Chương 46 (1)
Sư phụ dạy con yêu đương
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển xác nhận Giản Hành Chi vô sự rồi trở lại phòng mình. Nàng ôm gối suy nghĩ một lúc, chủ động ngồi xếp chân, bắt đầu nhập định.
Hành động này khiến 38 hết hồn, vội hỏi: “Chủ nhân, cô làm sao vậy?”
“Tu luyện đấy.”
“Thời gian tu luyện hôm nay của cô đã đủ rồi, vừa đánh nhau vừa độ kiếp…” 38 thấy nàng tích cực quá, ngược lại hơi sợ: “Cô nên nghỉ ngơi chút đi, cô cố gắng quá, ta nhìn mà sợ đấy.”
Tần Uyển Uyển nghe 38ịkhuyên can, ngẫmînghĩ, biết bảnóthân bởi vìïlo lắng chuyệnÏcha mẹ, bènụthở dài, khôngımuốn 38 loậlắng nên nằmĩxuống giường.
Trong giấcĪmơ, nàng lạiЇnghe thấy tiếngɩrồng gầm gừ.ἵLần này nàng³đã quen rồi,ïxoay đầu lại,ửnhìn Đăng TiênệMôn quen thuộcâtreo trên trờiộcao. Thanh longỉcuộn bên cạnhỡĐăng Tiên Mônâdường như vôàcùng đau đớn.
TầnἱUyển Uyển nhíuImày, nhìn quanhễbốn phía. Nơiīnày trời băngĮđất tuyết, trôngđcó phần quenĪthuộc. Sau mộtihồi suy nghĩ,ἱnàng sực nhớớđây chẳng phảiặkhung cảnh màĺnàng thấy trongfthức hải TôÏNguyệt Ly hayòsao? Nơi nàyïhình như là…
HoangớThành?
Tần Uyển UyểnĬnhớ ra, nàngἰgiẫm lên tuyếtİđi về phíaỏtrước. Đi chưaɪđược bao lâu,ốnàng bỗng ngheờthấy âm thanh³cái gì đóìva chạm.
Dường nhưẹcó người đangữđập cửa từngáhồi, vừa nặngầtrĩu vừa bấtọlực.
“Thả ta ra…”İ
Có người đang:gọi, nhưng nàngẵkhông nhận raỗlà nam hayềnữ, chỉ càmḽgiác dường nhưùâm thanh kia²mang theo tấtũcả tuyệt vọngịtrên thế gian,ứbất chợt siếtἳchặt tim nàng.
“Thảđta ra…”
NàngÍkhông khỏi tăngơnhanh bước chân,flao về trước.ĩTừ xa chỉửtrông thấy mộtậcánh cửa đáĨkia cao chừngḹhai trượng, phùẹđiêu thanh kiếmùcực lớn đínhúbên trên, tayînắm hai bênÏhình thanh longĪngậm vòng vàng,ủtrông giống như‹một cánh cửaỗtuyệt vọng, vĩnhỏviễn không thể)mở ra.
Tần UyểnịUyển chạy nhanhậđến cửa đá.ỉThế nhưng cònộchưa chạy đến,ỗnàng bỗng ngheỷthấy một tiếngígọi phấn khích:â“Bắc Thành!”
TầnļUyển Uyển độtõngột mở mắtİra, gương mặtởGiản Hành Chiἷlọt vào tầmïmắt. Y ngồiḹbên cạnh nàng,ửtay cầm mộtõquyển sách, dườngɪnhư vô cùngẵhào hứng.
Tần UyểnậUyển sững sờĩnhìn Giản HànhĩChi. Giản Hành³Chi thấy vẻjmặt của nàngâliền hiểu: “Mơ¸thấy ác mộngữà?”
Dứt lời,íGiản Hành Chiềgiơ tay chạmélên ấn đường{của nàng. Mộtẳluồng pháp quyếtḹmát lạnh truyềnằvào đầu, nháy[mắt lòng nàngồbình tĩnh lại.
