Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 49 (1)

Chương 49 (1)

Ta có người mình thích rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Sau khi ra khỏi lều, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhau lên xe ngựa, nhìn thấy Quân Thù đã ngồi sẵn bên trong. Sắc mặc hắn trông không tốt lắm, dường như vô cùng suy yếu. Hắn gượng cười với Tần Uyển Uyển, rồi lại cười với Giản Hành Chi: “Hai vị, chào buổi sáng.”

Giản Hành Chi gật đầu, lại chen giữa Quân Thù và Tần Uyển Uyển, hỏi: “Gửi tin cho người trong nhà ông chưa?”

“Đã gửi rồi.” Quân Thù gật đầu: “Có điều chim truyền âm không thể bằng tu sĩ, e là đi từ nơi này đến Nhạc Thành phải mất mười mấy ngày. Chờ phụ thân ta tới đây…”

“Gi xong là đưc.” GiníHành Chi khôngmun nghe hn(nói my liìnhm nhí, gtĺđu ct ngangýli hn, tavào xe nganhm mt dưngthn.

Tn Uyn Uynngi mt bên,íquan sát v°mt Quân Thùchc lát, hơiĩlo lng hi::Vô Danh đohu, có phiông không kheĩkhông?”

Quân Thùưnghe vy cóchút cm kích.

Đêmqua hn đưcan toàn, cơth buông lng,¸tn thương ban,đu vn cchu đng lpÍtc phn công.ùDù sao đây,cũng là thânÍth phàm nhân,ídu cho cólinh dưc cam hn gnggưng kéo dàitính mng, thìcũng không chngni hàng lot,thương tích nngn mang li.Thế nhưng hinăti hn ănánh đu,īđêm qua rõràng Thúy Lc²đã thy hnphin, nếu yêuĩcu quá nhiu,ɨhn s bnhng ngưi nàyĩném xung, chonên không dámm ming. Hômnay nghe thyTn Uyn Uynhi han, đtïnhiên đưc quantâm, chng khácigì đưa thansưi m ngàytuyết rơi, Quân,Thù cm đngìkhôn nguôi.

Không sao…âQuân Thù mmÍcưi, có điuùva m ming,íc hng đãkhn đc.

Gin HànhChi m mt,Ïnhìn đu QuânìThù li cngũthêm 5 đimĮtích lũy, khôngkhi nhíu mày.

Ngưinày b gìvy, đ thincm tăng lungétung quá rijđy!

Không khe thìĪnm đi.” GinĨHành Chi săTn Uyn Uynva m ming,ĩngưi này lităng đ thinãcm, bèn chđng đng dynhưng ch choQuân Thù, cănìdn Tn UynİUyn: “Con đily ít thuccho ông ta,ĺđng đ na[đưng ngm mt.”

Tn Uyn Uyngt đu, đngídy đi raíngoài, đ liíQuân Thù vàíGin Hành Chimt to trngímt nh trongïxe nga. QuânThù không dámЇđi mt GinHành Chi, nóiЇcm t xongthì nm xung.

Xeinga không xóc)ny lm, hnînm nghiêng ngưi,đu óc mơɪmàng, li cm°thy hơi lnh.

Hxung đng bngơb chó khinh,hn chưa baoìgi nghĩ cóìmt ngày Quânìthiếu ch hnɪs tr thànhnhư vy.

Nhân sinhtht ý, linõhi tưng quákh đc ýca mình, nhìđến xưa kiaImình sinh bnhđưc ngưi khácchăm sóc thếnào.

Tht ra hnít khi bnh,Ĭđa phn làb thương. Nhưngíln nào bthương mà chngphi tin hôhu ng, dùíngu nhiên bthương ti Mtìcnh, cũng nhtìđnh s có¹Tn Vãn bên cnh. TnɨVãn luôn dínhly hn, trưcĪđây hn khôngìchu ni, chnghĩ nàng thèmmun thân phníThiếu ch caôhn. Mt nìcô nhi, nếuĩnhư không phiếda vào hônIưc, làm saoâcó th nhynhót bên cnhhn? Nhưng hômìnay túng qunéri, hn licm thy dùùthèm mun thânĬphn quyn thếcũng đưc, ítjnht còn cóũngưi bên.ìHin ti, TnļVãn không biếttung tích, srng ngay cıquyn thế cũngľkhông cn na…

QuânThù mơ mơįmàng màng, līm cm giácTn Uyn Uynbưc vào. Hnm mt, thyTn Uyn Uynơôm chăn bông,bưng chén thuc,toàn thân áoĭđ, loáng thoángâtrùng lp vingưi con gáiýtrong trí nhca hn.

