Cá muối cứu thế – Chương 89

Chương 89

Nguy hiểm giáng xuống

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Về sau, Tô Quân sử dụng xe lăn gỗ bề ngoài cực kỳ bình thường khiến chúng nhân sĩ trong Thành Đá Quý lòng đau như cắt.

Sau khi có xe lăn, Tô Quân có thể tự mình hành động trong sân, tạm thời không định rời khỏi sân viện.

Trừ chăm sóc Tô Quân, thỉnh thoảng Vân Thiển sẽ được điều động đi buff cho Bảo thạch sư củng cố kết giới. Lòng của cô không đặt ở việc tăng cường thực lực nên năng lực Bảo thạch sư bây giờ kém hơn Văn Tư Thành một chút.

Văn Tư Thành đã cóíth thưng xuyênra ngoài làmnhim v, đitheo tiu điũmà Thiết Kính,Lôi dn dt,Itrin khai điuètra xung quanhth lĩnh yêuɪquái cát màTô Quân pháthin trưc kia.

Côcho Văn TưThành mưn túi:ng thn linh,thi khc nguyĩhim có ths dng đìtránh đu sóngngn gió.

Nhóm cáĩmui hai ngưi li thếígii tn thếõvài tháng, tri:qua bao phencá mui đuútranh gia chánếnn ri hăngïtiết, ri lichán nn, riįli hăng tiết,¹rt cuc phmávi kim traĺnhân t tnthế cũng thuīhp li cònɩhai nhân t,thiên thch vàth lĩnh yêuĩquái cát.

Vì choìrng Vân Thincó th laly đưc thôngítin quan trngìhơn anh, VănïTư Thành điđiu tra thúlĩnh yêu quáicát, Vân Thinph trách điutra thiên thch.

Ghichép liên quanİđến thiên thchīđu trongPh thành ch.Mi bui sángsau khi đtTô Quân lênxe lăn, VâníThin s đếnPh thành chế hơn naĩngày, ti smìti mi mòv.

Trưc khi thiên,thch xut hin,íthế gii nàyĪkhông có Bothch sư cũngkhông có yêuquái cát. Trênftm bn đcó năm qucĩgia, biên giiũquc gia thưngxuyên xy raýtranh chp, nhưng{không xy ra°cuc chiến quáln. Dân chúngítrong năm nưcÎsng khá chanõhòa.

Mt ngày nmy trăm nămtrưc, ngưi tatiên đoán raxy ra nhtôthc toàn phn.áHin tưng nàyb xem nhưtri pht, khiếncác quc giaáhoang mang. Qucɩquân các ngưcft pht quătrên đài tếôtri mi nđnh đưc lòngdân. Thế nhưngvào hôm nhtthc toàn phn,khng hong thts đã cànõquét qua bnùđ.

Nht thcétoàn phn khôngnhng đưa đếnmt tri đen,êđng thi cònìđưa đến thiên(thch.

Thiên thch giángưt trên triùxung, rơi vàoısa mc. Scmnh k lĩphát ra thòn đá phóngđi khp thếÍgii.

C thế gii)b sa mcíbao ph, yêuquái cát xutâhin, sa hóaloài ngưi, dâns thế giiÏnhanh chóng biếnĮmt bn phn¸năm, loài ngưirơi vào tìnhthế tuyt vng.Thiên thch liíđưa ti hivng, khiến choloài ngưi có:th thao túngĪsc mnh đáīquý, đi khángľvi yêu quáiĨcát.

Bo thch sưđu tiên xut(hin đy lùiĩyêu quái cát,khoanh ra mtɪphn lãnh đa,hp tác viBo thch sưkhác xây dngăthành trì xungquanh thiên thch,tc là ThànhɩĐá Quý bây,gi.

Bn h hivng Thành ĐáíQuý có ththi bùng lênôngòi la hivng ca loàiɩngưi. Liên tcIcó Bo thchsư ri khi¸Thành Đá QuýÎđi ra thếgii bên ngoài,đ li truynthuyết “c đoĩsa mc và,bn đ nơi khác.

Thành ĐáĨQuý phát trinđến ngày nay,ìhin đang }trng thái thnhvưng nht, lãnhđa m rng,ídân s đôngìđúc, thc lcBo thch sưíđu rt xutļsc… Đáng tiếcâyêu quái cátkhông cho bnh cơ hiitích cóp scɨmnh, phát đngtn công bníh ln na.

