Chương 83
Tiết học đầu tiên
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mục đích đúng là đạt được, nhưng quá trình thực hiện không mấy bình thường.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung một lúc rồi lập tức dời đi.
Nhất thời, bầu không khí hơi kỳ quặc.
Vân Thiển nghĩ hẳn cô đã hiểu sai.
Anh không có ý như vậy với cô, cô biểu hiện hơi… nhiệt tình quá.
Đổi lại là người khác,ựlúc này chắcịchắn xấu hổíđến độn thổ.
Nhưngặcô thì khác,ầcô là ngườiẻtừng trải qua²chuyện cứ nghĩ‹chỉ một mìnhễmình và mộtỵngười khác làmḽchuyện không thểἱmiêu tả, rốtĭcuộc còn cóỉhai khán giảò4D đứng ngoàiìquan sát thểưnghiệm.
Chỉ cần bảnừthân không xấuíhổ, chắc chắnảngười xấu hổɨlà kẻ khác.
VânĩThiển nở nụЇcười như thường,igiọng điệu bìnhĩtĩnh nói: “NgàiỗQuân sư, quầnẫáo cởi xongếrồi, kế tiếpềphải làm gì?”Î
Nếu Tô QuânĪlà người bìnhἳthường, dám chắcẫbây giờ anhjsẽ xấu hổẻvì lời môỉtả không chínhıxác của mình,ḹnhưng anh khôngàphải.
Anh vẫn luônicho rằng khôngíphải ai cũngỗcó trí thôngủmình toàn vẹn,ỉmà ngược lại,ẩđa số đềuĩvô cùng nguờxuẩn.
Ví dụ nhưỡVân Thiển.
Nếu côợhiểu sai ýúanh thì đóởlà do côἷquá ngốc.
Chuyện nàyấrất bình thường,ḹngười ngốc cầnữđược dẫn dắtɨmới có thểờlàm chuyện đúngḻđắn.
Tô Quân khẽímở miệng: “Buộcἳtóc lên, đưaỉcổ và lưngļvề phía ta.”í
Người này giảỏvờ bình tĩnhôhay bình tĩnhổthật vậy?
Vân Thiểnịlàm theo, mộtļtay vén máiótóc dày óngằmượt, lộ raếchiếc cổ mảnhạmai và tấmẫlưng láng mịn.
Hoặcínên nói làụtấm lưng đángủlý đã từngíláng mịn.
Bắt đầuἱtừ cổ, màuảxám lan đếnỉchỗ xương bướm,ïloang lổ đángḽsợ đập vàoỉmắt.
Màu xám chậmЇrãi lan rộng,ẻgiống như vậtỡsống.
Vân Thiển thôngἶqua gương bênócạnh nhìn thấyọcảnh tượng sauõlưng.
Cô kinh ngạcýhỏi: “Chuyện gìòthế này?”
Lưng‹cô sắp bịìmàu xám vẽ(ra bản đồẫngười trồng hoaýrồi, vậy màïcô chẳng cóftí cảm giác{nào cả!
Trong lòngýTô Quân biếtĮrõ, đầu sỏĩmọi chuyện chínhílà anh.
Vữa nãyílúc cô đỡ)anh, máu đãúnhỏ xuống cổỉcô.
Không ngờ máuờbị năng lựcỉđá quý khốngõchế vẫn cóïsức lây nhiễmĩmạnh như vậy…
TôḽQuân giơ tayồlên, ảo ảnhḹmột viên đá[màu tím bạcặbay từ bênícạnh anh tới,ỵdán lên giữaļxương bả vai¸gồ lên của¸Vân Thiển…
Đá quýĩhình thoi nhoịnhỏ giống nhưỡmột chiếc móngĬtay dán lênĮda thịt trắngİnõn, tựa nhưừmón trang tríớxinh xắn nhưngḹlại có thểỗlập tức khốngởchế những đốmửxám kia.
