Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 50 (2)

Chương 50 (2)

Không yêu, yêu không nổi nữa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi ngồi xổm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nàng: “Thấy ta nói chưa, thẩm mỹ kiếm tu đều tương tự, nghe ta chắc chắn không sai. Ngày mai đảm bảo y chủ động liên hệ con.”

“Sư phụ…” Tần Uyển Uyển dán dưới đất, đau lòng rên rỉ: “Ta yêu không nổi nữa.”

“Mặc dù quá trình rất vất vả…” Giản Hành Chi nghe vậy, lòng hết sức dễ chịu, giơ tay lên vỗ bả vai Tần Uyển Uyển: “Nhưng thích một người phải kiên trì.”

Tần Uyển Uyển không đáp.

Gin Hành Chi nhìn nàngIbt đu nmsp ăn v,dáng v lưi¹biếng y httrong sa mc.ơY vươn mttay vác nàngĩlên vai, điv trưc: “Đi,°phía dưi váchúnúi này trôngÏk l, khôngĩth lâu,ļchúng ta tiếpľtc đi vÍtrưc.

Hai ngưi điiđến na đêm.íTri còn chưajsáng, Tn UynUyn b đánh:đến toàn thânÏđau nhc, mtưmi rã riâđi theo saulưng Gin HànhChi. Đang đi,°khuyên tai bngsáng lên, sauíđó Tn UynáUyn lin ngheĺthy ging nóiİdu dàng caT Cô Đưng:¹“Uyn Uyn, muingh ngơi xongchưa?”

“T điÎca?”

Tn UynUyn kinh ngc.ľGin Hành Chiíôm kiếm nhìnbên cnh, vươnÍtay s khuyêntai, bt đuInghe T CôĐưng tán guvi Tn UynUyn: “Sáng smơhôm nay luynìkiếm, nh tiichiêu Lăng không²ngao nht vàThu thy ynhân tương liênùhôm qua catin bi, khôngĨbiết gii thếênào, mun hixem Uyn Uynmui ngh ngơiăxong chưa? Khinào luyn kiếmtiếp vi tinõbi?”

“Bây gi.”

Gin Hành Chikhông h dod, lp tcЇxut kiếm.

Tn UynUyn rùng mình,xương vn cònɩđau, nhưng GiníHành Chi khôngh nương tay.Nàng ch cóìth li bGin Hành Chiđui đánh.

Không luynna!”

Tn UynàUyn tht kinh:ïChúng ta đanggp rút lênįđưng, không luynũna!”

Nhưng taɨnghe ging muiùhình như khôngging…

Không nóiɨna!” Tn Uyn:Uyn trc tiếpngt liên lc:Ĩ“Ta đang chy.”ú

“Bc Thành!” GinìHành Chi thyìTn Uyn Uynquay đu bfchy, lp tcìđui theo: “Đngchy, con cònòphi đánh thng{T Cô Đưng!”

“Hôm nào đánhtiếp đi!” TnơUyn Uyn tptrung tình thn°chy phía trưc,Їchy ra cèvt nh: “Bâygi ta còn{đau lm!”

Đánhâtuyến tình cmphi tranh thùthi gian… GinHành Chi chtiếc rèn st)không thành thép:íĐim tích lũy(ti tr khôngưcó giá tr!”Ĩ

“Cái này màgi là đánhtuyến tình cmìh?!” Tn UynUyn chng hÏquay đu: “Ngưifđánh đi! Taïkhông đánh tuyếnôtình cm nàyna! Chúng tangh ngơi trưcđi!”

Tn UynUyn mun chy,Gin Hành Chilàm gì chonàng chy. Yɩnhún mũi chânnhy lên cao,gim ct đábay lên bayxung, cp tcđui theo TníUyn Uyn.

Tn UynıUyn li đuĩvào mt sơnìđng. Gin HànhĩChi giơ tayphóng chuôi kiếmìra, lp tcóđánh Tn UynUyn ngã spmt.