Trongíghi chép cólưu li câunói ca Boįthch sư điĩđu xây dngĩThành Đá Quý:

“Sinhtc là dit,îdit tc làsinh.”

Ngưi taìcho rng nhngli này làưnói v ThànhɪĐá Quý, cũngícó ngưi chorng là đangínói v yêuquái cát, hoclà v thiênĩthch. Bt kĩáp dng trênđi tưng nào,nhng li nàyđu có thging gii thôngésut.

Lúc Vân Thinri khi Ph(thành ch, scìtri ti hơnthưng ngày.

Bây giicô litrong vin TôIQuân, xây mtìcăn phòng nhbên cnh phònganh. Phòng tuyľnh nhưng đyđ tin nghi,(khiến cô cóЇcm giác thoimái như homestay ti thếgii tn thế.

Hômnay, s thoimái ca cô(biến mt.

Nhà gônh ca cô)ch còn limt đng vánɨg, Đi Hoàngïvà Nh Hoàngđang ly nójmài răng.

Dưi câyđá quý, TôĬQuân nhm mtngi trên xelăn, nh nhàngɪphe phy qutxếp.

“Ngài phá phòngtôi ri.”

Nghethy câu khngđnh ca VânThin, anh mũmt, xếp qut,jch vào haicon bò: “Làìtác phm caīchúng.”

Vân Thinïtin mi l,cô khó chuïmoi mt tmván g lên.ĩTm ván gãynát t tơi,ídù cho dùngsc mnh đáquý cũng khôngĪth nào hpľli thành nhàmi đưc.

“Ngài lêncơn gì đó,ĩđâu có aichc ngài… Ngàibo ti nayàtôi ng đâu đây?”

TôQuân lăn xe,ãl din dưiánh trăng: “Côĩliên tc đếnPh thành chúlàm gì?”

Bivì anh cóxe lăn, không{cn dc scìchăm sóc na,êcho nên côbt đu riđi sao?

Bi vì[ ch anhkhông có íchũli gì nênĨmi tìm Đưng}Giác?

Vân Thin đưalưng v phíaïTô Quân nênkhông thy scmt âm uâca anh. Côľlc li tm,ván g lànhĪln, ít nhtĩgom li thànhăcái lu chnăgió, m mingnói: “Điu tra,chút chuyn.”

TôQuân li tiɩgn hơn: “Cnêmt nhiu thigian vy sao?”

“Hết cách ri,ĩs sách ăđó nhiu, lichng phân loi,ch có thôlt xem tngquyn, rt cucthông tin tìmđưc vn cònquá ít.” VânThin dng đngtác lc liván g, chtbm bm: “Nếucó th hithng ngài Thành]ch thì ttũri, chc hnngài y biếtìrt rõ, cóļđiu bây giĩngài y quáïbn rn, truynItin cũng chngcó thi gianúxem tr li.”f

Còn Bo thch}sư nào hiubiết nhiu vthiên thch đây?

TôĮQuân: “…

Anhsiết cht qutõxếp trong tay{nhiu ln, cnhtưng trưc mtbay màu ngàycàng nhiu.

Tt cÎcnh vt đuınhum màu xám,îch còn áoìbào Vân Thinvn gi limàu đ tươi.

Đúng(ri.” Vân Thinđt ngt đngdy, bưc nhanhti bên cnhTô Quân: “TôQuân, Tô Quân,ngài li hinhư vy, chcchn biết chuynôv thiên thchưnh?!”

Thanh niênchm rãi gtíđu.

“Biết vy tôiti hi thngngài cho ri,còn chy tiìPh thành chlàm gì chophin.” Vân Thincm thy hnlà ngưi trong¹cc u mê,Tô Quân vitư cách làĩBo thch sưmnh nht ThànhĮĐá Quý, cònai hiu biếtv các loi{đá quý hơníanh.

Thiên thch cũngîlà mt loiđá quý.

Chng l¹cô đến Phİthành ch làđ điu trathiên thch?”

ĐúngÍvy, sc mnhca Bo thchưsư bt ngunt thiên thch,Ĩyêu quái cátòcũng là sinhvt đưc thiênãthch to ra,sc mnh cachúng nó hncũng bt ngunt thiên thchĐây ch làsuy đoán caàtôi thôi.”

TôâQuân lng ngheging nói tíutít ca VânïThin, cnh tưngưxám xt trưcìmt li nhumľmàu sc lnna.

