Chương 85
Yêu quái cát tập kích
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
So sánh với cách nói càng bình thường của Lười biếng, Vân Thiển lại tin tưởng hơn.
Thì ra tên của thần linh là Giới, trước kia ngài lấy tên giả là Thẩm Giới, cũng xem như một cách nói tên thật của mình cho cô biết.
Vì sao ngài muốn đặt phân thân vào người cô?
Vân Thiển nghĩ vậy và cũng hỏi như vậy.
Lười biếng chầm chậm chìm xuống đất.
Tính dục kéo giọng, nói: “Haiz —— Tạm thời không thể nói cho nàng biết.”
Vân Thiển: “Tại sao?”
Tính dục: “Bởi vì chuyệnợnày kể raídài lắm, sứcịmạnh nàng hútἵtừ Kiêu ngạoĩsắp hết, nàngủchuẩn bị rờiìkhỏi nơi nàyỉrồi… Thời gianḹcòn lại, taɪmuốn làm chuyệnỵý nghĩa hơn.”ỳ
Tiếng nói vừaīdứt, cánh môiớVân Thiển đãɪbị người đóỗhôn.
Cô theo bảnἰnăng vươn tayἶđẩy ra, Tínhădục ấm ứcìnói: “Tại saoἳkhông thích, trongưtất cả cácıphân thân, khôngácó tên nào³có kỹ thuật]hôn tốt hơn}ta. Nếu khôngĩtin, nàng thửịmột cái làľbiết…”
Vân Thiểnİtào đa vô°khẩu(*).
(*) Lời muốnẻchửi quá nhiềuẩnên không biếtÏbắt đầu chửiĮtừ đâu
Tínhἱdục nói tiếp:‹“Hay là biểuỗhiện của taỉkhiến người khácÏghét. Ta biếtẩtrong mắt loàiấngười, kẻ có‹lời nói hànhĺvi phóng túngIlộ liễu nhưĩta không phùīhợp với quanîniệm đạo đứcủcủa các người.ïTa thật tồiậtệ mà…”
Anh³vừa nói vừaἷmất mát cụpũmắt, tay nắm‹bả vai VânỡThiển khẽ run.
VânấThiển vội nói:ổ“Tôi không ghétọanh.”
Tính dụcùcàng mất mát¹hơn: “Nàng từngỉhôn Tham Lamἵrồi, Tham ăn(và Cố chấpỉcũng từng hônĩrồi, thậm chíìcả Giới cũngЇtừng hôn rồi,ichỉ có ta…,Đều là phânìthân, ngay cảἰmột cái hônồmà ta cũngịkhông xứng đángịcó được sao?”I
Giống hệt mộtĩcon mèo tranhọsủng đang làmỉnũng.
Hết cách, dùĩsao cũng đềuıtừng hôn rồi,ễthêm một ngườiỉcũng chẳng sao.
VânìThiển nâng cảÏmặt và sợiḷtóc trắng mềmựmại của ngườiỏnọ lên, ápḻmôi tới gầnĮgò má.
Tính dụcébỗng nghiêng mặt,ọôm lấy VânẹThiển, thở dàiỹbên tai cô.
“VânờThiển, chúng taâkhông muốn sựưthương hại củaănàng, chúng taỉmuốn…”
Lời nóiấtrở nên mơụhồ, Vân Thiểnúkhông nghe rõẵTính dục nóiụcái gì. Lúcỉcô tỉnh lạiÍđã ở trênạbậc thềm cửaįphòng Tô Quân.
TôợQuân đang đứngậbên trong cửaἱnhìn cô từýtrên xuống.
“Tỉnh rồiïthì tiếp tụcótu luyện.”
LưngôVân Thiển truyềnítới cảm giácìcấn người và[lạnh băng củaợbậc thang. Côỉkhông biết mìnhìcó phải làạngười hay không,¹nhưng cô khẳngíđịnh Tô Quânἶlà chó.
