Chương 81
Tên Tô Quân này
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Văn Tư Thành nói vậy chứng tỏ tướng mạo Tô Quân rất đặc biệt.
Không chừng đặc biệt đến mức y hệt người cô quen…
Cho đến bây giờ, Vân Thiển trải qua tổng cộng bốn thế giới, tính cả lần này.
Mỗi một thế giới, cô đều mang về thế giới hiện thực một người đàn ông.
Thế giới tận thế đầu tiên mang về một gà tiểu học(*) mít ướt Tống Hành Chỉ.
(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con
Thế giới tận thế thứ hai mang về hẳn một con Tỳ Hưu(*) đạo mạo mà suy đồi Văn Nhân Du.
(*) Là một con thần thú hung dữ trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền có miệng nhưng không có hậu môn, chuyên ăn châu báu vàng bạc tứ phương, theo ngôn ngữ mạng tức là vô cùng keo kiệt
Thế giới tận thế thứìba, chạy tớiổmột quỷ cuồng:động dục ÔìTề Hải.
Thế giớiỳtận thế thứứtư lại mangİvề một…
Hình như³cũng không lạựmấy.
Có thể thôiầđi không!
Bộ dạngịbọn họ trôngơnhư Ctr C,:Ctrl V đã:đành, giữa bọnἰhọ còn cóìcảm giác liênýthông khiến ngườiĩkhác mang nhục.
Chỉἵba tên thôiİđã chốt con)ngựa hoang làỡcô trên đồngfcỏ. Nếu nhưfthêm một tên,ửvậy cô cònḻphóng túng được[sao?
Vân Thiển trầmĩgiọng hỏi: “TiểuḷTống?”
Văn TưủThành cười trênỗnỗi đau củaằngười khác, gậtệđầu nói: “Trởởvề, anh sẽ²tặng em chiếcıbàn mạc chượcĩnạm vàng tự¸động toàn phần.”ị
Vân Thiển trừngịmắt.
Thức ăn ThànhiĐá Quý bềệngoài hào nhoáng,³mỗi món đẹpἶđẽ lóa mắt,°nhưng vừa nếm³vào, vị yĩhệt nhai sáp,ịgiống như đáệquý bị mấtốđi màu sắc.
VănỷTư Thành tựưnhận mình khôngêkén ăn, nếu¹không anh cũngỡkhông có được,thể hình nhưỉbây giờ, nhưngýngay cả anhỉcũng chẳng chạmữđũa nổi.
Anh bènìbuông đũa xuống,ĩquan sát toànécảnh xung quanh,ĺthì thầm miêuậtả cho VânịThiển nghe bằngḹgiọng gió.
Trừ haiũngười bọn họ,úở đó cóỉtổng cộng bảyòmươi hai người.
Tấtɪcả bảy mươiễhai người đềuđlà Bảo thạchèsư, trong đóỏsố lượng ảoảảnh đá quýỷvô tình hiệnἶlên của TôɩQuân và ĐườngìGiác nhiều nhất.
Khácỉvới Văn TưļThành và VânểThiển mặc trườngòbào vải gaiịkiểu dáng tùy°tiện, kiểu dángụmay đo vàỉphục sức củaảBảo thạch sưẫrất thống nhất.
Áoíkhoác rộng, tayIáo lớn, màuĩsắc quần áoìbên trong đaởphần là màuặcó độ bãoĩhòa cao, áo°khoác có thểẻtrung hòa màuɩcó độ bãoÏhòa cao, toátĪlên khí chất¹thần tiên.
Bỏ quaỉphục sức bắtẹmắt, Văn TưôThành để ýýtrên người rấtửnhiều Bảo thạchýsư có vếtựlốm đốm lớn²nhỏ khác nhauĪgiống như mộtăbức tranh khôngỡđều màu.
VănẻTư Thành vừaỡnói, Vân Thiểnõliền liên tưởngữđến thôn dânỏbị yêu quáiỉcát tấn công,ơbọn họ đềuớbị sa hóaĭxóa đi tấtļcả màu sắcĨtrên người.
Văn TưịThành suy ngẫm:Ї“Thông thường màânói kiểu thếĩgiới có tồnẻtại quái vật,ícơ bản nhânĨtố tận thếọkhông thoát khỏiổthủ lĩnh quáiἰvật.”
