Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 48

Chương 48

Hệ thống điên rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Sau khi nghe thấy gia cảnh hắn không tệ mà còn quyết đoán muốn mỗi người mỗi ngả với hắn, thiện cảm của Quân Thù đối với Tần Uyển Uyển không khỏi tăng lên gấp bội.

“Cô nương không cần khách sáo như vậy.” Quân Thù mỉm cười, nụ cười này đặt ở quá khứ thì phong độ ngời ngời, còn hiện giờ lại hết sức hiền từ. Hắn dịu dàng nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nương cứu ta, đây là ơn nặng như núi. Vô Danh không phải loại người vong ân phụ nghĩa, cảm tạ là cần thiết.”

Vy k thù ca ônglà ai?”

GinèHành Chi nhìnîmt Quân Thùdính lên ngưiTn Uyn Uyn,nhanh nhn diɪtng đá ngivào gia hai³ngưi, ngăn cáchîánh mt QuânThù, chng cmènhìn hn: “Vibng hu này,ɩta quan sátgân mch toànthân ông, hnólà đã tngcó tu vi.Dáng v bngoài hôm nay,íe là bngưi ta cưngchế hút tuóvi mà ra?”į

Quân Thù ngheĩnói thế, viĭvàng ph nhn:¹Không phi, tĪta tu luyníxy ra chuyn,bt đc dĩđành t hyïtoàn b tuvi.”

Nếu nhưGin Hành Chicó th nhnra hn tngicó tu vi,ĩkhông khó phngĺđoán ra bdày tu vica hn. Nếuiđ nhóm GinHành Chi biếtèk thù caĨhn là kĐ Kiếp, erng s khôngògi hn.

Quân ThùÍsuy tính trongIđu, kh ho:“Do đang trongɨquá trình tuìluyn nên taĩmi b bnđo chích thacơ. Nếu không,òda vào đámɪtp nham chưaɪti Kim Đankia, há cóth tn thươngta?”

Vy à.”ĮGin Hành Chigt đu: “Thếđo hu, ôngthuc môn pháiưnào?”

“Ta làđích t caimt phú thươngÏ Nhc Thành.”Quân Thù bGin Hành Chivn hi, btĩđu thêu dt:“Nếu như tin,fchi bng chư}v cho taÎmt con chimtruyn âm, báotin giúp ta.,Ch ngưi nhàti đón, talp tc điìngay, s khônglàm phin chưv. Hơn na,ɩmc dù giađình ti hch là thươngnhân, nhưng tin²tài không thiếu…ă

Đng nói nhmna.” Thúy Lcgiơ tay némĪmt con chimítruyn âm choQuân Thù: “Bođngưi nhà ôngnhanh ti đónóông cút đi.”

Quân Thù nhnra ging điu²mt kiên nhnca Thúy Lc,íhn nhn nhn,nhn ly chimitruyn âm, hànhl ging nhưngưi bình thưng:Đa t nİquân.”

V đohu này bÎthương nng, haylà ngh smìđi.”

T CôòĐưng nhn raThúy Lc cóý kiến viQuân Thù, bènìlên tiếng xoadu. Thúy Lcĩh mt tiếng,Tn Uyn Uynïnháy mt vièNam Phong. NamơPhong bèn buôngb cánh gà,ĩvi đng dy:Lão gia gia,ta dn ôngđi.”

Lão giagia!

Va nghe thyàt này, QuânThù cm thyõsôi máu, khôngkhi tăng thêmòoán hn đivi Thm Tri[Minh đã hútlinh khí ca¸mình.

Hn kim chếcm xúc, theoíNam Phong vàolu bt bêncnh.

Đi Quân Thùòđi ri, miĺngưi thy hết[chuyn đ hóng,¸bèn gii tánĬtr v lubt tng ngưingh ngơi.

Tn UynUyn va miilê thân thêmt mi bưcĪv lu caìmình, ng xunggiưng, cht cm[giác có ngưingi xếp bngbên cnh. Nànghong ht coért sang mtbên, lúc nàyèmi thy rõíngưi ngi là)Gin Hành Chi.

“Sưļph?”

Tn UyníUyn mù m:ï“Ngưi ngi đâyìlàm gì?”

