Chương 47 (2)
Chớ khinh thiếu niên nghèo
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Qua một lát, khe núi bốc lên sương mù. Sương càng ngày càng dày, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn: “Sư phụ, sương này lạ nhỉ? Dày tới như vậy?”
“Ta đi xem thử.” Giản Hành Chi đưa nửa cánh gà còn lại của mình cho Tần Uyển Uyển: “Con đừng đi lung tung.”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển gật đầu,ḻnhìn Giản HànhăChi đi vềụhướng sương mùîthổi tới.
Gió thổiàngang qua cánhfgà của nàng,ἷhòa lẫn mùi¹thơm bay vào³chóp mũi QuânĺThù. Quân Thùītừ từ tỉnhệlại, cơn đau,dữ dội truyềnótừ bàn tayİtới, y giơftay lên đẩyạđá.
Tần UyểnìUyển cảm giácởđá dưới môngĮđộng đậy, nàngἵđang ăn cánhÏgà lập tứcĩcứng đờ, đứngẹbật dậy, tayúcầm cánh gàớnhìn tảng đáỷto từ xa.
SươngЇmù xung quanh‹ngày càng đậm,ỉgần như khôngỗthấy rõ phíaḽtrước. Tần UyểnÍUyển nhìn quanhḽbốn phía, phátệhiện Giản HànhễChi đã đi³xa.
Cả đỉnh núiḹgió lạnh hùôhù, bỗng dưngứcó không khíɪphim kinh dịivờn quanh. Nàngįnhìn chằm chằmɪtảng đá phíaẽtrước, dường nhưụcó người đangừđánh vào tảngỹđá, chấn độngıtừng hồi.
Vô sốóphim kinh dịơhiện lên trongõđầu Tần UyểnɪUyển, thậm chíữcòn có BGM.íMãi đến phútỗchót, rốt cuộcḹtảng đá bị°đẩy mạnh ra,ựmột bàn tayứmáu me đầmịđìa giơ từỉdưới vách núiằlên!
Tần Uyển Uyểnủbị dọa tắtôtiếng. Nàng nắmầchặt cánh gàãlùi về sau,ơnhìn người toànḽthân đầy máuôgian nan bòÏtừ dưới lên[giống như Sadako.
Hắnảnhìn chòng chọcốnàng. Trên gươngỵmặt già nua,ỳđằng sau đôiịmắt là khát‹vọng như sói,ặhắn vươn tayẽvề phía nàng.
Giữaừsương mù dàyɨđặc, hắn runừrun, chậm chạpểmở miệng: “Cánh…”ĺ
Hai chữ “cánhògà” còn chưaınói ra, TầnįUyển Uyển đãíchịu hết nổi,²sợ hãi dângụtrào. Nàng bừngỗtỉnh, cầm cánhịgà phóng ầmềmột luồng linh³lực về phíaìđối phương, đồngợthời hét lên:ἱ“Sư phụ!!!”
Giản‹Hành Chi ngheđthấy tiếng thétícủa Tần UyểnữUyển, tim yỉgiật thót, giơíkiếm vạch sươngãmù, vội vãỉchạy về phíaἲTần Uyển UyểnIhét, hô to:ẹ“Bắc Thành!”
Sươngụmù bị nhátïkiếm của yἷchia cắt, chỉỉthấy một bóngớngười bị linhịlực Tần UyểnḷUyển đánh bay.ặY không kịpầsuy nghĩ, chạyấvội lên trướcịđá mạnh vàoámặt người kia.ổNgười kia xẹtĩqua bầu trời¸tựa như saoɪbăng, bay vềầphương xa.
Giản HànhÎChi vội quay(đầu chạy tớiủtrước mặt TầnằUyển Uyển: “Thế¹nào? Con khôngìsao chứ?”
“Lúc…Įlúc nãy, cáiἳđó…”
Tần UyểnãUyển bị dọaĪchưa hoàn hồn:ἲ“Cái đó làệgì?”
Giản HànhỳChi sững sờ.ỗY nghiêm hồiờtưởng lại ngườiềbị đá bayàvừa nãy, độtĺnhiên nhận raímặc dù không[thấy rõ dángĩvẻ, nhưng trênĮđầu hắn…
Hình nhưɨđính số màuọxanh lá, 90?
