Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 47 (2)

Chương 47 (2)

Chớ khinh thiếu niên nghèo

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Qua một lát, khe núi bốc lên sương mù. Sương càng ngày càng dày, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn: “Sư phụ, sương này lạ nhỉ? Dày tới như vậy?”

“Ta đi xem thử.” Giản Hành Chi đưa nửa cánh gà còn lại của mình cho Tần Uyển Uyển: “Con đừng đi lung tung.”

“Vâng.”

Tn Uyn Uyn gt đu,nhìn Gin HànhăChi đi vhưng sương mùîthi ti.

Gió thiàngang qua cánhfgà ca nàng,hòa ln mùi¹thơm bay vào³chóp mũi QuânĺThù. Quân Thùīt t tnhli, cơn đau,d di truynót bàn tayİti, y giơftay lên đyđá.

Tn UynìUyn cm giácđá dưi môngĮđng đy, nàngđang ăn cánhÏgà lp tcĩcng đ, đngbt dy, tayúcm cánh gànhìn tng đáto t xa.

SươngЇmù xung quanhngày càng đm,gn như khôngthy rõ phíatrưc. Tn UynÍUyn nhìn quanhbn phía, pháthin Gin HànhChi đã đi³xa.

C đnh núigió lnh hùôhù, bng dưngcó không khíɪphim kinh divn quanh. Nàngįnhìn chm chmɪtng đá phíatrưc, dưng nhưcó ngưi đangđánh vào tngđá, chn đngıtng hi.

Vô sóphim kinh dơhin lên trongõđu Tn UynɪUyn, thm chícòn có BGM.íMãi đến phútchót, rt cuctng đá b°đy mnh ra,mt bàn taymáu me đmđìa giơ tdưi vách núilên!

Tn Uyn Uynb da ttôtiếng. Nàng nmcht cánh gàãlùi v sau,ơnhìn ngưi toànthân đy máuôgian nan bòÏt dưi lên[ging như Sadako.

Hnnhìn chòng chcnàng. Trên gươngmt già nua,đng sau đôimt là khátvng như sói,hn vươn tayv phía nàng.

Giasương mù dàyɨđc, hn runrun, chm chpm ming: “Cánhĺ

Hai ch “cánhògà còn chưaınói ra, TnįUyn Uyn đãíchu hết ni,²s hãi dângtrào. Nàng bngtnh, cm cánhgà phóng mmt lung linh³lc v phíaìđi phương, đngthi hét lên:“Sư ph!!!”

GinHành Chi ngheđthy tiếng thétíca Tn UynUyn, tim ygit thót, giơíkiếm vch sươngãmù, vi vãchy v phíaTn Uyn UynIhét, hô to:“Bc Thành!”

Sươngmù b nhátïkiếm ca ychia ct, chthy mt bóngngưi b linhlc Tn UynUyn đánh bay.Y không kpsuy nghĩ, chyvi lên trưcđá mnh vàoámt ngưi kia.Ngưi kia xtĩqua bu tri¸ta như saoɪbăng, bay vphương xa.

Gin HànhÎChi vi quay(đu chy titrưc mt TnUyn Uyn: “Thế¹nào? Con khôngìsao ch?”

Lúc…Įlúc nãy, cáiđó

Tn UynãUyn b daĪchưa hoàn hn:“Cái đó làgì?”

Gin HànhChi sng s.Y nghiêm hitưng li ngưib đá bayàva nãy, đtĺnhiên nhn raímc dù không[thy rõ dángĩv, nhưng trênĮđu hn…

Hình nhưɨđính s màuxanh lá, 90?

Gin°Hành Chi trnmt, kêu lên:“Hng bét, mctiêu nhim v!”

Tn Uyn Uynngây ngưi: “Mctiêu nhim v?!Sao y libò t dưivách núi lên?Hơn na tưngĺmo kia…

TnũUyn Uyn khôngjnói nên li,ưGin Hành Chitrn an nàng:Không quan trng,ìchúng ta mauítìm ngưi, đngɩđánh chết na.”ò

À phi.” TnjUyn Uyn cũngcht d: “BanÎnãy ta kíchđng quá, mautìm ngưi thôi.”

