Chương 89
Nguy hiểm giáng xuống
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Về sau, Tô Quân sử dụng xe lăn gỗ bề ngoài cực kỳ bình thường khiến chúng nhân sĩ trong Thành Đá Quý lòng đau như cắt.
Sau khi có xe lăn, Tô Quân có thể tự mình hành động trong sân, tạm thời không định rời khỏi sân viện.
Trừ chăm sóc Tô Quân, thỉnh thoảng Vân Thiển sẽ được điều động đi buff cho Bảo thạch sư củng cố kết giới. Lòng của cô không đặt ở việc tăng cường thực lực nên năng lực Bảo thạch sư bây giờ kém hơn Văn Tư Thành một chút.
Văn Tư Thành đã cóíthể thường xuyênἴra ngoài làmịnhiệm vụ, điỉtheo tiểu độiũmà Thiết Kính,Lôi dẫn dắt,Itriển khai điềuètra xung quanhἱthủ lĩnh yêuɪquái cát màḷTô Quân phátỏhiện trước kia.
Côứcho Văn TưủThành mượn túi:ngủ thần linh,ộthời khắc nguyĩhiểm có thểựsử dụng đểìtránh đầu sóngἶngọn gió.
Nhóm cáĩmuối hai ngườiậở lại thếígiới tận thếõvài tháng, trải:qua bao phenộcá muối đấuútranh giữa chánếnản rồi hăngïtiết, rồi lạiỉchán nản, rồiįlại hăng tiết,¹rốt cuộc phạmávi kiểm traĺnhân tố tậnỏthế cũng thuīhẹp lại cònɩhai nhân tố,ἱthiên thạch vàủthủ lĩnh yêuĩquái cát.
Vì choìrằng Vân Thiểnầcó thể lừaứlấy được thôngítin quan trọngìhơn anh, VănïTư Thành điạđiều tra thủúlĩnh yêu quáiịcát, Vân Thiểnἵphụ trách điềuἲtra thiên thạch.
Ghiủchép liên quanİđến thiên thạchīđều ở trongỵPhủ thành chủ.ἳMỗi buổi sángổsau khi đặtỗTô Quân lênỷxe lăn, VâníThiển sẽ đếnởPhủ thành chủếở hơn nửaĩngày, tới sẩmìtối mới mòỷvề.
Trước khi thiên,thạch xuất hiện,íthế giới nàyĪkhông có Bảoểthạch sư cũngữkhông có yêuỹquái cát. Trênftấm bản đồịcó năm quốcĩgia, biên giớiũquốc gia thườngἳxuyên xảy raýtranh chấp, nhưng{không xảy ra°cuộc chiến quáứlớn. Dân chúngítrong năm nướcÎsống khá chanõhòa.
Một ngày nọẳmấy trăm nămẹtrước, người taḻtiên đoán raẵxảy ra nhậtôthực toàn phần.áHiện tượng nàyịbị xem nhưỏtrời phạt, khiếnἱcác quốc giaáhoang mang. Quốcɩquân các ngướcftự phạt quỳătrên đài tếôtrời mới ổnỵđịnh được lòngẽdân. Thế nhưngḹvào hôm nhậtḹthực toàn phần,ồkhủng hoảng thậtἴsự đã cànõquét qua bảnùđồ.
Nhật thựcétoàn phần khôngằnhững đưa đếnạmặt trời đen,êđồng thời cònìđưa đến thiên(thạch.
Thiên thạch giángưtừ trên trờiùxuống, rơi vàoısa mạc. Sứcờmạnh kỳ lạĩphát ra từỉhòn đá phóngỉđi khắp thếÍgiới.
Cả thế giới)bị sa mạcíbao phủ, yêuồquái cát xuấtâhiện, sa hóaịloài người, dânằsố thế giớiÏnhanh chóng biếnĮmất bốn phần¸năm, loài ngườiẫrơi vào tìnhắthế tuyệt vọng.ấThiên thạch lạiíđưa tới hiễvọng, khiến choửloài người có:thể thao túngĪsức mạnh đáīquý, đối khángľvới yêu quáiĨcát.
