Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 46 (2)

Chương 46 (2)

Sư phụ dạy con yêu đương

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển cam chịu tính tiền, hai người cùng trở về sân viện. Giản Hành Chi về phòng xem sách nghỉ ngơi, Tần Uyển Uyển luyện kiếm trong sân.

Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Thúy Lục tới gọi bọn họ, mọi người cùng nhau lên đường.

Hôm nay, Thúy Lục đã là Thành chủ. Sau khi tiếp quản Quỷ Thành, nàng ta chọn ra một người đáng tin tạm thời quản lý Quỷ Thành, rồi dẫn mọi người cùng ra khỏi thành.

Thân là mt Thành ch,ếThúy Lc xutìhành cc kơkhí thế, rtcuc Gin HànhđChi cũng đưcĩcưi linh thú,Tn Uyn Uyncũng đưc ngi¸xe nga.

Nàng valên xe khôngĬlâu, Gin HànhũChi đã nhylên theo. TnUyn Uyn ngâyЇngưi, nhìn linhthú bên ngoài:ΓSư ph, ngưivào làm gì?”

“Ta có thmun dy con.”Í

Mt Gin HànhChi nghiêm túc:ưĐon đưng này,con tp trunghc theo ta.”ĩ

Tn Uyn Uynõngơ ngác gtđu. Gin HànhìChi rút mtiquyn sách ra,đt trưc mtTn Uyn Uyn:(Đây là tinhhoa ta rútra đưc sauêkhi kh côngđc bí tchyêu đương đêmqua. Hôm nay,con có rtnhiu th phiéhc, vi sưĩdy con.”

“NgưiЇcó th dy(ta cái nàyà?”

Tn UynUyn kinh ngc,Gin Hành Chigt đu: “KhôngĨsai, vi sưmun biến conthành mt ntu ngưi gpùđu yêu.”

“Taưcm thy… TnĩUyn Uyn suyɨnghĩ: “Ta dùngĨThiên din biến,ra gương mtánày, hn khôngãthành vn đ.”[

“Con đng nôngÎcn như thế.”Gin Hành Chikhoát tay: “ConÏngưi, không thch xem mt,ɪcui cùng sđánh mt linhĭhn. Ví dcon nhìn taãđi, ta trôngÏkhông đp sao?”

Đp.” Tn UynUyn thành thtÏgt đu, GinìHành Chi lihi: “Nhưng cons yêu kiu}tâm hn nhưta sao?”

TnUyn Uyn lcïđu lia la,nàng không phingưi cung chungưc.

Gin Hành Chiívui v: “Thychưa, ch davào mt s¸tr thành ‘mming là đtqu.”

“Ngưi thtàhiu bn thân.”

Cho nên tamun dy contr thành mtyêu n. Conïnhìn trúng ngưinào, ngưi đóİs thích con!”ơ

Gin Hành Chiđnói mt cáchqu quyết, sauđó sc nh:Chúng ta phihoàn thành chuynÏnày trong nămngày. Năm ngàyɩsau, chúng taếs đến váchũnúi M Nhân.”ī

“Sau đó?”

éđó có mtngưi đàn ôngóch s nhanísc trên 90ếđi con, ngưinày có thơchinh phc. Nếunhư con vamt y, chúngïta phi hoànm ngay tln đu gpmt.”

Tn UynìUyn hiu ý,gt đu riĩhi: “Nếu nhưfkhông va mtthì sao?”

Vycon bo lưuınhng ni dungtp hun này,âchúng ta cuİngưi ri đưaɩtr v chocha y, hoànthành nim v.”¹

Tn Uyn Uyn(đáp: “Ta hiuɩri.”

Chúng tahc k năngđu tiên caîyêu n, liếcɩmt đưa tình.”Í

Gin Hành Chiîlt sách ra,sau đó nhìnìTn Uyn Uyn:[“Ta nghiên cuĬc mt đêm,đi khái làįthế này. Đuétiên, con nheomt li. Cáigi là liếcɩmt, đó làɩmt phi nh.”è

Tn Uyn Uynïđơ ngưi. Gin(Hành Chi hípmt, nhíu mày:“Sau đó đngtác ‘đưa tìnhnày không phiílà đưa trngtrn, s khônghàm súc, conăphi dn scĩtrưc mi cóth khéo léobiến đi btĪng.”

