Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 49 (4)

Chương 49 (4)

Ta có người mình thích rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Sau khi đáp xuống, bọn họ phát hiện dường như nơi này là một vách núi, hai bên đều là núi, cạnh đó là một con suối dung nham. Hơi nóng từ dung nham tỏa ra khiến nhiệt độ môi trường vô cùng nóng bức.

Sau khi bình tĩnh lại, rốt cuộc Giản Hành Chi nhận ra Tần Uyển Uyển nói không sai, quả thật thức hải của y sắp duy trì hết nổi. Đầu y đau như muốn nứt ra, nhưng y không biểu hiện, chỉ tìm đại một chỗ ngồi xuống. Sau một hồi tĩnh tâm, y nhìn cả người Tần Uyển Uyển đầy máu, giơ tay gọi nàng: “Đến đây, ta trị thương cho con.”

Tn Uyn Uyn không đáp.Nàng ly thuctr thương trongýtúi Càn Khônļra, bưc tiìcnh Gin HànhĬChi, m ming:,“Ci áo.”

“Ta,ci áo làmgì?”

Gin HànhıChi ngơ ngác,Tn Uyn Uyncm thuc, vmt nhn nhn:Ї“Ngưi b thươngíri, bây githc hi tnhi, không thíchhp s dnglinh lc. Hơn{na, dù chocó th sdng Xuân SinhîTn Uyn Uynngưc mt: “Ngưikhông đau à?”j

Ln đu tiênGin Hành Chib ngưi ta)hi thế, bngìnhiên hơi lungùcung, li cmîthy mù m:“Ta… đánh nhauôthì phi đauch.”

Tn UynUyn cht cnĨli.

“Ci áo ra.”]

Nàng biết cuơto đu ócGin Hành Chi)khác ngưi, nóiĭvi y cũngnhư không, chĬđành uy hiếp:I“Ngưi bôi thucri, ta mijbôi.”

Gin HànhóChi thy TnUyn Uyn c(chp, cm thy:bt lc. Yìgiơ tay ci,áo, cm lythuc trong tayjTn Uyn Uyn,t mình cúiđu bôi, vabôi va oántrách: “Con bôilà dưc ri,ơta bôi cáigì. Sư phIđánh nhau nhiuļti ni conkhông tưng đưcđâu, thương tíchĩnày đã làágì? Nếu khôngïphi hôm naycon cn ta,ĺta đã giếtThm Tri Minh)lâu ri.”

“GiếtThm Tri Minh,thc hi spđ, nh thìínhp ma, nngâthì quyên sinh.”ýTn Uyn Uynɩnhìn ming vếtthương đng trưcíca y đãļbôi xong, cưpɨly bình thuc,ļvòng ra saulưng Gin HànhChi, giơ tayáthoa thuc: “Đếnlúc đó, tacòn phi chămăsóc mt sưЇph b điên,ngưi làm vicīkhông nghĩ tiɨngưi khác sao?”ô

Li này hikhiến Gin HànhíChi ngây ngưi,đu ngón taycô nương thmīthuc mát lnhàbôi lên mingЇvết thương.

Ming vếtthương không đaulm, nhưng nơiđu ngón taynàng lưt quava có chútmm, li vaécó chút nga.

Bngĩnhiên Gin HànhChi không biếtnên nói gì.ôNh ti nhngli mà TnáUyn Uyn mngcho ngưi khácnghe lúc tưngĩy chết ti{Qu Thành, tínhļra sư phnhư y đúng,là ích kngang ngưc, khôngÍđ ý đếncm giác canàng, c hayįđánh nàng.

Có điu³nếu không nhưvy, y cũngếkhông biết sngɪchung vi TnıUyn Uyn thếnào, làm saoúlàm mt ngưiįthy tt.

Y cũngúmun làm chútchuyn khiến TníUyn Uyn vuiging như TCô Đưng, víd như khenĩnàng múa đp,đưa nàng đăn.

