Chương 50 (1)
Không yêu, yêu không nổi nữa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đột nhiên giàu lên khiến Giản Hành Chi ngây ngốc cả người. Tần Uyển Uyển thấy y không đáp, nghiêng đầu nhin y: “Sư phụ.”
“Ừ.” Giản Hành Chi hoàn hồn, y gật đầu, phục hồi tinh thần: “Ta ổn rồi, không sao nữa.”
“Vậy thức hải người thế nào?” Tần Uyển Uyển giơ tay vuốt qua cổ, miệng vết thương lập tức biến mất tăm. Nàng xoay người, vẻ mặt nhìn Giản Hành Chi hơi lo lắng.
Giản Hành Chi khoát tay: “Ta tĩnh tọa nghỉ ngơi một lúc là ổn.”
Nói xong, Giản Hành Chi đứng dậy, vòng qua tảng đá, đến nơi rộng rãi thoáng đãng, giơ tay vẽ một pháp trận, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần.
Tần Uyển Uyển thấy GiảnĬHành Chi tĩnhĬtọa, ngồi xuốngỵcanh gác hộồpháp giúp y,ịđồng thời quanɪsát bốn phía.
ThẩmÎTri Minh từónơi này nhảyýxuống, bây giờỉchẳng biết chạyứđi đâu, cũngửkhông biết tạiúsao Vô Danhếchọc phải Thẩm°Tri Minh, khiếnỉThẩm Tri MinhIbất chấp tấtờcả muốn giếtİhắn.
Tần Uyển Uyển°suy nghĩ mộtũlúc. Sau khiũGiản Hành Chiõổn định, lòngjy bình tĩnhèlại, chợt nhớĩtới lời TầnỉUyển Uyển nóiḷban nãy, hỏiɩngược lại nàng:ầ“Con nói ngườiἵcon thấy làjTạ Cô Đường?”ỳ
“Hả?”
Tần UyểnẻUyển nghe GiảnẹHành Chi hỏi,ỏgật đầu: “ChắcIlà vậy.”
“Làmἴsao nhận ra?”ồ
“Thì ban nãy,òlúc huynh ấyáchắn trước mặtľta đỡ kiếm…”°Tần Uyển UyểnÏnhớ lại khoảnhĮkhắc đó, khôngἰkhỏi xúc động:ù“Ta cảm thấyãđó là bóng{dáng kiếm tuỉtrong lòng ta,ỉhơn nữa huynhïấy liều mạngĨvì ta, taìbị huynh ấyũlàm cảm động.”ù
Giản Hành Chiồkhông nói nữa.éTần Uyển Uyển]quay đầu nhìnễy: “Sư phụ,ịngười cảm thấyỳthế nào?”
“Đệftử Thượng CựcáTông chúng ta…”ưGiản Hành Chiĩnói một câuồkhông đầu không²đuôi: “Không cóḷgì không làmáđược.”
Tần UyểnạUyển: “???”
Tạiụsao Giản HànhữChi nói chuyện,ἳnàng nghe khôngìhiểu vậy?
“Sư phụ…”°Tần Uyển Uyểnẻtruy hỏi: “Câuḷnày có ýợgì?”
“Đừng lênỏtiếng, ta phảiụtĩnh tọa.”
GiảnẳHành Chi từỗchối trả lời,ũTần Uyển Uyểnócũng không tiệnĬhỏi tiếp, chỉỗđành tiếp tụcἳhộ pháp choứy.
Mà Giản HànhếChi đang giaoètiếp với 666ởtrong đầu: “Nếuánhư muốn đánhêtuyến Tạ CôòĐường, các ngườiἲcó cách gìíkhông?”
“Chủ nhân,ớđộ thiện cảmÏcủa Tạ CôìĐường chỉ có[46…” 666 nhắcἱnhở y.
40 đếnê60 là giaiýđoạn tán thưởng,ạđiểm của VôèDanh còn caoḷhơn cái này.
GiảníHành Chi mắtļlạnh nhìn 666:ἲ“Ta bảo côìnghĩ cách, khôngIhỏi cô đượcĩhay không.”