Vân Thiểnịlấy ví dụ³thị trấn HạnhừPhúc, Văn TưủThành trầm mặc.
Bọnïhọ cần chứngìcứ xác thựcệhơn mới cóửthể phán đoánừcái gì làļnhân tố tậnɪthế.
Trong lúc haiòngười âm thầmfquan sát đạiẻsảnh, đám Bảoầthạch sư cũngàđang quan sát‹hai người.
Người namịtên Văn TưỉThành, người nữổtên Vân Thiển,ḻđều là dânẹtị nạn mớiỷtới Thành ĐáỵQuý không lâu.
Dânitị nạn à…îBọn họ khôngìkhỏi nhìn vềIphía Tô Quân.ĭLúc trước, tênẫnày cũng làḽdân tị nạn,ĭgiống như hai:người kia, khôngỉbiết Tô Quânẫcó đối xửỉđặc biệt vớiЇhai người tươngủtự mình không.
Tầmɨmắt Tô Quânĩliếc qua, nhữngɨBảo thạch sưĩnày lập tứcịcụp mắt ănùcơm uống rượu.
Bầuệkhông khí hơiặnặng nề. Đường°Giác giơ lyírượu lên nói:ỷ“Lần này TôảQuân trở vềỉmang theo mộtÎtin tốt, chứngẩthực suy đoánựcủa chúng taỹđối với sựīkhác thường ởệngoại thành lúcItrước.”
Bầu khôngớkhí xôn xao.
Haiịngười Vân Thiển,và Văn TưfThành nghệch mặt…
Gì,àgì? Tóm lượcïtrọng tâm trướcũcho bọn họéđi chứ!
Bảo thạchısư trán caoýđầy râu riaữxồm xoàm đứngĮdậy, xúc độngɨnói: “Nếu thậtĬsự là vậy,}chỉ cần giảiộquyết chúng, chúngïta có thểἱtrở lại ngàyĬtháng trước khiĩthiên thạch giángỏthế!”
Thiên thạchımang đến cơữhội cho nhânợloại, đồng thời³cũng mang đếnĩthảm họa.
Trở lạiıngày tháng trướcἱkhi thiên thạchígiáng thế cũng}tức là giảiíquyết nhân tốḹtận thế?
Vân Thiểnĺvà Văn TưảThành vểnh taiỉnghe thật kỹ.
Râuļria xồm xoàmɪnói xong, đaơphần Bảo thạchísư đều lộìra vẻ mặtẩvừa mừng vừaịkhó tin, nhưngặbọn họ nhanhầchóng để ýảĐường Giác khôngỉhề nở nụẩcười, đáy mắtḽhiện lên chút°nặng nề.
Vì sao?
Râuíria xồm xoàmĬlớn tiếng nói:ộ“Chỉ cần mọiắngười trong Thành[Đá Quý đồngitâm hiệp lực,Ĩcùng nhau hợpìtác, tôi khôngÍtin còn cóìchuyện không giảiẫquyết được, choẻdù là sốịlượng lớn yêuịquái cát cũngồcó thể nghiềnịnát ——”
ĐườngɩGiác nhìn sangằTô Quân đangùngồi: “Cậu kểồlại tình hìnhíthăm dò choịbọn họ đi.”ỉ
Tất cả mọiíngười nhìn TôêQuân.
Vẻ mặt TôểQuân lạnh nhạtổnói: “Cho dù(tất cả cácἴngười cùng lên,ừgặp nó chỉìcó nước chịuêchết.”
Một câuỗnói hờ hữngįnhẹ tênh khiếnítất cả Bảoóthạch sư mặtἲmày lạnh băng.
Người,này mở miệngỡmột cái làỏkhiến người taĭghét.
Đường Giác lúngỉtúng cười, nóiĺTô Quân: “Cậuụchỉ cần kểìlại cảnh tượngếnhìn thấy lúcàđó.”
Anh nhấnémạnh hai chữɨ“chỉ cần” .
TôĩQuân sững lại,ốgiọng nói cũngónặng nề hơn.
“Đóèlà một sàoẩhuyệt, tất cảọyêu quái cátἰđều răm rắpínghe theo mệnhìlệnh, chúng nóỉđang vận chuyểnầđá quý.”