Nói xong, TnɨUyn Uyn phtÏtay đi y:phc gn nh.²Hai ngưi cùngng kiếm, btđu tìm dctheo phương hưngngưi n bÏđá bay. Thnthc Gin HànhChi m rng,ơgn như lttng tc đt,)rt cuc cũngtìm ra: “Tìmèđưc ri!”

Gin[Hành Chi dnïTn Uyn UynÏng kiếm xung,bay vào rngrm, nhìn thyína ngưi QuânThù đã nhpáth, cm xungđt.

Tn UynìUyn và GinîHành Chi vikéo hn ra.ưLúc này, haingưi mi phát³hin ngưi nítrông ging mtông lão trăm³tui, tóc hoaêrâm, gy trơăxương, toàn thânãđy máu, xươngbàn tay gãyļnát, thoi thópíhơi tàn.

“Mau, thuc.”ï

Gin Hành Chitruyn linh lc]cho Quân Thù,íbo Tn UyníUyn.

Tn Uyn Uynhc theo dángIv bình thưngca Gin HànhChi đút thucơcho Quân Thù,ìnhưng Quân Thùhôn mê bttnh, không mming ni. GinļHành Chi vinói: “Bóp cm²ông ta ra.”

Tn Uyn Uynïgt đu, quyếtđoán bóp cmhn, nhét thucùvào, sau đóùđóng ming li.

QuânThù mơ mơ(màng màng mýmt, ch thyímt n txinh đp quĮtrưc mt hn,toàn thân áođđ, mt màylo lng nhìnĩhn: “Ông lão…ıTn Uyn Uynva áy náyva lo lng:,Ông n ch?”°

Ông lão?

Quân Thùm mt, byIgi hn minh hin timình mt hếtľtu vi, bngoài tht sưlà mt ôngưlão.

Hn làmtrai đp đãquen, đt nhiênbiến thành bdng hôm nay,íhn bt giácícp đu, munche giu dungìmo ca mình.ıTn Uyn Uynch nghĩ hnɩkhông thoi mái,°căng thng trongílòng.

Nhìn thy bànĩtay máu kia,nàng đoán đưcđi khái xyúra chuyn gì.Va nghĩ tngưđá kia đèïlên tay ônglão, lòng nàngvô cùng áyínáy, vi mìming: “Ông lão,ìông có gìàthì nói vichúng ta, chúng[ta s chết sc giúpông!”

Gin HànhĩChi không nói,³y nhìn chmchm s 90ítrên đu QuânThù.

Ch s nhanįsc 90 đimìlà thế nàyà?

Y không thtin đưc, nhưngngó trái ngóìphi li chngnhìn ra sơĩh ngưi nàydch dung. Quân)Thù không dámftùy tin trli. Mt lát]sau, bng hnơréo vang, hnch đành lêntiếng: “Ta đóiri.”

Leo mtĬngày mt đêm,cơ th phàmônhân có thĨlết ti bâygi đã làkhông d ri.

Vanãy vì cánhɩgà, hn suýtùđã liu mng.Sc chú ýca hn đudn hết lên[cánh gà, dưisương mù dàyĮđc, đến k{thù cũng chngthy rõ!

Quân Thùthm thm tcmình, Tn UynļUyn và GinHành Chi nhìnïnhau. Gin HànhChi gt đu:ũĐi, ta vácông v ănĭcơm.”

Nói xong,ùGin Hành Chivác ông lãom yếu lênmt vai, nóiĮvi Tn UyníUyn: “Đi thôi.”ï

Không đi TnUyn Uyn lêntiếng, Gin Hành}Chi đã ng²kiếm ri đi.Cung phong thiti khiến máiĭtóc không quádày ca QuânĩThù qut chátchát lên mt.

Nhưnghn không lênútiếng, ng kiếmįvn là phápthut cơ bn:nht ca tusĩ sau khiTrúc Cơ, saoàhn có thngay c ngÎkiếm cũng khôngchu đưc!

