Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 46 (1)

Chương 46 (1)

Sư phụ dạy con yêu đương

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển xác nhận Giản Hành Chi vô sự rồi trở lại phòng mình. Nàng ôm gối suy nghĩ một lúc, chủ động ngồi xếp chân, bắt đầu nhập định.

Hành động này khiến 38 hết hồn, vội hỏi: “Chủ nhân, cô làm sao vậy?”

“Tu luyện đấy.”

“Thời gian tu luyện hôm nay của cô đã đủ rồi, vừa đánh nhau vừa độ kiếp…” 38 thấy nàng tích cực quá, ngược lại hơi sợ: “Cô nên nghỉ ngơi chút đi, cô cố gắng quá, ta nhìn mà sợ đấy.”

Tn Uyn Uyn nghe 38khuyên can, ngmînghĩ, biết bnóthân bi vìïlo lng chuynÏcha m, bènth dài, khôngımun 38 lolng nên nmĩxung giưng.

Trong gicĪmơ, nàng liЇnghe thy tiếngɩrng gm g.Ln này nàng³đã quen ri,ïxoay đu li,nhìn Đăng TiênMôn quen thucâtreo trên tricao. Thanh longcun bên cnhĐăng Tiên Mônâdưng như vôàcùng đau đn.

TnUyn Uyn nhíuImày, nhìn quanhbn phía. Nơiīnày tri băngĮđt tuyết, trôngđcó phn quenĪthuc. Sau mtihi suy nghĩ,nàng sc nhđây chng phikhung cnh màĺnàng thy trongfthc hi TôÏNguyt Ly hayòsao? Nơi nàyïhình như là

HoangThành?

Tn Uyn UynĬnh ra, nànggim lên tuyếtİđi v phíatrưc. Đi chưaɪđưc bao lâu,nàng bng nghethy âm thanh³cái gì đóìva chm.

Dưng nhưcó ngưi đangđp ca tngáhi, va nngtrĩu va btlc.

Th ta ra…İ

Có ngưi đang:gi, nhưng nàngkhông nhn ralà nam hayn, ch càmgiác dưng nhưùâm thanh kia²mang theo ttũc tuyt vngtrên thế gian,bt cht siếtcht tim nàng.

Thđta ra…

NàngÍkhông khi tăngơnhanh bưc chân,flao v trưc.ĩT xa chtrông thy mtcánh ca đáĨkia cao chnghai trưng, phùđiêu thanh kiếmùcc ln đínhúbên trên, tayînm hai bênÏhình thanh longĪngm vòng vàng,trông ging nhưmt cánh catuyt vng, vĩnhvin không th)m ra.

Tn UynUyn chy nhanhđến ca đá.Thế nhưng cònchưa chy đến,nàng bng nghethy mt tiếngígi phn khích:â“Bc Thành!”

TnļUyn Uyn đtõngt m mtİra, gương mtGin Hành Chilt vào tmïmt. Y ngibên cnh nàng,tay cm mtõquyn sách, dưngɪnhư vô cùnghào hng.

Tn UynUyn sng sĩnhìn Gin HànhĩChi. Gin Hành³Chi thy vjmt ca nàngâlin hiu: “Mơ¸thy ác mngà?”

Dt li,íGin Hành Chigiơ tay chmélên n đưng{ca nàng. Mtlung pháp quyếtmát lnh truynvào đu, nháy[mt lòng nàngbình tĩnh li.

Nàng²chng ngưi dy,ĩdi cp mtmơ màng: “Sưph, sao ngưiôli đây?”î

Thúy Lc saiïngưi gi chúngta đến, tati gi con,thun tin gomđim tích lũy.”Gin Hành Chiĭnói xong, cmmt cái ly,Ībóp mt TnýUyn Uyn rótınưc, sau đóthành tho cmkhăn tay, lauĨsch s gươngmt nh nhnĨca nàng gingnhư lau cáijbàn.

Lúc còn trong sa mc,Gin Hành Chiĩđã làm rtâthành tho lotïđng tác này.Tn Uyn Uynb y giàyvò lôi rakhi chăn, mcèy phc, m)ming căn dn:Đi cơm nưcĭxong, ta dnfcon do phòmt lát. Chúngta mua ítsách, tin thfxem th trênđưng có ngưiđàn ông nàocoi đưc không.”ĩ

Tn Uyn Uyn:ý“…

Nàng luônbiết năng lcíthc thi ca,Gin Hành Chirt mnh, nhưngkhông ng mnhnhư vy.