Bảo thạch sưởđầu tiên xuất(hiện đẩy lùiĩyêu quái cát,ủkhoanh ra mộtɪphần lãnh địa,ỉhợp tác vớiụBảo thạch sưậkhác xây dựngăthành trì xungịquanh thiên thạch,ịtức là ThànhɩĐá Quý bây,giờ.
Bọn họ hiἰvọng Thành ĐáíQuý có thểữthổi bùng lênôngòi lửa hiἰvọng của loàiɩngười. Liên tụcIcó Bảo thạchạsư rời khỏi¸Thành Đá QuýÎđi ra thếịgiới bên ngoài,ḻđể lại truyềnỷthuyết “Ốc đảoĩsa mạc” và,bản đồ ởἴnơi khác.
Thành ĐáĨQuý phát triểnḷđến ngày nay,ìhiện đang ở}trạng thái thịnhởvượng nhất, lãnhấđịa mở rộng,ídân số đôngìđúc, thực lựcầBảo thạch sưíđều rất xuấtļsắc… Đáng tiếcâyêu quái cátḻkhông cho bọnọhọ cơ hộiitích cóp sứcɨmạnh, phát độngἶtấn công bọníhọ lần nữa.
Trongíghi chép cóắlưu lại câuửnói của Bảoįthạch sư đờiĩđầu xây dựngĩThành Đá Quý:
“Sinhằtức là diệt,îdiệt tức làớsinh.”
Người taìcho rằng nhữngḷlời này làưnói về ThànhɪĐá Quý, cũngícó người choịrằng là đangínói về yêuẹquái cát, hoặcừlà về thiênĩthạch. Bất kểĩáp dụng trênụđối tượng nào,ἳnhững lời nàyựđều có thểấgiảng giải thôngésuốt.
Lúc Vân Thiểnịrời khỏi Phủ(thành chủ, sắcìtrời tối hơnἵthường ngày.
Bây giờicô ở lạiỉtrong viện TôIQuân, xây mộtìcăn phòng nhỏἷbên cạnh phòngẵanh. Phòng tuyľnhỏ nhưng đầyỷđủ tiện nghi,(khiến cô cóЇcảm giác thoảiἴmái như ởἵhomestay tại thế‹giới tận thế.
Hômễnay, sự thoảiἲmái của cô(biến mất.
Nhà gỗônhỏ của cô)chỉ còn lạiἳmột đống vánɨgỗ, Đại Hoàngïvà Nhị Hoàngủđang lấy nójmài răng.
Dưới câyảđá quý, TôĬQuân nhắm mắtợngồi trên xeộlăn, nhẹ nhàngɪphe phẩy quạtḽxếp.
“Ngài phá phòngọtôi rồi.”
Ngheẽthấy câu khẳngứđịnh của VânẹThiển, anh mởũmắt, xếp quạt,jchỉ vào haiỡcon bò: “Làìtác phẩm củaīchúng.”
Vân Thiểnïtin mới lạ,ấcô khó chịuïmoi một tấmἵván gỗ lên.ĩTấm ván gãyẽnát tả tơi,ídù cho dùngụsức mạnh đáịquý cũng khôngĪthể nào hợpľlại thành nhàỉmới được.
“Ngài lênẹcơn gì đó,ĩđâu có aiộchọc ngài… Ngàiủbảo tối nayàtôi ngủ ở‹đâu đây?”
TôἵQuân lăn xe,ãlộ diện dướiằánh trăng: “Côĩliên tục đếnἱPhủ thành chủúlàm gì?”
Bởiờvì anh cóἴxe lăn, không{cần dốc sứcìchăm sóc nữa,êcho nên côỡbắt đầu rờiấđi sao?
Bởi vì[ở chỗ anhịkhông có íchũlợi gì nênĨmới tìm Đường}Giác?
Vân Thiển đưaềlưng về phíaïTô Quân nênợkhông thấy sắcừmặt âm uâcủa anh. Côľlục lọi tấm,ván gỗ lànhĪlặn, ít nhấtĩgom lại thànhăcái lều chắnăgió, mở miệngịnói: “Điều tra,chút chuyện.”
