Chương 82
Cô chăm cậu ấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nơi yêu quái cát xuất hiện và tấn công mới bị bay màu…
Vì sao nơi này lại đột nhiên bay màu?
Vân Thiển đứng tại chỗ không nhúc nhích theo lời Tô Quân.
Cô không thấy rõ cụ thể Tô Quân đang làm gì, chỉ có thể cảm giác đại khái anh di chuyển rất tốn sức.
Vân Thiển: “Xảy ra chuyệnЇgì, sao ngàiīlại đột nhiênỏhộc máu, cònịnữa, sao máuỉlại khiến xungấquanh sa hóa?”]
Tô Quân khôngìtrả lời, anh:chống lên thânḷcây, máu trênítay dính vàoâđó.
Lấy nơi bịỷmáu dính làmïtrung tâm, màuḻxám dần dần°lan rộng raìbốn phía.
Vân Thiểnúphát hiện màuĩxám ăn mònímàu sắc mặtìđất đằng trướcýxong, bắt đầuɪlan về phíaêcô.
Tô Quân rên}hừ một tiếng,ẳảo ảnh đáỵquý toàn thânịanh giống nhưổrèm sân khấuìtrải rộng, phủílên tất cảỗnhững chỗ màuỗxám lan ra.
Màuíxám cách VânỉThiển một bướcïthì dừng lại.
CôÍnghe thấy TôĭQuân nói: “TìmểĐường Giác đếnõđây.”
Một đáἵquý màu tímợrời khỏi ảoἰảnh đá quý,ýbay khỏi đìnhíviện.
“Tới đây đỡįta.”
Giọng nói:lạnh băng.
Vân Thiểnỵphớt lờ câuỉnói thể mệnhòlệnh của anh.ḽCô sẽ giúp(đỡ, nhưng chỉặxuất phát từ[nguyên nhân khôngỉthể thấy chếtɩkhông cứu.
Vân Thiểnỉnhảy qua vậtĪchất màu xámơbị đá quýộbao bọc, điấtới bên cạnhứTô Quân, đỡīanh.
Vóc dáng TôẵQuân rất cao,¹Vân Thiển chỉìđến bả vai²anh. Anh đangỗrất yếu, nhữngỷlời nói lúcỉnãy đã tiêuỵhao toàn bộısức lực, cảìngười và máiỉtóc đen dàyéđều dán lênìngười Vân Thiển.
Chỗἴcổ hơi ươnơướt, không biết}là mồ hôiíhay là máuîcủa anh.
“Đi, tớiẳđằng trước, trongἶphòng.”
Vân ThiểnĪcảm giác bảnùthân giống nhưẻđang gánh mộtócon heo đèỉnặng lên sốịphận, đi đứngjkhó khăn.
Haiz ——
VânễThiển thở dài.
Banỉnãy liếc mắtôngắn ngủi ởÏkhoảng cách gần,ăcô đã thấy(rõ tướng mạoĮTô Quân, đúngảlà lại mộtứTống Hành Chỉ.
Rốtḷcuộc đám người}kia và thầnἶlinh đó có{quan hệ gì?ɨMỗi một thếẽgiới gặp mộtỏngười, chẳng lẽἲlà hải đăngựthế giới tận³thế à?
Đi vàoἷnhà, Tô Quânứbảo Vân Thiểnócởi ngoại bàoơcủa mình ra,īđặt mình vàoἵhồ nước.
Nói làihồ nước, chiībằng dùng hồỉđá quý đểồmiêu tả thìịđúng hơn.
Trong hồĺđầy các loạiỵđá quý đủìmàu đủ sắcỷlấp lánh, chỉicòn thiếu khắcḻchữ “Giàu sụ”ẵlên mép ao.
TôïQuân vừa bướcỵvào ao, ảo¸ảnh đá quýểkhổng lồ phunémạnh , đẩyíVân Thiển ra.
Nhờắvậy Vân Thiểnẽmới biết hóa(ra ảo ảnhíđá quý cònľcó thực thể.
