Chương 49 (4)
Ta có người mình thích rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi đáp xuống, bọn họ phát hiện dường như nơi này là một vách núi, hai bên đều là núi, cạnh đó là một con suối dung nham. Hơi nóng từ dung nham tỏa ra khiến nhiệt độ môi trường vô cùng nóng bức.
Sau khi bình tĩnh lại, rốt cuộc Giản Hành Chi nhận ra Tần Uyển Uyển nói không sai, quả thật thức hải của y sắp duy trì hết nổi. Đầu y đau như muốn nứt ra, nhưng y không biểu hiện, chỉ tìm đại một chỗ ngồi xuống. Sau một hồi tĩnh tâm, y nhìn cả người Tần Uyển Uyển đầy máu, giơ tay gọi nàng: “Đến đây, ta trị thương cho con.”
Tần Uyển Uyển không đáp.ỹNàng lấy thuốcḹtrị thương trongýtúi Càn Khônļra, bước tớiìcạnh Giản HànhĬChi, mở miệng:,“Cởi áo.”
“Ta,cởi áo làmờgì?”
Giản HànhıChi ngơ ngác,ởTần Uyển Uyểnἵcầm thuốc, vẻịmặt nhẫn nhịn:Ї“Người bị thươngírồi, bây giờễthức hải tổnửhại, không thíchỉhợp sử dụngậlinh lực. Hơn{nữa, dù choἷcó thể sửỗdụng Xuân Sinh…”îTần Uyển Uyểnỏngước mắt: “Ngườiḻkhông đau à?”j
Lần đầu tiênỡGiản Hành Chiựbị người ta)hỏi thế, bỗngìnhiên hơi luốngùcuống, lại cảmîthấy mù mờ:ἱ“Ta… đánh nhauôthì phải đauứchứ.”
Tần UyểnốUyển chợt cạnĨlời.
“Cởi áo ra.”]
Nàng biết cấuơtạo đầu ócịGiản Hành Chi)khác người, nóiĭvới y cũng‹như không, chỉĬđành uy hiếp:I“Người bôi thuốcḹrồi, ta mớijbôi.”
Giản HànhóChi thấy TầnộUyển Uyển cố(chấp, cảm thấy:bất lực. Yìgiơ tay cởi,áo, cầm lấyẽthuốc trong tayjTần Uyển Uyển,ểtự mình cúiớđầu bôi, vừaẻbôi vừa oánẵtrách: “Con bôiḽlà dược rồi,ơta bôi cáiộgì. Sư phụIđánh nhau nhiềuļtới nỗi conịkhông tưởng đượcἳđâu, thương tíchĩnày đã làágì? Nếu khôngïphải hôm nayẽcon cản ta,ĺta đã giếtữThẩm Tri Minh)lâu rồi.”
“GiếtỉThẩm Tri Minh,ốthức hải sụpḽđổ, nhẹ thìínhập ma, nặngâthì quyên sinh.”ýTần Uyển Uyểnɩnhìn miệng vếtἴthương đằng trướcícủa y đãļbôi xong, cướpɨlấy bình thuốc,ļvòng ra sauủlưng Giản HànhἰChi, giơ tayáthoa thuốc: “Đếnỉlúc đó, taằcòn phải chămăsóc một sưЇphụ bị điên,ồngười làm việcīkhông nghĩ tớiɨngười khác sao?”ô
Lời này hỏiἷkhiến Giản HànhíChi ngây người,ắđầu ngón tayỗcô nương thấmīthuốc mát lạnhàbôi lên miệngЇvết thương.
Miệng vếtồthương không đauọlắm, nhưng nơiảđầu ngón tayỉnàng lướt quaậvừa có chútỉmềm, lại vừaécó chút ngứa.
Bỗngĩnhiên Giản HànhứChi không biếtắnên nói gì.ôNhớ tới nhữngỡlời mà TầnáUyển Uyển mắngễcho người khácỗnghe lúc tưởngĩy chết tại{Quỷ Thành, tínhļra sư phụịnhư y đúng,là ích kỷ‹ngang ngược, khôngÍđể ý đếnủcảm giác củaịnàng, cứ hayįđánh nàng.
Có điều³nếu không nhưỹvậy, y cũngếkhông biết sốngɪchung với TầnıUyển Uyển thếἵnào, làm saoúlàm một ngườiįthầy tốt.
