Chương 48
Hệ thống điên rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi nghe thấy gia cảnh hắn không tệ mà còn quyết đoán muốn mỗi người mỗi ngả với hắn, thiện cảm của Quân Thù đối với Tần Uyển Uyển không khỏi tăng lên gấp bội.
“Cô nương không cần khách sáo như vậy.” Quân Thù mỉm cười, nụ cười này đặt ở quá khứ thì phong độ ngời ngời, còn hiện giờ lại hết sức hiền từ. Hắn dịu dàng nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nương cứu ta, đây là ơn nặng như núi. Vô Danh không phải loại người vong ân phụ nghĩa, cảm tạ là cần thiết.”
“Vậy kẻ thù của ôngẵlà ai?”
GiảnèHành Chi nhìnîmắt Quân Thùủdính lên ngườiạTần Uyển Uyển,ỉnhanh nhẹn dờiɪtảng đá ngồiẻvào giữa hai³người, ngăn cáchîánh mắt QuânỉThù, chống cằmènhìn hắn: “Vịibằng hữu này,ɩta quan sátịgân mạch toànớthân ông, hẳnólà đã từngằcó tu vi.ỉDáng vẻ bềẫngoài hôm nay,íe là bịỷngười ta cưỡngổchế hút tuóvi mà ra?”į
Quân Thù ngheĩnói thế, vộiĭvàng phủ nhận:¹“Không phải, tựĪta tu luyệníxảy ra chuyện,ịbất đắc dĩẫđành tự hủyïtoàn bộ tuằvi.”
Nếu nhướGiản Hành Chiỏcó thể nhậnờra hắn từngicó tu vi,ĩkhông khó phỏngĺđoán ra bề‹dày tu viỵcủa hắn. Nếuiđể nhóm GiảnỉHành Chi biếtèkẻ thù củaĨhắn là kỳ‹Độ Kiếp, eẽrằng sẽ khôngògiữ hắn.
Quân ThùÍsuy tính trongIđầu, khẽ ho:ắ“Do đang trongɨquá trình tuìluyện nên taĩmới bị bọnịđạo chích thừaớcơ. Nếu không,òdựa vào đámɪtạp nham chưaɪtới Kim Đanἱkia, há cóủthể tổn thươngộta?”
“Vậy à.”ĮGiản Hành Chiẫgật đầu: “Thếỗđạo hữu, ôngỉthuộc môn pháiưnào?”
“Ta làạđích tử củaimột phú thươngÏở Nhạc Thành.”ịQuân Thù bịợGiản Hành Chiḻvặn hỏi, bắtĩđầu thêu dệt:ỉ“Nếu như tiện,fchi bằng chư}vị cho taÎmột con chimỹtruyền âm, báoẵtin giúp ta.,Chờ người nhàḻtới đón, taẵlập tức điìngay, sẽ khôngỉlàm phiền chưịvị. Hơn nữa,ɩmặc dù giaỗđình tại hạḻchỉ là thươngủnhân, nhưng tiền²tài không thiếu…”ă
“Đừng nói nhảmểnữa.” Thúy Lụcằgiơ tay némĪmột con chimítruyền âm choẻQuân Thù: “Bảođngười nhà ôngἲnhanh tới đónóông cút đi.”ẩ
Quân Thù nhậnấra giọng điệu²mất kiên nhẫnỉcủa Thúy Lục,íhắn nhẫn nhịn,ệnhận lấy chimitruyền âm, hànhủlễ giống nhưịngười bình thường:ị“Đa tạ nữİquân.”
“Vị đạoἷhữu này bịÎthương nặng, hayἴlà nghỉ sớmìđi.”
Tạ CôòĐường nhận raἲThúy Lục cóẵý kiến vớiệQuân Thù, bènìlên tiếng xoaọdịu. Thúy Lụcĩhừ một tiếng,ἵTần Uyển Uyểnïnháy mắt vớièNam Phong. NamơPhong bèn buôngịbỏ cánh gà,ĩvội đứng dậy:ỡ“Lão gia gia,ỉta dẫn ôngắđi.”