Nàng²chống người dậy,ĩdụi cặp mắtậmơ màng: “Sưịphụ, sao ngườiôlại ở đây?”î
“Thúy Lục saiïngười gọi chúngịta đến, taịtới gọi con,ằthuận tiện gomằđiểm tích lũy.”ẵGiản Hành Chiĭnói xong, cầmỉmột cái ly,Ībóp mặt TầnýUyển Uyển rótınước, sau đóỵthành thạo cầmểkhăn tay, lauĨsạch sẽ gươngồmặt nhỏ nhắnĨcủa nàng giốngặnhư lau cáijbàn.
Lúc còn ởịtrong sa mạc,ỉGiản Hành Chiĩđã làm rấtâthành thạo loạtïđộng tác này.ễTần Uyển Uyểnửbị y giàyỹvò lôi raẻkhỏi chăn, mặcèy phục, mở)miệng căn dặn:ỉ“Đợi cơm nướcĭxong, ta dẫnfcon dạo phốòmột lát. Chúngạta mua ítỵsách, tiện thểfxem thử trênἴđường có ngườiἵđàn ông nào‹coi được không.”ĩ
Tần Uyển Uyển:ý“…”
Nàng luônửbiết năng lựcíthực thi của,Giản Hành Chiἲrất mạnh, nhưngἰkhông ngờ mạnhἲnhư vậy.
Giản HànhéChi giải quyếtụxong xuôi choằnàng, nghe tiếngẫđiểm tích lũyổcộng ting tingữtrong đầu, cảmềgiác một ngàyẳvui vẻ đãỡbắt đầu.
Hai ngườiḷcùng đi raẫkhỏi phòng, nhìnÏthấy Tạ CôjĐường đứng ởụcửa. Tạ CôĪĐường đội sốị45 chói lọiÍchào hỏi haiạngười, Giản HànhíChi bước điáchính giữa cảờhai, cùng nhauẫđến nhà ăn.
ThúyɪLục đã đợi²ở đó từýsớm. Nhìn thấyíba người bước°vào, nàng taỏnhanh mắt nhìnỳTần Uyển Uyển.ẳTần Uyển Uyểnènháy mắt vớiớnàng ta. Thúy²Lục lập tứcĩbiết nàng đangơnhắc nhở chuyệnúhôm qua, bènũgật đầu, mởỉmiệng chào hỏi:ï“Chư vị ngồiļđi.”
Ba ngườiíngồi xuống. TầnúUyển Uyển ngồiĨbên tay tráiẩThúy Lục, TạİCô Đường bênἵtay phải, GiảnἳHành Chi ởjgiữa hai người,âđối diện ThúyẫLục.
Giản Hành Chiộcứ cảm thấyìvị trị nàyĬsai sai, nhưngíngẫm lại nếujđổi vị tríỏthì có vẻĮcũng không đúng.
Lúcìy không nhịn¹được bắt đầuấsuy nghĩ vịừtrí nào mớiằđúng, Thúy Lụcễđã lên tiếngîtrước: “Hôm qua,êta bảo ngườifkiểm tra tìnhởhình hiện trường.ắCác người nóiủkhông sai, đúngứlà có mộtệđại trận huyếtơtế Quỷ Thành,ɩtrận pháp nàyữxuất phát từĩtay Hoa Dung.âNhưng đây cũngặkhông phải lýIdo ta cóïthể tha thứícho các người,,trừ khi đúngụnhư các ngườiỵnói…” Thúy Lụcɪngước mắt nhìnúvề phía TầnâUyển Uyển: “MinhÍTịnh đạo quân}chết trong tayềHoa Dung, vậyờta và HoaἶDung sẽ là‹kẻ thù. Côễbáo thù choẳMinh Tịnh đạoЇquân, ta nênửcảm ơn cô.”ố
“Vậy cô địnhúxác minh thếínào?”
Tạ CôìĐường mở miệngĺhỏi trước, dườngỵnhư Thúy Lụcấđã quyết địnhôrồi: “Đến HoangịThành.”
“Hoang Thành?”ú
Tạ Cô Đườngịkhông biết chuyệnẹđêm qua ThúyợLục và TầnìUyển Uyển đãệnói, không khỏi¸lấy làm lạ:³“Vì sao đếnẽHoang Thành?”