Gin HànhéChi gii quyếtxong xuôi chonàng, nghe tiếngđim tích lũycng ting tingtrong đu, cmgiác mt ngàyvui v đãbt đu.

Hai ngưicùng đi rakhi phòng, nhìnÏthy T CôjĐưng đng ca. T CôĪĐưng đi s45 chói liÍchào hi haingưi, Gin HànhíChi bưc điáchính gia chai, cùng nhauđến nhà ăn.

ThúyɪLc đã đi² đó týsm. Nhìn thyíba ngưi bưc°vào, nàng tanhanh mt nhìnTn Uyn Uyn.Tn Uyn Uynènháy mt vinàng ta. Thúy²Lc lp tcĩbiết nàng đangơnhc nh chuynúhôm qua, bènũgt đu, mming chào hi:ïChư v ngiļđi.”

Ba ngưiíngi xung. TnúUyn Uyn ngiĨbên tay tráiThúy Lc, TİCô Đưng bêntay phi, GinHành Chi jgia hai ngưi,âđi din ThúyLc.

Gin Hành Chic cm thyìv tr nàyĬsai sai, nhưngíngm li nếujđi v tríthì có vĮcũng không đúng.

Lúcìy không nhn¹đưc bt đusuy nghĩ vtrí nào miđúng, Thúy Lcđã lên tiếngîtrưc: “Hôm qua,êta bo ngưifkim tra tìnhhình hin trưng.Các ngưi nóikhông sai, đúnglà có mtđi trn huyếtơtế Qu Thành,ɩtrn pháp nàyxut phát tĩtay Hoa Dung.âNhưng đây cũngkhông phi lýIdo ta cóïth tha thícho các ngưi,,tr khi đúngnhư các ngưinói… Thúy Lcɪngưc mt nhìnúv phía TnâUyn Uyn: “MinhÍTnh đo quân}chết trong tayHoa Dung, vyta và HoaDung s làk thù. Côbáo thù choMinh Tnh đoЇquân, ta nêncm ơn cô.”

Vy cô đnhúxác minh thếínào?”

T CôìĐưng m mingĺhi trưc, dưngnhư Thúy Lcđã quyết đnhôri: “Đến HoangThành.”

“Hoang Thành?”ú

T Cô Đưngkhông biết chuynđêm qua ThúyLc và TnìUyn Uyn đãnói, không khi¸ly làm l:³Vì sao đếnHoang Thành?”

“Bivì năm đó,Ln Ngôn Chiêkhông phi chếti Qu Thành.”ïGin Hành Chiìbưng trà, giiìthích cho TīCô Đưng vàNam Phong ngibên cnh: “Nămđó, y phongīn Tà Thn]trong cơ thïti Qu Thành,kế tiếp đưcìđưa đến HoangĬThành. Mt nămĩsau, Ninh th²đưa tin đếnQu Thành, boy không thÏđ hóa TàôThn, bèn cùngft sát viìhn.”

T CôăĐưng tng ngheĩchuyn Tà Thn,mt l vīngc nhiên, lm}bm: “Hóa raãlà thế

“TàđThn do MinhTnh đo quân[phong n?”

Nam¹Phong sng năm¸trăm năm, kýÎc đi vi,thm ha maîchng năm đóhãy còn nhưimi, nó kíchđng: “Vy vìjsao không công{b ra ngoài?”Ї

Nghe vy, Gin³Hành Chi liếcĨmt nhìn nó:Į“Im ming, khôngnên hi thìĩđng hi.”

NamóPhong vi giơtay bt ming,ra hiu ngmÍming.

“Ta d đnhngày mai khihành.” Thúy Lcjnhp mt ngmtrà, quay đunhìn bn h:“Các ngưi, aidưng thương thìdưng thương, aichun b thìýchun b, cùngnhau lên đưng.”í

Va dt li,ging nói 38vang lên trongîđu Tn UynìUyn:

Nhim v bn:ÎĐi chiến HoangThành, ly đưc,Ngc Linh Lung.ɨĐim tích lũy+2000. Có nhnЇhay không?】

Cùng lúc²đó, ging nói666 cũng vangílên trong đuGin Hành Chi:

Nhim v chín:ýM n cuîanh hùng, đìn chính cuînhân vt mctiêu (có thɪquyến rũ), đưaïmc tiêu đếnìtay ph thânũy. Đim tíchÏlũy +500. Cóĭnhn hay không?】

Nhimv này vn)miêu t klưng như cũ:

Trênïvách núi M²Nhân, Gin ChiDin và TnVãn cùng nhauÏngm trăng. Dưiìthnh cu caêGin Chi Din,Tn Vãn nhymt điu, nhưétiên nhân hphàm, đp tathiên tiên.