“TiÎmưu tính điĩs vi con.”ĩ

Gin Hành Chiïnói mt cáchnghiêm túc. TnUyn Uyn bĩhai chđis làm chnăkinh, lp tcìngi thng lưng:í“Mi sư phЇnói.”

“Ngưi tinay… Gin HànhChi cân nhc:Đi ông takhôi phc tuávi, phng chngdáng v

Khôngcn đâu.”

TnUyn Uyn lpêtc giơ taylên, ngng liưGin Hành Chi:ɩTrong lòng ta,ông ta đãđnh hình ri.”ĩ

Ln đu tiênɪgp mt đãlà ông ctrăm tui, TnUyn Uyn cmthy bn thânĩtht s khólòng yêu ningưi đàn ôngЇnày.

Không có chútĭcơ hi nàoăsao?” Gin HànhChi còn munvt vát chútgì, Tn UynàUyn nhanh nhnlc đu.

Nàng suynghĩ: “Không chch ta khôngícó cơ hi,lùi mt bưcmà nói, dùcho ch taĭkhông có vnãđ, e rngưch ca ôngta cũng khôngcó cơ hi.”

“Nói vy làsao?”

“Ngưi nghĩxem, hôm nayk thù munánghin xương thànhìtro trong mingông ta làai?”

Tn UynïUyn nhc nh,Gin Hành Chisc nh. TnìUyn Uyn lyví d choy: “Ta sosánh th choôngưi thy. Bâyégi, quan hígia chúng tavà Vô Danhging như… ngưilà Gin HànhľChi, ta làTch Sơn nquân, chúng tađu chnày.”

Nghe nói[thế, Gin Hành(Chi trn mt,ïcm giác nght¹th xc vàomt. Tn UynàUyn nghiêm túcnói: “Ví dnhư chúng tacùng không biếtthân phn nhau, bên nhauÍmt thi gian.ЇNgưi cm thyɩTch Sơn n:quân có thyêu ngưi, ngưiÏcó th yêuTch Sơn nĺquân sao?”

“Tuytđi không th!”

Đúng vy.” TnUyn Uyn gtõđu: “Có thïlàm bng huđã là khoanìdung đ lưng,²còn mun yêunhau, nói d³vy sao?”

Kiuɩso sánh nàyÏkhiến Gin Hành¸Chi hiu tritđ, y gtđu: “Con nóièrt đúng, xemra chúng ta,phi vt btuyến tình cmInày. Vy chúngta h tngông ta trĩv, tt xuógì cũng 500đđim tích lũyđy.”

Ch đànhquan sát trưc,úcó điu sưph Tn UynUyn nh ti:ЇÔng ta thts t hytu vi sao?”

“Nói ba.” GinHành Chi cưiĬnho: “Có ngưihy thành nhưìvy à? Miõnghe ln đu.”

“Tu vi trưckia ca ôngta là gì?”Ĭ

“Nguyên Anh.”

Vyļloi ngưi nàoĩmi có thıhút sch tuïvi Nguyên Anhânhư thế?”

TnUyn Uyn nhíumày, Gin HànhChi suy nghĩ:“Hai trưng hp,trưng hp mtìlà đi phương:tha dp ôngýta không đáphòng, loi ngưinày thì btíc ai cũngïcó th. Trưngăhp khác làìtu vi kơđó quá cao,dưi tình hungįmt Nguyên Anhra sc phnkháng nhưng vncó th hútìly tu vi,Ĭít nht phiHóa Thn trlên.”

Vy htng ông ta…ă

Tn Uyn Uynjchn ch, khôngïkhi hơi lolng. Nhưng nghĩīđến hin tikhông ch đơngin là làmnhim v, thếôgii này cóéliên quan mtthiết đến chaưm nàng, nhimv ca nhngýh thng nàyĩging như mtdng ch dn,nàng lin khôngdám t chi.

GinĭHành Chi thy]nàng lo lng,ýv vai nàng:ăĐng lo, ĐKiếp mà ti,sư ph cũngđánh đưc.”

“Sưph.” Tn UynUyn cưi kh:,Đng s dngthn thc na,ílo tu luynàcho tt đi.”ï

“Con khinh thưngta?”