Trong gương,ỉmàu xám sau{lưng Vân Thiểnịdần mờ đi,Îlàn da bịịnó ăn mònớkhông biến trởậlại dáng vẻđban đầu, giữấnguyên bộ dạngỏphai màu.
Làn daảgiống như tôũmàu không đềuềchính là vếtẻsẹo trên người‹các Bảo thạchĩsư mà VănĪTư Thành miêuḹtả trong buổiầdạ tiệc.
Thì raựlà thế.
Màu xámĮnhạt đi trông]thấy, đá quýịmàu tím vẫníở trên lưngẻcô như cũ.
VânợThiển hỏi: “Tôiưbị lây nhiễmỗsao?”
Tô Quânḽgật đầu: “Đãẩhết rồi.”
Vân[Thiển chỉ đáỗquý màu tímữsau lưng: “Cáiľnày sẽ luônfở trên lưngịtôi à?”
TôfQuân đang địnhἷgật đầu.
Vân Thiểnĩđã mở miệng:ụ“Tấm lưng hoànỉmỹ của tôiãcó thêm thứổkỳ cục nàyủtrông chẳng đẹpἰchút nào.”
Hàmỡdưới Tô Quânîhơi bạnh ra,ồngừng động tácểgật đầu, tráchỡmắng: “Đi lấyïquần áo mới¸tới đây.”
VânậThiển cầm quầnľáo dưới đấtļlên chuẩn bịìmặc vào, chợtἲbị ném choἶmột tấm vảiĩbố trắng.
“Quấn lên.”ạ
Hay thật, ngayẩcả quần áoửcũng không cho,{để cô quấnḷtấm vải rách.
Quần:áo treo trongỳtủ Tô Quânãkhông nhiều lắm,ịđều là kiểuįdáng quần áoơcho Bảo thạchòsư, mép áoốđính kim tuyếnìvà đá quýénho nhỏ.
Quần áoẵanh bảo VânịThiển lấy đặtăở phía dưới.ĩĐây là mộtЇchiếc áo tayếrộng đơn giản,ảhẳn là áoɪngủ của anh.
TôịQuân bước từľdưới ao lên,ĩáo bào đangưmặc thấm ướt,ễdán sát cơἵthể, tóc đenồrũ xuống.
Cơ thểỉanh trông gầy,èphác họa raẵtừng khối cơỵbắp săn chắc.
TôľQuân chuẩn bịἰcởi áo, chợtẻmột ánh mắtẫnóng rực bắnắtừ bên phảiỡtới khiến anhụkhó lòng làmẽngơ.
Vân Thiển mắtỏsáng long lanhắnhìn thấy TôấQuân đột ngộtɨquay sang.
Cô nóiļmột cách hùngĨhồn: “Ngài Thànhἶchủ bảo tôiịtới đây họcÎtập. Quân sưỗTô là Bảojthạch sư mạnhỗnhất Thành ĐáạQuý, mỗi mộtạchi tiết đềuễphải nghiêm túcìnghiền ngẫm, đặcḷbiệt là thứícơ bản nhấtínhư cơ thểècủa Bảo thạchửsư.”
Vốn dĩĩTô Quân khôngấhề nghĩ nhiều.
VânịThiển nói lờiЇnày chỉ tổúvẽ rắn thêmìchân.
Đại khái TôùQuân đã nhậnơra suy nghĩẵmàu vàng(*) bênẽdưới lớp daḻmàu hồng củaôVân Thiển. Anhắnhấc tay, lấyửthứ đặt ởftrong mắt VânỉThiển lúc nãyḽra.
(*) Màu vàng:ĩdùng để chỉổnhững suy nghĩĩbậy bạ, đồiɨtrụy
Tầm nhìn rõếràng rời xaồVân Thiển, mosaicéquen thuộc lạiĬvẫy tay vớiũcô lần nữa.
