Thành đều bị ma chủng lây nhiễm, bách tính chém giết lẫn nhau, vì thế Đạo quân hạ lệnh đóng thành. Nhưng trong đêm đó, Đạo quân không nỡ để nhiều bách tính như thế chôn thây, bèn bàn bạc với hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng, dùng cơ thể ngài làm vật chứa, nghĩ cách nhốt Tà Thần vào cơ thể ngài, sau đó lấy ma chủng của bách tính toàn thành ra, hút ma khí vào cơ thể ngài phong ấn. Nếu như ngài có thể độ hóa ma khí, triệt để phong ấn Tà Thần trong thân thể ngài, đó là tốt nhất. Nhưng nếu ngài không làm được thì mọi người hãy giết cả ngài và Tà Thần đi. Trước đó, ngài đã độ toàn bộ tu vi cho Hoa Dung, bổ nhiệm hắn làm Thành chủ đời kế tiếp của Quỷ Thành. Sau đó dưới sự trợ giúp của Thượng Tuế và Thái Hằng, ngài thành công phong ấn Tà Thần, cứu hơn một nửa bách tính, còn những người cứu không được…”

Thúy Lục sững người. Lát sau, nàng ta hơi kinh ngạc: “Vậy cô… cô…”

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát. Nàng suy nghĩ hồi lâu mới thành thật đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”

Suốt quãng đường, nàng suy nghĩ tất cả mọi chuyện, những thay đổi từ khi cha mẹ nàng rời đi, đến khi nàng tới nơi này, gặp được Giản Hành Chi, đến chuyện hôm nay bắt gặp dấu vết của cha mẹ từ chuyện Hoa Dung, nàng loáng thoáng cảm giác có một sợi dây kết nối mọi thứ lại với nhau.

Nàng ta do dự một lúc rồi mới hỏi: “Thân thể hiện giờ của cô thế nào?”

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục kể lại chuyện năm đó: “Thiên hạ khi ấy, ma chủng hoành hành, Tu chân giới thường xuyên chém giết, dân chúng lầm than. Minh Tịnh đạo quân kiến lập Thành Vô Cấu, hai vị Thần quân và Minh Tịnh đạo quân cùng nhau cứu thế.”

Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục giơ tay lên, giữa lòng bàn tay nàng ta có một hạt giống phát sáng: “Mọi người đều gọi chủ nhân ma chủng là Tà Thần. Hắn không có thân thể, do ác niệm nhân gian hợp thành, nuốt chửng ác niệm loài người mà sống. Hắn biết gieo rắc hạt giống, ký sinh ở cơ thể người. Một khi lòng người có ác niệm, hạt giống sẽ phóng đại nó lên gấp mấy lần, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho hắn, bị hắn hút cạn.”

“Chuyện này mà họ cũng nói với cô sao?” Tần Uyển Uyển hơi xấu hổ: “Ta chỉ ngẫu nhiên tới nơi này, chẳng thế nào cả.”

“Đây là ma chủng?” Tần Uyển Uyển nhìn hạt giống trong tay Thúy Lục. Thúy Lục mỉm cười, thu hồi hạt giống vào lòng bàn tay: “Cái này chết rồi. Chỗ đáng sợ của ma chủng là chỉ cần một người bị gieo ma trủng, thân thể của hắn sẽ trở thành cơ thể mẹ, bản thân lại sản sinh ra ma chủng, sau đó bất giác gieo rắc cho người tiếp theo. Vì vậy khi đó, Tu chân giới đều giết sạch tất cả những người bị gieo hạt ngay tại chỗ, nhưng dù là vậy cũng rất khó ngăn cản ma chủng lan tràn khắp nơi. Tu chân giới liên kết thành Liên minh Tiên giới, tiễu trừ Tà Thần. Nhưng hắn không có thân thể, bọn họ căn bản không tìm được, mỗi lần nghĩ rằng đã bắt được, kết quả lại là con rối.”

Thúy Lục nghe vậy cũng không nói nhiều, suy nghĩ nói: “Cô về nghỉ trước đi, để ta ngẫm lại.”

“Năm đó, hai vị Thần quân từng nói có một ái nữ, sức khỏe không tốt, bảo họ tới nơi này vì tìm kiếm một cơ duyên cho ái nữ.”

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển hiểu vì sao Thúy Lục chắc chắn Lận Ngôn Chi chưa chết.

