Cá muối cứu thế – Chương 86

Chương 86

Tái vậy đủ chưa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lúc Vân Thiển đỡ Tô Quân đi ra,  tâm trạng giờ phút này của Đường Giác và Thiết Kính Lôi chỉ có thể miêu tả bằng từ kinh hãi.

Được lắm, tình huynh đệ mười mấy năm bạn bè cũng không khiến anh yên tâm bằng một cô gái vừa mới quen mấy ngày.

Văn Tư Thành chẳng lấy làm lạ. Lúc nhìn thấy gương mặt Tô Quân, anh đã biết chắc chắn người này sẽ dính líu đến Vân Thiển… không chừng cũng sẽ đưa về thế giới hiện thực.

Nghĩ tới đây, Văn Tư Thành trợn mắt trong lòng. Đều là người chơi Chúa cứu thế, vì sao Vân Thiển có thể liên tục đưa đàn ông về, mà anh thì ngay cả cọng tóc của mấy chị gái nhỏ cũng không đụng được!

Tô Quân gn như đưcVân Thin cõng.ïAnh cúi thpơđu, không hthàm mang theov kiêu ngoging như ngàyĪxưa.

Anh bây gitrông rt yếut.

Anh cn trgiúp, rt cnïtr giúp.

Đưng Giácđđang nghĩ như}vy, cht pháthin Tô Quânưgiơ cánh tay,ánh sáng màu{quýt lóe lên.

Khôngbiết Tô QuânĬdùng sc mnhđá quý gì,c thành trànÏngp bin sươngũchưa tng có,chng th thyôrõ cnh vtìngoài na mét.

ThiếtèKính Lôi phytay xua điăsương mù, chi[m ti: “TôįQuân, rt cucÏcu đang làmchuyn quái qugì vy!”

ĐưngáGiác sc nhnra: “Cu yôkhông mun ngưi}khác nhìn thyb dng camình bây gi.Cu biết tínhcu y, lúcĪnãy tôi lichng nghĩ đến…

Đưc nhc nh,ùThiết Kính Lôicũng bng tnh.ãĐúng vy, vitính cánh kiêungo ca TôQuân, làm saoanh có thèhin hin cnhtưng cht vttrưc mt nhngìngưi khác, dùlà hai ngưiùh cũng khôngĬđưc…

Thế nhưng!

Vì saocô gái tênVân Thin đóli đưc?

Nghe thyúĐưng Giác vàıThiết Kính Lôiïthc mc, Văn²Tư Thành nhging nói: “VânThin chng thy,gì c, trphi mi ngưiếáp sát vàoímt cô y.”°

Văn Tư Thànhvn chưa biết:chuyn Vân Thinđưc Tô Quân{khôi phc thlc, dù saoùbiu hin lúccn th cacô cũng ginght như ngưiĪcó th lcbình thưng.

Thiết KínhıLôi ti gníVăn Tư Thành:ɩ“Ngươi nói cáigì, ln tiếngjmt chút.”

VănTư Thành lntiếng như anhmong mun: “Tôi¸nói th lcVân Thin vôãcùng tt, gnnhư anh cóĨth coi côÎy là ngưi¸mù, cho nênTô Quân miĮđ cô yđ. Bi vìTô Quân khôngmun ngưi khácnhìn thy cnhıtưng cht vt,ôcô y không³thy gì hết!”

Sương mù dàyíđc.

Tô Quân ngưngmt nhìn ngưifbên dưi. Sođvi anh, thânɩhình cô nhbé, nhưng bưcchân li vngđvàng đến vy.

“BưcÏv trưc haimươi bưc riquo trái.”

Sươngùmù dày thếnày, nếu không[có Tô Quânãch đưng, chcìchn Vân Thinđi đng rtkhó khăn.

Va nãyïtrên tưng thành,İTô Quân ngheĪli cô nóixong bèn đng)ý đ côđưa mình vsân vin, khôngng anh cònìto ra sương(mù như vy.

XemÍra lòng ttôn ca anhâđúng là vưt:xa ngưi thưng.