Giản°Hành Chi trợnỉmắt, kêu lên:ấ“Hỏng bét, mụcủtiêu nhiệm vụ!”ỉ
Tần Uyển Uyểnừngây người: “Mụcἷtiêu nhiệm vụ?!ẹSao y lạiớbò từ dướiỳvách núi lên?ằHơn nữa tướngĺmạo kia…”
TầnũUyển Uyển khôngjnói nên lời,ưGiản Hành Chiờtrấn an nàng:ẽ“Không quan trọng,ìchúng ta mauítìm người, đừngɩđánh chết nữa.”ò
“À phải.” TầnjUyển Uyển cũngầchột dạ: “BanÎnãy ta kíchẳđộng quá, mauảtìm người thôi.”ἳ
Nói xong, TầnɨUyển Uyển phấtÏtay đổi y:phục gọn nhẹ.²Hai người cùngỹngự kiếm, bắtỡđầu tìm dọcẩtheo phương hướngỉngười nọ bịÏđá bay. Thầnḹthức Giản HànhặChi mở rộng,ơgần như lậtắtừng tấc đất,)rốt cuộc cũngḽtìm ra: “Tìmèđược rồi!”
Giản[Hành Chi dẫnïTần Uyển UyểnÏngự kiếm xuống,ẽbay vào rừngậrậm, nhìn thấyínửa người QuânẳThù đã nhậpáthổ, cắm xuốngảđất.
Tần UyểnìUyển và GiảnîHành Chi vộiẫkéo hắn ra.ưLúc này, haiịngười mới phát³hiện người nọítrông giống mộtấông lão trăm³tuổi, tóc hoaêrâm, gầy trơăxương, toàn thânãđầy máu, xươngịbàn tay gãyļnát, thoi thópíhơi tàn.
“Mau, thuốc.”ï
Giản Hành Chiửtruyền linh lực]cho Quân Thù,íbảo Tần UyểníUyển.
Tần Uyển Uyểnḽhọc theo dángIvẻ bình thườngảcủa Giản HànhịChi đút thuốcơcho Quân Thù,ìnhưng Quân Thùἶhôn mê bấtựtỉnh, không mởḹmiệng nổi. GiảnļHành Chi vộiỉnói: “Bóp cằm²ông ta ra.”ỉ
Tần Uyển Uyểnïgật đầu, quyếtấđoán bóp cằmẻhắn, nhét thuốcùvào, sau đóùđóng miệng lại.
QuânặThù mơ mơ(màng màng mởýmắt, chỉ thấyímột nữ tửạxinh đẹp quỳĮtrước mặt hắn,ḹtoàn thân áođđỏ, mặt màyịlo lắng nhìnĩhắn: “Ông lão…”ıTần Uyển Uyểnẻvừa áy náyḷvừa lo lắng:,“Ông ổn chứ?”°
Ông lão?
Quân Thùḹmờ mịt, bấyIgiờ hắn mớiỉnhớ hiện tạiỉmình mất hếtľtu vi, bềỵngoài thật sựưlà một ôngưlão.
Hắn làmễtrai đẹp đãệquen, đột nhiênệbiến thành bộḹdạng hôm nay,íhắn bất giácícụp đầu, muốnἶche giấu dungìmạo của mình.ıTần Uyển Uyểnỉchỉ nghĩ hắnɩkhông thoải mái,°căng thẳng trongílòng.
Nhìn thấy bànĩtay máu kia,ḷnàng đoán đượcἳđại khái xảyúra chuyện gì.ềVừa nghĩ tảngưđá kia đèïlên tay ôngẹlão, lòng nàngḹvô cùng áyínáy, vội mởìmiệng: “Ông lão,ìông có gìàthì nói vớiỗchúng ta, chúng[ta sẽ cốỉhết sức giúpἰông!”
Giản HànhĩChi không nói,³y nhìn chằmἲchằm số 90ítrên đầu QuânỗThù.
Chỉ số nhanįsắc 90 điểmìlà thế nàyốà?
Y không thểửtin được, nhưngệngó trái ngóìphải lại chẳngểnhìn ra sơĩhở người nàyềdịch dung. Quân)Thù không dámftùy tiện trảịlời. Một lát]sau, bụng hắnơréo vang, hắnịchỉ đành lênỷtiếng: “Ta đóiỷrồi.”