Y cũngúmuốn làm chútặchuyện khiến TầníUyển Uyển vuiớgiống như TạừCô Đường, víḷdụ như khenĩnàng múa đẹp,ẽđưa nàng đồọăn.
Nhưng mỗi lầnļnghĩ tới nhữngộchuyện này, yЇđều sẽ nghĩíphải huấn luyệnỷthể chất nàngãthật tốt trước,ɩphải nhanh chóngéthu gom điểmầtích lũy đưaẩnàng phi thăng,Îtrở về Tiênìgiới, hai ngườiủhọ mới thật¸sự là thầyútrò. Y cóīthể đi thămĩcha mẹ nàng,àcải thiện môiἳtrường sống củaịnàng, để chaớmẹ nàng khỏiḷcần bán hồílô ngào đườngốnữa…
Y cúi đầu,ịnhất thời khôngIdám nói chuyện.ḷTần Uyển Uyểnêbôi thuốc chojy xong, lấyịbăng vải trongựtúi Càn Khônỉra: “Sao khôngĬnói chuyện?”
“Thì…ẹta trước giờọvẫn luôn mộtīmình, chưa từngḹnghĩ những chuyệnɪnày.” Giản HànhầChi nói mộtĮcách gian nan:Į“Sau… sau này,īta không như)vậy nữa, taủsẽ nghĩ tới³con nhiều hơn.”ố
Nghe nói thế,ợTần Uyển Uyểnĩsững sờ. NàngĬchưa từng nghĩàGiản Hành Chiḻcó thể trảồlời như vậy,ḹkhông khỏi chẳngĩbiết làm sao.
Nàngĩcảm thấy GiảnỉHành Chi nàyἱđúng là taiļhọa, lần nàoἶcũng làm chuyệnìxấu, nhưng lạiỳkhiến người khácịkhông đành lòngỡtrách móc.
Rõ ràngĩban đầu muốnἳđập chết y,đkhông ngờ đếnἵhiện tại lại…
Lạiồlo lắng choợy.
Cảm giác giốngấnhư nuôi một²con Husky hoạtẽbát tăng động,ịláo ngáo quậyĭlật trời, cuốiõcùng ngoắc cáiíđuôi quay về}tranh công, vừaḷmuốn đập chếtềnó hầm canhẫchó, lại cảméthấy…
Thôi đi, tínhĺtoán với conớchó làm gì?
Tần°Uyển Uyển bất]lực cột băngĩvải cho y,¹tự mình cầmổthuốc đi đếnÍmột khối đáởbên cạnh: “Taớđi bôi thuốc.”Ï
“Ừ.”
Giản HànhỗChi biết nàngἲkhông tiện để}y bôi thuốc,ệgật đầu, bỗngịnhiên hơi mấtựmát.
Cảm thấy nếuừhọc trò nàyợlà nam thì‹tốt hơn, y‹có cũng cóįthể bôi thuốc²cho nàng rồi.
Lòngửy thoáng rốiỳrắm. Tần UyểníUyển ngồi phíaísau tảng đáủbôi thuốc nhữngệnơi mình cóĮthể, nhưng không,với tới vếtứthương trên lưng.ỉNàng nghĩ tớiônghĩ lui, rốtđcuộc lên tiếng:ɩ“Sư phụ.”
“Ừ?”ẳ
“Ta… ta khôngɪvới tới vếtĭthương trên lưng.”ĩ
Giọng Tần UyểnỹUyển rất khẽ:¹“Người giúp tađmột chút đượcấkhông?”
Giản HànhìChi nghe vậy,ỉtim đập nhanhýmột nhịp.
Nhưng yılập tức thóaỉmạ chính mình,ètrước mặt thầyặthuốc không phânồnam nữ, nếuỏy cảm thấyổkiêng kỵ thì,mới là có°quỷ trong lòng.
Yồđiềm tĩnh đápổ“Ừ” , giơìtay xé mộtợđoạn tay áo,ơbuộc lên mắt,ḻđứng dậy đi}ra sau tảngựđá.
“Con đừng lo.”ĮY cảm nhậnờvị trí TầnЇUyển Uyển màḽđi qua, quỳĩmột gối xuốngềtrước người TầnẽUyển Uyển: “Taĩkhông thấy gìẽcả.”