Gin HànhĪChi l vmt chn kinh:“Ta cho conbiết, trưc đâyta Tiênìgii…

Li cònúchưa dt, bênngoài đã vanglên tiếng bưcchân. Gin HànhàChi bt giácngm ming, nmЇxung ngng hô,hp, không biếtlà đang trnùcái gì.

“Uyn Uyn.”

Tiếng T CôĐưng truyn tĬngoài vào, TnıUyn Uyn vàGin Hành Chinhìn nhau. GinõHành Chi htĩcm ra phíangoài, Tn UynĬUyn nhanh chóngĩđng dy rakhi lu: “Tɪđi ca?”

Hiîxong, nàng nhìnthy T CôíĐưng đng ùca, cm mthp thc ăn.

“Tiɩnay mui vn¸chưa ăn gì,íc mãi bnjrn… T CôĐưng nói, đưaĮhp thc ănïcho nàng: “Taĩnưng ít thhoang, còn cóıcháo na, muiľăn mt chútĨri ng tiếp.”:

Tn Uyn Uynkhông nghĩ TfCô Đưng sđưa đ ăncho mình. Nàngfsng s chclát ri mihoàn hn, lungÏcung nhn lycháo T CôįĐưng đưa, cmơn: “T đica có lòngìri, đa t.”ĭ

Trưc nay, muiïthích ăn mymón này, giĩli cho muilà điu nênlàm, ta cũngcho Nam Phongíri.”

Vy sưíph

Lúc nãyíta đến chÎtin bi… TCô Đưng caumày: “Ngài không trong lu,có l điluyn công ri.”

.” Tn Uyn:Uyn gt đu:“Huynh mc kângưi, mau nghngơi đi, ngưiļkhông thích ănmy th nàyđâu.”

Vy à.”Ï

T Cô ĐưngĮmm cưi: “Thếta đi nghtrưc đây.”

Nóixong, T CôĐưng chng hiõgì, lp tccáo t. TnUyn Uyn nhìnÏy ri đi,li cúi đuinhìn hp thcíăn, không kimđưc gi: “Tìđi ca.”

TCô Đưng ngheâvy dng bưc,ưquay đu nhìnnàng: “Chuyn gì?”

“Huynh Tn UynUyn do d:“Huynh không munihi gì sao?”

“Hm?”

T CôĐưng nghe hithế, ly làmļkhó hiu. Yngm nghĩ, mmcưi, nghiêm túckhen: “Ti nay,[mui múa đplm.”

Tạ Cô Đường ít khi cười, con người y trước nay lạnh nhạt, đột nhiên cười như vậy lại vô cùng chân thành.

666: “Gần đây có tức ngực, khó thở, nóng nảy không?”

Vở kịch nhỏ

Giản Hành Chi lén lén lút lút: “Lúc nãy, hệ thống bị điên, đột nhiên cho ta 100 điểm tích lũy.”

Tần Uyển Uyển bỗng hơi dè dặt, không dám nhìn Tạ Cô Đường, lắp bắp: “Ta… không phải ta nói cái này. Tối nay làm nhiều như vậy, huynh không hỏi chúng ta đang làm…”

Giản Hành Chi: “Nói tiếng người.”

Tạ Cô Đường đáp, Tần Uyển Uyển khó hiểu. Tạ Cô Đường nghiêm túc nhìn nàng: “Trong Mật cảnh, cô nương không màng nguy hiểm trợ giúp một tay, Cô Đường cảm kích trong lòng.”

“Làm chuyện xấu sao?”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại một môn tâm pháp Tịch Sơn.

Tạ Cô Đường hiểu ý nàng muốn hỏi gì, lập tức cắt lời. Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội lắc đầu: “Không phải, chúng ta sẽ không làm chuyện xấu.”

***

Tần Uyển Uyển hoàn hồn gật đầu, cầm hộp cơm trở vào lều. Giản Hành Chi nhanh chóng gọi nàng: “Mau mở hộp ra, chúng ta chia, ta cũng muốn ăn.”

Dứt lời, Giản Hành Chi tự cầm hộp thức ăn mở ra, bắt đầu chia đồ ăn với Tần Uyển Uyển.

“Vậy vì sao ta phải hỏi?”

