Chương 49 (1)
Ta có người mình thích rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi ra khỏi lều, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhau lên xe ngựa, nhìn thấy Quân Thù đã ngồi sẵn bên trong. Sắc mặc hắn trông không tốt lắm, dường như vô cùng suy yếu. Hắn gượng cười với Tần Uyển Uyển, rồi lại cười với Giản Hành Chi: “Hai vị, chào buổi sáng.”
Giản Hành Chi gật đầu, lại chen giữa Quân Thù và Tần Uyển Uyển, hỏi: “Gửi tin cho người trong nhà ông chưa?”
“Đã gửi rồi.” Quân Thù gật đầu: “Có điều chim truyền âm không thể bằng tu sĩ, e là đi từ nơi này đến Nhạc Thành phải mất mười mấy ngày. Chờ phụ thân ta tới đây…”
“Gửi xong là được.” GiảníHành Chi khôngἳmuốn nghe hắn(nói mấy lờiìnhảm nhí, gậtĺđầu cắt ngangýlời hắn, tựaỵvào xe ngựaễnhắm mắt dưỡngἳthần.
Tần Uyển Uyểnữngồi một bên,íquan sát vẻ°mặt Quân Thùἳchốc lát, hơiĩlo lắng hỏi::“Vô Danh đạoỉhữu, có phảiồông không khỏeĩkhông?”
Quân Thùưnghe vậy cóộchút cảm kích.
Đêmốqua hắn đượcḻan toàn, cơồthể buông lỏng,¸tổn thương ban,đầu vẫn cốềchịu đựng lậpÍtức phản công.ùDù sao đây,cũng là thânÍthể phàm nhân,ídẫu cho cóợlinh dược củaịmẹ hắn gắngỷgượng kéo dàiỡtính mạng, thìẩcũng không chốngịnổi hàng loạt,thương tích nặngạnề mang lại.ễThế nhưng hiệnătại hắn ănánhờ ở đậu,īđêm qua rõỹràng Thúy Lục²đã thấy hắnờphiền, nếu yêuĩcầu quá nhiều,ɨhắn sợ bịẳnhững người nàyĩném xuống, choớnên không dámầmở miệng. Hômịnay nghe thấyễTần Uyển Uyểnẽhỏi han, độtïnhiên được quanẫtâm, chẳng khácigì đưa thanἴsưởi ấm ngàyữtuyết rơi, Quân,Thù cảm độngìkhôn nguôi.
“Không sao…”âQuân Thù mỉmÍcười, có điềuùvừa mở miệng,ícổ họng đãἳkhản đặc.
Giản HànhặChi mở mắt,Ïnhìn đầu QuânìThù lại cộngũthêm 5 điểmĮtích lũy, khôngừkhỏi nhíu mày.
Ngườiỉnày bị gìẵvậy, độ thiệnờcảm tăng lungétung quá rồijđấy!
“Không khỏe thìĪnằm đi.” GiảnĨHành Chi sợăTần Uyển Uyểnủvừa mở miệng,ĩngười này lạiἷtăng độ thiệnãcảm, bèn chủἷđộng đứng dậyἳnhường chỗ choỉQuân Thù, cănìdặn Tần UyểnİUyển: “Con điổlấy ít thuốcịcho ông ta,ĺđừng để nửa[đường ngủm mất.”ẵ
Tần Uyển Uyểnἲgật đầu, đứngídậy đi raíngoài, để lạiíQuân Thù vàíGiản Hành Chiἳmắt to trừngímắt nhỏ trongïxe ngựa. QuânằThù không dámЇđối mặt GiảnỡHành Chi, nóiЇcảm tạ xongớthì nằm xuống.
Xeingựa không xóc)nảy lắm, hắnînằm nghiêng người,ẵđầu óc mơɪmàng, lại cảm°thấy hơi lạnh.