“TaÎdùng năng lựcữđá quý ngụyýtrang trà trộnɪvào đó, gặpíđược… hẳn nênígọi là thủ{lĩnh của chúng,ĩquanh người nóẹcó gió lốcúbao vây, ănἶsức mạnh đááquý.”
“Có lẽùtrước kia ThànhỹĐá Quý thườngfbị yêu quáiícát tấn côngįlà vì nguyênịnhân này.”
“Mỗiỷlần hút sốễlượng lớn đáÍquý, nó sẽἵcao thêm mấyơtrượng.”
“Chỉ bị,nó nhìn trúng,ịta đã tổnĭthất ba nghìnfhai trăm mườiἴbốn viên đáỏquý.”
“Nếu làìcác người thìIđã sớm mấtịmạng rồi.”
Một(câu nói kếtithúc giải thích,ằcả sảnh lặngđngắt như tờ.
“…Saoĺlại thế được?”ɩRâu ria xồmīxoàm lại lênặtiếng, phát hiệnɪcổ họng mìnhờđã khô khốc,ãbèn nốc mộtíngụm rượu mạnh.ổ
“Nếu thật sựữlà thế, chúngđta phải làm(sao? Yêu quáiícát càng lúcịcàng tấn côngἶthường xuyên, kếtįgiới bên ngoàiưThành Đá Quýộđã có dấu¸hiệu sa hóa,ằBảo thạch sưĩtrong thành lầnẵlượt giảm sút,ïsức chiến đấu‹suy yếu, Bảoắthạch sư tânḻbinh càng khôngởcó thời gianỉtrưởng thành.”
Râuốria xồm xoàm}nhìn về phíaửVân Thiển vàἱVăn Tư Thành:ò“Dù tư chấtềnhư bọn họêcũng khó trở¸thành Bảo thạchἶsư gánh vácằmột phương trongổthời gian ngắn.”ặ
“Nếu không tìmòđược ngọn nguồn,ủtiến hành ngănốchặn, chúng taẫphải chịu kếtễcục giống nhưỉnhững thôn làngɪkia sao!”
Vân]Thiển và Văn‹Tư Thành chẳngợhiểu mô têἴgì, nói chuyệníthì nói, độtÎnhiên nhìn bọnɪhọ làm gì.
Hạiếbọn họ độtInhiên có cảmĺgiác khó chịuộkhi bị giáo³viên chủ nhiệmóđiểm danh trảửlời câu hỏi.ấ
Đương nhiên, đếnḹkhi nghe thấyÍtừ khóa “kếtịcục… thôn làng”ỷ, hai ngườiùbèn cực kỳêphối hợp bàyũra vẻ mặtìbuồn bã, hợpḹvới màn diễnīthuyết xúc độngícủa Bảo thạch¸sư râu riaỉxồm xoàm .
Râuíria xồm xoàmỉphun nước miếngĭtung tóe, TôíQuân đặt ly°rượu xuống, đứngïdậy khỏi chỗỳngồi.
Anh lên tiếng: “Hơn ba nghìn viên đá quý, các người tưởng một mình ta chịu thiệt sao? Ta đã tranh thủ thời gian tạm nghỉ cho Thành Đá Quý, quái vật kia bị ta đả thương, thời gian khôi phục ít nhất nửa năm.”
Mosaic sặc sỡ nhuốm vết máu trong tầm mắt đang chầm chậm bay màu…
Bất đắc dĩ, anh đành bảo Thiết Kính Lôi mang Văn Tư Thành đi trước, Vân Thiển đến chỗ Tô Quân thử xem.
Đường Giác khuyên mấy lần, Thiết Kính Lôi cũng không chịu dạy Vân Thiển.
Mọi người kinh ngạc nhìn anh.
Tô Quân vẫn không lên tiếng, ánh sáng màu tím bạc nơi đáy mắt lóe sáng.
Tô Quân nói tiếp: “Nếu nửa năm này, thực lực Thành Đá Quý tập họp lại vẫn không đủ đối địch với nó…”
Tô Quân ói rồi.
Vân Thiển và Văn Tư Thành buộc phải chia ra hành động.
Vế sau câu nói được nói rất nhỏ, mọi người không nghe thấy.
Nhưng Vân Thiển nghe thấy.
Nhưng Vân Thiển nghe thấy.
Tô Quân rời chỗ, Bảo thạch sư còn lại trầm mặc, có cảm giác Déjà Vu bị đả kích chết ngay tại chỗ.