Lão giaộgia!
Vừa nghe thấyàtừ này, QuânủThù cảm thấyõsôi máu, khôngợkhỏi tăng thêmòoán hận đốiịvới Thẩm Tri[Minh đã hútửlinh khí của¸mình.
Hắn kiềm chếựcảm xúc, theoíNam Phong vàoắlều bạt bênỷcạnh.
Đợi Quân Thùòđi rồi, mọiĺngười thấy hết[chuyện để hóng,¸bèn giải tánĬtrở về lềuἴbạt từng ngườiḽnghỉ ngơi.
Tần UyểnἰUyển vừa mớiilê thân thểêmệt mỏi bướcĪvề lều củaìmình, ngả xuốngộgiường, chợt cảm[giác có ngườiἳngồi xếp bằngạbên cạnh. Nàngọhoảng hốt coérụt sang mộtἰbên, lúc nàyèmới thấy rõíngười ngồi là)Giản Hành Chi.
“Sưļphụ?”
Tần UyểníUyển mù mờ:ï“Người ngồi đâyìlàm gì?”
“TớiÎmưu tính đạiĩsự với con.”ĩ
Giản Hành Chiïnói một cáchịnghiêm túc. TầnἳUyển Uyển bịĩhai chữ “đạiựsự” làm chấnăkinh, lập tứcìngồi thẳng lưng:í“Mời sư phụЇnói.”
“Người tốiểnay…” Giản HànhἰChi cân nhắc:ề“Đợi ông taầkhôi phục tuávi, phỏng chừngẻdáng vẻ…”
“Khôngἶcần đâu.”
TầnẵUyển Uyển lậpêtức giơ tayịlên, ngừng lờiưGiản Hành Chi:ɩ“Trong lòng ta,ịông ta đãịđịnh hình rồi.”ĩ
Lần đầu tiênɪgặp mặt đãữlà ông cụἲtrăm tuổi, TầnửUyển Uyển cảmểthấy bản thânĩthật sự khóỏlòng yêu nổiịngười đàn ôngЇnày.
“Không có chútĭcơ hội nàoăsao?” Giản HànhẵChi còn muốnụvớt vát chútẹgì, Tần UyểnàUyển nhanh nhẹnỹlắc đầu.
Nàng suyềnghĩ: “Không chỉẵchỗ ta khôngícó cơ hội,ắlùi một bướcịmà nói, dùữcho chỗ taĭkhông có vấnãđề, e rằngưchỗ của ôngủta cũng khôngỷcó cơ hội.”ầ
“Nói vậy làớsao?”
“Người nghĩẻxem, hôm nayḷkẻ thù muốnánghiền xương thànhìtro trong miệngồông ta làồai?”
Tần UyểnïUyển nhắc nhở,ỡGiản Hành Chiữsực nhớ. TầnìUyển Uyển lấyệví dụ choổy: “Ta soềsánh thử choôngười thấy. Bâyégiờ, quan hệígiữa chúng taệvà Vô Danhậgiống như… ngườiịlà Giản HànhľChi, ta làỉTịch Sơn nữầquân, chúng taửđều ở chỗịnày.”
Nghe nói[thế, Giản Hành(Chi trợn mắt,ïcảm giác nghẹt¹thở xộc vàoớmặt. Tần UyểnàUyển nghiêm túcẫnói: “Ví dụổnhư chúng taịcùng không biếtẹthân phận nhau,ỉở bên nhauÍmột thời gian.ЇNgười cảm thấyɩTịch Sơn nữ:quân có thểḻyêu người, ngườiÏcó thể yêuỏTịch Sơn nữĺquân sao?”
“Tuyệtẽđối không thể!”ạ
“Đúng vậy.” TầnợUyển Uyển gậtõđầu: “Có thểïlàm bằng hữuớđã là khoanìdung độ lượng,²còn muốn yêuứnhau, nói dễ³vậy sao?”