Hổẩxuống đồng bằngơbị chó khinh,ỹhắn chưa baoìgiờ nghĩ cóìmột ngày Quânìthiếu chủ hắnɪsẽ trở thànhỏnhư vậy.
Nhân sinhẽthất ý, liềnõhồi tưởng quáủkhứ đắc ýỉcủa mình, nhớìđến xưa kiaImình sinh bệnhổđược người khácẵchăm sóc thếởnào.
Thật ra hắnḹít khi bệnh,Ĭđa phần làềbị thương. Nhưngílần nào bịụthương mà chẳngữphải tiền hôịhậu ủng, dùíngẫu nhiên bịỗthương tại Mậtìcảnh, cũng nhấtìđịnh sẽ có¹Tần Vãn ởốbên cạnh. TầnɨVãn luôn dínhỉlấy hắn, trướcĪđây hắn khôngìchịu nổi, chỉủnghĩ nàng thèmẫmuốn thân phậníThiếu chủ củaôhắn. Một nữìcô nhi, nếuĩnhư không phảiếdựa vào hônIước, làm saoâcó thể nhảyỡnhót bên cạnhợhắn? Nhưng hômìnay túng quẫnérồi, hắn lại‹cảm thấy dùùthèm muốn thânĬphận quyền thếẵcũng được, ítjnhất còn cóũngười ở bên.ìHiện tại, TầnļVãn không biếtểtung tích, sợἳrằng ngay cảıquyền thế cũngľkhông cần nữa…
QuânḹThù mơ mơįmàng màng, lờīmờ cảm giácἲTần Uyển Uyểnḹbước vào. Hắnỏmở mắt, thấyểTần Uyển Uyểnơôm chăn bông,ặbưng chén thuốc,ỉtoàn thân áoĭđỏ, loáng thoángâtrùng lặp vớiỷngười con gáiýtrong trí nhớốcủa hắn.
“Tần Vãn…”í
Hắn khẽ thììthầm. Tần UyểnốUyển không ngheÏrõ hắn đangÎnói gì, đắpîchăn cho hắn,ýdường như loángĩthoáng nghe thấyìhắn đang gọiİnàng, bèn quayỉđầu nhìn sangầGiản Hành Chi:ἶ“Ông ta runídữ vậy, không}sao chứ?”
“Ngườiớtu đạo…” GiảnïHành Chi thờĩơ: “Chết thìĩchết thôi.”
TầnİUyển Uyển: “…”ỉ
“Mà này.” GiảnìHành Chi nhíuỡmày, hơi bấtĭmãn: “Ta đối³xử tốt vớiấlão già nàyịlàm gì?”
“Sưḷphụ.” Tần UyểnἷUyển bất lực,ũnàng đặt chénỏthuốc xuống, ngồi[bên cạnh GiảnũHành Chi, nhìnịQuân Thù vẫnẽcòn run rẩy,ốkề vào taiíy, thấp giọngểnói: “Người quênἳông ta tạiïsao bị vậyɪrồi à?”
Làn hơi lúc nói chuyện của nàng nhẹ nhàng thổi vào tai Giản Hành Chi. Y cảm thấy ngưa ngứa, không khỏi giần giật lỗ tai, lại ngầm tăng thêm chút vui thích khó lý giải. Y muốn bảo nàng thổi thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy kỳ quặc.
Lời như thế không nói nhỏ, bộ sợ người bên cạnh không nghe à?
Cảm giác chưa bao giờ có này khiến y bất giác dịch mông sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Con nói thì nói, dựa gần ta như thế làm gì?”
Cảm giác chưa bao giờ có này khiến y bất giác dịch mông sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Con nói thì nói, dựa gần ta như thế làm gì?”
Quân Thù vô cùng cảm động trong lòng. Hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển lo lắng, gượng cười, sợ Tần Uyển Uyển quá lo lắng, trấn an nàng: “Tiên tử không cần lo lắng, ta không sao.”
Chắc không biết lúc nãy Giản Hành Chi đút thuốc cho ông đâu nhỉ?