“Về sau thì sao?”

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục kể lại chuyện năm đó: “Thiên hạ khi ấy, ma chủng hoành hành, Tu chân giới thường xuyên chém giết, dân chúng lầm than. Minh Tịnh đạo quân kiến lập Thành Vô Cấu, hai vị Thần quân và Minh Tịnh đạo quân cùng nhau cứu thế.”

Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Khi ấy, ta cảm giác được dị động, bèn cưỡng ép bứt phá. Sau khi ra ngoài, ta nhìn thấy cả thành treo hoa trắng, Hoa Dung đang chuẩn bị đưa tang Minh Tịnh đạo quân. Minh Tịnh đạo quân ra đời ở Ninh gia, cho nên bảo hắn đưa hài cốt ngài trở về Ninh thị. Ta chạy tới hỏi xảy ra chuyện gì, Hoa Dung bèn kéo ta lại, âm thầm mở quan để ta xem. Ta vừa nhìn liền phát hiện thật ra Đạo quân không chết, nhưng toàn thân ngài lởn vởn ma khí. Ta chưa từng thấy ma khí mạnh như vậy, vì thế không dám nhiều lời, nhìn Hoa Dung giao quan tài cho người Ninh gia, được người Ninh gia đưa về Hoang Thành.”

“Ma chủng là gì?”

Sau khi phi thăng, tìm cha mẹ nàng!

Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục giơ tay lên, giữa lòng bàn tay nàng ta có một hạt giống phát sáng: “Mọi người đều gọi chủ nhân ma chủng là Tà Thần. Hắn không có thân thể, do ác niệm nhân gian hợp thành, nuốt chửng ác niệm loài người mà sống. Hắn biết gieo rắc hạt giống, ký sinh ở cơ thể người. Một khi lòng người có ác niệm, hạt giống sẽ phóng đại nó lên gấp mấy lần, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho hắn, bị hắn hút cạn.”

Dù sao thân thể Minh Tịnh đạo quân thật sự phong ấn Tà Thần và ma khí, có lẽ tương lai cả đời đều sẽ bị nhốt tại Hoang Thành, mọi người cũng không để ý phần danh dự này.

“Đây là ma chủng?” Tần Uyển Uyển nhìn hạt giống trong tay Thúy Lục. Thúy Lục mỉm cười, thu hồi hạt giống vào lòng bàn tay: “Cái này chết rồi. Chỗ đáng sợ của ma chủng là chỉ cần một người bị gieo ma trủng, thân thể của hắn sẽ trở thành cơ thể mẹ, bản thân lại sản sinh ra ma chủng, sau đó bất giác gieo rắc cho người tiếp theo. Vì vậy khi đó, Tu chân giới đều giết sạch tất cả những người bị gieo hạt ngay tại chỗ, nhưng dù là vậy cũng rất khó ngăn cản ma chủng lan tràn khắp nơi. Tu chân giới liên kết thành Liên minh Tiên giới, tiễu trừ Tà Thần. Nhưng hắn không có thân thể, bọn họ căn bản không tìm được, mỗi lần nghĩ rằng đã bắt được, kết quả lại là con rối.”

“Về sau thì sao?”

“Về sau… thật ra ta cũng không rõ.” Thúy Lục lắc đầu: “Ta chỉ biết đại khái năm năm trước khi Minh Tịnh đạo quân chết, khi đó ma chủng phân bổ quá nửa Tu chân giới, ta suýt bị tà ma giết chết trên đường trừ tà, may mắn được Thượng Tuế thần quân cứu, được người chỉ điểm, cận kề bứt phá, bèn bế quan tu luyện. Bế quan năm năm, đợi lúc ta ra ngoài, bên ngoài đã thay đổi rất nhiều.”

“Thay đổi thế nào?”

Thúy Lục ngẩng đầu nhìn nàng, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cười: “Không có người nào khác biết thân phận của ta, hi vọng cô giúp ta che giấu quan hệ giữa ta và hai vị Thần quân.”