“Ta hiu thiênithch. Trong ThànhĐá Quýkhôngai hiu nóĪhơn ta.”

Anhɩnhìn thy đôiãmt Vân Thinphát sáng.

Suy đoánca Vân Thin{cũng chng phisuy nghĩ kl.

Khí tràn rat thiên thchĮlà sc mnhđá quý, khíj sâu bênútrong thiên thchɩlà sc mnhsa hóa, đâylà bí mtīmà s ítĩngưi trong ThànhĐá Quý miÎbiết.

Tô Quânlà ngưi pháthin ra bímt này.

Vân Thin°kinh ngc: “Saongài phát hinđưc chuyn này?”

Tô Quân xoay quạt xếp trên tay, nâng mắt nhìn cô: “Ta muốn thu phục nó.”

Nửa giờ sau, Vân Thiển khôi phục bình tĩnh, gương mặt háo sắc không còn đỏ nữa. Tuy nhiên đối diện với lời nói ngây thơ như vậy, trái tim cô cũng chẳng chịu nổi.

Đồng hồ cứu thế rung lên. Vân Thiển mở mắt, nhìn ba lần tín hiệu tập hợp liên tục, tiếp đó năm lần tín hiệu tập hợp liên tục, nửa giây sau lại một cái tín hiệu tấn công, nửa giây sau nữa lại một cái tín hiệu phòng thủ.

Vân Thiển không biết nên nói cái gì, anh đúng là có gan nghĩ đấy.

Đó là thiên thạch.

Văn Tư Thành ngóng nhìn quân đoàn yêu quái cát càng ngày càng tăng phía trước. Sau khi đoán được phương hướng của chúng, thân hình thịt mỡ của anh run rẩy.

Sức mạnh của Bảo thạch sư tới từ thiên thạch, hành vi của Tô Quân như vậy chẳng khác gì nói với Đấng sáng thế loài người: “Ta muốn làm chủ nhân ngươi.”

Thành chủ Thành Đá Quý lúc đó là một lão già cổ hủ, anh ra tay với thiên thạch sẽ bị trục xuất khỏi Thành Đá Quý.

Vân Thiển nhớ lại, Tô Quân là phân thân Kiêu ngạo của thần linh Giới, anh có gì mà không dám.

Với tư cách là thiên tài Bảo thạch sư hiếm có trên đời, tốc độ thu gom đá quý của Tô Quân nhanh hơn bạn cùng trang lứa. Khi những người khác vẫn còn chiến đấu với đá quý cơ sở trong Quả cầu hi vọng, anh đã có thể đối phó yêu quái cát, nhặt đá quý yêu quái cát rơi xuống.

Sau khi nhóm Bảo thạch sư Thiết Kính Lôi chia nhau hành động, anh bất ngờ rơi vào sào huyệt yêu quái cát, dựa vào túi ngủ thần linh của Vân Thiển cho mà che giấu mùi, đi theo đám yêu quái cát tập hợp có chủ đích.

Đợi lúc người khác có thể ứng chiến yêu quái cát, anh đã tập hợp đủ tất cả đá quý trên đời này, chỉ còn lại một loại chưa bước vào ảo ảnh đá quý của anh.

Hướng đó là Thành Đá Quý!

Đó là thiên thạch.

Tô Quân để ý tới vẻ mặt đưa đám của Vân Thiển, anh ngập ngừng, rủ mắt nhẹ giọng nói: “Ta đã phát hiện một bí mật của cô… cho nên nói cho cô một bí mật.”

Cô cười: “Lai lịch gì, chẳng phải anh đã cứu tôi sao, tôi chỉ là một dân tị nạn thôi.”

Thành chủ Thành Đá Quý lúc đó là một lão già cổ hủ, anh ra tay với thiên thạch sẽ bị trục xuất khỏi Thành Đá Quý.

(*) Nguyên văn là “tam ngũ thành quần”, có nghĩa là nhiều người tụ tập lại thành đám đông

Bình thường Thành chủ Thành Đá Quý sẽ tuyển chọn Bảo thạch sư trẻ tuổi xuất sắc nhất trong nhóm người để nhận chức Thành chủ. Tô Quân không có hứng thú làm Thành chủ, bèn cố ý thua bạn thân Đường Giác trong trận so tài.