Dựaũvào suy đoánúcủa cô, phỏngìchừng Tô Quânùđang trị thương.
VânļThiển tới gầnjhồ nước, nheoễmắt, có ýỉhọc tập cơÍthể, ý nhầm,ặcách thức chữađthương của TôḻQuân.
Đường Giác đếnìnơi cắt ngangờquá trình họcftập của cô,ềVân Thiển hơiítiếc rẻ.
Nụ cười¸của Đường Giácácứng ngắc, anhônói với VâníThiển: “Cô raưngoài đợi mộtĨlát.”
Vân Thiển³ra khỏi phòng.
“Không,ngờ cậu lạiôgiấu giếm chuyệnἷmình bị yêuêquái cát đảìthương. Nếu cậuḹkhông khống chếỵđược, cậu cóĨbiết sẽ gâyĨra hậu quảầnghiêm trọng nàoIkhông?! Bảo thạchjsư bị nhiễm…”ḽ
Trước khi raạcửa, Vân ThiểnInghe thấy câuĩnói như vậy.
Ngoài°đình viện, màufsắc cây đáἷquý bớt rựcḽrỡ hơn trước,ìkết giới ThànhàĐá Quý bịủmàn đêm nhuộmỷmàu xanh thẫm.ỏBầu trời ngoạiitrừ gợn sóngïthấp thoáng hiệnắlên trên kếtịgiới thì chẳngãnhìn thấy thứɪgì.
Vân Thiển ngồiữxổm dưới đấtỗđếm nhịp timềđập.
Lúc đếm đến[650, Đường Giácĩđi ra.
Anh nói:ơ“Bây giờ TôïQuân không dạyđcô được, côửđi theo ta.”ổ
Vân Thiển khôngẳhề lưỡng lựịđuổi theo.
Đường Giácựđi được mộtínửa, đột nhiênêdừng lại nói:ĭ“Chuyện tối hômínay chỉ cóổba người chúngảta biết, cũngÎsẽ chỉ cóởba người chúngặta biết.”
Đươngĩnhiên Vân Thiểnắgật đầu, cóïđiều cô cũngỉmuốn biết thêm}thông tin, bènïtỏ ra lo[lắng hỏi: “Ngài[Thành chủ, Quânísư Tô làỉBảo thạch sưļlợi hại vàựhùng mạnh nhưểvậy, vì saoỗbị đả thươngõnặng thế?”
“Yêuíquái cát bìnhýthường không thểặtổn thương đượcìcậu ấy, nhưng)thủ lĩnh yêuíquái cát thìÍkhác.” Trước mặtẳĐường Giác làḽcây đá quý,ẳanh dừng lạiềnhìn chằm chằmïvật chất màufxám trên câyìchốc lát rồiĩnói: “Nếu Bảoứthạch sư bị(thương, vết thươngệđược khống chếôsẽ chỉ saẻhóa một phầnợcơ thể, nếuíkhông thể khốngếchế…”
Vân Thiển:ố“Thì sẽ thếạnào?”
Đường Giácỹđáp: “Toàn thânợsẽ từ từơsa hóa, đầuốtiên là bênЇtrong, độ nhạyổvới màu sắcẵgiảm sút, thậmặchí không thểļphân biệt màuísắc. Tiếp đóľlà sa hóaầbên ngoài, mấtàđi khả năngìkhống chế tayèchân… cả cơấthể đều mấtđđi màu sắc.”{
Vân Thiển: “Sauỵđó sẽ biếnằthành nô lệỵcủa yêu quáiìcát sao?”
“Không,ồđó là biếnịhóa của ngườióbình thường khiĮbị sa hóa.”‹Đường Giác nhìnļchăm chú vàoímắt Vân Thiển,ḹnặng nề nói:}“Bảo thạch sưïhoàn toàn saẻhóa sẽ trởờthành yêu quáiịcát khó đốiĩphó, thậm chíingay khoảnh khắcôbiến hóa sẽἰkhiến tất cả(sự vật trongĺphạm vi trămĬdặm sa hóa.”ằ
Vân Thiển sữngưngười, lập tứcıhỏi: “Quân sưìTô sẽ biếnỉthành yêu quái¹cát sao? Banỡnãy chỗ ngàiıấy hộc máuIđều bị saóhóa, khi tôiêđỡ ngài ấyἶvà nhà, cảăngười ngài ấyỉvô lực, khôngồthể nào khống]chế hành độngẻcơ thể.”