Y nhy đếnbên cnh TnUyn Uyn, xcc áo nàng,kéo nàng dy:ĩ“Sư ph bocon hc, concòn chy, nghch

Hai chnghchíđ còn trongk răng, Gin]Hành Chi đtngt nhn rabt thưng. Yngng đu, nhìníthy phía trưcĩlà mt sơnđng cc ln.Bo là sơnđng cũng không]hn, nó trôngging mt tếõđàn xây trongĪhang đng, mtđt hình trònõnhn bóng, máihình vòm, đngЇtrưc có mưihai con đưng.Con đưng đennhư mc, khôngãnhìn thy bênâtrong có gì.

“Mưi hai casinh t.”

TnũUyn Uyn but²ming lên tiếng.Nàng ch tngtrông thy thnày trên đintch, bình thưngįđưc xây tiĨca vào lăngm ln. MưiĪhai ca, chìcó mt caİđúng, nhng cáikhác đu làngõ ct nÏcha cơ quanľchết ngưi.

Lăng mcn mưi haiɨca sinh tïthưng không phiĨlăng m tmīthưng.

Gin Hành Chiưbuông Tn UynUyn ra, đngĪthng dy. TnUyn Uyn cũngЇngi dy theo,ılý trí khuyên:“Mt phn mưiíhai cơ hi,thôi, chúng taăquay li.”

Nóiĩxong, nàng đnhíđi, nhưng vaɪquay đu đãIphát hin khôngthy đưng lúcti.

Chúng ta đã(vào m ri.”

Gin Hành Chikhông quay đu.õY nhìn ca,gii thích choĪTn Uyn Uyn:ưCh có thìchn mt đưng¸ra ngoài.”

TnUyn Uyn nghe²vy ngây ngưi.Nàng quay đuùnhìn mưi haicon đưng, nhíumày: “Sư phngưi tng gpth này chưa?”

“Gp ri.” GinHành Chi đimtĩnh đáp: “Nămĩđó đi vào(mt c mİcưp bo biıcùng mt trămătu sĩ .”

“Sau đó?”

TnàUyn Uyn mming theo bnnăng, Gin HànhïChi đưa mtľnhìn nàng: “ChĬcó ta sng.”Ї

Tn Uyn Uyn°không lên tiếng,ĪGin Hành Chinhưng mày: “Chonên biết tisao sư phđthưng đánh conchưa? Ta đánhùcon không ác…ìGin Hành Chiļbưc v trưc:“Ta s conếbiến thành chínɪmươi chín ngưiĩkia.”

Nói xong,[y ngi xung,đi din conđưng, đt tayâxung đt.

Y phóngthn thc ra,îTn Uyn Uyncũng đng thiphóng thn thcɩra. Hai ngưiícn thn thămɨdò mt lúc,òphát hin nơinày thiết lpkết gii, bnùh chng nhìntrm đưc gì.

Mưiíhai ca này,ăđơn gin làľvn may.

Hai ngưitrm mc chclát. Gin HànhЇChi lên tiếngĮtrưc: “Con đây ch ta,Īta đi xemth. Nếu khôngcó vn đđgì, ta trâli đón con.”í

“Tm thi khoanúđã Tn UynõUyn ngăn yli: “Ta không,tin bn hìthiết lp cáiýnày mà chng(có quy lut]gì.”

Tn Uyn]Uyn nói xong,quay đu quanĩsát bn phía.íĐang nhìn xungİquanh, bt ng{Gin Hành Chiúnhìn thy mtngưi ph nìđng bên cnhócánh ca bên(trái.

Trông nàng taÏhơi quen mt,ɩmc váy dài³màu son, chibúi tóc ph(nhân, cm đènlưu ly, dudàng nhìn GinHành Chi.

“Sư

Tn}Uyn Uyn quayèđu, tt cfli nói dng mép môi.ĺNàng sng s¹nhìn ngưi phn kia, chìthy ánh mtingưi ph níđó đt hếtЇlên ngưi GinĩHành Chi, bên²trong n chaIs du dàngvà trân ái,íging như làìcu bit trùngphùng.

Gin Hành ChiĮnhíu mày, ycm thy nàngìta rt quenthuc, không h{có chút ácêý. Ngưi phn kia nghiêngıngưi, giơ taylên, dùng đènch hưng liЇđi. Ánh đènđdìu du chiếuÍlên con đưng,nàng ta khògt đu viÎGin Hành Chi.