Nam phnhìn thy TníVãn xinh đpt xa, yêu]t cái nhìnđu tiên. Lúcánày, truy binhõ phía sau,ìTn Vãn vchmt kiếm ngangchúng nhân, ml và uyɪvũ xen ln,ĩtr thành kýc mãi mãiIkhông quên sutđi nam ph.”

Vách núi MĭNhân đongia l tuyếnïQu Thành vàHoang Thành.

Gin HànhļChi xác nhnv trí xong,íy và TnUyn Uyn nhìnìnhau. Tn Uyn,Uyn nhn ra¸s chc chnca ngưi kia,bèn gt đu:(Đưc ri.”

Saukhi quyết đnhĺxong hành trình,Tn Uyn Uynúnh ti mtìnghi vn, khôngnhn đưc hithêm hai câu:(Đi nhân ThúyÎLc, cho hirt cuc giaĩcô, Hoa Dung,ưMinh Tnh đoèquân là quanĩh gì?”

“Ta]và Hoa Dungâđu là yêu²quái.”

Nhc tiĩtrưc đây, mtThúy Lc mangtheo v thtívng: “Ta làchim bói cá(*),}Hoa Dung làhoa đào. ChúngIta vn tuhành trong núisâu, b yêuquái lái buônla bán. Vfsau nh MinhĨTnh đo quâncu giúp, chúngta bèn đitheo đến ThànhVô Cu. Thiêntư ta cao,° bên cnhĮMinh Tnh đoɩquân khá đưcìcoi trng, trăm}năm kết Anh,ĩlà mt trongnhng ngưi xutĩsc nht trong(đám tr con}ngài cu.Khi y miíngưi đu suyđoán ta slà Thành ch³đi kế tiếp.Nhưng tht rachuyn này khôngquan trng, viàta mà nói,làm Thành chhay không khôngquan trng. MinhTnh đo quânđi vi taýơn nng nhưnúi, có thăbáo đáp ngài,}giúp ngài boýv Thành VôìCu mi là[chuyn quan trng.”ĩ

Sau đó quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Trả tiền.”“Cách nhìn nhận tình yêu đúng đắn”(*) Chim bói cá: loài chim có mỏ dài nhọn, bộ lông màu xanh chống thấm nước rất đẹp, chuyên bắt các loài cá nhỏ bên bờ sông. Loài chim này nổi tiếng được sử dụng trong nghệ thuật điểm thuý của Trung Quốc, mặc dù đẹp nhưng theo mình đây là nghệ thuật khá tàn nhẫn. Các bạn có thể đọc thêm tại bài viết này >>> Link

Sau đó quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Trả tiền.”

“Vậy Hoa Dung thì sao?” Tần Uyển Uyển nghi hoặc, Thúy Lục cười: “Khi đó Hoa Dung và Đạo quân không tiếp xúc nhiều, thật ra Đạo quân cũng không nhớ được hắn, dẫu sao trăm năm Kim Đan cũng quá bình thường. Mà hoa đào là loài lưỡng tính, tâm tính hắn xảo quyệt, từng vì tu hành mà dụ dỗ ta song tu, ta cũng không thích hắn. Về sau, ta bế quan tu hành, đến khi ra ngoài, hắn đã là Độ Kiếp, bảo Minh Tịnh đạo quân giao Thành Vô Cấu cho hắn, hi vọng ta giúp đỡ. Ta nghĩ tới bách tính Quỷ Thành, sợ hắn làm xằng làm bậy, bèn ở lại làm quản sự phủ Thành chủ, thường ngày chủ quản Quỷ Thành, giúp hắn chia sẻ chính vụ. Mà thân thể hắn dường như vẫn luôn không khoẻ, thường xuyên bế quan tu luyện.”

“Cách để một kiếm tu yêu bạn?”