VânìThiển: Cỏ (Mộtếloại thực vật).
Khoảngỉcách xa nhất³trên đời làýkhi mỹ nhânĩthay đồ lộậra hết thảyĨtrước mặt bạn,ỉmà bạn lạiĩlà người cậníthị nặng, chỉ²có thể ngheĭthấy tiếng quầnááo cọ vàoởda thịt.
Lúc tầmưnhìn rõ ràngõlại, Tô Quânẻđã thay xongèquần áo.
Vân Thiển³cực kỳ khôngívui, giữa ngườiâvới người chẳngócó một chútđtin tưởng cơậbản nào sao?
“Sáng,sớm mai, taấsẽ dạy côɪhọc.”
Tô Quânɨđi về phía]giường đệm, rèmịtự động hạ]xuống: “Cô cóỉthể đi rồi.”ề
Vân Thiển sững:người: “Tối nay,ằtôi ngủ ởÍđâu?”
Giọng TôịQuân lạnh nhạt:ẽ“Trừ phòng này,ẹnhững nơi khácẻcó thể tùyẩý sử dụng.”ỉ
Vân Thiển: “…”į
Lúc cô bướcồvào sân việnõvẫn còn cậnạthị, nhưng khôngảảnh hưởng chuyệnằcô nắm rõébố cục tổng]thể của sânệviện.
Toàn bộ sânīviện Tô Quânἴchỉ có mộtἷcăn phòng, nhữngặcái khác đềuélà vườn cảnh.
“Ítộnhất ngài cũngơcho tôi chănìgiường và mộtịbộ quần áoảchứ.”
“Lúc lưuệvong tới ốcợđảo, cô cũngụđể ý quầnẹáo trên ngườiévà cảnh vậtủxung quanh chỗḷngủ à? ĐườngẹGiác chỉ bảo:ta dạy cô,ậkhông bảo taìphục vụ cô.”ộ
Vân Thiển bịặảo ảnh đáảquý đẩy raàkhỏi phòng.
Cô hítĩsâu một hơi,ợnghiến răng hàmếnói: “Sau này,ïngài có xinýtôi bước vàoḷcăn phòng ráchồnát này thìļtôi cũng khôngưvào!”
Gió lạnh¹thổi qua, côềchỉ quấn mộtἶmảnh vải chấtệliệu tương tựệkhăn tắm runảbần bật.
…
Phủ hànhựchủ, đèn đuốc²sáng trưng.
Đường Giácjchưa ngủ, sốḻphận kế tiếpảcủa Thành ĐáĩQuý thế nàoẫvẫn luôn làịđám mây đenibao phủ đầuîanh.
Ảo ảnh đáịquý đột nhiênɨxuất hiện, mộtíviên đá quýũnào đó bắtìđầu rung lên.
Hở?ẹNhanh như vậyĩmà Vân Thiểnἴđã gửi tinỉtới rồi sao…
ĐườngữGiác không đểÏý bật âmợthanh lưu bênìtrong đá quý.
“Ngài Thành chủ, quấy rầy rồi.”
Anh đứng bật dậy, làm ngã chiếc ghế sau lưng.
“Bảo tôi tìm đại chỗ nào trong sân mà ngủ.”
“Chuyện là thế này, tôi nghe lời Quân sư Tô cởi quần áo, sau khi làm mấy chuyện kỳ quái, ngài ấy chỉ cho tôi một tấm vải rồi đuổi tôi ra khỏi phòng.”
) có bộ nạch(
Ánh sáng chiếu vào phòng, phân chia cảnh vật bên trong thành hai phần, nửa sáng nửa tối.
“Bảo tôi tìm đại chỗ nào trong sân mà ngủ.”
Xem ra danh tiếng Tô Quân không thể nào bị ảnh hưởng, nếu không Thành chủ cũng chẳng khẩn trương như thế.
