Chương 49 (2)
Ta có người mình thích rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mà Giản Hành Chi suy nghĩ, thấy học trò nhỏ khổ sở vì tình, y lại đề nghị: “Hay là ta dạy con Đạo vô tình? Học xong cắt đứt tình duyên cực nhanh, con sẽ không có mấy suy nghĩ linh ta linh tinh nữa. Con vốn dĩ sợ đau, sợ đánh nhau, lấy chiến luyện đạo không thích hợp với con, chi bằng tu Đạo vô tình. Thời khắc quan trọng, bản thân không thấu triệt được thì cứ giết chồng chứng đạo, người bị thương cũng chẳng phải con, lời mà không lỗ, thế nào?”
“Thôi khỏi đi.”
Tần Uyển Uyển lập tức từ chối: “Sư phụ tự học đi, ta có đạo của ta.”
Trong tiểu thuyết, ai họcíĐạo vô tìnhínào mà chẳngÍgậy ông đậpổlưng ông?
Nàng khôngốcần, nàng từ¸chối.
Tần Uyển Uyểnõtừ chối dứtîkhoát như thếặkhiến Giản HànhἲChi hơi tiếcụnuối. Y ngẫmẻnghĩ, chỉ đànhỉthở dài: “VậyÎcon đã dùngỷmôn tâm phápốnày nhìn thấyớbóng lưng đóờthì cứ tìm‹đi. Nếu khôngĩtìm được, lòngấcon cũng khóấyên. Dù saoôxác định làĮkiếm tu thìļcon cứ tìmịtheo hướng kiếmḻtu là được.”í
Tần Uyển Uyển²gật đầu, cảmềthấy Giản HànhìChi nói cũngàđúng. Nàng nghiêmítúc nhớ lạiẹkiếm tu màịmình biết một}lượt, thậm chí°ngay cả ThẩmỵTri Minh cũngặnghĩ, nhưng cảmầthấy có vẻįchẳng ai giống,ílại có vẻắai cũng thiếuặmột chút.
Nghĩ tớiļnghĩ lui vàiớngày, rốt cuộcúbọn họ đãìđến địa giớiịthành trì chínhẽcủa Ninh thị.
“Phíaïtrước là mộtĩđường núi hiểmàtrở do Ninhàthị cố ýìxây dựng. Bênõtrong khu vựcḻNinh thị, dướiâNguyên Anh không)được ngự kiếmḽbay. Con đườngồnguy hiểm nàyílại là đườngìduy nhất thôngủđến thành trìỗchính của Ninhìthị, nếu VôêDanh thật sựểcó kẻ thù,ἴmà kẻ đó}còn muốn báoἳthù, e làÏsẽ đợi ởĮchỗ này.”
NhìnĬnúi cao phủẽmây mù phíaòtrước, Tạ CôìĐường lo lắngînói.
Ngọn núi nàyįtrơ trụi, mộtìđầu cầu treoĩnối liền vớiõngọn núi nơiibọn họ đangíđứng, đối diệnưcầu treo là,con đường hiểmĩtrở chạy baoõquanh núi. Conêđường này vôícùng nhỏ hẹp,ặchỉ vừa một³chiếc xe ngựaîthông hành.
Tu sĩảngự kiếm tiêuἱhao linh lực.ỉNếu không phảiốthời gian gấpɩrút, đại đaĭsố tu sĩứthà lợi dụngĩlinh thú hoặcĩmột số phápẽkhí trợ giúpứquãng đường xa.
MàıNinh thị khôngịcho phép dướiợNguyên Anh ngự¹kiếm, đoạn đườngìsau cùng này²đồng nghĩa vớiổviệc họ bắtẽbuộc phải điạcon đường hiểmftrở này.