Thấy Giản Hành Chi hoàn toàn không nhắc tới 100 điểm tích lũy kia, rốt cuộc 666 thở phào nhẹ nhõm.

Nói xong, Giản Hành Chi buông chén: “Thôi, lều của con nhỏ quá, bức bí chết đi được. Ta ra ngoài tĩnh tọa.”

Tạ Cô Đường hỏi ngược lại, ánh mắt y ôn hòa nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta bằng lòng xuống núi hộ tống hai vị tức là tin vào nhân phẩm hai vị. Nếu đã là bằng hữu, muội không tiện nhiều lời, ta cũng sẽ không hỏi. Nếu cần, ta giúp đỡ là xong.”

Dứt lời, Tạ Cô Đường thi lễ cáo từ. Tần Uyển Uyển đứng ở cửa nhìn y đi xa, cho đến khi Giản Hành Chi vén rèm ló đầu ra gọi: “Còn nhìn? Không ăn cơm à?”

“Nhưng ta…” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời của Tạ Cô Đường, lòng có chút áy náy: “Ta không giúp được huynh cái gì, hình như vẫn luôn khiến huynh giúp đỡ…”

“Muội giúp rồi.”

Tần Uyển Uyển bị khen mà tủm tỉm cười. Giản Hành Chi cúi đầu cầm chén, múc nửa chén cháo, thúc giục Tần Uyển Uyển: “Con đấy, mau chóng xác định một người mình thích, xem ai có thể phát triển. Ta thấy Tạ Cô Đường không tệ, nhân phẩm đoan chính, còn là kiếm tu. Kiếm tu chúng ta, những cái khác chưa chắc có, nhưng chắc chắn đủ mạnh. Kiếm ý của y thuần khiết, tương lai có thể phi thăng.”

Tạ Cô Đường đáp, Tần Uyển Uyển khó hiểu. Tạ Cô Đường nghiêm túc nhìn nàng: “Trong Mật cảnh, cô nương không màng nguy hiểm trợ giúp một tay, Cô Đường cảm kích trong lòng.”

“À.” Tần Uyển Uyển nhớ ra, hơi ngượng ngùng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ.”

Giản Hành Chi nghiêm túc phỏng đoán, Tần Uyển Uyển vội nói: “Vậy người đừng nói nữa, lỡ như hệ thống này đột nhiên online, lấy lại điểm tích lũy thì sao?”

Môn tâm pháp này vốn dĩ dùng để rèn luyện tâm tính, giúp người ta  thấy được tạp niệm bản thân trong tâm cảnh. Ví dụ như…

“Ta tu Vấn Tâm Kiếm.” Gương mặt Tạ Cô Đường hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Trước nay chẳng có bằng hữu gì, lần đầu tiên kết bạn với người khác, nếu có gì đắc tội…”

Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái bóng kia, nàng ngạc nhiên mừng rỡ, vội vã chạy tới.

“Nhưng ta…” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời của Tạ Cô Đường, lòng có chút áy náy: “Ta không giúp được huynh cái gì, hình như vẫn luôn khiến huynh giúp đỡ…”

“Không đắc tội…” Tần Uyển Uyển khoát tay: “Tạ đạo quân rất tốt, vô cùng tốt.”

Tần Uyển Uyển nói là làm ngay. Nàng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành tâm pháp.

“Sao?” Tần Uyển Uyển tò mò.

Tạ Cô Đường sững người. Một lát sau, y bật cười, quay đầu nhìn ánh trăng: “Trời đã khuya, đồ nên ăn khi còn nóng, ta đi nghỉ trước đây.”

“Không đắc tội…” Tần Uyển Uyển khoát tay: “Tạ đạo quân rất tốt, vô cùng tốt.”

Dứt lời, Tạ Cô Đường thi lễ cáo từ. Tần Uyển Uyển đứng ở cửa nhìn y đi xa, cho đến khi Giản Hành Chi vén rèm ló đầu ra gọi: “Còn nhìn? Không ăn cơm à?”

Có Giản Hành Chi gác đêm, Tần Uyển Uyển vô cùng an tâm. Nàng ngồi xếp chân trong lều ngẫm nghĩ, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng. Nàng nên sớm suy nghĩ rõ ràng, xác nhận mục tiêu, mau chóng lấy được điểm tích lũy bên phía tuyến tình cảm, để Giản Hành Chi nhanh chóng lấy lại sức mạnh giúp một tay.