“Ngài Thành chủ, như vậy ổn không? Mặc dù tôi không để ý chuyện tiếp tục không mặc quần áo, nhưng nếu có người tới nhìn thấy bộ dạng này của tôi, liệu có nảy sinh ấn tượng không tốt với Quân sư Tô không…”
Anh lo lắng trong lòng, chẳng lẽ Tô Quân làm chuyện xấu thật sao?
Hai người bàn bạc hồi lâu, cho rằng quá nhiều thứ có thể là nhân tố tận thế.
Đường Giác ngớ người.
Trao đổi một hồi, Vân Thiển đồng ý đến ở chỗ Văn Tư Thành.
Văn Tư Thành: “Em nói anh ta có thể là nhân tố tận thế?”
Tô Quân cậu ta…
Rốt cuộc Vân Thiển đã gặp phải chuyện gì?!
Vân Thiển cười khẩy trong lòng.
Anh đứng bật dậy, làm ngã chiếc ghế sau lưng.
(1)Trái tim (心脏), gan (肝), mật (胆), ruột (肠), mỡ (脂肪), mập (胖) Tất cả những chữ này đều có bộ nguyệt (月)
Lúc định phóng về phía sân viện Tô Quân, anh nhớ Vân Thiển nói trong tin nhắn là cô chẳng mặc gì.
Vân Thiển nở nụ cười buôn bán giả tạo: “Quân sư Tô không nói cho tôi biết nên đến lúc nào.”
胆
Vì thế ngài Thành chủ Đường Giác không thể không đi chuẩn bị vài bộ quần áo nữ.
)
Anh lo lắng trong lòng, chẳng lẽ Tô Quân làm chuyện xấu thật sao?
…
疒
Đình viện Tô Quân.
“Ngài Thành chủ, quấy rầy rồi.”
Vân Thiển nghiêm túc nói lung ta lung tung một hồi, tâm trạng Văn Tư Thành thoải mái hơn nhiều.
Vân Thiển ngắm nghía cảnh vật trong sân, điềm tĩnh ung dung.
(2)Trong chữ gầy (瘦) có bộ nạch( 疒 ) nghĩa là bệnh tật.
), mập (
Tin tức đã gửi đi hồi lâu, sao Thành chủ còn chưa tới nhỉ?
Nhìn Vân Thiển bị đưa tới, anh cười trên nỗi đau của người khác: “Đàn ông đều chẳng phải thứ tốt đẹp.”
Vừa nghĩ như vậy, bỗng có một người hấp tấp chạy vào.
(2)Trong chữ gầy (
“Vậy sao?” Tô Quân xoay đầu nhìn cô, thật lâu sau mới nói: “Không có gì quan trọng, vào đây hầu hạ ta tắm rửa.”
Chính là Đường Giác đang mặt mày lo lắng khó có thể che giấu.
Văn Tư Thành vui vẻ đáp: “Em không biết người mập là giới tính thứ ba sao? Đàn ông, phụ nữ, người mập.”
Vân Thiển thử nghiệm xong chẳng thấy phản hồi gì.
Đình viện Tô Quân.
Đường Giác còn chưa hỏi xảy ra chuyện gì, Vân Thiển đã giải thích trước.
Cửa phòng… không đóng chặt, để lộ một khe hở.
Màu sắc giống với màu Đá nhiệt huyết của cô.
Thật ra chuyện kỳ quái mà Tô Quân làm với cô chính là trị thương.
“Ngài Thành chủ, như vậy ổn không? Mặc dù tôi không để ý chuyện tiếp tục không mặc quần áo, nhưng nếu có người tới nhìn thấy bộ dạng này của tôi, liệu có nảy sinh ấn tượng không tốt với Quân sư Tô không…”
), ruột (
“Chuyện kỳ quái chính là trị thương?” Đường Giác giống như máy phát, lặp lại lời Vân Thiển.
Vân Thiển ngạc nhiên nhìn anh: “Ai nói anh mập hả?”