Kiểuɩso sánh nàyÏkhiến Giản Hành¸Chi hiểu triệtḻđể, y gậtỷđầu: “Con nóièrất đúng, xemẳra chúng ta,phải vứt bỏốtuyến tình cảmInày. Vậy chúngủta hộ tốngỉông ta trởĩvề, tốt xấuógì cũng 500đđiểm tích lũyịđấy.”
“Chỉ đànhịquan sát trước,úcó điều sưẵphụ…” Tần UyểnἲUyển nhớ tới:Ї“Ông ta thậtἴsự tự hủyẻtu vi sao?”ẽ
“Nói bừa.” GiảnἱHành Chi cườiĬnhạo: “Có ngườiọhủy thành nhưìvậy à? Mớiõnghe lần đầu.”ἱ
“Tu vi trướcớkia của ôngớta là gì?”Ĭ
“Nguyên Anh.”
“Vậyļloại người nàoĩmới có thểıhút sạch tuïvi Nguyên Anhânhư thế?”
TầnắUyển Uyển nhíuỳmày, Giản HànhỵChi suy nghĩ:ữ“Hai trường hợp,ἷtrường hợp mộtìlà đối phương:thừa dịp ôngýta không đềáphòng, loại ngườiἰnày thì bấtícứ ai cũngïcó thể. Trườngăhợp khác làìtu vi kẻơđó quá cao,ổdưới tình huốngįmột Nguyên Anhẵra sức phảnầkháng nhưng vẫnẵcó thể hútìlấy tu vi,Ĭít nhất phảiềHóa Thần trởệlên.”
“Vậy hộἰtống ông ta…”ă
Tần Uyển Uyểnjchần chờ, khôngïkhỏi hơi loἰlắng. Nhưng nghĩīđến hiện tạiḹkhông chỉ đơnềgiản là làmἱnhiệm vụ, thếôgiới này cóéliên quan mậtềthiết đến chaưmẹ nàng, nhiệmệvụ của nhữngýhệ thống nàyĩgiống như mộtἱdạng chỉ dẫn,ἶnàng liền khôngộdám từ chối.
GiảnĭHành Chi thấy]nàng lo lắng,ývỗ vai nàng:ă“Đừng lo, ĐộệKiếp mà tới,ẩsư phụ cũngḷđánh được.”
“Sưảphụ.” Tần UyểnịUyển cười khổ:,“Đừng sử dụngịthần thức nữa,ílo tu luyệnàcho tốt đi.”ï
“Con khinh thườngẵta?”
Giản HànhĪChi lộ vẻḹmặt chấn kinh:ỉ“Ta cho conẽbiết, trước đâyἶta ở Tiênìgiới…”
Lời cònúchưa dứt, bênịngoài đã vangựlên tiếng bướcợchân. Giản HànhàChi bất giácỵngậm miệng, nằmЇxuống ngừng hô,hấp, không biếtἴlà đang trốnùcái gì.
“Uyển Uyển.”ẳ
Tiếng Tạ CôịĐường truyền từĬngoài vào, TầnıUyển Uyển vàữGiản Hành Chiửnhìn nhau. GiảnõHành Chi hấtĩcằm ra phíaờngoài, Tần UyểnĬUyển nhanh chóngĩđứng dậy raềkhỏi lều: “Tạɪđại ca?”
Hỏiîxong, nàng nhìnẽthấy Tạ CôíĐường đứng ởùcửa, cầm mộtỗhộp thức ăn.
“Tốiɩnay muội vẫn¸chưa ăn gì,ícứ mãi bậnjrộn…” Tạ CôḽĐường nói, đưaĮhộp thức ănïcho nàng: “Taĩnướng ít thỏỷhoang, còn cóıcháo nữa, muộiľăn một chútĨrồi ngủ tiếp.”:
Tần Uyển Uyểnềkhông nghĩ TạfCô Đường sẽỏđưa đồ ănỷcho mình. Nàngfsững sờ chốcốlát rồi mớiḽhoàn hồn, luốngÏcuống nhận lấyụcháo Tạ CôįĐường đưa, cảmḻơn: “Tạ đạiỉca có lòngìrồi, đa tạ.”ĭ
“Trước nay, muộiïthích ăn mấyỗmón này, giữĩlại cho muộiọlà điều nênệlàm, ta cũngệcho Nam Phongírồi.”