“Bởiỳvì năm đó,ẩLận Ngôn Chiêkhông phải chếtiở Quỷ Thành.”ïGiản Hành Chiìbưng trà, giảiìthích cho TạīCô Đường vàựNam Phong ngồiụbên cạnh: “Nămằđó, y phongīấn Tà Thần]trong cơ thểïtại Quỷ Thành,ḻkế tiếp đượcìđưa đến HoangĬThành. Một nămĩsau, Ninh thị²đưa tin đếnẵQuỷ Thành, bảoễy không thểÏđộ hóa TàôThần, bèn cùngftự sát vớiìhắn.”
Tạ CôăĐường từng ngheĩchuyện Tà Thần,ứmặt lộ vẻīngạc nhiên, lẩm}bẩm: “Hóa raãlà thế…”
“TàđThần do MinhằTịnh đạo quân[phong ấn?”
Nam¹Phong sống năm¸trăm năm, kýÎức đối với,thảm họa maîchủng năm đóịhãy còn nhưimới, nó kíchḻđộng: “Vậy vìjsao không công{bố ra ngoài?”Ї
Nghe vậy, Giản³Hành Chi liếcĨmắt nhìn nó:Į“Im miệng, khôngḻnên hỏi thìĩđừng hỏi.”
NamóPhong vội giơịtay bịt miệng,ỉra hiệu ngậmÍmiệng.
“Ta dự địnhệngày mai khởiạhành.” Thúy Lụcjnhấp một ngụmḽtrà, quay đầuẹnhìn bọn họ:ḽ“Các người, aiẽdưỡng thương thìảdưỡng thương, aiẻchuẩn bị thìýchuẩn bị, cùngẽnhau lên đường.”í
Vừa dứt lời,ẵgiọng nói 38ậvang lên trongîđầu Tần UyểnìUyển:
【Nhiệm vụ bốn:ÎĐại chiến HoangἳThành, lấy được,Ngọc Linh Lung.ɨĐiểm tích lũyử+2000. Có nhậnЇhay không?】
Cùng lúc²đó, giọng nóiẳ666 cũng vangílên trong đầuốGiản Hành Chi:ỹ
【Nhiệm vụ chín:ýMỹ nữ cứuîanh hùng, đểìnữ chính cứuînhân vật mụcễtiêu (có thểɪquyến rũ), đưaïmục tiêu đếnìtay phụ thânũy. Điểm tíchÏlũy +500. Cóĭnhận hay không?】
Nhiệmềvụ này vẫn)miêu tả kỹἰlưỡng như cũ:
“Trênïvách núi Mỹ²Nhân, Giản ChiỉDiễn và TầnỉVãn cùng nhauÏngắm trăng. Dướiìthỉnh cầu củaêGiản Chi Diễn,ựTần Vãn nhảyẹmột điệu, nhưétiên nhân hạửphàm, đẹp tựaỳthiên tiên.
Nam phụảnhìn thấy TầníVãn xinh đẹpừtừ xa, yêu]từ cái nhìnẹđầu tiên. Lúcánày, truy binhõở phía sau,ìTần Vãn vạchỷmột kiếm ngang‹chúng nhân, mỹằlệ và uyɪvũ xen lẫn,ĩtrở thành kýỵức mãi mãiIkhông quên suốtἱđời nam phụ.”ἶ
Vách núi MỹĭNhân ở đoạnḽgiữa lộ tuyếnïQuỷ Thành vàễHoang Thành.
Giản HànhļChi xác nhậnḻvị trí xong,íy và TầnịUyển Uyển nhìnìnhau. Tần Uyển,Uyển nhận ra¸sự chắc chắnặcủa người kia,ἲbèn gật đầu:(“Được rồi.”
Sauἱkhi quyết địnhĺxong hành trình,ợTần Uyển Uyểnúnhớ tới mộtìnghi vấn, khôngắnhịn được hỏiợthêm hai câu:(“Đại nhân ThúyÎLục, cho hỏiἱrốt cuộc giữaĩcô, Hoa Dung,ưMinh Tịnh đạoèquân là quanĩhệ gì?”