TôịQuân lại tớiɩgần hơn: “Cầnêmất nhiều thờiἷgian vậy sao?”ớ
“Hết cách rồi,ĩsổ sách ởăđó nhiều, lạiẩchẳng phân loại,ểchỉ có thểôlật xem từngẽquyển, rốt cuộcỡthông tin tìmḽđược vẫn cònằquá ít.” VânỉThiển dừng độngẹtác lục lọiảván gỗ, chợtịbẩm bẩm: “Nếuḻcó thể hỏiỹthẳng ngài Thành]chủ thì tốtũrồi, chắc hẳnịngài ấy biếtìrất rõ, cóļđiều bây giờĩngài ấy quáïbận rộn, truyềnItin cũng chẳngỗcó thời gianúxem trả lời.”f
Còn Bảo thạch}sư nào hiểuẫbiết nhiều vềỹthiên thạch đây?
TôĮQuân: “…”
Anhọsiết chặt quạtõxếp trong tay{nhiều lần, cảnhừtượng trước mắtỉbay màu ngàyờcàng nhiều.
Tất cảÎcảnh vật đềuınhuộm màu xám,îchỉ còn áoìbào Vân Thiểnἴvẫn giữ lạiởmàu đỏ tươi.
“Đúng(rồi.” Vân Thiểnỉđột ngột đứngỉdậy, bước nhanhốtới bên cạnhủTô Quân: “TôềQuân, Tô Quân,‹ngài lợi hạiằnhư vậy, chắcẫchắn biết chuyệnôvề thiên thạchưnhỉ?!”
Thanh niênỉchậm rãi gậtíđầu.
“Biết vậy tôiỉtới hỏi thẳngệngài cho rồi,ảcòn chạy tớiìPhủ thành chủḽlàm gì choḻphiền.” Vân Thiểnịcảm thấy hẳnỵlà người trong¹cục u mê,ờTô Quân vớiứtư cách làĩBảo thạch sưựmạnh nhất ThànhĮĐá Quý, cònỡai hiểu biếtỡvề các loại{đá quý hơníanh.
Thiên thạch cũngîlà một loạiọđá quý.
“Chẳng lẽ¹cô đến Phủİthành chủ làỹđể điều traụthiên thạch?”
“ĐúngÍvậy, sức mạnhịcủa Bảo thạchưsư bắt nguồnỡtừ thiên thạch,Ĩyêu quái cátòcũng là sinhọvật được thiênãthạch tạo ra,ḻsức mạnh củaờchúng nó hẳnịcũng bắt nguồnớtừ thiên thạch…ửĐây chỉ làựsuy đoán củaàtôi thôi.”
TôâQuân lắng ngheẻgiọng nói tíuḹtít của VânïThiển, cảnh tượngưxám xịt trướcìmắt lại nhuộmľmàu sắc lầnẹnữa.
“Ta hiểu thiênithạch. Trong ThànhịĐá Quý… khôngẵai hiểu nóĪhơn ta.”
Anhɩnhìn thấy đôiãmắt Vân Thiểnủphát sáng.
…
Suy đoánảcủa Vân Thiển{cũng chẳng phảiởsuy nghĩ kỳốlạ.
Khí tràn raằtừ thiên thạchĮlà sức mạnhừđá quý, khíjở sâu bênútrong thiên thạchɩlà sức mạnhỉsa hóa, đâyệlà bí mậtīmà số ítĩngười trong ThànhἱĐá Quý mớiÎbiết.
Tô Quânẹlà người phátỉhiện ra bíắmật này.
Vân Thiển°kinh ngạc: “Saoựngài phát hiệnẵđược chuyện này?”ỉ
Tô Quân xoay quạt xếp trên tay, nâng mắt nhìn cô: “Ta muốn thu phục nó.”
Nửa giờ sau, Vân Thiển khôi phục bình tĩnh, gương mặt háo sắc không còn đỏ nữa. Tuy nhiên đối diện với lời nói ngây thơ như vậy, trái tim cô cũng chẳng chịu nổi.
