Cá muối cứu thế – Chương 87

Chương 87

Cô thích ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Sau khi yêu quái cát tấn công, người trong Thành Đá Quý đề cao cảnh giác hơn, việc gia cố phòng ngự và nâng cao thực lực Bảo thạch sư vô cùng cấp bách.

Chuyện Tô Quân bị thương đã lan khắp toàn thành. Hôm đó, số người chứng kiến quá đông, Đường Giác không thể bịt hết miệng tất cả mọi người, lòng người hoang mang.

Hơn một tháng trôi qua, ngoài mặt ai làm chuyện nấy nhưng thực ra trong lòng không yên.

Ai cũng đều quan tâm cửa viện đóng chặt của Tô Quân.

Không có Tô Quân, Thành Đá Quý phải làm sao?

Đưng Giác đoán đưc TôĩQuân rt quan}trng trong lòngngưi dân ThànhļĐá Quý, nhưnganh không ngli quan trngđến mc này.Anh nhìn ThiếtKính Lôi bưcjvào phòng, mtÏmày hc hác.Ï

Đưng Giác cưinói: “Không cóTô Quân, culo lng đếnthế à?”

ThiếtKính Lôi nhìnanh: “Cu cũngchng hơn gìĭtôi đâu.”

Anhgiơ mt viêníđá quý lênīlàm gương soi,phn chiếu dángìv ca mìnhĮlúc này.

Hai gòùmá hóp li,ıhc mt hõmxung, màu danht nht.

Đưng Giác}giơ tay bưngmt: “Tôi chếmun biết Tô[Quân bây gi[còn sng không?”

Tr Vân Thin}có th raĩvào sân vinTô Quân, nhngngưi khác đu(không th vào,ch đành thông°qua tình hìnht ming VânìThin đ phánîđoán anh nhay không.

ThiếtĮKính Lôi lưngl nói: “Datheo cách nóiúca Vân Thin,ăhn là TôQuân không sao…ĩ

Không phi bn¸h hoài nghiVân Thin, màlà Tô QuânVân Thin miêut quá btúthưng.

o nh đáquý toàn thânĐưng Giác nhpnháy, Vân Thintruyn tin ti.

“NgàiThành ch, hômĨnay trng tháitinh thn caīQuân sư Tôơvn rt tt,Ĩchơi cu lôngvi Đi Hoàng)và Nh Hoàng{rt vui v,ĩhai tay tpũluyn đy đ,íthuc cũng ung²đúng liu.”

Ngheđi, nghe đi,Îđây có thĩlà Tô Quânơsao?

Đi Hoàng vààNh Hoàng làhai con bêÎquý giá màĩVân Thin dtt nhà caýBo thch sưnào đó, chbi Tô Quânmun ăn cáiùgì mà thtbò va táiva gân, côâbèn lôi ngayhai con bòfcho Tô Quângm sng.

Đương nhiênchc chn TôQuân không ănđưc, hai conùbò cũng trìthành thú cưngtrong sân vinĩTô Quân.

Da theoli Vân Thinnói, nuôi thúécưng có thíkhiến tâm trngbnh nhân thoimái. Tô Quânɪli chưa tngphn đi, ĐưngɨGiác cũng đngý chuyn VânìThin nuôi bò.

TôQuân và haiícon bò chơiìcu lông vinhau?

Chuyn này cóíth sao?!

Nếu tiếptc không biếtĩđưc tình trngTô Quân, ĐưngGiác nghĩ mìnhïs hc hácti chết mt.

ThiếtĩKính Lôi suyìnghĩ nói: “Tiu(đ đ caÏtôi có quanh rt ttvi Vân Thin,bo cu ta³đi hi thămtin tc rili ly ccıđá quèn caêcu ghi hình.”

Văn Tư Thànhđang dc scbài tr nhânt tn thếđt nhiên bísai đi làmìnhim v nhưvy, anh đànhphi đi làmútheo.

Ti sân vinTô Quân, mtging nói vnĩnên lnh lùngđim li tĩnhtràn đy phnn gào lên:

Vân Thin! Côílăn vào đâycho ta!”

VânưThin giơ ngónļtay út ngoáyl tai, lcngưi như lưu}manh, da vàoca phòng TôQuân.

Quân sư Tô,TinhThnKhí cangài bây girt n, cjtiếp tc duy(trì, đng nênăchán nn.”

TôQuân: “…

Anhɩgiơ tay, đungón tay runìrun ch đngɩtrưc giưng: “TaIđã nói haicon bò nàyÏkhông đưc bưcvào phòng ta,ícàng không đưcúgim chân thidơ dy canó lên giưngta!”

