Cá muối cứu thế – Chương 82

Chương 82

Cô chăm cậu ấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nơi yêu quái cát xuất hiện và tấn công mới bị bay màu…

Vì sao nơi này lại đột nhiên bay màu?

Vân Thiển đứng tại chỗ không nhúc nhích theo lời Tô Quân.

Cô không thấy rõ cụ thể Tô Quân đang làm gì, chỉ có thể cảm giác đại khái anh di chuyển rất tốn sức.

Vân Thin: “Xy ra chuynЇgì, sao ngàiīli đt nhiênhc máu, cònna, sao máuli khiến xungquanh sa hóa?”]

Tô Quân khôngìtr li, anh:chng lên thâncây, máu trênítay dính vàoâđó.

Ly nơi bmáu dính làmïtrung tâm, màuxám dn dn°lan rng raìbn phía.

Vân Thinúphát hin màuĩxám ăn mònímàu sc mtìđt đng trưcýxong, bt đuɪlan v phíaêcô.

Tô Quân rên}h mt tiếng,o nh đáquý toàn thânanh ging nhưrèm sân khuìtri rng, phílên tt cnhng ch màuxám lan ra.

Màuíxám cách VânThin mt bưcïthì dng li.

CôÍnghe thy TôĭQuân nói: “TìmĐưng Giác đếnõđây.”

Mt đáquý màu tímri khi onh đá quý,ýbay khi đìnhívin.

“Ti đây đįta.”

Ging nói:lnh băng.

Vân Thinpht l câunói th mnhòlnh ca anh.Cô s giúp(đ, nhưng chxut phát t[nguyên nhân khôngth thy chếtɩkhông cu.

Vân Thinnhy qua vtĪcht màu xámơb đá quýbao bc, điti bên cnhTô Quân, đīanh.

Vóc dáng TôQuân rt cao,¹Vân Thin chìđến b vai²anh. Anh đangrt yếu, nhngli nói lúcnãy đã tiêuhao toàn bısc lc, cìngưi và máitóc đen dàyéđu dán lênìngưi Vân Thin.

Chc hơi ươnơưt, không biết}là m hôiíhay là máuîca anh.

Đi, tiđng trưc, trongphòng.”

Vân ThinĪcm giác bnùthân ging nhưđang gánh mtócon heo đènng lên sphn, đi đngjkhó khăn.

Haiz ——

VânThin th dài.

Bannãy liếc mtôngn ngi Ïkhong cách gn,ăcô đã thy(rõ tưng moĮTô Quân, đúnglà li mtTng Hành Ch.

Rtcuc đám ngưi}kia và thnlinh đó có{quan h gì?ɨMi mt thếgii gp mtngưi, chng llà hi đăngthế gii tn³thế à?

Đi vàonhà, Tô Quânbo Vân Thinóci ngoi bàoơca mình ra,īđt mình vàoh nưc.

Nói làih nưc, chiībng dùng hđá quý đmiêu t thìđúng hơn.

Trong hĺđy các loiđá quý đìmàu đ sclp lánh, chicòn thiếu khcch “Giàu slên mép ao.

TôïQuân va bưcvào ao, o¸nh đá quýkhng l phunémnh , đyíVân Thin ra.

Nhvy Vân Thinmi biết hóa(ra o nhíđá quý cònľcó thc th.

Daũvào suy đoánúca cô, phngìchng Tô Quânùđang tr thương.

VânļThin ti gnjh nưc, nheomt, có ýhc tp cơÍth, ý nhm,cách thc chađthương ca TôQuân.

Đưng Giác đếnìnơi ct ngangquá trình hcftp ca cô,Vân Thin hơiítiếc r.

N cưi¸ca Đưng Giácácng ngc, anhônói vi VâníThin: “Cô raưngoài đi mtĨlát.”

Vân Thin³ra khi phòng.

Không,ng cu liôgiu giếm chuynmình b yêuêquái cát đìthương. Nếu cukhông khng chếđưc, cu cóĨbiết s gâyĨra hu qunghiêm trng nàoIkhông?! Bo thchjsư b nhim…

Trưc khi raca, Vân ThinInghe thy câuĩnói như vy.

Ngoài°đình vin, màufsc cây đáquý bt rcr hơn trưc,ìkết gii ThànhàĐá Quý bmàn đêm nhummàu xanh thm.Bu tri ngoiitr gn sóngïthp thoáng hinlên trên kếtgii thì chngãnhìn thy thɪgì.

Vân Thin ngixm dưi đtđếm nhp timđp.