Leo mộtĬngày một đêm,ồcơ thể phàmônhân có thểĨlết tới bâyἰgiờ đã là‹không dễ rồi.
Vừaờnãy vì cánhɩgà, hắn suýtùđã liều mạng.ỳSức chú ýừcủa hắn đềuỳdồn hết lên[cánh gà, dướiậsương mù dàyĮđặc, đến kẻ{thù cũng chẳngἵthấy rõ!
Quân Thùảthầm thầm tứcệmình, Tần UyểnļUyển và GiảnộHành Chi nhìnïnhau. Giản HànhảChi gật đầu:ũ“Đi, ta vácởông về ănĭcơm.”
Nói xong,ùGiản Hành Chiựvác ông lãoịốm yếu lênịmột vai, nóiĮvới Tần UyểníUyển: “Đi thôi.”ï
Không đợi TầnỷUyển Uyển lênợtiếng, Giản Hành}Chi đã ngự²kiếm rời đi.ửCuồng phong thổiẵtới khiến máiĭtóc không quáỉdày của QuânĩThù quất chátἴchát lên mặt.
Nhưngốhắn không lênútiếng, ngự kiếmįvốn là phápủthuật cơ bản:nhất của tuỳsĩ sau khiỏTrúc Cơ, saoàhắn có thểỉngay cả ngựÎkiếm cũng khôngứchịu được!
Hắn khôngồchịu thua, hắnἰsẽ còn Đôngăsơn tái khởi.ỉSớm muộn cóõmột ngày, hắnàsẽ bắt đầuợlại từ đầu,İquay về giếtïThẩm Tri Minh!ễGiết ả đànĬbà cầm cánhĭgà! Cả cáiĪtên đá hắnứnữa!
Nhưng ngayểcả y phụcếcủa kẻ đóồmà hắn cũngýkhông thấy rõ,ừtức thật!
Quân Thùĩvừa chịu đựngĺcuồng phong vừa}mắng chửi. Giản,Hành Chi vácĬhắn về đếnidoanh trại, mọiẻngười đã ănộxong đồ nướng,³bắt đầu nấuìcháo. Thấy GiảnīHành Chi vàìTần Uyển Uyểnἴđi một trướcịmột sau, vácỡvề một ôngỗlão, mọi ngườiủđều sững sờ.
ThúyữLục thấy ngườiẽtới, nhăn mày:đ“Lão già vôịdụng này ởỉđâu ra vậy?”ỵ
“Đại nhân ThúyấLục, người nàyÏlà người chúngἰta đi ngangìcứu được.” TầnụUyển Uyển nhanhĩmiệng đáp, vỗầvề Thúy Lục:ĩ“Hình như ôngợấy bị ngườiḻta đuổi giết,ễchúng ta đưaọông ấy đếnửnơi an toànılà được rồi.”ỉ
Nhiệm vụ của hai người họ đã nói với Thúy Lục, Thúy Lục nhìn Quân Thù cũng không nhiều lời, hậm hực cúi đầu húp cháo, buồn bực nói: “Cứu mỹ nam thì thôi đi, bộ dạng như vậy có gì mà cứu?”
】
“Vô Danh.”
Nghe nói thế, Quân Thù siết chặt nắm đấm. Nhưng hắn biết thân ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu. Hắn đành nghiến răng im lặng, ký gửi vào tương lai.
“À này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sao ông lại xuất hiện ở đó?”
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo. Sớm muộn có một ngày, Quân thiếu chủ hắn…
Giản Hành Chi: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi từng đánh tay. Bây giờ, Hà Tây rồi.”
“Nào, húp cháo.” Tần Uyển Uyển đưa cho hắn một bát cháo, nhỏ giọng an ủi: “Ông đừng để bụng lời đại nhân Thúy Lục, cô ấy mạnh miệng lòng mềm. Ông ăn chút cháo, lót dạ đi.”
Vở kịch nhỏ 1
Thỉnh kinh được chưa?
Quân Thù: “… Không dám…”
Quân Thù không nói, lắng nghe cô gái kia huyên thuyên.
Vừa nghe thấy lời này, cả đám trầm mặc.