Tần Uyển Uyển tò mò, Thúy Lục nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Khi ấy, ta cảm giác được dị động, bèn cưỡng ép bứt phá. Sau khi ra ngoài, ta nhìn thấy cả thành treo hoa trắng, Hoa Dung đang chuẩn bị đưa tang Minh Tịnh đạo quân. Minh Tịnh đạo quân ra đời ở Ninh gia, cho nên bảo hắn đưa hài cốt ngài trở về Ninh thị. Ta chạy tới hỏi xảy ra chuyện gì, Hoa Dung bèn kéo ta lại, âm thầm mở quan để ta xem. Ta vừa nhìn liền phát hiện thật ra Đạo quân không chết, nhưng toàn thân ngài lởn vởn ma khí. Ta chưa từng thấy ma khí mạnh như vậy, vì thế không dám nhiều lời, nhìn Hoa Dung giao quan tài cho người Ninh gia, được người Ninh gia đưa về Hoang Thành.”

Nàng từ bờ sông quay trở về phủ Thành chủ, tìm hạ nhân hỏi vị trí Giản Hành Chi xong liền đi tìm y.

“Ừ, có điều đại nhân Thúy Lục, trước khi đi, ta còn phiền cô giúp ta một chuyện.”

“Hoa Dung nói với cô thế nào?”

Tìm Ngọc Linh Lung, gom điểm tích lũy, đổi bàn tay vàng, tìm Ngọc Linh Lung, mở tiên môn!

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển hiểu vì sao Thúy Lục chắc chắn Lận Ngôn Chi chưa chết.

“Không có.”

“Thay đổi thế nào?”

“Ma chủng là gì?”

“Hắn nói với ta toàn bộ Quỷ Thành đều bị ma chủng lây nhiễm, bách tính chém giết lẫn nhau, vì thế Đạo quân hạ lệnh đóng thành. Nhưng trong đêm đó, Đạo quân không nỡ để nhiều bách tính như thế chôn thây, bèn bàn bạc với hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng, dùng cơ thể ngài làm vật chứa, nghĩ cách nhốt Tà Thần vào cơ thể ngài, sau đó lấy ma chủng của bách tính toàn thành ra, hút ma khí vào cơ thể ngài phong ấn. Nếu như ngài có thể độ hóa ma khí, triệt để phong ấn Tà Thần trong thân thể ngài, đó là tốt nhất. Nhưng nếu ngài không làm được thì mọi người hãy giết cả ngài và Tà Thần đi. Trước đó, ngài đã độ toàn bộ tu vi cho Hoa Dung, bổ nhiệm hắn làm Thành chủ đời kế tiếp của Quỷ Thành. Sau đó dưới sự trợ giúp của Thượng Tuế và Thái Hằng, ngài thành công phong ấn Tà Thần, cứu hơn một nửa bách tính, còn những người cứu không được…”

Sau đó lại tặng thêm cho nàng một huấn luyện viên phụ trách cường thân kiện thể?

Lời nói của Thúy Lục có chút không đành lòng: “Diệt trừ ngay đêm đó.”

“Cho nên…” Tần Uyển Uyển tổng kết: “Minh Tịnh thần quân không đồ thành, người chết đều là người mang ma chủng. Vì sao không nói chuyện này cho mọi người biết, khiến ngài ấy cõng cái danh đồ sát toàn thành này?”

Tổng cộng nàng đã có 5335 điểm! Nhìn số tài khoản lớn này, Tần Uyển Uyển tràn ngập hi vọng đối với tương lai.

“Không còn gặp lại.” Thúy Lục lắc đầu: “Không ai biết họ đi đâu, cũng không biết đi khi nào. Có điều họ là cao nhân, lúc tới âm thầm không ai biết, lúc đi cũng không hề cáo biệt. Nhưng nghe trong ý cô…” Thúy Lục cau mày: “Có vẻ họ không trở về tìm cô?”

“Bởi vì ma chủng khiến Tu chân giới nghe thôi đã sợ mất mật…” Thúy Lục giải thích: “Nếu để mọi người biết người Quỷ Thành đều từng mang ma chủng, mặc kệ những người này có khôi phục thần trí hay chưa, bên ngoài đều sẽ đòi giết hết.”

Tần Uyển Uyển hành lễ cáo từ, trong lòng lo lắng chuyện của cha mẹ nên cũng không muốn nhiều lời với Thúy Lục.

Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 nói rất có lý, nàng vội mở trang web của mình ra, phát hiện điểm tích lũy nhiệm vụ mới đã vào tài khoản.

