Chương 46 (2)
Sư phụ dạy con yêu đương
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển cam chịu tính tiền, hai người cùng trở về sân viện. Giản Hành Chi về phòng xem sách nghỉ ngơi, Tần Uyển Uyển luyện kiếm trong sân.
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Thúy Lục tới gọi bọn họ, mọi người cùng nhau lên đường.
Hôm nay, Thúy Lục đã là Thành chủ. Sau khi tiếp quản Quỷ Thành, nàng ta chọn ra một người đáng tin tạm thời quản lý Quỷ Thành, rồi dẫn mọi người cùng ra khỏi thành.
Thân là một Thành chủ,ếThúy Lục xuấtìhành cực kỳơkhí thế, rốtợcuộc Giản HànhđChi cũng đượcĩcưỡi linh thú,ịTần Uyển Uyểnỳcũng được ngồi¸xe ngựa.
Nàng vừaẳlên xe khôngĬlâu, Giản HànhũChi đã nhảyễlên theo. TầnứUyển Uyển ngâyЇngười, nhìn linh‹thú bên ngoài:ΓSư phụ, ngườiầvào làm gì?”ồ
“Ta có thứẽmuốn dạy con.”Í
Mặt Giản HànhờChi nghiêm túc:ư“Đoạn đường này,ổcon tập trungỵhọc theo ta.”ĩ
Tần Uyển Uyểnõngơ ngác gậtồđầu. Giản HànhìChi rút mộtiquyển sách ra,ἳđặt trước mặtặTần Uyển Uyển:(“Đây là tinhỳhoa ta rútầra được sauêkhi khổ côngểđọc bí tịchấyêu đương đêm‹qua. Hôm nay,ỉcon có rấtỉnhiều thứ phảiéhọc, vi sưĩdạy con.”
“NgườiЇcó thể dạy(ta cái nàyểà?”
Tần UyểnựUyển kinh ngạc,ợGiản Hành Chiἱgật đầu: “KhôngĨsai, vi sưịmuốn biến conặthành một nữằtu người gặpùđều yêu.”
“Taưcảm thấy…” TầnĩUyển Uyển suyɨnghĩ: “Ta dùngĨThiên diện biến,ra gương mặtánày, hẳn khôngãthành vấn đề.”[
“Con đừng nôngÎcạn như thế.”ἲGiản Hành Chiặkhoát tay: “ConÏngười, không thểἶchỉ xem mặt,ɪcuối cùng sẽổđánh mất linhĭhồn. Ví dụỉcon nhìn taãđi, ta trôngÏkhông đẹp sao?”ἶ
“Đẹp.” Tần UyểnἴUyển thành thậtÏgật đầu, GiảnìHành Chi lạiẫhỏi: “Nhưng conἲsẽ yêu kiểu}tâm hồn nhưịta sao?”
TầnịUyển Uyển lắcïđầu lia lịa,ḽnàng không phảiỡngười cuồng chịuụngược.
Giản Hành Chiívui vẻ: “Thấyỷchưa, chỉ dựaởvào mặt sẽ¸trở thành ‘mởừmiệng là độtốquỵ’.”
“Người thậtàhiểu bản thân.”ộ
“Cho nên taỉmuốn dạy conịtrở thành mộtịyêu nữ. Conïnhìn trúng ngườiịnào, người đóİsẽ thích con!”ơ
Giản Hành Chiđnói một cáchợquả quyết, sauịđó sực nhớ:ặ“Chúng ta phảiἵhoàn thành chuyệnÏnày trong nămễngày. Năm ngàyɩsau, chúng taếsẽ đến váchũnúi Mỹ Nhân.”ī
“Sau đó?”
“Ởéđó có mộtẽngười đàn ôngóchỉ số nhanísắc trên 90ếđợi con, người‹này có thểơchinh phục. Nếuịnhư con vừaổmắt y, chúngïta phải hoànặmỹ ngay từệlần đầu gặpồmặt.”
Tần UyểnìUyển hiểu ý,ẩgật đầu rồiĩhỏi: “Nếu nhưfkhông vừa mắtậthì sao?”
“Vậyựcon bảo lưuınhững nội dungữtập huấn này,âchúng ta cứuİngười rồi đưaɩtrở về choụcha y, hoànἵthành niệm vụ.”¹
Tần Uyển Uyển(đáp: “Ta hiểuɩrồi.”