666ḹnghe vậy runồlên, nó gậtỉđầu lia lịa:ì“Ta nghĩ, taìnghĩ ngay!”
NóiĮxong, 666 bắtửđầu điên cuồngứvận hành chươngįtrình. Một látẻsau, nó trịnh{trọng đề xuấtíkiến nghị: “Kýêchủ, Tạ CôЇĐường và ngàiôđều là kiếmătu, phương phápẽtấn công tươngịtự. Ngài cứļdựa theo thẩmimỹ của mình,¸chỉ cần cóìthể đánh gục(ngài, vậy thìḽTạ Cô Đườngănắm trong tầmỡtay!”
“Có lý.”ỗ
Giản Hành Chijgật đầu: “Nếu}như trở thànhìnữ tử tafthích, Tạ CôἶĐường còn khôngờthích được sao?”ẩ
Giản Hành Chiĩnghĩ rõ điểmịnày, cảm thấyἷmình đã giảiĩquyết một vấnễđề lớn choộTần Uyển Uyển,ậrốt cuộc cũngìtĩnh tâm lại,ễvui vẻ nhậpúđịnh, chỉnh lýẹthức hải.
Đợi mộtÍđêm, Giản HànhĪChi khôi phụcịtương đối. Yİmở mắt ra,{nhìn thấy TầníUyển Uyển ngồiôbên cạnh limìdim. Y cầmĩkiếm chọc nàng,İgọi: “Đứng dậy.”í
Tần Uyển Uyểnīđột ngột bừngắtỉnh. Sau mộtữhồi hoàn hồn,ľnàng thở dài:ἶ“Sư phụ, ngườiềcó thể dịuệdàng một chútảkhông?”
“Ta cònúchưa đủ dịufdàng?” Giản HànhợChi liếc mắtĩnhìn nàng: “Nếuủlà sư phụıta trước đây,ἵngài đã đáảmột cước vàoằmặt ta rồi,ẹcòn để conĮngủ?”
Tần UyểnỉUyển chịu thua.ỡGiản Hành Chiìvươn tay, nàngIlấy nắm tayẳGiản Hành Chiợđứng dậy, phủiĩbụi trên mông:ı“Sư phụ, thứcἲhải của ngườiíchỉnh lý xongộchưa?”
“Tàm tạm,ầđúng là khôngịthể xằng bậyînữa.”
Giản HànhùChi cũng tựḻbiết lượng sức,ĭdẫn Tần Uyển]Uyển đi: “ĐiĨthôi, chúng taảđến Hoang Thành.”ï
Vách núi chỉÎcó một conỡđường, Giản HànhởChi không lưỡngấlự dẫn TầnúUyển Uyển nhắmỳhướng Hoang Thành(mà đi.
Giản HànhôChi vừa điἴvừa suy nghĩ,ụnói với TầnịUyển Uyển: “Đêmọqua, vi sưềsuy nghĩ cảıđêm. Con muốnôtán đổ TạỉCô Đường, khôngĩphải không thể,jcó điều taἶnhất định phảiĩnói cho conîbiết, cái nàyìcó độ khóĮthế nào.”
“Khó…ăkhó thế nào?”ẵ
Tần Uyển Uyểnỹbị Giản HànhểChi dọa sợ,ốGiản Hành Chiẩquay đầu nhìnỉnàng: “Con vàỗTạ Cô Đườngẩở chung rấtễlâu, vi sưìnhiều lần tạoổcơ hội choícon, nhưng đếnİhiện tại độìthiện cảm củaỉy đối vớiỉcon vẫn chỉộcó 46, cònỉchẳng cao bằngưVô Danh, cóđthể thấy conấkhông phải guủcủa y.”
Ngheɨvậy, phản ứngốđầu tiên của[Tần Uyển Uyểnἳlà: “Không thểọnào, huynh ấyìcòn đỡ kiếmũcho ta mà.”ἵ
“Kiếm tu trọngứlời hứa, yấđã hứa vớiớta.”