Hn khôngchu thua, hns còn Đôngăsơn tái khi.Sm mun cóõmt ngày, hnàs bt đuli t đu,İquay v giếtïThm Tri Minh!Giết đànĬbà cm cánhĭgà! C cáiĪtên đá hnna!

Nhưng ngayc y phcếca k đómà hn cũngýkhông thy rõ,tc tht!

Quân Thùĩva chu đngĺcung phong va}mng chi. Gin,Hành Chi vácĬhn v đếnidoanh tri, mingưi đã ănxong đ nưng,³bt đu nuìcháo. Thy GinīHành Chi vàìTn Uyn Uynđi mt trưcmt sau, vácv mt ônglão, mi ngưiđu sng s.

ThúyLc thy ngưiti, nhăn mày:đLão già vôdng này đâu ra vy?”

Đi nhân ThúyLc, ngưi nàyÏlà ngưi chúngta đi ngangìcu đưc.” TnUyn Uyn nhanhĩming đáp, vv Thúy Lc:ĩ“Hình như ôngy b ngưita đui giết,chúng ta đưaông y đếnnơi an toànılà đưc ri.”

Nhiệm vụ của hai người họ đã nói với Thúy Lục, Thúy Lục nhìn Quân Thù cũng không nhiều lời, hậm hực cúi đầu húp cháo, buồn bực nói: “Cứu mỹ nam thì thôi đi, bộ dạng như vậy có gì mà cứu?”

“Vô Danh.”

Nghe nói thế, Quân Thù siết chặt nắm đấm. Nhưng hắn biết thân ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu. Hắn đành nghiến răng im lặng, ký gửi vào tương lai.

“À này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sao ông lại xuất hiện ở đó?”

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo. Sớm muộn có một ngày, Quân thiếu chủ hắn…

Giản Hành Chi: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi từng đánh tay. Bây giờ, Hà Tây rồi.”

“Nào, húp cháo.” Tần Uyển Uyển đưa cho hắn một bát cháo, nhỏ giọng an ủi: “Ông đừng để bụng lời đại nhân Thúy Lục, cô ấy mạnh miệng lòng mềm. Ông ăn chút cháo, lót dạ đi.”

Vở kịch nhỏ 1

Thỉnh kinh được chưa?

Quân Thù: “… Không dám…”

Quân Thù không nói, lắng nghe cô gái kia huyên thuyên.

Vừa nghe thấy lời này, cả đám trầm mặc.

【Vở kịch nhỏ 2】

Hắn nhìn quanh, phát hiện thì ra đều là người quen. Cô gái và người đàn ông vác hắn vừa nãy, còn có Tạ Cô Đường…

“Nào, húp cháo.” Tần Uyển Uyển đưa cho hắn một bát cháo, nhỏ giọng an ủi: “Ông đừng để bụng lời đại nhân Thúy Lục, cô ấy mạnh miệng lòng mềm. Ông ăn chút cháo, lót dạ đi.”

Thúy Lục: “Ta, Tam sư đệ.”

Hắn đều biết.

Giản Hành Chi không nghĩ ra, nhưng y cũng chột dạ nên không dám để lộ bản thân là đầu sỏ đạp bay hắn, chỉ đành bắt đầu dò hỏi từ căn nguyên.

Tạ Cô Đường: “Ta, Nhị sư huynh.”

Hắn âm thầm rủ mắt, một tay nhận chén, nhỏ giọng đáp: “Đa tạ.”

“Không có gì, thân thể ông có thương tích, uống chén cháo xong thì để sư phụ ta xem giúp ông.”

“Không có gì, thân thể ông có thương tích, uống chén cháo xong thì để sư phụ ta xem giúp ông.”

Đôi mắt Quân Thù tràn ngập ánh sáng thù hận: “Bắt bọn chúng lại, nghiền xương thành tro, thịt nát xương tan, xả mối hận trong lòng!”

Quân Thù đáp lời, một tay đổ cháo vào miệng.