“Cóưphi cô yĩbo chúng tađi li này(không?”

Tn UynĩUyn nhìn thufý t cangưi ph nkia, quay đuÍnhìn Gin HànhChi.

Gin Hành ChiÍngưng mt nhìnígương mt ngưiýph n đó.]Tht lâu sau,y kh đáp:í.”

Nói xong,õy bưc lêntrưc, Tn UynUyn theo sau.Gin Hành Chivà ngưi ph[n kia lưtqua nhau, nàng)ta vn nhìnđy chăm chú.ùGin Hành Chiếdn Tn UynUyn bưc vàocon đưng dài.ļSau khi đimy bưc, yĬquay đu, chưthy đu đưng{trng không, cáigì cũng chngòcó.

Tn Uyn Uyns hãi, khôngânhn đưc nmưcht tay áoìGin Hành Chi:ì“Sư ph

GinɨHành Chi biếtÍnàng nhát gan,ftrưc nay smy th này.Do d mtlát, y duiìtay nm lyc tay nàng,:nói cho nàng³biết: “Đây làêchp nim, khôngĩcn s.”

Chpnim?”

Tần Uyển Uyển tò mò. Vẻ mặt Giản Hành Chi không tốt lắm, y giải thích: “Con người trước khi chết quá cố chấp sẽ để lại chấp niệm. Chấp niệm lâu ngày hóa thành tinh phách, gặp phải chuyện khiến cô ta cố chấp thì sẽ hiện thân.”

Giản Hành Chi kéo nàng, hờ hững nói: “Chỉ có nhân quả cách nhau quá xa, xem tất nhiên thành ngẫu nhiên.”

Tần Uyển Uyển khẳng định. Giản Hành Chi không nói lời nào, nhún mũi chân nhảy lên cao: “Đi thôi.”

“Ý người là…”

Tần Uyển Uyển nghe vậy thì kinh hãi. Nàng sắp xếp lại tất cả tin tức đã biết, lòng có một ý nghĩ: “Sư phụ, thật ra chúng ta tới nơi này không phải ngẫu nhiên đúng không?”

Tần Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, Giản Hành Chi đáp: “Ừ, chấp niệm của cô ta không phải con, là ta.”

Loại tình huống này vừa nhìn đã biết cạm bẫy!

Tần Uyển Uyển nghe vậy thì kinh hãi. Nàng sắp xếp lại tất cả tin tức đã biết, lòng có một ý nghĩ: “Sư phụ, thật ra chúng ta tới nơi này không phải ngẫu nhiên đúng không?”

Tần Uyển Uyển quỳ một gối dưới đất, nhìn người trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu.

“Ai mà biết được.” Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng có lý: “Kiếp trước và kiếp này là hai người. Người ngẫm lại đi, Lận Ngôn Chi và người trông giống nhau, lỡ như y chính là kiếp trước của người, người có tưởng tượng được kiếp trước đến cả tượng thần của người cũng cầm sách không?”

“Trên đời này làm gì có ngẫu nhiên?”

Tần Uyển Uyển thở dài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng cũng không vùng vẫy nữa. Giản Hành Chi truyền thêm linh lực vào bụng ông lão, thứ trong bụng phát hiện có người đè lên, bắt đầu hùng hổ phản công.

Giản Hành Chi kéo nàng, hờ hững nói: “Chỉ có nhân quả cách nhau quá xa, xem tất nhiên thành ngẫu nhiên.”

Hai mắt ông lão khép lại, nhắm mắt ngất xỉu.

“Lúc nãy, người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm người, cô ấy tới vì người.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn cảnh tượng này, tuyệt vọng nói: “Quả nhiên kiếp trước người là tên sở khanh mà.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Nàng giơ hai tay, bịt lấy mũi miệng mình.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nói xem có phải người và cô ấy có nhân quả gì không?”

Giản Hành Chi trợn mắt, chê nàng chẳng có tiền đồ.