“Tu luyện?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Nhưng hắn nói với ta chính vụ bận rộn…”

Giản Hành Chi bị nghẹn họng, Tần Uyển Uyển lại dỗ dành: “Sư phụ, lần đầu tiên người làm sư phụ còn chưa quen. Đồ đệ quan trọng ở hiếu thuận, hiếu thuận là đối xử tốt với người, không phải không có riêng tư, đúng không? Hơn nữa người tranh cái gì với và Tạ… Tạ Cô Đường chứ?  Trên đời này có hàng nghìn hàng vạn Tạ đại ca, nhưng ta chỉ có người là sư phụ, người vĩnh viễn quan trọng nhất trong lòng ta, độc nhất vô nhị. Trừ phụ thân và trượng phu ta ra, người là người đàn ông thân thiết nhất với ta. Người phải rộng lượng, không thể nhỏ nhen như vậy. Sau này, ta còn phải gom điểm tích lũy thay người, người cứ không vui như vậy, ta làm sao gom điểm tích lũy?”

“Bận cái rắm!”

“Bận cái rắm!”

Nghe thấy mua sách, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tạ Cô Đường vội khuyên Tần Uyển Uyển: “Tần… Uyển Uyển…”

Thúy Lục vừa nghe đã tức điên: “Chút chuyện kia của hắn đều là ta giúp hắn làm gần hết, chỉ để hắn in con dấu. Hắn còn có mặt mũi nói bận? Hắn dám nói trước mặt ta, ta đánh bể đầu hắn!”

“Cô bớt giận.”

“Không có người đàn ông nào ta không giải quyết được.”

Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn châm trà cho Thúy Lục: “Vậy hắn vẫn luôn bế quan, làm sao đột nhiên lại tìm nam sủng?”

(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con

“Đó là chuyện một năm trước.” Thúy Lục suy nghĩ: “Đột nhiên hắn nói muốn tìm nam sủng, sau khi tìm được thì đưa vào địa cung của hắn. Ta không nghĩ nhiều, hắn là Thành chủ, hắn ra lệnh, ta làm việc, chỉ cần không nguy hại toàn thành, mấy tên nam sủng thôi mà, mặc kệ hắn. Dù sao yêu quái hoa đào là thế, có gì kỳ lạ.”

“Tu luyện?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Nhưng hắn nói với ta chính vụ bận rộn…”

“Cô chưa từng nghĩ tại sao hắn tìm nam sủng à?”

Giản Hành Chi uống trà, Thúy Lục ngẫm nghĩ: “Hắn yêu thầm Đạo quân?”

Nghe nói thế, tất cả đều sững sờ. Giản Hành Chi nhìn biểu cảm sửng sốt trên mặt bọn họ, thong thả nói: “Thế nào, các người không nhận ra à? Trận pháp ấy không phải dùng để phục sinh người khác, mà là nhốt oan hồn lệ quỷ vào thân thể một người, giết chết. À…” Giản Hành Chi sực nhớ, nhắc nhở: “Hiệu quả y hệt Minh Tịnh đạo quân sử dụng thân thể giam giữ Tà Thần rồi giết vậy.”

“Yêu thầm?” Giản Hành Chi cười nhạo: “Cô từng thấy người nào yêu thầm mà tạo một pháp trận lớn như vậy, tìm thế thân, chỉ để trấn áp một hồn phách chưa?”

Giản Hành Chi uống trà, Thúy Lục ngẫm nghĩ: “Hắn yêu thầm Đạo quân?”

Nghe nói thế, tất cả đều sững sờ. Giản Hành Chi nhìn biểu cảm sửng sốt trên mặt bọn họ, thong thả nói: “Thế nào, các người không nhận ra à? Trận pháp ấy không phải dùng để phục sinh người khác, mà là nhốt oan hồn lệ quỷ vào thân thể một người, giết chết. À…” Giản Hành Chi sực nhớ, nhắc nhở: “Hiệu quả y hệt Minh Tịnh đạo quân sử dụng thân thể giam giữ Tà Thần rồi giết vậy.”