Hắn rất đói, nhưng vẫn cố gắng giữ ý. Đợi uống cháo xong, hắn ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi ngồi cạnh nhau, căng thẳng nhìn nàng.

Mọi người ngồi cứng ngắc tại chỗ, lắc đầu lia lịa. Nam Phong giấu cánh gà sau lưng, không dám lấy ra nữa.

Tần Uyển Uyển mặc đồ đỏ, hơi giống người trong trí nhớ của hắn.

Quân Thù càng nói càng đau lòng: “Ta đã làm gì sai? Ta chỉ muốn sống, ta chỉ muốn ăn cánh gà, ta sai rồi sao?”

Vở kịch nhỏ 3

Có điều tính tình người kia lãnh đạm hơn, hống hách hơn, đi lại bên ngoài tuyệt đối sẽ không cứu một ông lão vô dụng không liên quan.

Quân Thù: “Lúc ngươi hạnh phúc, có thể nhìn sau lưng một chút không?”

Quân Thù bỏ chén xuống, nghe Tần Uyển Uyển do dự nhìn hắn hỏi: “À ừm… Ông lão, ông tên gì?”

Quân Thù bỏ chén xuống, nghe Tần Uyển Uyển do dự nhìn hắn hỏi: “À ừm… Ông lão, ông tên gì?”

Giây phút đó, tất cả những người trên vách núi không hẹn mà cùng nhớ tới âm thanh ảo giác lúc đầu. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ: “Sau đó thì sao?”

“Vô Danh.”

Giản Hành Chi: “Ta, Tề Thiên Đại Thánh.”

Quân Thù không ngu đi khai tên thật lúc này, hỏi ngược lại: “Mọi người thì sao?”

Quân Thù đột nhiên nhớ ra: “Cô nương hỏi chuyện này, chẳng lẽ biết kẻ thù của ta là ai?”

“Ta tên Tần Vãn Vãn.” Tần Uyển Uyển thống nhất sử dụng tên đã nói với Tạ Cô Đường, để độc hưởng sự riêng biệt của “Cố Bắc Thành” nên Giản Hành Chi cũng không sửa miệng, lại nghe Tần Uyển Uyển giới thiệu: “Đây là sư phụ ta, Giản Hành Chi.”

Hắn đều biết.

Quân Thù: “Thì… Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm…”

Quân Thù gật đầu. Nhờ vậy hắn mới biết hóa ra tên người này… nhiều hơn Tần Vãn một chữ.

Quân Thù không ngu đi khai tên thật lúc này, hỏi ngược lại: “Mọi người thì sao?”

“À này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sao ông lại xuất hiện ở đó?”

Hắn nhìn quanh, phát hiện thì ra đều là người quen. Cô gái và người đàn ông vác hắn vừa nãy, còn có Tạ Cô Đường…

Chẳng phải ông nên xuất hiện ở vách núi Mỹ Nhân, bị người ta truy sát lên núi ư? Sao lại leo từ dưới vách núi lên?

【Vở kịch nhỏ 3】

Nam Phong: “Ta, Bạch Long Mã.”

Giản Hành Chi không nghĩ ra, nhưng y cũng chột dạ nên không dám để lộ bản thân là đầu sỏ đạp bay hắn, chỉ đành bắt đầu dò hỏi từ căn nguyên.

Hắn rất đói, nhưng vẫn cố gắng giữ ý. Đợi uống cháo xong, hắn ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi ngồi cạnh nhau, căng thẳng nhìn nàng.

Giản Hành Chi: “Ngươi tới làm gì? Muốn phát triển tuyến tình cảm?”

Vừa nghe hỏi, Quân Thù đã siết chặt nắm đấm: “Ta bị kẻ thù đuổi giết. Đến dưới vách núi, vì để tránh truy đuổi, ta đành leo lên, tiến vào lãnh địa Ninh thị.”

Quân Thù đáp lời, một tay đổ cháo vào miệng.