Lúc đếm đến[650, Đưng Giácĩđi ra.

Anh nói:ơ“Bây gi TôïQuân không dyđcô đưc, côđi theo ta.”

Vân Thin khôngh lưng lđui theo.

Đưng Giácđi đưc mtína, đt nhiênêdng li nói:ĭChuyn ti hômínay ch cóba ngưi chúngta biết, cũngÎs ch cóba ngưi chúngta biết.”

Đươngĩnhiên Vân Thingt đu, cóïđiu cô cũngmun biết thêm}thông tin, bènït ra lo[lng hi: “Ngài[Thành ch, Quânísư Tô làBo thch sưļli hi vàhùng mnh nhưvy, vì saob đ thươngõnng thế?”

“Yêuíquái cát bìnhýthưng không thtn thương đưcìcu y, nhưng)th lĩnh yêuíquái cát thìÍkhác.” Trưc mtĐưng Giác làcây đá quý,anh dng linhìn chm chmïvt cht màufxám trên câyìchc lát riĩnói: “Nếu Bothch sư b(thương, vết thươngđưc khng chếôs ch sahóa mt phncơ th, nếuíkhông th khngếchế

Vân Thin:Thì s thếnào?”

Đưng Giácđáp: “Toàn thâns t tơsa hóa, đutiên là bênЇtrong, đ nhyvi màu scgim sút, thmchí không thļphân bit màuísc. Tiếp đóľlà sa hóabên ngoài, mtàđi kh năngìkhng chế tayèchân… c cơth đu mtđđi màu sc.”{

Vân Thin: “Sauđó s biếnthành nô lca yêu quáiìcát sao?”

Không,đó là biếnhóa ca ngưióbình thưng khiĮb sa hóa.”Đưng Giác nhìnļchăm chú vàoímt Vân Thin,nng n nói:}“Bo thch sưïhoàn toàn sahóa s trthành yêu quáicát khó điĩphó, thm chíingay khonh khcôbiến hóa skhiến tt c(s vt trongĺphm vi trămĬdm sa hóa.”

Vân Thin sngưngưi, lp tcıhi: “Quân sưìTô s biếnthành yêu quái¹cát sao? Bannãy ch ngàiıy hc máuIđu b saóhóa, khi tôiêđ ngài yvà nhà, căngưi ngài yvô lc, khôngth nào khng]chế hành đngcơ th.”

ĐưngGiác kh gitĬmình: “Cô đcu y vào°nhà?” Anh s:tay mình: “Chmìvào cu y,đ cu yvào nhà?”

VânàThin không hiuêvì sao ĐưngơGiác li quantâm chuyn bìnhïthưng như thế,đây là trngtâm à?

Trưckia, Tng HànhɨCh cũng tngĮlà nhân ttn thế. Víăd Tô QuânĮcó kh năngóbiến thành điyêu quái cát{khiến Thành ĐáQuý xong đi,ĩchưa biết chnganh cũng là³nhân t tnìthế

Sau khi đưcVân Thin khngÎđnh, Đưng Giácnhìn chm chmõcô hi lâuïbng ánh mtk l.

Anh lmbm: “L nh,àđc bit chnào ta?”

VânThin: “?”

ĐưngìGiác thay điý đnh, anhkhông dn VânThin đi na.

Anh,ɪTô Quân vàThiết Kính Lôiln lên bênýnhau nhiu năm,nhưng ngưi cóíth đi vàoĩkhu vc anĬtoàn ca TôĩQuân ch cómt mình anh.

Lúcìtâm trng TôQuân cc k[tt, Thiết KínhLôi cũng có[th ti gnĭmt chút.

Nếu Vân Thiển có thể chạm vào Tô Quân, chứng minh cô đặc biệt trong mắt Tô Quân.

Vân Thiển nháy mắt nói: “Mắt của tôi không có vấn đề gì.”

Để cô chăm sóc Tô Quân, anh có thể tập trung sức lực lên kế hoạch tiếp theo cho Thành Đá Quý.

Tô Quân hỏi ngược lại: “Chuyện gì xảy ra với mắt của cô thế?”

Đường Giác nói: “Vân Thiển, cô ở lại đây trông chừng Tô Quân. Hiện giờ, thân thể cậu ấy không ổn, cần tịnh dưỡng, nhưng việc dạy cô không thành vấn đề. Có chuyện gì cần, cô có thể liên lạc với ta qua Đá hồng vàng.”