【Vở kịch nhỏ 2】
Hắn nhìn quanh, phát hiện thì ra đều là người quen. Cô gái và người đàn ông vác hắn vừa nãy, còn có Tạ Cô Đường…
“Nào, húp cháo.” Tần Uyển Uyển đưa cho hắn một bát cháo, nhỏ giọng an ủi: “Ông đừng để bụng lời đại nhân Thúy Lục, cô ấy mạnh miệng lòng mềm. Ông ăn chút cháo, lót dạ đi.”
】
Thúy Lục: “Ta, Tam sư đệ.”
Hắn đều biết.
Giản Hành Chi không nghĩ ra, nhưng y cũng chột dạ nên không dám để lộ bản thân là đầu sỏ đạp bay hắn, chỉ đành bắt đầu dò hỏi từ căn nguyên.
Tạ Cô Đường: “Ta, Nhị sư huynh.”
Hắn âm thầm rủ mắt, một tay nhận chén, nhỏ giọng đáp: “Đa tạ.”
“Không có gì, thân thể ông có thương tích, uống chén cháo xong thì để sư phụ ta xem giúp ông.”
“Không có gì, thân thể ông có thương tích, uống chén cháo xong thì để sư phụ ta xem giúp ông.”
Đôi mắt Quân Thù tràn ngập ánh sáng thù hận: “Bắt bọn chúng lại, nghiền xương thành tro, thịt nát xương tan, xả mối hận trong lòng!”
Quân Thù đáp lời, một tay đổ cháo vào miệng.
【
】
Hắn rất đói, nhưng vẫn cố gắng giữ ý. Đợi uống cháo xong, hắn ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi ngồi cạnh nhau, căng thẳng nhìn nàng.
Mọi người ngồi cứng ngắc tại chỗ, lắc đầu lia lịa. Nam Phong giấu cánh gà sau lưng, không dám lấy ra nữa.
Tần Uyển Uyển mặc đồ đỏ, hơi giống người trong trí nhớ của hắn.
Quân Thù càng nói càng đau lòng: “Ta đã làm gì sai? Ta chỉ muốn sống, ta chỉ muốn ăn cánh gà, ta sai rồi sao?”
Vở kịch nhỏ 3
Có điều tính tình người kia lãnh đạm hơn, hống hách hơn, đi lại bên ngoài tuyệt đối sẽ không cứu một ông lão vô dụng không liên quan.
Quân Thù: “Lúc ngươi hạnh phúc, có thể nhìn sau lưng một chút không?”
Quân Thù bỏ chén xuống, nghe Tần Uyển Uyển do dự nhìn hắn hỏi: “À ừm… Ông lão, ông tên gì?”
Quân Thù bỏ chén xuống, nghe Tần Uyển Uyển do dự nhìn hắn hỏi: “À ừm… Ông lão, ông tên gì?”
Giây phút đó, tất cả những người trên vách núi không hẹn mà cùng nhớ tới âm thanh ảo giác lúc đầu. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ: “Sau đó thì sao?”
“Vô Danh.”
Giản Hành Chi: “Ta, Tề Thiên Đại Thánh.”
Quân Thù không ngu đi khai tên thật lúc này, hỏi ngược lại: “Mọi người thì sao?”
Quân Thù đột nhiên nhớ ra: “Cô nương hỏi chuyện này, chẳng lẽ biết kẻ thù của ta là ai?”
“Ta tên Tần Vãn Vãn.” Tần Uyển Uyển thống nhất sử dụng tên đã nói với Tạ Cô Đường, để độc hưởng sự riêng biệt của “Cố Bắc Thành” nên Giản Hành Chi cũng không sửa miệng, lại nghe Tần Uyển Uyển giới thiệu: “Đây là sư phụ ta, Giản Hành Chi.”
Hắn đều biết.
Quân Thù: “Thì… Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm…”
Quân Thù gật đầu. Nhờ vậy hắn mới biết hóa ra tên người này… nhiều hơn Tần Vãn một chữ.
Quân Thù không ngu đi khai tên thật lúc này, hỏi ngược lại: “Mọi người thì sao?”
“À này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sao ông lại xuất hiện ở đó?”
Hắn nhìn quanh, phát hiện thì ra đều là người quen. Cô gái và người đàn ông vác hắn vừa nãy, còn có Tạ Cô Đường…
Chẳng phải ông nên xuất hiện ở vách núi Mỹ Nhân, bị người ta truy sát lên núi ư? Sao lại leo từ dưới vách núi lên?