Vân Thiểnìđứng dậy đi°tới dưới bóngḽcây đá quý,³tiếp tục tậpìluyện ảo ảnh)đá quý.
Trước cửaỗphòng, Tô Quânệâm thầm quanìsát Vân Thiển.
Sauìkhi cô tỉnhḷlại, khí trênễngười cô xảyĨra biến hóa,ầkhiến anh cảmìthấy vô cùngḷquen thuộc, giốngẩnhư cùng mộtứthể với anh.
Câyờđá quý khúcằxạ ra ánhἲsáng ngũ sắcḷsặc sỡ, VânớThiển điều động]năng lực đáĨquý ngày càngậthành thạo.
Bỗngıđồng hồ cứu{thế trên cổ}tay truyền đếnÏrung động, VăniTư Thành phátètín hiệu tậpịhợp, đây làẫtín hiệu màíbọn họ quyĬđịnh khi cóíphát hiện quanľtrọng hoặc việcũgấp mới dùng.
VânịThiển vừa địnhỷviện cớ tạmĩngừng tu luyện,ặTô Quân lại{đi trước cô³một bước, bảoếcô dừng tuẽluyện.
Vẻ mặt anhắnặng nề: “Chuẩnỹbị chiến đấu,ảyêu quái cátɪtới rồi.”
Anhểđi như bayĩvề trước.
Vân Thiểnỉngẩn ra, vộiľvã đuổi theo:{“Tôi còn chưaốhọc quyết đấuộđá quý vớiịyêu quái cát.”ò
“Vừa đi vừa(học.” Ảo ảnhỳđá quý bênìngười Tô Quânêhiện lên, anhừlấy một viênĺđá quý màuİxanh lam raìnói: “Điều độngîsức mạnh đá‹quý bên trongáĐá cuồng phong.”ḹ
Cảm giác nhưủcó gió nângïhai người tiếnữvề phía trước,đtốc độ bướcậđi tăng lênởkhông ít.
Vân Thiểnìđã biết làmúsao tiến hànhăquyết đấu đáḻquý với yêuâquái cát.
Đến dướiἶtường thành, dânîthường hay sinhịhoạt ở chỗònày đã đượcḷđưa đến nơiỉlánh nạn trongẫThành Đá Quý,(bọn họ chắngἴcó tác dụngĺnào giữa vòngẹchiến Bảo thạchĨsư và yêuîquái cát, khôngɨchừng còn biếnợthành nô lệἵcát, càng tăngưthêm phiền phức.
Hiệnơtại nơi nàyéchỉ có Bảoìthạch sư cóἱthể chiến đấujvới yêu quáiịcát, tất cảIđã vào vịĩtrí bảo vệằThành Đá Quý.
VânḷThiển theo TôịQuân trèo lênètường thành. Bênằngoài kết giớiḷThành Đá Quý,ựsố lượng yêuἵquái cát khổngôlồ như sóngíbiển xô vào{kết giới khiếnɩnó lung layĮsắp đổ.
Cô ngheɩthấy tiếng hítỉthở nặng nềļcủa mọi người.
SắcĬmặt Đường Giácọsầm xuống, nóiỡvới Tô Quânẵvừa chạy đếnĺnơi: “Tạm thờiĭchưa tìm đượcịkẻ dẫn đầu.”ầ
Tô Quân: “Đángỉlý cậu nênébáo tôi sớmĮhơn.”
Đường Giácấlắc đầu: “Vốnốnghĩ đây làõvụ tập kíchồnhỏ, không ngờếđột nhiên sốjlượng tăng nhiềuïnhư vậy. Bảoịthạch sư điìxác nhận kẻìdẫn đầu đãạtử vong bênẳtrong… Chúng nóẫcứ như độtổnhiên có tríétuệ, biết làmũsao tiến hànhìmai phục.”