“Vậy chúngẹta đưa VôïDanh vào cuốiứđội ngũ đi.”ĺ
Giản Hành Chiễquan sát địaềhình, nghiêm túcìsuy nghĩ. TầnĩUyển Uyển nhìnỳGiản Hành Chi:ḷ“Đoạn cuối? Lỡĩnhư ông tafbị phát hiện…”ĩ
“Vậy thì con¹ở bên trong,ļcùng Tạ CôḹĐường bảo vệúông ta.” GiảnἱHành Chi nóiõmột cách đươngếnhiên: “Có thểḷđánh thì đánh,ịkhông thể đánh…ỳCon nhìn thấyàkhông, con đườngèhiểm trở kiaļlà một sườnỉdốc.”
“Nhìn thấy.”ãTần Uyển Uyểnầgật đầu: “Rồiìsao nữa?”
“Đếnìlúc đó, conỉcắt dây thừng,]xe ngựa chạyụxuống dưới, bọnịchúng chắc chắnẻưu tiên đuổiἷtheo lão già]kia, chúng taỷcó thể thừaùcơ chạy theoửhướng ngược lại.”ï
Giản Hành Chiắphân tích kỹỳcàng: “Mưu kếĩnày của chúngἲta gọi làỉcắt đuôi cầuḽsinh.”
“Chuyện này…”ɩTần Uyển Uyểnɩnghe vậy, hơiîkhó xử: “Ôngɨta là mộtЇphàm nhân, đốiéxử với ôngỷta như thế°không tốt lắmúthì phải?”
“Tới‹bây giờ màĬmột câu nóiïthật cũng khôngἷchịu nói, cònưmuốn chúng ta}liều mạng vìẻông ta, nhưɨvậy là tốtἳsao?”
Giản HànhòChi cười nhạo:ề“Trông cũng chẳngìphải kẻ tốtẩlành, không biếtílà loại chóơcắn chó gì.ậDù là vìḽđiểm tích lũy,ểta cũng tội}gì liều mạngĨvì ông ta.”{
Tần Uyển Uyểnôngẫm nghĩ, gậtíđầu: “Sư phụЇnói phải.”
“Đượcảrồi.” Giản HànhýChi chắp ngónịtay vẽ mộtócái, nhảy lênĩphi kiếm, ngựἷkiếm bay đi:ἱ“Ta đi trướcỉdò đường, cácùngười từ từịđi.”
Nói xong,ĩbóng dáng Giản)Hành Chi biếnìmất.
Tần Uyển UyểnĨvà Tạ CôἴĐường nhìn nhau,ỹnàng vội nói:ừ“Ta vào trongợxe canh chừngļông ta.”
TạạCô Đường gật‹đầu: “Vậy taẩvà Nam Phongòở ngoài.”
TầnẹUyển Uyển gậtềđầu, căn dặníđoàn xe điĩtrước, nhường QuânἱThù bọc hậuĩphía sau, rồiừmới đi nhanhđvề xe ngựa.
QuânếThù đang ngồiἵtrong xe, ánhổmắt u buồnínhìn xa xa.òThấy Tần UyểnἱUyển đi vào,Ïhắn mỉm cườiơchua xót: “Tầnỗcô nương.”
“Sắpêvào thành trìầchính của Ninhɩthị, ta vàoἶđây bảo vệọông.”
Tần UyểnăUyển giải thích,ἵxe ngựa bước{lên con đườngẻdây xích. QuânịThù nghe vậyɩcảm kích: “Bèoựnước gặp nhau,ỷkhông ngờ đượcjcô nương chiếuἱcố như thế…”Ĩ
“Không có gì,ấvạn sự vạnỉvật đều có}nhân quả.”
TầnĬUyển Uyển khoátốtay: “Hôm nay,ẩđạo hữu kháảhơn chưa?”
“Thânfthể đã khôiľphục tương đối…”ẵQuân Thù cười:ì“Đa tạ đạoèhữu quan tâm.”ồ
Tần Uyển Uyển}gật đầu, khôngụnhiều lời. Nàngắquay đầu nhìnἰra ngoài củaïsổ, quan sátĺxung quanh.
Quân Thùũnương theo tầmổmắt nàng nhìnớra ngoài, phátỡhiện dường nhưòxe ngựa bọnḽhọ đổi vịЇtrí, không khỏi²cau mày: “Vìịsao xe ngựađchúng ta phảiụđổi chỗ?”