Nhưng mi lnļnghĩ ti nhngchuyn này, yЇđu s nghĩíphi hun luynth cht nàngãtht tt trưc,ɩphi nhanh chóngéthu gom đimtích lũy đưanàng phi thăng,Îtr v Tiênìgii, hai ngưih mi tht¸s là thyútrò. Y cóīth đi thămĩcha m nàng,àci thin môitrưng sng canàng, đ cham nàng khicn bán hílô ngào đưngna…

Y cúi đu,nht thi khôngIdám nói chuyn.Tn Uyn Uynêbôi thuc chojy xong, lybăng vi trongtúi Càn Khônra: “Sao khôngĬnói chuyn?”

Thìta trưc givn luôn mtīmình, chưa tngnghĩ nhng chuynɪnày.” Gin HànhChi nói mtĮcách gian nan:Į“Sau… sau này,īta không như)vy na, tas nghĩ ti³con nhiu hơn.”

Nghe nói thế,Tn Uyn Uynĩsng s. NàngĬchưa tng nghĩàGin Hành Chicó th trli như vy,không khi chngĩbiết làm sao.

Nàngĩcm thy GinHành Chi nàyđúng là taiļha, ln nàocũng làm chuynìxu, nhưng likhiến ngưi kháckhông đành lòngtrách móc.

Rõ ràngĩban đu munđp chết y,đkhông ng đếnhin ti li…

Lilo lng choy.

Cm giác gingnhư nuôi mt²con Husky hotbát tăng đng,láo ngáo quyĭlt tri, cuiõcùng ngoc cáiíđuôi quay v}tranh công, vamun đp chếtnó hm canhchó, li cméthy…

Thôi đi, tínhĺtoán vi conchó làm gì?

Tn°Uyn Uyn bt]lc ct băngĩvi cho y,¹t mình cmthuc đi đếnÍmt khi đábên cnh: “Tađi bôi thuc.”Ï

.”

Gin HànhChi biết nàngkhông tin đ}y bôi thuc,gt đu, bngnhiên hơi mtmát.

Cm thy nếuhc trò nàylà nam thìtt hơn, ycó cũng cóįth bôi thuc²cho nàng ri.

Lòngy thoáng rirm. Tn UyníUyn ngi phíaísau tng đábôi thuc nhngnơi mình cóĮth, nhưng không,vi ti vếtthương trên lưng.Nàng nghĩ tiônghĩ lui, rtđcuc lên tiếng:ɩ“Sư ph.”

?”

“Ta… ta khôngɪvi ti vếtĭthương trên lưng.”ĩ

Ging Tn UynUyn rt kh:¹“Ngưi giúp tađmt chút đưckhông?”

Gin HànhìChi nghe vy,tim đp nhanhýmt nhp.

Nhưng yılp tc thóam chính mình,ètrưc mt thythuc không phânnam n, nếuy cm thykiêng k thì,mi là có°qu trong lòng.

Yđim tĩnh đáp, giơìtay xé mtđon tay áo,ơbuc lên mt,đng dy đi}ra sau tngđá.

“Con đng lo.”ĮY cm nhnv trí TnЇUyn Uyn màđi qua, quĩmt gi xungtrưc ngưi TnUyn Uyn: “Taĩkhông thy gìc.”

m.” TnjUyn Uyn luônĪyên tâm vGin Hành Chi,õbiết lòng yơkhông có tpnim, bèn ciáo, xoay ngưiíli, đ llưng trn trưcmt Gin HànhChi.

Thuc bênìtay trái ngưi.”ã

Tn Uyn Uynínhc nh. GinHành Chi cm{bình thuc, nàngĺli ch dn:Vết thương thnht dưi vaiba tc.”

GinòHành Chi đápɪli, vươn tayìthm thuc bôiélên lưng TnUyn Uyn.

Y khôngɪthy gì, mith đu davào cm nhn,ăxúc giác bngtr nên nhy]bén d thưng.