“Vậy Hoa Dung thì sao?” Tần Uyển Uyển nghi hoặc, Thúy Lục cười: “Khi đó Hoa Dung và Đạo quân không tiếp xúc nhiều, thật ra Đạo quân cũng không nhớ được hắn, dẫu sao trăm năm Kim Đan cũng quá bình thường. Mà hoa đào là loài lưỡng tính, tâm tính hắn xảo quyệt, từng vì tu hành mà dụ dỗ ta song tu, ta cũng không thích hắn. Về sau, ta bế quan tu hành, đến khi ra ngoài, hắn đã là Độ Kiếp, bảo Minh Tịnh đạo quân giao Thành Vô Cấu cho hắn, hi vọng ta giúp đỡ. Ta nghĩ tới bách tính Quỷ Thành, sợ hắn làm xằng làm bậy, bèn ở lại làm quản sự phủ Thành chủ, thường ngày chủ quản Quỷ Thành, giúp hắn chia sẻ chính vụ. Mà thân thể hắn dường như vẫn luôn không khoẻ, thường xuyên bế quan tu luyện.”

Thúy Lục nghe thấy lời này, sững sờ không đáp. Giản Hành Chi đứng dậy: “Lần này, cô muốn đi Hoang Thành xem cũng được, nhưng ta nghĩ nếu Hoa Dung không thẹn trong lòng…” Y cười: “Hắn cũng không làm ra trận pháp này.”

Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, đi. Sư phụ dẫn con đi mua sách.”

Thúy Lục nghe thấy lời này, sững sờ không đáp. Giản Hành Chi đứng dậy: “Lần này, cô muốn đi Hoang Thành xem cũng được, nhưng ta nghĩ nếu Hoa Dung không thẹn trong lòng…” Y cười: “Hắn cũng không làm ra trận pháp này.”

Ngây người một lát, Tần Uyển Uyển khó hiểu hỏi: “Sư phụ. Rốt cuộc người không vui cái gì?”

Nghe thấy mua sách, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tạ Cô Đường vội khuyên Tần Uyển Uyển: “Tần… Uyển Uyển…”

Tần Uyển Uyển sững người. Rõ ràng Giản Hành Chi đã tìm được tủ sách phân loại, y trực tiếp nhảy lên quét tay áo, sách rơi xuống lộp độp. Tần Uyển Uyển vội vã đi đón, sách rơi ngập trời như mưa, ngoài bìa viết tên các loại bảo điển yêu đương:

Nghe thấy tiếng “Uyển Uyển”, lỗ tai Giản Hành Chi nhúc nhích. Không đợi Tạ Cô Đường nói, y đã cao giọng gọi Tần Uyển Uyển: “Cố Bắc Thành, đi thôi!”

“Ta đi trước.”

“Ta đi trước.”

Y bình tĩnh lại, dẫn Tần Uyển Uyển đến nhà sách. Bọn họ băng qua giá sách tìm sách, Tần Uyển Uyển tò mò hỏi: “Sư phụ, chúng ta phải mua sách gì?”

Tần Uyển Uyển áy náy mỉm cười với mọi người, nhanh chóng đuổi theo Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi bước rất nhanh, Tần Uyển Uyển muốn đuổi theo y chỉ có thể đi như chạy. Giản Hành Chi đi nhanh ra cổng lớn, nhìn thấy nàng mới bước chậm lại.

Tần Uyển Uyển nhận ra y không vui, thở dài: “Sư phụ, sao người lại không vui nữa rồi?”

“Tại sao y gọi con Uyển Uyển?” Giản Hành Chi khép tay trong tay áo, liếc mắt nhìn nàng, biểu đạt không hài lòng.

“Cô bớt giận.”

“Cách phá giải Đạo vô tình”

Tần Uyển Uyển vội giải thích: “Chẳng phải lúc trước báo danh ở Thiên Kiếm Tông điền tên Tần Vãn Vãn sao? Tạ đại ca và chúng ta vào sinh ra tử nhiều lần, cứ gọi Tần cô nương không phải xa lạ quá à?”

“Tại sao con gọi y Tạ đại ca?” Giản Hành Chi tiếp tục đặt câu hỏi.

Nghe thấy tiếng “Uyển Uyển”, lỗ tai Giản Hành Chi nhúc nhích. Không đợi Tạ Cô Đường nói, y đã cao giọng gọi Tần Uyển Uyển: “Cố Bắc Thành, đi thôi!”

Thúy Lục vừa nghe đã tức điên: “Chút chuyện kia của hắn đều là ta giúp hắn làm gần hết, chỉ để hắn in con dấu. Hắn còn có mặt mũi nói bận? Hắn dám nói trước mặt ta, ta đánh bể đầu hắn!”

Tần Uyển Uyển mù mờ: “Hả?”