Tiếng nói vừa dứt, ảo ảnh đá quý bên cạnh anh hiện lên, một viên đá quý màu hồng ngọt ngào xuất hiện. Anh giao viên đá cho Vân Thiển.

Đường Giác nói: “Vân Thiển, cô ở lại đây trông chừng Tô Quân. Hiện giờ, thân thể cậu ấy không ổn, cần tịnh dưỡng, nhưng việc dạy cô không thành vấn đề. Có chuyện gì cần, cô có thể liên lạc với ta qua Đá hồng vàng.”

Tiếng nói vừa dứt, ảo ảnh đá quý bên cạnh anh hiện lên, một viên đá quý màu hồng ngọt ngào xuất hiện. Anh giao viên đá cho Vân Thiển.

Ở điểm này, Vân Thiển coi như là tai mắt Đường Giác sắp xếp bên người Tô Quân.

Tô Quân nhắm mắt nghỉ ngơi dưới hồ nâng mắt, mở miệng: “Góc Tây Nam tủ quần áo, cô lấy bộ đồ dưới cùng đến đây.”

“Nếu Tô Quân bỗng nhiên bất thường, cô cứ bóp nát nó, ta sẽ lập tức tới đây.”

Đằng sau cổ nóng nực ngứa ngáy, cô hơi xoay cổ.

Hồ nước nóng hầm hập, xông cả gian phòng nóng rực.

Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự.

“Đá hồng vàng là phân thân đá quý của ta, có thể dùng nó và bản thể truyền đạt tin tức. Bây giờ, ta dạy cô cách dung nhập phân thân đá quý của người khác.

Đường Giác rời đi.

Bất kỳ chuyện gì liên quan đến đá quý, hầu hết đều liên kết với Anipop.

Tiếng nước rất nhỏ, Vân Thiển chỉ thấy thứ gì đó bay về phía mình, dán vào mắt cô. Trong chớp mắt, cô khôi phục thị lực.

Lại là một ván Anipop, Vân Thiển thu được Đá hồng vàng. Cô cảm giác giữa mình và Đường Giác có một mối liên kết.

Qua khe hở tóc, anh nhìn thấy một mảng màu xám âm thầm lan tràn.

Bất kỳ chuyện gì liên quan đến đá quý, hầu hết đều liên kết với Anipop.

Đường Giác cảm khái nói: “Đúng là thiên phú của cô rất cao, nhanh thế mà đã nắm được kỹ thuật dung nạp phân thân đá quý rồi.”

Muốn thay đồ sao?

Áo bào Tô Quân nửa hở, cả người trơn láng mịn màng, mái tóc đen nhánh buông xõa, hàng mi rủ xuống, nốt ruồi lệ đỏ tươi trên khóe mắt, Vân Thiển nhìn mà choáng váng.

Tô Quân lại nhìn ánh mắt Vân Thiển.

Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự.

Nếu Vân Thiển có thể chạm vào Tô Quân, chứng minh cô đặc biệt trong mắt Tô Quân.

Đúng là tự hào không nổi, dù sao trong mắt cô đây chỉ là ván Anipop sơ cấp…

Vân Thiển lấy làm lạ quay đầu.

Đường Giác lại dặn dò đôi câu. Có bất cứ chuyện gì, Vân Thiển đều có thể liên hệ trực tiếp với anh, bất luận là thiếu đồ đạc hay cần sự trợ giúp nào khác.

Trước khi rời khỏi, Đường Giác nói: “Từ nhỏ, Tô Quân đã là thiên tài, tính cách cậu ấy khác người, đôi khi nói chuyện hơi kỳ lạ. Cô…” Anh ngập ngừng: “Hãy rộng lượng một chút.”

Về một mặt nào đó, đây xem như Vân Thiển đã buộc lên bắp đùi Thành chủ Thành Đá Quý.

Đường Giác hài lòng gật đầu.

Vân Thiển mỉm cười vui vẻ: “Tôi có thể theo Quân sư Tô học tập đã là niềm vinh hạnh rất lớn. Người càng giỏi, tính tình càng kỳ quặc, tôi hiểu điều này mà. Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ cơ hội đi theo Quân sư Tô tu luyện, trở thành Bảo thạch sư tài giỏi. Ngài Thành chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Quân sư Tô thật tốt.”

Đến mức bất kỳ sự khác thường nào của Tô Quân, Tô Quân có dấu hiệu sa hóa hay không, chỉ cần xuất hiện thì không thể xem nhẹ, lập tức liên lạc với Đường Giác.

