Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 49 (2)

Chương 49 (2)

Ta có người mình thích rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Mà Giản Hành Chi suy nghĩ, thấy học trò nhỏ khổ sở vì tình, y lại đề nghị: “Hay là ta dạy con Đạo vô tình? Học xong cắt đứt tình duyên cực nhanh, con sẽ không có mấy suy nghĩ linh ta linh tinh nữa. Con vốn dĩ sợ đau, sợ đánh nhau, lấy chiến luyện đạo không thích hợp với con, chi bằng tu Đạo vô tình. Thời khắc quan trọng, bản thân không thấu triệt được thì cứ giết chồng chứng đạo, người bị thương cũng chẳng phải con, lời mà không lỗ, thế nào?”

“Thôi khỏi đi.”

Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Sư phụ tự học đi, ta có đạo của ta.”

Trong tiu thuyết, ai hcíĐo vô tìnhínào mà chngÍgy ông đplưng ông?

Nàng khôngcn, nàng t¸chi.

Tn Uyn Uynõt chi dtîkhoát như thếkhiến Gin HànhChi hơi tiếcnui. Y ngmnghĩ, ch đànhth dài: “VyÎcon đã dùngmôn tâm phápnày nhìn thybóng lưng đóthì c tìmđi. Nếu khôngĩtìm đưc, lòngcon cũng khóyên. Dù saoôxác đnh làĮkiếm tu thìļcon c tìmtheo hưng kiếmtu là đưc.”í

Tn Uyn Uyn²gt đu, cmthy Gin HànhìChi nói cũngàđúng. Nàng nghiêmítúc nh likiếm tu màmình biết mt}lưt, thm chí°ngay c ThmTri Minh cũngnghĩ, nhưng cmthy có vįchng ai ging,íli có vai cũng thiếumt chút.

Nghĩ tiļnghĩ lui vàingày, rt cucúbn h đãìđến đa giithành trì chínhca Ninh th.

Phíaïtrưc là mtĩđưng núi himàtr do Ninhàth c ýìxây dng. Bênõtrong khu vcNinh th, dưiâNguyên Anh không)đưc ng kiếmbay. Con đưngnguy him nàyíli là đưngìduy nht thôngđến thành trìchính ca Ninhìth, nếu VôêDanh tht scó k thù,mà k đó}còn mun báothù, e làÏs đi Įch này.”

NhìnĬnúi cao phmây mù phíaòtrưc, T CôìĐưng lo lngînói.

Ngn núi nàyįtrơ tri, mtìđu cu treoĩni lin viõngn núi nơiibn h đangíđng, đi dinưcu treo là,con đưng himĩtr chy baoõquanh núi. Conêđưng này vôícùng nh hp,ch va mt³chiếc xe ngaîthông hành.

Tu sĩng kiếm tiêuhao linh lc.Nếu không phithi gian gpɩrút, đi đaĭs tu sĩthà li dngĩlinh thú hocĩmt s phápkhí tr giúpquãng đưng xa.

MàıNinh th khôngcho phép dưiNguyên Anh ng¹kiếm, đon đưngìsau cùng này²đng nghĩa vivic h btbuc phi đicon đưng himftr này.

Vy chúngta đưa VôïDanh vào cuiđi ngũ đi.”ĺ

Gin Hành Chiquan sát đahình, nghiêm túcìsuy nghĩ. TnĩUyn Uyn nhìnGin Hành Chi:Đon cui? Lĩnhư ông tafb phát hin…ĩ

Vy thì con¹ bên trong,ļcùng T CôĐưng bo vúông ta.” GinHành Chi nóiõmt cách đươngếnhiên: “Có thđánh thì đánh,không th đánhCon nhìn thyàkhông, con đưngèhim tr kiaļlà mt sưndc.”

Nhìn thy.”ãTn Uyn Uyngt đu: “Riìsao na?”

Đếnìlúc đó, conct dây thng,]xe nga chyxung dưi, bnchúng chc chnưu tiên đuitheo lão già]kia, chúng tacó th thaùcơ chy theohưng ngưc li.”ï

Gin Hành Chiphân tích kcàng: “Mưu kếĩnày ca chúngta gi làct đuôi cusinh.”

Chuyn này…ɩTn Uyn Uynɩnghe vy, hơiîkhó x: “Ôngɨta là mtЇphàm nhân, điéx vi ôngta như thế°không tt lmúthì phi?”