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển nhắc nhở Giản Hành Chi chuyện đêm qua, dù sao người là do bọn họ hành hạ thành như vậy. Nhớ tới chuyện này, y lập tức không ý kiến chuyện Tần Uyển Uyển chăm sóc Quân Thù nữa.
Giản Hành Chi đang tĩnh tọa, thấy nàng ngồi trở về, không nể nang nói: “Tĩnh tọa tu luyện, tĩnh tâm minh thần.”
Lời như thế không nói nhỏ, bộ sợ người bên cạnh không nghe à?
“Cô nương…” Quân Thù vừa ho đã cảm thấy cổ họng toàn vị đắng. Biết bản thân vừa uống thuốc, hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển, lập tức hiểu ra.
“Hiểu rồi.”
Giản Hành Chi thấy vẻ mặt nàng như nhìn tên ngốc, cũng biết mình tự dưng lên cơn, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, ta chăm sóc ông ta, con chăm không tiện.”
Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân trên đệm bồ đoàn, nhắm mắt lại, tĩnh tọa chốc lát, bắt đầu nhớ tới bóng dáng trong thức hải đêm qua.
Tần Uyển Uyển nhắc nhở Giản Hành Chi chuyện đêm qua, dù sao người là do bọn họ hành hạ thành như vậy. Nhớ tới chuyện này, y lập tức không ý kiến chuyện Tần Uyển Uyển chăm sóc Quân Thù nữa.
Giản Hành Chi tiếp tục gật đầu: “Còn gì nữa?”
Hẳn là khi nãy vị tiên nữ này dốc lòng chăm sóc, đắp chăn, đút thuốc cho hắn.
Y đẩy Tần Uyển Uyển ra, chủ động cầm chén thuốc, bóp cằm Quân Thù đổ vào.
Nàng không kiềm được mà suy nghĩ, cả nửa ngày cũng không thể nhập định. Giản Hành Chi nghe thấy hơi thở nàng không đều, nhắm mắt lên tiếng: “Nghĩ gì đấy?”
“Bóng lưng?”
Tần Uyển Uyển vội cướp chén thuốc, ngăn y lại: “Bây giờ ông ta là người phàm, người làm như vậy không bệnh chết thì cũng sặc chết!”
Thấy hình như Quân Thù chẳng biết gì, Tần Uyển Uyển thở phào. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn cho Quân Thù, ân cần giống như chăm sóc một ông lão cô độc: “Ông nghỉ ngơi cho khoẻ, bị thương cần ngủ nhiều.”
Lời vừa dứt, Quân Thù lập tức ho khan, cố gắng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển cầm chén thuốc, quay đầu nhìn hắn. Sau tích tắc sững sờ, ánh mắt nàng chứa đầy lúng túng và lo lắng: “Vô Danh? Ông không sao chứ?”
Giản Hành Chi suy nghĩ: “Hơn nữa, xung quanh là sương mù, tìm thật lâu mới thấy một bóng lưng, xem ra con mới chớm yêu, có lẽ là có chút cảm giác, không chừng là có khả năng thích mà thôi.”
Lời vừa dứt, Quân Thù lập tức ho khan, cố gắng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển cầm chén thuốc, quay đầu nhìn hắn. Sau tích tắc sững sờ, ánh mắt nàng chứa đầy lúng túng và lo lắng: “Vô Danh? Ông không sao chứ?”
Chắc không biết lúc nãy Giản Hành Chi đút thuốc cho ông đâu nhỉ?
Giản Hành Chi thấy vẻ mặt nàng như nhìn tên ngốc, cũng biết mình tự dưng lên cơn, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, ta chăm sóc ông ta, con chăm không tiện.”
“Cô nương…” Quân Thù vừa ho đã cảm thấy cổ họng toàn vị đắng. Biết bản thân vừa uống thuốc, hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển, lập tức hiểu ra.
