Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 49 (3)

Chương 49 (3)

Ta có người mình thích rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Tri Minh biến sắc, quay đầu định tấn công Tần Uyển Uyển.

Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi phong bế đường đi của Thẩm Tri Minh. Giản Hành Chi lập tức rống to: “Cắt đuôi! Cắt đuôi!”

Tần Uyển Uyển cũng có ý đó. Nếu là Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp, muốn bọn họ liều mạng, thật sự không đáng.

Tn Uyn Uyn bt đuct dây thngxe nga, nhưngdưng như dâyĩthng này đưc(đc chế, TnUyn Uyn ct nhưáđiên bằng kiếm ti niÍxẹt ra tiaĩla thế mà dâyÏthng chng đt(miếng nào.

Tn UynêUyn dn hếtsc lc ctɪdây. Quân Thùingi phíaîsau, nhìn bnÏGin Hành Chiliu mng vìmình, nhìn cônương trưc mtĩcanh gi xenga không rikhông b.

Hn cmgiác cuc đi)mình đã đtùđến thăng hoa.

Hnâkhông nhn đưcòm ming, munđnói tht: “Cônương, tht raàta cũng khôngtính là ngưitt, hay làcác ngưi b{ta li đi.”{

Gin Hành Chiđng trên caonhìn Tn UynUyn c naĩngày không ctĨdây thng, nghĩrng Tn UynòUyn không hiu¹ý mình, linįhô to: “Conlàm gì đy?Ct đuôi cuýsinh! Cu sinh!Vt b lãogià kia đi,đng ly mngļLão t chơitrò lương thin(*)!”

(*) Mình đoán(câu này nhcti mt câuɨtrong Đo đckinh ca Lãot là “ngưiâthin, ta điĺx thin; ngưiîbt thin, tacũng đi đãithin, ly đcếđi x thin

Lương thin cáiĭrm!

Tn Uyn Uyn°ngi trưc xeîc sc ctdây thng cngĺnhư thép. Bivì biên đdao đng cơ:th quá ln,nhìn t phíaõsau ging nhưđang run ryľd di. Nàngvn không dámđm ming, sm ming làmt sc.

Quân Thùkhông thy đngĩtác trên tayTn Uyn Uyn,ch thy côĩnương này runlp cp vìs hãi. Rõràng b sưtôn nhc m,nhưng nàng vnĩkhông chu vtb hn.

“Cô nương…

Ln này, hnĩtht s bcm đng ri.

Cũngchính lúc này,Thm Tri Minhıxut mt chưngđánh bay ThúyLc, nhm thngív phía TnùUyn Uyn. GinếHành Chi hétɨto: “Bc Thành!”ï

Tn Uyn Uynđt ngt ngngđu, nhìn thykiếm khí đánhïxung như thiênthch, nàng btng ném mtúlung kiếm ýtrong ngưi raítheo bn năng.

Lúc¹trưc Thm TriMinh ri điđiu tra mâuthun gia nàngvà Tô Nguyt[Ly, ông tađã đ limt lung kiếmý dùng đéđi phó QuânįThù. Vào giìphút này, rtcuc lung kiếmý kia cũng:tr tr v.

Khonh khc kiếmiý bay ra,Thm Tri Minhvà Quân Thùđu trn trònhai mt.

Nhưng ThmũTri Minh đãkhông còn kpĪthu kiếm. Thymũi kiếm đãđến trưc ngưi,ìTn Uyn Uynĩchng th tránhùkhi, mt báo tím đtngt bưc ti,ơbt ly trưngkiếm đang đâmív phía nàng.

Trưngékiếm ca ThmTri Minh đâmìxuyên b vaiơT Cô Đưng.íLung kiếm ýľvà phi kiếmêca Gin HànhĨChi đâm mttrưc mt sauɨlên ngưi ThmóTri Minh. Ôngİta nhìn chmchm Tn UynUyn, xác nhníhôm nay khôngêth tái chiến,bèn hóa thànhĩmt lung sángb chy.