Tần Uyển Uyển mở bừng mắt, thấy Giản Hành Chi cau mày: “Con làm gì vậy? Vận hành tâm pháp gì đấy? Thức hải dao động đến mức này mà còn không cảm giác được.”

Tần Uyển Uyển hoàn hồn gật đầu, cầm hộp cơm trở vào lều. Giản Hành Chi nhanh chóng gọi nàng: “Mau mở hộp ra, chúng ta chia, ta cũng muốn ăn.”

“Vậy vì sao ta phải hỏi?”

Dứt lời, Giản Hành Chi tự cầm hộp thức ăn mở ra, bắt đầu chia đồ ăn với Tần Uyển Uyển.

“Muội giúp rồi.”

Y vừa ăn vừa giống như vô ý nói: “À, quên nói với con, hôm nay con nhảy múa, độ thiện cảm của Tạ Cô Đường cộng thêm một điểm, ta cộng thêm mười điểm tích lũy.”

“Thật… thật à?”

666: “Tiền thuốc men, khám đại phu đi.”

Bóng dáng đó đứng giữa biển sương, không thấy rõ ràng, chỉ loáng thoáng thấy được một bóng lưng, nhưng cũng có thể không phải bóng lưng. Thân hình người nọ mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm, tay áo đón gió tung bay.

Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn nàng: “Phải có lòng tin với bản thân một chút, hôm nay tên Vô Danh ấy nhìn con, độ thiện cảm tăng liền lên bốn mươi.”

Giản Hành Chi bị phỏng đoán của Tần Uyển Uyển dọa, gật đầu không đề cập chuyện này nữa: “Thôi thôi, chúng ta mau chóng đến Hoang Thành, e rằng tên Vô Danh này là sao chổi, không tiện giữ lại trên đường.”

“Cao thế?”

“Ta tu Vấn Tâm Kiếm.” Gương mặt Tạ Cô Đường hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Trước nay chẳng có bằng hữu gì, lần đầu tiên kết bạn với người khác, nếu có gì đắc tội…”

Người mình thích.

Tần Uyển Uyển hết hồn, Giản Hành Chi gặm chân thỏ, gật đầu: “Gương mặt này của con rất đẹp, tính tình cũng tốt, mọi người đều thích con.”

Trước đây, môn tâm pháp này chẳng có tác dụng gì với nàng, lòng nàng vẫn luôn trống rỗng, đúng lúc hôm nay có thể thử xem.

Tạ Cô Đường sững người. Một lát sau, y bật cười, quay đầu nhìn ánh trăng: “Trời đã khuya, đồ nên ăn khi còn nóng, ta đi nghỉ trước đây.”

Tần Uyển Uyển bị khen mà tủm tỉm cười. Giản Hành Chi cúi đầu cầm chén, múc nửa chén cháo, thúc giục Tần Uyển Uyển: “Con đấy, mau chóng xác định một người mình thích, xem ai có thể phát triển. Ta thấy Tạ Cô Đường không tệ, nhân phẩm đoan chính, còn là kiếm tu. Kiếm tu chúng ta, những cái khác chưa chắc có, nhưng chắc chắn đủ mạnh. Kiếm ý của y thuần khiết, tương lai có thể phi thăng.”

“Có chuyện tốt thế à?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi gật đầu.

Giản Hành Chi: “Rốt cuộc 100 điểm tích lũy này là sao?”

“Ồ.” Tần Uyển Uyển gật đầu, dè dặt hỏi: “Sư phụ, người cảm thấy Tạ Cô Đường không tệ à?”

Động tác Giản Hành Chi cầm chén khựng lại, y buồn bực đáp: “Ừ, có điều quan trọng nhất là con thích, tìm một người mình thích quan trọng hơn tất cả.”

Nói xong, Giản Hành Chi buông chén: “Thôi, lều của con nhỏ quá, bức bí chết đi được. Ta ra ngoài tĩnh tọa.”

Tần Uyển Uyển hết hồn, Giản Hành Chi gặm chân thỏ, gật đầu: “Gương mặt này của con rất đẹp, tính tình cũng tốt, mọi người đều thích con.”