Tất cả mọi người tụ tập lại, bắt đầu nghe chuyện của Quân Thù. Hắn vừa nói, vẻ mặt vừa đau lòng phẫn uất: “Ta vốn đã bò lên đến đỉnh vách núi, không ngờ một cơn cuồng phong quét tới, thổi ta rớt xuống!”

Chẳng phải ông nên xuất hiện ở vách núi Mỹ Nhân, bị người ta truy sát lên núi ư? Sao lại leo từ dưới vách núi lên?

Giây phút đó, tất cả những người trên vách núi không hẹn mà cùng nhớ tới âm thanh ảo giác lúc đầu. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ: “Sau đó thì sao?”

“Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng.”

“May mà mạng ta lớn, giữa đường tóm được dây leo. Ta lại bắt đầu leo lên, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh, vừa kéo dây leo…” Nghe tới đây, nhóm người lại chột dạ, Quân Thù tức đỏ mắt: “Ai ngờ dây leo kia đột nhiên đứt!”

“Không biết.”

Quân Thù giơ bàn tay bị băng bó như găng tay quyền anh, đau lòng tuyệt vọng: “Ta đau đến ngất xỉu tại chỗ, treo trên vách đá. Đợi đến tỉnh lại, ta đã đói cồn cào. Ngửi thấy mùi cánh gà, ta bèn leo lên, định xin người kia cho ta chút cánh gà. Ai ngờ bọn chúng lại đá ta một cước, bay khỏi vách núi, té xuống nơi các người cứu ta!”

Cả nhóm người cùng nhìn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nuốt nước bọt: “Thảm… thảm thật đấy.”

“Nhưng ta tốt số, may mắn thoát thân.”

Nhiệm vụ của hai người họ đã nói với Thúy Lục, Thúy Lục nhìn Quân Thù cũng không nhiều lời, hậm hực cúi đầu húp cháo, buồn bực nói: “Cứu mỹ nam thì thôi đi, bộ dạng như vậy có gì mà cứu?”

***

Không, số ông không tốt tí nào.

Mọi người âm thầm cúi đầu, không dám hó hé. Quân Thù tiếp tục hồi tưởng lại ký ức bi thảm: “Ta dựa vào sức mạnh ý chí, lại leo lên vách đá lần nữa. Nhưng ngay khoảnh khắc tay ta đặt lên vách núi, một tảng đá to từ trên trời giáng xuống, đập vào tay ta.”

Có điều tính tình người kia lãnh đạm hơn, hống hách hơn, đi lại bên ngoài tuyệt đối sẽ không cứu một ông lão vô dụng không liên quan.

Quân Thù giơ bàn tay bị băng bó như găng tay quyền anh, đau lòng tuyệt vọng: “Ta đau đến ngất xỉu tại chỗ, treo trên vách đá. Đợi đến tỉnh lại, ta đã đói cồn cào. Ngửi thấy mùi cánh gà, ta bèn leo lên, định xin người kia cho ta chút cánh gà. Ai ngờ bọn chúng lại đá ta một cước, bay khỏi vách núi, té xuống nơi các người cứu ta!”

Quân Thù càng nói càng đau lòng: “Ta đã làm gì sai? Ta chỉ muốn sống, ta chỉ muốn ăn cánh gà, ta sai rồi sao?”

Nghe nói thế, Quân Thù siết chặt nắm đấm. Nhưng hắn biết thân ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu. Hắn đành nghiến răng im lặng, ký gửi vào tương lai.

“Ta tên Tần Vãn Vãn.” Tần Uyển Uyển thống nhất sử dụng tên đã nói với Tạ Cô Đường, để độc hưởng sự riêng biệt của “Cố Bắc Thành” nên Giản Hành Chi cũng không sửa miệng, lại nghe Tần Uyển Uyển giới thiệu: “Đây là sư phụ ta, Giản Hành Chi.”

Mọi người ngồi cứng ngắc tại chỗ, lắc đầu lia lịa. Nam Phong giấu cánh gà sau lưng, không dám lấy ra nữa.