Đến]sân vin TôQuân, sương mùbên trong ThànhìĐá Quý tan,đi, mà sân¹vin thì lib sương trngbao ph toànếb, không nhìnthy cnh tưngĬbên trong.

Vào phòng?”

Th ta xung.”

Vân Thin thtay.

Tô Quân ngãĭxung.

Sc mnh đáquý không thïchy xung naôthân dưi caïanh, va chyđến bn đãtiêu tan, khôngícho anh cócơ hi sdng ngoi lcÏđ chng haiIchân.

Anh ch cơth trơ mtľnhìn mt đtngày càng gn.

Bvai gy gòbng nhiên xuthin, đ anhídy.

Vân Thin: “Quânsư Tô, đtĩbên ngoài cngĭlm, d khiếnămình b thương.ĩTôi đưa ngàiìvào phòng, ngài trên giưngèri mun hànhíh thế nào(cũng đưc.”

Dtli, cô cõngTô Quân vào,phòng.

Tô Quân: “…ã

Trm mc chcÎlát, anh lênìtiếng: “Bây gicô có thÍvào phòng ta.”ı

Vân Thin: “?”Ĭ

Thì ra lúcìnãy còn chưaòcho vào đúngkhông?

Nếu không phiTô Quân bâygi đi đng³không tin, VânìThin ch tiếcĩkhông th némthng anh xungđt.

Sau khi ném°anh lên giưng°như ném baojb, cô ly,chăn đp lênìhai chân anh,m ming nói:“Cn liên hòThành ch đngài y boıngưi ti trùliu cho ngàikhông?”

Tô Quânênâng mt lngôlng nhìn VânThin. Cô đangĩnhìn anh, nếuăkhông quan sát:k đôi mt(cô s không:th phát hincô đang ìtrng thái namt nét.

“Ta biếtcha tr.”

VânìThin yên tâmxoay ngưi riđi.

Sau đó, cônghe thy tiếngĩhc máu cùngòvi tiếng đngđu.

Tô Quân bttnh nhân s.

Trong°ngưi cu ycó mt lungsc mnh kĩl đang nutchng cơ th,ìmay mà cuy s dngăsc mnh đáquý ép scmnh kia xungphn chân, Ívì vy mimt đi khînăng khng chếđôi chân.”

“Scjmnh gì thìkhó nói lm.”õ

Va ging scîmnh sa hóa,³li va khôngging, rt mnhm. Nếu khôngphi Tô Quânïmà là ngưikhác, căn bnïkhông có cơôhi áp chếfnó, mà sfb nó cnnut không cònmanh giáp ngayálp tc.”

Lãophu dám khngİđnh nếu lungsc mnh nàyđưc th ra,ĩhu qu khôngth tưng tưngđưc, chưa biếtĩchng Tô Quâns sa hóangay lp tc,ĩbiến thành yêu{quái cát, hyàdit Thành ĐáQuý.”

“Tô Quânbây gi bíni thương. Toànb sc mnhđá quý cacu y đãdùng đ ápchế lung scmnh này cnïnut, tiếp tccưng ép điuđng sc mnhļđá quý skhiến cơ th¸vưt quá scĩchu đng.”

Lãophu ch cóĩth điu dưngcơ th Tô[Quân, còn chuynthanh tr lungsc mnh kiaĩthì chưa cóĮđu mi nào…ıNếu nói scmnh gì cóth đi khángïvi nó, hachăng ch cósc mnh thiênthch.”

Trong phòngcó Đưng Giác,õThiết Kính Lôi,Vân Thin vàđVăn Tư Thành.Nghe xong liđi phu nói,Îhai ngưi phíaĩtrưc trm mc.

Điõphu đưc miti cũng là}mt Bo thchìsư ln tui,đã v hưu,įhiếm khi xutĪhin.

Đá bn mnhca ông làĩđá ph trõĐá tr liu,ìlà ngưi duyìnht trong ThànhĭĐá Quý cóth s dngÏsc mnh đáéquý tiến hànhcha tr phmvi rng.

Đng thi,v đi phuãy thut caođsiêu này tngcu không ítBo thch sưb nhim tưngđchng không cuòđưc.