ĐườngảGiác khẽ giậtĬmình: “Cô đỡậcậu ấy vào°nhà?” Anh sờ:tay mình: “Chạmìvào cậu ấy,ἵđỡ cậu ấyḹvào nhà?”
VânàThiển không hiểuêvì sao ĐườngơGiác lại quanḹtâm chuyện bìnhïthường như thế,ặđây là trọngỉtâm à?
Trướcḷkia, Tống HànhɨChỉ cũng từngĮlà nhân tốỵtận thế. Víădụ Tô QuânĮcó khả năngóbiến thành đạiặyêu quái cát{khiến Thành ĐáἵQuý xong đời,ĩchưa biết chừngỳanh cũng là³nhân tố tậnìthế…
Sau khi đượcằVân Thiển khẳngÎđịnh, Đường Giácởnhìn chằm chằmõcô hồi lâuïbằng ánh mắtẩkỳ lạ.
Anh lầmẻbầm: “Lạ nhỉ,àđặc biệt chỗảnào ta?”
VânἳThiển: “?”
ĐườngìGiác thay đổiịý định, anhữkhông dẫn VânựThiển đi nữa.
Anh,ɪTô Quân vàọThiết Kính Lôiἵlớn lên bênýnhau nhiều năm,ịnhưng người cóíthể đi vàoĩkhu vực anĬtoàn của TôĩQuân chỉ cóộmột mình anh.
Lúcìtâm trạng TôễQuân cực kỳ[tốt, Thiết KínhịLôi cũng có[thể tới gầnĭmột chút.
Nếu Vân Thiển có thể chạm vào Tô Quân, chứng minh cô đặc biệt trong mắt Tô Quân.
Vân Thiển nháy mắt nói: “Mắt của tôi không có vấn đề gì.”
Để cô chăm sóc Tô Quân, anh có thể tập trung sức lực lên kế hoạch tiếp theo cho Thành Đá Quý.
Tô Quân hỏi ngược lại: “Chuyện gì xảy ra với mắt của cô thế?”
Đường Giác nói: “Vân Thiển, cô ở lại đây trông chừng Tô Quân. Hiện giờ, thân thể cậu ấy không ổn, cần tịnh dưỡng, nhưng việc dạy cô không thành vấn đề. Có chuyện gì cần, cô có thể liên lạc với ta qua Đá hồng vàng.”
Tiếng nói vừa dứt, ảo ảnh đá quý bên cạnh anh hiện lên, một viên đá quý màu hồng ngọt ngào xuất hiện. Anh giao viên đá cho Vân Thiển.
Đường Giác nói: “Vân Thiển, cô ở lại đây trông chừng Tô Quân. Hiện giờ, thân thể cậu ấy không ổn, cần tịnh dưỡng, nhưng việc dạy cô không thành vấn đề. Có chuyện gì cần, cô có thể liên lạc với ta qua Đá hồng vàng.”
Tiếng nói vừa dứt, ảo ảnh đá quý bên cạnh anh hiện lên, một viên đá quý màu hồng ngọt ngào xuất hiện. Anh giao viên đá cho Vân Thiển.
Ở điểm này, Vân Thiển coi như là tai mắt Đường Giác sắp xếp bên người Tô Quân.
Tô Quân nhắm mắt nghỉ ngơi dưới hồ nâng mắt, mở miệng: “Góc Tây Nam tủ quần áo, cô lấy bộ đồ dưới cùng đến đây.”
“Nếu Tô Quân bỗng nhiên bất thường, cô cứ bóp nát nó, ta sẽ lập tức tới đây.”
Đằng sau cổ nóng nực ngứa ngáy, cô hơi xoay cổ.