“Trị thương phải cởi quần áo không kỳ quái sao?” Vân Thiển khó hiểu hỏi: “Vậy còn có chuyện gì kỳ quái nữa?”
), mỡ (
“…” Đường Giác nhìn vẻ mặt đơn thuần, ánh mắt trong trẻo của Vân Thiển, anh ngập ngừng nói: “Không có.”
Anh nghĩ nhiều rồi, làm sao Tô Quân lại là loại người như vậy.
“Chuyện kỳ quái chính là trị thương?” Đường Giác giống như máy phát, lặp lại lời Vân Thiển.
Vân Thiển chú ý sau khi nghe nói Tô Quân chưa làm gì, Đường Giác thở phào nhẹ nhõm bên dưới nụ cười.
肝
Vừa nghĩ như vậy, bỗng có một người hấp tấp chạy vào.
Cô nhỏ giọng nói cho Văn Tư Thành chuyện Tô Quân có khả năng biến thành yêu quái cát.
Xem ra danh tiếng Tô Quân không thể nào bị ảnh hưởng, nếu không Thành chủ cũng chẳng khẩn trương như thế.
“Trị thương phải cởi quần áo không kỳ quái sao?” Vân Thiển khó hiểu hỏi: “Vậy còn có chuyện gì kỳ quái nữa?”
Áo và tay áo rộng vỗn dĩ màu trắng nhưng sau khi mặc vào liền biến thành màu đỏ.
Đường Giác còn chưa hỏi xảy ra chuyện gì, Vân Thiển đã giải thích trước.
Với tư cách là người bình thường, Đường Giác không thể để Vân Thiển chỉ quấn một mảnh khăn tắm tán gẫu với mình.
Dù cho cầu xin cô, cô cũng không thèm vào căn phòng kia nữa!
Văn Tư Thành cười ha hả: “Anh sắp bị em thuyết phục rồi đấy.”
Anh sử dụng đá quý ra dựng tạm một gian phòng, Vân Thiển bước vào trong thay đồ.
Quần áo là kiểu dáng may sẵn của Bảo thạch sư.
Cửa đột nhiên mở từ bên trong.
Áo và tay áo rộng vỗn dĩ màu trắng nhưng sau khi mặc vào liền biến thành màu đỏ.
肠
Màu sắc giống với màu Đá nhiệt huyết của cô.
Hai người đành phải đi ngủ.
Đồng phục của Bảo thạch sư sẽ phản ánh màu sắc đá bổn mệnh của Bảo thạch sư.
) Tất cả những chữ này đều có bộ nguyệt (
), mật (
Sau khi Vân Thiển thay quần áo xong, vấn đề còn lại là tối nay ngủ ở đâu.
Nhưng bỗng nhiên Vân Thiển nhìn thấy Tô Quân quay lưng về phía cô cởi trường bào.
Dù hôm nay ngủ tạm đâu đó trong sân, cô cũng không thể cứ mãi như thế, có khả năng Tô Quân sẽ tiếp tục không cấp chỗ ở cho Vân Thiển…
Trao đổi một hồi, Vân Thiển đồng ý đến ở chỗ Văn Tư Thành.
Vẻ mặt Vân Thiển điềm tĩnh, kiên định bước vào bên trong.
Sau khi Vân Thiển theo Đường Giác rời khỏi, cửa sổ phòng Tô Quân hạ xuống.
Anh bỗng liên tưởng đến Tống Hành Chỉ.
Cô vào, cô vào, cô vào ngay đây!
“Chuyện là thế này, tôi nghe lời Quân sư Tô cởi quần áo, sau khi làm mấy chuyện kỳ quái, ngài ấy chỉ cho tôi một tấm vải rồi đuổi tôi ra khỏi phòng.”
Bên trong tầng tầng lớp lớp màn che, người đàn ông trở mình, nhắm mắt nằm ngủ.
Dường như Tô Quân chưa rời giường.