Nói xong, Giản Hành Chi biến ra ngoài lều trại, nhưng y không đi mà ngồi ở cửa lều Tần Uyển Uyển, canh giữ giống như một pho tượng Môn thần.

“Thật… thật à?”

Có Giản Hành Chi gác đêm, Tần Uyển Uyển vô cùng an tâm. Nàng ngồi xếp chân trong lều ngẫm nghĩ, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng. Nàng nên sớm suy nghĩ rõ ràng, xác nhận mục tiêu, mau chóng lấy được điểm tích lũy bên phía tuyến tình cảm, để Giản Hành Chi nhanh chóng lấy lại sức mạnh giúp một tay.

“Ta hỏi nó, nó không nói chuyện với ta. Ta nghĩ chắc nó chập mạch rồi.”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ lại một môn tâm pháp Tịch Sơn.

Môn tâm pháp này vốn dĩ dùng để rèn luyện tâm tính, giúp người ta  thấy được tạp niệm bản thân trong tâm cảnh. Ví dụ như…

【Vở kịch nhỏ】

Người mình thích.

Trước đây, môn tâm pháp này chẳng có tác dụng gì với nàng, lòng nàng vẫn luôn trống rỗng, đúng lúc hôm nay có thể thử xem.

Tạ Cô Đường hiểu ý nàng muốn hỏi gì, lập tức cắt lời. Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội lắc đầu: “Không phải, chúng ta sẽ không làm chuyện xấu.”

Tần Uyển Uyển nói là làm ngay. Nàng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành tâm pháp.

Nàng nhắm mắt lại, bước vào thức hải của mình. Sau khi kích hoạt vận hành tâm pháp, nàng nhìn thấy xung quanh đều là sương trắng mờ mịt giống hệt trước kia, trống rỗng tựa như chẳng có gì.

Nàng tập trung suy nghĩ về “người mình thích”, bắt dầu tìm khắp nơi trong sương mù. Không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc nàng thấy được một cái bóng lờ mờ.

Tạ Cô Đường ít khi cười, con người y trước nay lạnh nhạt, đột nhiên cười như vậy lại vô cùng chân thành.

Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái bóng kia, nàng ngạc nhiên mừng rỡ, vội vã chạy tới.

May mà Giản Hành Chi không hỏi, nếu không nó cũng chẳng biết phải giải thích với Giản Hành Chi rốt cuộc tại sao cộng 100 điểm tích lũy này cho y.

Bóng dáng đó đứng giữa biển sương, không thấy rõ ràng, chỉ loáng thoáng thấy được một bóng lưng, nhưng cũng có thể không phải bóng lưng. Thân hình người nọ mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm, tay áo đón gió tung bay.

Tần Uyển Uyển chạy nhanh về phía bóng dáng kia. Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, nàng cố sức đuổi theo. Mắt thấy sắp tới gần, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng quát khẽ: “Bắc Thành.”

Tần Uyển Uyển mở bừng mắt, thấy Giản Hành Chi cau mày: “Con làm gì vậy? Vận hành tâm pháp gì đấy? Thức hải dao động đến mức này mà còn không cảm giác được.”

“À.” Tần Uyển Uyển còn chưa thoát khỏi cái bóng ở trong thức hải, nàng cố gắng nhớ lại chi tiết, ngơ ngác trấn an Giản Hành Chi: “Ta không sao.”

“Không sao thì tốt.” Giản Hành Chi gật đầu, sau đó lại hào hứng nói: “Ta nói cho con biết một chuyện tốt.”

“À.” Tần Uyển Uyển nhớ ra, hơi ngượng ngùng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ.”

“Sao?” Tần Uyển Uyển tò mò.

Giản Hành Chi lén lén lút lút: “Lúc nãy, hệ thống bị điên, đột nhiên cho ta 100 điểm tích lũy.”

Nàng nhắm mắt lại, bước vào thức hải của mình. Sau khi kích hoạt vận hành tâm pháp, nàng nhìn thấy xung quanh đều là sương trắng mờ mịt giống hệt trước kia, trống rỗng tựa như chẳng có gì.

