Chương 87
Cô thích ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi yêu quái cát tấn công, người trong Thành Đá Quý đề cao cảnh giác hơn, việc gia cố phòng ngự và nâng cao thực lực Bảo thạch sư vô cùng cấp bách.
Chuyện Tô Quân bị thương đã lan khắp toàn thành. Hôm đó, số người chứng kiến quá đông, Đường Giác không thể bịt hết miệng tất cả mọi người, lòng người hoang mang.
Hơn một tháng trôi qua, ngoài mặt ai làm chuyện nấy nhưng thực ra trong lòng không yên.
Ai cũng đều quan tâm cửa viện đóng chặt của Tô Quân.
Không có Tô Quân, Thành Đá Quý phải làm sao?
Đường Giác đoán được TôĩQuân rất quan}trọng trong lòngẹngười dân ThànhļĐá Quý, nhưngừanh không ngờởlại quan trọngἲđến mức này.ấAnh nhìn ThiếtỉKính Lôi bướcjvào phòng, mặtÏmày hốc hác.Ï
Đường Giác cười‹nói: “Không cóỉTô Quân, cậuảlo lắng đếnệthế à?”
ThiếtỉKính Lôi nhìnấanh: “Cậu cũngầchẳng hơn gìĭtôi đâu.”
Anhẫgiơ một viêníđá quý lênīlàm gương soi,ỉphản chiếu dángìvẻ của mìnhĮlúc này.
Hai gòùmá hóp lại,ıhốc mắt hõmỉxuống, màu daἱnhợt nhạt.
Đường Giác}giơ tay bưngỉmặt: “Tôi chỉếmuốn biết Tô[Quân bây giờ[còn sống không?”ẹ
Trừ Vân Thiển}có thể raĩvào sân việnịTô Quân, nhữngịngười khác đều(không thể vào,ộchỉ đành thông°qua tình hìnhứtừ miệng VânìThiển để phánîđoán anh ổnấhay không.
ThiếtĮKính Lôi lưỡngẫlự nói: “Dựaἲtheo cách nóiúcủa Vân Thiển,ăhẳn là TôỵQuân không sao…”ĩ
Không phải bọn¸họ hoài nghiấVân Thiển, màọlà Tô QuânắVân Thiển miêuỷtả quá bấtúthường.
Ảo ảnh đáốquý toàn thânễĐường Giác nhấpớnháy, Vân Thiểnịtruyền tin tới.
“NgàiỉThành chủ, hômĨnay trạng tháiἳtinh thần củaīQuân sư Tôơvẫn rất tốt,Ĩchơi cầu lôngủvới Đại Hoàng)và Nhị Hoàng{rất vui vẻ,ĩhai tay tậpũluyện đầy đủ,íthuốc cũng uống²đúng liều.”
Ngheểđi, nghe đi,Îđây có thểĩlà Tô Quânơsao?
Đại Hoàng vààNhị Hoàng làủhai con bêÎquý giá màĩVân Thiển dắtụtừ nhà củaýBảo thạch sưểnào đó, chỉỉbởi Tô Quânẽmuốn ăn cáiùgì mà thịtỹbò vừa táiḻvừa gân, côâbèn lôi ngayẳhai con bòfcho Tô Quânẹgặm sống.
Đương nhiênạchắc chắn TôọQuân không ănẹđược, hai conùbò cũng trởìthành thú cưngứtrong sân việnĩTô Quân.
Dựa theoầlời Vân Thiểnἵnói, nuôi thúécưng có thểíkhiến tâm trạngỳbệnh nhân thoảiựmái. Tô Quânɪlại chưa từngẽphản đối, ĐườngɨGiác cũng đồngỹý chuyện VânìThiển nuôi bò.
TôỡQuân và haiícon bò chơiìcầu lông vớiịnhau?
Chuyện này cóíthể sao?!
Nếu tiếpồtục không biếtĩđược tình trạngộTô Quân, ĐườngừGiác nghĩ mìnhïsẽ hốc hácἱtới chết mất.