“Tibây gi màĬmt câu nóiïtht cũng khôngchu nói, cònưmun chúng ta}liu mng vìông ta, nhưɨvy là ttsao?”

Gin HànhòChi cưi nho:Trông cũng chngìphi k ttlành, không biếtílà loi chóơcn chó gì.Dù là vìđim tích lũy,ta cũng ti}gì liu mngĨvì ông ta.”{

Tn Uyn Uynôngm nghĩ, gtíđu: “Sư phЇnói phi.”

Đưcri.” Gin HànhýChi chp ngóntay v mtócái, nhy lênĩphi kiếm, ngkiếm bay đi:“Ta đi trưcdò đưng, cácùngưi t tđi.”

Nói xong,ĩbóng dáng Gin)Hành Chi biếnìmt.

Tn Uyn UynĨvà T CôĐưng nhìn nhau,nàng vi nói:“Ta vào trongxe canh chngļông ta.”

TCô Đưng gtđu: “Vy tavà Nam Phongò ngoài.”

TnUyn Uyn gtđu, căn dníđoàn xe điĩtrưc, nhưng QuânThù bc huĩphía sau, rimi đi nhanhđv xe nga.

QuânếThù đang ngitrong xe, ánhmt u bunínhìn xa xa.òThy Tn UynUyn đi vào,Ïhn mm cưiơchua xót: “Tncô nương.”

“Spêvào thành trìchính ca Ninhɩth, ta vàođây bo vông.”

Tn UynăUyn gii thích,xe nga bưc{lên con đưngdây xích. QuânThù nghe vyɩcm kích: “Bèonưc gp nhau,không ng đưcjcô nương chiếuc như thếĨ

Không có gì,vn s vnvt đu có}nhân qu.”

TnĬUyn Uyn khoáttay: “Hôm nay,đo hu kháhơn chưa?”

Thânfth đã khôiľphc tương đi…Quân Thù cưi:ìĐa t đoèhu quan tâm.”

Tn Uyn Uyn}gt đu, khôngnhiu li. Nàngquay đu nhìnra ngoài caïs, quan sátĺxung quanh.

Quân Thùũnương theo tmmt nàng nhìnra ngoài, pháthin dưng nhưòxe nga bnh đi vЇtrí, không khi²cau mày: “Vìsao xe ngađchúng ta phiđi ch?”

À.”òTn Uyn Uynɨhơi căng thng,nghiêm trang nóiláo: “Vì nghĩti thân phnïông đc bit,đon đưng sauĩcùng này kháìnguy him, ngưibình thưng chcchn s đtngưi cn bov chínhgia. Vì vy,ɩchúng ta hànhĩđng bt ng,°đi sauĮcùng, d dàng]bo v ônghơn.”

Nói xong,ăTn Uyn Uynɨs hn hoàinghi, vi nói:“Sư ph tađi m đưngri, ta vàT đo quânècùng bo vЇông. Ông đngìs.”

Nghe thyTn Uyn Uyn¸và T CôĮĐưng đu bov hn, QuânThù yên tâmhơn nhiu, cmđng nói: “Chúngta vn khôngquen biết, khôngng mi ngưili đi ttvi ta nhưĮthế. Ta thtlà

thìĩmi ngưi gpnhau đã làcái duyên.” TnîUyn Uyn cbày ra vìmt chính khíɩcun cun: “Ông{không cn đìtrong lòng.”

“Saoéta có thkhông đ tronglòng?”

Quân Thùđau lòng, ngưcõmt nhìn Tn¸Uyn Uyn, vmt chân thành:i“Ngưi tin tưngítrưc đây đuđã phn bi.Vn tưng chânái, ai ngăta o mng.àTa nghĩ rngthế gian chcòn li ladi, không ngìcòn có ngưiòtt bng nhưɨcô nương bêncnh làm bn.”

Ông nói chuyn…ătht có vnđiu.” Tn UynɩUyn nhìn bdng tui giàsc yếu gưngɪép cua gáica Quân Thù,không khi ngitht v sau.

QuânãThù thy Tn}Uyn Uyn đòphòng, nh tigương mt ca³mình, bng cmɨthymt mát. Hnĩngm nghĩ, khôngínhn đưc mming: “Cô nương,ếtht ra hinti ta mtóhết tu vi,nếu tu vivn còn… ta…ta trông cũngïkhông t.”

TnãUyn Uyn khôngônghi ng, dùsao ch sìnhan sc cũngļchín mươi đim.áNàng gt đu:á“Ta tin.”