Giản Hành Chi không đáp, y cảm thấy Tần Uyển Uyển nói cũng có lý.

“Ý người là…”

Tần Uyển Uyển bộc phát trí tưởng tượng: “Dựa theo thoại bản hay viết, chấp niệm của một người phụ nữ nhiều kiểu nhiều loại, nhưng dính líu đến đàn ông thì có khả năng nhất là nợ phong lưu. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển lo lắng: “Chẳng lẽ kiếp trước người phụ lòng người ta, khiến người ta khổ sở ở đây chờ người hơn trăm năm, cô ấy đến còn cầm đèn cho người, không lẽ người là tên sở khanh?”

Ông ta mở to hai mắt, nhìn chòng chọc đầu giường, loáng thoáng gọi tên một người, hình như là “Huy Hà.”

“Có cạm bẫy hay không con không cảm giác được à?” Giản Hành Chi càng nói càng có lý: “Chúng ta đi hơn nửa đường vẫn còn lành lặn, có cạm bẫy gì chứ?”

“Ăn nói linh tinh.”

Chỉ thấy một gương mặt thanh tú cúi đầu nhìn nàng chăm chú. Y khẽ ho hai tiếng, cầm khăn tay che miệng: “Tần cô nương.” Y ngẩng đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, đã lâu không gặp.”

Giản Hành Chi lập tức phản bác: “Dù cho là kiếp trước, ta cũng không có thời gian làm loại chuyện này!”

Tần Uyển Uyển tò mò. Vẻ mặt Giản Hành Chi không tốt lắm, y giải thích: “Con người trước khi chết quá cố chấp sẽ để lại chấp niệm. Chấp niệm lâu ngày hóa thành tinh phách, gặp phải chuyện khiến cô ta cố chấp thì sẽ hiện thân.”

“Ai mà biết được.” Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng có lý: “Kiếp trước và kiếp này là hai người. Người ngẫm lại đi, Lận Ngôn Chi và người trông giống nhau, lỡ như y chính là kiếp trước của người, người có tưởng tượng được kiếp trước đến cả tượng thần của người cũng cầm sách không?”

“Lỡ như đường này có cạm bẫy thì sao?”

Y không thể.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nói xem có phải người và cô ấy có nhân quả gì không?”

Khí đen lao ra ngoài. Kiếm trên tay Tần Uyển Uyển càng nhanh hơn, nhảy một cái chém sạch khí đen, “Keng” một cái, kiếm đập xuống trước cửa.

Bỗng nhiên Giản Hành Chi không phản ứng kịp, thế mà lại cảm thấy chuyện Tần Uyển Uyển nói cũng có khả năng.

Lão tổ!

“Nhưng nếu ta là tên sở khanh phụ lòng cô ta…” Giản Hành Chi tranh cãi: “Vậy sao cô ta còn chỉ đường cho chúng ta?”

Hai người không dám nói chuyện. Giản Hành Chi nhẹ nhàng đậy nắp hình viên gạch lại, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

“Lúc nãy, người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm người, cô ấy tới vì người.”

Tần Uyển Uyển không đáp. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cuối con đường. Nhìn thấy phía trước không có lối đi, hai người lia mắt, phát hiện cửa ở bên trên.

“Lỡ như đường này có cạm bẫy thì sao?”

Tần Uyển Uyển bộc phát trí tưởng tượng: “Dựa theo thoại bản hay viết, chấp niệm của một người phụ nữ nhiều kiểu nhiều loại, nhưng dính líu đến đàn ông thì có khả năng nhất là nợ phong lưu. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển lo lắng: “Chẳng lẽ kiếp trước người phụ lòng người ta, khiến người ta khổ sở ở đây chờ người hơn trăm năm, cô ấy đến còn cầm đèn cho người, không lẽ người là tên sở khanh?”

“Có cạm bẫy hay không con không cảm giác được à?” Giản Hành Chi càng nói càng có lý: “Chúng ta đi hơn nửa đường vẫn còn lành lặn, có cạm bẫy gì chứ?”

Tần Uyển Uyển không đáp. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cuối con đường. Nhìn thấy phía trước không có lối đi, hai người lia mắt, phát hiện cửa ở bên trên.