TôốQuân nheo mắtĩnhìn chằm chằmũyêu quái cát:ù“Không những làɪkẻ dẫn đầu,ìbây giờ chúngệnó còn có:cả thủ lĩnh,ộcó được tríĩtuệ, càng khôngİthể xem thường.”Ї
Ảo ảnh đáḽquý xuất hiện,ímười viên đáịbị bị anhónắm trong tay.
Đáïquý tăng cườngἶtốc độ, tăngỉcường cơ thể,ľtăng cường tấnİcông, v.v… xếpẩhết lên bềàmặt cơ thể.
“Tôiíđi tìm kẻừdẫn đầu.”
“Khôngàđược!”
Trên tườngựthành lại xuấtỉhiện hai người.
ThiếtýKính Lôi và(Văn Tư Thành.
VănấTư Thành nhìnợthấy Vân Thiểnáở đây, lậpýtức thở phào.
ThiếtЇKính Lôi nói:đ“Cậu bị thươngĩthì ngoan ngoãnìở lại chỗừnày nghỉ ngơi,¸tránh tạo phiềníphức lớn hơnÎcho chúng tôi.¸Chuyện bắt kẻídẫn đầu đểởtôi, còn nữa,ìnếu đã mangụdanh Quân sưẳthì nên làmừnhững việc củaļQuân sư, đừng‹có giành việcảcủa chiến sĩ.”ị
Dứt lời, anhjlao xuống tườngồthành còn nhanhỡhơn Tô Quân.
Sắcìmặt Tô Quân‹trở nên rấtựthối.
Đường Giác hếtḽsức lo lắng.ḻAnh để ýẳVân Thiển vàúVăn Tư Thànhụđều tới đây,ồbèn hỏi: “HaiЇngười đến nơiâlánh nạn trốnİđi.”
Tô Quânɩnói: “Vân Thiểnầcó thể giúpưđỡ, cô ấyïđã nắm đượcἶcách sử dụngốảo ảnh đáúquý, bây giờỉđang cần ngườiỗphụ trợ.”
ĐườngɪGiác kinh ngạc:ị“Chỉ mới mấyặngày…”
Văn TưỉThành chen miệngỷnói: “Tôi cũngónắm được rồi!”ứ
Đường Giác càngệkinh ngạc: “Hai{người đúng làátư chất vượtЇtrội.”
Anh bảoồhai người giaḹnhập đội ngũạcủng cố kếtồgiới Thành ĐáĩQuý.
Chỉ cóụBảo thạch sưïcó đá bổnẹmệnh là đáỷphụ trợ mớiİcó thể dùngĩsức mạnh đáἷquý tăng cườngỉsức lực choìngười khác.
Hai ngườiàkhông gây thêmἱphiền phức, dựaĩtheo phân côngẵlàm việc.
Trên đườngẳđi, Vân Thiểníhỏi: “Anh phát[hiện thông tinĩquan trọng gìểsao?” Cô ámĬchỉ việc anh}gửi tín hiệuḹtập hợp.
Văn TưĮThành lắc đầu:ḽ“Không phải, làềem có vấnóđề ấy. Lúcónãy, đội ngũἱhai chúng taẵbị giải tánɨtrên đồng hồởcứu thế, bênítrên cũng khôngĩhiển thị ngườiăchơi khác, giốngừnhư em độtậnhiên rời khỏiḻthế giới này.ơAnh tưởng emЇxảy ra chuyệnÏgì suy sụpỉchỉ số tinhIthần chứ!”
VânýThiển khó hiểu:ĭ“Sao lại thế?”ỉ
Cô nhớ đếnđchuyện bản thânìbước vào khôngîgian linh hồn,Ĩlẽ nào làḻnguyên nhân này?
VănấTư Thành đểἷý sắc mặtóVân Thiển thay¸đổi, bèn hỏi:ệ“Em biết xảy²ra chuyện gìísao?”
Vân Thiểnïlắc đầu: “Khôngặchắc lắm.” Côịngập ngừng giảiắthích: “Không phải)là em khôngἲmuốn nói choẳanh, chuyện nàyãem cũng chưaɨhiểu đầu đuôi,ỵvô cùng kỳịảo, đả kíchẵrất lớn tớiơem.”
