Chương 45 (2)
Chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nàng đi như chạy tới cửa phòng Giản Hành Chi thì nhìn thấy Tạ Cô Đường và Nam Phong vừa theo thầy thuốc đi ra.
Nam Phong tiễn thầy thuốc ra cửa, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, sư phụ ta thế nào?”
“Hiện tại vô sự rồi.” Gương mặt Tạ Cô Đường mang theo chút mệt mỏi: “Tiền bối độ kiếp với cô, hai người ở cùng nhau, lôi kiếp liền đánh gấp đôi. Tiền bối dẫn phần lớn lôi kiếp lên người mình, cơ thể có phần chịu không nổi. Bây giờ ổn định xong rồi, Tần cô nương yên tâm, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy³sững sờ, nhớıđến câu nói}“Ta trừ đánhļcon thì chẳngľcó cách nàoịkhác” trong lôiỗkiếp của GiảnýHành Chi, nhấtưthời hơi cảmễđộng.
Nàng cố tỏĩra bình thườngįmỉm cười, đưaỷmắt quan sát‹Tạ Cô Đường:ợ“Tạ đạo quân,ỉngài thì sao?ờNgài cũng bịìthương phải không?”ờ
Tạ Cô Đườngἶkhông ngờ lúcïnày mà TầnýUyển Uyển cònjquan tâm mình,ịy ngây người,ìsau đó mỉmİcười: “Ta khôngásao, nghỉ ngơiỡmấy ngày làứkhỏi.”
“Vậy ngàiùmau đi nghỉẵđi.” Dứt lời,ìTần Uyển Uyểnḹhơi do dự,õtháo một chiếcỗkhuyên tai, bôiἰmột pháp ấn‹lên trên, đưaắcho Tạ CôĩĐường: “Có gì(cần, ngài cứįgọi ta. Lầnốnày, chúng taἵliên lụy Đạoỉquân rồi, thậtľáy náy quá.”j
Tạ Cô Đườngḽngơ ngác cầmỉkhuyên tai trên³tay, ngẩn ngườiữmột hồi mớiásực tỉnh, ngạiỵngùng cười: “Côἵnương có lòngỹrồi, đa tạ.”ỷ
“Không cần cảmỉtạ, sau nàyɩngài cứ gọiễta là UyểnếUyển đi.”
TầnùUyển Uyển ngheịTạ Cô Đườngélịch sự gọiīmình, nghĩ tới¸mọi người cũngũxem như bạnïbè vào sinh‹ra tử, bènįcười bảo: “Tajgọi ngài Tạổđại ca nhé.”ô
“Ừ.”
Tạ CôĩĐường cũng khôngỉtừ chối, ra,hình ra dángịgọi: “Uyển Uyển.”ằ
“Tạ đại ca,òhuynh đi nghỉẳngơi đi.” TầnỉUyển Uyển nghĩĩTạ Cô Đườngụcũng mệt mỏiìrồi, xua tay:ỗ“Ta đi thămísư phụ đây.”ỡ
Dứt lời, TầnệUyển Uyển xoayfngười đẩy cửa,ἵbước vào phòng.
VừaĬvào, nàng đãấnhìn thấy Giản‹Hành Chi xõaụtóc, chắp tayịsau lưng, đứngôtrước cửa sổIrất giống mộtúvị cao nhân,ịsuy nghĩ thâmỉsâu gì đó.
TầnìUyển Uyển bịáy dọa hếtĬhồn, bình tĩnhĩlại mới lắpịbắp gọi: “Sư…ésư phụ, ngườiïđứng ở đóálàm gì vậy?”Ĭ
“Ban nãy…” GiảnįHành Chi âmἱu mở miệng:â“Trong đầu taõcộng thêm haiủđiểm tích lũy.”ἰ
“Hả?”
“Con vàỳTạ Cô Đườngĩlàm cái gì?”íGiản Hành Chiỹxoay đầu qua,ἲnghiêm túc quan¹sát Tần UyểnỉUyển.