Ngay cả ông cũng nói thế, vậy Tô Quân…

Đường Giác vốn muốn tìm người hầu cho Tô Quân, nhưng anh biết chắc chắn Tô Quân sẽ không nhận.

Đường Giác giơ tay nắn bóp sống mũi, xoa dịu mệt mỏi. Anh nhìn sang Vân Thiển: “Nếu Tô Quân tỉnh lại, chắc chắn cậu ấy không muốn nhìn thấy chúng tôi. Cậu ấy chỉ cho cô tiếp cận, đành phiền cô tiếp tục chăm sóc cậu ấy một thời gian.”

Cửa bị mở ra, một luồng sáng chiếu xuyên qua khe cửa.

Đại phu lắc đầu rời đi: “Không ngờ vậy mà lại là Tô Quân.”

Bây giờ anh đã biến thành thứ vô dụng…

Tô Quân im lặng không đáp.

Thiết Kính Lôi siết nắm đấm: “Tức thật.”

Tô Quân ăn một miếng, mặt vô cảm nói: “Thịt dai quá, ta muốn ăn thịt mềm hơn.”

Đường Giác giơ tay nắn bóp sống mũi, xoa dịu mệt mỏi. Anh nhìn sang Vân Thiển: “Nếu Tô Quân tỉnh lại, chắc chắn cậu ấy không muốn nhìn thấy chúng tôi. Cậu ấy chỉ cho cô tiếp cận, đành phiền cô tiếp tục chăm sóc cậu ấy một thời gian.”

Văn Tư Thành lén múa máy ra dấu bằng tay với Vân Thiển.

Vân Thiển gật đầu.

Nếu như không có điểm tích lũy, Thành Đá Quý sẽ không nể nang mà đuổi người đó ra khỏi thành, cho dù bên ngoài đang có sự đe dọa của yêu quái cát.

Không thể sử dụng sức mạnh đá quý, có nghĩa là ngay cả khả năng tự lo của Tô Quân cũng biến mất.

Vân Thiển nói bằng giọng điệu vui vẻ: “Quân sư Tô, ngài muốn ăn gì? Nằm lâu như vậy chắc ngài đói rồi nhỉ?”

Hẳn là cô đã nghe thấy sau này anh không thể nào sử dụng sức mạnh đá quý, có nghĩa là không thể dạy cô được nữa.

Đường Giác vốn muốn tìm người hầu cho Tô Quân, nhưng anh biết chắc chắn Tô Quân sẽ không nhận.

Dưới tình huống không biết phương pháp chữa trị, bất cứ lời an ủi nào cũng chẳng có tác dụng.

Một giờ, hai giờ, Vân Thiển vẫn chưa trở về.

Đại phu lắc đầu rời đi: “Không ngờ vậy mà lại là Tô Quân.”

Vân Thiển gật đầu.

Những sinh vật cấp thấp muốn sống trong Thành Đá Quý cần phải đóng góp, cũng tức là lấy điểm tích lũy để trao đổi thời gian sinh tồn.

Văn Tư Thành lén múa máy ra dấu bằng tay với Vân Thiển.

Có cái gì hay mà cười!

Ý của anh là bảo Vân Thiển trông kỹ Tô Quân bên này, anh sẽ đi xác nhận những thứ có khả năng là nhân tố tận thế.

Ba người rời đi.

Anh vẫn luôn cho rằng thứ vô dụng thì nên vứt đi, không cần mang bất cứ lòng thương hại gì.

Thiết Kính Lôi đột nhiên quay lại, mặt mày hung dữ nhắc nhở Vân Thiển: “Đợi tên kia tỉnh lại, cô nói với cậu ta, Thành Đá Quý không chỉ có một Bảo thạch sư, sau lưng cậu ta còn có rất nhiều người.”

Vân Thiển nhận ra Tô Quân đã nghe thấy tất cả.

“Ngài đừng nhìn bộ dạng của tôi bây giờ mà xem thường. Khi còn bé, tôi là người được gọi là ‘Mặt trời nhỏ’ đấy. Chỉ cần tôi cười tươi một chút, người bên cạnh cũng sẽ cười theo.”

Vân Thiển hơi sững lại: “Chờ Quân sư Tô tỉnh lại, tôi sẽ nói với ngài ấy.”