Đường Giác lỗ tai mềm, lòng càng mềm hơn. Sau khi làm Thành chủ, Đường Giác nhẹ dạ, cả tin chuyện anh chỉ muốn tiếp xúc thiên thạch ở khoảng cách gần, bèn mở kết giới bên ngoài thiên thạch, để anh bước vào.

Trước khi Văn Tư Thành nhảy mũi, anh đã lấy tay bịt mũi miệng, nhờ vậy âm thanh phát ra không quá lớn.

Dưới ánh trăng, thanh niên trên xe lăn cất đi sự kiêu ngạo lúc xưa, vẻ mặt hết sức dịu dàng.

Anh phát động tấn công thiên thạch.

Cho nên… đừng đi tìm người khác, được không?

Ban đầu số lượng đá quý khổng lồ của anh có thể nhẹ nhàng quyết đấu đá quý với thiên thạch, nhưng giữa đường, thiên thạch xảy ra biến hóa.

Tô Quân xoay quạt xếp trên tay, nâng mắt nhìn cô: “Ta muốn thu phục nó.”

Anh giống như bị bao bọc trong cát chảy, dù làm gì cũng không phá hủy được kết giới cát xám lớp ngoài thiên thạch. Thời gian kéo dài, anh không thể tiến hành đối chiến lần nữa, ngất xỉu trước thiên thạch, đá quý trên người mất đi một nửa.

Vân Thiển hỏi: “Nếu ngài thu phục được thiên thạch, có phải có thể rút đi sức mạnh trong người yêu quái cát không?”

Cô nắm tay đẩy xe lăn, đẩy người vào phòng giống như pháo xung phong, kèm với tiếng cười khẽ của thanh niên.

Sự phát hiện này khiến Đường Giác và Thiết Kính Lôi vô cùng hoảng sợ, ba người bọn họ thống nhất giao ước không nói chuyện này cho những người khác, đến khi tìm dược nguyên nhân thiên thạch như vậy.

Vân Thiển: “Vậy chẳng phải không có Bảo thạch sư nào có thể thu phục nó sao?”

Gần mười năm trôi qua, trải qua quá trình cố gắng lãng quên của bọn họ, chuyện này trở thành ký ức phủ bụi.

Vân Thiển nghe xong, mấp máy môi nói: “Giao ước của ba người không thể cho người khác biết, bây giờ ngài lại nói bí mật này cho tôi…”

Tô Quân mỉm cười: “Coi như trao đổi, cô nói một bí mật của cô cho ta biết, thế nào? Ví dụ như lai lịch của cô và người bạn kia.”

Anh giống như bị bao bọc trong cát chảy, dù làm gì cũng không phá hủy được kết giới cát xám lớp ngoài thiên thạch. Thời gian kéo dài, anh không thể tiến hành đối chiến lần nữa, ngất xỉu trước thiên thạch, đá quý trên người mất đi một nửa.

Vân Thiển cảm thấy khung cảnh này hơi quen mắt, hình như trước đây cô cũng từng bị một phân thân nào đó hỏi như thế.

Tô Quân gật đầu, tâm trạng rất tốt: “Có lẽ, nhưng muốn thu phục thiên thạch không phải chuyện dễ. Sức mạnh lớp ngoài của nó mở cửa cho Bảo thạch sư, nhưng sức mạnh bên trong thì bài xích Bảo thạch sư, có lẽ chỉ có yêu quái cát mới có thể xuyên thủng kết giới đó.”

Cô cười: “Lai lịch gì, chẳng phải anh đã cứu tôi sao, tôi chỉ là một dân tị nạn thôi.”

Gần mười năm trôi qua, trải qua quá trình cố gắng lãng quên của bọn họ, chuyện này trở thành ký ức phủ bụi.

Tô Quân hỏi: “Mấy ngày cô không ở đây… Sau khi điều tra, ta phát hiện một chuyện rất thú vị. Cô và Văn Tư Thành đến từ thôn làng khác biệt, chưa từng tiếp xúc với nhau trước kia, nhưng lần đầu gặp đã tỏ ra vô cùng thân thiết. Thân thể các người cũng rất kỳ lạ, rõ ràng mấy lần tu luyện đã đạt đến cực hạn nhưng có thể lập tức khôi phục sinh lực, giống như tái sinh…”

“Cô muốn biết cái gì, ta đều nói cho cô biết.”