Đồng hồ cứu thế rung lên. Vân Thiển mở mắt, nhìn ba lần tín hiệu tập hợp liên tục, tiếp đó năm lần tín hiệu tập hợp liên tục, nửa giây sau lại một cái tín hiệu tấn công, nửa giây sau nữa lại một cái tín hiệu phòng thủ.
Vân Thiển không biết nên nói cái gì, anh đúng là có gan nghĩ đấy.
Đó là thiên thạch.
Văn Tư Thành ngóng nhìn quân đoàn yêu quái cát càng ngày càng tăng phía trước. Sau khi đoán được phương hướng của chúng, thân hình thịt mỡ của anh run rẩy.
Sức mạnh của Bảo thạch sư tới từ thiên thạch, hành vi của Tô Quân như vậy chẳng khác gì nói với Đấng sáng thế loài người: “Ta muốn làm chủ nhân ngươi.”
Thành chủ Thành Đá Quý lúc đó là một lão già cổ hủ, anh ra tay với thiên thạch sẽ bị trục xuất khỏi Thành Đá Quý.
Vân Thiển nhớ lại, Tô Quân là phân thân Kiêu ngạo của thần linh Giới, anh có gì mà không dám.
Với tư cách là thiên tài Bảo thạch sư hiếm có trên đời, tốc độ thu gom đá quý của Tô Quân nhanh hơn bạn cùng trang lứa. Khi những người khác vẫn còn chiến đấu với đá quý cơ sở trong Quả cầu hi vọng, anh đã có thể đối phó yêu quái cát, nhặt đá quý yêu quái cát rơi xuống.
Sau khi nhóm Bảo thạch sư Thiết Kính Lôi chia nhau hành động, anh bất ngờ rơi vào sào huyệt yêu quái cát, dựa vào túi ngủ thần linh của Vân Thiển cho mà che giấu mùi, đi theo đám yêu quái cát tập hợp có chủ đích.
Đợi lúc người khác có thể ứng chiến yêu quái cát, anh đã tập hợp đủ tất cả đá quý trên đời này, chỉ còn lại một loại chưa bước vào ảo ảnh đá quý của anh.
Hướng đó là Thành Đá Quý!
Đó là thiên thạch.
Tô Quân để ý tới vẻ mặt đưa đám của Vân Thiển, anh ngập ngừng, rủ mắt nhẹ giọng nói: “Ta đã phát hiện một bí mật của cô… cho nên nói cho cô một bí mật.”
Cô cười: “Lai lịch gì, chẳng phải anh đã cứu tôi sao, tôi chỉ là một dân tị nạn thôi.”
Thành chủ Thành Đá Quý lúc đó là một lão già cổ hủ, anh ra tay với thiên thạch sẽ bị trục xuất khỏi Thành Đá Quý.
(*) Nguyên văn là “tam ngũ thành quần”, có nghĩa là nhiều người tụ tập lại thành đám đông
Bình thường Thành chủ Thành Đá Quý sẽ tuyển chọn Bảo thạch sư trẻ tuổi xuất sắc nhất trong nhóm người để nhận chức Thành chủ. Tô Quân không có hứng thú làm Thành chủ, bèn cố ý thua bạn thân Đường Giác trong trận so tài.
Đường Giác lỗ tai mềm, lòng càng mềm hơn. Sau khi làm Thành chủ, Đường Giác nhẹ dạ, cả tin chuyện anh chỉ muốn tiếp xúc thiên thạch ở khoảng cách gần, bèn mở kết giới bên ngoài thiên thạch, để anh bước vào.
Trước khi Văn Tư Thành nhảy mũi, anh đã lấy tay bịt mũi miệng, nhờ vậy âm thanh phát ra không quá lớn.
Dưới ánh trăng, thanh niên trên xe lăn cất đi sự kiêu ngạo lúc xưa, vẻ mặt hết sức dịu dàng.
Anh phát động tấn công thiên thạch.
Cho nên… đừng đi tìm người khác, được không?
Ban đầu số lượng đá quý khổng lồ của anh có thể nhẹ nhàng quyết đấu đá quý với thiên thạch, nhưng giữa đường, thiên thạch xảy ra biến hóa.