Trong chớp mắt,ákhông biết vì}sao Tần UyểnốUyển có cảmḽgiác chột dạĺkhi bị giáoòviên chủ nhiệmıbắt gặp yêuísớm. Nhưng nghĩửlại, cảm thấy¸đây là soísánh tào laoıgì thế, nàngİdồn hết canừđảm, mặt thảnἱnhiên đáp: “Taịtặng y khuyênệtai, tiện bềềliên lạc.”
“Khuyênỉtai?” Giản HànhừChi nhíu mày:ẩ“Vì sao tặngốcái này?”
“Vậyílần sau ta³tặng khăn tay?”èTần Uyển Uyểnẵlưỡng lự: “Taắcần liên lạc,ĺpháp ấn phảiĨtìm một thứđlàm vật dẫn,ìlần trước ngườiĩđưa chuối tiêuẻcho ta, trongứtay ta lạiļchẳng có gìïkhác thích hợp,ạđành tặng khuyênitai.”
Giản HànhẵChi nghẹn họng,jngẫm nghĩ chốcốlát, y tổng[kết: “Sau này,icon mang thêmễtrái cây trongÏngười.”
Tần UyểnĩUyển: “…”
Điênỹà.
“Sư phụ…” Nhưngìnhớ đến biểuỉhiện xuất sắcécủa Giản Hành,Chi trong lôiἰkiếp, Tần UyểnîUyển quyết địnhịhôm nay phải¹hiếu thuận mộtἵchút. Nàng bướcĩnhanh đến bên¹cạnh Giản Hành°Chi đỡ y:ḷ“Gió lớn, ngườiĩđứng ở đâyÍbị lạnh, ngồiỗxuống đi.”
GiảnÍHành Chi đượcìnàng đỡ ngồiIxuống, vẻ mặtıu buồn. TầníUyển Uyển quanἶsát từ trênÍxuống dưới: “Sưẹphụ, thân thể}người không saoẹchứ?”
“Không sao.”ỗTâm trạng GiảnïHành Chi khôngḽtốt, vô cùngìlạnh lùng. TầnỷUyển Uyển châmõtrà cho y,ɪy bưng trà,ênhấp một ngụm,Įchậm rãi lên‹tiếng: “Vừa rồi,ìcon nói gìổvới Thúy Lục?”ḽ
Nghe Giản Hành]Chi hỏi, TầnịUyển Uyển cheἲgiấu quan hệĩgiữa mình vàЇvợ chồng ThượngốTuế – TháiĩHằng, kể lạiỉhết lời củaḷThúy Lục nói.íGiản Hành Chi¹lắng nghe, nhíuđmày: “Xem raựquan hệ giữaìthế giới nàyìvà Tiên giớiãkhông cạn, chúng¹ta phải sớmïphi thăng mớiἷcó thể làmẩrõ chân tướng.”ô
Vừa nghe thấyểlời này, TầnἵUyển Uyển gậtưđầu như giãītỏi.
Không sai, sớmἱphi thăng, tìmIcha mẹ nàng.
“Cóổđiều đúng làẫhai vị tiềnìbối Thượng Tuếìvà Thái Hằngìnày đã chứngíthực một chuyện.”ấGiản Hành Chiɪnói xong, độtỉnhiên chuyển đềótài theo hướngἱngoài dự đoán.õ
Tần Uyển Uyển²ngẩng đầu, mùἲmờ nhìn y:ẵ“Chuyện gì?”
“Quả)nhiên ta tớiļtiểu thế giớiḷnày...” Giản HànhỹChi siết nắmúđấm: “không thoátửkhỏi liên hệ³với Tịch Sơn!”Ĭ
Tần Uyển Uyển:ɨ“…”
Khoảnh khắcầnày, nàng thậtísự không dámɩlên tiếng.
