Cá muối cứu thế – Chương 81

Chương 81

Tên Tô Quân này

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Văn Tư Thành nói vậy chứng tỏ tướng mạo Tô Quân rất đặc biệt.

Không chừng đặc biệt đến mức y hệt người cô quen…

Cho đến bây giờ, Vân Thiển trải qua tổng cộng bốn thế giới, tính cả lần này.

Mỗi một thế giới, cô đều mang về thế giới hiện thực một người đàn ông.

Thế giới tận thế đầu tiên mang về một gà tiểu học(*) mít ướt Tống Hành Chỉ.

(*) Chỉ học sinh trung học hoặc người trưởng thành có hành vi trẻ con

Thế giới tận thế thứ hai mang về hẳn một con Tỳ Hưu(*) đạo mạo mà suy đồi Văn Nhân Du.

(*)  Là một con thần thú hung dữ trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền có miệng nhưng không có hậu môn, chuyên ăn châu báu vàng bạc tứ phương, theo ngôn ngữ mạng tức là vô cùng keo kiệt

Thế gii tn thế thìba, chy timt qu cung:đng dc ÔìT Hi.

Thế giitn thế thtư li mangİv mt…

Hình như³cũng không lmy.

Có th thôiđi không!

B dngbn h trôngơnhư Ctr C,:Ctrl V đã:đành, gia bnh còn cóìcm giác liênýthông khiến ngưiĩkhác mang nhc.

Chba tên thôiİđã cht con)nga hoang làcô trên đngfc. Nếu nhưfthêm mt tên,vy cô cònphóng túng đưc[sao?

Vân Thin trmĩging hi: “TiuTng?”

Văn TưThành cưi trênni đau cangưi khác, gtđu nói: “Trv, anh s²tng em chiếcıbàn mc chưcĩnm vàng t¸đng toàn phn.”

Vân Thin trngmt.

Thc ăn ThànhiĐá Quý bngoài hào nhoáng,³mi món đpđ lóa mt,°nhưng va nếm³vào, v yĩht nhai sáp,ging như đáquý b mtđi màu sc.

VănTư Thành tưnhn mình khôngêkén ăn, nếu¹không anh cũngkhông có đưc,th hình nhưbây gi, nhưngýngay c anhcũng chng chmđũa ni.

Anh bènìbuông đũa xung,ĩquan sát toànécnh xung quanh,ĺthì thm miêut cho VânThin nghe bngging gió.

Tr haiũngưi bn h,ú đó cótng cng byòmươi hai ngưi.

Ttɪc by mươihai ngưi đuđlà Bo thchèsư, trong đós lưng onh đá quývô tình hinlên ca TôɩQuân và ĐưngìGiác nhiu nht.

Khácvi Văn TưļThành và VânThin mc trưngòbào vi gaikiu dáng tùy°tin, kiu dángmay đo vàphc sc caBo thch sưrt thng nht.

Áoíkhoác rng, tayIáo ln, màuĩsc qun áoìbên trong đaphn là màucó đ bãoĩhòa cao, áo°khoác có thtrung hòa màuɩcó đ bãoÏhòa cao, toátĪlên khí cht¹thn tiên.

B quaphc sc btmt, Văn TưôThành đ ýýtrên ngưi rtnhiu Bo thchýsư có vếtlm đm ln²nh khác nhauĪging như mtăbc tranh khôngđu màu.

VănTư Thành vanói, Vân Thinõlin liên tưngđến thôn dânb yêu quáicát tn công,ơbn h đub sa hóaĭxóa đi ttļc màu scĨtrên ngưi.

Văn TưThành suy ngm:ЇThông thưng màânói kiu thếĩgii có tnti quái vt,ícơ bn nhânĨt tn thếkhông thoát khith lĩnh quáivt.”

Vân Thinly ví d³th trn HnhPhúc, Văn TưThành trm mc.

Bnïh cn chngìc xác thchơn mi cóth phán đoáncái gì làļnhân t tnɪthế.