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Vân Thiển hơi sững lại: “Chờ Quân sư Tô tỉnh lại, tôi sẽ nói với ngài ấy.”

Vân Thiển: “Ờ.”

Thiết Kính Lôi yên tâm rời đi, trong phòng trở lại tĩnh mịch.

Tô Quân cắt lời cô: “Ta nghe rồi.”

Một viên kẹo được đặt vào lòng bàn tay, gián đoạn suy nghĩ của Tô Quân.

Vân Thiển đóng cửa, quay đầu, phát hiện bóng dáng trên giường đã ngồi dậy.

“Quân sư Tô, ngài tỉnh rồi? Thiết…”

Anh mạnh mẽ, còn đa số con người đều yếu đuối.

Tô Quân cắt lời cô: “Ta nghe rồi.”

Vân Thiển ngưng mắt nhìn miếng thịt đang rỉ máu, chẳng lẽ cơ thể Tô Quân bị lây nhiễm, khẩu vị cũng biến đổi giống thú vật sao?

Vân Thiển cười nói: “Lúc nãy có đại phu đến xem tình trạng của Quân sư Tô. Ông ấy nói ngài chỉ cần uống thuốc đầy đủ, điều dưỡng cơ thể…”

Tô Quân lại nói: “Ta nghe rồi.”

Căn phòng tối tăm u ám.

Người có đôi mắt đào hoa khi cười đều rất xinh đẹp, ngay cả độ cong đuôi mắt cũng toát lên ý cười.

Vân Thiển nhận ra Tô Quân đã nghe thấy tất cả.

Vân Thiển đóng cửa, quay đầu, phát hiện bóng dáng trên giường đã ngồi dậy.

Với tư cách là Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý, không giải trừ luồng sức mạnh trong cơ thể, không những hai chân anh biến thành tàn phế, ngay cả sức mạnh đá quý cũng chẳng thể tự do sử dụng… thậm chí không thể làm Bảo thạch sư.

Tô Quân lại nói: “Ta nghe rồi.”

Dưới tình huống không biết phương pháp chữa trị, bất cứ lời an ủi nào cũng chẳng có tác dụng.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Tô Quân lạnh giọng: “Mang thức ăn đến đây cho ta.”

Với tư cách là Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý, không giải trừ luồng sức mạnh trong cơ thể, không những hai chân anh biến thành tàn phế, ngay cả sức mạnh đá quý cũng chẳng thể tự do sử dụng… thậm chí không thể làm Bảo thạch sư.

Vân Thiển nói bằng giọng điệu vui vẻ: “Quân sư Tô, ngài muốn ăn gì? Nằm lâu như vậy chắc ngài đói rồi nhỉ?”

Thiết Kính Lôi đột nhiên quay lại, mặt mày hung dữ nhắc nhở Vân Thiển: “Đợi tên kia tỉnh lại, cô nói với cậu ta, Thành Đá Quý không chỉ có một Bảo thạch sư, sau lưng cậu ta còn có rất nhiều người.”

Tô Quân im lặng không đáp.

Đợi lúc Tô Quân phát hiện, khóe môi anh đã bất giác nhếch lên theo Vân Thiển.

Anh vẫn luôn cho rằng thứ vô dụng thì nên vứt đi, không cần mang bất cứ lòng thương hại gì.

Bây giờ anh đã biến thành thứ vô dụng…

Vân Thiển cũng không hiểu: “Vậy tôi phải khóc sao? Cho dù tôi bày ra khuôn mặt ủ rũ thì cũng chẳng thể cảm nhận hết nỗi khổ của ngài, thương hại chẳng qua giống như bố thí mà thôi. Nỗi khổ của ngài, chỉ có bản thân ngài rõ nhất. Nếu đã vậy, vì sao tôi không thể khiến bầu không khí nhẹ nhõm hơn bằng nụ cười?”

Thiết Kính Lôi siết nắm đấm: “Tức thật.”

Từ nhỏ, anh cho rằng bản thân mình khác với người khác, gánh vác sứ mệnh đặc biệt.