Nhưng ngẫmÎlại, nàng vẫnἴtranh biện: “Chưa{chắc, người xemỉngười và LậnỉNgôn Chi giống}nhau như vậy,ἲngười có từngỷnghĩ hai ngườiḻlà huynh đệẳruột thất lạcửnhiều năm không?”ẫ
“Cái này khôngỹquan trọng, quanễtrọng nhất bâyừgiờ là haiẫchuyện.”
“Hai chuyệnḽnào?”
“Bắc Thành.”]Giản Hành Chièđứng dậy, chắp²tay, bước tớiЇcửa sổ, phơiẹtrăng nhìn trời,ôcố ra vẻĮthâm sâu: “ConIcó biết tafnhìn thấy cáiègì trong kiếpễtâm ma không?”í
“Cái gì?”
TầnéUyển Uyển tựĪchâm trà choɪmình, uống mộtèngụm.
Giọng điệu GiảnɪHành Chi biúthương: “Ta thấyỳ– con –ídụ dỗ ta.”,
“Phụt ——”
TầnfUyển Uyển phunìngụm trà. GiảnıHành Chi quayĨđầu, nghiêm túcĬnhìn nàng: “Cóằthể thấy Mịḽcốt trùng cóơảnh hưởng đốiềvới ta, chúngɪta phải mauỉchóng hút cổĪtrùng này ra,ftránh sản sinhãtâm ma.”
TầnẽUyển Uyển ngheÏthấy lời này,ègật đầu nhưıgiã tỏi. Mộtựtay cầm khănἴlau miệng, tayạkhác nâng lênîbày tư thếì“dừng lại” vớiủGiản Hành Chi,ịvội cảnh cáoɩy: “Sư phụ,ḷđó đều làủảo giác, ngườiĬchớ sản sinhỳý nghĩ khôngếnên có vớiĩcon. Con đánhỉkhông lại người,İnếu người làmịgì con thật,ľđó là làmİnhục sư môn!”í
“Không sai.”
GiảnĩHành Chi gậtỷđầu, y bước}tới trước mặtởTần Uyển Uyển,ḹkéo tay nàng.jTần Uyển Uyển)nhìn chằm chằmḷy, thấy GiảnồHành Chi viếtúmột chuỗi phùjchú vào lòngÎbàn tay nàng,ἲsau đó cắnắrách ngón tay,ḽnhỏ máu lênịtrên.
“Đây là bùaũliền tâm màốta hứa vớiầcon.” Giản HànhăChi ngẩng đầuínhìn nàng: “Nếuịnhư ta mấtĩkhống chế làmľgì con, conểkhông cần loẻlắng, trực tiếpìgiết ta làáđược.”
Có láĨbùa này, cảmịgiác an toànἶcủa Tần UyểnỷUyển tăng lênİgấp bội. Nàngưrút tay khỏiἴtay Giản Hành]Chi, ổn địnhẵcảm xúc: “Vậyồsư phụ, trừýta ra, ngườiĮcòn nhìn thấy²gì nữa?”
“Trừἷcon ra, taЇcòn nhìn thấyễTịch Sơn nữằquân Tần UyểnựUyển!”
Giản HànhĨChi nghiến răngánghiến lợi: “Taậthấy cô taìlan truyền khắpìnơi những chuyệníxảy ra ởỷtiểu thế giớiInày, khiến taủtrở thành tròḹcười của Tiênàgiới, bị chúngἷnhân nhạo báng!ậĐúng là tộiậác tày trời!”ì
Dứt lời, GiảnịHành Chi đập²một phát lên}bàn. Tần UyểnỉUyển cầm lyútrà, nhìn chiếcỏbàn nát nhưđtương, gió thổiímột cái đãľphiêu tán.
Ngheệthấy lời GiảnêHành Chi, cảmờđộng trước đâyjkhông còn sótįlại chút gì.