Dù sao thân thể Minh Tịnh đạo quân thật sự phong ấn Tà Thần và ma khí, có lẽ tương lai cả đời đều sẽ bị nhốt tại Hoang Thành, mọi người cũng không để ý phần danh dự này.

Tần Uyển Uyển không đánh giá gì nhiều, chỉ hỏi: “Vậy hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng đâu?”

Trong lúc suy nghĩ, nàng đã đi tới bên ngoài đình viện chỗ Giản Hành Chi ở. Nhớ đến thân thể khoẻ mạnh của mình hôm nay, nàng bóp chặt nắm tay, để hiện “con chuột” bên trên, giơ tay vỗ vỗ, lờ mờ có một phỏng đoán đáng sợ.

“Không còn gặp lại.” Thúy Lục lắc đầu: “Không ai biết họ đi đâu, cũng không biết đi khi nào. Có điều họ là cao nhân, lúc tới âm thầm không ai biết, lúc đi cũng không hề cáo biệt. Nhưng nghe trong ý cô…” Thúy Lục cau mày: “Có vẻ họ không trở về tìm cô?”

“Không có.”

Tần Uyển Uyển lắc đầu, hai người đều trầm mặc. Qua một lát, Thúy Lục lại hỏi: “Hoa Dung thật sự nói với cô, Minh Tịnh đạo quân là hắn giết?”

“Về sau… thật ra ta cũng không rõ.” Thúy Lục lắc đầu: “Ta chỉ biết đại khái năm năm trước khi Minh Tịnh đạo quân chết, khi đó ma chủng phân bổ quá nửa Tu chân giới, ta suýt bị tà ma giết chết trên đường trừ tà, may mắn được Thượng Tuế thần quân cứu, được người chỉ điểm, cận kề bứt phá, bèn bế quan tu luyện. Bế quan năm năm, đợi lúc ta ra ngoài, bên ngoài đã thay đổi rất nhiều.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, kể hết đầu đuôi sự việc.

Tần Uyển Uyển xác định mục tiêu. Nhớ tới Giản Hành Chi bên trong, nàng nhanh chân đi tìm y, quyết định tạm thời buông bỏ thù hận, bắt tay chung mối thù, sớm ngày cùng nhau phi thăng.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Uyển Uyển bỗng giật mình. Trong nháy mắt, khuôn mặt hiền hòa của cha mẹ cũng trở nên dữ tợn.

Thúy Lục nghe vậy cũng không nói nhiều, suy nghĩ nói: “Cô về nghỉ trước đi, để ta ngẫm lại.”

“Cô và hai vị Thần quân có quan hệ gì?” Thúy Lục quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.

“Ừ, có điều đại nhân Thúy Lục, trước khi đi, ta còn phiền cô giúp ta một chuyện.”

“Có.” 38 nói một cách nhẹ nhàng: “Gom điểm tích lũy, gom thật nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều, khả năng hoán đổi bàn tay vàng càng nhiều. Có bàn tay vàng, cô còn lo không phi thăng sao?”

Thúy Lục ngẩng đầu nhìn nàng, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cười: “Không có người nào khác biết thân phận của ta, hi vọng cô giúp ta che giấu quan hệ giữa ta và hai vị Thần quân.”

“Được rồi.”

Đây chẳng phải chuyện gì to tát, Thúy Lục lập tức gật đầu.

Tần Uyển Uyển hành lễ cáo từ, trong lòng lo lắng chuyện của cha mẹ nên cũng không muốn nhiều lời với Thúy Lục.

Nàng từ bờ sông quay trở về phủ Thành chủ, tìm hạ nhân hỏi vị trí Giản Hành Chi xong liền đi tìm y.

Suốt quãng đường, nàng suy nghĩ tất cả mọi chuyện, những thay đổi từ khi cha mẹ nàng rời đi, đến khi nàng tới nơi này, gặp được Giản Hành Chi, đến chuyện hôm nay bắt gặp dấu vết của cha mẹ từ chuyện Hoa Dung, nàng loáng thoáng cảm giác có một sợi dây kết nối mọi thứ lại với nhau.

Trong lúc suy nghĩ, nàng đã đi tới bên ngoài đình viện chỗ Giản Hành Chi ở. Nhớ đến thân thể khoẻ mạnh của mình hôm nay, nàng bóp chặt nắm tay, để hiện “con chuột” bên trên, giơ tay vỗ vỗ, lờ mờ có một phỏng đoán đáng sợ.