Hình thhai con bòíkhông nh. Byìgi, hai chúng(nó đang ngmqu cu rơmĩtrong ming, thânưthiết đt trên giưng, hivng Tô Quânĩcó th chơivi chúng.

Tô Quânkhông biết tisao Vân Thincó th hunluyn bò gingnhư chó, anh}tht s khôngImun cùngɩmt không gianįvi cái thúnày.

Đi Hoàng, NhîHoàng ti đây,đi ra ngoàichơi.”

Hai cònbò ngoan ngoãn{ngoc đuôi rangoài.

Tô Quân xiùlơ trên giưng,[nghiến răng uyhiếp: “Nếu cònïln sau, côđ

Vân Thin: “ChúngInó chưa đixa đâu.”

TôQuân ngm ming,không nói tiếpđna.

Vân Thin nénđcưi.

Ngày đó, TôìQuân mun ăntht tái, côdt hai conêbò này vào,ĭkhông ng sauЇkhi Tô Quânthy bò sng(thì ngt xuïti ch.

Anh chánghét, thm chíùs bò sng…Rõ ràng ăntht bò màùcòn s bòsng ti gn.

VânThin không cýý dùng cáchnày đ daTô Quân, cóìđiu thi gianıtrôi qua, anhvn c lì trong phòngkhông chu raca, cm xúcngày càng uám, không thèmđ ý chuynbên ngoài.

Cô liếcìTô Quân trênɨgiưng. Mt thángkhông tiếp xúcánh mt tri,ếda d anh°trng bch, khíthế kiêu ngoÍlúc mi gpũchng còn sótfli chút gì,ļthay vào đóïlà u ámxua mãi khôngótan.

“Tóc ngài riįri, đ tôichi cho ngài.”

Vân Thin nângétóc Tô Quânchm rãi chi,Tô Quân đîmc hành đngca cô.

Tóc anhàdài hơn cô,đen bóng mưtmà, cht tóc}mm mn.

Quân sưľTô, ánh nngmt tri hômânay rt đp,ngài không munĮra ngoài phơinng sao? ĐúngĪlúc gn đâyıThành Đá Quýva b trí]kết gii phòngàng mi, trongếđó cũng cócông lao caơtôi. Ngài khôngáhiếu k sao?”

Tô Quân cưikhy: “Ra ngoài°đ mi ngưiÏnhìn ta chếgiu sao? Hít—— Buông tay!”ư

Vân Thin níutóc Tô Quân,nghiêm túc nói:“Ti sao ngàic suy đoánĬác ý ngưiľkhác vy? Ngàiíbo v ThànhĐá Quý, làanh hùng caìThành Đá Quý,anh hùng sìkhông b ngưiìkhác cưi nho.”

Tô Quân gitıtóc anh v,ınm xung, xoay]lưng v phíaɪVân Thin.

“Nếu nhưïcô cho rng đây chánļthì có thri đi, taЇkhông bo côï li.”

VânThin khoanh haiâtay trưc ngc,ĩbt đu nóiĩlý.

Quân sư Tô,]ngài mt ttin sao?”

“Mtĩđi hai chânkhiến ngài –Bo thch sưđã tng hùngmnh nht, vììthế sa sútsao?”

Lúc trưc,[đi phu tngũnói sc mnhtrong thiên thchĬcó th giúpngài tr khihai chân. Màɨngài ngay csân vin cũngkhông ra, khôngfth thì làmòsao biết mình³không th thuĩphc thiên thch?”

Quân sư Tôɨtôi thy làdáng v ginginhư ngưi tri,Įbt c thĬgì cũng khôngth đánh bingài y.”

“Boèthch sư làngưi có thvn dng scômnh đá quý,ếthích s hoànm.” Tô Quânchm rãi lênļtiếng: “Ta đãbiến thành bódng xu xínày ——

Anhjđt ngt vénÍchăn lên, trưngbao màu trng¹bao bc lyôđưng nét thanh³thoát hoàn m,nhưng lúc đếnphn chân libiến đi ddi. Hai chânanh ging như}cây khô bc(mùi mc nát,c như kết{hp mt ngưiếhoàn m vàmt quái vtli vi nhau.

VânThin nhìn chmòchm hi lâu,ngưng ngùng gãiđu: “Xu hquá, ngài khôngĨngi tôi tiúgn nhìn mtīchút ch? Tôikhông thy rõ.”î

Cảm giác đau thương trong lòng Tô Quân bay biến không còn sót lại chút gì. Anh không biết tại sao mình phải nói chuyện với cái người mạch não không bình thường này.

