Chương 49 (3)
Ta có người mình thích rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Tri Minh biến sắc, quay đầu định tấn công Tần Uyển Uyển.
Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi phong bế đường đi của Thẩm Tri Minh. Giản Hành Chi lập tức rống to: “Cắt đuôi! Cắt đuôi!”
Tần Uyển Uyển cũng có ý đó. Nếu là Thẩm Tri Minh kỳ Độ Kiếp, muốn bọn họ liều mạng, thật sự không đáng.
Tần Uyển Uyển bắt đầuỏcắt dây thừngḷxe ngựa, nhưngἶdường như dâyĩthừng này được(đặc chế, TầnạUyển Uyển cắt nhưáđiên bằng kiếm tới nỗiÍxẹt ra tiaĩlửa thế mà dâyÏthừng chẳng đứt(miếng nào.
Tần UyểnêUyển dồn hếtổsức lực cắtɪdây. Quân Thùingồi ở phíaîsau, nhìn bọnÏGiản Hành Chiịliều mạng vì‹mình, nhìn côựnương trước mặtĩcanh giữ xeḽngựa không rờiạkhông bỏ.
Hắn cảmễgiác cuộc đời)mình đã đạtùđến thăng hoa.
Hắnâkhông nhịn đượcòmở miệng, muốnđnói thật: “Côỉnương, thật raàta cũng khôngặtính là ngườiẳtốt, hay làữcác người bỏ{ta lại đi.”{
Giản Hành Chiảđứng trên caoửnhìn Tần UyểnểUyển cả nửaĩngày không cắtĨdây thừng, nghĩẩrằng Tần UyểnòUyển không hiểu¹ý mình, liềnįhô to: “Conẫlàm gì đấy?ịCắt đuôi cầuýsinh! Cầu sinh!ềVứt bỏ lãoἱgià kia đi,ốđừng lấy mạngļLão tử chơiỉtrò lương thiện(*)!”ố
(*) Mình đoán(câu này nhắc‹tới một câuɨtrong Đạo đứcộkinh của Lãoẻtử là “ngườiâthiện, ta đốiĺxử thiện; ngườiîbất thiện, taổcũng đối đãiịthiện, lấy đứcếđối xử thiện”ả
Lương thiện cáiĭrắm!
Tần Uyển Uyển°ngồi trước xeîcố sức cắtẹdây thừng cứngĺnhư thép. Bởiỉvì biên độ‹dao động cơ:thể quá lớn,ẽnhìn từ phíaõsau giống nhưằđang run rẩyľdữ dội. Nàngἰvốn không dámđmở miệng, sợỉmở miệng làḹmất sức.
Quân Thùổkhông thấy độngĩtác trên tayọTần Uyển Uyển,ỉchỉ thấy côĩnương này runẩlập cập vìụsợ hãi. Rõệràng bị sư‹tôn nhục mạ,ốnhưng nàng vẫnĩkhông chịu vứtệbỏ hắn.
“Cô nương…”ồ
Lần này, hắnĩthật sự bịἲcảm động rồi.
Cũngἶchính lúc này,ỳThẩm Tri Minhıxuất một chưởngẫđánh bay ThúyỷLục, nhắm thẳngívề phía TầnùUyển Uyển. GiảnếHành Chi hétɨto: “Bắc Thành!”ï
Tần Uyển Uyểnỏđột ngột ngẩngḹđầu, nhìn thấyỡkiếm khí đánhïxuống như thiênἴthạch, nàng bấtẽngờ ném mộtúluồng kiếm ýịtrong người raítheo bản năng.
Lúc¹trước Thẩm TriỉMinh rời điỉđiều tra mâuủthuẫn giữa nàngộvà Tô Nguyệt[Ly, ông taềđã để lạiἱmột luồng kiếmảý dùng đểéđối phó QuânįThù. Vào giờìphút này, rốtốcuộc luồng kiếmỉý kia cũng:trả trở về.ẫ
Khoảnh khắc kiếmiý bay ra,‹Thẩm Tri Minhẵvà Quân Thùỉđều trợn trònềhai mắt.
Nhưng ThẩmũTri Minh đãộkhông còn kịpĪthu kiếm. Thấyẵmũi kiếm đãệđến trước người,ìTần Uyển Uyểnĩchẳng thể tránhùkhỏi, một bộằáo tím độtἷngột bước tới,ơbắt lấy trườngẩkiếm đang đâmívề phía nàng.