Tô Quân xoay quạt xếp trên tay, nâng mắt nhìn cô: “Ta muốn thu phục nó.”
Anh giống như bị bao bọc trong cát chảy, dù làm gì cũng không phá hủy được kết giới cát xám lớp ngoài thiên thạch. Thời gian kéo dài, anh không thể tiến hành đối chiến lần nữa, ngất xỉu trước thiên thạch, đá quý trên người mất đi một nửa.
Vân Thiển hỏi: “Nếu ngài thu phục được thiên thạch, có phải có thể rút đi sức mạnh trong người yêu quái cát không?”
Cô nắm tay đẩy xe lăn, đẩy người vào phòng giống như pháo xung phong, kèm với tiếng cười khẽ của thanh niên.
Sự phát hiện này khiến Đường Giác và Thiết Kính Lôi vô cùng hoảng sợ, ba người bọn họ thống nhất giao ước không nói chuyện này cho những người khác, đến khi tìm dược nguyên nhân thiên thạch như vậy.
Vân Thiển: “Vậy chẳng phải không có Bảo thạch sư nào có thể thu phục nó sao?”
Gần mười năm trôi qua, trải qua quá trình cố gắng lãng quên của bọn họ, chuyện này trở thành ký ức phủ bụi.
Vân Thiển nghe xong, mấp máy môi nói: “Giao ước của ba người không thể cho người khác biết, bây giờ ngài lại nói bí mật này cho tôi…”
Tô Quân mỉm cười: “Coi như trao đổi, cô nói một bí mật của cô cho ta biết, thế nào? Ví dụ như lai lịch của cô và người bạn kia.”
Anh giống như bị bao bọc trong cát chảy, dù làm gì cũng không phá hủy được kết giới cát xám lớp ngoài thiên thạch. Thời gian kéo dài, anh không thể tiến hành đối chiến lần nữa, ngất xỉu trước thiên thạch, đá quý trên người mất đi một nửa.
Vân Thiển cảm thấy khung cảnh này hơi quen mắt, hình như trước đây cô cũng từng bị một phân thân nào đó hỏi như thế.
Tô Quân gật đầu, tâm trạng rất tốt: “Có lẽ, nhưng muốn thu phục thiên thạch không phải chuyện dễ. Sức mạnh lớp ngoài của nó mở cửa cho Bảo thạch sư, nhưng sức mạnh bên trong thì bài xích Bảo thạch sư, có lẽ chỉ có yêu quái cát mới có thể xuyên thủng kết giới đó.”
Cô cười: “Lai lịch gì, chẳng phải anh đã cứu tôi sao, tôi chỉ là một dân tị nạn thôi.”
Gần mười năm trôi qua, trải qua quá trình cố gắng lãng quên của bọn họ, chuyện này trở thành ký ức phủ bụi.
Tô Quân hỏi: “Mấy ngày cô không ở đây… Sau khi điều tra, ta phát hiện một chuyện rất thú vị. Cô và Văn Tư Thành đến từ thôn làng khác biệt, chưa từng tiếp xúc với nhau trước kia, nhưng lần đầu gặp đã tỏ ra vô cùng thân thiết. Thân thể các người cũng rất kỳ lạ, rõ ràng mấy lần tu luyện đã đạt đến cực hạn nhưng có thể lập tức khôi phục sinh lực, giống như tái sinh…”
“Cô muốn biết cái gì, ta đều nói cho cô biết.”
Vân Thiển càng nghe càng đau đầu, đúng là bình thường cô và Văn Tư Thành hành động không hề có ý che giấu, dù sao Chúa cứu thế sẽ xóa nhòa hết tất cả hành vi kỳ lạ của bọn họ, làm sao Tô Quân lại chú ý tới chuyện này?
Vân Thiển càng nghe càng đau đầu, đúng là bình thường cô và Văn Tư Thành hành động không hề có ý che giấu, dù sao Chúa cứu thế sẽ xóa nhòa hết tất cả hành vi kỳ lạ của bọn họ, làm sao Tô Quân lại chú ý tới chuyện này?