Trong lúc haiòngưi âm thmfquan sát đisnh, đám Bothch sư cũngàđang quan sáthai ngưi.

Ngưi namtên Văn TưThành, ngưi ntên Vân Thin,đu là dânt nn miti Thành ĐáQuý không lâu.

Dânit nn àîBn h khôngìkhi nhìn vIphía Tô Quân.ĭLúc trưc, tênnày cũng làdân t nn,ĭging như hai:ngưi kia, khôngbiết Tô Quâncó đi xđc bit viЇhai ngưi tươngt mình không.

Tmɨmt Tô Quânĩliếc qua, nhngɨBo thch sưĩnày lp tccp mt ănùcơm ung rưu.

Bukhông khí hơinng n. Đưng°Giác giơ lyírưu lên nói:Ln này TôQuân tr vmang theo mtÎtin tt, chngthc suy đoánca chúng tađi vi sīkhác thưng ngoi thành lúcItrưc.”

Bu khôngkhí xôn xao.

Haingưi Vân Thin,và Văn TưfThành nghch mt…

Gì,àgì? Tóm lưcïtrng tâm trưcũcho bn héđi ch!

Bo thchısư trán caoýđy râu riaxm xoàm đngĮdy, xúc đngɨnói: “Nếu thtĬs là vy,}ch cn giiquyết chúng, chúngïta có thtr li ngàyĬtháng trưc khiĩthiên thch giángthế!”

Thiên thchımang đến cơhi cho nhânloi, đng thi³cũng mang đếnĩthm ha.

Tr liıngày tháng trưckhi thiên thchígiáng thế cũng}tc là giiíquyết nhân ttn thế?

Vân Thinĺvà Văn TưThành vnh tainghe tht k.

Râuļria xm xoàmɪnói xong, đaơphn Bo thchísư đu lìra v mtva mng vakhó tin, nhưngbn h nhanhchóng đ ýĐưng Giác khôngh n ncưi, đáy mthin lên chút°nng n.

Vì sao?

Râuíria xm xoàmĬln tiếng nói:Ch cn mingưi trong Thành[Đá Quý đngitâm hip lc,Ĩcùng nhau hpìtác, tôi khôngÍtin còn cóìchuyn không giiquyết đưc, chodù là slưng ln yêuquái cát cũngcó th nghinnát ——

ĐưngɩGiác nhìn sangTô Quân đangùngi: “Cu kli tình hìnhíthăm dò chobn h đi.”

Tt c miíngưi nhìn TôêQuân.

V mt TôQuân lnh nhtnói: “Cho dù(tt c cácngưi cùng lên,gp nó chìcó nưc chuêchết.”

Mt câunói h hngįnh tênh khiếnítt c Boóthch sư mtmày lnh băng.

Ngưi,này m mingmt cái làkhiến ngưi taĭghét.

Đưng Giác lúngtúng cưi, nóiĺTô Quân: “Cuch cn kìli cnh tưngếnhìn thy lúcàđó.”

Anh nhnémnh hai chɨch cn.

TôĩQuân sng li,ging nói cũngónng n hơn.

Đóèlà mt sàohuyt, tt cyêu quái cátđu răm rpínghe theo mnhìlnh, chúng nóđang vn chuynđá quý.”

“TaÎdùng năng lcđá quý ngyýtrang trà trnɪvào đó, gpíđưc… hn nênígi là th{lĩnh ca chúng,ĩquanh ngưi nócó gió lcúbao vây, ănsc mnh đááquý.”

“Có lùtrưc kia ThànhĐá Quý thưngfb yêu quáiícát tn côngįlà vì nguyênnhân này.”

“Miln hút slưng ln đáÍquý, nó scao thêm myơtrưng.”

Ch b,nó nhìn trúng,ta đã tnĭtht ba nghìnfhai trăm mưibn viên đáquý.”

“Nếu làìcác ngưi thìIđã sm mtmng ri.”

Mt(câu nói kếtithúc gii thích,c snh lngđngt như t.