“Ừm.” TầnjUyển Uyển luônĪyên tâm vềἶGiản Hành Chi,õbiết lòng yơkhông có tạpựniệm, bèn cởiẹáo, xoay ngườiílại, để lộềlưng trần trướcịmặt Giản HànhừChi.
“Thuốc ở bênìtay trái người.”ã
Tần Uyển Uyểnínhắc nhở. GiảnảHành Chi cầm{bình thuốc, nàngĺlại chỉ dẫn:ị“Vết thương thứớnhất dưới vaiịba tấc.”
GiảnòHành Chi đápɪlời, vươn tayìthấm thuốc bôiélên lưng TầnốUyển Uyển.
Y khôngɪthấy gì, mọiằthứ đều dựaịvào cảm nhận,ăxúc giác bỗngắtrở nên nhạy]bén dị thường.
Ngónấtay dừng trênếlưng cô gái,:y mới phát(hiện xương ngườiănày nhỏ xinh,ôkhông giống vớiôy; làn daặcũng nõn nã,ἴêm mượt nhưúnhung, không giốngộvới y. Dùãcho y đánhãđấm rèn luyệnἴnàng như thế,ỉhình như nàng‹không hề luyệnïđược thân thể¹rắn chắc củaĨkiếm tu.
Nàng có°vẻ rất mềmĩmại?
Đột nhiên ýờnghĩ ngày nổiìlên, tay GiảnẹHành Chi khôngởkhỏi run mộtïcái.
Tần Uyển Uyểnỡkhó hiểu: “Sưἳphụ?”
“Không… khôngÍcó gì.”
GiảnắHành Chi lắp³bắp: “Vết thươngitiếp theo ởἱđâu?”
“Bên tráiìvết thương nàyímột tấc.”
TầnìUyển Uyển tiếpịtục chỉ dẫn.èGiản Hành Chiịkhông dám lênḹtiếng.
Tạp niệm đãĭsinh, khó lòng¹loại trừ, nhưng¸dừng lại nửaỵđường thì cóừvẻ quá ngượngḽngập.
Dung nham xungồquanh ùng ụcẩnổi bọt, nhiệtἴđộ nóng nựcìkhiến người khácấcảm thấy khóļchịu.
Hình như Mịīcốt trùng phátĬtác lại.
Giản HànhÏChi suy nghĩ,ễđầu óc cứngớđờ, nghĩ lạiItất cả khả,năng.
Hay do thứcỳhải bất ổn,Îtạo thành tâmìma biến dị?
Yựnghĩ tới nghĩľlui, đầu ngónýtay thấm thuốc{lướt qua lưngợTần Uyển Uyển.
Đầuĩngón tay yómang theo vếtựchai, nhẹ nhàngĨnhư vừa lướtặvừa trêu, TầnắUyển Uyển khôngừkhỏi rùng mình.
GiảnịHành Chi luốngĮcuống: “Ta làm:đau con à?”í
“Không.”
Tần UyểniUyển vội lênἵtiếng, hoảng hốtùvề cảm giácătới đột ngộtĨvừa rồi: “Ta…ĺĐột nhiên taĩthấy hơi nóng.”ἵ
“Ừ.”
Giản Hành Chi gật đầu, yên tâm hơn, khàn giọng tán đồng: “Đúng là hơi nóng.”
Có điều tâm kinh khó địch lại tâm dục, không biết sao tay y bất giác trượt lên cánh tay Tần Uyển Uyển, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cảm giác được bầu không khí bất thường.
Tác giả: “Tôi tạo sẵn bầu không khí cho hai người rồi, người cũng đuổi sạch rồi, bàn tay vàng cũng mở rồi, hai người mà không yêu nhau, tôi sẽ suy sụp mất!!!”
Trong tích tắc, mấy thứ kiều diễm gì đó đều tan biến sạch, dường như máu của Tần Uyển Uyển đã có công hiệu, cảm xúc kỳ quái não cũng không còn.
Hai người không dám lên tiếng. Giản Hành Chi cảm thấy hoàn cảnh này hơi bức bối.
【
Chương 49:
Y chắc chắn là Mị cốt trùng phát tác.
Giản Hành Chi: “Oa, máu con hiệu nghiệm thật, ta lập tức không cảm thấy gì.”