Tn Uyn[Uyn ngây ra,ĩGin Hành Chiht cm vphía Tn UynUyn: “Cui cùngphóng ra ngoài.ìThế nào, cóphi quyến rũɨlm không?”

TnUyn Uyn: “…

Quyến rũ hayêkhông thì khôngbiết, nhưng trôngngu đn làtht.

“Con th xem.”

Gin Hành Chiébo nàng.

Tn UynĩUyn suy nghĩchc lát: “Sưiph, ngưi chcchn liếc mtìđưa tình nàyàkhông có vnđ ch?”

“Conơnghi ng ta?”ĩGin Hành Chiđnhưng mày: “Conliếc đi, taxác minh thicho con xem,Ĩdù sao chìcó đàn ônghiu rõ đànông.”

Vy… TnUyn Uyn doưd: “Sư ph,mo phm nhé.Ta làm thcái ta cholà liếc mtđưa tình trưc.”°

“Ha, con tưngúcon có th°chuyên nghip hơnta? Ti qua,ta đã đchết sách ri.”Í

Gin Hành Chikhoanh tay talên vách xe,tràn đy lòngtin: “Ti đi.”

Tn Uyn Uyngt đu. Nàngcúi mt, sauđó chm rãiÏnâng mt, mtđôi mt đimtĩnh nhìn GinHành Chi taïnhư tri quangɨngày thu, nưctrong gn sóng,chan cha tìnhIcm, mun nóili thôi.

GinïHành Chi lnglng nhìn đôiìmt y, cmgiác tim đpnhanh hơn.

Ngoài mt,ôy c raăv trn tĩnh.Mt lát sau,Iy nhc nh:î“Con liếc đi.”İ

Tn Uyn Uyn:“…

Lẽ nào khả năng hiểu của nàng có vấn đề thật?

Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân.

Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân.

Bởi vì ông ta căn bản không thể nào phi thăng tự nhiên, bắt buộc phải dựa vào Đăng Tiên Môn.

Giản Hành Chi thúc giục: “Mau liếc mắt đi.”

Người nọ vô cùng quen thuộc với hắn, chớp mắt đã phá hỏng toàn bộ mánh khóe giữ mạng mà phụ thân cho, bắt đầu điên cuồng hút lấy linh lực hắn.

“Ta liếc xong rồi, vậy ta thử cách sư phụ dạy nhé.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại lời Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển: “???”

Quạ đen vỗ cánh bay ra ngoài. Chưa được bao lâu, quạ đen bay trở về, kêu quạ quạ mấy tiếng. Vẻ mặt Thẩm Tri Minh đại biến: “Đó là tượng gỗ của hắn, hắn chạy rồi?!”

Hắn cố sức để bản thân duy trì bình tĩnh, gian nan quay đầu, nhìn thấy gương mặt Thẩm Tri Minh nổi đầy gân mạch màu đỏ dưới ánh sáng xanh lá, dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng xanh trong cơ thể ông ta.

Đầu tiên nheo mắt, sau đó giật lông mày, rồi lại phóng.

Động tác hết sức tiêu chuẩn, nàng mở mắt ra, mong đợi nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, thế nào?”

Giọng nói vừa dứt, Quân Thù trợn mắt, thân thể khô quắt, không còn hơi thở.

Có điều sau khi Minh Tịnh thần quân chết, ma chủng biến mất kỳ lạ, không còn xuất hiện tại Tu chân giới nữa. Ai ngờ đường đường Tông chủ Vấn Tâm Tông lại mang ma chủng trên người!

“Rất chính xác!” Giản Hành Chi khen nàng: “Học nhanh lắm, cứ như vậy, mọi người đều sẽ thích con liếc mắt đưa tình, nhìn là vui vẻ.”

Tần Uyển Uyển: “???”

Vở kịch nhỏ

Giản Hành Chi nói xong, lật tờ thứ hai: “Nào, chúng ta học làm nũng…”

Đầu tiên nheo mắt, sau đó giật lông mày, rồi lại phóng.