Đợi một lát chắc chắn Urara(*) sẽ kéo cả đám người tới chỉ vào bọn họ: “Chính các người muốn hãm hại chúng ta XXX!”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau, gấp gáp chạy từ sau giàn hoa tới trước giường, thấy một ông lão nằm trên đó. Ông ta đã gầy trơ xương, đang co giật dữ dội trên giường, bụng phình trướng rất lớn, trông như có thứ gì lăn lộn bên trong.

“Là một mật đạo.”

Người trên giường không lên tiếng, thiếu nữ nhíu mày, bưng thuốc đứng lên.

Tần Uyển Uyển khẳng định. Giản Hành Chi không nói lời nào, nhún mũi chân nhảy lên cao: “Đi thôi.”

“Trên đời này làm gì có ngẫu nhiên?”

(*) Theo mình tra được thì đây là tên một nhân vật trong loạt phim hoạt hình thiếu nhi tên “Học viện Moe” do Đài Loàn và Trung Quốc sản xuất.

(*) Theo mình tra được thì đây là tên một nhân vật trong loạt phim hoạt hình thiếu nhi tên “Học viện Moe” do Đài Loàn và Trung Quốc sản xuất.

Nói xong, y đẩy nắp bên trên đỉnh đầu, thò đầu ra nhìn, phát hiện là một phòng ngủ. Bấy giờ là ban đêm, phòng ngủ không đốt đèn. Giản Hành Chi nhìn bốn bề, sau khi xác nhận an toàn, y quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển vẫy tay, rồi nhảy ra ngoài.

“Nhưng nếu ta là tên sở khanh phụ lòng cô ta…” Giản Hành Chi tranh cãi: “Vậy sao cô ta còn chỉ đường cho chúng ta?”

Tần Uyển Uyển nhanh chóng bò theo khỏi địa đạo, cùng đi lên phòng ngủ.

Dường như người đó đang ngủ, cả hai không dám lên tiếng. Tần Uyển Uyển trốn phía sau lưng Giản Hành Chi, hai người cùng di chuyển ra ngoài cửa.

Hai người không dám nói chuyện. Giản Hành Chi nhẹ nhàng đậy nắp hình viên gạch lại, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

Phòng ngủ này rất lớn, không đóng cửa sổ, gió lạnh thổi từ cửa vào, hiện lên vẻ âm u dị thường. Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển sử dụng thần thức lướt quanh phòng, cảm giác một người nằm trên giường.

Giản Hành Chi lạnh mắt đè xuống từng chút một, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng lớn. Ngay khi có người mở cửa, ông lão đột ngột há to miệng, thét lên, phun ra một luồng khí đen.

Dường như người đó đang ngủ, cả hai không dám lên tiếng. Tần Uyển Uyển trốn phía sau lưng Giản Hành Chi, hai người cùng di chuyển ra ngoài cửa.

Phòng ngủ này rất lớn, không đóng cửa sổ, gió lạnh thổi từ cửa vào, hiện lên vẻ âm u dị thường. Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển sử dụng thần thức lướt quanh phòng, cảm giác một người nằm trên giường.

Đi được hai bước, bỗng nghe thấy có người mở cửa, cả hai lập tức trốn phía sau giàn hoa hậu viện, nhìn thấy một thiếu nữ bưng chén thuốc bước vào, kính cẩn lên tiếng: “Lão tổ, phải uống thuốc rồi.”

Đi được hai bước, bỗng nghe thấy có người mở cửa, cả hai lập tức trốn phía sau giàn hoa hậu viện, nhìn thấy một thiếu nữ bưng chén thuốc bước vào, kính cẩn lên tiếng: “Lão tổ, phải uống thuốc rồi.”

Lão tổ!

Có thể xưng hô đến cấp bậc này đều chẳng phải người bình thường.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Nàng giơ hai tay, bịt lấy mũi miệng mình.

Giản Hành Chi trợn mắt, chê nàng chẳng có tiền đồ.