【Vở kịch nhỏ 3】
Nam Phong: “Ta, Bạch Long Mã.”
Giản Hành Chi không nghĩ ra, nhưng y cũng chột dạ nên không dám để lộ bản thân là đầu sỏ đạp bay hắn, chỉ đành bắt đầu dò hỏi từ căn nguyên.
Hắn rất đói, nhưng vẫn cố gắng giữ ý. Đợi uống cháo xong, hắn ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi ngồi cạnh nhau, căng thẳng nhìn nàng.
Giản Hành Chi: “Ngươi tới làm gì? Muốn phát triển tuyến tình cảm?”
Vừa nghe hỏi, Quân Thù đã siết chặt nắm đấm: “Ta bị kẻ thù đuổi giết. Đến dưới vách núi, vì để tránh truy đuổi, ta đành leo lên, tiến vào lãnh địa Ninh thị.”
Quân Thù đáp lời, một tay đổ cháo vào miệng.
Tất cả mọi người tụ tập lại, bắt đầu nghe chuyện của Quân Thù. Hắn vừa nói, vẻ mặt vừa đau lòng phẫn uất: “Ta vốn đã bò lên đến đỉnh vách núi, không ngờ một cơn cuồng phong quét tới, thổi ta rớt xuống!”
Chẳng phải ông nên xuất hiện ở vách núi Mỹ Nhân, bị người ta truy sát lên núi ư? Sao lại leo từ dưới vách núi lên?
Giây phút đó, tất cả những người trên vách núi không hẹn mà cùng nhớ tới âm thanh ảo giác lúc đầu. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ: “Sau đó thì sao?”
“Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng.”
“May mà mạng ta lớn, giữa đường tóm được dây leo. Ta lại bắt đầu leo lên, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh, vừa kéo dây leo…” Nghe tới đây, nhóm người lại chột dạ, Quân Thù tức đỏ mắt: “Ai ngờ dây leo kia đột nhiên đứt!”
“Không biết.”
Quân Thù giơ bàn tay bị băng bó như găng tay quyền anh, đau lòng tuyệt vọng: “Ta đau đến ngất xỉu tại chỗ, treo trên vách đá. Đợi đến tỉnh lại, ta đã đói cồn cào. Ngửi thấy mùi cánh gà, ta bèn leo lên, định xin người kia cho ta chút cánh gà. Ai ngờ bọn chúng lại đá ta một cước, bay khỏi vách núi, té xuống nơi các người cứu ta!”
Cả nhóm người cùng nhìn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nuốt nước bọt: “Thảm… thảm thật đấy.”
“Nhưng ta tốt số, may mắn thoát thân.”
Nhiệm vụ của hai người họ đã nói với Thúy Lục, Thúy Lục nhìn Quân Thù cũng không nhiều lời, hậm hực cúi đầu húp cháo, buồn bực nói: “Cứu mỹ nam thì thôi đi, bộ dạng như vậy có gì mà cứu?”
***
Không, số ông không tốt tí nào.
Mọi người âm thầm cúi đầu, không dám hó hé. Quân Thù tiếp tục hồi tưởng lại ký ức bi thảm: “Ta dựa vào sức mạnh ý chí, lại leo lên vách đá lần nữa. Nhưng ngay khoảnh khắc tay ta đặt lên vách núi, một tảng đá to từ trên trời giáng xuống, đập vào tay ta.”
Có điều tính tình người kia lãnh đạm hơn, hống hách hơn, đi lại bên ngoài tuyệt đối sẽ không cứu một ông lão vô dụng không liên quan.
Quân Thù giơ bàn tay bị băng bó như găng tay quyền anh, đau lòng tuyệt vọng: “Ta đau đến ngất xỉu tại chỗ, treo trên vách đá. Đợi đến tỉnh lại, ta đã đói cồn cào. Ngửi thấy mùi cánh gà, ta bèn leo lên, định xin người kia cho ta chút cánh gà. Ai ngờ bọn chúng lại đá ta một cước, bay khỏi vách núi, té xuống nơi các người cứu ta!”
Quân Thù càng nói càng đau lòng: “Ta đã làm gì sai? Ta chỉ muốn sống, ta chỉ muốn ăn cánh gà, ta sai rồi sao?”