“Vậy sưíphụ…”
“Lúc nãyíta đến chỗÎtiền bối…” TạịCô Đường cauởmày: “Ngài khôngặở trong lều,ắcó lẽ điịluyện công rồi.”ỉ
“Ừ.” Tần Uyển:Uyển gật đầu:ỷ“Huynh mặc kệângười, mau nghỉḻngơi đi, ngườiļkhông thích ănằmấy thứ nàyỉđâu.”
“Vậy à.”Ï
Tạ Cô ĐườngĮmỉm cười: “Thếẩta đi nghỉảtrước đây.”
Nóiọxong, Tạ CôọĐường chẳng hỏiõgì, lập tứcớcáo từ. TầnẳUyển Uyển nhìnÏy rời đi,ḹlại cúi đầuinhìn hộp thứcíăn, không kiềmḹđược gọi: “Tạìđại ca.”
TạốCô Đường ngheâvậy dừng bước,ưquay đầu nhìnứnàng: “Chuyện gì?”ả
“Huynh…” Tần UyểnỉUyển do dự:ứ“Huynh không muốnihỏi gì sao?”ể
“Hửm?”
Tạ CôớĐường nghe hỏiẻthế, lấy làmļkhó hiểu. Yἵngẫm nghĩ, mỉmỉcười, nghiêm túcỉkhen: “Tối nay,[muội múa đẹpầlắm.”
Tạ Cô Đường ít khi cười, con người y trước nay lạnh nhạt, đột nhiên cười như vậy lại vô cùng chân thành.
666: “Gần đây có tức ngực, khó thở, nóng nảy không?”
Vở kịch nhỏ
Giản Hành Chi lén lén lút lút: “Lúc nãy, hệ thống bị điên, đột nhiên cho ta 100 điểm tích lũy.”
Tần Uyển Uyển bỗng hơi dè dặt, không dám nhìn Tạ Cô Đường, lắp bắp: “Ta… không phải ta nói cái này. Tối nay làm nhiều như vậy, huynh không hỏi chúng ta đang làm…”
Giản Hành Chi: “Nói tiếng người.”
Tạ Cô Đường đáp, Tần Uyển Uyển khó hiểu. Tạ Cô Đường nghiêm túc nhìn nàng: “Trong Mật cảnh, cô nương không màng nguy hiểm trợ giúp một tay, Cô Đường cảm kích trong lòng.”
“Làm chuyện xấu sao?”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại một môn tâm pháp Tịch Sơn.
Tạ Cô Đường hiểu ý nàng muốn hỏi gì, lập tức cắt lời. Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội lắc đầu: “Không phải, chúng ta sẽ không làm chuyện xấu.”
***
Tần Uyển Uyển hoàn hồn gật đầu, cầm hộp cơm trở vào lều. Giản Hành Chi nhanh chóng gọi nàng: “Mau mở hộp ra, chúng ta chia, ta cũng muốn ăn.”
Dứt lời, Giản Hành Chi tự cầm hộp thức ăn mở ra, bắt đầu chia đồ ăn với Tần Uyển Uyển.
“Vậy vì sao ta phải hỏi?”
Thấy Giản Hành Chi hoàn toàn không nhắc tới 100 điểm tích lũy kia, rốt cuộc 666 thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong, Giản Hành Chi buông chén: “Thôi, lều của con nhỏ quá, bức bí chết đi được. Ta ra ngoài tĩnh tọa.”
Tạ Cô Đường hỏi ngược lại, ánh mắt y ôn hòa nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta bằng lòng xuống núi hộ tống hai vị tức là tin vào nhân phẩm hai vị. Nếu đã là bằng hữu, muội không tiện nhiều lời, ta cũng sẽ không hỏi. Nếu cần, ta giúp đỡ là xong.”
