Chương 50 (2)
Không yêu, yêu không nổi nữa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi ngồi xổm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nàng: “Thấy ta nói chưa, thẩm mỹ kiếm tu đều tương tự, nghe ta chắc chắn không sai. Ngày mai đảm bảo y chủ động liên hệ con.”
“Sư phụ…” Tần Uyển Uyển dán dưới đất, đau lòng rên rỉ: “Ta yêu không nổi nữa.”
“Mặc dù quá trình rất vất vả…” Giản Hành Chi nghe vậy, lòng hết sức dễ chịu, giơ tay lên vỗ bả vai Tần Uyển Uyển: “Nhưng thích một người phải kiên trì.”
Tần Uyển Uyển không đáp.
Giản Hành Chi nhìn nàngIbắt đầu nằmỵsấp ăn vạ,ỉdáng vẻ lười¹biếng y hệtἲtrong sa mạc.ơY vươn mộtắtay vác nàngĩlên vai, điἴvề trước: “Đi,°phía dưới váchúnúi này trôngÏkỳ lạ, khôngĩthể ở lâu,ļchúng ta tiếpľtục đi vềÍtrước.
Hai người điiđến nửa đêm.íTrời còn chưajsáng, Tần UyểnỹUyển bị đánh:đến toàn thânÏđau nhức, mệtưmỏi rã rờiâđi theo sauḷlưng Giản HànhấChi. Đang đi,°khuyên tai bỗngụsáng lên, sauíđó Tần UyểnáUyển liền ngheĺthấy giọng nóiİdịu dàng củaỵTạ Cô Đường:¹“Uyển Uyển, muộiịnghỉ ngơi xongổchưa?”
“Tạ đạiÎca?”
Tần UyểnẩUyển kinh ngạc.ľGiản Hành Chiíôm kiếm nhìnḽbên cạnh, vươnÍtay sờ khuyênἲtai, bắt đầuInghe Tạ CôợĐường tán gẫuữvới Tần UyểnịUyển: “Sáng sớmơhôm nay luyệnìkiếm, nhớ tớiichiêu Lăng không²ngao nhật vàằThu thủy yủnhân tương liênùhôm qua củaắtiền bối, khôngĨbiết giải thếênào, muốn hỏiỏxem Uyển Uyểnồmuội nghỉ ngơiăxong chưa? Khiịnào luyện kiếmἴtiếp với tiềnõbối?”
“Bây giờ.”ầ
Giản Hành Chiỉkhông hề doịdự, lập tứcЇxuất kiếm.
Tần UyểnỡUyển rùng mình,ứxương vẫn cònɩđau, nhưng GiảníHành Chi khôngựhề nương tay.ẩNàng chỉ cóìthể lại bịấGiản Hành Chiểđuổi đánh.
“Không luyệnἳnữa!”
Tần UyểnàUyển thất kinh:ï“Chúng ta đangịgấp rút lênįđường, không luyệnũnữa!”
“Nhưng taɨnghe giọng muộiùhình như khôngồgiống…”
“Không nóiɨnữa!” Tần Uyển:Uyển trực tiếpịngắt liên lạc:Ĩ“Ta đang chạy.”ú
“Bắc Thành!” GiảnìHành Chi thấyìTần Uyển Uyểnἷquay đầu bỏfchạy, lập tứcìđuổi theo: “Đừngẫchạy, con cònòphải đánh thắng{Tạ Cô Đường!”ử
“Hôm nào đánhḹtiếp đi!” TầnơUyển Uyển tậpịtrung tình thần°chạy phía trước,Їchạy ra cảèvệt ảnh: “Bâyỵgiờ ta còn{đau lắm!”
“Đánhâtuyến tình cảmẫphải tranh thủùthời gian…” GiảnỉHành Chi chỉẵtiếc rèn sắt)không thành thép:í“Điểm tích lũy(tới trễ khôngưcó giá trị!”Ĩ
“Cái này màἱgọi là đánhἵtuyến tình cảmìhả?!” Tần UyểnḹUyển chẳng hềÏquay đầu: “Ngườifđánh đi! Taïkhông đánh tuyếnôtình cảm nàyἲnữa! Chúng taἰnghỉ ngơi trướcầđi!”
Tần UyểnữUyển muốn chạy,ậGiản Hành Chiịlàm gì choẵnàng chạy. Yɩnhún mũi chânἶnhảy lên cao,ḷgiẫm cột đáἶbay lên bayầxuống, cấp tốcụđuổi theo TầníUyển Uyển.