Hồ nước nóng hầm hập, xông cả gian phòng nóng rực.
Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự.
“Đá hồng vàng là phân thân đá quý của ta, có thể dùng nó và bản thể truyền đạt tin tức. Bây giờ, ta dạy cô cách dung nhập phân thân đá quý của người khác.
Đường Giác rời đi.
Bất kỳ chuyện gì liên quan đến đá quý, hầu hết đều liên kết với Anipop.
Tiếng nước rất nhỏ, Vân Thiển chỉ thấy thứ gì đó bay về phía mình, dán vào mắt cô. Trong chớp mắt, cô khôi phục thị lực.
Lại là một ván Anipop, Vân Thiển thu được Đá hồng vàng. Cô cảm giác giữa mình và Đường Giác có một mối liên kết.
Qua khe hở tóc, anh nhìn thấy một mảng màu xám âm thầm lan tràn.
Bất kỳ chuyện gì liên quan đến đá quý, hầu hết đều liên kết với Anipop.
Đường Giác cảm khái nói: “Đúng là thiên phú của cô rất cao, nhanh thế mà đã nắm được kỹ thuật dung nạp phân thân đá quý rồi.”
Muốn thay đồ sao?
Áo bào Tô Quân nửa hở, cả người trơn láng mịn màng, mái tóc đen nhánh buông xõa, hàng mi rủ xuống, nốt ruồi lệ đỏ tươi trên khóe mắt, Vân Thiển nhìn mà choáng váng.
Tô Quân lại nhìn ánh mắt Vân Thiển.
Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự.
Nếu Vân Thiển có thể chạm vào Tô Quân, chứng minh cô đặc biệt trong mắt Tô Quân.
Đúng là tự hào không nổi, dù sao trong mắt cô đây chỉ là ván Anipop sơ cấp…
Vân Thiển lấy làm lạ quay đầu.
Đường Giác lại dặn dò đôi câu. Có bất cứ chuyện gì, Vân Thiển đều có thể liên hệ trực tiếp với anh, bất luận là thiếu đồ đạc hay cần sự trợ giúp nào khác.
Trước khi rời khỏi, Đường Giác nói: “Từ nhỏ, Tô Quân đã là thiên tài, tính cách cậu ấy khác người, đôi khi nói chuyện hơi kỳ lạ. Cô…” Anh ngập ngừng: “Hãy rộng lượng một chút.”
Về một mặt nào đó, đây xem như Vân Thiển đã buộc lên bắp đùi Thành chủ Thành Đá Quý.
Đường Giác hài lòng gật đầu.
Vân Thiển mỉm cười vui vẻ: “Tôi có thể theo Quân sư Tô học tập đã là niềm vinh hạnh rất lớn. Người càng giỏi, tính tình càng kỳ quặc, tôi hiểu điều này mà. Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ cơ hội đi theo Quân sư Tô tu luyện, trở thành Bảo thạch sư tài giỏi. Ngài Thành chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Quân sư Tô thật tốt.”
Đến mức bất kỳ sự khác thường nào của Tô Quân, Tô Quân có dấu hiệu sa hóa hay không, chỉ cần xuất hiện thì không thể xem nhẹ, lập tức liên lạc với Đường Giác.
Ở điểm này, Vân Thiển coi như là tai mắt Đường Giác sắp xếp bên người Tô Quân.
“Đá hồng vàng là phân thân đá quý của ta, có thể dùng nó và bản thể truyền đạt tin tức. Bây giờ, ta dạy cô cách dung nhập phân thân đá quý của người khác.
Hẳn Tô Quân đã biết tin cô sẽ ở lại từ cách truyền đạt tin tức bằng Đá hồng vàng .
Trước khi rời khỏi, Đường Giác nói: “Từ nhỏ, Tô Quân đã là thiên tài, tính cách cậu ấy khác người, đôi khi nói chuyện hơi kỳ lạ. Cô…” Anh ngập ngừng: “Hãy rộng lượng một chút.”