Dứt lời, Tạ Cô Đường thi lễ cáo từ. Tần Uyển Uyển đứng ở cửa nhìn y đi xa, cho đến khi Giản Hành Chi vén rèm ló đầu ra gọi: “Còn nhìn? Không ăn cơm à?”
“Nhưng ta…” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời của Tạ Cô Đường, lòng có chút áy náy: “Ta không giúp được huynh cái gì, hình như vẫn luôn khiến huynh giúp đỡ…”
“Muội giúp rồi.”
Tần Uyển Uyển bị khen mà tủm tỉm cười. Giản Hành Chi cúi đầu cầm chén, múc nửa chén cháo, thúc giục Tần Uyển Uyển: “Con đấy, mau chóng xác định một người mình thích, xem ai có thể phát triển. Ta thấy Tạ Cô Đường không tệ, nhân phẩm đoan chính, còn là kiếm tu. Kiếm tu chúng ta, những cái khác chưa chắc có, nhưng chắc chắn đủ mạnh. Kiếm ý của y thuần khiết, tương lai có thể phi thăng.”
Tạ Cô Đường đáp, Tần Uyển Uyển khó hiểu. Tạ Cô Đường nghiêm túc nhìn nàng: “Trong Mật cảnh, cô nương không màng nguy hiểm trợ giúp một tay, Cô Đường cảm kích trong lòng.”
“À.” Tần Uyển Uyển nhớ ra, hơi ngượng ngùng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ.”
Giản Hành Chi nghiêm túc phỏng đoán, Tần Uyển Uyển vội nói: “Vậy người đừng nói nữa, lỡ như hệ thống này đột nhiên online, lấy lại điểm tích lũy thì sao?”
Môn tâm pháp này vốn dĩ dùng để rèn luyện tâm tính, giúp người ta thấy được tạp niệm bản thân trong tâm cảnh. Ví dụ như…
“Ta tu Vấn Tâm Kiếm.” Gương mặt Tạ Cô Đường hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Trước nay chẳng có bằng hữu gì, lần đầu tiên kết bạn với người khác, nếu có gì đắc tội…”
Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái bóng kia, nàng ngạc nhiên mừng rỡ, vội vã chạy tới.
“Nhưng ta…” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời của Tạ Cô Đường, lòng có chút áy náy: “Ta không giúp được huynh cái gì, hình như vẫn luôn khiến huynh giúp đỡ…”
“Không đắc tội…” Tần Uyển Uyển khoát tay: “Tạ đạo quân rất tốt, vô cùng tốt.”
Tần Uyển Uyển nói là làm ngay. Nàng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành tâm pháp.
“Sao?” Tần Uyển Uyển tò mò.
Tạ Cô Đường sững người. Một lát sau, y bật cười, quay đầu nhìn ánh trăng: “Trời đã khuya, đồ nên ăn khi còn nóng, ta đi nghỉ trước đây.”
“Không đắc tội…” Tần Uyển Uyển khoát tay: “Tạ đạo quân rất tốt, vô cùng tốt.”
Dứt lời, Tạ Cô Đường thi lễ cáo từ. Tần Uyển Uyển đứng ở cửa nhìn y đi xa, cho đến khi Giản Hành Chi vén rèm ló đầu ra gọi: “Còn nhìn? Không ăn cơm à?”
Có Giản Hành Chi gác đêm, Tần Uyển Uyển vô cùng an tâm. Nàng ngồi xếp chân trong lều ngẫm nghĩ, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng. Nàng nên sớm suy nghĩ rõ ràng, xác nhận mục tiêu, mau chóng lấy được điểm tích lũy bên phía tuyến tình cảm, để Giản Hành Chi nhanh chóng lấy lại sức mạnh giúp một tay.
Tần Uyển Uyển mở bừng mắt, thấy Giản Hành Chi cau mày: “Con làm gì vậy? Vận hành tâm pháp gì đấy? Thức hải dao động đến mức này mà còn không cảm giác được.”