“Ta]và Hoa Dungâđều là yêu²quái.”
Nhắc tớiĩtrước đây, mắtịThúy Lục mangỉtheo vẻ thấtívọng: “Ta làἱchim bói cá(*),}Hoa Dung làụhoa đào. ChúngIta vốn tuởhành trong núiẻsâu, bị yêuỗquái lái buônἳlừa bán. Vềfsau nhờ MinhĨTịnh đạo quânệcứu giúp, chúngụta bèn điấtheo đến ThànhἳVô Cấu. Thiênἲtư ta cao,°ở bên cạnhĮMinh Tịnh đạoɩquân khá đượcìcoi trọng, trăm}năm kết Anh,ĩlà một trongịnhững người xuấtĩsắc nhất trong(đám trẻ con}ngài cứu.ềKhi ấy mọiíngười đều suyἱđoán ta sẽẳlà Thành chủ³đời kế tiếp.ẵNhưng thật raệchuyện này khôngἳquan trọng, vớiàta mà nói,ẫlàm Thành chủốhay không khôngệquan trọng. MinhẳTịnh đạo quânẹđối với taýơn nặng nhưẹnúi, có thểăbáo đáp ngài,}giúp ngài bảoývệ Thành VôìCấu mới là[chuyện quan trọng.”ĩ
Sau đó quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Trả tiền.”“Cách nhìn nhận tình yêu đúng đắn”(*) Chim bói cá: loài chim có mỏ dài nhọn, bộ lông màu xanh chống thấm nước rất đẹp, chuyên bắt các loài cá nhỏ bên bờ sông. Loài chim này nổi tiếng được sử dụng trong nghệ thuật điểm thuý của Trung Quốc, mặc dù đẹp nhưng theo mình đây là nghệ thuật khá tàn nhẫn. Các bạn có thể đọc thêm tại bài viết này >>> Link
Sau đó quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Trả tiền.”
“Vậy Hoa Dung thì sao?” Tần Uyển Uyển nghi hoặc, Thúy Lục cười: “Khi đó Hoa Dung và Đạo quân không tiếp xúc nhiều, thật ra Đạo quân cũng không nhớ được hắn, dẫu sao trăm năm Kim Đan cũng quá bình thường. Mà hoa đào là loài lưỡng tính, tâm tính hắn xảo quyệt, từng vì tu hành mà dụ dỗ ta song tu, ta cũng không thích hắn. Về sau, ta bế quan tu hành, đến khi ra ngoài, hắn đã là Độ Kiếp, bảo Minh Tịnh đạo quân giao Thành Vô Cấu cho hắn, hi vọng ta giúp đỡ. Ta nghĩ tới bách tính Quỷ Thành, sợ hắn làm xằng làm bậy, bèn ở lại làm quản sự phủ Thành chủ, thường ngày chủ quản Quỷ Thành, giúp hắn chia sẻ chính vụ. Mà thân thể hắn dường như vẫn luôn không khoẻ, thường xuyên bế quan tu luyện.”
“Cách để một kiếm tu yêu bạn?”
“Tu luyện?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Nhưng hắn nói với ta chính vụ bận rộn…”
Giản Hành Chi bị nghẹn họng, Tần Uyển Uyển lại dỗ dành: “Sư phụ, lần đầu tiên người làm sư phụ còn chưa quen. Đồ đệ quan trọng ở hiếu thuận, hiếu thuận là đối xử tốt với người, không phải không có riêng tư, đúng không? Hơn nữa người tranh cái gì với và Tạ… Tạ Cô Đường chứ? Trên đời này có hàng nghìn hàng vạn Tạ đại ca, nhưng ta chỉ có người là sư phụ, người vĩnh viễn quan trọng nhất trong lòng ta, độc nhất vô nhị. Trừ phụ thân và trượng phu ta ra, người là người đàn ông thân thiết nhất với ta. Người phải rộng lượng, không thể nhỏ nhen như vậy. Sau này, ta còn phải gom điểm tích lũy thay người, người cứ không vui như vậy, ta làm sao gom điểm tích lũy?”
“Bận cái rắm!”
“Bận cái rắm!”