Hai người ẩn núp. Cô gái kia quỳ chốc lát, thấy không có ai trả lời liền lấy làm lạ: “Lão tổ?”

Người trên giường không lên tiếng, thiếu nữ nhíu mày, bưng thuốc đứng lên.

Nàng ta vừa vạch chăn, bỗng thét lên một tiếng, lập tức lảo đảo chạy ra ngoài.

Nói xong, y đẩy nắp bên trên đỉnh đầu, thò đầu ra nhìn, phát hiện là một phòng ngủ. Bấy giờ là ban đêm, phòng ngủ không đốt đèn. Giản Hành Chi nhìn bốn bề, sau khi xác nhận an toàn, y quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển vẫy tay, rồi nhảy ra ngoài.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhìn nhau, gấp gáp chạy từ sau giàn hoa tới trước giường, thấy một ông lão nằm trên đó. Ông ta đã gầy trơ xương, đang co giật dữ dội trên giường, bụng phình trướng rất lớn, trông như có thứ gì lăn lộn bên trong.

Ông ta mở to hai mắt, nhìn chòng chọc đầu giường, loáng thoáng gọi tên một người, hình như là “Huy Hà.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn cảnh tượng này, tuyệt vọng nói: “Quả nhiên kiếp trước người là tên sở khanh mà.”

Loại tình huống này vừa nhìn đã biết cạm bẫy!

“Ăn nói linh tinh.”

“Là một mật đạo.”

Đợi một lát chắc chắn Urara(*) sẽ kéo cả đám người tới chỉ vào bọn họ: “Chính các người muốn hãm hại chúng ta XXX!”

“Ai mà biết được.” Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng có lý: “Kiếp trước và kiếp này là hai người. Người ngẫm lại đi, Lận Ngôn Chi và người trông giống nhau, lỡ như y chính là kiếp trước của người, người có tưởng tượng được kiếp trước đến cả tượng thần của người cũng cầm sách không?”“Ý người là…”(*) Theo mình tra được thì đây là tên một nhân vật trong loạt phim hoạt hình thiếu nhi tên “Học viện Moe” do Đài Loàn và Trung Quốc sản xuất.

“Nói nhảm gì đấy…” Giản Hành Chi phản ứng trước tiên, giơ tay dán một pháp quyết lên phần bụng gần như sắp nổ tới nơi của ông lão, ra lệnh: “Mau giúp trảm tà!”

Tần Uyển Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, Giản Hành Chi đáp: “Ừ, chấp niệm của cô ta không phải con, là ta.”

Tần Uyển Uyển thở dài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng cũng không vùng vẫy nữa. Giản Hành Chi truyền thêm linh lực vào bụng ông lão, thứ trong bụng phát hiện có người đè lên, bắt đầu hùng hổ phản công.

Giản Hành Chi lạnh mắt đè xuống từng chút một, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng lớn. Ngay khi có người mở cửa, ông lão đột ngột há to miệng, thét lên, phun ra một luồng khí đen.

“Nói nhảm gì đấy…” Giản Hành Chi phản ứng trước tiên, giơ tay dán một pháp quyết lên phần bụng gần như sắp nổ tới nơi của ông lão, ra lệnh: “Mau giúp trảm tà!”

Khí đen lao ra ngoài. Kiếm trên tay Tần Uyển Uyển càng nhanh hơn, nhảy một cái chém sạch khí đen, “Keng” một cái, kiếm đập xuống trước cửa.

Hai mắt ông lão khép lại, nhắm mắt ngất xỉu.

Có thể xưng hô đến cấp bậc này đều chẳng phải người bình thường.

Tần Uyển Uyển quỳ một gối dưới đất, nhìn người trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu.

Chỉ thấy một gương mặt thanh tú cúi đầu nhìn nàng chăm chú. Y khẽ ho hai tiếng, cầm khăn tay che miệng: “Tần cô nương.” Y ngẩng đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, đã lâu không gặp.”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Biết rồi biết rồi, sư phụ chỉ muốn tốt cho chị thôi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có khi nào là mộ của Lận Ngôn Chi?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Chắc là cái tên bữa giờ muốn cướp lại thanh long đan nè.

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!