Ngây người một lát, Tần Uyển Uyển khó hiểu hỏi: “Sư phụ. Rốt cuộc người không vui cái gì?”

“Cách nhìn nhận tình yêu đúng đắn”

Tần Uyển Uyển ba chân bốn cẳng đón sách theo bản năng, đợi sau khi đón hết, sách đã cao bằng người. Nàng không nhìn thấy Giản Hành Chi, cằm bị ép ngước lên, ú ớ hỏi y: “Sư phụ, mua nhiều như vậy làm gì?”

“Không vui vì con phản bội ta!”

Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn châm trà cho Thúy Lục: “Vậy hắn vẫn luôn bế quan, làm sao đột nhiên lại tìm nam sủng?”

Tần Uyển Uyển nhận ra y không vui, thở dài: “Sư phụ, sao người lại không vui nữa rồi?”

Giản Hành Chi tìm được một lý do rất chính đáng: “Sao con lén lút thay đổi xưng hô với y mà không báo cho ta một tiếng? Ta là sư phụ con, con nên nói chuyện như vậy với ta.”

“Sư phụ, chúng ta nói lý đi.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi, niệm tình Giản Hành Chi lần đầu tiên làm sư phụ, lúc nàng tiểu học kết bạn cũng có ham muốn chiếm hữu kiểu gà tiểu học(*) này, chỉ đành giải thích: “Phụ thân ta cũng không quản những chuyện này đâu.”

Vừa dứt lời, nàng đã nghe Giản Hành Chi nói: “Tìm được rồi.”

Giản Hành Chi tìm được một lý do rất chính đáng: “Sao con lén lút thay đổi xưng hô với y mà không báo cho ta một tiếng? Ta là sư phụ con, con nên nói chuyện như vậy với ta.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nói xong, Giản Hành Chi vươn tay rút một quyển sách ném cho Tần Uyển Uyển. Nàng nhìn bìa sách viết “Ba mươi sáu kế yêu đương”.“Cô bớt giận.”(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con

(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con

Giản Hành Chi bị nghẹn họng, Tần Uyển Uyển lại dỗ dành: “Sư phụ, lần đầu tiên người làm sư phụ còn chưa quen. Đồ đệ quan trọng ở hiếu thuận, hiếu thuận là đối xử tốt với người, không phải không có riêng tư, đúng không? Hơn nữa người tranh cái gì với và Tạ… Tạ Cô Đường chứ?  Trên đời này có hàng nghìn hàng vạn Tạ đại ca, nhưng ta chỉ có người là sư phụ, người vĩnh viễn quan trọng nhất trong lòng ta, độc nhất vô nhị. Trừ phụ thân và trượng phu ta ra, người là người đàn ông thân thiết nhất với ta. Người phải rộng lượng, không thể nhỏ nhen như vậy. Sau này, ta còn phải gom điểm tích lũy thay người, người cứ không vui như vậy, ta làm sao gom điểm tích lũy?”

“Không vui vì con phản bội ta!”

“Con nói cũng có lý.”

Giản Hành Chi nghe nàng nói, lòng hơi nhẹ nhõm, có điều cảm thấy hai chữ “trượng phu” quá chói tai. Nhưng y cũng không bới móc được gì từ lời nói của Tần Uyển Uyển, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn tâm trạng gần giống với gả con gái.

Nói xong, Giản Hành Chi vươn tay rút một quyển sách ném cho Tần Uyển Uyển. Nàng nhìn bìa sách viết “Ba mươi sáu kế yêu đương”.

Y bình tĩnh lại, dẫn Tần Uyển Uyển đến nhà sách. Bọn họ băng qua giá sách tìm sách, Tần Uyển Uyển tò mò hỏi: “Sư phụ, chúng ta phải mua sách gì?”

“Đó là chuyện một năm trước.” Thúy Lục suy nghĩ: “Đột nhiên hắn nói muốn tìm nam sủng, sau khi tìm được thì đưa vào địa cung của hắn. Ta không nghĩ nhiều, hắn là Thành chủ, hắn ra lệnh, ta làm việc, chỉ cần không nguy hại toàn thành, mấy tên nam sủng thôi mà, mặc kệ hắn. Dù sao yêu quái hoa đào là thế, có gì kỳ lạ.”

Vừa dứt lời, nàng đã nghe Giản Hành Chi nói: “Tìm được rồi.”