“À.”òTần Uyển Uyểnɨhơi căng thẳng,ỹnghiêm trang nóiệláo: “Vì nghĩḹtới thân phậnïông đặc biệt,ốđoạn đường sauĩcùng này kháìnguy hiểm, ngườiἱbình thường chắcỷchắn sẽ đặtụngười cần bảoớvệ ở chính‹giữa. Vì vậy,ɩchúng ta hànhĩđộng bất ngờ,°đi ở sauĮcùng, dễ dàng]bảo vệ ôngỉhơn.”
Nói xong,ăTần Uyển Uyểnɨsợ hắn hoàiịnghi, vội nói:ộ“Sư phụ taắđi mở đườngợrồi, ta vàọTạ đạo quânècùng bảo vệЇông. Ông đừngìsợ.”
Nghe thấyềTần Uyển Uyển¸và Tạ CôĮĐường đều bảoỹvệ hắn, QuânẳThù yên tâmḽhơn nhiều, cảmḷđộng nói: “Chúngộta vốn khôngợquen biết, khôngἴngờ mọi ngườiấlại đối tốtἱvới ta nhưĮthế. Ta thậtắlà…”
“Ừ thì…ĩmọi người gặpἲnhau đã làảcái duyên.” TầnîUyển Uyển cốịbày ra vẻìmặt chính khíɩcuồn cuộn: “Ông{không cần đểìtrong lòng.”
“Saoéta có thểẽkhông để trongἳlòng?”
Quân Thùịđau lòng, ngướcõmắt nhìn Tần¸Uyển Uyển, vẻặmặt chân thành:i“Người tin tưởngítrước đây đềuứđã phản bội.ỗVốn tưởng chânờái, ai ngờătựa ảo mộng.àTa nghĩ rằngẹthế gian chỉἴcòn lại lừaẻdối, không ngờìcòn có ngườiòtốt bụng nhưɨcô nương bênἷcạnh làm bạn.”ộ
“Ông nói chuyện…ăthật có vầnệđiệu.” Tần UyểnɩUyển nhìn bộỷdạng tuổi giàợsức yếu gượngɪép cua gáiấcủa Quân Thù,ḻkhông khỏi ngồiịthụt về sau.
QuânãThù thấy Tần}Uyển Uyển đềòphòng, nhớ tớiἶgương mặt của³mình, bỗng cảmɨthấymất mát. Hắnĩngẫm nghĩ, khôngínhịn được mởớmiệng: “Cô nương,ếthật ra hiệnỗtại ta mấtóhết tu vi,ệnếu tu viἶvẫn còn… ta…ḹta trông cũngïkhông tệ.”
TầnãUyển Uyển khôngônghi ngờ, dùồsao chỉ sốìnhan sắc cũngļchín mươi điểm.áNàng gật đầu:á“Ta tin.”
“Cô nương thật giống một người trước đây ta quen. Nàng thích mặt đồ đỏ giống cô nương, mặc dù tính tình lạnh nhạt, hay cáu kỉnh, nhưng hết lòng hết dạ với ta, vô cùng săn sóc. Ta đã từng cảm thấy nàng ấy thèm muốn vinh hoa phú quý. Ta muốn một tình yêu thuần khiết, vì một người phụ nữ mà tổn thương nàng, không ngờ người phụ đó cũng gạt ta…”
Quạ đen gật đầu, Thẩm Tri Minh cười khẽ: “Hôm nay, bất quá chỉ là một phàm nhân, vài lá bùa nổ của ta là có thể nổ chết hắn. Nếu bọn họ muốn cứu Quân Thù, chắc chắn sẽ bảo vệ nghiêm ngặt, đặt hắn ở giữa đoàn xe. Chiếc xe ngựa ở giữa vừa đi qua, chúng ta lập tức châm bùa nổ. Dù không thể nổ nát xe, chỉ cần rơi xuống vách đá, tu sĩ bình thường còn khó giữ mạng, huống hồ một phàm nhân?”
Tần Uyển Uyển dùng kết giới bảo vệ xe ngựa, lắp bắp trấn an Quân Thù: “Ông… ông đừng sợ.”