Tần Uyển Uyển không đánh giá gì nhiều, chỉ hỏi: “Vậy hai vị Thần quân Thượng Tuế và Thái Hằng đâu?”

Có khi nào cái hệ thống rách nát này là cơ duyên mà cha mẹ tìm cho nàng không?

Sau đó lại tặng thêm cho nàng một huấn luyện viên phụ trách cường thân kiện thể?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tần Uyển Uyển bỗng giật mình. Trong nháy mắt, khuôn mặt hiền hòa của cha mẹ cũng trở nên dữ tợn.

Nàng nuốt nước bọt, giơ tay vuốt nhẹ ngực mình, tự nhủ bản thân không nên nghĩ lung tung. Nàng vội gọi 38 để trấn an cảm xúc mình: “38, cậu biết phụ mẫu ta không?”

Nàng nuốt nước bọt, giơ tay vuốt nhẹ ngực mình, tự nhủ bản thân không nên nghĩ lung tung. Nàng vội gọi 38 để trấn an cảm xúc mình: “38, cậu biết phụ mẫu ta không?”

Đây chẳng phải chuyện gì to tát, Thúy Lục lập tức gật đầu.

“Có nghe nói.”

Lời nói của Thúy Lục có chút không đành lòng: “Diệt trừ ngay đêm đó.”

38 thản nhiên thừa nhận, Tần Uyển Uyển vội hỏi: “Nghe nói từ đâu?”

“Được rồi.”

“Từ chỗ cô đó.”

Đáp án của 38 khiến Tần Uyển Uyển á khẩu, không trả lời được. 38 ngẫm nghĩ, vì để khích lệ nàng, bèn nói thêm mấy câu: “Thật ra chúng ta đều là người làm công, chỉ có đến phút cuối mới biết lý do xuất hiện nhiệm vụ. Nếu cô lo lắng cho phụ mẫu mình, cô cứ dựa theo nhiệm vụ mau chóng phi thăng. Sau khi phi thăng, nếu họ xảy ra chuyện, cô cũng có thực lực cứu người, đúng không?”

38 thản nhiên thừa nhận, Tần Uyển Uyển vội hỏi: “Nghe nói từ đâu?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, cảm thấy được khích lệ to lớn, nhanh chóng hỏi: “Có đường tắt phi thăng không?”

Tần Uyển Uyển gật đầu, kể hết đầu đuôi sự việc.

“Có nghe nói.”

“Có.” 38 nói một cách nhẹ nhàng: “Gom điểm tích lũy, gom thật nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều, khả năng hoán đổi bàn tay vàng càng nhiều. Có bàn tay vàng, cô còn lo không phi thăng sao?”

Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 nói rất có lý, nàng vội mở trang web của mình ra, phát hiện điểm tích lũy nhiệm vụ mới đã vào tài khoản.

Tổng cộng nàng đã có 5335 điểm! Nhìn số tài khoản lớn này, Tần Uyển Uyển tràn ngập hi vọng đối với tương lai.

Tìm Ngọc Linh Lung, gom điểm tích lũy, đổi bàn tay vàng, tìm Ngọc Linh Lung, mở tiên môn!

Sau khi phi thăng, tìm cha mẹ nàng!

Tần Uyển Uyển xác định mục tiêu. Nhớ tới Giản Hành Chi bên trong, nàng nhanh chân đi tìm y, quyết định tạm thời buông bỏ thù hận, bắt tay chung mối thù, sớm ngày cùng nhau phi thăng.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tra Hoa Qua
Tra Hoa Qua
2 Năm Cách đây

À =)))) nói mới nhớ cái cơ duyên này cũng xuất hiện trong Nhân vật phản diện nè

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ủa vậy sao đi giết toàn bộ bách tính Quỷ Thành được nhỉ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vụ gì nữa vậy chời? Lận Ngôn Chi có gương mặt giống Giản Hành Chi, còn Thúy Lục lại sử dụng thuật pháp thuộc về riêng Tịch Sơn?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nghe giống trong thế giới có Đông Lăng ấy nhỉ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vậy quá đáng với Minh Tịnh đạo quân quá rồi, vì cứu cả thành mà phải mang tiếng xấu cả đời như vậy

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tự nhiên chị nghĩ vậy em cũng thấy có lý đó chứ.

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!