Trườngékiếm của ThẩmỳTri Minh đâmìxuyên bả vaiơTạ Cô Đường.íLuồng kiếm ýľvà phi kiếmêcủa Giản HànhĨChi đâm mộtἲtrước một sauɨlên người ThẩmóTri Minh. Ôngİta nhìn chằmḻchằm Tần UyểnắUyển, xác nhậníhôm nay khôngêthể tái chiến,ỹbèn hóa thànhĩmột luồng sángἳbỏ chạy.
Tần UyểnắUyển sững sờộnhìn Tạ CôἱĐường đằng trước.ÎThân hình kiếm)tu cao gầy,:tay áo lộngļgió tung bay,ḷmột tay cầmụtrường kiếm, gươngľmặt nhuốm máu,ĩsườn mặt xoayĩqua nhìn nàng:³“Muội ổn chứ?”I
Giọng nói củaiy và bóngòdáng trong thứcЇhải trùng khít,ứtim Tần UyểnýUyển đập vừaẽmạnh vừa chậm.
Là…[là Tạ CôỉĐường sao?
Người nàngĺthích… là… Tạ…
Nàngôkhông kịp nghĩļnhiều, chợt ngheỵGiản Hành Chiἴquát lớn: “Chạyũđi đâu!”
Nàngửquay phắt đầuơlại, chỉ thấyạquang kiếm rợpîtrời đuổi theoâThẩm Tri Minh.ầTần Uyển Uyểnìthấy quang kiếm,ἶbiết Giản HànhìChi lại huyâđộng thức hải,ấlập tức đứng[dậy chạy theoìGiản Hành Chi:ớ“Sư phụ!”
“Tiềnìbối, Uyển Uyển!”ɪ
Tạ Cô Đườngẽthấy hai ngườiĩlần lượt đuổiἰtheo Thẩm TriịMinh nhảy xuốngĩchân núi, vộiĪvã đuổi theo.âNhưng đến nửaùđường, y ngheĺthấy tiếng TầnôUyển Uyển vangêlên bên tai:ἷ“Huynh dẫn mọiíngười tới HoangḷThành trước, sauľkhi an toàn,ỉchúng ta tậpêhợp.”
Động tácἱTạ Cô Đườngệkhựng lại, nhìnjba người lầnɨlượt rơi xuốngỉbiển mây dướiíchân núi.
Tạ CôàĐường hoang mangồđứng trên biểnımây, ngẫm nghĩ,ócắn răng quayựvề, trở lạiỷđỉnh núi. ThúyἷLục đang chữaḹthương, dẫn theoɩmột thị nữ.ằQuân Thù vẫnạngồi tại chỗ,ỏcả người thẫníthờ.
Là Tần Vãn…
Hắn bò đến rìa con đường như phát điên, cúi đầu nhìn biển mây dưới chân núi, sực tỉnh.
Khoan đã, Tạ Cô Đường?
Người chăm sóc hắn, ở bên hắn, không rời không bỏ hắn, là Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn!
Nghe thấy tiếng Tần Uyển Uyển, động tác Giản Hành Chi khựng lại. Cũng ngay lúc này, quang kiếm lập tức tập kết, Tần Uyển Uyển bước lên trước một bước, vung Uyên Ngưng ép lui, đồng thời thiết lập pháp quyết ngăn cản quang kiếm bốn phía. Đầu ngón tay nàng đặt lên trán Giản Hành Chi, linh lực nhập vào thức hải y, ổn định thức hải: “Để ông ta đi đi, không đáng đâu.”
Sao hắn lại không nghĩ tới?
Người chăm sóc hắn, ở bên hắn, không rời không bỏ hắn, là Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn!
“Đại sư(*).” Hắn sửa xưng hô: “Ngài vẫn ổn chứ? Ngài mệt không? Có cần nghỉ ngơi không?”
Làm gì có người bất chấp mọi giá, không màng sinh mạng bảo vệ hắn chứ?
Hắn nhất thời bị đả kích, không nói gì nữa, lòng thầm so sánh thực lực giữa mình và Tạ Cô Đường. Hắn là Kim Đan cấp chín, Tạ Cô Đường cũng vậy; hắn là thiếu chủ Nhạc Thành, Tạ Cô Đường là đại sư huynh Thiên Kiếm Tông; hắn là Nhạc tu trẻ tuổi nhất mạnh nhất, Tạ Cô Đường là Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông…
“Hừ.”
Chỉ có Tần Vãn, chỉ có Tần Vãn mới đối xử với hắn như thế!
