Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 45 (2)

Chương 45 (2)

Chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nàng đi như chạy tới cửa phòng Giản Hành Chi thì nhìn thấy Tạ Cô Đường và Nam Phong vừa theo thầy thuốc đi ra.

Nam Phong tiễn thầy thuốc ra cửa, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, sư phụ ta thế nào?”

“Hiện tại vô sự rồi.” Gương mặt Tạ Cô Đường mang theo chút mệt mỏi: “Tiền bối độ kiếp với cô, hai người ở cùng nhau, lôi kiếp liền đánh gấp đôi. Tiền bối dẫn phần lớn lôi kiếp lên người mình, cơ thể có phần chịu không nổi. Bây giờ ổn định xong rồi, Tần cô nương yên tâm, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”

Tn Uyn Uyn nghe vy³sng s, nhıđến câu nói}“Ta tr đánhļcon thì chngľcó cách nàokhác trong lôikiếp ca GinýHành Chi, nhtưthi hơi cmđng.

Nàng c tĩra bình thưngįmm cưi, đưamt quan sátT Cô Đưng:“T đo quân,ngài thì sao?Ngài cũng bìthương phi không?”

T Cô Đưngkhông ng lúcïnày mà TnýUyn Uyn cònjquan tâm mình,y ngây ngưi,ìsau đó mmİcưi: “Ta khôngásao, ngh ngơimy ngày làkhi.”

Vy ngàiùmau đi nghđi.” Dt li,ìTn Uyn Uynhơi do d,õtháo mt chiếckhuyên tai, bôimt pháp nlên trên, đưacho T CôĩĐưng: “Có gì(cn, ngài cįgi ta. Lnnày, chúng taliên ly Đoquân ri, thtľáy náy quá.”j

T Cô Đưngngơ ngác cmkhuyên tai trên³tay, ngn ngưimt hi miásc tnh, ngingùng cưi: “Cônương có lòngri, đa t.”

Không cn cmt, sau nàyɩngài c gita là UynếUyn đi.”

TnùUyn Uyn ngheT Cô Đưngélch s giīmình, nghĩ ti¸mi ngưi cũngũxem như bnïbè vào sinhra t, bènįcưi bo: “Tajgi ngài Tđi ca nhé.”ô

.”

T CôĩĐưng cũng khôngt chi, ra,hình ra dánggi: “Uyn Uyn.”

“T đi ca,òhuynh đi nghngơi đi.” TnUyn Uyn nghĩĩT Cô Đưngcũng mt miìri, xua tay:“Ta đi thămísư ph đây.”

Dt li, TnUyn Uyn xoayfngưi đy ca,bưc vào phòng.

VaĬvào, nàng đãnhìn thy GinHành Chi xõatóc, chp taysau lưng, đngôtrưc ca sIrt ging mtúv cao nhân,suy nghĩ thâmsâu gì đó.

TnìUyn Uyn báy da hếtĬhn, bình tĩnhĩli mi lpbp gi: “Sưésư ph, ngưiïđng đóálàm gì vy?”Ĭ

“Ban nãy… GinįHành Chi âmu m ming:âTrong đu taõcng thêm haiđim tích lũy.”

“H?”

“Con vàT Cô Đưngĩlàm cái gì?”íGin Hành Chixoay đu qua,nghiêm túc quan¹sát Tn UynUyn.

Trong chp mt,ákhông biết vì}sao Tn UynUyn có cmgiác cht dĺkhi b giáoòviên ch nhimıbt gp yêuísm. Nhưng nghĩli, cm thy¸đây là soísánh tào laoıgì thế, nàngİdn hết canđm, mt thnnhiên đáp: “Tatng y khuyêntai, tin bliên lc.”

Khuyêntai?” Gin HànhChi nhíu mày:Vì sao tngcái này?”

Vyíln sau ta³tng khăn tay?”èTn Uyn Uynlưng l: “Tacn liên lc,ĺpháp n phiĨtìm mt thđlàm vt dn,ìln trưc ngưiĩđưa chui tiêucho ta, trongtay ta liļchng có gìïkhác thích hp,đành tng khuyênitai.”

Gin HànhChi nghn hng,jngm nghĩ chclát, y tng[kết: “Sau này,icon mang thêmtrái cây trongÏngưi.”