“…Saoĺli thế đưc?”ɩRâu ria xmīxoàm li lêntiếng, phát hinɪc hng mìnhđã khô khc,ãbèn nc mtíngm rưu mnh.

“Nếu tht slà thế, chúngđta phi làm(sao? Yêu quáiícát càng lúccàng tn côngthưng xuyên, kếtįgii bên ngoàiưThành Đá Quýđã có du¸hiu sa hóa,Bo thch sưĩtrong thành lnlưt gim sút,ïsc chiến đusuy yếu, Bothch sư tânbinh càng khôngcó thi giantrưng thành.”

Râuria xm xoàm}nhìn v phíaVân Thin vàVăn Tư Thành:ò“Dù tư chtnhư bn hêcũng khó tr¸thành Bo thchsư gánh vácmt phương trongthi gian ngn.”

“Nếu không tìmòđưc ngn ngun,tiến hành ngănchn, chúng taphi chu kếtcc ging nhưnhng thôn làngɪkia sao!”

Vân]Thin và VănTư Thành chnghiu mô têgì, nói chuyníthì nói, đtÎnhiên nhìn bnɪh làm gì.

Hiếbn h đtInhiên có cmĺgiác khó chukhi b giáo³viên ch nhimóđim danh trli câu hi.

Đương nhiên, đếnkhi nghe thyÍt khóa “kếtcc… thôn làng, hai ngưiùbèn cc kêphi hp bàyũra v mtìbun bã, hpvi màn dinīthuyết xúc đngíca Bo thch¸sư râu riaxm xoàm .

Râuíria xm xoàmphun nưc miếngĭtung tóe, TôíQuân đt ly°rưu xung, đngïdy khi chngi.

Anh lên tiếng: “Hơn ba nghìn viên đá quý, các người tưởng một mình ta chịu thiệt sao? Ta đã tranh thủ thời gian tạm nghỉ cho Thành Đá Quý, quái vật kia bị ta đả thương, thời gian khôi phục ít nhất nửa năm.”

Mosaic sặc sỡ nhuốm vết máu trong tầm mắt đang chầm chậm bay màu…

Bất đắc dĩ, anh đành bảo Thiết Kính Lôi mang Văn Tư Thành đi trước, Vân Thiển đến chỗ Tô Quân thử xem.

Đường Giác khuyên mấy lần, Thiết Kính Lôi cũng không chịu dạy Vân Thiển.

Mọi người kinh ngạc nhìn anh.

Tô Quân vẫn không lên tiếng, ánh sáng màu tím bạc nơi đáy mắt lóe sáng.

Tô Quân nói tiếp: “Nếu nửa năm này, thực lực Thành Đá Quý tập họp lại vẫn không đủ đối địch với nó…”

Tô Quân ói rồi.

Vân Thiển và Văn Tư Thành buộc phải chia ra hành động.

Vế sau câu nói được nói rất nhỏ, mọi người không nghe thấy.

Nhưng Vân Thiển nghe thấy.

Nhưng Vân Thiển nghe thấy.

Tô Quân rời chỗ, Bảo thạch sư còn lại trầm mặc, có cảm giác Déjà Vu bị đả kích chết ngay tại chỗ.

Tô Quân nói: “Tuyệt chủng là số phận đã định của kẻ vô dụng.”

Văn Tư Thành miệng ngọt nói: “Chú Thiết, tôi chắc chắn sẽ theo chú chăm chỉ học tập, tăng cấp mỗi ngày, cố gắng trở thành Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý!”

Anh nâng mắt nhìn về phía người tới.

Vân Thiển: “?”

Cô hơi cau mày.

Thiết Kính Lôi hừ một tiếng. Anh quan sát Vân Thiển và Văn Tư Thành, giơ ngón tay chỉ vào một trong hai người.

Tô Quân rời chỗ, Bảo thạch sư còn lại trầm mặc, có cảm giác Déjà Vu bị đả kích chết ngay tại chỗ.

Mọi người kinh ngạc nhìn anh.

Đều là Bảo thạch sư, vì sao mọi người lại chênh lệch lớn như vậy?