Y ngây ngốc quỳ tại chỗ, không hề nhúc nhích.
【 Vở kịch nhỏ 2】
Y nuốt nước bọt, bôi xong vết thương cuối cùng, giơ tay băng bó cho Tần Uyển Uyển.
Chương 33:
Giản Hành Chi chắc chắn là chính nhân quân tử không nghĩ gì nhiều, nếu nghĩ nhiều cái gì, chắc chắn là nàng lỗ mãng.
Băng vải vòng qua trước người giống như ôm nàng rồi lại vòng ra phía sau nàng, vòng qua vòng lại mấy lần, Giản Hành Chi thắt nút giúp nàng, chỉnh đốn y phục. Nghe thấy Tần Uyển Uyển buộc thắt lưng sột soạt trước mặt y, rốt cuộc y chịu hết nổi: “Bắc Thành.”
Giản Hành Chi gật đầu, yên tâm hơn, khàn giọng tán đồng: “Đúng là hơi nóng.”
“Con mặc xong chưa?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nghiêm túc nhắc nhở: “Vết thương này so với gãy xương thì chẳng đau chút nào.”
“Tạ Cô Đường.”
“Mặc xong rồi.”
Y chắc chắn là Mị cốt trùng phát tác.
“Sao?” Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại, hơi mù mờ.
Tần Uyển Uyển quỳ gối buộc dây thắt lưng trước mặt y. Giản Hành Chi nghe vậy bèn yên tâm tháo băng bịt mắt ra, dè dặt hỏi: “Con… con có thể cho ta chút máu không?”
“Sao?” Cuối cùng đầu óc Giản Hành Chi cũng tỉnh táo lại đôi chút, y khàn giọng hỏi: “Ai?”
Tần Uyển Uyển: “Bầu không khí này kỳ cục quá, ta muốn tìm chuyện gì đó để phá bỏ. Sư phụ, ta cảm thấy ta thích Tạ Cô Đường.”
“Sao?” Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại, hơi mù mờ.
Nàng buộc dây thắt lưng, gật đầu, vén tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài: “Người muốn bao nhiêu?”
Giản Hành Chi nghe nàng hỏi lại, tim đập nhanh hơn, luống cuống nói: “Ta… Hình như Mị cốt trùng nổi lên.”
“Ừ?”
Giản Hành Chi ngơ ngác nghĩ… Rốt cuộc là lễ hội gì? Cố Bắc Thành rút trúng sao?
Đề tài này có chút xấu hổ.
Tần Uyển Uyển không dám quay đầu, nhưng lại yên tâm hẳn, hóa ra là Mị cốt trùng, có lẽ nàng cũng bị Mị cốt trùng ảnh hưởng.
Tần Uyển Uyển: “…”
Tác gỉ: “Cậu cút cho tôi!”
Nàng buộc dây thắt lưng, gật đầu, vén tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài: “Người muốn bao nhiêu?”
Nói xong, y tiến tới gần gáy Tần Uyển Uyển, khẽ thổi, chiếc cổ trắng nõn của Tần Uyển Uyển tựa như bị dao sắc cắt một vệt nhỏ.
Giản Hành Chi cũng không biết. Theo lý là một tháng lấy máu một lần, nhưng hiện giờ còn chưa tới một tháng, y cũng không biết trong tình huống này cần bao nhiêu máu.
【
Y bước lên trước, vịn vai Tần Uyển Uyển: “Ta… ta thử đã.”
Hai người không dám lên tiếng. Giản Hành Chi cảm thấy hoàn cảnh này hơi bức bối.
Nói xong, y tiến tới gần gáy Tần Uyển Uyển, khẽ thổi, chiếc cổ trắng nõn của Tần Uyển Uyển tựa như bị dao sắc cắt một vệt nhỏ.
Y bước lên trước, vịn vai Tần Uyển Uyển: “Ta… ta thử đã.”
Giọt máu rỉ ra, Giản Hành Chi hốt hoảng đến run tay. Y cảm thấy phải tìm đề tài nào đó, nghĩ tới nghĩ lui, cái khó ló cái khôn: “Con… con đau không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Vở kịch nhỏ 1
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nghiêm túc nhắc nhở: “Vết thương này so với gãy xương thì chẳng đau chút nào.”