Quân Thù nhớ đến chuyện cũ, vô cùng hối hận.
Thẩm Tri Minh vừa nói vừa nhìn đoàn xe đi qua vị trị ông ta đặt sẵn bùa nổ. Một tiếng nổ ầm, con đường hiểm trở nháy mắt sụp đổ, đám thị nữ sợ hãi hét toáng, rút sang một bên, nhìn xe ngựa khảm vàng nạm ngọc đứng vững vàng ở giữa.
Thấy uy lực của nhát kiếm kia, Tần Uyển Uyển lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Quân Thù: “Rốt cuộc kẻ thù của ông là ai?!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy ngây người: “Vậy đại nhân Thúy Lục…”
Tần Uyển Uyển nghe vậy hiểu ra, người này chẳng phải giống Quân Thù lúc trước sao? Đồ đểu cáng.
Hơn nữa trừ mặc y phục đỏ, nàng và cô gái kia giống chỗ nào? Tưởng bở.
Nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển bừng tỉnh. Quân Thù căng thẳng nhìn nàng, nếu nàng quyết định bỏ hắn, vậy hắn sẽ lợi dụng pháp bảo mẫu thân cho đả thương nàng, sau đó uy hiếp. Dù bọn họ muốn bỏ rơi hắn, cũng không thể bỏ mặc Tần Uyển Uyển.
Nàng lập tức không còn áy náy đối với kế hoạch cắt đuôi của Giản Hành Chi.
Nàng ta siết chặt nắm đấm, cả người bốc lửa.
Lúc này, xe ngựa đã đi lên con đường hiểm trở, rẽ ngoặc đã nhìn thấy thành trì chính của Ninh thị.
Ngựa đang kéo xe, đứng bên sườn dốc. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn ba người Giản Hành Chi, Thúy Lục, Tạ Cô Đường bao vây Thẩm Tri Minh cả người áo đen, hô to: “Sư phụ, ông ta là Thẩm Tri Minh! Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp!”
Con đường sửa chữa xong, đoàn người tiếp tục đi về trước. Tần Uyển Uyển và Quân Thù chấn kinh nhìn chuyện xảy ra. Quân Thù lập tức tăng thêm sùng bái với Tần Uyển Uyển: “Cô nương, quả nhiên các người không gạt ta, phía trước mới là vị trí nguy hiểm nhất!”
Thành trì cuối trời tràn ngập băng tuyết. Đoàn xe đi trên con đường hiểm trở nhìn thấy thành trì này, rất nhiều thị nữ đều “Oa” lên.
Tiếng nổ tung trở thành nhạc đệm hành trình, cách một lúc lại “ầm”, cách một lúc lại “ầm”. Quân Thù và Tần Uyển Uyển bị cảnh này dọa im re. Thấy gần tới đỉnh núi, sắp thông qua trận dịch chuyển rời khỏi nơi này, rốt cuộc Thẩm Tri Minh cũng nhịn hết nổi.
Thẩm Tri Minh quan sát từ xa, mở miệng hỏi quạ đen trên vai: “Làm xong hết chưa?”
“Bắc Thành, con đường phía trước đều có bùa nổ, phù chú này bị kẻ khác ẩn giấu bên dưới con đường, không nổ không lấy ra được, con đừng đi lung tung.”
Quạ đen gật đầu, Thẩm Tri Minh cười khẽ: “Hôm nay, bất quá chỉ là một phàm nhân, vài lá bùa nổ của ta là có thể nổ chết hắn. Nếu bọn họ muốn cứu Quân Thù, chắc chắn sẽ bảo vệ nghiêm ngặt, đặt hắn ở giữa đoàn xe. Chiếc xe ngựa ở giữa vừa đi qua, chúng ta lập tức châm bùa nổ. Dù không thể nổ nát xe, chỉ cần rơi xuống vách đá, tu sĩ bình thường còn khó giữ mạng, huống hồ một phàm nhân?”