Hắn tăng nhanh bước chân về đến sơn động, sợ quấy rầy Thẩm Tri Minh nghỉ ngơi nên không lên tiếng. Thế nhưng vừa vào trong, hắn đã nhận ra một luồng ma khí lan tràn. Quân Thù lập tức cảnh giác, vội vã bước vào sơn động: “Thẩm thúc…”

Quân Thù xoay người ra ngoài múc nước, săn hai con linh thú về.

Suốt hành trình, Giản Hành Chi nghiêm túc dạy Tần Uyển Uyển học. Lúc bọn họ vui vẻ trên đường chạy tới Hoang Thành, Quân Thù dìu Thẩm Tri Minh lảo đảo bước vào một sơn động.

Giây phút nhận ra điều này, lòng Quân Thù lạnh lẽo.

Thẩm Tri Minh thở hồng hộc, ông ta bị phi kiếm của Giản Hành Chi đả thương, miệng vết thương chưa lành. Quân Thù đặt Thẩm Tri Minh dưới đất, mệt mỏi đứng dậy: “Thẩm thúc thúc, ta đi tìm chút nước.”

Cho nên rõ ràng ông ta đã tới Độ Kiếp mà cứ muốn có Ngọc Linh Lung, thậm chí không tiếc đích thân ra trận giành giật cơ duyên này.

Thẩm Tri Minh không mở miệng, ừ một tiếng.

***

Quân Thù xoay người ra ngoài múc nước, săn hai con linh thú về.

Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông là thế giao, phụ thân hắn và Thẩm Tri Minh là huynh đệ kết nghĩa. Năm đó, phụ thân hắn cứu Tần Vãn, đưa Tần Vãn đến Vấn Tâm Tông cũng vì định thân càng thêm thân. Tần Vãn là môn hạ Thẩm Tri Minh, hắn cưới Tần Vãn, sau này Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông làm thông gia, củng cố quan hệ cũng là chuyện tốt.

Năm đó, ma chủng hoành hành Tu chân giới. Phàm là người mang ma chủng, các môn phái đều dốc sức tiêu diệt.

Nhưng hôm nay, Tần Vãn không biết tung tích. Lúc trước, hắn vì Tô Nguyệt Ly mà lục đục với Thẩm Tri Minh. Sau khi phụ thân hắn biết chuyện thì hết sức không vui, bảo hắn phải lên Vấn Tâm Tông xin lỗi, nhận được sự tha thứ của Thẩm Tri Minh.

Đúng lúc biết Thẩm Tri Minh muốn lấy Ngọc Linh Lung, hắn xung phong giúp đỡ, không ngờ cuối cùng lại cần Thẩm Tri Minh bảo vệ mình, hại Thẩm Tri Minh bị thương. Quân Thù không khỏi áy náy trong lòng.

Đúng lúc biết Thẩm Tri Minh muốn lấy Ngọc Linh Lung, hắn xung phong giúp đỡ, không ngờ cuối cùng lại cần Thẩm Tri Minh bảo vệ mình, hại Thẩm Tri Minh bị thương. Quân Thù không khỏi áy náy trong lòng.

“Đi đi, thanh lý sạch sẽ hiện trường cho ta, đừng để phụ thân hắn phát hiện.”

【Vở kịch nhỏ】

Hắn tăng nhanh bước chân về đến sơn động, sợ quấy rầy Thẩm Tri Minh nghỉ ngơi nên không lên tiếng. Thế nhưng vừa vào trong, hắn đã nhận ra một luồng ma khí lan tràn. Quân Thù lập tức cảnh giác, vội vã bước vào sơn động: “Thẩm thúc…”

“Ma chủng thì sao?” Thẩm Tri Minh nghe thấy lời Quân Thù, ông ta thở gấp, mở miệng châm chọc: “Cho dù có ma chủng, chẳng phải bổn tọa vẫn sống tốt nhiều năm qua sao? Bổn tọa khác gì các người mà các người muốn giết ta?”

“Tìm được…” Giọng Thẩm Tri Minh rét lạnh: “Giết ngay lập tức.”

Lời còn chưa dứt, một người đột ngột bóp chặt cổ họng hắn, tàn nhẫn đánh một chưởng đứt gãy hết gân cốt.

Giản Hành Chi: “Sư phụ dạy con liếc mắt đưa tình, dạy con làm nũng, dạy con yêu đương. Đảm bảo khắp thiên hạ này, trừ ta ra, không còn ai dám thích con!”