Ngóntay dng trênếlưng cô gái,:y mi phát(hin xương ngưiănày nh xinh,ôkhông ging viôy; làn dacũng nõn nã,êm mưt nhưúnhung, không gingvi y. Dùãcho y đánhãđm rèn luynnàng như thế,hình như nàngkhông h luynïđưc thân th¹rn chc caĨkiếm tu.

Nàng có°v rt mmĩmi?

Đt nhiên ýnghĩ ngày niìlên, tay GinHành Chi khôngkhi run mtïcái.

Tn Uyn Uynkhó hiu: “Sưph?”

Không… khôngÍcó gì.”

GinHành Chi lp³bp: “Vết thươngitiếp theo đâu?”

“Bên tráiìvết thương nàyímt tc.”

TnìUyn Uyn tiếptc ch dn.èGin Hành Chikhông dám lêntiếng.

Tp nim đãĭsinh, khó lòng¹loi tr, nhưng¸dng li nađưng thì cóv quá ngưngngp.

Dung nham xungquanh ùng cni bt, nhitđ nóng ncìkhiến ngưi kháccm thy khóļchu.

Hình như Mīct trùng phátĬtác li.

Gin HànhÏChi suy nghĩ,đu óc cngđ, nghĩ liItt c kh,năng.

Hay do thchi bt n,Îto thành tâmìma biến d?

Ynghĩ ti nghĩľlui, đu ngónýtay thm thuc{lưt qua lưngTn Uyn Uyn.

Đuĩngón tay yómang theo vếtchai, nh nhàngĨnhư va lưtva trêu, TnUyn Uyn khôngkhi rùng mình.

GinHành Chi lungĮcung: “Ta làm:đau con à?”í

Không.”

Tn UyniUyn vi lêntiếng, hong htùv cm giácăti đt ngtĨva ri: “Ta…ĺĐt nhiên taĩthy hơi nóng.”

.”

Giản Hành Chi gật đầu, yên tâm hơn, khàn giọng tán đồng: “Đúng là hơi nóng.”

Có điều tâm kinh khó địch lại tâm dục, không biết sao tay y bất giác trượt lên cánh tay Tần Uyển Uyển, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cảm giác được bầu không khí bất thường.

Tác giả: “Tôi tạo sẵn bầu không khí cho hai người rồi, người cũng đuổi sạch rồi, bàn tay vàng cũng mở rồi, hai người mà không yêu nhau, tôi sẽ suy sụp mất!!!”

Trong tích tắc, mấy thứ kiều diễm gì đó đều tan biến sạch, dường như máu của Tần Uyển Uyển đã có công hiệu, cảm xúc kỳ quái não cũng không còn.

Hai người không dám lên tiếng. Giản Hành Chi cảm thấy hoàn cảnh này hơi bức bối.

Chương 49:

Y chắc chắn là Mị cốt trùng phát tác.

Giản Hành Chi: “Oa, máu con hiệu nghiệm thật, ta lập tức không cảm thấy gì.”

Y ngây ngốc quỳ tại chỗ, không hề nhúc nhích.

【 Vở kịch nhỏ 2】

Y nuốt nước bọt, bôi xong vết thương cuối cùng, giơ tay băng bó cho Tần Uyển Uyển.

Chương 33:

Giản Hành Chi chắc chắn là chính nhân quân tử không nghĩ gì nhiều, nếu nghĩ nhiều cái gì, chắc chắn là nàng lỗ mãng.

Băng vải vòng qua trước người giống như ôm nàng rồi lại vòng ra phía sau nàng, vòng qua vòng lại mấy lần, Giản Hành Chi thắt nút giúp nàng, chỉnh đốn y phục. Nghe thấy Tần Uyển Uyển buộc thắt lưng sột soạt trước mặt y, rốt cuộc y chịu hết nổi: “Bắc Thành.”

Giản Hành Chi gật đầu, yên tâm hơn, khàn giọng tán đồng: “Đúng là hơi nóng.”