Giản HànhàChi nhắc nhở‹nàng, Tần UyểnîUyển lại nghĩ:j“Nửa đêm, huynhễấy mang cơmìcho ta!”
“Yêtới lều taểtrước, phát hiệnìta không ởïđó, y mớiỏđến tìm con.”ἲGiản Hành Chiĭvừa nói, vừaơkhông quên bồiởcú chót: “Yỉcòn đưa choằNam Phong nữa.”Ї
“Huynh ấy…” TầnfUyển Uyển nhớịtới vẻ mặtĺTạ Cô Đường(nói chuyện chânóthành thắm thiếtầvới nàng trước°quan tài GiảnểHành Chi ởèQuỷ Thành: “Lúcệtrước, trước mặtÍquan tài người,ẽánh mắt huynhḷấy nhìn taãrất thâm tình.ἱTa cảm thấyệhuynh ấy chính làĬJack của ta,ìta chính là…”Ī
“Tiếp khách(*) hayíkhông tiếp kháchủkhông quan trong…”ửGiản Hành Chi°cắt lời nàng,ĩkhông muốn nàng³mơ mộng nữa:ɪ“46 thì 46,ờchẳng có cáiậgì mà khôngầdám thừa nhận.ặSư phụ nóiἷrồi, không cóịchuyện đệ tửIThượng Cực Tôngļchúng ta khôngìlàm được. Tối²qua, ta đãẻsuy nghĩ giúpícon rồi. Điểm,số không tăng,ìchứng minh y,không thích kiểuἰcủa con, vậyĨchúng ta sẽầtrở thành kiểuúy thích! TheoÍđuổi người taİphải quyết đoán,ấcon hiểu chưa?”ệ
(*) Jack (杰克)Îphát âm làİJié kè, cònứTiếp khách (接客)ẹphát âm làḽJiē kè, haiỉchữ phát âmógần giống nênıGiản Hành Chiftưởng nhầm.
Tần UyểnḽUyển không nói,ìchẳng biết tạijsao đột nhiên(thấy hơi nguội‹lạnh.
Dường như cáiạbóng kia cũngɩkhông còn giốngïnữa.
“Con không cầnĭsợ, sư phụộcó cách.”
GiảnỡHành Chi thấyỡnàng không nói,ἵan ủi nàng.
TầnĩUyển Uyển ngheЇgiọng điệu GiảnãHành Chi, hơiļsợ hỏi: “Cáchígì?”
“Tạ CôừĐường và taīđều là kiếmẻtu…” Giản HànhịChi vô cùngítự tin: “Taẵrất hiểu kiếmửtu. Ta đảmễbảo biến conđthành cô gáiἵmà kiếm tuàthích nhất.”
“Vậy…”ITần Uyển Uyểnịngơ ngác: “Côógái các ngườiịthích nhất làĩthế nào?”
“Chúngỵta chọn đạoĮlữ, chuyện đầuitiên là thựcălực.”
“Thực… thựcɪlực?”
Tần UyểnỳUyển theo khôngìkịp, Giản HànhệChi gật đầu:ờ“Không sai, nếuἶnhư có mộtïcô gái cóìthể đánh thắng²ta, ta nghĩữkhông chừng taĩsẽ động lòng.”)
Thảo nào độcữthân tới giờ…
Ýồnghĩ đầu tiênỷhiện lên trongἴđầu, nhưng nàngẳlập tức cảmḽgiác không ổn:ê“Cho nên ýἷngười là…”
“Taợmuốn tập huấnἵđặc biệt choɪcon.” Giản HànhīChi quay đầu)nhìn nàng: “Truyềnîthụ cho conềmột môn kiếmẹpháp cấp caoínhắm vào TạồCô Đường, đánhἷbại y.”
TầnễUyển Uyển chấníkinh. Giản HànhìChi quay đầuìlướt nhìn nàngốtừ trên xuốngẳdưới: “Thương tíchìtrên người lành}chưa?”