Nàng cảm thấy mình đúng là quá lương thiện, dễ cảm động, không đủ sáng tạo, vẫn là Giản Hành Chi có trí tưởng tượng hơn, phương pháp này của y rất tốt. Nàng quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải ghi lại từng lời nói cử chỉ của y, tương lai sau này phi thăng, làm thành video, truyền bá khắp nơi.
Giản Hành Chi giơ tay: “Nào, chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!”
“Có điều chuyện này cần con phối hợp…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Con cảm thấy thế nào?”
Tần Uyển Uyển hơi tức giận. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, nhìn ngó một lát, giơ tay rút trâm cài tóc.
Giản Hành Chi nói xong, giọng điệu ngày càng kích động: “Ta không thể ở lại thế giới này quá lâu, Tần Uyển Uyển đã trở thành tâm ma của ta. Ngày sau tâm ma sản sinh, có tổn hại tới đạo hạnh của ta. Ta cần nhanh chóng phi thăng, trở lại Tịch Sơn, tìm cô ta báo thù, giải quyết ân oán!”
“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”
Giản Hành Chi nói xong, giọng điệu ngày càng kích động: “Ta không thể ở lại thế giới này quá lâu, Tần Uyển Uyển đã trở thành tâm ma của ta. Ngày sau tâm ma sản sinh, có tổn hại tới đạo hạnh của ta. Ta cần nhanh chóng phi thăng, trở lại Tịch Sơn, tìm cô ta báo thù, giải quyết ân oán!”
“Ờ, được đó.” Tần Uyển Uyển bình thản uống trà, quay đầu nhìn y: “Vậy không biết sư phụ dự định kế tiếp làm sao gì? Hình như chuyện phi thăng này không gấp được?”
“Vậy người muốn cái gì?”
“Ta nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng gom điểm tích lũy.”
Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”
Giản Hành Chi trình bày phương án đã nghĩ cả đêm cho Tần Uyển Uyển: “Lúc điểm tích lũy của ta nhiều, có thể chuyển đổi một phần tu vi trên Tiên giới của mình tới đây. Nếu tu vi của ta trở về, ta gom hết Ngọc Linh Lung cho con, vậy chẳng phải con sẽ lập tức phi thăng sao?”
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi không sao thì dự định cáo biệt. Giản Hành Chi gọi nàng lại: “Đợi đã.”
“Sư phụ thật tuyệt…” Mặt Tần Uyển Uyển không cảm xúc: “Vậy phải làm sao nhanh chóng thu gom điểm tích lũy đây?”
“Nếu ta bỏ không được thì sao?”
“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”
“Ta nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng gom điểm tích lũy.”
Giản Hành Chi: “Chúng ta cố gắng vì điểm tích lũy, đánh thêm mấy tuyến tình cảm được không?”
Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển tập trung lắng nghe. Giản Hành Chi lấy cuốn sổ nhỏ trong tay áo ra: “Ta đã so sánh rồi. Con xem, ta nghiêm túc làm nhiệm vụ xong chỉ có 1000 điểm tích lũy, nhưng để con và Tạ Cô Đường ở riêng nửa canh giờ đã có thể lấy được 100. Con nói xem, nếu đồng thời đánh mười tuyến tình cảm, mỗi ngày ở chung một người nửa canh giờ, vậy chẳng phải sẽ có 1000 điểm tích lũy à? Chúng ta còn cần làm nhiệm vụ sao? Một ngày là đủ điểm tích lũy nhiệm vụ tuyến chính, rất nhanh sẽ có thể chuyển tu vi của ta tới đây. Chỉ cần một nửa tu vi, cái bọn Thẩm Tri Minh, Quân Thù gì đấy, ta có thể giết hết cho con.”
Giản Hành Chi đứng dậy: “Ta không muốn khuyên tai.”
“Ta không muốn, dựa vào đâu y có mà ta không có? Ta nói con này, một ngày làm sư, cả đời làm cha. Thứ y có, ta cũng phải có, con không thể có trượng phu rồi bỏ quên sư phụ.”
Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng. Giản Hành Chi dời băng ghế, giải thích cho nàng: “Số phận của Tần Vãn định sẵn là một người phụ nữ có Hậu cung, có cơ duyên, có tất cả. Làm nhiệm vụ, chúng ta chỉ có thể lấy một phần điểm tích lũy. Nhưng tuyến tình cảm, chúng ta có thể mở rất nhiều cái.”
Giản Hành Chi: “Con nghĩ gì về kiếp tâm ma của ta?”
Tần Uyển Uyển tập trung lắng nghe. Giản Hành Chi lấy cuốn sổ nhỏ trong tay áo ra: “Ta đã so sánh rồi. Con xem, ta nghiêm túc làm nhiệm vụ xong chỉ có 1000 điểm tích lũy, nhưng để con và Tạ Cô Đường ở riêng nửa canh giờ đã có thể lấy được 100. Con nói xem, nếu đồng thời đánh mười tuyến tình cảm, mỗi ngày ở chung một người nửa canh giờ, vậy chẳng phải sẽ có 1000 điểm tích lũy à? Chúng ta còn cần làm nhiệm vụ sao? Một ngày là đủ điểm tích lũy nhiệm vụ tuyến chính, rất nhanh sẽ có thể chuyển tu vi của ta tới đây. Chỉ cần một nửa tu vi, cái bọn Thẩm Tri Minh, Quân Thù gì đấy, ta có thể giết hết cho con.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, thật sự muốn vỗ tay cho y: “Người là thiên tài điểm tích lũy.”
Tần Uyển Uyển gật đầu.
“Có điều chuyện này cần con phối hợp…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Con cảm thấy thế nào?”
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Bỡn cợt tình cảm của người khác hơi thất đức thì phải?”
“Ấu trĩ.”
Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.”
“Vậy cũng đúng.” Giản Hành Chi ngẫm lại, sau đó nghĩ ra cách, sáng mắt nhìn nàng: “Vậy con để người khác bỡn cợt con, chẳng phải là xong rồi sao?”
“Bỡn… bỡn cợt ta?” Tần Uyển Uyển không hiểu lắm.
Giản Hành Chi không đáp, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện “lỡ như” này, hai người rơi vào cục diện bế tắc.
“Con không muốn bọn họ động lòng với con, vậy thì con động lòng với họ.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Sau đó, con học Đạo vô tình, trước tiên động lòng, sau đó cắt đứt, bước vào đại cảnh giới, đôi bên có lợi, thế nào?”
Tần Uyển Uyển: “Ta nhìn kỹ rồi, người này đi.”
“Đạo vô tình…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là đám người giết bạn lữ chứng đạo ấy hả?”
Vở kịch nhỏ 1
“Cũng không hẳn phải giết.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Con kiên cường một chút, học buông bỏ là được.”
Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng. Giản Hành Chi dời băng ghế, giải thích cho nàng: “Số phận của Tần Vãn định sẵn là một người phụ nữ có Hậu cung, có cơ duyên, có tất cả. Làm nhiệm vụ, chúng ta chỉ có thể lấy một phần điểm tích lũy. Nhưng tuyến tình cảm, chúng ta có thể mở rất nhiều cái.”
Câu hỏi này của Tần Uyển Uyển làm khó Giản Hành Chi. Y nghĩ mãi không hiểu: “Sao lại không bỏ được? Lẽ nào tình cảm quan trọng hơn tu đạo?”
“Được lắm!”
“Nếu ta bỏ không được thì sao?”
Tần Uyển Uyển: “Hai người nào?”
Câu hỏi này của Tần Uyển Uyển làm khó Giản Hành Chi. Y nghĩ mãi không hiểu: “Sao lại không bỏ được? Lẽ nào tình cảm quan trọng hơn tu đạo?”