Nghe nói thế, Quân Thù siết chặt nắm đấm. Nhưng hắn biết thân ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu. Hắn đành nghiến răng im lặng, ký gửi vào tương lai.
“Ta tên Tần Vãn Vãn.” Tần Uyển Uyển thống nhất sử dụng tên đã nói với Tạ Cô Đường, để độc hưởng sự riêng biệt của “Cố Bắc Thành” nên Giản Hành Chi cũng không sửa miệng, lại nghe Tần Uyển Uyển giới thiệu: “Đây là sư phụ ta, Giản Hành Chi.”
Mọi người ngồi cứng ngắc tại chỗ, lắc đầu lia lịa. Nam Phong giấu cánh gà sau lưng, không dám lấy ra nữa.
“Chư vị, hôm nay mọi người cứu ta, đại ân đại đức, Vô Danh ta cảm kích trong lòng.” Quân Thù suy nghĩ, không thể chỉ nói chuyện thù hận, hắn bày tỏ lòng cảm tạ với nhóm người: “Vô Danh bị người khác hãm hại, hiện giờ gặp nạn, nhận được sự giúp đỡ cao thượng của các vị, nếu mọi người bằng lòng bảo vệ Vô Danh đến khi người nhà tới đón, ngày sau tất sẽ hậu tạ.”
“Chư vị, hôm nay mọi người cứu ta, đại ân đại đức, Vô Danh ta cảm kích trong lòng.” Quân Thù suy nghĩ, không thể chỉ nói chuyện thù hận, hắn bày tỏ lòng cảm tạ với nhóm người: “Vô Danh bị người khác hãm hại, hiện giờ gặp nạn, nhận được sự giúp đỡ cao thượng của các vị, nếu mọi người bằng lòng bảo vệ Vô Danh đến khi người nhà tới đón, ngày sau tất sẽ hậu tạ.”
“Hậu tạ thì ta không nghĩ tới, ta chỉ quan tâm…” Tần Uyển Uyển cẩn thận dò hỏi: “À ừ… Nếu ông biết ai đá ông xuống vách núi, ông định làm gì?”
Tất cả mọi người tụ tập lại, bắt đầu nghe chuyện của Quân Thù. Hắn vừa nói, vẻ mặt vừa đau lòng phẫn uất: “Ta vốn đã bò lên đến đỉnh vách núi, không ngờ một cơn cuồng phong quét tới, thổi ta rớt xuống!”
“Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng.”
Đôi mắt Quân Thù tràn ngập ánh sáng thù hận: “Bắt bọn chúng lại, nghiền xương thành tro, thịt nát xương tan, xả mối hận trong lòng!”
Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy ông cắm dưới đất, rút đao tương trợ. Ông lão, ông đừng nghĩ nhiều, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng báo tin cho người nhà, an toàn trở về là quan trọng nhất, không cần cảm tạ. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, giang hồ đường xa…” Tần Uyển Uyển giơ tay ôm quyền, xuất phát từ nội tâm: “Không cần gặp lại.”
Vừa nghe thấy lời này, cả đám trầm mặc.
Quân Thù đột nhiên nhớ ra: “Cô nương hỏi chuyện này, chẳng lẽ biết kẻ thù của ta là ai?”
Tần Uyển Uyển mặc đồ đỏ, hơi giống người trong trí nhớ của hắn.
“May mà mạng ta lớn, giữa đường tóm được dây leo. Ta lại bắt đầu leo lên, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh, vừa kéo dây leo…” Nghe tới đây, nhóm người lại chột dạ, Quân Thù tức đỏ mắt: “Ai ngờ dây leo kia đột nhiên đứt!”
“Không biết.”
Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy ông cắm dưới đất, rút đao tương trợ. Ông lão, ông đừng nghĩ nhiều, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng báo tin cho người nhà, an toàn trở về là quan trọng nhất, không cần cảm tạ. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, giang hồ đường xa…” Tần Uyển Uyển giơ tay ôm quyền, xuất phát từ nội tâm: “Không cần gặp lại.”