Tần Uyển Uyển hoàn hồn gật đầu, cầm hộp cơm trở vào lều. Giản Hành Chi nhanh chóng gọi nàng: “Mau mở hộp ra, chúng ta chia, ta cũng muốn ăn.”
“Vậy vì sao ta phải hỏi?”
Dứt lời, Giản Hành Chi tự cầm hộp thức ăn mở ra, bắt đầu chia đồ ăn với Tần Uyển Uyển.
“Muội giúp rồi.”
Y vừa ăn vừa giống như vô ý nói: “À, quên nói với con, hôm nay con nhảy múa, độ thiện cảm của Tạ Cô Đường cộng thêm một điểm, ta cộng thêm mười điểm tích lũy.”
“Thật… thật à?”
666: “Tiền thuốc men, khám đại phu đi.”
Bóng dáng đó đứng giữa biển sương, không thấy rõ ràng, chỉ loáng thoáng thấy được một bóng lưng, nhưng cũng có thể không phải bóng lưng. Thân hình người nọ mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm, tay áo đón gió tung bay.
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn nàng: “Phải có lòng tin với bản thân một chút, hôm nay tên Vô Danh ấy nhìn con, độ thiện cảm tăng liền lên bốn mươi.”
Giản Hành Chi bị phỏng đoán của Tần Uyển Uyển dọa, gật đầu không đề cập chuyện này nữa: “Thôi thôi, chúng ta mau chóng đến Hoang Thành, e rằng tên Vô Danh này là sao chổi, không tiện giữ lại trên đường.”
“Cao thế?”
“Ta tu Vấn Tâm Kiếm.” Gương mặt Tạ Cô Đường hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Trước nay chẳng có bằng hữu gì, lần đầu tiên kết bạn với người khác, nếu có gì đắc tội…”
Người mình thích.
Tần Uyển Uyển hết hồn, Giản Hành Chi gặm chân thỏ, gật đầu: “Gương mặt này của con rất đẹp, tính tình cũng tốt, mọi người đều thích con.”
Trước đây, môn tâm pháp này chẳng có tác dụng gì với nàng, lòng nàng vẫn luôn trống rỗng, đúng lúc hôm nay có thể thử xem.
Tạ Cô Đường sững người. Một lát sau, y bật cười, quay đầu nhìn ánh trăng: “Trời đã khuya, đồ nên ăn khi còn nóng, ta đi nghỉ trước đây.”
Tần Uyển Uyển bị khen mà tủm tỉm cười. Giản Hành Chi cúi đầu cầm chén, múc nửa chén cháo, thúc giục Tần Uyển Uyển: “Con đấy, mau chóng xác định một người mình thích, xem ai có thể phát triển. Ta thấy Tạ Cô Đường không tệ, nhân phẩm đoan chính, còn là kiếm tu. Kiếm tu chúng ta, những cái khác chưa chắc có, nhưng chắc chắn đủ mạnh. Kiếm ý của y thuần khiết, tương lai có thể phi thăng.”
“Có chuyện tốt thế à?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi gật đầu.
Giản Hành Chi: “Rốt cuộc 100 điểm tích lũy này là sao?”
“Ồ.” Tần Uyển Uyển gật đầu, dè dặt hỏi: “Sư phụ, người cảm thấy Tạ Cô Đường không tệ à?”
Động tác Giản Hành Chi cầm chén khựng lại, y buồn bực đáp: “Ừ, có điều quan trọng nhất là con thích, tìm một người mình thích quan trọng hơn tất cả.”
Nói xong, Giản Hành Chi buông chén: “Thôi, lều của con nhỏ quá, bức bí chết đi được. Ta ra ngoài tĩnh tọa.”
Tần Uyển Uyển hết hồn, Giản Hành Chi gặm chân thỏ, gật đầu: “Gương mặt này của con rất đẹp, tính tình cũng tốt, mọi người đều thích con.”
Nói xong, Giản Hành Chi biến ra ngoài lều trại, nhưng y không đi mà ngồi ở cửa lều Tần Uyển Uyển, canh giữ giống như một pho tượng Môn thần.
“Thật… thật à?”