ThiếtĩKính Lôi suyìnghĩ nói: “Tiểu(đồ đệ củaÏtôi có quanỵhệ rất tốtỉvới Vân Thiển,ậbảo cậu ta³đi hỏi thămỉtin tức rồiịlại lấy cụcıđá quèn củaêcậu ghi hình.”ẻ
Văn Tư Thànhớđang dốc sứcễbài trừ nhânổtố tận thếẽđột nhiên bịísai đi làmìnhiệm vụ nhưậvậy, anh đànhἲphải đi làmútheo.
Tại sân việnệTô Quân, mộtḽgiọng nói vốnĩnên lạnh lùngịđiềm lại tĩnhỵtràn đầy phẫnịnộ gào lên:ữ
“Vân Thiển! Côílăn vào đâyấcho ta!”
VânưThiển giơ ngónļtay út ngoáy‹lỗ tai, lắcἰngười như lưu}manh, dựa vàoụcửa phòng TôỏQuân.
“Quân sư Tô,ặTinh – Thầnạ– Khí củaịngài bây giờốrất ổn, cứjtiếp tục duy(trì, đừng nênăchán nản.”
TôởQuân: “…”
Anhɩgiơ tay, đầuỏngón tay runìrun chỉ đằngɩtrước giường: “TaIđã nói haiỷcon bò nàyÏkhông được bướcấvào phòng ta,ícàng không đượcúgiẫm chân thốiỉdơ dấy củaỷnó lên giườngầta!”
Hình thểẻhai con bòíkhông nhỏ. Bấyìgiờ, hai chúng(nó đang ngậmặquả cầu rơmĩtrong miệng, thânưthiết đặt ởủtrên giường, hiỏvọng Tô Quânĩcó thể chơiἱvới chúng.
Tô Quânồkhông biết tạiẩsao Vân Thiểnỉcó thể huấnἰluyện bò giốngớnhư chó, anh}thật sự khôngImuốn ở cùngɩmột không gianįvới cái thứúnày.
“Đại Hoàng, NhịîHoàng tới đây,ἰđi ra ngoàiỉchơi.”
Hai cònἶbò ngoan ngoãn{ngoắc đuôi raứngoài.
Tô Quân xụiùlơ trên giường,[nghiến răng uyḷhiếp: “Nếu cònïlần sau, cô…”đ
Vân Thiển: “ChúngInó chưa điỉxa đâu.”
TôầQuân ngậm miệng,ợkhông nói tiếpđnữa.
Vân Thiển nénđcười.
Ngày đó, TôìQuân muốn ănḽthịt tái, côẫdắt hai conêbò này vào,ĭkhông ngờ sauЇkhi Tô Quânḷthấy bò sống(thì ngất xỉuïtại chỗ.
Anh chánỉghét, thậm chíùsợ bò sống…ḷRõ ràng ănợthịt bò màùcòn sợ bòẹsống tới gần.
VânẵThiển không cốýý dùng cáchồnày để dọaỉTô Quân, cóìđiều thời gianıtrôi qua, anhỉvẫn cứ ở‹lì trong phòngựkhông chịu raịcửa, cảm xúcớngày càng uởám, không thèmệđể ý chuyệnἵbên ngoài.
Cô liếcìTô Quân trênɨgiường. Một thángỉkhông tiếp xúcỷánh mặt trời,ếda dẻ anh°trắng bệch, khíἶthế kiêu ngạoÍlúc mới gặpũchẳng còn sótflại chút gì,ļthay vào đóïlà u ámỳxua mãi khôngótan.
“Tóc ngài rốiįrồi, để tôiểchải cho ngài.”ễ
Vân Thiển nângétóc Tô Quânờchậm rãi chải,ẹTô Quân đểîmặc hành độngầcủa cô.
Tóc anhàdài hơn cô,ḻđen bóng mượtỵmà, chất tóc}mềm mịn.