“Tn Vãn…í

Hn kh thììthm. Tn UynUyn không ngheÏrõ hn đangÎnói gì, đpîchăn cho hn,ýdưng như loángĩthoáng nghe thyìhn đang giİnàng, bèn quayđu nhìn sangGin Hành Chi:Ông ta runíd vy, không}sao ch?”

“Ngưitu đo… GinïHành Chi thĩơ: “Chết thìĩchết thôi.”

TnİUyn Uyn: “…

“Mà này.” GinìHành Chi nhíumày, hơi btĭmãn: “Ta đi³x tt vilão già nàylàm gì?”

“Sưph.” Tn UynUyn bt lc,ũnàng đt chénthuc xung, ngi[bên cnh GinũHành Chi, nhìnQuân Thù vncòn run ry,k vào taiíy, thp gingnói: “Ngưi quênông ta tiïsao b vyɪri à?”

Làn hơi lúc nói chuyện của nàng nhẹ nhàng thổi vào tai Giản Hành Chi. Y cảm thấy ngưa ngứa, không khỏi giần giật lỗ tai, lại ngầm tăng thêm chút vui thích khó lý giải. Y muốn bảo nàng thổi thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy kỳ quặc.

Lời như thế không nói nhỏ, bộ sợ người bên cạnh không nghe à?

Cảm giác chưa bao giờ có này khiến y bất giác dịch mông sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Con nói thì nói, dựa gần ta như thế làm gì?”

Cảm giác chưa bao giờ có này khiến y bất giác dịch mông sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Con nói thì nói, dựa gần ta như thế làm gì?”

Quân Thù vô cùng cảm động trong lòng. Hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển lo lắng, gượng cười, sợ Tần Uyển Uyển quá lo lắng, trấn an nàng: “Tiên tử không cần lo lắng, ta không sao.”

Chắc không biết lúc nãy Giản Hành Chi đút thuốc cho ông đâu nhỉ?

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển nhắc nhở Giản Hành Chi chuyện đêm qua, dù sao người là do bọn họ hành hạ thành như vậy. Nhớ tới chuyện này, y lập tức không ý kiến chuyện Tần Uyển Uyển chăm sóc Quân Thù nữa.

Giản Hành Chi đang tĩnh tọa, thấy nàng ngồi trở về, không nể nang nói: “Tĩnh tọa tu luyện, tĩnh tâm minh thần.”

Lời như thế không nói nhỏ, bộ sợ người bên cạnh không nghe à?

“Cô nương…” Quân Thù vừa ho đã cảm thấy cổ họng toàn vị đắng. Biết bản thân vừa uống thuốc, hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển, lập tức hiểu ra.

“Hiểu rồi.”

Giản Hành Chi thấy vẻ mặt nàng như nhìn tên ngốc, cũng biết mình tự dưng lên cơn, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, ta chăm sóc ông ta, con chăm không tiện.”

Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân trên đệm bồ đoàn, nhắm mắt lại, tĩnh tọa chốc lát, bắt đầu nhớ tới bóng dáng trong thức hải đêm qua.

Tần Uyển Uyển nhắc nhở Giản Hành Chi chuyện đêm qua, dù sao người là do bọn họ hành hạ thành như vậy. Nhớ tới chuyện này, y lập tức không ý kiến chuyện Tần Uyển Uyển chăm sóc Quân Thù nữa.

Giản Hành Chi tiếp tục gật đầu: “Còn gì nữa?”

Hẳn là khi nãy vị tiên nữ này dốc lòng chăm sóc, đắp chăn, đút thuốc cho hắn.

Y đẩy Tần Uyển Uyển ra, chủ động cầm chén thuốc, bóp cằm Quân Thù đổ vào.

Nàng không kiềm được mà suy nghĩ, cả nửa ngày cũng không thể nhập định. Giản Hành Chi nghe thấy hơi thở nàng không đều, nhắm mắt lên tiếng: “Nghĩ gì đấy?”

“Bóng lưng?”

Tần Uyển Uyển vội cướp chén thuốc, ngăn y lại: “Bây giờ ông ta là người phàm, người làm như vậy không bệnh chết thì cũng sặc chết!”

Thấy hình như Quân Thù chẳng biết gì, Tần Uyển Uyển thở phào. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn cho Quân Thù, ân cần giống như chăm sóc một ông lão cô độc: “Ông nghỉ ngơi cho khoẻ, bị thương cần ngủ nhiều.”