“Im miệng.”
Quân Thù vừa muốn khóc vừa muốn cười, Tạ Cô Đường giơ tay lên ngừng máu trên miệng vết thương, xách hắn lên, lạnh giọng nói: “Đi mau lên.”
(*) Cách gọi những bậc thầy
Nếu như người khác nói thế với y, y cũng lười nghe. Kẻ tiếc mạng không giết được người, chuyện giết người này làm gì có đáng hay không?
Nghe nói thế, Quân Thù đột ngột quay đầu, lạnh lùng nhìn Tạ Cô Đường.
Giản Hành Chi không lên tiếng, y ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.
Tạ Cô Đường thấy ánh mắt hắn chợt biến, nhíu mày: “Ông sao thế?”
Tạ Cô Đường thấy ánh mắt hắn chợt biến, nhíu mày: “Ông sao thế?”
Dứt lời, nàng giơ tay lên. Uyên Ngưng bừng sáng, đột ngột quét qua, nháy mắt quang kiếm bên cạnh bị xử lý sạch sẽ.
Tần Uyển Uyển vận chuyển linh lực, trước ổn định thức hải Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi ngừng đuổi theo, lại định quay đầu phá hủy kiếm trận bên cạnh, Tần Uyển Uyển bèn lên tiếng: “Sư phụ, để ta.”
“Hừ.”
Quân Thù hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi.
Nhưng nhìn dáng vẻ toàn thân nhuốm máu của Tần Uyển Uyển, nhất thời y nói không ra những lời này ra. So với giết Thẩm Tri Minh, mau chóng chữa thương cho Tần Uyển Uyển quan trọng hơn.
Quân Thù hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi.
Chỉ có Tần Vãn, chỉ có Tần Vãn mới đối xử với hắn như thế!
Tên mặt trắng nhỏ dụ dỗ vị hôn thê của hắn, chờ hắn khôi phục tu vi…
(*) Cách gọi những bậc thầy
Khoan đã, Tạ Cô Đường?
Quân Thù đột nhiên xấu hổ nhận ra, dù khôi phục tu vi, hình như cũng đánh không lại?
Quân Thù đột nhiên xấu hổ nhận ra, dù khôi phục tu vi, hình như cũng đánh không lại?
Hắn nhất thời bị đả kích, không nói gì nữa, lòng thầm so sánh thực lực giữa mình và Tạ Cô Đường. Hắn là Kim Đan cấp chín, Tạ Cô Đường cũng vậy; hắn là thiếu chủ Nhạc Thành, Tạ Cô Đường là đại sư huynh Thiên Kiếm Tông; hắn là Nhạc tu trẻ tuổi nhất mạnh nhất, Tạ Cô Đường là Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông…
Làm gì có người bất chấp mọi giá, không màng sinh mạng bảo vệ hắn chứ?
Đợi đã.
Quân Thù đột nhiên nhận ra chuyện gì, hắn bừng tỉnh, Vấn Tâm Kiếm?
Giản Hành Chi sững người, lúc này mới ý thức được hóa ra Tần Uyển Uyển đã mạnh như thế từ bao giờ.
Nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ nhõm, ánh mắt ngẩng đầu nhìn Tạ Cô Đường cũng trở nên thân thiện hơn.
Y cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm, để mặc Tần Uyển Uyển kéo mình đi, không cho y bất cứ cơ hội lựa chọn nào, trực tiếp dẫn y xuống mặt đất.
“Đại sư(*).” Hắn sửa xưng hô: “Ngài vẫn ổn chứ? Ngài mệt không? Có cần nghỉ ngơi không?”
Y cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm, để mặc Tần Uyển Uyển kéo mình đi, không cho y bất cứ cơ hội lựa chọn nào, trực tiếp dẫn y xuống mặt đất.Vừa qua biển mây, vô số quạ đen và quang kiếm dày đặc bay đến. Giản Hành Chi điên cuồng đuổi theo Thẩm Tri Minh, căn bản không quang tâm quang kiếm cắt qua người. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau, gắng gượng tránh né quang kiếm, cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi nữa!”(*) Cách gọi những bậc thầy
Tên Thẩm Tri Minh này năm lần bảy lượt gây rối trước mặt y, còn dám ra tay với học trò y. Hôm nay không giết ông ta, lòng y bứt rứt.
“Im miệng.”
Tạ Cô Đường giơ tay ấn hắn lên vách, đè lên tường. Sau khi khiến hắn yên lặng, y quay đầu nhìn Thúy Lục: “Đại nhân Thúy Lục, chúng ta lên đường.”