Tô Quân nói: “Tuyệt chủng là số phận đã định của kẻ vô dụng.”
Văn Tư Thành miệng ngọt nói: “Chú Thiết, tôi chắc chắn sẽ theo chú chăm chỉ học tập, tăng cấp mỗi ngày, cố gắng trở thành Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý!”
Anh nâng mắt nhìn về phía người tới.
Vân Thiển: “?”
Cô hơi cau mày.
Thiết Kính Lôi hừ một tiếng. Anh quan sát Vân Thiển và Văn Tư Thành, giơ ngón tay chỉ vào một trong hai người.
Tô Quân rời chỗ, Bảo thạch sư còn lại trầm mặc, có cảm giác Déjà Vu bị đả kích chết ngay tại chỗ.
Mọi người kinh ngạc nhìn anh.
Đều là Bảo thạch sư, vì sao mọi người lại chênh lệch lớn như vậy?
Đều là Bảo thạch sư, vì sao mọi người lại chênh lệch lớn như vậy?
Tô Quân im lặng ngưng mắt nhìn Vân Thiển.
Đường Giác đỡ trán. Tô Quân cái gì cũng tốt, chỉ có điều không nên mọc một cái miệng.
Vân Thiển nở nụ cười buôn bán tiêu chuẩn về phía Tô Quân đang ngồi.
Đường Giác dẫn Vân Thiển đi vào sân viện.
Anh ho khẽ: “Tô Quân đã tranh thủ thời gian nửa năm cho Thành Đá Quý. Nửa năm này, sự lớn mạnh của các người sẽ quyết định số phận của Thành Đá Quý ở một mức độ nhất định, bây giờ không phải lúc chán nản! Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt của các người nói cho ta biết…”
Sống lưng Đường Giác tê rần.
Râu ria xồm xoàm đi được nửa đường bị Đường Giác gọi lại: “Thiết Kính Lôi, cậu có nhiệm vụ.”
Vân Thiển cảm khái: “Thành chủ thật hợp làm Hội trưởng Hội học sinh. Tài ăn nói tốt thật, em phải học hỏi mới được.”
Hai người bước lên trước.
Thiết Kính Lôi bất mãn nói: “Sao lại là tôi, cậu đừng có thiên vị Tô Quân.”
Văn Tư Thành cũng cảm khái: “Khiêm tốn quá, em thích hợp làm trùm bán hàng đa cấp ấy chứ.”
Thiết Kính Lôi kỳ quặc hỏi: “Nếu là Tô Quân dạy ngươi, ngươi gọi cậu ta là gì?”
Tô Quân đang ngồi dưới tán cây, nơi ánh sáng mạnh nhất, toàn thân phát quang.
Vân Thiển: “…”
Thiết Kính Lôi trầm mặc, đột nhiên gào lên: “Tại sao cậu ta là anh trai còn ta là chú, ta còn nhỏ hơn tên Tô Quân kia một tuổi đấy!”
Trải qua bài diễn thuyết cổ động của Đường Giác, Bảo thạch sư nhặt trái tim mong manh yếu đuối bị Tô Quân đập vỡ lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời khỏi dạ tiệc chưa ăn xong, chuẩn bị trở về tu luyện.
Vế sau câu nói được nói rất nhỏ, mọi người không nghe thấy.
Râu ria xồm xoàm đi được nửa đường bị Đường Giác gọi lại: “Thiết Kính Lôi, cậu có nhiệm vụ.”
Anh vẫy tay với Vân Thiển và Văn Tư Thành.
Đường Giác cười: “Tô Quân có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Hai người bước lên trước.
Văn Tư Thành cười nói: “Đương nhiên là anh trai Tô Quân.”
Đường Giác nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, cười nói: “Xem ra hai người họ ở chung không tệ, cô không cần để trong lòng. Thiết Kính Lôi không hẳn nhằm vào cô, cậu ấy chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử.”
Đường Giác: “Hai người này giao cho cậu dạy, tùy cậu huấn luyện, khiến bọn họ có thể gia nhập đội chủ lực đối phó yêu quái cát bằng tốc độ nhanh nhất. Cả hai đều có thể phụ trợ, ảnh hưởng rất lớn tới đoàn thể.”