“Chư vị, hôm nay mọi người cứu ta, đại ân đại đức, Vô Danh ta cảm kích trong lòng.” Quân Thù suy nghĩ, không thể chỉ nói chuyện thù hận, hắn bày tỏ lòng cảm tạ với nhóm người: “Vô Danh bị người khác hãm hại, hiện giờ gặp nạn, nhận được sự giúp đỡ cao thượng của các vị, nếu mọi người bằng lòng bảo vệ Vô Danh đến khi người nhà tới đón, ngày sau tất sẽ hậu tạ.”

“Chư vị, hôm nay mọi người cứu ta, đại ân đại đức, Vô Danh ta cảm kích trong lòng.” Quân Thù suy nghĩ, không thể chỉ nói chuyện thù hận, hắn bày tỏ lòng cảm tạ với nhóm người: “Vô Danh bị người khác hãm hại, hiện giờ gặp nạn, nhận được sự giúp đỡ cao thượng của các vị, nếu mọi người bằng lòng bảo vệ Vô Danh đến khi người nhà tới đón, ngày sau tất sẽ hậu tạ.”

“Hậu tạ thì ta không nghĩ tới, ta chỉ quan tâm…” Tần Uyển Uyển cẩn thận dò hỏi: “À ừ… Nếu ông biết ai đá ông xuống vách núi, ông định làm gì?”

Tất cả mọi người tụ tập lại, bắt đầu nghe chuyện của Quân Thù. Hắn vừa nói, vẻ mặt vừa đau lòng phẫn uất: “Ta vốn đã bò lên đến đỉnh vách núi, không ngờ một cơn cuồng phong quét tới, thổi ta rớt xuống!”

“Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng.”

Đôi mắt Quân Thù tràn ngập ánh sáng thù hận: “Bắt bọn chúng lại, nghiền xương thành tro, thịt nát xương tan, xả mối hận trong lòng!”

Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy ông cắm dưới đất, rút đao tương trợ. Ông lão, ông đừng nghĩ nhiều, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng báo tin cho người nhà, an toàn trở về là quan trọng nhất, không cần cảm tạ. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, giang hồ đường xa…” Tần Uyển Uyển giơ tay ôm quyền, xuất phát từ nội tâm: “Không cần gặp lại.”  

Vừa nghe thấy lời này, cả đám trầm mặc.

Quân Thù đột nhiên nhớ ra: “Cô nương hỏi chuyện này, chẳng lẽ biết kẻ thù của ta là ai?”

Tần Uyển Uyển mặc đồ đỏ, hơi giống người trong trí nhớ của hắn.

“May mà mạng ta lớn, giữa đường tóm được dây leo. Ta lại bắt đầu leo lên, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh, vừa kéo dây leo…” Nghe tới đây, nhóm người lại chột dạ, Quân Thù tức đỏ mắt: “Ai ngờ dây leo kia đột nhiên đứt!”

“Không biết.”

Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy ông cắm dưới đất, rút đao tương trợ. Ông lão, ông đừng nghĩ nhiều, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng báo tin cho người nhà, an toàn trở về là quan trọng nhất, không cần cảm tạ. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, giang hồ đường xa…” Tần Uyển Uyển giơ tay ôm quyền, xuất phát từ nội tâm: “Không cần gặp lại.”  

***

“May mà mạng ta lớn, giữa đường tóm được dây leo. Ta lại bắt đầu leo lên, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh, vừa kéo dây leo…” Nghe tới đây, nhóm người lại chột dạ, Quân Thù tức đỏ mắt: “Ai ngờ dây leo kia đột nhiên đứt!”Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo. Sớm muộn có một ngày, Quân thiếu chủ hắn…Giản Hành Chi không nghĩ ra, nhưng y cũng chột dạ nên không dám để lộ bản thân là đầu sỏ đạp bay hắn, chỉ đành bắt đầu dò hỏi từ căn nguyên.Quân Thù gật đầu. Nhờ vậy hắn mới biết hóa ra tên người này… nhiều hơn Tần Vãn một chữ.Vở kịch nhỏ 1Chẳng phải ông nên xuất hiện ở vách núi Mỹ Nhân, bị người ta truy sát lên núi ư? Sao lại leo từ dưới vách núi lên?“À này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sao ông lại xuất hiện ở đó?”