Nghe thấy mua sách, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tạ Cô Đường vội khuyên Tần Uyển Uyển: “Tần… Uyển Uyển…”
Thúy Lục vừa nghe đã tức điên: “Chút chuyện kia của hắn đều là ta giúp hắn làm gần hết, chỉ để hắn in con dấu. Hắn còn có mặt mũi nói bận? Hắn dám nói trước mặt ta, ta đánh bể đầu hắn!”
“Cô bớt giận.”
“Không có người đàn ông nào ta không giải quyết được.”
Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn châm trà cho Thúy Lục: “Vậy hắn vẫn luôn bế quan, làm sao đột nhiên lại tìm nam sủng?”
(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con
“Đó là chuyện một năm trước.” Thúy Lục suy nghĩ: “Đột nhiên hắn nói muốn tìm nam sủng, sau khi tìm được thì đưa vào địa cung của hắn. Ta không nghĩ nhiều, hắn là Thành chủ, hắn ra lệnh, ta làm việc, chỉ cần không nguy hại toàn thành, mấy tên nam sủng thôi mà, mặc kệ hắn. Dù sao yêu quái hoa đào là thế, có gì kỳ lạ.”
“Tu luyện?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Nhưng hắn nói với ta chính vụ bận rộn…”
“Cô chưa từng nghĩ tại sao hắn tìm nam sủng à?”
…
Giản Hành Chi uống trà, Thúy Lục ngẫm nghĩ: “Hắn yêu thầm Đạo quân?”
Nghe nói thế, tất cả đều sững sờ. Giản Hành Chi nhìn biểu cảm sửng sốt trên mặt bọn họ, thong thả nói: “Thế nào, các người không nhận ra à? Trận pháp ấy không phải dùng để phục sinh người khác, mà là nhốt oan hồn lệ quỷ vào thân thể một người, giết chết. À…” Giản Hành Chi sực nhớ, nhắc nhở: “Hiệu quả y hệt Minh Tịnh đạo quân sử dụng thân thể giam giữ Tà Thần rồi giết vậy.”
“Yêu thầm?” Giản Hành Chi cười nhạo: “Cô từng thấy người nào yêu thầm mà tạo một pháp trận lớn như vậy, tìm thế thân, chỉ để trấn áp một hồn phách chưa?”
Giản Hành Chi uống trà, Thúy Lục ngẫm nghĩ: “Hắn yêu thầm Đạo quân?”
Nghe nói thế, tất cả đều sững sờ. Giản Hành Chi nhìn biểu cảm sửng sốt trên mặt bọn họ, thong thả nói: “Thế nào, các người không nhận ra à? Trận pháp ấy không phải dùng để phục sinh người khác, mà là nhốt oan hồn lệ quỷ vào thân thể một người, giết chết. À…” Giản Hành Chi sực nhớ, nhắc nhở: “Hiệu quả y hệt Minh Tịnh đạo quân sử dụng thân thể giam giữ Tà Thần rồi giết vậy.”
“Vậy Hoa Dung thì sao?” Tần Uyển Uyển nghi hoặc, Thúy Lục cười: “Khi đó Hoa Dung và Đạo quân không tiếp xúc nhiều, thật ra Đạo quân cũng không nhớ được hắn, dẫu sao trăm năm Kim Đan cũng quá bình thường. Mà hoa đào là loài lưỡng tính, tâm tính hắn xảo quyệt, từng vì tu hành mà dụ dỗ ta song tu, ta cũng không thích hắn. Về sau, ta bế quan tu hành, đến khi ra ngoài, hắn đã là Độ Kiếp, bảo Minh Tịnh đạo quân giao Thành Vô Cấu cho hắn, hi vọng ta giúp đỡ. Ta nghĩ tới bách tính Quỷ Thành, sợ hắn làm xằng làm bậy, bèn ở lại làm quản sự phủ Thành chủ, thường ngày chủ quản Quỷ Thành, giúp hắn chia sẻ chính vụ. Mà thân thể hắn dường như vẫn luôn không khoẻ, thường xuyên bế quan tu luyện.”