Đa số con người đều ngu xuẩn, bọn họ cần một người dẫn dắt mình đi về phía trước. Anh chính là người dẫn dắt đó.

Đa số con người đều ngu xuẩn, bọn họ cần một người dẫn dắt mình đi về phía trước. Anh chính là người dẫn dắt đó.

“Tái vậy đủ chưa, ngày mai còn có thể tự đi ăn cỏ nữa đấy!”

Anh nhìn bóng lưng Vân Thiển lại biến mất lần nữa.

Anh mạnh mẽ, còn đa số con người đều yếu đuối.

Tô Quân cảm thấy chói, Anh nheo mắt nhìn Vân Thiển dắt hai con bò vào, thở dốc nói:

Những người khác rồi cũng sẽ như vậy. Bây giờ anh là đồ vô dụng, mặc dù ban đầu niệm tình công lao trước đây, nhưng một thời gian sau bọn họ sẽ thay đổi.

Trong mắt anh chưa hề có sự tồn tại của người thường. Thành Đá Quý chứa chấp người bình thường chẳng qua là vì một tòa thành cần sinh vật cấp thấp để tôn lên sinh vật cấp cao.

Những sinh vật cấp thấp muốn sống trong Thành Đá Quý cần phải đóng góp, cũng tức là lấy điểm tích lũy để trao đổi thời gian sinh tồn.

Nếu như không có điểm tích lũy, Thành Đá Quý sẽ không nể nang mà đuổi người đó ra khỏi thành, cho dù bên ngoài đang có sự đe dọa của yêu quái cát.

Thiết Kính Lôi yên tâm rời đi, trong phòng trở lại tĩnh mịch.

Tô Quân nhìn chằm chằm lòng bàn tay mãi không thể sử dụng sức mạnh đá quý, anh cũng sắp hóa thành sinh vật cấp thấp rồi sao?

Nếu thật sự là vậy, anh thà biến thành…

Tô Quân nhìn chằm chằm lòng bàn tay mãi không thể sử dụng sức mạnh đá quý, anh cũng sắp hóa thành sinh vật cấp thấp rồi sao?

Một viên kẹo được đặt vào lòng bàn tay, gián đoạn suy nghĩ của Tô Quân.

Anh lấy làm lạ nâng mắt, Vân Thiển nở nụ cười xinh đẹp với anh. Không giống vẻ mặt lo âu nặng nề của người khác, ngay lúc này cô càng cười tươi hơn.

“Vì sao?” Tô Quân không hiểu. “Vì sao cô cười?”

Vân Thiển cũng không hiểu: “Vậy tôi phải khóc sao? Cho dù tôi bày ra khuôn mặt ủ rũ thì cũng chẳng thể cảm nhận hết nỗi khổ của ngài, thương hại chẳng qua giống như bố thí mà thôi. Nỗi khổ của ngài, chỉ có bản thân ngài rõ nhất. Nếu đã vậy, vì sao tôi không thể khiến bầu không khí nhẹ nhõm hơn bằng nụ cười?”

“Ngài đừng nhìn bộ dạng của tôi bây giờ mà xem thường. Khi còn bé, tôi là người được gọi là ‘Mặt trời nhỏ’ đấy. Chỉ cần tôi cười tươi một chút, người bên cạnh cũng sẽ cười theo.”

Đại khái vì để quan sát vẻ mặt của anh, cô nghiêng người tới gần, có thể nghe thấy làn hơi nóng ấm phả ra.

Người có đôi mắt đào hoa khi cười đều rất xinh đẹp, ngay cả độ cong đuôi mắt cũng toát lên ý cười.

Đợi lúc Tô Quân phát hiện, khóe môi anh đã bất giác nhếch lên theo Vân Thiển.

Đại khái vì để quan sát vẻ mặt của anh, cô nghiêng người tới gần, có thể nghe thấy làn hơi nóng ấm phả ra.

Nụ cười trong veo.

Nể tình tên này là bệnh nhân.

Có cái gì hay mà cười!

Ba người rời đi.

Tô Quân lạnh giọng: “Mang thức ăn đến đây cho ta.”

Vân Thiển thở phào, cô chỉ sợ bệnh nhân không chịu ăn uống.