Người nọ vô cùng quen thuộc với hắn, chớp mắt đã phá hỏng toàn bộ mánh khóe giữ mạng mà phụ thân cho, bắt đầu điên cuồng hút lấy linh lực hắn.

Suốt hành trình, Giản Hành Chi nghiêm túc dạy Tần Uyển Uyển học. Lúc bọn họ vui vẻ trên đường chạy tới Hoang Thành, Quân Thù dìu Thẩm Tri Minh lảo đảo bước vào một sơn động.

Cơ thể Quân Thù nhanh chóng khô quắt, hắn hoảng sợ vùng vẫy. Đối phương và hắn chênh lệch tu vi quá lớn, dưới tay người kia, hắn chỉ như một con gà con không có khả năng phản kháng.

Hắn cố sức để bản thân duy trì bình tĩnh, gian nan quay đầu, nhìn thấy gương mặt Thẩm Tri Minh nổi đầy gân mạch màu đỏ dưới ánh sáng xanh lá, dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng xanh trong cơ thể ông ta.

Giản Hành Chi nói xong, lật tờ thứ hai: “Nào, chúng ta học làm nũng…”

“Ma chủng…”

Quân Thù run rẩy nói: “Không ngờ trong người ông lại có ma chủng!”

Mà nếu không phải lần này Thẩm Tri Minh bị thương, có lẽ mãi mãi sẽ không có ai biết chuyện ông ta mang ma chủng!

Năm đó, ma chủng hoành hành Tu chân giới. Phàm là người mang ma chủng, các môn phái đều dốc sức tiêu diệt.

Nghe đồn Minh Tịnh thần quân năm đó nhập ma trong một đêm, đồ sát Quỷ Thành cũng vì ma chủng.

“Quân Thù, ta không muốn giết ngươi.” Thẩm Tri Minh nhìn khuôn mặt nhanh chóng già nua của Quân Thù, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút thương hại: “Nhưng chỉ trách ngươi biết quá nhiều.”

Có điều sau khi Minh Tịnh thần quân chết, ma chủng biến mất kỳ lạ, không còn xuất hiện tại Tu chân giới nữa. Ai ngờ đường đường Tông chủ Vấn Tâm Tông lại mang ma chủng trên người!

Động tác hết sức tiêu chuẩn, nàng mở mắt ra, mong đợi nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, thế nào?”

Nhưng điều này cũng có nghĩa là Thẩm Tri Minh không có khả năng giữ hắn lại.

Cho nên rõ ràng ông ta đã tới Độ Kiếp mà cứ muốn có Ngọc Linh Lung, thậm chí không tiếc đích thân ra trận giành giật cơ duyên này.

Thẩm Tri Minh không mở miệng, ừ một tiếng.

Bởi vì ông ta căn bản không thể nào phi thăng tự nhiên, bắt buộc phải dựa vào Đăng Tiên Môn.

Thẩm Tri Minh kiểm tra bản thân. Sau khi xác nhận vết thương đã lành, ông ta vung tay áo, nghiền cái xác kia thành tro rồi bước ra ngoài.

Mà nếu không phải lần này Thẩm Tri Minh bị thương, có lẽ mãi mãi sẽ không có ai biết chuyện ông ta mang ma chủng!

Nhưng điều này cũng có nghĩa là Thẩm Tri Minh không có khả năng giữ hắn lại.

Giây phút nhận ra điều này, lòng Quân Thù lạnh lẽo.

Thẩm Tri Minh thở hồng hộc, ông ta bị phi kiếm của Giản Hành Chi đả thương, miệng vết thương chưa lành. Quân Thù đặt Thẩm Tri Minh dưới đất, mệt mỏi đứng dậy: “Thẩm thúc thúc, ta đi tìm chút nước.”

“Ma chủng thì sao?” Thẩm Tri Minh nghe thấy lời Quân Thù, ông ta thở gấp, mở miệng châm chọc: “Cho dù có ma chủng, chẳng phải bổn tọa vẫn sống tốt nhiều năm qua sao? Bổn tọa khác gì các người mà các người muốn giết ta?”

“Quân Thù, ta không muốn giết ngươi.” Thẩm Tri Minh nhìn khuôn mặt nhanh chóng già nua của Quân Thù, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút thương hại: “Nhưng chỉ trách ngươi biết quá nhiều.”