Để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, Tần Uyển Uyển quyết định nói cái gì đó. Nàng muốn nói đề tài quan trọng một chút, hấp dẫn sự chú ý của hai người, khiến chuyện này không đến mức lúng túng.
Nói xong, Tần Uyển Uyển muốn bẻ lái bầu không khí khỏi hướng đi có phần kỳ quặc, bình tĩnh thản nhiên nói: “Người uống đi.”
“Sư phụ.”
】
Giản Hành Chi bị lây nhiễm bầu chính khí của Tần Uyển Uyển, gật đầu, dán sát môi tới.
Đầu tiên y liếm một giọt, vị máu tanh, nhưng lại cảm thấy hình như giọt máu này không hiệu quả mấy. Y bèn uống thêm một ngụm nữa, dốc sức tụng kinh trong đầu, cố gắng làm một người thầy tốt.
Nói xong, Tần Uyển Uyển muốn bẻ lái bầu không khí khỏi hướng đi có phần kỳ quặc, bình tĩnh thản nhiên nói: “Người uống đi.”
Có điều tâm kinh khó địch lại tâm dục, không biết sao tay y bất giác trượt lên cánh tay Tần Uyển Uyển, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cảm giác được bầu không khí bất thường.
Tần Uyển Uyển quỳ gối buộc dây thắt lưng trước mặt y. Giản Hành Chi nghe vậy bèn yên tâm tháo băng bịt mắt ra, dè dặt hỏi: “Con… con có thể cho ta chút máu không?”
Nàng hơi sợ, lại có chút gì đó không nói ra được…
Cảm giác kỳ dị giống như độc thân lâu ngày, nhìn chó cũng cảm thấy mặt mày thanh tú.
Giản Hành Chi chắc chắn là chính nhân quân tử không nghĩ gì nhiều, nếu nghĩ nhiều cái gì, chắc chắn là nàng lỗ mãng.
Để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, Tần Uyển Uyển quyết định nói cái gì đó. Nàng muốn nói đề tài quan trọng một chút, hấp dẫn sự chú ý của hai người, khiến chuyện này không đến mức lúng túng.
Giản Hành Chi nghe nàng hỏi lại, tim đập nhanh hơn, luống cuống nói: “Ta… Hình như Mị cốt trùng nổi lên.”
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến một chuyện lớn!
Băng vải vòng qua trước người giống như ôm nàng rồi lại vòng ra phía sau nàng, vòng qua vòng lại mấy lần, Giản Hành Chi thắt nút giúp nàng, chỉnh đốn y phục. Nghe thấy Tần Uyển Uyển buộc thắt lưng sột soạt trước mặt y, rốt cuộc y chịu hết nổi: “Bắc Thành.”
Tần Uyển Uyển mở miệng khẳng định, động tác Giản Hành Chi cứng đờ.
“Sư phụ.”
Cảm giác kỳ dị giống như độc thân lâu ngày, nhìn chó cũng cảm thấy mặt mày thanh tú.
Vở kịch nhỏ 2
“Ừ?”
Tần Uyển Uyển không dám quay đầu, nhưng lại yên tâm hẳn, hóa ra là Mị cốt trùng, có lẽ nàng cũng bị Mị cốt trùng ảnh hưởng.
“Ta cảm giác ta đã biết bóng người trong thức hải là ai rồi.”
“Sao?” Cuối cùng đầu óc Giản Hành Chi cũng tỉnh táo lại đôi chút, y khàn giọng hỏi: “Ai?”
Giản Hành Chi: “Ta có thể gặm da đầu con không?”
Giản Hành Chi: Không sai, ta có vấn đề.
“Tạ Cô Đường.”
“Ta cảm giác ta đã biết bóng người trong thức hải là ai rồi.”
Tần Uyển Uyển mở miệng khẳng định, động tác Giản Hành Chi cứng đờ.
Trong tích tắc, mấy thứ kiều diễm gì đó đều tan biến sạch, dường như máu của Tần Uyển Uyển đã có công hiệu, cảm xúc kỳ quái não cũng không còn.
Tác giả: “Tôi mệt quá mà.”
Y ngây ngốc quỳ tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Cũng ngay lúc này, một tiếng “ting” của hệ thống vang lên, kèm theo tiếng “rổn rảng” khi điểm tích lũy vào tài khoản, cộng với tiếng vỗ tay vui vẻ, tiếng thông báo xúc động của hệ thống:
“Mặc xong rồi.”