Lẽ nào vì anh là phân thân thần linh?
Tô Quân nhìn vào gương soi, tháo búi tóc. Tóc dài buông xõa, anh nhìn gương mặt Vân Thiển trong gương.
Tô Quân hỏi: “Mấy ngày cô không ở đây… Sau khi điều tra, ta phát hiện một chuyện rất thú vị. Cô và Văn Tư Thành đến từ thôn làng khác biệt, chưa từng tiếp xúc với nhau trước kia, nhưng lần đầu gặp đã tỏ ra vô cùng thân thiết. Thân thể các người cũng rất kỳ lạ, rõ ràng mấy lần tu luyện đã đạt đến cực hạn nhưng có thể lập tức khôi phục sinh lực, giống như tái sinh…”
Ban đầu số lượng đá quý khổng lồ của anh có thể nhẹ nhàng quyết đấu đá quý với thiên thạch, nhưng giữa đường, thiên thạch xảy ra biến hóa.
Tô Quân để ý tới vẻ mặt đưa đám của Vân Thiển, anh ngập ngừng, rủ mắt nhẹ giọng nói: “Ta đã phát hiện một bí mật của cô… cho nên nói cho cô một bí mật.”
Sức mạnh của Bảo thạch sư tới từ thiên thạch, hành vi của Tô Quân như vậy chẳng khác gì nói với Đấng sáng thế loài người: “Ta muốn làm chủ nhân ngươi.”
Dưới ánh trăng, thanh niên trên xe lăn cất đi sự kiêu ngạo lúc xưa, vẻ mặt hết sức dịu dàng.
“Ta cần cô giúp ta một tay. Đường Giác sẽ không cho ta tiếp cận thiên thạch nữa, nhưng Văn Tư Thành có thể. Bây giờ, cậu ta đang được ủy nhiệm làm nhiệm vụ quan trọng, đề xuất yêu cầu tiếp cận thiên thạch chẳng có gì kỳ lạ… Đến lúc đó, cô mang ta vào cùng là được.”
Tốp ba tốp năm(*), tấn công, phòng thủ…
Vân Thiển không biết nên nói cái gì, anh đúng là có gan nghĩ đấy.
“Cô muốn biết cái gì, ta đều nói cho cô biết.”
Vân Thiển nhớ lại, Tô Quân là phân thân Kiêu ngạo của thần linh Giới, anh có gì mà không dám.
Cô bật dậy khỏi nệm êm, lay tỉnh Tô Quân: “Yêu quái cát sắp tấn công thành rồi!”
Cho nên… đừng đi tìm người khác, được không?
Đợi lúc người khác có thể ứng chiến yêu quái cát, anh đã tập hợp đủ tất cả đá quý trên đời này, chỉ còn lại một loại chưa bước vào ảo ảnh đá quý của anh.
Vân Thiển đọc được hàm ý này trong mắt Tô Quân. Nét mặt già nua của cô ửng đỏ, lầm bà lầm bầm một hồi.
“Nhiệt độ hơi thấp, tôi đưa ngài vào phòng trước.”
“Nhiệt độ hơi thấp, tôi đưa ngài vào phòng trước.”
Phải mau thông báo cho Vân Thiển!
Cô nắm tay đẩy xe lăn, đẩy người vào phòng giống như pháo xung phong, kèm với tiếng cười khẽ của thanh niên.
Nửa giờ sau, Vân Thiển khôi phục bình tĩnh, gương mặt háo sắc không còn đỏ nữa. Tuy nhiên đối diện với lời nói ngây thơ như vậy, trái tim cô cũng chẳng chịu nổi.
Vân Thiển hỏi: “Nếu ngài thu phục được thiên thạch, có phải có thể rút đi sức mạnh trong người yêu quái cát không?”
Tô Quân gật đầu, tâm trạng rất tốt: “Có lẽ, nhưng muốn thu phục thiên thạch không phải chuyện dễ. Sức mạnh lớp ngoài của nó mở cửa cho Bảo thạch sư, nhưng sức mạnh bên trong thì bài xích Bảo thạch sư, có lẽ chỉ có yêu quái cát mới có thể xuyên thủng kết giới đó.”