“Con mặc xong chưa?”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nghiêm túc nhắc nhở: “Vết thương này so với gãy xương thì chẳng đau chút nào.”

“Tạ Cô Đường.”

“Mặc xong rồi.”

Y chắc chắn là Mị cốt trùng phát tác.

“Sao?” Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại, hơi mù mờ.

Tần Uyển Uyển quỳ gối buộc dây thắt lưng trước mặt y. Giản Hành Chi nghe vậy bèn yên tâm tháo băng bịt mắt ra, dè dặt hỏi: “Con… con có thể cho ta chút máu không?”

“Sao?” Cuối cùng đầu óc Giản Hành Chi cũng tỉnh táo lại đôi chút, y khàn giọng hỏi: “Ai?”

Tần Uyển Uyển: “Bầu không khí này kỳ cục quá, ta muốn tìm chuyện gì đó để phá bỏ. Sư phụ, ta cảm thấy ta thích Tạ Cô Đường.”

“Sao?” Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại, hơi mù mờ.

Nàng buộc dây thắt lưng, gật đầu, vén tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài: “Người muốn bao nhiêu?”

Giản Hành Chi nghe nàng hỏi lại, tim đập nhanh hơn, luống cuống nói: “Ta… Hình như Mị cốt trùng nổi lên.”

“Ừ?”

Giản Hành Chi ngơ ngác nghĩ… Rốt cuộc là lễ hội gì? Cố Bắc Thành rút trúng sao?

Đề tài này có chút xấu hổ.

Tần Uyển Uyển không dám quay đầu, nhưng lại yên tâm hẳn, hóa ra là Mị cốt trùng, có lẽ nàng cũng bị Mị cốt trùng ảnh hưởng.

Tần Uyển Uyển: “…”

Tác gỉ: “Cậu cút cho tôi!”

Nàng buộc dây thắt lưng, gật đầu, vén tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài: “Người muốn bao nhiêu?”

Nói xong, y tiến tới gần gáy Tần Uyển Uyển, khẽ thổi, chiếc cổ trắng nõn của Tần Uyển Uyển tựa như bị dao sắc cắt một vệt nhỏ.

Giản Hành Chi cũng không biết. Theo lý là một tháng lấy máu một lần, nhưng hiện giờ còn chưa tới một tháng, y cũng không biết trong tình huống này cần bao nhiêu máu.

Y bước lên trước, vịn vai Tần Uyển Uyển: “Ta… ta thử đã.”

Hai người không dám lên tiếng. Giản Hành Chi cảm thấy hoàn cảnh này hơi bức bối.

Nói xong, y tiến tới gần gáy Tần Uyển Uyển, khẽ thổi, chiếc cổ trắng nõn của Tần Uyển Uyển tựa như bị dao sắc cắt một vệt nhỏ.

Y bước lên trước, vịn vai Tần Uyển Uyển: “Ta… ta thử đã.”

Giọt máu rỉ ra, Giản Hành Chi hốt hoảng đến run tay. Y cảm thấy phải tìm đề tài nào đó, nghĩ tới nghĩ lui, cái khó ló cái khôn: “Con… con đau không?”

Tần Uyển Uyển: “…”

Vở kịch nhỏ 1

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nghiêm túc nhắc nhở: “Vết thương này so với gãy xương thì chẳng đau chút nào.”

Để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, Tần Uyển Uyển quyết định nói cái gì đó. Nàng muốn nói đề tài quan trọng một chút, hấp dẫn sự chú ý của hai người, khiến chuyện này không đến mức lúng túng.

Nói xong, Tần Uyển Uyển muốn bẻ lái bầu không khí khỏi hướng đi có phần kỳ quặc, bình tĩnh thản nhiên nói: “Người uống đi.”

“Sư phụ.”

Giản Hành Chi bị lây nhiễm bầu chính khí của Tần Uyển Uyển, gật đầu, dán sát môi tới.