Ánh nắng chói mắt nhưng lại hết sức ấm áp.

Tô Quân hơi sững người.

“Quân sư Tô, ngài vẫn kiên quyết không phơi nắng sao? Ngài xem, chân ngài do không phơi nắng mà đã mục ruỗng thế nào rồi? Nếu mục tiếp nữa, lỡ mọc nấm thì sao, chẳng lẽ ngài muốn ăn nấm mọc ra từ chân mình hả? Không được, hôm nay tôi phải đem ngài ra phơi nắng.”

“Cô ra ngoài đi.”

Nhìn xem đứa bé đáng thương này, tự suy diễn mơ mộng ra cái gì đấy.

Vân Thiển phớt lờ, nhào tới trước giường, híp mắt, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng hai chân Tô Quân thế nào.

Tầm mắt anh nhìn lướt qua, để ý ngón tay Tô Quân đang quấn tóc Vân Thiển nghịch.

Lúc ở buổi dạ tiệc, anh đã để ý đến Văn Tư Thành, ánh mắt kia nhìn anh mang theo sự quen thuộc.

Cô giúp Tô Quân lau rửa cơ thể nhưng đều cách rất xa, chưa từng nhìn gần như vậy.

Bị đặt lên xích đu, anh để ý tới đống đồ đạc linh tinh chất đầy góc tường giống như ngọn núi nhỏ trong đình viện.

Văn Tư Thành nở nụ cười xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự: “Quân sư Tô, trông ngài rất có tinh thần nha…”

Trước đây chỉ nghĩ da chân anh có cảm giác kỳ lạ, không ngờ đã biến thành bộ dạng thế này.

Làm xong những việc này, cô ngáp một tiếng, kéo băng ghế nhỏ ra ngủ cạnh chân Tô Quân.

Tô Quân nhìn sắc mặt Vân Thiển biến đổi mấy lần, sau đó đứng dậy cúi đầu giống như đang suy nghĩ.

Tô Quân không ngăn Văn Tư Thành.

Cơ thể mà ngay cả bản thân anh nhìn còn ghét, càng không cần nói đến người khác.

“Quân sư Tô?”

Anh nhắm mắt lại, so với cái này, cơ thể yêu quái cát còn đẹp hơn.

“Tại sao?”

Trong chớp mắt, da thịt ngừng ngọ nguậy. Tô Quân trố mắt cảm nhận tầm mắt hoàn toàn thay đổi, anh bị Vân Thiển quấn chăn vác lên vai, mang ra khỏi phòng.

Bên dưới làn da như vỏ cây khô của Tô Quân có cái gì đó chầm chậm ngọ nguậy.

Anh nhắm mắt lại, so với cái này, cơ thể yêu quái cát còn đẹp hơn.

“Quân sư Tô, ngài vẫn kiên quyết không phơi nắng sao? Ngài xem, chân ngài do không phơi nắng mà đã mục ruỗng thế nào rồi? Nếu mục tiếp nữa, lỡ mọc nấm thì sao, chẳng lẽ ngài muốn ăn nấm mọc ra từ chân mình hả? Không được, hôm nay tôi phải đem ngài ra phơi nắng.”

Anh rất tò mò, Vân Thiển đang ngủ, Tô Quân lại trong tình trạng không sử dụng được sức mạnh đá quý, làm sao anh mở cửa được.

Trong chớp mắt, da thịt ngừng ngọ nguậy. Tô Quân trố mắt cảm nhận tầm mắt hoàn toàn thay đổi, anh bị Vân Thiển quấn chăn vác lên vai, mang ra khỏi phòng.

Thì ra là vậy.

Bên dưới làn da như vỏ cây khô của Tô Quân có cái gì đó chầm chậm ngọ nguậy.

Tô Quân suy ngẫm.

Ánh nắng chói mắt nhưng lại hết sức ấm áp.

Tô Quân phát hiện bên dưới cây đá quý tăng thêm một chiếc xích đu, không cần phải hỏi, đây chắc chắn là tác phẩm của Vân Thiển.

“Đó là gì?”

Bị đặt lên xích đu, anh để ý tới đống đồ đạc linh tinh chất đầy góc tường giống như ngọn núi nhỏ trong đình viện.

Trước đây chỉ nghĩ da chân anh có cảm giác kỳ lạ, không ngờ đã biến thành bộ dạng thế này.