“Chúng taứhọc kỹ năngởđầu tiên củaîyêu nữ, liếcɩmắt đưa tình.”Í
Giản Hành Chiîlật sách ra,ổsau đó nhìnìTần Uyển Uyển:[“Ta nghiên cứuĬcả một đêm,ἱđại khái làįthế này. Đầuétiên, con nheoỡmắt lại. Cáiἱgọi là liếcɩmắt, đó làɩmắt phải nhỏ.”è
Tần Uyển Uyểnïđơ người. Giản(Hành Chi hípặmắt, nhíu mày:ἶ“Sau đó độngụtác ‘đưa tình’ảnày không phảiílà đưa trắngỉtrợn, sẽ khôngḹhàm súc, conăphải dồn sứcĩtrước mới cóịthể khéo léoἶbiến đổi bấtĪngờ.”
Tần Uyển[Uyển ngây ra,ĩGiản Hành Chiỉhất cằm vềổphía Tần UyểnớUyển: “Cuối cùngố‘phóng’ ra ngoài.ìThế nào, cóợphải quyến rũɨlắm không?”
TầnịUyển Uyển: “…”ị
Quyến rũ hayêkhông thì khôngẳbiết, nhưng trôngỏngu đần làựthật.
“Con thử xem.”ớ
Giản Hành Chiébảo nàng.
Tần UyểnĩUyển suy nghĩửchốc lát: “Sưiphụ, người chắcἳchắn liếc mắtìđưa tình nàyàkhông có vấnỷđề chứ?”
“Conơnghi ngờ ta?”ĩGiản Hành Chiđnhướng mày: “Conầliếc đi, taầxác minh thửicho con xem,Ĩdù sao chỉìcó đàn ôngỹhiểu rõ đànổông.”
“Vậy…” TầnủUyển Uyển doưdự: “Sư phụ,ọmạo phạm nhé.ễTa làm thửụcái ta cho‹là liếc mắtỹđưa tình trước.”°
“Ha, con tưởngúcon có thể°chuyên nghiệp hơnἳta? Tối qua,ụta đã đọcằhết sách rồi.”Í
Giản Hành Chiἴkhoanh tay tựaἲlên vách xe,ἰtràn đầy lòngịtin: “Tới đi.”ừ
Tần Uyển Uyểnḷgật đầu. Nàngḽcúi mặt, sauịđó chậm rãiÏnâng mắt, mộtịđôi mắt điềmậtĩnh nhìn GiảnἴHành Chi tựaïnhư trời quangɨngày thu, nướcἴtrong gợn sóng,ịchan chứa tìnhIcảm, muốn nóiạlại thôi.
GiảnïHành Chi lẳngἳlặng nhìn đôiìmắt ấy, cảmḹgiác tim đậpảnhanh hơn.
Ngoài mặt,ôy cố raăvẻ trấn tĩnh.ẹMột lát sau,Iy nhắc nhở:î“Con liếc đi.”İ
Tần Uyển Uyển:ị“…”
Lẽ nào khả năng hiểu của nàng có vấn đề thật?
Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Bởi vì ông ta căn bản không thể nào phi thăng tự nhiên, bắt buộc phải dựa vào Đăng Tiên Môn.
Giản Hành Chi thúc giục: “Mau liếc mắt đi.”
Người nọ vô cùng quen thuộc với hắn, chớp mắt đã phá hỏng toàn bộ mánh khóe giữ mạng mà phụ thân cho, bắt đầu điên cuồng hút lấy linh lực hắn.
“Ta liếc xong rồi, vậy ta thử cách sư phụ dạy nhé.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại lời Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển: “???”
Quạ đen vỗ cánh bay ra ngoài. Chưa được bao lâu, quạ đen bay trở về, kêu quạ quạ mấy tiếng. Vẻ mặt Thẩm Tri Minh đại biến: “Đó là tượng gỗ của hắn, hắn chạy rồi?!”
Hắn cố sức để bản thân duy trì bình tĩnh, gian nan quay đầu, nhìn thấy gương mặt Thẩm Tri Minh nổi đầy gân mạch màu đỏ dưới ánh sáng xanh lá, dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng xanh trong cơ thể ông ta.
Đầu tiên nheo mắt, sau đó giật lông mày, rồi lại phóng.
Động tác hết sức tiêu chuẩn, nàng mở mắt ra, mong đợi nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, thế nào?”
Giọng nói vừa dứt, Quân Thù trợn mắt, thân thể khô quắt, không còn hơi thở.