Tần UyểnıUyển lủi đầuĩvào một sơnìđộng. Giản HànhĩChi giơ tayớphóng chuôi kiếmìra, lập tứcóđánh Tần UyểnἴUyển ngã sấpἴmặt.
Y nhảy đếnảbên cạnh TầnỳUyển Uyển, xốcắcổ áo nàng,ộkéo nàng dậy:ĩ“Sư phụ bảoỉcon học, conἱcòn chạy, nghịch…”ử
Hai chữ “nghịchíđồ” còn trongụkẽ răng, Giản]Hành Chi độtổngột nhận raỳbất thường. Yửngẩng đầu, nhìníthấy phía trướcĩlà một sơnḻđộng cực lớn.ḽBảo là sơnợđộng cũng không]hẳn, nó trôngẹgiống một tếõđàn xây trongĪhang động, mặtịđất hình trònõnhẵn bóng, máiἴhình vòm, đằngЇtrước có mườiἱhai con đường.ốCon đường đenẵnhư mực, khôngãnhìn thấy bênâtrong có gì.ἴ
“Mười hai cửaἳsinh tử.”
TầnũUyển Uyển buột²miệng lên tiếng.ữNàng chỉ từngịtrông thấy thứữnày trên điểnỷtịch, bình thườngįđược xây tạiĨcửa vào lăngịmộ lớn. MườiĪhai cửa, chỉìcó một cửaİđúng, những cáiỉkhác đều làỵngõ cụt ẩnÏchứa cơ quanľchết người.
Lăng mộỉcần mười haiɨcửa sinh tửïthường không phảiĨlăng mộ tầmīthường.
Giản Hành Chiưbuông Tần UyểnỉUyển ra, đứngĪthẳng dậy. TầnỉUyển Uyển cũngЇngồi dậy theo,ılý trí khuyên:ờ“Một phần mườiíhai cơ hội,ẳthôi, chúng taăquay lại.”
Nóiĩxong, nàng địnhíđi, nhưng vừaɪquay đầu đãIphát hiện khôngẫthấy đường lúcẫtới.
“Chúng ta đã(vào mộ rồi.”ἰ
Giản Hành Chiỉkhông quay đầu.õY nhìn cửa,ặgiải thích choĪTần Uyển Uyển:ư“Chỉ có thểìchọn một đường¸ra ngoài.”
TầnẵUyển Uyển nghe²vậy ngây người.ỗNàng quay đầuùnhìn mười haiữcon đường, nhíuồmày: “Sư phụ…ớngười từng gặpỵthứ này chưa?”ủ
“Gặp rồi.” GiảnạHành Chi điềmặtĩnh đáp: “Nămĩđó đi vào(một cổ mộİcướp bảo bốiıcùng một trămătu sĩ .”ị
“Sau đó?”
TầnàUyển Uyển mởỉmiệng theo bảnἰnăng, Giản HànhïChi đưa mắtľnhìn nàng: “ChỉĬcó ta sống.”Ї
Tần Uyển Uyển°không lên tiếng,ĪGiản Hành Chiỳnhướng mày: “Choểnên biết tạiịsao sư phụđthường đánh conỵchưa? Ta đánhùcon không ác…”ìGiản Hành Chiļbước về trước:ằ“Ta sợ conếbiến thành chínɪmươi chín ngườiĩkia.”
Nói xong,[y ngồi xuống,ợđối diện conọđường, đặt tayâxuống đất.
Y phóngốthần thức ra,îTần Uyển Uyểnἰcũng đồng thờiồphóng thần thứcɩra. Hai ngườiícẩn thận thămɨdò một lúc,òphát hiện nơiổnày thiết lậpấkết giới, bọnùhọ chẳng nhìnỉtrộm được gì.
Mườiíhai cửa này,ăđơn giản làľvận may.
Hai ngườiḹtrầm mặc chốcịlát. Giản HànhЇChi lên tiếngĮtrước: “Con ởỉđây chờ ta,Īta đi xemịthử. Nếu khôngἶcó vấn đềđgì, ta trởâlại đón con.”í
“Tạm thời khoanúđã…” Tần UyểnõUyển ngăn yẹlại: “Ta không,tin bọn họìthiết lập cáiýnày mà chẳng(có quy luật]gì.”