Sân viện Tô Quân có một cây đá quý rất lớn mọc từ dưới đất lên, giống như ô dù che mát toàn bộ sân viện, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống hết sức mộng ảo.
Mặc dù màu sắc tương tự nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Đường Giác nói tiếp: “Thành Đá Quý không thể lãng phí người tài, dù là cậu cũng không thể làm trái.”
Thiết Kính Lôi bất mãn nói: “Sao lại là tôi, cậu đừng có thiên vị Tô Quân.”
Anh lên tiếng: “Hơn ba nghìn viên đá quý, các người tưởng một mình ta chịu thiệt sao? Ta đã tranh thủ thời gian tạm nghỉ cho Thành Đá Quý, quái vật kia bị ta đả thương, thời gian khôi phục ít nhất nửa năm.”
Anh vẫy tay với Vân Thiển và Văn Tư Thành.
Giọng điệu của anh ta toát lên sự thân thiết.
Tiếp theo, Vân Thiển ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.
Đường Giác cười: “Tô Quân có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Trải qua bài diễn thuyết cổ động của Đường Giác, Bảo thạch sư nhặt trái tim mong manh yếu đuối bị Tô Quân đập vỡ lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời khỏi dạ tiệc chưa ăn xong, chuẩn bị trở về tu luyện.
Thiết Kính Lôi hừ một tiếng. Anh quan sát Vân Thiển và Văn Tư Thành, giơ ngón tay chỉ vào một trong hai người.
Anh ho khẽ: “Tô Quân đã tranh thủ thời gian nửa năm cho Thành Đá Quý. Nửa năm này, sự lớn mạnh của các người sẽ quyết định số phận của Thành Đá Quý ở một mức độ nhất định, bây giờ không phải lúc chán nản! Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt của các người nói cho ta biết…”
Hộc máu à, vậy còn được…
“Tên con trai trông da dày thịt béo có vẻ dễ huấn luyện. Đứa con gái không được, bộ dạng đức hạnh y hệt Tô Quân, mấy tên đẹp mã chỉ toàn ảnh hưởng tu luyện.”
Cô hơi cau mày.
Bất kể là Vân Thiển không được chọn hay Văn Tư Thành được chọn nghe thấy lời Thiết Kính Lôi đều chẳng dễ chịu trong lòng.
Miệng mồm tên Thiết Kính Lôi này chẳng tốt hơn Tô Quân là bao.
Đường Giác khuyên mấy lần, Thiết Kính Lôi cũng không chịu dạy Vân Thiển.
Bất đắc dĩ, anh đành bảo Thiết Kính Lôi mang Văn Tư Thành đi trước, Vân Thiển đến chỗ Tô Quân thử xem.
Anh vứt Vân Thiển trước mặt Tô Quân, lẹ chân chạy khỏi sân viện, bóng dáng biến mất nhanh như chớp.
Hai mắt cong cong, khóe môi hơi nhếch, chuẩn bị phun ra một tràng rắm cầu vồng.
Vân Thiển và Văn Tư Thành buộc phải chia ra hành động.
Vân Thiển dõi mắt nhìn hai đống mosaic rời đi.
Văn Tư Thành miệng ngọt nói: “Chú Thiết, tôi chắc chắn sẽ theo chú chăm chỉ học tập, tăng cấp mỗi ngày, cố gắng trở thành Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý!”
Thiết Kính Lôi kỳ quặc hỏi: “Nếu là Tô Quân dạy ngươi, ngươi gọi cậu ta là gì?”
Văn Tư Thành cười nói: “Đương nhiên là anh trai Tô Quân.”
Thiết Kính Lôi trầm mặc, đột nhiên gào lên: “Tại sao cậu ta là anh trai còn ta là chú, ta còn nhỏ hơn tên Tô Quân kia một tuổi đấy!”
Đường Giác đỡ trán. Tô Quân cái gì cũng tốt, chỉ có điều không nên mọc một cái miệng.
Mắt Văn Tư Thành chấn kinh!
Đường Giác nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, cười nói: “Xem ra hai người họ ở chung không tệ, cô không cần để trong lòng. Thiết Kính Lôi không hẳn nhằm vào cô, cậu ấy chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử.”
Vân Thiển gật đầu đi theo Đường Giác đến viện của Tô Quân.
Định mệnh! Sao lại hộc máu rồi!