Có điều sau khi Minh Tịnh thần quân chết, ma chủng biến mất kỳ lạ, không còn xuất hiện tại Tu chân giới nữa. Ai ngờ đường đường Tông chủ Vấn Tâm Tông lại mang ma chủng trên người!
“Rất chính xác!” Giản Hành Chi khen nàng: “Học nhanh lắm, cứ như vậy, mọi người đều sẽ thích con liếc mắt đưa tình, nhìn là vui vẻ.”
Tần Uyển Uyển: “???”
Vở kịch nhỏ
Giản Hành Chi nói xong, lật tờ thứ hai: “Nào, chúng ta học làm nũng…”
Đầu tiên nheo mắt, sau đó giật lông mày, rồi lại phóng.
Hắn tăng nhanh bước chân về đến sơn động, sợ quấy rầy Thẩm Tri Minh nghỉ ngơi nên không lên tiếng. Thế nhưng vừa vào trong, hắn đã nhận ra một luồng ma khí lan tràn. Quân Thù lập tức cảnh giác, vội vã bước vào sơn động: “Thẩm thúc…”
Quân Thù xoay người ra ngoài múc nước, săn hai con linh thú về.
Suốt hành trình, Giản Hành Chi nghiêm túc dạy Tần Uyển Uyển học. Lúc bọn họ vui vẻ trên đường chạy tới Hoang Thành, Quân Thù dìu Thẩm Tri Minh lảo đảo bước vào một sơn động.
Giây phút nhận ra điều này, lòng Quân Thù lạnh lẽo.
Thẩm Tri Minh thở hồng hộc, ông ta bị phi kiếm của Giản Hành Chi đả thương, miệng vết thương chưa lành. Quân Thù đặt Thẩm Tri Minh dưới đất, mệt mỏi đứng dậy: “Thẩm thúc thúc, ta đi tìm chút nước.”
Cho nên rõ ràng ông ta đã tới Độ Kiếp mà cứ muốn có Ngọc Linh Lung, thậm chí không tiếc đích thân ra trận giành giật cơ duyên này.
Thẩm Tri Minh không mở miệng, ừ một tiếng.
***
Quân Thù xoay người ra ngoài múc nước, săn hai con linh thú về.
Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông là thế giao, phụ thân hắn và Thẩm Tri Minh là huynh đệ kết nghĩa. Năm đó, phụ thân hắn cứu Tần Vãn, đưa Tần Vãn đến Vấn Tâm Tông cũng vì định thân càng thêm thân. Tần Vãn là môn hạ Thẩm Tri Minh, hắn cưới Tần Vãn, sau này Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông làm thông gia, củng cố quan hệ cũng là chuyện tốt.
Năm đó, ma chủng hoành hành Tu chân giới. Phàm là người mang ma chủng, các môn phái đều dốc sức tiêu diệt.
Nhưng hôm nay, Tần Vãn không biết tung tích. Lúc trước, hắn vì Tô Nguyệt Ly mà lục đục với Thẩm Tri Minh. Sau khi phụ thân hắn biết chuyện thì hết sức không vui, bảo hắn phải lên Vấn Tâm Tông xin lỗi, nhận được sự tha thứ của Thẩm Tri Minh.
Đúng lúc biết Thẩm Tri Minh muốn lấy Ngọc Linh Lung, hắn xung phong giúp đỡ, không ngờ cuối cùng lại cần Thẩm Tri Minh bảo vệ mình, hại Thẩm Tri Minh bị thương. Quân Thù không khỏi áy náy trong lòng.
Đúng lúc biết Thẩm Tri Minh muốn lấy Ngọc Linh Lung, hắn xung phong giúp đỡ, không ngờ cuối cùng lại cần Thẩm Tri Minh bảo vệ mình, hại Thẩm Tri Minh bị thương. Quân Thù không khỏi áy náy trong lòng.
“Đi đi, thanh lý sạch sẽ hiện trường cho ta, đừng để phụ thân hắn phát hiện.”
【Vở kịch nhỏ】
Hắn tăng nhanh bước chân về đến sơn động, sợ quấy rầy Thẩm Tri Minh nghỉ ngơi nên không lên tiếng. Thế nhưng vừa vào trong, hắn đã nhận ra một luồng ma khí lan tràn. Quân Thù lập tức cảnh giác, vội vã bước vào sơn động: “Thẩm thúc…”
“Ma chủng thì sao?” Thẩm Tri Minh nghe thấy lời Quân Thù, ông ta thở gấp, mở miệng châm chọc: “Cho dù có ma chủng, chẳng phải bổn tọa vẫn sống tốt nhiều năm qua sao? Bổn tọa khác gì các người mà các người muốn giết ta?”