Tn UynĩUyn: “…

Điênà.

“Sư ph Nhưngình đến biuhin xut scéca Gin Hành,Chi trong lôikiếp, Tn UynîUyn quyết đnhhôm nay phi¹hiếu thun mtchút. Nàng bưcĩnhanh đến bên¹cnh Gin Hành°Chi đ y:“Gió ln, ngưiĩđng đâyÍb lnh, ngixung đi.”

GinÍHành Chi đưcìnàng đ ngiIxung, v mtıu bun. TníUyn Uyn quansát t trênÍxung dưi: “Sưph, thân th}ngưi không saoch?”

Không sao.”Tâm trng GinïHành Chi khôngtt, vô cùngìlnh lùng. TnUyn Uyn châmõtrà cho y,ɪy bưng trà,ênhp mt ngm,Įchm rãi lêntiếng: “Va ri,ìcon nói gìvi Thúy Lc?”

Nghe Gin Hành]Chi hi, TnUyn Uyn chegiu quan hĩgia mình vàЇv chng ThưngTuếTháiĩHng, k lihết li caThúy Lc nói.íGin Hành Chi¹lng nghe, nhíuđmày: “Xem raquan h giaìthế gii nàyìvà Tiên giiãkhông cn, chúng¹ta phi smïphi thăng micó th làmrõ chân tưng.”ô

Va nghe thyli này, TnUyn Uyn gtưđu như giãīti.

Không sai, smphi thăng, tìmIcha m nàng.

“Cóđiu đúng làhai v tinìbi Thưng Tuếìvà Thái Hngìnày đã chngíthc mt chuyn.”Gin Hành Chiɪnói xong, đtnhiên chuyn đótài theo hưngngoài d đoán.õ

Tn Uyn Uyn²ngng đu, mùm nhìn y:Chuyn gì?”

Qu)nhiên ta tiļtiu thế giinày...” Gin HànhChi siết nmúđm: “không thoátkhi liên h³vi Tch Sơn!”Ĭ

Tn Uyn Uyn:ɨ“…

Khonh khcnày, nàng thtís không dámɩlên tiếng.

Nhưng ngmÎli, nàng vntranh bin: “Chưa{chc, ngưi xemngưi và LnNgôn Chi ging}nhau như vy,ngưi có tngnghĩ hai ngưilà huynh đrut tht lcnhiu năm không?”

“Cái này khôngquan trng, quantrng nht bâygi là haichuyn.”

“Hai chuynnào?”

“Bc Thành.”]Gin Hành Chièđng dy, chp²tay, bưc tiЇca s, phơitrăng nhìn tri,ôc ra vĮthâm sâu: “ConIcó biết tafnhìn thy cáiègì trong kiếptâm ma không?”í

“Cái gì?”

TnéUyn Uyn tĪchâm trà choɪmình, ung mtèngm.

Ging điu GinɪHành Chi biúthương: “Ta thy– con –íd d ta.”,

Pht ——

TnfUyn Uyn phunìngm trà. GinıHành Chi quayĨđu, nghiêm túcĬnhìn nàng: “Cóth thy Mct trùng cóơnh hưng đivi ta, chúngɪta phi mauchóng hút cĪtrùng này ra,ftránh sn sinhãtâm ma.”

TnUyn Uyn ngheÏthy li này,ègt đu nhưıgiã ti. Mttay cm khănlau ming, taykhác nâng lênîbày tư thếì“dng li viGin Hành Chi,vi cnh cáoɩy: “Sư ph,đó đu lào giác, ngưiĬch sn sinhý nghĩ khôngếnên có viĩcon. Con đánhkhông li ngưi,İnếu ngưi làmgì con tht,ľđó là làmİnhc sư môn!”í

Không sai.”

GinĩHành Chi gtđu, y bưc}ti trưc mtTn Uyn Uyn,kéo tay nàng.jTn Uyn Uyn)nhìn chm chmy, thy GinHành Chi viếtúmt chui phùjchú vào lòngÎbàn tay nàng,sau đó cnrách ngón tay,nh máu lêntrên.

Đây là bùaũlin tâm màta ha vicon.” Gin HànhăChi ngng đuínhìn nàng: “Nếunhư ta mtĩkhng chế làmľgì con, conkhông cn lolng, trc tiếpìgiết ta làáđưc.”