Vân Thiển càng nghe càng đau đầu, đúng là bình thường cô và Văn Tư Thành hành động không hề có ý che giấu, dù sao Chúa cứu thế sẽ xóa nhòa hết tất cả hành vi kỳ lạ của bọn họ, làm sao Tô Quân lại chú ý tới chuyện này?

Vân Thiển càng nghe càng đau đầu, đúng là bình thường cô và Văn Tư Thành hành động không hề có ý che giấu, dù sao Chúa cứu thế sẽ xóa nhòa hết tất cả hành vi kỳ lạ của bọn họ, làm sao Tô Quân lại chú ý tới chuyện này?

Lẽ nào vì anh là phân thân thần linh?

Tô Quân nhìn vào gương soi, tháo búi tóc. Tóc dài buông xõa, anh nhìn gương mặt Vân Thiển trong gương.

Tô Quân hỏi: “Mấy ngày cô không ở đây… Sau khi điều tra, ta phát hiện một chuyện rất thú vị. Cô và Văn Tư Thành đến từ thôn làng khác biệt, chưa từng tiếp xúc với nhau trước kia, nhưng lần đầu gặp đã tỏ ra vô cùng thân thiết. Thân thể các người cũng rất kỳ lạ, rõ ràng mấy lần tu luyện đã đạt đến cực hạn nhưng có thể lập tức khôi phục sinh lực, giống như tái sinh…”

Ban đầu số lượng đá quý khổng lồ của anh có thể nhẹ nhàng quyết đấu đá quý với thiên thạch, nhưng giữa đường, thiên thạch xảy ra biến hóa.

Tô Quân để ý tới vẻ mặt đưa đám của Vân Thiển, anh ngập ngừng, rủ mắt nhẹ giọng nói: “Ta đã phát hiện một bí mật của cô… cho nên nói cho cô một bí mật.”

Sức mạnh của Bảo thạch sư tới từ thiên thạch, hành vi của Tô Quân như vậy chẳng khác gì nói với Đấng sáng thế loài người: “Ta muốn làm chủ nhân ngươi.”

Dưới ánh trăng, thanh niên trên xe lăn cất đi sự kiêu ngạo lúc xưa, vẻ mặt hết sức dịu dàng.

“Ta cần cô giúp ta một tay. Đường Giác sẽ không cho ta tiếp cận thiên thạch nữa, nhưng Văn Tư Thành có thể. Bây giờ, cậu ta đang được ủy nhiệm làm nhiệm vụ quan trọng, đề xuất yêu cầu tiếp cận thiên thạch chẳng có gì kỳ lạ… Đến lúc đó, cô mang ta vào cùng là được.”

Tốp ba tốp năm(*), tấn công, phòng thủ…

Vân Thiển không biết nên nói cái gì, anh đúng là có gan nghĩ đấy.

“Cô muốn biết cái gì, ta đều nói cho cô biết.”

Vân Thiển nhớ lại, Tô Quân là phân thân Kiêu ngạo của thần linh Giới, anh có gì mà không dám.

Cô bật dậy khỏi nệm êm, lay tỉnh Tô Quân: “Yêu quái cát sắp tấn công thành rồi!”

Cho nên… đừng đi tìm người khác, được không?

Đợi lúc người khác có thể ứng chiến yêu quái cát, anh đã tập hợp đủ tất cả đá quý trên đời này, chỉ còn lại một loại chưa bước vào ảo ảnh đá quý của anh.

Vân Thiển đọc được hàm ý này trong mắt Tô Quân. Nét mặt già nua của cô ửng đỏ, lầm bà lầm bầm một hồi.

“Nhiệt độ hơi thấp, tôi đưa ngài vào phòng trước.”

“Nhiệt độ hơi thấp, tôi đưa ngài vào phòng trước.”

Phải mau thông báo cho Vân Thiển!

Cô nắm tay đẩy xe lăn, đẩy người vào phòng giống như pháo xung phong, kèm với tiếng cười khẽ của thanh niên.

Nửa giờ sau, Vân Thiển khôi phục bình tĩnh, gương mặt háo sắc không còn đỏ nữa. Tuy nhiên đối diện với lời nói ngây thơ như vậy, trái tim cô cũng chẳng chịu nổi.

Vân Thiển hỏi: “Nếu ngài thu phục được thiên thạch, có phải có thể rút đi sức mạnh trong người yêu quái cát không?”