Tần Uyển]Uyển nói xong,ạquay đầu quanĩsát bốn phía.íĐang nhìn xungİquanh, bất ngờ{Giản Hành Chiúnhìn thấy một‹người phụ nữìđứng bên cạnhócánh cửa bên(trái.
Trông nàng taÏhơi quen mắt,ɩmặc váy dài³màu son, chảiẽbúi tóc phụ(nhân, cầm đènἷlưu ly, dịuḻdàng nhìn GiảnứHành Chi.
“Sư…”
Tần}Uyển Uyển quayèđầu, tất cảflời nói dừngừở mép môi.ĺNàng sững sờ¹nhìn người phụἴnữ kia, chỉìthấy ánh mắtingười phụ nữíđó đặt hếtЇlên người GiảnĩHành Chi, bên²trong ẩn chứaIsự dịu dàngịvà trân ái,ígiống như làìcửu biệt trùngạphùng.
Giản Hành ChiĮnhíu mày, yỳcảm thấy nàngìta rất quenểthuộc, không hề{có chút ácêý. Người phụữnữ kia nghiêngıngười, giơ tayỉlên, dùng đènịchỉ hướng lốiЇđi. Ánh đènđdìu dịu chiếuÍlên con đường,ủnàng ta khẽògật đầu vớiÎGiản Hành Chi.
“Cóưphải cô ấyĩbảo chúng taỉđi lối này(không?”
Tần UyểnĩUyển nhìn thấufý tứ củaἲngười phụ nữ‹kia, quay đầuÍnhìn Giản HànhậChi.
Giản Hành ChiÍngưng mắt nhìnígương mặt ngườiýphụ nữ đó.]Thật lâu sau,ảy khẽ đáp:í“Ừ.”
Nói xong,õy bước lênổtrước, Tần UyểnẵUyển theo sau.ửGiản Hành Chiḽvà người phụ[nữ kia lướtặqua nhau, nàng)ta vẫn nhìnđy chăm chú.ùGiản Hành Chiếdẫn Tần UyểnỉUyển bước vàoẫcon đường dài.ļSau khi điỉmấy bước, yĬquay đầu, chỉưthấy đầu đường{trống không, cáiἴgì cũng chẳngòcó.
Tần Uyển Uyểnḽsợ hãi, khôngânhịn được nắmưchặt tay áoìGiản Hành Chi:ì“Sư phụ…”
GiảnɨHành Chi biếtÍnàng nhát gan,ftrước nay sợḹmấy thứ này.ẳDo dự mộtựlát, y duỗiìtay nắm lấyổcổ tay nàng,:nói cho nàng³biết: “Đây làêchấp niệm, khôngĩcần sợ.”
“Chấpẫniệm?”
Tần Uyển Uyển tò mò. Vẻ mặt Giản Hành Chi không tốt lắm, y giải thích: “Con người trước khi chết quá cố chấp sẽ để lại chấp niệm. Chấp niệm lâu ngày hóa thành tinh phách, gặp phải chuyện khiến cô ta cố chấp thì sẽ hiện thân.”
Giản Hành Chi kéo nàng, hờ hững nói: “Chỉ có nhân quả cách nhau quá xa, xem tất nhiên thành ngẫu nhiên.”
Tần Uyển Uyển khẳng định. Giản Hành Chi không nói lời nào, nhún mũi chân nhảy lên cao: “Đi thôi.”
“Ý người là…”
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì kinh hãi. Nàng sắp xếp lại tất cả tin tức đã biết, lòng có một ý nghĩ: “Sư phụ, thật ra chúng ta tới nơi này không phải ngẫu nhiên đúng không?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, Giản Hành Chi đáp: “Ừ, chấp niệm của cô ta không phải con, là ta.”
Loại tình huống này vừa nhìn đã biết cạm bẫy!
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì kinh hãi. Nàng sắp xếp lại tất cả tin tức đã biết, lòng có một ý nghĩ: “Sư phụ, thật ra chúng ta tới nơi này không phải ngẫu nhiên đúng không?”
Tần Uyển Uyển quỳ một gối dưới đất, nhìn người trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu.
“Ai mà biết được.” Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng có lý: “Kiếp trước và kiếp này là hai người. Người ngẫm lại đi, Lận Ngôn Chi và người trông giống nhau, lỡ như y chính là kiếp trước của người, người có tưởng tượng được kiếp trước đến cả tượng thần của người cũng cầm sách không?”