Văn Tư¸Thành tỏ vẻ[thấu hiểu.
Bảo thạchísư nhìn thấyểVân Thiển vàâVăn Tư Thànhẳđến đây phụộgiúp, sau một:hồi khó tiníbèn lập tứcɨphân công nhiệmávụ cho từngîngười.
Sức mạnh đáạquý của Đáờthương uẩn trừĪkhiến thực vậtớsinh trưởng cònɩcó thể khiếnἳngười khác khôiộphục sức lực.
Đáốnhiệt huyết củaýVân Thiển có³thể tăng cườngýsức mạnh trong]phạm vi lớn,ícó điều côívẫn chưa nắmặvững cách thứcḹnên chỉ tăng¸cường phạm viĩnhỏ hơn.
Văn TưİThành thì cóìthể gia tăng{tỷ lệ rơiỷđá quý củaốyêu quái cátɨsau trận quyếtĮđấu, nhưng hiện{nay không dùngḽđược, chỉ đànhổđiều động đáỉquý trong ảoἶảnh đá quýíđể tăng thêmĩsức lực choĩBảo thạch sưỉkhác.
Có thể miêuòtả Bảo thạchἲsư có đáễquý bổn mệnhịđá quý phụựtrợ chính làĩpin sạc siêuẵkhủng, chỗ nàoịhết pin thìἳsạc chỗ đó,]không cần loơlắng vấn đềõsức bền.
Nơi nàyệlà góc tườngằthành, có thểЇthông qua ô[quan sát đểũthấy khung cảnhíbên ngoài.
Thiết KínhẫLôi bảo vệịcơ thể bằngẳsức mạnh đáĪquý, chạy thoănỗthoắt giữa đámĩyêu quái cátīđể xác nhậnļvị trí kẻĮdẫn đầu.
Anh nhanhẵchóng tìm raỗkẻ dó.
Nó ẩn núp giữa đám yêu quái cát, trông không thu hút giống như những yêu quái cát khác, nhưng tốc độ chảy của cát trên người cùng với màu sắc cát xám thỉnh thoảng biến đổi đã làm bại lộ nó.
Tô Quân hành động trước tiên: “Đành phải sử dụng ảo ảnh đá quý.”
Tô Quân ở phía trước giống như người trời. Anh là ngọn núi sừng sững không ngã của Thành Đá Quý, một mình anh có thể ngăn chặn tất cả.
“Quân sư Tô, thứ ngài dán lên mắt tôi biến mất rồi.”
Không ai có thể đánh lừa đôi mắt của Bảo thạch sư!
Bọn họ vô cùng lo lắng.
Thiết Kính Lôi áp sát yêu quái cát dẫn dầu, khởi động quyết đấu đá quý!
Vân Thiển chỉ có thể cảm nhận được mảng màu dày đặc, cho đến khi nhìn thấy một đám mosaic hình người, cô dừng lại.
Sức mạnh sa hóa đang điền cuồng ăn mòn cơ thể anh.
Ánh chớp lóe lên, yêu quái cát như thiêu thân lao đầu vào lửa đồng loạt dừng hành động tấn công. Kẻ dẫn đầu không ra lệnh, đòn tấn công lẻ tẻ của chúng nó mất đi lực uy hiếp đối với kết giới Thành Đá Quý.
Không thể chịu được, không thể chịu được!
Có điều vì sao ảo ảnh đá quý lại mang theo mùi công kích?
Nửa phút sau, kẻ dẫn đầu ngã xuống.
Các Bảo thạch sư nghe theo mệnh lệnh.
Ánh chớp lóe lên, yêu quái cát như thiêu thân lao đầu vào lửa đồng loạt dừng hành động tấn công. Kẻ dẫn đầu không ra lệnh, đòn tấn công lẻ tẻ của chúng nó mất đi lực uy hiếp đối với kết giới Thành Đá Quý.