Có láĨbùa này, cmgiác an toànca Tn UynUyn tăng lênİgp bi. Nàngưrút tay khitay Gin Hành]Chi, n đnhcm xúc: “Vysư ph, trýta ra, ngưiĮcòn nhìn thy²gì na?”

Trcon ra, taЇcòn nhìn thyTch Sơn nquân Tn UynUyn!”

Gin HànhĨChi nghiến răngánghiến li: “Tathy cô taìlan truyn khpìnơi nhng chuyníxy ra tiu thế giiInày, khiến tatr thành tròcưi ca Tiênàgii, b chúngnhân nho báng!Đúng là tiác tày tri!”ì

Dt li, GinHành Chi đp²mt phát lên}bàn. Tn UynUyn cm lyútrà, nhìn chiếcbàn nát nhưđtương, gió thiímt cái đãľphiêu tán.

Nghethy li GinêHành Chi, cmđng trưc đâyjkhông còn sótįli chút gì.

Nàng cảm thấy mình đúng là quá lương thiện, dễ cảm động, không đủ sáng tạo, vẫn là Giản Hành Chi có trí tưởng tượng hơn, phương pháp này của y rất tốt. Nàng quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải ghi lại từng lời nói cử chỉ của y, tương lai sau này phi thăng, làm thành video, truyền bá khắp nơi.

Giản Hành Chi giơ tay: “Nào, chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!”

“Có điều chuyện này cần con phối hợp…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Con cảm thấy thế nào?”

Tần Uyển Uyển hơi tức giận. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, nhìn ngó một lát, giơ tay rút trâm cài tóc.

Giản Hành Chi nói xong, giọng điệu ngày càng kích động: “Ta không thể ở lại thế giới này quá lâu, Tần Uyển Uyển đã trở thành tâm ma của ta. Ngày sau tâm ma sản sinh, có tổn hại tới đạo hạnh của ta. Ta cần nhanh chóng phi thăng, trở lại Tịch Sơn, tìm cô ta báo thù, giải quyết ân oán!”

“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”

Giản Hành Chi nói xong, giọng điệu ngày càng kích động: “Ta không thể ở lại thế giới này quá lâu, Tần Uyển Uyển đã trở thành tâm ma của ta. Ngày sau tâm ma sản sinh, có tổn hại tới đạo hạnh của ta. Ta cần nhanh chóng phi thăng, trở lại Tịch Sơn, tìm cô ta báo thù, giải quyết ân oán!”

“Ờ, được đó.” Tần Uyển Uyển bình thản uống trà, quay đầu nhìn y: “Vậy không biết sư phụ dự định kế tiếp làm sao gì? Hình như chuyện phi thăng này không gấp được?”

“Vậy người muốn cái gì?”

“Ta nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng gom điểm tích lũy.”

Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”

Giản Hành Chi trình bày phương án đã nghĩ cả đêm cho Tần Uyển Uyển: “Lúc điểm tích lũy của ta nhiều, có thể chuyển đổi một phần tu vi trên Tiên giới của mình tới đây. Nếu tu vi của ta trở về, ta gom hết Ngọc Linh Lung cho con, vậy chẳng phải con sẽ lập tức phi thăng sao?”

Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi không sao thì dự định cáo biệt. Giản Hành Chi gọi nàng lại: “Đợi đã.”

“Sư phụ thật tuyệt…” Mặt Tần Uyển Uyển không cảm xúc: “Vậy phải làm sao nhanh chóng thu gom điểm tích lũy đây?”

“Nếu ta bỏ không được thì sao?”

“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”

“Ta nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng gom điểm tích lũy.”

Giản Hành Chi: “Chúng ta cố gắng vì điểm tích lũy, đánh thêm mấy tuyến tình cảm được không?”

Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”

“Hả?”