“Quân sưľTô, ánh nắngộmặt trời hômânay rất đẹp,ịngài không muốnĮra ngoài phơiựnắng sao? ĐúngĪlúc gần đâyıThành Đá Quýỵvừa bố trí]kết giới phòngàngự mới, trongếđó cũng cóịcông lao củaơtôi. Ngài khôngáhiếu kỳ sao?”ỉ
Tô Quân cườiảkhẩy: “Ra ngoài°để mọi ngườiÏnhìn ta chếḹgiễu sao? Hítἷ—— Buông tay!”ư
Vân Thiển níuἵtóc Tô Quân,ỡnghiêm túc nói:ớ“Tại sao ngàiἷcứ suy đoánĬác ý ngườiľkhác vậy? Ngàiíbảo vệ ThànhịĐá Quý, làἶanh hùng củaìThành Đá Quý,ảanh hùng sẽìkhông bị ngườiìkhác cười nhạo.”‹
Tô Quân giậtıtóc anh về,ınằm xuống, xoay]lưng về phíaɪVân Thiển.
“Nếu nhưïcô cho rằngồở đây chánļthì có thểốrời đi, taЇkhông bảo côïở lại.”
VânỉThiển khoanh haiâtay trước ngực,ĩbắt đầu nóiĩlý.
“Quân sư Tô,]ngài mất tựởtin sao?”
“Mấtĩđi hai chânẳkhiến ngài –ἷBảo thạch sưủđã từng hùngửmạnh nhất, vììthế sa sútỳsao?”
“Lúc trước,[đại phu từngũnói sức mạnhἰtrong thiên thạchĬcó thể giúpịngài trị khỏiẩhai chân. Màɨngài ngay cảἷsân viện cũngἴkhông ra, khôngfthử thì làmòsao biết mình³không thể thuĩphục thiên thạch?”ị
“Quân sư Tôɨtôi thấy làἱdáng vẻ giốnginhư người trời,Įbất cứ thứĬgì cũng khôngửthể đánh bạiẳngài ấy.”
“Bảoèthạch sư làḽngười có thểḽvận dụng sứcômạnh đá quý,ếthích sự hoànỏmỹ.” Tô Quânỳchậm rãi lênļtiếng: “Ta đãủbiến thành bộódạng xấu xíằnày ——”
Anhjđột ngột vénÍchăn lên, trườngịbao màu trắng¹bao bọc lấyôđường nét thanh³thoát hoàn mỹ,ởnhưng lúc đếnừphần chân lạiềbiến đổi dữệdội. Hai chânầanh giống như}cây khô bốc(mùi mục nát,ḻcứ như kết{hợp một ngườiếhoàn mỹ vàẫmột quái vậtạlại với nhau.
VânớThiển nhìn chằmòchằm hồi lâu,ỉngượng ngùng gãiờđầu: “Xấu hổỉquá, ngài khôngĨngại tôi tớiúgần nhìn mộtīchút chứ? Tôiỷkhông thấy rõ.”î
Cảm giác đau thương trong lòng Tô Quân bay biến không còn sót lại chút gì. Anh không biết tại sao mình phải nói chuyện với cái người mạch não không bình thường này.
Ánh nắng chói mắt nhưng lại hết sức ấm áp.
Tô Quân hơi sững người.
“Quân sư Tô, ngài vẫn kiên quyết không phơi nắng sao? Ngài xem, chân ngài do không phơi nắng mà đã mục ruỗng thế nào rồi? Nếu mục tiếp nữa, lỡ mọc nấm thì sao, chẳng lẽ ngài muốn ăn nấm mọc ra từ chân mình hả? Không được, hôm nay tôi phải đem ngài ra phơi nắng.”
“Cô ra ngoài đi.”
Nhìn xem đứa bé đáng thương này, tự suy diễn mơ mộng ra cái gì đấy.
Vân Thiển phớt lờ, nhào tới trước giường, híp mắt, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng hai chân Tô Quân thế nào.
Tầm mắt anh nhìn lướt qua, để ý ngón tay Tô Quân đang quấn tóc Vân Thiển nghịch.
Lúc ở buổi dạ tiệc, anh đã để ý đến Văn Tư Thành, ánh mắt kia nhìn anh mang theo sự quen thuộc.