Vân Thiển: “Vậy chẳng phải không có Bảo thạch sư nào có thể thu phục nó sao?”
Tô Quân nhìn vào gương soi, tháo búi tóc. Tóc dài buông xõa, anh nhìn gương mặt Vân Thiển trong gương.
“Ta cần cô giúp ta một tay. Đường Giác sẽ không cho ta tiếp cận thiên thạch nữa, nhưng Văn Tư Thành có thể. Bây giờ, cậu ta đang được ủy nhiệm làm nhiệm vụ quan trọng, đề xuất yêu cầu tiếp cận thiên thạch chẳng có gì kỳ lạ… Đến lúc đó, cô mang ta vào cùng là được.”
Đường Giác lỗ tai mềm, lòng càng mềm hơn. Sau khi làm Thành chủ, Đường Giác nhẹ dạ, cả tin chuyện anh chỉ muốn tiếp xúc thiên thạch ở khoảng cách gần, bèn mở kết giới bên ngoài thiên thạch, để anh bước vào.
Vân Thiển sực hiểu ý của anh.
Trước khi Văn Tư Thành nhảy mũi, anh đã lấy tay bịt mũi miệng, nhờ vậy âm thanh phát ra không quá lớn.
Sau khi nhóm Bảo thạch sư Thiết Kính Lôi chia nhau hành động, anh bất ngờ rơi vào sào huyệt yêu quái cát, dựa vào túi ngủ thần linh của Vân Thiển cho mà che giấu mùi, đi theo đám yêu quái cát tập hợp có chủ đích.
Bình thường Thành chủ Thành Đá Quý sẽ tuyển chọn Bảo thạch sư trẻ tuổi xuất sắc nhất trong nhóm người để nhận chức Thành chủ. Tô Quân không có hứng thú làm Thành chủ, bèn cố ý thua bạn thân Đường Giác trong trận so tài.
Văn Tư Thành ngóng nhìn quân đoàn yêu quái cát càng ngày càng tăng phía trước. Sau khi đoán được phương hướng của chúng, thân hình thịt mỡ của anh run rẩy.
Vân Thiển đọc được hàm ý này trong mắt Tô Quân. Nét mặt già nua của cô ửng đỏ, lầm bà lầm bầm một hồi.
Hướng đó là Thành Đá Quý!
Phải mau thông báo cho Vân Thiển!
Đồng hồ cứu thế rung lên. Vân Thiển mở mắt, nhìn ba lần tín hiệu tập hợp liên tục, tiếp đó năm lần tín hiệu tập hợp liên tục, nửa giây sau lại một cái tín hiệu tấn công, nửa giây sau nữa lại một cái tín hiệu phòng thủ.
Tốp ba tốp năm(*), tấn công, phòng thủ…
Thành chủ Thành Đá Quý lúc đó là một lão già cổ hủ, anh ra tay với thiên thạch sẽ bị trục xuất khỏi Thành Đá Quý.Vân Thiển không biết nên nói cái gì, anh đúng là có gan nghĩ đấy.(*) Nguyên văn là “tam ngũ thành quần”, có nghĩa là nhiều người tụ tập lại thành đám đông
Cô bật dậy khỏi nệm êm, lay tỉnh Tô Quân: “Yêu quái cát sắp tấn công thành rồi!”
nha ngại ngùng đồ, đúng y hệt như tính dục nói vân thiện dễ mềm lòng với kiêu ngạo nhất mà
Tội nghiệp Tô Quân dị chời, giống như thế giới của anh ấy không còn màu sắc nữa, chỉ có cô ấy là vẫn sinh động như cũ thôi.
Được, anh nào gì cũng được, Tô Quân của tui~~~~
Ý câu trong ghi chép giống lời phù thủy biển kể với Giới và thần Bùn vàng thế, lẽ nào là sa hoá thành yêu quái cát rồi tái sinh lại thành bảo thạch sư mạnh hơn ???
kiêu ngạo nhưng lại có phần cố chấp, sau này kb kiêu ngạo có hoà tan với cố chấp k nhỉ