Tần Uyển Uyển tập trung lắng nghe. Giản Hành Chi lấy cuốn sổ nhỏ trong tay áo ra: “Ta đã so sánh rồi. Con xem, ta nghiêm túc làm nhiệm vụ xong chỉ có 1000 điểm tích lũy, nhưng để con và Tạ Cô Đường ở riêng nửa canh giờ đã có thể lấy được 100. Con nói xem, nếu đồng thời đánh mười tuyến tình cảm, mỗi ngày ở chung một người nửa canh giờ, vậy chẳng phải sẽ có 1000 điểm tích lũy à? Chúng ta còn cần làm nhiệm vụ sao? Một ngày là đủ điểm tích lũy nhiệm vụ tuyến chính, rất nhanh sẽ có thể chuyển tu vi của ta tới đây. Chỉ cần một nửa tu vi, cái bọn Thẩm Tri Minh, Quân Thù gì đấy, ta có thể giết hết cho con.”

Giản Hành Chi đứng dậy: “Ta không muốn khuyên tai.”

“Ta không muốn, dựa vào đâu y có mà ta không có? Ta nói con này, một ngày làm sư, cả đời làm cha. Thứ y có, ta cũng phải có, con không thể có trượng phu rồi bỏ quên sư phụ.”

Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng. Giản Hành Chi dời băng ghế, giải thích cho nàng: “Số phận của Tần Vãn định sẵn là một người phụ nữ có Hậu cung, có cơ duyên, có tất cả. Làm nhiệm vụ, chúng ta chỉ có thể lấy một phần điểm tích lũy. Nhưng tuyến tình cảm, chúng ta có thể mở rất nhiều cái.”

Giản Hành Chi: “Con nghĩ gì về kiếp tâm ma của ta?”

Tần Uyển Uyển tập trung lắng nghe. Giản Hành Chi lấy cuốn sổ nhỏ trong tay áo ra: “Ta đã so sánh rồi. Con xem, ta nghiêm túc làm nhiệm vụ xong chỉ có 1000 điểm tích lũy, nhưng để con và Tạ Cô Đường ở riêng nửa canh giờ đã có thể lấy được 100. Con nói xem, nếu đồng thời đánh mười tuyến tình cảm, mỗi ngày ở chung một người nửa canh giờ, vậy chẳng phải sẽ có 1000 điểm tích lũy à? Chúng ta còn cần làm nhiệm vụ sao? Một ngày là đủ điểm tích lũy nhiệm vụ tuyến chính, rất nhanh sẽ có thể chuyển tu vi của ta tới đây. Chỉ cần một nửa tu vi, cái bọn Thẩm Tri Minh, Quân Thù gì đấy, ta có thể giết hết cho con.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, thật sự muốn vỗ tay cho y: “Người là thiên tài điểm tích lũy.”

Tần Uyển Uyển gật đầu.

“Có điều chuyện này cần con phối hợp…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Con cảm thấy thế nào?”

Tần Uyển Uyển: “Ờ.”

“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Bỡn cợt tình cảm của người khác hơi thất đức thì phải?”

“Ấu trĩ.”

Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.”

“Vậy cũng đúng.” Giản Hành Chi ngẫm lại, sau đó nghĩ ra cách, sáng mắt nhìn nàng: “Vậy con để người khác bỡn cợt con, chẳng phải là xong rồi sao?”

“Bỡn… bỡn cợt ta?” Tần Uyển Uyển không hiểu lắm.

Giản Hành Chi không đáp, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện “lỡ như” này, hai người rơi vào cục diện bế tắc.

“Con không muốn bọn họ động lòng với con, vậy thì con động lòng với họ.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Sau đó, con học Đạo vô tình, trước tiên động lòng, sau đó cắt đứt, bước vào đại cảnh giới, đôi bên có lợi, thế nào?”

Tần Uyển Uyển: “Ta nhìn kỹ rồi, người này đi.”

“Đạo vô tình…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là đám người giết bạn lữ chứng đạo ấy hả?”

Vở kịch nhỏ 1

“Cũng không hẳn phải giết.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Con kiên cường một chút, học buông bỏ là được.”

Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng. Giản Hành Chi dời băng ghế, giải thích cho nàng: “Số phận của Tần Vãn định sẵn là một người phụ nữ có Hậu cung, có cơ duyên, có tất cả. Làm nhiệm vụ, chúng ta chỉ có thể lấy một phần điểm tích lũy. Nhưng tuyến tình cảm, chúng ta có thể mở rất nhiều cái.”

Câu hỏi này của Tần Uyển Uyển làm khó Giản Hành Chi. Y nghĩ mãi không hiểu: “Sao lại không bỏ được? Lẽ nào tình cảm quan trọng hơn tu đạo?”