“Thì… một tâm pháp của mẫu thân ta dạy.” Tần Uyển Uyển hơi lo bại lộ thân phận, nhưng thấy trước nay Giản Hành Chi không nghĩ sâu xa, vẫn đánh bạo nói: “Tâm pháp này có thể nhìn rõ tạp niệm, nếu như trong lòng có người mình thích, thì có thể thấy được.”
Tần Uyển Uyển nhớ lại: “Ta không thấy rõ, lúc nghĩ tới ‘người mình thích’, xung quanh đều là sương mù. Ta tìm rất lâu mới tìm được một bóng lưng.”
Hẳn là khi nãy vị tiên nữ này dốc lòng chăm sóc, đắp chăn, đút thuốc cho hắn.
Lúc tất cả mọi người đều giậu đổ bìm leo, chỉ có người này dịu dàng lương thiện như thế!
Quân Thù vô cùng cảm động trong lòng. Hắn nhìn dáng vẻ Tần Uyển Uyển lo lắng, gượng cười, sợ Tần Uyển Uyển quá lo lắng, trấn an nàng: “Tiên tử không cần lo lắng, ta không sao.”
Làn hơi lúc nói chuyện của nàng nhẹ nhàng thổi vào tai Giản Hành Chi. Y cảm thấy ngưa ngứa, không khỏi giần giật lỗ tai, lại ngầm tăng thêm chút vui thích khó lý giải. Y muốn bảo nàng thổi thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy kỳ quặc.
Thấy hình như Quân Thù chẳng biết gì, Tần Uyển Uyển thở phào. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn cho Quân Thù, ân cần giống như chăm sóc một ông lão cô độc: “Ông nghỉ ngơi cho khoẻ, bị thương cần ngủ nhiều.”
Sau khi trấn an Quân Thù, bảo hắn ngủ xong, Tần Uyển Uyển thiết lập kết giới cách âm xung quanh Quân Thù, đảm bảo nàng và Giản Hành Chi nói chuyện không quấy rầy đến hắn, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
“Vâng.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nghiêm túc nói: “Trông bóng lưng thì y là đàn ông.”
Giản Hành Chi đang tĩnh tọa, thấy nàng ngồi trở về, không nể nang nói: “Tĩnh tọa tu luyện, tĩnh tâm minh thần.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy Giản Hành Chi nói rất có lý.
“Thì…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Khá gầy, nhưng không phải kiểu gầy đét.”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân trên đệm bồ đoàn, nhắm mắt lại, tĩnh tọa chốc lát, bắt đầu nhớ tới bóng dáng trong thức hải đêm qua.
Nói xong, không biết tại sao lòng Giản Hành Chi thoái mái hơn nhiều. Y nhìn đầu mày Tần Uyển Uyển chẳng gương lên, trấn an nàng: “Con chớ nghĩ nhiều, đây không phải chuyện gì lớn. Sắp tới, con tu thêm pháp quyết thanh tâm, kiểu công pháp kia của con dùng bất cẩn rất dễ bị cắn trả, chẳng những không lấy được tạp niệm ra, ngược lại còn khiến tạp niệm bộc phát.”
Nàng không kiềm được mà suy nghĩ, cả nửa ngày cũng không thể nhập định. Giản Hành Chi nghe thấy hơi thở nàng không đều, nhắm mắt lên tiếng: “Nghĩ gì đấy?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc, mặc dù mở miệng hơi ngại, nhưng vẫn kể lại chuyện tối qua: “Tối qua ta sử dụng một phương pháp, muốn tìm xem ta thích ai.”
Tần Uyển Uyển vội cướp chén thuốc, ngăn y lại: “Bây giờ ông ta là người phàm, người làm như vậy không bệnh chết thì cũng sặc chết!”
Giản Hành Chi nghe vậy mở mắt, tò mò hỏi: “Phương pháp?”
Giản Hành Chi gật đầu: “Còn manh mối khác không?”