Sao hắn lại không nghĩ tới?
Tạ Cô Đường giơ tay ấn hắn lên vách, đè lên tường. Sau khi khiến hắn yên lặng, y quay đầu nhìn Thúy Lục: “Đại nhân Thúy Lục, chúng ta lên đường.”
Lúc Tạ Cô Đường và Thúy Lục lên đường đi về phía Hoang Thành, Tần Uyển Uyển đuổi theo Giản Hành Chi rơi thẳng xuống dưới.
Vừa qua biển mây, vô số quạ đen và quang kiếm dày đặc bay đến. Giản Hành Chi điên cuồng đuổi theo Thẩm Tri Minh, căn bản không quang tâm quang kiếm cắt qua người. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau, gắng gượng tránh né quang kiếm, cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi nữa!”
Vừa qua biển mây, vô số quạ đen và quang kiếm dày đặc bay đến. Giản Hành Chi điên cuồng đuổi theo Thẩm Tri Minh, căn bản không quang tâm quang kiếm cắt qua người. Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau, gắng gượng tránh né quang kiếm, cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi nữa!”
Nghe thấy tiếng Tần Uyển Uyển, động tác Giản Hành Chi khựng lại. Cũng ngay lúc này, quang kiếm lập tức tập kết, Tần Uyển Uyển bước lên trước một bước, vung Uyên Ngưng ép lui, đồng thời thiết lập pháp quyết ngăn cản quang kiếm bốn phía. Đầu ngón tay nàng đặt lên trán Giản Hành Chi, linh lực nhập vào thức hải y, ổn định thức hải: “Để ông ta đi đi, không đáng đâu.”
Giản Hành Chi không lên tiếng, y ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.
Nếu như người khác nói thế với y, y cũng lười nghe. Kẻ tiếc mạng không giết được người, chuyện giết người này làm gì có đáng hay không?
Quân Thù vừa muốn khóc vừa muốn cười, Tạ Cô Đường giơ tay lên ngừng máu trên miệng vết thương, xách hắn lên, lạnh giọng nói: “Đi mau lên.”
Tên Thẩm Tri Minh này năm lần bảy lượt gây rối trước mặt y, còn dám ra tay với học trò y. Hôm nay không giết ông ta, lòng y bứt rứt.
Nhưng nhìn dáng vẻ toàn thân nhuốm máu của Tần Uyển Uyển, nhất thời y nói không ra những lời này ra. So với giết Thẩm Tri Minh, mau chóng chữa thương cho Tần Uyển Uyển quan trọng hơn.
Tần Uyển Uyển vận chuyển linh lực, trước ổn định thức hải Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi ngừng đuổi theo, lại định quay đầu phá hủy kiếm trận bên cạnh, Tần Uyển Uyển bèn lên tiếng: “Sư phụ, để ta.”
Dứt lời, nàng giơ tay lên. Uyên Ngưng bừng sáng, đột ngột quét qua, nháy mắt quang kiếm bên cạnh bị xử lý sạch sẽ.
Giản Hành Chi sững người, lúc này mới ý thức được hóa ra Tần Uyển Uyển đã mạnh như thế từ bao giờ.
Nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ nhõm, ánh mắt ngẩng đầu nhìn Tạ Cô Đường cũng trở nên thân thiện hơn.
Đã có thể bảo vệ thầy rồi.
Nghe nói thế, Quân Thù đột ngột quay đầu, lạnh lùng nhìn Tạ Cô Đường.
Y cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm, để mặc Tần Uyển Uyển kéo mình đi, không cho y bất cứ cơ hội lựa chọn nào, trực tiếp dẫn y xuống mặt đất.
Hi Zens ui khong biết vì sao mình không load đc chương 49(4) ấn. Cứ ấn vào là lại về home.
Cắt đuôi cầu sinh, chắc có mình anh nghĩ ra được cái này ?
Em lạy anh luôn á, đừng có làm bậy mà chời ơi, anh không muốn trở về Tiên giới nữa ha sao hả?
Ông Quân Thù ông tưởng bở quá rồi đó.
Nhờ công anh dạy dỗ tốt quá đó.
Quân Thù đúng mặt dày như bê tông mấy lớp, nghĩ sao mà kêu hôn thê sau khi đã tò te tí te với gái khác. Sau này bị Uyển Uyển chê già 0 biết có rớt miếng xấu hổ nào hokk.
Quân Thù bị ảo à=))