Thiết Kính Lôi cười khinh khỉnh, xoay người quay lại Thành Đá Quý.
Anh bước lên, định cưỡng ép mang Tô Quân đi chữa trị, nhưng ảo ảnh đá quý của Tô Quân dao động dữ dội, ngăn cản bước chân tiến lên của anh.
Đi được nửa đường, anh nhìn thấy người trên tường thành lộ vẻ mặt sửng sốt.
“Chỉ cần có Quân sư Tô ở đây, có bao nhiêu yêu quái cát tới đây cũng không sợ!”
Hạt cát kia bỗng nhiên giống như vật sống, phóng ra sức mạnh từ bên trong, men theo sức mạnh đá quý mà chui vào cơ thể anh.
Vô số yêu quái cát hóa thành cát xám ngưng tụ lại lần nữa, bóng đen cực lớn nhô lên từ đằng sau, phủ lên đường đi của anh.
Tô Quân nghiêng người về trước, cơ thể nhanh nhẹn tiếp cận yêu quái cát.
Yêu quái cát cao mười mấy mét sau lưng vung nắm đấm khổng lồ.
Thiết Kính Lôi đồng ý.
Trái tim Văn Tư Thành nhảy tót lên cổ họng. Tuy miệng Thiết Kính Lôi rất độc nhưng con người không xấu, với tư cách là thầy dạy, Thiết Kính Lôi nghiêm khắc và có trách nhiệm, anh không hi vọng anh ta xảy ra chuyện!
Không ai có thể đánh lừa đôi mắt của Bảo thạch sư!
Tấm chắn tạo ra từ đá quý hình thoi màu tím đột nhiên xuất hiện!
Thiết Kính Lôi xì một tiếng, không hề phản bác, nhờ vào sức mạnh đá quý giống như vậy mà đứng bên cạnh Tô Quân.
Nó ngăn trên đỉnh đầu Thiết Kính Lôi, đồng thời cản lại nấm đấm tấn công của yêu quái cát.
Đi được nửa đường, anh nhìn thấy người trên tường thành lộ vẻ mặt sửng sốt.
Nó ngăn trên đỉnh đầu Thiết Kính Lôi, đồng thời cản lại nấm đấm tấn công của yêu quái cát.
Tô Quân nhờ vào sức mạnh đá quý lơ lửng trên bầu trời, lạnh nhạt nói với Thiết Kính Lôi: “Cậu quá khinh địch.”
Bọn họ nghĩ rằng hạt cát kia bị sức mạnh đá quý bao bọc lại mà thôi.
Thiết Kính Lôi xì một tiếng, không hề phản bác, nhờ vào sức mạnh đá quý giống như vậy mà đứng bên cạnh Tô Quân.
Tô Quân trở lại tường thành, thân hình anh chao đảo, ngã xuống tại chỗ. Tất cả mọi người nhìn thấy Tô Quân thử đứng dậy vài lần nhưng đều không được, áo bào tím xốc xếch, hết sức thảm hại.
Nó ẩn núp giữa đám yêu quái cát, trông không thu hút giống như những yêu quái cát khác, nhưng tốc độ chảy của cát trên người cùng với màu sắc cát xám thỉnh thoảng biến đổi đã làm bại lộ nó.
Tô Quân khởi động quyết đấu đá quý —— không có phản ứng.
Đầu ngón tay Tô Quân giần giật.
Đầu mày anh cau lại, yêu quái cát này là thế nào?
Chỗ Thiết Kính Lôi cũng vậy, anh sửng sốt nói: “Không thể nào, vì sao không thể sử dụng quyết đấu đá quý?”
Chỗ Thiết Kính Lôi cũng vậy, anh sửng sốt nói: “Không thể nào, vì sao không thể sử dụng quyết đấu đá quý?”
Thiết Kính Lôi không nhịn được quát: “Đã tới nông nỗi này, cậu còn cậy mạnh cái gì!”
Đầu mày anh cau lại, yêu quái cát này là thế nào?