Tn UynUyn sng snhìn T CôĐưng đng trưc.ÎThân hình kiếm)tu cao gy,:tay áo lngļgió tung bay,mt tay cmtrưng kiếm, gươngľmt nhum máu,ĩsưn mt xoayĩqua nhìn nàng:³“Mui n ch?”I

Ging nói caiy và bóngòdáng trong thcЇhi trùng khít,tim Tn UynýUyn đp vamnh va chm.

Là[là T CôĐưng sao?

Ngưi nàngĺthích… là… T

Nàngôkhông kp nghĩļnhiu, cht ngheGin Hành Chiquát ln: “Chyũđi đâu!”

Nàngquay pht đuơli, ch thyquang kiếm rpîtri đui theoâThm Tri Minh.Tn Uyn Uynìthy quang kiếm,biết Gin HànhìChi li huyâđng thc hi,lp tc đng[dy chy theoìGin Hành Chi:“Sư ph!”

“Tinìbi, Uyn Uyn!”ɪ

T Cô Đưngthy hai ngưiĩln lưt đuitheo Thm TriMinh nhy xungĩchân núi, viĪvã đui theo.âNhưng đến naùđưng, y ngheĺthy tiếng TnôUyn Uyn vangêlên bên tai:“Huynh dn miíngưi ti HoangThành trưc, sauľkhi an toàn,chúng ta tpêhp.”

Đng tácT Cô Đưngkhng li, nhìnjba ngưi lnɨlưt rơi xungbin mây dưiíchân núi.

T CôàĐưng hoang mangđng trên binımây, ngm nghĩ,ócn răng quayv, tr liđnh núi. ThúyLc đang chathương, dn theoɩmt th n.Quân Thù vnngi ti ch,c ngưi thníth.

Là Tn Vãn…

Hắn bò đến rìa con đường như phát điên, cúi đầu nhìn biển mây dưới chân núi, sực tỉnh.

Khoan đã, Tạ Cô Đường?

Người chăm sóc hắn, ở bên hắn, không rời không bỏ hắn, là Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn!

Nghe thấy tiếng Tần Uyển Uyển, động tác Giản Hành Chi khựng lại. Cũng ngay lúc này, quang kiếm lập tức tập kết, Tần Uyển Uyển bước lên trước một bước, vung Uyên Ngưng ép lui, đồng thời thiết lập pháp quyết ngăn cản quang kiếm bốn phía. Đầu ngón tay nàng đặt lên trán Giản Hành Chi, linh lực nhập vào thức hải y, ổn định thức hải: “Để ông ta đi đi, không đáng đâu.”

Sao hắn lại không nghĩ tới?

Người chăm sóc hắn, ở bên hắn, không rời không bỏ hắn, là Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn!

“Đại sư(*).” Hắn sửa xưng hô: “Ngài vẫn ổn chứ? Ngài mệt không? Có cần nghỉ ngơi không?”

Làm gì có người bất chấp mọi giá, không màng sinh mạng bảo vệ hắn chứ?

Hắn nhất thời bị đả kích, không nói gì nữa, lòng thầm so sánh thực lực giữa mình và Tạ Cô Đường. Hắn là Kim Đan cấp chín, Tạ Cô Đường cũng vậy; hắn là thiếu chủ Nhạc Thành, Tạ Cô Đường là đại sư huynh Thiên Kiếm Tông; hắn là Nhạc tu trẻ tuổi nhất mạnh nhất, Tạ Cô Đường là Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông…

“Hừ.”

Chỉ có Tần Vãn, chỉ có Tần Vãn mới đối xử với hắn như thế!

“Im miệng.”

Quân Thù vừa muốn khóc vừa muốn cười, Tạ Cô Đường giơ tay lên ngừng máu trên miệng vết thương, xách hắn lên, lạnh giọng nói: “Đi mau lên.”

(*) Cách gọi những bậc thầy

Nếu như người khác nói thế với y, y cũng lười nghe. Kẻ tiếc mạng không giết được người, chuyện giết người này làm gì có đáng hay không?

Nghe nói thế, Quân Thù đột ngột quay đầu, lạnh lùng nhìn Tạ Cô Đường.

Giản Hành Chi không lên tiếng, y ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

Tạ Cô Đường thấy ánh mắt hắn chợt biến, nhíu mày: “Ông sao thế?”