“Cô nương thật giống một người trước đây ta quen. Nàng thích mặt đồ đỏ giống cô nương, mặc dù tính tình lạnh nhạt, hay cáu kỉnh, nhưng hết lòng hết dạ với ta, vô cùng săn sóc. Ta đã từng cảm thấy nàng ấy thèm muốn vinh hoa phú quý. Ta muốn một tình yêu thuần khiết, vì một người phụ nữ mà tổn thương nàng, không ngờ người phụ đó cũng gạt ta…”

Quạ đen gật đầu, Thẩm Tri Minh cười khẽ: “Hôm nay, bất quá chỉ là một phàm nhân, vài lá bùa nổ của ta là có thể nổ chết hắn. Nếu bọn họ muốn cứu Quân Thù, chắc chắn sẽ bảo vệ nghiêm ngặt, đặt hắn ở giữa đoàn xe. Chiếc xe ngựa ở giữa vừa đi qua, chúng ta lập tức châm bùa nổ. Dù không thể nổ nát xe, chỉ cần rơi xuống vách đá, tu sĩ bình thường còn khó giữ mạng, huống hồ một phàm nhân?”

Tần Uyển Uyển dùng kết giới bảo vệ xe ngựa, lắp bắp trấn an Quân Thù: “Ông… ông đừng sợ.”

Quân Thù nhớ đến chuyện cũ, vô cùng hối hận.

Thẩm Tri Minh vừa nói vừa nhìn đoàn xe đi qua vị trị ông ta đặt sẵn bùa nổ. Một tiếng nổ ầm, con đường hiểm trở nháy mắt sụp đổ, đám thị nữ sợ hãi hét toáng, rút sang một bên, nhìn xe ngựa khảm vàng nạm ngọc đứng vững vàng ở giữa.

Thấy uy lực của nhát kiếm kia, Tần Uyển Uyển lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Quân Thù: “Rốt cuộc kẻ thù của ông là ai?!”

Tần Uyển Uyển nghe vậy ngây người: “Vậy đại nhân Thúy Lục…”

Tần Uyển Uyển nghe vậy hiểu ra, người này chẳng phải giống Quân Thù lúc trước sao? Đồ đểu cáng.

Hơn nữa trừ mặc y phục đỏ, nàng và cô gái kia giống chỗ nào? Tưởng bở.

Nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển bừng tỉnh. Quân Thù căng thẳng nhìn nàng, nếu nàng quyết định bỏ hắn, vậy hắn sẽ lợi dụng pháp bảo mẫu thân cho đả thương nàng, sau đó uy hiếp. Dù bọn họ muốn bỏ rơi hắn, cũng không thể bỏ mặc Tần Uyển Uyển.

Nàng lập tức không còn áy náy đối với kế hoạch cắt đuôi của Giản Hành Chi.

Nàng ta siết chặt nắm đấm, cả người bốc lửa.

Lúc này, xe ngựa đã đi lên con đường hiểm trở, rẽ ngoặc đã nhìn thấy thành trì chính của Ninh thị.

Ngựa đang kéo xe, đứng bên sườn dốc. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn ba người Giản Hành Chi, Thúy Lục, Tạ Cô Đường bao vây Thẩm Tri Minh cả người áo đen, hô to: “Sư phụ, ông ta là Thẩm Tri Minh! Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp!”

Con đường sửa chữa xong, đoàn người tiếp tục đi về trước. Tần Uyển Uyển và Quân Thù chấn kinh nhìn chuyện xảy ra. Quân Thù lập tức tăng thêm sùng bái với Tần Uyển Uyển: “Cô nương, quả nhiên các người không gạt ta, phía trước mới là vị trí nguy hiểm nhất!”

Thành trì cuối trời tràn ngập băng tuyết. Đoàn xe đi trên con đường hiểm trở nhìn thấy thành trì này, rất nhiều thị nữ đều “Oa” lên.

Tiếng nổ tung trở thành nhạc đệm hành trình, cách một lúc lại “ầm”, cách một lúc lại “ầm”. Quân Thù và Tần Uyển Uyển bị cảnh này dọa im re. Thấy gần tới đỉnh núi, sắp thông qua trận dịch chuyển rời khỏi nơi này, rốt cuộc Thẩm Tri Minh cũng nhịn hết nổi.

Thẩm Tri Minh quan sát từ xa, mở miệng hỏi quạ đen trên vai: “Làm xong hết chưa?”