“Trên đời này làm gì có ngẫu nhiên?”
Tần Uyển Uyển thở dài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng cũng không vùng vẫy nữa. Giản Hành Chi truyền thêm linh lực vào bụng ông lão, thứ trong bụng phát hiện có người đè lên, bắt đầu hùng hổ phản công.
Giản Hành Chi kéo nàng, hờ hững nói: “Chỉ có nhân quả cách nhau quá xa, xem tất nhiên thành ngẫu nhiên.”
Hai mắt ông lão khép lại, nhắm mắt ngất xỉu.
“Lúc nãy, người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm người, cô ấy tới vì người.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn cảnh tượng này, tuyệt vọng nói: “Quả nhiên kiếp trước người là tên sở khanh mà.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Nàng giơ hai tay, bịt lấy mũi miệng mình.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nói xem có phải người và cô ấy có nhân quả gì không?”
Giản Hành Chi trợn mắt, chê nàng chẳng có tiền đồ.
Giản Hành Chi không đáp, y cảm thấy Tần Uyển Uyển nói cũng có lý.
“Ý người là…”
Tần Uyển Uyển bộc phát trí tưởng tượng: “Dựa theo thoại bản hay viết, chấp niệm của một người phụ nữ nhiều kiểu nhiều loại, nhưng dính líu đến đàn ông thì có khả năng nhất là nợ phong lưu. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển lo lắng: “Chẳng lẽ kiếp trước người phụ lòng người ta, khiến người ta khổ sở ở đây chờ người hơn trăm năm, cô ấy đến còn cầm đèn cho người, không lẽ người là tên sở khanh?”
Ông ta mở to hai mắt, nhìn chòng chọc đầu giường, loáng thoáng gọi tên một người, hình như là “Huy Hà.”
“Có cạm bẫy hay không con không cảm giác được à?” Giản Hành Chi càng nói càng có lý: “Chúng ta đi hơn nửa đường vẫn còn lành lặn, có cạm bẫy gì chứ?”
“Ăn nói linh tinh.”
Chỉ thấy một gương mặt thanh tú cúi đầu nhìn nàng chăm chú. Y khẽ ho hai tiếng, cầm khăn tay che miệng: “Tần cô nương.” Y ngẩng đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, đã lâu không gặp.”
Giản Hành Chi lập tức phản bác: “Dù cho là kiếp trước, ta cũng không có thời gian làm loại chuyện này!”
Tần Uyển Uyển tò mò. Vẻ mặt Giản Hành Chi không tốt lắm, y giải thích: “Con người trước khi chết quá cố chấp sẽ để lại chấp niệm. Chấp niệm lâu ngày hóa thành tinh phách, gặp phải chuyện khiến cô ta cố chấp thì sẽ hiện thân.”
“Ai mà biết được.” Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng có lý: “Kiếp trước và kiếp này là hai người. Người ngẫm lại đi, Lận Ngôn Chi và người trông giống nhau, lỡ như y chính là kiếp trước của người, người có tưởng tượng được kiếp trước đến cả tượng thần của người cũng cầm sách không?”
“Lỡ như đường này có cạm bẫy thì sao?”
Y không thể.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nói xem có phải người và cô ấy có nhân quả gì không?”
Khí đen lao ra ngoài. Kiếm trên tay Tần Uyển Uyển càng nhanh hơn, nhảy một cái chém sạch khí đen, “Keng” một cái, kiếm đập xuống trước cửa.
Bỗng nhiên Giản Hành Chi không phản ứng kịp, thế mà lại cảm thấy chuyện Tần Uyển Uyển nói cũng có khả năng.
Lão tổ!
“Nhưng nếu ta là tên sở khanh phụ lòng cô ta…” Giản Hành Chi tranh cãi: “Vậy sao cô ta còn chỉ đường cho chúng ta?”
Hai người không dám nói chuyện. Giản Hành Chi nhẹ nhàng đậy nắp hình viên gạch lại, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
“Lúc nãy, người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm người, cô ấy tới vì người.”
Tần Uyển Uyển không đáp. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cuối con đường. Nhìn thấy phía trước không có lối đi, hai người lia mắt, phát hiện cửa ở bên trên.
“Lỡ như đường này có cạm bẫy thì sao?”