Tạ Cô Đường thấy ánh mắt hắn chợt biến, nhíu mày: “Ông sao thế?”

Dứt lời, nàng giơ tay lên. Uyên Ngưng bừng sáng, đột ngột quét qua, nháy mắt quang kiếm bên cạnh bị xử lý sạch sẽ.

Tần Uyển Uyển vận chuyển linh lực, trước ổn định thức hải Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi ngừng đuổi theo, lại định quay đầu phá hủy kiếm trận bên cạnh, Tần Uyển Uyển bèn lên tiếng: “Sư phụ, để ta.”

“Hừ.”

Quân Thù hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi.

Nhưng nhìn dáng vẻ toàn thân nhuốm máu của Tần Uyển Uyển, nhất thời y nói không ra những lời này ra. So với giết Thẩm Tri Minh, mau chóng chữa thương cho Tần Uyển Uyển quan trọng hơn.

Quân Thù hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi.

Chỉ có Tần Vãn, chỉ có Tần Vãn mới đối xử với hắn như thế!

Tên mặt trắng nhỏ dụ dỗ vị hôn thê của hắn, chờ hắn khôi phục tu vi…

(*) Cách gọi những bậc thầy

Khoan đã, Tạ Cô Đường?

Quân Thù đột nhiên xấu hổ nhận ra, dù khôi phục tu vi, hình như cũng đánh không lại?

Quân Thù đột nhiên xấu hổ nhận ra, dù khôi phục tu vi, hình như cũng đánh không lại?

Hắn nhất thời bị đả kích, không nói gì nữa, lòng thầm so sánh thực lực giữa mình và Tạ Cô Đường. Hắn là Kim Đan cấp chín, Tạ Cô Đường cũng vậy; hắn là thiếu chủ Nhạc Thành, Tạ Cô Đường là đại sư huynh Thiên Kiếm Tông; hắn là Nhạc tu trẻ tuổi nhất mạnh nhất, Tạ Cô Đường là Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông…

Làm gì có người bất chấp mọi giá, không màng sinh mạng bảo vệ hắn chứ?

Đợi đã.

Quân Thù đột nhiên nhận ra chuyện gì, hắn bừng tỉnh, Vấn Tâm Kiếm?

Giản Hành Chi sững người, lúc này mới ý thức được hóa ra Tần Uyển Uyển đã mạnh như thế từ bao giờ.

Nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ nhõm, ánh mắt ngẩng đầu nhìn Tạ Cô Đường cũng trở nên thân thiện hơn.

Y cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm, để mặc Tần Uyển Uyển kéo mình đi, không cho y bất cứ cơ hội lựa chọn nào, trực tiếp dẫn y xuống mặt đất.

“Đại sư(*).” Hắn sửa xưng hô: “Ngài vẫn ổn chứ? Ngài mệt không? Có cần nghỉ ngơi không?”

Y cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm, để mặc Tần Uyển Uyển kéo mình đi, không cho y bất cứ cơ hội lựa chọn nào, trực tiếp dẫn y xuống mặt đất.Vừa qua biển mây, vô số quạ đen và quang kiếm dày đặc bay đến. Giản Hành Chi điên cuồng đuổi theo Thẩm Tri Minh, căn bản không quang tâm quang kiếm cắt qua người. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau, gắng gượng tránh né quang kiếm, cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi nữa!”(*) Cách gọi những bậc thầy

Tên Thẩm Tri Minh này năm lần bảy lượt gây rối trước mặt y, còn dám ra tay với học trò y. Hôm nay không giết ông ta, lòng y bứt rứt.

“Im miệng.”

Tạ Cô Đường giơ tay ấn hắn lên vách, đè lên tường. Sau khi khiến hắn yên lặng, y quay đầu nhìn Thúy Lục: “Đại nhân Thúy Lục, chúng ta lên đường.”

Sao hắn lại không nghĩ tới?

Tạ Cô Đường giơ tay ấn hắn lên vách, đè lên tường. Sau khi khiến hắn yên lặng, y quay đầu nhìn Thúy Lục: “Đại nhân Thúy Lục, chúng ta lên đường.”