Đều là Bảo thạch sư, vì sao mọi người lại chênh lệch lớn như vậy?

Tô Quân im lặng ngưng mắt nhìn Vân Thiển.

Đường Giác đỡ trán. Tô Quân cái gì cũng tốt, chỉ có điều không nên mọc một cái miệng.

Vân Thiển nở nụ cười buôn bán tiêu chuẩn về phía Tô Quân đang ngồi.

Đường Giác dẫn Vân Thiển đi vào sân viện.

Anh ho khẽ: “Tô Quân đã tranh thủ thời gian nửa năm cho Thành Đá Quý. Nửa năm này, sự lớn mạnh của các người sẽ quyết định số phận của Thành Đá Quý ở một mức độ nhất định, bây giờ không phải lúc chán nản! Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt của các người nói cho ta biết…”

Sống lưng Đường Giác tê rần.

Râu ria xồm xoàm đi được nửa đường bị Đường Giác gọi lại: “Thiết Kính Lôi, cậu có nhiệm vụ.”

Vân Thiển cảm khái: “Thành chủ thật hợp làm Hội trưởng Hội học sinh. Tài ăn nói tốt thật, em phải học hỏi mới được.”

Hai người bước lên trước.

Thiết Kính Lôi bất mãn nói: “Sao lại là tôi, cậu đừng có thiên vị Tô Quân.”

Văn Tư Thành cũng cảm khái: “Khiêm tốn quá, em thích hợp làm trùm bán hàng đa cấp ấy chứ.”

Thiết Kính Lôi kỳ quặc hỏi: “Nếu là Tô Quân dạy ngươi, ngươi gọi cậu ta là gì?”

Tô Quân đang ngồi dưới tán cây, nơi ánh sáng mạnh nhất, toàn thân phát quang.

Vân Thiển: “…”

Thiết Kính Lôi trầm mặc, đột nhiên gào lên: “Tại sao cậu ta là anh trai còn ta là chú, ta còn nhỏ hơn tên Tô Quân kia một tuổi đấy!”

Trải qua bài diễn thuyết cổ động của Đường Giác, Bảo thạch sư nhặt trái tim mong manh yếu đuối bị Tô Quân đập vỡ lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời khỏi dạ tiệc chưa ăn xong, chuẩn bị trở về tu luyện.

Vế sau câu nói được nói rất nhỏ, mọi người không nghe thấy.

Râu ria xồm xoàm đi được nửa đường bị Đường Giác gọi lại: “Thiết Kính Lôi, cậu có nhiệm vụ.”

Anh vẫy tay với Vân Thiển và Văn Tư Thành.

Đường Giác cười: “Tô Quân có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Hai người bước lên trước.

Văn Tư Thành cười nói: “Đương nhiên là anh trai Tô Quân.”

Đường Giác nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, cười nói: “Xem ra hai người họ ở chung không tệ, cô không cần để trong lòng. Thiết Kính Lôi không hẳn nhằm vào cô, cậu ấy chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử.”

Đường Giác: “Hai người này giao cho cậu dạy, tùy cậu huấn luyện, khiến bọn họ có thể gia nhập đội chủ lực đối phó yêu quái cát bằng tốc độ nhanh nhất. Cả hai đều có thể phụ trợ, ảnh hưởng rất lớn tới đoàn thể.”

Sân viện Tô Quân có một cây đá quý rất lớn mọc từ dưới đất lên, giống như ô dù che mát toàn bộ sân viện, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống hết sức mộng ảo.

Mặc dù màu sắc tương tự nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Đường Giác nói tiếp: “Thành Đá Quý không thể lãng phí người tài, dù là cậu cũng không thể làm trái.”

Thiết Kính Lôi bất mãn nói: “Sao lại là tôi, cậu đừng có thiên vị Tô Quân.”

Anh lên tiếng: “Hơn ba nghìn viên đá quý, các người tưởng một mình ta chịu thiệt sao? Ta đã tranh thủ thời gian tạm nghỉ cho Thành Đá Quý, quái vật kia bị ta đả thương, thời gian khôi phục ít nhất nửa năm.”