Ở điểm này, Vân Thiển coi như là tai mắt Đường Giác sắp xếp bên người Tô Quân.

“Đá hồng vàng là phân thân đá quý của ta, có thể dùng nó và bản thể truyền đạt tin tức. Bây giờ, ta dạy cô cách dung nhập phân thân đá quý của người khác.

Hẳn Tô Quân đã biết tin cô sẽ ở lại từ cách truyền đạt tin tức bằng Đá hồng vàng .

Trước khi rời khỏi, Đường Giác nói: “Từ nhỏ, Tô Quân đã là thiên tài, tính cách cậu ấy khác người, đôi khi nói chuyện hơi kỳ lạ. Cô…” Anh ngập ngừng: “Hãy rộng lượng một chút.”

Anh nhớ lúc nãy gọi Vân Thiển rời đi, Vân Thiển đi nhanh như gió, giống như muốn cách xa đầm rồng hang hổ vậy…

Vân Thiển cúi đầu, mất tự nhiên nói: “Cảm tạ Quân sư Tô, tôi có thể gọi ngài là thầy chứ?”

Vân Thiển mỉm cười vui vẻ: “Tôi có thể theo Quân sư Tô học tập đã là niềm vinh hạnh rất lớn. Người càng giỏi, tính tình càng kỳ quặc, tôi hiểu điều này mà. Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ cơ hội đi theo Quân sư Tô tu luyện, trở thành Bảo thạch sư tài giỏi. Ngài Thành chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Quân sư Tô thật tốt.”

Để cô chăm sóc Tô Quân, anh có thể tập trung sức lực lên kế hoạch tiếp theo cho Thành Đá Quý.

Đường Giác hài lòng gật đầu.

Về một mặt nào đó, đây xem như Vân Thiển đã buộc lên bắp đùi Thành chủ Thành Đá Quý.

Anh nhớ lúc nãy gọi Vân Thiển rời đi, Vân Thiển đi nhanh như gió, giống như muốn cách xa đầm rồng hang hổ vậy…

Xuất phát từ việc thị lực khôi phục và tâm trạng kích động khi thưởng thức mỹ nhân, Vân Thiển không để tâm lắm.

Động tác cô nhanh đến mức giống như sợ anh rút lại câu nói kia.

Chắc là ảo giác, bởi vì mệnh lệnh của Thành chủ nên cô bắt buộc phải nghe theo.

Đường Giác rời đi.

Vân Thiển gõ cửa, sau khi được sự cho phép, cô bước vào phòng.

Đường Giác cảm khái nói: “Đúng là thiên phú của cô rất cao, nhanh thế mà đã nắm được kỹ thuật dung nạp phân thân đá quý rồi.”

Nụ cười Vân Thiển nhạt dần, cô cảm thấy vô cùng đau đầu.

Lại là một ván Anipop, Vân Thiển thu được Đá hồng vàng. Cô cảm giác giữa mình và Đường Giác có một mối liên kết.

Đối diện Tô Quân, cô giống như nữ phụ nào đó trong trò chơi công lược nhân vật có độ thiện cảm bằng không, mà nhân vật này lại có gương mặt giống hệt với nhân vật có độ thiện cảm tối đa đã từng công lược.

Hoàn toàn không gợi nổi hứng thú.

Vân Thiển gõ cửa, sau khi được sự cho phép, cô bước vào phòng.

Vân Thiển đi được một nửa, đột nhiên Tô Quân lên tiếng: “Cởi quần áo của cô xuống.”

Đường Giác lại dặn dò đôi câu. Có bất cứ chuyện gì, Vân Thiển đều có thể liên hệ trực tiếp với anh, bất luận là thiếu đồ đạc hay cần sự trợ giúp nào khác.

Hẳn Tô Quân đã biết tin cô sẽ ở lại từ cách truyền đạt tin tức bằng Đá hồng vàng .

Tô Quân nhìn bóng lưng Vân Thiển, tóc dài nơi thắt lưng đong đưa theo bước chân.

Trông Tô Quân đã bình phục không ít, giọng điệu không còn suy yếu nữa.

“Ta sẽ dạy cô theo yêu cầu của Đường Giác, trừ chuyện đó ra không còn gì khác.”

Trông Tô Quân đã bình phục không ít, giọng điệu không còn suy yếu nữa.

“Ta sẽ dạy cô theo yêu cầu của Đường Giác, trừ chuyện đó ra không còn gì khác.”

Vân Thiển cúi đầu, mất tự nhiên nói: “Cảm tạ Quân sư Tô, tôi có thể gọi ngài là thầy chứ?”