Thúy Lục nghe thấy lời này, sững sờ không đáp. Giản Hành Chi đứng dậy: “Lần này, cô muốn đi Hoang Thành xem cũng được, nhưng ta nghĩ nếu Hoa Dung không thẹn trong lòng…” Y cười: “Hắn cũng không làm ra trận pháp này.”
Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, đi. Sư phụ dẫn con đi mua sách.”
Thúy Lục nghe thấy lời này, sững sờ không đáp. Giản Hành Chi đứng dậy: “Lần này, cô muốn đi Hoang Thành xem cũng được, nhưng ta nghĩ nếu Hoa Dung không thẹn trong lòng…” Y cười: “Hắn cũng không làm ra trận pháp này.”
Ngây người một lát, Tần Uyển Uyển khó hiểu hỏi: “Sư phụ. Rốt cuộc người không vui cái gì?”
Nghe thấy mua sách, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tạ Cô Đường vội khuyên Tần Uyển Uyển: “Tần… Uyển Uyển…”
Tần Uyển Uyển sững người. Rõ ràng Giản Hành Chi đã tìm được tủ sách phân loại, y trực tiếp nhảy lên quét tay áo, sách rơi xuống lộp độp. Tần Uyển Uyển vội vã đi đón, sách rơi ngập trời như mưa, ngoài bìa viết tên các loại bảo điển yêu đương:
Nghe thấy tiếng “Uyển Uyển”, lỗ tai Giản Hành Chi nhúc nhích. Không đợi Tạ Cô Đường nói, y đã cao giọng gọi Tần Uyển Uyển: “Cố Bắc Thành, đi thôi!”
“Ta đi trước.”
“Ta đi trước.”
Y bình tĩnh lại, dẫn Tần Uyển Uyển đến nhà sách. Bọn họ băng qua giá sách tìm sách, Tần Uyển Uyển tò mò hỏi: “Sư phụ, chúng ta phải mua sách gì?”
Tần Uyển Uyển áy náy mỉm cười với mọi người, nhanh chóng đuổi theo Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi bước rất nhanh, Tần Uyển Uyển muốn đuổi theo y chỉ có thể đi như chạy. Giản Hành Chi đi nhanh ra cổng lớn, nhìn thấy nàng mới bước chậm lại.
Tần Uyển Uyển nhận ra y không vui, thở dài: “Sư phụ, sao người lại không vui nữa rồi?”
“Tại sao y gọi con Uyển Uyển?” Giản Hành Chi khép tay trong tay áo, liếc mắt nhìn nàng, biểu đạt không hài lòng.
“Cô bớt giận.”
“Cách phá giải Đạo vô tình”
Tần Uyển Uyển vội giải thích: “Chẳng phải lúc trước báo danh ở Thiên Kiếm Tông điền tên Tần Vãn Vãn sao? Tạ đại ca và chúng ta vào sinh ra tử nhiều lần, cứ gọi Tần cô nương không phải xa lạ quá à?”
“Tại sao con gọi y Tạ đại ca?” Giản Hành Chi tiếp tục đặt câu hỏi.
Nghe thấy tiếng “Uyển Uyển”, lỗ tai Giản Hành Chi nhúc nhích. Không đợi Tạ Cô Đường nói, y đã cao giọng gọi Tần Uyển Uyển: “Cố Bắc Thành, đi thôi!”
Thúy Lục vừa nghe đã tức điên: “Chút chuyện kia của hắn đều là ta giúp hắn làm gần hết, chỉ để hắn in con dấu. Hắn còn có mặt mũi nói bận? Hắn dám nói trước mặt ta, ta đánh bể đầu hắn!”
Tần Uyển Uyển mù mờ: “Hả?”
Ngây người một lát, Tần Uyển Uyển khó hiểu hỏi: “Sư phụ. Rốt cuộc người không vui cái gì?”
“Cách nhìn nhận tình yêu đúng đắn”
Tần Uyển Uyển ba chân bốn cẳng đón sách theo bản năng, đợi sau khi đón hết, sách đã cao bằng người. Nàng không nhìn thấy Giản Hành Chi, cằm bị ép ngước lên, ú ớ hỏi y: “Sư phụ, mua nhiều như vậy làm gì?”