Quân Thù run rẩy nói: “Không ngờ trong người ông lại có ma chủng!”

Giọng nói vừa dứt, Quân Thù trợn mắt, thân thể khô quắt, không còn hơi thở.

Thẩm Tri Minh ném người sang một bên. Ông ta không phát hiện khoảnh khắc thân thể Quân Thù rơi xuống đất, một điểm sáng vội vã bay ra ngoài, lên trên cao.

Thẩm Tri Minh kiểm tra bản thân. Sau khi xác nhận vết thương đã lành, ông ta vung tay áo, nghiền cái xác kia thành tro rồi bước ra ngoài.

Thẩm Tri Minh đi chưa được bao xa, ông ta huýt sáo, một con quạ đáp lên vai.

“Đi đi, thanh lý sạch sẽ hiện trường cho ta, đừng để phụ thân hắn phát hiện.”

Quạ đen vỗ cánh bay ra ngoài. Chưa được bao lâu, quạ đen bay trở về, kêu quạ quạ mấy tiếng. Vẻ mặt Thẩm Tri Minh đại biến: “Đó là tượng gỗ của hắn, hắn chạy rồi?!”

Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông là thế giao, phụ thân hắn và Thẩm Tri Minh là huynh đệ kết nghĩa. Năm đó, phụ thân hắn cứu Tần Vãn, đưa Tần Vãn đến Vấn Tâm Tông cũng vì định thân càng thêm thân. Tần Vãn là môn hạ Thẩm Tri Minh, hắn cưới Tần Vãn, sau này Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông làm thông gia, củng cố quan hệ cũng là chuyện tốt.

Quạ đen cúi đầu, Thẩm Tri Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh: “Tìm, phong tỏa xung quanh, lập tức tìm người. Hắn đã bị ta hút linh lực, trở thành người phàm, chạy chẳng bao xa.”

“Ta liếc xong rồi, vậy ta thử cách sư phụ dạy nhé.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại lời Giản Hành Chi.

“Tìm được…” Giọng Thẩm Tri Minh rét lạnh: “Giết ngay lập tức.”

***

Quạ đen cúi đầu, Thẩm Tri Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh: “Tìm, phong tỏa xung quanh, lập tức tìm người. Hắn đã bị ta hút linh lực, trở thành người phàm, chạy chẳng bao xa.”Thẩm Tri Minh ném người sang một bên. Ông ta không phát hiện khoảnh khắc thân thể Quân Thù rơi xuống đất, một điểm sáng vội vã bay ra ngoài, lên trên cao.“Ta liếc xong rồi, vậy ta thử cách sư phụ dạy nhé.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại lời Giản Hành Chi.Vở kịch nhỏCho nên rõ ràng ông ta đã tới Độ Kiếp mà cứ muốn có Ngọc Linh Lung, thậm chí không tiếc đích thân ra trận giành giật cơ duyên này.【Vở kịch nhỏ】

Giản Hành Chi: “Sư phụ dạy con liếc mắt đưa tình, dạy con làm nũng, dạy con yêu đương. Đảm bảo khắp thiên hạ này, trừ ta ra, không còn ai dám thích con!”

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em thấy anh hơi ngốc một chút thôi chứ vẫn yêu được mà hihi

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tác giả biết cách gây sốc cho chúng ta thật

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mạnh dạn đoán nam phụ là Quân Thù, mà đưa về cho phụ thân nữa thì chắc đúng là hắn rồi.

Chanh
Chanh
Reply to  Azan0306
1 Năm Cách đây

Chắc vậy rồi

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sư phụ tâm cơ quá đi

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Ái chà, thế đấy lại là kế hoạch của anh đó à? Mà lúc đầu Quân Thù xuất hiện đẹp trai lắm cơ mà, giờ cứ thấy vật vã thế

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

mấy cái nhân vật tưởng là ngầu ngầu mà toàn hẹo sớm

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Tưởng tượng cái động tác liếc mắt đưa tình …buồn cười vc ???

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Sư phụ đúng là sư phụ, cái gì cũng dạy được hết. “Con yên tâm, ta đọc hết sách rồi”. Thặc là 1 người thầy tận tâm tận trách ?

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!