Anh và Vân Thiển cùng dọn dẹp giường đệm để tối nay cô ngủ.
…
Văn Tư Thành ở trong sân viện Thiết Kính Lôi, độc chiếm nhà gỗ nhỏ hai tầng.
Nhìn Vân Thiển bị đưa tới, anh cười trên nỗi đau của người khác: “Đàn ông đều chẳng phải thứ tốt đẹp.”
Dù hôm nay ngủ tạm đâu đó trong sân, cô cũng không thể cứ mãi như thế, có khả năng Tô Quân sẽ tiếp tục không cấp chỗ ở cho Vân Thiển…
Vân Thiển trừng mắt nói: “Anh không phải à?”
Văn Tư Thành vui vẻ đáp: “Em không biết người mập là giới tính thứ ba sao? Đàn ông, phụ nữ, người mập.”
Giống như Vân Thiển rất để ý người khác nói về mắt của mình, Văn Tư Thành cũng không thích người khác nói về thể hình của mình.
Vân Thiển ngạc nhiên nhìn anh: “Ai nói anh mập hả?”
Vì thế ngài Thành chủ Đường Giác không thể không đi chuẩn bị vài bộ quần áo nữ.
Văn Tư Thành thở phì phò: “Cái tên chết tiệt họ Thiết đấy! Anh chỉ gọi anh ta một tiếng chú, tên nhỏ nhen đó cứ luôn miệng gọi anh là đồ heo mập.”
Tô Quân cậu ta…
Sau khi Vân Thiển theo Đường Giác rời khỏi, cửa sổ phòng Tô Quân hạ xuống.
Anh và Vân Thiển cùng dọn dẹp giường đệm để tối nay cô ngủ.
Vân Thiển: “Mập chứng tỏ cơ thể hấp thu tốt, là chuyện tốt đối với cơ thể. Nội tạng bên trong con người đều có chữ nguyệt bên cạnh.Trái tim, gan, mật, ruột, có cái nào không quan trọng với cơ thể người, cho nên mỡ cũng rất quan trọng đối với cơ thể người(1). Mập là chuyện tốt! Anh xem ở đầu chữ gầy là chữ bệnh đó(2).”
Văn Tư Thành vui vẻ đáp: “Em không biết người mập là giới tính thứ ba sao? Đàn ông, phụ nữ, người mập.”Nhưng bỗng nhiên Vân Thiển nhìn thấy Tô Quân quay lưng về phía cô cởi trường bào.(1)Trái tim (Dù cho cầu xin cô, cô cũng không thèm vào căn phòng kia nữa!心脏Vân Thiển gật đầu: “Nhưng thủ lĩnh yêu quái cát trong miệng bọn họ nói cũng có khả năng, xem ra hiện giờ chỉ cần khiến yêu quái cát biến mất khỏi trên đời thì thế giới này sẽ không tận thế nữa.”), gan (月肝Văn Tư Thành: “Em nói anh ta có thể là nhân tố tận thế?”), mật (Vân Thiển cười khẩy trong lòng.“Vậy sao?” Tô Quân xoay đầu nhìn cô, thật lâu sau mới nói: “Không có gì quan trọng, vào đây hầu hạ ta tắm rửa.”Cô đang định nói: “Hôm qua Quân sư Tô bảo tôi không thể đứng trong phòng…”胆Rốt cuộc Vân Thiển đã gặp phải chuyện gì?!Anh đứng bật dậy, làm ngã chiếc ghế sau lưng.), ruột (Cô nhỏ giọng nói cho Văn Tư Thành chuyện Tô Quân có khả năng biến thành yêu quái cát.Với tư cách là người bình thường, Đường Giác không thể để Vân Thiển chỉ quấn một mảnh khăn tắm tán gẫu với mình.肠Văn Tư Thành cười ha hả: “Anh sắp bị em thuyết phục rồi đấy.”), mỡ ((1)Trái tim (心脏), gan (肝), mật (胆), ruột (肠), mỡ (脂肪), mập (胖) Tất cả những chữ này đều có bộ nguyệt (月) ) nghĩa là bệnh tật.脂肪“Chuyện kỳ quái chính là trị thương?” Đường Giác giống như máy phát, lặp lại lời Vân Thiển.), mập (Vân Thiển nghiêm túc nói lung ta lung tung một hồi, tâm trạng Văn Tư Thành thoải mái hơn nhiều.胖) Tất cả những chữ này đều có bộ nguyệt (胆月Làn da trắng đến phát sáng.Vân Thiển nở nụ cười buôn bán giả tạo: “Quân sư Tô không nói cho tôi biết nên đến lúc nào.”)