Tần Uyển Uyển bộc phát trí tưởng tượng: “Dựa theo thoại bản hay viết, chấp niệm của một người phụ nữ nhiều kiểu nhiều loại, nhưng dính líu đến đàn ông thì có khả năng nhất là nợ phong lưu. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển lo lắng: “Chẳng lẽ kiếp trước người phụ lòng người ta, khiến người ta khổ sở ở đây chờ người hơn trăm năm, cô ấy đến còn cầm đèn cho người, không lẽ người là tên sở khanh?”
“Có cạm bẫy hay không con không cảm giác được à?” Giản Hành Chi càng nói càng có lý: “Chúng ta đi hơn nửa đường vẫn còn lành lặn, có cạm bẫy gì chứ?”
Tần Uyển Uyển không đáp. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cuối con đường. Nhìn thấy phía trước không có lối đi, hai người lia mắt, phát hiện cửa ở bên trên.
Đợi một lát chắc chắn Urara(*) sẽ kéo cả đám người tới chỉ vào bọn họ: “Chính các người muốn hãm hại chúng ta XXX!”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau, gấp gáp chạy từ sau giàn hoa tới trước giường, thấy một ông lão nằm trên đó. Ông ta đã gầy trơ xương, đang co giật dữ dội trên giường, bụng phình trướng rất lớn, trông như có thứ gì lăn lộn bên trong.
“Là một mật đạo.”
Người trên giường không lên tiếng, thiếu nữ nhíu mày, bưng thuốc đứng lên.
Tần Uyển Uyển khẳng định. Giản Hành Chi không nói lời nào, nhún mũi chân nhảy lên cao: “Đi thôi.”
“Trên đời này làm gì có ngẫu nhiên?”
(*) Theo mình tra được thì đây là tên một nhân vật trong loạt phim hoạt hình thiếu nhi tên “Học viện Moe” do Đài Loàn và Trung Quốc sản xuất.
(*) Theo mình tra được thì đây là tên một nhân vật trong loạt phim hoạt hình thiếu nhi tên “Học viện Moe” do Đài Loàn và Trung Quốc sản xuất.
Nói xong, y đẩy nắp bên trên đỉnh đầu, thò đầu ra nhìn, phát hiện là một phòng ngủ. Bấy giờ là ban đêm, phòng ngủ không đốt đèn. Giản Hành Chi nhìn bốn bề, sau khi xác nhận an toàn, y quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển vẫy tay, rồi nhảy ra ngoài.
“Nhưng nếu ta là tên sở khanh phụ lòng cô ta…” Giản Hành Chi tranh cãi: “Vậy sao cô ta còn chỉ đường cho chúng ta?”
Tần Uyển Uyển nhanh chóng bò theo khỏi địa đạo, cùng đi lên phòng ngủ.
Dường như người đó đang ngủ, cả hai không dám lên tiếng. Tần Uyển Uyển trốn phía sau lưng Giản Hành Chi, hai người cùng di chuyển ra ngoài cửa.
Hai người không dám nói chuyện. Giản Hành Chi nhẹ nhàng đậy nắp hình viên gạch lại, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Phòng ngủ này rất lớn, không đóng cửa sổ, gió lạnh thổi từ cửa vào, hiện lên vẻ âm u dị thường. Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển sử dụng thần thức lướt quanh phòng, cảm giác một người nằm trên giường.
Giản Hành Chi lạnh mắt đè xuống từng chút một, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng lớn. Ngay khi có người mở cửa, ông lão đột ngột há to miệng, thét lên, phun ra một luồng khí đen.
Dường như người đó đang ngủ, cả hai không dám lên tiếng. Tần Uyển Uyển trốn phía sau lưng Giản Hành Chi, hai người cùng di chuyển ra ngoài cửa.
Phòng ngủ này rất lớn, không đóng cửa sổ, gió lạnh thổi từ cửa vào, hiện lên vẻ âm u dị thường. Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển sử dụng thần thức lướt quanh phòng, cảm giác một người nằm trên giường.
Đi được hai bước, bỗng nghe thấy có người mở cửa, cả hai lập tức trốn phía sau giàn hoa hậu viện, nhìn thấy một thiếu nữ bưng chén thuốc bước vào, kính cẩn lên tiếng: “Lão tổ, phải uống thuốc rồi.”
Đi được hai bước, bỗng nghe thấy có người mở cửa, cả hai lập tức trốn phía sau giàn hoa hậu viện, nhìn thấy một thiếu nữ bưng chén thuốc bước vào, kính cẩn lên tiếng: “Lão tổ, phải uống thuốc rồi.”