Giản Hành Chi vừa nghe có thể thêm điểm tích lũy, vô cùng vui vẻ, gật đầu khích lệ: “Vi sư trấn ải giúp con, tìm một người con thích, nhân phẩm tốt, tu vi cao, đẹp trai tuấn tú, thành cũng được, không thành thì điểm tích lũy cũng tới tay.”
Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”
Tần Uyển Uyển: “Ta không cần điểm tích lũy này nữa…”
Giản Hành Chi không đáp, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện “lỡ như” này, hai người rơi vào cục diện bế tắc.
Giản Hành Chi: “Kiếp tâm ma của ta có hai người.”
Tần Uyển Uyển nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới cha mẹ chưa rõ sống chết, nàng cắn răng nói: “Cứ vậy đi.”
Tần Uyển Uyển: “Được!”
【 Vở kịch nhỏ 2】
Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Tần Uyển Uyển đã quyết định: “Xem như ta yêu đương một trận, chủ động xuất kích, tìm một người mình thích, nghiêm túc, không bỡn cợt y, nếu thất bại vẫn có thể thêm điểm tích lũy mà.”
Giản Hành Chi cầm trâm cài, khẽ xì một tiếng, cất trâm vào lòng.
“Được lắm!”
Giản Hành Chi: “…”
“Con không muốn bọn họ động lòng với con, vậy thì con động lòng với họ.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Sau đó, con học Đạo vô tình, trước tiên động lòng, sau đó cắt đứt, bước vào đại cảnh giới, đôi bên có lợi, thế nào?”
Giản Hành Chi vừa nghe có thể thêm điểm tích lũy, vô cùng vui vẻ, gật đầu khích lệ: “Vi sư trấn ải giúp con, tìm một người con thích, nhân phẩm tốt, tu vi cao, đẹp trai tuấn tú, thành cũng được, không thành thì điểm tích lũy cũng tới tay.”
Nghịch đồ.
“Ừm!”
Giản Hành Chi: “Vậy con chọn đi, ta đánh giúp con.”
“Được rồi, sư phụ, nếu thân thể người không sao, vậy ta về trước.”
Tần Uyển Uyển gật đầu.
Giản Hành Chi giơ tay: “Nào, chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!”
【 Vở kịch nhỏ 1】
“Cố lên!”
Tần Uyển Uyển vỗ tay với Giản Hành Chi, lòng đầy ắp ham muốn phấn đấu.
Tần Uyển Uyển: “Hay là người chọn cho ta một người đi.”
“Được rồi, sư phụ, nếu thân thể người không sao, vậy ta về trước.”
“Hả?”
】
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi không sao thì dự định cáo biệt. Giản Hành Chi gọi nàng lại: “Đợi đã.”
“Vậy cũng đúng.” Giản Hành Chi ngẫm lại, sau đó nghĩ ra cách, sáng mắt nhìn nàng: “Vậy con để người khác bỡn cợt con, chẳng phải là xong rồi sao?”
Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”
“Ừm!”
“Ta ở sát vách người…” Tần Uyển Uyển chỉ bên cạnh: “Người hô lên là được.”
“Ta không muốn, dựa vào đâu y có mà ta không có? Ta nói con này, một ngày làm sư, cả đời làm cha. Thứ y có, ta cũng phải có, con không thể có trượng phu rồi bỏ quên sư phụ.”
Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”
Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người. Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên. Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”
Tần Uyển Uyển bất lực, giơ tay lên tháo khuyên tai.
】
Giản Hành Chi đứng dậy: “Ta không muốn khuyên tai.”
Giản Hành Chi: “Người này không được, tu vi quá thấp.”
“Vậy người muốn cái gì?”
Tần Uyển Uyển hơi tức giận. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, nhìn ngó một lát, giơ tay rút trâm cài tóc.
Nàng cảm thấy mình đúng là quá lương thiện, dễ cảm động, không đủ sáng tạo, vẫn là Giản Hành Chi có trí tưởng tượng hơn, phương pháp này của y rất tốt. Nàng quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải ghi lại từng lời nói cử chỉ của y, tương lai sau này phi thăng, làm thành video, truyền bá khắp nơi.