“Bắc Thành, con đường phía trước đều có bùa nổ, phù chú này bị kẻ khác ẩn giấu bên dưới con đường, không nổ không lấy ra được, con đừng đi lung tung.”

Quạ đen gật đầu, Thẩm Tri Minh cười khẽ: “Hôm nay, bất quá chỉ là một phàm nhân, vài lá bùa nổ của ta là có thể nổ chết hắn. Nếu bọn họ muốn cứu Quân Thù, chắc chắn sẽ bảo vệ nghiêm ngặt, đặt hắn ở giữa đoàn xe. Chiếc xe ngựa ở giữa vừa đi qua, chúng ta lập tức châm bùa nổ. Dù không thể nổ nát xe, chỉ cần rơi xuống vách đá, tu sĩ bình thường còn khó giữ mạng, huống hồ một phàm nhân?”

Phượng hoàng xanh điên cuồng mổ về phía Thẩm Tri Minh, Thẩm Tri Minh cầm kiếm che chắn. Chim xanh quắp được mặt ông ta, Thẩm Tri Minh khựng lại, tức giận quát: “Muốn chết!”

Thẩm Tri Minh vừa nói vừa nhìn đoàn xe đi qua vị trị ông ta đặt sẵn bùa nổ. Một tiếng nổ ầm, con đường hiểm trở nháy mắt sụp đổ, đám thị nữ sợ hãi hét toáng, rút sang một bên, nhìn xe ngựa khảm vàng nạm ngọc đứng vững vàng ở giữa.

“Cô nương thật giống một người trước đây ta quen. Nàng thích mặt đồ đỏ giống cô nương, mặc dù tính tình lạnh nhạt, hay cáu kỉnh, nhưng hết lòng hết dạ với ta, vô cùng săn sóc. Ta đã từng cảm thấy nàng ấy thèm muốn vinh hoa phú quý. Ta muốn một tình yêu thuần khiết, vì một người phụ nữ mà tổn thương nàng, không ngờ người phụ đó cũng gạt ta…”

Giản Hành Chi giơ tay lên chém một phát, pháp trận chỗ mũi kiếm nổ tung. Tạ Cô Đường vội vàng chém thêm một kiếm, ngăn cản đằng trước cùng với phượng hoàng xanh của Thúy Lục, rốt cuộc vượt qua nhát kiếm này của Thẩm Tri Minh.

“Bên trong còn có cao thủ?”

Tần Uyển Uyển không nói, bỗng nghe một tiếng “ầm” vang lên phía trước, hình như lại nổ nữa.

Thẩm Tri Minh cười nhạo: “Ta thật muốn xem thử ngươi có thể chịu được bùa nổ mấy lần.”

“Bà đây đợi ngươi lâu như thế…” Thúy Lục đứng thẳng dậy, nghiến răng: “Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện!”

Nổ tung chỉ là chuyện trong tích tắc, mọi người nhanh chóng hoàn hồn, thị nữ luống cuống chạy vào xe, gấp gáp gọi: “Đại nhân Thúy Lục!”

Tuyệt đối không thể để người khác biết nàng ta bị bùa nổ nổ thành như vậy.

Hơn nữa trừ mặc y phục đỏ, nàng và cô gái kia giống chỗ nào? Tưởng bở.

Thúy Lục không đáp, nàng ta ngồi trong xe ngựa, tóc đều bị nổ tung, trang sức lông chim vốn có trên người đều bị đốt thành màu cháy xém. Mọi người sững sờ nhìn nàng ta, sắc mặt nàng ta rất lạnh, giơ tay lên vỗ một cái, con đường dưới chân lập tức khôi phục. Nàng ta lạnh giọng nói: “Không được truyền ra ngoài, đi.”

Vốn dĩ muốn giết một mình Quân Thù thôi, nếu hôm nay không tìm được, vậy thì giết hết toàn bộ.

Tuyệt đối không thể để người khác biết nàng ta bị bùa nổ nổ thành như vậy.

Dứt lời, ông ta nhìn đoàn xe, bỗng nảy sinh sát ý.

Con đường sửa chữa xong, đoàn người tiếp tục đi về trước. Tần Uyển Uyển và Quân Thù chấn kinh nhìn chuyện xảy ra. Quân Thù lập tức tăng thêm sùng bái với Tần Uyển Uyển: “Cô nương, quả nhiên các người không gạt ta, phía trước mới là vị trí nguy hiểm nhất!”