Tô Quân hành động trước tiên: “Đành phải sử dụng ảo ảnh đá quý.”
Tô Quân nhờ vào sức mạnh đá quý lơ lửng trên bầu trời, lạnh nhạt nói với Thiết Kính Lôi: “Cậu quá khinh địch.”
Mặc dù có sức mạnh đá quý từ ảo ảnh đá quý, nhưng đối diện với quái vật khổng lồ như vậy, bọn họ khó mà tiến hành tấn công hữu hiệu.
Nhưng dù thử thể nào, anh cũng không có cách nào đứng lên.
Yêu quái cát không ngừng vung nắm đấm, cú đấm gió liên tiếp tạo ra tiếng vang phá không, bị đánh một phát là toi mạng!
Cũng may thể hình yêu quái cát quá lớn, hành động chậm chạp, chỉ cần bọn họ duy trì di chuyển tốc độ nhanh thì rất khó bị đánh trúng.
Đám người tràn lên tường thành, phát ra tiếng hoan hô tán thưởng dành cho anh.
Thiết Kính Lôi nói: “Tên khốn đáng ghét! Tao liều mạng với mày —— ”
Thiết Kính Lôi nói: “Tên khốn đáng ghét! Tao liều mạng với mày —— ”
Vân Thiển đã tiếp cận ảo ảnh đá quý.
Ảo ảnh đá quý đẩy nhóm người càng ngày càng xa, giống như bị nhốt ngoài cửa.
Tô Quân cắt ngang lời anh: “Cậu nhìn hạt cát màu trắng trên cổ nó đi, tôi đi lấy, cậu thu hút sự chú ý của nó.”
“Bây giờ tôi chẳng thấy gì cả, mức độ cùng lắm tốt hơn người mù một chút.”
Thiết Kính Lôi đồng ý.
Tô Quân khởi động quyết đấu đá quý —— không có phản ứng.
Anh rõ ràng hơn ai hết việc ép sức mạnh sa hóa xuống phần chân đã không thể thay đổi, hai chân anh đã không còn đi lại được nữa.
Tô Quân nghiêng người về trước, cơ thể nhanh nhẹn tiếp cận yêu quái cát.
“Nếu không có Quân sư Tô, Thành Đá Quý phải làm sao đây?”
Yêu quái cát vô cùng cảnh giác đối với phần gáy. Sau hai lần thất thủ liên tiếp, Tô Quân mới rút được cát trắng ra bằng sức mạnh đá quý .
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không ai hiểu được đột nhiên Tô Quân lại làm thế.
Đương nhiên anh sẽ không dùng tay chạm vào hạt cát không rõ lai lịch, vừa định sử dụng năng lực đá quý để chứa đựng…
Thiết Kính Lôi từ từ đáp xuống, lẩm bẩm: “Rõ ràng ta cũng bỏ không ít công sức, chỉ biết để ý Tô Quân.”
Hạt cát kia bỗng nhiên giống như vật sống, phóng ra sức mạnh từ bên trong, men theo sức mạnh đá quý mà chui vào cơ thể anh.
Tô Quân hự một tiếng, điều động sức mạnh toàn thân khống chế nó ngay lập tức.
Tô Quân cúi đầu, tóc dài che chắn biểu cảm trên gương mặt. Anh có thể nghe thấy tiếng cười nhạo từ đáy lòng những người kia. Nhìn thấy anh biến thành bộ dạng nực cười này, đám người đó chắc chắn đều đang cười anh…
Sức mạnh sa hóa đang điền cuồng ăn mòn cơ thể anh.
Đường Giác đi tới cạnh Tô Quân, vươn tay định đỡ anh: “Tô Quân, chân của cậu… bị nhiễm sao? Tôi đưa cậu…”
Dường như Tô Quân nhìn thấy yêu quái cát nở nụ cười đắc ý giống như con người.