Anh nhớ lúc nãy gọi Vân Thiển rời đi, Vân Thiển đi nhanh như gió, giống như muốn cách xa đầm rồng hang hổ vậy…
Vân Thiển cúi đầu, mất tự nhiên nói: “Cảm tạ Quân sư Tô, tôi có thể gọi ngài là thầy chứ?”
Vân Thiển mỉm cười vui vẻ: “Tôi có thể theo Quân sư Tô học tập đã là niềm vinh hạnh rất lớn. Người càng giỏi, tính tình càng kỳ quặc, tôi hiểu điều này mà. Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ cơ hội đi theo Quân sư Tô tu luyện, trở thành Bảo thạch sư tài giỏi. Ngài Thành chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Quân sư Tô thật tốt.”
Để cô chăm sóc Tô Quân, anh có thể tập trung sức lực lên kế hoạch tiếp theo cho Thành Đá Quý.
Đường Giác hài lòng gật đầu.
Về một mặt nào đó, đây xem như Vân Thiển đã buộc lên bắp đùi Thành chủ Thành Đá Quý.
Anh nhớ lúc nãy gọi Vân Thiển rời đi, Vân Thiển đi nhanh như gió, giống như muốn cách xa đầm rồng hang hổ vậy…
Xuất phát từ việc thị lực khôi phục và tâm trạng kích động khi thưởng thức mỹ nhân, Vân Thiển không để tâm lắm.
Động tác cô nhanh đến mức giống như sợ anh rút lại câu nói kia.
Chắc là ảo giác, bởi vì mệnh lệnh của Thành chủ nên cô bắt buộc phải nghe theo.
Đường Giác rời đi.
Vân Thiển gõ cửa, sau khi được sự cho phép, cô bước vào phòng.
Đường Giác cảm khái nói: “Đúng là thiên phú của cô rất cao, nhanh thế mà đã nắm được kỹ thuật dung nạp phân thân đá quý rồi.”
Nụ cười Vân Thiển nhạt dần, cô cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lại là một ván Anipop, Vân Thiển thu được Đá hồng vàng. Cô cảm giác giữa mình và Đường Giác có một mối liên kết.
Đối diện Tô Quân, cô giống như nữ phụ nào đó trong trò chơi công lược nhân vật có độ thiện cảm bằng không, mà nhân vật này lại có gương mặt giống hệt với nhân vật có độ thiện cảm tối đa đã từng công lược.
Hoàn toàn không gợi nổi hứng thú.
Vân Thiển gõ cửa, sau khi được sự cho phép, cô bước vào phòng.
Vân Thiển đi được một nửa, đột nhiên Tô Quân lên tiếng: “Cởi quần áo của cô xuống.”
Đường Giác lại dặn dò đôi câu. Có bất cứ chuyện gì, Vân Thiển đều có thể liên hệ trực tiếp với anh, bất luận là thiếu đồ đạc hay cần sự trợ giúp nào khác.
Hẳn Tô Quân đã biết tin cô sẽ ở lại từ cách truyền đạt tin tức bằng Đá hồng vàng .
Tô Quân nhìn bóng lưng Vân Thiển, tóc dài nơi thắt lưng đong đưa theo bước chân.
Trông Tô Quân đã bình phục không ít, giọng điệu không còn suy yếu nữa.
“Ta sẽ dạy cô theo yêu cầu của Đường Giác, trừ chuyện đó ra không còn gì khác.”
Trông Tô Quân đã bình phục không ít, giọng điệu không còn suy yếu nữa.
“Ta sẽ dạy cô theo yêu cầu của Đường Giác, trừ chuyện đó ra không còn gì khác.”
Vân Thiển cúi đầu, mất tự nhiên nói: “Cảm tạ Quân sư Tô, tôi có thể gọi ngài là thầy chứ?”
Tô Quân hỏi ngược lại: “Chuyện gì xảy ra với mắt của cô thế?”
Cho dù cùng một khuôn mặt, khí chất khác nhau mang đến cảm giác khác nhau.
Vân Thiển nháy mắt nói: “Mắt của tôi không có vấn đề gì.”