Cô giúp Tô Quân lau rửa cơ thể nhưng đều cách rất xa, chưa từng nhìn gần như vậy.
Bị đặt lên xích đu, anh để ý tới đống đồ đạc linh tinh chất đầy góc tường giống như ngọn núi nhỏ trong đình viện.
Văn Tư Thành nở nụ cười xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự: “Quân sư Tô, trông ngài rất có tinh thần nha…”
Trước đây chỉ nghĩ da chân anh có cảm giác kỳ lạ, không ngờ đã biến thành bộ dạng thế này.
Làm xong những việc này, cô ngáp một tiếng, kéo băng ghế nhỏ ra ngủ cạnh chân Tô Quân.
Tô Quân nhìn sắc mặt Vân Thiển biến đổi mấy lần, sau đó đứng dậy cúi đầu giống như đang suy nghĩ.
Tô Quân không ngăn Văn Tư Thành.
Cơ thể mà ngay cả bản thân anh nhìn còn ghét, càng không cần nói đến người khác.
“Quân sư Tô?”
Anh nhắm mắt lại, so với cái này, cơ thể yêu quái cát còn đẹp hơn.
“Tại sao?”
Trong chớp mắt, da thịt ngừng ngọ nguậy. Tô Quân trố mắt cảm nhận tầm mắt hoàn toàn thay đổi, anh bị Vân Thiển quấn chăn vác lên vai, mang ra khỏi phòng.
Bên dưới làn da như vỏ cây khô của Tô Quân có cái gì đó chầm chậm ngọ nguậy.
Anh nhắm mắt lại, so với cái này, cơ thể yêu quái cát còn đẹp hơn.
…
“Quân sư Tô, ngài vẫn kiên quyết không phơi nắng sao? Ngài xem, chân ngài do không phơi nắng mà đã mục ruỗng thế nào rồi? Nếu mục tiếp nữa, lỡ mọc nấm thì sao, chẳng lẽ ngài muốn ăn nấm mọc ra từ chân mình hả? Không được, hôm nay tôi phải đem ngài ra phơi nắng.”
Anh rất tò mò, Vân Thiển đang ngủ, Tô Quân lại trong tình trạng không sử dụng được sức mạnh đá quý, làm sao anh mở cửa được.
Trong chớp mắt, da thịt ngừng ngọ nguậy. Tô Quân trố mắt cảm nhận tầm mắt hoàn toàn thay đổi, anh bị Vân Thiển quấn chăn vác lên vai, mang ra khỏi phòng.
Thì ra là vậy.
Bên dưới làn da như vỏ cây khô của Tô Quân có cái gì đó chầm chậm ngọ nguậy.
Tô Quân suy ngẫm.
Ánh nắng chói mắt nhưng lại hết sức ấm áp.
Tô Quân phát hiện bên dưới cây đá quý tăng thêm một chiếc xích đu, không cần phải hỏi, đây chắc chắn là tác phẩm của Vân Thiển.
“Đó là gì?”
Bị đặt lên xích đu, anh để ý tới đống đồ đạc linh tinh chất đầy góc tường giống như ngọn núi nhỏ trong đình viện.
Trước đây chỉ nghĩ da chân anh có cảm giác kỳ lạ, không ngờ đã biến thành bộ dạng thế này.
“Đó là gì?”
Vân Thiển: “Khoảng thời gian này nghe nói Quân sư Tô bị thương, rất nhiều người tặng quà thăm hỏi, hi vọng Quân sư Tô có thể sớm hồi phục.”
Cô phủ tấm thảm lên chân Tô Quân rồi lót một chiếc gối mềm sau lưng anh.
Làm xong những việc này, cô ngáp một tiếng, kéo băng ghế nhỏ ra ngủ cạnh chân Tô Quân.
Cô phủ tấm thảm lên chân Tô Quân rồi lót một chiếc gối mềm sau lưng anh.
Cửa đình viện bị người ta gõ.
Tô Quân cúi mắt. Vân Thiển ngủ rất ngon, nằm ngủ ngay cạnh đôi chân mà bản thân anh cũng chẳng muốn chạm vào, đúng là cô không ghét thật.