“Con nhìn thấy ai?” Giản Hành Chi nhíu mày, bất giác không muốn nghe, nhưng cũng rất muốn nghe.
“Thì… một tâm pháp của mẫu thân ta dạy.” Tần Uyển Uyển hơi lo bại lộ thân phận, nhưng thấy trước nay Giản Hành Chi không nghĩ sâu xa, vẫn đánh bạo nói: “Tâm pháp này có thể nhìn rõ tạp niệm, nếu như trong lòng có người mình thích, thì có thể thấy được.”
“Con nhìn thấy ai?” Giản Hành Chi nhíu mày, bất giác không muốn nghe, nhưng cũng rất muốn nghe.
Tần Uyển Uyển nhớ lại: “Ta không thấy rõ, lúc nghĩ tới ‘người mình thích’, xung quanh đều là sương mù. Ta tìm rất lâu mới tìm được một bóng lưng.”
Y đẩy Tần Uyển Uyển ra, chủ động cầm chén thuốc, bóp cằm Quân Thù đổ vào.
“Bóng lưng?”
Tần Uyển Uyển chẳng nói nên lời, đúng là bóng dáng kia chẳng có gì đặc trưng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hơi chán nản nói: “Vậy ta cũng chẳng biết có đặc điểm gì.”
“Vâng.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nghiêm túc nói: “Trông bóng lưng thì y là đàn ông.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Còn manh mối khác không?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc, mặc dù mở miệng hơi ngại, nhưng vẫn kể lại chuyện tối qua: “Tối qua ta sử dụng một phương pháp, muốn tìm xem ta thích ai.”
Sau khi trấn an Quân Thù, bảo hắn ngủ xong, Tần Uyển Uyển thiết lập kết giới cách âm xung quanh Quân Thù, đảm bảo nàng và Giản Hành Chi nói chuyện không quấy rầy đến hắn, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
“Là một kiếm tu.”
Giản Hành Chi tiếp tục gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Thì…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Khá gầy, nhưng không phải kiểu gầy đét.”
“Kiếm tu biết luyện thể.” Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Theo hình dung của con, mười tên kiếm tu thì hết chín tên đều thế.”
“Kiếm tu biết luyện thể.” Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Theo hình dung của con, mười tên kiếm tu thì hết chín tên đều thế.”
Tần Uyển Uyển chẳng nói nên lời, đúng là bóng dáng kia chẳng có gì đặc trưng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hơi chán nản nói: “Vậy ta cũng chẳng biết có đặc điểm gì.”
Lúc tất cả mọi người đều giậu đổ bìm leo, chỉ có người này dịu dàng lương thiện như thế!
“Người con thích hơi đại chúng quá.”
Giản Hành Chi suy nghĩ: “Hơn nữa, xung quanh là sương mù, tìm thật lâu mới thấy một bóng lưng, xem ra con mới chớm yêu, có lẽ là có chút cảm giác, không chừng là có khả năng thích mà thôi.”
Nói xong, không biết tại sao lòng Giản Hành Chi thoái mái hơn nhiều. Y nhìn đầu mày Tần Uyển Uyển chẳng gương lên, trấn an nàng: “Con chớ nghĩ nhiều, đây không phải chuyện gì lớn. Sắp tới, con tu thêm pháp quyết thanh tâm, kiểu công pháp kia của con dùng bất cẩn rất dễ bị cắn trả, chẳng những không lấy được tạp niệm ra, ngược lại còn khiến tạp niệm bộc phát.”
“Hiểu rồi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy Giản Hành Chi nói rất có lý.
Bạn Giản Hành Chi đừng thẳng tính như thế chứ.
“Bất giác không muốn nghe, nhưng cũng rất muốn nghe” anh thích người ta rồi kìa~
Đu cúp pồ này mệt mỏi quá độ. Đến giờ này mà còn bình tĩnh ngồi bàn về người trong mộng của ngừi ta kìa.