Lời vừa dứt, Quân Thù lập tức ho khan, cố gắng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển cầm chén thuốc, quay đầu nhìn hắn. Sau tích tắc sững sờ, ánh mắt nàng chứa đầy lúng túng và lo lắng: “Vô Danh? Ông không sao chứ?”

Giản Hành Chi suy nghĩ: “Hơn nữa, xung quanh là sương mù, tìm thật lâu mới thấy một bóng lưng, xem ra con mới chớm yêu, có lẽ là có chút cảm giác, không chừng là có khả năng thích mà thôi.”

Lời vừa dứt, Quân Thù lập tức ho khan, cố gắng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển cầm chén thuốc, quay đầu nhìn hắn. Sau tích tắc sững sờ, ánh mắt nàng chứa đầy lúng túng và lo lắng: “Vô Danh? Ông không sao chứ?”

Chắc không biết lúc nãy Giản Hành Chi đút thuốc cho ông đâu nhỉ?

Giản Hành Chi thấy vẻ mặt nàng như nhìn tên ngốc, cũng biết mình tự dưng lên cơn, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, ta chăm sóc ông ta, con chăm không tiện.”

“Cô nương…” Quân Thù vừa ho đã cảm thấy cổ họng toàn vị đắng. Biết bản thân vừa uống thuốc, hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển, lập tức hiểu ra.

“Thì… một tâm pháp của mẫu thân ta dạy.” Tần Uyển Uyển hơi lo bại lộ thân phận, nhưng thấy trước nay Giản Hành Chi không nghĩ sâu xa, vẫn đánh bạo nói: “Tâm pháp này có thể nhìn rõ tạp niệm, nếu như trong lòng có người mình thích, thì có thể thấy được.”

Tần Uyển Uyển nhớ lại: “Ta không thấy rõ, lúc nghĩ tới ‘người mình thích’, xung quanh đều là sương mù. Ta tìm rất lâu mới tìm được một bóng lưng.”

Hẳn là khi nãy vị tiên nữ này dốc lòng chăm sóc, đắp chăn, đút thuốc cho hắn.

Lúc tất cả mọi người đều giậu đổ bìm leo, chỉ có người này dịu dàng lương thiện như thế!

Quân Thù vô cùng cảm động trong lòng. Hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển lo lắng, gượng cười, sợ Tần Uyển Uyển quá lo lắng, trấn an nàng: “Tiên tử không cần lo lắng, ta không sao.”

Làn hơi lúc nói chuyện của nàng nhẹ nhàng thổi vào tai Giản Hành Chi. Y cảm thấy ngưa ngứa, không khỏi giần giật lỗ tai, lại ngầm tăng thêm chút vui thích khó lý giải. Y muốn bảo nàng thổi thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy kỳ quặc.

Thấy hình như Quân Thù chẳng biết gì, Tần Uyển Uyển thở phào. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn cho Quân Thù, ân cần giống như chăm sóc một ông lão cô độc: “Ông nghỉ ngơi cho khoẻ, bị thương cần ngủ nhiều.”

Sau khi trấn an Quân Thù, bảo hắn ngủ xong, Tần Uyển Uyển thiết lập kết giới cách âm xung quanh Quân Thù, đảm bảo nàng và Giản Hành Chi nói chuyện không quấy rầy đến hắn, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

“Vâng.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nghiêm túc nói: “Trông bóng lưng thì y là đàn ông.”

Giản Hành Chi đang tĩnh tọa, thấy nàng ngồi trở về, không nể nang nói: “Tĩnh tọa tu luyện, tĩnh tâm minh thần.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy Giản Hành Chi nói rất có lý.

“Thì…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Khá gầy, nhưng không phải kiểu gầy đét.”

“Vâng.”

Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân trên đệm bồ đoàn, nhắm mắt lại, tĩnh tọa chốc lát, bắt đầu nhớ tới bóng dáng trong thức hải đêm qua.

Nói xong, không biết tại sao lòng Giản Hành Chi thoái mái hơn nhiều. Y nhìn đầu mày Tần Uyển Uyển chẳng gương lên, trấn an nàng: “Con chớ nghĩ nhiều, đây không phải chuyện gì lớn. Sắp tới, con tu thêm pháp quyết thanh tâm, kiểu công pháp kia của con dùng bất cẩn rất dễ bị cắn trả, chẳng những không lấy được tạp niệm ra, ngược lại còn khiến tạp niệm bộc phát.”