Trong đó làm gì có khiếp sợ, rõ ràng là ——
Tô Quân: “Đôi mắt gần như chẳng thấy gì.”
Tiếng nước rất nhỏ, Vân Thiển chỉ thấy thứ gì đó bay về phía mình, dán vào mắt cô. Trong chớp mắt, cô khôi phục thị lực.
Tô Quân: “…”
Hồ nước không còn là hồ đá quý mà là hồ nước thật.
Áo bào Tô Quân nửa hở, cả người trơn láng mịn màng, mái tóc đen nhánh buông xõa, hàng mi rủ xuống, nốt ruồi lệ đỏ tươi trên khóe mắt, Vân Thiển nhìn mà choáng váng.
Cho dù cùng một khuôn mặt, khí chất khác nhau mang đến cảm giác khác nhau.
Hồ nước không còn là hồ đá quý mà là hồ nước thật.
Vân Thiển: Ngon, hứng thú lên rồi!
Anh đang định giải thích. Động tác Vân Thiển đã dứt khoát nhanh nhẹn, hai chân dài hiện ra, còn có rất nhiều phong cảnh…
Trong lòng lại cực lực lên án, mặc quần áo tắm là bệnh, phải trị!
Hồ nước nóng hầm hập, xông cả gian phòng nóng rực.
Đằng sau cổ nóng nực ngứa ngáy, cô hơi xoay cổ.
Chắc là ảo giác, bởi vì mệnh lệnh của Thành chủ nên cô bắt buộc phải nghe theo.
Cảm giác ngứa bớt đi, có điều nơi đó tê rần, giống như mất đi cảm giác.
Xuất phát từ việc thị lực khôi phục và tâm trạng kích động khi thưởng thức mỹ nhân, Vân Thiển không để tâm lắm.
Càng không có tâm trạng nhìn đồng hồ cứu thế.
Càng không có tâm trạng nhìn đồng hồ cứu thế.
Tô Quân nhắm mắt nghỉ ngơi dưới hồ nâng mắt, mở miệng: “Góc Tây Nam tủ quần áo, cô lấy bộ đồ dưới cùng đến đây.”
Muốn thay đồ sao?
Vân Thiển vui vẻ đi lấy quần áo.
Tô Quân nhìn bóng lưng Vân Thiển, tóc dài nơi thắt lưng đong đưa theo bước chân.
Qua khe hở tóc, anh nhìn thấy một mảng màu xám âm thầm lan tràn.
Vân Thiển đi được một nửa, đột nhiên Tô Quân lên tiếng: “Cởi quần áo của cô xuống.”
Vân Thiển lấy làm lạ quay đầu.
Đến mức bất kỳ sự khác thường nào của Tô Quân, Tô Quân có dấu hiệu sa hóa hay không, chỉ cần xuất hiện thì không thể xem nhẹ, lập tức liên lạc với Đường Giác.
Vân Thiển: Ngon, hứng thú lên rồi!
Tô Quân nhìn thấy ánh mắt cô tràn đầy khiếp sợ.
Anh đang định giải thích. Động tác Vân Thiển đã dứt khoát nhanh nhẹn, hai chân dài hiện ra, còn có rất nhiều phong cảnh…
Tô Quân: “…”
Động tác cô nhanh đến mức giống như sợ anh rút lại câu nói kia.
Vân Thiển vui vẻ đi lấy quần áo.
Hoàn toàn không gợi nổi hứng thú.
Tô Quân lại nhìn ánh mắt Vân Thiển.
Trong đó làm gì có khiếp sợ, rõ ràng là ——
Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy.
Haizzzz. Lại bật mood dụ trai r chị Thiển à?
làm gì có chuyện khiếp sợ chứ? mừng còn chẳng hết
Kíu tôi, nữ chính lại lên cơn mê zai rùi
Có phải bởi vậy mà ảnh ngồi xe lăn không?
Tui sai rồi, chị tui làm gì có liêm sỉ để mà lượm chứ.
Làm thế lại đúng ý Vân chó quá ý chứ, hí hí ???
Liêm sỉ không còn nửa mảnh =)))))