“Không vui vì con phản bội ta!”
Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn châm trà cho Thúy Lục: “Vậy hắn vẫn luôn bế quan, làm sao đột nhiên lại tìm nam sủng?”
Tần Uyển Uyển nhận ra y không vui, thở dài: “Sư phụ, sao người lại không vui nữa rồi?”
Giản Hành Chi tìm được một lý do rất chính đáng: “Sao con lén lút thay đổi xưng hô với y mà không báo cho ta một tiếng? Ta là sư phụ con, con nên nói chuyện như vậy với ta.”
“Sư phụ, chúng ta nói lý đi.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi, niệm tình Giản Hành Chi lần đầu tiên làm sư phụ, lúc nàng tiểu học kết bạn cũng có ham muốn chiếm hữu kiểu gà tiểu học(*) này, chỉ đành giải thích: “Phụ thân ta cũng không quản những chuyện này đâu.”
Vừa dứt lời, nàng đã nghe Giản Hành Chi nói: “Tìm được rồi.”
Giản Hành Chi tìm được một lý do rất chính đáng: “Sao con lén lút thay đổi xưng hô với y mà không báo cho ta một tiếng? Ta là sư phụ con, con nên nói chuyện như vậy với ta.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nói xong, Giản Hành Chi vươn tay rút một quyển sách ném cho Tần Uyển Uyển. Nàng nhìn bìa sách viết “Ba mươi sáu kế yêu đương”.“Cô bớt giận.”(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con
(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con
Giản Hành Chi bị nghẹn họng, Tần Uyển Uyển lại dỗ dành: “Sư phụ, lần đầu tiên người làm sư phụ còn chưa quen. Đồ đệ quan trọng ở hiếu thuận, hiếu thuận là đối xử tốt với người, không phải không có riêng tư, đúng không? Hơn nữa người tranh cái gì với và Tạ… Tạ Cô Đường chứ? Trên đời này có hàng nghìn hàng vạn Tạ đại ca, nhưng ta chỉ có người là sư phụ, người vĩnh viễn quan trọng nhất trong lòng ta, độc nhất vô nhị. Trừ phụ thân và trượng phu ta ra, người là người đàn ông thân thiết nhất với ta. Người phải rộng lượng, không thể nhỏ nhen như vậy. Sau này, ta còn phải gom điểm tích lũy thay người, người cứ không vui như vậy, ta làm sao gom điểm tích lũy?”
“Không vui vì con phản bội ta!”
“Con nói cũng có lý.”
Giản Hành Chi nghe nàng nói, lòng hơi nhẹ nhõm, có điều cảm thấy hai chữ “trượng phu” quá chói tai. Nhưng y cũng không bới móc được gì từ lời nói của Tần Uyển Uyển, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn tâm trạng gần giống với gả con gái.
Nói xong, Giản Hành Chi vươn tay rút một quyển sách ném cho Tần Uyển Uyển. Nàng nhìn bìa sách viết “Ba mươi sáu kế yêu đương”.
Y bình tĩnh lại, dẫn Tần Uyển Uyển đến nhà sách. Bọn họ băng qua giá sách tìm sách, Tần Uyển Uyển tò mò hỏi: “Sư phụ, chúng ta phải mua sách gì?”
“Đó là chuyện một năm trước.” Thúy Lục suy nghĩ: “Đột nhiên hắn nói muốn tìm nam sủng, sau khi tìm được thì đưa vào địa cung của hắn. Ta không nghĩ nhiều, hắn là Thành chủ, hắn ra lệnh, ta làm việc, chỉ cần không nguy hại toàn thành, mấy tên nam sủng thôi mà, mặc kệ hắn. Dù sao yêu quái hoa đào là thế, có gì kỳ lạ.”
Vừa dứt lời, nàng đã nghe Giản Hành Chi nói: “Tìm được rồi.”