Sân viện Tô Quân và Thành Đá Quý có đặc điểm giống nhau, Bảo thạch sư càng mạnh, màu sắc nơi ở càng đa dạng.
Mặc dù màu sắc tương tự nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Tô Quân nói: “Tuyệt chủng là số phận đã định của kẻ vô dụng.”
Sân viện Tô Quân có một cây đá quý rất lớn mọc từ dưới đất lên, giống như ô dù che mát toàn bộ sân viện, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống hết sức mộng ảo.
Đường Giác dẫn Vân Thiển đi vào sân viện.
Vân Thiển cảm khái: “Thành chủ thật hợp làm Hội trưởng Hội học sinh. Tài ăn nói tốt thật, em phải học hỏi mới được.”
Tô Quân đang ngồi dưới tán cây, nơi ánh sáng mạnh nhất, toàn thân phát quang.
Anh nâng mắt nhìn về phía người tới.
Văn Tư Thành cũng cảm khái: “Khiêm tốn quá, em thích hợp làm trùm bán hàng đa cấp ấy chứ.”
Đường Giác ho khẽ, đẩy Vân Thiển tới trước người mình: “Tôi nghĩ trừ Thiết Kính Lôi ra, người thích hợp dạy cô bé này cũng chỉ có cậu.”
Vân Thiển dõi mắt nhìn hai đống mosaic rời đi.
Tô Quân không nói tiếng nào.
Đường Giác ê hết cả da đầu.
Đường Giác nói tiếp: “Thành Đá Quý không thể lãng phí người tài, dù là cậu cũng không thể làm trái.”
Đường Giác: “Hai người này giao cho cậu dạy, tùy cậu huấn luyện, khiến bọn họ có thể gia nhập đội chủ lực đối phó yêu quái cát bằng tốc độ nhanh nhất. Cả hai đều có thể phụ trợ, ảnh hưởng rất lớn tới đoàn thể.”
Tô Quân vẫn không lên tiếng, ánh sáng màu tím bạc nơi đáy mắt lóe sáng.
Sống lưng Đường Giác tê rần.
Đường Giác đột ngột hô lên: “Cậu cứ im lặng, tôi xem như cậu cam chịu rồi đấy.”
Đường Giác đột ngột hô lên: “Cậu cứ im lặng, tôi xem như cậu cam chịu rồi đấy.”
Vân Thiển vừa tính bước lên, chợt nghe thấy Tô Quân quát: “Đứng yên đấy!”
Anh vứt Vân Thiển trước mặt Tô Quân, lẹ chân chạy khỏi sân viện, bóng dáng biến mất nhanh như chớp.
Vân Thiển: Giỏi, giỏi thật!
Cô cảm nhận được ánh nhìn có chứa sát ý.
Tô Quân im lặng ngưng mắt nhìn Vân Thiển.
Vân Thiển nở nụ cười buôn bán tiêu chuẩn về phía Tô Quân đang ngồi.
Hai mắt cong cong, khóe môi hơi nhếch, chuẩn bị phun ra một tràng rắm cầu vồng.
Sân viện Tô Quân và Thành Đá Quý có đặc điểm giống nhau, Bảo thạch sư càng mạnh, màu sắc nơi ở càng đa dạng.
Tô Quân nói tiếp: “Nếu nửa năm này, thực lực Thành Đá Quý tập họp lại vẫn không đủ đối địch với nó…”
“Ọc ——”
Tô Quân không nói tiếng nào.
Tô Quân ói rồi.
Vân Thiển: “?”
Cô lớn từng này, lần đầu tiên có người nhìn thấy nụ cười của cô mà nôn mửa.
“Ọc ——”
Tiếp theo, Vân Thiển ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.
Hộc máu à, vậy còn được…
Cô cảm nhận được ánh nhìn có chứa sát ý.
Định mệnh! Sao lại hộc máu rồi!
Vân Thiển vừa tính bước lên, chợt nghe thấy Tô Quân quát: “Đứng yên đấy!”
Mosaic sặc sỡ nhuốm vết máu trong tầm mắt đang chầm chậm bay màu…
Chị cười kiểu gì mà người ta ói máu được luôn vậy.
Cười phát người ta hộc máu xong bay màu luôn là sao =))))))
Gom đủ 4 người đánh mạt chược rồi nè =)))))))