Phượng hoàng xanh điên cuồng mổ về phía Thẩm Tri Minh, Thẩm Tri Minh cầm kiếm che chắn. Chim xanh quắp được mặt ông ta, Thẩm Tri Minh khựng lại, tức giận quát: “Muốn chết!”
Thẩm Tri Minh vừa nói vừa nhìn đoàn xe đi qua vị trị ông ta đặt sẵn bùa nổ. Một tiếng nổ ầm, con đường hiểm trở nháy mắt sụp đổ, đám thị nữ sợ hãi hét toáng, rút sang một bên, nhìn xe ngựa khảm vàng nạm ngọc đứng vững vàng ở giữa.
“Cô nương thật giống một người trước đây ta quen. Nàng thích mặt đồ đỏ giống cô nương, mặc dù tính tình lạnh nhạt, hay cáu kỉnh, nhưng hết lòng hết dạ với ta, vô cùng săn sóc. Ta đã từng cảm thấy nàng ấy thèm muốn vinh hoa phú quý. Ta muốn một tình yêu thuần khiết, vì một người phụ nữ mà tổn thương nàng, không ngờ người phụ đó cũng gạt ta…”
Giản Hành Chi giơ tay lên chém một phát, pháp trận chỗ mũi kiếm nổ tung. Tạ Cô Đường vội vàng chém thêm một kiếm, ngăn cản đằng trước cùng với phượng hoàng xanh của Thúy Lục, rốt cuộc vượt qua nhát kiếm này của Thẩm Tri Minh.
“Bên trong còn có cao thủ?”
Tần Uyển Uyển không nói, bỗng nghe một tiếng “ầm” vang lên phía trước, hình như lại nổ nữa.
Thẩm Tri Minh cười nhạo: “Ta thật muốn xem thử ngươi có thể chịu được bùa nổ mấy lần.”
“Bà đây đợi ngươi lâu như thế…” Thúy Lục đứng thẳng dậy, nghiến răng: “Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện!”
Nổ tung chỉ là chuyện trong tích tắc, mọi người nhanh chóng hoàn hồn, thị nữ luống cuống chạy vào xe, gấp gáp gọi: “Đại nhân Thúy Lục!”
Tuyệt đối không thể để người khác biết nàng ta bị bùa nổ nổ thành như vậy.
Hơn nữa trừ mặc y phục đỏ, nàng và cô gái kia giống chỗ nào? Tưởng bở.
Thúy Lục không đáp, nàng ta ngồi trong xe ngựa, tóc đều bị nổ tung, trang sức lông chim vốn có trên người đều bị đốt thành màu cháy xém. Mọi người sững sờ nhìn nàng ta, sắc mặt nàng ta rất lạnh, giơ tay lên vỗ một cái, con đường dưới chân lập tức khôi phục. Nàng ta lạnh giọng nói: “Không được truyền ra ngoài, đi.”
Vốn dĩ muốn giết một mình Quân Thù thôi, nếu hôm nay không tìm được, vậy thì giết hết toàn bộ.
Tuyệt đối không thể để người khác biết nàng ta bị bùa nổ nổ thành như vậy.
Dứt lời, ông ta nhìn đoàn xe, bỗng nảy sinh sát ý.
Con đường sửa chữa xong, đoàn người tiếp tục đi về trước. Tần Uyển Uyển và Quân Thù chấn kinh nhìn chuyện xảy ra. Quân Thù lập tức tăng thêm sùng bái với Tần Uyển Uyển: “Cô nương, quả nhiên các người không gạt ta, phía trước mới là vị trí nguy hiểm nhất!”
Lúc này, xe ngựa đã đi lên con đường hiểm trở, rẽ ngoặc đã nhìn thấy thành trì chính của Ninh thị.
Nghĩ tới điểm này, ông ta không chần chờ nữa, sử dụng kiếm bổn mệnh, trực tiếp hiện thân từ góc tối, chém một nhát về phía đoàn xe!
Tần Uyển Uyển sững sờ gật đầu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng Giản Hành Chi.
Thẩm Tri Minh quan sát từ xa, mở miệng hỏi quạ đen trên vai: “Làm xong hết chưa?”