Anh vẫy tay với Vân Thiển và Văn Tư Thành.

Giọng điệu của anh ta toát lên sự thân thiết.

Tiếp theo, Vân Thiển ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.

Đường Giác cười: “Tô Quân có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Trải qua bài diễn thuyết cổ động của Đường Giác, Bảo thạch sư nhặt trái tim mong manh yếu đuối bị Tô Quân đập vỡ lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời khỏi dạ tiệc chưa ăn xong, chuẩn bị trở về tu luyện.

Thiết Kính Lôi hừ một tiếng. Anh quan sát Vân Thiển và Văn Tư Thành, giơ ngón tay chỉ vào một trong hai người.

Anh ho khẽ: “Tô Quân đã tranh thủ thời gian nửa năm cho Thành Đá Quý. Nửa năm này, sự lớn mạnh của các người sẽ quyết định số phận của Thành Đá Quý ở một mức độ nhất định, bây giờ không phải lúc chán nản! Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt của các người nói cho ta biết…”

Hộc máu à, vậy còn được…

“Tên con trai trông da dày thịt béo có vẻ dễ huấn luyện. Đứa con gái không được, bộ dạng đức hạnh y hệt Tô Quân, mấy tên đẹp mã chỉ toàn ảnh hưởng tu luyện.”

Cô hơi cau mày.

Bất kể là Vân Thiển không được chọn hay Văn Tư Thành được chọn nghe thấy lời Thiết Kính Lôi đều chẳng dễ chịu trong lòng.

Miệng mồm tên Thiết Kính Lôi này chẳng tốt hơn Tô Quân là bao.

Đường Giác khuyên mấy lần, Thiết Kính Lôi cũng không chịu dạy Vân Thiển.

Bất đắc dĩ, anh đành bảo Thiết Kính Lôi mang Văn Tư Thành đi trước, Vân Thiển đến chỗ Tô Quân thử xem.

Anh vứt Vân Thiển trước mặt Tô Quân, lẹ chân chạy khỏi sân viện, bóng dáng biến mất nhanh như chớp.

Hai mắt cong cong, khóe môi hơi nhếch, chuẩn bị phun ra một tràng rắm cầu vồng.

Vân Thiển và Văn Tư Thành buộc phải chia ra hành động.

Vân Thiển dõi mắt nhìn hai đống mosaic rời đi.

Văn Tư Thành miệng ngọt nói: “Chú Thiết, tôi chắc chắn sẽ theo chú chăm chỉ học tập, tăng cấp mỗi ngày, cố gắng trở thành Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý!”

Thiết Kính Lôi kỳ quặc hỏi: “Nếu là Tô Quân dạy ngươi, ngươi gọi cậu ta là gì?”

Văn Tư Thành cười nói: “Đương nhiên là anh trai Tô Quân.”

Thiết Kính Lôi trầm mặc, đột nhiên gào lên: “Tại sao cậu ta là anh trai còn ta là chú, ta còn nhỏ hơn tên Tô Quân kia một tuổi đấy!”

Đường Giác đỡ trán. Tô Quân cái gì cũng tốt, chỉ có điều không nên mọc một cái miệng.

Mắt Văn Tư Thành chấn kinh!

Đường Giác nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, cười nói: “Xem ra hai người họ ở chung không tệ, cô không cần để trong lòng. Thiết Kính Lôi không hẳn nhằm vào cô, cậu ấy chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử.”

Vân Thiển gật đầu đi theo Đường Giác đến viện của Tô Quân.

Định mệnh! Sao lại hộc máu rồi!

Sân viện Tô Quân và Thành Đá Quý có đặc điểm giống nhau, Bảo thạch sư càng mạnh, màu sắc nơi ở càng đa dạng.

Mặc dù màu sắc tương tự nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Tô Quân nói: “Tuyệt chủng là số phận đã định của kẻ vô dụng.”