Lúc này, xe ngựa đã đi lên con đường hiểm trở, rẽ ngoặc đã nhìn thấy thành trì chính của Ninh thị.

Nghĩ tới điểm này, ông ta không chần chờ nữa, sử dụng kiếm bổn mệnh, trực tiếp hiện thân từ góc tối, chém một nhát về phía đoàn xe!

Tần Uyển Uyển sững sờ gật đầu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng Giản Hành Chi.

Thẩm Tri Minh quan sát từ xa, mở miệng hỏi quạ đen trên vai: “Làm xong hết chưa?”

“Bắc Thành, con đường phía trước đều có bùa nổ, phù chú này bị kẻ khác ẩn giấu bên dưới con đường, không nổ không lấy ra được, con đừng đi lung tung.”

Nghe vậy, Quân Thù sững sờ. Tần Uyển Uyển giơ tay vỗ vai hắn: “Ông ở trong xe, chớ ra ngoài. Ta canh giữ ngoài xe.”

Thúy Lục không đáp, nàng ta ngồi trong xe ngựa, tóc đều bị nổ tung, trang sức lông chim vốn có trên người đều bị đốt thành màu cháy xém. Mọi người sững sờ nhìn nàng ta, sắc mặt nàng ta rất lạnh, giơ tay lên vỗ một cái, con đường dưới chân lập tức khôi phục. Nàng ta lạnh giọng nói: “Không được truyền ra ngoài, đi.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy ngây người: “Vậy đại nhân Thúy Lục…”

Nổ tung chỉ là chuyện trong tích tắc, mọi người nhanh chóng hoàn hồn, thị nữ luống cuống chạy vào xe, gấp gáp gọi: “Đại nhân Thúy Lục!”

“Với tu vi của nàng ta, cùng lắm nổ tung lông chim cả người, không cần lo lắng.”

“Ta không sợ.”

Tần Uyển Uyển không nói, bỗng nghe một tiếng “ầm” vang lên phía trước, hình như lại nổ nữa.

Linh lực mạnh mẽ và bùa nổ cùng nhau nổ tung. Giản Hành Chi đang núp trong bóng tối và Tạ Cô Đường cảm ứng được luồng linh lực này đồng thời ra tay. Chỉ nghe một tiếng nổ, đoàn người cảm giác đất rung núi chuyển.

Nàng nghĩ mà rùng mình, thò đầu ra quan sát, chỉ thấy xe ngựa dừng lại một chốc, mặt đất sửa chữa xong lại tiếp tục tiến lên.

Thành trì cuối trời tràn ngập băng tuyết. Đoàn xe đi trên con đường hiểm trở nhìn thấy thành trì này, rất nhiều thị nữ đều “Oa” lên.

Tiếng nổ tung trở thành nhạc đệm hành trình, cách một lúc lại “ầm”, cách một lúc lại “ầm”. Quân Thù và Tần Uyển Uyển bị cảnh này dọa im re. Thấy gần tới đỉnh núi, sắp thông qua trận dịch chuyển rời khỏi nơi này, rốt cuộc Thẩm Tri Minh cũng nhịn hết nổi.

Tần Uyển Uyển nghe vậy hiểu ra, người này chẳng phải giống Quân Thù lúc trước sao? Đồ đểu cáng.

Tại lần cuối cùng, ông ta không những dùng bùa nổ của mình, mà còn quyết định đích thân ra tay.

Thẩm Tri Minh cười nhạo: “Ta thật muốn xem thử ngươi có thể chịu được bùa nổ mấy lần.”

Linh lực mạnh mẽ và bùa nổ cùng nhau nổ tung. Giản Hành Chi đang núp trong bóng tối và Tạ Cô Đường cảm ứng được luồng linh lực này đồng thời ra tay. Chỉ nghe một tiếng nổ, đoàn người cảm giác đất rung núi chuyển.

Quân Thù nhớ đến chuyện cũ, vô cùng hối hận.

Tần Uyển Uyển dùng kết giới bảo vệ xe ngựa, lắp bắp trấn an Quân Thù: “Ông… ông đừng sợ.”

“Với tu vi của nàng ta, cùng lắm nổ tung lông chim cả người, không cần lo lắng.”

“Ta không sợ.”

Quân Thù đã quen với cảnh tượng đáng sợ, kiểu hoàn cảnh này không dọa nổi hắn. Nhưng thấy có một người liều mạng vì mình như vậy, trong lòng Quân Thù lan tràn cảm xúc đặc biệt.

Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường cùng kết trận ngăn cản linh lực Thẩm Tri Minh. Lát sau, một tiếng chim hót réo rắt phát ra từ trong xe ngựa, một con phượng hoàng xanh đâm thẳng vào chỗ ẩn núp của Thẩm Tri Minh. Xe ngựa Thúy Lục đột ngột vỡ tung, để lộ nàng ta đã sớm bị nổ cháy đen toàn thân.

Quân Thù thấy vẻ mặt Tần Uyển Uyển, hắn giấu dao găm của mẫu thân cho trong tay áo, bày ra vẻ sợ hãi: “Là… Vấn Tâm Tông… Thẩm Tri Minh.”

Nàng ta siết chặt nắm đấm, cả người bốc lửa.

“Bà đây đợi ngươi lâu như thế…” Thúy Lục đứng thẳng dậy, nghiến răng: “Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện!”

Phượng hoàng xanh điên cuồng mổ về phía Thẩm Tri Minh, Thẩm Tri Minh cầm kiếm che chắn. Chim xanh quắp được mặt ông ta, Thẩm Tri Minh khựng lại, tức giận quát: “Muốn chết!”

Dứt lời, ông ta nhìn đoàn xe, bỗng nảy sinh sát ý.

Vốn dĩ muốn giết một mình Quân Thù thôi, nếu hôm nay không tìm được, vậy thì giết hết toàn bộ.

Nghĩ tới điểm này, ông ta không chần chờ nữa, sử dụng kiếm bổn mệnh, trực tiếp hiện thân từ góc tối, chém một nhát về phía đoàn xe!

Khoảnh khắc nhát kiếm chém ra, sắc mặt Thúy Lục đại biến: “Kỳ Độ Kiếp!”

Giản Hành Chi giơ tay lên chém một phát, pháp trận chỗ mũi kiếm nổ tung. Tạ Cô Đường vội vàng chém thêm một kiếm, ngăn cản đằng trước cùng với phượng hoàng xanh của Thúy Lục, rốt cuộc vượt qua nhát kiếm này của Thẩm Tri Minh.

Thấy uy lực của nhát kiếm kia, Tần Uyển Uyển lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Quân Thù: “Rốt cuộc kẻ thù của ông là ai?!”

Quân Thù thấy vẻ mặt Tần Uyển Uyển, hắn giấu dao găm của mẫu thân cho trong tay áo, bày ra vẻ sợ hãi: “Là… Vấn Tâm Tông… Thẩm Tri Minh.”

Nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển bừng tỉnh. Quân Thù căng thẳng nhìn nàng, nếu nàng quyết định bỏ hắn, vậy hắn sẽ lợi dụng pháp bảo mẫu thân cho đả thương nàng, sau đó uy hiếp. Dù bọn họ muốn bỏ rơi hắn, cũng không thể bỏ mặc Tần Uyển Uyển.

Quân Thù tính toán xong xuôi, pháp khí mẫu thân cho đã chuẩn bị sẵn sàng. Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ chốc lát, ngước mắt nhìn Quân Thù, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông yên tâm, cho dù là Thẩm Tri Minh, chúng ta cũng sẽ không bỏ ông.”

Nghe vậy, Quân Thù sững sờ. Tần Uyển Uyển giơ tay vỗ vai hắn: “Ông ở trong xe, chớ ra ngoài. Ta canh giữ ngoài xe.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển vén rèm xe, ngồi ở trước xe ngựa.

Ngựa đang kéo xe, đứng bên sườn dốc. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn ba người Giản Hành Chi, Thúy Lục, Tạ Cô Đường bao vây Thẩm Tri Minh cả người áo đen, hô to: “Sư phụ, ông ta là Thẩm Tri Minh! Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp!”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị phải nghĩ tới anh nè, chính là anh đóooooo

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vậy mà chị cũng nói được, hay thật ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tên khốn này, người ta giúp anh mà anh sống lỗi vậy đó.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Hừ. Bữa thấy tội tội (dù có tí xíu) Quân Thù nhg mà giờ thì hết thâý tội rồi. Lòng dạ 0 quân tử nên toàn suy bụng ta ra bụng người, nghĩ ai cũng xấu.

Chanh
Chanh
9 Tháng Cách đây

Trời ngta giúp nó mà nó có ý định đánh ngta đúng là sống lỗi

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!