Động tác Giản Hành Chi cầm chén khựng lại, y buồn bực đáp: “Ừ, có điều quan trọng nhất là con thích, tìm một người mình thích quan trọng hơn tất cả.”

“Có chuyện tốt thế à?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi gật đầu.

“Ta hỏi nó, nó không nói chuyện với ta. Ta nghĩ chắc nó chập mạch rồi.”

Tần Uyển Uyển chạy nhanh về phía bóng dáng kia. Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, nàng cố sức đuổi theo. Mắt thấy sắp tới gần, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng quát khẽ: “Bắc Thành.”

Giản Hành Chi nghiêm túc phỏng đoán, Tần Uyển Uyển vội nói: “Vậy người đừng nói nữa, lỡ như hệ thống này đột nhiên online, lấy lại điểm tích lũy thì sao?”

Giản Hành Chi bị phỏng đoán của Tần Uyển Uyển dọa, gật đầu không đề cập chuyện này nữa: “Thôi thôi, chúng ta mau chóng đến Hoang Thành, e rằng tên Vô Danh này là sao chổi, không tiện giữ lại trên đường.”

“Cao thế?”

Tần Uyển Uyển đáp lời. Giản Hành Chi vội vàng lau mặt súc miệng cho nàng. Lấy được điểm tích lũy cơ bản thường ngày xong, y liền dẫn Tần Uyển Uyển ra ngoài.

Thấy Giản Hành Chi hoàn toàn không nhắc tới 100 điểm tích lũy kia, rốt cuộc 666 thở phào nhẹ nhõm.

Giản Hành Chi: “Có.”

Giản Hành Chi: “Thì ra làm nhiệm vụ còn được trả tiền thuốc men? Đãi ngộ phúc lợi hệ thống các người tốt thật.”

May mà Giản Hành Chi không hỏi, nếu không nó cũng chẳng biết phải giải thích với Giản Hành Chi rốt cuộc tại sao cộng 100 điểm tích lũy này cho y.

***

Tạ Cô Đường ít khi cười, con người y trước nay lạnh nhạt, đột nhiên cười như vậy lại vô cùng chân thành.Giản Hành Chi bị phỏng đoán của Tần Uyển Uyển dọa, gật đầu không đề cập chuyện này nữa: “Thôi thôi, chúng ta mau chóng đến Hoang Thành, e rằng tên Vô Danh này là sao chổi, không tiện giữ lại trên đường.”“Muội giúp rồi.”666: “Gần đây có tức ngực, khó thở, nóng nảy không?”Giản Hành Chi nghiêm túc phỏng đoán, Tần Uyển Uyển vội nói: “Vậy người đừng nói nữa, lỡ như hệ thống này đột nhiên online, lấy lại điểm tích lũy thì sao?”Vở kịch nhỏ666: “Tiền thuốc men, khám đại phu đi.”

Giản Hành Chi: “Rốt cuộc 100 điểm tích lũy này là sao?”

666: “Quà tặng vận mệnh luôn được niêm yết công khai.”

Tần Uyển Uyển bỗng hơi dè dặt, không dám nhìn Tạ Cô Đường, lắp bắp: “Ta… không phải ta nói cái này. Tối nay làm nhiều như vậy, huynh không hỏi chúng ta đang làm…”

Giản Hành Chi: “Nói tiếng người.”

666: “Gần đây có tức ngực, khó thở, nóng nảy không?”

Giản Hành Chi: “Có.”

666: “Tiền thuốc men, khám đại phu đi.”

Giản Hành Chi: “Thì ra làm nhiệm vụ còn được trả tiền thuốc men? Đãi ngộ phúc lợi hệ thống các người tốt thật.”

666: “Ngài… ngài vui là được.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vậy mà lại có thể đó, thế mới hay chứ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng đó, sử dụng thần thức quài không tốt, sư phụ lo tu luyện là tốt nhất

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tạ đại ca tốt quá, thôi anh về chung nhà với em cũng được nè

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tìm Giản Hành Chi anh được không?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cầm kiếm chắc là anh mình nhỉ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hình như là anh thật kìa hehe

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

ủa sao có 100đ vậy ta, khum hiểu

Linh
Linh
4 Tháng Cách đây

Tạ đại ca sẽ là của t :)))))

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!