***
“May mà mạng ta lớn, giữa đường tóm được dây leo. Ta lại bắt đầu leo lên, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh, vừa kéo dây leo…” Nghe tới đây, nhóm người lại chột dạ, Quân Thù tức đỏ mắt: “Ai ngờ dây leo kia đột nhiên đứt!”Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo. Sớm muộn có một ngày, Quân thiếu chủ hắn…【Giản Hành Chi không nghĩ ra, nhưng y cũng chột dạ nên không dám để lộ bản thân là đầu sỏ đạp bay hắn, chỉ đành bắt đầu dò hỏi từ căn nguyên.Quân Thù gật đầu. Nhờ vậy hắn mới biết hóa ra tên người này… nhiều hơn Tần Vãn một chữ.Vở kịch nhỏ 1Chẳng phải ông nên xuất hiện ở vách núi Mỹ Nhân, bị người ta truy sát lên núi ư? Sao lại leo từ dưới vách núi lên?“À này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sao ông lại xuất hiện ở đó?”】
Giản Hành Chi: “Tiểu đồ đệ dựa vào ta ngủ, hoa đào bay lất phất, ta cảm thấy thật hạnh phúc.”
Quân Thù: “Lúc ngươi hạnh phúc, có thể nhìn sau lưng một chút không?”
Giản Hành Chi: “Không, đàn ông thật sự không bao giờ quay đầu.”
Không, số ông không tốt tí nào.
Giây phút đó, tất cả những người trên vách núi không hẹn mà cùng nhớ tới âm thanh ảo giác lúc đầu. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ: “Sau đó thì sao?”【“Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng.”Nhiệm vụ của hai người họ đã nói với Thúy Lục, Thúy Lục nhìn Quân Thù cũng không nhiều lời, hậm hực cúi đầu húp cháo, buồn bực nói: “Cứu mỹ nam thì thôi đi, bộ dạng như vậy có gì mà cứu?”Vở kịch nhỏ 2Tần Uyển Uyển: “Vậy ngươi tới làm gì?”Hắn đều biết.Hắn nhìn quanh, phát hiện thì ra đều là người quen. Cô gái và người đàn ông vác hắn vừa nãy, còn có Tạ Cô Đường…】
Tần Uyển Uyển: “Đến bây giờ, ta mới phát hiện đây là một bộ Tây Du Ký. Ta, Đường Tăng.”
Giản Hành Chi: “Ta, Tề Thiên Đại Thánh.”
Tạ Cô Đường: “Ta, Nhị sư huynh.”
Thúy Lục: “Ta, Tam sư đệ.”
Nam Phong: “Ta, Bạch Long Mã.”
Thỉnh kinh được chưa?
Cả nhóm người cùng nhìn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nuốt nước bọt: “Thảm… thảm thật đấy.”
“Nhưng ta tốt số, may mắn thoát thân.”
Cả nhóm người cùng nhìn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nuốt nước bọt: “Thảm… thảm thật đấy.”“Không có gì, thân thể ông có thương tích, uống chén cháo xong thì để sư phụ ta xem giúp ông.”Vở kịch nhỏ 2【Đôi mắt Quân Thù tràn ngập ánh sáng thù hận: “Bắt bọn chúng lại, nghiền xương thành tro, thịt nát xương tan, xả mối hận trong lòng!”Vở kịch nhỏ 3“Vô Danh.”】
Giản Hành Chi: “Ngươi tới làm gì? Muốn phát triển tuyến tình cảm?”
Quân Thù không nói, lắng nghe cô gái kia huyên thuyên.
Quân Thù: “… Không dám…”
Tần Uyển Uyển: “Vậy ngươi tới làm gì?”
Giản Hành Chi: “Không, đàn ông thật sự không bao giờ quay đầu.”
Quân Thù: “Thì… Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm…”
Giản Hành Chi: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi từng đánh tay. Bây giờ, Hà Tây rồi.”
Khổ thân thanh niên QT số nhọ gặp phải mấy chmúa mhề ??
Nhìn anh đá Quân Thù mà có cảm giác như anh đang đá bay điểm tích lũy vậy đó.
Lúc đầu thấy Quân thiếu chủ đáng ghét nhưng mà giờ đỡ hơn xíu rồi đó.
Í, nói mới để ý, giống Tây Du Ký thật này.
biệt đội báo thủ: “tội nghiệt của thí chủ Quân Thù chúng bần đạo không thể gánh”:>
Tổ đội tấu hề này hứa hẹn tương lai lắm đây. Quân Thù từ quý ông nho nhã giờ thất thế đến mức này luôn.
Tưởng TCĐ với TL trầm tính ai ngờ