Sân viện Tô Quân có một cây đá quý rất lớn mọc từ dưới đất lên, giống như ô dù che mát toàn bộ sân viện, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống hết sức mộng ảo.

Đường Giác dẫn Vân Thiển đi vào sân viện.

Vân Thiển cảm khái: “Thành chủ thật hợp làm Hội trưởng Hội học sinh. Tài ăn nói tốt thật, em phải học hỏi mới được.”

Tô Quân đang ngồi dưới tán cây, nơi ánh sáng mạnh nhất, toàn thân phát quang.

Anh nâng mắt nhìn về phía người tới.

Văn Tư Thành cũng cảm khái: “Khiêm tốn quá, em thích hợp làm trùm bán hàng đa cấp ấy chứ.”

Đường Giác ho khẽ, đẩy Vân Thiển tới trước người mình: “Tôi nghĩ trừ Thiết Kính Lôi ra, người thích hợp dạy cô bé này cũng chỉ có cậu.”

Vân Thiển dõi mắt nhìn hai đống mosaic rời đi.

Tô Quân không nói tiếng nào.

Đường Giác ê hết cả da đầu.

Đường Giác nói tiếp: “Thành Đá Quý không thể lãng phí người tài, dù là cậu cũng không thể làm trái.”

Đường Giác: “Hai người này giao cho cậu dạy, tùy cậu huấn luyện, khiến bọn họ có thể gia nhập đội chủ lực đối phó yêu quái cát bằng tốc độ nhanh nhất. Cả hai đều có thể phụ trợ, ảnh hưởng rất lớn tới đoàn thể.”

Tô Quân vẫn không lên tiếng, ánh sáng màu tím bạc nơi đáy mắt lóe sáng.

Sống lưng Đường Giác tê rần.

Đường Giác đột ngột hô lên: “Cậu cứ im lặng, tôi xem như cậu cam chịu rồi đấy.”

Đường Giác đột ngột hô lên: “Cậu cứ im lặng, tôi xem như cậu cam chịu rồi đấy.”

Vân Thiển vừa tính bước lên, chợt nghe thấy Tô Quân quát: “Đứng yên đấy!”

Anh vứt Vân Thiển trước mặt Tô Quân, lẹ chân chạy khỏi sân viện, bóng dáng biến mất nhanh như chớp.

Vân Thiển: Giỏi, giỏi thật!

Cô cảm nhận được ánh nhìn có chứa sát ý.

Tô Quân im lặng ngưng mắt nhìn Vân Thiển.

Vân Thiển nở nụ cười buôn bán tiêu chuẩn về phía Tô Quân đang ngồi.

Hai mắt cong cong, khóe môi hơi nhếch, chuẩn bị phun ra một tràng rắm cầu vồng.

Sân viện Tô Quân và Thành Đá Quý có đặc điểm giống nhau, Bảo thạch sư càng mạnh, màu sắc nơi ở càng đa dạng.

Tô Quân nói tiếp: “Nếu nửa năm này, thực lực Thành Đá Quý tập họp lại vẫn không đủ đối địch với nó…”

“Ọc ——”

Tô Quân không nói tiếng nào.

Tô Quân ói rồi.

Vân Thiển: “?”

Cô lớn từng này, lần đầu tiên có người nhìn thấy nụ cười của cô mà nôn mửa.

“Ọc ——”

Tiếp theo, Vân Thiển ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.

Hộc máu à, vậy còn được…

Cô cảm nhận được ánh nhìn có chứa sát ý.

Định mệnh! Sao lại hộc máu rồi!

Vân Thiển vừa tính bước lên, chợt nghe thấy Tô Quân quát: “Đứng yên đấy!”

Mosaic sặc sỡ nhuốm vết máu trong tầm mắt đang chầm chậm bay màu…

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

2 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị cười kiểu gì mà người ta ói máu được luôn vậy.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cười phát người ta hộc máu xong bay màu luôn là sao =))))))
Gom đủ 4 người đánh mạt chược rồi nè =)))))))

2
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!