(*) Chim bói cá: loài chim có mỏ dài nhọn, bộ lông màu xanh chống thấm nước rất đẹp, chuyên bắt các loài cá nhỏ bên bờ sông. Loài chim này nổi tiếng được sử dụng trong nghệ thuật điểm thuý của Trung Quốc, mặc dù đẹp nhưng theo mình đây là nghệ thuật khá tàn nhẫn. Các bạn có thể đọc thêm tại bài viết này >>> Link
Nói xong, Giản Hành Chi vươn tay rút một quyển sách ném cho Tần Uyển Uyển. Nàng nhìn bìa sách viết “Ba mươi sáu kế yêu đương”.
(*) Chim bói cá: loài chim có mỏ dài nhọn, bộ lông màu xanh chống thấm nước rất đẹp, chuyên bắt các loài cá nhỏ bên bờ sông. Loài chim này nổi tiếng được sử dụng trong nghệ thuật điểm thuý của Trung Quốc, mặc dù đẹp nhưng theo mình đây là nghệ thuật khá tàn nhẫn. Các bạn có thể đọc thêm tại bài viết này >>> Link
Tần Uyển Uyển sững người. Rõ ràng Giản Hành Chi đã tìm được tủ sách phân loại, y trực tiếp nhảy lên quét tay áo, sách rơi xuống lộp độp. Tần Uyển Uyển vội vã đi đón, sách rơi ngập trời như mưa, ngoài bìa viết tên các loại bảo điển yêu đương:
“Sư phụ, chúng ta nói lý đi.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi, niệm tình Giản Hành Chi lần đầu tiên làm sư phụ, lúc nàng tiểu học kết bạn cũng có ham muốn chiếm hữu kiểu gà tiểu học(*) này, chỉ đành giải thích: “Phụ thân ta cũng không quản những chuyện này đâu.”
“Cách nhìn nhận tình yêu đúng đắn”
“Cô chưa từng nghĩ tại sao hắn tìm nam sủng à?”
“Cách để một kiếm tu yêu bạn?”
“Cách phá giải Đạo vô tình”
“Không có người đàn ông nào ta không giải quyết được.”
Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, đi. Sư phụ dẫn con đi mua sách.”
…
“Con nói cũng có lý.”
Tần Uyển Uyển ba chân bốn cẳng đón sách theo bản năng, đợi sau khi đón hết, sách đã cao bằng người. Nàng không nhìn thấy Giản Hành Chi, cằm bị ép ngước lên, ú ớ hỏi y: “Sư phụ, mua nhiều như vậy làm gì?”
“Ta đọc sách nhanh.” Giản Hành Chi rất tự tin: “Ta xem hét, tiếp thu tinh túy, biên soạn tài liệu giảng dạy lại cho con. Yên tâm, có sư phụ ở đây, cái gì cũng dạy được.”
Giản Hành Chi nghe nàng nói, lòng hơi nhẹ nhõm, có điều cảm thấy hai chữ “trượng phu” quá chói tai. Nhưng y cũng không bới móc được gì từ lời nói của Tần Uyển Uyển, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn tâm trạng gần giống với gả con gái.
Dứt lời, Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển ôm sách tốn sức, bèn giơ tay chuyển đống sách cao bằng người đi, nâng bằng một tay đi tới cửa, bày sách lên quầy, ra lệnh: “Đóng gói.”
Sau đó quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Trả tiền.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Chắc sẽ đi hết cái tiểu thế giới này luôn quá.
Thôi hông ấy anh xả thân hi sinh vì điểm tích lũy đi được hông?
Nhìn cái cộng điểm tích lũy của hai người khác bọt dễ sợ, sao hông cho anh nhiều điểm tích lũy hơn xíu á.
Cảm thấy xây dựng như vậy thì tội nghiệp Giản Chi Diễn quá chừng, hết lòng vì Tần Vãn mà chị đào hoa quá.
Móa nó hông có câu nào của tên Hoa Dung là thật hết mà lúc đầu tui tin như đúng rồi.
Không vui vì anh ghen đó
Đúng là sư phụ dạy con yêu đương thật ?
Hông ấy đưa tiền cho anh giữ được hông chứ vậy nó cứ hài hài ?
Chắc Uyển Uyển muốn đập tên này lắm rồi, anh đi mua sách mà anh bắt đệ tử trả tiền đó hả