Đường Giác chợt nhớ đến thương tích lúc trước của Tô Quân, lẽ nào chân cậu ấy… Anh lập tức ra lệnh: “Thiết Kính Lôi và đệ tử mình ở lại, Vân Thiển cũng ở lại, toàn bộ những người khác rời khỏi đây!”
Trừ Tô Quân, không ai chú ý tới chuyện hạt cát màu trắng.
Vô số yêu quái cát hóa thành cát xám ngưng tụ lại lần nữa, bóng đen cực lớn nhô lên từ đằng sau, phủ lên đường đi của anh.
Tầm nhìn Vân Thiển đột nhiên trở nên mờ nhòe, thứ Tô Quân dán lên mắt cô không còn nữa, cô lại trở về cận thị nặng.
Bọn họ nghĩ rằng hạt cát kia bị sức mạnh đá quý bao bọc lại mà thôi.
Yêu quái cát không ngừng vung nắm đấm, cú đấm gió liên tiếp tạo ra tiếng vang phá không, bị đánh một phát là toi mạng!
Yêu quái cát khổng lồ ngã xuống ầm ầm.
Tô Quân ở phía trước giống như người trời. Anh là ngọn núi sừng sững không ngã của Thành Đá Quý, một mình anh có thể ngăn chặn tất cả.
Tô Quân hự một tiếng, điều động sức mạnh toàn thân khống chế nó ngay lập tức.
Đám người tràn lên tường thành, phát ra tiếng hoan hô tán thưởng dành cho anh.
“Đúng là Quân sư Tô, xứng đáng là Bảo thạch sư mạnh nhất!”
“Chỉ cần có Quân sư Tô ở đây, có bao nhiêu yêu quái cát tới đây cũng không sợ!”
“Nếu không có Quân sư Tô, Thành Đá Quý phải làm sao đây?”
Thiết Kính Lôi cười khinh khỉnh, xoay người quay lại Thành Đá Quý.
Thiết Kính Lôi từ từ đáp xuống, lẩm bẩm: “Rõ ràng ta cũng bỏ không ít công sức, chỉ biết để ý Tô Quân.”
Tô Quân trở lại tường thành, thân hình anh chao đảo, ngã xuống tại chỗ. Tất cả mọi người nhìn thấy Tô Quân thử đứng dậy vài lần nhưng đều không được, áo bào tím xốc xếch, hết sức thảm hại.
Tầm nhìn Vân Thiển đột nhiên trở nên mờ nhòe, thứ Tô Quân dán lên mắt cô không còn nữa, cô lại trở về cận thị nặng.
Nửa phút sau, kẻ dẫn đầu ngã xuống.
Tô Quân cúi đầu, tóc dài che chắn biểu cảm trên gương mặt. Anh có thể nghe thấy tiếng cười nhạo từ đáy lòng những người kia. Nhìn thấy anh biến thành bộ dạng nực cười này, đám người đó chắc chắn đều đang cười anh…
Tấm chắn tạo ra từ đá quý hình thoi màu tím đột nhiên xuất hiện!
Không thể chịu được, không thể chịu được!
Ảo ảnh đá quý của Tô Quân bỗng nhiên tung ra vô biên vô tận. Lúc này, đám đông mới biết số lượng đá quý Tô Quân có vượt xa những gì họ nghĩ.
Ảo ảnh đá quý của Tô Quân bỗng nhiên tung ra vô biên vô tận. Lúc này, đám đông mới biết số lượng đá quý Tô Quân có vượt xa những gì họ nghĩ.
Có điều vì sao ảo ảnh đá quý lại mang theo mùi công kích?
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không ai hiểu được đột nhiên Tô Quân lại làm thế.
Bọn họ vô cùng lo lắng.
Thiết Kính Lôi áp sát yêu quái cát dẫn dầu, khởi động quyết đấu đá quý!
Đường Giác chợt nhớ đến thương tích lúc trước của Tô Quân, lẽ nào chân cậu ấy… Anh lập tức ra lệnh: “Thiết Kính Lôi và đệ tử mình ở lại, Vân Thiển cũng ở lại, toàn bộ những người khác rời khỏi đây!”