“Vân chó, đồ xấu xa nhà em —— Cỏ!” Sau khi thấy rõ khung cảnh, Văn Tư Thành sử dùng một loài thực vật để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này. Anh không hề nghĩ là Tô Quân mở cửa cho anh.
Ánh nắng mặt trời thật sự rất ấm áp.
Nhưng mà…
Cửa đình viện bị người ta gõ.
Tô Quân quan sát người có thân hình khổng lồ chắc nịch này.
Tô Quân vừa nghĩ trong lòng, cửa đã mở ra.
(*) Ngôn ngữ mạng dùng trong game World of Warcraft
“Vân chó, đồ xấu xa nhà em —— Cỏ!” Sau khi thấy rõ khung cảnh, Văn Tư Thành sử dùng một loài thực vật để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này. Anh không hề nghĩ là Tô Quân mở cửa cho anh.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
Văn Tư Thành nở nụ cười xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự: “Quân sư Tô, trông ngài rất có tinh thần nha…”
Tô Quân không hỏi thẳng, nhưng Văn Tư Thành lại hiểu ẩn ý trong lời nói.
Lúc cô nằm ngủ, con bò nào đá vào đầu Tô Quân vậy?
Anh rất tò mò, Vân Thiển đang ngủ, Tô Quân lại trong tình trạng không sử dụng được sức mạnh đá quý, làm sao anh mở cửa được.
Tô Quân quan sát người có thân hình khổng lồ chắc nịch này.
Vân Thiển phớt lờ, nhào tới trước giường, híp mắt, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng hai chân Tô Quân thế nào.
Lúc ở buổi dạ tiệc, anh đã để ý đến Văn Tư Thành, ánh mắt kia nhìn anh mang theo sự quen thuộc.
Cơ thể mà ngay cả bản thân anh nhìn còn ghét, càng không cần nói đến người khác.
“Cô ra ngoài đi.”
Vân Thiển: “…”
Cũng không phải nhìn thân phận “Quân sư Tô”này, mà là thông qua anh nhìn thấy người khác.
Văn Tư Thành: “Không có.”
Tô Quân hỏi: “Ánh mắt ngươi nhìn ta tỏ vẻ quen thuộc, trước đây ngươi từng gặp ta sao?”
Tô Quân không hỏi thẳng, nhưng Văn Tư Thành lại hiểu ẩn ý trong lời nói.
Mắt Tô Quân là mắt chó hợp kim titan(*) à, lúc đó cách xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy ánh mắt anh thế nào?
Văn Tư Thành thấy quả nhiên Tô Quân dịch chuyển sự chú ý, anh tiếp tục đặt điều: “Phải, Vân Thiển rất thích ngài. Nếu không phải thích, tại sao cô ấy lại làm nhiều chuyện như vậy vì ngài?”
Mắt Tô Quân là mắt chó hợp kim titan(*) à, lúc đó cách xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy ánh mắt anh thế nào?(*) Ngôn ngữ mạng dùng trong game World of Warcraft
Tô Quân cúi mắt. Vân Thiển ngủ rất ngon, nằm ngủ ngay cạnh đôi chân mà bản thân anh cũng chẳng muốn chạm vào, đúng là cô không ghét thật.
Bản thân anh soi gương còn chẳng nhìn thấy cặp mắt hí này của mình!
Văn Tư Thành: “Không có.”
Tầm mắt anh nhìn lướt qua, để ý ngón tay Tô Quân đang quấn tóc Vân Thiển nghịch.