“Tìm được…” Giọng Thẩm Tri Minh rét lạnh: “Giết ngay lập tức.”
Lời còn chưa dứt, một người đột ngột bóp chặt cổ họng hắn, tàn nhẫn đánh một chưởng đứt gãy hết gân cốt.
Giản Hành Chi: “Sư phụ dạy con liếc mắt đưa tình, dạy con làm nũng, dạy con yêu đương. Đảm bảo khắp thiên hạ này, trừ ta ra, không còn ai dám thích con!”
Người nọ vô cùng quen thuộc với hắn, chớp mắt đã phá hỏng toàn bộ mánh khóe giữ mạng mà phụ thân cho, bắt đầu điên cuồng hút lấy linh lực hắn.
Suốt hành trình, Giản Hành Chi nghiêm túc dạy Tần Uyển Uyển học. Lúc bọn họ vui vẻ trên đường chạy tới Hoang Thành, Quân Thù dìu Thẩm Tri Minh lảo đảo bước vào một sơn động.
Cơ thể Quân Thù nhanh chóng khô quắt, hắn hoảng sợ vùng vẫy. Đối phương và hắn chênh lệch tu vi quá lớn, dưới tay người kia, hắn chỉ như một con gà con không có khả năng phản kháng.
Hắn cố sức để bản thân duy trì bình tĩnh, gian nan quay đầu, nhìn thấy gương mặt Thẩm Tri Minh nổi đầy gân mạch màu đỏ dưới ánh sáng xanh lá, dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng xanh trong cơ thể ông ta.
Giản Hành Chi nói xong, lật tờ thứ hai: “Nào, chúng ta học làm nũng…”
“Ma chủng…”
Quân Thù run rẩy nói: “Không ngờ trong người ông lại có ma chủng!”
Mà nếu không phải lần này Thẩm Tri Minh bị thương, có lẽ mãi mãi sẽ không có ai biết chuyện ông ta mang ma chủng!
Năm đó, ma chủng hoành hành Tu chân giới. Phàm là người mang ma chủng, các môn phái đều dốc sức tiêu diệt.
Nghe đồn Minh Tịnh thần quân năm đó nhập ma trong một đêm, đồ sát Quỷ Thành cũng vì ma chủng.
“Quân Thù, ta không muốn giết ngươi.” Thẩm Tri Minh nhìn khuôn mặt nhanh chóng già nua của Quân Thù, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút thương hại: “Nhưng chỉ trách ngươi biết quá nhiều.”
Có điều sau khi Minh Tịnh thần quân chết, ma chủng biến mất kỳ lạ, không còn xuất hiện tại Tu chân giới nữa. Ai ngờ đường đường Tông chủ Vấn Tâm Tông lại mang ma chủng trên người!
Động tác hết sức tiêu chuẩn, nàng mở mắt ra, mong đợi nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, thế nào?”
Nhưng điều này cũng có nghĩa là Thẩm Tri Minh không có khả năng giữ hắn lại.
Cho nên rõ ràng ông ta đã tới Độ Kiếp mà cứ muốn có Ngọc Linh Lung, thậm chí không tiếc đích thân ra trận giành giật cơ duyên này.
Thẩm Tri Minh không mở miệng, ừ một tiếng.
Bởi vì ông ta căn bản không thể nào phi thăng tự nhiên, bắt buộc phải dựa vào Đăng Tiên Môn.
Thẩm Tri Minh kiểm tra bản thân. Sau khi xác nhận vết thương đã lành, ông ta vung tay áo, nghiền cái xác kia thành tro rồi bước ra ngoài.
Mà nếu không phải lần này Thẩm Tri Minh bị thương, có lẽ mãi mãi sẽ không có ai biết chuyện ông ta mang ma chủng!
Nhưng điều này cũng có nghĩa là Thẩm Tri Minh không có khả năng giữ hắn lại.
Giây phút nhận ra điều này, lòng Quân Thù lạnh lẽo.
Thẩm Tri Minh thở hồng hộc, ông ta bị phi kiếm của Giản Hành Chi đả thương, miệng vết thương chưa lành. Quân Thù đặt Thẩm Tri Minh dưới đất, mệt mỏi đứng dậy: “Thẩm thúc thúc, ta đi tìm chút nước.”