Tô Quân gật đầu, tâm trạng rất tốt: “Có lẽ, nhưng muốn thu phục thiên thạch không phải chuyện dễ. Sức mạnh lớp ngoài của nó mở cửa cho Bảo thạch sư, nhưng sức mạnh bên trong thì bài xích Bảo thạch sư, có lẽ chỉ có yêu quái cát mới có thể xuyên thủng kết giới đó.”

Vân Thiển: “Vậy chẳng phải không có Bảo thạch sư nào có thể thu phục nó sao?”

Tô Quân nhìn vào gương soi, tháo búi tóc. Tóc dài buông xõa, anh nhìn gương mặt Vân Thiển trong gương.

“Ta cần cô giúp ta một tay. Đường Giác sẽ không cho ta tiếp cận thiên thạch nữa, nhưng Văn Tư Thành có thể. Bây giờ, cậu ta đang được ủy nhiệm làm nhiệm vụ quan trọng, đề xuất yêu cầu tiếp cận thiên thạch chẳng có gì kỳ lạ… Đến lúc đó, cô mang ta vào cùng là được.”

Đường Giác lỗ tai mềm, lòng càng mềm hơn. Sau khi làm Thành chủ, Đường Giác nhẹ dạ, cả tin chuyện anh chỉ muốn tiếp xúc thiên thạch ở khoảng cách gần, bèn mở kết giới bên ngoài thiên thạch, để anh bước vào.

Vân Thiển sực hiểu ý của anh.

Trước khi Văn Tư Thành nhảy mũi, anh đã lấy tay bịt mũi miệng, nhờ vậy âm thanh phát ra không quá lớn.

Sau khi nhóm Bảo thạch sư Thiết Kính Lôi chia nhau hành động, anh bất ngờ rơi vào sào huyệt yêu quái cát, dựa vào túi ngủ thần linh của Vân Thiển cho mà che giấu mùi, đi theo đám yêu quái cát tập hợp có chủ đích.

Bình thường Thành chủ Thành Đá Quý sẽ tuyển chọn Bảo thạch sư trẻ tuổi xuất sắc nhất trong nhóm người để nhận chức Thành chủ. Tô Quân không có hứng thú làm Thành chủ, bèn cố ý thua bạn thân Đường Giác trong trận so tài.

Văn Tư Thành ngóng nhìn quân đoàn yêu quái cát càng ngày càng tăng phía trước. Sau khi đoán được phương hướng của chúng, thân hình thịt mỡ của anh run rẩy.

Vân Thiển đọc được hàm ý này trong mắt Tô Quân. Nét mặt già nua của cô ửng đỏ, lầm bà lầm bầm một hồi.

Hướng đó là Thành Đá Quý!

Phải mau thông báo cho Vân Thiển!

Đồng hồ cứu thế rung lên. Vân Thiển mở mắt, nhìn ba lần tín hiệu tập hợp liên tục, tiếp đó năm lần tín hiệu tập hợp liên tục, nửa giây sau lại một cái tín hiệu tấn công, nửa giây sau nữa lại một cái tín hiệu phòng thủ.

Tốp ba tốp năm(*), tấn công, phòng thủ…

Thành chủ Thành Đá Quý lúc đó là một lão già cổ hủ, anh ra tay với thiên thạch sẽ bị trục xuất khỏi Thành Đá Quý.Vân Thiển không biết nên nói cái gì, anh đúng là có gan nghĩ đấy.(*) Nguyên văn là “tam ngũ thành quần”, có nghĩa là nhiều người tụ tập lại thành đám đông

Cô bật dậy khỏi nệm êm, lay tỉnh Tô Quân: “Yêu quái cát sắp tấn công thành rồi!”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

nha ngại ngùng đồ, đúng y hệt như tính dục nói vân thiện dễ mềm lòng với kiêu ngạo nhất mà

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tội nghiệp Tô Quân dị chời, giống như thế giới của anh ấy không còn màu sắc nữa, chỉ có cô ấy là vẫn sinh động như cũ thôi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Được, anh nào gì cũng được, Tô Quân của tui~~~~

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ý câu trong ghi chép giống lời phù thủy biển kể với Giới và thần Bùn vàng thế, lẽ nào là sa hoá thành yêu quái cát rồi tái sinh lại thành bảo thạch sư mạnh hơn ???

keobonggonmauhong
keobonggonmauhong
2 Năm Cách đây

kiêu ngạo nhưng lại có phần cố chấp, sau này kb kiêu ngạo có hoà tan với cố chấp k nhỉ

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!