“Vẫn chưa.”ứ
Tần Uyển Uyển vội phủ nhận. Giản Hành Chi gật đầu: “Xem ra khỏe rồi, chọn hôm không bằng gặp ngày…” Giản Hành Chi đột nhiên rút kiếm: “Tới đi, sư phụ dạy con!”
Hai người ở dưới vách đá, kẻ chạy người đánh, đánh nhau tóe khói. Đánh hơn nửa ngày, khuyên tai trên lỗ tai Tần Uyển Uyển phát sáng, lập tức nghe thấy giọng Tạ Cô Đường: “Uyển Uyển, muội có nghe ta nói không?”
“Muội không sao chứ?” Tạ Cô Đường nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, hơi lo lắng: “Hình như ta nghe thấy muội đang đánh nhau với ai?”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên tấn công. Tần Uyển Uyển rùng mình, lập tức rút kiếm ngăn lại, gấp gáp nói: “Sư phụ, bỏ đi! Ta đánh không thắng Tạ Cô Đường đâu!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi cố tình không sử dụng kiếm pháp Tiên giới, những chiêu đánh ra đều là chiêu Tạ Cô Đường biết.
Rõ ràng Tạ Cô Đường chưa đã ghiền, y chủ động mở miệng: “Uyển Uyển, lần sau luyện chiêu với tiền bối là khi nào? Còn cần ta giúp đỡ không?”
“Đừng cổ vũ chí khí kẻ khác, chỉ là một tên Tạ Cô Đường, sao đệ tử ta có thể đánh không thắng?”
Đánh tới nửa đêm, rốt cuộc Tần Uyển Uyển mệt mỏi. Sau khi bị Giản Hành Chi đánh một phát té xuống đất, nàng bắt đầu ăn vạ.
Phần lớn các kiếm tu nghĩ mọi cách học hết kiếm pháp các nhà, vừa báo tên kiếm pháp là họ đã biết cái gì.
Giản Hành Chi vừa nói vừa đánh về phía mặt Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển dồn hết sức cấp tốc né tránh, nghe Giản Hành Chi nói: “Nếu thích người tu đạo, đã thích rồi thì phải kiên định, không sợ gian truân, dũng cảm tiến lên. Đừng trốn tránh, tiếp kiếm! Cảm giác lực độ của thức này chưa?”
Tần Uyển Uyển căn bản không muốn mở miệng. Giản Hành Chi lại chọc nàng, nàng chỉ đành hít mũi, ấm ức nói: “Cám ơn huynh, Tạ đại ca. Lần sau sư phụ lại đánh ta, ta nhất định gọi huynh.”
Giản Hành Chi trở tay cầm kiếm, giao nhau với kiếm của Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bị y đè lên vách đá, cả hai dựa rất gần. Giản Hành Chi nhìn chằm chằm nàng: “Đây là chiêu Tạ Cô Đường hay sử dụng, kiếm thứ hai mà ta dùng lúc nãy có thể phá. Nào!”
“Sư phụ, ta chọn từ bỏ…”
Kiếm của Giản Hành Chi rất vững, tay Tần Uyển Uyển run lên. Giản Hành Chi vừa nhắc nhở, nàng lập tức phản ứng lại, nghiêng người, trường kiếm thuận theo mũi kiếm quét vài vòng trên tay, trở người tấn công Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển vội phủ nhận. Giản Hành Chi gật đầu: “Xem ra khỏe rồi, chọn hôm không bằng gặp ngày…” Giản Hành Chi đột nhiên rút kiếm: “Tới đi, sư phụ dạy con!”
Trường kiếm của Giản Hành Chi như đoản đao, kẹp kiếm của Tần Uyển Uyển trong phạm vi nhỏ hẹp. Hai người cấp tốc đánh vài chiêu, Giản Hành Chi thuận theo sức lực lật ngược tay Tần Uyển Uyển ra sau lưng, ấn xuống đất, nhắc nhở nàng: “Đây là thức thứ hai kiếm pháp của Tạ Cô Đường, kiếm thứ ba mà ta dùng lúc nãy có thể phá.”
Nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện, Giản Hành Chi dứt khoát vỗ lên khuyên tai nàng, giọng nói của Tạ Cô Đường phát từ trong khuyên tai ra ngoài: “Phải, chúng ta đến Hoang Thành rồi. Ninh gia tiếp đãi chúng ta rất chu đáo, Vô Danh cũng sắp xếp xong rồi.”
“Sư phụ, ta chọn từ bỏ…”
“Thượng Cực Tông không được nói từ bỏ.”
Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy, cầm kiếm chọc Tần Uyển Uyển, dạy nàng nói chuyện.
Kiếm của Giản Hành Chi rất vững, tay Tần Uyển Uyển run lên. Giản Hành Chi vừa nhắc nhở, nàng lập tức phản ứng lại, nghiêng người, trường kiếm thuận theo mũi kiếm quét vài vòng trên tay, trở người tấn công Giản Hành Chi.
Tay Giản Hành Chi đè mạnh hơn: “Đứng lên!”
Giản Hành Chi vừa nói vừa đánh về phía mặt Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển dồn hết sức cấp tốc né tránh, nghe Giản Hành Chi nói: “Nếu thích người tu đạo, đã thích rồi thì phải kiên định, không sợ gian truân, dũng cảm tiến lên. Đừng trốn tránh, tiếp kiếm! Cảm giác lực độ của thức này chưa?”
Tần Uyển Uyển biết tính tình Giản Hành Chi, nói chuyện không ăn thua. Hơn nữa lòng nàng nghĩ tới cha mẹ, cũng muốn học thêm chút gì đó, bèn không nói nữa, cắn răng đứng dậy.
Tay Giản Hành Chi đè mạnh hơn: “Đứng lên!”
Hai người ở dưới vách đá, kẻ chạy người đánh, đánh nhau tóe khói. Đánh hơn nửa ngày, khuyên tai trên lỗ tai Tần Uyển Uyển phát sáng, lập tức nghe thấy giọng Tạ Cô Đường: “Uyển Uyển, muội có nghe ta nói không?”
“Ta mệt rồi.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi nói: “Nghỉ ngơi trước, Tạ đại ca, hẹn gặp lại.”
“Đây là tiền bối chỉ điểm…” Nghe Tần Uyển Uyển nói Giản Hành Chi không tốt, Tạ Cô Đường vội giải thích giúp Giản Hành Chi: “Cũng vì muốn tốt cho muội. Ta cũng muốn có sư phụ như tiền bối vậy.”
Tần Uyển Uyển vừa không tập trung đã bị kiếm của Giản Hành Chi đè lên cổ, ấn vào vách. Nàng nhìn Giản Hành Chi, vội lên tiếng: “Tạ đại ca, mọi người đến Hoang Thành chưa?”
“Nói với y, con rất cần y giúp đỡ, lần sau nhất định liên lạc y.”
Nghe thấy Tần Uyển Uyển nói chuyện, Giản Hành Chi dứt khoát vỗ lên khuyên tai nàng, giọng nói của Tạ Cô Đường phát từ trong khuyên tai ra ngoài: “Phải, chúng ta đến Hoang Thành rồi. Ninh gia tiếp đãi chúng ta rất chu đáo, Vô Danh cũng sắp xếp xong rồi.”
Tần Uyển Uyển vừa không tập trung đã bị kiếm của Giản Hành Chi đè lên cổ, ấn vào vách. Nàng nhìn Giản Hành Chi, vội lên tiếng: “Tạ đại ca, mọi người đến Hoang Thành chưa?”
Im miệng đi, kiếm tu thối.
Tạ Cô Đường vừa lên tiếng, kiếm của Giản Hành Chi đã chém tới. Tần Uyển Uyển gắng gượng né tránh, nghe thấy Tạ Cô Đường kể lại tình huống phía bọn họ: “Lúc nãy, ta vẫn luôn liên lạc với muội, nhưng không có hồi đáp, chỉ có thể dựa vào Nam Phong cảm ứng muội không gặp nạn. Không biết muội và tiền bối thế nào rồi?”