Giản Hành Chi: “Tiểu đồ đệ dựa vào ta ngủ, hoa đào bay lất phất, ta cảm thấy thật hạnh phúc.”

Quân Thù: “Lúc ngươi hạnh phúc, có thể nhìn sau lưng một chút không?”

Giản Hành Chi: “Không, đàn ông thật sự không bao giờ quay đầu.”

Không, số ông không tốt tí nào.

Giây phút đó, tất cả những người trên vách núi không hẹn mà cùng nhớ tới âm thanh ảo giác lúc đầu. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ: “Sau đó thì sao?”“Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng.”Nhiệm vụ của hai người họ đã nói với Thúy Lục, Thúy Lục nhìn Quân Thù cũng không nhiều lời, hậm hực cúi đầu húp cháo, buồn bực nói: “Cứu mỹ nam thì thôi đi, bộ dạng như vậy có gì mà cứu?”Vở kịch nhỏ 2Tần Uyển Uyển: “Vậy ngươi tới làm gì?”Hắn đều biết.Hắn nhìn quanh, phát hiện thì ra đều là người quen. Cô gái và người đàn ông vác hắn vừa nãy, còn có Tạ Cô Đường…

Tần Uyển Uyển: “Đến bây giờ, ta mới phát hiện đây là một bộ Tây Du Ký. Ta, Đường Tăng.”

Giản Hành Chi: “Ta, Tề Thiên Đại Thánh.”

Tạ Cô Đường: “Ta, Nhị sư huynh.”

Thúy Lục: “Ta, Tam sư đệ.”

Nam Phong: “Ta, Bạch Long Mã.”

Thỉnh kinh được chưa?

Cả nhóm người cùng nhìn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nuốt nước bọt: “Thảm… thảm thật đấy.”

“Nhưng ta tốt số, may mắn thoát thân.”

Cả nhóm người cùng nhìn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nuốt nước bọt: “Thảm… thảm thật đấy.”“Không có gì, thân thể ông có thương tích, uống chén cháo xong thì để sư phụ ta xem giúp ông.”Vở kịch nhỏ 2Đôi mắt Quân Thù tràn ngập ánh sáng thù hận: “Bắt bọn chúng lại, nghiền xương thành tro, thịt nát xương tan, xả mối hận trong lòng!”Vở kịch nhỏ 3“Vô Danh.”

Giản Hành Chi: “Ngươi tới làm gì? Muốn phát triển tuyến tình cảm?”

Quân Thù không nói, lắng nghe cô gái kia huyên thuyên.

Quân Thù: “… Không dám…”

Tần Uyển Uyển: “Vậy ngươi tới làm gì?”

Giản Hành Chi: “Không, đàn ông thật sự không bao giờ quay đầu.”

Quân Thù: “Thì… Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm…”

Giản Hành Chi: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi từng đánh tay. Bây giờ, Hà Tây rồi.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
BAL
BAL
2 Năm Cách đây

Khổ thân thanh niên QT số nhọ gặp phải mấy chmúa mhề ??

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Nhìn anh đá Quân Thù mà có cảm giác như anh đang đá bay điểm tích lũy vậy đó.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Lúc đầu thấy Quân thiếu chủ đáng ghét nhưng mà giờ đỡ hơn xíu rồi đó.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Í, nói mới để ý, giống Tây Du Ký thật này.

Nhiên Nhiên
Nhiên Nhiên
1 Năm Cách đây

biệt đội báo thủ: “tội nghiệt của thí chủ Quân Thù chúng bần đạo không thể gánh”:>

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Tổ đội tấu hề này hứa hẹn tương lai lắm đây. Quân Thù từ quý ông nho nhã giờ thất thế đến mức này luôn.

Chanh
Chanh
4 Tháng Cách đây

Tưởng TCĐ với TL trầm tính ai ngờ

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!