Tô Quân hỏi ngược lại: “Chuyện gì xảy ra với mắt của cô thế?”

Cho dù cùng một khuôn mặt, khí chất khác nhau mang đến cảm giác khác nhau.

Vân Thiển nháy mắt nói: “Mắt của tôi không có vấn đề gì.”

Trong đó làm gì có khiếp sợ, rõ ràng là ——

Tô Quân: “Đôi mắt gần như chẳng thấy gì.”

Tiếng nước rất nhỏ, Vân Thiển chỉ thấy thứ gì đó bay về phía mình, dán vào mắt cô. Trong chớp mắt, cô khôi phục thị lực.

Tô Quân: “…”

Hồ nước không còn là hồ đá quý mà là hồ nước thật.

Áo bào Tô Quân nửa hở, cả người trơn láng mịn màng, mái tóc đen nhánh buông xõa, hàng mi rủ xuống, nốt ruồi lệ đỏ tươi trên khóe mắt, Vân Thiển nhìn mà choáng váng.

Cho dù cùng một khuôn mặt, khí chất khác nhau mang đến cảm giác khác nhau.

Hồ nước không còn là hồ đá quý mà là hồ nước thật.

Vân Thiển: Ngon, hứng thú lên rồi!

Anh đang định giải thích. Động tác Vân Thiển đã dứt khoát nhanh nhẹn, hai chân dài hiện ra, còn có rất nhiều phong cảnh…

Trong lòng lại cực lực lên án, mặc quần áo tắm là bệnh, phải trị!

Hồ nước nóng hầm hập, xông cả gian phòng nóng rực.

Đằng sau cổ nóng nực ngứa ngáy, cô hơi xoay cổ.

Chắc là ảo giác, bởi vì mệnh lệnh của Thành chủ nên cô bắt buộc phải nghe theo.

Cảm giác ngứa bớt đi, có điều nơi đó tê rần, giống như mất đi cảm giác.

Xuất phát từ việc thị lực khôi phục và tâm trạng kích động khi thưởng thức mỹ nhân, Vân Thiển không để tâm lắm.

Càng không có tâm trạng nhìn đồng hồ cứu thế.

Càng không có tâm trạng nhìn đồng hồ cứu thế.

Tô Quân nhắm mắt nghỉ ngơi dưới hồ nâng mắt, mở miệng: “Góc Tây Nam tủ quần áo, cô lấy bộ đồ dưới cùng đến đây.”

Muốn thay đồ sao?

Vân Thiển vui vẻ đi lấy quần áo.

Tô Quân nhìn bóng lưng Vân Thiển, tóc dài nơi thắt lưng đong đưa theo bước chân.

Qua khe hở tóc, anh nhìn thấy một mảng màu xám âm thầm lan tràn.

Vân Thiển đi được một nửa, đột nhiên Tô Quân lên tiếng: “Cởi quần áo của cô xuống.”

Vân Thiển lấy làm lạ quay đầu.

Đến mức bất kỳ sự khác thường nào của Tô Quân, Tô Quân có dấu hiệu sa hóa hay không, chỉ cần xuất hiện thì không thể xem nhẹ, lập tức liên lạc với Đường Giác.

Vân Thiển: Ngon, hứng thú lên rồi!

Tô Quân nhìn thấy ánh mắt cô tràn đầy khiếp sợ.

Anh đang định giải thích. Động tác Vân Thiển đã dứt khoát nhanh nhẹn, hai chân dài hiện ra, còn có rất nhiều phong cảnh…

Tô Quân: “…”

Động tác cô nhanh đến mức giống như sợ anh rút lại câu nói kia.

Vân Thiển vui vẻ đi lấy quần áo.

Hoàn toàn không gợi nổi hứng thú.

Tô Quân lại nhìn ánh mắt Vân Thiển.

Trong đó làm gì có khiếp sợ, rõ ràng là ——

Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Haizzzz. Lại bật mood dụ trai r chị Thiển à?

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

làm gì có chuyện khiếp sợ chứ? mừng còn chẳng hết

Huyền Linh
Huyền Linh
2 Năm Cách đây

Kíu tôi, nữ chính lại lên cơn mê zai rùi

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có phải bởi vậy mà ảnh ngồi xe lăn không?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui sai rồi, chị tui làm gì có liêm sỉ để mà lượm chứ.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Làm thế lại đúng ý Vân chó quá ý chứ, hí hí ???
Liêm sỉ không còn nửa mảnh =)))))

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!