Vân Thiển âm thầm đắc ý, chỉ cần cô muốn, không có người nào mà cô không dỗ được.

Tô Quân ăn một miếng, mặt vô cảm nói: “Thịt dai quá, ta muốn ăn thịt mềm hơn.”

Vân Thiển cười nói: “Lúc nãy có đại phu đến xem tình trạng của Quân sư Tô. Ông ấy nói ngài chỉ cần uống thuốc đầy đủ, điều dưỡng cơ thể…”

Vân Thiển: “Ờ, tôi đi đổi cho ngài.”

Vân Thiển thở phào, cô chỉ sợ bệnh nhân không chịu ăn uống.

Từ nhỏ, anh cho rằng bản thân mình khác với người khác, gánh vác sứ mệnh đặc biệt.

Nửa giờ sau, cô lấy về phần cơm mới. Tô Quân nếm một miếng: “Chín quá, ta muốn ăn vị tái một chút.”

Vân Thiển: “Ờ.”

Tô Quân nhìn cánh cửa đóng kín, cô sẽ không trở về.

Nể tình tên này là bệnh nhân.

Lại qua nửa giờ, Vân Thiển phong trần mệt mỏi trở về.

Tô Quân cắn một miếng đã vứt đũa: “Chín quá rồi.”

Tô Quân cắn một miếng đã vứt đũa: “Chín quá rồi.”

Nửa giờ sau, cô lấy về phần cơm mới. Tô Quân nếm một miếng: “Chín quá, ta muốn ăn vị tái một chút.”

Vân Thiển ngưng mắt nhìn miếng thịt đang rỉ máu, chẳng lẽ cơ thể Tô Quân bị lây nhiễm, khẩu vị cũng biến đổi giống thú vật sao?

Ý của anh là bảo Vân Thiển trông kỹ Tô Quân bên này, anh sẽ đi xác nhận những thứ có khả năng là nhân tố tận thế.

Tô Quân hơi xoay đầu nhìn Vân Thiển. Anh nhiều lần đề ra yêu cầu vô lý tùy hứng, vì sao nụ cười trên mặt cô còn chưa tắt.

Hẳn là cô đã nghe thấy sau này anh không thể nào sử dụng sức mạnh đá quý, có nghĩa là không thể dạy cô được nữa.

“Vì sao?” Tô Quân không hiểu. “Vì sao cô cười?”

Chẳng qua do Đường Giác căn dặn mà thôi, làm qua loa là được, cần gì phải tận tâm tận lực?

Trong mắt anh chưa hề có sự tồn tại của người thường. Thành Đá Quý chứa chấp người bình thường chẳng qua là vì một tòa thành cần sinh vật cấp thấp để tôn lên sinh vật cấp cao.

Anh nhìn bóng lưng Vân Thiển lại biến mất lần nữa.

Một giờ, hai giờ, Vân Thiển vẫn chưa trở về.

“Quân sư Tô, ngài tỉnh rồi? Thiết…”

Tô Quân nhìn cánh cửa đóng kín, cô sẽ không trở về.

Căn phòng tối tăm u ám.

Những người khác rồi cũng sẽ như vậy. Bây giờ anh là đồ vô dụng, mặc dù ban đầu niệm tình công lao trước đây, nhưng một thời gian sau bọn họ sẽ thay đổi.

Cửa bị mở ra, một luồng sáng chiếu xuyên qua khe cửa.

Tô Quân cảm thấy chói, Anh nheo mắt nhìn Vân Thiển dắt hai con bò vào, thở dốc nói:

“Tái vậy đủ chưa, ngày mai còn có thể tự đi ăn cỏ nữa đấy!”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

=))) ăn sống luôn đi anh

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là không ai nói trước được gì mà, nhớ ngày nào anh còn nói “Tuyệt chủng là số phận đã định của kẻ vô dụng”…

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Tái này quá là tái rồi, tái đến độ tươi luôn =))))))
Mong qua biến cố này anh bớt bớt độc mồm lại chút

Tiết vy
Tiết vy
11 Tháng Cách đây

Má :))) đang khúc thương cảm :)))) h cảm lạnh luôn rồi :)))

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!