Có Giản Hành Chi gác đêm, Tần Uyển Uyển vô cùng an tâm. Nàng ngồi xếp chân trong lều ngẫm nghĩ, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng. Nàng nên sớm suy nghĩ rõ ràng, xác nhận mục tiêu, mau chóng lấy được điểm tích lũy bên phía tuyến tình cảm, để Giản Hành Chi nhanh chóng lấy lại sức mạnh giúp một tay.
“Ta hỏi nó, nó không nói chuyện với ta. Ta nghĩ chắc nó chập mạch rồi.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại một môn tâm pháp Tịch Sơn.
Môn tâm pháp này vốn dĩ dùng để rèn luyện tâm tính, giúp người ta thấy được tạp niệm bản thân trong tâm cảnh. Ví dụ như…
【Vở kịch nhỏ】
Người mình thích.
Trước đây, môn tâm pháp này chẳng có tác dụng gì với nàng, lòng nàng vẫn luôn trống rỗng, đúng lúc hôm nay có thể thử xem.
Tạ Cô Đường hiểu ý nàng muốn hỏi gì, lập tức cắt lời. Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội lắc đầu: “Không phải, chúng ta sẽ không làm chuyện xấu.”
Tần Uyển Uyển nói là làm ngay. Nàng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành tâm pháp.
Nàng nhắm mắt lại, bước vào thức hải của mình. Sau khi kích hoạt vận hành tâm pháp, nàng nhìn thấy xung quanh đều là sương trắng mờ mịt giống hệt trước kia, trống rỗng tựa như chẳng có gì.
Nàng tập trung suy nghĩ về “người mình thích”, bắt dầu tìm khắp nơi trong sương mù. Không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc nàng thấy được một cái bóng lờ mờ.
Tạ Cô Đường ít khi cười, con người y trước nay lạnh nhạt, đột nhiên cười như vậy lại vô cùng chân thành.
Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái bóng kia, nàng ngạc nhiên mừng rỡ, vội vã chạy tới.
May mà Giản Hành Chi không hỏi, nếu không nó cũng chẳng biết phải giải thích với Giản Hành Chi rốt cuộc tại sao cộng 100 điểm tích lũy này cho y.
Bóng dáng đó đứng giữa biển sương, không thấy rõ ràng, chỉ loáng thoáng thấy được một bóng lưng, nhưng cũng có thể không phải bóng lưng. Thân hình người nọ mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm, tay áo đón gió tung bay.
Tần Uyển Uyển chạy nhanh về phía bóng dáng kia. Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, nàng cố sức đuổi theo. Mắt thấy sắp tới gần, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng quát khẽ: “Bắc Thành.”
Tần Uyển Uyển mở bừng mắt, thấy Giản Hành Chi cau mày: “Con làm gì vậy? Vận hành tâm pháp gì đấy? Thức hải dao động đến mức này mà còn không cảm giác được.”
“À.” Tần Uyển Uyển còn chưa thoát khỏi cái bóng ở trong thức hải, nàng cố gắng nhớ lại chi tiết, ngơ ngác trấn an Giản Hành Chi: “Ta không sao.”
“Không sao thì tốt.” Giản Hành Chi gật đầu, sau đó lại hào hứng nói: “Ta nói cho con biết một chuyện tốt.”
“À.” Tần Uyển Uyển nhớ ra, hơi ngượng ngùng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ.”
“Sao?” Tần Uyển Uyển tò mò.
Giản Hành Chi lén lén lút lút: “Lúc nãy, hệ thống bị điên, đột nhiên cho ta 100 điểm tích lũy.”
Nàng nhắm mắt lại, bước vào thức hải của mình. Sau khi kích hoạt vận hành tâm pháp, nàng nhìn thấy xung quanh đều là sương trắng mờ mịt giống hệt trước kia, trống rỗng tựa như chẳng có gì.
Động tác Giản Hành Chi cầm chén khựng lại, y buồn bực đáp: “Ừ, có điều quan trọng nhất là con thích, tìm một người mình thích quan trọng hơn tất cả.”