Giản Hành Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi, trừ ta ra, những người khác đều không đạt.”
Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”
Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người. Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên. Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, thật sự muốn vỗ tay cho y: “Người là thiên tài điểm tích lũy.”
“Cũng không hẳn phải giết.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Con kiên cường một chút, học buông bỏ là được.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Ấu trĩ.”
Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.
Giản Hành Chi cầm trâm cài, khẽ xì một tiếng, cất trâm vào lòng.
Vở kịch nhỏ 2
“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Bỡn cợt tình cảm của người khác hơi thất đức thì phải?”
Nghịch đồ.
***
“Bỡn… bỡn cợt ta?” Tần Uyển Uyển không hiểu lắm.
Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”【Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.” Vở kịch nhỏ 1“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”】
Tần Uyển Uyển vỗ tay với Giản Hành Chi, lòng đầy ắp ham muốn phấn đấu.
【
Giản Hành Chi: “Chúng ta cố gắng vì điểm tích lũy, đánh thêm mấy tuyến tình cảm được không?”
Tần Uyển Uyển: “Được!”
Tần Uyển Uyển bất lực, giơ tay lên tháo khuyên tai.
Giản Hành Chi: “Vậy con chọn đi, ta đánh giúp con.”
【
Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”
Tần Uyển Uyển: “Ta nhìn kỹ rồi, người này đi.”
Giản Hành Chi trình bày phương án đã nghĩ cả đêm cho Tần Uyển Uyển: “Lúc điểm tích lũy của ta nhiều, có thể chuyển đổi một phần tu vi trên Tiên giới của mình tới đây. Nếu tu vi của ta trở về, ta gom hết Ngọc Linh Lung cho con, vậy chẳng phải con sẽ lập tức phi thăng sao?”
Giản Hành Chi: “Người này không được, tu vi quá thấp.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”
Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”
Tần Uyển Uyển: “Hay là người chọn cho ta một người đi.”
Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”
Giản Hành Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi, trừ ta ra, những người khác đều không đạt.”
Tần Uyển Uyển: “Ta không cần điểm tích lũy này nữa…”
Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”“Ấu trĩ.”Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người. Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên. Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”【Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Tần Uyển Uyển đã quyết định: “Xem như ta yêu đương một trận, chủ động xuất kích, tìm một người mình thích, nghiêm túc, không bỡn cợt y, nếu thất bại vẫn có thể thêm điểm tích lũy mà.” Vở kịch nhỏ 2Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”】
Giản Hành Chi: “Kiếp tâm ma của ta có hai người.”
Tần Uyển Uyển: “Hai người nào?”
Giản Hành Chi: “Người thứ nhất là con, Cố Bắc Thành – người ta yêu.”
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.”
Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Con nghĩ gì về kiếp tâm ma của ta?”
Tần Uyển Uyển: “Không có, chẳng qua con rất muốn biết nếu người biết Tần Uyển Uyển cũng là con, người sẽ nghĩ thế nào?”
Giản Hành Chi: “…”
Tên ngốc kia thích làm hơn là nói nhỉ.
Cứ thấy cái bùa liền tâm đó không ổn lắm, có khi nào sau này… mà thôi, chắc tui nghĩ sâu quá rồi ?
Anh đừng làm gì bậy để sau này hối hận nha anh nha
Tui muốn bắt Giản Hảnh Chi đem về nhà quá, sao ảnh cưng quá vậy chời.
Em cũng hóng nếu anh biết thì sao dữ lắm.
Nếu một ngày Uyển Uyển yêu đương với người khác thật thì anh chỉ có khóc thật đấy!
Lại gặp một thanh niên na9 tìm chồng giúp vợ.
Sao mấy ông thích tự hủy thế ?
Ta nói sau này nghiệp quật rụng rời luôn nha anh Hành ?