“Được lắm!”

“Nếu ta bỏ không được thì sao?”

Tần Uyển Uyển: “Hai người nào?”

Câu hỏi này của Tần Uyển Uyển làm khó Giản Hành Chi. Y nghĩ mãi không hiểu: “Sao lại không bỏ được? Lẽ nào tình cảm quan trọng hơn tu đạo?”

Giản Hành Chi vừa nghe có thể thêm điểm tích lũy, vô cùng vui vẻ, gật đầu khích lệ: “Vi sư trấn ải giúp con, tìm một người con thích,  nhân phẩm tốt, tu vi cao, đẹp trai tuấn tú, thành cũng được, không thành thì điểm tích lũy cũng tới tay.”

Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”

Tần Uyển Uyển: “Ta không cần điểm tích lũy này nữa…”

Giản Hành Chi không đáp, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện “lỡ như” này, hai người rơi vào cục diện bế tắc.

Giản Hành Chi: “Kiếp tâm ma của ta có hai người.”

Tần Uyển Uyển nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới cha mẹ chưa rõ sống chết, nàng cắn răng nói: “Cứ vậy đi.”

Tần Uyển Uyển: “Được!”

【 Vở kịch nhỏ 2】

Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Tần Uyển Uyển đã quyết định: “Xem như ta yêu đương một trận, chủ động xuất kích, tìm một người mình thích, nghiêm túc, không bỡn cợt y, nếu thất bại vẫn có thể thêm điểm tích lũy mà.”

Giản Hành Chi cầm trâm cài, khẽ xì một tiếng, cất trâm vào lòng.

“Được lắm!”

Giản Hành Chi: “…”

“Con không muốn bọn họ động lòng với con, vậy thì con động lòng với họ.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Sau đó, con học Đạo vô tình, trước tiên động lòng, sau đó cắt đứt, bước vào đại cảnh giới, đôi bên có lợi, thế nào?”

Giản Hành Chi vừa nghe có thể thêm điểm tích lũy, vô cùng vui vẻ, gật đầu khích lệ: “Vi sư trấn ải giúp con, tìm một người con thích,  nhân phẩm tốt, tu vi cao, đẹp trai tuấn tú, thành cũng được, không thành thì điểm tích lũy cũng tới tay.”

Nghịch đồ.

“Ừm!”

Giản Hành Chi: “Vậy con chọn đi, ta đánh giúp con.”

“Được rồi, sư phụ, nếu thân thể người không sao, vậy ta về trước.”

Tần Uyển Uyển gật đầu.

Giản Hành Chi giơ tay: “Nào, chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!”

【 Vở kịch nhỏ 1】

“Cố lên!”

Tần Uyển Uyển vỗ tay với Giản Hành Chi, lòng đầy ắp ham muốn phấn đấu.

Tần Uyển Uyển: “Hay là người chọn cho ta một người đi.”

“Được rồi, sư phụ, nếu thân thể người không sao, vậy ta về trước.”

“Hả?”

Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi không sao thì dự định cáo biệt. Giản Hành Chi gọi nàng lại: “Đợi đã.”

“Vậy cũng đúng.” Giản Hành Chi ngẫm lại, sau đó nghĩ ra cách, sáng mắt nhìn nàng: “Vậy con để người khác bỡn cợt con, chẳng phải là xong rồi sao?”

Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”

“Ừm!”

“Ta ở sát vách người…” Tần Uyển Uyển chỉ bên cạnh: “Người hô lên là được.”

“Ta không muốn, dựa vào đâu y có mà ta không có? Ta nói con này, một ngày làm sư, cả đời làm cha. Thứ y có, ta cũng phải có, con không thể có trượng phu rồi bỏ quên sư phụ.”

Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”

Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người. Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên. Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”

Tần Uyển Uyển bất lực, giơ tay lên tháo khuyên tai.

Giản Hành Chi đứng dậy: “Ta không muốn khuyên tai.”

Giản Hành Chi: “Người này không được, tu vi quá thấp.”

“Vậy người muốn cái gì?”

Tần Uyển Uyển hơi tức giận. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, nhìn ngó một lát, giơ tay rút trâm cài tóc.