Tục ngữ nói chết đồng đội, không chết bần đạo(*), anh bèn bịa đặt: “Tôi nói thật, thật ra là do Vân Thiển. Sau khi cô ấy được ngài cứu đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên, vẫn luôn hi vọng có thể tiếp cận ngài. Tôi và cô ấy là bạn thân, cô ấy nói chuyện này cho tôi biết, tôi cũng giúp cô ấy để ý hành động của Quân sư Tô, cho nên mới…”
Tục ngữ nói chết đồng đội, không chết bần đạo(*), anh bèn bịa đặt: “Tôi nói thật, thật ra là do Vân Thiển. Sau khi cô ấy được ngài cứu đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên, vẫn luôn hi vọng có thể tiếp cận ngài. Tôi và cô ấy là bạn thân, cô ấy nói chuyện này cho tôi biết, tôi cũng giúp cô ấy để ý hành động của Quân sư Tô, cho nên mới…”
Tô Quân không ngăn Văn Tư Thành.Ánh nắng chói mắt nhưng lại hết sức ấm áp.(*) Cải biên từ câu nói “Chết đạo hữu, không chết bần đạo”, có nghĩa là mặc kệ ai chết, miễn tôi còn sống.
Tô Quân hơi sững người.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
Ngón tay Tô Quân đặt lên gò má Vân Thiển, thấp giọng khẳng định: “Thì ra cô thích ta.”
Văn Tư Thành thấy quả nhiên Tô Quân dịch chuyển sự chú ý, anh tiếp tục đặt điều: “Phải, Vân Thiển rất thích ngài. Nếu không phải thích, tại sao cô ấy lại làm nhiều chuyện như vậy vì ngài?”
Cảm giác đau thương trong lòng Tô Quân bay biến không còn sót lại chút gì. Anh không biết tại sao mình phải nói chuyện với cái người mạch não không bình thường này.
Tô Quân suy ngẫm.
Thì ra là vậy.
Tô Quân hỏi: “Ánh mắt ngươi nhìn ta tỏ vẻ quen thuộc, trước đây ngươi từng gặp ta sao?”
(*) Cải biên từ câu nói “Chết đạo hữu, không chết bần đạo”, có nghĩa là mặc kệ ai chết, miễn tôi còn sống.
Nhưng mà…
“Tại sao?”
Văn Tư Thành: “Cái gì mà tại sao? Tại sao thích á? Thích một người tức là thích thôi, có thể là một ánh mắt, cũng có thể là chuyện gì đó người kia làm, nào có nhiều tại sao như vậy… Tôi thấy trong chốc lát chắc Vân Thiển chưa thức đâu, vậy tôi cáo từ trước.”
Tô Quân phát hiện bên dưới cây đá quý tăng thêm một chiếc xích đu, không cần phải hỏi, đây chắc chắn là tác phẩm của Vân Thiển.
Tô Quân không ngăn Văn Tư Thành.
Bản thân anh soi gương còn chẳng nhìn thấy cặp mắt hí này của mình!
…
(*) Ngôn ngữ mạng dùng trong game World of Warcraft
Vân Thiển thức dậy, đối diện một cặp mắt màu tím bạc.
Cô có thể nhìn rõ như vậy chứng tỏ người kia cách cô gần thế nào.
“Quân sư Tô?”
Ngón tay Tô Quân đặt lên gò má Vân Thiển, thấp giọng khẳng định: “Thì ra cô thích ta.”
Vân Thiển: “…”
Lúc cô nằm ngủ, con bò nào đá vào đầu Tô Quân vậy?
(*) Cải biên từ câu nói “Chết đạo hữu, không chết bần đạo”, có nghĩa là mặc kệ ai chết, miễn tôi còn sống.
Nhìn xem đứa bé đáng thương này, tự suy diễn mơ mộng ra cái gì đấy.
Anh mà sợ rắn rết, chim chuột gì thì không nói, sao anh Quân lại sợ bò đi bộ cơ chứ. ??Mạnh miệng vừa vừa hoy , Vân Thiển mà bỏ đi là anh ngồi khóc đấy??
Nói vậy mà anh cũng tin.
Con bò Văn heo đá đấy chứ ai =)))))
Đúng là phân thân của Giới, anh nào cũng mê bổ não y như nhau, đã thế còn hay khinh bỉ nhau đần độn =))))))
Đột nhiên hóng cái lúc mà Giới thu hồi lại hết dục vọng, khi ấy chị Thiển sẽ ko bị bệnh nx nên cx sẽ ko ham mê sắc đẹp quá độ nx thì sẽ thế nào nhỉ