Thật ra chuyện kỳ quái mà Tô Quân làm với cô chính là trị thương.
Nhìn Vân Thiển bị đưa tới, anh cười trên nỗi đau của người khác: “Đàn ông đều chẳng phải thứ tốt đẹp.”(2)Trong chữ gầy (Dù hôm nay ngủ tạm đâu đó trong sân, cô cũng không thể cứ mãi như thế, có khả năng Tô Quân sẽ tiếp tục không cấp chỗ ở cho Vân Thiển…Anh sử dụng đá quý ra dựng tạm một gian phòng, Vân Thiển bước vào trong thay đồ.瘦), mỡ () có bộ nạch( ), gan (疒Trao đổi một hồi, Vân Thiển đồng ý đến ở chỗ Văn Tư Thành. ) nghĩa là bệnh tật.
Văn Tư Thành thở phì phò: “Cái tên chết tiệt họ Thiết đấy! Anh chỉ gọi anh ta một tiếng chú, tên nhỏ nhen đó cứ luôn miệng gọi anh là đồ heo mập.”
Văn Tư Thành cười ha hả: “Anh sắp bị em thuyết phục rồi đấy.”
Giống như Vân Thiển rất để ý người khác nói về mắt của mình, Văn Tư Thành cũng không thích người khác nói về thể hình của mình.
Vân Thiển nghiêm túc nói lung ta lung tung một hồi, tâm trạng Văn Tư Thành thoải mái hơn nhiều.
Cô nhỏ giọng nói cho Văn Tư Thành chuyện Tô Quân có khả năng biến thành yêu quái cát.
Quần áo là kiểu dáng may sẵn của Bảo thạch sư.
Anh bỗng liên tưởng đến Tống Hành Chỉ.
Văn Tư Thành: “Em nói anh ta có thể là nhân tố tận thế?”
“…” Đường Giác nhìn vẻ mặt đơn thuần, ánh mắt trong trẻo của Vân Thiển, anh ngập ngừng nói: “Không có.”
Vân Thiển gật đầu: “Nhưng thủ lĩnh yêu quái cát trong miệng bọn họ nói cũng có khả năng, xem ra hiện giờ chỉ cần khiến yêu quái cát biến mất khỏi trên đời thì thế giới này sẽ không tận thế nữa.”
Vân Thiển gật đầu: “Nhưng thủ lĩnh yêu quái cát trong miệng bọn họ nói cũng có khả năng, xem ra hiện giờ chỉ cần khiến yêu quái cát biến mất khỏi trên đời thì thế giới này sẽ không tận thế nữa.”
“Nếu nói vậy, hòn đá thiên thạch khiến yêu quái cát và Bảo thạch sư đồng thời xuất hiện cũng có thể là nhân tố tận thế.” Văn Tư Thành suy nghĩ một lát rồi nói.
Anh đề nghị Vân Thiển cầu nguyện thần linh sau lưng mình thử, xem có thể lấy được chỉ thị của thần hay không.
Hai người bàn bạc hồi lâu, cho rằng quá nhiều thứ có thể là nhân tố tận thế.