Lúc Tạ Cô Đường và Thúy Lục lên đường đi về phía Hoang Thành, Tần Uyển Uyển đuổi theo Giản Hành Chi rơi thẳng xuống dưới.

Vừa qua biển mây, vô số quạ đen và quang kiếm dày đặc bay đến. Giản Hành Chi điên cuồng đuổi theo Thẩm Tri Minh, căn bản không quang tâm quang kiếm cắt qua người. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau, gắng gượng tránh né quang kiếm, cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi nữa!”

Vừa qua biển mây, vô số quạ đen và quang kiếm dày đặc bay đến. Giản Hành Chi điên cuồng đuổi theo Thẩm Tri Minh, căn bản không quang tâm quang kiếm cắt qua người. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau, gắng gượng tránh né quang kiếm, cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi nữa!”

Nghe thấy tiếng Tần Uyển Uyển, động tác Giản Hành Chi khựng lại. Cũng ngay lúc này, quang kiếm lập tức tập kết, Tần Uyển Uyển bước lên trước một bước, vung Uyên Ngưng ép lui, đồng thời thiết lập pháp quyết ngăn cản quang kiếm bốn phía. Đầu ngón tay nàng đặt lên trán Giản Hành Chi, linh lực nhập vào thức hải y, ổn định thức hải: “Để ông ta đi đi, không đáng đâu.”

Giản Hành Chi không lên tiếng, y ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

Nếu như người khác nói thế với y, y cũng lười nghe. Kẻ tiếc mạng không giết được người, chuyện giết người này làm gì có đáng hay không?

Quân Thù vừa muốn khóc vừa muốn cười, Tạ Cô Đường giơ tay lên ngừng máu trên miệng vết thương, xách hắn lên, lạnh giọng nói: “Đi mau lên.”

Tên Thẩm Tri Minh này năm lần bảy lượt gây rối trước mặt y, còn dám ra tay với học trò y. Hôm nay không giết ông ta, lòng y bứt rứt.

Nhưng nhìn dáng vẻ toàn thân nhuốm máu của Tần Uyển Uyển, nhất thời y nói không ra những lời này ra. So với giết Thẩm Tri Minh, mau chóng chữa thương cho Tần Uyển Uyển quan trọng hơn.

Tần Uyển Uyển vận chuyển linh lực, trước ổn định thức hải Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi ngừng đuổi theo, lại định quay đầu phá hủy kiếm trận bên cạnh, Tần Uyển Uyển bèn lên tiếng: “Sư phụ, để ta.”

Dứt lời, nàng giơ tay lên. Uyên Ngưng bừng sáng, đột ngột quét qua, nháy mắt quang kiếm bên cạnh bị xử lý sạch sẽ.

Giản Hành Chi sững người, lúc này mới ý thức được hóa ra Tần Uyển Uyển đã mạnh như thế từ bao giờ.

Nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ nhõm, ánh mắt ngẩng đầu nhìn Tạ Cô Đường cũng trở nên thân thiện hơn.

Đã có thể bảo vệ thầy rồi.

Nghe nói thế, Quân Thù đột ngột quay đầu, lạnh lùng nhìn Tạ Cô Đường.

Y cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm, để mặc Tần Uyển Uyển kéo mình đi, không cho y bất cứ cơ hội lựa chọn nào, trực tiếp dẫn y xuống mặt đất.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nhat Anh Do
Nhat Anh Do
2 Năm Cách đây

Hi Zens ui khong biết vì sao mình không load đc chương 49(4) ấn. Cứ ấn vào là lại về home.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Cắt đuôi cầu sinh, chắc có mình anh nghĩ ra được cái này ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Em lạy anh luôn á, đừng có làm bậy mà chời ơi, anh không muốn trở về Tiên giới nữa ha sao hả?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Ông Quân Thù ông tưởng bở quá rồi đó.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Nhờ công anh dạy dỗ tốt quá đó.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Quân Thù đúng mặt dày như bê tông mấy lớp, nghĩ sao mà kêu hôn thê sau khi đã tò te tí te với gái khác. Sau này bị Uyển Uyển chê già 0 biết có rớt miếng xấu hổ nào hokk.

Bình Lê
Bình Lê
1 Năm Cách đây

Quân Thù bị ảo à=))

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!