(*) Chim bói cá: loài chim có mỏ dài nhọn, bộ lông màu xanh chống thấm nước rất đẹp, chuyên bắt các loài cá nhỏ bên bờ sông. Loài chim này nổi tiếng được sử dụng trong nghệ thuật điểm thuý của Trung Quốc, mặc dù đẹp nhưng theo mình đây là nghệ thuật khá tàn nhẫn. Các bạn có thể đọc thêm tại bài viết này >>> Link

Nói xong, Giản Hành Chi vươn tay rút một quyển sách ném cho Tần Uyển Uyển. Nàng nhìn bìa sách viết “Ba mươi sáu kế yêu đương”.

(*) Chim bói cá: loài chim có mỏ dài nhọn, bộ lông màu xanh chống thấm nước rất đẹp, chuyên bắt các loài cá nhỏ bên bờ sông. Loài chim này nổi tiếng được sử dụng trong nghệ thuật điểm thuý của Trung Quốc, mặc dù đẹp nhưng theo mình đây là nghệ thuật khá tàn nhẫn. Các bạn có thể đọc thêm tại bài viết này >>> Link

Tần Uyển Uyển sững người. Rõ ràng Giản Hành Chi đã tìm được tủ sách phân loại, y trực tiếp nhảy lên quét tay áo, sách rơi xuống lộp độp. Tần Uyển Uyển vội vã đi đón, sách rơi ngập trời như mưa, ngoài bìa viết tên các loại bảo điển yêu đương:

“Sư phụ, chúng ta nói lý đi.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi, niệm tình Giản Hành Chi lần đầu tiên làm sư phụ, lúc nàng tiểu học kết bạn cũng có ham muốn chiếm hữu kiểu gà tiểu học(*) này, chỉ đành giải thích: “Phụ thân ta cũng không quản những chuyện này đâu.”

“Cách nhìn nhận tình yêu đúng đắn”

“Cô chưa từng nghĩ tại sao hắn tìm nam sủng à?”

“Cách để một kiếm tu yêu bạn?”

“Cách phá giải Đạo vô tình”

“Không có người đàn ông nào ta không giải quyết được.”

Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, đi. Sư phụ dẫn con đi mua sách.”

“Con nói cũng có lý.”

Tần Uyển Uyển ba chân bốn cẳng đón sách theo bản năng, đợi sau khi đón hết, sách đã cao bằng người. Nàng không nhìn thấy Giản Hành Chi, cằm bị ép ngước lên, ú ớ hỏi y: “Sư phụ, mua nhiều như vậy làm gì?”

“Ta đọc sách nhanh.” Giản Hành Chi rất tự tin: “Ta xem hét, tiếp thu tinh túy, biên soạn tài liệu giảng dạy lại cho con. Yên tâm, có sư phụ ở đây, cái gì cũng dạy được.”

Giản Hành Chi nghe nàng nói, lòng hơi nhẹ nhõm, có điều cảm thấy hai chữ “trượng phu” quá chói tai. Nhưng y cũng không bới móc được gì từ lời nói của Tần Uyển Uyển, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn tâm trạng gần giống với gả con gái.

Dứt lời, Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển ôm sách tốn sức, bèn giơ tay chuyển đống sách cao bằng người đi, nâng bằng một tay đi tới cửa, bày sách lên quầy, ra lệnh: “Đóng gói.”

Sau đó quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Trả tiền.”

Tần Uyển Uyển: “…”

4.9 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chắc sẽ đi hết cái tiểu thế giới này luôn quá.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thôi hông ấy anh xả thân hi sinh vì điểm tích lũy đi được hông?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nhìn cái cộng điểm tích lũy của hai người khác bọt dễ sợ, sao hông cho anh nhiều điểm tích lũy hơn xíu á.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cảm thấy xây dựng như vậy thì tội nghiệp Giản Chi Diễn quá chừng, hết lòng vì Tần Vãn mà chị đào hoa quá.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa nó hông có câu nào của tên Hoa Dung là thật hết mà lúc đầu tui tin như đúng rồi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không vui vì anh ghen đó

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là sư phụ dạy con yêu đương thật ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hông ấy đưa tiền cho anh giữ được hông chứ vậy nó cứ hài hài ?

Tranngocmai0912
Tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Chắc Uyển Uyển muốn đập tên này lắm rồi, anh đi mua sách mà anh bắt đệ tử trả tiền đó hả

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!