“Đó là gì?”

Vân Thiển: “Khoảng thời gian này nghe nói Quân sư Tô bị thương, rất nhiều người tặng quà thăm hỏi, hi vọng Quân sư Tô có thể sớm hồi phục.”

Cô phủ tấm thảm lên chân Tô Quân rồi lót một chiếc gối mềm sau lưng anh.

Làm xong những việc này, cô ngáp một tiếng, kéo băng ghế nhỏ ra ngủ cạnh chân Tô Quân.

Cô phủ tấm thảm lên chân Tô Quân rồi lót một chiếc gối mềm sau lưng anh.

Cửa đình viện bị người ta gõ.

Tô Quân cúi mắt. Vân Thiển ngủ rất ngon, nằm ngủ ngay cạnh đôi chân mà bản thân anh cũng chẳng muốn chạm vào, đúng là cô không ghét thật.

“Vân chó, đồ xấu xa nhà em —— Cỏ!” Sau khi thấy rõ khung cảnh, Văn Tư Thành sử dùng một loài thực vật để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này. Anh không hề nghĩ là Tô Quân mở cửa cho anh.

Ánh nắng mặt trời thật sự rất ấm áp.

Nhưng mà…

Cửa đình viện bị người ta gõ.

Tô Quân quan sát người có thân hình khổng lồ chắc nịch này.

Tô Quân vừa nghĩ trong lòng, cửa đã mở ra.

(*) Ngôn ngữ mạng dùng trong game World of Warcraft

“Vân chó, đồ xấu xa nhà em —— Cỏ!” Sau khi thấy rõ khung cảnh, Văn Tư Thành sử dùng một loài thực vật để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này. Anh không hề nghĩ là Tô Quân mở cửa cho anh.

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

Văn Tư Thành nở nụ cười xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự: “Quân sư Tô, trông ngài rất có tinh thần nha…”

Tô Quân không hỏi thẳng, nhưng Văn Tư Thành lại hiểu ẩn ý trong lời nói.

Lúc cô nằm ngủ, con bò nào đá vào đầu Tô Quân vậy?

Anh rất tò mò, Vân Thiển đang ngủ, Tô Quân lại trong tình trạng không sử dụng được sức mạnh đá quý, làm sao anh mở cửa được.

Tô Quân quan sát người có thân hình khổng lồ chắc nịch này.

Vân Thiển phớt lờ, nhào tới trước giường, híp mắt, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng hai chân Tô Quân thế nào.

Lúc ở buổi dạ tiệc, anh đã để ý đến Văn Tư Thành, ánh mắt kia nhìn anh mang theo sự quen thuộc.

Cơ thể mà ngay cả bản thân anh nhìn còn ghét, càng không cần nói đến người khác.

“Cô ra ngoài đi.”

Vân Thiển: “…”

Cũng không phải nhìn thân phận “Quân sư Tô”này, mà là thông qua anh nhìn thấy người khác.

Văn Tư Thành: “Không có.”

Tô Quân hỏi: “Ánh mắt ngươi nhìn ta tỏ vẻ quen thuộc, trước đây ngươi từng gặp ta sao?”

Tô Quân không hỏi thẳng, nhưng Văn Tư Thành lại hiểu ẩn ý trong lời nói.

Mắt Tô Quân là mắt chó hợp kim titan(*) à, lúc đó cách xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy ánh mắt anh thế nào?

Văn Tư Thành thấy quả nhiên Tô Quân dịch chuyển sự chú ý, anh tiếp tục đặt điều: “Phải, Vân Thiển rất thích ngài. Nếu không phải thích, tại sao cô ấy lại làm nhiều chuyện như vậy vì ngài?”

Mắt Tô Quân là mắt chó hợp kim titan(*) à, lúc đó cách xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy ánh mắt anh thế nào?(*) Ngôn ngữ mạng dùng trong game World of Warcraft

Tô Quân cúi mắt. Vân Thiển ngủ rất ngon, nằm ngủ ngay cạnh đôi chân mà bản thân anh cũng chẳng muốn chạm vào, đúng là cô không ghét thật.

Bản thân anh soi gương còn chẳng nhìn thấy cặp mắt hí này của mình!

Văn Tư Thành: “Không có.”

Tầm mắt anh nhìn lướt qua, để ý ngón tay Tô Quân đang quấn tóc Vân Thiển nghịch.