Lời còn chưa dứt, kiếm của Giản Hành Chi đã cắm vào vách, tia chớp ánh lửa truy kích mà tới. Tần Uyển Uyển vội vã hét lên: “Chúng ta rất ổn! Đang trên đường trở về!”
Trường kiếm của Giản Hành Chi như đoản đao, kẹp kiếm của Tần Uyển Uyển trong phạm vi nhỏ hẹp. Hai người cấp tốc đánh vài chiêu, Giản Hành Chi thuận theo sức lực lật ngược tay Tần Uyển Uyển ra sau lưng, ấn xuống đất, nhắc nhở nàng: “Đây là thức thứ hai kiếm pháp của Tạ Cô Đường, kiếm thứ ba mà ta dùng lúc nãy có thể phá.”
“Ta…”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên tấn công. Tần Uyển Uyển rùng mình, lập tức rút kiếm ngăn lại, gấp gáp nói: “Sư phụ, bỏ đi! Ta đánh không thắng Tạ Cô Đường đâu!”
Lời còn chưa dứt, kiếm của Giản Hành Chi đã cắm vào vách, tia chớp ánh lửa truy kích mà tới. Tần Uyển Uyển vội vã hét lên: “Chúng ta rất ổn! Đang trên đường trở về!”
“Ta đánh không nổi nữa.” Tần Uyển Uyển dán mặt xuống đất: “Dừng ở đây đi.”
“Muội không sao chứ?” Tạ Cô Đường nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, hơi lo lắng: “Hình như ta nghe thấy muội đang đánh nhau với ai?”
“Hỏi y chiêu này phải làm sao?”
“Ta…”
“Hỏi y chiêu này phải làm sao?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi mở miệng, Tần Uyển Uyển vừa tránh né chiêu kiếm của Giản Hành Chi, vừa trả lời Tạ Cô Đường: “Ta… Sư phụ đang dạy ta kiếm chiêu. Tạ đại ca, huynh biết thức thứ ba mươi hai Hoành xuyên thu thủy biến hóa hất lên thì đánh thế nào không?”
Tạ Cô Đường không ngờ Tần Uyển Uyển lại hỏi cái này, y sững sờ chốc lát, rõ ràng thân thiện hơn nhiều, kiềm chế xúc động nho nhỏ: “Tiền bối còn biết chiêu này sao? Muội thử sử dụng Hạo nguyệt đương không đánh xuống xem.”
Phần lớn các kiếm tu nghĩ mọi cách học hết kiếm pháp các nhà, vừa báo tên kiếm pháp là họ đã biết cái gì.
Giản Hành Chi trở tay cầm kiếm, giao nhau với kiếm của Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển bị y đè lên vách đá, cả hai dựa rất gần. Giản Hành Chi nhìn chằm chằm nàng: “Đây là chiêu Tạ Cô Đường hay sử dụng, kiếm thứ hai mà ta dùng lúc nãy có thể phá. Nào!”
Giản Hành Chi cố tình không sử dụng kiếm pháp Tiên giới, những chiêu đánh ra đều là chiêu Tạ Cô Đường biết.
Nói là chiêu thức bình thường, nhưng đánh ra lại không giống bình thường. Tạ Cô Đường nhanh chóng ý thức được thực lực của đối phương, vô cùng kích động.
Bên này Giản Hành Chi xuất chiêu, bên kia Tạ Cô Đường nghe Tần Uyển Uyển miêu tả hướng dẫn nàng đỡ chiêu, đánh suốt hai canh giờ, thậm chí Tạ Cô Đường còn không muốn ngắt liên lạc. Nam Phong bước vào gọi y ăn cơm, y vẫn kiên trì không ngắt liên lạc.
Giản Hành Chi cũng càng đánh càng hăng, chỉ khổ Tần Uyển Uyển bị kẹp ở giữa hai người, tinh thần và thể xác đều rã rời.
Giản Hành Chi mở miệng, Tần Uyển Uyển vừa tránh né chiêu kiếm của Giản Hành Chi, vừa trả lời Tạ Cô Đường: “Ta… Sư phụ đang dạy ta kiếm chiêu. Tạ đại ca, huynh biết thức thứ ba mươi hai Hoành xuyên thu thủy biến hóa hất lên thì đánh thế nào không?”