“Bắc Thành, con đường phía trước đều có bùa nổ, phù chú này bị kẻ khác ẩn giấu bên dưới con đường, không nổ không lấy ra được, con đừng đi lung tung.”
Nghe vậy, Quân Thù sững sờ. Tần Uyển Uyển giơ tay vỗ vai hắn: “Ông ở trong xe, chớ ra ngoài. Ta canh giữ ngoài xe.”
Thúy Lục không đáp, nàng ta ngồi trong xe ngựa, tóc đều bị nổ tung, trang sức lông chim vốn có trên người đều bị đốt thành màu cháy xém. Mọi người sững sờ nhìn nàng ta, sắc mặt nàng ta rất lạnh, giơ tay lên vỗ một cái, con đường dưới chân lập tức khôi phục. Nàng ta lạnh giọng nói: “Không được truyền ra ngoài, đi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy ngây người: “Vậy đại nhân Thúy Lục…”
Nổ tung chỉ là chuyện trong tích tắc, mọi người nhanh chóng hoàn hồn, thị nữ luống cuống chạy vào xe, gấp gáp gọi: “Đại nhân Thúy Lục!”
“Với tu vi của nàng ta, cùng lắm nổ tung lông chim cả người, không cần lo lắng.”
“Ta không sợ.”
Tần Uyển Uyển không nói, bỗng nghe một tiếng “ầm” vang lên phía trước, hình như lại nổ nữa.
Linh lực mạnh mẽ và bùa nổ cùng nhau nổ tung. Giản Hành Chi đang núp trong bóng tối và Tạ Cô Đường cảm ứng được luồng linh lực này đồng thời ra tay. Chỉ nghe một tiếng nổ, đoàn người cảm giác đất rung núi chuyển.
Nàng nghĩ mà rùng mình, thò đầu ra quan sát, chỉ thấy xe ngựa dừng lại một chốc, mặt đất sửa chữa xong lại tiếp tục tiến lên.
Thành trì cuối trời tràn ngập băng tuyết. Đoàn xe đi trên con đường hiểm trở nhìn thấy thành trì này, rất nhiều thị nữ đều “Oa” lên.
Tiếng nổ tung trở thành nhạc đệm hành trình, cách một lúc lại “ầm”, cách một lúc lại “ầm”. Quân Thù và Tần Uyển Uyển bị cảnh này dọa im re. Thấy gần tới đỉnh núi, sắp thông qua trận dịch chuyển rời khỏi nơi này, rốt cuộc Thẩm Tri Minh cũng nhịn hết nổi.
Tần Uyển Uyển nghe vậy hiểu ra, người này chẳng phải giống Quân Thù lúc trước sao? Đồ đểu cáng.
Tại lần cuối cùng, ông ta không những dùng bùa nổ của mình, mà còn quyết định đích thân ra tay.
Thẩm Tri Minh cười nhạo: “Ta thật muốn xem thử ngươi có thể chịu được bùa nổ mấy lần.”
Linh lực mạnh mẽ và bùa nổ cùng nhau nổ tung. Giản Hành Chi đang núp trong bóng tối và Tạ Cô Đường cảm ứng được luồng linh lực này đồng thời ra tay. Chỉ nghe một tiếng nổ, đoàn người cảm giác đất rung núi chuyển.
Quân Thù nhớ đến chuyện cũ, vô cùng hối hận.
Tần Uyển Uyển dùng kết giới bảo vệ xe ngựa, lắp bắp trấn an Quân Thù: “Ông… ông đừng sợ.”
“Với tu vi của nàng ta, cùng lắm nổ tung lông chim cả người, không cần lo lắng.”
“Ta không sợ.”
Quân Thù đã quen với cảnh tượng đáng sợ, kiểu hoàn cảnh này không dọa nổi hắn. Nhưng thấy có một người liều mạng vì mình như vậy, trong lòng Quân Thù lan tràn cảm xúc đặc biệt.
Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường cùng kết trận ngăn cản linh lực Thẩm Tri Minh. Lát sau, một tiếng chim hót réo rắt phát ra từ trong xe ngựa, một con phượng hoàng xanh đâm thẳng vào chỗ ẩn núp của Thẩm Tri Minh. Xe ngựa Thúy Lục đột ngột vỡ tung, để lộ nàng ta đã sớm bị nổ cháy đen toàn thân.
Quân Thù thấy vẻ mặt Tần Uyển Uyển, hắn giấu dao găm của mẫu thân cho trong tay áo, bày ra vẻ sợ hãi: “Là… Vấn Tâm Tông… Thẩm Tri Minh.”
Nàng ta siết chặt nắm đấm, cả người bốc lửa.
“Bà đây đợi ngươi lâu như thế…” Thúy Lục đứng thẳng dậy, nghiến răng: “Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện!”
Phượng hoàng xanh điên cuồng mổ về phía Thẩm Tri Minh, Thẩm Tri Minh cầm kiếm che chắn. Chim xanh quắp được mặt ông ta, Thẩm Tri Minh khựng lại, tức giận quát: “Muốn chết!”
Dứt lời, ông ta nhìn đoàn xe, bỗng nảy sinh sát ý.
Vốn dĩ muốn giết một mình Quân Thù thôi, nếu hôm nay không tìm được, vậy thì giết hết toàn bộ.
Nghĩ tới điểm này, ông ta không chần chờ nữa, sử dụng kiếm bổn mệnh, trực tiếp hiện thân từ góc tối, chém một nhát về phía đoàn xe!
Khoảnh khắc nhát kiếm chém ra, sắc mặt Thúy Lục đại biến: “Kỳ Độ Kiếp!”
Giản Hành Chi giơ tay lên chém một phát, pháp trận chỗ mũi kiếm nổ tung. Tạ Cô Đường vội vàng chém thêm một kiếm, ngăn cản đằng trước cùng với phượng hoàng xanh của Thúy Lục, rốt cuộc vượt qua nhát kiếm này của Thẩm Tri Minh.
Thấy uy lực của nhát kiếm kia, Tần Uyển Uyển lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Quân Thù: “Rốt cuộc kẻ thù của ông là ai?!”
Quân Thù thấy vẻ mặt Tần Uyển Uyển, hắn giấu dao găm của mẫu thân cho trong tay áo, bày ra vẻ sợ hãi: “Là… Vấn Tâm Tông… Thẩm Tri Minh.”
Nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển bừng tỉnh. Quân Thù căng thẳng nhìn nàng, nếu nàng quyết định bỏ hắn, vậy hắn sẽ lợi dụng pháp bảo mẫu thân cho đả thương nàng, sau đó uy hiếp. Dù bọn họ muốn bỏ rơi hắn, cũng không thể bỏ mặc Tần Uyển Uyển.
Quân Thù tính toán xong xuôi, pháp khí mẫu thân cho đã chuẩn bị sẵn sàng. Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ chốc lát, ngước mắt nhìn Quân Thù, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông yên tâm, cho dù là Thẩm Tri Minh, chúng ta cũng sẽ không bỏ ông.”
Nghe vậy, Quân Thù sững sờ. Tần Uyển Uyển giơ tay vỗ vai hắn: “Ông ở trong xe, chớ ra ngoài. Ta canh giữ ngoài xe.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển vén rèm xe, ngồi ở trước xe ngựa.
Ngựa đang kéo xe, đứng bên sườn dốc. Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn ba người Giản Hành Chi, Thúy Lục, Tạ Cô Đường bao vây Thẩm Tri Minh cả người áo đen, hô to: “Sư phụ, ông ta là Thẩm Tri Minh! Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp!”
Chị phải nghĩ tới anh nè, chính là anh đóooooo
Vậy mà chị cũng nói được, hay thật ?
Tên khốn này, người ta giúp anh mà anh sống lỗi vậy đó.
Hừ. Bữa thấy tội tội (dù có tí xíu) Quân Thù nhg mà giờ thì hết thâý tội rồi. Lòng dạ 0 quân tử nên toàn suy bụng ta ra bụng người, nghĩ ai cũng xấu.
Trời ngta giúp nó mà nó có ý định đánh ngta đúng là sống lỗi