Nàng cảm thấy mình đúng là quá lương thiện, dễ cảm động, không đủ sáng tạo, vẫn là Giản Hành Chi có trí tưởng tượng hơn, phương pháp này của y rất tốt. Nàng quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải ghi lại từng lời nói cử chỉ của y, tương lai sau này phi thăng, làm thành video, truyền bá khắp nơi.

Giản Hành Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi, trừ ta ra, những người khác đều không đạt.”

Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”

Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người. Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên. Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, thật sự muốn vỗ tay cho y: “Người là thiên tài điểm tích lũy.”

“Cũng không hẳn phải giết.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Con kiên cường một chút, học buông bỏ là được.”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Ấu trĩ.”

Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.

Giản Hành Chi cầm trâm cài, khẽ xì một tiếng, cất trâm vào lòng.

Vở kịch nhỏ 2

“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Bỡn cợt tình cảm của người khác hơi thất đức thì phải?”

Nghịch đồ.

***

“Bỡn… bỡn cợt ta?” Tần Uyển Uyển không hiểu lắm.

Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.” Vở kịch nhỏ 1“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”

Tần Uyển Uyển vỗ tay với Giản Hành Chi, lòng đầy ắp ham muốn phấn đấu.

Giản Hành Chi: “Chúng ta cố gắng vì điểm tích lũy, đánh thêm mấy tuyến tình cảm được không?”

Tần Uyển Uyển: “Được!”

Tần Uyển Uyển bất lực, giơ tay lên tháo khuyên tai.

Giản Hành Chi: “Vậy con chọn đi, ta đánh giúp con.”

Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”

Tần Uyển Uyển: “Ta nhìn kỹ rồi, người này đi.”

Giản Hành Chi trình bày phương án đã nghĩ cả đêm cho Tần Uyển Uyển: “Lúc điểm tích lũy của ta nhiều, có thể chuyển đổi một phần tu vi trên Tiên giới của mình tới đây. Nếu tu vi của ta trở về, ta gom hết Ngọc Linh Lung cho con, vậy chẳng phải con sẽ lập tức phi thăng sao?”

Giản Hành Chi: “Người này không được, tu vi quá thấp.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”

Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”

Tần Uyển Uyển: “Hay là người chọn cho ta một người đi.”

Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”

Giản Hành Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi, trừ ta ra, những người khác đều không đạt.”

Tần Uyển Uyển: “Ta không cần điểm tích lũy này nữa…”

Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”“Ấu trĩ.”Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người. Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên. Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Tần Uyển Uyển đã quyết định: “Xem như ta yêu đương một trận, chủ động xuất kích, tìm một người mình thích, nghiêm túc, không bỡn cợt y, nếu thất bại vẫn có thể thêm điểm tích lũy mà.” Vở kịch nhỏ 2Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”

Giản Hành Chi: “Kiếp tâm ma của ta có hai người.”

Tần Uyển Uyển: “Hai người nào?”

Giản Hành Chi: “Người thứ nhất là con, Cố Bắc Thành – người ta yêu.”

Tần Uyển Uyển: “Ờ.”

Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.”

Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.

Tần Uyển Uyển: “Ờ.”

Giản Hành Chi: “Con nghĩ gì về kiếp tâm ma của ta?”

Tần Uyển Uyển: “Không có, chẳng qua con rất muốn biết nếu người biết Tần Uyển Uyển cũng là con, người sẽ nghĩ thế nào?”

Giản Hành Chi: “…”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tên ngốc kia thích làm hơn là nói nhỉ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cứ thấy cái bùa liền tâm đó không ổn lắm, có khi nào sau này… mà thôi, chắc tui nghĩ sâu quá rồi ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh đừng làm gì bậy để sau này hối hận nha anh nha

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui muốn bắt Giản Hảnh Chi đem về nhà quá, sao ảnh cưng quá vậy chời.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em cũng hóng nếu anh biết thì sao dữ lắm.

Tranngocmai0912
Tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Nếu một ngày Uyển Uyển yêu đương với người khác thật thì anh chỉ có khóc thật đấy!

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Lại gặp một thanh niên na9 tìm chồng giúp vợ.
Sao mấy ông thích tự hủy thế ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Ta nói sau này nghiệp quật rụng rời luôn nha anh Hành ?

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!