“Có chuyện tốt thế à?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi gật đầu.
“Ta hỏi nó, nó không nói chuyện với ta. Ta nghĩ chắc nó chập mạch rồi.”
Tần Uyển Uyển chạy nhanh về phía bóng dáng kia. Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, nàng cố sức đuổi theo. Mắt thấy sắp tới gần, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng quát khẽ: “Bắc Thành.”
Giản Hành Chi nghiêm túc phỏng đoán, Tần Uyển Uyển vội nói: “Vậy người đừng nói nữa, lỡ như hệ thống này đột nhiên online, lấy lại điểm tích lũy thì sao?”
Giản Hành Chi bị phỏng đoán của Tần Uyển Uyển dọa, gật đầu không đề cập chuyện này nữa: “Thôi thôi, chúng ta mau chóng đến Hoang Thành, e rằng tên Vô Danh này là sao chổi, không tiện giữ lại trên đường.”
“Cao thế?”
Tần Uyển Uyển đáp lời. Giản Hành Chi vội vàng lau mặt súc miệng cho nàng. Lấy được điểm tích lũy cơ bản thường ngày xong, y liền dẫn Tần Uyển Uyển ra ngoài.
Thấy Giản Hành Chi hoàn toàn không nhắc tới 100 điểm tích lũy kia, rốt cuộc 666 thở phào nhẹ nhõm.
Giản Hành Chi: “Có.”
Giản Hành Chi: “Thì ra làm nhiệm vụ còn được trả tiền thuốc men? Đãi ngộ phúc lợi hệ thống các người tốt thật.”
May mà Giản Hành Chi không hỏi, nếu không nó cũng chẳng biết phải giải thích với Giản Hành Chi rốt cuộc tại sao cộng 100 điểm tích lũy này cho y.
***
】
Tạ Cô Đường ít khi cười, con người y trước nay lạnh nhạt, đột nhiên cười như vậy lại vô cùng chân thành.Giản Hành Chi bị phỏng đoán của Tần Uyển Uyển dọa, gật đầu không đề cập chuyện này nữa: “Thôi thôi, chúng ta mau chóng đến Hoang Thành, e rằng tên Vô Danh này là sao chổi, không tiện giữ lại trên đường.”“Muội giúp rồi.”【666: “Gần đây có tức ngực, khó thở, nóng nảy không?”Giản Hành Chi nghiêm túc phỏng đoán, Tần Uyển Uyển vội nói: “Vậy người đừng nói nữa, lỡ như hệ thống này đột nhiên online, lấy lại điểm tích lũy thì sao?”Vở kịch nhỏ666: “Tiền thuốc men, khám đại phu đi.”】
Giản Hành Chi: “Rốt cuộc 100 điểm tích lũy này là sao?”
666: “Quà tặng vận mệnh luôn được niêm yết công khai.”
Tần Uyển Uyển bỗng hơi dè dặt, không dám nhìn Tạ Cô Đường, lắp bắp: “Ta… không phải ta nói cái này. Tối nay làm nhiều như vậy, huynh không hỏi chúng ta đang làm…”
Giản Hành Chi: “Nói tiếng người.”
666: “Gần đây có tức ngực, khó thở, nóng nảy không?”
Giản Hành Chi: “Có.”
666: “Tiền thuốc men, khám đại phu đi.”
Giản Hành Chi: “Thì ra làm nhiệm vụ còn được trả tiền thuốc men? Đãi ngộ phúc lợi hệ thống các người tốt thật.”
666: “Ngài… ngài vui là được.”
Vậy mà lại có thể đó, thế mới hay chứ.
Đúng đó, sử dụng thần thức quài không tốt, sư phụ lo tu luyện là tốt nhất
Tạ đại ca tốt quá, thôi anh về chung nhà với em cũng được nè
Tìm Giản Hành Chi anh được không?
Cầm kiếm chắc là anh mình nhỉ?
Hình như là anh thật kìa hehe
ủa sao có 100đ vậy ta, khum hiểu
Tạ đại ca sẽ là của t :)))))