Nàng không kiềm được mà suy nghĩ, cả nửa ngày cũng không thể nhập định. Giản Hành Chi nghe thấy hơi thở nàng không đều, nhắm mắt lên tiếng: “Nghĩ gì đấy?”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc, mặc dù mở miệng hơi ngại, nhưng vẫn kể lại chuyện tối qua: “Tối qua ta sử dụng một phương pháp, muốn tìm xem ta thích ai.”

Tần Uyển Uyển vội cướp chén thuốc, ngăn y lại: “Bây giờ ông ta là người phàm, người làm như vậy không bệnh chết thì cũng sặc chết!”

Giản Hành Chi nghe vậy mở mắt, tò mò hỏi: “Phương pháp?”

Giản Hành Chi gật đầu: “Còn manh mối khác không?”

“Con nhìn thấy ai?” Giản Hành Chi nhíu mày, bất giác không muốn nghe, nhưng cũng rất muốn nghe.

“Thì… một tâm pháp của mẫu thân ta dạy.” Tần Uyển Uyển hơi lo bại lộ thân phận, nhưng thấy trước nay Giản Hành Chi không nghĩ sâu xa, vẫn đánh bạo nói: “Tâm pháp này có thể nhìn rõ tạp niệm, nếu như trong lòng có người mình thích, thì có thể thấy được.”

“Con nhìn thấy ai?” Giản Hành Chi nhíu mày, bất giác không muốn nghe, nhưng cũng rất muốn nghe.

Tần Uyển Uyển nhớ lại: “Ta không thấy rõ, lúc nghĩ tới ‘người mình thích’, xung quanh đều là sương mù. Ta tìm rất lâu mới tìm được một bóng lưng.”

Y đẩy Tần Uyển Uyển ra, chủ động cầm chén thuốc, bóp cằm Quân Thù đổ vào.

“Bóng lưng?”

Tần Uyển Uyển chẳng nói nên lời, đúng là bóng dáng kia chẳng có gì đặc trưng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hơi chán nản nói: “Vậy ta cũng chẳng biết có đặc điểm gì.”

“Vâng.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nghiêm túc nói: “Trông bóng lưng thì y là đàn ông.”

Giản Hành Chi gật đầu: “Còn manh mối khác không?”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc, mặc dù mở miệng hơi ngại, nhưng vẫn kể lại chuyện tối qua: “Tối qua ta sử dụng một phương pháp, muốn tìm xem ta thích ai.”

Sau khi trấn an Quân Thù, bảo hắn ngủ xong, Tần Uyển Uyển thiết lập kết giới cách âm xung quanh Quân Thù, đảm bảo nàng và Giản Hành Chi nói chuyện không quấy rầy đến hắn, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

“Là một kiếm tu.”

Giản Hành Chi tiếp tục gật đầu: “Còn gì nữa?”

“Thì…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Khá gầy, nhưng không phải kiểu gầy đét.”

“Kiếm tu biết luyện thể.” Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Theo hình dung của con, mười tên kiếm tu thì hết chín tên đều thế.”

“Kiếm tu biết luyện thể.” Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Theo hình dung của con, mười tên kiếm tu thì hết chín tên đều thế.”

Tần Uyển Uyển chẳng nói nên lời, đúng là bóng dáng kia chẳng có gì đặc trưng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hơi chán nản nói: “Vậy ta cũng chẳng biết có đặc điểm gì.”

Lúc tất cả mọi người đều giậu đổ bìm leo, chỉ có người này dịu dàng lương thiện như thế!

“Người con thích hơi đại chúng quá.”

Giản Hành Chi suy nghĩ: “Hơn nữa, xung quanh là sương mù, tìm thật lâu mới thấy một bóng lưng, xem ra con mới chớm yêu, có lẽ là có chút cảm giác, không chừng là có khả năng thích mà thôi.”

Nói xong, không biết tại sao lòng Giản Hành Chi thoái mái hơn nhiều. Y nhìn đầu mày Tần Uyển Uyển chẳng gương lên, trấn an nàng: “Con chớ nghĩ nhiều, đây không phải chuyện gì lớn. Sắp tới, con tu thêm pháp quyết thanh tâm, kiểu công pháp kia của con dùng bất cẩn rất dễ bị cắn trả, chẳng những không lấy được tạp niệm ra, ngược lại còn khiến tạp niệm bộc phát.”

“Hiểu rồi.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy Giản Hành Chi nói rất có lý.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bạn Giản Hành Chi đừng thẳng tính như thế chứ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

“Bất giác không muốn nghe, nhưng cũng rất muốn nghe” anh thích người ta rồi kìa~

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Đu cúp pồ này mệt mỏi quá độ. Đến giờ này mà còn bình tĩnh ngồi bàn về người trong mộng của ngừi ta kìa.

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!