“Ma chủng thì sao?” Thẩm Tri Minh nghe thấy lời Quân Thù, ông ta thở gấp, mở miệng châm chọc: “Cho dù có ma chủng, chẳng phải bổn tọa vẫn sống tốt nhiều năm qua sao? Bổn tọa khác gì các người mà các người muốn giết ta?”
“Quân Thù, ta không muốn giết ngươi.” Thẩm Tri Minh nhìn khuôn mặt nhanh chóng già nua của Quân Thù, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút thương hại: “Nhưng chỉ trách ngươi biết quá nhiều.”
Quân Thù run rẩy nói: “Không ngờ trong người ông lại có ma chủng!”
Giọng nói vừa dứt, Quân Thù trợn mắt, thân thể khô quắt, không còn hơi thở.
Thẩm Tri Minh ném người sang một bên. Ông ta không phát hiện khoảnh khắc thân thể Quân Thù rơi xuống đất, một điểm sáng vội vã bay ra ngoài, lên trên cao.
Thẩm Tri Minh kiểm tra bản thân. Sau khi xác nhận vết thương đã lành, ông ta vung tay áo, nghiền cái xác kia thành tro rồi bước ra ngoài.
Thẩm Tri Minh đi chưa được bao xa, ông ta huýt sáo, một con quạ đáp lên vai.
“Đi đi, thanh lý sạch sẽ hiện trường cho ta, đừng để phụ thân hắn phát hiện.”
Quạ đen vỗ cánh bay ra ngoài. Chưa được bao lâu, quạ đen bay trở về, kêu quạ quạ mấy tiếng. Vẻ mặt Thẩm Tri Minh đại biến: “Đó là tượng gỗ của hắn, hắn chạy rồi?!”
Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông là thế giao, phụ thân hắn và Thẩm Tri Minh là huynh đệ kết nghĩa. Năm đó, phụ thân hắn cứu Tần Vãn, đưa Tần Vãn đến Vấn Tâm Tông cũng vì định thân càng thêm thân. Tần Vãn là môn hạ Thẩm Tri Minh, hắn cưới Tần Vãn, sau này Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông làm thông gia, củng cố quan hệ cũng là chuyện tốt.
Quạ đen cúi đầu, Thẩm Tri Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh: “Tìm, phong tỏa xung quanh, lập tức tìm người. Hắn đã bị ta hút linh lực, trở thành người phàm, chạy chẳng bao xa.”
“Ta liếc xong rồi, vậy ta thử cách sư phụ dạy nhé.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại lời Giản Hành Chi.
“Tìm được…” Giọng Thẩm Tri Minh rét lạnh: “Giết ngay lập tức.”
***
Quạ đen cúi đầu, Thẩm Tri Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh: “Tìm, phong tỏa xung quanh, lập tức tìm người. Hắn đã bị ta hút linh lực, trở thành người phàm, chạy chẳng bao xa.”【Thẩm Tri Minh ném người sang một bên. Ông ta không phát hiện khoảnh khắc thân thể Quân Thù rơi xuống đất, một điểm sáng vội vã bay ra ngoài, lên trên cao.“Ta liếc xong rồi, vậy ta thử cách sư phụ dạy nhé.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại lời Giản Hành Chi.Vở kịch nhỏCho nên rõ ràng ông ta đã tới Độ Kiếp mà cứ muốn có Ngọc Linh Lung, thậm chí không tiếc đích thân ra trận giành giật cơ duyên này.【Vở kịch nhỏ】】
Giản Hành Chi: “Sư phụ dạy con liếc mắt đưa tình, dạy con làm nũng, dạy con yêu đương. Đảm bảo khắp thiên hạ này, trừ ta ra, không còn ai dám thích con!”



Em thấy anh hơi ngốc một chút thôi chứ vẫn yêu được mà hihi
Tác giả biết cách gây sốc cho chúng ta thật
Mạnh dạn đoán nam phụ là Quân Thù, mà đưa về cho phụ thân nữa thì chắc đúng là hắn rồi.
Chắc vậy rồi
Sư phụ tâm cơ quá đi
Ái chà, thế đấy lại là kế hoạch của anh đó à? Mà lúc đầu Quân Thù xuất hiện đẹp trai lắm cơ mà, giờ cứ thấy vật vã thế
mấy cái nhân vật tưởng là ngầu ngầu mà toàn hẹo sớm
Tưởng tượng cái động tác liếc mắt đưa tình …buồn cười vc ???
Sư phụ đúng là sư phụ, cái gì cũng dạy được hết. “Con yên tâm, ta đọc hết sách rồi”. Thặc là 1 người thầy tận tâm tận trách ?