Các Bảo thạch sư nghe theo mệnh lệnh.
Đường Giác đi tới cạnh Tô Quân, vươn tay định đỡ anh: “Tô Quân, chân của cậu… bị nhiễm sao? Tôi đưa cậu…”
“Cút.” Tô Quân đẩy tay Đường Giác: “Tôi không cần bất cứ kẻ nào giúp đỡ.”
Nhưng dù thử thể nào, anh cũng không có cách nào đứng lên.
Anh rõ ràng hơn ai hết việc ép sức mạnh sa hóa xuống phần chân đã không thể thay đổi, hai chân anh đã không còn đi lại được nữa.
Thiết Kính Lôi không nhịn được quát: “Đã tới nông nỗi này, cậu còn cậy mạnh cái gì!”
Trừ Tô Quân, không ai chú ý tới chuyện hạt cát màu trắng.
Anh bước lên, định cưỡng ép mang Tô Quân đi chữa trị, nhưng ảo ảnh đá quý của Tô Quân dao động dữ dội, ngăn cản bước chân tiến lên của anh.
Ảo ảnh đá quý đẩy nhóm người càng ngày càng xa, giống như bị nhốt ngoài cửa.
Đương nhiên anh sẽ không dùng tay chạm vào hạt cát không rõ lai lịch, vừa định sử dụng năng lực đá quý để chứa đựng…
Tình cảnh giằng co. Đường Giác không thể nào để một mình Tô Quân ở lại đây, nhưng Tô Quân không cho bất cứ ai tới gần. Thiết Kính Lôi chỉ trích Đường Giác bình thường quá dung túng Tô Quân… Hai người bắt đầu ầm ĩ.
“Để tôi thử xem?”
Tình cảnh giằng co. Đường Giác không thể nào để một mình Tô Quân ở lại đây, nhưng Tô Quân không cho bất cứ ai tới gần. Thiết Kính Lôi chỉ trích Đường Giác bình thường quá dung túng Tô Quân… Hai người bắt đầu ầm ĩ.
Một câu nói đơn giản cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người, Đường Giác và Thiết Kính Lôi đồng thời quay đầu nhìn về phía người nói.
Vân Thiển đã tiếp cận ảo ảnh đá quý.
Vẻ mặt Đường Giác hơi biến sắc: “Cẩn thận bị ——”. Câu nói chững lại.
Ảo ảnh đá quý chẳng những không tấn công Vân Thiển mà ngược lại còn thò một dải sáng màu tím ra, dẫn dắt Vân Thiển vào trong.
“Để tôi thử xem?”
Vân Thiển chỉ có thể cảm nhận được mảng màu dày đặc, cho đến khi nhìn thấy một đám mosaic hình người, cô dừng lại.
Cô cũng chẳng biết nói lời an ủi.
“Quân sư Tô, thứ ngài dán lên mắt tôi biến mất rồi.”
“Bây giờ tôi chẳng thấy gì cả, mức độ cùng lắm tốt hơn người mù một chút.”
Đầu ngón tay Tô Quân giần giật.
H ms để ý lúc Tô Quân xuất hiện ở thế giới thực ngồi xe lăn. Hoá ra là vì bị thương lúc này
nếu lúc nào cũng đứng ra trước chắn trước mawtj người khác thì dễ tổn thương lắm, thậm chí họ còn coi đó là điều dương nhiên, hi vọng Tô Quân không gặp phải trường hợp này
Yêu quái cát khôn quá, mục tiêu của nó vốn dĩ là Tô Quân còn gì.
Có trí tuệ phát yêu quái thông minh hẳn, tập trung tiêu diệt người giỏi nhất luôn.
Bảo sao lúc xuất hiện Tô Quân ngồi xe lăn ra là bị thương lúc này, cũng là hi sinh nhiều thứ để bảo vệ thành mỗi tội mồm không nói được lời tử tế :)))))