Với tư cách là người bình thường, Đường Giác không thể để Vân Thiển chỉ quấn một mảnh khăn tắm tán gẫu với mình.
Anh đề nghị Vân Thiển cầu nguyện thần linh sau lưng mình thử, xem có thể lấy được chỉ thị của thần hay không.
Anh sử dụng đá quý ra dựng tạm một gian phòng, Vân Thiển bước vào trong thay đồ.
Vân Thiển thử nghiệm xong chẳng thấy phản hồi gì.
Vân Thiển lê lết tới sân viện Tô Quân, chờ anh.
Hai người đành phải đi ngủ.
Hôm sau trời sáng, sáng sớm, Văn Tư Thành đã bị Thiết Kính Lôi kéo đi dạy dỗ.
Vân Thiển lê lết tới sân viện Tô Quân, chờ anh.
Vân Thiển ngắm nghía cảnh vật trong sân, điềm tĩnh ung dung.
Dường như Tô Quân chưa rời giường.
Sau khi Vân Thiển thay quần áo xong, vấn đề còn lại là tối nay ngủ ở đâu.
Văn Tư Thành ở trong sân viện Thiết Kính Lôi, độc chiếm nhà gỗ nhỏ hai tầng.
Cửa phòng… không đóng chặt, để lộ một khe hở.
Vân Thiển liếc xéo khe hở, hôm qua cô đã nói ——
Vân Thiển chú ý sau khi nghe nói Tô Quân chưa làm gì, Đường Giác thở phào nhẹ nhõm bên dưới nụ cười.
Dù cho cầu xin cô, cô cũng không thèm vào căn phòng kia nữa!
Cửa đột nhiên mở từ bên trong.
), gan (
Tô Quân đang đứng ở cửa nhìn cô: “Cô đến trễ.”
Vân Thiển nở nụ cười buôn bán giả tạo: “Quân sư Tô không nói cho tôi biết nên đến lúc nào.”
“Vậy sao?” Tô Quân xoay đầu nhìn cô, thật lâu sau mới nói: “Không có gì quan trọng, vào đây hầu hạ ta tắm rửa.”
) nghĩa là bệnh tật.
Cô đang định nói: “Hôm qua Quân sư Tô bảo tôi không thể đứng trong phòng…”
Vân Thiển cười khẩy trong lòng.
Cô đang định nói: “Hôm qua Quân sư Tô bảo tôi không thể đứng trong phòng…”
Vân Thiển liếc xéo khe hở, hôm qua cô đã nói ——
Nhưng bỗng nhiên Vân Thiển nhìn thấy Tô Quân quay lưng về phía cô cởi trường bào.
Tin tức đã gửi đi hồi lâu, sao Thành chủ còn chưa tới nhỉ?
Thị lực cô vẫn còn tốt.
胖
Ánh sáng chiếu vào phòng, phân chia cảnh vật bên trong thành hai phần, nửa sáng nửa tối.
Vai rộng, eo thon, mông hẹp.
Làn da trắng đến phát sáng.
Vẻ mặt Vân Thiển điềm tĩnh, kiên định bước vào bên trong.
“Nếu nói vậy, hòn đá thiên thạch khiến yêu quái cát và Bảo thạch sư đồng thời xuất hiện cũng có thể là nhân tố tận thế.” Văn Tư Thành suy nghĩ một lát rồi nói.
Cô vào, cô vào, cô vào ngay đây!
a phụ nữ đúng là không nên tin vào
Tô Quân không phải loại người như vậy nhưng Vân Thiển chính là loại người như vậy á.
Ôi phụ nữ thật là không đáng tin, thề thốt được một buổi đêm chứ mấy ???
Vân chó không bỏ lỡ bất cứ cơ hội xơ múi nào =))))))
Lời nói như mây bay, xơ múi mới là vĩnh cửu. Háo sắc như Vân Thiển thấy trai đẹp tắm mà ko muốn tới gần mới lạ