Cũng ngay lúc này, một tiếng “ting” của hệ thống vang lên, kèm theo tiếng “rổn rảng” khi điểm tích lũy vào tài khoản, cộng với tiếng vỗ tay vui vẻ, tiếng thông báo xúc động của hệ thống:
【Lễ hội khuyến mãi! Lễ hội siêu khuyến mãi! Hệ thống giúp ngài tham gia rút thăm lớn tại tổng bộ. Chúc mừng ký chủ! Ngài trúng thưởng rồi!】
Trúng… trúng thưởng sao?
Giản Hành Chi ngơ ngác nghĩ… Rốt cuộc là lễ hội gì? Cố Bắc Thành rút trúng sao?
Đầu tiên y liếm một giọt, vị máu tanh, nhưng lại cảm thấy hình như giọt máu này không hiệu quả mấy. Y bèn uống thêm một ngụm nữa, dốc sức tụng kinh trong đầu, cố gắng làm một người thầy tốt.
***
Giản Hành Chi: Trước mặt thầy thuốc không phân nam nữ, nếu lòng ta có tạp niệm thì đó là vấn đề ở ta.
Nói xong, Tần Uyển Uyển muốn bẻ lái bầu không khí khỏi hướng đi có phần kỳ quặc, bình tĩnh thản nhiên nói: “Người uống đi.”Đầu tiên y liếm một giọt, vị máu tanh, nhưng lại cảm thấy hình như giọt máu này không hiệu quả mấy. Y bèn uống thêm một ngụm nữa, dốc sức tụng kinh trong đầu, cố gắng làm một người thầy tốt.【Hai người không dám lên tiếng. Giản Hành Chi cảm thấy hoàn cảnh này hơi bức bối. Vở kịch nhỏ 1Tần Uyển Uyển: “…” Vở kịch nhỏ 2】
Giản Hành Chi: Trước mặt thầy thuốc không phân nam nữ, nếu lòng ta có tạp niệm thì đó là vấn đề ở ta.
Nàng hơi sợ, lại có chút gì đó không nói ra được…
(Xé tay áo, bịt mắt)
“Con mặc xong chưa?”
Giản Hành Chi: Không sai, ta có vấn đề.
【 Vở kịch nhỏ 2】【Tác giả: “Tôi tạo sẵn bầu không khí cho hai người rồi, người cũng đuổi sạch rồi, bàn tay vàng cũng mở rồi, hai người mà không yêu nhau, tôi sẽ suy sụp mất!!!” Vở kịch nhỏ 2】
Chương 33:
Tác giả: “Tôi cắt đứt tất cả phương án khác rồi, tôi muốn để hai người hôn môi. Bầu không khí đều sẵn sàng, hai người chớ đừng phụ lòng tôi!”
Giản Hành Chi: “Ta có thể gặm da đầu con không?”
Tác gỉ: “Cậu cút cho tôi!”
Chương 49:
Tác giả: “Tôi tạo sẵn bầu không khí cho hai người rồi, người cũng đuổi sạch rồi, bàn tay vàng cũng mở rồi, hai người mà không yêu nhau, tôi sẽ suy sụp mất!!!”
Tần Uyển Uyển: “Bầu không khí này kỳ cục quá, ta muốn tìm chuyện gì đó để phá bỏ. Sư phụ, ta cảm thấy ta thích Tạ Cô Đường.”
Giản Hành Chi: “Oa, máu con hiệu nghiệm thật, ta lập tức không cảm thấy gì.”
Tác giả: “Tôi mệt quá mà.”
Tác giả hình dung anh Hành ra con Husky chính xác thiệt. Giờ thì trong đầu mình toàn hình ảnh con Husky ? mà cái cúp pồ này nó lạ lắm, toàn sát phong cảnh. Tui cũng mệt giùm bà á tác giả ?
Ngay từ những chương đầu tiên thì t đã thấy nam chính này khác thường rồi. Nói thiệt ban đầu không liên tưởng được nhiều, có điều thấy tác phong ổng như kiểu tó điên ấy. Lúc nào cũng kích động :v Giờ thì hiểu rồi, giống Husky ?