Đầu tiên y liếm một giọt, vị máu tanh, nhưng lại cảm thấy hình như giọt máu này không hiệu quả mấy. Y bèn uống thêm một ngụm nữa, dốc sức tụng kinh trong đầu, cố gắng làm một người thầy tốt.

Nói xong, Tần Uyển Uyển muốn bẻ lái bầu không khí khỏi hướng đi có phần kỳ quặc, bình tĩnh thản nhiên nói: “Người uống đi.”

Có điều tâm kinh khó địch lại tâm dục, không biết sao tay y bất giác trượt lên cánh tay Tần Uyển Uyển, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cảm giác được bầu không khí bất thường.

Tần Uyển Uyển quỳ gối buộc dây thắt lưng trước mặt y. Giản Hành Chi nghe vậy bèn yên tâm tháo băng bịt mắt ra, dè dặt hỏi: “Con… con có thể cho ta chút máu không?”

Nàng hơi sợ, lại có chút gì đó không nói ra được…

Cảm giác kỳ dị giống như độc thân lâu ngày, nhìn chó cũng cảm thấy mặt mày thanh tú.

Giản Hành Chi chắc chắn là chính nhân quân tử không nghĩ gì nhiều, nếu nghĩ nhiều cái gì, chắc chắn là nàng lỗ mãng.

Để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, Tần Uyển Uyển quyết định nói cái gì đó. Nàng muốn nói đề tài quan trọng một chút, hấp dẫn sự chú ý của hai người, khiến chuyện này không đến mức lúng túng.

Giản Hành Chi nghe nàng hỏi lại, tim đập nhanh hơn, luống cuống nói: “Ta… Hình như Mị cốt trùng nổi lên.”

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến một chuyện lớn!

Băng vải vòng qua trước người giống như ôm nàng rồi lại vòng ra phía sau nàng, vòng qua vòng lại mấy lần, Giản Hành Chi thắt nút giúp nàng, chỉnh đốn y phục. Nghe thấy Tần Uyển Uyển buộc thắt lưng sột soạt trước mặt y, rốt cuộc y chịu hết nổi: “Bắc Thành.”

Tần Uyển Uyển mở miệng khẳng định, động tác Giản Hành Chi cứng đờ.

“Sư phụ.”

Cảm giác kỳ dị giống như độc thân lâu ngày, nhìn chó cũng cảm thấy mặt mày thanh tú.

Vở kịch nhỏ 2

“Ừ?”

Tần Uyển Uyển không dám quay đầu, nhưng lại yên tâm hẳn, hóa ra là Mị cốt trùng, có lẽ nàng cũng bị Mị cốt trùng ảnh hưởng.

“Ta cảm giác ta đã biết bóng người trong thức hải là ai rồi.”

“Sao?” Cuối cùng đầu óc Giản Hành Chi cũng tỉnh táo lại đôi chút, y khàn giọng hỏi: “Ai?”

Giản Hành Chi: “Ta có thể gặm da đầu con không?”

Giản Hành Chi: Không sai, ta có vấn đề.

“Tạ Cô Đường.”

“Ta cảm giác ta đã biết bóng người trong thức hải là ai rồi.”

Tần Uyển Uyển mở miệng khẳng định, động tác Giản Hành Chi cứng đờ.

Trong tích tắc, mấy thứ kiều diễm gì đó đều tan biến sạch, dường như máu của Tần Uyển Uyển đã có công hiệu, cảm xúc kỳ quái não cũng không còn.

Tác giả: “Tôi mệt quá mà.”

Y ngây ngốc quỳ tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Cũng ngay lúc này, một tiếng “ting” của hệ thống vang lên, kèm theo tiếng “rổn rảng” khi điểm tích lũy vào tài khoản, cộng với tiếng vỗ tay vui vẻ, tiếng thông báo xúc động của hệ thống:

“Mặc xong rồi.”