Tục ngữ nói chết đồng đội, không chết bần đạo(*), anh bèn bịa đặt: “Tôi nói thật, thật ra là do Vân Thiển. Sau khi cô ấy được ngài cứu đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên, vẫn luôn hi vọng có thể tiếp cận ngài. Tôi và cô ấy là bạn thân, cô ấy nói chuyện này cho tôi biết, tôi cũng giúp cô ấy để ý hành động của Quân sư Tô, cho nên mới…”

Tục ngữ nói chết đồng đội, không chết bần đạo(*), anh bèn bịa đặt: “Tôi nói thật, thật ra là do Vân Thiển. Sau khi cô ấy được ngài cứu đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên, vẫn luôn hi vọng có thể tiếp cận ngài. Tôi và cô ấy là bạn thân, cô ấy nói chuyện này cho tôi biết, tôi cũng giúp cô ấy để ý hành động của Quân sư Tô, cho nên mới…”

Tô Quân không ngăn Văn Tư Thành.Ánh nắng chói mắt nhưng lại hết sức ấm áp.(*) Cải biên từ câu nói “Chết đạo hữu, không chết bần đạo”, có nghĩa là mặc kệ ai chết, miễn tôi còn sống.

Tô Quân hơi sững người.

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

Ngón tay Tô Quân đặt lên gò má Vân Thiển, thấp giọng khẳng định: “Thì ra cô thích ta.”

Văn Tư Thành thấy quả nhiên Tô Quân dịch chuyển sự chú ý, anh tiếp tục đặt điều: “Phải, Vân Thiển rất thích ngài. Nếu không phải thích, tại sao cô ấy lại làm nhiều chuyện như vậy vì ngài?”

Cảm giác đau thương trong lòng Tô Quân bay biến không còn sót lại chút gì. Anh không biết tại sao mình phải nói chuyện với cái người mạch não không bình thường này.

Tô Quân suy ngẫm.

Thì ra là vậy.

Tô Quân hỏi: “Ánh mắt ngươi nhìn ta tỏ vẻ quen thuộc, trước đây ngươi từng gặp ta sao?”

(*) Cải biên từ câu nói “Chết đạo hữu, không chết bần đạo”, có nghĩa là mặc kệ ai chết, miễn tôi còn sống.

Nhưng mà…

“Tại sao?”

Văn Tư Thành: “Cái gì mà tại sao? Tại sao thích á? Thích một người tức là thích thôi, có thể là một ánh mắt, cũng có thể là chuyện gì đó người kia làm, nào có nhiều tại sao như vậy… Tôi thấy trong chốc lát chắc Vân Thiển chưa thức đâu, vậy tôi cáo từ trước.”

Tô Quân phát hiện bên dưới cây đá quý tăng thêm một chiếc xích đu, không cần phải hỏi, đây chắc chắn là tác phẩm của Vân Thiển.

Tô Quân không ngăn Văn Tư Thành.

Bản thân anh soi gương còn chẳng nhìn thấy cặp mắt hí này của mình!

(*) Ngôn ngữ mạng dùng trong game World of Warcraft

Vân Thiển thức dậy, đối diện một cặp mắt màu tím bạc.

Cô có thể nhìn rõ như vậy chứng tỏ người kia cách cô gần thế nào.

“Quân sư Tô?”

Ngón tay Tô Quân đặt lên gò má Vân Thiển, thấp giọng khẳng định: “Thì ra cô thích ta.”

Vân Thiển: “…”

Lúc cô nằm ngủ, con bò nào đá vào đầu Tô Quân vậy?

(*) Cải biên từ câu nói “Chết đạo hữu, không chết bần đạo”, có nghĩa là mặc kệ ai chết, miễn tôi còn sống.

Nhìn xem đứa bé đáng thương này, tự suy diễn mơ mộng ra cái gì đấy.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Anh mà sợ rắn rết, chim chuột gì thì không nói, sao anh Quân lại sợ bò đi bộ cơ chứ. ??Mạnh miệng vừa vừa hoy , Vân Thiển mà bỏ đi là anh ngồi khóc đấy??

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nói vậy mà anh cũng tin.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Con bò Văn heo đá đấy chứ ai =)))))
Đúng là phân thân của Giới, anh nào cũng mê bổ não y như nhau, đã thế còn hay khinh bỉ nhau đần độn =))))))

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Đột nhiên hóng cái lúc mà Giới thu hồi lại hết dục vọng, khi ấy chị Thiển sẽ ko bị bệnh nx nên cx sẽ ko ham mê sắc đẹp quá độ nx thì sẽ thế nào nhỉ

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!