Đánh tới nửa đêm, rốt cuộc Tần Uyển Uyển mệt mỏi. Sau khi bị Giản Hành Chi đánh một phát té xuống đất, nàng bắt đầu ăn vạ.
Bên này Giản Hành Chi xuất chiêu, bên kia Tạ Cô Đường nghe Tần Uyển Uyển miêu tả hướng dẫn nàng đỡ chiêu, đánh suốt hai canh giờ, thậm chí Tạ Cô Đường còn không muốn ngắt liên lạc. Nam Phong bước vào gọi y ăn cơm, y vẫn kiên trì không ngắt liên lạc.
“Ta đánh không nổi nữa.” Tần Uyển Uyển dán mặt xuống đất: “Dừng ở đây đi.”
“Được… được rồi.”
Rõ ràng Tạ Cô Đường chưa đã ghiền, y chủ động mở miệng: “Uyển Uyển, lần sau luyện chiêu với tiền bối là khi nào? Còn cần ta giúp đỡ không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển biết tính tình Giản Hành Chi, nói chuyện không ăn thua. Hơn nữa lòng nàng nghĩ tới cha mẹ, cũng muốn học thêm chút gì đó, bèn không nói nữa, cắn răng đứng dậy.
Tạ Cô Đường dứt lời, chỗ Giản Hành Chi đã “leng keng”, năm điểm tích lũy.
“Nói với y, con rất cần y giúp đỡ, lần sau nhất định liên lạc y.”
“Thượng Cực Tông không được nói từ bỏ.”
Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy, cầm kiếm chọc Tần Uyển Uyển, dạy nàng nói chuyện.
Tạ Cô Đường không ngờ Tần Uyển Uyển lại hỏi cái này, y sững sờ chốc lát, rõ ràng thân thiện hơn nhiều, kiềm chế xúc động nho nhỏ: “Tiền bối còn biết chiêu này sao? Muội thử sử dụng Hạo nguyệt đương không đánh xuống xem.”
Tần Uyển Uyển căn bản không muốn mở miệng. Giản Hành Chi lại chọc nàng, nàng chỉ đành hít mũi, ấm ức nói: “Cám ơn huynh, Tạ đại ca. Lần sau sư phụ lại đánh ta, ta nhất định gọi huynh.”
“Đây là tiền bối chỉ điểm…” Nghe Tần Uyển Uyển nói Giản Hành Chi không tốt, Tạ Cô Đường vội giải thích giúp Giản Hành Chi: “Cũng vì muốn tốt cho muội. Ta cũng muốn có sư phụ như tiền bối vậy.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Im miệng đi, kiếm tu thối.
“Ta mệt rồi.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi nói: “Nghỉ ngơi trước, Tạ đại ca, hẹn gặp lại.”
Nói xong, pháp ấn trên tai Tần Uyển Uyển tối xuống.
:)))) đáng lẽ ra ko nên trông đợi vào ý tưởng cua trai của ông GHC này mà
Sư phụ cứu chị nhiều lần như vậy cũng không thấy chị cảm động, tui sầu quá mà.
Ai đánh thắng nổi anh hả, cái anh này thật là…
Giây trước mới nói sẽ suy nghĩ tới cảm nhận của người ta xong giây sau đã trở mặt đánh người ta rồi, sư phụ này không ổn xíu nào
Hai người Giản Hành Chi Tạ Cô Đường hợp nhau quá nè, hay là…
Hai tên kiếm tu này chỉ chú ý tới kiếm thôi thật là
Ok, anh Giản cua trai thú vị đấy!
Lúc này thì anh Tạ còn có gì hứng thú ngoài được xem audio học tập miễn phí nữa chứ!
mé 2 ông kiếm tu hợp rơ nhau ghê =))))))) chả lẽ giờ toi shipp nam chính x nam phụ có ngang ngược quá khôngg
2 anh kiếm tu mà nhắc đến kiếm thì quên mất thiên hạ luôn.