Cũng ngay lúc này, một tiếng “ting” của hệ thống vang lên, kèm theo tiếng “rổn rảng” khi điểm tích lũy vào tài khoản, cộng với tiếng vỗ tay vui vẻ, tiếng thông báo xúc động của hệ thống:

【Lễ hội khuyến mãi! Lễ hội siêu khuyến mãi! Hệ thống giúp ngài tham gia rút thăm lớn tại tổng bộ. Chúc mừng ký chủ! Ngài trúng thưởng rồi!】

Trúng… trúng thưởng sao?

Giản Hành Chi ngơ ngác nghĩ… Rốt cuộc là lễ hội gì? Cố Bắc Thành rút trúng sao?

Đầu tiên y liếm một giọt, vị máu tanh, nhưng lại cảm thấy hình như giọt máu này không hiệu quả mấy. Y bèn uống thêm một ngụm nữa, dốc sức tụng kinh trong đầu, cố gắng làm một người thầy tốt.

***

Giản Hành Chi: Trước mặt thầy thuốc không phân nam nữ, nếu lòng ta có tạp niệm thì đó là vấn đề ở ta.

Nói xong, Tần Uyển Uyển muốn bẻ lái bầu không khí khỏi hướng đi có phần kỳ quặc, bình tĩnh thản nhiên nói: “Người uống đi.”Đầu tiên y liếm một giọt, vị máu tanh, nhưng lại cảm thấy hình như giọt máu này không hiệu quả mấy. Y bèn uống thêm một ngụm nữa, dốc sức tụng kinh trong đầu, cố gắng làm một người thầy tốt.Hai người không dám lên tiếng. Giản Hành Chi cảm thấy hoàn cảnh này hơi bức bối. Vở kịch nhỏ 1Tần Uyển Uyển: “…” Vở kịch nhỏ 2

Giản Hành Chi: Trước mặt thầy thuốc không phân nam nữ, nếu lòng ta có tạp niệm thì đó là vấn đề ở ta.

Nàng hơi sợ, lại có chút gì đó không nói ra được…

(Xé tay áo, bịt mắt)

“Con mặc xong chưa?”

Giản Hành Chi: Không sai, ta có vấn đề.

【 Vở kịch nhỏ 2】Tác giả: “Tôi tạo sẵn bầu không khí cho hai người rồi, người cũng đuổi sạch rồi, bàn tay vàng cũng mở rồi, hai người mà không yêu nhau, tôi sẽ suy sụp mất!!!” Vở kịch nhỏ 2

Chương 33:

Tác giả: “Tôi cắt đứt tất cả phương án khác rồi, tôi muốn để hai người hôn môi. Bầu không khí đều sẵn sàng, hai người chớ đừng phụ lòng tôi!”

Giản Hành Chi: “Ta có thể gặm da đầu con không?”

Tác gỉ: “Cậu cút cho tôi!”

Chương 49:

Tác giả: “Tôi tạo sẵn bầu không khí cho hai người rồi, người cũng đuổi sạch rồi, bàn tay vàng cũng mở rồi, hai người mà không yêu nhau, tôi sẽ suy sụp mất!!!”

Tần Uyển Uyển: “Bầu không khí này kỳ cục quá, ta muốn tìm chuyện gì đó để phá bỏ. Sư phụ, ta cảm thấy ta thích Tạ Cô Đường.”

Giản Hành Chi: “Oa, máu con hiệu nghiệm thật, ta lập tức không cảm thấy gì.”

Tác giả: “Tôi mệt quá mà.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Tác giả hình dung anh Hành ra con Husky chính xác thiệt. Giờ thì trong đầu mình toàn hình ảnh con Husky ? mà cái cúp pồ này nó lạ lắm, toàn sát phong cảnh. Tui cũng mệt giùm bà á tác giả ?

Lyan1302
Lyan1302
1 Năm Cách đây

Ngay từ những chương đầu tiên thì t đã thấy nam chính này khác thường rồi. Nói thiệt ban đầu không liên tưởng được nhiều, có điều thấy tác phong ổng như kiểu tó điên ấy. Lúc nào cũng kích động :v Giờ thì hiểu rồi, giống Husky ?

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!