Lão tổ!
Có thể xưng hô đến cấp bậc này đều chẳng phải người bình thường.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Nàng giơ hai tay, bịt lấy mũi miệng mình.
Giản Hành Chi trợn mắt, chê nàng chẳng có tiền đồ.
Hai người ẩn núp. Cô gái kia quỳ chốc lát, thấy không có ai trả lời liền lấy làm lạ: “Lão tổ?”
Người trên giường không lên tiếng, thiếu nữ nhíu mày, bưng thuốc đứng lên.
Nàng ta vừa vạch chăn, bỗng thét lên một tiếng, lập tức lảo đảo chạy ra ngoài.
Nói xong, y đẩy nắp bên trên đỉnh đầu, thò đầu ra nhìn, phát hiện là một phòng ngủ. Bấy giờ là ban đêm, phòng ngủ không đốt đèn. Giản Hành Chi nhìn bốn bề, sau khi xác nhận an toàn, y quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển vẫy tay, rồi nhảy ra ngoài.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau, gấp gáp chạy từ sau giàn hoa tới trước giường, thấy một ông lão nằm trên đó. Ông ta đã gầy trơ xương, đang co giật dữ dội trên giường, bụng phình trướng rất lớn, trông như có thứ gì lăn lộn bên trong.
Ông ta mở to hai mắt, nhìn chòng chọc đầu giường, loáng thoáng gọi tên một người, hình như là “Huy Hà.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn cảnh tượng này, tuyệt vọng nói: “Quả nhiên kiếp trước người là tên sở khanh mà.”
Loại tình huống này vừa nhìn đã biết cạm bẫy!
“Ăn nói linh tinh.”
“Là một mật đạo.”
Đợi một lát chắc chắn Urara(*) sẽ kéo cả đám người tới chỉ vào bọn họ: “Chính các người muốn hãm hại chúng ta XXX!”
“Ai mà biết được.” Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng có lý: “Kiếp trước và kiếp này là hai người. Người ngẫm lại đi, Lận Ngôn Chi và người trông giống nhau, lỡ như y chính là kiếp trước của người, người có tưởng tượng được kiếp trước đến cả tượng thần của người cũng cầm sách không?”“Ý người là…”(*) Theo mình tra được thì đây là tên một nhân vật trong loạt phim hoạt hình thiếu nhi tên “Học viện Moe” do Đài Loàn và Trung Quốc sản xuất.
“Nói nhảm gì đấy…” Giản Hành Chi phản ứng trước tiên, giơ tay dán một pháp quyết lên phần bụng gần như sắp nổ tới nơi của ông lão, ra lệnh: “Mau giúp trảm tà!”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, Giản Hành Chi đáp: “Ừ, chấp niệm của cô ta không phải con, là ta.”
Tần Uyển Uyển thở dài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng cũng không vùng vẫy nữa. Giản Hành Chi truyền thêm linh lực vào bụng ông lão, thứ trong bụng phát hiện có người đè lên, bắt đầu hùng hổ phản công.
Giản Hành Chi lạnh mắt đè xuống từng chút một, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng lớn. Ngay khi có người mở cửa, ông lão đột ngột há to miệng, thét lên, phun ra một luồng khí đen.
“Nói nhảm gì đấy…” Giản Hành Chi phản ứng trước tiên, giơ tay dán một pháp quyết lên phần bụng gần như sắp nổ tới nơi của ông lão, ra lệnh: “Mau giúp trảm tà!”
Khí đen lao ra ngoài. Kiếm trên tay Tần Uyển Uyển càng nhanh hơn, nhảy một cái chém sạch khí đen, “Keng” một cái, kiếm đập xuống trước cửa.
Hai mắt ông lão khép lại, nhắm mắt ngất xỉu.
Có thể xưng hô đến cấp bậc này đều chẳng phải người bình thường.
Tần Uyển Uyển quỳ một gối dưới đất, nhìn người trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy một gương mặt thanh tú cúi đầu nhìn nàng chăm chú. Y khẽ ho hai tiếng, cầm khăn tay che miệng: “Tần cô nương.” Y ngẩng đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, đã lâu không gặp.”
Biết rồi biết rồi, sư phụ chỉ muốn tốt cho chị thôi.
Có khi nào là mộ của Lận Ngôn Chi?
Chắc là cái tên bữa giờ muốn cướp lại thanh long đan nè.